Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 350: Hai người suy nghĩ hồi lâu.


Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tần Kiệt gọi cho Châu Phàm, khi anh biết bên phía Châu Phàm không xảy ra chuyện gì lớn, mọi việc đều ổn định thì anh mới cảm thấy yên tâm được phần nào.

Trước mắt, mọi thứ đang diễn ra đâu vào đấy theo kế hoạch ban đầu, chỉ đợi đơm hoa kết trái nữa mà thôi.

Tần Kiệt rất mong đợi.

Anh đi bộ đến cửa hàng chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách.

Mặc dù vẫn chưa đến cửa hàng, xa xa anh nhìn thấy Lâu béo đang nói chuyện với một nhóm nhân viên chuyển phát nhanh.

Nhưng Tần Kiệt lại cau mày.

Bởi vì anh phát hiện ra rằng hôm nay có ít nhân viên chuyển phát nhanh hơn mấy ngày trước.

Vài ngày trước, bọn họ đều đến đông đủ mà nhỉ, chuyện gì đã xảy ra?

Tần Kiệt không vội vàng đi tới, mặc kệ Lâu béo nói chuyện.

Khoảng chừng 15 phút sau, đám nhân viên chuyển phát nhanh mới lấy tờ rơi và các giấy tờ khác rồi lần lượt đi làm việc của họ.

Lúc này Tần Kiệt mới đi về phía cửa hàng.

"Kiệt Tử, cậu đến rồi!", Lâu béo lên tiếng chào hỏi, nhưng vẻ mặt không còn vui vẻ như trước.

Không chỉ Lâu béo mà ngay cả Dương Liễu cũng phờ phạc rũ rượi như củ cải muối.

"Lâu béo, Dương Liễu, hai người sao thế? Mặt mày ỉu xìu vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

"Cậu hỏi Lâu béo đi!", Dương Liễu yếu ớt nói.

"Hả?"

Tần Kiệt càng thêm tò mò.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến hai người bọn họ thành ra bộ dạng này?

"Lâu béo, cậu nói xem đã xảy ra chuyện gì?", Tần Kiệt hỏi.

"Có 6 nhân viên chuyển phát nhanh đã nghỉ việc!", Lâu béo tỏ vẻ bất đắc dĩ.

"Tại sao bọn họ không làm nữa? Đãi ngộ không tốt sao?”, Tần Kiệt hỏi.

"Không phải!", Lâu béo lắc đầu: "Bọn họ cảm thấy quá xấu hổ!"

"Xấu hổ?", Tần Kiệt nghe đến đây, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách vẫn đang trong giai đoạn phát triển.

Hàng ngày, nhân viên chuyển phát nhanh được yêu cầu phát tờ rơi và tìm khách hàng mới.

Trong số đó, bọn họ chắc chắn đã gặp phải những người bạn học có quen biết.

Đối diện với người quen, vì để lấy lòng bọn họ thì bắt buộc phải nói mấy lời ngon ngọt tử tế, lại càng thêm khúm núm.

6 người không muốn làm nữa chắc chắn là đã suy nghĩ đến vấn đề này, cảm thấy rất mất mặt.

Kiếp trước, Tần Kiệt đã từng gặp qua rất nhiều người kiểu như vậy.

"Bọn họ không muốn làm thì thôi, hai người các cậu việc gì mà phải cau có mặt mày vì đám người đó chứ? Không đáng!", Tần Kiệt nói.

"Nhưng bọn họ không làm, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến những người khác!", Lâu béo nói ra nỗi băn khoăn trong lòng.

Tần Kiệt mỉm cười.

Lâu béo có thể lo lắng đến mức này, chứng tỏ cậu ta đã tiến bộ.

Rất tốt.

"Lâu béo, cậu nhớ kĩ câu này cho tôi, đường đời rất dài, ắt sẽ gặp muôn người, có người đi với mình một đoạn đường dài, có người đã được định sẵn chỉ là khách qua đường trong chặng đường đời của mình mà thôi! Không cần phải buồn phiền vì bọn họ!"

"6 người bọn họ không làm nữa thì thôi, chẳng có gì to tát cả! Cậu nói ảnh hưởng đến những người khác, cũng không sao!

"Nhưng...", Lâu béo vẫn có chút lo lắng.

"Không nhưng nhị gì hết! Cậu phải biết một điều, hễ là người dễ bị ảnh hưởng và dao động ý chí thì sẽ không phải là bạn đồng hành của chúng ta! Bọn họ không có duyên đi xa hơn cùng chúng ta!"

"Nếu đã không thể đi xa hơn cùng chúng ta, vậy cậu cần gì phải bận tâm tới bọn họ? Họ đến, chúng ta chào đón, họ đi, chúng ta cũng không cần phải buồn rầu, mặc kệ họ là được!"

"Bọn họ làm như vậy, ngược lại có lợi cho chúng ta đó! Họ có thể giúp chúng ta tìm ra những người bạn đồng hành thực thụ sẵn sàng đi cùng chúng ta, hai người thấy có đúng không?"

Tần Kiệt nhìn về phía Lâu béo và Dương Liễu rồi nói.

"Chuyện này..."

Lâu béo và Dương Liễu trầm mặc không nói gì.
Hai người suy nghĩ hồi lâu.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 351: Cậu nhất định sẽ là của tôi.


"Ừm, Kiệt Tử nói rất có lý, chúng ta không cần phải lo lắng!", Dương Liễu là người đầu tiên nhận ra.

"Được rồi! Kiệt Tử nói thế nào thì là thế đấy! Vậy tiếp theo, chúng ta nên làm như thế nào?", Lâu béo hỏi.

"Không gấp, cuộc thi hùng biện sắp được diễn ra! Đến lúc đó, chúng ta sẽ đến với tư cách là một nhà tài trợ, nhân cơ hội quảng cáo nhãn hiệu chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách, để nhiều người biết đến thương hiệu Ngũ Kiếm Khách hơn! Lo gì không ai đến! Trong khoảng thời gian này, hai người nên làm gì thì thì làm cái đó! Nhưng..."

Tần Kiệt vừa nói, ánh mắt anh lại quét qua quét lại nhìn Lâu béo và Dương Liễu.

"Nhưng gì?", Lâu béo nói.

"Hai người các cậu đừng chơi quá sức nhé!"

Nói xong, Tần Kiệt liền cất bước bỏ chạy.

