Cổ Đại Giấc Mộng Nam Kha - Zhihu

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
Tham gia
24/9/25
Bài viết
302,965
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczODbmDFWrM_eTq944P65nCKfdGK5EhlwlbHdgU0XF1c4h2izVwrwxV6hRtKo2CqrNOJoQROXceqQgw_PI55Am6r-1Oz1q8zWqKPYyzAdXupSk8YIswYAUmdF17XtuZxvF--VWMzFgoKuKPEv28K2E5i=w215-h322-s-no-gm

Giấc Mộng Nam Kha - Zhihu
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Cổ Đại, Đoản Văn
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Hạn hán ba năm, gia đình không thể sống nổi nữa, ta đã bán mình vào Hầu phủ làm tỳ, cầu một con đường sống cho phụ mẫu và muội muội.

Hầu phủ quy củ nghiêm ngặt, kẻ hạ nhân phạm lỗi không bị bán đi thì chính là bị đánh chết. Ta rất thật trọng dè dặt, trốn trong nhà ấm trồng hoa làm những công việc khổ cực nhất, chỉ mong được yên ổn sống sót.

Hầu gia phong lưu, thích trêu chọc những tỳ nữ xinh đẹp, nhưng không bao giờ chịu trách nhiệm.

Phu nhân ghen tuông, nên thường xuyên đánh giết những tỳ nữ đã bị phá thân.

Những chuyện này vốn không liên quan đến ta, cho đến một lần Hầu gia say rượu đã muốn một tỳ nữ, nhưng không tìm ra được người.

Bà tử trong nhà ấm trồng hoa thấy ta không vừa mắt, liền chỉ vào cái bụng trướng to của ta mà tố cáo với phu nhân: "Con đi3m này đang mang thai, chắc chắn đang trốn tránh muốn sinh ra con nối dòng của Hầu gia, mẫu bằng tử quý, muốn làm chủ tử đấy ạ."​
 
Giấc Mộng Nam Kha - Zhihu
Chương 1: Chương 1


Đầu năm đến cuối năm, liên tiếp ba năm, đất đai không thu hoạch được gì, vỏ cây lá cây trong vòng mười dặm đã trụi lủi, gia đình thực sự không còn gì để ăn.

Nhân lúc người buôn người đến, ta đã bán mình, đổi lấy một lượng bạc.

Phụ mẫu và muội muội khóc lóc thành lê nhân, níu kéo ta không nỡ rời xa, nhưng nhìn thấy bọn họ gầy gò như vậy, ta ném bạc xuống, quyết tâm lên xe bò của người mua nô lệ.

Xe bò đi ba ngày, đưa mười người bọn ta vào Tôn gia phủ Vĩnh Dương Hầu.

Vừa vào phủ, bọn ta như những con chim cút chờ bị làm thịt, bị ném vào góc tường.

Một bà tử mập mạp đi ra, đánh giá bọn ta từ đầu đến chân, trong mắt tràn đầy sự khinh bỉ, miệng phát ra âm thanh "chậc chậc", rõ ràng rất không hài lòng với bọn ta.

Người buôn người tiến lên nói những lời nịnh nọt: "Tôn mụ mụ, ngài là hiền lành nhất, những nha đầu này đều có thể chịu được khổ cực, ngài cho bọn họ một con đường sống đi..."

Nói rồi hắn ta còn rút một cái túi tiền ra, lén lút nhét vào tay bà tử gọi là Tôn mụ mụ.

Tôn mụ mụ cầm cái túi tiền nặng trịch, mới nở một nụ cười nhạt: "Coi như ngươi hiểu chuyện!"

Sau đó bà ta chỉ tay vào một vài người trong bọn ta, trong đó có cả ta.

"Giữ lại mấy đứa này, những đứa còn lại thì mang đi..."

Những người bị mang đi đều mặt ngươi tuyệt vọng, vì bọn họ biết rằng, bị mang đi chỉ có thể vào thanh lâu nhà chứa.

Bọn ta được bà tử dẫn vào hậu viện, trên đường đi ta thấy những gã sai vặt nha hoàn, ai cũng ăn mặc tươm tất, mặt mũi hồng hào, rõ ràng hạn hán hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Hầu phủ, trong lòng ta không khỏi vui mừng, cảm thấy có thể tiếp tục sống sót.

Nhưng chút niềm vui đó nhanh chóng bị phá vỡ.

Vừa vào phòng nước ở hậu viện, mấy bà tử thô lỗ xông tới, l*t s*ch quần áo của bọn ta, rồi đổ từng chậu nước xuống đầu, bọn họ cầm chổi lông heo chà xát bọn ta từ đầu đến chân, kể cả chỗ nhạy cảm phía dưới cũng không tha.

Bọn ta như thịt trên thớt, mặc cho người ta hành hạ và sỉ nhục.

"Một đám không biết có bệnh gì trên người hay không, không rửa sạch sẽ thì làm sao hầu hạ chủ tử được, không được lộn xộn, nếu không đừng trách bọn ta xuống tay không lưu tình!"

Đám bà tử nói rất thô lỗ, vừa nói vừa lật xem từng tấc da thịt trên người của bọn ta.

Sự nhục nhã, xấu hổ, quẩn quanh trong lòng bọn ta, bọn ta cũng không dám phản kháng, chỉ có thể thấp giọng khóc, nước mắt và nước hòa lẫn trên mặt.

Có một nha đầu dũng cảm hét lên rồi lao ra ngoài: "Ta không bán thân nữa, ta muốn về nhà..."

Nhưng nàng ta vừa lao ra, đã có hai gã sai vặt cầm gậy to bằng cánh tay, đánh vào đầu nàng ta.

Nha đầu kia khóc thét một tiếng rồi ngã xuống trong vũng máu, sau đó như một giẻ rách bị hai gã sai vặt kéo đi.

Tôn mụ mụ cười lạnh: "Vào Hầu phủ, thì chính là nô tài của Hầu phủ, không chịu nổi sự nhục nhã này, vậy thì chỉ có thể bị đánh chết."

Giết người như g.i.ế.c gà, mạng người không đáng giá một xu.

Đây chính là ra oai phủ đầu, mặc dù thô bạo, nhưng rất hiệu quả.

Bọn ta sợ hãi cúi đầu không dám nói lời nào, nhưng bên tai ta vang lên một giọng nói thật nhỏ nhưng kiên định: "Đừng xem thường người khác, nô tài cũng có khả năng trở thành chủ tử!"

Ta quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, đối diện với một đôi mắt sáng ngời.
 
Giấc Mộng Nam Kha - Zhihu
Chương 2: Chương 2


Chủ nhân của đôi mắt này tên là Xuân Hạ, ta và nàng ta đều được phân vào nhà ấm trồng hoa làm việc.

Từ miệng nàng ta, ta biết rằng Tôn gia mà bọn ta bị bán vào là phủ Vĩnh Dương Hầu, tổ tiên và tiên đế từng là bạn bè, giàu có vô cùng.

Trong Hầu phủ chỉ có ba chủ nhân chính, lão gia đương gia đương nhiên là Vĩnh Dương Hầu, tiếp theo là phu nhân Vương thị, sau cùng là nữ nhi của Vương thị, năm nay mười bốn tuổi.

Ngoài ra còn có hai di nương, nhưng cũng không tính là chủ tử.

Đó là lời nói của Xuân Hạ.

Thời điểm nói về hai di nương này, trong giọng điệu của Xuân Hạ rõ ràng mang theo sự khinh bỉ.

Nàng ta nói cho ta biết, Hầu gia rất phong lưu, hiện giờ mới ba mươi hai tuổi, đang trong thời kỳ tráng niên, rất thích những nữ tử xinh đẹp.

Hai di nương kia chính là tỳ nữ trong phủ, bị Hầu gia để mắt đến, muốn thân thể, nhưng sau vài lần sủng ái thì lại chán ghét ném vào hậu viện.

Vì vậy mặc dù là di nương, nhưng còn không có thể diện bằng đại nha hoàn thân cận của phu nhân.

Xuân Hạ khinh thường nói: "Hai người vô dụng, không có chút bản lĩnh nào, đáng đời bọn họ sống không bằng nô tài."

Xuân Hạ đánh giá ta sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt ta, nói một cách đầy ý nghĩa sâu xa: "Chúng ta đều có cơ hội được lão gia để mắt tới."

Ta nhớ đến nha đầu trong vũng m.á.u kia, vội lắc đầu: "Ta không dám..."

Xuân Hạ cười nhạt, nhưng cũng không nói gì thêm.

Ánh mắt của nàng ta lại dừng trên Tôn mụ mụ ở xa: "Phong thủy thay phiên luân chuyển, chúng ta sẽ thấy được thôi!"

