Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 330: Đáng tiếc Tô Nhuệ không có ở đó.


Tần Kiệt có Tôn Ngọc Phương bật đèn xanh giúp.

Ngày hôm sau Tần Kiệt không cần đến lớp, trực tiếp đến siêu thị Kiệt Tuyết.

Đi vào phòng làm việc của Châu Phàm.

Anh nói về chuyện tài trợ cho trường học.

Châu Phàm lắc đầu, còn nở nụ cười.

“Giám đốc Châu, làm sao vậy? Chuyện này có gì buồn cười đâu?”, Tần Kiệt có chút khó hiểu.

“Giám đốc Tần, anh biết gì không? Trước khi anh về, phía bên trường học đã cử người đến đây rồi! Anh biết họ nói thế nào không?”, Châu Phàm hỏi.

“Bọn họ nói gì?”, có thể khiến Châu Phàm bật cười, nhất định sẽ rất thú vị đây.

“Họ nói chúng ta chỉ cần tài trợ 150 ngàn tệ, họ sẽ làm việc cho chúng ta!”, Châu Phàm đưa ly trà cho Tần Kiệt: “Tôi hỏi họ, các cậu có năng lực gì?”

“Bọn họ nói giờ đang phải đi học, vẫn còn là sinh viên, nhưng thể lực chắc chắn rất dồi dào! Muốn họ tuyên truyền, phát tờ rơi, biểu diễn đường phố gì cũng được!”

“Tôi nói bọn họ có bao nhiêu người đến? Duy trì được bao lâu?”

“Bọn họ nói có thể có 30 người đến, làm việc liên tục trong vòng một tuần!”

“Tôi thuận theo yêu cầu 150 ngàn tệ của họ, tôi bỏ ra 800 tệ cũng có thể thuê được 187 người đến giúp, hợp tác với họ liệu có lời không?”

“Bọn họ đương nhiên không còn gì để nói, hệt mấy con gà trống bị đánh bại rồi rời đi! Giám tốc Tần, cậu nói xem có buồn cười không?”

Châu Phàm lắc đầu.

“Đúng thật có chút buồn cười! Không, phải nói là ngây thơ quá rồi. Có điều cũng có thể lý giải đều là sinh viên, được bố mẹ che chở, chưa cảm nhận được hiện thực xã hội tàn khốc. Lời nói không được thực tế cũng là điều bình thường!”

Tần Kiệt uống ngụm trà, cũng không bình luận nhiều về những sinh viên trường Đại học Công nghiệp Hồ kia.

Đàm phán, lại nói năng như vậy thì sao có thể thành công được chứ?

Đúng thật không khác Tôn Ngọc Phương mấy.

“Có điều dù sao cũng là việc của trường học tôi, bọn họ không đến thì thôi nhưng đã đến đây rồi thì cho họ chút mặt mũi vậy! Tài trợ cho họ 80 ngàn tệ đi!”, Tần Kiệt nói.

“Hửm? 80 ngàn tệ sao? Có phải hơi nhiều không giám đốc Tần. Theo tôi thấy cùng lắm là 20 ngàn tệ thôi!”, Châu Phàm giơ hai ngón tay lên.

“20 ngàn tệ sao?”, Tần Kiệt sửng sốt: “Quá ít rồi đấy, có bõ không đây?”

“Giám đốc Tần, 20 ngàn tệ so với thu nhập của một người bình thường chẳng lẽ không nhiều sao?”, Châu Phàm cảm thấy không cần suy nghĩ thêm.

“Nghe tôi 80 ngàn thì là 80 ngàn đi! Cái tôi để ý không phải 80 ngàn tệ mà là chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách!”, Tần Kiệt nói ra tình hình thực tế.

“Ý của giám đốc Tần muốn nhân cơ hội này, để chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách nhanh chóng mở rộng quy mô, sau đó...”, Châu Phàm quả thực thông minh, vừa nghe liền đã nhìn ra suy tính của Tần kiệt.

“Phải, về ngành Logistics này chúng ta vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm, buộc phải làm sớm chút! Sau khi thành lập hệ thống trường Đại học Công nghiệp Hồ xong tôi sẽ tuyển thêm người rồi cùng học sau đó phát triển dịch vụ giao hàng và chuyển phát nhanh! Đến khi đó công ty chúng ta sẽ là hậu cần cho siêu thị, chuyển phát nhanh và trung tâm thể dục thể thao!”

“Đợi đến khi việc kinh doanh mở rộng và ổn định, chúng ta sẽ tìm cách phát triển liên thông! Hình thành một chuỗi công nghiệp hoàn chỉnh! Đến lúc đó, nhiều chuyện không cần người khác nói mà sẽ do Kiệt Tuyết chúng ta tự định đoạt!”

Nghe lời này của Tần Kiệt, Châu Phàm quả thực cũng có chút chấn động.

Dã tâm của Tần Kiệt quả thật không phải lớn bình thường đâu.

Trước kia anh cũng đã từng nghe Tần Kiệt nhắc qua phải nhanh chóng mở chi nhánh khắp thành phố Hán.

Hiện giờ anh mới biết mục đích chính của Tần Kiệt chính là lập một chuỗi công nghiệp liên thông tỉnh.

Bước tiếp theo, lập một đế chế vươn đến tầm cỡ quốc gia.

Anh không thể không phục.

“Tôi không thể không phục chí hướng của giám đốc Tần! Được, 80 ngàn thì 80 ngàn! Tôi đồng ý!”, Châu Phàm đồng ý nói.

“Như vậy mới đúng chứ!”, Tần Kiệt cười, cùng Châu Phàm nói chuyện một lúc rồi trực tiếp đến văn phòng Tô Nhuệ.

Đáng tiếc Tô Nhuệ không có ở đó.

Anh đành đi dạo quanh một vòng siêu thị.

Tiếp đó đi khảo sát mặt tiền siêu thị của Đường thị.

