Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mộng Đêm Xuân - A Hoa Ngọt Ngào Sôcôla

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,881
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP8dBo2labvioIqAt3pqngV8jTH1Cr5QhVf1hyHCfL1KBFGMKUWNswkp_psDQ_Phnhh_N3iFL0EAUCa9Lz4DEzMBGvguV-v4Vle3dC4tEoOt0sHdg-OSxQ3mXSWqNdtVZcTQEX3kkdIRs3xhxSkFXGX=w215-h322-s-no-gm

Giấc Mộng Đêm Xuân - A Hoa Ngọt Ngào Sôcôla
Tác giả: A Hoa Ngọt Ngào Sôcôla
Thể loại: Ngôn Tình, Cung Đấu, Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Cha mẹ tìm đến ta lần thứ ba, hạ lệnh bắt ta thay đệ đệ trả nợ cờ bạc, ta liền ném một thanh chủy thủ xuống đất:

"Được thôi, một ngón tay đổi lấy một ngàn lượng."

Giống như bao lần trước, họ vừa mắng chửi vừa lao tới muốn đánh ta, nhưng lập tức bị thị vệ bên cạnh túm cổ, ấn chặt xuống đất.

Ta khẽ nhướng mày, thị vệ liền rất chu đáo mà dạy họ quỳ xuống hành lễ:

"Phải lặp lại thế này — ‘Tham kiến Quý phi nương nương’".​
 
Giấc Mộng Đêm Xuân - A Hoa Ngọt Ngào Sôcôla
Chương 1



1

Rời khỏi phủ Thừa Tướng, đêm trước khi ra đi, Đại công tử đặc biệt tới phòng ta gặp mặt.

Ta hỏi hắn:

"Ngài tới gặp ta lần cuối sao?"

Hắn đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt ta, bất lực thở dài:

"Tiểu Thảo, thật ra trong lòng ta có nàng."

Đại công tử tên đầy đủ là Tề Ngọc Thần. Thật ra, ban đầu ta vốn được định làm thông phòng của hắn.

Một tháng trước, mẫu thân đem ta bán vào phủ Thừa Tướng, nhận lấy năm mươi lượng bạc rồi quay lưng bỏ đi, không hề ngoái lại.

Quản gia dẫn ta bơ vơ, không biết phải làm sao, tới trước mặt Tề Ngọc Thần, cúi người thưa:

"Đại công tử, trong số các tiểu nha hoàn này, nàng là người giống Nhị tiểu thư nhất."

Ánh nắng chói mắt, người ngồi trên cao lạnh lùng nhìn ta:

"Nếu giống, vậy thì giữ lại đi."

Ta ở phủ Thừa Tướng được một tháng, trong khoảng thời gian này, dần dần biết được mục đích thật sự của họ — Tề Ngọc Thần mua ta về, không phải để làm thông phòng, mà là muốn ta thay muội muội ruột của hắn, Tề Ngọc Hàm, nhập cung làm phi tử của Hoàng thượng.

Hiện tại thân phận của ta, là Tam tiểu thư thất lạc bên ngoài của phủ Thừa Tướng, Tề Ngọc Uyển.

Tề Ngọc Thần không thích ta, điều này ta biết rất rõ.

Lúc này lại nói ra những lời như thế, không biết hắn đang phát điên cái gì.

Nhưng hắn trông có vẻ chân tình, ta đành phối hợp diễn:

"Đại công tử, trong lòng Tiểu Thảo cũng có ngài."

"Nhưng nếu nàng không đi, người nhập cung sẽ là Ngọc Hàm, nàng hiểu chứ?"

Tề Ngọc Hàm từ nhỏ đã được cả nhà nuông chiều mà lớn. Hôm qua, Tề Ngọc Thần đưa cho ta một chiếc váy mới, nàng ta không thích liền dùng kéo cắt nát.

Nàng ngẩng cao cằm, lạnh lùng nhìn Tề Ngọc Thần:

"Thứ ta không cần, huynh mới có thể đưa cho nàng ấy."

Ta không phải là Tề Ngọc Uyển, nhưng dường như người trong phủ Thừa Tướng không nói cho nàng biết điều này.

Trong lòng Tề Ngọc Hàm, là ta đã cướp đi cơ hội nhập cung của nàng, vậy nên nàng không thích ta, cũng là điều dễ hiểu.

Ta cúi mắt:

"Ta hiểu."

"Nhưng Tiểu Thảo, nàng cũng không cần quá lo lắng, sau này nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ đón nàng ra ngoài..."

Tề Ngọc Thần dường như không giỏi diễn những vai như thế này, giọng điệu lộ rõ vẻ khoa trương và gượng gạo. Cuối cùng, hắn lấy ra một cây trâm ngọc từ trong n.g.ự.c áo, đưa vào tay ta.

"Tiểu Thảo, nếu nàng nhớ ta, hãy nhìn cây trâm này nhiều hơn."

Ta nói được, rồi vừa rời khỏi phủ Thừa Tướng liền ném cây trâm đi.

Nhập cung, vừa xuống xe ngựa, có người khoác tay ta, dẫn ta đi một đoạn đường rất dài, sau đó để ta ngồi bên giường.

Hương thơm lạnh lẽo thoảng qua chóp mũi, ta ngồi đó chưa bao lâu, liền nghe thấy cửa mở, tiếp đó là tiếng bước chân dần tới gần, rồi dừng lại trước giường.

Một bàn tay thon dài, trắng nõn nâng cằm ta lên.

Rồi một giọng nói trong trẻo, dễ nghe vang bên tai:

"Sao không dám ngẩng đầu lên?"

Ta ngẩng đầu, chạm vào một đôi mắt sâu lắng.

Hồng Trần Vô Định

Đôi mắt ấy trong vắt như nước vừa được gột rửa, dường như là phần sống động nhất trên gương mặt nhợt nhạt ấy.

Chủ nhân của đôi mắt mang khí chất cao quý, nhưng sắc mặt nhợt nhạt, môi cũng không có chút m.á.u, rõ ràng cơ thể không khỏe.

Hắn nhìn thấy mặt ta, dường như kinh ngạc:

"Nàng bao nhiêu tuổi?"

"Thần thiếp mười lăm."

Hắn hơi nhíu mày, nhìn ta chằm chằm, như đang suy nghĩ điều gì.

Ta nhìn chằm chằm, khiến ta căng thẳng đến mức siết chặt vạt váy trong tay. Nghĩ đến những lời Tề Ngọc Thần đã dặn dò, ta bồi thêm một câu:

"Thần thiếp tên là Tề Ngọc Uyển, là Tam tiểu thư lưu lạc bên ngoài của phủ Thừa Tướng."

"Tề Ngọc Uyển."

Hắn lặp lại rất bình tĩnh, sau đó bỗng nhiên cười lên:

"Nàng nói xem, 'Ngọc Uyển' là hai chữ nào?"

Điều này đã vượt quá phạm vi lời Tề Ngọc Thần dạy, ta không nghĩ ra, đành thành thật đáp:

"Thần thiếp không biết."

Hắn cười càng rực rỡ, thậm chí còn đưa tay xoa l*n đ*nh đầu ta:

"Sao vậy? Ngay cả tên của mình gồm hai chữ nào nàng cũng không biết sao?"

Dù cách một lớp tóc dày, ta vẫn cảm nhận được đầu ngón tay hắn lạnh như băng, giống như sứ men sứt mẻ.

Cảm giác lạnh buốt đó trượt dọc theo khuôn mặt ta xuống tới cổ. Trực giác mách bảo, nếu không nói gì thêm, có lẽ ta sẽ không còn mạng mà rời khỏi đây.

"Thần thiếp... thần thiếp còn có một nhũ danh, gọi là Tiểu Thảo," ta nuốt khan, căng thẳng nhìn hắn.

"Mẫu thân nói, tên hèn thì dễ sống. Hai chữ này thần thiếp biết, cũng biết viết."

Luồng sát khí lạnh lẽo quanh hắn dường như tan đi chút ít. Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, một tay vươn tới cổ áo ta, giọng nói khẽ khàng:

"Rất ngoan... Tiếp theo, trẫm hỏi gì, nàng đáp nấy."

Đầu ngón tay hắn quả thật rất lạnh, nhưng lòng ngón lại mềm mại. Hai cảm giác này hòa quyện trên người ta, kỳ lạ mà cháy bỏng như lửa lan.

Chiếc áo đỏ rực bị kéo xuống một chút, hắn chỉ vào vết sẹo trên vai ta hỏi:

"Đây là gì?"

"Do mẫu thân dùng củi lửa nóng mà làm."

"Còn đây?"

"Do đệ đệ lấy rìu củi chém," ta cẩn thận đáp, "giờ đã gần lành rồi."

Hắn lần theo từng vết thương trên người ta mà hỏi, y phục cũng bị kéo mở thêm từng chút. Đến khi lớp áo trong bị hé một góc, giọng hắn khàn đi:

"Nàng năm nay, rốt cuộc bao nhiêu tuổi?"

Ta không dám nói dối nữa, đành thật thà thưa:

"Mười ba."

Hắn lập tức sững người.

Một hồi lâu, hắn nghiến răng đứng dậy khỏi người ta, chỉnh lại y phục cho ta, nhìn chằm chằm một lúc rồi bỗng cười mỉa:

"Đem một tiểu cô nương ra để lừa trẫm… Thừa tướng tốt của trẫm, quả thật không coi trẫm ra gì."

Nói xong, hắn còn chống tay lên trán mà cười hai tiếng. Đôi mắt mơ hồ ánh lên một tầng sương mờ.

Ta bị nụ cười của hắn làm cho lòng chua xót, đưa tay chỉ vào mắt mình, lắc đầu:

"Không sao, ngài nhìn xem, thần thiếp đã để ngài trong mắt thần thiếp rồi."

Hắn không nói gì nữa, ánh mắt thâm trầm nhìn ta hồi lâu, bỗng đưa tay kéo ta nằm xuống giường.

Ta hoảng hốt, khẽ kêu lên, bàn tay mát lạnh của hắn áp lên mắt ta, dịu dàng nói:

"Ngủ đi, nàng còn nhỏ, trẫm không động vào nàng."

