Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 340: “Em không cần!”, T


Phốc~

Thiếu chút nữa, ông chủ tiệm đồ nướng đã phun ra mật vàng.

Vừa rồi, ông ta nghe rất rõ cuộc trò chuyện giữa Tần Kiệt và Tôn Ngọc Phương, hóa ra bọn họ thật sự là cô trò.

Một học trò lại dám hỏi cô giáo có phải vợ mình hay không.

Câu hỏi này… Quá lợi hại!

Ông chủ tiệm đồ nướng không khỏi liếc nhìn Tần Kiệt thêm vài lần, ý tứ rất rõ ràng.

Anh bạn à, cậu giỏi!

Quả thật là một phi công lão luyện!

Bội phục nha~

“…”

Tôn Ngọc Phương ngớ ra.

Tần Kiệt vừa nói gì?

Cậu ta hỏi mình có phải là vợ cậu ta không à?

Bản thân mình lớn hơn so với Tần Kiệt, lại còn là giáo viên của cậu ta, thì sao có thể là vợ cậu ta được chứ?

Không biết trong đầu thằng nhóc đáng ghét này chứa cái gì nữa, toàn nói tầm bậy tầm bạ.

“Sao cô không trả lời em? Phải hay không phải? Trả lời em đi!”, Tần Kiệt bắt đầu thúc giục.

Tôn Ngọc Phương: “…”

Cô ngượng ngùng.

“Em, em nói bậy bạ gì đó!”

“À, ý cô là cô không phải vợ em!”, Tần Kiệt nói.

“Em nói bậy!”, tuy Tôn Ngọc Phương là giáo viên cố vấn đại học, nhưng tuổi cô ấy cũng không lớn, chỉ mới 25-26 mà thôi.

Bị Tần Kiệt hỏi như vậy, đương nhiên Tôn Ngọc Phương cảm thấy rất xấu hổ.

“À, cô thừa nhận rồi nhé! Vậy thì dễ giải quyết rồi! Cô không phải vợ em, thì không có quyền yêu cầu em! Em không trả nổi tiền, cô cũng không có quyền can thiệp! Chuyện này dừng ở đây thôi! Em xem như cô chưa từng nói gì hết! Còn có gì muốn nói nữa không? Nếu không, em đi trước đây!”

“Bận rộn suốt một ngày, em rất mệt, cần được nghỉ ngơi!”, Tần Kiệt đứng lên.

“Đứng lại!”, Tôn Ngọc Phương hô.

“Còn có chuyện gì à?”, Tần Kiệt từ trên cao nhìn xuống, hỏi.

“Em ngồi xuống đi đã, rồi nói chuyện!”, Tôn Ngọc Phương cảm thấy không quen.

“Được!”, Tần Kiệt ngồi xuống: “Nói đi, cô còn muốn nói gì nữa?”

“Không thể nể mặt tôi một chút sao?”, Tôn Ngọc Phương nói.

“Hôm qua em đã nể mặt cô đủ rồi, cũng đã trả ơn cho cô! Cô còn muốn em đền đáp cái gì nữa?”, Tần Kiệt hỏi.

“Em còn chưa tốt nghiệp, tương lai biết đâu còn cần tôi giúp đỡ, đến lúc đó…”

“Cô đang uy h**p em sao?”, Tần Kiệt ngắt lời: “Nếu đúng là vậy thì ngại quá, em phải đi rồi, cô cứ từ từ ăn đồ nướng đi!”

“Em thật sự không có một chút tình cảm nào sao?”, Tôn Ngọc Phương nóng nảy.

“Được, em nói đi, rốt cuộc em muốn như thế nào mới đồng ý giúp tôi?”

“Đây là thời đại kinh tế xã hội, bất kỳ thứ gì cũng phải trao đổi đồng giá! Chỉ cần cô có thể đưa ra món đồ đồng giá, em sẽ đưa cho cô năm mươi ngàn tệ!”, Tần Kiệt nói.

“Trao đổi đồng giá? Xem ra em học môn kinh tế rất tốt đấy!” Tôn Ngọc Phương có hơi bất đắc dĩ.

“Cô biết là được rồi! Thời gian của em có hạn, cô nhanh lên một chút!”, Tần Kiệt thúc giục.

“Mao Hinh thật sự rất có danh tiếng, em bỏ ra năm mươi ngàn tệ để cô ta quảng bá cho em, đảm bảo việc kinh doanh chuyển phát nhanh Thần Thông của em sẽ phát triển tôt!”, Tôn Ngọc Phương ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.

“Em không cần!”, Tần Kiệt lắc đầu.

“Vậy em muốn như thế nào?”, Tôn Ngọc Phương đã thật sự hết cách.

“Em muốn…”, Tần Kiệt đột nhiên nhìn chằm chằm vào cổ Tôn Ngọc Phương.

“Em, em nhìn cái gì hả?”, Tôn Ngọc Phương vội che ngực, né tránh.

“Dừng lại! Cô thật sự cho rằng em ngấp nghé sắc đẹp của cô à?”, Tần Kiệt tỏ vẻ khinh thường.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 341: Thời gian trôi qua từng giây.


“Em có ý gì hả? Bộ tôi tệ lắm à?”, Tôn Ngọc Phương buông hai tay ra, ưỡn người, khoe khoang vóc dáng của mình.

“Vẫn không bằng Tuyết Nhi!”, Tần Kiệt nói.

Phốc~

Tôn Ngọc Phương tức giận đến mức suýt ọc máu.

Thằng nhóc này lại đi so sánh cô với Tần Tuyết.

Quá đáng thật chứ!

Sao trên đời này lại có tên đàn ông như thế.

Rốt cuộc Tần Tuyết thấy tên đầu gỗ này có chỗ nào tốt?

“Em… Tôi không so đo với em nữa! Tuy nhiên, em nhất định phải bỏ ra năm mươi ngàn tệ này!”, Tôn Ngọc Phương tỏ thái độ kiên quyết.

“Em không bỏ ra! Cô làm gì được em?", Tần Kiệt nói.

