Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giải Pháp Nửa Vời - Nhãn Kính Thối Nhi

Giải Pháp Nửa Vời - Nhãn Kính Thối Nhi
Chương 50: Bày tỏ



Khi thời gian đếm ngược kỳ thi đại học chỉ còn 30 ngày, không khí trong trường và sự thay đổi của thời tiết đã cộng hưởng với nhau.

Mùa hè bắt đầu phát huy, thời điểm nhiệt độ cao nhất gần như tương đương với nhiệt độ cơ thể người, khiến người ta cảm thấy vừa bết dính vừa khó chịu, như thể sắp tan chảy trong không khí nóng nực.

Không khí trong trường càng trở nên tồi tệ hơn, đôi khi giữa cái im lặng bất chợt còn có thể nghe thấy tiếng nức nở của ai đó.

Chu Tấn đã vượt qua giai đoạn ấy, thay vào đó cô có thể bình tĩnh phân tích nguyên nhân. Con người luôn có tính trì trệ, đặc biệt là khi đối mặt với tương lai mà mình không thích, rất ít người có thể lấy hết dũng khí để đối mặt và quyết tâm thay đổi.

Nhiều người chỉ có thể quyết tâm trong một khoảnh khắc, rồi lại buông thả bản thân chìm trong cái lười biếng. Vì không muốn đối diện với tương lai u ám mà họ càng ngày càng trì hoãn, đắm chìm trong những ảo tưởng, tạo thành vòng luẩn quẩn xấu.

Nhưng kỳ thi đại học là tương lai có thể thấy rõ, không phải lúc nào cũng chỉ tồn tại trong ảo tưởng, nó là ngày mai không thể đến được. Khi khoảng cách ấy đến gần một mức độ nhất định, những người có phòng tuyến tâm lý yếu ớt sẽ sụp đổ trước.

Có lẽ vì lý do này, nên trong số học sinh lớp 12, những người có hành vi không lý trí lại cực kỳ nhiều. Dường như họ nghĩ rằng như vậy sẽ có thể chuyển hết tất cả áp lực từ kỳ thi đại học của mình đi, tựa như đang tự lừa mình dối người.

Chu Tấn rất may mắn vì đã tỉnh táo từ sớm.

Cô ngồi ở chỗ, đang làm bài thi. Đến nay tất cả các kiến thức đã được ôn tập không dưới một lần, hiện tại điều cô cần làm chỉ là giữ bình tĩnh, không ngừng làm bài, viết cho đến khi mỏi mệt, để duy trì cảm giác thi cử.

Chu Tấn viết đến khi đầu óc mơ mơ màng màng thì mới dừng lại. Cô uống một ngụm nước, ăn một cái bánh mì nhỏ. Lúc cảm thấy mắt mình không còn tối đi nữa, chỉ có trán vẫn còn chút dính bết, cô mới đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, định rửa mặt để tỉnh táo một chút rồi quay lại làm bài tiếp.

Nhà vệ sinh nữ lúc nào cũng là khu vực xếp hàng đông đúc, nhưng sau khi lên lớp 12, người đến ít hơn rất nhiều, có thể thấy mọi người đúng là bận đến mức còn chẳng có thời gian đi vệ sinh.

Hôm nay lại hơi không giống ngày thường. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chu Tấn vừa đến cửa nhà vệ sinh, cô nhìn thấy bên trong có đám đông ầm ĩ, ở giữa hình như có người đang bị vây quanh, hệt như trên phố xem cảnh tượng sôi động náo nhiệt.

Ban đầu Chu Tấn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghĩ là hôm nay lại có sự cố gì đó, nhà vệ sinh lại bắt đầu đông đúc. Nhưng cô loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi vã ở bên trong, rồi chợt lo lắng không biết có phải có người đang bị bắt nạt không. Thế là cô bước lại gần định nghe thêm đôi ba câu, nếu không được thì đi tìm giáo viên.

Một giọng nữ lanh lảnh vang lên từ giữa đám đông: “Dung Thư, mày có thấy mày ti tiện không đấy? Cả ngày cứ lén lút với bạn trai tao. Nếu mày thích thật, sao hồi đó lúc anh ấy theo đuổi mày, mày không đồng ý đi? Mày phải đợi đến khi tao và anh ấy ở bên nhau rồi, mày mới quay lại dụ dỗ anh ấy. Đúng là không biết xấu hổ!”

