Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 380: “Em muốn làm gì thì anh đều ủng hộ!”


“Hai chúng tôi thật sự không làm gì cả, các cậu đừng có nghĩ bậy bạ rồi ảnh hưởng không tốt đến con gái nhà người ta!”

“Ồ, hiểu rồi! tôi hiểu rồi! có thể hiểu được!”, Trương Lâu vỗ vỗ vai Tần Kiệt, cười cười.

“Ừ, tôi cũng hiểu!”, Khương Tiểu Nha cười.

“Kiệt Tử, cậu thật có trách nhiệm, là người đàn ông tốt, tôi có thể hiểu được chỗ khó xử của cậu, dần dần rồi sẽ quen thôi, đừng lo lắng!”, Vương Tinh an ủi.

Tần Kiệt: “…”

Cái gì thế?

Tôi với Tần Tuyết không có chuyện gì mà.

Các cậu hiểu cái gì? Còn nói cái gì mà dần dần rồi sẽ quen?

Tôi quen với cái gì?

Trong đầu các cậu nghĩ gì vậy?

Thật là!

Tần Kiệt vốn định giải thích, nhưng nghĩ một lúc lại thôi.

Giải thích càng tăng thêm hiểu lầm, chi bằng im miệng vẫn tốt hơn.

Quả nhiên.

Tần Kiệt không nói lời nào, ba người Lâu béo cũng không ai nói gì.

Có điều tầm mắt của ba người họ vẫn dừng trên người Tần Kiệt.

Nhìn đến nỗi Tần Kiệt thấy mất tự nhiên.

Họ cũng không chút nề hà gì.

Cũng may, giảng viên đã đến.

Bắt đầu một thôi một hồi giáo dục tư tưởng.

Lâu béo rất nhanh liền thấy buồn ngủ.

Khương Tiểu Nha đang chuẩn bị cho kì thi nghiên cứu sinh.

Vương Tinh đang đọc binh pháp Tôn Tử.

Mỗi người một việc riêng.

Tầm mắt Tần Kiệt lại di chuyển đến chỗ Tần Tuyết.

Anh phát hiện trong tay Tần Tuyết vậy mà lại có sách.

Anh và Tần Tuyết cùng nhau tới trường học, cũng không ghé qua kí túc xá nữ vậy Tần Tuyết lấy sách kiểu gì chứ?

Ting ting~

Có tin nhắn gửi tới.

Vừa mở ra nhìn, là Tần Tuyết gửi tới.

Đừng có ngủ như Lâu béo đấy.

Tần Kiệt nở nụ cười, lập tức trả lời tin nhắn.

Anh chắc chắn không học Lâu béo đâu. Em lấy đâu ra sách vậy.

Tần Tuyết rất nhanh đã trả lời lại.

Là của bạn em, cậu ấy sắp thi công chức, cũng đề nghị em tham khảo một chút. Em nghĩ rồi, muốn thử xem sao, xem có thể thi công chức ở thành phố Hán không, nếu như thi đỗ đến lúc đó có thể mãi ở bên cạnh anh không rời xa.

Tần Kiệt: “...”

Tại sao lại đột nhiên muốn thi công chức chứ.

Cũng quá đột ngột rồi.

“Em nghĩ kĩ chưa?”, Tần Kiệt hỏi.

“Em vẫn chưa! Trước tiên xem thử sách đã, xem có khó không, nếu quá khó em chỉ thi thử thôi! Đương nhiên, chuyện này, vẫn phải thông báo với người nhà một tiếng, tránh đến lúc đó mới thông báo sợ mọi người sẽ giận!”

“Ừm! Trước tiên cứ nói chuyện với người nhà đi đã!”

“Vậy anh ủng hộ em hay là không ủng hộ em thi công chức?”

“Em muốn làm gì thì anh đều ủng hộ!”

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật!”

“Được rồi, em biết rồi! Không nói nữa, nghe giảng đi!”

“Được!”

Tắt điện thoại đi, Tần Kiệt rơi vào trầm tư.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 381: “Haha, anh đang sợ sao?”,


Nếu Tần Tuyết thật sự thi đỗ công chức ở thành phố Hán thì là một chuyện tốt.

Những năm gần đây, sinh viên tốt nghiệp đại học tìm việc thì dễ nhưng tìm được công việc tốt thì lại khó.

Nhất là sau khi đã trải qua một kiếp, những kinh nghiệm của kiếp trước nói cho Tần Kiệt biết phụ nữ làm công chức sẽ tốt cho gia đình.

Một, được nghỉ hai ngày cuối tuần, những ngày nghỉ lễ cũng không ít, có thời gian chăm sóc con cái.

Hai, thời gian đi làm ít, thoải mái, không cần quá vất vả.

Chỉ với hai điều này, phụ nữ làm công chức quả là chuyện tốt.

Nó cũng đáng để thử.

Sau một hồi nghĩ thông suốt, Tần Kiệt nở nụ cười.

Anh cẩn thận nghe giảng.

Tiết giáo dục tư tưởng quả thật học rất nhàm chán.

Mặc dù Tần Kiệt có cố nghe thì vẫn cảm thấy buồn ngủ.

Anh không ngừng ngáp, lại cố kìm xuống.

Bất đắc dĩ anh đành trộm lấy sách của Lâu béo, đọc từ đầu đến cuối một lượt.

Anh đọc đến quên luôn thời gian.

Nhoáng một cái đã qua hai tiết học.

Sau khi tan học, Tần Kiệt và Tần Tuyết cùng nhau rời đi.