“Em… Em cố tình gây khó dễ cho tôi đúng không?”, Tôn Ngọc Phương rất tức giận.

“Được rồi! Cô đã nói đến nước này thì em sẽ cho cô một cơ hội! Chỉ cần cô làm được, em sẽ chuyển riêng cho cô năm mươi ngàn tệ, nhưng nếu cô làm không được, thì chớ trách em không cho cô cơ hội đấy!”, rốt cuộc, Tần Kiệt cũng chịu lui một bước.

“Em muốn tôi làm gì? Nói trước, tôi sẽ không lấy thân báo đáp đâu, em đừng có mà mơ!”, Tôn Ngọc Phương lại co người, đứng bật dậy, sợ Tần Kiệt sổ sàng với mình.

“Bớt đi! Cô cũng không phải gu của em, em còn sợ nuốt không trôi đây này!”, Tần Kiệt liếc mắt xem thường.

“Em…”, Tôn Ngọc Phương giận không có chỗ phát.

Tần Kiệt nói chuyện làm tổn thương người khác quá mức.

Đúng là khốn kiếp mà!

Nhưng vì thành tích, cô đành phải chịu nhục.

“Em nói đi, em muốn tôi làm gì?”, Tôn Ngọc Phương dò hỏi.

“Rất đơn giản!”, Tần Kiệt chỉ vào thịt nướng trên quầy: “Cô ăn hết tất cả số thịt nướng kia, em sẽ cho cô năm mươi ngàn tệ! Sao hả?”

“Hả?”

“Đừng có hả hả hả miết như vậy, em không hứng thú với cô!”, Tần Kiệt khoát tay: “Nhớ kỹ, trong đồ nướng có thêm gia vị, thì là hoặc ớt, hoặc một số thứ khác. Cô nghĩ cho kỹ rồi trả lời em! Đến lúc đó đừng nói em khi dễ cô là được!”

“Chuyện này…”, Tôn Ngọc Phương nhíu mày do dự.

Cô nhìn đồ nướng trên quầy, ít nhất có 100 xiên.

Muốn cô ăn hết số đó sao?

Có thể không?

Rõ ràng là cố ý làm khó người ta.

Tên khốn Tần Kiệt này đúng là không phải người mà, quá độc ác.

“Cho cô một phút để suy nghĩ, đến giờ là em đi đó!”, Tần Kiệt nhìn đồng hồ trên điện thoại, nói.

“Em…”

"Năm mươi chín giây!"

“Đổi lại cái khác được không”, Tôn Ngọc Phương hạ giọng.

"Năm mươi bảy giây!"

“Nhiều xiên lắm đấy!”

"Năm mươi lăm giây!"

“Em…”

"Năm mươi ba giây!"



Mặc kệ Tôn Ngọc Phương có năn nỉ thế nào, Tần Kiệt vẫn không dao động, kiên quyết tỏ rõ lập trường của mình.

Năm mươi ngàn tệ cũng phải mất hơn nửa tháng thu mua phế liệu mới có được, đâu phải từ trên trời rớt xuống.

Muốn anh bỏ ra số tiền này, cũng được thôi, nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ đâu.

Bằng không, để Tôn Ngọc Phương chiếm được lợi, ngày sau, e là có chút gió thổi cỏ lay, cô ta cũng sẽ tìm đến anh.

Đến lúc đó, anh sẽ thật sự trở thành máy rút tiền của Tôn Ngọc Phương.

Đồng thời, trở thành công cụ giúp cô ta lập thành tích.

Chuyện như vậy, Tần Kiệt nhất quyết không làm, trừ phi Tôn Ngọc Phương là người phụ nữ của anh.

Thế nhưng khả năng này sẽ không tồn tại, bởi vì Tôn Ngọc Phương còn kém xa so với Tần Tuyết.

Cô ta không phải gu của Tần Kiệt, không gợi nổi hứng thú của anh.

Thời gian trôi qua từng giây.

Không bao lâu sau.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 342: Quá kích thích!


"Mười!"

"Chín!"

"Tám!"

"..."

"Ba!"

"Hai!"

“Một! Đã đến giờ, cô nghĩ kỹ chưa? Còn chưa nghĩ xong thì em đi trước!”, Tần Kiệt nhìn Tôn Ngọc Phương, nói.

“Tôi…”, Tôn Ngọc Phương ôm một bụng uất ức, thế nhưng lại không thể làm gì khác.

Nếu như cô ta không cố gắng, thành tích sẽ bị người khác đoạt mất.

Vì thành tích, cô ta nhất định phải tận dụng cơ hội lần này.

“Được rồi, tôi ăn! Em đừng có đổi ý!”, Tôn Ngọc Phương nghiến răng nghiến lợi nhìn thẳng vào Tần Kiệt, nói.

“Yên tâm, con người em luôn tuân thủ lời hứa, chỉ cần cô ăn hết, em nhất định sẽ cho cô năm mươi ngàn tệ!”, Tần Kiệt nói.

“Là do em nói đấy!”, Tôn Ngọc Phương hạ quyết tâm, quyết định chơi lớn một trận: “Ông chủ, mang một ít lên trước! Tôi muốn ăn!”

“Hả? Thật à?”, ông chủ ngơ ngác.

Một trăm xiên lận đó, không đùa được đâu.

“Ừm, là thật! Nhanh lên đi!”

“Được rồi, có ngay!”

Tần Kiệt nhếch môi cười.

Nhóc con, đừng tưởng cô là giáo viên cố vấn thì muốn làm gì làm, được voi còn đòi hai bà trưng à, muốn chơi với tôi, cô còn non và xanh lắm.

Ban đầu, Tôn Ngọc Phương ăn rất ngon.

Xiên nướng vốn là món ăn vặt, lúc mới ăn thì nhai rất đã miệng.

Nếu không, sao nó có thể đứng số một trong số các món ăn vặt chứ.

Mười xiên nhanh chóng xuống bụng, khiến Tôn Ngọc Phương càng có thêm động lực.