Cả ngày chưa ăn gì, vừa đói vừa mệt, không bao lâu ta thiếp đi thật. Trong mơ màng, ta nghe hắn hỏi:

"Tiểu Thảo, nàng có thích cái tên của mình không?"

"Không... không thích..." ta mơ mơ màng màng đáp, "thần thiếp thích hoa..."

2

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, trời vẫn chưa sáng hẳn.

Ta vừa mới nhổm người dậy một chút, hắn cũng tỉnh theo:

"Sớm thế, sao không ngủ thêm?"

Ta khẽ nói:

"Thần thiếp đi lấy nước, hầu hạ ngài thay y phục."

Trước khi vào phủ Thừa Tướng, mẫu thân đã dạy ta, nếu trở thành thông phòng của Đại công tử, nhất định phải hầu hạ chu đáo, giành được sự yêu chiều của hắn, mới mong hắn giúp đỡ lo liệu tương lai của đệ đệ.

Ta nghĩ, đổi nơi rồi thì cũng không khác gì.

Nói xong, ta định đứng dậy, nhưng hắn lại vươn tay kéo ta trở lại, nhàn nhạt nói:

"Những việc này đã có cung nhân lo, nàng chỉ cần nằm yên là được."

Nằm thì nằm, dù sao chiếc giường này mềm mại như vậy, so với đệm rơm ta từng nằm trước đây còn thoải mái hơn nhiều, khiến ta không nỡ rời khỏi.

Nằm một lúc lâu, trời dần sáng rõ, hắn gọi cung nhân tới giúp tắm rửa thay y phục. Hắn mặc lên mình bộ trường bào màu đen huyền, lại khoác thêm một chiếc áo choàng lớn, mái tóc đen óng ánh tôn lên gương mặt trắng bệch, đẹp đến mê người.

Thấy ta nhìn đến ngẩn ngơ, hắn nhếch khóe môi, đi tới chạm nhẹ vào má ta:

"Tiểu Thảo, nàng có thích nơi này không?"

Ta gật đầu.

"Tốt, vậy từ nay nàng ở lại đây."

Khóe môi hắn cong lên sâu hơn:

"Những lời tối qua nàng nói với ta, không được để ai khác biết, hiểu chưa?"

Nhận được sự xác nhận của ta, hắn rời đi. Bao quanh ta vẫn còn hơi thở của hắn, không lâu sau ta lại ngủ quên lúc nào không hay.

Lần tiếp theo tỉnh dậy, trời đã sáng rõ, một nữ tử bước vào, tự giới thiệu tên là Cúc Hạ, từ nay phụ trách chăm lo việc sinh hoạt của ta.

Nàng ấy sai người bưng lên mấy món ăn và điểm tâm tinh xảo, nói đây là hoàng thượng dặn dò.

Ta chưa từng thấy nhiều món ngon như vậy, cầm đũa không nỡ ăn. Cúc Hạ cười khuyên:

"Mỹ nhân đừng vội, sau này ngày nào cũng có, người muốn ăn gì cứ bảo nô tỳ, nô tỳ sẽ bảo người làm."

Ta an tâm, liền vui vẻ ăn sạch cả bàn thức ăn.

Ăn xong, có người vào tuyên chỉ, nói rằng hoàng thượng ban cho ta cái tên Phù Tang, từ hôm nay ta là Tang mỹ nhân ở Huyền Linh cung.

Cúc Hạ dẫn ta ra vườn hoa, chỉ vào một bụi hoa đỏ rực rỡ:

"Mỹ nhân nhìn xem, đó chính là hoa phù tang."

Ta nhìn bụi hoa, thất thần một lúc, không chú ý rằng có người tới gần.

Cúc Hạ khẽ kéo tay áo ta, ta mới bừng tỉnh, nghe thấy có người nghiêm giọng quát:

"To gan! Thấy Đồng phi nương nương mà không hành lễ?"

Ta chưa kịp nhìn rõ Đồng phi trông thế nào, đã theo bản năng quỳ xuống.

Ánh mắt khẽ nâng lên, ta thấy vạt váy đỏ thêu hoa văn tinh xảo, cùng những viên ngọc lấp lánh trên giày.

Thật đẹp, chắc hẳn rất đắt tiền.

"Hừ." Đồng phi khẽ cười lạnh:

"Tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng, quỳ dễ dàng thế này, quả nhiên là xương mềm. Tối qua hoàng thượng ở chỗ ngươi sao?"

Ta gật đầu, cung nữ sau lưng nàng quát lên:

"Thật vô phép! Nương nương hỏi sao không trả lời?"

"Thôi, mới vào cung, không biết quy củ cũng là chuyện thường. Bổn cung đành vất vả dạy dỗ ngươi vậy."
 
Giấc Mộng Đêm Xuân - A Hoa Ngọt Ngào Sôcôla
Chương 2



Đồng phi lười nhác nói:

"Ngươi ở đây quỳ một canh giờ, rồi mới được về cung ăn cơm."

Ta do dự nhìn nàng, nàng nhướng mày:

"Có gì thì hỏi."

"Chỉ cần quỳ một canh giờ, là có thể về ăn cơm sao?"

"Hử?"

Nàng nhíu mày, như không hiểu ý ta.

Ta đành phải giơ tay làm động tác, giải thích thêm cho nàng:

"Không phải vừa quỳ vừa bổ củi, hoặc đánh mười nút lụa... gì đó sao?"

Gương mặt xinh đẹp của Đồng phi càng thêm khó hiểu, một lúc sau như chợt nhận ra điều gì, nàng hỏi:

"Ngươi biết đánh nút lụa?"

"Biết ạ."

Nàng ho khan hai tiếng, giả vờ khinh thường:

""Chỉ là trò mèo thôi mà... Thôi, ngươi không cần quỳ nữa, theo bổn cung về một chuyến, bổn cung sẽ dạy ngươi quy củ."

Sau đó, ta bị nàng đưa tới một cung điện vô cùng xa hoa. Cung nữ bưng ra một chiếc hộp, lấy từ trong đó hai con ve bằng ngọc trong suốt.

"Nút lụa trên ve ngọc này bị lỏng, ngươi làm lại cho bổn cung, nhớ là kết đồng tâm."

Ta nhận lấy tơ, vừa đánh vừa hỏi:

"Không phải nói dạy thần thiếp quy củ sao?"

Nàng trừng mắt nhìn ta:

"Ngươi là mỹ nhân, bổn cung là phi, ngươi làm việc cho bổn cung, đó chính là quy củ!"

"...Ồ."

Ta ngoan ngoãn im miệng, rất nhanh đã đánh xong hai nút đồng tâm. Đồng phi cầm lên nhìn trái nhìn phải, rất hài lòng gắn vào thắt lưng, rồi sai cung nữ mang điểm tâm tinh xảo tới cho ta ăn.

"Đây không phải để cảm ơn ngươi, là bổn cung ban thưởng. Ngươi phải cảm ơn bổn cung đã ban thưởng."

Nàng nói xong, thấy ta ăn chăm chú, lại lộ ra vẻ chán ghét:

"Ngươi thích như vậy thì lát nữa bảo người gói thêm mang về."

Cuối cùng, ta vừa ăn vừa mang đi không ít điểm tâm rời khỏi cung của nàng. Trước khi đi, Đồng phi đặc biệt hỏi ta một câu:

"Ở phủ Thừa Tướng, ngươi còn phải tự bổ củi sao?"

"Phải ạ."

Nàng cười lạnh:

"Phủ Thừa Tướng nghèo hèn đến thế, Tề Ngọc Hàm còn dám vênh váo trước mặt bổn cung, thật đáng khinh!"

3

Quay về Huyền Linh cung, Cúc Hạ đi vào bếp nhỏ cất điểm tâm, ta một mình ngồi trong phòng, bỗng nhiên có người đẩy cửa bước vào.

Ta nghĩ là Cúc Hạ, nhưng hóa ra lại là một cung nữ xa lạ.

Nàng ta đi thẳng tới bên ta, đưa một đóa trâm hoa ngọc vào tay ta, thấp giọng nói:

"Trong này có đồ, cứ ba ngày cho một viên vào trà của hoàng thượng."

Ta cầm trâm hoa, im lặng nhìn nàng ta.

Nàng ta cũng nhìn lại ta.

Một lúc sau, nàng ta mất kiên nhẫn, hỏi:

"Nghe rõ chưa?"

"Nghe rõ rồi," ta nói, "đây là ý của Đại công tử sao?"

"Đúng vậy."

Hồng Trần Vô Định

Ta đẩy trâm hoa trả lại:

"Vậy ngươi về nói với hắn, ta không muốn làm."

"Cha mẹ và đệ đệ của ngươi đều nằm trong tay chúng ta," nàng ta lộ vẻ hung hăng, "nếu không làm, hãy cẩn thận tính mạng của cả nhà ngươi!"

Vừa dứt lời, Cúc Hạ đã vội vã đẩy cửa vào. Nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói:

"Mỹ nhân có muốn uống trà hoa nhài không? Nô tỳ sẽ đi pha ngay."

Cúc Hạ bước tới bên cạnh ta, thì thầm:

"Mỹ nhân, hoàng thượng truyền người tới Ngự Thư phòng."

Ta ngồi kiệu do hoàng thượng phái tới, lắc lư một hồi thì đến Ngự Thư phòng.

Tiểu thái giám dẫn đường, đưa ta tới trước bàn, nơi hoàng thượng đang đứng cúi đầu viết gì đó.

Ánh nắng xuyên qua lớp giấy mỏng trên cửa sổ, để lại những bóng sáng đan xen trên người hắn.

Chiếc áo đen huyền tôn lên thân hình có phần mảnh khảnh của hắn, kết hợp với gương mặt hơi tái nhợt, trông như một mỹ nhân bằng lưu ly dễ vỡ.

Bất chợt, hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười với ta:

"Trẫm hôm qua đã phát hiện, hình như Tang Tang rất thích nhìn trẫm."

Ta thành thật đáp:

"Vì ngài rất đẹp mà."

Hắn lại cười.

Người này thật thích cười, chẳng lẽ biết bản thân cười lên rất đẹp nên mới thế?

"Tang Tang, lại đây."

Hắn gọi ta lại gần, chỉ vào hai chữ lớn trên giấy và nói:

"Hai chữ này đọc là 'Phù Tang', chính là tên mới của nàng."

