Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 320: “Tôi lúc nào mà không chủ động?


Chủ tòa nhà của siêu thị Đường Thị đã đồng ý ký hợp đồng cho thuê với chúng ta! Ông ta bằng lòng cho chúng ta thuê với giá bằng một nửa giá thuê của siêu thị Đường Thị!”, Châu Phàm vô cùng phấn khích nói.

Một nửa đó nha, có thể tiết kiệm được không ít tiền đâu.

Tuy nhiên, anh cũng biết, tất cả đều là công lao của Tần Kiệt.

Là nhờ Tần Kiệt hạ gục bố con Đường Ba, khiến cho siêu thị Đường Thị mất hết uy tín, trở thành một siêu thị tai tiếng, dẫn đến việc siêu thị bị niêm phong, không được phép tiếp tục buôn bán.

Bọn họ mang tiếng xấu, khiến cho mặt bằng siêu thị cũng bị vạ lây.

Ai cũng cho rằng đó là mảnh đất xấu, nên không ai bằng lòng thuê nó.

Bởi vì chuyện này mà chủ cho thuê lo lắng đến phát bệnh.

Vừa khéo, đúng lúc này, Châu Phàm đến.

Anh đi thẳng vào vấn đề, đưa ra đề nghị muốn thuê mặt bằng của siêu thị.

Sau khi biết được việc này, chủ cho thuê vô cùng mừng rỡ.

Lúc trước, siêu thị Đường Thị không ngừng đấu đá với siêu thị Kiệt Tuyết, khiến cho lượng khách của siêu thị Kiệt Tuyết trong khoảng thời gian đó bị tổn thất không ít.

Siêu thị Kiệt Tuyết mở cuộc thi tuyển chọn theo chủ đề của thế vận hội Olympic, siêu thị Đường Thị cũng làm theo, có thể nói là cố ý nhằm vào siêu thị Kiệt Tuyết.

Chủ cho thuê biết hết tất cả những việc này.

Theo lý mà nói, vào thời điểm này, người của siêu thị Kiệt Tuyết chắc chắn sẽ không đến tìm ông ta.

Nhưng ông ta không ngờ Châu Phàm vậy mà lại đến, đã vậy, anh còn rất có thành ý.

Châu Phàm không quanh co lòng vòng, mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, chẳng khác nào ngàn dặm tặng lông ngỗng, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Đương nhiên là chủ cho thê vô cùng cảm động, lập tức ra quyết định ngay tại chỗ, giảm cho bọn họ một nửa tiền thuê mặt bằng.

Châu Phàm rất hài lòng về việc này.

Giá thuê rẻ, lợi nhuận của siêu thị sẽ càng lớn hơn.

Anh ta thỏa thuận với chủ cho thuê, thuê trước ba năm, ba năm sau, sẽ dựa theo giá thị trường mà điều chỉnh.

Đương nhiên, sau ba năm, nếu siêu thị Kiệt Tuyết không muốn thuê tiếp, chủ cho thuê cũng phải được báo trước.

Điều kiện này hoàn toàn có lợi đối với siêu thị Kiệt Tuyết.

Cho nên, Châu Phàm không nói hai lời, lập tức báo cho Lưu Tuấn Mai ở phòng tài vụ đi chuyển khoản.

Hợp đồng được ký kết thành công, xem như anh ta đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ mà Tần Kiệt giao cho mình.

“Tốt, tốt lắm! Một nửa giá thuê, có thể giúp chúng ta tiết kiệm không ít tiền! Giám đốc Châu, công lao của anh không ít đâu!”, Tần Kiệt nở nụ cười.

Có thể tiết kiệm tiền đương nhiên là việc tốt.

“Nếu không có giám đốc Tần chỉ dẫn, tôi cũng sẽ không thương lượng thành công! Công lao là của giám đốc Tần mới đúng!”, Châu Phàm rất biết điều, đẩy tất cả công lao cho Tần Kiệt.

“Được rồi, hai chúng ta đừng ở đây tranh cãi việc này nữa, là anh đi thương lượng, nên công lao thuộc về anh!”

Tần Kiệt cũng không muốn tranh công, anh là ông chủ, công ty vốn là của anh, cần gì phải tranh giành với nhân viên một chút lợi ích như vậy, hơn nữa, Châu Phàm còn là một cánh tay đắc lực của anh.

Nói gì đi nữa anh cũng phải ngon ngọt một chút.

“À, phía tòa nhà Thái Tử đã có tiến triển gì chưa?”, Tần Kiệt hỏi.

“Tôi đã hỏi thăm giám đốc Tả rồi, bọn họ hiện đang lắp đặt thiết bị, dự đoán là khoảng nửa tháng nữa sẽ lắp đặt hoàn tất, tầm một tháng sau có thể chính thức khai trương rồi! Đến lúc đó, bọn họ sẽ liên thủ cùng siêu thị của chúng ta!”, Châu Phàm không chút giấu giếm, báo cáo tình hình cụ thể.

“Tốt, thật tốt quá! Còn phía Tôn Triêu Dương thì thế nào rồi?”, Tần Kiêt tiếp tục hỏi.

“Về phía ông Tôn, vẫn do giám đốc Tô phụ trách, chuyện này, giám đốc Tần nên hỏi giám đốc Tô sẽ rõ hơn!”, Chu Phàm nói.

“Cũng đúng! Được rồi, chuyện của siêu thị giao cho giám đốc Châu, tôi còn một số việc cần phải xử lý ở trường! Không nói nữa”.

“Được~”.

Sau khi cúp điện thoại, Tần Kiệt lại gọi cho Tô Nhuệ.

“Ơ, giám đốc Tần, không ngờ anh lại chủ động gọi cho tôi đấy?”, đầu dây bên kia, Tô Nhuệ nở nụ cười.

“Tôi lúc nào mà không chủ động?”, Tần Kiệt hỏi.

“Nhưng tôi lại không thấy anh chủ động gì cả?”, Tô Nhuệ đáp.