“Sao rồi? Ăn ngon không?”, Tần Kiệt giả bộ hỏi.

“Ăn ngon, đương nhiên là ngon rồi, hay là em cũng thử đi?”, Tôn Ngọc Phương đưa một xiên đến.

“Bỏ đi, cô tự mà ăn!”, rõ ràng là Tôn Ngọc Phương muốn đục nước béo cò, ăn bớt ăn xén nguyên liệu, Tần Kiệt sẽ không mắc lừa cô ta.

Quả nhiên, Tôn Ngọc Phương rất tức giận, nhưng lại không có cách nào khác.

Cô đành phải tiếp tục ăn.

Một xiên.

Hai xiên.

Ba xiên.



Sau khi ăn liên tục 30 xiên, tốc độ ăn của cô ta bắt đầu chậm lại.

Không vì cái gì khác, chỉ là…

Cay quá!

Cay đến mức bụng cô sôi cả lên.

“Ông chủ, có nước trà không?”

“Có!”, ông chủ lập tức đưa tới một bình trà, nhưng trên thực tế, đó chỉ là nước sôi.

Ông chủ vốn định rót ra, nhưng Tôn Ngọc Phương lại trực tiếp cầm lấy bình trà, đuổi ông chủ đi, còn mình thì cầm bình trà, ngửa đầu uống ừng ực.

Thoạt nhìn hệt như anh hùng Lương Sơn Bạc trên TV hay chiếu, mỗi khi kết bái huynh đệ đều dùng chén lớn uống cạn rượu.

Thấy vậy, Tần Kiệt và ông chủ không khỏi ngẩn người.

Quá k*ch th*ch!

Rốt cuộc là cay đến mức nào rồi?

Tần Kiệt suýt bật cười.

Nhưng anh vẫn giữ được bình tĩnh.

Bởi vì hoàn cảnh hiện tại không khác nào một trận chiến.

Muốn lấy được năm mươi ngàn tệ từ anh, tất nhiên phải trả một cái giá lớn.

Không phải chỉ nói là có thể kiếm được tiền đâu.

Ừng ực ừng ực ~
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 343: Nam nữ đều bình đẳng.


Tôn Ngọc Phương liên tục uống mấy ngụm lớn, sau đó buông bình trà, tiếp tục ăn.

Một xiên.

Hai xiên.

Ba xiên.



Lại ăn hết hai mươi xiên, lúc này, mặt Tôn Ngọc Phương đã đỏ rần, môi cô ta dính đầy mỡ.

Mặt cô ta cay đến mức nhăn lại, lưỡi không ngừng thè ra, cứ như sắp phun lửa vậy.

Sau đó…

Sau đó cô lại cầm lấy bình trà, điên cuồng rót vào miệng.

Ừng ực ừng ực ~

Nguyên một bình trà bị cô ta uống hết một nửa.

Tần Kiệt vô thức liếc nhìn bụng Tôn Ngọc Phương.

Hệt như cái trống!

Người không biết chắc sẽ tưởng rằng Tôn Ngọc Phương đang mang bầu.

Thấy vậy, Tần Kiệt rất muốn cười nhưng vẫn cố nhịn, tiếp tục xem trò hay.

“Cô Tôn, còn ăn nổi không?”, Tần Kiệt giả bộ tốt bụng hỏi.

“Được, ai nói, ai nói tôi không được!”, Tôn Ngọc Phương đã bắt đầu cà lăm, rõ ràng là bị cay đến mức không ra hình người rồi.

“Được, vậy cô ăn tiếp đi! Còn 50 xiên nữa đấy! Cố lên nha!”, Tần Kiệt làm động tác cố lên.

Nhưng trong mắt Tôn Ngọc Phương, đó rõ ràng là trào phúng.

Tên đầu gỗ đáng giận!

Một chút phong độ đàn ông cũng không có, đi bắt nạt một cô gái yếu ớt như cô ta.

Đừng để cô ta bắt được thóp của anh, hừ!

Vì năm mươi ngàn tệ, Tôn Ngọc Phương nghỉ một lúc rồi lại tiếp tục.

Một xiên.

Hai xiên.

Ba xiên.



Cô ta lại ăn thêm mười xiên.

Tôn Ngọc Phương ôm lấy bụng, cảm thấy rất khó chịu.

“Cô Tôn, cô sao vậy? Chẳng lẽ ăn nhiều quá bị đau bụng rồi?”, Tần Kiệt hỏi.

“Không, không có!”, đương nhiên là Tôn Ngọc Phương hiểu ý Tần Kiệt.

Nếu như đau bụng thì phải từ bỏ rồi.

Nhưng nếu từ bỏ thì chẳng phải cô ta uổng công ăn hết 60 xiên à.

Không được, tối hôm nay, nói thế nào cũng phải kiên trì đến cùng.

Phải tiếp tục kiên trì!

Tôn Ngọc Phương cố gắng ôm lấy bụng: “Ông chủ, còn bốn mươi xiên nữa, lấy ra đây!”

“Hả?”, ông chủ có hơi khó xử.

Nếu ăn nữa, lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao?

Ông ta cũng không muốn gánh trách nhiệm đâu.

“Ông chủ, ông thất thần ở đó làm gì? Cô Tôn đã muốn ăn thì ông cứ mang lên đi, không sao đâu!”, Tần Kiệt cũng không nghĩ nhiều, dù sao chỉ có một câu, muốn lấy năm mươi ngàn tệ từ tay anh thì phải làm theo quy tắc mà anh đưa ra.

Đừng tưởng rằng là phụ nữ thì có thể cho qua.

Không có cửa đâu.

Nam nữ đều bình đẳng.

Không có bản lĩnh thì đừng đến lấy tiền.

“Chuyện này… Chắc chứ?”, ông chủ vẫn còn hơi do dự.

“Yên tâm đi, có chuyện gì cũng không liên quan đến ông!”, Tần Kiệt thấy được sự băn khoăn của ông chủ.

Quả nhiên, nếu Tần Kiệt đã cam đoan, ông chủ cũng không ngại gì nữa cả.

