Tâm Linh Giải mã Song Sinh

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
146278662-256-k548471.jpg

Giải Mã Song Sinh
Tác giả: Hiysmozo
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Cô bé yume hakuru, cô gái 15 tuổi, là yume hakuru có khả năng nhìn thấy các linh hồn, gia đình cho rằng mẹ cô đã sinh ra một con quái vật nên đuổi ba mẹ con cô ra khỏi nhà, cô nói chuyện được với những oan hồn.

Ở trường trung học, cô luôn bị bạn bè bắt nạt, có lần cô bị một oan hồn đẩy vào nhà vệ sinh của trường do đã gánh nghiệp cho người ta và một bí mật được hé lộ.....
*đừng xem chùa nhé hihi* Tags: hatsunehiyokikinamihitachi​
 
Giải Mã Song Sinh
chap 1: Cô bé yume


Tôi là cô bé trung học vốn rất bình thường như bao bạn học sinh khác, vì cái gì?

Vì tôi sở hữu một cặp mắt vô hồn có thể nhìn thấy các oan hồn sao?

Mà sao tất cả lại xem tôi như một con quỷ, vì lí do như vậy nên suốt 15 năm qua tôi luôn bị bạn bè xỉa xói và khinh tởm.

_____ở trường trung học Hihaku_____

Mấy cô học sinh môi đỏ tóc vàng váy ngắn lên bả chân chỉ chọc vào tôi và bắt đầu nhiều chuyện, dẫu sao cũng thấy quen rồi nên cũng chả để ý gì.

Nhưng đằng sau cô bạn học tên sokume- có tiền sử bệnh trầm cảm nhẹ, có một oan hồn mặc đồng phục trung học đầy máu me, đôi mắt rỉ máu và hình như...chị ta nhìn chằm vào tôi.

" Ma quỷ xúi quẩy không nên nghe."

Tôi buột miệng nhắc nhở

" Cô..."

Gương mặt đáng sợ của oan hồn liên tục tạo mặt đáng sợ đe dọa tôi, chớp mắt đã thấy chị ta đứng cạnh, tôi liền bỏ đi.

" Em thấy tôi sao?"

" Thấy."

" Hãy giúp tôi!"

Oan hồn liên tục bay xung quanh tôi và nhờ vả

" Xưa nay tôi chưa hề lo chuyện bao đồng."

____________________________

Reng...

Reng...Reng...

" Vào học rồi sao, hừ chán thật...

Lần sau sẽ đến lượt cô."

Tôi không hiểu vì sao chị ta nói như vậy.Trong lớp học cảnh vật vẫn như vậy, im lặng, tôi thấy lạc lõng giữa cái lớp này.

Cố ngồi học cho xong buổi vẫn đang là khó khăn nhất của tôi mà ngày nào tôi cũng phải cố trải qua...trong đầu luôn chỉ nghĩ đến hồn ma lúc nãy, kỳ lạ chưa bao giờ tôi để tâm tới những chuyện này.

_________________________

Reng...

Reng...

Reng...

Ra về rồi vẻ mặt vui vẻ của tôi lại hiện lên mặt...ở trường mặc dù luôn mang gương mặt lạnh tanh như phiến băng nhưng khi về nhà vẫn phải nhìn mẹ tôi với sắc khí đầy ấm áp.Khi tôi...

Đi vào hành lang, tôi có cảm giác như ai đó đang đuổi theo mình

______

Rầm...

Có ai đó xô tôi vào cái cửa nhà vệ sinh, đầu tôi đau quá...

" Ai?...mở ra làm ơn mở cửa ra!"

Khan cổ họng mà chẳng nghe thấy động tĩnh gì, càng gấp gáp đập cửa ra thì tôi càng thấy sợ.

Cánh cửa bỗng mở toang ra.

Tôi đã bị bầm tím khắp người như thể bị đánh rất thảm, nhưng lại không có ai ở cùng với tôi khi tan học.

_______về nhà__________

"Con về rồi."

Tôi xoa vào vết bầm ở tay rồi lại cố giấu đi.

"Con về rồi à?"

"Con không ăn đâu."

Tôi nhìn bàn đồ ăn chán ngấy rồi sải từng bước mệt mỏi lên phòng.

Nằm cứ trằn trọc mãi rồi lại ngủ thiếp đi.

" Yume à hãy giúp chị, giúp chị yume....tấm ảnh trên bàn, phòng bên kia." hốt hoảng giật phắt dậy, người đổ mồ hôi như tắm, tôi chạy ngay sang phòng mẹ liên tục nhìn trên bàn, tôi bình tĩnh lại bàn tay run rẩy cầm tấm hình đã bị úp lại lên xem, tôi sợ đến nổi làm rơi cả khung ảnh.