“Khi nào chứ hả?”, Tần Kiệt lại hỏi.

“Nếu không thì như vậy đi, tối nay anh đến nhà tôi, dám không?”, Tô Nhuệ đưa ra một đề nghị mang tính oanh tạc.

Rõ ràng là cô ấy có thâm ý khác.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 321: Tần Kiệt có hơi phiền não.


Tần Kiệt ngẩn người.

Tô Nhuệ có ý gì vậy chứ?

Cô ấy vốn là người mà anh muốn giới thiệu cho Châu Phàm, sao giờ lại quấn lấy anh thế này?

Chẳng lẽ Châu Phàm không có sức hấp dẫn gì à?

“Đấy, anh xem, vừa nói đến chủ động là giám đốc Tần im re! Đúng là mất hứng mà!”, đầu dây bên kia, Tô Nhuệ trách móc.

“Khụ khụ~”.

Tần Kiệt ho khan vài cái: “Giám đốc Tô, nam nữ khác biệt, vẫn nên…”

“Tôi không ngại!”, Tô Nhuệ cắt ngang.

“…”

Tần Kiệt thầm nghĩ, cô không sợ nhưng tôi sợ, có quỷ mới biết đến nhà cô, cô sẽ làm gì tôi.

Đến lúc đó ngáo ngáo bị cô ăn sạch, lại còn phải chịu trách nhiệm với cô nữa.

Tôi không có ngu vậy đâu.

“Khụ khụ~”.

Tần Kiệt lại ho khan vài tiếng: “Giám đốc Tô, nói chuyện chính đi”.

“Tôi đang nói chuyện chính đó chứ! Giám đốc Tần, nói một câu thôi, tối nay anh có đến nhà tôi hay không? Tôi đã nói với anh rồi đấy, tôi vừa mua một cái giường nước cho tình nhân! Nằm lên đó hệt như ngâm mình trong bồn tắm, thú vị lắm đấy!”

“Chỉ cần động một cái là có thể nảy lên! Rất thích hợp! Anh mà đến, chỉ cần nhìn một cái thôi, đảm bảo anh sẽ thích nó ngay, đến đây đi!”

Lời của cô ấy nghe vô cùng hấp dẫn.

Nói thật, cả người Tần Kiệt đã bắt đầu nóng lên rồi, nhưng anh là người đàn ông ngay thẳng chính trực, sao có thể làm chuyện xằng bậy được.

“Khụ khụ, giám đốc Tô, đùa vậy đủ rồi!”, Tần Kiệt nhắc nhở Tô Nhuệ.

Nếu cô mà còn nói thêm nữa, chắc anh bốc hỏa mất.

Anh cũng sắp chịu không nổi rồi.

“Ha ha, chọc anh chơi thôi, anh tưởng thật à? Ai rảnh rỗi đi mua giường nước đặt trong nhà làm gì? Có mua thì mua một cái giường đỏ thẫm có phải hay hơn không!”, Tô Nhuệ nở nụ cười.

“Tại sao lại là đỏ thẫm?”, Tần Kiệt có hơi khó hiểu.

“Chẳng lẽ anh vẫn còn là… Thật à?”, giọng Tô Nhuệ có chút kinh ngạc.

“…”

Tần Kiệt không đánh mà khai.

Khụ khụ~

“Giám đốc Tô, không đùa với cô nữa đâu!”, Tần Kiệt cảm thấy rất bất đắc dĩ: “Nói chuyện chính đi! Tôi có việc muốn nói!”

“Được rồi, không đùa với anh nữa! Giám đốc Tần, có phải anh định hỏi tôi về chuyện ký tên không?”, Tô Nhuệ hỏi.

“Ừm, đã ký hết rồi chứ?”, Tần Kiệt hỏi.

“Gần hết, còn thiếu hai chữ nữa!”, Tô Nhuệ nói.

“Hiệu suất rất nhanh!”

“Tôi làm nhanh như vậy, có phải giám đốc Tần nên thưởng cho tôi không?”, Tô Nhuệ hỏi với vẻ mong chờ.

“Cô muốn tôi thưởng gì?”, Tần Kiệt hỏi lại.

“Tôi muốn…”, Tô Nhuệ dừng một chút: “Nghe nói gần đây có một nơi tên là Thang Trì, suối nước nóng rất tốt, tôi muốn anh dẫn tôi đi tắm suối nước nóng!”

Tần Kiệt: “…”

Tắm suối nước nóng?

Nghĩa là phải mặc áo tắm hai mảnh?

Nhớ đến dáng người của Tô Nhuệ, rất đẹp, nếu mặc áo tắm hai mảnh chắc chắn sẽ càng thêm mê người.

Nhưng Thang Trì cách thành phố Hán hơn một 160 cây số, đột nhiên đi đến đó, biết nói sao với Tần Tuyết đây?

Tần Kiệt có hơi phiền não.

“Giám đốc Tần, có được hay không thì anh cũng phải nói một tiếng đi chứ!”, Tô Nhuệ nói.

“Hả, chuyện này à… Được thì được, tuy nhiên phải chọn ngày tốt mới được!”, Tần Kiệt nói.

“Lại còn xem ngày, để hôm nào tôi đi chùa Quy Nguyên xin một ngày là được chứ gì?", Tô Nhuệ nói.

“Ừ, được! Cứ làm theo lời cô đi!”, Tần Kiệt bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp ứng.

“Oh yeah, tuyệt quá! Tôi biết ngay là giám đốc Tần sẽ đồng ý mà! Chờ tin tốt của tôi nhé!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 322: Hay là bị bạn trai đá?


Tút tút~

Tô Nhuệ cúp máy.

Cô ấy vô cùng phấn khích.

Tần Kiệt cũng bận suy nghĩ xem Tô Nhuệ mặc áo tắm hai mảnh trông sẽ như thế nào.

Bọn họ sẽ cùng nhau tắm suối nước nóng.

Thú vị không?

Cực kỳ thú vị!

