Siêu Nhiên GIẤC MƠ VỀ VỊ THẦN GIÓ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
394588606-256-k471634.jpg

Giấc Mơ Về Vị Thần Gió
Tác giả: fuyusaiyuki1607
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện là hành trình phiêu lưu của cô gái nhỏ_Sofia đến một vùng đất kì lạ, nơi đó cô đã găp một vị thần gió điển trai tên Kakeru, và bắt đầu những chuỗi ngày bên nhau.​
 
Giấc Mơ Về Vị Thần Gió
Lời nói đầu


Xin chào!

Tớ là Yuki đây, rất vui được làm quen.

Đây là tác phẩm truyện đầu tay của tớ nên thật sự còn nhiều sai sót trong cách triển khai cốt truyện, xây dựng tình huống,...

Nếu bạn theo dõi tớ chắc sẽ thắc mắc rằng tớ đã đăng truyện trên wattpad rồi thì tại sao tớ nói đây tác phẩm đầu tiên.

Bởi vì đây là bản remake của truyện "Giấc mơ về vị thần gió" mà tớ đã chắp bút hồi năm lớp 6(bạn có thể tìm đọc lại trên Mangatoon hoặc Noveltoon, tớ khẳng định hoàn toàn đấy là tác phẩm của tớ chứ không phải của bất cứ ai khác).

Khi đấy tớ còn khá nhỏ và câu từ sẽ có phần ngây ngô,... thậm chí là dở tệ :,3 nhưng mà hãy thông cảm cho tớ nhé!Lúc tớ đọc lại những con chữ của mình hồi xưa, tớ đã ngẫm rằng:"Uhm, tại sao mình không remake lại truyện ấy nhỉ.

Nó đã từng là tâm huyết của mình cơ mà?" và tớ quyết định chắp bút thêm một lần nữa.

Vẫn dựa trên tinh thần của cốt truyện gốc, chỉ là được tớ chỉnh sửa lại, thêm mắm dặm muối vào một số chi tiết cho phù hợp mà thôi.Cho đến hiện tại, tớ vẫn còn là một writer non choẹt, tớ viết đơn giản vì tớ thích mà thôi.

Nên sẽ có những lỗi sai cơ bản, bạn đừng ngần ngại mà góp ý nhé.

Tớ sẽ cố gắng để hoàn thiện hơn mỗi ngày.

À tất nhiên!

Mọi tình tiết đều là tớ nghĩ ra, nếu có sự trùng hợp với một tác phẩm nào đó thì đấy là sự ngẫu nhiên.

Và tớ tuyệt đối không cho phép bất cứ ai đạo nhái, ăn cắp,hay reup tác phẩm của tớ lên bất kì nền tảng nào mà không có sự cho phép của chính tớ.Chỉ vậy thôi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!!!!!!!
 
Giấc Mơ Về Vị Thần Gió
Chương 1: Mở đầu câu chuyện của tôi


Những tia nắng đầu tiên len qua kẽ lá, rọi xuống khu vườn nhỏ xinh đang bừng sức sống.

Hoa mười giờ đã nở rồi, cánh hoa mỏng manh khẽ rung rinh trong gió như đang mỉm cười chào ngày mới.

Và trong khu vườn ấy, chẳng có một chiếc nụ nào còn e ấp cả.Nơi căn phòng tầng hai, một cô bé chừng mười hai tuổi, đang ngồi thờ ơ trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, dường như mọi sự vật được thu dồn vào đôi mắt nhỏ bé kia đều có hồn.

Đôi mắt to tròn, long lanh như chất chứa cả bầu trời đang chăm chú dõi theo từng sự vận động nhẹ nhàng của khu vườn..."

Tích tắc... tích tắc..." – từng giây phút đồng hồ trôi qua .

Tôi vẫn ngồi đấy, mắt không rời khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ.

Bỗng— "Sofia, con đang ở trên phòng phải không?" – tiếng mẹ vọng lên từ cầu thang.Một lát sau, mẹ bước tới trước cửa phòng, khẽ gõ nhẹ rồi dịu dàng hỏi:"Mẹ vào được chứ?"

"Vâng..." – tôi đáp, gần như thì thầm.Mẹ bước vào, mùi hương dịu nhẹ quen thuộc từ váy áo bà khiến lòng tôi trở nên ấm áp.

Bà nhẹ nhàng vén một lọn tóc con lên vành tai tôi rồi mỉm cười:"Mẹ phải ra cửa hàng một lát, con có muốn đi với mẹ không?"

"Dạ thôi... con muốn ở nhà hơn mẹ ạ." – cũng với âm thanh nhỏ như lời thầm thì ấy, tôi trả lời.Tôi ngồi đó, mắt dõi theo bóng mẹ nhỏ dần nơi con hẻm phía trước.

Mẹ tôi_ người phụ nữ tuyệt vời nhất trên đời, bà đã mở một cửa hàng bán mũ nho nhỏ gần nhà để kiếm ít vốn cho gia đình.

Còn bố thì đang đi công tác xa, nên trong ngôi nhà này, chỉ còn tôi và mẹ.Sau khi mẹ đi, căn phòng trở nên yên ắng.

Tôi nằm dài trên bàn học, chán đến mức chẳng biết làm gì ngoài việc lấy giấy bút ra và bắt đầu viết.

Viết để lấp đầy khoảng trống, để trái tim không còn cô đơn.Những cơn gió nhẹ đầu mùa bay lướt qua khung cửa, khiến bầu không khí trở nên dễ chịu, thoáng đãng.