Mẹ tôi lật đật chạy vào,

"Con có làm sao không?"

"Mẹ...đây là???"

Tôi run rẩy nhìn vào mẹ tôi.

Ngoài trời mưa liên tục đổ, rơi rớt từng hạt lên tấm kính cửa sổ, ánh mắt tràn trề nước mắt của mẹ nhìn tôi mà kể.

"Mẹ đã sinh ra con và người chị song sinh của con, nhưng hôm đầu đến trường chị con đã bị bạn bè bắt nạt và chửi rủa vì không cha, con lúc đó đang chữa trị mắt tại bệnh viện nên không đến trường với chị con, chị con cảm thấy bản thân vô cùng vô dụng, thấy mình bất hạnh nên đã kết thúc đời mình."

Mẹ khóc nức nở.

"Con từng chữa mắt sao?

Tại sao con không hề nhớ, lúc đó con bao nhiêu tuổi hở mẹ?"

"Vì không có giác mạc nào hợp với con nên con nằm viện rất lâu, trước khi chị con mất đã để lại bức thư, trong thư viết chị muốn hiến giác mạc cho con, cuộc phẫu thuật thuận lợi nhưng để lại di chứng mất trí nhớ, nên..."

"Con..."

Tôi ngỡ ngàng, đầu óc tôi bỗng nhiên trống rỗng, phẳng lì như tờ a4, tay tôi càng run, giọt nước mặt từ từ lăn xuống.
 
Giải Mã Song Sinh
Chap 2: Thật phiền thức


Tôi đi đến trường với những đau buồn của mình... tôi vẫn còn bàng hoàng với những gì mẹ tôi vừa nói tối hôm qua, hình như hồn ma hôm qua...

"Yume là con quỷ....haha.."

Bạn bè lại đưa tôi ra làm trò cười.

Tôi buồn tủi quá chạy ra khỏi lớp học trong tiết của ông thầy khó tính...tôi bước ra hành lang...tay tôi bỗng nhiên bị dắt lên sân thượng.

Cả lớp há hốc nhìn theo bóng lưng tôi.

"hakuru..." ( thầy giáo hét to và chạy ra hành lang)

_________

"Chị làm gì vậy?"

Tôi xoay xoay cổ tay bị tím.

"Giúp tôi đi."

"Sao chị cứ bám theo tôi hoài vậy, không phải mắt chị bị thương sao, không đi đầu thai cứ bám víu lấy tôi."

"Tôi...."

"Tôi không rảnh, cuộc đời tôi chán ngấy quá rồi, tôi như sắp phát điên vì cặp mắt này đây."

Bất giác bàn tay trắng bạch của chị ta đưa lên sờ mắt tôi.

"Mắt cô thật đẹp!

Chỗ này của cô sao toàn vết tím?"

Chị ta chỉ vào vết bầm hôm qua ở nhà vệ sinh

"Không có gì, vấp phải thôi.

Tôi còn phải lên lớp."

"Hãy cẩn thận, quỷ đang theo cô."

"Xúi quẩy."

Tôi rảo bước nhanh xuống tầng chân tôi bỗng khựng lại ở nhà vệ sinh hôm qua, căn bản tôi không thể bước đi, cảm giác sau lưng có luồng sát khí mạnh, bàn tay với móng dài đang từ từ đưa từ sau tới vuốt ve mặt của tôi, thật kinh hãi.

"Gặp lại rồi hôm qua đã làm cô đau."

Một nụ cười ma mị của bà dì đã 30 tuổi mặc bộ đồ đỏ đầy mùi ám khí và mùu tanh của máu.

Vì sao ả lại nhắm vào tôi?

"Là ngươi?

Không đầu thai lại làm quỷ ma vất vưởng, thật làm người ta chán ghét."

"Ây da, tôi chỉ muốn cô giúp tí việc đừng nói khó nghe như thế."

Cổ tôi đột nhiên bị siết chặt đến nghẹt thở, tôi không thể nói gì.

"Thả ra."

Chị ta?

"Với oan hồn nhỏ như cô mà muốn cản tôi, không lượng sức mình."

Hai bên bỗng biến mất, tôi bị dọa sợ một phen, tại sao chị ấy muốn giúp tôi?

Không suy nghĩ nhiều tôi ôm cổ chạy ra khỏi đó.

Mỗi khi nghĩ đến chị ta tôi đều có vẻ quen thuộc và rất cảm thương nhưng...tại sao?
 
Giải Mã Song Sinh
chap 3: Bí mật năm đó.