Dung Thư?

Bước chân Chu Tấn khựng lại, sau đó cô nhận ra đám người đang vây quanh này có lẽ thật sự chỉ đang đứng hóng hớt mà thôi.

Cô thử chen vào đám đông.

Dung Thư nhìn người từng là bạn của mình, không biết từ lúc nào người bạn ấy đã có thành kiến, rồi làm thế nào bước từng bước một đi đến mức sâu sắc như hôm nay.

Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn mở trang trò chuyện, sau đó đưa lên trước mắt đối phương, nói: “Trước đây cậu ta thích tao, rồi lại theo đuổi mày, tao có nói với mày chuyện này, là mày bảo không quan tâm. Còn về cái gọi là dụ dỗ, là cái này đấy hả? Cậu ta nhắn cho tao mười tin tao còn chẳng trả lời một câu, trừ khi là chuyện công trong lớp thì tao mới trả lời một hai câu để không làm chậm trễ công việc.”

Khó lắm Chu Tấn mới chen vào được vòng trong cùng, cô đứng ngay sau nữ sinh gây sự chất vấn kia. Vì đứng đối diện với màn hình điện thoại của Dung Thư, nên cô những ghi chú công việc và các tin nhắn một chiều của đối phương gần như không có phản hồi.

Dung Thư thật sự trong sạch.

Nhưng bạn gái của nam sinh kia thì không nghĩ vậy: “Lịch sử trò chuyện có thể xóa được, nếu mày không trả lời, sao anh ấy lại gửi cho mày nhiều như thế? Mày đừng nghĩ rằng xóa hết chỉ để lại những tin này thì trông rất trong sạch đấy. Tao đã hỏi anh ấy rồi, mỗi khi chỉ có mày và anh ấy ở một mình, mày luôn tạo hy vọng cho anh ấy, vì không có người ngoài nên không có chứng cứ, mày đúng là quá xảo quyệt.”

Chu Tấn không thể nghe thêm nữa.

Nếu cô bạn đã kết luận Dung Thư có tội, không cần bất kỳ chứng cứ thực chất nào khác, chỉ cần lời nói một phía của nam sinh kia, thì Dung Thư giải thích thế nào cũng vô ích.

Dung Thư cũng nghĩ như vậy.

Khi cô nghiêm túc giải thích nhưng chỉ nhận lại những lời này, lòng cô bỗng hiểu ra, đối phương gọi cô ra đây không phải muốn biết sự thật, mà chỉ đơn giản là muốn trả thù cô mà thôi.

Cãi nhau ầm ĩ đến mức thu hút bao nhiêu người vây xem, rồi nói ra những lời không thể chứng thực cũng không thể bác bỏ thì đương nhiên sẽ làm cô xấu mặt, khiến cô rơi vào dòng đồn đãi vô tận ngay trước kỳ thi đại học.

Dung Thư nhìn những người đang vây quanh xem, cô phát hiện bản thân hình như không còn quan tâm nữa, mà chính là việc bị bạn cũ phản bội mới khiến tâm tình cô nặng nề.

Nhưng khi thấy Chu Tấn, ánh mắt Dung Thư khẽ run lên. Cô không ngờ mình lại để lại ấn tượng không tốt với Chu Tấn.

Dung Thư bắt đầu hơi tức giận.

Cô nhìn cô gái kia, vì hiểu rõ, nên cô biết phải làm thế nào để trả đũa.

Dung Thư cười khẩy, khinh miệt nói: “Mày có nói thêm một trăm lời dối trá nữa, tao cũng không thích bạn trai mày. Mày cứ giữ cậu ta chặt trong tay đi, loại rác rưởi như thế, ngoài mày ra chẳng ai muốn đâu.”

Không ai thèm để ý đến bạn trai của cô ta.

Đây có lẽ là một câu cực kỳ có tính xúc phạm, ánh mắt của cô gái kia nhìn Dung Thư đã trở nên độc ác.

Dung Thư không sợ, cô chỉ nghĩ: Không đánh nhau à? Cô ta chắc chắn không thể đánh lại cô đâu.

Nếu không đánh, vậy bây giờ cô phải đi.