---

Bà tử quản lý nhà ấm trồng hoa họ Hoàng, là con của người hầu trong phủ, mắt tam giác nhìn ai cũng có vẻ muốn lật trắng mắt.

Hoàng bà tử bảo ta và Xuân Hạ chuyên chăm sóc bón phân, ta thì không sao, chỉ có Xuân Hạ rất không phục, nhưng nàng ta cũng không nói gì.

Công việc trong nhà ấm trồng hoa chủ yếu chia thành ba phần, một là chăm sóc bón phân, một là cắt tỉa cành, và một phần nữa, cũng là công việc có thể diện nhất, là hàng ngày chọn những bông hoa nở đẹp nhất, mang vào phòng của chủ tử.

Công việc này dễ dàng được chủ tử ban thưởng, vì vậy thường là Hoàng bà tử tự mình đến làm.

Chăm sóc bón phân không phải là công việc dễ dàng, vừa bẩn vừa mệt lại không có thể diện.

Chủ yếu là nhiều phân bón cần phải lên men, mà lên men chủ yếu dùng m.á.u heo, thịt béo và một số nội tạng gà vịt cùng với rơm để lên men.

Vì vậy, bón phân thường có mùi hôi thối, tiếp xúc nhiều, trên người cũng không tránh khỏi có mùi khác thường, người bình thường đều không muốn lại gần.

Xuân Hạ rất không muốn chạm vào phân bón, vì vậy mỗi lần đều để ta làm việc.

Nàng ta cũng không bạc đãi ta, luôn lén lút nhét cho ta một khối bánh ngọt.

Những món bánh ngọt đó làm rất tinh xảo, vừa nhìn là biết không hề rẻ.

Chúng có thể sánh ngang với bánh ngọt mà phu nhân thưởng cho Hoàng bà tử.

Mặc dù Xuân Hạ không chăm sóc bón phân, nhưng hàng ngày đều dậy sớm hơn ta, trời chưa sáng đã ra ngoài, phải đến khi mặt trời lên mới trở về.

Có một lần ta thức dậy đi tiểu đêm, thấy Xuân Hạ đang trong sân thu thập sương hoa từ nhà ấm trồng hoa, ta mới biết vì sao nàng ta lại ra ngoài sớm như vậy.

Xuân Hạ cũng không giấu ta, nàng ta nói: "Lão gia tự cho mình văn nhân, rất thích uống trà, sương hoa cho vào trà, sẽ làm hương trà càng thơm hơn!"

Dù chưa nói thẳng, nhưng ta biết, Xuân Hạ là muốn đi quyến rũ lão gia.
 
Giấc Mộng Nam Kha - Zhihu
Chương 3: Chương 3


Bọn ta ở trong phủ không lâu, nhưng chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, đã thấy phu nhân đánh c.h.ế.t năm sáu người vì đã quyến rũ Hầu gia.

Mỗi lần phu nhân đánh c.h.ế.t những người này, bà ta đều cho đám nha hoàn bọn ta đến xem, cảnh tượng m.á.u me ấy thật sự khiến người ta gặp ác mộng nhiều ngày.

Hầu gia phong lưu bạc tình, hoàn toàn không bảo vệ những nữ tử này.

Chỉ tháng trước thôi, Hầu gia được mời ra ngoài du ngoạn, khi trở về còn mang theo Thược Dược cô nương biết hát Côn khúc.

Nghe nói Thược Dược cô nương này là ngựa gầy Dương Châu*, do các quan viên dưới quyền gửi đến, ta và Xuân Hạ lén lút đi xem, quả thật rất xinh đẹp động lòng người.

*Ngựa gầy Dương Châu: không liên quan đến ngựa. Bắt đầu từ triều Minh, ở vùng Dương Châu, xuất hiện một lượng lớn phụ nữ trẻ tuổi được đào tạo đặc biệt, chuẩn bị để gả cho các thương gia giàu có làm tiểu thiếp, và những phụ nữ này coi cái gầy là đẹp, mỗi người đều thanh mảnh và gầy guộc, vì vậy được gọi là “ngựa gầy Dương Châu”. Đến thời Minh và Thanh, “nuôi ngựa gầy” trở thành một khoản đầu tư siêu lợi nhuận, có một số lượng lớn người chuyên theo đuổi nghề này.

Châu báo trang sức như nước chảy ào ạt gửi đến viện của Thược Dược cô nương, Hầu gia cũng gần như sống trong viện của Thược Dược cô nương, mỗi đêm Hầu phủ đều vang lên tiếng hát Côn khúc của Thược Dược cô nương.

Bọn ta đều nghĩ Hầu gia sẽ thu Thược Dược này vào phòng, kết quả mấy ngày sau, Thược Dược kia ở trong vườn hoa đụng phải phu nhân, mở miệng chế nhạo phu nhân vài câu, liền bị phu nhân ra lệnh đánh chết.

Thược Dược ban đầu còn không chịu yếu thế, ỷ vào việc Hầu gia yêu thương nàng ta, kêu gào oan ức trước thư phòng của Hầu gia, cầu xin Hầu gia đứng ra làm chủ.

Nhưng Hầu gia, người trước đây luôn sủng ái nàng ta, lại coi như không nghe thấy, hoàn toàn không có ý định ra mặt.

Lần Thược Dược bị đánh chết, bọn ta cũng được gọi đến xem, t.h.i t.h.ể m.á.u tươi đầm đìa thật sự khiến người ta thổn thức.

Cũng từ thời điểm đó ta biết được, leo lên giường của Hầu gia, chẳng khác gì tự tìm cái chết.

Ta muốn khuyên Xuân Hạ vài câu, nhưng Xuân Hạ hoàn toàn không nghe ta.

"Ta bán mình vào Hầu phủ không phải để hầu hạ người khác.

"Tại sao ta không thể làm chủ tử, tại sao ta phải bị Tôn bà tử, Hoàng bà tử ức h**p?"

Lời của Xuân Hạ khiến ta không biết nói gì để chống đỡ.

---

Sau khi không thuyết phục được Xuân Hạ, lòng ta liền thấp thỏm, chỉ sợ một ngày phu nhân bất ngờ bảo ta đi xem Xuân Hạ bị đánh chết.

Nhưng liên tiếp hai tháng, không có động tĩnh gì, khiến ta cảm thấy có chút kỳ quái.

Lại chờ thêm một tháng, ta thấy Xuân Hạ vẫn không có gì khác thường, ngược lại trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, tưởng rằng Xuân Hạ đã nghĩ thông suốt, từ bỏ kế hoạch quyến rũ Hầu gia.

Khi ý nghĩ này vừa nảy ra, thì bên Xuân Hạ đã xảy ra chuyện.

Tối hôm đó ta cảm thấy không được khỏe, đi ngủ sớm, ngủ đến giữa đêm cảm thấy khát, định dậy tìm nước uống.

Vừa mới rời giường, cửa phòng đã bị người từ ngoài đẩy vào, ta hoảng sợ, nương theo ánh trăng thấy rõ, là Xuân Hạ trở về.

Lúc này Xuân Hạ ăn mặc tả tơi, tóc tai bù xù, rõ ràng là bị người khác ức h**p, nhưng trên nét mặt nàng ta lại tràn đầy sự phấn khích và kích động.

Thấy ta còn thức, nàng ta rõ ràng ngẩn ra, nhưng cũng không nói gì, trực tiếp lên giường ngủ.

Ta lo lắng, muốn qua hỏi thăm, nhưng nàng ta trở mình quay lưng lại, rõ ràng không muốn bị ta quấy rầy, ta cũng đành chịu, không dám làm phiền nàng ta.

--

Trong lòng ta cứ mãi có tâm sự, cả đêm không chợp mắt.

Chờ đến hừng đông hôm sau, ta cuối cùng cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Tối qua Hầu gia say rượu, trong thư phòng đã kéo một nha hoàn tới làm chuyện phòng the.

Hầu gia không coi chuyện này ra gì, nhưng phu nhân bên kia thì nổi giận, sáng sớm đã sai người lục soát khắp nơi tìm nha hoàn đã phát sinh quan hệ với Hầu gia đêm qua.

Nhưng tìm suốt mười ngày, từ thư phòng của Hầu gia đến viện của Hầu gia, rồi đến viện của phu nhân, còn cả viện của thiếu gia và tiểu thư đều lục tung một lượt, mà không tìm thấy được nha hoàn đó.

Khắp phủ đều bàn tán xôn xao, nhiều người nói Hầu gia say quá nên nhớ nhầm, căn bản không có nha hoàn này.

Ta thì biết có nha hoàn này, cũng khẳng định chính là Xuân Hạ, chỉ là Xuân Hạ không nói, ta cũng không dám nói.