“Anh thật sự ủng hộ chuyện mà lúc nãy em nói với anh chứ?”, Tần Tuyết hỏi lại.

Ừ! Anh cảm thấy thi công chức cũng rất tốt!”

“Tại sao ạ?”

“Có ba lí do! Một là...”

“Hừ, ai nói sinh con cho anh hả? Tự mình đa tình!”, Tần Tuyết chu miệng lên, làm bộ tức giận.

“Được rồi, được rồi đừng giận mà tiểu công chúa! Con cái chính là kết tinh tình yêu của chúng ta, sao có thể không sinh chứ!”

Phốc~

Tần Tuyết nở nụ cười.

“Muốn sinh thế tối qua tại sao không sinh đi?”

Tần Kiệt: “...”

Trán Tần Kiệt cũng xuất hiện đầy vạch đen.

Cô tại sao lại nhắc đến chuyện tối qua vậy.

Khụ khụ ~

Tần Kiệt ho khan vài cái.

“Hừm, chuyện sinh con từ từ hẵng nói! Trở lại chuyện chính đi, nói về cái lợi thứ hai nếu em thi công chức này...”

Tần Kiệt lập tức nói ra hai ưu điểm còn lại.

Tần Tuyết im lặng, nhưng mắt của cô lại nhìn chằm chằm Tần Kiệt không rời.

“Làm sao vậy? Sao lại nhìn anh chằm chằm như vậy?”, Tần Kiệt không hiểu.

“Anh đã nghĩ đến chuyện lâu dài rồi à!”, Tần Tuyết nói.

“Lâu dài không tốt sao?”, Tần Kiệt hỏi lại.

“Tốt, đương nhiên tốt rồi! Sau khi nghe xong ba lí do của anh, lát về kí túc em sẽ nói chuyện với bố mẹ!”

“Ừm, nhất định phải nói! Chớ đợi đến lúc đó mới tiền trảm hậu tấu, cô chú sẽ tức giận đấy, không hay đâu!”, Tần Kiệt đồng ý.

“Haha, anh đang sợ sao?”, Tần Tuyết bỗng nhiên bật cười.

“Em cười cái gì chứ?”, Tần Kiệt sờ sờ mũi.

“Còn nói không sợ sao? Rõ ràng đang giả vờ! Bỏ đi, trêu anh thôi! Mau đưa em về kí túc đi! Em còn phải suy nghĩ xem nên nói thế nào với bố mẹ!”

“Ừm, nên nói khéo một chút! Có điều, có một chuyện em phải nói đấy!”, Tần Kiệt thành thật nói: “Nhất định phải thêm anh vào!”

“Sao vậy? Gấp gáp muốn gặp bố mẹ vợ vậy sao?”, Tần Tuyết nói.

“Ách...”, Tần Kiệt sờ sờ lên mũi: “Đương nhiên rồi! Không gặp không được mà!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 382: Anh trực tiếp đập vào năm trăm tệ.


“Vậy cũng tạm ổn rồi đi! Yên tâm, em sẽ nhắc đến anh!”

“Chờ tin tốt từ em!”

“Vâng!”

Một lúc sau, Tần Kiệt trở về từ Công viên Dâu Tây.

Dọc trên đường đi, anh rất vui vẻ.

Anh cùng Tần Tuyết quen biết mấy tháng rồi, rốt cuộc cũng có cơ hội để bố mẹ cô biết đến sự tồn tại của anh.

Đây quả là tiến bộ.

Cuối cùng cũng đợi được đến hôm nay.

Tần Kiệt ngân nga bài hát đi dạo bên bờ sông.

Reng reng~

Điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Là Giang Lỗi phụ trách bên trường đại học Công nghệ Hoa Nam- phân hiệu Ngũ Xương gọi tới.

“Bạn học Giang Lỗi, có chuyện gì sao?”

“Đang ở đâu vậy?”

“Ở trường đại học Công nghiệp Hồ! Sao vậy?”

“Là như này, nhà tôi có chút việc, tôi phải về nhà một chuyến. Buổi tối, tôi không thể tham gia cuộc họp thường niên được! Nên tôi nói với cậu một tiếng!”

“Trong nhà có việc sao? Tại sao lại đột ngột như vậy?”, Tần Kiệt cũng hơi bất ngờ: “Không phải chuyện lớn gì chứ? Có cần giúp đỡ gì không?”

“Không cần đâu! Tôi có thể tự mình xử lý được!”, Giang Lỗi nói.

“Quả thật không cần giúp sao?”, theo như trực giác của Tần Kiệt chuyện của Giang Lỗi chắc chắn không phải là chuyện nhỏ, anh có chút lo lắng.

Dù sao cũng là bạn hợp tác làm ăn, dù thế nào cũng nên quan tâm nhau chút.

“Thật sự không cần giúp đâu! Nếu cần tôi nhất định sẽ nói với cậu! Không có chuyện gì đâu, tôi tắt máy đây!”

“Được rồi! Chúc cậu vạn sự thuận lợi!”

“Cảm ơn!”

Nói xong Tần Kiệt cũng tắt máy.

Ngữ điệu của Giang Lỗi nghe ra quả thật không cần giúp đỡ gì.

Nhưng với kinh nghiệm sống hai kiếp của anh, cảm thấy trong lời nói của Giang Lỗi vẫn ẩn chứa chút lo lắng.

Nhưng Giang Lỗi không nói rõ, cũng nói không cần anh giúp đỡ nên Tần Kiệt cũng không hỏi thêm.

Anh chỉ có thể nhớ kỹ.