Tôi trầm tư đã hai ngày không ăn không uống, cơ địa của tôi vốn yếu, bây giờ thêm một phen hú hồn nên vừa về nhà đã bị ngất lịm đi, mẹ tôi đã đưa tôi đi bệnh viện nên khi mở mắt ra trước mặt tôi là một bức tường nhạt nhẽo và tay bị "trói" với những ống nhựa chuyền nước.Tôi mệt mỏi gắng gượng dậy, mẹ tôi ngủ trên ghế đã bị tôi làm thức giấc.

"Con tỉnh rồi?"

"Mẹ, con ngủ bao lâu rồi ?"

"Con ngủ suốt hai ngày rồi."

Sau khi tôi ăn cháo xong, mẹ tôi đã đi ra ngoài, trong phòng chỉ có mình tôi, tôi cầm quyển báo lật tới lật lui thật vô vị.

"Hù..." giật mình khi chị ta lại đột nhiên xuất hiện, tôi sợ tái cả mặt.

Nhưng hôm nay tôi lại thấy chị ấy còn một nửa âm khí.

"Chị bị làm sao thế, hình như tan biến một phách rồi?"

"À không có gì, hôm qua cô ta mạnh quá tôi bị đánh bay một phách nữa rồi."

"Tiếp tục như vậy chị sẽ hồn bay phách tán đó."

"Tôi biết tôi không còn nhiều thời gian nữa nên hãy giúp tôi."

"Cô muốn tôi giúp gì?

"Cho tôi đôi mắt."

Tôi khựng lại, mắt của tôi chợt đau rát tôi ôm mắt khóc thảm thiết.

"Đây là mắt của chị tôi cô không được lấy đi."

"Tôi..."

Buổi tối lại tôi không thể nuốt trôi cơm, tôi cảm thấy có chút gì đó khó chịu trong lòng, ngủ cũng không được ngon.

Sáng ra mắt tôi thâm quầng, trước giờ mẹ tôi luôn mê tín, cho là tôi bị ma theo nên mời thầy cúng.

Loay hoay cả buổi cuối cùng thầy đeo cho tôi lá bùa hộ vệ, bảo tôi sau này chú ý.

Haiza người lớn thật khó hiểu, mất ngủ liền kêu thầy cúng.
 
Giải Mã Song Sinh
chap 4: Linh hồn oan ức


Sau khi có lá bùa, tôi cảm thấy rất an tâm, buổi tối ngủ ngon, không lâu quầng mắt đã biến mất.

Hôm nay tôi phải đến lớp học thêm Toán, mẹ đưa tôi cầm đèn pin vì buổi tối đường xóm không có đèn đường vô cùng nguy hiểm.

Khi đi thì chẳng có vẫn đề gì vì lúc đó mới có 6 giờ tối.

Sau khi tan lớp, cũng đã 10 giờ, tất cả đã bị màn đêm bao phủ, con phố đường ưu tiên lên đèn, đi suốt quảng đường nhìn ngắm trời sao, cuối cùng vẫn phải nhờ vào đèn pin "thần kỳ" này để đi qua khu xóm tối om.

Nhìn con đường sâu tối thui kia làm tôi phải nuốt nước bọt vì sợ hãi, thật sự sợ tối.

Đi một lúc tôi bỗng thấy lạnh lạnh ở vai, chó sủa âm ỉ, mèo kêu gào cào cấu nhau, âm thanh này thật khiến người ta rợn hết tóc gáy, tôi cố bình tĩnh nuốt nước bọt đi thật nhanh, tôi thấy nhẹ nhõm khi ở trước có cái đèn sân của nhà hàng xóm, tuy không sáng lắm nhưng tôi thấy an tâm hơn.

Nhưng khi tới nơi có đèn, đèn bỗng nhiên bị hư, chớp nháy liên tục, chân tôi run rẩy hơn, gió từng cơn cứ xào xạc vi vu nghe thật đáng sợ, tôi lôi lá bùa đeo ở cổ ra nắm chặt, khoảng cách giữa ánh sáng và bóng tối thật ngắn ngủi, tôi cố bật đèn pin nhưng nó bị rơi đâu mất tôi không tìm được, mò mẫm một lúc tôi vớ phải cái gì đó, một tấm vải, nó ươn ướt, tiếng nước giọt rơi vang bên tai tôi, tôi cúi xuống nhìn, và...

"Cứu tôi với.....cứu với..." tôi hét toáng lên chạy linh tinh khi thấy thứ tôi vớ phải là tấm vải đỏ đầy máu me.

Nhưng chạy mãi tôi lại về chỗ cũ, cô ta, là cô ta hôm qua đã siết cổ tôi.

"Chạy vui chứ?"

"Tại sao lại theo ám tôi?"

Tôi bình tĩnh chút.

"Vì cặp mắt của mày đã phá hỏng việc đại sự của tao.

Hôm nay dù thế nào tao cũng lôi mày theo."