Việc này ồn ào ầm ĩ đến như vậy, nhưng đương sự là Xuân Hạ, ngược lại rất bình tĩnh, như thể không để chuyện này ở trong lòng, hàng ngày vẫn nhét bánh ngọt cho ta ăn.

Bánh ngọt là loại bánh nếp ta thích nhất, mỗi lần đều cho ta vài cái.

Ta cảm thấy đây là cách Xuân Hạ dùng đồ ăn ngon để bịt miệng ta, nàng ta chắc chắn đã biết ta đã nhìn ra chút chuyện đêm đó.
 
Giấc Mộng Nam Kha - Zhihu
Chương 4: Chương 4


Tìm kiếm hơn một tháng mà phu nhân vẫn chưa tìm được người, trong lòng ta có chút an tâm hơn, cảm thấy chuyện này có khả năng sẽ bị bỏ qua, Xuân Hạ cũng coi như đã nhặt lại được một mạng.

Nhà ấm trồng hoa bẩn thỉu, người bình thường cũng không đến nhà ấm trồng hoa để tìm người.

Đúng lúc ta đang thở phào, thì Hoàng bà tử đột nhiên dẫn theo hai gã sai vặt đá văng cửa phòng của phòng ta.

Mắt tam giác của bà ta liếc nhìn ta một cái, ánh mắt dừng lại trên bụng hơi nhô lên của ta, sắc mặt bỗng trở nên tàn nhẫn.

"Con đ**m này, hóa ra người phu nhân luôn tìm kiếm chính là ngươi.

"Giấu giếm để chờ sinh ra dòng giống của Hầu gia, muốn mẫu bằng tử quý hả?

"Nếu không có người tố cáo, thì đúng là ngươi đã qua mặt được rồi."

Ta đứng sững tại chỗ, hoàn toàn không hiểu lời Hoàng bà tử nói có ý gì.

Hoàng bà tử mặc kệ hết thảy, trực tiếp nói với hai gã sai vặt: "Kéo con nha đầu này ra ngoài đánh chết, đánh vào bụng, đánh thật mạnh vào!"

---

Miệng ta bị nhét vải, bị hai gã sai vặt kéo đi đến tiền viện.

Tiền viện đã tập trung một đám người, mà phu nhân ngồi ngay ngắn ở giữa, bà ta cầm trà, chậm rãi nhấp từng ngụm, ta bị đẩy đến trước mặt phu nhân quỳ xuống, ánh mắt lạnh lùng của phu nhân quét qua ta.

Lúc này Hoàng bà tử tiến lên nịnh nọt, nói với phu nhân: "Con đ**m này đang mang thai, chắc chắn là muốn trốn tránh để sinh ra con nối dòng của Hầu gia, mẫu bằng tử quý, muốn làm chủ tử đấy ạ."

Lời này vừa nói ra, phu nhân tức giận đập mạnh tách trà trong tay xuống bàn bên cạnh, bà ta trở tay tát Hoàng bà tử một cái, làm cho Hoàng bà tử bị đánh có chút không rõ chuyện gì.

Xung quanh vang lên tiếng bàn tán xôn xao, Hoàng bà tử ngay lập tức hiểu ra, bà ta chỉ lo nịnh bợ phu nhân, quên mất không được để chuyện ta bị nghi ngờ mang thai con nối dòng của Hầu gia bị lộ ra ngoài.

Phu nhân có thể tùy ý xử lý những tỳ nữ quyến rũ, vì phu nhân nắm giữ khế ước bán thân mấy nàng ta, nhưng nếu những tỳ nữ này mang thai con nối dòng của Hầu gia, thì lại khác, con nối dòng của Hầu gia rất gian nan, vẫn rất coi trọng chuyện con cái, Hoàng bà tử thế này là đả thảo kinh xà.

Lúc này ta nhân cơ hội nhổ vải trong miệng ra, liên tục quỳ lạy phu nhân: "Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng... Nô tỳ không có quyến rũ Hầu gia, bụng này của nô tỳ là do ăn bánh nếp quá nhiều, do nếp khó tiêu mà bị đầy bụng, chỉ hơi trướng lên một chút..."

Ta vừa nói vừa tìm kiếm bóng dáng của Xuân Hạ trong đám đông, chỉ có Xuân Hạ mới có thể chứng minh sự trong sạch của ta, nhưng ta nhìn đi nhìn lại hai ba lần mà không thấy Xuân Hạ đâu cả.

Trong lòng ta bất an, một ý nghĩ không thể tin nổi nảy ra trong đầu.

Xuân Hạ đang lợi dụng ta.

---

Hoàng bà tử sau khi bị phu nhân mắng, đi đến bên người ta, giơ tay tát ta một cái thật mạnh.

"Con đ**m, ngươi tưởng bọn ta là kẻ ngốc à? Ăn bánh nếp mà to bụng hả? Ngươi là nô tài sao có nhiều bánh đến vậy? Nói dối cũng phải tìm một lý do tốt hơn chứ..."

Mặt ta nóng rát, miệng cũng đầy vị tanh ngọt, nhưng lúc này ta không quan t@m đến những điều đó, vật lộn bò về phía phu nhân: "Phu nhân, xin ngài hãy tin nô tỳ, nếu không tin, ngài có thể hỏi Xuân Hạ cùng phòng với nô tỳ, những bánh đó đều do Xuân Hạ cho nô tỳ..."

Phu nhân rõ ràng không muốn dây dưa, với vẻ mặt "thà sai một trăm cũng không tha một người", bà ta trực tiếp nói với hai gã sai vặt cầm gậy đứng bên cạnh: "Đánh c.h.ế.t đi!"

Hai gã sai vặt nghe lệnh, tiến lên kéo ta.

Trên mặt ta hiện rõ vẻ tuyệt vọng, đồng thời biết rằng lúc này mình không thể giúp Xuân Hạ giấu giếm được nữa, Xuân Hạ rõ ràng đang lợi dụng ta, có thể người tố cáo cũng chính là nàng ta, để ta trở thành kẻ c.h.ế.t thay.
 
Giấc Mộng Nam Kha - Zhihu
Chương 5: Chương 5


Ta nhìn về phía phu nhân, vừa chuẩn bị nói về chuyện của Xuân Hạ thì một giọng nói bất ngờ vang lên: "Đợi đã!"

Ta quay đầu lại, thấy Hầu gia chậm rãi đi đến.

Mọi người đồng loạt quỳ xuống, phu nhân đứng dậy nghênh đón.

"Lão gia, sao chàng lại đến đây?"

Hầu gia khoát tay áo, nhìn về phía ta đang quỳ: "Vừa nghe nói có người mang thai con của bản hầu, nếu thật sự có thai, thì phải giữ lại..."

Một ông lão tóc bạc cầm hòm thuốc đi đến trước mặt ta, định bắt mạch, thì một bóng dáng lao ra, quỳ xuống trước Hầu gia và phu nhân.

"Hầu gia, phu nhân, người đêm đó là nô tỳ, không phải Tiểu Lan, xin hãy tha cho Tiểu Lan, nếu phạt thì hãy phạt nô tỳ..."

Ta quay đầu lại, thấy Xuân Hạ quỳ trước mặt mình, lúc này nàng ta khóc như hoa lê dưới mưa.

Chưa để mọi người kịp phản ứng, Xuân Hạ đã ôm bụng, làm bộ như muốn nôn, mọi người lại một lần nữa hoảng hốt, phu nhân mặt mày xanh mét, lão đại phu có chút vô thố nhìn ta và Xuân Hạ, không biết nên bắt mạch cho ai trước.

Ta nhìn Xuân Hạ trước mặt, chỉ cảm thấy người trước đây từng đối xử chân thành với ta đáng sợ làm sao, quả thật là nàng ta đã từng bước tính toán.

---

Không có gì bất ngờ, Xuân Hạ thật sự mang thai con của Hầu gia, trở thành tứ di nương của Hầu gia.

Bụng ta cũng thật sự là do ăn uống không tiêu mà bị trướng, lão đại phu trước khi đi còn kê cho ta một phương thuốc trợ tiêu hóa.

Toàn thân ta đau nhức nằm trên giường, bên ngoài truyền đến tiếng châm chọc của những nha hoàn khác trong nhà ấm trồng hoa.

"Quả thật đáng đời, ngày nào cũng nịnh bợ Xuân Hạ, lại bị Xuân Hạ đùa bỡn quay vòng vòng."

"Bây giờ Xuân Hạ đã là tứ di nương, còn mang thai con của Hầu gia, nếu sinh được một đứa con trai, không chừng sau này có thể mẫu bằng tử quý trở thành trắc phu nhân, còn Lan Nhi chỉ là một nha hoàn ở nhà ấm trồng hoa, sao có thể so được?"

"Nói cũng đúng, ngày nào cũng giúp Xuân Hạ làm việc lấy lòng, không ngờ cuối cùng chẳng được gì, thật là buồn cười..."