Anh phát hiện đã bắt đầu trang trí lại rồi.

Mọi người khí thế ngất trời, lao động hăng say.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 331: Tần Kiệt vì sao lại nói vậy?


Anh rất vừa ý, không thể không bội phục khả năng làm việc của Châu Phàm.

Tinh thần hăng say nhiệt huyết.

Anh đi dạo một vòng rồi đi ra ngoài siêu thị mới.

Thấy Lưu Tuấn Mai từ đằng trước đi tới.

“Giám đốc Lưu!”

Tần Kiệt lên tiếng chào hỏi.

“Ấy, giám đốc Tần sao? Sao cậu lại ở đây?”, Lưu Tuấn Mai nhìn một lượt siêu thị mới dường như hiểu được điều gì đó: “Ồ, hẳn là tới khảo sát siêu thị mới rồi!”

“Phải, mới từ bên trong đi ra, tiến độ nhanh thật. Giám đốc Lưu dì tính đi đâu vậy?”, Tần Kiệt thuận miệng hỏi han.

Hiện đang là giờ hành chính, Lưu Tuấn Mai không ở trong văn phòng chạy đến đây làm gì chứ.

“Tôi đến ngân hàng, kiểm tra doanh thu của công ty!”

“Ồ, vừa hay tôi đang rảnh cũng muốn rút một ít tiền, cùng đi đi!”

Tần Kiệt nói xong liền cùng Lưu Tuấn Mai đến ngân hàng.

Hai người nhận được số thứ tự rồi chờ đợi một lát.

Qua một lúc, tới lượt Tần Kiệt.

Anh dùng tài khoản cá nhân, không giống như Lưu Tuấn Mai dùng tài khoản công ty.

“Xin hỏi, anh muốn rút bao nhiêu vậy?”

“Mấy hôm trước đã hẹn rồi, tôi rút 200 ngàn tệ!”

“Được, anh chờ một lát!”

Nhân viên quầy giao dịch hỏi mấy câu rồi cầm lấy chứng minh thư của của Tần Kiệt, làm mấy thao tác trên máy tính.

Xác nhận Tần Kiệt có hẹn trước.

Sau khi xác nhận không có sơ sót, lại cùng Tần Kiệt đối chiếu thêm lần nữa rồi mới cầm một chiếc hộp ra.

Sau khi mở hộp ra, bên trong là một đống tiền màu xanh lam.

Từng tập từng tập một.

Đầu tiên chuyển nó vào trong máy đếm tiền.

Liên tiếp hai mươi lần.

Xác nhận không có sai lầm.

Cô ấy cẩn thận gói tiền lại rồi đặt vào trong một chiếc túi chuyên dụng.

“Thưa anh, 200 ngàn tệ anh muốn đã chuẩn bị xong, mời anh đếm lại!”, nhân viên thu ngân nói.

“Không cần đâu, cảm ơn!”, ban nãy khi nhân viên thu ngân để tiền vào trong máy, Tần Kiệt cũng nhìn rồi không thấy có vấn đề gì cả.

Anh cầm lấy túi tiền, đứng lên, đang định ra chào Lưu Tuấn Mai.

Anh lại thấy một người quen.

Chính là giáo viên hướng dẫn Tôn Ngọc Phương của anh.

Tôn Ngọc Phương cùng một cô gái có dáng vẻ đáng yêu từ bên ngoài đi vào.

Hai người vừa nói vừa cười.

Nhìn trông nói chuyện rất vui vẻ.

“Ây? Bạn học Tần Kiệt? Sao em cũng ở đây vậy?”, Tôn Ngọc Phương cũng thấy bất ngờ.

Không nghĩ đến đến ngân hàng cũng gặp được Tần Kiệt.

Thật đúng là quá trùng hợp rồi.

“À, em đến rút tiền!”, Tần Kiệt gật gật đầu.

“Rút tiền sao?”, Tôn Ngọc Phương không hiểu: “Trong trường không thể rút tiền sao? Sao em lại phải chạy đến khu đô thị mới Nam Hồ rút chứ? À, đúng rồi, chuyện cô bảo em làm, em đã làm xong chưa?”

“À, khi nãy em có nói chuyện với anh họ Châu Phàm rồi, anh ấy cũng đồng ý rồi!”, Tần Kiệt nhìn thấy Lưu Tuấn Mai đang đi tới gần, không muốn bại lộ thân phận, cố ý nhắc đến tên Châu Phàm, cường đại gọi anh ta là anh họ.

Quả nhiên.

Lưu Tuấn Mai vừa nghe đã thấy không đúng lắm.

Châu Phàm và Tần Kiệt không phải anh em họ mà.

Tần Kiệt vì sao lại nói vậy?

Chẳng lẽ!

Lưu Tuấn Mai nghe liền hiểu ý Tần Kiệt, không qua chào hỏi anh nữa trực tiếp đi lướt qua Tần Kiệt luôn.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 332: Lắm tiền thật đó?


Tần Kiệt thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may mà phản ứng nhanh, nếu không bị Tôn Ngọc Phương biết được thân phận xem như hỏng chuyện rồi.

“Thật sao? Vậy quá tốt rồi! Dù sao hôm nay em cũng không đi học, cô cũng không có việc gì, vậy cùng nhau đi ăn bữa cơm đi!”, Tôn Ngọc Phương rất vui nói.

“Ăn cơm sao? Hay là thôi đi, em còn phải quay về trường học nữa!”, khu đô thị mới Nam Hồ có rất nhiều người quen biết anh, anh cũng không muốn để lộ thân phận, đương nhiên không muốn đi rồi.

“Được rồi, vậy em về trường học đi, ngày mai tôi tìm em!”

“Vâng!”

Tần Kiệt nhanh chóng rời đi.

Tôn Ngọc Phương nhìn cái túi lớn trong tay Tần Kiệt, trong lòng bỗng nổi tính tò mò.

“Tiểu Nguyệt, trong tay cậu ta cầm cái túi to như vậy, liệu sẽ rút bao nhiêu tiền đây?”