Sau khi tham gia buổi họp thường niên anh sẽ tìm cơ hội đến đại học Công nghệ Hoa Nam hỏi thăm chút.

Sau khi trở về kí túc xá Tần Kiệt cùng chơi Warcraft với phòng 113 bên cạnh.

Lần trước, Vọng Vận Lai và Tần Kiệt cùng chơi đã để thua Tần Kiệt.

Lần này, cậu ta muốn đòi lại.

Cậu ta cùng Tần Kiệt ước định vai diễn.

Hai người lại bắt đầu chém giết một hồi.

Tần Kiệt cũng giống lần trước, rất mạnh tay.

Anh trực tiếp đập vào năm trăm tệ.

Lại bắt đầu con đường mò mẫm khó khăn.

Có lẽ là số mệnh luân hồi đi.

Lần trước Tần Kiệt dùng trạng thái PS, bây giờ lại tái diễn trong Warcraft.

Mới ba hiệp đầu, Tần Kiệt bởi vì lâu rồi không chơi nên ngượng tay bị Vọng Vận Lai đánh giết tơi bời.

Nhưng sau đó Tần Kiệt càng chơi càng thuần thục.

Vọng Vận Lai dần dần rơi vào thế hạ phong...
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 383: Những người khác đâu?",


4 giờ chiều, Tần Kiệt và Tào Bác bắt taxi đến thẳng khách sạch Ngũ Châu phố Jiedaokou.

Vào thời điểm năm 2008, Jiedaokou là một trong năm trung tâm thương mại phồn hoa nhất ở khu vực Hán Xương.

Bốn nơi còn lại lần lượt là khu thương mại Xudong, khu thương mại Simenkou, khu thương mại Asia Trade và khu thương mại Quang Cốc.

Sự phát triển của trung tâm thương mại ở thành phố Hán khác với các thành phố khác.

Những thành phố khác thường chỉ thành lập một trung tâm.

Nhưng thành phố Hán lại thành lập nhiều trung tâm.

Khu thương mại Jiedaokou là một khu thương mại ở Hán Xương.

Rìa hai bên lần lượt là trường đại học Hán Xương và đại học sư phạm Hán Xương, bên cạnh trường đại học sư phạm Hán Xương là đại học bách khoa Vũ Hán.

Ba trường đại học, có hàng trăm ngàn giảng viên và sinh viên tập trung về đây, thêm vào đó còn có cư dân ở xung quanh, nơi đây sớm trở thành Jiedaokou sầm uất phồn hoa.

Khách sạn Ngũ Châu nằm ngay ở lối vào trường đại học Hán Xương phố Jiedaokou.

Đối diện là trường đại học sư phạm Hán Xương.

Cách đó không xa, bên trái là Quang Phụ Đồn-khu vực tập trung và phân phối máy tính có tiếng ở khu vực Hán Xương.

Có thể nói rằng vị trí địa lý vô cùng thuận lợi.

Hoạt động kinh doanh khách sạn cũng tốt một cách ngạc nhiên.

Khi Tần Kiệt và Tào Bác đến, màn hình hiển thị bên trên khách sạn đang hiện lên một câu khẩu hiệu.

Nhiệt liệt chúc mừng cuộc họp thường niên của công ty chuyển phát nhanh Thần Thông chi nhánh Hoa Trung.

Cuộc họp diễn ra ở tầng trên cùng- tầng 11.

Reng reng reng~

Tần Kiệt gọi cho Triệu Chí Tân.

"Tần Kiệt đấy à, các cậu đến chưa?"

"Giám đốc Triệu, tôi vừa mới đến đang ở dưới lầu, chú đang ở đâu vậy?", Tần Kiệt hỏi.

"Ồ, đến rồi à? Được, các cậu ở tầng 1 đợi chút nhé, tôi xuống đón mọi người!"

"Được!"

Năm phút sau khi kết thúc cuộc gọi, cửa thang máy mở ra.

Triệu Chí Tân quả thực đích thân xuống lầu đón Tần Kiệt và Tào Bác.

"Sao chỉ có hai người các cậu? Những người khác đâu?", Triệu Chí Tân có chút ngạc nhiên.

"Đột nhiên có việc gấp nên bọn họ không thể đến được, hai chúng tôi đến đại diện là được rồi!", Tần Kiệt giải thích.

"Ồ, vậy sao? Ok, không có vấn đề gì. Hai người đến là tốt rồi, đi thôi, đi theo tôi lên trên đi! Hôm nay là lần đầu tiên hai cậu tham gia cuộc họp thường niên! Nhất định phải vui vẻ đó!"

Triệu Chí Tân dẫn Tần Kiệt và Tào Bác lên trên tầng cao nhất.

Khi bước ra khỏi thang máy, trước khi đến nơi tổ chức cuộc họp thường niên, từ xa anh đã nghe thấy tiếng thảo luận xì xào truyền ra ngoài.

Tần Kiệt và Tào Bác nhìn nhau, đi theo Triệu Chí Tân vào bên trong.

Địa điểm tổ chức cuộc họp thường niên rất lớn, chắc khoảng 1000 mét vuông.

Bên trong xếp chật kín bàn tiệc, nhìn qua, ít nhất có hơn 100 bàn.

Với lượng người đông như vậy, dường như các đại lý từ khắp các tỉnh thành trong nước đều đến.

Khi Tần Kiệt và Tào bác bước vào, anh thấy có rất nhiều người đã đến trước, mọi người túm năm tụm ba đang nói chuyện sôi nổi.

Có một số đang nói về những chuyện đã xảy ra trong trụ sở gần đây.