Dương Liễu đỏ mặt cúi đầu xuống.

Lâu béo sững sờ một lúc mới phản ứng lại.

"Mẹ nó chứ! Kiệt Tử chết tiệt, cậu dám giễu cợt tôi, xem tôi xử lý cậu như thế nào..."

Vẫn chưa kịp nói xong, Lâu béo buồn bực hỏi: "Người đâu? Đi đâu mất rồi?"

...

Cả đoạn đường Tần Kiệt chạy như điên, một lúc sau anh chạy đến vườn dâu tây ở bờ bên kia sông Tuần Tư.

Anh đang định đi tìm Tần Tuyết, bỗng nhiên lại đụng phải Ôn Thanh Thanh. Cả người lập tức dừng lại.

Sao có thể trùng hợp đến vậy?

"Hi, bạn học Ôn, trùng hợp thật đó!”, Tần Kiệt gượng cười chào hỏi.

"Giả!", Ôn Thanh Thanh chỉ nói một chữ.

"Cậu có ý gì?", Tần Kiệt có chút không phản ứng kịp.

"Ý tôi là những lời cậu nói quá giả tạo!", Ôn Thanh Thanh bổ sung.

Tần Kiệt: "..."

Được thôi, anh bị lộ tẩy rồi.

Nhưng anhvà Ôn Thanh Thanh cậu thực sự không còn gì để nói với nhau nữa.

Vì vậy đương nhiên là giả rồi.

"Bị tôi nhìn trúng rồi đúng không? Không còn gì để nói nữa đúng không? Tôi biết ngay cậu đang nói dối mà! Được rồi, không quấy rầy cậu và con gái nhà người ta nữa, mau đi đi!", Ôn Thanh Thanh kéo bạn của mình lướt qua người Tần Kiệt.

Tần Kiệt: "..."

Hửm?

Tình huống gì vậy?

Có gì đó không ổn.

Không phải Ôn Thanh Thanh vẫn luôn quấn lấy anh muốn anh làm bạn trai của cô ấy sao?

Tại sao hôm nay không quấn lấy anh nữa?

Còn giục anh đi tìm Tần Tuyết?

Điều này không giống với phong cách của Ôn Thanh Thanh.

Tần Kiệt có chút mông lung, anh cau mày, không thể hiểu được, cứ đứng bất động ở đó.

"Thanh Thanh, cậu làm gì mà không kéo cậu ấy?"

"Không, nếu tớ kéo cậu ấy chắc chắn sẽ hỏng chuyện!", Ôn Thanh Thanh nói.

"Tại sao?"

"Cậu nghĩ mà xem, mấy ngày trước, tớ sống chết bám lấy cậu ấy nhưng cậu ấy vẫn không chấp nhận tớ! Chứng minh điều gì? Cậu ấy không có hứng thú với tớ. Bây giờ, tớ thay đổi lối chơi, không quan tâm đến cậu ấy nữa, còn cố tình giả vờ bày ra dáng vẻ không để ý đến cậu ấy! Khiến cho khoảng trống trong lòng cậu ấy ngày càng lớn, cậu cảm thấy đến lúc đó cậu ấy sẽ nghĩ như thế nào?”, Ôn Thanh Thanh nói.

"Cậu ấy nhất định sẽ rất thất vọng! Cậu ấy sẽ tự hỏi, cậu không giống như bình thường, sẽ nghĩ rằng có phải mình đã hết sức hấp dẫn rồi, đúng không?"

"Đúng vậy, cậu ấy nhất định sẽ nghĩ như vậy! Tớ xem như cũng khá hiểu rõ con người của cậu ấy. Không thể đối xử quá tốt với cậu ấy, cũng không thể quá lưu luyến! Phải xa cậu ấy ra một chút, để trong đầu cậu ấy lúc nào cũng là hình ảnh của tớ! Như vậy mới có cơ hội tiến thêm!", Ôn Thanh Thanh lại nói.

"Ha ha, cậu xem, biểu cảm của cậu ấy ở trong điện thoại của tớ là gì? Còn đứng ngây người ở đó không động đậy nữa chứ! Xem ra cậu nói đúng rồi đó!"

"Ha ha, tớ đã nói mà! Cái tên Tần Kiệt này, không thể đối xử quá tốt, cũng không thể kè kè ở bên cậu ấy được, phải để cho cậu ấy có chút thất vọng và hụt hẫng! Có như vậy cậu ấy mới nhớ đến tớ!", Ôn Thanh Thanh cười nói.

Cô ấy vui mừng vì kế hoạch của mình thành công.

Tần Kiệt.

Tôi nhìn trúng cậu rồi.

Cậu nhất định sẽ là của tôi.

Ôn Thanh Thanh và bạn của cô ấy vừa nói vừa cười bước qua sông Tuần Tư.

Tần Kiệt vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ im lặng suy nghĩ, anh cau mày đi về phía vườn dâu.

Nhưng dọc đường đi, anh vẫn luôn tự hỏi rốt cuộc Ôn Thanh Thanh có mưu đồ gì?
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 352: Anh chỉ có thể từ từ chờ đợi.


"Tuyết Nhi, anh đang ở dưới lầu, em xuống đây đi!", Tần Kiệt gọi điện thoại cho Tần Tuyết.

"Hôm nay không được!", trong điện thoại, nghe giọng nói của Tần Tuyết hình như có chút khó chịu.

Nét mặt Tần Kiệt hơi thay đổi: "Tuyết Nhi, giọng em nghe không ổn cho lắm, sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?"

Tần Kiệt có chút lo lắng.

"Em... em đến tháng!", Tần Tuyết ôm bụng nói.

Tần Kiệt: "..."

Được rồi, thế này thì cô ấy thực sự không thể xuống được rồi.

"Em ở một mình trong kí túc xá sao?", Tần Kiệt quan tâm hỏi.

"Ừm! Đau quá, em không nói chuyện với anh nữa! Em cúp máy đây!"

Tút tút~

Nói cúp là cúp, không cho Tần Kiệt một cơ hội nào cả.

"Gấp như vậy? Chắc là đau lắm đây!", Tần Kiệt cau mày: "Không được, mình là bạn trai sao có thể không quan tâm chăm sóc cô ấy chứ? Phải đi mua ít đồ bổ dưỡng mới được!"

Tần Kiệt lập tức chạy đến siêu thị Trung Bách trong khuôn viên trường.