Ông ta không phải gánh trách nhiệm, lại còn có lời, vậy thì quản nhiều quá làm gì.

Không bao lâu sau, bốn mươi xiên còn lại được bưng lên đặt trước mặt Tôn Ngọc Phương.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 344: Tần Kiệt nhìn chằm chằm vào bụng cô.


Lần này không có ớt, chỉ là thả chút thì là, vừa nhìn liền biết là do ông chủ cố ý giúp đỡ.

“Cô Tôn, nếu không ăn được thì đừng cậy mạnh, không tốt cho sức khỏe đâu!”, Tần Kiệt khuyên.

“Hừ, em xem thường tôi chứ gì? Không phải chỉ làm bốn mươi xiên thôi à? Tôi sợ gì chứ?”

Tôn Ngọc Phương không phục.

Tần Kiệt nở nụ cười: “Nếu cô Tôn đã có chí khí như vậy, thì xin mời!”

Nói xong, Tần Kiết mắt nhìn xuống bụng của Tôn Ngọc Phương.

Bụng cô ta rất lớn.

Không biết là còn có thể kiên trì được bao lâu?

Một xiên!

Hai xiên!

Ba xiên!



Không có ớt cay, lần này Tôn Ngọc Phương ăn rất nhanh.

Nhưng dù sao cũng có bỏ thì là, cô ta ăn được một lúc thì cảm thấy dạ dày khó chịu.

Bụng phát ra tiếng động.

Tần Kiệt biết Tôn Ngọc Phương đã ăn quá nhiều, cho nên tiêu hóa không được.

Hiện tại, dạ dày cô ta đang phát ra cảnh cáo.

“Cô Tôn, theo em thấy tối nay đến đây thôi! Nếu còn ăn nữa, thật sự không tốt cho sức khỏe của cô đâu! Hay là để em đưa cô về nhé!”, Tần Kiệt ngồi bên cạnh lại lên tiếng khuyên bảo.

Nhưng anh càng khuyên lại càng khiến Tôn Ngọc Phương không phục, cô ta càng muốn đấu với Tần Kiệt.

Em xem thường tôi đúng không? Được, tôi ăn cho em xem.

Một xiên, hai xiên, ba xiên.



Tôn Ngọc Phương ăn một hơi hết ba mươi xiên, chỉ còn lại có hai xiên.

“Hả…”, Tần Kiệt giả vờ kinh ngạc: “Không tệ nha! Vậy mà có thể ăn hết chín mươi tám xiên! Cô Tôn, cô đúng là ăn mạnh thật đấy, chỉ còn hai xiên nữa thôi, cô còn ăn được nữa không?”

Nói xong, Tần Kiệt còn cố ý nhìn thẳng vào bụng Tôn Ngọc Phương.

Lúc này nó đã căng tròn như quả dưa hấu.

Tròn, rất tròn.

Trông rất buồn cười.

“Em, em nhìn lung tung gì đó? Không cho nhìn!”, Tôn Ngọc Phương vội ôm lấy bụng.

Cô tức giận!

“Ha ha, cô Tôn, em chỉ lo cô ăn quá no mà thôi! Cô đừng nên ăn nữa!”

“Em tưởng tôi bị ngốc à? Chỉ còn có hai xiên, tôi không ăn, vậy chẳng phải uổng công chịu đựng nãy giờ à?”

Nói xong hai chữ cuối cùng liền cầm lấy hai xiên nướng còn lại trên bàn lên, nuốt xuống.

Ục ục~

Bụng Tôn Ngọc Phương đột nhiên kêu vang.

Kêu rất to.

Tần Kiệt nhìn chằm chằm vào bụng cô.

Tôn Ngọc Phương cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Dù gì cô cũng là con gái, tuy rằng đã là cô giáo, nhưng cũng chỉ là một cô gái mà thôi, vậy mà trước mặt học sinh nam lại để bụng phát ra tiếng kêu.

Thật sự rất…

Cô xấu hổ đến mức không nói nên lời.

“Tần Kiệt, 100 xiên, tôi đã… Á~”.

Còn chưa nói hết câu, mặt Tôn Ngọc Phương đã co cúm lại.

“Cô Tôn, cô sao vậy?”, Tần Kiệt hỏi.

“Tôi, tôi đau bụng”.

“Không thể nào?”

“Thật sự! Ôi, không được rồi, đau quá!”

Tôn Ngọc Phương ôm lấy bụng, trên trán cô ta đã rịn ra mồ hôi hột.

“Ông, ông chủ, có, có toilet không? Tôi muốn đi vệ sinh!”

“Có, ở bên trong đấy!”, ông chủ chỉ chỗ.

“Mau, mau đỡ tôi đến đó!”, mồ hôi trên trán Tôn Ngọc Phương rịn ra từng hạt to như hạt đậu.

Mặt cô ta đã nhăn đến mức không nhìn ra hình dạng ban đầu.

Tần Kiệt biết cô ta đã đau đến mức không chịu được, anh vội đỡ Tôn Ngọc Phương đi đến toilet.

Tuy rằng diện tích của quán đồ nướng không lớn, nhưng toilet vẫn được phân chia rõ ràng hai khu vực cho nam và nữ.

Nam trái, nữ phải, chính giữa được ngăn cách bằng một tấm vách gỗ.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 345: "Rốt cuộc là em có lấy không!",


Sau khi Tần Kiệt dìu Tôn Ngọc Phương vào nhà vệ sinh nữ, anh kéo cửa, đang định rời đi.

"Đợi chút!"

Đằng sau truyền tới giọng nói của Tôn Ngọc Phương.

“Cô Tôn, cô lại làm sao nữa?", Tần Kiệt hỏi.

"Em không thể đi!", Tôn Ngọc Phương nói.

"Á?", Tần Kiệt có chút mơ hồ rồi.

Không cho mình đi?

Tình huống gì vậy?

Anh là đàn ông đó.

Cô muốn đi vệ sinh, mà không cho tôi đi, chẳng lẽ còn muốn tôi giúp cô sao?

