Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 370: Đúng là trâu thật!


Trong hai ngày kế tiếp, Đại học Công Nghiệp Hồ sẽ nghênh đón làn sóng báo danh tham gia cuộc thi tuyển chọn giọng hát hay.

Không vì sao cả, chỉ bởi mọi người muốn tận mắt chứng kiến phong thái của Mao Hinh.

Từ sau khi nhà trường thông báo về việc Mao Hinh sẽ đến thăm trường, còn nói vì báo đáp nhà trường, cô sẽ đích thân chỉ dẫn cho một số sinh viên có hứng thú với âm nhạc, toàn bộ sinh viên trong trường đều điên cuồng báo danh.

Địa điểm ghi danh nằm tầng dưới của phòng giáo vụ.

Mỗi ngày, người báo danh đều xếp thành hàng dài.

Người không biết còn tưởng là lại xuất hiện một quán ăn ngon nào đấy, khiến mọi người phải xếp hàng chờ mua.

Sau khi Tần Kiệt kết thúc giờ tự học, lúc anh từ khu dạy học đi ngang qua, trông thấy một hàng dài, anh không khỏi lắc đầu cảm khái.

Chỉ một Mao Hinh thôi mà, năm đó còn đứng hạng thứ mười một từ dưới lên, vậy mà lại khiến cho nhiều sinh viên si mê như vậy.

Đầu óc mấy người này có vấn đề à?

Đúng là không hiểu nổi.

Đột nhiên, anh trông thấy Lâu béo, Dương Liễu, còn có Bốn Mắt và Vương Tinh bước ra từ trong đám người.

Tên Lâu béo chết tiệt này, không trông văn phòng, chạy đến đây làm gì?

Tần Kiệt nhíu mày, bước tới.

“Ê, Kiệt Tử, cậu cũng đến báo danh à?”, Lâu béo chủ động chào hỏi.

“Báo danh? Báo danh cái gì?", Tần Kiệt nghe không hiểu.

“Đương nhiên là báo danh tham gia cuộc thi hát rồi! Đến lúc đó còn được Mao Hinh chỉ dẫn nữa đấy! Cơ hội này rất khó có được! Cậu đến đây không phải để báo danh à, vậy đến làm gì?”, Lâu béo nói.

“Ý cậu nói cậu đã báo danh rồi à?”, Tần Kiệt nhìn Lâu béo.

“Đúng vậy! Tôi vừa mới báo danh, Liễu Nhi còn đặc biệt ủng hộ tôi đấy! Liễu Nhi, em nói có đúng không?”, Lâu béo cười nói.

“Nhìn cái bộ dạng đáng ghét của anh! Lại bắt đầu khoe khoang nữa rồi! Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi hả, phải khiêm tốn, khiêm tốn hiểu không!”, Dương Liễu gõ vào trán Lâu béo, tức giận nói.

“Dạ dạ, khiêm tốn, khiêm tốn!”, Lâu béo vội gật đầu.

“...”

Tần Kiệt cảm thấy không thực: “Lâu béo, cậu nói thật à?”

“Đương nhiên là thật rồi! Tôi đã báo danh rồi mà! Không tin thì cậu đến đó mà hỏi!”, Lâu béo chỉ tay ra phía sau.

Phốc~

Sau khi xác định, thiếu chút nữa Tần Kiệt đã phun ra mật vàng.

Lâu béo lại thật sự đi báo danh tham gia cuộc thi ca hát?

Mẹ kiếp!

Năm ngoái, trong buổi tổng duyệt đầu năm, cậu ta vừa mở miệng đã khiến các thành viên khác trong nhóm phải bịt tai chạy trốn.

Vì việc này, Triệu Phần còn cố ý đến gây chuyện.

Nếu không phải cô ta bị anh đuổi về, e là phải chịu thiệt rồi.

Hiện tại mới hơn hai tháng mà thôi, cậu ta đã quên nhanh vậy rồi.

Chẳng lẽ cậu ta không sợ đến lúc đó vừa mở miệng, sẽ khiến tai của toàn bộ thầy trò trong trường điếc hết hay sao?

Đúng là trâu thật!

Có can đảm như vậy, anh không bội phục cũng không được.

Tần Kiệt giơ ngón cái: “Lâu béo, tôi không thể không nói, cậu cừ lắm!”

“Giờ cậu mới biết à?”, Lâu béo ngẩng đầu nói.

Tần Kiệt: “...”

Anh khen đểu mà tên mập chết tiệt này còn tưởng thật?

“Chúc cậu may mắn!”, Tần Kiệt vỗ vai Lâu béo, không biết nói gì hơn, anh cũng chỉ có thể chúc phúc.

“Cảm ơn! Đến lúc đó, Kiệt Tử, Tinh Tử, cả Bốn Mắt nữa, các cậu đều phải đến đấy! Tôi tin mình nhất định có thể giành được thứ hạng tốt, làm nên tên tuổi 115 của chúng ta!”, Lâu béo trào dâng ý chí chiến đấu.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 371: Lâu béo tỏ ra rất tích cực.


Tần Kiệt không biết phải nói gì.

Anh thầm nghĩ, với cái chất giọng phá hoại kia của cậu ta, còn muốn đạt thứ hạng cao à?

Lại còn đòi làm nên tên tuổi 115 của chúng ta?

Nói phá hỏng tên tuổi thì đúng hơn.

Được rồi.

Đều là anh em với nhau, không thể đả kích lòng tin của anh em mình được.

“Ừm, cố gắng lên! Tôi tin tưởng cậu!”

“Thật à?”, mắt Lâu béo sáng rực lên.