Tiếng cười nhạo bên tai không dứt, trong đó còn có giọng điệu châm biếm của Hoàng bà tử.

Ta biết bọn họ cũng không thực sự muốn chế giễu hay châm chọc ta, bọn họ chỉ không cam tâm khi Xuân Hạ trở thành tứ di nương, trong lòng ghen tị nhưng không thể tìm Xuân Hạ để chế nhạo, chỉ có thể đến tìm ta để xả giận.

Ta không để t@m đến sự chế giễu của bọn họ, mà càng hoảng sợ trước mưu kế của Xuân Hạ, nàng ta ngay từ đầu đã lợi dụng ta.

Xuân Hạ cho ta ăn nhiều bánh nếp chỉ để muốn ta làm kẻ c.h.ế.t thay, ăn nhiều nếp dễ bị đầy bụng còn dễ nôn mửa, thật sự rất giống mang thai.

Khi nàng ta xác định mình mang thai, nàng ta đã tìm Hoàng bà tử tố cáo ta là nha hoàn đã qua đêm với Hầu gia, đồng thời nàng ta cũng tìm người mật báo cho Hầu gia rằng ta đã mang thai.

Nàng ta ẩn mình trong bóng tối quan sát, nếu Hầu gia coi trọng đứa trẻ này, nàng ta sẽ đứng ra nhận.

Nếu Hầu gia không quan t@m đến đứa trẻ, thì ta sẽ chịu cơn thịnh nộ của phu nhân, bị đánh c.h.ế.t tươi.

Nếu ta tố cáo nàng ta, thời điểm ta tố cáo, nàng ta cũng có thời gian để chạy trốn, có thể nói nàng ta đã tính toán rất chu đáo.

Dùng ta làm mồi nhử, tránh khỏi nguy hiểm của bản thân, trong khi ta vẫn ngốc nghếch lo lắng cho nàng ta bị phu nhân phát hiện, nghĩ lại thật là buồn cười.

Trong lúc mơ màng ta đã ngủ thiếp đi, không biết đã ngủ bao lâu, cảm thấy hơi khát, chuẩn bị dậy lấy nước, vừa mở mắt ra, đã thấy một người đứng trước giường.

Ta giật mình, vừa chuẩn bị kêu lên, nhưng phát hiện người đó lại là Xuân Hạ, lúc này nàng ta đang lệ rơi đầy mặt nhìn ta.
 
Giấc Mộng Nam Kha - Zhihu
Chương 6: Chương 6


Ta cảnh giác lùi lại: "Ngươi định làm gì?"

Xuân Hạ lập tức quỳ xuống trước mặt ta: "Xin lỗi, ta biết ta đã lợi dụng ngươi, ngươi trách ta cũng là đúng, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác, nếu không làm như vậy thì ta chỉ có một con đường chết, mà ngươi cũng thấy rồi đấy, cuối cùng ta cũng đã đứng ra, ngươi chắc chắn sẽ không chết..."

Những lời này suýt khiến ta bật cười, nàng ta thật sự nghĩ ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Nhưng giờ nàng ta đến nói những điều này, rõ ràng còn có mục đích khác.

"Bây giờ ngươi đã là tứ di nương, ta chỉ là một nô tỳ trong nhà ấm trồng hoa, sau này ngươi đi con đường vẻ vang của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta."

Xuân Hạ lại lắc đầu: "Lan Nhi ngốc, nếu thật sự như vậy, ta đã không đến tìm ngươi, ta đến đây là để cứu mạng ngươi."

Ta nhíu mày, Xuân Hạ tiếp tục nói: "Bây giờ ta đã trở thành tứ di nương của Hầu gia, lại còn mang thai, phu nhân chắc chắn sẽ coi ta như cái gai trong mắt, nhất định sẽ tìm cách đối phó ta.

"Hôm nay mọi người đều thấy rõ, ta lợi dụng ngươi tính kế ngươi, chúng ta như nước với lửa, phu nhân bên kia cũng biết trước kia chúng ta từng sống chung, nếu muốn đối phó ta, phu nhân chắc chắn sẽ đến tìm ngươi, vì bà ta sẽ thông qua ngươi để hiểu ta.

"Khế ước bán thân của ngươi đang ở trong tay phu nhân, nếu ngươi không nghe lời phu nhân, thì chỉ có thể chết, nhưng nếu ngươi nghe lời phu nhân, ngươi cũng không thông minh bằng ta, đấu không lại ta, ngươi vẫn chết..."

Nói đến đây, trong mắt Xuân Hạ ánh lên sự khinh thường, rõ ràng nàng ta không coi ta ra gì.

Ta nghe thì trong lòng kinh hãi không thôi, ta đã đoán ra, Xuân Hạ đang nghĩ đến việc liên kết với ta để đối phó phu nhân, tham vọng của nàng ta không chỉ muốn làm di nương, mà còn nhắm đến vị trí phu nhân.

Vì vậy, Xuân Hạ từ đầu không chỉ muốn lấy ta làm kẻ c.h.ế.t thay, mà còn nghĩ đến việc lợi dụng người khác để tạo ra ảo giác rằng chúng ta trở mặt, để ta làm nội ứng cho nàng ta. Thật sự là mưu kế sâu xa, cũng thật tàn nhẫn, đã sớm được bố trí.

Quả nhiên, Xuân Hạ nói tiếp: "Vì vậy, ngươi cứ giả vờ nghe lời phu nhân, thực chất là tỷ muội chúng ta liên kết lại để kéo phu nhân xuống, bộ dạng của ngươi cũng xinh đẹp, đến lúc đó ta trở thành phu nhân, ngươi cũng có thể làm di nương, làm tiểu thiếp, trở thành chủ tử, chẳng tốt sao?"

Xuân Hạ tràn đầy hứng khởi, đôi mắt sáng rực, nàng ta tin rằng ta không thể nào từ chối.

Ta cười khổ trong lòng, thực sự không thể từ chối, vì ta đã nhận ra, nếu hôm nay ta không đồng ý, Xuân Hạ với tư cách là tứ di nương, chắc chắn sẽ không để ta sống sót, dù sao ta cũng có hiểu biết nàng ta.

---

Giống như Xuân Hạ dự đoán, phu nhân nhanh chóng gọi người đưa ta đến bên bà ta.

"Nghe nói Xuân Hạ trước đây luôn sống cùng phòng với ngươi?" Phu nhân hỏi.

Ta cúi đầu trả lời: "Hồi phu nhân, trước đây nô tỳ đã từng sống cùng một phòng với tứ di nương."

Phu nhân cười khẽ: "Ngẩng đầu lên."

Ta nghe vậy liền hơi ngẩng đầu lên một chút.

Phu nhân nhìn thoáng qua, gật đầu nhẹ, rồi lạnh nhạt nói: "Sau này ngươi ở lại đây hầu hạ đi!"

Nói xong, trực tiếp xua tay ra hiệu cho ta lui xuống, đại nha hoàn Tiểu Thúy thân cận của phu nhân đến dẫn ta rời đi.

Ra khỏi cửa, Tiểu Thúy lạnh nhạt hừ lạnh một tiếng: "Đừng hết nhìn đông rồi nhìn tây, cái thứ không lên được mặt bàn, thật không biết phu nhân nhìn trúng ngươi cái gì..."

Nói rồi, Tiểu Thúy tức giận ra sức véo eo ta vặn vài cái, khiến ta đau đến run rẩy, nhưng ta cũng không dám nói gì thêm.

Theo Tiểu Thúy đến một phòng trong hậu viện, trong lòng ta không ngừng dấy lên nghi vấn, nhưng cũng không nghĩ ra được lý do, đành thôi không nghĩ nữa.

Ngày hôm sau, ta dậy sớm làm việc, tìm bà tử quản sự hỏi thăm, bà tử kia chỉ liếc nhìn ta một cái, ánh mắt kia rất kỳ quái, vừa có sự ghen tị vừa có sự khinh thường.

Bà ta chậm rãi nói: "Phu nhân không có căn dặn, ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi..."

Nghi vấn trong lòng ta càng lớn hơn, có chút không hiểu mà quay về phòng.
 
Giấc Mộng Nam Kha - Zhihu
Chương 7: Chương 7


Liên tiếp ba ngày, ta như một người trong suốt, không ai đến bảo ta làm việc, ngược lại ba bữa ăn đều rất thịnh soạn.

Ta muốn đi tìm phu nhân, nhưng Tiểu Thúy bên đó hoàn toàn không cho ta tới.

Đến ngày thứ tư, trong đầu ta bất ngờ lóe lên một ý tưởng, cả người không khỏi rùng mình, cuối cùng ta hiểu ra, phu nhân muốn ta leo lên giường Hầu gia.