“Nhìn dáng cái túi hẳn cậu ta đã nhét đầy vào bên trong rồi, đến một mức nhất định, ít nhất cũng phải 200 ngàn tệ đấy!”

“Cái gì? 200 ngàn tệ sao?”, Tôn Ngọc Phương sửng sốt, giây tiếp theo nét mặt cô ta cũng biến sắc.

“Tên này làm ăn buôn bán kiếm được cũng không ít nhỉ? Xem sau khi về tôi xử lý cậu thế nào! Hừm!”

Tần Kiệt cầm theo tiền, trực tiếp bắt taxi đến đường Long Dương.

Đường Long Dương là trung tâm buôn bán ô tô lớn nhất ở thành phố Hán.

Vào thời điểm 2008, khu vực xung quanh đường Long Dương khác với sau này, vẫn là vùng ngoại ô, địa thế thông thoáng, rất thích hợp để thử xe.

Cho nên nơi đây trở thành trung tâm mua bán ô tô.

Khi Tần Kiệt đến nơi, anh thấy rằng chỗ này có rất nhiều cửa hàng, đủ các nhãn hiệu ô tô khác nhau.

Cuối cùng anh bước vào cửa hàng Buick.

Vừa bước vào liền có hai nhân viên tư vấn tiến đến chào hỏi.

"Anh muốn mua xe sao?"

"Ừ!"

"Anh muốn mua xe trong tầm giá bao nhiêu, tôi có thể giới thiệu cho anh một vài chiếc!"

"200 ngàn tệ! Có không?"

"Có, mời anh theo tôi!"

Nữ nhân viên tư vấn dẫn Tần Kiệt đến khu trưng bày xe Buick xem qua một vòng.

Giá cả đều nằm trong khoảng 200 ngàn tệ.

Thấp nhất là 120 ngàn tệ.

Rẻ nhất là 198 ngàn tệ.

Ở trong khu trưng bày cũng có một số người đang hỏi giá.

Còn có một số người đang kì kèo mặc cả với nhân viên tư vấn, hy vọng có thêm chút ưu đãi.

Nhờ sự hướng dẫn của nữ nhân viên tư vấn, Tần Kiệt dạo quanh khu trưng bày một vòng, cũng lắng nghe cô ấy giới thiệu một lượt từng dòng xe, cấu hình xe.

Cuối cùng Tần Kiệt chỉ vào chiếc xe 198 ngàn tệ: "Tôi chọn chiếc này, làm thủ tục đi!"

"Hả?"

Không chỉ nữ nhân viên tư vấn mà những người xung quanh cũng vô cùng ngạc nhiên.

Ban nãy Tần Kiệt kêu cô nhân viên giới thiệu từng món một.

Anh còn đặc biệt dạo quanh một vòng.

Theo lẽ thường, người như vậy sẽ rất thận trọng và nhạy cảm với giá cả.

Chắc chắn sẽ cò kè mặc cả, đòi thêm một số ưu đãi.

Sẽ không dứt khoát như này.

Nhưng bây giờ thì sao?

Tần Kiệt trực tiếp đặt chiếc xe đắt nhất.

Cũng không mặc cả?

Lắm tiền thật đó?
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 333: Anh lái rất chậm, rất chậm.


"Thưa anh, anh xác định muốn mua chiếc này sao?", nữ nhân viên tư vấn có chút mơ hồ.

"Ừm, chính là nó, xe có sẵn đúng không?", Tần Kiệt hỏi.

"Đúng vậy, xe có sẵn! Đây là xe trong khu trưng bày triển lãm, nếu anh không vội, đợi sau khi chúng tôi chuyển hàng về còn có thể tặng anh một vài ưu đãi và quà tặng! Anh xem, anh có muốn đợi không?”, nữ nhân viên tư vấn nghĩ đến chuyện tiết kiệm cho Tần Kiệt, hy vọng Tần Kiệt sẽ không quá nóng vội, nếu không sẽ mất nhiều tiền hơn chút.

Nhưng---

"Không sao, chính là nó! Bây giờ tôi muốn lấy xe! Lập hóa đơn cho tôi!", Tần Kiệt trực tiếp lôi bọc tiền ra.

Bịch bịch~

Những bó tiền màu xanh rơi ra khỏi túi.

Tổng cộng có 20 bó.

Tất cả đều mới tinh.

Thấy vậy mọi người trong khu trưng bày đều trợn mắt há hốc mồm.

Mang 200 ngàn tệ tiền mặt đến mua xe?

Lá gan lớn thật đó!

Còn rất hào phóng nữa chứ.

Trời ơi!

Người có tiền đây rồi!

"Sao thế? Lẽ nào chỗ các cô không cho phép mang tiền mặt đến mua xe sao?", Tần Kiệt không hiểu, hỏi.

"Hả?", cô nhân viên tư vấn sực tỉnh lại, vội vàng xua tay: "Không, không phải vậy, có thể, đương nhiên có thể rồi! Anh đợi chút, tôi, tôi kêu bộ phận tài vụ qua đây quyết toán, được không?"

"Đương nhiên là được rồi! Mau đi đi, tôi đợi cô!", Tần Kiệt nói.

"Được, anh đợi một lát nhé!", nữ nhân viên tư vấn cuống quít đi tới phòng tài vụ.

Đại gia đây rồi.

Chỉ dạo quanh một vòng liền đặt xe, không kì kèo mặc cả.

Lắm tiền thật đó.

Ai mà không thích một khách hàng giàu có như vậy chứ?

Nữ nhân viên tư vấn đương nhiên rất vui rồi.

“Mời anh uống trà!”

Lúc này, lại có một nữ nhân viên tư vấn khác đi tới, đưa cho Tần Kiệt một ly trà.

"Cảm ơn!", Tần Kiệt cầm lấy, chậm rãi nhấm nháp thưởng thức.