“Ừm, thật sự! Cậu nhất định có thể giành được thứ hạng cao! Cố gắng lên! Tôi tin vào cậu!”, Tần Kiệt vỗ vỗ vai Lâu béo.

Nhưng trong lòng anh thầm nghĩ, cậu ta chắc chắn sẽ là số một từ dưới đếm lên.

Đương nhiên đó cũng là một thứ hạng tốt.

Nghĩ đến đó, Tần Kiệt rất muốn cười, nhưng anh không thể cười được.

Trò chuyện được một lúc, Lâu béo và Dương Liễu đi đến văn phòng chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách.

Vương Tinh thì trở về tiệm Internet ở Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung.

Bốn Mắt thì đi đến khu dạy học, tham gia tiết tự học.

Còn Tần Kiệt thì một mình đi đến siêu thị Kiệt Tuyết.

Giống như mọi khi, anh tuần tra xung quanh một phen, sau đó anh đến thị sát cửa hàng mới, cũng chính là mặt bằng của siêu thị họ Đường lúc trước.

Tốc độ lắp đặt thiết bị rất nhanh, đã sắp xong được một nửa, sau một tuần nữa chắc là sẽ hoàn tất.

Đến lúc đó, cửa hàng thứ hai của siêu thị Kiệt Tuyết sẽ chính thức khai trương.

Từ bên trong bước ra, Tần Kiệt rất vui vẻ.

Một khi siêu thị thứ hai chính thức khai trương, cũng có nghĩa là siêu thị Kiệt Tuyết đã bước một bước đầu tiên trong lộ trình phát triển được đề ra.

Có bước đầu tiên sẽ có bước thứ hai, thứ ba, thứ tư,...

Anh tin tưởng trong tương lai không xa, chuỗi siêu thị của anh sẽ có mặt trên khắp tỉnh Sở, thậm chí là trên cả nước.

Reng reng reng~

Bỗng nhiên, chuông điện thoại của anh reo vang. Tần Kiệt lấy ra xem, là Triệu Chí Tân gọi đến.

“Giám đốc Triệu, hôm nay sao lại rãnh rỗi điện thoại cho tôi vậy?”, Tần Kiệt bấm nghe, tỏ vẻ tò mò hỏi.

“Ngày mai sẽ có cuộc họp thường niên, thằng nhóc này, cậu đừng có quên đấy!”, Triệu Chí Tân nhắc nhở.

“Hả, nhanh vậy à?”, Tần Kiệt sửng sốt.

“Cậu xem, tôi biết ngay là tên nhóc nhà cậu đã quên, không nhắc nhở cậu, chắc chắn cậu sẽ không đến! Nhớ đó, năm giờ chiều ngày mai, tại cổng khách sạn Ngũ Châu, không gặp không về.

“Được, không gặp không về”.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tần Kiệt lập tức gọi cho Lâu béo.

Anh nói với Lâu béo về cuộc họp thường niên vào ngày mai, thế nhưng Lâu béo lại nói cậu ta sẽ không đi, mà ở nhà chuẩn bị cho cuộc thi hát, việc này khiến Tần Kiệt cảm thấy rất kinh ngạc.

Lúc trước, khi đề cập đến cuộc họp thường niên, Lâu béo tỏ ra rất tích cực.

Cậu ta còn rất kích động, vô cùng mong chờ được tham gia cuộc họp.

Vậy mà lần này, vì cuộc thi hát, cậu ta lại không đi.

Có thể thấy được, Lâu béo thật sự coi trọng cuộc thi này.

Sức hấp dẫn của Mao Hinh lớn đến thế sao?

Tần Kiệt lắc đầu, cũng không muốn nghĩ nhiều.

Anh lại tiếp tục gọi cho mấy người Tạ Quan Lâm, Tào Bác, còn có Giang Lỗi.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 372: "Cậu ấy sẽ không đi với cậu đâu!"


Tạ Quan Lâm nói sắp tới anh ta sẽ tham gia một cuộc họp mặt với giảng viên hướng dẫn nghiên cứu sinh, không thể đi được.

Tào Bác vừa khéo rảnh rỗi, có thể đi.

Giang Lỗi cũng có thời gian.

Tần Kiệt bàn giao một lượt những việc liên quan, sau đó liền cúp máy, đi về phía công viên Dâu Tây.

Sau khi vào công viên Dâu Tây, anh lập tức gọi cho Tần Tuyết.

“Tuyết Nhi, em có ở trên đó không?”

“Trên đó?”, Tần Tuyết sửng số: “Anh đang đứng dưới ký túc xá à?”

“Đúng vậy!”, Tần Kiệt nói.

Tần Tuyết bước đến bên cửa sổ, mở cửa ra, quả nhiên trông thấy Tần Kiệt đang đứng bên dưới.

“Anh thật sự ở đây à! Tới tìm em có gì không?”

“Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi em đã đỡ hơn chưa thôi!”, Tần Kiệt thuận miệng nói.

“Ừm, đỡ hơn nhiều rồi!”, Tần Tuyết gật đầu.

“Anh thấy em rồi! Sắc mặt em đúng là đã đỡ hơn rất nhiều! Xuống đây được không?”, Tần Kiệt hỏi.

“Đi đâu à?”, Tần Tuyết hỏi.

“Đến nơi em sẽ biết! Cứ xuống đây đi!”, Tần Kiệt vẫy tay với cô.

“Lại chơi trò thần bí à. Được rồi, nể tình mấy ngày trước anh có thái độ rất tốt, bổn cung sẽ cho anh một cơ hội!”, Tần Tuyết nói.

“Cảm ơn Hoàng hậu! Thỉnh Hoàng hậu nương nương giá lâm!”, Tần Kiệt học theo phong cách cổ đại, trêu chọc cô, anh còn bày ra động tác mời rất tiêu chuẩn.