Anh phát huy hết lợi thế của nhà vô địch giải chạy ngắn 100 m.

Người bình thường sẽ mất 10 phút, nhưng anh chỉ mất 5 phút để đến đó.

Vừa lao vào siêu thị, anh không nói hai lời, trực tiếp xách một chiếc giỏ chạy đến khu bán đồ ăn vặt.

Sau khi tìm thấy đường đỏ, anh bốc lấy 6 túi rồi ném chúng vào giỏ.

Tiếp theo, anh mua 6 túi táo đỏ sấy khô.

Nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ nên tiếp tục càn quét hàng.

Anh lại mua thêm 6 hộp A Giao.

Nhưng mà anh vẫn luôn cảm thấy còn thiếu thứ gì đó.

Đến tháng, nhất định sẽ bị thiếu máu.

Táo đỏ và A Giao đều có tác dụng bồi bổ cơ thể.

Đường đỏ có tác dụng làm ấm cơ thể, không gây lạnh trong người, khó chịu trong bụng.

Nhưng Tần Tuyết ở một mình trong kí túc xá, thân anh là đàn ông con trai, cũng không thể lên đó chăm sóc cô ấy được.

Có rất nhiều chuyện Tần Tuyết phải tự mình làm.

Chẳng hạn như xuống lầu ăn cơm.

Tần Tuyết đau bụng, chắc chắn sẽ không xuống.

Không xuống tầng, cô ấy sẽ không ăn cơm.

Tương đương với việc để bụng đói.

Như vậy không được.

Anh phải mua ít đồ ăn nhẹ.

Vì vậy, Tần Kiệt dựa theo đồ ăn vặt mà bình thường Tần Tuyết thích ăn, không cần biết là cái gì, cứ thấy là anh túm lấy ném vào trong giỏ.

Chẳng mấy chốc, chiếc giỏ đã được lấp đầy, không thể để thêm được nữa anh mới miễn cưỡng bước đến quầy thu ngân.

Nhưng khi anh đi ngang qua khu vực nhu yếu phẩm hàng ngày, khóe mắt anh thoáng thấy băng vệ sinh Sofy.

"Sofy? Đó không phải là thứ dành cho con gái sao? Đúng lúc Tần Tuyết đang cần!"

Tần Kiệt không chút suy nghĩ liền tìm được một cái túi lớn ở bên cạnh, vơ lấy băng vệ sinh Sofy nhét vào trong túi, anh nhét đến khi nào đầy thì mới rời đi.

Công việc kinh doanh buôn bán của siêu thị Trung Bách rất tốt.

Khi Tần Kiệt đến quầy thu ngân, có rất nhiều người đang xếp hàng.

Anh chỉ có thể từ từ chờ đợi.

"Này người anh em, đàn ông đàn ang, mua nhiều đồ dùng con gái như vậy để làm gì?", một con ếch bốn mắt phía sau kinh ngạc nhìn chằm chằm vào băng vệ sinh Sofy trong tay Tần Kiệt.

Cậu ta giống như là phát hiện ra châu lục mới vậy, vô cùng ngạc nhiên.

"Cậu quản được tôi sao?", Tần Kiệt chỉ hỏi một câu, không nói thêm mấy lời thừa thãi.

"Tôi nói này người anh em, cậu là đàn ông con trai, Sofy là đồ của bọn con gái, cậu mua về nhà dùng sao?"

Phụt~

Ha ha~

Nhiều người xung quanh không nhịn được phải bật cười.

Có một số người cười đến nỗi suýt chút nữa phun đờm ra ngoài.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 353: Giàu thật đấy.


Một người đàn ông trưởng thành mua băng vệ sinh Sofy về dùng?

Mẹ nó chứ.

Chắc không phải cậu ta muốn học Đông Phương Bất Bại chứ?

Thật ghê tởm.

"Cậu nhắc lại những gì cậu vừa nói cho tôi!", Tần Kiệt buồn bực, nhìn chằm chằm vào người đàn ông miệng to ở phía sau bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Ánh mắt đó vô cùng sắc bén, giống như Tần Kiệt muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta vậy.

Thấy vậy, người đàn ông miệng to mới nhận thức được nguy hiểm nên chỉ đành lùi về sau mấy bước.

"Cậu, cậu cứ nhìn tôi để làm gì?", người đàn ông miệng to giật mình, trong lòng có chút chột dạ.

"Cậu bị điếc sao? Lặp lại những gì cậu vừa nói, có nghe thấy không?", Tần Kiệt lên tiếng, giọng nói giống như từ địa ngục vọng về, khiến người khác không nhịn được phải rùng mình.

Hàm răng của cậu ta đang không ngừng va đập vào nhau.

Người đàn ông miệng to sợ quá không dám lên tiếng nữa.

Giờ phút này trong mắt của cậu ta Tần Kiệt không phải là người mà là ma quỷ.

Một tên ác quỷ có thể ăn thịt người mà không nhả xương.

Sao cậu ta dám lặp lại lời ban nãy chứ.

Không sợ ma quỷ ăn thịt sao?

“Vô dụng yếu đuối!”

Tần Kiệt lắc đầu, vô cùng thất vọng.

Dù vậy người đàn ông miệng to vẫn không dám mở miệng.

Các bạn học xung quanh cũng im như thóc, không dám lên tiếng.

Chẳng mấy chốc liền đến lượt Tần Kiệt quét mã thanh toán.

Anh lần lượt đặt đồ lên quầy thu ngân.

Nhân viên thu ngân cũng quét từng thứ một.

Một lát sau, tất cả hàng hóa trong giỏ đã được quét mã vạch.

Tiếp theo nhân viên thu ngân lại bắt đầu quét băng vệ sinh Sofy ở trong túi.

Ngay sau đó, mọi thứ đã được quét hết.

Thông báo được hiển thị ngay lập tức.

“Anh có thẻ thành viên không?”, nhân viên thu ngân hỏi.

“Không có”, Tần Kiệt lắc đầu nói.

“Anh có muốn làm một chiếc thẻ không?”, nhân viên thu ngân lại hỏi một câu.

“Không cần đâu, thanh toán đi, bao nhiêu tiền!”, vào lúc này Tần Kiệt lấy đâu ra tâm tư để làm thẻ thành viên gì đó chứ, anh trực tiếp lắc đầu từ chối.

“Ok, 1300!”, nhân viên thu ngân nói.