Dung Thư không ngờ, nữ sinh kia lại lên tiếng, giọng nói có vẻ bình tĩnh lạ thường, hiếm thấy từ khi cãi nhau đến giờ: “Mày không thích anh ấy à? Không thích, là vì mày là đồng tính, đúng không?”

Cả nhà vệ sinh im phăng phắc.

Ở trường, “đồng tính” là một từ nhạy cảm, ai ai cũng tránh nhắc đến. Nó có thể xuất hiện trong bất kỳ câu đùa cố ý chọc giận người khác nào, nhưng nó không thể thực sự được dùng để mô tả về một ai đó.

Nếu đúng… Vậy người ấy chính là kẻ “khác loài”.

Họ không thật sự ghét người “khác loài”, chỉ là không muốn ở chung cùng mà thôi. Và cũng vì thế mà kẻ “khác loài” bị ép phải sống tách biệt.

Tay Dung Thư đang run, hơi không thể nói thành lời.

Họ từng là bạn thân. Có lẽ cô giấu kín bí mật này trong lòng chẳng thể chân chính nói ra, nhưng trước mặt bạn bè thì cô cũng không che giấu bản thân quá nhiều.

Có nghĩa là, cô ta đã nhận ra khuynh hướng tính dục của cô. Rõ ràng cô ta biết cô trong sạch, nhưng vẫn oán hận chàng trai kia nhớ mãi cô không quên, và rồi trước con mắt chứng kiến của bao người, cô ta dùng bí mật mà cô không thể thốt ra để làm tổn thương cô.

Vì quá phẫn nộ lẫn kinh hoàng nên Dung Thư không thể nói dối để phủ nhận, cô chỉ có thể im lặng, buộc phải thừa nhận.

… Cô là người đồng tính.

Đây là cách công khai khá xấu hổ.

Và cô không hề chuẩn bị tâm lý.

Nữ sinh kia vẫn đang thao thao bất tuyệt: “Mày giấu giếm xu hướng t*nh d*c của mình, trước đây có bao nhiêu nữ sinh kề vai thân thiết với mày như thế, chẳng phải mày đang lợi dụng họ sao?”

Họ không biết sự thật, họ đối xử tốt với cô, cô im lặng tránh né, không bị người khác chú ý.

“Rồi lúc trước, khi lớp biểu diễn, mọi người cùng thay đồ biểu diễn, có phải mày đã lén nhìn không?”

Cô là người đồng tính, không phải là kẻ cuồng dâm, cô đâu có bỉ ổi như vậy.

Đám đông bắt đầu xì xào.

Mặc dù phần lớn mọi người vẫn đang sốc, không đưa ra nhận xét công khai nào, nhưng cũng có vài người không biết là bạn của nữ sinh kia hay là người sau khi nghe mấy câu “nhớ lại gì đó” thì bắt đầu như nửa tin nửa ngờ.

“Vậy lúc đó cậu ấy và chúng ta ôm nhau…”

“À, cậu ấy còn thay đồ với chúng ta nữa.”

“Không biết trước đây chơi với cậu ấy, cậu ấy nghĩ gì nhỉ.”

“Chẳng trách lúc đó cậu ấy tốt với chúng ta như vậy, nhiệt tình đến mức hơi đáng sợ.”

“Ghê tởm quá đi mất.” Cuối cùng không biết ai nói ra câu đó.

Đầu óc Dung Thư bắt đầu vang lên những tiếng ầm ầm.

Cô đã làm gì sai? Sai ở… việc cô thích con gái à.

Dung Thư và nữ sinh kia đối diện nhau, nữ sinh kia cười nhẹ với cô. Dung Thư cảm thấy choáng váng, ghê tởm muốn nôn, cô vội vàng rời mắt, rồi nhìn thấy Chu Tấn bên cạnh. Cô không dám nhìn vẻ mặt Chu Tấn, vì thế cô lập tức quay đi, cho đến khi nhìn thấy mảng gạch men bên cạnh thì mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Chu Tấn đẩy nữ sinh đã vạch trần khuynh hướng tính dục của Dung Thư ra, cô thấy Dung Thư – người lúc nào cũng vui vẻ, cởi mở – đứng giữa đám đống, lần đầu tiên lộ vẻ co rúm, tay chân dài lóng ngóng không biết để đâu.

Đám đông vây quanh xem rõ ràng không liên quan gì, nhưng lại có thể thốt ra từ “ghê tởm”.