Phì~

Tần Tuyết nở nụ cười.

Tần Kiệt đúng là đáng yêu.

Cũng rất thú vị!

“Cũng không tệ, chờ đó! Bổn cung còn chưa trang điểm đâu!”

“Vâng, thưa Hoàng hậu nương nương!”

"Oa, mau nhìn đi, bạn học kia đang làm cái gì vậy?"

"Hình như đang diễn kịch?"

"Thật đáng yêu!"

"Thật thú vị!"

"Chỉ là không biết cậu ấy có bạn gái hay chưa nhỉ?"

"Thế nào? Cậu muốn tới bắt chuyện à? Vậy thì cậu chủ động một chút đi!"

"Chủ động thì chủ động, tôi sợ chắc?"

Một người nữ sinh đi tới Tần Kiệt trước mặt.

"Chào bạn, tôi có thể kết bạn với cậu được không?"

"Đương nhiên là được rồi! Tôi tên là Tần Kiệt!"

"Ồ, thật khéo, tôi là người tỉnh Thiểm. Tôi tên là Vương Tuyền!"

"Ồ, hóa ra là bạn học Vương Tuyền. Rất vui được biết bạn! Nếu có thời gian, tôi mời cậu ăn cơm!"

"Không cần phải có thời gian, bây giờ đi cũng được! Bạn học Tần, đi thôi, chúng ta đi Jiedaokou ăn cơm, đi dạo phố, xem phim, cậu thấy thế nào?", Vương Tuyền rất chủ động.

Tần Kiệt đột nhiên hiểu được ý đồ chủ động chào hỏi của Vương Tuyền rồi.

Cô ta chủ yếu là nhìn trúng anh, muốn tán tỉnh anh.

Năm 2008 không phải thịnh hành nam theo đuổi nữ sao?

Sao giờ lại là nữ theo đuổi nam nữa vậy.

Lần trước là Ôn Thanh Thanh, lần này là Vương Tuyền.

"Cậu ấy sẽ không đi với cậu đâu!"

Bỗng nhiên, có một giọng nói không được hài hòa truyền tới.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 373: Đây là lời gì chứ?


Khuôn mặt của Vương Tuyền trở nên nghiêm túc, dáng vẻ vô cùng không vui.

Cô ta quay lại.

Là một cô gái có dáng người thon thả đang bước tới.

Đằng sau còn có ba cô gái bằng tuổi khác.

"Cậu là ai? Tôi nói chuyện với bạn học Tần thì liên quan gì tới cậu chứ?"

Vương Tuyền quát lên.

"Không phải cậu chỉ cần hỏi cậu ấy là biết tôi là ai rồi sao?", cô gái chỉ tay vào Tần Kiệt rồi nói.

"Bạn học Tần, cậu ấy là ai? Chắc không phải là bạn gái cậu đấy chứ?", Vương Tuyền cau mày hỏi.

"Cậu ấy là Ôn Thanh Thanh, cậu ấy không phải là bạn gái của tôi!", Tần Kiệt lắc đầu nói.

"Ha ha ~ nghe thấy không, Bạn học Tần nói cậu không phải bạn gái của cậu ấy. Nếu như cậu không phải là bạn gái cậu ấy thì cậu chen miệng vào làm gì? Đúng là lo chuyện bao đồng!", Vương Tuyền mỉa mai.

"Cậu không nói sai! Bây giờ đúng là tôi chưa phải bạn gái cậu ấy, chỉ là tôi là bạn học của cậu ấy và cũng đang theo đuổi cậu ấy! Cho nên nếu như cậu thích cậu ấy thì chúng ta chính là tình địch!"

Ôn Thanh Thanh nói.

"Cậu đang theo đuổi bạn học Tần ư?", Vương Tuyền cảm thấy rất thú vị: "Cậu theo đuổi cậu ấy, tôi cũng vậy! Tôi tuyên bố, từ giờ trở đi, tôi muốn theo đuổi bạn học Tần! Cậu chính là tình địch của tôi!"

"Ha ha, em gái, tôi còn chưa nói hết, cậu vội cái gì chứ?", Ôn Thanh Thanh bỗng nhiên nở nụ cười: "Đúng là tôi theo đuổi cậu ấy, nhưng đó chỉ là trước kia mà thôi! Bây giờ, tôi không có hứng thú với cậu ấy! Bởi vì…"

"Bởi vì sao?", Vương Tuyền hỏi.

Ôn Thanh Thanh liếc mắt nhìn Tần Kiệt: "Bởi vì cậu ấy đã bị tôi vứt bỏ, tôi không một chút hứng thú nào với cậu ấy nữa! Cho nên cậu muốn theo đuổi cậu ấy thì theo đuổi đi! Dù sao thì cậu ấy cũng đã từng là một món ăn bị tôi vứt bỏ, nên đã lạnh ngắt từ lâu, không còn ngon nữa rồi! Sau khi ăn vào, cậu nhớ để ý đừng để bị đau bụng nha! Ha ha~".

Ôn Thanh Thanh và bạn của cô ta cười thành tiếng.

Sau đó bọn họ bước về hướng ký túc xá.

Cô ta cũng không thèm nhìn Tần Kiệt một cái.

Tần Kiệt rất tức giận.

Cô nàng Ôn Thanh Thanh này đang làm cái quái gì vậy?

Lúc nào thì anh bị cô ta vứt bỏ chứ?

Cô ta còn nói cái gì mà anh là một món đồ ăn, không hợp khẩu vị, đã lạnh ngắt từ lâu.

Ăn vào sẽ bị đau bụng.