Từ đầu đến cuối, anh cũng không thèm liếc nhìn 200 ngàn tệ rơi trên xe.

Thấy vậy những người mua xe xung quanh vô cùng ngưỡng mộ.

Đây mới là đại gia chân chính chứ.

Xem tiền như rác.

Nhất thời, Tần Kiệt trở thành tâm điểm chú ý của cửa hàng Buick.

Một lát sau, nữ nhân viên tư vấn dẫn theo hai nhân viên phòng tài vụ tới.

Trong tay bọn họ còn cầm theo tài liệu liên quan và máy đếm tiền.

Bọn họ nhanh chóng đếm tiền ngay trước mặt Tần Kiệt.

20 bó tiền giấy 100 tệ được kiểm tra ngay lập tức.

Còn thừa 2 ngàn tệ, nhân viên phòng tài vụ đưa lại cho Tần Kiệt.

Sau khi Tần Kiệt đút tiền vào túi liền đi theo nữ nhân viên tư vấn đi làm thủ tục liên quan.

Bận rộn hơn một giờ đồng hồ, anh mới lái được chiếc xe ô tô ra khỏi cửa hàng Buick 4S dưới sự tiễn biệt của các cô nhân viên tư vấn.

Bởi vì không có bằng lái xe, Tần Kiệt không dám đi nhanh.

Anh lái rất chậm, rất chậm.

Rõ ràng là trên đường vành đai ba, người bình thường chỉ mất khoảng 20 phút là có thể đến nơi.

Nhưng anh lại mất tận hơn một giờ đồng hồ mới lái đến trước cửa siêu thị Kiệt Tuyết khu đô thị mới Nam Hồ.

Bim bim bim~

Anh ra sức bấm còi.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 334: Có vẻ như anh ta rất thích chiếc xe này.


Ngay lập tức thu hút sự chú ý của các nhân viên siêu thị Kiệt Tuyết.

“Ai đó?”

“Sao lại đỗ xe ở trước cửa siêu thị vậy? Không biết tìm bãi đỗ sao?”

“Bảo vệ đâu? Ra đây xử lý mau! Đừng để ảnh hưởng đến người mua hàng trong siêu thị!”

Ngay sau đó một nhân viên bảo vệ chạy đến và gõ cửa kính xe ô tô, ra hiệu kêu Tần Kiệt mở cửa xe.

Khi cửa kính ô tô từ từ trượt xuống, bảo vệ sững sờ.

Cậu ta cho rằng mình nhìn nhầm.

“Sao vậy? Không biết tôi sao?”, Tần Kiệt cười hỏi.

“Không, không phải! Sao, sao có thể là giám đốc Tần chứ?”, bảo vệ vô cùng bất ngờ.

Bởi vì trong suy nghĩ của đám nhân viên bảo vệ, Tần Kiệt chưa bao giờ lái xe.

Không, không chỉ có mỗi Tần Kiệt mà các sếp lớn trong siêu thị Kiệt Tuyết đều không bao giờ đi xe ô tô.

Bởi vì siêu thị không có bãi để xe chuyên dụng.

Tần Kiệt đột nhiên lái một chiếc Buick đến, còn là đời mới, đương nhiên bảo vệ rất kinh ngạc.

“Đừng kích động! Gọi đám người Châu Phàm ra đây cho tôi! Tôi có chuyện muốn nói!”

“Vâng giám đốc Tần!”

Đám bảo vệ nhanh chóng chạy vào trong siêu thị.

Thấy vậy đám nhân viên siêu thị có chút mơ hồ.

Bọn bảo vệ đang làm trò quái quỷ gì vậy?

Không phải nên đuổi lái xe đi sao?

Tại sao không làm việc mà lại chạy vào siêu thị?

Nhưng khi Tần Kiệt xuống xe, tất cả nhân viên đang làm việc đều ngẩn ra.

Là giám đốc Tần?

Sao có thể chứ?

Giám đốc Tần mua xe từ bao giờ vậy?

Bọn họ chưa từng nghe qua mà nhỉ.

Đám nhân viên ngạc nhiên.

Mọi người nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.

Ngay sau đó, Châu Phàm, Lưu Tuấn Mai, Uông Gia Tân và trưởng các bộ phận đều chạy xuống.

Khi bọn bọ thấy Tần Kiệt đang dựa vào chiếc xe Buick, bọn họ đều rất bất ngờ.

Tần Kiệt thực sự lái xe đến đây.

Sao có thể chứ?

Một lúc lâu sau, Châu Phàm và những người khác mới đến gần.

“Giám đốc Tần, anh mua xe lúc nào vậy? Tôi chưa nghe anh nói tới mà?”, Châu Phàm đi vòng quanh chiếc Buick nhìn một lượt, anh ta càng xem càng thích.

Trong lòng có chút ngưỡng mộ.

Mấy năm gần đây, người có đủ khả năng lái một chiếc Buick cũng được coi là có chút của cải rồi.

Anh ta đã làm việc nhiều năm nhưng vẫn chưa mua được một chiếc.

Bây giờ Tần Kiệt mua được một chiếc, anh ta đương nhiên phải hâm mộ rồi.

Không chỉ anh ta mà các nhân viên trong siêu thị cũng rất ngưỡng mộ.

Người nào người nấy nhìn chằm chằm vào chiếc xe Buick không chớp mắt.

Còn có người nhìn nó giống như là thấy gái đẹp vậy, nước miếng sắp chảy ra đến nơi rồi.

Bọn họ nhìn không chớp mắt, có chút khoa trương rồi đó.

“Giám đốc Châu, anh thấy chiếc xe này như thế nào?”, Tần Kiệt hỏi.

“Ừm, rất tốt, được!”, Châu Phàm gật đầu nói.

Khi nói ánh mắt anh ta vẫn dán chặt lên chiếc xe mà không nhìn đi chỗ khác.

Có vẻ như anh ta rất thích chiếc xe này.