Đối với việc Tô Nhuệ sẽ chọn ngày nào, Tần Kiệt nghĩ được 10 giây liền không nghĩ nữa.

Vô nghĩa.

Nghĩ cũng chẳng để làm gì cả.

Nếu đã bị người phụ nữ Tô Nhuệ này quấn lấy, anh sẽ không thể rút lui.

Nếu không, không biết sau này cô ấy còn có thể làm ra cái trò quái quỷ gì nữa.

Anh vẫn nên tận dụng cơ hội ngâm mình trong suối nước nóng với Tô Nhuệ để thỏa mãn nguyện vọng của cô ấy đi. Về phần ngâm như thế nào thì còn phải suy nghĩ thêm.

Dù sao ngâm suối nước nóng, có loại cả nam nữ cùng ngâm chung, cũng có loại nam và nữ ngâm riêng.

Đến lúc đó cụ thể ngâm như thế nào, đợi hôm đó đến trung tâm suối nước nóng Thang Trì rồi hãy nói.

Ngày tháng còn nhiều dài, không phải vội.

Tần Kiệt lấy lại tinh thần, tiếp tục xử lý công việc của công ty, sau khi tan làm liền quay về trở lại trường học.

Khi anh về trở lại trường đã là 6 giờ.

Lúc này trời đã chập choạng tối đen rồi.

Anh định đến vườn dâu tây rủ Tần Tuyết đi dạo khuôn viên trường buổi tối.

Nhưng sau khi nghĩ lại, anh thấy hay vẫn là thôi đi.

Dù đã bây giờ đã là cuối tháng 2 nhưng nhiệt độ vào ban đêm vẫn rất thấp, không nên ra ngoài trời.

Anh đi thẳng đến kí túc xá nam.

Reng reng reng.

Mới đi được nửa đường, chuông điện thoại anh đột nhiên vang lên.

Lẽ nào anh không đến tìm Tần Tuyết nên, cô ấy chủ động gọi điện thoại qua sao?

Ừm, lúc chắc giờ này, Lâu béo kia chắc là đã sớm nắm tay Dương Liễu, nên làm gì thì cũng đã thì đi làm cái đó rồi.

Khương Tiểu Nha chắc là đã đivào thư viện học bài với Thẩm Giai Giai rồi, để chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh sau đại học.

Vương Tinh thì sao, lúc này chắc cậu ta đang ở quán net, không có chuyện gì thì cậu ta sẽ không gọi đến.

Triệu Chí Tân lại càng không thể.

Nhất định là Tần Tuyết.

Tần Kiệt lập tức lấy điện thoại ra, nhưng giây tiếp theo, anh liền sững sờ.

Bởi vì dãy số trên màn hình hiển thị không phải là của Tần Tuyết mà là giáo viên cố vấn của anh- Tôn Ngọc Phương.

Sao lại là cô ấy chứ?

Dạo gần đây hình như anh không có làm sai chuyện gì mà nhỉ?

Đang yên đang lành, cố vấn tìm anh để làm gì?

"A lô, cô giáo Tôn, cô tìm em sao?"

"Tôi già lắm sao?", vừa kết nối cuộc gọi, giọng nói bất mãn của người phụ nữ truyền đến.

"..."

Cô cố vấn sao thế?

Vừa mở miệng ra là nóng tính như vậy?

Uống nhầm thuốc à?

Hay là bị bạn trai đá?

Hừ, không đúng.

Chưa Anh chưa từng nghe qua cô ấy có bạn trai mà nhỉ.

"Cô giáo Tôn, cô..."

"Em mà gọi tôi là cô giáo nữa, có tin tôi xử em không!"

Giọng nói của Tôn Ngọc Phương tăng thêm một bậc, thậm chí còn lạnh hơn trước.

"..."
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 323: Dốc sức như vậy để làm gì chứ?


Cuối cùng Tần Kiệt cũng hiểu ra.

Vấn đề xuất phát từ chữ "Cô giáo".

Không phải chỉ là xưng hô thôi sao, có chuyện gì to tát cơ chứ?

Đúng là phụ nữ.

"Cô Tôn, cô có chuyện muốn tìm em sao?"

Tần Kiệt sửa lại cách xưng hô.

"Thế này còn tạm được, nhớ cho kĩ, tôi không cho phép em gọi tôi là cô giáo nữa, dùng cô giáo, tôi già thêm bao nhiêu tuổi. Từ này chỉ dùng cho trưởng bối thôi, em hiểu chưa?", Tôn Ngọc Phương bắt đầu chỉ ra lỗi sai.

Nhưng Tần Kiệt nghe xong lại có chút mờ mịt.

Từ khi nào gọi cô giáo lại bị già bị già chuyên dùng cho trưởng bối vậy?

Anh chưa từng nghe qua.

Cái người Tôn Ngọc Phương này nhất định là uống nhầm thuốc rồi.

"Cô Tôn, em còn chưa ăn cơm, cô có chuyện gì thì nói thẳng ra đi được không?", Tần Kiệt mất kiên nhẫn nghe Tôn Ngọc Phương nói chuyện linh tinh vớ vẩn, nhanh chóng tìm lí do thoái thác, hy vọng Tôn Ngọc Phương đi thẳng vào vấn đề chính.

"Đến phòng làm việc của tôi ngay!"

"Bây giờ sao?", Tần Kiệt ngẩng đầu nhìn trời, trời đã tối còn làm việc trong văn phòng?

Từ khi nào khối lượng công việc của cố vấn đại học lại nặng như thế?

Từ khi nào Tôn Ngọc Phương lại trở thành một người cuồng công việc vậy?

Không phải chứ.

"Đúng, ngay bây giờ, cho em 10 phút, em phải đến cho tôi, nếu không, tôi sẽ trừ em 5 học phần của em!"

Tút tút~

Cô ấy cúp máy rồi.

Tần Kiệt sững sờ.

Trừ điểm học phần?

Còn là 5 học phần nữa chứ.

Trời ơi!

Không được, mau chóng qua thôi.