Chu Tấn nghĩ, kỳ thi đại học cũng ảnh hưởng đến cô, ngọn lửa bồn chồn lo lắng ấy đè nặng trong lòng. Trong khoảng thời gian liên tục điều chỉnh, cô cố gắng nuốt trôi tiêu hoá hết lần này đến lần khác, nhưng chưa bao giờ thực sự phát tiết ra.

Vì vậy bây giờ, cô cũng hơi rối não.

Chu Tấn bước đến trước mặt Dung Thư, nắm lấy tay cô bạn, để cô bạn cúi xuống rồi nhẹ nhàng hôn lên má phải.

Cô nói: “Dung Thư, cậu không ghê tởm.”

Mọi người đều sững sờ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hành động của Chu Tấn vẫn chưa kết thúc, nhân lúc mọi người quá ngạc nhiên, không thể động đậy, cô hôn những nữ sinh đứng bên cạnh – người không hề nói bất kỳ lời lẽ xấu xa nào – mỗi người một cái, cuối cùng nói: “Tớ cũng thích các cậu.”

Sau đó kéo Dung Thư chạy đi.

Dung Thư từ đờ đẫn ban đầu, đến kinh ngạc giữa chừng rồi cuối cùng phá lên cười lớn.

Chu Tấn ra hiệu “suỵt” cho cô bạn: “Nhỏ tiếng thôi, đừng để giáo viên đến.”

Dung Thư nhìn vào đôi tay đang nắm chặt nhau của hai người, hỏi: “Tớ thích con gái, cậu có sợ không?”

Chu Tấn đáp: “Tớ thích con gái còn nhiều hơn cậu thích nữa, cậu có sợ không?”

Dung Thư biết Chu Tấn đang nói về việc hôn một vòng nữ sinh vừa rồi, cô cười ná thở mất: “Cậu sắp thành danh đấy.”

Chu Tấn thở dài: “Ban đầu định an phận làm xong lớp 12, giờ thì hay rồi, có lẽ mười năm nữa, tớ cũng là kẻ cuồng hôn nổi tiếng cả trường.”

Dung Thư nói: “Cậu có sợ bị trường phạt không?”

Chu Tấn nghĩ lại cũng thấy mình không sáng suốt, rõ ràng có hàng trăm cách xử lý, nhưng lại cứ chọn cách hành động khó hiểu nhất. Nhưng tình huống như phim kiểu này cũng có mặt tốt, sáng mai, thay vì nói về việc Dung Thư có thể thích con gái, có lẽ mọi người sẽ thích lan truyền chuyện Chu Tấn hôn lung tung hơn.

“Sợ chứ, nhưng tớ nghĩ trường sẽ không phạt đâu, vì họ không công nhận hai cô gái có thể yêu nhau. Nếu không phải là yêu sớm công khai hay hành vi quá thân mật, vậy nhà trường có gì để phạt đây? Chỉ là tình bạn thân thiết thôi mà.” Chu Tấn nói xong, quay sang Dung Thư: “Sau này cậu sẽ rất khổ đấy.”

Dung Thư mỉm cười: “Bây giờ đã rất khổ rồi.”

Chu Tấn lẳng lặng ngồi cùng Dung Thư trên sân thể dục một lúc, khi định đứng dậy đi về lớp, thì Dung Thư kéo cô lại: “Chu Tấn, tớ thích cậu. Với tư cách là một người bạn.”

Chu Tấn quay lại, Dung Thư nhoẻn miệng mỉm cười.

Vì thế cô nói: “Tớ cũng thích cậu, nhưng chỉ là bạn thôi.”
 
Giải Pháp Nửa Vời - Nhãn Kính Thối Nhi
Chương 51: Tương lai (Hoàn)



Chuyện cũng không quá ngoài dự đoán, đúng là Chu Tấn nhanh chóng nổi danh khắp trường thật. Trước đây chỉ nhờ cuộc thi hùng biện và thành tích xuất sắc nên cô mới được một bộ phận biết đến, nhưng giờ thì đi đâu cũng có người lén lút chỉ trỏ sau lưng.

Mà nhà trường cũng không phạt Chu Tấn thật, vì suy cho cùng cô chẳng làm gì vi phạm quy định của trường cả.