“Lên xe thử xem?”, Tần Kiệt đưa chìa khóa xe cho Châu Phàm.

“Hả? Tôi, tôi có thể thử sao?”, Châu Phàm kích động hỏi.

“Ừ, đương nhiên có thể rồi, lên lái thử đi!”, Tần Kiệt gật đầu nói.

“Ừm, được, tôi, tôi lên thử nhé!”, Châu Phàm phấn khích cầm lấy chìa khóa, chui vào trong xe, nổ máy, đạp ga, chiếc xe từ từ lăn bánh…
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 335: Không phải là mua cho Tần Kiệt.


Ầm ầm~

Sau khi khởi động, Châu Phàm lái mấy vòng quanh quảng trường Thái Tử.

Kĩ thuật lái xe của Châu Phàm rất tốt, đi rất êm.

Anh ta lái xe trông rất ngầu.

Khi anh ta dừng xe bước xuống, có rất nhiều tay đua chạy lại xin chụp ảnh chung với Châu Phàm.

Đương nhiên trong số đó cũng không thiếu mấy cô gái xinh đẹp.

Châu Phàm tất nhiên không thể từ chối.

Anh ta đành phải chụp ảnh liên tục.

Đại khái chụp khoảng 15 phút mới xong.

Anh ta đưa chìa khóa xe cho Tần Kiệt.

"Giám đốc Tần, xe tốt đó, chức năng đầy đủ, khung xe vững chắc! Anh mua hết bao nhiêu tiền vậy?"

Tần Kiệt cũng không lấy lại chìa khóa, cười nói: "Giám đốc Châu, anh đoán thử xem!"

"Nhìn kiểu dáng và nhãn hiệu của chiếc xe, chắc là 150 ngàn tệ đúng không?", Châu Phàm phỏng đoán.

"Không đúng, anh đoán lại đi!", Tần Kiệt lắc đầu.

"Không đúng sao?", Châu Phàm lại cân nhắc: "Thêm 30 ngàn tệ, thành số 8 may mắn, 180 ngàn tệ đúng không?"

"Muốn thành số may mắn, thêm 10 ngàn tệ là đủ rồi, vẫn không đúng, anh đoán lại xem!", Tần Kiệt tiếp tục lắc đầu.

"Vẫn chưa đúng à?", Châu Phàm cau mày: "Lẽ nào hơn 200 ngàn tệ sao?"

"Được rồi, không giấu anh nữa!", Tần Kiệt mỉm cười: "198 ngàn tệ! 2 ngàn tệ nữa là tròn 200 ngàn tệ!"

"Woa~"

"Đắt vậy sao?"

"Trời ơi, một tháng tôi được 3 ngàn tệ, một năm không ăn không uống cũng mới chỉ được 36 ngàn tệ, 198 ngàn tệ đủ để tôi đi làm 6 năm đó!"

"Ngưỡng mộ thật đó!"

"Còn phải nói, giám đốc Tần là ai cơ chứ? Anh ấy mua được, chúng ta cũng nở mày nở mặt!"

"Cũng đúng! Ha ha, trở về có thể khoe khoang chút!"

"Ừm, tôi cũng vậy!”

...

Sau khi một số nhân viên siêu thị Kiệt Tuyết nghe thấy số tiền mua xe, họ đều cảm thấy rất tự hào.

Ngược lại, Châu Phàm có chút kinh ngạc.

"Giám đốc Tần, 198 ngàn tệ thật sao?"

"Đúng thế! Là thật đó, có hóa đơn này, anh có muốn xem không?", Tần Kiệt nói.

"Không cần đâu! Mua thì cũng đã mua rồi, anh là ông chủ, không có xe cũng không được! Chiếc xe tượng trưng cho hình ảnh của siêu thị chúng ta, mọi người nói có đúng không?", Châu Phàm nói.

"Đúng vậy!"

"Hình tượng!"

"Hình tượng!"



Khí thế của công nhân viên sôi trào.

Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, ngay lập tức thu hút rất nhiều người tiêu dùng đến xem.

Nhưng---

"Không, mọi người hiểu lầm rồi!"

Tần Kiệt giải thích: "Chiếc xe này không phải là mua cho tôi!"

"Cái gì?"

Giây tiếp theo, mọi người bỗng nhiên im lặng.

Không phải là mua cho Tần Kiệt.

Vậy thì mua cho ai chứ?

"Chiếc xe này là của ai vậy?”, Châu Phàm tò mò hỏi một câu.

Tần Kiệt chỉ vào chìa khóa xe trong tay Châu Phàm: "Chìa khóa đang ở trong tay ai thì là của người đó!"

"Ý của anh là?", Châu Phàm nhất thời không kịp phản ứng lại.

"Tôi hiểu rồi! Giám đốc Tần mua xe cho giám đốc Châu!", Uông Gia Tân là người đầu tiên nhận ra.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 336: Tần Kiệt vỗ tay cho Châu Phàm.


"Đúng đó, ý của giám đốc Tần là vậy!"

"Chìa khóa nằm ở trong tay giám đốc Châu, xe là mua cho anh ấy!"

"Thảo nào giám đốc Tần muốn giám đốc Châu lái thử!"

“Chúc mừng giám đốc Châu!"

"Chúc mừng giám đốc Châu có xe mới!"



Đám nhân viên ngay lập tức reo hò.

Châu Phàm lại có chút bối rối.

Tình huống gì vậy?

Tại sao lại mua cho anh ta?

Ông chủ như Tần Kiệt còn không có lấy một chiếc xe.

Bản thân anh ta là một nhân viên làm thuê, sao có thể sở hữu một chiếc xe trước ông chủ chứ?

Không có quy tắc này mà nhỉ.

"Không được, không được! Tuyệt đối không được, giám đốc Tần, anh là ông chủ của siêu thị mà còn chưa có xe, làm sao tôi nhận được chứ? Không hợp quy tắc, truyền ra ngoài không hay đâu!", Châu Phàm vội vàng nhét chìa khóa vào tay Tần Kiệt

Nhưng Tần Kiệt không chịu cầm.