Thật buồn nôn mà.

Tần Kiệt nhấc chân định rời đi.

"Tôi nói em không nghe hả hay là nghe không hiểu?", Tôn Ngọc Phương lại mở miệng.

"Cô Tôn, nam nữ thụ thụ bất thân, cô là một giáo viên lẽ nào không biết điều này ư? Cô đừng nghĩ tới việc dùng mỹ nhân kế, em nói cho cô biết, em thực sự không có hứng thú với cô! Tạm biệt! Cô đó, cứ từ từ hưởng thụ!", Tần Kiệt sẽ không mắc bẫy đâu, mở cửa phòng vệ sinh ra, đang định rời đi.

"Em, em thực sự không thể đi. Em đi rồi, tôi, tôi…"

Cô ta chỉ nói được một nửa rồi rút lời trở lại.

Trong giọng nói có một chút gấp gáp.

Tần Kiệt có chút tò mò.

Rốt cuộc là sao?

"Cô Tôn, cô có lời gì thì cứ nói có được không?", Tần Kiệt nhíu mày hỏi.

"Tôi, tôi nói, em đừng cười đó!", Tôn Ngọc Phương nói.

"Em sẽ không cười, cô nói đi! Có chuyện gì?", lời của Tôn Ngọc Phương càng làm cho Tần Kiệt tò mò hơn.

Cô ta có chuyện gì mà bắt mình phải ở lại không được đi.

"Tôi, trong đây không, không có giấy vệ sinh. Em, em có thể lấy một ít cho tôi không!", qua một hồi Tôn Ngọc Phương mới nói ra được một câu này.

Tần Kiệt: "…"

Anh ngơ ngác.

Phụt ~

Anh bật cười.

Ồn ào một hồi, tình cảm này nọ hóa ra là hết giấy vệ sinh rồi.

Ha ha.

Thật tức cười, thật là tức cười mà.

"Đã nói là không được cười mà em còn cười?"

"Em không cười, em thực sự không cười!"

Nói thì nói vậy mà Tần Kiệt vẫn cười.

"Em…", Tôn Ngọc Phương nghiến rang nghiến lợi.

Nhưng cô không tiện để ra ngoài.

Trong nay hết giấy vệ sinh rồi.

"Rốt cuộc là em có lấy không!", xem ra Tôn Ngọc Phương hết đường rồi.

"Lấy, em lấy là được chứ gì!", Tần Kiệt còn có thể nói gì nữa đây.

Chỉ cần không phải là mỹ nhân kế, anh chả có vấn đề gì, không phải chỉ là lấy ít giấy thôi à.

Anh mở nhà vệ sinh nam tìm một cuộn giấy vệ sinh bỗng nhiên anh nhớ tới điều gì đó.

"Cô Tôn, em đưa cho cô bằng cách nào giờ? Cô đừng nói với em, cô sẽ mở cửa nha. Em nói cho cô biết, em không chịu chuyện này đâu đó!", Tần Kiệt có chút cảnh giác, lo lắng Tôn Ngọc Phương sẽ dùng mỹ nhân kế để lừa mình.

Suy cho cùng hắn không có mắt chiếu X quang, Tôn Ngọc Phương ở bên trong, ai biết có chuyện gì. Toàn bộ đều là Tôn Ngọc Phương nói miệng, quỷ mới biết tình hình thực tế bên trong thế nào chứ.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 346: Ý của Tôn Ngọc Phương là gì?


Nói không chừng Tôn Ngọc Phương đang lừa anh đấy chứ.

"Em nghĩ hay lắm!", Tôn Ngọc Phương hừ lạnh một tiếng rồi đưa một bàn tay ra từ bên dưới: "Em thấy tay của tôi chưa?"

"Tay của cô?", Tần Kiệt nhìn xuống dưới, thực sự nhìn thấy một bàn tay của Tôn Ngọc Phương đang chìa ra.

Anh cúi người đưa giấy vệ sinh qua.

"Nhanh hơn được không? Thiệt tình à, lề mề gì nữa!"

Phù ~

Tôn Ngọc Phương bỗng nhiên la một câu oán hận, không biết tại sao tay của Tần Kiệt cũng run lên, kết quả giấy vệ sinh trong tay lăn trên đất.

Tần Kiệt: "…"

Trời ơi!

Còn có thể xảy ra chuyện như vậy sao?

Tôn Ngọc Phương cũng xui xẻo quá rồi nhỉ?

"Em nói đi Tần Kiệt, rốt cuộc là em đưa không vậy. Không đưa thì nói một tiếng, đừng giả ngu!", bên cạnh truyền tới giọng nói tức giận của Tôn Ngọc Phương.

"Cô Tôn, không phải em không đưa cho cô, mà cô…", Tần Kiệt kể lại chuyện vừa rồi.

Sau khi Tôn Ngọc Phương nghe xong thì sắp tức chết rồi.

Đang yên đang lành, tự nhiên cô nói cái gì chứ.

Giờ thì hay rồi, giấy vệ sinh rơi xuống đất rồi, dơ biết bao nhiêu.

"Tôi mặc kệ, em ra ngoài tìm ông chủ lấy một cuộn khác đi! Nhanh lên!"

Tôn Ngọc Phương ở bên trong tường đang rất tức giận.

Tần Kiệt có thể tưởng tượng được khuôn mặt của Tôn Ngọc Phương, chắc hẳn lúc này đang rất đen rất đen, chắc còn đen hơn cả than.

"Được rồi, cô chờ một chút, em ra ngoài tìm ông chủ! Đừng vội! "

Tần Kiệt cười bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Giải thích với ông chủ một lúc, ông chủ cầm một cuộn giấy vệ sinh mới nhét cho Tần Kiệt.

Ông ta còn giơ ngón cái lên.

"Người anh em, nếu bàn về khả năng tán gái, tôi đúng là phục cậu, cách này mà cũng có thể nghĩ ra! Nếu như không phải tôi có vợ rồi thì chắc chắn sẽ bái cậu làm thầy!", ông chủ chắp tay cung kính.