Điều duy nhất không bình thường, có lẽ là Chu Tấn bị Lục Tĩnh Văn – mặt đen xì – kéo đến góc cầu thang vắng vẻ không người dẫn lên sân thượng.

Chu Tấn vô thức bước lên bậc thang cao hơn Lục Tĩnh Văn một bậc, cô đứng trên góc độ ngang tầm hoặc thậm chí là hơi trông xuống để nhìn cậu, rồi cười nói: “Nhìn cậu như vậy cũng hơi dễ thương đấy.”

Lục Tĩnh Văn suýt quên mất lý do tại sao mình lại tức giận.

Nhưng cậu nhanh chóng nhớ lại.

Hôm Chu Tấn kéo Dung Thư chạy từ hành lang đến sân thể dục, cậu đang đứng trong hành lang của tòa giảng dạy. Vì học mệt quá nên cậu mới nhìn ra xa để thư giãn mắt.

Cậu đã tận mắt chứng kiến cảnh Chu Tấn nắm tay Dung Thư, kéo cô bạn chạy về một góc sân thể dục, trên mặt Dung Thư là nụ cười cực kỳ xán lạn.

Cậu còn thấy họ cùng ngồi đó thì thầm. Rồi khi Chu Tấn chuẩn bị rời đi, Dung Thư nắm tay kéo cô lại, sau đó hai người nói với nhau mấy lời, không biết là nói gì nữa.

Lục Tĩnh Văn hiểu sự rung động của Dung Thư, và cũng từng muốn tốt cho người bạn này nên cậu đã khuyên cô bạn không nên chìm đắm trong đó. Nhưng cậu không ngờ có ngày, chính vì sự hiểu biết ấy mà cậu lại đố kị đến mức không thể nói thành lời.

Lời của Trần Thự Thiên cứ như một lời nguyền, vang đi vang lại trong đầu cậu.

Tình yêu có thời điểm, có lẽ cậu đã bỏ lỡ rồi.

Sao, chỉ vì Chu Tấn từng có chút cảm tình với cậu nên cô không thể lại thích Dung Thư à? Chẳng lẽ tình cảm của con người là một chiều cố định, nó chỉ chảy ùn ùn không ngừng về phía cùng một người thôi sao?

Lục Tĩnh Văn không hiểu sao trước đây mình lại tự tin đến thế.

Khi cậu bắt đầu rung động, khi cậu bắt đầu sa lầy, thì cậu mới nhận ra, mọi thứ đều không thể đoán trước được, không có gì là mãi mãi nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Lúc ấy Lục Tĩnh Văn bị lòng ghen tỵ hành hạ, đơn giản chỉ vì một cuộc chạy đua và một vài tình cảm cũ mà mỗi riêng mình cậu biết.

Nhưng bây giờ, cậu đã hiểu rõ mọi chuyện đã xảy ra hôm đó.

Cậu gần như phát điên, muốn hỏi Chu Tấn: Sao cậu có thể hôn cậu ấy? Cậu có biết cậu ấy thích cậu không? Có phải cậu cũng thích cậu ấy không?

Hoặc chỉ là hỏi hai câu đầu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhưng cậu nhìn vào đôi mắt chẳng hay biết gì của Chu Tấn, cuối cùng chỉ khẽ nói: “Cậu hôn cậu ấy à?”

Chu Tấn nhìn cậu, cô hiểu ra, tám chuyện đấy à.

Cô gật đầu, rồi nói: “Đúng vậy, tin đồn là thật hết đấy, tớ không chỉ hôn Dung Thư, mà tớ còn hôn rất nhiều nữ sinh khác nữa.”

Lục Tĩnh Văn bi ai nhận ra tâm trạng của mình đã chuyển biến. Dù việc hôn nhiều nữ sinh nghe có vẻ tệ hơn, nhưng ít nhất nó có thể chứng minh trong chuyện này thì Dung Thư không phải là người đặc biệt đến vậy.

“Sao cậu lại hôn cậu ấy?”

Chu Tấn cũng đang nghĩ, không biết Lục Tĩnh Văn có biết khuynh hướng tính dục của Dung Thư hay không, nếu biết thì biết từ khi nào? Giờ hỏi cô, phải chăng cậu đã bị tổn thương?

Chu Tấn kịp thời ngừng lại, ngăn cản bản thân suy nghĩ sâu thêm.

Chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa là đến kỳ thi Đại học, cô không thể lãng phí thời gian và sức lực vào những cảm xúc vô ích.

Cô nói thật: “Tớ muốn an ủi cậu ấy, có lẽ cũng muốn tạo ra một tin tức chấn động hơn. Như vậy, cậu ấy sẽ không phải cô đơn trong những lời đồn nữa.”

Lục Tĩnh Văn ngẩn ra.

Cậu luôn biết Chu Tấn không phải là cô gái hiền lành theo nghĩa truyền thống, nhưng cách cô đấu tranh để sống, nỗ lực theo đuổi tham vọng, và dáng vẻ muốn dựa vào sức mình để vươn lên của cô đã khiến người khác phải loá mắt.

Và bây giờ, cô tự do, dũng cảm đứng lên. Giống như lần đầu tiên cậu gặp cô vậy, cô mang theo sự phẫn nộ, dám đánh cược tất cả để phản kháng. Tuy bản thân chật vật, nhưng lại sáng chói rực rỡ.

Lục Tĩnh Văn không hiểu, sao con người có thể lại rung động với một người mình đã từng rung động chứ? Tình cảm này quá nặng nề, nó đã bắt đầu khiến trái tim cậu đau đớn.

Cậu bắt đầu nghĩ, nếu mình tỏ tình, tình cảm đã tích tụ lâu nay sẽ bùng nổ, vậy có phải dù Chu Tấn có thích cậu hay không, thì cô vẫn sẽ bị cậu ảnh hưởng? Bởi vì một tình cảm quá sâu đậm quá lâu dài, ngay cả từ chối cũng sẽ tiêu tốn rất nhiều tâm sức.

Nhưng nếu muốn tốt cho cô, không làm ảnh hưởng đến tương lai của cô, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình thì kết quả sẽ là mất cô. Và rồi cậu cứ thế để người khác lần nữa nắm tay Chu Tấn ngay trước mặt rồi bước tiếp cùng cô à?

Lục Tĩnh Văn suy nghĩ rất lâu, gần như khi sắp đưa ra quyết định xấu, thì cậu lại nhớ đến một buổi tối rất lâu về trước.

Chu Tấn đi bên cạnh cậu, nói với cậu là về sau muốn làm bác sĩ, rồi cô nhẹ nhàng tưởng tượng về một cuộc sống có thể có. Tươi đẹp, yên bình, đó là một tương lai thực tế có thể thấy trước.

Mãi cuối cùng, Lục Tĩnh Văn nuốt tất cả những lời chưa nói, chỉ nói với Chu Tấn: “Chúc cậu thi tốt.”

Chu Tấn ngơ ngác không hiểu.

Nhưng tất nhiên cô sẽ cố gắng.

*

Kỳ thi Đại học được ấn định tổ chức vào ngày 7 và 8 tháng Sáu.

Trước kỳ thi, Chu Tấn rất căng thẳng, vì có rất nhiều lời đồn đại về “điềm tốt” và “điềm xấu”, nên cô còn chẳng dám cắt móng tay. Nhưng khi cô ngồi vào phòng thi, nhìn thấy đề thi, thì cô đột nhiên bình tĩnh lại, không còn suy nghĩ gì nữa.

Ngoại trừ buổi tối đầu tiên vì quá lo lắng mà hơi mất ngủ, đầu nửa đêm không tài nào vào giấc ra, thì còn lại toàn bộ kỳ thi diễn ra rất suôn sẻ. Dù thiếu ngủ, song ngày hôm sau cô vẫn tỉnh táo tràn đầy năng lượng hoàn thành bài thi.

Trong suốt kỳ thi, Chu Tấn hoàn toàn không đối chiếu đáp án với ai, thậm chí khi gặp người hỏi trên đường thì cô cũng cố tình tránh đi. Mãi cho đến lúc tất cả các môn thi đã kết thúc, thời điểm đáp án tham khảo xuất hiện trên mạng, cô mới ngồi lại nhớ lại đáp án của mình rồi thận trọng tính toán điểm số.

Ngày trở lại trường là “lễ tốt nghiệp” theo phong cách đặc trưng của các trường Trung Quốc, không có nghi thức đặc biệt nào, chỉ đơn giản tới mức hệt như những ngày tan học bình thường. Nhưng thực tế, một khi chia tay, có thể sẽ không gặp lại nhau nữa.