Vù vù~

Tần Kiệt co cẳng chạy.

Anh phát huy hết lợi thế quán quân giải chạy ngắn của mình.

Khi anh vội vã chạy đến phòng làm việc của Tôn Ngọc Phương, anh nhìn thời gian.

Đến sớm ba phút.

Vừa kịp.

Cốc cốc cốc ~Anh gõ cửa.

Anh gõ cửa.

"Vào đi!"

Cạch~Cánh cửa mở ra.

Cánh cửa mở ra.Tần Kiệt nhẹ nhàng đi vào.

Tần Kiệt nhẹ nhàng đi vào. Động tác đầu tiên là liếc mắt nhìn Tôn Ngọc Phương.

Một mình cô ấy ngồi ở trên bàn làm việc.

Xung quanh không có một giáo viên nào khác.

Nói cách khác, trong phòng làm việc to như vậy, chỉ có một mình Tôn Ngọc Phương vẫn đang làm việc.

Thật đúng là kì lạ.

Dốc sức như vậy để làm gì chứ?

“Đóng cửa lại! Nhớ kĩ, phải đóng chặt lại, sau khi đóng xong thì kéo rèm cửa xuống! Tôi muốn muốn bị người khác quấy rầy hay nhìn thấy!”

Đột nhiên, Tôn Ngọc Phương lên tiếng.

Nhưng khi Tần Kiệt nghe vào lại biến thành mùi vị khác.

Tình huống gì vậy?

Đóng cửa lại thì thôi đi, anh có thể hiểu được.

Sao cô ấy còn muốn anh kéo rèm cửa xuống nữa chứ?

Còn nói là không muốn để cho người khác nhìn thấy và làm phiền?
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 324: Quá coi thường em rồi đó.


Ý của cô ấy là gì?

Bây giờ trời đã tối.

Cô nam quả nữ ở chung một phòng...

Lẽ nào...

Tôn Ngọc Phương có ý với anh sao?

Không đời nào.

Mặc dù tình yêu cảm thầy trò rất phổ biến, thường gặp.

Nhưng Tôn Ngọc Phương không phải là gu của anh.

Chưa nói đến tuổi tác.

Chỉ nói về ngoại hình, còn không bằng Thẩm Giai Giai.

Nếu anh làm gì Tôn Ngọc Phương, chẳng phải là anh sẽ bị Lâu béo và Khương Tiểu Nha chê cười đến chết sao?

Không được.

Dù nói gì anh cũng phải giữ mình.

Tuyệt đối không thể để mật ngọt chết ruồi làm cho sa ngã hư hỏng.

Hãy là một người đàn ông kiên cường mạnh mẽ.

Đúng.

Hãy là một người đàn ông kiên cường mạnh mẽ.

“Còn ngây ngốc ở đó làm gì? Em không hiểu tôi đang nói gì sao? Trời tối rồi, không còn nhiều thời gian nữa đâu, mau lên!”

Tôn Ngọc Phương bắt đầu thúc giục.

Tần Kiệt muốn chửi thề.

Con mẹ nó.

Cô không cần gấp gáp như vậy chứ?

Em vẫn còn là một đứa trẻ mà.

Cô có thể đừng ức h**p bắt nạt người khác như vậy được không?

Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng bên ngoài anh vẫn làm theo.

Anh thò đầu ra, nhìn hành lang bên ngoài, xác định rằng không có ai, anh thở phào nhẹ nhõm sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tiếp theo, anh kéo rèm cuốn xuống.

Khi anh kéo tấm rèm cuối cùng xuống, không có ai xuất hiện ở bên ngoài.

Cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

May mà không có ai.

Nếu không bị để bọn họ phát hiện nửa đêm nửa hôm, anh và Tôn Ngọc Phương ở trong cùng một gian phòng, không chừng sẽ lan truyền ra mấy lời đồn ong bướm nào đó.

“Qua đây!”, lúc này Tôn Ngọc Phương mới ngẩng đầu lên.

Anh nhìn lại.

Ánh mắt đó thật hung dữ.

Thấy vậy, Tần Kiệt cảm thấy có chút bất an.

Rốt cuộc Tôn Ngọc Phương muốn chơi trò gì?

Ánh mắt có cần phải hung ác như vậy không?

Người phụ nữ này sẽ không phải là một kẻ cuồng bạo lực chứ?

f*ck!

Nếu thật sự là như vậy thì anh biết phải làm sao?

Tần Kiệt vừa bước đi, não bộ cũng chuyển động, nghĩ cách đối phó.

Nhưng khi đi đến trước mặt Tôn Ngọc Phương, anh vẫn chưa nghĩ ra kế sách vẹn toàn.

“Ha ha, cô Tôn, cô tìm em rốt cuộc có chuyện gì vậy? Em vẫn chưa ăn cơm!”

“Sẽ không làm lỡ thời gian em ăn cơm đâu, kết thúc nhanh thôi mà!”

Tôn Ngọc Phương thản nhiên nói.

Ngược lại càng khiến cho Tần Kiệt nghĩ ngợi lung tung.

Rất nhanh?

Mẹ nó chứ.

Cô có thể đừng nói trắng ra như vậy được không?

Quá coi thường em rồi đó.

Dù cho thế nào đi chăng nữa thì anh cũng là quán quân giải chạy dài 1000 mét.

Còn là quán quân giải chạy ngắn 100 mét nữa chứ.

Bất kể là sức bật, sức bền hay là sức vọt đều đã qua vòng kiểm nghiệm.

Sao có thể nói như vậy chứ?

“Hừ, cô Tôn, cô có lời gì thì nói thẳng ra có được không? Em đói lắm rồi! Không tin, cô nghe mà xem?”

“Lại gần hơn chút!”, Tôn Ngọc Phương vẫy tay.

“Cái gì?”, Tần Kiệt sớm nắng chiều mưa: “Không thích hợp cho lắm đúng không?”