Phù Tang, Phù Tang... Ta thầm nhẩm mấy lần trong đầu, rồi ngẩng lên hỏi hắn:

"Vậy ngài tên là gì?"

"Tang Tang, trẫm là hoàng thượng."

"Hoàng thượng cũng phải có tên chứ."

Hắn hơi nhướng mày:

"Tên của trẫm là Tạ Hành."

Tạ Hành viết tên mình lên giấy từng nét một, thấy ta chăm chú nhìn, hắn bất chợt đưa tay kéo ta lại, để ta ngồi lên đùi hắn.

"Trẫm nghe nói, hôm nay nàng ở hoa viên đã gặp Đồng phi."

Ta thành thật đáp:

"Đúng vậy, nàng ấy rất đẹp, y phục của nàng ấy cũng rất đẹp."

Tạ Hành đưa tay vuốt lại những lọn tóc lòa xòa của ta:

"Nếu nàng thích, trẫm tặng nàng."

Nghĩ tới những quy củ Đồng phi đã dạy, ta vội nói:

"Tạ hoàng thượng ban thưởng."

Nói xong, ta định đứng dậy hành lễ, nhưng bị hắn giữ lại:

"Ngồi yên. Tang Tang, nàng nhớ kỹ, đây không phải ban thưởng, mà là quà trẫm tặng nàng."

Quà tặng.

Đã sống đến mười ba tuổi, đây là món quà đầu tiên ta nhận được.

Tạ Hành nhìn ta, ánh mắt dịu dàng:

"Trẫm nghe nói, hôm nay Đồng phi phạt nàng quỳ, còn dẫn nàng về Diễn Khánh cung."

"Cũng không hẳn... chỉ là quỳ một chút thôi."

Ta nhỏ giọng đáp:

"Thần thiếp là mỹ nhân, nàng ấy là phi, thần thiếp làm việc cho nàng ấy, đó là quy củ."

Tạ Hành xoa xoa tóc ta, bất chợt nói:

"Vậy nàng có muốn làm Quý phi không? Như vậy sẽ là nàng sai khiến nàng ấy làm việc."

Hắn đối với ta thật tốt, tốt đến mức khiến lòng ta dấy lên cảm giác lưu luyến, mũi cũng thấy cay cay.

Trước kia ở phủ Thừa Tướng, Tề Ngọc Thần đối với ta cũng miễn cưỡng coi là tốt, nhưng sự tốt ấy luôn mang mục đích rất rõ ràng.

Ta không ngu ngốc, từ lúc hắn nói muốn đưa ta vào cung, ta đã biết đây chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Nếu không, tại sao hắn không đưa Tề Ngọc Hàm vào?

Thậm chí, đêm hôm đó, ta đã chuẩn bị tâm lý bị Tạ Hành phát hiện thân phận rồi g.i.ế.c chết.

Nhưng hắn không làm vậy.
 
Giấc Mộng Đêm Xuân - A Hoa Ngọt Ngào Sôcôla
Chương 3



Tạ Hành dường như chẳng hay biết, vẫn nhìn ta, giọng nói trầm ổn:

"Trong tay nàng đang nắm thứ gì mà từ lúc vào cửa đến giờ vẫn chưa buông ra?"

Ta mở tay ra, lộ ra đóa trâm hoa trong đó, khẽ đáp:

"Họ bảo thần thiếp dùng thứ này hạ độc ngài."

Tạ Hành thậm chí không hề d.a.o động ánh mắt, thần sắc điềm tĩnh nhận lấy trâm hoa từ tay ta, xoay xoay trong tay rồi tùy ý ném lên bàn, như thể hắn đã sớm biết bên trong là gì.

"Tiểu Phù Tang của trẫm..."

Hắn chầm chậm tiến lại gần, chóp mũi chạm vào chóp mũi ta, bàn tay lạnh lẽo khẽ giữ lấy cổ tay ta, lực rất nhẹ:

"Đừng sợ, nói trẫm nghe, bọn họ lấy gì uy h.i.ế.p nàng?"

"... Họ nói, nếu thần thiếp không làm, sẽ g.i.ế.c cha mẹ và đệ đệ thần thiếp."

Tạ Hành cười khẽ:

"Vậy nàng nghĩ thế nào?"

Ta nghĩ thế nào ư?

Cha mẹ đối với ta, tất nhiên không tốt bằng đối với đệ đệ, nhưng dù sao họ cũng nuôi dưỡng ta lớn lên.

Mẹ nói, ở trấn này có rất nhiều nữ nhi vừa sinh ra đã bị dìm chết, họ không những không g.i.ế.c ta, còn cho ta cơm ăn áo mặc, ta nên biết ơn mới phải.

Nhưng mà—

"Thật ra, thần thiếp cũng muốn như đệ đệ, không cần làm việc, vẫn được ăn thịt, có quần áo mới để mặc..."

Ta nói nhỏ, "nhưng mẹ bảo thần thiếp là nữ nhi, là thứ lỗ vốn, không nên đòi hỏi quá nhiều..."

Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng vàng đỏ ấm áp nhuốm qua khung cửa sổ.

Tạ Hành rất nhẹ nhàng, từng chút một vén áo ta, để lộ vết thương trên vai vẫn đang lành lại.

Cảm giác lạnh lẽo và đau nhè nhẹ kéo ta trở về ký ức.

Hôm đó, đệ đệ giành lấy d.a.o bổ củi của ta, củi vẫn chưa bổ xong, ta vội vàng giành lại, hắn liền bổ một nhát vào vai ta.

Máu chảy ròng ròng.

Ta đau quá hét lên, vừa đẩy hắn một cái, mẹ đã xuất hiện.

Bà giơ tay tát mạnh vào mặt ta, mắng:

"Tiểu Thảo, đó là đệ đệ ngươi! Nó còn nhỏ như vậy, sức đâu mà dùng được bao nhiêu lực? Ngươi đúng là đồ lỗ vốn, sao lại độc ác như vậy chứ!"

Để trừng phạt ta động tay với đệ đệ, tối đó ta không được ăn cơm.

"Nàng phải nhớ cảm giác đau này."

Mơ màng, ta cảm nhận được bàn tay ấm áp nắm lấy tay mình, giọng Tạ Hành trầm thấp vang lên:

"Tang Tang, nếu dùng đức báo oán, vậy lấy gì báo đức?

"Nếu nàng hận họ, muốn g.i.ế.c họ, cũng chẳng có gì sai."

Thật vậy sao?

Ta gần như lạc lối trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, hồi lâu không nói gì.

Tạ Hành khẽ thở dài, đưa tay xoa đầu ta:

"Thôi, nàng vẫn chưa hiểu, trẫm sẽ từ từ dạy nàng."

Tạ Hành đỡ ta đứng dậy, nhặt đóa trâm hoa trên bàn, đặt lại vào tay ta:

"Xem như hôm nay chưa từng nói gì với trẫm, cứ theo lời họ, ba ngày bỏ một viên vào trà của trẫm."

Ta nhìn hắn, nghiêm túc lắc đầu từ chối:

"Thần thiếp sẽ không hạ độc ngài."

Ánh mắt Tạ Hành thêm phần bất đắc dĩ:

"Tang Tang, trẫm không ngốc, sẽ không uống đâu."

4

Tạ Hành phê xong hai tấu chương cuối cùng, cùng ta trở về Huyền Linh cung.

Tối hôm đó, hắn vẫn ôm ta ngủ. Hương thơm nhàn nhạt, lạnh lẽo len vào mũi, ta nhịn rồi lại không nhịn được, nhỏ giọng hỏi:

"Sao ngài không g.i.ế.c thần thiếp?"

Tạ Hành mở mắt, hơi cúi đầu nhìn ta:

"Sao trẫm lại phải g.i.ế.c nàng?"

Ta không trả lời được.

Thật ra, Tạ Hành chưa bao giờ nói rằng sẽ g.i.ế.c ta, nhưng ta luôn nhớ, đêm đầu tiên vào cung, bàn tay hắn dừng lại trên cổ ta, lạnh lẽo và nguy hiểm.

Chỉ cần xoay nhẹ, có lẽ cổ ta sẽ gãy trong chớp mắt.

Nhưng hắn không làm thế, ngược lại phong ta làm mỹ nhân, cho ta ở trong cung điện lớn, đối xử với ta rất tốt.

Tốt đến mức, niềm vui của ta trong mười ba năm qua cộng lại cũng không bằng hai ngày này.

Không đợi ta đáp, Tạ Hành lại nhắm mắt, tay ôm ta càng chặt hơn:

"Tang Tang, nàng rất thật thà, trẫm thích những đứa trẻ thật thà, sẽ không g.i.ế.c nàng."

Hắn nói rằng hắn thích ta.

Thật tốt đẹp biết bao.

Ta khẽ nói:

"Tạ Hành, thần thiếp cũng thích ngài."

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Tạ Hành đã ăn vận chỉnh tề, đứng bên giường nhìn ta từ trên cao.

Thấy ta mở mắt, khóe môi hắn cong lên, đột nhiên cúi xuống, đôi môi khẽ lướt qua bên má ta.

Đôi tai ta hơi nóng lên, chưa kịp nói gì, đã thấy thứ hắn đang cầm trên tay.

Một chiếc trâm cài tóc bằng vàng sáng lấp lánh, trông rất đắt đỏ.

"Hoa được chạm khắc bằng ngọc hồng trên chiếc trâm này chính là tên của nàng, Phù Tang."

Tạ Hành đặt trâm cài vào tay ta, đứng thẳng dậy:

"Lát nữa bảo Cúc Hạ chải tóc cho nàng, rồi cài nó lên. Tang Tang còn thích y phục và giày của Đồng phi không? Trẫm sẽ sai người mang đến."

Sau khi Tạ Hành rời đi để lên triều, ta thay y phục, ngồi trước bàn trang điểm, tỉ mỉ v**t v* chiếc trâm cài.

Nhân lúc Cúc Hạ bận rộn chuẩn bị bữa sáng, cung nữ kia lại xuất hiện.

Trước khi nàng ta kịp mở miệng, ta liền nói ngay:

"Hôm qua, khi ta đến Ngự Thư phòng, đã bỏ viên thuốc đầu tiên vào trà của hoàng thượng."