"Cô...cô đứng lại đó, tôi...cô hại người khác để thế mạng cho mình, như vậy cô sẽ không được đầu thai."

Vài năm trước tôi đã nhìn thấy cô ta hại một cậu bé suýt chết, tôi đã xua đuổi và cứu cậu bé ấy nên giờ tôi gánh nghiệp cho họ như vậy đây, căn bản không thể thấy chết không cứu

"Hứ, lo chuyện bao đồng."

"Tôi..." không đứng đó chờ chết tôi chạy chạy và cắm đầu chạy nhưng vẫn không thoát được cô ta, tôi vẫn đang loay hoay trong mê cung ma quái này.
 
Giải Mã Song Sinh
chap 5: Không thể chết


Sau khi kiệt sức, chân tôi khuỵ hẳn, tôi ngã gục xuống đất, mồ hôi ròng rã, tôi cảm thấy kinh sợ trước âm khí nặng sặc mùi kia.

"Tôi sẽ đưa cô đi, chắc chắn cô sẽ thấy hài lòng với nơi này."

Tay cô ta chốc lát vụt sát cổ tôi, đột nhiên bị hất văng ra, tay ả đau rát, một tia sáng chói lên, là lá bùa nó đã cứu tôi, lá bùa làm bàn tay của ả bỗng chốc tan biến đi, ả hoảng hồn nhìn chằm vào lá bùa của tôi rồi ngước mặt nhìn chằm vào tôi, hơi thở căm phẫn của cô ta làm cho tôi toát mồ hôi lạnh.

Tôi đắc ý vội cầm lá bùa ra huơ huơ trước mặt ả, càng lúc chân cô ta càng thụt lùi, trong phút chốc biến mất khỏi trước mặt tôi với nụ cười chua chát của ả.

Thật đáng sợ, tôi chạy thật nhanh khỏi đó và lần này đã thoát ra được mê cung này.

____________

Đã mấy ngày rồi không đến trường, tôi mệt mỏi với đống bài tập chất cao như núi, vẫn hoảng sợ vì tối đó nên tôi quyết định đi tìm thầy cúng mà mẹ tôi đã nhờ hôm đó.

Đúng thật, người không bình thường thì nơi ở không hề bình thường, bao quanh nhà toàn là cây cỏ, những chiếc lá vàng liên tục rớt xuống và bị gió thổi đi, ngôi nhà heo hút không được chăm sóc nhiều vết bàn tay ấn dấu vào tường.

Cột nhà ghi vài chữ đối tôi không hiểu, mái nhà kiểu chùa đình, thật sự rùng rợn, như nhà ma vậy.

Ây da xúc phạm rồi.

Tính gõ cửa nhưng cửa lại tự mở, tiếng cót két của nó làm tôi giật mình thụt lùi phía sau.

"Tôi biết cô sẽ tới tìm tôi."

Giọng nói ồm ồm đó phát ra từ người đàn ông 65 tuổi đang ngồi trước bàn thờ bày nhiều dây đỏ trước mặt.

"Con...con..."

"Ả vẫn sẽ theo cô đến cùng, không thoát được, ắt phải có một trận ma pháp, chỉ được một mà không được hai."

"Ý thầy...?"

"Cô ta đã chọn cô làm người thế mạng thì cô sẽ không thoát được bàn tay của ả đâu, chỉ có phải chiến đấu một trận sinh tử mới được, một là cô ta sẽ hồn xiêu phách lạc mãi mãi biến mất, còn không...cô...sẽ phải chết."

Tôi to tròn mắt đơ người, không biết phải làm gì nữa, mẹ tôi từng ấy tuổi rồi, lại một mình một bóng, tôi chết rồi bà phải làm sao?

"Vậy thưa thầy...con phải làm sao?"

"Vào lúc 10 giờ, là lúc oan hồn hoạt động mạnh mẽ nhất, trước giờ đó ngày 16 âm lịch con phải đến nơi con có thể gặp ả, bày một bàn nhỏ, cần 3 nén hương, một dĩa tỏi và 10 cây nến sắp thành vòng tròn.

Trên bàn là lá bùa hộ thân, ta đã ghi những gì cần ghi, con nhất định phải dụ được ả vào vòng tròn mới có thể hành pháp...Đây là nghiệp của con ta không thể nhúng tay vào chỉ giúp được từng này, còn lại tùy vào số phận sắp đặt."

Tôi ngớ người ghi nhớ từng câu chữ thầy nói, tôi lảo đảo từng bước không vững bước ra khỏi ngôi nhà, cánh cửa vụt đóng lại, nghe bào thầy rất linh nên tôi vẫn phải liều một phen.

"Phải giải nghiệp thôi."
 