“Ừm, có 1300 tệ thôi à, sao rẻ vậy?”, Tần Kiệt thuận miệng nói.

Nhưng điều anh không biết là ngay khi lời vừa nói ra, người đàn ông miệng to và đám người đằng sau anh như chết lặng.

1300 tệ còn bảo ít?

Rẻ?

Ôi chúa!

Anh cả của tôi ơi, cậu có biết lương một tháng của những người đi làm bên ngoài bây giờ là bao nhiêu không?

Ví dụ như nhân viên thu ngân trước mắt, một tháng cũng chỉ được 700 tệ, cậu mua liền một lúc gần hai tháng lương của người ta, cậu còn nói ít sao?

Con mẹ nó cậu lắm tiền quá nhỉ?

Giả bộ giàu có cũng không đến mức như vậy chứ?

Nhưng mà.

Giây tiếp theo, Tần Kiệt lấy ví tiền rút ra 13 tờ tiền giấy mới tinh đặt lên quầy thu ngân.

Anh không nói một lời, xách túi đi thằng về phía cửa ra vào.

Thấy vậy người đàn ông miệng to và đám sinh viên ở đằng sau đều trợn mắt há hốc mồm.

Trong lòng bọn họ đều đang nghĩ rằng.

Tên đó đích thực là đại gia.

Một phát vung ra 1300 tệ, lại còn toàn là tiền 100 tệ mới tinh.

Giàu thật đấy.

Cũng may, ban nãy cậu ta không nghe lời của Tần Kiệt, lặp lại những gì mình nói.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 354: không để ý đến tiền bạc!”


Nếu không thì bây giờ không chừng cậu ta sớm bị tên đó tra tấn hành hạ không biết thành bộ dạng gì rồi.

Người đàn ông miệng to cảm thấy rất vui mừng.

Về mặt tâm lý, cuối cùng cậu ta cũng được an ủi phần nào.

Cậu ta thấy ánh mắt của đám sinh viên xung quanh đang lay động.

Dường như đang muốn nói rằng, nhìn thấy chưa, không phải là tôi nhát gan.

Trên thực tế người ta là đại gia, là người có tiền.

Tiêu tiền như cỏ rác.

Một kẻ nghèo kiết xác như tôi, nếu như ngu ngốc mà thật sự làm theo thì không chừng bây giờ tôi đã bị cậu ta hành hạ thành ra dáng vẻ chật vật như thế nào rồi.

Tôi đây gọi là đại trí giả ngu, ồ, cũng có thể gọi là biết xem xét thời thế.

*Đại trí giả ngu: người có tài trí cao nhưng luôn khiêm tốn, không để lộ tài năng, vẻ ngoài biểu hiện ra giống như một người ngu dốt, nhưng thực ra lại là người có trí tuệ phi phàm.

Đúng, chính là biết xem xét thời thế.

Người đàn ông miệng to rất hả hê.

Cậu ta dường như đã tìm được một lý do chính đáng để biện minh cho sự kém cỏi của mình.

Những thứ khác, cậu ta không quan tâm.

Dù sao có lý do này là đủ rồi.

Ai bảo người ta là đại gia còn mình là kẻ nghèo kiết xác chứ.

Đã nghèo phải biết thân biết phận.

Không nên lấy trứng chọi đá, nếu không đến cuối cùng đầu rơi máu chảy sẽ chỉ là bản thân mình mà thôi.

Tần Kiệt không biết anh miệng to đang suy nghĩ gì, lúc này, anh đang xách theo hai cái túi to tướng chạy về phía công viên Dâu Tây.

Đương nhiên, lần này anh đã có thể phát huy đầy đủ ưu thế của quán quân chạy cự ly 1000 mét, tuy rằng trên tay là hai cái túi to nhưng vì Tần Tuyết, anh không cảm thấy mệt mỏi một chút nào cả.

Tần Kiệt hệt như một lực sĩ vậy, dường như không cầm bất kỳ thứ gì trên tay, chạy một cách rất nhẹ nhàng.

Cuối cùng, anh cũng thuận lợi đến cổng công viên Dâu Tây.

Sau đó, Tần Kiệt gọi điện thoại cho Tần Tuyết.

“Anh lại gọi làm gì nữa? Không phải em đã nói rồi sao, em bị đau bụng! Có thể để em nghỉ một chút được không?”, trong điện thoại, giọng Tần Tuyết nghe rất nhỏ, hẳn là cô ấy đang rất đau.

“Tuyết Nhi, không phải anh cố ý muốn quấy rầy em, anh gọi điện cho em là để nói với em rằng anh có mua một vài thứ cho em, toàn là đồ bổ không đấy, anh sẽ đưa dì quản lý mang lên giúp em. Em ra mở cửa nhé!”, Tần Kiệt giải thích.

“Đồ bổ à? Đồ bổ gì vậy?”, Tần Tuyết cảm thấy khó hiểu.

“Em thấy rồi sẽ biết! Không nói nữa!”

Tút tút~

Tần Kiệt cúp máy.

Sau đó, anh đi đến phía dưới ký túc xá của cô, tìm được dì quản lý.

Lúc trước, Tần Kiệt từng có khoảng thời gian làm việc với tất cả các dì quản lý trong ký túc xá trường, còn từng ăn cơm cùng nhau nữa thế nên có thể nói là có quen biết.

Sau khi nghe Tần Kiệt nói rõ mục đích, dì quản lý bị cảm động bởi việc làm của anh, nên đã lập tức đồng ý mang hai cái túi đồ lên lầu giúp Tần Kiệt.

Không bao lâu sau, dì quản lý đã đến trước cửa phòng của Tần Tuyết, thấy cửa không khóa, nhìn vào trong thì thấy chỉ có một mình Tần Tuyết đang nằm trên giường, sắc mặt cô tái nhợt, tay ôm lấy bụng, trông có vẻ rất khó chịu.

“Tần Tuyết, con bị bệnh sao không nói với dì một tiếng! Con xem, nếu không phải Tần Kiệt nói với dì, dì cũng không biết!”

Dì quản lý cảm thấy không đành lòng, vội lấy ra một túi đường đỏ, đổ vào ly của Tần Tuyết, sau đó dùng nước sôi trong ấm pha loãng, đợi nguội một chút rồi tự tay đút cho Tần Tuyết uống.

Một ly nước đường đỏ chỉ trong chốc lát đã hết, sắc mặt Tần Tuyết đỡ hơn rất nhiều.