---

Ta nhớ lại ngày đầu vừa mới vào phủ, câu nói của Xuân Hạ: "Chúng ta đều có cơ hội được lão gia để mắt tới."

Ban đầu ta còn thắc mắc, một nha hoàn như ta dù có vào viện phu nhân hầu hạ, đối với nàng ta cũng đâu có sự giúp đỡ gì lớn lao, sao nàng ta lại phải mất mặt khóc lóc quỳ gối như vậy?

Phu nhân thấy ta không hỏi han gì về Xuân Hạ, Tiểu Thúy thì vô cớ có thù địch với ta, còn bà tử quản sự thì nhìn ta bằng ánh mắt kỳ quái.

Nếu phu nhân chỉ coi ta như một nha hoàn, thì một đại nha hoàn như Tiểu Thúy, sao lại có thù địch và nói những lời khó hiểu như thế?

Vậy nên phu nhân có thể chuẩn bị đưa ta cho Hầu gia, vì bộ dáng của ta cũng khá xinh đẹp, hơn nữa còn có ân oán với Xuân Hạ, để ta đi chia sẻ sự sủng ái của Xuân Hạ.

Đặc biệt là khi Xuân Hạ đã mang thai, sau này không thể hầu hạ Hầu gia, nếu ta bị đưa lên giường Hầu gia, chắc chắn hai bọn ta sẽ như nước với lửa.

Điều này cũng giải thích được, tại sao Xuân Hạ cảm thấy việc hợp tác với ta có thể lật đổ phu nhân.

Khi đoán ra tâm tư của phu nhân, phản ứng đầu tiên của ta là có chút vui mừng, dù sao thì một nô tỳ mà lên làm di nương cũng coi như là bước lên cao, nhưng nghĩ lại, ta lại cảm thấy bi thương.

Cuộc đời của ta hoàn toàn không thể tự mình kiểm soát, Xuân Hạ đang tính toán ta, phu nhân đang sắp xếp ta, không ai hỏi ý kiến ta, cuộc đời ta như không cần sự tham gia của ta.

Hơn nữa, ta còn có thể đoán trước kết cục của mình sẽ rất bi thảm, nếu ta và Xuân Hạ thắng phu nhân, thì Xuân Hạ cũng sẽ không để ta sống; nếu ta và Xuân Hạ thua phu nhân, thì chắc chắn cũng sẽ là một con đường chết.

Nghĩ đến đây, ánh mắt ta rơi vào một viên đá nhô lên ở góc tường.

Ánh mắt dần trở nên tàn nhẫn, rồi ta đột ngột lao vào đó.

Cơn đau nhói như kim châm muối xát truyền đến, mặt ta cũng ướt đẫm.

Một người hai người đều muốn kiểm soát cuộc đời ta, vậy thì ta sẽ trực tiếp lật bàn.

---

Ta trượt chân ngã làm mặt bị thương, quả thật đã thu hút sự chú ý của phu nhân, bà ta đặc biệt gọi đại phu đến xem.

Lão đại phu xem xong thở dài: "Mặc dù không có gì nghiêm trọng, nhưng mặt này sẽ để lại sẹo, may mà sẹo không lớn..."

Vừa nói xong, sắc mặt phu nhân đã rất khó coi, bà ta lạnh lùng nhìn ta, muốn từ mặt ta nhìn ra điều gì đó.

Ta thì nước mắt như mưa, vô vọng kéo lấy tay đại phu, cầu xin ông ấy giúp ta.

Cuối cùng phu nhân cũng thu hồi tầm mắt về, xua tay ra hiệu cho Tiểu Thúy dẫn ta đi: "Không còn dùng được!"

Tối hôm đó, Xuân Hạ lén lút đến gặp ta, thấy vết thương trên mặt ta, nàng ta tức giận hổn hển chỉ tay vào ta mắng:

"Ngươi là phế vật hả? Không có chút tác dụng nào..."

"Đáng đời ngươi cả đời chỉ làm nô tài..."

Mắng xong thì phất tay áo rời đi.

Nhìn thấy bộ dạng tức giận của nàng ta và phu nhân, ta lại cảm thấy vui vẻ, dù bản thân cũng để lại một vết sẹo nhỏ.
 
Giấc Mộng Nam Kha - Zhihu
Chương 8: Chương 8


Ta vốn tưởng rằng sau khi bị thương sẽ được quay về nhà ấm trồng hoa, không ngờ phu nhân không cho ta rời đi, mà giữ ta lại hầu hạ bà ta, mỗi ngày làm một số việc quét tước dọn dẹp.

Ta có chút nghi ngờ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Ở bên cạnh hầu hạ hơn mười ngày, ta cũng bình an trải qua hơn mười ngày.

Trong khoảng thời gian này, ta nghe được nhiều tin tức, chủ yếu đều liên quan đến Xuân Hạ.

Xuân Hạ thực sự rất có bản lĩnh, khiến Hầu gia rất vui vẻ, thậm chí còn tiết kiệm được cả việc sáng tối phải thỉnh an phu nhân, tổ yến a giao và các loại thuốc bổ quý giá liên tục được gửi đến cho Xuân Hạ, như Thược Dược cô nương.

Thậm chí, nghe nói Xuân Hạ đã lấy lý do hoa từ nhà ấm trồng hoa gửi đến không đủ tốt, trực tiếp đánh Hoàng bà tử hai mươi roi.

Hoàng bà tử đã lớn tuổi, hai mươi roi này tuy không lấy mạng bà ta, nhưng cũng đủ khiến bà ta sống dở c.h.ế.t dở.

Nghe nói sau đó Hoàng bà tử về nhà nằm ba ngày, cuối cùng vẫn chết.

Còn Tôn mụ mụ, người đã mua bọn ta vào phủ ngày đó, Xuân Hạ đã đổ lỗi cho bà ta vì đã mua phải nha hoàn tay chân không sạch sẽ, trực tiếp giận chó đánh mèo Tôn mụ mụ, Tôn mụ mụ lớn tuổi cũng bị bán đi.

Về việc này, ta không có phản ứng, đó là ân oán của bọn họ, không liên quan đến ta.

Mà sau nửa tháng ta ở bên phu nhân, khi ta đang nhóm lửa ở bếp nhỏ, Tiểu Thúy xông vào, đi đến bên ta, không nói hai lời đã kéo mạnh miếng vảy trên vết thương trên má ta ra.

Ta đau đến hít một hơi lạnh, m.á.u lập tức chảy ra.

Tiểu Thúy lạnh lùng mở miệng: "Lau sạch máu, rồi mang món tráng miệng vào buồng trong, phu nhân và Hầu gia đang đợi!"

Ta không dám chậm trễ, chỉ đơn giản xử lý vết thương, cũng không dám băng bó, chỉ có thể bôi một ít thuốc.

Ta không ngốc, đương nhiên biết đây là hiệu quả mà phu nhân muốn.

Quả nhiên, khi ta mang món tráng miệng đến trước mặt Hầu gia, ánh mắt của ông ta lập tức rơi vào vết thương trên mặt ta, ông ta hơi nhíu mày.

Vốn dĩ vết thương không lớn, nhưng vì bị rách lần hai, nên nhìn có vẻ dữ tợn hơn.

Phu nhân vẫy tay ra hiệu ta rời đi, ta cúi đầu từ từ lui ra ngoài.

Khi lui đến cửa, ta nghe thấy phu nhân nói: "Nha đầu này cũng thật đáng thương, hôm đó làm kẻ c.h.ế.t thay cho Tứ muội muội, trong phủ có nhiều người ghen tị với Tứ muội muội được sủng ái, không dám tìm Tứ muội muội, chỉ có thể trút giận lên nha đầu này, tở nhà ấm trồng hoa bị người ta ức h**p, thấy đáng thương nên ta mới mang về viện này của ta.

"Khuôn mặt kia của nàng ta, vốn dĩ cũng xinh tươi, không ngờ hôm đó khi mang thuốc bổ cho Tứ muội muội về, lại bị người ta đẩy từ phía sau, một khuôn mặt đẹp đẽ đã bị hủy hoại..."

Ta không nghe thấy những lời sau, nhưng khi rời đi ta quay đầu nhìn Hầu gia một cái, ông ta chau mày, sắc mặt không dễ coi cho lắm.

Ta cười khổ trong lòng, người có thể làm đương gia chủ mẫu trong tòa nhà sâu rộng như vậy làm sao có thể không có thủ đoạn, chỉ với vài câu ngắn ngủi này đã khiến Hầu gia có phần khúc mắc với Xuân Hạ.

Đầu tiên là chỉ ra ta từng là kẻ c.h.ế.t thay cho Xuân Hạ, ám chỉ rằng Xuân Hạ không phải người dễ đối phó, cũng là người rất có mưu kế, hơn nữa ta đã sống chung với Xuân Hạ một thời gian dài, ta vì Xuân Hạ mà bị người ta ức h**p, mà Xuân Hạ lại không có chút phản ứng nào, chứng tỏ Xuân Hạ là người trở mặt vô tình.