Giải Mã Song Sinh
chap 6: yugi là chị?


Mấy ngày nay tôi không gặp chị ma đòi mắt của tôi đó nữa, chắc đã nghĩ thông suốt nên đi đầu thai rồi chăng?

Vậy cũng tốt, làm lỡ giờ đầu thai thì sẽ không được.

Hôm nay là ngày...để xem, tôi tới dở cuốn lịch trên tường.

Hôm nay là chủ nhật, là ngày...mười...sáu...

Ngày 16, nhanh vậy sao?

Tôi lật đật chạy đi mua những thứ thầy nói, còn phải nghỉ buổi học thêm đêm nay.

Đã đủ, đêm nay tôi phải thật mạnh mẽ đễ giải trừ nghiệp mà tôi gánh thay cho người ta, phiền chết được, lo chuyện bao đồng làm gì không biết nữa.

Nhưng tôi biết đêm nay là một trận đánh sinh tử âm dương.

Có chút sợ hãi nhưng vẫn phải đi, tối nay tôi phải ăn thật no mặc thật đẹp để lỡ có chết cũng phải chết thật đẹp.

____________

21 giờ.

Đôi chân bé bỏng cố tối đang gắng sức đạp chiếc xe chở hàng cũ mượn của ông Sheyo hàng xóm để kéo đống lỉnh kỉnh này ra hẻm hôm nọ.

Mồ hôi đổ xuống ướt cả chiếc váy màu vàng của tôi.

Tôi bày bừa ra hết bàn, mọi thứ đã đâu vào đấy giờ là 21 giờ 55 phút còn 5 phút nữa, tôi phải lấy lại tinh thần, không sợ, không được...lui bước.

Tôi bắt đầu thấy sợ hãi khi đèn bắt đầu chớp, lúc tắt lúc sáng, gió heo hút lại rít lên nghe thật kinh hãi, đôi tay run rẩy đang cầm lá bùa hộ vệ đeo trên cổ của mình, siết chặt đến nỗi móng tay tôi cấu vào da, làm hằn đỏ từng mẫu lên da.

Đúng 22 giờ, tôi hít một hơi thật sâu, thở ra từ từ.

Đến giờ hành pháp rồi, tôi run rẩy cầm bật lửa thắp nhang, mùi nhang thơm bốc lên xộc vào mũi, bỏ tỏi ra dĩa, rồi sắp lá bùa ra bàn, nến đã được sắp ra từ sớm và cũng đã thắp lên.

Tiếng khóc than vang lại càng lúc càng rõ và càng thảm thiết, vù một cái cô hồn trung niên 30 tuổi đã đứng trước mặt tôi, bộ váy đỏ au và bàn tay móng dài dơ lên hù dọa, tôi run rẩy bước ra dụ ả vào vòng tròn đã được sắp đặt, cô ta cứ lượn tới lượn lui, thoắt ẩn thoắt hiện.

Tôi hoảng hồn chạy thật nhanh nhưng chân tôi bỗng khựng lại, căn bản không thể dụ ả vào, tôi bây giờ càng không để bước đến bàn hành pháp, không lẽ phải bỏ mạng như vậy.

"Chạy đủ chưa?

Tôi không thể đụng vào người của cô, nhưng...cô thì có thể"

Nói xong tay của tôi đã cầm dao từ lúc nào, con dao sắc bén đang từ từ chĩa mũi dao vào tôi, bàn tay tôi không nghe lời tôi mà tự ý đưa lên, tôi đang cố lấy tay kia kháng cự lại nhưng con dao vẫn đưa lên sắp sát vào cổ tôi rồi.

Tôi đang bên bờ sinh tử, tôi sẽ chết sao?

Phải làm thế mạng cho ả sao?

Tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần nữa mà, mắt là chị tôi hiến cho, bây giờ chưa nhìn đủ mỹ cảnh nhân gian mà phải từ trần sao?

Không khôngggg.

Đột nhiên tay tôi được nới lỏng, tôi dần làm chủ được bản thân.

Tôi khiếp sợ vất con dao ra khỏi tay tôi, nhưng tại sao tôi làm được như vậy?

"Nhanh lên, lấy bùa đi."

Tôi ngoái đầu lại nhìn, không...là chị ma đang chống lại mụ ta, hai bên đang vật vã trong vòng tròn nến.

"Chị???"

"Nhanh lên tôi sắp không ổn rồi."

Tôi run lẩy bẩy chạy đến bàn cầm lá bùa lên tiến tới gần vòng tròn, từng bước từng bước đều do dự.

"Nhanh dán vào ả đi."

"Nhưng...chị đang ở trong đó...chị..."

"Mặc tôi nhanh lên."

Tôi cầm bùa rồi dơ tay quăng vào vòng nhưng gió lớn đã thổi bay đi mất.