Tần Kiệt: "…"

Làm sao lại thành như này rồi?

Thực sự không giống như ông chủ tưởng tượng đâu.

Thực sự là Tôn Ngọc Phương đột nhiên lên tiếng dọa tôi giật mình sau đó giấy vệ sinh mới rơi xuống có được không.

Sao lại biến thành cách tôi tán gái rồi?

Tôi không có hứng thú với Tôn Ngọc Phương.

Tôi chỉ có hứng thú với Tuyết Nhi thôi có được không.

Tần Kiệt câm nín, anh lười giải thích.

Bởi vì anh biết càng giải thích thì ông chủ sẽ càng cho rằng anh đang tán Tôn Ngọc Phương.

Thôi thì không giải thích là được rồi.

Tần Kiệt bước vào phòng vệ sinh một lần nữa, lần này anh rút kinh nghiệm rồi.

Anh cúi xuống sau đó chuyền qua.

"Đợi chút!"

Bỗng nhiên Tôn Ngọc Phương nói chuyện.

"Cô Tôn, lại làm sao nữa?", Tần Kiệt hỏi.

"Em… không, không cầm điện thoại đấy chứ?", Tôn Ngọc Phương nói chuyện cứ úp úp mở mở.

Tần Kiệt: "…"

Ý của Tôn Ngọc Phương là gì?

Cô ta đang lo lắng mình chụp lén sao?

Người gì vậy.

Anh đã có lòng tốt còn không được báo đáp.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 347: Đừng tưởng có thể trêu đùa tôi!"


"Cô Tôn, có nói chuyện như vậy không có ý tứ gì cả! Bỏ đi, cô tự giải quyết đi, em không hầu hạ cô nữa! Tạm biệt!"

"Đừng, đừng đi!", Tôn Ngọc Phương gấp gáp rồi.

Không có giấy vệ sinh, cô giải quyết thế nào.

"Thế nào? Cô biết sai chưa?", Tần Kiệt hỏi.

"Tôi, tôi sai rồi, còn không được à?", Tôn Ngọc Phương thấp giọng nói.

"Cô sai ở đâu?", Tần Kiệt hỏi.

"Em, em đừng có mà quá đáng!", Tôn Ngọc Phương nghiến răng nghiến lợi.

"Được, em đi đây!"

"Đừng, đừng đi! Tôi, tôi sai vì ăn nói lung tung, tóm lại như vậy là được rồi chứ?", Tôn Ngọc Phương vội vàng thừa nhận.

"Chỉ là ăn nói lung tung thôi sao?", Tần Kiệt lại hỏi.

"Vậy, ý em là gì?", Tôn Ngọc Phương hỏi.

"Cô phải tự nhận ra lỗi của mình, không phải là ăn nói lung tung!", Tần Kiệt lại sửa lời của cô ta.

"Tôi, tôi, tôi không nên đổ oan cho em, được chưa?", Tôn Ngọc Phương tức giận rồi, không thể chờ đợi muốn đá một cái.

Nhưng cô ta không dám.

Không có giấy vệ sinh.

Cô ta nào dám đá.

"Như vậy mới đúng chứ!", Tần Kiệt cười.

Tần Kiệt cảm thấy chơi đùa đủ rồi mới nhét cuộn giấy vệ sinh qua.

Sau đó tự nhiên thoải mái bước ra ngoài.

Ngồi bên ngoài chờ hầu.

Một lúc sau, Tôn Ngọc Phương bước ra.

Khuôn mặt cô ta đen giống như mây đen vậy, rất đáng sợ.

Anh ở cách mấy mét còn cảm nhận được ngọn lửa giận dữ toát ra từ người cô ta.

"Khụ khụ ~ cô Tôn, cô xong việc chưa? Bụng ổn hơn chút nào chưa vậy?", Tần Kiệt ho vài tiếng rồi giả vờ như quan tâm.

"Không cần em quan tâm! Tiền đâu, đưa ra đây!", Tôn Ngọc Phương chìa tay ra đòi tiền.

Nếu như không phải vì 50 ngàn tệ thì giờ này cô đã phun trào núi lửa rồi.

Làm gì có chuyện nhẫn nhịn chứ.

Cô thật đúng là bất lực mà.

"Đưa tiền?", Tần Kiệt ngây người một lúc: "Cô Tôn, bây giờ đã là nửa đêm rồi, cô đòi 50 ngàn tệ đó. Mới đầu năm, 50 ngàn tệ cần phải hẹn trước đó. Bây giờ cô bảo em đi đâu đưa cho cô? Ngày mốt sẽ đưa cho cô!"

"Em…", Tôn Ngọc Phương nhíu mày.

Ồn ào cả buổi rồi cô ta vẫn phải đợi một ngày.

Biết trước như vậy, vừa nãy phải hỏi rõ ràng trước rồi mới chơi.

"Hừ, được, tôi chờ em một ngày! Đừng tưởng có thể trêu đùa tôi!"

Tôn Ngọc Phương bước ra ngoài.

"Ơ, cô Tôn, cô còn chưa trả tiền đâu, sao cô đã đi rồi?", Tần Kiệt nói.

"Không phải em trả à?", Tôn Ngọc Phương hỏi ngược lại.

"Tại sao lại là em trả? Bởi vì em là đàn ông sao?", Tần Kiệt nói.

"Đúng!"

"Ơ, cô Tôn, chúng ta phải nói chuyện rõ ràng, vốn dĩ em không định tới, là cô cưỡng ép kéo em tới! Hơn nữa, em còn chưa ăn được một xiên nữa, toàn là cô ăn thôi! Hoàn toàn không liên quan đến em, vì vậy, cô tự trả đi, em đi trước đây!"

Nói xong, Tần Kiệt co chân chạy đi.

Không đợi Tôn Ngọc Phương phản ứng lại thì đã không thấy bóng dáng anh đâu.

Tôn Ngọc Phương: "…"

"Xấu xa ~ tên đàn ông chết tiệt, em như vậy sao vẫn có thể tìm được bạn gái chứ? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 348: Tần Kiệt rất vui vẻ.