Nàng ta có vẻ rất hài lòng:

"Mạng sống của cha mẹ và đệ đệ ngươi tạm thời được bảo toàn."

"Điều đó không quan trọng."

Nàng ta nhíu mày:

"Ngươi nói gì?"

Hồng Trần Vô Định

"... Không gì cả, cứ về bẩm báo lại với Đại công tử như thế."

Ta thở ra một hơi dài, ngẩng lên nhìn nàng ta:

"Ta cần Huyền Thảo, ngươi tới Thượng Điển Ty lấy một ít mang về đây."

Ánh mắt nàng ta thoáng qua vẻ khinh thường, định nói gì đó thì đằng sau chợt vang lên tiếng Cúc Hạ:

"Mỹ nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong."

Và thế là, ta được chiêm ngưỡng một màn thay đổi sắc mặt trong tích tắc.

"Vâng, mỹ nhân, nô tỳ sẽ lập tức đến Thượng Điển Ty."
 
Giấc Mộng Đêm Xuân - A Hoa Ngọt Ngào Sôcôla
Chương 4



Nàng ta cúi đầu ngoan ngoãn lui ra, ánh mắt Cúc Hạ lướt qua nàng một giây rồi quay lại nhìn ta:

"Mỹ nhân cần vật gì sao? Nếu không yên tâm về Bão Nguyệt, nô tỳ sẽ đi lấy giúp."

"Không sao, chỉ là vài loại hoa cỏ không quan trọng."

Ta do dự mãi đến bữa tối, cuối cùng cũng hỏi Cúc Hạ:

"Thân thể hoàng thượng, có phải không được tốt không?"

Động tác múc canh của Cúc Hạ khựng lại:

"Sao mỹ nhân lại đột nhiên hỏi vậy?"

"Chỉ là... ta thấy sắc mặt hoàng thượng tái nhợt như người bệnh lâu ngày."

Ta nhỏ giọng nói:

"Ban đêm còn nghe tiếng ho khan của người, giống như ngủ không yên giấc..."

Cúc Hạ đặt bát canh lên bàn, sau đó quỳ xuống trước mặt ta.

"Chuyện này, vốn dĩ hoàng thượng đã đặc biệt dặn nô tỳ, không được nói cho mỹ nhân biết."

Cúc Hạ đặt bát canh xuống bàn, rồi quỳ xuống trước mặt ta.

"Nhưng mỹ nhân quan tâm đến hoàng thượng như vậy, nô tỳ dù có phạm thánh chỉ, cũng phải để mỹ nhân biết rõ.”

"Trước khi đăng cơ, khi tiên hoàng còn tại vị, hoàng thượng từng bị kẻ tiểu nhân hạ độc. Khi đó, trên kiếm có độc, hoàng thượng trúng độc, cộng thêm bệnh căn bẩm sinh, thân thể từ đó càng ngày càng yếu. Hiện tại dù được thái y điều trị bằng thuốc, nhưng ngày ngày bận rộn ở Ngự Thư phòng xử lý chính sự, ngay cả uống thuốc cũng quên, chứ đừng nói là ăn cơm..."

Nàng càng nói, giọng càng thấp, vành mắt ta đỏ lên. Nghĩ đến việc cả ngày Tạ Hành không đến tìm ta, nhất định là rất bận, nhưng ban ngày vẫn nhớ sai người đưa y phục mới cho ta, lòng ta bỗng tràn đầy quyết tâm—

Ta phải mang cơm đến Ngự Thư phòng cho Tạ Hành, còn phải trông hắn ăn hết mới được.

Ăn vội vài miếng cơm, ta xắn tay áo đi vào bếp nhỏ.

Cúc Hạ vội đuổi theo, hỏi:

"Nương nương muốn làm gì? Để nô tỳ giúp người nhé!"

"Không cần, ta tự làm được."

Ta khéo léo đập một quả trứng vào bát, nghĩ một chút rồi đập thêm quả nữa, thêm nước, thêm muối, khuấy đều rồi đặt lên bếp hấp.

Cúc Hạ ngẩn người tại chỗ, hỏi:

"Nương nương đây là... đang làm gì vậy?"

"Chưng trứng hấp."

Ta nghiêm túc nhìn nàng:

"Hoàng thượng thân thể không tốt, cần ăn nhiều đồ bổ dưỡng."

Khi ở nhà, trứng là thứ rất quý, chỉ đệ đệ mới được ăn, ta không bao giờ được chạm vào.

Có một lần, đệ đệ vội đi chơi, còn thừa hai miếng trứng, ta trốn sau bếp, dùng bánh màn thầu khô chấm vào ăn hết. Hương vị ấy vẫn còn vương vấn nơi đầu lưỡi ta cho đến tận bây giờ.

Khi trứng hấp đã chín, ta dùng khăn lót, đặt vào hộp cơm. Quay đầu lại, thấy Cúc Hạ đứng một bên, muốn nói lại thôi.

"Sao vậy?"

"Nương nương chỉ mang trứng hấp qua thôi sao?"

Nàng gợi ý:

"Hay mang thêm vài món điểm tâm hoặc canh bổ..."

Ta cảm thấy nàng nói rất có lý:

"Đúng vậy, chỉ một bát trứng hấp, hoàng thượng chắc chắn không no — lúc nãy canh cá và đậu phụ nhồi trong bữa tối ta chưa ăn miếng nào, mang thêm cho hoàng thượng vậy."

Cúc Hạ trông có vẻ muốn nói thêm, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Khi ta mang hộp cơm đến Ngự Thư phòng, trời đã tối muộn, bên trong vẫn còn sáng đèn, Tạ Hành đang ngồi trước bàn xem tấu chương.

Trước khi vào cửa, Phó công công đứng cạnh Tạ Hành nói với ta rằng, Tạ Hành buổi trưa ăn rất ít, buổi tối cũng chưa dùng bữa, dặn ta bằng mọi giá phải khuyên hắn ăn.

Ta âm thầm tự động viên mình, đặt hộp cơm trước mặt hắn, dồn hết can đảm nói một hơi:

"Ngày nào cũng có buổi chầu sáng, tấu chương đọc không hết được đâu. Ngài ăn cơm trước đi, ăn xong thần thiếp sẽ giúp ngài đọc, đọc đến sáng cũng được."

Ngòi bút trên giấy khựng lại, Tạ Hành ngẩng lên nhìn ta, trong mắt thoáng chút ý cười, nhưng khí thế ta cố gắng dựng lên lại sụp đổ ngay lập tức:

"... Thần thiếp hấp trứng cho ngài."

Tạ Hành thật sự đặt bút xuống, tùy ý đẩy tấu chương và bút mực sang một bên, ra hiệu ta mở hộp cơm.

"Tại sao lại hấp trứng?"

Hồng Trần Vô Định

Ta nhỏ giọng nói:

"Vì đây là đồ tốt, rất bổ cho sức khỏe."

Tạ Hành cầm thìa, ngẩng đầu lên, ánh nến nhảy múa trong mắt hắn, hòa cùng ánh nhìn lấp lánh, tựa như sinh ra thêm một cảm xúc mới.

Sau đó, hắn nói:

"Đã là đồ tốt, vậy Tang Tang ăn cùng trẫm một chút đi."

"Thần thiếp không đói, trước khi tới đây đã ăn no rồi."

Ta vội lắc đầu, thuận tay lấy ra những món khác trong hộp cơm:

"Đây là canh cá và đậu phụ nhồi, ngài ăn khi còn nóng, ăn xong uống thuốc của thái y kê."

Tạ Hành rất nghe lời, ăn hết bát trứng hấp, nhưng canh cá và đậu phụ nhồi gần như không động vào.

Thấy ta nhìn đầy mong đợi, hắn ngả người ra ghế, bất lực nhìn ta cười:

"Ngon lắm, nhưng lần sau đừng mang nhiều như vậy nữa."

5

Sau bữa ăn, Tạ Hành không xem tấu chương nữa, mà nói muốn dạy ta học chữ.

Hắn nắm tay ta, từng nét từng nét viết lên giấy tên của ta và hắn, rồi hỏi:

"Tang Tang còn muốn học chữ gì nữa không?"

Ta nghiêm túc nghĩ một lúc lâu, rồi nói:

"Bình an, khỏe mạnh."

"Tạ Hành, ta mong ngài bình an, khỏe mạnh."

Lực tay hắn phủ lên tay ta siết chặt thêm, nhưng Tạ Hành không nói gì, chỉ nắm lấy tay ta, viết xuống giấy hai chữ "Bình An, Khỏe Mạnh".

Ta còn chưa kịp lên tiếng, ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn đột ngột đẩy ta sang một bên, rồi phun ra một ngụm m.á.u lớn.

Màu đỏ thẫm loang ra trên giấy, nhòe đi bốn chữ vừa viết.

Một cơn lạnh buốt và đau đớn xé lòng cuộn lên. Trước khi Tạ Hành ngã xuống, ta kịp giữ lấy hắn, rồi quay đầu hét lớn:

"Phó công công!!"

Thái y đến rất nhanh, nhưng khi tới nơi, Tạ Hành đã bất tỉnh. Hắn nằm trên giường, gương mặt tái nhợt đến b*nh h**n, môi không còn chút máu.

Phó công công nhìn ta, trấn an:

"Tang mỹ nhân, người hãy bình tĩnh, hoàng thượng sẽ không sao đâu."

Lúc này, ta mới nhận ra mình đang căng thẳng đến mức vặn nhăn cả vạt váy.

Chưa kịp đáp lời, thái y đã bắt mạch xong, quay lại nghiêm nghị nói:

"Là trúng độc."
 
Giấc Mộng Đêm Xuân - A Hoa Ngọt Ngào Sôcôla
Chương 5



Trong khoảnh khắc, ta sững sờ đứng yên tại chỗ.

Giọng nói của Phó công công và thái y lập tức trở nên xa xăm, như vọng lại từ nơi nào đó, mơ hồ không rõ.

"Trước đó hoàng thượng đã ăn gì? Mang tới đây ta xem."

"Là bữa tối Tang mỹ nhân mang tới."