Tôi hoảng vía.

"Nhanh lên."

"Bay mất rồi."

Suy nghĩ một lúc.

"Con dao, lấy bùa ở cổ cô dính vào dao rồi đâm ả đi.

Nhanh lên."

Giọng nói dần yếu ớt.

Tôi nhặt con dao lên, nhanh chồng tháo lá bùa ở cổ ra dính lên dao, tôi tiến lại gần, nhưng hai bên giằng co tôi không biết nên làm như nào.

"Chị cố giữ một lúc được không, xoay như thế tôi đâm trúng chị mất."

"Cô...đâm cả hai đi.

Thà hồn xiêu phách lạc chứ không thể nhìn cô chết oan ức được."

"Tôi..."

"Nhanh lên.

Làm đi tôi tin cô làm được."

Tay tôi cầm không vững con dao từ từ bước vào trong rồi mạnh dạn dùng lực đâm, nhưng khi dao sát cả hai tôi lại do dự, tại sao chị ta tốt như vậy, lần này đến lần khác giúp tôi?

Chẳng phải đang cần mắt của tôi sao?

Nhưng còn mẹ tôi còn người sống, vẫn đang sờ sờ ở nhà chờ tôi về nhà, tôi cũng không thể chết ở đây được.

Nghĩ rồi tôi nhắm mắt hét lên, tôi đâm xuyên qua, cảm giác trống rỗng như đâm vào không khí vậy, mở mắt ra, thật may tôi đâm trúng tim ả nhưng lại trúng chân chị ma, cô ta hét lên thật thảm khóc rồi dần dần ta biến theo làn khói hương, ánh sáng màu vàng chóe lên làm lói sáng cả khu phố rồi dịu đi để lại một màn đêm tĩnh mịch như thường, tôi ngước lên bầu trời sao, giữa làn khói mờ ảo và những cây nến sáng lung linh, tôi ngã khụy chân xuống, đờ đẫn mắt.

Tôi tự hỏi.

"Kết thúc rồi sao?

Mình sống rồi sao?"

Chợt nghĩ đến chị ma, nhìn quanh nhìn quanh, nhưng...trong làn khói chị bị tan biến đi nửa dưới cơ thể, hình như chị sắp không còn nhiều thời gian nữa.

"Chị...sao lại giúp em?"

"Yume à, chị sắp không còn nhiều thời gian nữa rồi, chị vẫn còn chưa hoàn thành tâm nguyện."

"Sao chị biết tên của em?"

"Nhìn mẹ vẫn khỏe mạnh chị rất vui, chưa bao giờ chị rời xa mẹ con em cả, chị vẫn đang dõi theo từng ngày."

"Yugi...là chị yugi?

Chị em sinh đôi của em?

Là người hiến giác mạc cho em?"

Mắt tôi nóng nóng, mũi cay cay, khóe mắt ứa nước cứ thế tuôn ra.

Không ngờ người luôn bảo vẹ tôi là chị ấy, luôn theo dõi từng bước chân cử chỉ của mẹ con tôi là chị.

"Yume à, chị không còn nhiều thời gian nữa.

Hy vọng trước khi chị đi, chị có thể hoàn thành tâm nguyện này."

"Chị cứ nói đi, chị cần đôi mắt này phải không, bây giờ em lập tức trả cho chị, nó là của chị chị đừng rời xa mẹ con em."

"Ngốc ạ, chị đâu cần mắt em, nhưng xin em đừng nói cho mẹ biết nhé, mẹ sẽ đau lòng lắm đó."

" Vậy tâm nguyện của chị là gì?

Em sẽ hoàn thành."

"2 ngày nữa là ngày sinh nhật của chị em mình, chị muốn được ăn bánh sinh nhật, muốn được thổi nến, muốn có mái ấm gia đình."

"Được được.

Em sẽ hoàn thành mà."

Tôi lau nước mắt nhìn nửa hồn phách của chị, tôi thật không nỡ, nếu biết như thế tôi thà làm kẻ thế mạng để chị được đầu thai, ân hận vì không nhận ra chị sớm hơn.

Tôi thực sự đã gặp lại chị mình rồi, thật sự tìm ra song sinh của mình rồi.
 
Giải Mã Song Sinh
chap 7: Lần đầu tiên ăn bánh kem.


Hôm nay là ngày 23 tháng 7, là ngày mà chị em tôi được sinh ra, là ngày mà số phận đã được sắp đặt.

Tôi, một đứa vốn bị đui mù lại được một giác mạc tốt từ chính chị ruột của mình.

Đôi mắt này sáng thật, nhìn được mẹ, nhìn được những vì sao tinh tú, nhìn được hoa anh đào và nhìn được chị gái, oan hồn xinh đẹp nhất.