Có một số đang nói về tình hình kinh doanh của các khu vực đại lý, tiếp thu ý kiến và học hỏi kinh nghiệm lẫn nhau.

Có một số khác đang tò mò không biết giám đốc công ty chi nhánh Hoa Trung là người như thế nào.

Còn một số lại đang nhìn cảnh đêm Jiedaokou ở phía dưới, bàn tán về sự sầm uất và vẻ đẹp của thành phố Hán.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 384: Dân số cũng khá đông.


Tóm lại, phần lớn mọi người đều rất sôi nổi và không có ai đang nhàn rỗi.

Chỉ có người ngồi trên 20 bàn gần cửa ra vào là trầm mặc không nói gì.

Bọn họ ngồi ở đó không nhúc nhích, gương mặt ai trông cũng có chút ngây ngô.

Bọn họ đều chưa quá 30 tuổi.

So với các nhà đại lý lâu năm khác, họ kém những một giáp.

Vể mặt khí chất, họ cũng thua kém các nhà đại lý lâu năm rất nhiều.

Căn bản bọn họ không phải là những người có cùng đẳng cấp.

Bọn họ ngồi ở đó, rất yên tĩnh.

Dường như không có câu chuyện nào để nói, do đó lộ rõ vẻ mất tự nhiên.

Giống như người ngoài lần đầu tiên đến nhà người khác, nhìn không quen mặt, không dám thả lỏng chân tay ra, rất ngại ngùng và không được tự nhiên cho lắm.

Và biểu hiện của những người khác, chỉ dùng bốn chữ là có thể hình dung được--- tốt xấu rõ ràng.

“Hai người cậu ngồi với bọn họ đi, các cậu đều là những người trẻ tuổi, có tiếng nói chung nên dễ hòa nhập! Tôi vừa thấy một người bạn, tôi phải qua đó chào hỏi trước, lát nữa nói chuyện sau nhé!”, Triệu Chí Tân nhắn nhủ vài câu rồi hòa vào dòng người trước mặt.

Tần Kiệt và Tào Bác nhìn nhau, nhíu mày.

“Xem ra cuộc họp thường niên của chuyển phát nhanh Thần Thông cũng là nơi để phân cấp bậc! Bạn học Tần Kiệt, cậu nói xem lát nữa chúng ta…”

“Để xem tình hình thế nào đã rồi nói sau! Dù sao thì không còn bao lâu nữa là cuộc họp thường niên chính thức bắt đầu rồi, không vội! Ngồi xuống trước đã, nói chuyện với mấy người cùng lứa tuổi, thu thập thông tin!”, Tần Kiệt đề nghị.

“Ừm, cũng được!”

Hai người phân công công việc.

Mỗi người ngồi vào một bàn riêng.

Họ phát huy hết tính chủ động của mình, trò chuyện tán gẫu với những người bạn cùng bàn, thăm dò nghe ngóng tin tức từ trong đó.

Sau một hồi giao lưu, Tần Kiệt và Tào Bác đại khái biết được động thái của các đồng nghiệp.

Tất cả các đại lý từ khắp các tỉnh thành đều đã đến đông đủ tham gia cuộc họp thường niên ngày hôm nay.

Đương nhiên, các nhà đại lý bên ngoài thành phố Hán đều khởi điểm từ cấp huyện.

Đại lý cấp thị trấn không có tư cách đến đây.

Tần Kiệt và Tào Bác có tư cách đến là bởi vì bọn họ đến từ thành phố Hán.

20 bàn của mấy người chạc tuổi Tần Kiệt, có một số là đại lý cấp huyện và một số khác thì vừa giành được quyền đại lý.

Đa dạng, đủ các thể loại người khác nhau.

Tuy nhiên, bọn họ đều có điểm chung.

Đó chính là gia nhập vào chuyển phát nhanh Thần Thông không quá ba tháng.

Có thể nói, chuyển phát nhanh Thần Thông đã phát triển trong thời gian gần đây.

Ngoài ra trong một số nhà đại lý có tuổi khác, người làm lâu nhất đã được hai năm.

Đó là khi chuyển phát nhanh Thần Thông vừa bước mới vào tỉnh Sở, bọn họ đã xin quyền đại lý để gia nhập vào ngành công nghiệp chuyển phát nhanh.

Trong số đó, thành phố Kinh là đại lý lớn nhất.

Với tư cách là thành phố cấp tỉnh lớn nhất ở miền trung của tỉnh Sở.

Thành phố Kinh rất rộng lớn.

Ngoài ra còn có nhiều huyện cấp thành phố bên dưới.

Dân số cũng khá đông.

Do vậy nó trở thành đại lý có công việc làm ăn kinh doanh tốt nhất.

Tiếp theo là thành phố Tương, thành phố Nghi…

Có thể nói rằng, chuyển phát nhanh Thần Thông chiếm ngôi vương ở tỉnh Sở.

Không những có quyền lực lớn mạnh mà thành tích cũng tốt.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 385: “Giám đốc Hoàng đã đến!”


Nó đã có những đóng góp to lớn trong việc nhanh chóng mở rộng chuyển phát nhanh Thần Thông ở tỉnh Sở.

Còn đối với các đại lý ở thành phố Hán không thể so sánh được.

Mặc dù thành phố Hán được cho là nơi có diện tích lớn nhất, nhưng thành phố Hán là tỉnh lỵ và có nhiều vùng bị chia cắt nhất.

So với các khu vực cấp tỉnh khác, diện tích dưới quyền đại lý chênh lệch quá lớn.

