Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 30: C30: Tình địch đến


Trung tâm thiết kế đường Trung Nam là một con đường thiết kế nổi tiếng ở thành phố Hán.

Tần Kiệt chạy tới chạy lui cả buổi sáng, nói chuyện với mấy công ty thiết kế, hiệu quả đạt được không tốt lắm, mà cũng không quá phù hợp với tưởng tượng của anh.

Mặc dù là phương án sát sao nhất, anh cũng cảm thấy rất lỗi thời, không được thời thượng cho lắm, cũng không hoàn toàn ăn khớp với định vị về khu vui chơi thể thao trong suy nghĩ của anh.

Không có cách nào khác, Tần Kiệt đành phải đến khoa Thiết kế trường Đại học thành phố Hán xem có ai có thể làm ra kết quả như anh muốn được không.

Ngày hôm sau, Tần Kiệt dậy từ sáng sớm bắt taxi đến trường Đại học thành phố Hán.

Anh đã tìm thấy và nói chuyện trao đổi với một số sinh viên ưu tú của khoa thiết kế Hán Thị.

Anh chọn ra mười sinh viên ưu tú phù hợp nhất và hẹn họ sáng thứ bảy đến tòa nhà Thái Tử Nam Hồ quan sát tình hình thực tế.

Giải quyết xong mọi chuyện, lúc này Tần Kiệt mới vội vàng trở lại đại học Công nghiệp Hồ.

Vừa đến cổng, anh nhận được cuộc gọi của Trương Lâu béo.

“Kiệt Tử, cậu đang ở đâu vậy?”, trong điện thoại, nghe qua giọng nói của Trương Lâu béo có chút lo lắng, thu hút sự chú ý của Tần Kiệt.

“Tôi vừa từ bên ngoài về, sao vậy? Có phải thu gom phế liệu xảy ra vấn đề gì không?”, Tần Kiệt dò hỏi.

“Không liên quan đến việc thu gom phế liệu…”

“Ừm. Không có thì tốt!”, Tần Kiệt thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng liên quan đến cậu!”, Trương Lâu béo nói tiếp: “Cậu mau chóng về ký túc xá đi, Đường Ba bên khoa tài chính đang tìm cậu đó!”

“Đường Ba?”, Tần Kiệt đã từng nghe qua cái tên này.

Cái tên này nổi tiếng trong khoa tài chính.

Nghe nói sau khi vào đại học, năm nào cậu ta cũng nhận được học bổng, thành tích đứng nhất lớp, là học bá thực thụ.

Nhưng mình chưa từng qua lại, nói chuyện với Đường Ba mà nhỉ?

Nhiều nhất thì chỉ là thỉnh thoảng anh gặp cậu ta ở lớp học môn chung.

Cậu ta đến tìm mình để làm cái gì?

“Ê béo, cậu đợi chút, tôi về bây giờ đây!”

“Ok!”

10 phút sau, Tần Kiệt về đến gần kí túc xá.

Từ xa đã thấy Đường Ba đứng một mình bên ngoài kí túc xá, cậu ta mặc áo sơ mi trắng xắn nửa tay kết hợp với quần tây và giày da đen, trông càng giống như một người thành đạt vậy.

Tần Kiệt bĩu môi, anh nhìn xung quanh, bọn Trương Lâu béo không có ở đây, cũng không thấy người quen nào khác, anh bước nhanh đi về phía Đường Ba.

“Cuối cùng thì cậu cũng về!”

Giọng điệu Đường Ba có chút lạnh lùng!

Shit!

Vẻ mặt Tần Kiệt vô cùng khó chịu.

Giọng điệu này, nói rõ ràng cậu ta đang lên mặt với mình. Mà hình như mình có đắc tội Đường Ba đâu nhỉ?

Cái quái quỷ gì vậy?

“Có chuyện gì nói nhanh lên, chạy vạy cả buổi sáng rồi, tôi muốn mau chóng về kí túc xá tắm rửa!”

Nghe vậy, sắc mặt Đường Ba hơi khó coi.

Vì để áp đảo Tần Kiệt, hôm nay anh cố ý ăn mặc chau chuốt, để khi vừa gặp mặt, anh có thể tác oai tác quái.

Thế mà Tần Kiệt không khiếp sợ, ngược lại còn khó chịu với anh.

Anh nghiêm mặt: “Tần Kiệt, tôi muốn nói chuyện với cậu về chuyện lớn đời người!”

“Chuyện lớn đời người?”, Tần Kiệt ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Hình như tôi không quen cậu, có chuyện lớn đời người gì để nói chứ?”

Đường Ba chắc chắn rằng bản thân không thể áp đảo được Tần Kiệt dựa vào khí chất trên người, sắc mặt cậu ta có chút lạnh lùng, nói: “Cậu để tôi nói đã, tôi nói trắng ra nhé. Cậu cũng đừng nói là tôi nói thẳng, khó nghe!”

“Bớt nói nhảm đi, tôi phải về kí túc tắm rửa đây!”, Tần Kiệt không kiên nhẫn thúc giục.

“Theo tôi được biết, gia cảnh nhà cậu rất bình thường. Tuy rằng bố cậu là công nhân xí nghiệp nhà nước, nhưng chỉ là một công nhân phổ thông. Mẹ cậu cũng chỉ là nhân viên dọn dẹp cho một công ty, có thể chu cấp cho cậu học xong đại học loại 3, bố mẹ cậu cũng coi như là đã cố hết sức rồi!”

“Cứ coi như là bố cậu làm việc tốt, sau khi cậu tốt nghiệp được thăng chức, tôi đoán cùng lắm bố cậu chỉ là tổ trưởng mà thôi. Tiền lương một năm được 60 ngàn tệ đã là tốt lắm rồi!”

“Hơn nữa, so với tôi, cả về học thức và ngoại hình, cậu đều thua xa, sau khi tốt nghiệp, dựa vào gia thế của tôi, tìm được một công việc tốt dễ hơn cậu nhiều!”

“Còn có…”

Tần Kiệt kiên nhẫn nghe Đường Ba bi bi bô bô nói một hồi.

Lúc thì cậu ta khoe điều kiện nhà mình tốt như thế nào, lúc thì nói bản thân có ngoại hình của Phan An, tài năng của Đường Bá Hổ.

Tất cả đều là những lời nói có cánh khen ngợi Đường Ba.

Đồng thời cậu ta cũng không quên chế nhạo anh.

Cậu ta nói là điều kiện nhà anh không tốt, ngoại hình thì cũng không ra gì, học không giỏi thành tích không tốt…

Tóm lại, Đường Ba tư nâng mình lên và hạ thấp giá trị con người anh.

Nghe cậu ta nói một hồi, thực sự Tần Kiệt không có hứng thú nghe tiếp, anh ngáp một cái, ngắt lời: “Tôi nói này Đường Ba, cậu khoe khoang tự xưng là có tài năng của Đường Bá Hổ. Cậu lảm nhảm nói cả buổi rồi, rốt cuộc cậu có ý gì, tôi van cậu nói thẳng ra đi có được không? Tôi thật sự phải về tắm rửa đây, không có thời gian rảnh rỗi đứng phơi nắng với cậu”.

Đường Ba sửng sốt một chút, sau đó lập tức nén cơn giận lại, nói: “Tôi nói nhiều như vậy, chỉ có một mục đích. Chính là hy vọng cậu tránh xa Tần Tuyết ra một chút, bởi vì cậu không xứng với Tần Tuyết!”

Tần Kiệt: “…”

F*ck.

Nói cả nửa ngày.

Hóa ra đến đây là vì Tần Tuyết.

Nói như vậy có lẽ Đường Ba đang yêu thầm Tần Tuyết.

Cậu ta coi anh là tình địch.

Thú vị đấy.

Tần Kiệt đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào Đường Ba, một lúc lâu sau anh mới cười nhạo: “Cậu có biết dáng vẻ cậu nói chuyện ban nãy, giống cái gì không?”

“Giống cái gì?”, Đường Ba hỏi.

“Bà Vương bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi!”, Tần Kiệt vừa cười vừa nói.

“Shit. Bố mày…”, nói xong, Đường Ba tức giận giơ nắm đấm muốn động chân động tay đánh Tần Kiệt.

Nhưng ngay khi nắm đấm vừa giơ lên liền dừng lại giữa không trung.

Bởi vì cậu ta nhớ ra đây là bên ngoài kí túc xá, chỗ này chỉ cách kí túc xá một hàng rào sắt, một khi động tay động chân bị người khác nhìn thấy thì sẽ gây ảnh hưởng không tốt.

“Không phải cậu muốn đánh tôi sao? Sao lại không đánh nữa? Giơ nắm đấm lên rồi, không đánh không được đâu. Đánh đi. Tôi kêu cậu đánh tôi đi”, đương nhiên Tần Kiệt nhìn thấu tâm tư của Đường Ba, anh duỗi cổ ra, khiêu khích Đường Ba.

Đường Ba vô cùng xấu hổ.

Đâm lao thì phải theo lao.

Nếu như có thể dùng ánh mắt để giết người thì bây giờ ánh mắt của cậu ta đủ để lập tức giế t chết Tần Kiệt.