Cô ta rõ ràng là đang mắng anh mà.

Thật nhàm chán.

Nhưng ở bên này, bạn của Ôn Thanh Thanh lại lôi Ôn Thanh Thanh để hỏi.

"Thanh Thanh, vừa rồi cậu làm như vậy được không vậy?"

"Đúng vậy đó, Tần Kiệt chắc chắn sẽ tức giận đó. Lỡ như…"

"Đừng lo lắng, tôi hiểu rất rõ tính cách của cậu ấy! Tôi muốn nói kích cậu ấy ngay trước mặt tất cả mọi người! Khiến cậu ấy ý thức được, đừng tưởng rằng cậu ấy rất giỏi, đừng cho rằng tôi nhất định phải vây quanh người cậu ấy!"

"Được rồi, chuyện tình cảm của cậu, cậu tự làm chủ đi!"

"Không phải đồ ăn tôi thích, không cách nào ăn được, cậu tự ăn đi!"

Ôn Thanh Thanh: "…"

Đây là lời gì chứ?

Sao cô nghe vào tai lại giống như cậu tuyên truyền ‘địa bàn của tôi, tôi làm chủ’ của Châu Kiệt Luân trên thẻ sinh viên di động vậy?

Cậu có biết cách nói chuyện không vậy?

Phía dưới.

Vương Tuyền nhìn Tần Kiệt: "Bạn học Tần, cậu và cậu ấy… Chắc không có gì đâu nhỉ?"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 374: "Đương nhiên đáng giá a!"


"Không có!", Tần Kiệt lắc đầu: "Chỉ là bạn học bình thường mà thôi, cậu đừng để ý!"

"Ừm, vậy thì tốt, vậy thì tốt! Tôi muốn theo đuổi cậu, cậu sẽ không từ chối đâu nhỉ?", Vương Tuyền hỏi.

"Không, tôi sẽ từ chối!", Tần Kiệt nói.

"Á? Vì sao?", Vương Tuyền không hiểu, cô ta nhìn dáng người của mình sau đó sờ mặt: "Dáng người của mình rất tệ sao? Mặt tôi là mặt trái xoan, cũng không tệ hơn cô gái kia mà? Vì sao lại từ chối tôi chứ?"

"Bởi vì…"

"Bởi vì anh ấy có bạn gái rồi!", bỗng nhiên từ sau lưng có một giọng nói truyền đến.

"Tôi nói cậu có thôi ngay đi không? Mới vừa rồi còn nói vứt bỏ bạn học Tần, giờ lại quay lại đây? Làm sao? Cậu đổi ý rồi sao?", Vương Tuyền rất tức giận, nhưng quay đầu nhìn lại, cô ta bỗng trở nên ngây người.

Bởi vì người nói chuyện không phải Ôn Thanh Thanh.

Mà biến thành một cô gái lạ.

"Cậu là ai?", Vương Tuyền lại sửng sốt hỏi.

"Không phải tôi vừa mới nói cho cậu biết rồi sao?", cô gái đó nói.

"Ý cậu nói cậu là bạn gái của bạn học Tần sao?", dường như Vương Tuyền nghe ra được chút gì đó.

"Chúc mừng cậu, trả lời đúng rồi! Đáng tiếc là không có phần thưởng! Chỉ có phần thưởng an ủi! Chúc cậu luôn luôn may mắn!"

Tần Tuyết cười bước tới.

"Tuyết Nhi! Không phải em nói muốn trang điểm sao?", Tần Kiệt kéo tay của Tần Tuyết rồi hỏi.

"Bạn trai em sắp bị người ta cướp mất rồi, em còn có thể yên tâm trang điểm sao?", Tần Tuyết nhìn Tần Kiệt nói.

"Ha ha, em đó, em không có lòng tin với bạn trai em đến vậy hay sao?", Tần Kiệt quẹt nhẹ một cái trên mũi của Tần Tuyết.

"Bởi vì anh rất đẹp trai!", Tần Tuyết nói.

"Ha ha, miệng dẻo đấy! Vì điều này, anh muốn thưởng cho em!"

Chụt ~

Tần Kiệt hôn Tần Tuyết ngay trước mặt mọi người.

Vương Tuyền nhìn tới ngây người.

Bạn của cô ta cũng nhìn tới ngây người.

Còn có Ôn Thanh Thanh ở bên cửa sổ trên lầu cũng nhìn ngây người.

Chuyện này…

Thật hạnh phúc!

Tần Kiệt không chỉ hôn Tần Tuyết, mà còn ôm Tần Tuyết vào trong lòng.

Giống một đôi tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt .

Thật khiến người khác hâm mộ.

Khuôn mặt của Vương Tuyền lập tức trở nên luống cuống.

Mặt cô ta cũng đỏ lên rồi.

Cô ta hiểu hết rồi.

Cũng hiểu được ý trong lời nói ban nãy của Ôn Thanh Thanh.

Ôn Thanh Thanh vứt bỏ Tần Kiệt.

Không có nghĩa là Tần Kiệt không có bạn gái.

Bạn gái của cậu ta chính là Tần Tuyết.

Mà cô ta lại còn muốn theo đuổi Tần Kiệt.

Cô ta đương nhiên cũng chỉ là hành động theo cảm tính mà thôi.

Cô ta không muốn thua Ôn Thanh Thanh mà thôi.

Ngay lập tức, Vương Tuyền lôi bạn của mình xấu hổ rời đi.

Mãi cho đến khi bóng dáng của họ biến mất, Tần Kiệt mới buông ra.

"Hôn đủ chưa?", Tần Tuyết trừng mắt nhìn Tần Kiệt hỏi.