Các bạn học đều chụp ảnh lưu niệm.

Khi Chu Tấn nhìn về phía Lục Tĩnh Văn, cậu đã đứng bên cạnh cô.

Cả hai không vội vàng chụp ảnh, mà chỉ trò chuyện đơn giản rồi trao đổi về điểm số dự đoán của nhau.

Điểm số dự đoán của Lục Tĩnh Văn và Chu Tấn khá tương đồng, nhưng vì đây chỉ là dự đoán, và điểm thực tế cuối cùng có thể sẽ có khác biệt nhất định, nên cũng không thể xác định ai cao ai thấp được.

Tuy nhiên, dựa trên những năm trước, rất có thể hai người đều sẽ vào được Đại học A. Lục Tĩnh Văn có thể sẽ chọn ngành học phù hợp với năng lực của mình; còn ngành Y mà Chu Tấn muốn đăng ký thường thuộc đợt xét tuyển sớm, vì vậy điểm chuẩn đầu vào sẽ thấp hơn so với những ngành trong đợt xét tuyển đợt một, thế nên cô hy vọng có thể đỗ được vào học liên thông Thạc sĩ.

Cũng có nghĩa là, nếu muốn, họ có thể học cùng một trường đại học.

Chu Tấn không kìm chế được, khoé miệng hơi cong lên.

Cô không ngẩng đầu lên, nên không phát hiện Lục Tĩnh Văn cũng đang mỉm cười, mà nụ cười của cậu còn gần giống với cô.

Lục Tĩnh Văn đột nhiên nói: “À, đúng rồi, vừa hay lần này phải dùng máy ảnh, tớ đã sắp xếp lại một số bức ảnh cũ. Những bức chụp đẹp tớ đã rửa ra, mấy bức này tặng cho cậu.”

Chu Tấn nhận ảnh, cô phát hiện đó là ảnh chụp từ hồi nghỉ hè năm lớp 11. Lúc ấy là sau khi cô dạy bài cuối cùng cho Lâm Vọng Tinh, và bức ảnh chung này là được chụp ở nhà của nhóc.

Mấy bức đầu là hình cô và Lâm Vọng Tinh khóc mặt mày đỏ hoe, nghe nói giờ nhóc đã cao lên chút, người cũng đen gầy đi, nhưng nhóc trong ảnh vẫn giữ dáng vẻ đáng yêu trắng trẻo, mũm mĩm ban đầu.

Chu Tấn cứ nhìn mãi, cô không kìm được mà bật cười thành tiếng.

Những bức tiếp theo là ảnh của cô và Lục Tĩnh Văn. Chu Tấn ngừng cười, bặm môi lại, sợ người khác nhìn ra tâm trạng của mình khi nhìn ảnh.

Bức ảnh đầu tiên, cô và Lục Tĩnh Văn cùng cúi đầu nhìn một cuốn album, vai kề vai, đầu tựa vào nhau, thân mật tự nhiên hơn tưởng tượng.

Bức ảnh thứ hai, hai người bị tiếng màn trập làm giật mình, cùng lúc ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn về phía máy ảnh, chẳng hiểu sao lại có cảm giác sợ hãi như bị bắt quả tang.

Bức ảnh thứ ba, khi cô nghe nói phải chụp ảnh chung thì nhìn về phía Lục Tĩnh Văn theo bản năng. Ánh mắt cô chan chứa tình cảm hơn tưởng tượng, khiến cô lo sợ tình cảm không nên bộc lộ của mình đã xuyên qua tấm ảnh này mà tràn ra ngoài.

Bức ảnh thứ tư, cô cuối cùng cũng quay lại, nhưng Lục Tĩnh Văn lại thoáng cúi đầu. Hóa ra, khi cô không nhìn cậu, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ nhìn về phía cô.

Cho đến bức ảnh thứ năm, cả hai mới cùng quay về phía máy ảnh, ngượng ngùng, e thẹn, cố gắng tự nhiên để chụp một bức ảnh chính thức. Chu Tấn nhìn đi nhìn lại, mới nhận ra khi chụp ảnh, tay của Lục Tĩnh Văn vừa hay chống lên tay vịn sau lưng cô, nhìn như giữa họ có một sự thân thiết kỳ lạ.