“Kêu em tiến gần hơn chút thì tiến gần hơn chút đi, em không lại gần, sao tôi nghe thấy bụng em đang kêu đói ùng ục chứ?”

Tần Kiệt: “...”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 325: Tần Kiệt viện cớ.


Nghe thật sao?

Tần Kiệt không dám để cho Tôn Ngọc Phương nghe.

"Đừng, đừng nghe nữa! Cô Tôn có chuyện gì thì nói đi!", Tần Kiệt vội vàng xua tay.

Anh thực sự không muốn để Tôn Ngọc Phương có cơ hội lợi dụng anh.

Anh muốn trở thành một người đàn ông ngay thẳng kiên cường.

Không thể làm một người đàn ông hèn mọn bỉ ổi được.

"Hai ngày nay, tôi nghe nói em không đi học, còn nhờ người khác kí tên thay em đúng không?", Tôn Ngọc Phương nghiêm nghị hỏi.

"Hả?"

Tần Kiệt có chút kinh ngạc.

Gần đây có quá nhiều chuyện rắc rối, anh thật sự đã bỏ một vài buổi học.

Đều là do Khương Tiểu Nha ký thay anh.

Mọi chuyện vẫn diễn ra rất suôn sẻ, anh chưa nghe thấy việc bị giáo viên phát hiện.

Sao Tôn Ngọc Phương lại biết chứ?

"Tôi đang hỏi em đó, sao không trả lời?", giọng điệu của Tôn Ngọc Phương nghiêm khắc hơn mấy phần.

"Uh, cô Tôn, không có chuyện này đâu, tuyệt đối không có chuyện này đâu!", đương nhiên, Tần Kiệt có bị đánh chết cũng không chịu thừa nhận.

Một khi anh thừa nhận, thế thì còn gì nữa.

Nó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh.

"Thật sao?", bộ dạng của Tôn Ngọc Phương thoạt nhìn có vẻ khó tin.

"Đương nhiên là thật rồi! Sao em dám lừa cô chứ! Em là sinh viên ba tốt đó!", Tần Kiệt làm ra vẻ không biết xấu hổ nói.

"Em...", Tôn Ngọc Phương nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt hồi lâu, ánh mắt bỗng nhiên dịu đi.

"Được rồi, tôi tạm thời tin em!"

"Không có việc gì nữa chứ? Em về trước đây!", Tần Kiệt muốn chuồn về, nhưng chưa kịp xoay người đã bị Tôn Ngọc Phương gọi lại.

"Tôi vẫn chưa nói xong!"

"Hả?", Tần Kiệt có chút nhức đầu: "Cô Tôn, cô còn có chuyện muốn nói sao? Cô nói nhanh lên được không?"

"Em nộp đơn xin vào làm chuyển phát nhanh Thần Thông, kiếm được rất nhiều đúng không?”, Tôn Ngọc Phương đột nhiên mỉm cười nói.

Ánh mắt cô ấy nhìn Tần Kiệt rất khác thường.

Tần Kiệt trở nên căng thẳng.

Ý của cô ấy là gì?

Lẽ nào cô ấy coi anh là rể kim quy sao?

Không phải chứ?

"Cô Tôn, em mới làm được nửa tháng, kiếm tiền gì chứ!", Tần Kiệt nói qua loa cho xong việc.

"Cũng đúng! Mới làm được nửa tháng, cũng chẳng kiếm được bao nhiêu!", Tôn Ngọc Phương cảm thấy rất có lý: "Nhưng em tham gia vào dự án thu gom phế liệu, chắc là kiếm được rất nhiều nhỉ?"

"Hả?"

Tần Kiệt càng nghe càng mơ hồ.

Nếu thật sự cô ấy coi anh là rể kim quy thì cũng không nên hỏi đến chuyện thu gom phế liệu.

Bởi vì chuyện này, ban đầu Tôn Ngọc Phương không đồng ý cho anh làm.

Rõ ràng cô ấy coi thường điều này.

“Cô Tôn, làm cái này cũng không kiếm được là bao! Có khi nào cô thấy thu gom phế liệu có thể phát tài chưa? Em cũng chỉ là giúp nhà trường giảm bớt gánh nặng mà thôi!”

Tần Kiệt viện cớ.

Bất luận như thế nào, anh cũng sẽ không thừa nhận rằng mình kiếm được rất nhiều tiền.

Anh thực sự không có hứng thú với Tôn Ngọc Phương.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 326: Có cần phải kích động như vậy không?


“Ừ, cũng đúng!”, Tôn Ngọc Phương cảm thấy có lý, Tần Kiệt thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

Anh nghĩ Tôn Ngọc Phương chắc chắn không còn gì để nói nữa.

Nhưng---

“Nghe nói em có quan hệ với siêu thị Kiệt Tuyết?”

Tôn Ngọc Phương bất chợt thốt ra một câu như vậy, Tần Kiệt suýt chút nữa nhảy dựng đứng lên.

Tôn Ngọc Phương sẽ không phát hiện ra rằng anh chính là ông chủ đứng phía sau của siêu thị Kiệt Tuyết chứ?

Nếu không thì Tần Tuyết còn không biết, sao Tôn Ngọc Phương lại biết?

Anh thường xuyên ở bên cạnh Tần Tuyết.

Còn Tôn Ngọc Phương anh chỉ gặp một tuần một lần mà thôi.

Sao cô ấy biết được cơ chứ?

Lạ kì thật đó.

“Cô Tôn, cô nghe được từ đâu vậy? Kiệt Tuyết là một siêu thị lớn, còn em chỉ là một sinh viên bình thường, sao em lại có quan hệ với bọn họ được chứ? Cô biết đùa thật đó!”, Tần Kiệt không muốn thừa nhận.

“Em còn giả vờ sao?”

Lời vừa nói ra, Tần Kiệt lại dựng đứng lên, Tôn Ngọc Phương sẽ không biết thật chứ?

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Không được thừa nhận.

“Cô Tôn, em giả bộ gì chứ?”, Tần Kiệt sống chết không chịu thừa nhận.

