Sương mù dần tan, để lại một làn không khí trong trẻo và se lạnh.
Tôi quay người lại - và trái tim tôi đập mạnh một cái.Một chàng trai lạ đang đứng đó.
Anh khoác một chiếc áo choàng xám dài đến tận sau gối, bên trong là sơ mi trắng và quần tây tối màu.
Phong thái anh toát lên vẻ lịch lãm, thần bí.
Mái tóc bồng bềnh khẽ bay theo gió, còn ánh mắt thì dịu dàng đến lạ.Nhưng một người xuất hiện sau lưng tôi, vừa nãy còn nắm hai bắp tay tôi giữa chốn thanh thiên bạch nhật, chẳng trách một đứa bé khi ấy hoảng loạng:"Maaa....aa"_ mặt mày tôi tái xanh.
Tự nhiên, anh bật cười: "Haa...
Gì thế cô bé, em có từng thấy con ma nào mà đẹp trai như anh chưa ^^?"_Anh ấy cười, một nụ cười thật đẹp, thật ấm áp đã khiên lòng tôi cảm thấy yên tâm hơn giữa nơi xa lạ này.Tôi ngơ ngác nhìn, chưa kịp phản ứng thì anh đã lên tiếng:"Được rồi, mới gặp lần đầu mà thất lễ quá...
Chào em, anh là Thần Gió.
Tên anh là Kakeru."
"Em là Sofia..."_Tôi cúi đầu, tay khẽ nắm vạt áo, lí nhí đáp lại."
Hì hì...Em không cần sợ đâu" - Kakeru nói nhỏ, rồi nghiêng đầu một chút như để nhìn tôi rõ hơn - "Anh không làm hại em.
Gió cũng vậy""Em... em cũng không biết nữa..."
- Tôi nói thật lòng - "Em chỉ...
đang viết truyện, rồi em dũi mắt, khi mở mắt ra, em... em thấy mình ở đây."
Kakeru nghiêng đầu nhìn tôi một lúc, như thể đang cố nhớ lại một điều gì đó.
Rồi anh búng tay - một làn gió nhẹ cuốn quanh chúng tôi và tôi có cảm giác chân mình đã rời khỏi mặt đất.
Khi định thần lại, tôi nhận ra mình đang đứng trên một con tàu bằng gỗ, bay lơ lửng giữa không trung.
Mọi thứ đều lạ lẫm, nhưng lạ thay... tôi lại không thấy sợ.
Một cảm giác phấn khích nổi lên, tôi đắm chìm trước cảnh đẹp trước mắt."
Đây là sức mạnh của anh.
Điều khiển gió, đưa con tàu này bay lên"Trong khi tôi vẫn đang trầm trồ trước cảnh tượng vừa rồi, thì anh lại bảo:"Sofia... tên em là Sofia nhỉ?...Em có muốn khám phá thế giới này cùng anh không?"
- Kakeru hỏi, như lời mời gọi.Tôi gật đầu nhẹ: "Vâng ạa""Con tàu này sẽ đưa chúng ta đến bất kỳ đâu em muốn."
Tôi bước đến mép thành tàu tàu, tim đập rộn ràng.
Cảnh tượng dưới kia...
đẹp đến ngộp thở.Phía dưới là một biển hoa trải dài đến tận chân trời.
Hoa hồng trắng, oải hương tím, cúc ngũ sắc đung đưa trong gió.
Những đàn bướm tựa những nàng hồ điệp lung linh bay lượn khắp nơi, tạo nên một bức tranh đầy sắc màu."
Đẹp quá..."
- Tôi thầm thì.Kakeru cười nhẹ: "Chúng ta sẽ còn thấy nhiều hơn nữa."
Con tàu bay lên cao hơn, lướt qua tầng mây mịn màng như kẹo bông.
Trước mặt là một thác nước lơ lửng - nước đổ xuống từ một tảng đá giữa trời, nhưng lại... không bao giờ chạm đất.
Những giọt nước rơi rồi tan biến như bụi sao.
Tàu bay ngang qua một rừng cây phát sáng.
Cành lá màu bạc, quả trên cây như những chiếc đèn lồng nhỏ phát sáng lấp lánh xanh, hồng, tím.
Khi gió thổi qua, chúng reo lên.