"Trong món mì cá này có độc, may mà hoàng thượng dùng rất ít nên không bị trúng độc nặng. Nhưng cơ thể người từ lâu đã yếu ớt vì độc cũ, nay chịu thêm tổn hại này, e rằng bệnh càng khó mà hồi phục..."

Tiếng của Tạ Hành bất chợt xé tan màn sương mù trong đầu ta, vọng tới tai:

"Tang Tang, nàng đang run sao?"

Ta há miệng, nhận ra mình có quá nhiều điều muốn nói, nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Trong khi ta còn chần chừ, Tạ Hành đã chống tay lên giường, khó nhọc ngồi dậy một chút, rồi vẫy tay gọi ta:

"Lại đây."

Ta bước tới, Phó công công đỡ hắn ngồi tựa vào đầu giường. Bàn tay thon dài của hắn vươn tới, nắm lấy tay ta. Lúc này, ta mới nhận ra tay mình đang run, đầu ngón tay lạnh ngắt.

"Tang Tang, nàng muốn nói gì?"

Giọng của Tạ Hành rất yếu, chỉ qua một khoảng thời gian ngắn như uống hết chén trà, mà đã khác xa khi hắn còn dạy ta viết chữ.

Phó công công đưa mắt theo thái y ra ngoài kê đơn, trong phòng chỉ còn lại ta và hắn. Ta cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, một lúc lâu mới thốt ra được:

"Xin lỗi...

"Tạ Hành, hay là ngài đưa ta ra khỏi cung đi."

"Tang Tang, giờ trẫm không có sức, nàng ngồi xuống đây với trẫm."

Ta ngồi xuống bên giường, nhìn gương mặt trắng bệch của Tạ Hành. Còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo vào một vòng tay ấm áp.

"Tại sao lại xin lỗi? Tang Tang, độc là trong món mì cá nàng mang tới, vốn dĩ đó là bữa tối của nàng — nàng không nghĩ rằng, kẻ hạ độc thực ra muốn hại nàng sao?"

Tất nhiên, ta đã nghĩ tới điều đó.

Nếu ta đã ăn xong bữa tối trước khi đến Ngự Thư phòng gặp Tạ Hành, bát mì cá đó đã nằm trong bụng ta, người nằm đây giờ sẽ là ta.

Nhưng... nếu là ta, cũng tốt hơn là hắn.

"Tang Tang, trẫm muốn dạy nàng một điều. Khi sự việc chưa rõ ràng, trách nhiệm không thuộc về nàng, đừng nhận lỗi, cũng đừng vội ôm hết tội lỗi vào mình."

Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc ta, từng chút một gỡ bỏ những sợi tua rua rối tung.

"Những điều này, vốn dĩ phải do cha mẹ nàng dạy. Nhưng nay, trẫm đã đặt cho nàng cái tên, dạy nàng cũng là chuyện hợp lẽ."

Ta nằm trên n.g.ự.c Tạ Hành, nghe nhịp tim của hắn, bỗng ngẩng đầu nhìn hắn:

"Nhưng cũng không phải vậy, đúng không?"

"Cái gì cơ?"

Hồng Trần Vô Định

"Tạ Hành, ngài lừa ta."

Ta nói:

"Nếu họ thực sự muốn hại ta, sẽ không chỉ hạ độc vào mì cá. Huống chi, bữa tối luôn có Cúc Hạ giám sát, họ không có cơ hội ra tay. Chỉ khi ta vào bếp nhỏ hấp trứng, Cúc Hạ theo ta, họ nghe ta nói sẽ mang mì cá theo mới có cơ hội hạ độc."

Tạ Hành thở dài, đầu ngón tay khẽ lướt qua cằm ta:

"Tiểu Phù Tang của trẫm, thông minh thật."

Ta cắn môi:

"Lần này, vẫn là người của phủ Thừa Tướng sao?"

Hắn cười:

"Tang Tang, trẫm ngồi trên ngai vàng này, có bao nhiêu người dõi theo. Muốn g.i.ế.c trẫm, đâu chỉ có người của phủ Thừa Tướng?"

Hắn nói như thể không có gì quan trọng, nhưng lòng ta lại đau. Nỗi đau ấy lan đến từng ngón tay, khiến ta không thể không siết chặt vạt áo của hắn.

Một lát sau, Phó công công dẫn thái y mang thuốc vào, dâng một bát thuốc cho Tạ Hành.

Hắn uống thuốc, súc miệng, rồi nắm lấy cổ tay ta, thấp giọng nói:

"Hôm nay trẫm không khỏe, e rằng không thể đưa nàng về Huyền Linh cung. Tang Tang có muốn ở lại đây với trẫm không?"

Ta im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn hắn:

"Tạ Hành, ngài đang làm nũng với thần thiếp sao?"

Hắn chớp mắt, lại rất thẳng thắn thừa nhận:

"Phải."

Vậy nên đêm nay, ta ngủ lại tẩm cung của Tạ Hành.

Giường của hắn rất lớn, rất mềm, trong phòng còn thoang thoảng hương thơm lạnh lẽo.

Được bao quanh bởi hương thơm ấy, ta tựa vào lòng Tạ Hành, cảm giác vô cùng an tâm. Lúc sắp chìm vào giấc ngủ, hắn bỗng nắm lấy tay ta.

Rồi hỏi:

"Tang Tang, có muốn về thăm phủ Thừa Tướng không?"

Ta lập tức tỉnh táo, ngẩng lên nhìn hắn.

Tạ Hành như không nhận ra sự căng thẳng của ta, vẫn giữ nụ cười trên môi, từng chút một vuốt tóc ta:

"Tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng năm nào lưu lạc bên ngoài, giờ đã là Tang mỹ nhân của trẫm. Cũng nên về thăm nhà mẹ đẻ một lần, phải không?"

6

Vì lo lắng cho sức khỏe của Tạ Hành sau khi trúng độc, mấy ngày sau đó, ta dứt khoát thu dọn đồ đạc chuyển vào ở tại cung của hắn.

Trong khoảng thời gian đó, Đồng phi từng ghé qua một lần.

Ta vốn nghĩ nàng đến để trách móc, nhưng nàng vừa bước vào đã hỏi:

"Ngươi và hoàng thượng sẽ về phủ Thừa Tướng sao?"

Ta gật đầu, nàng liền lấy từ trong n.g.ự.c ra một túi thơm thêu thùa vụng về:

"Vậy ngươi giúp bản cung chuyển cái này cho ca ca của ngươi."

"… Tề Ngọc Thần?"

Ta cầm túi thơm, ngập ngừng nhìn nàng, Đồng phi nhướng mày:

"Có gì thì nói đi."

"Chuyện này có tính là... có tính là..."

"Ngươi muốn nói ta lén lút tặng?"

Đồng phi hừ lạnh một tiếng, hơi ngẩng cao cằm:

"Cứ yên tâm, ngươi hoàn toàn có thể kể chuyện này với hoàng thượng. Bản cung không hổ thẹn với lương tâm."

Vì thế, trên xe ngựa rời cung, ta đem chuyện này kể lại với Tạ Hành.

Hắn có vẻ rất bình thản:

"Trẫm biết rồi — Tang Tang có phải tò mò Tề Ngọc Thần và Đồng phi có quan hệ gì không?"

Ta gật đầu lia lịa.

Tạ Hành cười, đưa tay kéo ta lại gần.

Hắn dường như rất thích ôm ta, bất kể ngồi hay nằm.

"Trước khi vào cung, Đồng phi từng được đính hôn với Tề Ngọc Thần. Nhưng Tề Ngọc Hàm không ưa nàng, thường xuyên bịa chuyện vu khống. Tề Ngọc Thần lại bênh vực muội muội, thậm chí tin lời đồn, sai mai mối đến từ hôn. Danh tiếng nàng khi đó không tốt, không thể tái giá. Trẫm đành đưa nàng vào cung, phong làm phi. Nhưng giữa trẫm và Đồng phi luôn trong sạch."
 
Giấc Mộng Đêm Xuân - A Hoa Ngọt Ngào Sôcôla
Chương 6



Ta chớp chớp mắt:

"Tạ Hành, ngài đang giải thích với ta sao?"

Hắn rất thẳng thắn gật đầu:

"Phải, trẫm chỉ sợ Tang Tang hiểu lầm."

Một cảm giác ngọt ngào lạ kỳ trào dâng từ đáy lòng ta, quấn chặt lấy trái tim ta.

Ta áp tay lên ngực, cảm nhận rõ ràng nhịp đập. Một nhịp, lại một nhịp, gấp gáp mà nóng bỏng.

Xe ngựa dừng trước phủ Thừa Tướng. Hôm qua Tạ Hành đã hạ chỉ thông báo trước, nên toàn bộ người trong phủ đều đứng chờ ở cửa. Thấy chúng ta, tất cả đồng loạt cúi đầu hành lễ:

"Bái kiến hoàng thượng, bái kiến Tang mỹ nhân."

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, sáng bừng cả không gian.

Ta thoáng chút ngẩn ngơ.

Cửa lớn phủ Thừa Tướng, ta từng đến ba lần.

Lần đầu tiên là khi mẹ dắt ta tới, bán ta với giá năm mươi lượng bạc.

Lần thứ hai, mười ngày trước, ta ngồi xe ngựa rời khỏi đây.

Và lần cuối cùng, chính là hôm nay.

Một tháng sống ở phủ Thừa Tướng, ta gặp ai cũng phải hành lễ. Thậm chí ngay cả nha hoàn bên cạnh Tề Ngọc Hàm cũng có thể tùy tiện khấu trừ phần ăn của ta, chế nhạo ta là kẻ hèn mọn.

Tề Ngọc Thần còn sai người nhồi nhét vào đầu ta rằng, nếu không phải phủ Thừa Tướng mua ta, mẹ đã đem ta bán vào thanh lâu.

Nhưng bây giờ, ta không bị bán vào thanh lâu, cũng không bị họ giẫm đạp nữa.

Chính người trong phủ Thừa Tướng phải hành lễ với ta.

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Tạ Hành hơn một chút, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt Tề Ngọc Thần dừng trên tay chúng ta đang nắm, trong mắt có vẻ không vui.

Hắn không vui điều gì, ta không hiểu.

Ta đành quay sang nhìn Tề Ngọc Hàm.