Những bức ảnh này ghi lại khoảnh khắc vừa khiến người ta ngượng ngùng vừa khiến người ta muốn trân trọng. Rõ ràng là ảnh tĩnh, nhưng khi nhìn lại thì chúng lại giống như một cuốn truyện tranh, làm cho các nhân vật trong ảnh trở nên sống động.

Lục Tĩnh Văn hỏi cô: “Chụp ảnh không?”

Cậu giơ máy ảnh lên.

Chu Tấn gật đầu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lục Tĩnh Văn tiện tay tóm một bạn học may mắn đi ngang qua nhờ giúp, còn mình thì đứng cạnh Chu Tấn.

Có thể vì kỳ thi đã xong và muốn thả lỏng, hoặc có thể là vì những dấu vết trong bức ảnh kia làm cô không thể không nghĩ ngợi, nhưng nói tóm lại, Chu Tấn muốn vượt ra ngoài giới hạn một chút.

Cô đứng gần Lục Tĩnh Văn hơn, đầu cũng hơi nghiêng về phía cậu, nhìn từ góc độ này, giống như cô tựa vào vai cậu vậy.

Không khéo là, Lục Tĩnh Văn cũng hơi nghiêng về phía cô. Lệch vị trí khiến hai người chẳng còn chỗ điều chỉnh, đôi bên đỏ mặt miễn cưỡng cùng nhau chụp xong bức ảnh.

Trong bức ảnh, nam sinh nữ sinh đều mặc đồng phục trường, là thời khắc thuần khiết mộc mạc và cũng là thanh xuân phơi phới nhất. Cả hai hơi nghiêng đầu về phía nhau, cô gái tựa vào vai chàng trai. Nếu nhìn từ góc độ của một đôi tình nhân thì không hẳn là quá thân mật, nhưng từ góc độ của bạn bè thì lại hơi thân thiết quá. Mập mờ mơ hồ giống như gió đêm hè, khiến lòng người xao xuyến.

Nhiều năm sau, bức ảnh này được lật ra từ cuốn album dày cộp, rồi có người phát hiện ở mặt sau có bốn dòng chữ, là nét chữ của cả hai người.

“Tớ thích cậu.”

“Tớ cũng vậy.”

“Có điểm thi Đại học rồi, tớ cao hơn cậu ba điểm!”

“Mặc dù không cam lòng lắm, nhưng chúc mừng cậu nhé.”

Người dũng cảm bước ra trước, cũng nhẹ nhàng viết nên kết thúc. Người nhận được tình cảm bất ngờ, vì xấu hổ mà giả vờ khoe khoang.

***

Lời của tác giả:

Hết truyện. Tôi dừng lại ở đây vì tôi nghĩ điều tuyệt vời nhất của tuổi trẻ chính là mọi người còn có vô vàn khả năng, một khi đã bước đi trên con đường đã định sẵn thì dù tương lai có tốt đẹp đến đâu, song cuối cùng cũng sẽ mất đi hương vị của tuổi trẻ. Vì thế, khi viết truyện học đường, tôi muốn cả câu chuyện mang một không khí non nớt, nhưng lại đầy hy vọng. Chương năm lớp 12 chỉ có vài phần nhỏ tương tự, vì lớp 12 thật sự quá vất vả, cũng không cho phép phân tâm. Mỗi lần tôi nhớ lại năm lớp 12 của mình, tôi thường cảm thấy đầu óc trống rỗng, chẳng nhớ có chuyện gì quan trọng đã xảy ra. Vì vậy, tôi đã sắp xếp các tình tiết chính vào hai năm trước đó để các bạn học sinh lớp 12 có thể tập trung vào việc học, thỉnh thoảng làm chút chuyện ngông cuồng thêm màu sắc cho năm học vất vả nhất này. Hy vọng câu chuyện này mang lại chút sức mạnh và chút cảm động cho các bạn trong mùa đông. Năm 2024 tôi muốn thử sức với thể loại hài nhẹ nhàng, ngọt ngào, để mọi người có thể thư giãn chút, nhưng trong những ngày lên ý tưởng, tôi đã đi lệch hướng rồi quyết định tạm ngừng lại. Khi chưa có sẵn bản thảo, tôi sẽ không đăng bất cứ giới thiệu nào nữa. Chúc mọi người có duyên gặp lại nhé.

[HẾT TRUYỆN]
 
Back
Top Bottom