"Giám đốc Châu, xe, anh nhất định phải nhận!"

"Tại sao?", Châu Phàm khó hiểu.

"Giám đốc Châu, kể từ khi siêu thị chúng ta thành lập đến nay, tôi rất ít khi ở siêu thị. Căn bản chỉ có mình anh giải quyết mọi chuyện ở đây!”

“Siêu thị chúng ta có thể có được ngày hôm nay, có thể nói công lao của anh là lớn nhất!"

"Hiện tại công việc kinh doanh của siêu thị ngày một lớn mạnh! Trong tương lai, nhiệm vụ của anh sẽ càng nặng nề hơn! Nếu không có một chiếc xe tử tế, sao anh có thể đi bàn chuyện làm ăn được?"

"Cho nên, anh nhất định phải nhận lấy chiếc xe này! Đây là xe riêng của anh! Những người khác trong siêu thị không được sử dụng tùy tiện! Trừ khi được sự cho phép của anh!”

Bốp bốp~

Lời này vừa nói ra, đám nhân viên vỗ tay tới tấp.

Không chỉ nhân viên mà những người mua hàng đứng xem náo nhiệt xung quanh cũng không khỏi xúc động và vỗ tay tán thưởng.

Ông chủ của một siêu thị không cần ô tô mà còn tự bỏ tiền túi ra mua ô tô cho nhân viên của mình.

Ông chủ như vậy là một ông chủ tốt.

Đáng để noi gương theo!

Thật tuyệt vời!

Châu Phàm cảm động rồi.

Anh ta không ngờ rằng Tần Kiệt lại mua cho mình một chiếc xe, còn dùng tiền túi để mua nữa chứ.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến điều này.

Trước đây, khi làm việc tại Walmart, anh ta luôn sử dụng xe của cơ quan, cũng không có lấy một chiếc xe riêng.

So với ông chủ của Walmart, Tần Kiệt chỉ là con tép riu.

Nhưng tấm lòng quan tâm đến nhân viên, Tần Kiệt lại vượt xa rất nhiều.

Chỉ xét đến điều này thôi cũng đáng để anh ta đi theo Tần Kiệt.

“Cảm ơn giám đốc Tần! Anh yên tâm, ngày nào còn có tôi, siêu thị Kiệt Tuyết sẽ không thụt lùi về phía sau!”, Châu Phàm xin thề.

“Được, tôi tin giám đốc Châu!”

Bốp bốp~

Tần Kiệt vỗ tay cho Châu Phàm.

Đám nhân viên cũng vỗ tay chúc mừng.

Đồng thời trong mắt bọn họ hiện lên vẻ ngưỡng mộ.

Một lát sau, Tần Kiệt yêu cầu các nhân viên yên lặng.

Anh nói tiếp.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 337: Định tội người khác?


“Giám đốc Châu đã có những đóng góp to lớn cho siêu thị chúng ta, chiếc xe là thứ mà anh ấy đáng được nhận. Mọi người đang có mặt tại đây, chỉ cần mọi người làm việc chăm chỉ, trong tương lai gần, mọi người cũng sẽ có cơ hội nhận được quà tặng từ siêu thị, tặng cho mọi người một chiếc xe!”

“Đương nhiên, mọi người phải lập được thành tích! Giúp siêu thị phát triển lớn mạnh! Chỉ cần mọi người làm được, mặc kệ mọi người làm công việc gì, siêu thị cũng sẽ cân nhắc. Mọi người có tự tin là mình làm được không?”

“Có!”

“Tôi có tự tin!”

“Tôi cũng có!”



Trong nháy mắt, cảm xúc của đám nhân viên siêu thị Kiệt Tuyết sôi trào lan ra bốn phía.

Tất cả đều hoan hô reo hò theo nhịp điệu của Tần Kiệt.

Lối vào của siêu thị Kiệt Tuyết to như vậy bỗng chốc trở thành tâm điểm.

Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên.

Lượng khách hàng cũng ngày một đông hơn.

Câu chuyện về sự hào phóng của ông chủ siêu thị Kiệt Tuyết được lan truyền một cách nhanh chóng.

Năm giờ đồng hồ sau, Tần Kiệt một mình trở lại trường học.

Lúc này, trời đã tối đen.

Khi Tần Kiệt về đến ký túc xá nam, đột nhiên bị người khác gọi lại.

Anh nhìn qua.

Là giáo viên cố vấn Tôn Ngọc Phương?

Cô ấy đến đây để làm gì?

Nửa đêm nửa hôm.

Cô ấy làm cái trò gì vậy?

“Cô Tôn, cô tìm em sao?”

“Ừ, đi ra ngoài với tôi một lát!”, Tôn Ngọc Phương nói.

“Cô Tôn, trời đã tối rồi, ra ngoài để làm gì? Em cũng có phải đi học đâu?”, Tần Kiệt chỉ lên trời nói.

“Tôi có việc tìm em! Đừng lèo nhèo nữa, đi thôi!”, Tôn Ngọc Phương thúc giục.

“Nhưng kí túc xá…”

“Em lo về muộn không vào được đúng chứ? Không sao, ban nãy tôi nói với dì Trương rồi, tối nay dì ấy sẽ để cửa cho em! Đi thôi!”, Tôn Ngọc Phương giải thích.

Tần Kiệt: “…”

Nửa đêm nửa hôm, tìm anh làm gì chứ?

Ngay cả dì Trương cũng bị mua chuộc?

“Còn đứng ngây người ở đó làm gì? Mau đi thôi!”, Tôn Ngọc Phương quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt.

“Ừ, được!”

“Cô Tôn, rốt cuộc đi đâu vậy?”

“Cô Tôn, cô nói một câu đi?”

“Hừ, đây không phải là đường đến phố Đọa Lạc sao, muộn như vậy rồi, đến phố Đọa Lạc để làm gì chứ?”