Tần Kiệt không biết Tôn Ngọc Phương lầm bầm nguyền rủa cái gì.

Sau khi trở về ký túc xá, anh lập tức chạy vào tắm rửa.

Anh vừa tắm vừa nghĩ tới dáng vẻ âu sầu của Tôn Ngọc Phương, đúng là vô cùng sảng khoái.

Tôn Ngọc Phương ơi là Tôn Ngọc Phương, chỉ vì 50 ngàn tệ, không ngờ cô thực sự lấy mạng ra chơi trò may rủi, thật là lợi hại.

Nhưng mà chuyện này có chút kì lạ.

Mao Hinh là đàn chị khóa đầu thì có liên quan gì đến Tôn Ngọc Phương, Tôn Ngọc Phương sao lại phải lấy mạng ra chơi trò may rủi vì Mao Hinh chứ?

Chẳng lẽ cô ấy thực sự chỉ vì chút điểm thành tích này thôi sao?

Điều này không hợp lý.

Tần Kiệt có chút nghĩ không thông.

Nhưng mà anh cũng lười suy nghĩ.

Sau khi tắm xong, anh liền leo lên giường tầng ngủ.

Một đêm tĩnh lặng, ngày hôm sau sau khi học xong, anh hẹn trước với ngân hàng rút 50 ngàn tệ.

Sau đó anh nhận được điện thoại của Tô Nhuệ.

"Ơ? Giám đốc Tô, mấy ngày không gặp, tôi đang định gọi điện thoại cho cô đây, không ngờ cô lại chủ động gọi trước rồi!", Tần Kiệt trêu chọc nói.

"Giám đốc Tần, anh nói thật lòng chứ?", trong điện thoại, giọng nói của Tôn Nhuệ vô cùng dịu dàng.

"Khụ khụ ~", Tần Kiệt có chút chịu không nổi: "Ờ, đương nhiên là thật lòng rồi! Cô chính là giám đốc bộ phận đầu tư của công ty Kiệt Tuyết mà, tôi đương nhiên phải quan tâm cô rồi!"

"Xùy! Đúng là không có thành ý! Bỏ đi, nể tình tâm trạng bổn cô nương hôm nay tốt nên không so đo với anh!", Tô Nhuệ nói.

"Á? Hôm nay, có cái chuyện tốt gì vậy?", Tần Kiệt muốn nghe xem.

"Anh đoán xem, nếu đoán đúng thì tôi tặng anh một phần quà khích lệ!", Tô Nhuệ nói.

"Cô đầu tiên nói tới phần thưởng đã!”, Tần Kiệt không mắc câu đâu.

"Con người anh đúng là chẳng thú vị gì cả! Bỏ đi, không ghẹo anh nữa! Nói thật cho tôi đi, lão Tôn vừa mới gọi điện thoại cho tôi nói về chuyện xin đảm nhận người cầm đuốc trong thế vận hội Olympic của anh đã được phê chuẩn rồi, tháng sau sẽ công bố!"

Tô Nhuệ nói với anh tình hình thực tế.

"Thật sao?", Tần Kiệt vô cùng kích động.

Anh chờ đợi đã rất lâu rồi, cuối cùng anh cũng đợi được tới ngày hôm na .

Anh đúng thật không dễ dàng gì.

"Ừ, tin tức tuyệt đối đáng tin cậy!”, Tô Nhuệ gật đầu, "Thế nào? Định khao tôi thế nào đây?"

"Khao chắc chắn là phải khao, chẳng qua chưa phải bây giờ!”, Tần Kiệt nói: "Chờ sau khi danh sách chính thức được công bố rồi nói tiếp, cẩn thận một chút thì hay hơn, đừng ồn ào thành trò cười!"

"Cũng đúng! Được, tôi chờ anh khao đó! Đừng nghĩ tới việc chơi xấu!", Tô Nhuệ nói.

"Khụ khụ ~”, Tần Kiệt không biết nên nói cái gì cho phải: "Yên tâm, tôi sẽ không quên đâu! Còn chuyện tốt gì nữa không?"

"Tôi hết rồi, còn lão Tôn, giám đốc Châu có hay không thì tôi không biết! Không thì anh hỏi bọn họ thử xem!”, Tô Nhuệ nói.

"Được! Vậy cúp trước đây, tôi hỏi bọn họ xem có tin tức tốt gì hay không!"

"Được!"

Lạch cạch ~

Cúp điện thoại, Tần Kiệt búng tay một cái.

Người cầm đuốc trong thế vận hội Olympic cuối cùng nắm chắc rồi.

Ha ha.

Kiếp trước, anh muốn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Không ngờ sau khi sống lại, giấc mộng cuối cùng thành hiện thực rồi.

Đến lúc đó, trong tay anh cầm ngọn lửa thánh chạy trên đường, có flycam quay lại toàn bộ quãng đường, anh xuất hiện trước tầm mắt của công chúng, chắc chắn đẹp trai ngây người.

Tốt, trường chinh vạn dặm cuối cùng anh đã bước được bước đầu tiên.

Ha ha, thật sảng khoái.

Tần Kiệt rất vui vẻ.

Nếu chuyện cầm đuốc trong thế vận hội Olympic thành công thì đây chính là điềm báo tốt lành.

Là một khởi đầu tốt đẹp.

Anh lập tức gọi điện cho Tôn Triêu Dương.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 349: Có thể tạo ra giá trị sao?


"Ơ, Giám đốc Tần à, chắc là giám đốc Tô nói chuyện người cầm đuốc cho cậu rồi nhỉ?"

"Đúng, vừa mới nói! Lần này lão Tôn vất vả rồi! Đại công lao đó! Chờ sau khi công bố chính thức, tôi sẽ khao thưởng mọi người thật đàng hoàng!", Tần Kiệt hứa hẹn.

"Chuyện này không gấp, bây giờ tôi có chuyện muốn hỏi giám đốc Tần một chút!", trong điện thoại, giọng nói của Tôn Triêu Dương dường như có chút sốt ruột.