Cô ấy vô cùng cảm động.

“Cảm ơn dì!”

“Không cần cám ơn dì, muốn cám ơn thì đi mà cám ơn Tần Kiệt, bạn trai của con ấy!”, dì quản lý chỉ vào hai cái túi đồ: “Con nhìn đi, cậu ấy biết con không thoải mái nên đã đặc biệt chạy đến siêu thị Trung Bách để mua đấy!”

“Tốn đến 1300 tệ đó! Bằng một tháng lương của dì rồi, có thể thấy được cậu ấy thật lòng với con, không để ý đến tiền bạc!”

“Tuy nhiên, mấy thứ này cũng không đáng nói đến, khó có được nhất chính là cậu ấy vậy mà lại mua giúp con băng vệ sinh! Là một chàng trai, giữa ban ngày ban mặt lại đi mua thứ này, khỏi phải nói, chắc chắn sẽ bị người ta đồn đại bậy bạ!”

“Chắc chắn cậu ấy đã phải chịu đựng ánh mắt khác thường của mọi người! Thế nhưng cậu ấy vẫn mua, lại còn mang đến đưa cho dì, nhờ dì mang lên cho con!”

“Chỉ dựa vào điểm ấy cũng có thể thấy được Tần Kiệt rất yêu thương con! Không phải chỉ là chơi đùa mà thôi! Đàn ông như vậy không nhiều, con phải biết trân trọng đấy! Nhất định không được buông tay ra!”

“Được rồi, chuyện nên nói cũng đã nói cả rồi, con đang mệt, dì cũng không muốn nói nhiều, không quấy rầy con nữa, con nghỉ ngơi cho tốt nhé!”

Dì quản lý mỉm cười ra khỏi phòng, còn thuận tay giúp Tần Tuyết đóng cửa.

Lúc này, Tần Tuyết mới bắt đầu xem thử những thứ trong túi, có sáu túi đồ ăn vặt, sáu túi đường đỏ, sáu túi thuốc bổ máu,.v.v..
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 355: Tần Kiệt cảm thấy đau đầu.


Tất cả đều có 6 món, ngụ ý hi vọng mọi chuyện đều suôn sẻ với cô.

Đúng là bỏ nhiều tâm trí mà!

Mấy cái đó còn chưa nói, vậy mà trong túi thật sự có băng vệ sinh.

Nhìn thấy gói băng vệ sinh, khóe mắt Tần Tuyết ngấn lệ.

Cô không ngờ một chàng trai như Tần Kiệt lại có thể công khai mua băng vệ sinh cho cô.

Đối với một người con trai, muốn làm được như vậy cần phải có bao nhiêu can đảm chứ.

“Tần Kiệt, cám ơn anh!”

Một lúc lâu sau, Tần Tuyết mới cảm động nói ra năm chữ.

Reng reng reng~

Đột nhiên, chuông điện thoại của cô reo vang.

Tần Tuyết nhìn xuống thì thấy màn hình hiển thị là Tần Kiệt đang gọi đến.

Cô lập tức ấn nút nghe.

“Alo?”

“Em đã đỡ hơn chút nào chưa?”, Tần Kiệt ân cần hỏi.

“Ừm! Em đỡ hơn nhiều rồi! Cám ơn anh!”

“Còn nói cám ơn với anh à, em là bạn gái của anh, anh không thể ở bên cạnh em đã quá vô trách nhiệm rồi, chỉ mua một ít thuốc bổ mà thôi, xem như lấy công chuộc tội vậy, em đừng nói cám ơn với anh làm gì!”, Tần Kiệt nói.

“Ừm, em biết rồi!”

“Được rồi, em đỡ hơn là tốt rồi, không có gì đâu, anh cúp máy đây, nghỉ ngơi cho thật tốt đấy! Đợi em khỏe lên, anh dẫn em đi coi phim nhé!”

“Được, em chờ anh!”

“Ừm, nghỉ ngơi sớm chút đi!”

“Dạ!”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Tần Tuyết bật khóc.

Đúng, cô thật sự đã khóc.

Tần Kiệt quả thực khiến cô vô cùng cảm động.

Cô nhớ đến lời của dì quản lý, người đàn ông tốt như Tần Kiệt cũng không nhiều lắm, nhất định phải trân trọng, không được buông tay.

“Kiệt Tử, đời này nếu không phải là anh, em sẽ không lấy chồng! Em xin thề!”

Bỗng nhiên Tần Tuyết nở nụ cười.

Lúc này đây, cô cười là vì cảm động, cũng là vì vui mừng.

Cô bước đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, nhìn xuống dưới lầu, trông thấy bóng lưng Tần Kiệt xa dần.

Thật quen thuộc, nhưng bỗng chốc thật cao lớn, tràn đầy vẻ nam tính.

Vì sao lúc trước cô không phát hiện ra nhỉ?

Lúc này đây, cô đã thấy rất rõ, cô muốn vĩnh viễn nhớ kỹ bóng lưng anh giờ phút này.

Hẳn là sau này, bóng lưng tràn đầy thanh xuân như vậy sẽ không dễ tìm thấy.

Bởi vì thời gian không buông tha cho bất kỳ ai, mỗi một ngày trôi qua, thanh xuân sẽ mất đi một ngày.

Chúng ta chỉ có thể quý trọng khoảnh khắc hiện tại.

“Kiệt Tử, anh rất đẹp!”, Tần Tuyết nở nụ cười, nét cười tỏa sáng, nở rộ như một đóa mẫu đơn, cực kỳ xinh đẹp.



Tần Tuyết đang làm gì, nghĩ gì, Tần Kiệt hoàn toàn không biết.

Hiện tại, anh đang bước như bay về ký túc xá.

Trên đường đi, vẻ mặt anh vô cùng hớn hở.

Tuy rằng không thể ở cạnh, chăm sóc Tần Tuyết, nhưng anh đã cố hết sức làm tròn bổn phận của một người bạn trai.

Để làm được điều đó, anh đã bỏ ngoài tai những lời đồn đãi của thế nhân.

Có thể nói, anh đã làm vô cùng tốt. Anh tin rằng tương lai mình còn có thể làm tốt hơn nữa.

Vì vậy, anh nở nụ cười.

Reng reng reng~

Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại trong tay reo vang, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.

Tần Kiệt lấy điện thoại ra xem, là giáo viên cố vấn của anh – Tôn Ngọc Phương gọi đến.