Tôi đi chợ chuẩn bị một chút, mua trái cây, mua nho, mua dưa hấu là món hai chị em tôi thích ăn và không quên đặt một chiếc bánh kem ghi tên "Yume hakuru, Yugi hakuru" "16 tuổi".

Mẹ tôi lại xuống bếp như thường ngày nhưng hôm nay lại khác, căn bếp sáng choang, mùi đồ ăn ngào ngạt đang cuốn hút lấy không gian vô vị này.

Tôi và chị ngồi trong căn phòng của hai chị em, nằm lên chiếc giường đôi, rồi lôi những con thú nhồi bông đặt trên kệ mà từ nhỏ hai đứa hay chơi, tôi chưa từng vứt đi, dần dần ký ức bị lãng quên của tôi đang trở về, nhưng là ký ức về chị, về đôi mắt và về gia đình ba người.

Đã 19 giờ rồi, hai chúng tôi mặc chiếc váy đôi màu trắng thật đẹp, những tia sáng chói lóa của ngọc thạch lấp lánh, trên đầu đội vương miện thật sắc sảo.

Hai chúng tôi bây giờ là hai nàng công chúa đẹp nhất, mẹ tôi đang bày biện đồ ăn, hoa quả và bánh kem ra bàn.

Thắp nến lên, chiếc bánh kem hai màu xanh và hồng được chia hai nửa và ghi tên của hai đứa.

Chúng tôi cùng mẹ hát chúc mừng sinh nhật rồi cùng nhau ước, mẹ nhìn tôi mỉm cười đôn hậu đầy hạnh phúc, từ trước giờ, nhà mình nghèo nên chưa từng tổ chức sinh nhật, chưa từng ăn bánh kem.

Bây giờ đã khá giả cũng nên làm cho con một buổi tiệc sinh nhật.

Đến lúc thổi nến, nửa của chị đã bị gió thôi bay nhưng nửa của tôi vẫn còn sáng nến, như thể chị đã thổi nến vậy, mẹ tôi thấy kỳ lạ nhưng lại mỉm cười, chắc mẹ lại nhớ chị rồi mà không biết chị vẫn ở đây.

Coi như phần bánh đó đã được ước đã được thổi nến, đã được cắt bánh kem, là lần đầu chị và tôi cùng thưởng thức bánh kem.

Đây có lẽ là buổi sinh nhật đầu tiên đáng nhớ nhất đời tôi.
 
Giải Mã Song Sinh
chap 8: Vĩnh biệt!


Bánh kem sinh nhật hôm qua đã lấp đầy tâm hồn nhỏ bé này, cảm thấy vô cùng no và thỏa mãn, nhưng tôi bây giờ lại sắp mất đi một người chị yêu thương tôi hết mực.

Sáng ra, tôi nhanh chóng đi tìm chị, kêu gọi khắp nơi, cuối cùng chị cũng xuất hiện, bóng của chị đã nhạt nhiều so với hôm qua, tôi không kìm được mà bật khóc, không gian im ắng này thật khiến người ta khó chịu.

"Yume à, chị phải đi rồi, em nhớ chăm sóc cho mẹ thật tốt nhé, sau này đừng rước họa vào bản thân mình nữa, chị luôn yêu thương em như khi còn nhỏ nên em yên tâm.

Em cũng đừng quá đau lòng, hồn bay phách tán, không ở lại sẽ không còn lưu luyến nhân gian này nữa, sau này em hãy giúp chị nhìn ngắm những gì đẹp nhất, những gì lung linh nhất nhé!"

Tôi cố kìm nén cảm xúc, cố che đi giọt nước mắt

"Chị yên tâm, em sẽ chăm sóc cho mẹ chu đáo, sau này không còn chị bảo vệ cho em nữa, em sẽ cô đơn lắm, ở trường không ai chơi với em."

Nước mắt lã chã nơi xuống, mái tóc buông thả của tôi cũng bị rối vò vì gió, tôi đứng trước linh hồn của chị, khóc thảm thiết làm chị không nỡ đi, nhưng số phận an bài, chị không thể đầu thai nữa rồi, không thể ở lại nữa rồi.

"Ngoan nào, đừng khóc nữa!"

Đôi tay mờ nhạt vô hình của chị đưa lên mắt tôi vuốt ve.

"Đôi mắt thật đẹp!"

Nói rồi hồn phách của chị tiêu tán ngay trước mặt tôi, hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là nụ cười vô cùng mãn nguyện của chị.