Cái tên Tần Kiệt này thật không biết xấu hổ.

Còn vô lại nữa.

Phẩm chất đạo đức quá kém.

Sao Tần Tuyết lại có thể hẹn hò với một kẻ vô đạo đức như Tần Kiệt chứ.

Thật ghê tởm.

Đường Ba nghiến răng nghiến lợi.

Tần Kiệt ngẩng đầu nhìn Đường Ba đang vô cùng tức giận, anh cảm thấy rất vô vị.

Anh ngáp một cái, nói câu tạm biệt sau đó đi về kí túc xá.

Anh vốn cho rằng Đường Ba còn dám động chân động tay nữa chứ.

Kết quả cậu ta lại không dám làm gì.

Còn khoe khoang là mình có tài năng của Đường Bá Hổ.

Tài năng cái rắm.

Người đàn ông thật sự có tài, có bản lĩnh khi đối mặt với tình địch.

Hoặc là trực tiếp vung một đống tiền ra, dùng tiền để loại bỏ tình địch, dùng tiền để mở đường.

Hoặc là cùng lúc dùng cả sự uy nghiêm và lòng bao dung của mình để xử lý tình địch.

Nhưng tên ngốc Đường Ba thì sao chứ?

Vừa bắt đầu đã khoe khoang điều kiện gia đình, thành tích, ngoại hình của mình với anh.

Cậu ta còn đứng khoe khoang một mình, thế mà không kéo mấy bạn nữ đến làm khán giả quần chúng.

Loại người có chỉ số IQ như vậy còn muốn theo đuổi Tần Tuyết sao?

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Thôi về tắm rửa rồi đi ngủ vậy.

Một lát sau, Tần Kiệt về đến kí túc xá.

Chỉ còn lại một mình Đường Ba đứng bên ngoài kí túc xá, khuôn mặt cậu ta gần như tái xanh vì tức giận.

Tần Kiệt không biết những thứ này.

Đi đến hành lang kí túc xá, dòng suy nghĩ của anh quay lại chuyện thiết kế và trang trí tòa nhà Thái Tử…

- ---------------------------
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 31: C31: Mở siêu thị


Cạch ~

Đẩy cửa ra, Tần Kiệt nhìn thấy trong kí túc xá chỉ có 2 người là Trương Lâu béo và Khương Tiểu Nha.

Lúc này, cả hai đang đứng ngoài ban công, không biết đang thảo luận về việc gì.

“Béo ơi, Bốn Mắt ơi, các cậu đang nói chuyện gì thế?”

“A, Kiệt Tử đã về rồi”, Trương Lâu béo reo lên: “Đường Ba tìm cậu không có việc gì chứ?”

“Có việc!”, Tần Kiệt nói.

“Việc gì?”, Khương Tiểu Nha đi lại gần: “Có phải vì chuyện của Tần Tuyết không?”

“Làm sao mà cậu biết?”, Tần Kiệt ngạc nhiên.

“Trời ơi. Hôm nay cậu mới biết chuyện tình cảm này sao?”, Khương Tiểu Nha giống như phát hiện ra được chân trời mới, nhìn Tần Kiệt như nhìn sinh vật lạ.

Nhìn đến nỗi làm Tần Kiệt chột dạ.

“Cậu biến đi. Tôi không có hứng nói chuyện với cậu. Lâu béo, cậu nói đi”.

“Ừ thì ~”, Trương Lâu béo giải thích: “Cả trường đều biết chuyện Đường Ba thích Tần Tuyết”.

“Không thể nào. Tại sao tôi không biết nhỉ?”, Tần Kiệt không tin.

“Cậu không tin à? Cậu lên diễn đàn của trường xem thử thì sẽ biết ngay thôi”, Trương Lâu béo vừa cười vừa nói.

Tần Kiệt nhíu mày, đập mạnh vào máy tính của Trương Lâu béo, nhanh chóng đăng nhập vào diễn đàn của trường.

Một loạt các bài đăng đều hiện ra nhanh chóng.

Đường Ba bị cướp mất người yêu?

Tần Tuyết rốt cuộc thuộc về ai?

Tần Kiệt trỗi dậy mạnh mẽ.

Tần Kiệt và Đường Ba, ai sẽ là người chiến thắng?



Tần Kiệt xem từng cái một, xem đến nỗi mà đầu sắp nổ tung ra.

“Chuyện gì đây? Là ai đăng những cái này?”, Tần Kiệt chỉ vào các bài đăng hỏi.

“Cậu không nhìn thấy người đăng à? Toàn là ẩn danh thôi. Tôi làm sao mà biết được”, Trương Lâu béo nhún vai, ra vẻ không biết làm thế nào.

“Khốn nạn. Toàn là một lũ ăn no xong rửng mỡ. Không được, tôi phải gọi cho Tiểu Tuyết ngay!”

Bang~

Cửa nhà vệ sinh bị đóng lại.

Tần Kiệt sốt ruột gọi cho Tần Tuyết

“Hừ. Anh còn biết đường gọi điện thoại cho em cơ à?”, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy bất mãn của Tần Tuyết.

“Anh ở bên ngoài cả buổi sáng hôm nay, vừa mới trở về. Cũng vừa mới biết về chuyện mấy bài đăng trên diễn đàn của trường thôi”.

“Em phải làm sao bây giờ? Cả trường đều biết chuyện của chúng ta rồi. Lại còn xuất hiện một Đường Bân làm rối tung rối mù lên. Nếu bố mẹ em biết chuyện này, chắc chắn sẽ cho em một trận mất”, trong điện thoại, giọng của Tần Tuyết vô cùng lo lắng.

Tần Kiệt im lặng.

Anh cũng cảm thấy đầu sắp nổ tung.

Nhưng anh đã chết đi sống lại một lần.

Làm sao anh có thể bị đánh bại bởi loại chuyện nhỏ nhặt này.

Một lúc sau anh nói: “Biết thì biết. Nam lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, cùng lắm thì anh đến nhà em thưa chuyện hỏi cưới”.

Tần Tuyết: “…”

Đầu dây bên kia điện thoại bỗng im lặng.

Tần Kiệt biết Tần Tuyết chắc chắn đang suy nghĩ.

Nên anh cũng không dám làm phiền, yên lặng chờ đợi.

Trương Lâu béo và Khương Tử Nha đứng ở cửa, sau khi nghe thấy lời của Tần Kiệt.

Cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, đồng loạt giơ lên ngón tay cái.

Tuyệt vời.

Đúng lúc cả hai đang muốn nói gì đó.

Thì trong nhà vệ sinh lại có động tĩnh.

“Sao cơ? Bình tĩnh nửa tháng? Có lâu quá không?”, Tần Kiệt rất bất đắc dĩ.

Mới yêu đương được có mấy ngày, giờ phải tỏ ra lạnh nhạt, anh đương nhiên là không muốn.

“Em không cần biết. Tóm lại, trong vòng nửa tháng, anh không tìm em, em cũng không tìm anh, để chúng ta bình tĩnh lại một chút. Hơn nữa, mùng 4 tháng sau là đến kì thi công chức hải quan toàn quốc rồi, em phải ôn tập cho tốt. Anh đừng đến làm phiền em. Nếu không thì anh không xong với em đâu! Hừ!”

Không dễ gì mới có được một mối tình thời đại học.

Lạch cạch ~

Điện thoại tắt rồi.

Tần Kiệt ngây ra đó.

Thế này là gì.

Sinh viên đại học yêu đương, có gì là không được.

Toàn lo bò trắng răng.

Nhưng Tần Tuyết đã quyết định như vậy rồi, Tần Kiệt còn biết làm gì nữa.

Tần Kiệt chỉ đành trong vòng nửa tháng không đi tìm Tần Tuyết.

Để cho đôi bên cùng bình tĩnh lại.

Đợi cho sóng gió đi qua rồi sau đó mới nói tiếp.

Cạch ~

Cửa bị mở ra.

“Hai người các cậu ở cửa làm gì thế?”, Tần Dương nhìn chằm chằm Trương Lâu và Khương Tiểu Nha

"Aa, tôi đau bụng cần đi vệ sinh! Phiền cậu cho tôi vào!", Khương Tiểu Nha nói xong, chạy vào và đóng sầm cửa lại.

Trương Lâu béo tức đến nỗi muốn đạp cho Khương Tiểu Nha một cái.

“Còn cậu thì sao hả Béo? Không phải là cậu cũng bị đau bụng đấy chứ? Có muốn cùng vào ngồi bồn cầu không?”, Tần Kiệt hỏi.

“Aa…”, Trương Lâu béo gãi đầu nói: “Không phải, sức khỏe tôi rất tốt, sao lại đau bụng. Tôi chỉ là …”

“Cậu chỉ là làm sao?”, Tần Kiệt trừng mắt nhìn Trương Lâu béo.

“Tôi chỉ là…”, Trương Lâu béo do dự và nói: “Tôi chỉ muốn nói với cậu là ngày mai trên phố Đọa Lạc khai trương một siêu thị mới, giảm giá toàn bộ 50%, cậu có muốn đi xem thử không?”