Lúc này ta mới phát hiện, nàng ăn mặc rực rỡ, váy lụa mềm mại, trâm cài vàng lấp lánh, ánh mắt nhìn Tạ Hành như muốn rưng rưng nước.

"Thần nữ bái kiến hoàng thượng."

Giọng nàng ngọt ngào như nhỏ từng giọt nước. Đáng tiếc, Tạ Hành thậm chí không thèm chớp mắt, chỉ hơi nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống Tề Ngọc Thần:

"Thần khanh, đã lâu không gặp."

Tay ta vẫn ôm lấy cánh tay hắn, hơi ấm từ chiếc áo choàng lông hồ ly bao bọc lấy ta. Nhưng Tạ Hành, người luôn tỏ ra lười nhác, vô hại trước mặt ta, giờ đây lại như thanh kiếm sắc rời vỏ, khí thế sắc bén.

Hắn dường như… không thích Tề Ngọc Thần.

Khi vào phủ Thừa Tướng, Tạ Hành bỗng như nổi hứng, tùy ý nói muốn xem nơi ở trước đây của ta.

Sắc mặt Thừa tướng lập tức cứng lại, ông ta nhìn sang Tề Ngọc Thần sau một thoáng ngập ngừng:

"Ngọc Thần, sinh hoạt của muội muội sau khi hồi phủ đều do con sắp xếp, con dẫn hoàng thượng đi xem đi."

Hồng Trần Vô Định

Ta bất giác muốn cười.

Trong một tháng ở phủ Thừa Tướng, ta ngủ trong căn phòng nhỏ ở Tây Viện. Số váy áo ít ỏi cùng hai cây trâm của ta đều bị Tề Ngọc Hàm hoặc vứt đi, hoặc cắt nát.

Tề Ngọc Thần rõ ràng biết chuyện, nhưng chưa từng ngăn cản, còn rót vào tai ta:

"Tiểu Thảo, khế ước bán thân của ngươi nằm trong phủ Thừa Tướng, Tề Ngọc Hàm là chủ tử của ngươi."

Hiện tại, Tề Ngọc Thần dẫn Tạ Hành và ta tới căn phòng của chủ tử đó, nói:

"Đây là phòng muội muội thần ở trước khi nhập cung."

Tạ Hành hứng thú quan sát bài trí trong phòng, ánh mắt dừng lại trên mấy chiếc hòm trang điểm chất đầy, rồi quay sang hỏi ta:

"Tang mỹ nhân nhập cung, sao không mang theo những thứ này? Nàng nay trang điểm đơn giản thế này, trẫm cứ tưởng nàng không thích phấn son."

Lúc này, ta mới hiểu ra.

Hóa ra sáng nay, hắn không cho ta cài bất cứ cây trâm hay bước diêu nào, là để đến phủ Thừa Tướng "thu hoạch".

Ta hé miệng:

"... Lúc nhập cung vội quá, không kịp mang theo."

"Hóa ra là vậy."

Tạ Hành gật đầu, hờ hững ra lệnh:

"Phó Ninh Toàn, vào thu dọn đồ đạc giúp Tang mỹ nhân, lát nữa mang về cung."

Tề Ngọc Hàm đứng bên cạnh, trừng lớn mắt, ánh mắt như muốn róc xương róc thịt ta.

Thừa tướng phu nhân thì nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, không để nàng lao ra.

Tạ Hành rõ ràng liếc thấy hết, nhưng làm như không biết, còn khẽ gãi vào lòng bàn tay ta.

Ta nghiêng đầu nhìn, liền thấy khóe môi hắn cong lên, là nụ cười tinh nghịch, trẻ con.

Ta chợt nhớ ra, thực ra Tạ Hành năm nay cũng chỉ mới mười chín tuổi.

Hắn bị thân phận đẩy lên vị trí này, có biết bao người muốn g.i.ế.c hắn, buộc lòng phải cẩn trọng từng bước.

Nhưng những người đứng trước mặt hắn, dù là thần tử hay kẻ ôm mưu đồ muốn hắn chết, đều là kẻ thù đội lốt trung thành.

Chính trong khoảnh khắc đó, ta hạ quyết tâm.

Ta sẽ bảo vệ Tạ Hành.

Ba chiếc hòm trang điểm yêu quý của Tề Ngọc Hàm giờ đã trống trơn. Khi ánh mắt của Tạ Hành chuyển đến rương đựng quần áo, Tề Ngọc Thần vội lên tiếng:

"Hoàng thượng, thần có thể nói riêng với Tang mỹ nhân vài lời không?"

"Ồ?"

Tạ Hành chăm chú nhìn hắn, như thể suy tư điều gì:

"Trẫm không biết, hóa ra Tề khanh và Tang mỹ nhân tình cảm huynh muội sâu đậm đến vậy."

Hắn nắm lấy tay ta, thấp giọng hỏi:

"Tang Tang, muội có muốn không?"

Ta rất muốn biết Tề Ngọc Thần còn định giở trò gì, nên gật đầu.

Trong phòng của Tề Ngọc Thần, hắn nhìn ta với ánh mắt lạnh nhạt:

"Ta không ngờ, ngươi lại được hoàng thượng sủng ái đến vậy."

Ta nói:

"Ngươi còn không ngờ nhiều thứ hơn thế."

Ánh mắt Tề Ngọc Thần thoáng vẻ giận dữ:

"Tiểu Thảo, đừng quên thân phận của mình."

Ta im lặng một lúc, đột nhiên hỏi hắn:

"Cha mẹ và đệ đệ ta đâu?"

Tề Ngọc Thần sững lại, sau đó nở nụ cười đầy tự tin:

"Ta đã sai người đưa họ về nhà. Tiểu Thảo, yên tâm đi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không làm gì họ..."

"Đại công tử biết, họ đối với ta không tốt."

"Thì sao?"

Tề Ngọc Thần hờ hững:

"Thân thể do cha mẹ sinh ra, bất kể thế nào, họ vẫn là cha mẹ của ngươi."

Ta không nói thêm.
 
Giấc Mộng Đêm Xuân - A Hoa Ngọt Ngào Sôcôla
Chương 7



Tạ Hành từng nói, dù ta có hận họ, muốn g.i.ế.c họ, cũng không sai.

Nhưng Tề Ngọc Thần lại nói, họ mãi là cha mẹ của ta.

Trong một tháng sống ở phủ Thừa Tướng, hắn cũng từng đối xử tốt với ta. Chẳng hạn, khi Tề Ngọc Hàm vắng mặt, hắn đã tặng ta một chiếc váy xanh lục và một cây trâm bạc mạ vàng. Cũng từng dặn dò hạ nhân, để ta ăn no, mặc ấm.

Ta không phải chưa từng biết ơn hắn. Nhưng gặp Tạ Hành rồi, ta mới nhận ra một điều.

Ban thưởng và tặng quà, là hai chuyện khác nhau.

Sau một lúc lâu im lặng, ta lấy từ trong áo ra chiếc túi thơm, đưa cho hắn:

"Đây là thứ Đồng phi nương nương nhờ ta đưa cho ngươi."

7

Trong khoảnh khắc, ánh mắt của Tề Ngọc Thần thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp, khó phân biệt.

Hắn nhận lấy túi thơm từ tay ta, đầu ngón tay khẽ vuốt nhẹ hai lần, rồi ngẩng đầu hỏi:

"Nàng ấy có nhắn gì cho ta không?"

Ta lắc đầu.

Hắn hừ lạnh một tiếng, giọng nhạt nhẽo:

"Ta biết rồi. Hoàng thượng còn đang chờ bên ngoài, ngươi ra đi — Tiểu Thảo, đừng quên việc ta đã giao."

Khi ta bước ra, Tạ Hành đang đứng trong hoa viên bên ngoài.

Tề Ngọc Hàm đang đứng trước mặt hắn, ngẩng đầu nói gì đó.

Ta im lặng một lúc, rồi đi tới, vừa vặn nghe thấy giọng nàng uyển chuyển:

"Thần nữ có đọc sách, biết chuyện xưa về Nga Hoàng và Nữ Anh..."

Tạ Hành chỉ đứng nghe, không đáp lời, ánh mắt bình thản, thần sắc mang chút lơ đãng. Nhưng khi nhìn thấy ta bước đến, khóe môi hắn khẽ cong lên, nở một nụ cười.

Nụ cười của hắn thật đẹp, ta ngẩn người trong chốc lát, rồi chợt cảm thấy một bàn tay ấm áp nắm lấy tay mình. Giọng của Tạ Hành vang lên:

Hồng Trần Vô Định

"Tề cô nương muốn làm Nga Hoàng, nhưng trẫm không muốn làm Đế Thuấn."

Sắc mặt Tề Ngọc Hàm lập tức trở nên khó coi, nàng cố gắng giữ bình tĩnh hành lễ, rồi quay người rời đi, không ngoảnh lại.

Tạ Hành nắm lấy tay ta, mỉm cười hỏi:

"Nàng đã nói xong với ca ca của mình rồi?"

Ta mở miệng:

"... Hắn không phải ca ca của ta."

"Không sao, dù sao cũng chỉ là người không quan trọng."

Tạ Hành thản nhiên gật đầu:

"Nếu đã nói xong, vậy thì đi thôi."

Trên đường đi ra, hắn luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, hai chúng ta sóng bước qua hoa viên và hành lang của phủ Thừa Tướng.

Những con đường từng khiến ta bối rối, căng thẳng, nay đi cùng Tạ Hành, bỗng hóa thành cảm giác bình yên dịu dàng.

Đến cổng lớn, Thừa tướng dẫn người ra tiễn.

Nhưng khi Tạ Hành vừa dừng lại ở cổng, một mũi tên lao ra từ một góc khuất, xé gió bay đến, sượt qua má hắn và cắm sâu vào cột cửa.

"Tạ Hành!"

Nỗi sợ hãi tràn ngập lấy ta, không kịp suy nghĩ, ta bật thốt lên và quay đầu nhìn hắn.

Trên gương mặt tái nhợt của hắn, một vệt m.á.u đỏ rỉ ra chầm chậm.

Ta đưa tay, cuống quýt muốn lau đi, nhưng Tạ Hành nắm lấy tay ta, lắc đầu khẽ.