Sau đó lại nói ta là người mang đồ cho Xuân Hạ, lúc trở về bị người ta hại, mặc dù không nói rõ, nhưng câu trước thì nói bộ dáng của ta xinh tươi, câu sau lại nói ta có khuôn mặt đẹp, rõ ràng ám chỉ Xuân Hạ đã hại ta, hủy hoại dung mạo của ta.
 
Giấc Mộng Nam Kha - Zhihu
Chương 9: Chương 9


Sau bữa ăn, ta nghe nói Hầu gia đêm đó không đến chỗ Xuân Hạ, mà lại ra ngoài tìm vui.

Sau đó liên tiếp năm ngày đều ở lại lầu Bách Hoa, cho đến khi Xuân Hạ có dấu hiệu động thai, Hầu gia mới say khướt trở về.

Nhưng cùng lắm chỉ an ủi một đêm, rồi lại ra ngoài tìm vui, rõ ràng đã có phần ngờ vực Xuân Hạ.

Xuân Hạ bên kia cũng coi như có bản lĩnh, không biết từ đâu biết được lời nói của phu nhân với Hầu gia hôm đó, sau đó lập tức bắt đầu biểu diễn.

Gióng trống khua chiêng tặng thuốc bổ cho ta, còn tìm đại phu chữa thương cho ta, kéo ta vào vườn hoa khóc lóc như hoa lê dưới mưa, nói xin lỗi ta, đều là nô tài bên dưới tự ý chủ trương, sợ quấy nhiễu đến đứa trẻ trong bụng nàng ta, nên không nói cho nàng ta biết chuyện ta bị ức h.i.ế.p và hủy dung.

Khi khóc đến chỗ thâm tình, nàng ta nhiều lần nghẹn ngào, còn động thai.

Vào đêm đó, Hầu gia không thể không trở về an ủi.

Có lẽ màn biểu diễn của nàng ta đã có tác dụng, sau đó nghe nói Hầu gia đã đánh c.h.ế.t một nha hoàn trong viện của Xuân Hạ, để trút giận cho Xuân Hạ.

Nghe nói nha hoàn này tự tiện làm chủ, không nói cho Xuân Hạ về chuyện của ta, khiến Xuân Hạ động thai, Hầu gia nổi giận.

Nha hoàn này ta đã gặp qua, rất hiền lành, giống ta, là vì để phụ mẫu và đệ đệ trong nhà có thể sống sót, tự nguyện bán mình, làm việc rất chăm chỉ, mỗi lần gặp ta, nàng ấy đều mỉm cười cúi chào.

Về việc này, ta chỉ cảm thấy thật bi ai, có lẽ không lâu nữa, ta cũng sẽ bị đánh c.h.ế.t như vậy, dù sao hiện giờ ta đã trở thành quân cờ trong cuộc chiến giữa Xuân Hạ và phu nhân, bất cứ lúc nào cũng có thể bị coi như một món đồ bỏ đi.

Vì vậy ta phải tự cứu mình, ta cần phải nghĩ cách rời đi.

---

Trải qua ự việc này, trong phủ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, phu nhân không còn ra chiêu nữa, Xuân Hạ cũng lấy lại được sự sủng ái của Hầu gia.

Nhưng ta biết, đó chỉ là bề ngoài, là sự yên tĩnh trước cơn bão táp mà thôi.

Khi hầu hạ phu nhân, ta nghe thấy Tiểu Thúy và phu nhân nói rằng Xuân Hạ nhiều lần tìm Nhị di nương và Tam di nương trong phủ, nhưng hai vị di nương này đều tránh mặt nàng ta.

Tiểu Thúy khi đó có giọng điệu rất khinh thường: "Phu nhân, tứ di nương này đang muốn liên kết với hai di nương kia để đối phó với ngài, nhưng tiếc là bọn họ không thèm để ý tới nàng ta."

Phu nhân cũng tỏ ra khinh thường: "Cứ để nàng ta nhảy múa đi, chỉ là một món đồ chơi mà thôi, khế ước bán thân vẫn ở trong tay ta, chờ đến khi sinh con, bỏ mẫu lưu tử là được rồi."

Khế ước bán thân trong tay phu nhân, vậy thì phu nhân sẽ đứng vững, Xuân Hạ không thể trông chờ vào Hầu gia, Thược Dược cô nương chính là ví dụ sống động.

Vì vậy, Xuân Hạ phải giải quyết vấn đề khế ước bán thân trong thời gian mang thai này, hoặc là giải quyết phu nhân.

Ta muốn rời khỏi Hầu phủ cũng phải lấy được khế ước bán thân, vì vậy phu nhân chuẩn bị dùng khế ước bán thân để khống chế nàng ta, Xuân Hạ chắc chắn phải biết điều này.

---

Trong tháng thứ năm Xuân Hạ mang thai, trong phủ có người nói bụng nàng ta nhô ra, nhìn rất giống con trai.

Điều này khiến Hầu gia rất vui mừng, ngày nào cũng ở bên Xuân Hạ.

Đến tháng thứ sáu, Xuân Hạ không ăn được gì, ăn bao nhiêu thì nôn bấy nhiêu, lại còn mơ ác mộng cả đêm, điều này khiến Hầu gia rất đau lòng cho đứa trẻ trong bụng Xuân Hạ.

Xuân Hạ đề nghị tìm pháp sư đến làm pháp sự, Hầu gia đồng ý.

Pháp sư ở trong phủ niệm kinh hai ngày, cuối cùng nói với Hầu gia: "Tứ di nương gặp ác mộng và không muốn ăn uống, là vì tiểu Hầu gia có khí vận quá mạnh, thân phân nô tài của tứ di nương không chịu nổi vận khí này, nên mới như vậy, nếu kéo dài như thế, e rằng thai nhi khó giữ được!"

Đêm đến, Hầu gia đã tìm phu nhân để lấy khế ước bán thân của Xuân Hạ, dẫn Xuân Hạ đến quan phủ để thoát khỏi nô tịch, trở thành lương tịch.

Vì điều này mà phu nhân tức giận đập vỡ đồ sứ đầy phòng.

Ta biết đây là Xuân Hạ ra chiêu, nhưng nếu chỉ như vậy, có lẽ vẫn chưa đủ.

Vì vậy, khi Xuân Hạ tìm ta, ta hoàn toàn không thấy lạ.
 
Giấc Mộng Nam Kha - Zhihu
Chương 10: Chương 10


"Lan Nhi, ngươi thử cái bánh tổ yến này đi, là Hầu gia đặc biệt sai bếp nhỏ làm cho ta, rất bổ dưỡng!"

Xuân Hạ đặt một đĩa bánh trước mặt ta.

Nhưng ta không nhận, có chút cảnh giác hỏi: "Ngươi định làm gì?"

Xuân Hạ cười cười, để bánh sang một bên, sau đó từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, trải ra cho ta xem: "Hôm đó Hầu gia đi tìm phu nhân để lấy khế ước bán thân, ta đã xin Hầu gia, tiện thể lấy luôn khế ước bán thân của ngươi..."

Tâm ta chùng xuống, khi Hầu gia tìm phu nhân để lấy khế ước bán thân của Xuân Hạ, ta đã đoán rằng Xuân Hạ sẽ lấy được khế ước bán thân của ta, bây giờ xem ra đúng là như vậy.

"Ngươi muốn ta làm gì?"

Ta cũng không vòng vo, hỏi thẳng.

Xuân Hạ thu lại khế ước, cười nhẹ: "Lan Nhi của chúng ta cũng không ngốc...

"Cái ta muốn cũng không nhiều, dù sao khế ước bán thân này cũng là do ngươi nhắc nhở ta, ta cũng ghi nhớ ân tình của ngươi, cái ta muốn rất đơn giản, chỉ cần bỏ thứ này vào thức ăn của phu nhân!"

Xuân Hạ vừa nói vừa đặt một gói thuốc trước mặt ta.

Loại thuốc này không cần hỏi cũng biết là thuốc độc.

Xuân Hạ thật sự không có ý định để ta sống, việc này bất kể thành công hay thất bại, ta đều sẽ chết.

Nếu thành công, ta sẽ là kẻ chịu tội thay, nếu thất bại, ta sẽ là kẻ c.h.ế.t thay.

Điều quan trọng là ta không thể từ chối, vì khế ước bán thân đang nằm trong tay Xuân Hạ, nàng ta chỉ cần chuyển tay là có thể bán ta đi, cho thanh lâu nhà chứa, muốn c.h.ế.t cũng khó.