Vì vậy, so với các đại lý ở khu vực cấp tỉnh khác, thành tích của các đại lý ở thành phố Hán không là gì cả.

Cũng may là nằm ở tỉnh lỵ, gần với trụ sở chính của công ty, là nơi đầu tiên biết đến các xu hướng chính sách và ưu đãi, từ đó cũng sẽ đưa ra các biện pháp đối phó tương ứng.

Có thể nói rằng vừa có lợi vừa có hại.

Đương nhiên.

Nếu làm tốt, hiệu suất vẫn có thể được cải thiện.

Chẳng hạn như có một đại lý 5 tháng liên tiếp đứng đầu ở thành phố Hán, có thể so sánh với đại lý ở thành phố Kinh, khoảng cách cũng không lớn.

Nếu tiếp tục nâng cao lên một chút liền có thể vượt qua đại lý ở thành phố Kinh.

Có thể nói, chuyển phát nhanh Thần Thông có sự cạnh tranh gay gắt giữa các đại lý khác nhau tại tỉnh Sở.

Bề ngoài thì ôn hòa nhưng trên thực tế đều tranh giành cấu xé lẫn nhau một cách bí mật.

Thật có thể nói là, ở đâu có con người, ở đó có sông hồ.

Mà chỗ của Triệu Chí Tân, mới thành lập chưa được bao lâu, dựa theo tình hình cụ thể trước mắt, thành tích của nó đang rất tụt hậu. Sau khi biết tin này, Tần Kiệt và Tào Bác đều có chút kinh ngạc.

Bọn họ không ngờ rằng thành tích của đại lý chỗ Triệu Chí Tân lại kém như vậy.

Nếu điều này tiếp diễn, không thể được.

Mặc dù hiện tại bọn họ đang sử dụng tên và biệt hiệu của chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách, nhưng bên ngoài họ vẫn sử dụng tên của Triệu Chí Tân.

Nếu hiệu suất của Triệu Chí Tân quá kém và không có sự cải thiện, bọn họ chẳng phải là sẽ…

Nửa tiếng sau, có tiếng bước chân vọng đến từ lối vào.

Nghe âm thanh này hẳn là phát ra từ giày cao gót.

Tổng giám đốc chi nhánh Hoa Trung của chuyển phát nhanh Thần Thông là một người phụ nữ.

Chẳng lẽ chính là người phụ nữ đó đến?

Mọi người bị âm thanh giày cao gót “cộp cộp” hấp dẫn.

Không bao lâu sau, ở cửa xuất hiện một nam, hai nữ.

Trong đó, dẫn đầu là một người phụ nữ.

Thoạt nhìn độ khoảng 30 tuổi, không lớn lắm, ăn mặc trang nhã.

Một thân đồ công sở màu đen vừa vặn, mặc lên người thể hiện rõ phong cách của người lãnh đạo tài ba.

Chân mang một đôi giày cao gót màu đen, từng bước đi gõ lên sàn gỗ phát ra âm thanh “cộp cộp”, nghe rất có tinh thần.

Một nam một nữ theo sau cách cô ta nửa bước, theo sát tốc độ của cô ta, không dám lơ là.

Thời điểm người phụ nữ kia vừa xuất hiện, đại diện của những đại lý lâu năm đồng loạt vỗ tay.

“Giám đốc Hoàng đã đến!”

“Chào giám đốc Hoàng!”

“Giám đốc Hoàng đúng là ngày càng xinh đẹp!”



Người phụ nữ kia đi đến đâu cũng đều nghe thấy những âm thanh nịnh nọt.

Nhưng cô ta lại chẳng chút để tâm, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía sân khấu tổ chức cuộc họp thường niên.

Khi cô ta bước chân lên sân khấu, tất cả mọi người đã yên tĩnh trở lại.

“Hôm nay là cuộc họp thường niên lần thứ ba kể từ khi chi nhánh Hoa Trung của chuyển phát nhanh Thần Thông được thành lập! Mọi người có thể tập trung về đây để tham dự quả thật khiến tôi rất vui mừng!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 386: Biết thu phục lòng người.


“Họp thường niên vốn là bữa tiệc mà tất cả lãnh đạo của các tỉnh có thể tụ họp cùng nhau để trao đổi kinh nghiệm! Mọi người trao đổi với nhau, có thể bù đắp những thiếu sót trong quá trình làm việc, sau khi trở về, có thể hỗ trợ rất nhiều trong việc phát triển, mở rộng quy mô kinh doanh!”

“Đương nhiên, còn có một tiết mục rất đáng được chờ mong trong cuộc họp thường niên, đó chính là khen thưởng 5 đại lý có thành tích tốt nhất!”

“Tiền thưởng rất hậu hĩnh! Tiết mục này vốn là phần được mong chờ nhất mỗi năm! Mục đích của nó chính là để k*ch th*ch nhiệt huyết của mọi người, sau khi trở về, có thể hăng hái làm việc, phát huy…”

Nghe giám đốc Hoàng thao thao bất tuyệt phát biểu trên sân khấu, Tần Kiệt cảm thấy không thể xem thường người phụ nữ này được.

Tuổi chỉ độ khoảng 30 mà đã có thể trở thành tổng giám đốc chi nhanh Hoa Trung của chuyển phát nhanh Thần Thông rồi.

Lúc trước, Tần Kiệt còn tưởng rằng cô ta được như vậy là nhờ vào quan hệ.

Nhưng hiện tại, nghe giám đốc Hoàng phát biểu, anh không thể không phủ định suy nghĩ của mình.