Hắn quay lại, thần sắc lạnh lùng nhìn những người trong phủ Thừa Tướng. Dưới ánh nhìn của hắn, sắc mặt của họ càng lúc càng khó coi.

Cuối cùng, Thừa tướng kéo Tề Ngọc Thần quỳ sụp xuống.

"Hoàng thượng thứ tội!"

Tề Ngọc Thần vội vàng nói:

"Người đâu, lập tức phong tỏa xung quanh phủ Thừa Tướng, truy lùng tung tích thích khách!"

Đội hộ vệ lập tức nhận lệnh, chuẩn bị hành động, nhưng bị Tạ Hành gọi lại:

"Thôi."

"Giờ mà đi tìm, người đã sớm không còn ở đây."

Giọng hắn lạnh lùng:

"Chỉ b.ắ.n một mũi tên rồi bỏ đi, không thể gọi là thích khách. Trẫm thấy, đây có lẽ là một lời cảnh báo thì đúng hơn?"

Tề Ngọc Thần quỳ trên đất, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán:

"Hoàng thượng minh xét, chuyện này không liên quan đến phủ Thừa Tướng — Thần xin lấy danh dự cam đoan, trong vòng năm ngày sẽ bắt được thích khách!"

Tạ Hành khẽ cười:

"Tốt nhất nên là như vậy."

Nói xong, Tạ Hành đưa ta lên xe ngựa.

Trước khi rời đi, ta quay đầu nhìn lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Tề Ngọc Thần.

Trong đó có sự hoảng hốt, khó hiểu, xen lẫn một tia sát ý lạnh lẽo.

Xe ngựa dần rời khỏi phủ Thừa Tướng, ta vội muốn kiểm tra vết thương trên mặt Tạ Hành, nhưng hắn giữ tay ta lại, nhẹ nhàng lắc đầu:

"Không sao đâu, Tang Tang, chỉ là một vết xước nhỏ thôi."

"Tề Ngọc Thần sao dám làm vậy!"

Ta cắn môi, nói:

"Ta đã làm theo lời hắn, hạ độc vào trà của ngài. Tại sao hắn còn phải sắp xếp thích khách? Hắn thật sự không thể đợi được sao?"

Ngay giữa ban ngày, trước cửa phủ Thừa Tướng. Hắn sao dám?

Tạ Hành khẽ cong môi, đưa tay xoa đầu ta:

"Tang Tang, yên tâm. Người của phủ Thừa Tướng một lòng muốn g.i.ế.c trẫm, nhưng cũng không muốn cái c.h.ế.t của trẫm liên quan đến họ. Thích khách hôm nay, không phải do họ sắp xếp."

Nói rồi, hắn gõ nhẹ vào vách xe ngựa, gọi một tiếng:

"Thập Nhất."

Ngay sau đó, một bóng người từ cửa sổ xe nhảy vào, động tác linh hoạt vô cùng.

Ta giật mình, theo bản năng nép vào lòng Tạ Hành. Hắn khẽ cười, ôm ta chặt hơn.

Hắn luôn khiến ta cảm thấy an tâm.

Bóng dáng mặc áo xám được gọi là Thập Nhất ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt vẫn còn chút non nớt.

Nhìn thấy vết thương trên mặt Tạ Hành, cậu cúi đầu nói:

"Thuộc hạ làm hoàng thượng bị thương, tội đáng c.h.ế.t vạn lần."

Tạ Trinh lớn mắt:

"Là ngươi?!"

"Được rồi, ngươi lui xuống đi."

Tạ Hành nói xong, Thập Nhất đáp một tiếng, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.

Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên tóc ta, thấp giọng nói:

"Thập Nhất là ám vệ của trẫm. Mũi tên kia là trẫm sắp đặt, mục đích là để phủ Thừa Tướng tự rối loạn trận địa."

Ta nghe mà như nửa hiểu nửa không.

Tạ Hành xoắn một lọn tóc bên thái dương ta, kiên nhẫn giải thích:

"Hiện tại, nhà họ Tề ngoài mặt vẫn là trung thần lương tướng, không ai biết dã tâm của họ. Trẫm muốn lộ dã tâm ấy ra trước mắt thiên hạ, để sau này khi xử lý họ, sẽ không bị triều thần khác quấy nhiễu."

Ta tựa vào lòng hắn, ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu ra chút ít:

"Vậy nên họ để ta giả làm Tề Ngọc Uyển không hề tồn tại, hạ độc ngài, nhưng lại không g.i.ế.c cha mẹ và đệ đệ ta. Để nếu sau này ngài thực sự trúng độc mà chết, họ có thể phủi sạch quan hệ với ta, đúng không?"
 
Giấc Mộng Đêm Xuân - A Hoa Ngọt Ngào Sôcôla
Chương 8



Tạ Hành cười:

"Đúng vậy, tiểu Phù Tang của trẫm thật thông minh.”

"Nếu nàng được học hành từ nhỏ, đọc sách viết chữ, tài năng của nàng nhất định không thua gì các nam tử trong triều."

Ta bị hắn khen đến đỏ mặt, vùi đầu vào lòng hắn, nhưng chốc lát sau lại ngẩng lên.

Không ngờ, Tạ Hành cũng cúi đầu đúng lúc ấy.

Trong khoảnh khắc, đôi môi mềm mại ấm áp của hắn lướt qua trán ta, để lại một chút cảm giác nhàn nhạt.

Mặt ta càng đỏ hơn, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh:

"Tạ Hành, ta muốn về xem cha mẹ và đệ đệ."

Tay Tạ Hành khựng lại bên tai ta:

"Ừm, tại sao?"

"Ta muốn quay về... để xác nhận một chuyện."

8

Tạ Hành thật sự đối xử với ta rất tốt. Nghe ta nói xong, hắn không hỏi thêm gì mà trực tiếp ra lệnh cho thị vệ đổi hướng, đi về nhà ta.

Trước khi vào cung, ta cùng cha mẹ và đệ đệ chen chúc trong một căn nhà nhỏ ở con hẻm hẹp. Con hẻm quá chật, xe ngựa không vào được.

Ta bảo Tạ Hành cứ chờ trên xe, còn mình thì đi vào.

Hắn nhìn ta một lúc, ánh mắt điềm tĩnh, rồi khẽ nói:

"Được... Trẫm không xuống, nhưng cũng không yên tâm về an nguy của nàng. Để Phó Ninh Toàn đi cùng nàng, được không?"

Phó Ninh Toàn chính là Phó công công.

Ta gật đầu, vỗ vỗ tay Tạ Hành, trấn an:

"Yên tâm đi, ta sẽ trở lại nhanh thôi."

Phó công công đi theo ta xuống xe, bước qua những phiến đá xanh ẩm ướt đọng nước trong hẻm nhỏ, tới cánh cửa đã phai màu.

Cửa không đóng, ta đẩy ra liền thấy mẹ đứng giữa sân, tay nắm thứ gì đó.

Thấy ta, bà lập tức nhíu mày, như thường lệ, bắt đầu mắng:

"Tiểu Thảo, ngươi không ở phủ Thừa Tướng hầu hạ Đại công tử cho tốt, còn chạy về đây làm gì?"

Hồng Trần Vô Định

Bà bước nhanh tới, định đưa tay vặn tai ta, nhưng Phó công công đã bước lên trước, chắn giữa hai người, nghiêm mặt quát:

"Đứng lại."

Ông ấy theo hầu Tạ Hành nhiều năm, khí thế không nhỏ, mẹ ta rõ ràng bị dọa sợ, chần chừ hạ tay, hỏi:

"Ngươi là ai?"

Phó công công nghiêm nghị:

"Ta là người bên cạnh Đại công tử."

Ông ấy học được tinh thần diễn xuất của Tạ Hành, mẹ ta hoàn toàn không nghi ngờ, chỉ vội vàng xoa tay vào tà váy, cười nịnh, lại hỏi ta có phải phạm lỗi gì không.

"Nếu Tiểu Thảo làm sai, các ngài cứ đánh, cứ phạt. Nhà quyền quý thì luôn có nhiều quy củ, chuyện đó ta biết. Mấy hôm trước Đại công tử còn đón chúng ta về biệt viện ở hai ngày. Ngài ấy tốt với Tiểu Thảo như vậy, chúng ta cũng đâu phải người không biết điều..."

Phó công công yên lặng nghe, một lúc sau mới nhàn nhạt nói:

"Lần này ta theo Tiểu Thảo cô nương trở về, là vì nàng ấy có điều muốn hỏi."

Ánh mắt mẹ ta chuyển hướng, trừng về phía ta.

Ta hỏi bà:

"Nếu khi đó, đệ đệ sinh trước ta, liệu hai người có sinh con ra không?"

Bà cau mặt:

"Ngươi đang nói gì vậy?"

"Người chỉ cần trả lời con."

Ta nhìn thẳng vào mắt bà, mẹ ta bị ta nhìn đến mức nổi giận, nhưng có Phó công công bên cạnh, bà không dám ra tay. Chỉ lảng tránh ánh mắt, ấp úng nói:

"Đương nhiên... đương nhiên là có chứ. Tiểu Thảo, sau này ta và cha ngươi mất đi, chẳng phải vẫn cần người chăm sóc đệ đệ ngươi sao?"

Ta bật cười:

"Hóa ra là vậy."

Hóa ra là vậy.

Tề Ngọc Thần nói, thân thể do cha mẹ sinh ra. Nhưng nếu ngay từ đầu, cha mẹ ta vốn không định sinh ra ta thì sao?

Với họ, sự tồn tại của ta chỉ là để có người làm việc, để đến lúc đường cùng còn có thể bán đi, để sau khi họ mất, còn có người lo cho đệ đệ.

Họ sinh ra ta, nhưng chưa từng yêu thương ta.

Vì vậy ta không được ăn trứng vì trứng là thứ quý giá, đệ đệ có thể dùng d.a.o bổ củi làm ta bị thương, nhưng ta không được chạm vào hắn, và ta bị bán cho Tề Ngọc Thần làm thông phòng với giá năm mươi lượng.

Vậy thì, tại sao ta phải cảm kích họ?

Ta xoay người, nhẹ nhàng nói với Phó công công:

"Chúng ta đi thôi."