“Mấy ngày trước, khi tôi đến siêu thị Kiệt Tuyết, tôi thấy em đang nói chuyện phiếm với tổng giám đốc của bọn họ! Còn nói chuyện rất nhập tâm nữa chứ! Chuyện này, em định giải thích như thế nào?”

“Em…”

“Em đừng ngắt lời tôi, tôi còn chưa nói xong mà!”, Tôn Ngọc Phương nói tiếp: “Hơn nữa, tên của siêu thị Kiệt Tuyết có tên của em và Tần Tuyết, không phải là rất trùng hợp sao?”

“Tôi nghi ngờ em và tổng giám đốc của bọn họ có quan hệ họ hàng! Còn là loại quan hệ rất thân nữa!”

Tần Kiệt: “...”

Anh vốn cho rằng Tôn Ngọc Phương sẽ trực tiếp nói anh chính là ông chủ đứng phía sau của siêu thị Kiệt Tuyết.

May mà cô ấy chỉ đoán anh là người nhà của Châu Phàm mà thôi.

Làm anh sợ chết khiếp đi được.

Cũng may cô ấy không biết!

“Ừ, cô Tôn, nếu đã bị cô phát hiện, em cũng không giấu cô nữa!”, Tần Kiệt gãi gãi đầu: “Đúng vậy, tổng giám đốc của Kiệt Tuyết là anh họ con nhà bác gái em!”

Bốp~

Tôn Ngọc Phương đột nhiên vỗ mạnh vào bàn làm việc.

Tần Kiệt sợ hãi.

“Tôi đã nói rồi mà! Em và ông chủ của bọn họ chắc chắn có quan hệ họ hàng, ban nãy em còn giả vờ hả? Giờ lộ đuôi rồi nhé!”, Tôn Ngọc Phương vô cùng kích động, giống như nhặt được rất nhiều tiền vậy.

Vô cùng khoa trương.

Thấy vậy Tần Kiệt không nói nên lời.

Có cần phải kích động như vậy không?

“Bạn học Tần Kiệt, bây giờ tôi có một nhiệm vụ gian khổ giao cho em giải quyết!”, Tôn Ngọc Phương bỗng nhiên nói như vậy.

Tần Kiệt cảm thấy tò mò.

Nhiệm vụ gian khổ gì vậy?

“Ý của cô là?”, Tần Kiệt gãi đầu hỏi.

“Học viện của chúng ta là một học viện độc lập dưới quyền của trường đại học công nghiệp Hồ, em biết điều này chứ?”

“Vô nghĩa! Em đương nhiên biết rồi! Nếu không em chẳng phải là một tên ngốc sao?”, trong lòng Tần Kiệt thấy sai nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Em biết chứ, sao vậy?”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 327: “Có lẽ hơn 2 ngàn tệ đi!


“Học viện của chúng ta không giống với các học viện khác, những học viện khác đều độc lập với trụ sở chính, được xây dựng ở địa điểm mới, còn học viện của chúng ta được thành lập trong trụ sở chính!”

“Đây vừa là ưu điểm vừa là nhược điểm của chúng ta!”

“Nhược điểm sao?”, Tần Kiệt càng nghe càng mơ hồ, đang yên đang lành, nói với anh nhược điểm của học viện để làm gì?

Liên quan gì đến anh?

“Cô Tôn, rốt cuộc cô muốn nói điều gì, cô nói thẳng ra đi!”

“Ừm, tôi nói thẳng ra nhé!”, Tôn Ngọc Phương gật đầu: “Tuần sau, trường chúng ta sẽ tổ chức cuộc thi hùng biện được tổ chức hàng năm cho sinh viên! Vì để tổ chức cuộc thi hùng biện lần này thật là sinh động!"

“Trụ sở chính quyết định chọn địa điểm tổ chức là học viện của chúng ta! Đây là lần đầu tiên học viện của chúng ta đứng ra tổ chức cuộc thi hùng biện trên phạm vi toàn trường! Vì để tổ chức thật thành công!"

“Lãnh đạo học viện đã quyết định chi ra khoản phí tài trợ để làm cho sự kiện trở nên sôi động hơn, khiến cho các học viện khác trong trường không đánh giá thấp học viện của chúng ta!”

“Còn em, với tư cách là một ngôi sao khởi nghiệp, lại có quan hệ với siêu thị Kiệt Tuyết! Tôi hy vọng em có thể giúp chúng tôi trong sự kiện lần này, kêu gọi siêu thị Kiệt Tuyết ủng hộ một khoản phí tài trợ!”

“Bạn học Tần Kiệt, chuyện này không thành vấn đề chứ?”

Tần Kiệt: “...”

Hay lắm ồn ào cả buổi tối, hóa ra là muốn xin phí tài trợ.

Nói thẳng ra là xong mà.

Lại còn bắt anh phải đóng cửa, kéo rèm, còn nói rất nhiều điều vô nghĩa nữa chứ.

Hại anh cho rằng Tôn Ngọc Phương có ý gì với anh.

Thật là nhàm chán và vô vị.

“Cô Tôn à, em cũng không phải là nhân viên siêu thị Kiệt Tuyết, đến nói chuyện có thích hợp không?”, Tần Kiệt hỏi.

“Thích hợp chứ!”, Tôn Ngọc Phương nói: “Em là ngôi sao khởi nghiệp đại học, bản thân vốn dĩ đã rất giỏi giang rồi, em và tổng giám đốc siêu thị Kiệt Tuyết lại có quan hệ họ hàng thân thích, không có ai phù hợp hơn em cả!”

“Chuyện này...”, Tần Kiệt biết rằng lần này anh không thoát được, gãi gãi đầu hỏi: “Cô định kêu gọi bọn họ tài trợ bao nhiêu?”

“Không nhiều lắm, 150 ngàn tệ thôi! Cái này không thành vấn đề chứ?”, Tôn Ngọc Phương nhìn Tần Kiệt.

“...”

150 ngàn tệ mà còn nói không nhiều sao?