“Gì cơ?”, Tần Kiệt sửng sốt, nhìn chằm chằm Trương Lâu béo: “Cậu vừa nói cái gì? Trên phố Đọa Lạc mở một siêu thị?”

“Đúng vậy. Sao thế?”, Trương Lâu béo bị ánh mắt của Tần Kiệt làm cho sợ hãi: “Tôi nói cậu này Kiệt Tử, những lời tôi nói đều là thật, cậu đừng có dùng loại ánh mắt quỷ dị nhìn tôi có được không? Thật đáng sợ!”

“Không, tôi không dọa cậu. Tôi còn muốn cảm ơn cậu đó!”, Tần Kiệt ôm chầm lấy Trương Lâu béo lắc qua lắc lại điên cuồng.

“Dừng, dừng lại, mau dừng lại!”, Trương Lâu béo không hiểu: “Kiệt tử, cậu làm sao đấy? Không bị sốt chứ? Hay là tôi đưa cậu đến phòng y tế trường xem thử nhé?”

“Đi cái rắm ấy!”, Tần Kiệt trợn mắt: “Ngày mai tôi không đi đâu, cậu với Bốn Mắt và Tinh Tử đi đi, tôi còn có chút việc!”

“Lại có việc à?”

“Uh. Không nói nữa, mùng 4 tháng sau phải thi công chức hải quan rồi, tôi tắm xong thì đến phòng học ôn bài!”

Cốc cốc cốc ~

Tần Kiệt gõ cửa xong thì Bốn Mắt bước ra.

Tần Kiệt cầm theo sữa tắm và khăn tắm bước vào và đóng cửa.

Trương Lâu béo ngẩn mặt ra.

Nhìn cửa nhà vệ sinh.

Trương Lâu kéo bốn mắt lại và hỏi: “Kiệt Tử đăng kí thi công chức hải quan lúc nào thế?”

“Tôi không biết. Cậu hỏi cái này làm gì?”, Bốn Mắt hỏi.

“Bớt giả vờ đi”, Trương Lâu béo cau mày: “Tôi nhớ là cậu ấy không đăng kí. Tại sao câu ấy lại muốn ôn tập lại bài học thi công chức hải quan? Cậu ấy định làm gì chứ?”

Trương Lâu béo quay lại ghế chỗ bàn máy tính ngồi suy ngẫm.

Bốn mắt lắc đầu, bắt đầu chơi CS.

Tần Kiệt vừa tắm vừa ngâm nga một bài hát nhỏ.

Chạy đi chạy lại môt buổi sáng mà không nghĩ ra làm cái gì ở tầng 1 và tầng 2 trong tòa nhà Thái Tử.

Vừa nãy tôi nghe Lâu béo nói, Tần Kiệt đã có kế hoạch rồi.

Mở siêu thị.

Vào thời điểm này năm 2007, khu đô thị mới Nam Hồ vừa được thành lập.

Siêu thị quy mô lớn không có nhiều, chỉ có một cửa hàng buôn bán nhỏ và một siêu thị tư nhân quy mô vừa.

Mặc dù chúng được mở ra sớm.

Nhưng dựa vào trí nhớ của kiếp trước.

Vào thời điểm năm 2007, dù là về trang trí, thiết kế hay quản lý của cả hai siêu thị đều rất sơ sài.

Không thể so được với 10 năm sau.

Bản thân Tần Kiệt được sống lại lần nữa, có được những khái niệm quản lý tiên tiến trong tương lai và cũng quen với mô hình kinh doanh siêu thị trong tương lai.

Thời buổi này, làm theo mô hình của các thế hệ sau, mở siêu thị chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Đây là thứ nhất.

Thứ hai.

Tầng 1, tầng 2 mở siêu thị, dành một khoảng không gian nhất định trên tầng 3 làm quầy thu ngân của siêu thị, sau khi mua sắm xong khách hàng có thể ngắm nhìn khu vui chơi.

Đến lúc đó, khách hàng mua sắm tại siêu thị cũng có thể trở thành khách hàng tiềm năng của khu vui chơi.

Và những khách hàng đến chơi trong khu vui chơi, họ chơi mệt rồi, sẽ trở thành khách hàng tiềm năng của siêu thị.

Đúng là tiện cả đôi đường.

Đúng.

Mở siêu thị.

- ---------------------------
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 32: C32: Tìm trung tâm lắp đặt và trang trí


Trong siêu thị chủ yếu sử dụng tiền mặt, vừa nhanh vừa an toàn.

Ngoài ra, dựa vào ký ức của kiếp trước.

Sau khi quy mô của khu đô thị mới Nam Hồ được mở rộng, có đến ba trăm nghìn người ở đây, nhiều siêu thị cỡ lớn đã được mở thêm.

Có các thương hiệu nước ngoài như Carrefour, Wolf, Metro,...

Trong nước thì có Tô Quả (Suguo), Tân Nhất Gia,...

Việc làm ăn buôn bán đều rất tốt.

Nhưng trước mắt, những chiếc siêu thị này vẫn chưa tập trung lại.

Nếu bản thân đi trước một bước sẽ nắm được ưu thế.

Đợi vài năm nữa, sau khi quy mô của khu đô thị mới Nam Hồ được mở rộng, danh tiếng của siêu thị do mình mở đã vang xa, thương hiệu cũng trở nên quen thuộc hơn với mọi người. Đến lúc đó chẳng sợ gì nữa.

Nhưng phải suy xét đến hai sự lựa chọn khi mở siêu thị.

Một là tự mình lập thương hiệu, hai là gia nhập chuỗi cửa hàng.

Chọn gia nhập chuỗi cửa hàng thì đơn giản, tìm một siêu thị cỡ lớn rồi đưa họ phí gia nhập, mỗi năm nộp chút tiền quản lý các thứ là được rồi. Có thể nhờ vào danh tiếng của thương hiệu để nhanh chóng mở rộng.

Tuy nhiên, nếu như lựa chọn gia nhập chuỗi cửa hàng sẽ phải đối mặt với một vấn đề lớn.

Đó là phải chịu sự quản lý của công ty thương hiệu, không thể phát triển theo ý mình.

Phát triển đến một mức độ nào đó sẽ xuất hiện nút thắt cổ chai*.

*Nút thắt cổ chai là điểm tắc nghẽn trong hệ thống sản xuất.

Còn nếu như lựa chọn tự thành lập thương hiệu, cần phải bỏ ra nhiều sức để gây dựng danh tiếng.

Cần một nguồn vốn rất lớn nên rất khó khăn.

Nhưng về lâu về dài, chỉ cần hình tượng thương hiệu được thiết lập thành công, vậy con đường phát triển trong tương lai sẽ rộng mở hơn, hơn nữa còn có thể mở rộng ra ngoài tỉnh đúng theo ý muốn của mình.

Cái gì cũng có hai mặt của nó.

Tần Kiệt cân nhắc một lúc, quyết định tự mình thành lập thương hiệu.

Chọn tự thành lập thương hiệu rồi, vậy chọn tên siêu thị như nào cho hay nhỉ?

Còn việc mở một chuỗi khu vui chơi thể thao trong tương lai nữa, cái này cũng cần một cái tên thích hợp mới được.

Đặt thế nào được nhỉ?

Tần Kiệt hơi đau đầu.

Tắm xong rồi nhưng anh vẫn chẳng nghĩ ra được cái tên nào cho phù hợp.

Đành gác lại qua một bên vậy.

Đợi một ngày đẹp trời nào đó có linh cảm rồi tính tiếp.

Một đêm yên tĩnh.

Sáng sớm hôm sau, Tần Kiệt vội vã đến tòa nhà Thái Tử.

Hôm nay có buổi hẹn với các sinh viên xuất sắc của Viện Nghệ thuật thuộc trường đại học thành phố Hán nên anh không được phép tới trễ.

Lúc đến nơi, anh nhận thấy các sinh viên xuất sắc còn đến sớm hơn cả mình.

Sau khi mời các sinh viên xuất sắc ăn bữa sáng, Tần Kiệt dắt bọn họ đi khảo sát thực địa.

Sau khi đi tham quan nhà để xe và từ tầng một lên tầng ba xong, các sinh viên xuất sắc bắt đầu xôn xao bàn luận, bày tỏ ý kiến của mình.

Thể hiện những ý kiến trái chiều nhau ngay trước mặt Tần Kiệt.

Điều này khiến Tần Kiệt nhớ đến cảnh tượng bách gia tranh minh thời xuân thu chiến quốc cách đây hơn hai ngàn năm.

Anh rất tò mò nên không làm phiền bọn họ, mặc kệ các sinh viên xuất sắc thảo luận cùng nhau, anh chỉ đứng lặng lẽ một bên nghe họ nói.

Đương nhiên thi thoảng anh cũng nhắc một chút đến yêu cầu của mình.

Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã hết một buổi sáng.

Các sinh viên xuất sắc bàn tán sôi nổi với nhau cả một buổi sáng, cuối cùng cũng có được phương án thiết kế ban đầu.