Phó công công đi trước. Ta vừa bước được một bước, mẹ ta đã kéo tà váy của ta, giọng thấp xuống:

"Tiểu Thảo, ngươi đã có thể ra khỏi phủ mà về đây, hẳn là rất được Đại công tử sủng ái — ta và cha ngươi muốn cho đệ đệ đi học, ngươi có mang tiền theo không?"

Bước chân ta khựng lại, quay đầu nhìn bà.

Bà ngẩng đầu, ánh mắt dán vào cây trâm trên tóc ta, lộ rõ vẻ tham lam:

"Trang sức cũng được."

Ta tháo cây trâm bạc mạ vàng Tề Ngọc Thần từng tặng, nhét vào tay bà, không ngoảnh lại mà đi thẳng.

Ra khỏi con hẻm nhỏ, xe ngựa vẫn chờ ở đó.

Thấy ta, Tạ Hành liền cười:

"Tang Tang hỏi xong rồi à?"

Ta gật đầu, sau đó lao vào lòng hắn, hít mũi, nói:

"Tạ Hành, ta đã hiểu rồi. Từ khi sinh ra cho đến bây giờ, bất kể là ở đây hay ở phủ Thừa Tướng, ta đều không có nhà."

Bàn tay hắn dừng lại trên lưng ta, rồi siết chặt hơn:

"Tiểu Phù Tang..."

"Nhưng sau khi gặp ngài, ta cảm thấy, hoàng cung chính là nhà của ta."

Tạ Hành im lặng một lúc, sau đó ôm chặt ta, giọng nói dịu dàng mang theo sự vỗ về mạnh mẽ:

"Vậy bây giờ, để trẫm đưa nàng về nhà."

Ta ngồi thẳng dậy, khẽ nói:

"Thật ra, lúc đầu mẹ ta bán ta vào phủ Thừa Tướng, là để ta làm thông phòng của Tề Ngọc Thần."

Tạ Hành nhướng mày, ánh mắt lộ vẻ thú vị:

"Tiểu Phù Tang, nàng không phải đang cố tình dẫn dắt trẫm để nói câu này đấy chứ?"

Ta nghiêm giọng:

"Sao có thể."

Nhưng thực ra, trong lòng đã bắt đầu chột dạ.

Tạ Hành nhạy bén hơn ta tưởng.

Nhưng ta chỉ lo hắn để tâm, vì giờ đây ta mới nhận ra, ta đã không thể rời xa hắn được nữa.
 
Giấc Mộng Đêm Xuân - A Hoa Ngọt Ngào Sôcôla
Chương 9



9

Nhưng Tạ Hành dường như thật sự không bận tâm chuyện ta suýt trở thành thông phòng của Tề Ngọc Thần.

Hắn chỉ mỉm cười, hôn nhẹ lên trán ta, rồi ra lệnh cho thị vệ tiếp tục đánh xe.

Về đến cung, Tạ Hành trở lại thư phòng xử lý chính sự. Trước khi đi, hắn nói tối nay sẽ đến Huyền Linh cung dùng bữa.

Ta sai Cúc Hạ đến Diễn Khánh cung tìm Đồng phi, báo rằng ta đã chuyển đồ cho Tề Ngọc Thần một cách thuận lợi.

Khi Cúc Hạ quay lại, nàng mang theo một hộp thức ăn, bên trong có bảy tám loại điểm tâm đầy ắp.

Nàng nói:

"Đồng phi nương nương dặn, nếu mỹ nhân còn muốn ăn món khác, có thể đến cung nàng chơi."

Ta cầm một miếng bánh dừa ném vào miệng, gật đầu:

"Được."

Cũng tốt, ta còn một số việc muốn hỏi nàng.

Ta ngồi đó, còn đang nghĩ tối nay nên nấu món gì cho Tạ Hành, thì Cúc Hạ dẫn hai tiểu thái giám vào, mỗi người ôm một thứ trong tay.

Cúc Hạ lần lượt giới thiệu:

"Mỹ nhân, đây là trang sức mà hôm nay người mang từ nhà mẹ đẻ về.”

"Hoàng thượng nói, người ở trong cung trang điểm quá mức giản dị, nên đã sai người của Thượng Điển Ty lấy mấy hộp đá quý và minh châu Đông Hải để mỹ nhân tự chọn kiểu dáng.”

"Ngoài ra, đây là những tấm vải mới cung ứng mùa thu năm nay. Mỹ nhân có thể chọn vài tấm, nên làm y phục mùa đông rồi."

Ta ngẩn người.

Cuối cùng, trong trạng thái mơ màng, ta chọn vài món, rồi mở mấy hộp trang sức của Tề Ngọc Hàm mang về để xem, sau đó dặn Cúc Hạ cất kỹ.

Buổi tối, khi Tạ Hành đến dùng bữa, ta hỏi hắn về chuyện này.

Hắn gắp một miếng cá rán, chống cằm nhìn ta cười:

"Tang Tang, trẫm dự định phong nàng làm phi."

"... Vì sao?"

Tạ Hành hơi nhướng mày, trả lời:

"Vì ta thích nàng."

Hắn cố ý bắt chước giọng điệu của ta thường ngày, kéo dài âm cuối, khiến ta có chút ngại ngùng, cúi đầu ăn vài miếng cơm.

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội đẩy chén nhỏ bằng sứ xanh còn đậy nắp tới trước mặt hắn:

"Uống khi còn nóng đi."

"Cái này là gì? Trứng hấp à?"

"Là tổ yến! Cúc Hạ nói cái này bổ hơn trứng hấp."

Ta nghiêm túc nhìn hắn, tuyên bố:

"Từ hôm nay, ngài phải uống một chén mỗi ngày, và thuốc của thái y kê cũng phải uống đúng giờ. Ta sẽ theo dõi chặt chẽ. Tạ Hành, nếu ngài không nghe lời, ta sẽ—"

Do nghĩ mãi không ra câu đe dọa hợp lý, ta khựng lại.

Kết quả, Tạ Hành chống cằm, cười nhìn ta:

"Nàng sẽ làm gì?"

"Ta sẽ không ngủ cùng ngài nữa."

Và ta trơ mắt nhìn Tạ Hành lập tức mở nắp chén, uống sạch tổ yến một cách dứt khoát.

Hắn đặt thìa xuống, dang tay ra với ta, giọng nói dịu dàng:

"Tang Tang, lại đây, để trẫm ôm một cái."

Hồng Trần Vô Định

Ta bước tới, vừa đứng vững trước mặt Tạ Hành, đã bị một lực mạnh kéo vào lòng hắn.

"Tiểu Phù Tang à..."

Hắn vén tóc ta, đôi môi ghé sát bên tai, hơi thở ấm áp khiến trái tim ta run rẩy, một luồng nhiệt lạ từ sâu trong lòng dâng lên.

Ta không biết làm gì, chỉ đành nắm chặt thêm phần vải mềm mại sau lưng hắn.

Ngay sau đó, một nụ hôn nóng bỏng của Tạ Hành rơi trên khóe môi ta.

Rất ngắn, như chuồn chuồn lướt nước, nhưng trái tim hắn lại đập rất nhanh.

Ta ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy đầu tai hắn hơi đỏ lên.

Cúc Hạ đã dẫn cung nhân rời khỏi phòng từ lúc nào, không một tiếng động.

Trong phòng giờ chỉ còn lại ta và hắn.

Ta nhìn Tạ Hành chằm chằm, hy vọng hắn tiếp tục, nhưng hắn lại khó khăn quay đầu đi, giọng khàn khàn:

"Không được, Tang Tang, nàng còn nhỏ."

"Ta không nhỏ nữa, tháng sau ta sẽ mười bốn tuổi rồi."

Tạ Hành nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm như có lửa cháy. Trong thoáng chốc, ta dường như thấy được ngọn lửa ấy bùng lên trong đáy mắt hắn.

Sau đó, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, hỏi:

"Vậy nàng có biết ta định làm gì không?"

Ta thành thật lắc đầu:

"Không biết."

Tạ Hành xoa đầu ta, ép mặt ta vào n.g.ự.c hắn, khẽ cười:

"Sau này nàng sẽ biết."

Cuối cùng, hắn hôn lên má ta, dịu dàng bế ta đặt lên giường.

Giường rất mềm, lồng n.g.ự.c hắn cũng rất ấm. Trước khi chìm vào giấc ngủ, ta mơ hồ nghe thấy giọng nói của Tạ Hành:

"Tiểu Phù Tang... Trẫm có đủ kiên nhẫn, đợi nàng đến mười sáu tuổi."

Có vẻ như hắn đang kìm nén điều gì đó, nhưng ta vẫn chưa hiểu.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Tạ Hành đã rời đi.

Sau bữa sáng, ta lấy trong hòm đồ trang sức của Tề Ngọc Hàm ra một đôi trâm ngọc, rồi đến Diễn Khánh cung thăm Đồng phi.

Vừa nhìn thấy đôi trâm, Đồng phi nhướng mày, nhận lấy, nhìn kỹ với vẻ đầy hứng thú:

"Đây chẳng phải là đôi trâm mà Tề Ngọc Hàm rất quý sao? Nàng ấy khoe với ta không biết bao nhiêu lần, giờ lại rơi vào tay ngươi ư?"

Ta kể lại những chuyện đã xảy ra hôm qua ở phủ Thừa Tướng.

Nghe xong, Đồng phi cười to, vỗ tay:

"Tiếc là ta không đi cùng các ngươi, không thì thật muốn xem biểu cảm của Tề Ngọc Hàm lúc đó! — Mấy cái hộp trang sức tầm thường ấy, nàng ta khoe khoang trước mặt ta cả trăm lần, cũng chẳng thấy chán!"

Ta hỏi nàng:

"Ngươi không thích Tề Ngọc Hàm sao?"

Đồng phi nhướng mày:

"Chẳng lẽ ngươi thích nàng ta?"

"Ơ... không."

Ta thật thà lắc đầu:

"Ta cũng không thích nàng ta."

Thế là Đồng phi nói:

"Chỉ cần ngươi ghét Tề Ngọc Hàm và Tề Ngọc Thần, chúng ta là bạn tốt."

Vậy nên, ta và Đồng phi trở thành bạn.
 
Back
Top Bottom