Người phụ nữ họ Hoàng này chính là điển hình của một phụ nữ độc lập, cá tính.

Cách nói chuyện của cô ta có mục đích rõ ràng, cũng rất thực tế.

Mỗi khi nói đến những điểm quan trọng, cô ta đều có thể khơi dậy ý chí chiến đấu của người nghe, sức hút quả thật rất lớn.

Một phút sau, rốt cuộc giám đốc Hoàng cũng đã nói xong những gì mình cần nói.

Tiếp đó, cuộc họp thường niên chính thức bắt đầu.

Tiết mục thứ nhất chính là trao giải, khen thưởng 5 đại lý có thành tích tốt nhất trong năm.

Giành hạng nhất chính là đại lý của thành phố Kinh.

Người đại diện độ khoảng 50 tuổi, để kiểu tóc vuốt ngược mái ra sau rất thịnh hành vào khoảng thập niên 90, trên người mặc một chiếc áo khoác lông màu đen.

Kiểu cách trông có vẻ rất già dặn.

Người này đứng trên sân khấu phát biểu rất khí thế, không nhanh không chậm, có thể thấy được là một kẻ lõi đời.

Kế tiếp chính là đại lý của thành phố Hán.

Khác với thành phố Kinh, người đại diện của thành phố Hán trông rất thời thượng,

Áo khoác lông hiệu Bosideng mặc lên người trong có hơi cồng kềnh, tuy nhiên lại ăn điểm ở tính thời trang, để tóc húi cua, thoạt nhìn là một người giỏi giang.

Quả nhiên, người này phát biểu tương đối đơn giản, dễ hiểu, chỉ dăm ba câu là đã xong, phong cách hoàn toàn khác biệt so với đại diện của đại lý ở thành phố Kinh

Đứng thứ ba là đại lý của thành phố Nghi.

Người phụ trách là một phụ nữ, nhìn bề ngoài khoảng hơn 40.

Tuy nhiên vẫn còn giữ được dáng vẻ thướt tha, hẳn thời trẻ, cô ta là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.

Cách nói chuyện của người này hoàn toàn khác với hai người trước đó, lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi, cười một cách rất ngọt ngào.

Giọng đầy nữ tính, lại có sức hút, có khả năng lôi cuốn người nghe.

Nghe cô ta nói chuyện, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Rất muốn đầu quân dưới trướng của cô ta.

Người phụ nữ như vậy có thể làm đại lý của thành phố Nghi quả thật rất có bản lĩnh.

Biết thu phục lòng người.

Đứng vị trí thứ tư trên sân khấu là một ông cụ, tuổi tác chắc là hơn sáu mươi, trông ông ta rất gầy.

Người này là đại diện của đại lý tại thành phố Tương.

Vừa lên tiếng có thể nghe được khẩu âm của tỉnh Nam Hà một cách rõ rệt.

Nói năng thận trọng, trông rất nghiêm túc, có thể thấy giành được thành tích tốt hẳn là dựa vào tính kỷ luật.

Người cuối cùng lên sân khấu nhận thưởng là đại diện đại lý của thành phố Hiếu, ở cạnh thành phố Hán.

Đó cũng là một phụ nữ, tuổi không lớn lắm, độ khoảng trên dưới 37, so với giám đốc Hoàng chắc là lớn hơn vài tuổi.

Cô ta nói chuyện với tốc độ rất nhanh, tuy nhiên mỗi một chữ một lại được phát âm rất rõ.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 387: Vô cùng xinh đẹp.


Là tiếng phổ thông tiêu chuẩn, nghe chẳng thua gì MC trên truyền hình.

Rất có trình độ.

Lại nói, người phụ nữ này nói chuyện rất văn nhã, đặc biệt có khiếu văn chương, ngày thường hẳn là một người phụ nữ yêu thích văn học.

Anh đoán học thức của cô ta không thấp.

Người phụ nữ này tên là Mã Trân Trân

Tần Kiệt nhớ kỹ cái tên này, và đây cũng là người duy nhất mà anh nhớ tên trong số năm người được nhận thưởng.

Không vì sao cả.

Tần Kiệt vốn là một sinh viên, anh yêu mên những nhân tài có tố chất cao cũng là chuyện bình thường.

Bốn đại lý kia tuy rằng có thành tích rất tốt, có thể nói là đáng hâm mộ.

Nhưng trong mắt Tần Kiệt, mấy người này hẳn là có học thức không cao.

Bọn họ đều là những người vào đời đã lâu, dựa vào kinh nghiệm sống cùng với kinh nghiệm làm việc để vùng vẫy giữa phong ba bảo táp, làm nên sự nghiệp.

Nhưng Mã Trân Trân lại khiến Tần Kiệt có cảm giác khác biệt.

Người này có bằng cấp tệ lắm cũng là đại học chính quy, nói tiếng phổ thông rất chuẩn, không hề thua kém MC của đài truyền hình, trước đó chắc chắn đã từng làm công việc tương tự.

Ít nhất cũng từng trải qua cuộc thi kiểm tra cấp bậc tiếng phổ thông.

Khi nói chuyện nghe rất văn nghệ.

Từ đó có thể thấy, Mã Trân Trân chắc chắn là một người rất yêu thích văn học, chưa từng từ bỏ ý định tìm tòi, học hỏi.

Tuy làm đại lý, nhưng vẫn không từ bỏ sở thích về văn học, có thể thấy đây là một cô gái tài giỏi, thông minh.

Chính vì lẽ đó, Tần Kiệt cảm thấy đáng trân trọng, cho nên anh đã nhớ kỹ tên của Mã Trân Trân.