Khi cầm được bản phương án thiết kế ban đầu, Tần Kiệt xem tỉ mỉ một lúc, cảm thấy rất ổn nên vô cùng hài lòng.

Phương án mà các sinh viên xuất sắc thiết kế ra, bao gồm cả ba hệ thống: siêu thị, tầng hầm để xe và khu vui chơi thể thao.

Có thể nói là một hệ thống nhiều tầng.

Không thể thiếu một tầng nào.

Bọn họ không những suy xét đến những vần đề cần chú ý khi lượng khách tăng trong tương lai.

Mà còn suy nghĩ đến việc sáp nhập ba hệ thống này lại thành một.

Có thể nói đây là một phương án thiết kế rất hoàn hảo.

Hệ thống này còn thích hợp hơn cả so với Tần Kiệt nghĩ lúc ban đầu.

Ban đầu Tần Kiệt chỉ nghĩ đến việc sao chép cách bày trí của siêu thị và khu vui chơi thể thao bình thường của đời sau vào chỗ này.

Nhưng nghĩ một hồi, anh vẫn muốn làm cái gì đó khác biệt chút.

Bây giờ gặp được thiết kế và cải tạo hoàn hảo của các sinh viên xuất sắc.

Nếu như thiết kế trước đây của anh rất vụn vặt, vậy thì phương án hiện giờ là một bản thiết kế tổng hợp hoàn chỉnh.

Không cùng đẳng cấp với nhau.

Tần Kiệt tiếp nhận phương án rồi mời các sinh viên xuất sắc đi ăn. Sau khi thanh toán, tiễn các sinh viên ra về cũng đã tầm hai giờ chiều.

Sau khi có được phương án thiết kế, tiếp sau đó, Tần Kiệt muốn tìm bên lắp đặt thiết bị và vật liệu.

Nghĩ rồi, Tần Kiệt đi thẳng tới khu mua bán tổng hợp Red Star Camry nằm trên đường Hùng Sở thuộc khu Hán Xương.

Anh đã dò hỏi mấy cửa tiệm lắp đặt trang thiết bị và vật liệu nhưng đều cảm thấy không thích hợp.

Cuối cùng chọn được một công ty lắp đặt trang thiết bị có tên Công ty TNHH Chaomei Zhuangshi. Anh đưa giám đốc Thường của bộ phận quản lý và mấy nhân viên của công ty Chaomei Zhuangshi đến tòa nhà Thái Tử.

Một tiếng sau.

“Giám đốc Tần, chúng tôi đã xem xét xong nơi này rồi!”

Giám đốc Thường của phòng quản lý công ty Chaomei Zhuangshi đội chiếc mũ bảo hộ đi lên tầng ba.

“Có tất cả ba tầng, không tính hầm gửi xe phía dưới thì khoảng 2300 mét vuông, diện tích rất lớn, anh cứ yên tâm giao cho chúng tôi!”

“Giám đốc Thường, tôi không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần mọi người làm theo bản thiết kế tôi đưa cho thôi, bên anh có vấn đề gì không?”, Tần Kiệt hỏi

Giám đốc Thường quay đầu, vẫy tay với một cô gái trẻ đứng phía sau: “Tiểu Phương, cô nói ý kiến của mình cho giám đốc Tần nghe đi”.

Tiểu Phương là người chuyên phụ trách mảng thiết kế, là nhà thiết kế hàng đầu trong công ty, có kinh nghiệm phong phú. Giám đốc Thường rất yên tâm khi để cô ấy nói chuyện.

Tiểu Phương lật tập giấy tờ trong tay mình.

Trong đó có bản thiết kế mà Tần Kiệt đưa cho bọn họ.

Khi đưa cho bọn họ, bản thiết kế trắng tinh, không chút tỳ vết.

Vậy nhưng bây giờ, Tần Kiệt phát hiện ra trên đó có thêm mấy vòng tròn đỏ, có chỗ còn đánh dấu hỏi to đùng.

Anh hơi tò mò.

“Cô có thể giải thích vòng tròn đỏ và dấu hỏi kia có ý gì được không?”

“Đương nhiên rồi!”, Tiểu Phương gật đầu, chỉ vào vòng tròn đỏ: “Chúng tôi đã khảo sát thực địa và đo đạc qua những chỗ này, nếu như làm theo tấm bản đồ thiết kế của anh đề ra, tôi cho rằng hơi bất khả thi!”

“Lý do là hình dạng những chỗ này không đúng theo mẫu, lúc xây dựng sẽ khác xa so với thiết kế. Để có thể sử dụng tối đa toàn bộ không gian ở đây, ta buộc phải sửa lại bản thiết kế này!”

“Ồ? Tôi không hiểu về chuyện thiết kế cho lắm, nếu mọi người cảm thấy ổn thì cứ theo đó mà làm là được”, Tần Kiệt nghe xong hiểu ngay.

Các sinh viên xuất sắc vẫn còn chưa ra trường, chỉ biết lý thuyết thôi.

Đương nhiên vẫn có những chênh lệch đáng kể với người đi làm có nhiều năm kinh nghiệm.

Tần Kiệt cho rằng đó là thiết kế hoàn hảo bởi vì anh vốn chẳng hiểu gì về lĩnh vực này, chỉ là đánh giá nó bằng con mắt của người bình thường mà thôi.

Việc thuộc lĩnh vực nào thì cứ giao cho chuyên gia của lĩnh vực đó làm là anh yên tâm rồi.

Hơn nữa, nếu như bọn họ lắp đặt trang trí không vừa lòng, anh vẫn có thể yêu cầu họ làm lại được mà.

Dù sao anh cũng chẳng mất tiền.

Sợ gì chứ?

“Còn những dấu hỏi này thì sao? Nó có ý gì vậy?”, Tần Kiệt lại hỏi.

“Là vậy, những chỗ này...”, Tiểu Phương giải thích chi tiết cho Tần Kiệt hiểu.

Tần Kiệt nghe rất nghiêm túc.

Hai người, một người nói, một người nghe, thi thoảng còn trò chuyện vài câu.

Chẳng mấy chốc nửa tiếng đã trôi qua.

Hai người vừa kết thúc cuộc trao đổi.

“Được, giám đốc Thường, cứ dựa trên phương án lắp đặt, trang trí của chị Phương làm đi. Chuyện giá cả anh cứ nói tôi nghe xem tính như nào?”

Tần Kiệt nhìn giám đốc Thường rồi nói.

“Là thế này, vì mỗi tầng một kiểu nên mức độ lắp đặt và trang trí không giống nhau. Vừa rồi chúng tôi có bàn bạc qua, dựa trên kinh nghiệm lúc trước, với quy mô như của anh, theo tính toán ban đầu thì cả tiền thợ, tiền nguyên vật liệu, tiền thiết kế các thứ, một mét vuông khoảng 600 tệ!”

“600 tệ?”

- ---------------------------
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 33: C33: Tần kiệt hơi đau đầu


Mức giá 600 tệ không đáng là gì so với thành phố Hán trực thuộc trung ương sau này.

Nhưng giờ mới là 2007, sắp phải đối mặt với cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008 rồi, Tần Kiệt không muốn tiêu tiền bừa bãi.

“Giám đốc Thường, giá này hơi đắt. Với mức giá 600 tệ, tôi hoàn toàn có thể tìm công ty khác”, Tần Kiệt đáp.

Nghe thấy vậy, giám đốc Thường có chút bất lực.

Mấy năm nay, mọc lên rất nhiều công ty làm lắp đặt và trang trí.

Nhất là thành phố Hán

Không những là nơi giao thoa của chín tỉnh mà nó còn là thành phố trực thuộc trung ương hàng đầu của Hoa Hạ.

Vậy nên mức cạnh tranh trong ngành này càng mạnh mẽ hơn.

Không dễ gì để ký được hợp đồng có giá hơn 1.380.000 cho nơi rộng khoảng 2300 mét vuông như này.

Nếu không anh ta chẳng phải vác nhà thiết kế giỏi nhất của công ty tới đây làm gì.

Do dự một lúc, giám đốc Thường cười nói: “Giám đốc Tần, yêu cầu của anh cao hơn hẳn so với những khách hàng thông thường. Có điều đây là lần đầu hợp tác với nhau, thôi cứ coi như để kết bạn đi, chúng tôi đồng ý hạ giá, 550 tệ/mét vuông, anh thấy thế nào?”

“550 tệ?”, Tần Kiệt nhíu mày, vẫn chưa cảm thấy vừa lòng.

Trong tay anh giờ chỉ có khoảng sáu triệu, sắp phải trả một triệu tiền cọc nhà, chỉ còn năm triệu thôi.

550 tệ/mét vuông, tổng cộng cũng mất 1.260.000 tệ, mới giảm được có 120.000 tệ. Cái này chẳng có chút hấp dẫn nào với Tần Kiệt.

Thấy thế, giám đốc Thường hiểu ngay Tần Kiệt đang không hài lòng.

Anh ta cũng khó xử.

Hợp đồng hơn 1.380.000 tệ không phải con số nhỏ. Nếu như anh ta từ bỏ thì chẳng thể nào tìm được món hời lớn như vậy trong thời gian ngắn.