Tôi dụi mắt...Và khi mở mắt ra lần nữa – tôi chết lặng.Căn phòng...

đã biến mất.Thay vào đó, xung quanh tôi chỉ còn một màn sương trắng dày đặc.

Tôi run lên từng đợt với từng bước chân nặng trĩu.

Nhưng tôi vẫn bước đi, như bị dẫn dắt bởi một thứ gì đó vô hình.Khi màn sương tàn dần, tôi mới nhận ra mình đang đi trên một con đường mòn đầy đất đá.

Tôi đi mãi... nhưng lối ra vẫn chưa thấy đâu.

Định quay lại thì—Bịch!Con đường đột nhiên trơn tuột, và tôi trượt chân ngã ra sau.

Lúc ấy trái tim tôi muốn rơi khỏi lồng ngực...

Nhưng, đã có một đôi tay từ phía sau bất ngờ giữ lấy tôi.

Nhanh .

Dứt khoát.Đấy là ai?

Đấy là gì?...
 
Giấc Mơ Về Vị Thần Gió
Chương 2: Cuộc gặp gỡ bất ngờ


Sương mù dần tan, để lại một làn không khí trong trẻo và se lạnh.

Tôi quay người lại - và trái tim tôi đập mạnh một cái.Một chàng trai lạ đang đứng đó.

Anh khoác một chiếc áo choàng xám dài đến tận sau gối, bên trong là sơ mi trắng và quần tây tối màu.

Phong thái anh toát lên vẻ lịch lãm, thần bí.

Mái tóc bồng bềnh khẽ bay theo gió, còn ánh mắt thì dịu dàng đến lạ.Nhưng một người xuất hiện sau lưng tôi, vừa nãy còn nắm hai bắp tay tôi giữa chốn thanh thiên bạch nhật, chẳng trách một đứa bé khi ấy hoảng loạng:"Maaa....aa"_ mặt mày tôi tái xanh.

Tự nhiên, anh bật cười: "Haa...

Gì thế cô bé, em có từng thấy con ma nào mà đẹp trai như anh chưa ^^?"_Anh ấy cười, một nụ cười thật đẹp, thật ấm áp đã khiên lòng tôi cảm thấy yên tâm hơn giữa nơi xa lạ này.Tôi ngơ ngác nhìn, chưa kịp phản ứng thì anh đã lên tiếng:"Được rồi, mới gặp lần đầu mà thất lễ quá...

Chào em, anh là Thần Gió.

Tên anh là Kakeru."

"Em là Sofia..."_Tôi cúi đầu, tay khẽ nắm vạt áo, lí nhí đáp lại."

Hì hì...Em không cần sợ đâu" - Kakeru nói nhỏ, rồi nghiêng đầu một chút như để nhìn tôi rõ hơn - "Anh không làm hại em.

Gió cũng vậy""Em... em cũng không biết nữa..."

- Tôi nói thật lòng - "Em chỉ...

đang viết truyện, rồi em dũi mắt, khi mở mắt ra, em... em thấy mình ở đây."

Kakeru nghiêng đầu nhìn tôi một lúc, như thể đang cố nhớ lại một điều gì đó.

Rồi anh búng tay - một làn gió nhẹ cuốn quanh chúng tôi và tôi có cảm giác chân mình đã rời khỏi mặt đất.

Khi định thần lại, tôi nhận ra mình đang đứng trên một con tàu bằng gỗ, bay lơ lửng giữa không trung.

Mọi thứ đều lạ lẫm, nhưng lạ thay... tôi lại không thấy sợ.

Một cảm giác phấn khích nổi lên, tôi đắm chìm trước cảnh đẹp trước mắt."

Đây là sức mạnh của anh.

Điều khiển gió, đưa con tàu này bay lên"Trong khi tôi vẫn đang trầm trồ trước cảnh tượng vừa rồi, thì anh lại bảo:"Sofia... tên em là Sofia nhỉ?...Em có muốn khám phá thế giới này cùng anh không?"

- Kakeru hỏi, như lời mời gọi.Tôi gật đầu nhẹ: "Vâng ạa""Con tàu này sẽ đưa chúng ta đến bất kỳ đâu em muốn."

Tôi bước đến mép thành tàu tàu, tim đập rộn ràng.

Cảnh tượng dưới kia...

đẹp đến ngộp thở.Phía dưới là một biển hoa trải dài đến tận chân trời.

Hoa hồng trắng, oải hương tím, cúc ngũ sắc đung đưa trong gió.

Những đàn bướm tựa những nàng hồ điệp lung linh bay lượn khắp nơi, tạo nên một bức tranh đầy sắc màu."

Đẹp quá..."

- Tôi thầm thì.Kakeru cười nhẹ: "Chúng ta sẽ còn thấy nhiều hơn nữa."

Con tàu bay lên cao hơn, lướt qua tầng mây mịn màng như kẹo bông.

Trước mặt là một thác nước lơ lửng - nước đổ xuống từ một tảng đá giữa trời, nhưng lại... không bao giờ chạm đất.

Những giọt nước rơi rồi tan biến như bụi sao.

Tàu bay ngang qua một rừng cây phát sáng.

Cành lá màu bạc, quả trên cây như những chiếc đèn lồng nhỏ phát sáng lấp lánh xanh, hồng, tím.

Khi gió thổi qua, chúng reo lên.
 
Back
Top Bottom