"Ừ, có chuyện gì, lão Tôn ông nói đi!"

"Chuyện trung tâm thể dục thể thao của chúng ta rốt cuộc lúc nào có thể bắt đầu?”, Tôn Triêu Dương hỏi.

"À, ông nói chuyện sửa chữa trung tâm thể dục thể thao à, đừng nóng vội! Ông nghe tôi nói!", Tần Kiệt khẽ cười: "Hiện tại tình hình kinh tế của tôi hơi eo hẹp, chờ sau khi trả xong tiền đất, tôi sẽ bắt đầu ngay! Đương nhiên, ông yên tâm đi, tôi đã tính toán xong thời gian khai trương sau khi trung tâm thể dục thể thao sửa chữa xong rồi! Ngay sau khi thế vận hội Olympic kết thúc! Chúng ta lập tức bắt đầu!"

"Mượn sức nóng của thế vận hội Olympic vừa mới kết thúc, tranh thủ cho kịp thời cơ, đến lúc đó chắc chắn sẽ làm ít ăn nhiều!"

Tần Kiệt giải thích.

"Giám đốc Tần, tôi không hiểu vì sao bắt buộc phải khai trương sau khi thế vận hội Olympic kết thúc? Điều này, có gì đáng được chú ý không?", Tôn Triêu Dương có chút không hiểu.

"Ha ha, chuyện này có liên quan tới việc kế tiếp mà ông và quản lý Tô phải làm!”, Tần Kiệt nở nụ cười có chút thần bí.

"Ơ? Là thế nào?”, Tôn Triêu Dương có chút tò mò.

"Ông đang ở đâu?”, Tần Kiệt hỏi.

"Ở trung tâm thể dục thể thao!"

"Ông đi tìm giám đốc Tô, cô ấy sẽ nói cho ông biết!”, Tần Kiệt nói.

"Được, tôi lập tức đi đến Kiệt Tuyết!"

"Được!"

Lạch cạch ~

Cúp điện thoại, Tần Kiệt lại gọi điện thoại cho Tô Nhuệ.

"Ơ? Giám đốc Tần, có phải anh luyến tiếc gì tôi không? Mới có mấy phút mà lại gọi điện thoại cho tôi!”, Tô Nhuệ nở nụ cười hưng phấn.

"Ơ, Giám đốc Tô, tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với cô, đừng tán dóc chuyện khác!"

"Ờ, có chuyện gì?”, Tô Nhuệ bắt đầu nghiêm túc.

"Mấy cái tên lần trước tôi dặn cô nhớ, cô nhớ kĩ hết chưa?”, Tần Kiệt hỏi.

"Nhớ kĩ rồi, để không bị quên mất, mỗi ngày tôi đều học thuộc lòng đó, nhưng mãi anh vẫn không hỏi, tôi còn tưởng anh quên chuyện này rồi đó!”, Tô Nhuệ nói.

"Bây giờ tôi nói cho cô biết tác dụng của mấy cái tên đó!"

"Ờ, anh mau nói đi! Tôi muốn biết từ lâu rồi!”, Tô Nhuệ dựng lên lỗ tai lên nghe.

"Những cái tên đó đều là tên các vận động viên mới từ các lĩnh vực trong nước. Đợi lát nữa lão Tôn sẽ tới công ty tìm cô! Cô cùng ông ấy bàn bạc chọn ngày lành, rồi lên mạng tìm họ tên và địa chỉ của bọn họ! Sau đó chọn một ngày tới gặp từng người từng người!"

"Á? Chúng ta phải tới gặp vận động viên?”, Tô Nhuệ có chút không hiểu: "Vì sao? Anh cho tôi một lý do xứng đáng phải đến gặp bọn họ xem?"

"Tôi muốn ký hợp đồng với bọn họ để bọn họ làm đại diện cho trung tâm thể dục thể thao của chúng ta! Cô hiểu chưa?", Tần Kiệt nói.

". . . ", Tô Nhuệ ngây ngẩn cả người.

Bọn họ làm đại diện sao?

Nhưng mà tên của các vận động viên trên tay này cô chưa bao giờ nghe qua.

Nếu cô nghe qua thì đều là người nổi tiếng rồi.

Cô chưa từng nghe qua, vậy chắc chắn chưa nổi tiếng rồi.

Anh muốn cô và Tôn Triêu Dương ký hợp đồng với vận động viên chưa nổi tiếng có ích lợi gì?

Làm vậy không đáng.

"Giám đốc Tần, chắc anh không phải đang trêu đùa tôi với lão Tôn đấy chứ? Anh muốn chúng tôi gặp và ký hợp đồng đại diện với vận động viên chưa nổi tiếng thì có giá trị gì?”, Tô Nhuệ không hiểu lắm.

"Chuyện này, cô không cần phải lo! Cứ làm theo lời tôi nói là được! Có thể ký được với bao nhiêu người thì ký bấy nhiêu người! Đương nhiên bắt buộc phải ký hợp đồng được với hai vận động viên biểu diễn nhào lộn! Ngoài ra, nếu hai người có khả năng ký hợp đồng được với các vận động viên nổi tiếng thì tôi cũng không phản đối! Để tôi xem mọi người có làm được không!"

"Tóm lại có một điều, trong số những cái tên tôi muốn cô phải nhớ kỹ kia, bắt buộc phải ký được hợp đồng với hai vận động viên biểu diễn nhào lộn, còn những người khác, mọi người cố gắng hết sức, có thể ký bao nhiêu thì ký bấy nhiêu!"

"Chuyện này. . .”, Tô Nhuệ có chút không hiểu suy nghĩ của Tần Kiệt.

Họ ký hợp đồng với người không nổi tiếng.

Có thể tạo ra giá trị sao?

Anh ta giỡn chơi à?

"Giám đốc Tần, anh nghiêm túc chứ?”, Tô Nhuệ xác định lại một lần.

"Đương nhiên nghiêm túc rồi!"

"Được rồi, tôi biết rồi!"
 
Back
Top Bottom