Cân nhắc một lúc, giám đốc Thường nói: “Giám đốc Tần, yêu cầu của anh thực sự rất cao, còn muốn đẩy nhanh thời gian thi công. Thật lòng mà nói, 550 tệ/mét vuông đã đúng giá lắm rồi. Nếu như anh vẫn cảm thấy không được nữa, vậy thì bên chúng tôi sẽ tính toán giá tiền trước, đợi chúng tôi tính toán cụ thể giá tiền xong sẽ tới tìm anh bàn bạc từ từ. Anh thấy thế nào?”

Giám đốc Thường nói như vậy, không những giữ lại được mối làm ăn với Tần Kiệt mà còn có thể để bên họ hạch toán kỹ càng xem mức thấp nhất là bao nhiêu.

Có thể nói đây là bước đi rất khôn khéo.

Tần Kiệt nghĩ một lúc, cảm thấy cũng được.

Anh ghé qua rất nhiều cửa hàng, cuối cùng chỉ chọn được công ty Chaomei Zhuangshi vì thái độ phục vụ và khả năng của công ty này. Truyện Nữ Cường

Giám đốc Thường đã nói vậy rồi, Tần Kiệt cũng không vội gì.

“Được, có điều thời gian của tôi có hạn, nhiều nhất là ba ngày, nếu như ba ngày sau, bên anh còn chưa suy xét xong, tôi chỉ đành đi tìm công ty khác thôi”.

“Giám đốc Tần cứ yên tâm, bất kể kết quả như nào tôi cũng sẽ cho anh một đáp án hoàn hảo nhất trong vòng ba ngày!”, giám đốc Thường thờ phào một hơi. Anh ta chỉ lo Tần Kiệt không đồng ý. Bây giờ anh gật đầu rồi, trong lòng anh ta cũng nhẹ nhõm hơn.

“Được, tôi đợi tin tốt của các anh. Giờ chúng ta đi ăn thôi, tôi mời!”, Tần Kiệt nói.

“Không, không, sao để giám đốc Tần mời được? Anh cứ nói địa điểm đi, chúng tôi mời!”, giám đốc Thường lập tức vỗ ngực.

Tần Kiệt là khách hàng, sao lại để khách hàng mời được chứ, thế thì ngại chết đi được.

“Đừng khách sáo nữa. Hôm nay tôi mời, lần sau giám đốc Thường mời, cứ vậy đi!”

“Giám đốc Tần, chuyện này...”

“Được rồi, đừng khách sáo nữa. Đi thôi”.

Kiếp trước, Tần Kiệt có thể từng bước từng bước bò lên được chức trưởng phòng tài chính, ngoại trừ năng lực tài vụ cơ bản ra thì tửu lượng của anh cũng không hề yếu.

Khi ấy, anh đã ba mươi mấy tuổi rồi.

Bây giờ anh được sống lại, còn đang tuổi trẻ phơi phới, là thời kỳ đỉnh cao nhất của đời người, đương nhiên tửu lượng của anh càng cao hơn rồi.

Chưa đến một giờ đồng hồ, đám người giám đốc Thường đều bị anh “hạ gục”.

Cuối cùng, anh gọi taxi chở mấy người giám đốc Thường về.

Anh mới trở về trường học.

Ba ngày sau, giám đốc Thường gọi điện tới.

Báo giá 520 tệ/mét vuông, tổng tất cả là một triệu một trăm chín mươi ngàn.

Giảm hơn một trăm chín mươi ngàn, gần hai trăm ngàn so với ban đầu nên Tần Kiệt đồng ý.

Có điều Tần Kiệt cảm thấy 1.190.000 tệ vẫn không rẻ cho lắm nên ép giá xuống còn 1.180.000 tệ, tức khoảng 513 tệ/mét vuông.

Giám đốc Thường hơi do dự một lúc nhưng cũng đồng ý.

Ngay ngày hôm đó, Tần Kiệt ký hợp đồng lắp đặt và trang trí với giám đốc Thường.

Bắt đầu tiến hành trang hoàng và lắp đặt trung tâm thương mại.

Vậy nhưng, chuyện sau đó khiến Tần Kiệt nhức đầu hơn.

Kiếp trước Tần Kiệt chỉ phụ trách mỗi lĩnh vực tài vụ.

Chẳng có chút nào giống ông chủ từng kinh doanh có hệ thống cả.

Anh cứ nghĩ làm ăn chỉ đơn giản thôi.

Bây giờ xem ra, muốn làm ông chủ cũng khó ra phết!

Siêu thị và khu vui chơi thể thao đểu là những nơi khép kín.

Cần đăng ký rất nhiều giấy tờ.

Ví dụ, nếu vấn đề phòng cháy chữa cháy không làm cho tử tế, rất có thể phải ngừng kinh doanh để sửa sang.

Lại còn cả chứng nhận vệ sinh an toàn thực phẩm.

Giấy khám sức khỏe nhân viên.

Giấy phép kinh doanh.

Chứng chỉ quản lý an toàn... đủ các thể loại trên đời, nhiều vô số kể.

Vì chút chuyện này mà anh phải chạy tới chạy lui các phòng ban có liên quan.

Năm 2007, ý thức và thái độ phục vụ của nhân viên lúc này khác với đời sau nhiều.

Mặc dù lúc này internet phát triển rất nhanh nhưng ý thức về bigdata và hình thức phục vụ vẫn chưa được thiết lập.

Các phòng ban nhỏ lại không cùng làm việc ở một nơi.

Trong một ngày, anh có thể làm xong một cái thủ tục đã khá lắm rồi.

Kết quả phải chạy tới chạy lui cả một tuần mới làm xong được các giấy tờ quản lý, an toàn...

Còn về vấn đề tài nguyên, tuyển dụng nhân viên và cả một đống chương trình công ty nữa.

Tất cả đều không chút tăm hơi.

Mệt đến mức ngày nào anh cũng đi ra ngoài từ sáng sớm, tối muộn mới về nhà, về đến nơi chỉ tắm qua cái rồi lăn ra giường ngủ.

Tiếng ngáy rất to.

Khiến cho Trương Lâu béo, Khương Tiểu Nha và cậu ấm nhà giàu Vương Tinh đều mất ngủ.

Chẳng còn cách nào, cả đám chỉ đành nhét tai nghe vào tai.

Coi như ngăn chặn tiếng ồn làm phiền.

Cả đám ngủ một mạch đến sáng, một ngày mới lại bắt đầu.

Tần Kiệt lại bận rộn chạy khắp nơi để làm giấy tờ.

Cuộc sống này diễn ra khoảng một tuần, Tần Kiệt chẳng thể ăn được gì vào bụng.

Bây giờ anh mới năm ba đại học, ngoại trừ kinh doanh, anh còn phải học hành, làm bài tập nữa.

Cứ tiếp tục như này, sức khỏe của anh sớm muộn cũng có vấn đề.

Lúc này anh mới hiểu được lời nói của những người lớn đời sau: sinh viên đại học có rảnh rỗi cũng đừng bao giờ khởi nghiệp.

Khó khăn vô cùng.

Lúc đó anh không tin.

Nhưng giờ thì tin rồi,

Có điều đâm lao thì phải theo lao thôi.

Làm cũng làm rồi, vậy thì anh phải làm cho tới cùng, phải ra hình người mới được.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Kiệt cảm thấy toàn một mình anh lo liệu tất cả mọi việc, thực sự rất khó xong được, buộc phải tìm một người giúp đỡ mới ổn.

Vậy nên việc tuyển dụng người tài đã bày ra ngay trước mắt anh rồi.

Đương nhiên còn phải nghĩ cả tên cho siêu thị và khu vui chơi thể thao nữa.

Nghĩ mất ba ngày, cuối cùng Tần Kiệt quyết định thống nhất tên siêu thị và khu vui chơi thể thao là Siêu Thị Kiệt Tuyết.

Kiệt trong Tần Kiệt, tên của anh, còn Tuyết trong Tần Tuyết.

Giờ cũng đã tháng 11, trời bắt đầu trở lạnh.

Sắp qua năm 2008 rồi.

Nhất định phải nhanh chóng trang trí và lắp đặt mọi thứ tinh tươm.

Sau khi anh và giám đốc Thường bàn bạc một hồi, cuối cùng hai bên nhất trí hoàn thành mọi thứ trong vòng hai tháng.

Tuy nhiên cũng không thể bỏ qua chất lượng được.

Sau khi xong xuôi công tác chuẩn bị, anh sẽ đăng bài tuyển dụng người tài trên mạng.

Đầu tiên phải tuyển được người tài có thể chia sẻ gánh nặng, thay anh quản lý siêu thị và khu vui chơi thể thao.

- ---------------------------
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 34: C34: Quá nhiều ông phật lớn


Mức giá 600 tệ không đáng là gì so với thành phố Hán trực thuộc trung ương sau này.

Nhưng giờ mới là 2007, sắp phải đối mặt với cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008 rồi, Tần Kiệt không muốn tiêu tiền bừa bãi.