"Ha ha, còn chưa đủ đâu, anh còn muốn hôn thêm lần nữa cơ!", nói xong, Tần Kiệt lại cúi đầu định hôn thêm lần nữa.

"Đừng nằm mơ!", Tần Tuyết giãy dụa thoát khỏi cái ôm của Tần Kiệt rồi chạy về hướng công viên Dâu Tây.

"Đừng chạy!", Tần Kiệt đuổi theo.

"Thanh Thanh, cậu xem, khéo quá hóa vụng rồi chứ!"

"Không, không có!", Ôn Thanh Thanh lắc đầu: "Bây giờ bọn họ đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, là thời điểm tình cảm bọn họ tốt nhất! Đợi khi bọn họ mất đi cảm giác mới mẻ thì sẽ không còn như vậy nữa!"

"Ý của cậu là muốn đợi cảm giác mới mẻ qua đi, cậu liền thừa dịp tiến vào sao?"

"Ừ! Ý của mình chính là như vậy!"

"Đáng giá sao?"

"Đương nhiên đáng giá a!"

"Được rồi, vẫn là câu nói kia, tình cảm của cậu, cậu tự làm chủ, đồ ăn của cậu, cậu tự ăn!"

"Yên tâm, đồ ăn của mình thì đương nhiên là bản thân mình sẽ ăn rồi!"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 375: Những gian nan vất vả kia sớm đã hóa hư vô...


Tần Kiệt dẫn Tần Tuyết đến trung tâm Quang Cốc dạo chơi.

Vào thời điểm năm 2008, đối với Đông Hồ mà nói, trung tâm Quang Cốc là một khu phó trung tâm thành phố mới khai phá chưa được bao lâu, còn thua xa vẻ bao la hùng vĩ so với 10 năm sau.

Nhưng nơi đây cũng đã coi như là có chút quy mô.

Trên vòng xoay Quang Cốc, là những tòa nhà cao tầng mọc nối tiếp nhau.

Ngoài ra nơi đây còn chuẩn bị mở ra con phố đi bộ Phong Tình dài nhất ở thành phố Hán.

Xung quanh có các trường đại học như Hoa Nông, học viện thể dục thể thao thành phố Hán, đại học Hán Xương, đại học sư phạm Hán Xương, đại học bách khoa Vũ Hán, đại học công nghệ Vũ Hán, học viện giao thông Vũ Hán.

Do vậy nơi đây rất náo nhiệt, thuận lợi cho công việc kinh doanh.

Tần Kiệt dẫn Tần Tuyết đi vào trong phố đi bộ Phong Tình, trước tiên hai người đi ăn một bữa đồ ăn Nhật, sau đó lại đi dạo cửa hàng, anh mua cho Tần Kiệt một bộ quần áo dài.

Đi dạo phố xong, anh còn đưa Tần Tuyết đi xem phim.

Bước ra khỏi rạp chiếu phim đã là 10 giờ tối.

Lúc này mà về trường, chỉ có thể bắt taxi.

Nhưng vừa về đến trường, cửa vườn dâu tây cũng đã sớm được đóng lại.

“Làm sao bây giờ?”, Tần Kiệt hỏi.

“Anh nói xem phải làm sao?”, Tần Tuyết nhìn vào Tần Kiệt.

“Hay là chúng ta đến chỗ Lâu béo? Dù sao chỗ cậu ta cũng có 2 phòng ngủ!”, Tần Kiệt đề nghị.

“Em không đi!”, Tần Tuyết không đồng ý.

“Nếu không thì đến chỗ Vương Tinh? Cậu ta mở quán net, tha hồ rộng rãi, giờ này chắc chắn vẫn chưa đóng cửa!”, Tần Kiệt lại đề nghị.

“Không đi!”, Tần Tuyết vẫn không đồng ý.

“Hả? Vẫn không được sao?”, Tần Kiệt nhíu mày: “Tuyết Nhi, sắp đến mùa xuân rồi, nhưng ban đêm vẫn còn rất lạnh, hừ, em sẽ không muốn qua đêm ngoài đường chứ? Anh lo em không chịu được sẽ đóng băng mất!”

“Anh ngốc thật đó!”, Tần Tuyết tức giận, gõ lên trán Tần Kiệt: “Đến khách sạn đi!”

“Cái gì?”, Tần Kiệt sững sỡ.

Đi khách sạn?

Chẳng phải là...

“Anh còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Anh muốn qua đêm ở bên ngoài thật sao? Mau chóng tìm khách sạn để nghỉ chân đi! Thật đúng là, ngốc chết đi được!”, Tần Tuyết đẩy Tần Kiệt đi về phía trước.

Tần Kiệt hoàn hồn trở lại.

Anh nhận ra rằng những gì Tần Tuyết nói là thật.

Đến khách sạn.

Đêm nay chỉ có anh và Tần Tuyết.

Không phải là có thể làm bất cứ điều gì mình muốn sao?

Tần Kiệt cười thầm trong lòng.

Anh đã đợi rất lâu và cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay.

Những gian nan vất vả kia sớm đã hóa hư vô...

Trong lòng ngâm nga bài hát cũ của Hoa Tử, Tần Kiệt kích động kéo Tần Tuyết chạy đến khách sạn Sunny Sky.

Sunny Sky là một khách sạn ba sao ở thành phố Hán.

Giá cả phải chăng lại rất sạch sẽ.

Tần Kiệt kéo Tần Tuyết chạy đến quầy lễ tân.

“Có còn phòng không?”, Tần Kiệt hỏi.

“Còn, đúng lúc có một gian phòng dành cho các cặp tình nhân! Anh có muốn thuê không?”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 376: “Đêm nay, em thuộc về anh!”


Nhân viên lễ tân mới chi nhìn lướt qua hai người, nhưng liền hiểu được, ngầm nháy mắt với Tần Kiệt.

Tần Kiệt nhanh chóng hiểu ý của nhân viên lễ tân.

Nhân viên lễ tân nói như vậy là đang giúp đỡ anh!

“Tôi thuê!”

“275 tệ!”

“Đắt vậy sao?”, Tần Tuyết có chút kinh ngạc: “Có phòng nào rẻ hơn chút không?”

“Không, chỉ có căn phòng này thôi, hai người có muốn thuê không?”, thái độ của nhân viên lễ tân rất kiên quyết.

“Tuyết Nhi, muộn lắm rồi, 275 thì 275, không đắt!”

Tần Kiệt lấy ra 400 tệ đưa cho nhân viên lễn tân sau đó lấy chìa khóa rồi kéo Tần Tuyết lên phòng.

15 phút sau.

Tần Tuyết đi tắm.

Tần Kiệt vẫn đang đấu tranh tư tưởng.

Đợi lát nữa làm hay không làm.

Trong lòng Tần Kiệt không ngừng lựa chọn.

Nước trong phòng tắm chảy ào ào.

Càng chảy anh càng kích động.

Nhưng dần dần, 30 phút đã trôi qua, Tần Tuyết vẫn chưa ra.

Tần Kiệt có chút nóng ruột.

Tắm thôi mà nhỉ, sao bây giờ cô ấy vẫn chưa ra?

Nháy mắt 20 phút lại trôi qua.

Cạch~

Cuối cùng Tần Tuyết cũng tắm xong.

Cô ấy mặc áo choàng tắm.

Nhìn qua có cảm giác giống như đóa hoa mới nở, vô cùng xinh đẹp.

Thấy vậy Tần Kiệt không ngừng nuốt nước bọt.

“Em đẹp không?”, Tần Tuyết chủ động hỏi.

“Đẹp, đẹp lắm!”, tim Tần Kiệt đập thình thịch.

“Em và Ôn Thanh Thanh, ai đẹp hơn?”, Tần Tuyết lại hỏi.

“Đương nhiên là em rồi!”, Tần Kiệt không bị mắc lừa.

“Có thật không?”, Tần Tuyết không tin.

“Tất nhiên là thật rồi! Anh có thể thề với trời!”, Tần Kiệt giơ tay lên chuẩn bị thề.

Tần Tuyết vội vàng lao tới.

Phốc~

Cô ấy lao quá gấp do đó hai người cùng ngã xuống.

Bầu không khí ngưng trệ ngay lập tức.

Hai người nhìn thẳng vào đối phương, anh nhìn em, em nhìn anh, cũng không có ai cử động cả.

Như thể là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau vậy, nhìn chằm chằm vào nhau không chớp mắt.

Một lúc lâu sau, Tần Tuyết nói: “Anh… sao anh không…

“Hự, Tuyết Nhi à, đột nhiên anh nhớ tới một chuyện!”, Tần Kiệt lập tức đẩy Tần Tuyết ra, ngồi sang một bên.

“Sao vậy? Không phải anh vẫn luôn muốn sao?”, Tần Tuyết lại gần: “Đêm nay, em thuộc về anh!”

“Không! Anh không thể làm như vậy được!”, Tần Kiệt từ chối.

“Tại sao? Anh không thích em à?”, Tần Tuyết ôm đầu Tần Kiệt, hỏi.

“Không phải! Là do anh quá yêu em! Cho nên anh không thể làm như vậy!”, Tần Kiệt nói tiếp: “Trừ khi…”

“Trừ khi làm sao? Nếu anh nói ra, em sẽ bằng lòng!”, Tần Tuyết nói.

“Trừ khi chúng ta kết hôn!”, Tần Kiệt nói.

Tần Tuyết: “…”

Cô ấy đột nhiên cảm động.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 377: Đứng giữa là mục sư.


Những gì Tần Kiệt nói rõ ràng là đang bảo vệ cô.

Thậm chí có thể cho thấy Tần Kiệt thực sự yêu cô.

Anh ở bên cạnh cô cũng không phải là thèm muốn cơ thể, chơi đùa cô để vượt qua quãng thời gian học đại học nhàm chán.

Hốc mắt cô ươn ướt.

Đột nhiên Tần Tuyết ôm lấy Tần Kiệt.

“Em sao thế?”, Tần Kiệt hỏi: “Sao lại khóc rồi?”

“Không, em đang vui!”, Tần Tuyết nói.

“Đang vui sao lại khóc?”, Tần Kiệt hỏi.

“Vì vui nên em mới khóc đó!”

Tần Kiệt: “…”

Được rồi, vui là khóc, anh còn có thể nói gì nữa chứ.

Anh chỉ có thể để cho Tần Tuyết tùy ý khóc.

Khóc mãi khóc mãi, Tần Tuyết khóc mệt quá nên ngủ thiếp đi.

Phải một lúc lâu sau, Tần Kiệt mới phát hiện ra.

Anh nhẹ nhàng đặt Tần Tuyết lên giường, đắp chăn cho cô.

Nhìn Tần Tuyết đang ngủ say, Tần Kiệt liền đặt một nụ hôn lên trán Tần Tuyết.

Sau đó anh đi tới ghế sô pha rồi nằm xuống.

“Ngủ ngon! Tuyết Nhi!”



Trong mơ.

Tần Kiệt mơ một giấc mơ rất dài rất dài.

Trong mơ, anh thấy mình xuất hiện trong một giáo đường.

Dưới giáo đường, có rất nhiều người thân và bạn bè đang dõi theo anh.

Sát cánh bên anh là Tuyết Nhi.

Hôm nay, Tuyết Nhi mặc một bộ váy cưới màu trắng không tỳ vết.

Cô ấy nhìn về phía Tần Kiệt.

Đứng giữa là mục sư.

“Tần Tuyết, cô có đồng ý làm vợ anh Tần Kiệt không?”

“Tôi đồng ý!”

“Bất luận anh Tần Kiệt bị bệnh hay là sự nghiệp lâm vào cảnh khó khăn, cô cũng sẽ bằng lòng lấy anh ấy chứ?”

“Tôi đồng ý!”

“Cô có đồng ý đi cùng anh Tần Kiệt đến cuối cuộc đời không!”

“Tôi đồng ý!”

“Được, bây giờ tôi nhân danh Chúa tuyên bố rằng anh Tần Kiệt và cô Tần Tuyết đã chính thức trở thành một cặp vợ chồng hợp pháp!”

Tần Kiệt ôm chằm lấy Tần Tuyết.

“Hôn đi!”

“Hôn đi!

“Hôn đi!”



Dưới sự chúc phúc của người thân và bạn bè, Tần Kiệt và Tần Tuyết lặng lẽ ôm hôn nhau thắm thiết.

Một gia đình mới cứ thể được sinh ra.

Bốp bốp~

Trong giáo đường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, mọi người chúc Tần Kiệt và Tần Tuyết tân hôn vui vẻ.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 378: Tần Kiệt không nhận ra điều gì.


Đột nhiên, tất cả các cửa sổ và cửa ra vào của nhà thờ không biết vì lý do gì được mở hết ra.

Một cơn gió rất lạnh từ bên ngoài thổi vào.

Tần Kiệt bỗng chốc cảm thấy rét lạnh.

Hắt xì~

Một tiếng hắt hơi vang lên.

Tần Kiệt đứng dậy, nhìn mọi thứ trước mắt đã thay đổi, nhà thờ không còn, mà đã biến thành khách sạn rồi.

Mà Tần Tuyết thì đang ngồi xổm trước mặt anh, nhìn anh ở cự ly gần.

“Anh đang nghĩ gì mà đầu đầy mồ hôi thế ?”, Tần Tuyết tò mò hỏi.

“Nếu anh nói anh mơ thấy anh và em kết hôn ở nhà thờ thì em có tin không?”, Tần Kiệt nghiêm túc nói.

“Em tin!”, Tần Tuyết gật đầu: “Chỉ cần là lời anh nói thì em đều tin!”

Tần Kiệt: “…”

Chuyện gì thế này?

Không giống với phong cách của Tần Tuyết.

“Sao thế?”, Tần Tuyết có chút không hiểu, thấy Tần Kiệt cứ nhìn chằm chằm mình, cô còn tưởng trên người mình có gì, vội cúi xuống xem, nhưng chẳng có gì.

“Em đã thay đổi rất nhiều!”

“Vậy sao? Thay đổi chỗ nào?”, Tần Tuyết sờ sờ mặt, nghĩ rằng Tần Kiệt nói khuôn mặt cô đã thay đổi.

“Em trưởng thành hơn rất nhiều!”, Tần Kiệt nói.

“Xì! Em vẫn còn là một cô gái nhỏ đó, không muốn trưởng thành đâu!”, Tần Tuyết trừng mắt.

Chụt~

Tần Kiệt đột nhiên ôm lấy Tần Tuyết và hôn.

Mọi thứ bỗng nhiên ngừng lại.

Tần Tuyết đờ người ra.

“Anh…”

Cô đánh mạnh vào lưng Tần Kiệt nhưng không làm anh nhúc nhích, nên đành từ bỏ.

Một lúc sau, Tần Kiệt buông tay ra.

“Về trường học thôi!”

“Hả? Thế là xong rồi à?”, Tần Tuyết ngẩn ngơ.

“Ừ, xong rồi, em còn muốn làm cái gì?”, Tần Kiệt gật đầu nói.

“…”, Tần Tuyết bỗng nhiên đỏ mặt.

“A, anh biết rồi, em chắc chắn đang nghĩ…”

“Không được nói!”, Tần Tuyết lấy tay bịt miệng Tần Kiệt lại.

“Không nói thì không nói, em bịt miệng anh làm gì?”

“Không được nói!”

“Được rồi, không nói thì không nói!”

“Vậy anh còn nói?”

“…”

Một lúc sau, bọn họ trả phòng và rời khỏi khách sạn Sunny Sky.

Không biết tại sao, cả hai cùng suy nghĩ giống nhau, đều đồng loạt nhìn về biển hiệu của khách sạn.

Tần Tuyết nhìn là vì cô lớn như này rồi mới là lần đầu tiên qua đêm ở khách sạn với một người con trai.

Rất có ý nghĩa kỉ niệm.

Tần Kiệt nhìn là vì anh rõ ràng có cơ hội đạt tới cuộc sống thượng lưu nhưng lại từ bỏ.

Nhưng mà, anh không hối hận vì khách sạn Sunny Sky là khách sạn đầu tiên anh hẹn một cô gái kể từ khi sống lại, có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt.

Hai người nắm tay nhau đi về trường học.

Vừa về đến trường, hai người cứ thế đi thẳng đến giảng đường mà không mang theo sách vở.

Để cho mọi người không phát hiện ra điều gì, bọn họ cố tình tách nhau ra ở tầng hai và đi ngược chiều nhau.

Tần Tuyết bước vào giảng đường trước còn Tần Kiệt một lúc sau mới đi vào.

“Kiệt Tử, tôi hỏi cậu một chuyện”, Tần Kiệt vừa ngồi chưa nóng chỗ thì Trương Lâu và Khương Tiểu Nha đã tiến lại gần, trông rất cổ quái.

“Chuyện gì?”

Tần Kiệt không nhận ra điều gì.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 379: “Tần Kiệt, lại nói dối đúng không?”,


“Cả đêm qua cậu không về, cậu đã đi đâu? Mau khai thật ra!”, Trương Lâu nói.

“Đúng đấy, đừng có chối!”, Khương Tiểu Nha gật đầu phụ họa.

“Nói linh tinh gì thế? Tối qua tôi vẫn ở ký túc xá mà, có thể đi đâu được chứ, thật là!”, Tần Kiệt không thừa nhận.

“Giả vờ, cậu cứ giả vờ đi! Còn nói ở ký túc xá, tôi nói cho cậu biết, Khương Tiểu Nha tối qua quay về ký túc xá ngủ, cả đêm không thấy cậu về, cậu còn nói với chúng tôi là cậu ở ký túc xá, cậu định lừa ai?”, Trương Lâu nói.

Tần Kiệt: “…”

Chẳng mấy chốc đã bị bại lộ rồi.

Nói cái gì không nói, lại nói ở ký túc xá ngủ.

Đúng là không đánh mà khai.

“Sao nào? Không còn gì để nói đúng không? Mau khai thật đi, tối qua đã đi đâu? Tôi nhìn thấy cậu và Tần Tuyết một trước một sau đi vào, có phải tối qua cậu ở cùng cô ấy?”, Trương Lâu nháy mắt hỏi.

“Còn phải hỏi sao? Sinh viên cả khoa đều đến rồi, chỉ có mỗi cậu ấy và Tần Tuyết một trước một sau đến, trùng hợp quá nhỉ? Chắc chắn là ở chung với nhau!”, Khương Tiểu Nha bổ sung thêm một câu.

“Ờ…”, Tần Kiệt biết là không giấu nổi, nên nói: “Đúng thế, tối qua chúng tôi ở chung với nhau!”

“Trời đất!”, Trương Lâu kêu to: “Khá lắm Kiệt Tử, đã nghĩ thông rồi, xuống tay rồi à? Tôi còn tưởng cậu sẽ thủ thân như ngọc đến khi tốt nghiệp cơ! Không ngờ lại phá giới tối qua, chúc mừng nha!”

“Đúng thế đó! Toàn bộ phòng 115 từ hôm nay, à không từ tối qua đã hoàn toàn phá giới! Quên bọn độc thân đi!”, Khương Tiểu Nha nói.

“Cậu đang độc thân mà?”, Trương Lâu hỏi.

“Tôi…”, Khương Tiểu Nha gãi đầu : “Ý tôi là cái kia cơ, cậu hiểu không?”

“Chẳng qua là từ con trai biến thành đàn ông thôi sao, có gì mà không nói được?”, Trương Lâu lắc đầu, không để ý đến Khương Tiểu Nha: “Kiệt Tử, nhìn cậu tràn đầy năng lượng vậy chắc là lợi hại lắm!”

“Có bí quyết gì truyền đạt cho anh em với?”

“Đúng đó, bí quyết gì vậy?”, Khương Tiểu Nha chống cằm: “Nói nghe đi!”

“Bí quyết gì thế?”, Vương Tinh đi đến ngồi cạnh Khương Tiểu Nha, tiến lại gần hỏi.

Trương Lâu: “…”

Khương Tiểu Nha: “…”

Tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi rồi phì cười.

“Hai cậu cười gì thế? Tôi nói sai chỗ nào à?”, Vương Tinh không hiểu.

“Tinh Tử, cậu không nói sai! Cậu hỏi đúng lắm!”, Trương Lâu kéo Vương Tinh lại gần và thì thầm mấy câu vào tai cậu ta.

Vương Tinh dường như phát hiện ra chân trời mới, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc, nhìn Trương Lâu: “Cậu nói thật chứ?”

“Ừ!”, Trương Lâu chỉ tay vào Khương Tiểu Nha: “Nếu cậu không tin thì hỏi Khương Tiểu Nha đi!”

“Khương Tiểu Nha, tối hôm qua Kiệt Tử thật sự…”

“Ừ, Chính miệng Kiệt Tử thừa nhận rồi!”, Khương Tiểu Nha gật đầu.

“Trời đất!”, đôi mắt của Vương Tinh như rắn độc nhìn chằm chằm Tần Kiệt, giống như ngày đầu cậu ta gặp Tần Kiệt vậy, rất nham hiểm.

“Kiệt Tử, không nhận ra nha! Cậu cũng học thói xấu rồi? Mau khai thật xem đã có em bé chưa?”

Phốc~

Tần Kiệt suýt chút nữa là phun hết sữa đậu nành đã uống trên đường.

Mẹ kiếp.

Trong đầu các cậu chứa những gì vậy? Keo dán à?

Tối qua tôi quả thực đã ở chung với Tần Tuyết nhưng chẳng có gì xảy ra cả.

Các cậu nghĩ cái gì thế. Thật là! Có phải là anh em của tôi không đấy? Chẳng đáng tin cậy tý nào.

“Có cái gì mà có! Chúng tôi không làm gì cả!”, Tần Kiệt phủ nhận.

“Tần Kiệt, lại nói dối đúng không?”, Trương Lâu không tin.

“Kiệt Tử, chúng ta đều là anh em, nói dối thì không hay đâu!”, Khương Tiểu Nha nói.

“Kiệt Tử, đàn ông ấy, dám làm thì dám chịu!”, Vương Tinh nói thêm.

Tần Kiệt: “…”

Chuyện gì vậy?

Có cảm giác như anh càng giải thích thì càng không rõ ràng.
 
Back
Top Bottom