“Cô Tôn, sao cô không nói gì vậy?”

Tần Kiệt càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.

Nửa đêm nửa hôm, mặc dù là cô trò.

Nhưng vẫn là cô nam quả nữ.

Đi đâu không đi lại đến phố Đọa Lạc?

Tôn Ngọc Phương thật sự sẽ không có ý đó với anh chứ?

Tần Kiệt càng lúc càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Đêm khuya thanh vắng, thuận tiện giết người.

Ớ, không đúng.

Tôn Ngọc Phương không phải sát thủ, cô ấy giết ai cơ chứ.

Cô ấy cùng lắm là định tội người khác thôi.

Định tội người khác?

Trời ơi.
Không phải chứ?
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 338: "Hiệu trưởng trường học nói với tôi một tin tức!"


Trong lòng Tần Kiệt có chút thấp thỏm bất an.

Chẳng lẽ thực sự phải bắt đầu mối tình thầy trò sao?

Không được.

Mình có Tuyết Nhi rồi.

"Bạn học Tần Kiệt, em đi qua rồi! Quay lại đi! Là nhà hàng này!", bỗng nhiên bên tai Tần Kiệt vang lên một tiếng la.

Anh ngẩn người một lúc, lúc quay đầu nhìn, anh cũng ngơ ngác.

Bởi vì Tôn Ngọc Phương đang đứng trước cửa một nhà hàng thịt nướng.

Nhìn dáng vẻ của ông chủ, hình như đang dọn hàng rồi.

Nhưng lại bị Tôn Ngọc Phương ngăn lại.

Tần Kiệt hiểu ngay lập tức.

Tôn Ngọc Phương ồn ào một hồi rồi đưa mình tới phố Đọa Lạc không phải để định tội mình mà là kéo mình đi ăn thịt nướng.

Cô ta nên nói sớm chút.

Hại mình thấp thỏm bất an, suy nghĩ lung tung, còn tưởng thực sự bị cưỡng ép bắt đầu tình thầy trò chứ.

Thật là.

"À, thịt nướng à, được rồi, em quay lại liền!"

Tần Kiệt không biết làm sao, chỉ đành quay ngược lại.

"Vào đi, còn ở ngoài chờ gì nữa?", Tôn Ngọc Phương hối: "Tôi không chờ kịp nữa rồi, mau vào đi! Em muốn tôi gấp gáp đến chết sao?"

Tần Kiệt: "…"

Tại sao khi nghe được lời này từ miệng của Tôn Ngọc Phương lại cảm thấy vô cùng kỳ quặc.

Nó cứ làm sao ấy.

Ài, bớt suy nghĩ lung tung lại, tóm lại không phải như vậy mà.

Tần Kiệt ba bước biến thành hai bước tiến vào bên trong rồi tìm một vị trí ngồi xuống.

Tôn Ngọc Phương ngối đối diện anh.

"Cô Tôn, đêm hôm cô không ở ký túc xác đi, sao lại lôi em đi ăn thịt nướng? Sẽ không phải chỉ đơn giản vậy thôi chứ? Cô nói đi, rốt cuộc lại có chuyện gì?", Tần Kiệt đi thẳng vào vấn đề.

"Em cũng đi thẳng vào vấn đề rồi, vậy tôi cũng không nói xa nói gần nữa!", Tôn Ngọc Phương cười một hồi: "Hôm qua em nói với tôi em không kiếm được tiền, vậy tại sao hôm nay ở khu đô thị mới Nam Hồ em lại cầm một túi to đầy tiền thế?"

"Chuyện này…", Tần Kiệt biết mình lộ tẩy rồi.

"Á, em đừng nói với tôi là số tiền đó là của bạn em, cái túi đó không nhỏ, còn được nhét đầy, ít nhất khoảng hai trăm ngàn tệ! Bạn gì mà lại yên tâm giao tiền cho em chứ!", Tôn Ngọc Phương chặt đứt đường lui của Tần Kiệt.

"Đó là…"

"Á, em đừng nói là của bố mẹ em hay là của họ hàng nha! Tôi sẽ không tin đâu!", Tôn Ngọc Phương lại chặt đứt con đường khác của Tần Kiệt.

Tần Kiệt hết nói nổi rồi.

Đúng là tức nước vỡ bờ mà.

"Được rồi, em thừa nhận em kiếm được tiền! Cô bắt em tới đây không thả rốt cuộc là có ý gì? Không phải em đã nói sẽ nói chuyện với họ hàng của em rồi sao, cô còn muốn sao nữa?", Tần Kiệt nói.

"Tôi không muốn sao cả! Tôi chỉ không thích em lừa tôi!", Tôn Ngọc Phương nói.

"…", Tôn Kiệt hết cách nói.

"Được rồi, em lừa cô giáo Tôn là lỗi của em! Em xin lỗi được chưa? Chuyện này huề nhé?", Tần Kiệt hỏi dò.

"Không, chưa được!", Tôn Ngọc Phương lắc đầu: "Sau khi em nói sẽ bàn bạc về việc 80 ngàn tệ, tôi lập tức báo lại với trường học, em biết hiệu trưởng trường học nói gì không?"

"Nói gì?", Tần Kiệt nói.

"Hiệu trưởng trường học nói với tôi một tin tức!"

"Tin tức gì?", Tần Kiệt có phần tò mò: "Tin tức gì có thể khiến cô giáo Tôn biến thành dáng vẻ này?"

"Hiệu trưởng trường học nói lần này sẽ có một đàn chị tốt nghiệp khóa đầu của trường chúng ta đến tham gia một hoạt động ở thành phố. Cô ấy tiện thể muốn quay về thăm lại trường cũ!", Tôn Ngọc Phương giải thích.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 339: Thực sự đã đủ lắm rồi.


"Vậy thì sao? Liên quan gì đến chúng ta? Cô ấy muốn quay về thăm trường thì cứ thăm thôi, có gì to tát đâu", Tần Kiệt có chút không hiểu.