“Giám đốc Thường, giá này hơi đắt. Với mức giá 600 tệ, tôi hoàn toàn có thể tìm công ty khác”, Tần Kiệt đáp.

Nghe thấy vậy, giám đốc Thường có chút bất lực.

Mấy năm nay, mọc lên rất nhiều công ty làm lắp đặt và trang trí.

Nhất là thành phố Hán

Không những là nơi giao thoa của chín tỉnh mà nó còn là thành phố trực thuộc trung ương hàng đầu của Hoa Hạ.

Vậy nên mức cạnh tranh trong ngành này càng mạnh mẽ hơn.

Không dễ gì để ký được hợp đồng có giá hơn 1.380.000 cho nơi rộng khoảng 2300 mét vuông như này.

Nếu không anh ta chẳng phải vác nhà thiết kế giỏi nhất của công ty tới đây làm gì.

Do dự một lúc, giám đốc Thường cười nói: “Giám đốc Tần, yêu cầu của anh cao hơn hẳn so với những khách hàng thông thường. Có điều đây là lần đầu hợp tác với nhau, thôi cứ coi như để kết bạn đi, chúng tôi đồng ý hạ giá, 550 tệ/mét vuông, anh thấy thế nào?”

“550 tệ?”, Tần Kiệt nhíu mày, vẫn chưa cảm thấy vừa lòng.

Trong tay anh giờ chỉ có khoảng sáu triệu, sắp phải trả một triệu tiền cọc nhà, chỉ còn năm triệu thôi.

550 tệ/mét vuông, tổng cộng cũng mất 1.260.000 tệ, mới giảm được có 120.000 tệ. Cái này chẳng có chút hấp dẫn nào với Tần Kiệt.

Thấy thế, giám đốc Thường hiểu ngay Tần Kiệt đang không hài lòng.

Anh ta cũng khó xử.

Hợp đồng hơn 1.380.000 tệ không phải con số nhỏ. Nếu như anh ta từ bỏ thì chẳng thể nào tìm được món hời lớn như vậy trong thời gian ngắn.

Cân nhắc một lúc, giám đốc Thường nói: “Giám đốc Tần, yêu cầu của anh thực sự rất cao, còn muốn đẩy nhanh thời gian thi công. Thật lòng mà nói, 550 tệ/mét vuông đã đúng giá lắm rồi. Nếu như anh vẫn cảm thấy không được nữa, vậy thì bên chúng tôi sẽ tính toán giá tiền trước, đợi chúng tôi tính toán cụ thể giá tiền xong sẽ tới tìm anh bàn bạc từ từ. Anh thấy thế nào?”

Giám đốc Thường nói như vậy, không những giữ lại được mối làm ăn với Tần Kiệt mà còn có thể để bên họ hạch toán kỹ càng xem mức thấp nhất là bao nhiêu.

Có thể nói đây là bước đi rất khôn khéo.

Tần Kiệt nghĩ một lúc, cảm thấy cũng được.

Anh ghé qua rất nhiều cửa hàng, cuối cùng chỉ chọn được công ty Chaomei Zhuangshi vì thái độ phục vụ và khả năng của công ty này.

Giám đốc Thường đã nói vậy rồi, Tần Kiệt cũng không vội gì.

“Được, có điều thời gian của tôi có hạn, nhiều nhất là ba ngày, nếu như ba ngày sau, bên anh còn chưa suy xét xong, tôi chỉ đành đi tìm công ty khác thôi”.

“Giám đốc Tần cứ yên tâm, bất kể kết quả như nào tôi cũng sẽ cho anh một đáp án hoàn hảo nhất trong vòng ba ngày!”, giám đốc Thường thờ phào một hơi. Anh ta chỉ lo Tần Kiệt không đồng ý. Bây giờ anh gật đầu rồi, trong lòng anh ta cũng nhẹ nhõm hơn.

“Được, tôi đợi tin tốt của các anh. Giờ chúng ta đi ăn thôi, tôi mời!”, Tần Kiệt nói.

“Không, không, sao để giám đốc Tần mời được? Anh cứ nói địa điểm đi, chúng tôi mời!”, giám đốc Thường lập tức vỗ ngực.

Tần Kiệt là khách hàng, sao lại để khách hàng mời được chứ, thế thì ngại chết đi được.

“Đừng khách sáo nữa. Hôm nay tôi mời, lần sau giám đốc Thường mời, cứ vậy đi!”

“Giám đốc Tần, chuyện này...”

“Được rồi, đừng khách sáo nữa. Đi thôi”.

Kiếp trước, Tần Kiệt có thể từng bước từng bước bò lên được chức trưởng phòng tài chính, ngoại trừ năng lực tài vụ cơ bản ra thì tửu lượng của anh cũng không hề yếu.

Khi ấy, anh đã ba mươi mấy tuổi rồi.

Bây giờ anh được sống lại, còn đang tuổi trẻ phơi phới, là thời kỳ đỉnh cao nhất của đời người, đương nhiên tửu lượng của anh càng cao hơn rồi.

Chưa đến một giờ đồng hồ, đám người giám đốc Thường đều bị anh “hạ gục”.

Cuối cùng, anh gọi taxi chở mấy người giám đốc Thường về.

Anh mới trở về trường học.

Ba ngày sau, giám đốc Thường gọi điện tới.

Báo giá 520 tệ/mét vuông, tổng tất cả là một triệu một trăm chín mươi ngàn.

Giảm hơn một trăm chín mươi ngàn, gần hai trăm ngàn so với ban đầu nên Tần Kiệt đồng ý.

Có điều Tần Kiệt cảm thấy 1.190.000 tệ vẫn không rẻ cho lắm nên ép giá xuống còn 1.180.000 tệ, tức khoảng 513 tệ/mét vuông.

Giám đốc Thường hơi do dự một lúc nhưng cũng đồng ý.

Ngay ngày hôm đó, Tần Kiệt ký hợp đồng lắp đặt và trang trí với giám đốc Thường.

Bắt đầu tiến hành trang hoàng và lắp đặt trung tâm thương mại.

Vậy nhưng, chuyện sau đó khiến Tần Kiệt nhức đầu hơn.

Kiếp trước Tần Kiệt chỉ phụ trách mỗi lĩnh vực tài vụ.

Chẳng có chút nào giống ông chủ từng kinh doanh có hệ thống cả.

Anh cứ nghĩ làm ăn chỉ đơn giản thôi.

Bây giờ xem ra, muốn làm ông chủ cũng khó ra phết!

Siêu thị và khu vui chơi thể thao đểu là những nơi khép kín.

Cần đăng ký rất nhiều giấy tờ.

Ví dụ, nếu vấn đề phòng cháy chữa cháy không làm cho tử tế, rất có thể phải ngừng kinh doanh để sửa sang.

Lại còn cả chứng nhận vệ sinh an toàn thực phẩm.

Giấy khám sức khỏe nhân viên.

Giấy phép kinh doanh.

Chứng chỉ quản lý an toàn... đủ các thể loại trên đời, nhiều vô số kể.

Vì chút chuyện này mà anh phải chạy tới chạy lui các phòng ban có liên quan.

Năm 2007, ý thức và thái độ phục vụ của nhân viên lúc này khác với đời sau nhiều.

Mặc dù lúc này internet phát triển rất nhanh nhưng ý thức về bigdata và hình thức phục vụ vẫn chưa được thiết lập.

Các phòng ban nhỏ lại không cùng làm việc ở một nơi.

Trong một ngày, anh có thể làm xong một cái thủ tục đã khá lắm rồi.

Kết quả phải chạy tới chạy lui cả một tuần mới làm xong được các giấy tờ quản lý, an toàn...

Còn về vấn đề tài nguyên, tuyển dụng nhân viên và cả một đống chương trình công ty nữa.

Tất cả đều không chút tăm hơi.

Mệt đến mức ngày nào anh cũng đi ra ngoài từ sáng sớm, tối muộn mới về nhà, về đến nơi chỉ tắm qua cái rồi lăn ra giường ngủ.

Tiếng ngáy rất to.

Khiến cho Trương Lâu béo, Khương Tiểu Nha và cậu ấm nhà giàu Vương Tinh đều mất ngủ.

Chẳng còn cách nào, cả đám chỉ đành nhét tai nghe vào tai.

Coi như ngăn chặn tiếng ồn làm phiền.

Cả đám ngủ một mạch đến sáng, một ngày mới lại bắt đầu.

Tần Kiệt lại bận rộn chạy khắp nơi để làm giấy tờ.

Cuộc sống này diễn ra khoảng một tuần, Tần Kiệt chẳng thể ăn được gì vào bụng.

Bây giờ anh mới năm ba đại học, ngoại trừ kinh doanh, anh còn phải học hành, làm bài tập nữa.

Cứ tiếp tục như này, sức khỏe của anh sớm muộn cũng có vấn đề.

Lúc này anh mới hiểu được lời nói của những người lớn đời sau: sinh viên đại học có rảnh rỗi cũng đừng bao giờ khởi nghiệp.

Khó khăn vô cùng. ngôn tình hay

Lúc đó anh không tin.

Nhưng giờ thì tin rồi,

Có điều đâm lao thì phải theo lao thôi.