Cô nghĩ tiền của em là gió thổi đến sao?

Tính trục lợi, không có cửa đâu?

Tần Kiệt không nói lời nào liền xoay người đi ra ngoài, anh cũng lười đôi co.

“Đứng lại!”, Tôn Ngọc Phương có chút tức giận: “Thái độ của em như vậy có ý gì?”

“Cô Tôn, muốn em phải có thái độ gì đây?”, Tần Kiệt hỏi lại.

“Bạn học Tần Kiệt, đây là thái độ nói chuyện nên có của một sinh viên với giáo viên sao?”, Tôn Ngọc Phương không vui nói: “150 ngàn tệ thôi mà, cũng không nhiều lắm. Với việc kinh doanh của siêu thị Kiệt Tuyết, đoán chừng một ngày là có thể thu hồi lại vốn rồi! Em nói có đúng không?”

“150 ngàn tệ mà còn nói không nhiều. Cô Tôn, cô nói cũng nhẹ nhàng quá rồi nhỉ. Hiện là năm 2008, theo cô thì một công nhân bình thường mỗi tháng kiếm được bao nhiêu?”, Tần Kiệt chất vấn.

“Có lẽ hơn 2 ngàn tệ đi!”, Tôn Ngọc Phương suy nghĩ một chút rồi nói.

“Vậy lương giáo viên như các cô thì sao, một tháng được bao nhiêu?”, Tần Kiệt lại hỏi.

“Cao nhất được 2 ngàn tệ, thấp nhấp được 1 ngàn 7 tệ, trung bình thì được 1 ngàn 8 tệ!”, Tôn Ngọc Phương cân nhắc một chút rồi nói.

“Chẳng lẽ cô không biết thế nào là nhiều ít sao? Cô một tháng kiếm được 1 ngàn 8 tệ, cùng lắm là 2 ngàn tệ, giờ 150 ngàn tệ cô không ăn không uống gì thì cũng phải làm hơn 7 năm mới có được. Cô Tôn, cô còn nói với em 150 ngàn tệ không nhiều sao? Cô nghĩ tiền của người khác từ trên trời rơi xuống à, hay là gió thổi đến vậy, muốn kiếm thế nào cũng được sao?”

Tần Kiệt lại hỏi Tôn Ngọc Phương.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 328: Còn muốn chơi lại mình sao?


“Cái này...”, Tôn Ngọc Phương không biết nói sao.

Cô ta chỉ lo tính toán lợi ích của mình.

Cô ta căn bản không mấy quan tâm siêu thị Kiệt Tuyết làm ăn thế nào.

“Sao vậy? Hiện tại cô mới thấy 150 ngàn tệ nhiều thế nào rồi sao? Cô Tôn, việc này, em thật sự không làm được, cô vẫn nên nhờ cao nhân khác giúp đi! Em đi trước đây”, Tần Kiệt muốn rời đi.

Tôn Ngọc Phương đương nhiên không muốn.

“Bạn học Tần Kiệt, em nói cũng đúng, là do tôi suy nghĩ không thấu đáo. Nhưng em cứ nghĩ mà xem, trường Đại học Công nghiệp Hồ của chúng ta tổng cộng có hơn 30 ngàn giảng viên và sinh viên!”

“Có nhiều người như vậy, nếu siêu thị Kiệt Tuyết đứng ra tài trợ thì có phải sẽ tạo ra được quy mô quảng cáo lớn không?”

“Tiêu tốn 150 ngàn tệ để 30 ngàn người biết đến siêu thị Kiệt Tuyết, vậy cũng tính là có lời rồi đúng không?”

Tần Kiệt đột nhiên cảm thấy người phụ nữ Tôn Ngọc Phương này thật đúng là ngốc nghếch. Cô ta ngồi trong văn phòng đã lâu tuyệt nhiên không biết tình hình bên ngoài thế nào.

Đối với những chuyện gần đây cũng không hiểu rõ.

Thật đúng là buồn cười.

Cô ta cũng khờ dại, ngây thơ quá rồi.

“Cô Tôn, có chuyện này chắc cô không biết rồi!”, Tần Kiệt nói.

“Là chuyện gì vậy?”, Tôn Ngọc Phương hỏi.

“Siêu thị Kiệt Tuyết giờ đã rất nổi tiếng ở Đại học Công nghiệp Hồ, Hoa Nông, còn ở cả đại học Công nghệ nam Hoa Hạ nữa. Không cần tài trợ thì ba ngàn người ở Đại học Công nghiệp Hồ đã biết siêu thị Kiệt Tuyết ở đâu, buôn bán gì rồi”.

“Cô nói xem người ta còn cần bỏ ra 150 ngàn tệ tài trợ cái gì nữa không? Cô cho em một lí do hợp lí, chỉ cần hợp lí không cần cô nói em sẽ lập tức làm ngay!”

“Cái này...”

Tôn Ngọc Phương cũng ngơ ngẩn cả người.

Đúng nha.

Kể từ khi siêu thị Kiệt Tuyết khai trương vào năm ngoái đã phát tờ rơi quảng cáo vào tận trong khuôn viên trường Đại học Công nghiệp Hồ rồi.

Sau đó vào lúc tuyết rơi, siêu thị Kiệt Tuyết cũng làm chút việc tích cực.

Khiến người trong khu vực Nam Hồ đều biết đến.

Gần đây siêu thị Kiệt Tuyết bị người ta công kích.

Danh tiếng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, mọi người cũng biết.

Hiện tại không chỉ Đại học Công nghiệp Hồ mà đến cả thành phố Hán e là không ai không biết đến.

Cần gì phải bỏ ra 150 ngàn tệ tài trợ cho cuộc thi tranh biện của Đại học Công nghiệp Hồ để lấy tiếng nữa chứ?

“Sao vậy? Cô không còn gì để nói nữa sao?”, Tần Kiệt nở nụ cười.

Còn muốn chơi lại mình sao?

Khi con người ta sống trên đời nhưng lại để uổng phí cả một đời.