Anh nhíu mày.

Cái cô Tôn Ngọc Phương này, sớm không gọi, muộn không gọi, lại gọi đúng vào lúc này, thật là bực mình mà.

Nhưng Tần Kiệt lại không thể không nghe.

“Alo!”, giọng Tần Kiệt có hơi bất mãn, nghe có vẻ nặng nề.

“Cái giọng điệu đó là thế nào hả? Định quỵt nợ à?”, trong điện thoại, Tôn Ngọc Phương có vẻ không vui, lên tiếng chất vấn Tần Kiệt, cô lo sợ Tần Kiệt sẽ đổi ý, không cho cô năm mươi ngàn tệ nữa.

Tần Kiệt: “…”

Lúc này, anh mới ý thức được là giọng mình thật sự có hơi nặng nề.

Được rồi.

Bản thân phạm lỗi thì bản thân phải gánh chịu thôi!

“Cô Tôn à, cô hiểu lầm rồi, em đã báo trước với ngân hàng, ngày mai em sẽ đến lấy năm mươi ngàn tệ cho cô! Cô đừng có thúc giục nữa!”

“Em không gấp nhưng tôi gấp! Em biết vì năm mươi ngàn tệ này, ngày hôm qua tôi đã ăn bao nhiêu xiên đồ nướng không hả? Em có biết tôi đã đi toilet bao nhiêu lần không?”

“Bao nhiêu?”, Tần Kiệt hỏi.

“Chín lần!”

“…”

Tần Kiệt cảm thấy đau đầu.

Cái cô gái này, tiêu chảy chín lần, chỉ còn một lần nữa là đủ mười, xem như đại viên mãn rồi, vậy mà còn không đi khám à?

Bị ngốc sao!
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 356: “Sao cậu lại biết?”,


“Thật hay đùa vậy? Cô Tôn, cô đừng lừa em đấy, ầy, em có điện thoại gọi đến, nói chuyện với cô sau nha!”

Tút tút~

Tiếp đó bên tai Tôn Ngọc Phương vang lên từng hồi tút tút.

“Trùng hợp vậy sao?”, Tôn Ngọc Phương không tin phải gọi lại.

“Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”

Tôn Ngọc Phương: “...”

Tần Kiệt, tên xấu xa này chắc chắn là cố ý mà.

Cậu ta còn nói có điện thoại gọi đến, rõ ràng chỉ đang kiếm cớ với mình thôi.

Tên xấu xa, sao có thể quá đáng như vậy.

Bản thân cô sao lại gặp phải loại sinh viên thế này chứ?

Tôn Ngọc Phương rất tức giận.

Nhưng cô ta chỉ có thể lầm bầm trong miệng.

Tần Kiệt nở nụ cười.

Non lắm, đừng tưởng cô là giáo viên hướng dẫn thì ghê gớm lắm.

Bản thân anh sống trong cái xã hội này, trải nghiệm cá nhân phong phú hơn nhiều người, mấy cái trò vặt vãnh này không đối phó được thì làm sao có thể trụ được đây?

Tần Kiệt tắt điện thoại, hừ một tiếng rồi đi đến chỗ chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách.

Lúc này người quản lý không phải Lâu béo, mà là Dương Liễu.

Bên cạnh còn đang chiêu mộ thêm mấy em gái khóa dưới đăng ký rất cẩn thận, thái độ cũng không tồi.

Tần Kiệt đứng từ xa nhìn, cũng không đi tới mà trực tiếp đi về phía trung tâm thu mua phế liệu.

Từ dự án chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách đến hạng mục thu mua phế liệu liền giao cho hai người Mã Dương và Quách Bùi xử lý.

Đúng thật đã mấy ngày rồi chưa đến xem tình hình.

Tần Kiệt không gọi điện thoại trước mà lặng lẽ đi về phía trung tâm muốn tận mắt quan sát tình hình.

Quách Bùi không có ở đây, còn Mã Dương thì đang hướng dẫn cho mười sinh viên nghèo cách kiếm lời làm ăn, rất ra dáng lãnh đạo.

Giọng điệu rất bình thản, mười sinh viên nghèo kia cũng chăm chú lắng nghe, thoạt nhìn tạo thành một khung cảnh rất hòa hợp.

Tần Kiệt yên tâm rồi.

Anh cũng không định đi vào bên trong chào hỏi.

Nhìn một hồi liền lặng lẽ rời đi.

Reng reng~

Bỗng nhiên điện thoại trong tay đổ chuông.

Anh lấy ra xem là Khương Tiểu Nha gọi tới.

Gần đây bận rộn cũng có ít thời gian gặp Khương Tiểu Nha.

Bây giờ Khương Tiểu Nha lại gọi tới, Tần Kiệt cũng rất tò mò.

“Khương Tiểu Nha, có phải định mời tôi ăn cơm không?”, Tần Kiệt trêu chọc hỏi.

“Sao cậu lại biết?”, Khương Tiểu Nha thực sự cũng hơi bất ngờ.

“Cũng sắp đến giờ cơm rồi, cậu lại chủ động gọi điện cho tôi, không phải ăn cơm thì là gì đây? Cái này khó đoán lắm hả?”, Tần Kiệt nói.

“Ồ, vậy sao? Được rồi, không quan tâm đã đến giờ ăn hay chưa, cậu lập tức đến tầng ba tìm phòng Đông Ngô của quán Anh Hùng Tam Quốc, tôi đợi cậu ở đấy!”, trong điện thoại giọng của Khương Tiểu Nha có chút mệt mỏi, uể oải.

Tần Kiệt cũng thấy hơi khó hiểu.

Không phải Khương Tiểu Nha vẫn luôn học hành chăm chỉ thi nghiên cứu sinh sao?

Việc học với cậu ta là quan trọng nhất, mỗi ngày đều ở bên Thẩm Giai Giai, vô cùng hạnh phúc mà, vậy sao trong giọng điệu lại có chút uể oải chán chường vậy?

Không phải chứ.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 357: Cậu ta liều mạng như vậy làm gì chứ?


“Khương Tiểu Nha, cậu sao vậy?”, Tần Kiệt hỏi một câu.

“Đến rồi sẽ biết! Tắt máy đây! Tôi còn phải gọi cho cả Lâu béo đến nữa!”

Tút tút~

Nói tắt liền tắt máy.

Cậu ta cũng không cho Tần Kiệt cơ hội nói thêm một câu.