Làm cũng làm rồi, vậy thì anh phải làm cho tới cùng, phải ra hình người mới được.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Kiệt cảm thấy toàn một mình anh lo liệu tất cả mọi việc, thực sự rất khó xong được, buộc phải tìm một người giúp đỡ mới ổn.

Vậy nên việc tuyển dụng người tài đã bày ra ngay trước mắt anh rồi.

Đương nhiên còn phải nghĩ cả tên cho siêu thị và khu vui chơi thể thao nữa.

Nghĩ mất ba ngày, cuối cùng Tần Kiệt quyết định thống nhất tên siêu thị và khu vui chơi thể thao là Siêu Thị Kiệt Tuyết.

Kiệt trong Tần Kiệt, tên của anh, còn Tuyết trong Tần Tuyết.

Giờ cũng đã tháng 11, trời bắt đầu trở lạnh.

Sắp qua năm 2008 rồi.

Nhất định phải nhanh chóng trang trí và lắp đặt mọi thứ tinh tươm.

Sau khi anh và giám đốc Thường bàn bạc một hồi, cuối cùng hai bên nhất trí hoàn thành mọi thứ trong vòng hai tháng.

Tuy nhiên cũng không thể bỏ qua chất lượng được.

Sau khi xong xuôi công tác chuẩn bị, anh sẽ đăng bài tuyển dụng người tài trên mạng.

Đầu tiên phải tuyển được người tài có thể chia sẻ gánh nặng, thay anh quản lý siêu thị và khu vui chơi thể thao.

- ---------------------------
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 35: C35: Châu phàm nho nhã


Một giờ tiếp theo, Tần Kiệt tiếp tục phỏng vấn thêm 7 người, nhưng không ai trong số họ khiến anh hài lòng.

Không phải là tuổi tác lớn, muốn đến chỗ anh dưỡng già, không muốn làm việc thì là tuổi tác khá phù hợp, nhưng năng lực khiếm khuyết, yêu cầu còn cao một cách thái quá.

Điều đó làm cho Tần Kiệt cứng họng không dám nói thêm gì.

Sau khi phỏng vấn xong người cuối cùng, Tần Kiệt đau đầu ngồi dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, xoa xoa huyệt thái dương.

Bước đầu đã rủi ro, bất lợi.

9 người mà không có một ai phù hợp cả.

Sao tuyển một người đáng tin cậy lại khó khăn đến như vậy chứ.

Đột nhiên Tần Kiệt hiểu ra làm ông chủ thì sẽ như thế nào rồi.

Nó thực sự không dễ dàng gì.

Còn sót lại chỉ có mỗi Châu Phàm đến từ Lăng Thị.

Xem ra ngày mai anh phải nói chuyện tử tế với anh ta, nếu không phù hợp nữa thì không biết đến khi nào siêu thị của anh mới có thể suôn sẻ khai trương.

Anh đã đầu tư rất nhiều tiền vào đó, anh không muốn lãng phí nó một cách vô ích.

Cốc cốc cốc~

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Vào đi!”

“Giám đốc Tần, là tôi!”

“Ồ, là cô Giang à!”, Tần Kiệt mời cô Giang ngồi xuống.

“Phỏng vấn như thế nào?”, cô Giang hỏi.

“Ôi, đừng nhắc tới nữa, không có một ai thích hợp cả!”, Tần Kiệt thở dài một hơi: “Tôi chỉ có thể trông chờ vào ngày mai nữa thôi. Chuyện này, vẫn cần cô Giang đôn đốc nhắc nhở”.

“Được. Tôi biết rồi. Giám đốc Tần yên tâm, tôi sẽ chú ý giúp anh! 11 giờ trưa mai, tôi nhất định sẽ kêu Châu Phàm đúng giờ đến gặp anh!”

Thấy Tần Kiệt phỏng vấn 9 người mà không chọn ra được người nào.

Cô Giang cũng cảm thấy hơi lo lắng.

Nếu như việc không thành, cô sẽ không hoàn thành chỉ tiêu, không hoàn thành nhiệm vụ, như vậy sẽ không được trích phần trăm hoa hồng.

Vì để có thể hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên cô sẽ phải cố gắng hết sức vận dụng hết khả năng để giúp Tần Kiệt nói chuyện ổn thỏa với Châu Phàm.

Thời gian không còn nhiều, cô chỉ tùy ý hàn huyên với Tần Kiệt mấy câu, sau đó bèn vội vàng rời đi.

Anh nhìn bóng lưng uốn éo của cô Giang, cảm thấy vóc người cô ấy thật đẹp.

Tần Kiệt mệt mỏi, xoa xoa huyệt thái dương.

Đau đầu quá đi mất thôi.

Ôi~

Chẳng mấy chốc, một ngày mới lại bắt đầu.

10 giờ sáng tại quán trà sữa Chicony quảng trường Quần Quang.

Để sớm được gặp Châu Phàm, lần này Tần Kiệt đến sớm trước giờ hẹn.

50 phút sau, cuối cùng anh cũng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc xuất hiện ở cửa, rất giống với bức ảnh trên tài liệu mà cô Giang cung cấp.

Nhưng lại không giống với ảnh đăng kí trên tài liệu.

Hôm nay Châu Phàm mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, khi anh ta bước đi hiện lên đôi mắt sáng ngời có hồn.

Thoạt nhìn anh ta là một người trẻ trung khỏe mạnh.

Có năng lực làm việc.

Thấy Tần Kiệt chào hỏi mình, Châu Phàm khẽ mỉm cười, vẫy vẫy tay đi tới.

Trông anh ta lộ rõ vẻ nho nhã và thanh lịch.

Rất có khí chất.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên Tần Kiệt liền cảm thấy con người Châu Phàm không tệ.

Anh có ấn tượng tốt với Châu Phàm.

Nhưng cụ thể anh ta là người như thế nào thì anh cần phải từ từ tìm hiểu mới biết được.

“Giám đốc Châu, mời ngồi!”

“Cảm ơn!”, Châu Phàm chậm rãi ngồi xuống.

“Giám đốc Châu muốn uống vị gì?”

“Vị gì cũng được!”

“Ok. Phục vụ, cho tôi một ly trà sữa! Cảm ơn!”

“Ok rồi!”

Chẳng mấy chốc, phục vụ đặt một ly trà sữa thơm phức đến trước mặt Châu Phàm.

Châu Phàm nhấp một ngụm, sau đó Tần Kiệt cười hỏi: “Tôi đã xem qua tài liệu về Giám đốc Châu. Tôi rất tò mò! Anh là giám đốc của Lăng thị, cũng có thể coi là sếp lớn vùng biên ải, nắm trong tay quyền sinh sát, tiền đồ vô cùng rộng mở!”

“Nếu anh làm tốt, sau này sẽ được luân chuyển đến thành phố Hán đảm nhiệm những vị trí quan trọng, chắc chắn điều này không thành vấn đề. Tại sao anh lại muốn từ chức đến chỗ tôi, một siêu thị tư nhân vẫn chưa khai trương, không biết con đường phía trước sẽ ra sao chứ?”

“Nếu Giám đốc Tần đã nói như vậy rồi, vậy thì tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề nhé!”

“Được, tôi sẽ rửa tai lắng nghe!”

Tần Kiệt cũng không nói nhiều, mà anh cũng không có nhiều điều để nói, anh chỉ cần nghe Châu Phàm nói như thế nào, sau đó dựa theo những gì Châu Phàm nói đưa ra quyết định là được.

Nếu Châu Phàm nói xong mà anh cảm thấy rằng có thể cân nhắc, xem xét thì anh sẽ trao đổi bàn bạc với anh ta, chỉ cần yêu cầu của anh ta không thái quá như 9 ông Phật lớn hôm qua anh đã phỏng vấn, Tần Kiệt vẫn có thể chấp nhận được.

Dù sao sau tất cả, hiện tại anh thực sự cần một người trợ thủ đắc lực giúp anh quán xuyến mọi việc.

Một mình anh thật sự rất khó để chống đỡ mọi việc.

Những vấn đề liên quan đến chuyên môn phải được giao cho những người có chuyên môn xử lý.

Về phần năng lực của Châu Phàm.

Năng lực của một vị giám đốc lăn lộn, làm việc trong Walmart Lăng thị có thể khiếm khuyết sao?

Walmart không phải là nơi nuôi dưỡng những kẻ lười biếng.

Điểm này không cần phải nghi ngờ gì nữa.

“Chủ yếu có 3 lý do chính!”

“Thứ nhất, tình đầu thời đại học của tôi là cựu sinh viên trường đại học công nghiệp Hồ!”

“Hả?’, Tần Kiệt vô cùng bất ngờ, anh không ngờ rằng tình đầu thời đại học của Châu Phàm là cựu sinh viên đại học công nghiệp Hồ, là bạn cùng trường với anh.

Trên tài liệu không ghi điều này.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, những thứ viết trên tài liệu đều là lý lịch công việc của Châu Phàm, còn trên phương diện tình cảm thì không được nhắc tới, đó cũng là điều rất bình thường.