“Cô Tôn, cứ suy nghĩ thêm nhé, em đi trước đây!”

“Không được!”, Tôn Ngọc Phương chạy đến cản lại, ngăn trước mặt không cho Tần Kiệt rời đi.

“Em nói này cô Tôn, cô rốt cuộc muốn thế nào đây? Em cũng đã nói rất rõ ràng với cô rồi, cô còn muốn sao nữa?”, Tần Kiệt cũng cạn lời với Tôn Ngọc Phương.

Lần đầu tiên anh cảm thấy người phụ nữ Tôn Ngọc Phương này đáng ghét đến vậy.

“Em nói 150 ngàn tệ quá nhiều, hay như này đi, giảm xuống một chút, 120 ngàn tệ thì sao?”, Tôn Ngọc Phương lại hỏi.

“Cô Tôn, cô vẫn nên đi tìm người khác đi! Chuyện này, em không thể tiếp nhận nổi!”, Tần Kiệt không muốn nhắc đến nữa.

“Bạn học Tần Kiệt em nghĩ cho lớp mình chút đi, em không nghĩ đến việc đóng góp cho trường học chúng ta một chút được sao?”

Tần Kiệt nói: “Không phải em không muốn, nhưng con số quá lớn! Em thật sự không thể đáp ứng được!”

“Bạn học Tần Kiệt, vậy em nói xem, bao nhiêu là hợp lí?”, Tôn Ngọc Phương hỏi lại.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 329: “Tôi giúp em sắp xếp!”


“Cùng lắm là 60 ngàn tệ, được, thì em tài trợ, không được, thì thôi bỏ đi!”, Tần Kiệt duỗi 6 ngón tay ra.

“60 ngàn tệ sao? Bớt đi tận 90 ngàn tệ liền? Quá ít rồi! Bạn học Tần Kiệt này khi em làm dự án thu mua phế phẩm, tôi cũng đã giúp đỡ em! Tuy không biết lời lãi cụ thể thế nào nhưng tôi tin chắc chắn kiếm được cũng không ít đâu!”

“Hiện tại, giáo viên cần em giúp đỡ, đến chuyện này em cũng không giúp được, có phải quá vô tình rồi không?”

Cô ta nói ra được lời này cũng khiến Tần Kiệt mở rộng tầm mắt.

Không nghĩ ra người phụ nữ Tôn Ngọc Phương này cũng biết lấy chuyện giao tình ra nói.

Đàm phán có chút tiến bộ rồi đấy.

Tuy vẫn còn rất kém, không có chút trình độ nào nhưng cũng tiến bộ rồi.

Mặt khác, Tôn Ngọc Phương nói cũng đúng.

Lúc trước khi anh làm dự án thu mua phế phẩm Tôn Ngọc Phương cũng đã giúp đỡ.

Về phần giao tình này cũng nên trả lại.

Nếu còn cảm thấy mình mắc nợ mà chưa trả tương lai có khi sẽ còn đòi hỏi nhiều hơn.

Tục ngữ nói rất hay.

Chỉ có tiểu nhân và phụ nữ là khó chơi.

Nếu Tôn Ngọc Phương vì chuyện này mà ghi thù, muốn trả đũa anh cũng rất đơn giản.

Hiện tại anh cũng chưa ra trường.

Chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách vẫn còn đang hoạt động, đắc tội với Tôn Ngọc Phương cũng không phải là chuyện tốt.

Cân nhắc thiệt hơn, Tần Kiệt đưa ra quyết định.

“Nhiều nhất là 80 ngàn tệ, nhiều hơn em thật sự không đảm đương nổi!”

“80 ngàn tệ sao?”, con số này với con số trong đầu Tôn Ngọc Phương vẫn cách một khoảng xa.

Nhưng cô ta nhìn bộ dạng của Tần Kiệt dường như đã đến giới hạn rồi.

Nếu không biết điểm dừng, bức Tần Kiệt quá anh mặc kệ không quan tâm, đừng nói đến 80 ngàn tệ mà ngay cả 1 tệ tiền tài trợ cũng không có đâu.

“Được 80 ngàn thì 80 ngàn đi!”, Tôn Ngọc Phương đồng ý.

“Cô đừng vội đồng ý như vậy, em vẫn còn một điều kiện nữa!”, Tần Kiệt nói.

“Còn có điều kiện gì?”

“Trên mục tài trợ phải in thêm tên của Chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách!”, Tần Kiệt nói.

“Hả?”, Tôn Ngọc Phương híp mắt lại: “Vậy có phải có chút quá đáng rồi không?”

“Yên tâm, em sẽ không để các cô thiệt đâu, thêm 1 ngàn tệ nữa có được không?”, Tần Kiệt giơ 5 ngón tay ra.

“Thêm 1 ngàn tệ nữa sao?”, Tô Ngọc Phương có chút do dự.

“Cô Tôn, cô cứ nghĩ mà xem, Chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách được đích thân hiệu trưởng nhà trường tự mình phê chuẩn, tác dụng lớn trợ cấp cho học sinh nghèo trong trường học, 1000 tệ đã là nhiều rồi, vả lại chúng em mới thành lập, chưa kiếm được nhiều đâu!”

Tần Kiệt thấy Tôn Ngọc Phương do dự, muốn lấy ban lãnh đạo trường ra tạo áp lực.

Quả nhiên.

Tôn Ngọc Phương vừa nghe đến hai chữ hiệu trưởng sắc mặt liền thay đổi.

Không chút suy nghĩ, trực tiếp gật đầu: “Được rồi, 1 ngàn tệ thì 1 ngàn tệ, chốt kèo!”

“Như vậy là đúng rồi! Cô yên tâm, ngày mai em đi đàm phán! Có điều chuyện điểm danh...”

“Tôi giúp em sắp xếp!”, Tôn Ngọc Phương bật đèn xanh giúp.
“Được rồi, ngày mai cô chờ tin tốt từ em!”
 
Back
Top Bottom