“Sau này có thể tạo mối quan hệ với Mã Trân Trân!”, Tần Kiệt nói sơ qua với Tào Bác.

“Hả?”, Tào Bác nhìn chằm chằm Tần Kiệt như đang nhìn quái vật vậy: “Cậu ăn mặn quá vậy? Tuổi của cô ta cũng sắp hơn cậu một giáp rồi, vậy mà cậu còn muốn thử? Người ta hay nói trâu già gặm cỏ nọn, còn cậu là trâu non ăn cỏ già”.

Tần Kiệt: “…”

Anh giơ chân đá cho Tào Bác một cái.

“Nói tầm bậy gì đó hả? Tôi là hạng người đó à?”, Tần Kiệt nói.

“Vậy tại sao phải tạo mối quan hệ với cô ta?”

“Cậu không phát hiện cô ta khác biệt à?”

“Không thấy!”, Tào Bác lắc đầu”.

Tần Kiệt: “…”

Xem cái tên Tào Bác này, hết nói nổi mà, đúng là đàn gảy tai trâu.

Được rồi, không nói nữa, có nói nữa cũng vô ích, có khi còn bị khó chịu.

“Sao cậu không nói nữa? Không giải thích được à?”, lòng hiếu kỳ của Tào Bác càng lúc càng lớn.

“Không nói!”

“Nói đi mà!”

“Đã bảo không nói là không nói!”

“…”

Tào Bác nhún nhún vai, đành vậy thôi.

Lúc này, năm đại lý lãnh thưởng đứng kề vai nhau, cùng giám đốc Hoàng chụp chung một tấm.

Sau đó, đại diện của năm đại lý quay về bàn.

Có một nhân viên phục vu bưng ly rượu bước đến trước mặt giám đốc Hoàng.

Giám đốc Hoàng nâng ly rượu, ngửa đầu uống cạn nó.

Sau đó, cô ta mỉm cười bước đến gần cửa số.

Nhìn ra ngoài đi.

Ầm ầm~

Bỗng nhiên, bên ngoài xuất hiện pháo hoa.

Vô cùng xinh đẹp.

Nó không ngừng nổ tung trên bầu trời.

Đủ mọi màu sắc, rất đẹp, rất đẹp…
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 388: “Tần Kiệt, hay là chúng ta về đi!”


“Căn cứ theo thành tích để xếp hạng ngắm pháo hoa!”, giám đốc Hoàng nói.

Dứt lời, các đại lý xung quanh đều rất tự giác căn cứ theo thành tích mà vây quanh cô ta, cùng ngắm pháo hoa.

Pháo hoa rất đẹp, nổ tung trên bầu trời của thành phố đêm.

Đẹp đến nao lòng.

Giám đốc Hoàng được một đám đại lý vây quanh, chẳng khác nào sao vây quanh trăng.

Có rất nhiều đại lý tranh nhau nịnh nọt cô ta, thỉnh thoảng, bọn họ còn khen pháo hoa bên ngoài đẹp như thế nào.

Thấy vậy, Tần Kiệt có hơi bất mãn.

Bởi vì lúc này đây, chỉ có bàn số 20 của đại biểu trẻ tuổi là không cách nào tiến vào trong để quan sát.

Trong đó có anh.

Nếu tính theo thành tích, các đại biểu trẻ tuổi vẫn chưa đủ tư cách, cho dù có tiến lên cũng chỉ được xếp tít bên ngoài, căn bản không cách nào chen vào được.

Cho nên, không thể nào tìm được vị trí tốt để ngắm pháo hoa.

“Chúng ta qua đó xem!”, Tần Kiệt chủ động đưa ra đề nghị.

“Hay là thôi đi! Không nghe thấy giám đốc Hoàng nói à? Phải có thành tích, chúng ta đều là người trẻ tuổi, lấy đâu ra thành tích!”

“Đúng vậy đó, vẫn nên ngoan ngoãn ở lại đây, đợi đến khi cuộc họp thường niên kết thúc, đừng tự làm mất mặt mình!”

“Ừm! Có ăn có uống là đủ rồi!”



Có rất nhiều người không tự tin, không dám đi qua, bọn họ đều cho rằng đi qua đó chính là tự mình rước nhục.

Tần Kiệt có hơi thất vọng với những người này.

“Tào Bác, chúng ta cùng đi!”

“Được không đó!”, Tào Bác có hơi nghi ngờ.

“Chuyện là do người làm, có gì mà không được chứ? Đi thôi! Chúng ta đi qua đó! Hơn nữa, còn phải đi vào sâu bên trong nữa kìa!”, Tần Kiệt kéo Tào Bác đi.

“Ha ha, đúng là đồ ngu!”

“Đúng rồi, giám đốc Hoàng đã nói là dựa theo thành tích để sắp xếp vị trí, hai người bọn họ chạy qua đó xem thì cũng thôi đi, vậy mà lại còn đòi đi sâu vào trong? Muốn tìm rắc rối mà!”

“Còn phải nói! Cứ chờ xem, không bao lâu sau sẽ ôm mặt mo chạy về thôi!”

“Ha ha, đến lúc đó, chắc là sắc mặt hai người họ đẹp lắm!”



Những người ở bàn số 20 mồm năm miệng mười bàn tán, mỉa mai.

Lúc này, Tần Kiệt cùng Tào Bác đã đi đến vòng ngoài.

Thật sự có rất đông người, bọn họ đã vây thành mấy vòng rồi.