Ta nhìn Xuân Hạ nói: "Trong tay ngươi có khế ước bán thân của ta, Hầu gia cũng biết, nếu phu nhân bị ta đầu độc, cho dù ta có không khai ra ngươi, mọi người cũng biết là do ngươi làm. Hầu gia biết, mẫu gia của phu nhân cũng biết, ngươi muốn thay thế phu nhân, tuyệt đối không thể..."

Xuân Hạ nhướng mày: "Ta lại không phát hiện ra, Lan Nhi trở nên thông minh hơn, vậy ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?"

Ta cười cười mở miệng: "Nếu phu nhân gửi cho ngươi bánh ngọt có hoa hồng, khiến ngươi sảy thai..."

Nói đến đây ta dừng lại.

Sắc mặt Xuân Hạ biến đổi, ngay sau đó nhìn ta với ánh mắt đánh giá, một lúc sau mới cười khẽ một tiếng: "Lan Nhi, ngươi ở bên phu nhân tiến bộ không ít, Hầu gia mong đợi đứa trẻ này là con trai có thể kế thừa Hầu phủ, nếu ta bị phu nhân hại sảy thai, thì Hầu gia tự nhiên sẽ ra tay với phu nhân, nhưng không còn đứa con, ta..."

Xuân Hạ trầm ngâm một chút, giọng nói bắt đầu kiên định: "Thai này ta nhất định phải giữ lại, đây là chỗ dựa của ta..."

Ta gật đầu, đây là kết quả ta mong muốn, ta giả vờ suy nghĩ: "Ngươi có thể chắc chắn thai này là nam thai?"

Cái gọi là bụng nhô ra là nam thai chỉ là lời nói dối để lừa khế ước bán thân mà thôi, ta không tin vào điều đó.

Xuân Hạ lắc đầu: "Không chắc..."

Ta nhìn Xuân Hạ: "Vậy ta có một ý tưởng, ngươi có muốn nghe không?"

Xuân Hạ nhìn ta, ra hiệu cho ta tiếp tục.

---

"Thức ăn của phu nhân luôn do Tiểu Thúy phụ trách, khả năng ta bỏ độc có thể tính là rất thấp, còn việc lợi dụng ta đến hạ độc hại phu nhân cho ngươi thì cũng rất thấp, vì dù sao cũng sẽ dễ dàng điều tra ra là ta ra tay, mà ngươi lại có khế ước bán thân của ta, rất dễ tự mình bê đá đập chân mình...

"Cho nên, ta không thể làm quân cờ trong việc bỏ độc này, hiện tại ngươi cần một nam thai để củng cố địa vị, không có gì hữu ích hơn danh hiệu là sinh mẫu của trưởng tử Hầu gia."

Ta nhìn Xuân Hạ, Xuân Hạ gật đầu ra hiệu ta tiếp tục nói.

Ta chậm rãi nói: "Vậy nên ta nghĩ không bằng để ta ra ngoài phủ tìm cho ngươi một đứa con trai, đến ngày ngươi sinh nở, nếu sinh ra con trai thì mọi người đều vui vẻ, nếu sinh con gái, chúng ta chỉ cần đổi lại..."

Xuân Hạ nghe vậy ánh mắt sáng lên.

Ta tiếp tục nói: "Trong tay ngươi cũng không có người nào có thể sử dụng, quan trọng là khế ước bán thân của những người trong phủ đều ở trong tay phu nhân, không thể đảm bảo bọn họ có trung thành với ngươi hay không, không thích hợp để làm việc này, mà khế ước bán thân của ta lại ở trong tay ngươi, ta đi làm là thích hợp nhất.

"Đương nhiên, chờ khi việc này thành công, ngươi phải trả lại khế ước bán thân cho ta!"

Nói đến cuối, ta nhấn mạnh chuyện này.

Xuân Hạ rất quyết đoán, trực tiếp gật đầu ngay: "Được!"

So với việc hại phu nhân, nàng ta càng muốn củng cố địa vị hơn.
 
Giấc Mộng Nam Kha - Zhihu
Chương 11: Chương 11


Sau khi đạt thành hợp tác với Xuân Hạ, Xuân Hạ quyết định phát huy giá trị của ta đến mức tối đa.

Vì vậy, nàng ta để ta thêm một ít hoa hồng vào các loại thuốc bổ mà phu nhân gửi cho nàng ta, lượng rất nhẹ, sẽ không khiến nàng ta sảy thai, nhưng sẽ khiến nàng ta đau bụng không ngừng.

Đại phu đến bắt mạch liền biết là do ăn nhầm hoa hồng.

Hầu gia tức giận, nghiêm lệnh điều tra kỹ lưỡng.

Cuối cùng điều tra ra được là từ thuốc bổ bên phía phu nhân gửi đến.

Mà người gửi bổ dưỡng là ta được đưa lên.

Ta lập tức quỳ trước mặt Hầu gia, hơi ngẩng đầu lên, đã thấy Hầu gia mặt mày u ám, nhìn chòng chọc vào ta.

Phu nhân ngồi bên cạnh Hầu gia, sắc mặt cũng rất khó coi.

Xuân Hạ nửa tựa vào nhuyễn tháp, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt ngấn lệ, trông thật đáng thương.

"Ai đã sai ngươi bỏ độc?" Hầu gia lạnh giọng hỏi.

Ta cúi đầu không nói lời nào.

Hầu gia cười lạnh: "Bản hầu không tin miệng ngươi có thể cứng như đá!"

Nói xong, Hầu gia ra lệnh với ngoài cửa: "Người đâu, kéo nha đầu này ra đánh, đừng đánh chết, chậm rãi đánh, đánh đến khi ngũ tạng của nàng ta nứt ra, cũng không cho nàng ta chết, bản hầu gia xem nàng ta có phải cứng miệng mãi không..."

Ta chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Hầu gia còn ác độc tàn nhẫn hơn cả phu nhân.

Hai gã sai vặt cao lớn thô kệch đi vào, lập tức tiến tới kéo ta đi.

Xuân Hạ kịp thời lên tiếng: "Hầu gia, chuyện này cứ cho qua đi, dù sao cũng không có sai lầm lớn, tha cho Lan Nhi, cũng coi như làm việc thiện tích đức cho đứa trẻ trong bụng.

"Lan Nhi và ta tình như tỷ muội, ta tin nàng ấy sẽ không hại ta, nếu điều tra sâu hơn, ta lo trong phủ sẽ gà chó không yên, không bằng cứ để như vậy..."

Xuân Hạ nói có ý chỉ, tuy không nói rõ, nhưng ai cũng nghe ra, Xuân Hạ đang ám chỉ rằng chuyện này là do phu nhân làm, nếu đánh ta khai ra phu nhân, thì sẽ không thể cứu vãn được.

Nhưng trong tai Hầu gia, đây chính là sự khoan hồng độ lượng, một lòng chỉ vì ông ta và Hầu phủ mà suy nghĩ.

Hầu gia ngước mắt, nhìn thoáng qua phu nhân một cái thật sâu.

Sắc mặt phu nhân vô cùng khó coi, muốn mở miệng giải thích, nhưng cũng không dám, một khi mở miệng sẽ có cảm giác như "giấu đầu lòi đuôi", cái chuyện ngậm bồ hòn làm ngọt này đã định là do bà ta phải chịu rồi.

---

Xuân Hạ rất đắc ý, Hầu gia để an ủi nàng ta, hứa rằng khi đứa trẻ ra đời, bất kể là trai hay gái, sẽ để nàng ta nuôi nấng.

Mặc dù phu nhân bên kia không bị trừng phạt rõ ràng, nhưng Hầu gia đã bảo với bà ta, chép kinh sách tích phúc đức cho đứa trẻ trong bụng Xuân Hạ...

Còn phần ta, bị Hầu gia phân phó cho gã sai vặt kéo đi đánh ba mươi roi.

May mắn là ta đã nhét tiền, ba mươi roi cũng chỉ làm cho có lệ, tuy nhìn có vẻ thảm nhưng không nghiêm trọng lắm.

Nhưng trong mắt người ngoài, sau khi ta bị đánh ba mươi roi thì bắt đầu sốt, sốt cao không dứt ba ngày, cuối cùng c.h.ế.t trong phòng của hạ nhân.

Thực ra là Xuân Hạ cho ta chết, để ta chạy đi sắp xếp cho nàng ta một đứa trẻ thay thế.

Trước khi đi, Xuân Hạ lại một lần nữa đưa ra khế ước bán thân trước mặt ta: "Ngươi làm việc cho tốt vào, khế ước bán thân này tự nhiên sẽ thuộc về ngươi, nếu dám có ý nghĩ khác, ta sẽ gửi khế ước bán thân này đến những nhà chứa rẻ tiền nhất, để ngươi bị những kẻ hạ lưu đó cưỡi ngày đêm!"