Tần Kiệt cảm thấy Khương Tiểu Nha nhất định gặp phải chuyện gì rồi.

Bằng không tuyệt đối sẽ không có giọng điệu như vậy.

Anh lập tức đi đến quán Anh Hùng Tam Quốc.

Hơn mười phút sau, anh đã có mặt ở cửa quán.

Đúng lúc này Vương Tinh và Lâu béo cũng đang đi tới.

Nếu xét theo không gian mà nói ba người họ vừa hay xếp thành một hình tam giác.

“Tinh Tử cậu cũng đến sao!”, Tần Kiệt thấy hơi bất ngờ hỏi.

“Các cậu cũng đến sao?”, Vương Tinh cười cười nói.

“Kì lạ, Khương Tiểu Nha rốt cuộc gặp phải chuyện gì vậy? Đang yên đang lành lại gọi ba người chúng ta tới đây!”, Lâu béo cũng thấy hoang mang.

“Được rồi, đừng đoán mò nữa, đi lên xem không phải sẽ liền biết sao!”, Tần Kiệt giục hai người họ, hỏi người phục vụ rồi đi lên trên tầng tìm được gian phòng Đông Ngô.

Cạch~

Họ mở cửa ra.

Một mùi rượu nồng nặc phả vào mặt.

“Chuyện quái gì vậy?”

Cả ba người đều phải nhăn mặt nhíu mày.

Đưa mắt vào bên trong nhìn một hồi.

Cả ba vô cùng hoảng sợ.

Trên bàn ngổn ngang bày mười mấy lon bia.

Tất cả đều trống không.

Trên mặt đất còn bày bốn két bia. Một trong số đó đã hết nhẵn rồi.

Cả gian phòng rộng như vậy lại chỉ có một mình Khương Tiểu Nha ngồi đó.

Trong tay cầm một lon bia đang uống dở.

Mặt cậu ta vì uống nhiều đã đỏ bừng cả lên rồi.

Thấy ba người Tần Kiệt tiến vào cậu ta liền nở nụ cười.

Cậu ta đứng dậy.

Cơ thể hơi nghiêng ngả, ngoắc ngoắc tay với Tần Kiệt: “Các cậu cuối cùng cũng đến rồi! Nào, đến đây, cùng uống với tôi đi! Đến đây!”

Ba người Tần Kiệt đều đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn chằm chằm vào Khương Tiểu Nha.

Khương Tiểu Nha phát bệnh rồi sao?

Một mình gọi tận bốn két bia, còn uống hết một két rồi?

Cậu ta liều mạng như vậy làm gì chứ?

Ba người cùng nhau bước vào trong.

“Khương Tiểu Nha, cậu làm cái trò gì vậy?”, Lâu béo là người đầu tiên đặt câu hỏi: “Cậu một mình uống bia sao?”

“Phải đó, một mình cậu uống hết một két sao? Chuyện quái gì vậy?”, Vương Tinh cũng nhíu mày hỏi.

“Khương Tiểu Nha, cậu nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?”, Tần Kiệt lại hỏi lại câu kia.

“Đừng nóng vội, đến thì cứ ngồi xuống đã, ngồi xuống rồi chúng ta cùng nhau tán gẫu!”, Khương Tiểu Nha lên tiếng chào hỏi, lại ợ lên một hơi.

“Khương Tiểu Nha, nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”, Tần Kiệt sau khi ngồi xuống lại lập tức hỏi.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 358: Duy chỉ có Lâu béo là rất bực bội.


“Tôi và... Thẩm Giai Giai...chia tay rồi!!!”

Cậu ta vừa nói xong, ba người Tần Kiệt đều ngạc nhiên.

Khương Tiểu Nha chia tay rồi sao?

Không phải chứ.

Hai người họ hàng ngày đều thân mật, đi đâu cũng có đôi.

Tại sao lại chia tay chứ?

Hơn nữa chuyện chia tay lớn như vậy, sao không nghe một chút tin tức phong phanh gì vậy?

Tần Kiệt, Vương Tinh, và Lâu béo đều cau mày lại.

“Khương Tiểu Nha, cậu không nói đùa đấy chứ?”, Tần Kiệt hỏi.

“Không đâu! Những chuyện thế này sao tôi lại nói đùa được chứ? Tôi và Giai Giai thật sự chia tay rồi!”, Khương Tiểu Nha lại uống một ngụm bia.

Nhưng bị Lâu béo đoạt lấy.

“Trả lại tôi!”, Khương Tiểu Nha muốn cướp lại lại bị Vương Tinh ngăn cản.

“Cậu bình tĩnh lại đi!”, Vương Tinh nói.

“Khương Tiểu Nha, quan hệ giữa cậu và Thẩm Giai Giai vẫn luôn tốt đẹp mà tại sao nói chia tay liền chia tay vậy?”, Tần Kiệt lại hỏi.

“Lý do sao?”, Khương Tiểu nha bỗng sửng sốt, rồi nở nụ cười.

“Cậu cười cái gì?”, Lâu béo cũng gấp gáp: “Cậu có thể nói rõ hơn chút không? Thật đúng là tức chết người ta rồi!”

“Lâu béo đừng gấp gáp, để Tiểu Nha bình tĩnh lại đi!”, Vương Tinh liếc mắt một cái.

Sau đó, Khương Tiểu Nha cũng ổn hơn chút nói: “Cô ấy muốn thi nghiên cứu sinh”.

“Bọn tôi biết rồi!”, Tần Kiệt nói xong: “Làm sao? Cái này thì có liên quan gì?”

“Nhưng cô ấy không đăng kí thi nghiên cứu sinh vào trường Đại học Công nghiệp Hồ chúng ta!”, Khương Tiểu Nha lại nói.

“Rất bình thường mà, giờ nhiều người cũng chọn thi nghiên cứu sinh vào những trường đại học trọng điểm, có vấn đề gì sao?”. Tần Kiệt tiếp tục hỏi.

“Cô ấy muốn báo danh vào trường Đại học Hán Xương, nhưng mức độ cạnh tranh của trường Đại học Hán Xương rất cao! Cô ấy ôn tập một thời gian cảm thấy có chút khó. Tôi đề nghị hạ thấp yêu cầu cô ấy lại không đồng ý!”

“Chỉ vì chuyện này mà hai người chia tay sao?”, Tần Kiệt không mấy tin.

“Không, không phải chuyện này!”, Khương Tiểu Nha khoát tay: “Cô ấy, không biết nghe ở đâu được tin tức nói giáo sư dạy chuyên ngành cô ấy muốn báo danh thi nghiên cứu sinh là một người đàn ông độc thân! Vẫn chưa lập gia đình!”

“Vì để thuận lợi báo danh nghiên cứu sinh của đại học Hán Xương mà cô ấy, cô ấy, không ngờ cô ấy lại...”

Hức hức~

Khương Tiểu Nha không thể nói tiếp được nữa, bắt đầu khóc.

Tần Kiệt cho rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Vương Tinh cũng vậy.

Duy chỉ có Lâu béo là rất bực bội.

"Thẩm Giai Giai làm sao, con mẹ nó cậu nói rõ chút, khóc gì mà khóc? Đàn ông con trai, khóc thành ra bộ dạng này nhìn chẳng ra làm sao cả!"

"Cô ấy, cô ấy... cô ấy lấy thân để giao dịch với tên giáo sư đó!"

Khương Tiểu Nha vừa khóc vừa nói, cậu ta nằm ra bàn.

"Cái gì?", Lâu béo sửng sốt.

"Không thể nào! Thẩm Giai Giai sao có thể là loại người đó chứ? Khương Tiểu Nha, có phải cậu hiểu lầm rồi không?", Lâu béo không muốn tin.

"Không, tôi tuyệt đối không nghe lầm! Bởi chính miệng cô ấy đã nói với tôi!"

Lâu béo: "..."

Tần Kiệt: "..."

Vương Tinh: "..."

Khó trách Khương Tiểu Nha muốn khóc.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 359: Không thể tùy tiện đoán được.


Hóa ra cậu ta bị bạn gái cắm sừng.

“Đồ đểu, dám bắt nạt anh em tốt của tôi, để tôi đi tìm ông ta!", Lâu béo nổi giận đùng đùng xông ra ngoài.

"Đợi đã!", Tần Kiệt bỗng nhiên gọi lại.

"Kiệt Tử, cậu gọi tôi để làm gì? Cái tên đểu cáng đó bắt nạt anh em tốt của chúng ta, chẳng lẽ tôi không nên đến tìm ông ta sao?", Lâu béo nói.

"Cậu bình tĩnh một chút có được không?", Tần Kiệt kêu Vương Tinh kéo Lâu béo lại: "Tiểu Nha uống một két bia rồi, cậu làm sao biết được những gì cậu ta nói đều là thật chứ? Ngộ nhỡ còn sót chỗ nào thì sao?"

"Nếu thực sự bỏ sót điều gì đó, cậu đến tìm người ta, tìm lầm người thì phải làm sao?", Tần Kiệt hỏi Lâu béo.

"Tôi...", Lâu béo cứng họng.

Đúng vậy.

Khương Tiểu Nha đã uống một két bia, say khướt rồi, có quỷ mới biết câu nào là thật, câu nào là giả, dù tất cả đều là thật, cũng chưa chắc đã nói ra hết mọi chuyện.

Ngộ nhỡ còn bỏ sót điều gì đó, không tương xứng với chân tướng sự việc, cậu ta không suy nghĩ kĩ tìm đến cửa nhà người ta, làm ra chuyện sai trái, bản thân cậu ta chẳng phải là tự tìm xui xẻo sao?

Mồ hôi lạnh trên trán Lâu béo đột nhiên ứa ra.

"Có đi nữa không?", Tần Kiệt hỏi.

"Không, tôi không đi nữa!", Lâu béo có chút xấu hổ.

May mà Tần Kiệt kịp thời ngăn cậu ta lại.

Bằng không nếu cậu ta làm ra điều gì đó không phải, không chừng sẽ gây ra tai họa lớn.

Ban nãy quá l* m*ng rồi.

"Lớn bằng đó rồi, làm việc vẫn hấp tấp vội vàng như vâỵ, sau này phải thay đổi đi! Đừng để Dương Liễu lo lắng vì cậu!", Tần Kiệt nhắc nhở Lâu béo.

"Ừm, cậu nói đúng, tôi sửa, tôi nhất định sẽ sửa!", Lâu béo khiêm tốn tiếp thu ý kiến.

"Tiểu Nha, tôi hỏi cậu, lúc Thẩm Giai Giai chia tay cậu, cô ấy nói những gì? Cậu phải nói không thiếu một chữ đấy nhé!", Tần Kiệt hỏi.

"Lúc đó nói gì sao?", Khương Tiểu Nha dừng lại một chút, dường như đang hồi tưởng lại.

Một lát sau, cậu ta nói: "Nguyên văn là 'Em muốn có một tương lai tốt đẹp cho nên em quyết định làm bạn gái của giáo sư, chúng ta chia tay đi!', đúng, chính là những lời này!"

Lâu béo: "..."

Tần Kiệt trừng mắt nhìn Lâu béo.

Lâu béo cúi thấp đầu xuống.

Bộ dạng trông rất ăn năn áy náy.

"Không phải cậu nói là Thẩm Giai Giai lấy thân tạo một cuộc giao dịch sao?", Tần Kiệt hỏi.

"Đúng, thế này vẫn chưa tính là vậy à?"

"..."

Tần Kiệt xem như là hiểu được ý của Khương Tiểu Nha.

Khương Tiểu Nha hiểu sai ý của Thẩm Giai Giai rồi.

Thẩm Giai Giai nói rõ rằng muốn làm bạn gái của giáo sư.

Cô ấy cũng không nói muốn lấy thân tạo ra một cuộc giao dịch.

Cách nói không giống nhau, ý nghĩa sẽ có sự khác biệt lớn.

Không thể tùy tiện đoán được.

"Lâu béo, nghe thấy chưa? Bây giờ cậu còn muốn đến tìm người ta tự mình chuốc lấy phiền phức nữa không?", Tần Kiệt lại hỏi một cậu.

"Không, tôi không đến nữa đâu mà!", trên mặt Lâu béo lộ ra vẻ xấu hổ.

Không ngờ những lời nói ban đầu của Thẩm Giai Giai lại là như vậy.

"Tuy nhiên, chuyện này nói như thế nào cũng là Thẩm Giai Giai không đúng, nhất định phải có lời giải thích mới được!", Lâu béo nói.

"Đương nhiên phải giải thích rồi!", Tần Kiệt gật gật đầu.
 
Back
Top Bottom