"Em biết cô ấy là ai không?", Tôn Ngọc Phương hỏi.

"Em nói chứ cô Tôn, cô có thể đừng thừa nước đục thả câu được không, cô cứ nói một nửa hoài. Cô nói chuyện dứt khoát một chút, một lần nói hết! Rốt cuộc có liên quan gì đến chúng ta?", Tần Kiệt hoàn toàn mất kiên nhẫn, lười nghe rồi.

"Em xem em kìa, tính cách sao lại vội vã như vậy chứ? Được rồi, tôi nói, tôi nói hết là được mà!", Tôn Ngọc Phương lắc đầu nói: "Cô ấy tên là Mao Hinh, là sinh viên khóa đầu của Phân viện Kỹ thuật công trình chúng ta!"

"Năm đó lúc còn ở trường chúng ta, cô ấy từng tham gia một chương trình ca nhạc thực tế của đài Mango!"

"Ờ, còn có chuyện này sao? Rồi sau đó thì sao?", Tần Kiệt có hứng thú muốn nghe đoạn tiếp theo.

"Cô ấy rất nỗ lực, cuối cùng được xếp hạng thứ 11!", Tôn Ngọc Phương nói.

"Vậy là hết rồi?", sau khi Tần Kiệt nghe xong có chút thất vọng.

"Đúng vậy, xếp hạng thứ 11 đã rất tốt rồi!", Tôn Ngọc Phương gật đầu nói: "Em phải biết rằng chương trình đó chiếu cho khán giả toàn quốc xem. Từ đó về sau, cô ấy bắt đầu đi trên con đường nghệ thuật ca hát, nghe nói bây giờ cũng có chút danh tiếng!"

"Nói lại chuyện lần này, trường học quyết định nhân cơ hội này nhờ cô ấy giúp đỡ, tiến hành tổ chức một cuộc thi ca nhạc loại nhỏ ở trường chúng ta. Nhờ cô ấy giúp trường chúng ta, thậm chí đảm nhiệm việc hướng dẫn sinh viên khoa nhạc đại học Công nghiệp Hồ. Đương nhiên không phải sinh viên khoa nhạc cũng có thể bớt phải đi đường vòng. Nếu có hứng thú cũng có thể tham gia!"

"Sau đó thì sao?", Tần Kiệt tiếp tục hỏi.

"Sau đó thì… trường học suy nghĩ tới việc Mao Hinh giờ đây đã là một ngôi sao ca nhạc có chút danh tiếng rồi, còn là người từng trải, không thể để người ta làm không công, muốn gửi cô ấy một chút tiền thù lao! Coi như là đãi ngộ cho người ta! Vì vậy yêu cầu chúng tôi thu xếp một khoản tiền. Không bao nhiêu, cũng chỉ có 50 ngàn tệ thôi!"

"Ai là người hoàn thành đầu tiên, sẽ là người có thành tích tốt nhất trong năm nay! Em xem em kiếm được không ít tiền, cũng là nhờ sự giúp đỡ của trường học, hi vọng em có thể giúp tôi!"

"Thành tích của tôi tốt thì các em cũng có mặt mũi mà! Em nói có đúng không?", Tôn Ngọc Phương nhìn Tần Kiệt nói.

"…"

Múa bút nửa ngày, tình cảm tới thì tiền cũng tới luôn.

80 ngàn tệ không đủ còn muốn 50 ngàn tệ, được voi đòi tiên đúng không?

"Đợi chút!", Tần Kiệt dường như suy nghĩ tới thứ gì đó: "Cô nói chị ta xếp hạng 11, vậy cô có thể nói cho em biết, lúc đó có bao nhiêu người cùng tham gia cuộc thi đó không?"

"Cái này…", Tôn Ngọc Phương nhíu mày: "Tôi không rõ!"

"À, không sao! Em tìm thử!"

Tần Kiệt đăng nhập vào mạng.

Mặc dù nói tốc độ mạng điện thoại di động năm 2008 lúc này hơi chậm.

Nhưng cũng đủ để lướt mạng.

Anh nhập hai chữ Mao Hinh trên baidu.

Rất nhanh đã một loạt tin tức liên quan đến Mao Hinh hiện ra.

Tần Kiệt lướt từng tin từng tin.

Anh nhanh chóng nhìn thấy một tin tức rất có giá trị.

Anh đưa điện thoại cho Tôn Ngọc Phương xem.

Anh nói: "Cô Tôn, năm đó chỉ có tổng cộng 15 tuyển thủ cùng thi với Mao Hinh. Chị ta xếp thứ 11, nói dễ nghe thì là hạng 11, còn nói khó nghe chính là xếp thứ 5 từ dưới lên!"

"Thành tích kém như vậy, còn không biết xấu hổ nói có chút danh tiếng sao? Cô Tôn, cô xem em là kẻ coi tiền như rác hay là xem em như máy rút tiền vậy?"

Tần Kiệt nhìn chằm chằm vào người Tôn Ngọc Phương rồi nói.

"Bạn học Tần Kiệt, em phải chú ý giọng điệu của em đi! Tôi là giáo viên của em! Em là sinh viên, sinh viên sao có thể nói giáo viên của mình bằng giọng điệu nặng nề như vậy chứ?", Tôn Ngọc Phương lấy cái danh giáo viên ra để nói chuyện.

"Ha ha ~"

Tần Kiệt cười rồi.

Anh bỗng nhiên cảm thấy người phụ nữ Tôn Ngọc Phương này thực sự không biết xấu hổ mà.

Vì thành tích công việc của mình có thể mặt dày mày dạn đến mức độ này.

Thực sự đã đủ lắm rồi.

"Cô Tôn, em có một vấn đề muốn hỏi cô!", Tần Kiệt cười nói.

"Có vấn đề gì?", Tôn Ngọc Phương nói.

"Cô là vợ em sao?"
 
Back
Top Bottom