Nhìn thấy gương mặt dữ tợn của Xuân Hạ, ta thật sự cảm thấy bi ai, tại sao nàng ta lại trở thành như vậy, hay từ đầu nàng ta chính là như vậy?
 
Giấc Mộng Nam Kha - Zhihu
Chương 12: Chương 12


Ta đã dùng số tiền Xuân Hạ cho, tìm bốn phụ nhân mang thai có thời gian sinh nở gần với Xuân Hạ, đều là những gia đình nghèo khổ.

Mấy nàng ta gầy gò, chỉ có bụng là nhô ra, nhìn cả người có phần đáng sợ, như thể đứa trẻ trong bụng không phải là đứa trẻ, mà là khối u đã hút hết m.á.u thịt của mấy nàng ta.

Thiên tai ba năm, mọi nhà đều không còn gì để ăn, mấy nàng ta vẫn có thể mang thai, đủ thấy cuộc sống của nữ nhân ở thế đạo này thật sự quá khó khăn, bởi có những người vì không thể kiểm soát được nửa th*n d*** của bản thân.

Ta đưa bốn phụ nhân mang thai đó đi, bốn gia đình kia vui mừng khôn xiết, trong mắt bọn họ, điều này đồng nghĩa với việc giảm bớt bốn gánh nặng.

Khi bốn người nghe ta nói sẽ cho mấy nàng ta ăn uống, cho đến ngày mấy nàng ta sinh, đều kích động quỳ xuống trước ta.

Sau hơn một tháng chăm sóc, cằm của bốn người cũng bắt đầu có chút thịt, không còn gầy trơ xương như lúc đầu.

Xuân Hạ lén lút ra xem, thấy bốn người này quá gầy yếu có chút không vui, nhưng khi nhìn thấy cái bụng nhô ra của bốn người, trên mặt không khỏi có chút kích động.

Trước khi đi, nàng ta kéo ta sang một bên, lại nhét thêm một ít ngân phiếu vào tay ta: "Nhớ kỹ, khi đứa trẻ ra đời, bốn lớn ba nhỏ này không thể giữ lại!"

Ta ngẩn ra, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xộc đến, Xuân Hạ thật sự độc ác, đây là muốn g.i.ế.c người diệt khẩu.

Ta khẽ gật đầu, coi như là có lệ cho qua.

---

Ngày Xuân Hạ sinh nở, một bà tử lén lút đến, bảo ta cho bốn phụ nhân mang thai uống thuốc k1ch thích sinh.

Ta gật đầu, bảo bà tử chờ ở bên ngoài.

Bà tử kia không nghi ngờ gì, đợi bên ngoài nhà một lát, nhưng phát hiện trong nhà không có động tĩnh gì. Bà ta biết không ổn, chuẩn bị rời đi, thì thấy một nha hoàn và mấy gã sai vặt bước vào. Nha hoàn kia chính là Tiểu Thúy bên cạnh phu nhân, mấy gã sai vặt không cần chỉ thị đã trực tiếp bắt bà tử kia lại.

Lúc này ta mới từ trong đi ra, Tiểu Thúy thấy ta, gật đầu: "Ngươi làm rất tốt, phu nhân đã nói, bảo ngươi cút xa bao nhiêu thì cứ cút xa bấy nhiêu... Những phụ nhân mang thai và đứa trẻ, phu nhân cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa, phu nhân nói, phu nhân cũng đã sinh con, chưa bao giờ xuống tay với trẻ nhỏ!"

Nói xong, nàng ta ném một tờ khế ước bán thân xuống chân ta, ta nhìn kỹ, chính là khế ước bán thân của ta.

Tảng đá trong lòng ta cuối cùng cũng rơi xuống.

Hôm đó khế ước bán thân là ta cố ý tiết lộ tin tức cho Xuân Hạ, nhằm dụ rắn ra khỏi hang, Xuân Hạ quả nhiên đã thiết kế để lấy khế ước bán thân.

Ta cũng đã dự đoán Xuân Hạ sẽ dùng khế ước của ta để uy h.i.ế.p ta, nên ta đã sớm cầu xin phu nhân, nhờ bà ta giúp đỡ ta đối phó với Xuân Hạ, bà ta sẽ cho ta khế ước bán thân.

Đối với phu nhân mà nói, ta chỉ là một hạ nhân có thể có hoặc không, mất đi cũng chẳng sao, dùng ta để đối phó với một di nương là phu nhân đã buôn bán có lời.

Vì vậy, bà ta đã phối hợp giao nộp khế ước bán thân giả của ta.
 
Giấc Mộng Nam Kha - Zhihu
Chương 13: Chương 13 (Hoàn)


Xuân Hạ bị lợi ích và d*c v*ng làm cho mờ mắt, nàng ta nghĩ rằng nha hoàn có thể đè bẹp phu nhân, nhưng nàng ta chưa bao giờ nghĩ rằng, khoảng cách giữa bọn ta và phu nhân không phải đơn thần là sự sủng ái của Hầu gia, mà là bản thân và xuất thân.

Phu nhân từ nhỏ đã học qua cầm kỳ thi họa, quản lý việc nhà, tiếp đãi khách khứa, còn nàng ta thì biết thứ gì? Làm sao Hầu gia có thể để cho nàng ta lên làm phu nhân?

Hơn nữa, mẫu gia của phu nhân cũng không kém cạnh gì so với Hầu gia, Hầu gia có thể dễ dàng phế đi phu nhân được hay sao?

Vì vậy, cuộc quyết đầu này ngay từ đầu đã định ra thắng thua, chuyện sủng thiếp diệt thê có thể thường thấy trong thoại bản, nhưng trong thực tế thì không có nhiều, Hầu gia chỉ là một kẻ quần là áo lụa háo sắc, không phải là người không có đầu óc.

Mà trong những ngày này, phu nhân đã tìm ra pháp sư đã lừa bịp hôm đó, và cũng đã bắt được người đã truyền bá tin đồn về Xuân Hạ, cộng thêm bà tử vừa bị bắt, cùng với bốn phụ nhân trong nhà này...

Đặc biệt là mấy phụ nhân mang thai, đủ để Hầu gia biết rằng Xuân Hạ muốn vàng thau lẫn lộn, thậm chí Hầu gia còn sẽ nghi ngờ đứa trẻ này không chắc chắn là của ông ta, vì Hầu gia nhiều năm qua con nối dòng mỏng manh, tại sao lại có thể mang thai ngay lần đầu với Xuân Hạ?

Khi con người có nghi ngờ, thì sự việc sẽ phát triển không thể kiểm soát được.

Ta cầm khế ước bán thân rời đi, nhưng không đi ngay lập tức, ta đã đợi ở bên ngoài Hầu phủ hai ngày.

Trong hai ngày này, ta biết rằng Tứ di nương của Hầu gia đã c.h.ế.t vì khó sinh, nhưng đã sinh ra một tiểu thư, phu nhân ôm đến bên người nuôi dưỡng, mất đi một di nương, trong phủ không có gì thay đổi, rất nhanh lại trở về giống như trước.

Hầu gia lại bắt đầu dạo chơi khắp nơi, lưu luyến ở chốn tần lâu sở quán.

Ta mang theo tiền để xóa bỏ thân phận nô tịch, trở về nhà.

Có tiền hỗ trợ, cuộc sống gia đình cũng dễ thở hơn nhiều, triều đình cũng đến cứu giúp nạn thiên tai, dân chúng đã nhìn thấy hy vọng.

Sau nửa năm trở về nhà, ta nghe nói Hầu gia mắc bệnh hoa liễu, dân chúng đều lấy làm cười nhạo, nhưng ta lại cảm thấy đó là chuyện sớm muộn.

Một năm sau, Hầu gia bệnh chết, ta đặc biệt đi nghe ngóng, nghe nói phu nhân cũng bị truyền bệnh hoa liễu, bệnh tình nghiêm trọng, mẫu gia của phu nhân vì danh dự mà đã cắt đứt quan hệ với bà ta.

Hầu phủ không còn ai chống đỡ, nha hoàn gã sai vặt bà tử chạy đi gần hết, Hầu phủ rộng lớn có phần tiêu điều, ảm đạm.

Ta đứng trước cổng Hầu phủ, chỉ cảm thấy thương hải tang điền, con người của cuộc đời này thật quá mệt mỏi, tại sao còn phải đấu tranh mãi? Cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng Nam Kha.

"Tỷ tỷ, đã đến lúc về nhà rồi, phụ mẫu còn đang đợi hạt giống của chúng ta đấy!"

Từ xa vọng lại tiếng nói trong trẻo của muội muội.

Ta quay lại mỉm cười với muội muội: "Được... chúng ta về nhà!"
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
40,905
Bài viết
1,159,377
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom