Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 360: Anh cũng không trách móc Thẩm Giai Giai.


"Được rồi, đã xảy ra chuyện gì, đại khái mọi người cũng đã biết rồi! Hai người các cậu đưa Tiểu Nha về ký túc xá trước đi! Tôi sẽ đến nói chuyện với Thẩm Giai Giai!"

"Về ký túc xá?", Lâu béo sửng sốt: "Không về nhà trọ sao?"

"Về cái rắm ấy!", Tần Kiệt đạp Lâu béo: "Mẹ nó chứ đầu cậu bị úng nước à? Không nghe thấy tôi muốn nói chuyện riêng với Thẩm Giai Giai sao? Cậu đưa Tiểu Nha về đó, sao tôi có thể nói chuyện riêng với cô ấy chứ?"

"Cũng đúng nhỉ!", Lâu béo gãi gãi đầu, đành phải cùng Vương Tinh đỡ Khương Tiểu Nha về kí túc xá.

Tần Kiệt gọi điện thoại cho Thẩm Giai Giai.

Thẩm Giai Giai nói rằng cô ấy vừa chuyển ra khỏi căn nhà thuê, đang ở gần Hoa Nông.

Tần Kiệt và Thẩm Giai Giai hẹn gặp nhau ở cửa hàng KFC Hoa Nông.

Anh gọi một vài chiếc bánh Hamburger và hai ly Pepsi, sau đó ngồi đợi Thẩm Giai Giai đến.

30 phút sau, Thẩm Giai Giai mới lững thững đi đến.

Nhìn thấy Tần Kiệt, Thẩm Giai Giai im lặng không nói gì.

"Cậu không muốn nói gì sao?", Tần Kiệt hỏi.

"Tôi...", Thẩm Giai Giai cắn môi: "Tôi thừa nhận là mình đã sai! Nhưng... tôi nghĩ là mình cũng không có làm sai!"

"Lý do?", Tần Kiệt hỏi.

"Mỗi người đều có quyền lựa chọn theo đuổi một tương lai tốt đẹp hơn! Tôi cũng không ngoại lệ!", Thẩm Giai Giai nói tiếp: "Tôi muốn vào đại học Hán Xương! Nhưng điểm của đại học Hán Xương quá cao! Tôi chỉ có thể đi cửa sau!"

"Ý của cậu là muốn lấy thân để tạo một cuộc trao đổi mua bán sao?", Tần Kiệt nói.

"Không, cậu hiểu lầm rồi!", Thẩm Giai Giai lắc đầu phủ nhận.

"Vậy ý của cậu là gì?", Tần Kiệt tiếp tục hỏi.

"Tôi... tôi chỉ muốn nói chuyện với giáo sư, nếu hai chúng tôi thành đôi là cái tốt. Nếu không thành, hy vọng có thể khiến cho giáo sư giơ cao đánh khẽ, bật đèn xanh cũng được!"

Thẩm Giai Giai do dự một lúc sau đó nói ra suy nghĩ thật của mình.

Tần Kiệt: "..."

Ầm ĩ bao lâu, hóa ra Thẩm Giai Giai có ý này.

Tuy rằng có phần mưu mô, nhưng đối với Tần Kiệt mà nói còn quá non nớt.

Thành đôi là tốt nhất, không thành, bật đèn xanh.

Làm như vậy, quá giả dối, rất dễ bị phát hiện.

Vậy mà Thẩm Giai Giai lại tình nguyện đơn phương.

Thật nực cười.

Cô ấy chưa trải sự đời, do đó lối suy nghĩ vẫn còn kém.

"Cậu nghĩ cho kỹ! Một khi đã đưa ra quyết định này, cậu không quay đầu lại được đâu!", Tần Kiệt thận trọng nhắc nhở Thẩm Giai Giai, anh hy vọng Thẩm Giai Giai không nên làm chuyện ngu ngốc.

"Không, tôi nghĩ kỹ rồi! Chuyện này, tôi nhất định phải thử mới được!", Thẩm Giai Giai gật gật đầu.

"Được thôi, cậu nói đúng, cậu có quyền theo đuổi, nhưng cậu đã làm tổn thương Tiểu Nha! Chỉ mới hai tiếng trước, một mình cậu ấy uống hết két bia, cậu có biết không?"

"Cái gì? Một két sao?"

Thẩm Giai Giai vô cùng ngạc nhiên, cũng có chút lo lắng.

"Đúng vậy! Một két! Nếu chúng tôi không đến, cậu ta rất có thể sẽ uống tiếp!", Tần Kiệt nói.

"Sao anh ấy lại ngốc như vậy chứ?”, mắt Thẩm Giai Giai đột nhiên đỏ lên.

"Cậu ấy không ngốc mà là cậu ấy thực sự rất yêu cậu! Nhưng cậu lại làm tổn thương cậu ấy!", Tần Kiệt sửa lại.

"Tôi... tôi cũng không muốn làm tổn thương anh ấy. Nhưng..."

"Nhưng cậu có quyền theo tương lai tốt đẹp! Tôi hiểu ý của cậu rồi! Cậu yên tâm, chuyện này, tôi sẽ giải thích với Tiểu Nha! Nhưng bắt đầu từ hôm nay, tôi hy vọng cậu không được tìm đến cậu ấy nữa! Hai người dứt thì dứt hẳn đi! Tôi không muốn sau khi cậu ấy thấy cậu lại đau lòng! Cậu làm được không?"

Tần Kiệt nhìn vào Thẩm Giai Giai, hy vọng nhận được câu trả lời chắc chắn.

"Ừm! Tôi làm được! Cậu thay tôi chuyển lời đến anh ấy, là tôi có lỗi với anh ấy, nói với anh ấy rằng đừng đợi tôi và hãy tìm một cô gái tốt hơn!"

Nói xong, Thẩm Giai Giai đứng dậy rời khỏi quán KFC.

Sắc mặt Tần Kiệt trầm xuống.

Nhìn bóng lưng Thẩm Giai Giai đang đi xa, anh không nói gì.

Anh cũng không trách móc Thẩm Giai Giai.

Bởi vì, Thẩm Giai Giai nói đúng, mọi người đều có quyền theo đuổi một tương lai tốt đẹp hơn.

Anh hy vọng Khương Tiểu Nha sẽ trưởng thành hơn sau khi trải qua chuyện lần này!
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 361: “Khốn nạn, ông đây sợ cậu sao?"


Ngày hôm sau.

Khi Khương Tiểu Nha tỉnh dậy, ba gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của cậu ta, đó là Tần Kiệt, Lâu béo và Vương Tinh.

Lắc lắc đầu đau nhức, cậu ta hỏi: "Sao các cậu lại ở trong phòng của tôi?"

"Phòng của cậu?", Lâu béo chỉ tay lên trần nhà: "Cậu nhìn xem đây là đâu rồi hãy nói!"

"Ký túc xá?", Khương Tiểu Nha nhìn xung quanh mới nhận ra mình không ở nhà thuê.

"Sao tôi lại ở đây?", Khương Tiểu Nha muốn đứng dậy: "Không được, tôi phải đi tìm Giai Giai và cầu xin cô ấy tha thứ!"

"Đừng đi nữa!", Tần Kiệt ấn Khương Tiểu Nha xuống.

"Kiệt Tử, đừng cản tôi, tôi nhất định phải đi tìm Giai Giai, nếu không cô ấy chạy theo người khác mất!", Khương Tiểu Nha đẩy Tần Kiệt ra chạy về phía cửa.

"Nếu cậu bước ra khỏi cánh cửa đó, cậu sẽ không còn là anh em tốt của phòng 115 chúng tôi nữa!", Tần Kiệt thẳng thừng nói.

"Kiệt Tử, sao cậu...", Lâu béo lo lắng kéo Tần Kiệt, cậu ta ám chỉ Tần Kiệt nói hơi quá rồi đó.

"Lâu béo, cậu không cần kéo tôi! Tôi biết mình đang nói gì!", Tần Kiệt hất tay Lâu béo ra: "Tiểu Nha, nếu cậu vẫn coi chúng tôi là bạn của cậu thì cậu quay lại đi! Bằng không, chỉ cần cậu bước ra khỏi cánh cửa đó, cậu đừng mong có đường quay lại!"

"Tiểu Nha, Kiệt Tử đang giận, cậu đừng coi là thật! Nhưng..."

"Tôi đánh chết cậu!"

Khương Tiểu Nha đột nhiên lao tới, vung một nắm đấm về phía Tần Kiệt.

Nhưng vẫn chưa kịp đánh thì đã bị Lâu béo ngăn lại.

"Tiểu Nha, cậu điên rồi sao?"

"Cậu tránh ra!", Khương Tiểu Nha rống lên.

"Tiểu Nha, cậu bị mù à? Cậu ấy là Kiệt Tử! Là bạn thân của cậu đó!", Lâu béo vội vàng nói.

"Cậu ta được tính là bạn sao? Nếu thật sự là bạn bè, cậu ta không nên ngăn cản tôi đi tìm Giai Giai! Lâu béo, cậu tránh ra cho tôi! Hôm nay, tôi không đánh cậu ta, tôi không phải là Khương Tiểu Nha!"

"Tiểu Nha, đừng gây sự nữa! Chuyện này..."

"Tinh Tử, chỗ này không có việc của cậu, cậu né sang một bên đi!", Khương Tiểu Nha hét lên.

"Tiểu Nha, cậu hiểu lầm Kiệt Tử rồi, cậu ấy muốn tốt cho cậu đó!", Vương Tinh vội vàng khuyên nhủ.

"Tinh Tử, tôi nói cậu không nghe thấy sao? Chỗ này không có việc của cậu, cậu đứng sang một bên đi!", Khương Tiểu Nha lặp lại từng chữ.

"Cậu...", Vương Tinh cau mày.

"Lâu béo, Tinh Tử, hai cậu tránh ra!", Tần Kiệt nói.

"Kiệt Tử, cậu đừng làm mọi chuyện trở nên rối rắm hơn nữa!", Vương Tinh không chịu tránh ra.

"Tránh ra hết đi! Ngược lại tôi muốn xem tên ngốc này muốn đánh tôi như thế nào!", Tần Kiệt hét lên.

"Kiệt Tử, cậu..."

"Tránh ra!", Tần Kiệt quát.

Lâu béo và Vương Tinh nhìn nhau, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, bọn họ biết rằng mình không ngăn cản được cho nên chỉ có thể lui qua một bên.

"Không phải cậu muốn đánh tôi sao? Đánh đi, đánh mạnh vào!", Tần Kiệt chỉ tay vào người mình.

“Khốn nạn, ông đây sợ cậu sao?"

Khương Tiểu Nha giơ nắm đấm lên rồi lao tới.

Bịch~

Tần Kiệt nhấc chân đạp qua.

Nắm đấm của Khương Tiểu Nha vẫn chưa kịp vụt tới, cậu ta đã bay ra ngoài, ngã sõng soài ở dưới đất.

Mặt cậu ta dán chặt xuống nền nhà, trông rất chật vật và thảm hại.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 362: Tần Kiệt nhấn nút tạm dừng.


"Một cước của tôi cậu còn không chống được, cậu còn muốn đánh tôi nữa không? Khương Tiểu Nha, cậu không chỉ ngốc, mà còn là một kẻ ăn hại!", Tần Kiệt bước tới chế nhạo.

"Tôi không phải là tên ngốc, tôi không phải là đồ ăn hại!", Khương Tiểu Nha gào thét bò dậy.

"Cậu không phải sao? Vậy tại sao cậu chỉ biết nói ngoài miệng thôi vậy?", Tần Kiệt hỏi.

"Con mẹ nó! Tôi đánh chết cậu!"

Khương Tiểu Nha lại lao tới.

Lần này, cậu ta đã rút ra bài học cho mình và sẽ không sử dụng nắm đấm một cách ngu ngốc nữa.

Một tấc dài, một tấc ngắn.

Cậu ta học được rồi.

Sau khi xông tới, cậu ta đá tới tấp.

Tần Kiệt né sang một bên.

Khương Tiểu Nha đá một hồi, nhưng dưới tác dụng của quán tính, người của cậu ta vẫn tiếp tục lao về phía trước.

Ầm

Đầu cậu ta đập mạnh vào tường, hai mắt chớp chớp, đầu óc choáng váng, thân thể lắc lư không khống chế được.

"Nhìn xem, tôi nói cậu là đồ ăn hại, là tên ngốc nghếch, cậu còn không tin? Đấm nhau, cậu không thể thắng được tôi! Đá nhau, cậu tự đâm vào mình, cậu nói xem cậu còn có tác dụng gì nữa?", Tần Kiệt nói.

"Cậu...", Khương Tiểu Nha vô cùng tức giận.

Cậu ta chỉ thẳng vào mặt Tần Kiệt, trong lúc cấp bách không biết nên nói cái gì mới được.

“Tôi thấy cậu như một kẻ ăn hại nên tôi nói cho cậu biết một tin!”, Tần Kiệt nói tiếp: “Thẩm Giai Giai, sở dĩ cậu ấy chọn giáo sư trường đại học Hán Xương là do vị giáo sư đó có thể mang lại hạnh phúc cho cậu ấy!”

“Ví dụ người ta có thể giúp cậu ấy ở trên phương diện học tập, của cải vật chật, đương nhiên còn có tinh thần!”

“Nhưng cậu thì sao? Cậu có thể cho Thẩm Giai Giai thứ gì? Tiền, cậu không có! Trên phương diện học tập, cậu không giúp được cậu ấy! Năng lượng, một con mọt sách như cậu, thế giới quan có bao nhiêu cơ chứ, lúc nào cũng ở trong xó trường thì làm nên chuyện lớn được sao?”

“Nhưng giáo sư đại học Hán Xương thì lại khác, người ta là giáo sư, không chỉ có học thức uyên bác, mà tầm nhìn cũng rộng lớn hơn cậu! Có thể trao đổi rất nhiều điều với Thẩm Giai Giai, cậu còn kém xa!”

“Nói láo! Tôi tin Giai Giai không phải là loại người đó, tuyệt đối không phải!”

Khương Tiểu Nha lắc đầu như đang đánh trống vậy, nói cái gì cậu ta cũng không muốn tin.

“Ồ, cậu vẫn không tin sao? Tôi nói thật với cậu nhé, hôm qua sau khi cậu uống say, tôi đã đến gặp Thẩm Giai Giai! Cậu biết cậu ấy nói gì với tôi không?”, Tần Kiệt hỏi.

“Cậu đã gặp Thẩm Giai Giai sao?”, Khương Tiểu Nha có chút hoài nghi.

“Đúng vậy, Lâu béo và Vương Tinh cũng biết chuyện này!”, Tần Kiệt nói.

“Đúng, Kiệt Tử đã gặp Thẩm Giai Giai!”, Lâu béo gật đầu nói.

“Kiệt Tử gặp cậu ấy ở Hoa Nông!”, Vương Tinh bổ sung.

“Nghe thấy chưa! Tôi thật sự đã gặp cậu ấy! Cậu có muốn biết cậu ấy đã nói gì với tôi không?”, Tần Kiệt nói.

“Hừ! Tôi không tin! Ba người các cậu cấu kết lừa tôi đúng không?”, Khương Tiểu Nha vẫn không tin.

“Tôi nói hết nước hết cái rồi, cậu vẫn chưa tin à? Được, tôi cho cậu nghe thứ này!”

“Nghe cái gì?”, Khương Tiểu Nha nói.

Tần Kiệt không đáp lại, anh lấy điện thoại ra, nhấn vào một đoạn ghi âm.

"Ừm! Tôi làm được! Cậu thay tôi chuyển lời đến anh ấy, là tôi có lỗi với anh ấy, nói với anh ấy rằng đừng đợi tôi và hãy tìm một cô gái tốt hơn!"

Cạch~

Tần Kiệt nhấn nút tạm dừng.

“Nghe thấy chưa?”, Tần Kiệt nhìn về phía Khương Tiểu Nha.

“Không thể nào? Sao có thể như vậy chứ? Tuyệt đối không thể nào! Tôi không tin! Tôi không tin!”

Khương Tiểu Nha điên cuồng hét lên.

Hai tay cậu ta vò tóc, không ngừng lắc đầu.

Nước mắt lưng tròng.

Cả người như mất đi lý trí.

Trong mắt cậu ta không có một chút thần sắc nào cả.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 363: “Chém gió vừa thôi!”


“Kiệt Tử, Tiểu Nha cậu ấy…”, Lâu béo có chút lo lắng.

“Không sao! Mặc kệ cậu ấy! Để cậu ấy một mình, một lát nữa sẽ ổn thôi mà!”, Tần Kiệt nói.

“Thật sự có thể sao?”, Lâu béo vẫn không yên tâm.

“Cậu ấy lớn như vậy rồi! Nếu có chuyện cỏn con này mà cũng không vượt qua được thì cậu ấy không xứng đáng là một người đàn ông! Từ xưa đến nay, đàn ông đều trưởng thành từ những khó khăn vấp ngã! Để cho cậu ấy yên tĩnh một lát!”, Tần Kiệt kêu Lâu béo và Vương Tinh đi ra ngoài.

Reng reng reng~

Vừa đi ra khỏi ký túc xá và đóng cửa lại thì di động của Tần Kiệt reo.

Anh lấy ra xem, là giáo viên cố vấn Tôn Ngọc Phương gọi đến.

Tần Kiệt có chút không vui.

Tôn Ngọc Phương thật khó chịu, sớm không gọi, muộn không gọi, lại gọi đúng vào lúc này, cô ta có thôi đi không?

“Alo!”

“Tần Kiệt, bây giờ là lúc nào rồi, em đang ở đâu đấy? Tại sao vẫn chưa đến gặp tôi?”, Tôn Ngọc Phương mắng té tát trong điện thoại.

“Cô giáo Tôn, cô là vì chuyện tiền đúng không?”, Tần Kiệt hỏi thẳng.

“Đúng, nếu không vì tiền thì tôi gọi điện cho em làm gì?”, Tôn Ngọc Phương thẳng thắn thừa nhận.

“Ồ, đúng là vì chuyện tiền bạc, được rồi, cô cứ chờ đi!”

Tút tút~

Tần Kiệt cúp điện thoại.

“Kiệt Tử, cô giáo Tôn tìm cậu mượn tiền à?”, Trương Lâu nghe được một ít.

Reng reng reng~

Tần Kiệt chưa kịp mở miệng thì điện thoại lại reo, vẫn là Tôn Ngọc Phương.

“Lại là cô giáo Tôn?”, Trương Lâu hỏi.

“Ừ!”

Tần Kiệt gật đầu, nghe điện thoại: “Cô giáo Tôn, cô còn định nói gì nữa?”

“Tần Kiệt, em được đó, đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Nói chuyện không kiên nhẫn, còn cúp điện thoại của tôi? Mau đến văn phòng của tôi ngay!”

Tôn Ngọc Phương rất tức giận.

“Cô giáo Tôn, chúng ta đã thống nhất là lúc nào đưa tiền?”, Tần Kiệt không lo lắng, còn hỏi ngược lại Tôn Ngọc Phương.

“Hôm nay, có vấn đề gì không?”, Tôn Ngọc Phương không hiểu.

“Cô giáo Tôn vẫn còn biết là hôm nay cơ đấy! Bây giờ mới có mười giờ sáng, còn mười bốn tiếng nữa mới hết ngày, chỉ cần chưa đến mười hai giờ đêm thì ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc! Vì thế, cô giáo Tôn hãy kiên nhẫn chờ đợi đi! Thế nhé, em còn có việc, em cúp máy đây!”

Tút tút ~

Tần Kiệt lại cúp điện thoại, không muốn Tôn Ngọc Phương lại gọi điện làm phiền, trực tiếp cho số điện thoại của cô ta vào danh sách đen.

“Tôn Ngọc Phương này thật phiền!”

Sau khi Tần Kiệt ngẩng mặt lên thì phát hiện ánh mắt Trương Lâu và Vương Tinh nhìn anh có gì không đúng.

“Hai người các cậu sao thế?”, Tần Kiệt quơ quơ tay trước mặt Trương Lâu.

“Kiệt Tử, cậu nói như thế với cô giáo Tôn mà nghe được à?”, Trương Lâu nói.

“Đúng thế đấy, dù sao thì cô ấy cũng là giáo viên cố vấn”, Vương Tinh nói.

“Giáo viên cố vấn thì sao? Tài giỏi hơn người khác à? Bây giờ là cô ta tìm tôi mượn tiền, không phải là tôi tìm cô ta mượn tiền, dựa vào đâu mà lên giọng? Cô ta kiên nhẫn đợi thì sẽ cho cô ta mượn, còn không thì dẹp! Tôi chính là như vậy đó!”

Tần Kiệt không hề quan tâm.

Trương Lâu và Vương Tinh nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia ngưỡng mộ, giơ lên ngón tay cái: “Kiệt Tử, cậu giỏi quá! Bái phục!”

“Hừ, bây giờ các cậu mới biết tôi giỏi à?”, Kiệt Tử một chút cũng không khiêm tốn.

“Chém gió vừa thôi!”

“Không biết xấu hổ!”

“Các cậu nói đúng rồi đấy, tôi thật sự không biết xấu hổ, những năm gần đây, người giữ thể diện thì không có cơm ăn, người không cần thể diện thì đều có cơm ăn!”, Tần Kiệt hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ.

“Giỏi cái rắm ấy! Còn đắc ý, Tinh Tử, xử cậu ấy đi!”

“Được thôi!”

“Hai người các cậu định làm gì?”

“Haha, Kiệt Tử, cậu đoán xem?”, Trương Lâu cười xấu xa.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 364: Cô ấy vui vẻ, bản thân cũng vui vẻ.


“Tên béo chết tiệt, cậu đừng có làm bừa! Tôi cảnh cáo các cậu! Đừng…”

Lời còn chưa nói hết thì Trương Lâu và Vương Tinh đã ra tay.

Ba người đánh nhau loạn cào cào.

Cùng lúc đó, bên ngoài giảng đường, Tôn Ngọc Phương vẫn tiếp tục gọi điện.

Nhưng mỗi lần gọi đều chỉ nghe thấy câu: “Số điện thoại của quý khách không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau”.

“Khốn kiếp! Giỏi lắm Tần Kiệt! Không những dám cúp điện thoại của tôi mà còn không nghe điện thoại! Tưởng bản thân đã đủ lông đủ cánh rồi nên tôi không xử lý được em sao? Được, em cứ đợi đấy! Bây giờ tôi sẽ đến ký túc xá tìm em!”

Tần Kiệt không biết Tôn Ngọc Phương có toan tính gì.

Giờ phút này, anh đang nô đùa, đánh lộn với Trương Lâu và Vương Tinh, vui quên trời đất.

Cạch~

Cửa ký túc xá bỗng nhiên mở ra.

Cả ba người ngay lập tức ngừng lại, quay đầu ra nhìn.

Khương Tiểu Nha bước vào, lành lặn không thiếu cánh tay, cái chân nào.

“Khương Tiểu Nha, cậu về rồi à?”, Trương Lâu reo lên.

“Ừ!”, Khương Tiểu Nha trả lời, đi tới trước mặt Tần Kiệt.

“Khương Tiểu Nha, cậu đừng manh động nha!”, Trương Lâu lập tức đứng chắn trước mặt Tần Kiệt.

“Khương Tiểu Nha, những lời Kiệt Tử nói lúc nãy có hơi quá đáng nhưng cũng là muốn tốt cho cậu, cậu đừng manh động nhá!”, Vương Tinh cũng kéo Khương Tiểu Nha lại, sợ cậu ta làm cái gì không phải.

“Trương Lâu, Tinh Tử, các cậu tránh ra!”, Tần Kiệt nói.

“Nhưng mà…”

Trương Lâu và Vương Tinh lo lắng.

“Tránh ra!”, Tần Kiệt lại nói.

“Cái này…”, Trương Lâu và Vương Tinh đang đứng đối diện với Khương Tiểu Nha chỉ đành tránh ra.

Nhưng mắt của hai người họ vẫn cứ nhìn chằm chằm Khương Tiểu Nha, không dám buông lỏng.

Chỉ cần Khương Tiểu Nha dám ra tay với Tần Kiệt thì hai người họ sẽ can ngăn.

Nhưng giây tiếp theo, Khương Tiểu Nha đã nói lời xin lỗi, còn cúi đầu với Tần Kiệt: “Kiệt Tử, xin lỗi cậu, ban nãy tôi đã trách lầm cậu rồi, mong cậu tha thứ!”

Trương Lâu: “…”

Vương Tinh: “…”

Thay đổi nhanh vậy sao?

Không giống với phong cách thông thường của Khương Tiểu Nha.

“Khương Tiểu Nha, cậu nói thật chứ?”, Trương Lâu kích động đứng trước mặt Khương Tiểu Nha, có chút không tin.

“Khương Tiểu Nha, cậu không giả vờ đấy chứ?”, Vương Tinh có chút cảnh giác, đề phòng Khương Tiểu Nha đánh lén Tần Kiệt.

“Không, tôi đã thật sự nhận ra sai lầm!”, Khương Tiểu Nha cúi người xin lỗi: “Xin lỗi, Kiệt Tử, tôi sai rồi!”

“Cậu nói đúng, là một người đàn ông mà không thể chịu đựng được một chút thất bại này thì không phải là đàn ông!”

“Tôi bây giờ không thể cho Thẩm Giai Giai thứ mà cô ấy muốn! Cô ấy muốn chia tay với tôi để theo đuổi hạnh phúc, đó là tự do của cô ấy! Tôi không có quyền can thiệp!”

“Tôi cũng không thể đi ngăn cản, nếu không thì tôi không phải là thật lòng yêu cô ấy!”

“Nếu thật yêu một người thì sẽ phải suy nghĩ cho cô ấy, làm cho cô ấy hạnh phúc! Tôi không thể mang lại cho cô ấy thứ mà cô ấy muốn. Tôi chỉ có thể chúc phúc cho cô ấy đạt được điều đó!”

Trương Lâu: “…”

Vương Tinh: “…”

Hai người, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, đều không ngờ rằng, Khương Tiểu Nha ở một mình có một lúc mà lại có được sự giác ngộ cao thâm như vậy.

Sự thay đổi quá lớn, bất thường.

Vì vậy, họ nhìn về phía Tần Kiệt với một ánh mắt ngưỡng mộ.

Lúc nãy, chính là Tần Kiệt đã đề nghị để Khương Tiểu Nha ở lại một mình.

Trương Lâu và Vương Tinh còn lo lắng Khương Tiểu Nha nghĩ không thông.

Kết quả chứng minh Tần Kiệt đã nói đúng.

Khương Tiểu Nha không phải là kẻ ngốc, mà ngược lại cậu ta rất thông minh, ban nãy ra tay với Tần Kiệt chỉ là nhất thời nghĩ không thông, kích động mà ra.

Tần Kiệt đánh Khương Tiểu Nha một đòn coi như là đánh cho cậu ta tỉnh ngộ, làm cho Khương Tiểu Nha nhận ra rằng mình sai ở đâu, rốt cuộc bản thân đã mắc sai lầm gì.

Một mình yên lặng, ngẫm nghĩ về sai lầm của mình.

Quả đúng như vậy.

Cậu ta bình tĩnh lại, đem toàn bộ sự việc suy nghĩ lại nhiều lần, cảm thấy Tần Kiệt nói có lý.

Rốt cuộc, cậu ta đã nghĩ thông suốt.

Nếu như thực sự yêu Thẩm Giai Giai mà lại không mang lại hạnh phúc cho cô ấy thì chi bằng buông tay, chúc phúc cho cô ấy.

Cô ấy vui vẻ, bản thân cũng vui vẻ.

Hợp rồi lại tan, chia tay êm đẹp.

Hai người đều vui.

Sau khi đã nghĩ thông suốt thì Khương Tiểu Nha cũng hiểu ra, tại sao Tần Kiệt lại mắng cậu ta, đánh cậu ta.

Anh không có ý gì khác, chỉ muốn đánh cho cậu ta tỉnh ngộ, để cậu ta làm một người đàn ông chân chính.

Đàn ông mà, sống ở trên đời, lo gì không có vợ?
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 365: "Kiệt Tử, sao cậu đánh đầu tôi?"


"Tần Kiệt, tôi biết là em ở ký túc xá mà! Em dám cúp điện thoại của tôi, cánh. . . . . ."

Tôn Ngọc Phương còn chưa nói xong liền phát hiện hình như có gì đó không ổn.

Bởi vì cô ta thấy Lâu béo, Vương Tinh, và cả Khương Tiểu Nha đều ở đó.

Cô ta là giáo viên cố vấn của lớp nên vẫn biết một vài sinh viên trong lớp sống ở kí túc xá trường.

Nhất là phòng 115, vô cùng đặc biệt.

Cô ta cũng chú ý nhiều hơn.

Theo như hiểu biết của cô ta thì kí túc xá bây giờ chỉ có một mình Tần Kiệt ở.

Vương Tinh, Lâu béo, Khương Tiểu Nha đã dọn ra ngoài ở từ lâu rồi.

Tại sao hôm nay tất cả đều ở đây?

Xem tình hình, ánh mắt của Khương Tiểu Nha hình như có gì đó không đúng.

Tình huống gì đây?

"Ơ, các em đều ở đây à?", Tôn Ngọc Phương vội vàng sửa lời: "Ơ, cô nhớ ra có vài việc cần phải xử lý nên cô về trước đây!"

Tôn Ngọc Phương đến tìm Tần Kiệt vì chuyện 50 ngàn tệ kia.

Nếu chỉ có một mình Tần Kiệt thì còn dễ nói, nhưng giờ còn có Lâu béo, Vương Tinh và Khương Tiểu Nha ở đây.

Làm sao cô ta có thể không biết xấu hổ cơ chứ.

Tốt nhất là nhanh chóng bỏ chạy thôi.

Chẳng lẽ gọi một mình Tần Kiệt ra nói chuyện ư.

Bọn họ sẽ bị người khác hiểu lầm, thôi thì tìm cơ hội sau vậy.

Nhưng cô ta không biết chuyện cô ta tới tìm Tần Kiệt lấy tiền, Lâu béo, Khương Tiểu Nha và Vương Tinh đều đã biết rồi.

Có điều ba người cũng không vạch trần.

Bọn họ mặc kệ Tôn Ngọc Phương rời đi.

Cho đến khi không còn thấy bóng dáng đâu, người đầu tiên cười lên chính là Lâu béo.

Tiếp theo là Vương Tinh, bọn họ cười đứt quãng, tiếng cười có chút giống tiếng ma quỷ kêu gào.

Về phần Khương Tiểu Nha, cậu ta cũng không nhịn được phải che miệng muốn cười, sau đó lại cố gắng không cười.

Tần Kiệt cũng phải lắc đầu.

"Xem ra cô Tôn của chúng ta cũng có lúc sợ mất mặt! Lâu béo, Tinh Tử, Khương Tiểu Nha, nhớ kỹ, muốn đối phó với cô giáo Tôn thì phải độc, cậu càng sợ cô ta thì cô ta càng được voi đòi tiên! Đến lúc đó mới có đồ ăn ngon để ăn!"

Lâu béo: "..."

Thằng nhóc này, cậu có thể làm vậy được, không có nghĩa chúng tôi cũng có thể, ai biết hai người có lén lút làm chuyện gì khác hay không.

Nói thì dễ nghe lắm, nhưng tôi không tin đâu.

Vương Tinh cũng im lặng không nói, giống như không nghe thấy vậy.

Khương Tiểu Nha lại nhíu mày, "Kiệt Tử, rốt cuộc tại sao cô giáo Tôn lại muốn tìm cậu mượn tiền? Còn là 50 ngàn tệ? Là khoản tiền cậu kiếm được từ việc thu gom phế liệu sao?"

"Khương Tiểu Nha, chắc không phải cậu đang hâm mộ chứ?", Lâu béo giành lời nói trước: "Lúc trước Kiệt Tử tìm cậu rủ cùng nhau tham gia, nhưng cậu không làm, bây giờ mới nghĩ tới việc muốn làm thì đã muộn rồi!"

"Muộn rồi sao?", Khương Tiểu Nha sửng sốt: "Nói như vậy là các cậu thực sự kiếm được khoản lớn rồi à?"

"Ai nói không phải đâu? Tôi nói cho cậu biết, đừng nói là Kiệt Tử, ngay cả tôi, một tháng 20 ngàn cũng đã đủ rồi!", Lâu béo ngồi thẳng lưng, có chút lâng lâng.

Bụp ~

Tần Kiệt bỗng nhiên quay qua đập cậu ta một cái.

"Kiệt Tử, sao cậu đánh đầu tôi?"

"Cậu thấy không đáng đánh sao? Ai kêu cậu khoác lác? Đứng qua một bên đi! Mới có chút tiền đã muốn phổng mũi lên rồi!", Tần Kiệt liếc ngang một cái, có chút bất mãn.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 366: "Thật sự chỉ có thể uống chút canh thôi sao?"


Lâu béo thè lưỡi, dáng vẻ giống như rất sợ Tần Kiệt, ngoan ngoãn đứng sang một bên.

"Khương Tiểu Nha, là như thế này! Hạng mục thu gom phế liệu đã trở thành nghề phụ của tôi rồi!"

"Á? Nghề phụ?", Khương Tiểu Nha có chút giật mình.

Theo lời Lâu béo thì một tháng 20 ngàn đã đủ rồi, đây là cuộc sống tốt như thế nào cơ chứ.

Tần Kiệt nói đã trở thành nghề phụ?

Vậy nghề chính là gì?

Công việc chính thì kiếm được bao nhiêu tiền?

Đúng vậy, nghề phụ thôi mà, kiếm chút tiền tiêu vặt! Có cũng được mà không có cũng không sao! Tôi không quan tâm!

Khương Tiểu Nha: "..."

Cậu ta bỗng nhiên cảm thấy trong lúc âm thầm, khoảng cách giữa cậu ta và Tần Kiệt đã ngày càng bị kéo dài.

Thu nhập một tháng 20 ngàn mà chỉ xem là tiền tiêu vặt, cậu ấy còn không quan tâm?

Trời ơi!

Ở thời đại bây giờ, mức lương một tháng của một công nhân xí nghiệp trong nước trung bình cũng chỉ khoảng 2 ngàn tệ.

Tiền của mấy người gấp mười lần người ta.

Tương đương với thu nhập nửa năm của người ta.

Mà còn chỉ là tiền tiêu vặt?

Điều này cũng quá...

Khương Tiểu Nha cảm thấy não cậu ta không đủ dùng nữa rồi.

"Kiệt Tử, cậu không trêu đùa tôi chứ?", Khương Tiểu Nha có chút không dám tin.

"Khương Tiểu Nha, cậu là người của phòng 115 chúng ta, một ngày là vậy, cả đời cũng là như vậy! Chúng ta đều là anh em, tôi sẽ không giấu cậu! Tôi và Lâu béo hiện tại đang làm chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách, hiện tại đang trong giai đoạn khởi đầu, đợi sau khi chúng tôi hoàn toàn xây dựng được hình tượng thương hiệu tốt, thực sự thâm nhập vào bên trong trường học thì đừng nói một tháng kiếm được 50 ngàn, một tháng kiếm được 100 ngàn cũng được!"

Khương Tiểu Nha: "..."

Khương Tiểu Nha kinh ngạc đến mức há miệng thành hình chữ O luôn rồi.

Bọn họ một tháng kiếm được... 100 ngàn?

Đây là tình tiết giàu nhanh trong đêm sao?

Thu nhập một tháng của bọn họ tương đương thu nhập gần tám năm của công nhân xí nghiệp trong nước.

Đúng là quá đáng sợ.

"Tôi biết cậu vẫn là có chút không dám tin! Nhưng sự thật chính là như vậy! Đầu năm nay, đầu tiên tôi định kéo cậu cùng làm thu gom phế liệu nhưng cậu xem thường nó nên bỏ lỡ mất một cơ hội!"

"Nếu cậu không chủ động làm chuyển phát nhanh thì cậu lại mất đi cơ hội thứ hai đấy! Hai hạng mục này cậu luôn cho rằng rất bình thường, không đáng tiền! Nhưng hiện thức chính là, càng là hạng mục bị xem thường thì cậu càng kiếm được nhiều tiền!"

"Cho nên bây giờ cậu muốn tham gia làm chuyển phát nhanh đã quá trễ rồi! Bởi vì đã chia đồ ăn hết rồi, nếu cậu muốn tham gia thì chỉ có thể uống chút canh thôi, không còn lợi ích gì!"

Tần Kiệt nói thẳng ra, hoàn toàn không giấu diếm Khương Tiểu Nha.

"Thật sự chỉ có thể uống chút canh thôi sao?"

Khương Tiểu Nha có chút động lòng rồi.

"Ừ, chỉ có thể uống chút canh! Đương nhiên, dù thế nào chúng ta cũng là anh em! Nếu đã là anh em, sao tôi có thể không quan tâm cậu được chứ! Cho nên cậu không cần phải nản chí! Kiên nhẫn chờ đợi! Chờ khi nào mình mở rộng thêm hạng mục khác, cậu lại tham gia vậy!"

Tần Kiệt nói.

"Hạng mục mới?", Khương Tiểu Nha có chút kinh ngạc: "Cậu còn muốn làm những thứ khác sao?"

"Đương nhiên rồi, chỉ cần là hạng mục có thể kiếm tiền, tôi đều muốn làm!", Tần Kiệt gật đầu.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 367: Chỗ này là trong khuôn viên trường,


". . . ", lúc này Khương Tiểu Nha cảm thấy được sự chênh lệch giữa cậu ta và Tần Kiệt không phải chỉ lớn hơn một chút.

Mà lớn tới mức cậu ta cảm thấy giống như không hề quen biết Tần Kiệt.

Trước kia cậu ta luôn cho rằng Tần Kiệt học tập không bằng cậu ta.

Cậu ta dương dương tự đắc và luôn cảm thấy mình giỏi Tần Kiệt một cấp.

Nhưng bây giờ cậu ta cảm thấy cậu ta sai rồi.

Cậu ta đi học là vì cái gì?

Thực tế không phải để bản thân có thể kiếm được nhiều hơn và sống tốt hơn sao.

Nhưng số tiền Tần Kiệt kiếm được bây giờ đã vượt qua sự tưởng tượng của cậu ta rồi.

Thu nhập một tháng của anh là 50 ngàn tệ và đó cũng chỉ là tiền tiêu vặt.

Thu nhập một tháng 100 ngàn tệ, vậy thu nhập một năm là triệu tệ, đây mới là số tiền lớn.

Nếu như hôm nay không nghe Tần Kiệt nhắc tới, cậu ta còn cảm thấy những thứ này cách cậu ta quá xa.

Nhưng bây giờ ~

Cậu ta nhận ra mình sai rồi, vô cùng sai lầm.

"Cậu có thể tiết lộ hạng mục tiếp theo của cậu là làm gì không?", Khương Tiểu Nha hỏi.

"Tạm thời vẫn chưa nghĩ tới!", Tần Kiệt lắc đầu.

"..."

Khương Tiểu Nha có chút câm nín.

"Vậy rốt cuộc bây giờ tôi nên làm gì đây? Chẳng lẽ không làm gì, suốt ngày chỉ biết cắm đầu học từ sáng tới tối giống như trước đây sao?", Khương Tiểu Nha hỏi.

"Đúng, nhiệm vụ chính của cậu bây giờ là học nhiều hơn, nhất là tiếng anh và một số kiến thức về phương diện quản lý, học nhiều thêm một chút!"

"Ý cậu nói tương lai sẽ cần dùng tới tiếng anh và quản lý sao?"

"Đúng, cậu thông suốt rồi đó! Cho nên, người anh em, cố gắng lên! Dù tôi có thể kiếm tiền đi chăng nữa thì cũng khó mà một mình chống đỡ! Tôi còn phải dựa vào các anh em cùng nhau giúp sức mới có thể đứng lên được! Cậu nói đúng không?"

"Tôi hiểu rồi!"

"Vậy là đúng rồi!"

"Còn cô giáo Tôn... "

Hai tiếng sau, Tần Kiệt bước ra từ sảnh của ngân hàng Công Thương, sau khi vào khu giảng đường, anh trực tiếp gọi điện thoại cho Tôn Ngọc Phương.

Lúc đi xuống lầu, Tôn Ngọc Phương cứ dáo dác nhìn quanh bốn phía, thoạt nhìn có vẻ rất cẩn thận, dường như là đang lo sợ bị người khác nhìn thấy.

Nhìn thấy vậy, Tần Kiệt cũng không còn lời nào để nói.

Cũng đâu phải đi ăn trộm đâu chứ, cần gì phải vậy?

Rốt cuộc là Tôn Ngọc Phương đang làm cái quỷ gì?

Tần Kiệt cảm thấy hơi khó hiểu.

“Sao em lại đến khu giảng đường?”, Tôn Ngọc Phương kéo Tần Kiệt sang một bên, sau khi nhìn quanh một lượt, xác định không có ai đi ngang qua, cô mới lên tiếng.

“Em nói này, cô Tôn, không phải chỉ có năm mươi ngàn tệ thôi sao, phức tạp quá làm gì, cũng đâu phải tiền ăn trộm, cô cần gì phải cẩn thận đến mức đó?”, Tần Kiệt dò hỏi.

“Trời ạ, em không đọc tin tức à?”

“Xem tin tức? Tin gì chứ?”, Tần Kiệt không hiểu sao.

“Gần đây có người chuyên lựa chọn những cô gái độc thân để cướp bóc, em không biết à?”, Tôn Ngọc Phương thấp giọng nhắc nhở.

Tần Kiệt: “…”

Anh thật sự bó tay với Tôn Ngọc Phương rồi.

Chỗ này là trong khuôn viên trường,
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 368: Nguy hiểm thật.


Trong một ngôi trường đại học đông đúc như thế này, trừ phi tên cướp nào đó ăn no rửng mỡ hoặc đầu óc có vấn đề mới chạy đến đây ăn cướp!

Bộ không muốn sống nữa à?

Cái cô Tôn Ngọc Phương này, đúng là đầu óc thiếu mất cọng dây nào rồi.

Tần Kiệt thật sự không muốn lãng phí thời gian nữa, anh trực tiếp đưa túi tiền đã gói kỹ cho cô ta.

“Cô đếm đi!”

“Được!”, Tôn Ngọc Phương mở túi ra xem, không nhiều không ít, vừa đúng năm cọc tiền, tất cả đều là tiền giấy màu xanh da trời mới tinh.

Cô ta thở phào nhẹ nhõm, cứ như vừa hoàn thành một việc gì đó cực kỳ gian khổ: “Được rồi, tôi yên tâm rồi! Chuyện tiền bạc coi như xong! Sau này chớ có giở trò bịp bợm với tôi! Nếu không, em chớ có trách!”

Tần Kiệt: “…”

Tôn Ngọc Phương cầm túi tiền rời đi, vừa đi vừa quan sát bốn phía, lại còn ôm chặt túi tiền trong ngực, cứ như thật sự sợ có người cướp của mình vậy.

Thấy vậy, Tần Kiệt không khỏi lắc đầu.

Cái cô Tôn Ngọc Phương này, chẳng lẽ đầu óc cô ta có vấn đề sao?

Giữa ban ngày còn lo có người chạy vào trường ăn cướp?

Đúng là đầu óc có vấn đề, hết thuốc chữa!

Tần Kiệt chẳng muốn để tâm đến Tôn Ngọc Phương nữa, anh lấy điện thoại ra gọi cho Tần Tuyết.

“Alo!”

“Tuyết Nhi, hôm nay em thấy thế nào rồi, đã đỡ hơn chưa?”

“Ừm, đã đỡ nhiều rồi!”

“Có thể ra ngoài không?”

“Haiz, vẫn chưa được đâu, đến tháng ít nhất phải nghỉ ngơi sáu ngày đó!”

“Ừm, được rồi! Không ra được thì thôi vậy! Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh đi chơi bóng rổ!”

“Anh còn biết chơi bóng rổ à?”, đây là lần đầu tiên Tần Tuyết nghe anh nói.

“Em xem thường bạn trai của mình đúng không? Anh đã nói với em, thời trung học, anh chính là cao thủ bóng rổ đó! Trong lớp, anh giữ vị trí trung phong đấy!”

“Thật à? Sao em thấy khó tin quá!”, Tần Tuyết không quá tin tưởng.

“Đương nhiên là thật, em không tin đúng không, đi hỏi Lâu béo thử đi!”, Tần Kiệt nói.

“Được, giờ em sẽ gọi cho Lâu béo hỏi thử xem! Xem xem anh có thật sự lợi hại như vậy không!”, Tần Tuyết khẽ gật đầu.

Tần Kiệt: “…”

Anh chỉ chém gió mà thôi, vậy mà Tần Tuyết lại tưởng là thật, bảo anh phải nói tiếp thế nào đây.

“Sao anh không nói nữa? Có phải là nói khoác bị em vạch trần rồi không?”, Tần Tuyết hỏi.

“Khụ khụ!”, Tần Kiệt ho khan một trận: “Haizz, này, anh còn có chút việc, không thể nói chuyện với em được nữa, em nghỉ ngơi cho tốt đi nhé!”

Tút tút~

Cúp máy rồi.

Phì~

Tần Tuyết bật cười.

Tên nhóc này còn định gạt cô đấy.

Ngày thường anh vận động kiểu gì, bộ em không biết sao?

Tần Tuyết nở nụ cười, cười một cách ngọt ngào.

Còn Tần Kiệt thì thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm thật.

Rốt cuộc cũng thoát được, bằng không, nói thêm chút nữa, e là phải xấu hổ rồi.

Reng reng reng~

Bỗng nhiên, chuông điện thoại của Tần Kiệt reo vang, là Tô Nhuệ gọi đến.

“Giám đốc Tô, có chuyện gì?"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 369: “Cảm ơn giám đốc Tần đã quan tâm!”


“Giám đốc Tần, tôi và Tôn Triêu Dương đã khởi hành rồi! Tôi muốn hỏi anh, phí phát ngôn sẽ tính thế nào?”

“Ờ, hiệu suất nhanh thật đấy!”, Tần Kiệt ngẫm nghĩ: “Khởi điểm là một trăm ngàn tệ, tối đa là năm trăm ngàn tệ”.

“Hả?”, Tô Nhuệ có hơi hoang mang.

“Sao vậy?”, Tần Kiệt hỏi.

“Giám đốc Tần, khởi điểm một trăm ngàn, tối đa năm trăm ngàn có phải quá ít không?”, Tô Nhuệ cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.

Mấy năm nay, phí phát ngôn của ngôi sao có ai mà không khởi điểm từ một triệu trở lên chứ.

Tần Kiệt lại đưa ra giá khởi điểm một trăm ngàn, tối đa năm trăm ngàn, quả thực không có sức hấp dẫn.

Thử hỏi có ai bằng lòng làm chứ!

“Giám đốc Tô, suy nghĩ của cô lại đi vào lối mòn nữa rồi!”, Tần Kiệt giảng giải: “Trong danh sách tôi các người có tên vận động viên nổi tiếng nào sao?”

“Không có, đều là những vận động viên chưa có tên tuổi!”, Tô Nhuệ lắc đầu.

“Cô đã biết vậy thì còn đắn đo làm gì?”, Tần Kiệt nói: “Cô phải nhớ kỹ một điều, mỗi người đều có nhược điểm. Vận động viên cũng vậy, nếu như bọn họ nổi tiếng, chắc chắn sẽ khinh thường năm trăm ngàn tệ!”

“Nhưng nếu bọn họ chưa nổi tiếng, đừng nói năm trăm ngàn tệ, dù là một trăm ngàn tệ, đối với bọn họ cũng đã là một con số đáng mơ ước!”

“Ý anh là sao?”, Tô Nhuệ vẫn chưa thực sự hiểu.

“Giám đốc Tô, cô học bài không kỹ rồi!”, Tần Kiệt chỉ dẫn: “Mỗi một vận động viên, trước khi nổi tiếng, người nhà họ đều phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết, phải trả một cái giá rất đắt, trong đó bao gồm cả tiền tài!”

“Con đường của vận động viện hoặc là công thành danh toại, hoặc là không là gì cả! Có thể nói so với con đường vào Đại học còn gian nan hơn!”

“Vì giúp cho con cái đoạt giải quán quân, người nhà phải bỏ ra một số tiền cực lớn! Vào thời điểm trước khi bọn họ nổi tiếng, trong nhà hoặc nhiều hoặc ít đều gặp chút khó khăn!”

“Việc mà cô và Tôn Triêu Dương phải làm chính là tìm ra nhược điểm của bọn họ, ví dụ như gia cảnh khó khăn, cần tiền gấp,.v.v.., hai người có thể dùng tình cảm, từng chút một phá vỡ phòng tuyến, khiến bọn họ tự nguyện ký hợp đồng! Hiểu ý của tôi rồi chứ?”

“Chuyện này…”, Tô Nhuệ dường như phát hiện ra đại lục mới, mắt cô sáng rực lên.

Đúng rồi.

Những gì Tần Kiệt vừa nói, sao cô lại không nghĩ đến chứ.

Mỗi một vận động viên, trước khi nổi tiếng trong nhà bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều gặp chút khó khăn, nhân cơ hội này dùng tình cảm đánh động, nói không chừng sẽ thu được kết quả bất ngờ.

Có thể đánh vào điểm này.

“Giám đốc Tô, hiểu rõ ý tôi chứ?”, Tần Kiệt lại hỏi.

“Tôi hiểu rồi! Vẫn là giám đốc Tần nhìn xa trông rộng! Hiện tại tôi đã hiểu vì sao anh không muốn ký hợp đồng với vận động viên nổi tiếng, mà lại muốn hợp tác với những người chưa có tên tuổi rồi!”, Tô Nhuệ lập tức vỗ mông ngựa.

“Bớt đi! Còn gì muốn hỏi gì nữa không, cứ nói thẳng ra là được!”

“Giám đốc Tần, lỡ như chúng ta ký hợp đồng với rất nhiều người nhưng không ai đoạt giải quán quân thì sao? Chẳng phải lỗ lớn rồi sao?”, Tô Nhuệ có hơi lo lắng.

“Giám đốc Tô, cô lại để tâm vào chuyện vặt vãnh rồi! Không phải lỗ, mà là lời to đấy! Cô nghĩ lại mà xem, chỉ cần chúng ta chọn đúng một người, người đó sẽ thu hút lượt quan tâm cực lớn, có sức hút rồi, cô còn ngại không kiếm lại được số phí tổn đã bỏ ra à?”, Tần Kiệt hỏi lại.

“Việc này…”

Tô Nhuệ nở nụ cười: “Đúng là tôi đã quá để tâm vào chuyện vặt vãnh! Giám đốc Tần nhìn xa trông rộng! Được rồi, tôi đã hiểu! Anh cứ yên tâm, tôi biết phải làm sao rồi!”

“Ừm, giảng giải thật kỹ ý của tôi cho Tôn Triêu Dương nghe! Chúc hai người thuận buồm xuôi gió!”

“Cảm ơn giám đốc Tần đã quan tâm!”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Tần Kiệt cũng rất mong chờ.

Anh thật sự hi vọng Tô Nhuệ và Tôn Triêu Dương sẽ sớm ngày chiến thắng trở về.
 
Back
Top Bottom