Tần Kiệt cùng Tào Bác đứng bên ngoài, mặc dù đã kiễng chân những cũng không đạt được tầm nhìn tốt.

“Thấy chưa, đây là bọn họ nói muốn đi sâu vào trong nhìn đấy!”

“Còn tưởng hai người họ lớn gan lắm cơ, đúng là mất mặt!”

“Làm người vẫn nên biết thân biết phận thì mới được!”

“Đúng, phải tự hiểu lấy mình mới tốt, ha ha!”



Những người trẻ tuổi ở bàn số 20 vừa ăn uống, vừa xem trò cười của Tần Kiệt và Tào Bác.

“Tần Kiệt, hay là chúng ta về đi!”

Tào Bác nhíu mày, không muốn tiếp tục giày vò.

“Không được! Chúng ta cứ quay về như vậy chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho đám người kia! Phải đi vào đó!”, Tần Kiệt không đồng ý.

“Vào thế nào bây giờ? Có nhiều người như vậy?”, Tào Bác nói.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 389: “Tôi cũng không thấy!”


“Chuyện này…”, Tần Kiệt nâng cầm, bắt đầu suy nghĩ, bỗng nhiên, mắt anh sáng rực lên, kề sát vào tai Tào Bác, thì thầm mấy câu.

“Cậu có chắc làm được không đấy?”, Tào Bác có hơi hoài nghi.

“Không thử thì làm sao mà biết là có được hay không?”, Tần Kiệt nói.

“Được…! Tôi nghe lời cậu!”, Tào Bác tán thành đề nghị của Tần Kiệt.

“Ôi, mau nhìn đi, trên đất có một cái túi tiền thật dày, thoạt nhìn chắc cũng… Ba mươi ngàn tệ đấy! Là của ông chủ nào làm rơi vậy nhỉ?”

Giọng nói rất lớn, số tiền càng lớn hơn, lên đến ba mươi ngàn tệ.

Đây quả thực không phải là con số nhỏ.

Ngay lập tức thu hút sự chú ý của đám đại lý kia.

“Ở đâu, ở đâu vậy?”

“Á, các người đừng có xô đẩy, tất cả đều tiến vào đi!”

“Nhường một chút, chúng ta là người tốt, không thể nhặt của rơi được!”

“Tất cả đừng có xô đẩy nữa, nhường một chút, xem xem là ví của ai!”

“Kiệt Tử, mau nhìn qua kia!”

“Thật đúng là, văng đến chỗ giám đốc Hoàng rồi! Mau qua đó tìm!”

Tần Kiệt cùng Tào Bác kẻ xướng người họa, vừa la hét vừa lách vào trong, khiến cho đám đại lý ở phía trước vội vàng né sang một bên.

Nhìn dáng vẻ của Tần Kiệt và Tào Bác không giống như đang nói dối.

Mọi người cũng nhốn nháo tìm ví tiền trên mặt đất, còn có người vô thức kiểm tra trên người mình, xem có rớt mất ví hay không.

Vốn dĩ là đội ngũ xếp hàng thành từng tầng ngay ngắn, thoáng cái trở nên rối loạn.

Tần Kiệt và Tào Bác không ngừng lợi dụng sơ hở, nhanh chân chen đến bên cạnh giám đốc Hoàng.

“Cmn! Bọn họ, bọn họ thật sự tiến vào!”

“Sao có thể? Vậy mà cũng vào được à? Có dễ quá không vậy?”

“Má nó, chẳng lẽ do tôi uống nhiều quá nên xuất hiện ảo giác à?”

“Anh không có uống nhiều, bọn họ thật sự tiến vào!”

“Má nó, trâu bò vậy!”

“Chuyện này… Đúng là quái lạ mà!”

Đám người trẻ tuổi ở bàn số 20 đều đờ ra.

Từng người từng người anh nhìn tôi, tôi nhìn ảnh, cả bọn đều ngơ ngác.

Lúc Tần Kiệt cùng Tào Bác đi qua đó, bọn họ còn mỉa mai, không ngờ là hai người kia lại có thể nhanh chóng tiến vào.

Tuy rằng cách thức có hơi khó đỡ, nhưng đúng là đã đi vào.

Đây đúng thật là tát thẳng vào mặt bọn họ, vừa nóng rát, vừa đau đớn.

Phía bên này.

“Này, anh bạn trẻ, cậu nói ví tiền văng đến chỗ giám đốc Hoàng à? Sao tôi không thấy vậy?”

Đại diện của đại lý thành phố Kinh cau mày hỏi.

“Đúng vậy, tôi cũng không phát hiện!”, người của đại lý thành phố Hán cũng gật đầu.

“Làm gì có! Tôi tìm cả buổi cũng có thấy gì đâu!”

“Tôi cũng không thấy!”

“Anh bạn trẻ, cậu chắc chắn ví tiền bị đá vào trong à?”, Mã Trân Trân nghi ngờ hỏi.

Nghe vậy, tất cả đại diện của các đại lý đều đồng loạt nhìn về phía Tần Kiệt và Tào Bác, vẻ mặt mỗi người đều lộ rõ nghi ngờ.

Bọn họ cứ cảm thấy có gì đó sai sai.

“Tôi có thể gọi chị là chị Mã hay không?”, Tần Kiệt cười hỏi.

“Đương nhiên là được!”, Mã Trân Trân không phản đối.

Dù sao tuổi của Tần Kiệt và Tào Bác cũng nhỏ hơn cô ta, cùng là đồng nghiệp với nhau, gọi một tiếng chị Mã cũng không có vấn đề gì.
 
Back
Top Bottom