Tôi đưa tay với lấy những thứ chưa tan hết, nhưng tay tôi không cầm nắm được, đau lòng đến mức tôi phải hét lên "Chị ơiii..." ,nước mắt càng ngày càng nhiều, cơn mưa bất chợt òa xuống như những giọt nước mắt của chị, từng hạt từng hạt chua xót làm ướt tóc tôi, làm ướt vai áo tôi.

Kết thúc thật rồi!
 
Giải Mã Song Sinh
chap 9: Tương lai


5 năm sau

_______________

"Yêu nghiệt to gan, dám hại người, hôm nay ta sẽ thu phục ngươi."

Tôi bây giờ đã thành một pháp sư có tiếng, nhờ vào đôi mắt này và cả chị tôi nữa, nên tôi quyết định chọn con đường đơn độc này.

Nếu tất cả mọi người quay lưng lại với tôi thì tôi đành phải chơi với ma vậy.

Mẹ tôi bây giờ là một "bà hoàng túi xách", khối gia tài đồ sộ mà chúng tôi đang sỡ hữu là cả tâm huyết của hai mẹ con gây dựng nên trong suốt 5 năm qua.

Không có gì là không thể, từ hai bàn tay trắng, hai mẹ con tôi đã có một ngôi nhà sung túc, tiện nghi.

Đương nhiên mẹ tôi không đồng ý nghề này của con mình nhưng sau 2 tháng thuyết phục thì đã thành công, vẫn cảm ơn sư phụ_ chính là người đàn ông 65 tuổi 5 năm trước đã giúp tôi và đã truyền đạt cho tôi những bí quyết âm tà để giờ tôi đã thành một pháp sư lừng lẫy.

"Mẹ à, con ra ngoài chút, lát con sẽ về ăn cơm."

"Được."

Tôi lái con xe hơi màu trắng sữa, mặc bộ đồ vets đen trang trọng đi đến nghĩa trang, hiu hắt, vắng lặng, không gian tĩnh mịch, hoang sơ, điêu tàn,...

Đây vốn là bản chất của nghĩa trang.

Tôi ôm bó hoa và ít trái cây đi đến phần mộ nằm một bên cây cổ lớn.

"Chị, em đến thăm chị."

Bao nhiêu năm rồi, cỏ mọc um tùm, sửa lại một chút thì sạch sẽ hơn, trồng nhiều hoa chút thì sinh động hơn, hương khói một chút thì ấm áp hơn, nhưng chị đã không còn cảm nhận được tâm ý của đứa em gái này nữa, "Yugi chị, em đang rất nhớ chị!

Mẹ và em sống rất tốt, không còn ngôi nhà mưa dột ngày nào nữa, giờ đây đã là ngôi biệt thự khang trang, nhưng em vẫn giữ lại ngôi nhà cũ đầy kỷ niệm của gia đình mình, những con thú nhồi bông, chiếc giường đôi, em vẫn chưa vứt đi một thứ gì cả, để lại hết.

Chị thấy em có tốt hơn trước kia không?

Mặc dù vẫn một mình nhưng em vẫn kiên cường sống và yêu nghề, tiếc là chị không kịp nhìn thấy những gì đã thay đổi trong những năm qua."

Cảm thấy sống mũi cay rồi nhưng vẫn cố kìm lại, nhìn núi non hùng vĩ trước mặt mà nhớ lại thời còn là một cô bé 15 tuổi, cô đơn, bạn bè chửi rủa sỉ nhục, những lúc khó khăn như vậy, may vẫn còn chị ở bên che chở bảo vệ, lớn ngần này rồi em sẽ bảo vệ mọi người.

"Chị yên tâm!"

Tóm lại, thanh xuân đã trải qua những gì?

Bạn bè thân nhất, ảnh chụp tốt nghiệp, mối tình đầu tuổi teen hay những đống bài tập chất chồng?...

Không, mà đó là đôi mắt vô hồn, trò chuyện ma quỷ, những thứ ma mị nhất trong cuộc sống này đã đến với thanh xuân của tôi, nhiều lúc cũng muốn làm một người bình thường để ở cái tuổi 15 lưu lại những gì đẹp đẽ nhất, nhộn nhịp nhất.

Nhưng đôi mắt này vẫn sáng hơn bao nhiêu đôi mắt khác, thú vị hơn, nhìn được những thứ kỳ lạ nhất, cuốn hút nhất.

Như vậy, thanh xuân của tôi cũng sẽ đặc biệt nhất.

Đừng vùi lấp thanh xuân của chúng ta trong những phút bốc đồng, ngu dại.

Hãy sống thật với bản thân, nhìn xa trông rộng, hãy làm những điều dám nghĩ dám làm để thanh xuân trôi qua thật đáng nhớ và có nhiều kỷ niệm.

Có điều...

"Cô hồn vẫn không đáng sợ bằng cô đơn."

Hết.
 
Back
Top Bottom