Ngay lúc này, khoảng cách giữa Tần Kiệt và Châu Phàm đã được kéo gần lại.

“Tiếp theo!”

“Tôi nghe nói Giám đốc Tần là sinh viên đại học công nghiệp Hồ, điều đó làm cho tôi nhớ lại tình đầu của mình! Cũng làm cho tôi nhớ lại cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc thời đại học! Đáng tiếc…”

Dừng một chút.

Tần Kiệt biết đây mới là điểm mấu chốt, lẳng lặng đợi chờ.

“Thật không dám dấu diếm, tình đầu của tôi đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi khi cô ấy tốt nghiệp…”

“Cái gì?”

Tần Kiệt sững sờ, không ngờ rằng những việc mà Châu Phàm đã trải qua lại thê thảm như vậy.

“Anh nén đau thương!”, lúc này, Tần Kiệt chỉ có thể nói như vậy.

Nói nhiều, trái lại anh ta tưởng anh điệu bộ, làm ra vẻ đồng cảm với người khác.

“Không sao, chuyện xảy ra hơn 10 năm, tôi sớm đã nghĩ thoáng rồi!”

Châu Phàm nói tiếp: “Thứ hai. Bố mẹ tôi là nông dân, hy vọng lớn nhất trong cuộc đời của họ là có thể nhìn thấy tôi an cư lập nghiệp ở tỉnh lị, trở thành công dân tỉnh lị!”

“Nhưng để trở thành công dân tỉnh lị, tôi phải được luân chuyển đến thành phố Hán thì mới có cơ hội. Tuy nhiên, thực lực của đám người lãnh đạo các huyện cấp thành phố như tôi rất mạnh, thời điểm đó tất cả chúng tôi đều được Walmart lựa chọn và sát hạch!”

“Khi đó, tôi đứng thứ 4 trong bảng kiểm tra sát hạch, phía trước còn có 3 người. Trong khoảng thời gian ngắn thì không thể vượt qua được bọn họ. Bởi vì điều kiện buôn bán ở thành phố bọn họ đang sinh sống tốt hơn Lăng thị rất nhiều…”

Nghe đến đây, xem như là Tần Kiệt đã hiểu được động cơ thực sự của Châu Phàm.

Mối tình đầu ở Hồ Công chỉ là để thu hẹp khoảng cách với chính mình.

Liên quan đến tương lai của chính mình mới là động cơ quan trọng nhất.

Nhưng dù vậy, Châu Phàm hoàn toàn có thể lựa chọn các chuỗi siêu thị lớn khác ở thành phố Hán để nhân cơ hội này chuyển đến thành phố Hán, hiện thực hóa mong muốn của bố mẹ.

Tần Kiệt hỏi: “Thành phố Hán có nhiều siêu thị như vậy, Giám đốc Châu không vào lại muốn đến chỗ tôi, tôi tò mò muốn biết rốt cuộc Giám đốc Châu nhìn trúng tôi về điểm gì?”

“Điều này liên quan đến lý do thứ 3!”

“Ồ, Giám đốc Châu nói tiếp đi!”

Châu Phàm nói: “Những năm gần đây, sự phát triển kinh tế của thành phố Hán là điểu mà trong chúng ta ai cũng có thể nhận ra, phát triển rất nhanh. Theo tiến trình mở rộng đô thị của thành phố Hán, trong tương lai hướng Đông Nam và hướng Nam là hai hướng trọng điểm, nhất định sẽ mở rộng quy mô!”

“Thung lũng Đông Hồ được khai hoang khá sớm, nhiều siêu thị lớn sớm đã đi vào hoạt động. Duy chỉ có Nam Hồ, phát triển châm hơn do sự hạn chế của cầu cống đường ray tàu hỏa…”

“Sau khi tôi biết rằng Giám đốc Tần cũng nhìn trúng Nam Hồ và muốn mở siêu thị ở đây, tôi cảm thấy đây là một cơ hội. Cho nên tôi rất muốn gặp mặt nói chuyện với anh!”

- ---------------------------
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 36: C36: Kết nhóm làm chung chứ không phải là làm thuê


"Tục ngữ có câu rất hay, người đầu tiên làm liều thì mới “ăn” nhiều, tôi thấy ý tưởng của giám đốc Tần rất khớp với suy nghĩ của tôi, cuộc gặp mặt nói chuyện lần này là rất cần thiết! Xem này, không phải bây giờ tôi và giám đốc Tần cũng đã ngồi cùng một chỗ, trò chuyện trực tiếp với nhau đấy sao?"

Cuối cùng Tần Kiệt cũng đã biết được động cơ của Châu Phàm rồi

Nói dông nói dài, quanh đi quẩn lại chẳng qua cũng chỉ là muốn có một cái tiền đồ rộng mở hơn.

Nhưng vẫn có một điều mà giám đốc Tần vẫn không hiểu được.

Nếu như Châu Phàm cũng nhìn trúng miếng bánh Nam Hồ này, anh ta hoàn toàn có thể tự đứng ra làm ăn riêng mà, tại sao cứ muốn hợp tác với Tần Kiệt chứ.

Lý do là gì nhỉ?

Có lẽ Châu Phàm cũng đã nhìn ra được Tần Kiệt đang nghĩ ngợi điều gì.

Anh ta bổ sung thêm:

"Thật ra, kế hoạch ban đầu của bản thân tôi là tự làm một mình, tất cả đều đã chuẩn bị xong cả rồi nhưng đáng tiếc kế hoạch ấy lại không theo kịp với những thay đổi!"

"Ồ? Sao vậy?", Tần Kiệt biết vấn đề mà mình đang quan tâm nhất đã tới rồi, lập tức dỏng tai lên nghe.

"Em gái tôi bị bệnh nên gia đình cần tiền gấp, nếu như tôi ra làm ăn riêng thì sẽ không đủ tiền, thế nên...."

Không cần phải nói quá nhiều Tần Kiệt cũng đã nghe hiểu hết.

Thật không ngờ Châu Phàm lại tìm tới mình, lại còn có nguyên nhân như vậy.

Như vậy xem ra, Châu Phàm là một người trọng tình trọng nghĩa.

Hiếu thảo với bố mẹ.

Là một người anh rất có trách nhiệm với em gái.

Lại là một người tận tâm trong công việc.

Quả đúng là một nhân tài phù hợp.

Nhưng người mà Tần Kiệt muốn là một nhân tài quản lý để làm việc ổn định lâu dài.

Chứ không phải là một nhân tài vì người nhà bị bệnh nên phải tạm thời chịu thiệt làm việc cho mình.

Nếu như anh nhận Châu Phàm vào làm, đến một ngày nào đó, em gái của anh ta khỏi bệnh, thời kỳ khó khăn cũng trôi qua, lúc ấy anh ta yêu cầu rời đi thì mình phải làm sao?

Chẳng lẽ phải tìm người mới một lần nữa?

Không được.

Tần Kiệt không cho phép tình huống như vậy xảy ra.

"Tôi cũng đã hiểu được tình hình của giám đốc Châu. Nói thật thì dù xét về nhân phẩm hay tài hoa, giám đốc Châu đây đều rất ưu tú, tôi rất tán thưởng!"

"Cảm ơn!"

"Nhưng...", lời nói của Tần Kiệt lại đột nhiên thay đổi, anh nhún vai một cái có chút bất đắc dĩ: "Tôi vẫn không thể mời giám đốc Châu đến công ty chúng tôi làm việc được!"

"Hả?", Châu Phàm ngẩn người, hơi khó hiểu, dù sao mình đã vô cùng thẳng thắn nói ra tất cả mọi chuyện với Tần Kiệt.

Trên phương diện nghiệp vụ, có thể nói anh là người tận tâm cống hiến hết sức lực cho ông chủ.

Theo lý thì Tần Kiệt không nên từ chối như vậy chứ.

Nhưng tại sao Tần Kiệt lại vẫn từ chối?

"Cho tôi biết lý do được không?", Châu Phàm nhìn Tần Kiệt.

Tần Kiệt uống một ngụm trà sữa, rồi nói với giọng thản nhiên: "Bởi vì giám đốc Châu đây quá tài giỏi!"

"Tài giỏi cũng là cái tội sao?", Châu Phàm có chút khó hiểu, không hợp lý chút nào.

"Không, giám đốc Châu, anh hiểu sai ý tôi rồi! Tài giỏi tất nhiên là không phải tội rồi!", Tần Kiệt vẫy ngón tay: "Ý của tôi là siêu thị và khu vui chơi bạt nhún của tôi vừa mới thành lập, trước mắt, người tôi cần là một tổng giám đốc chuyên nghiệp có thể làm việc lâu dài, ổn định và an phận, giúp tôi quản lý công việc, chứ không phải là rồng chơi bãi cạn, chỉ tạm thời ẩn mình cam chịu, giám đốc Châu anh hiểu ý tôi chứ?"

Châu Phàm không phải kẻ ngốc, anh ta vừa nghe là đã hiểu ngay.

Nói thật thì, anh ta quả đúng là người không biết an phận.

Ngay từ khi tốt nghiệp đại học xong, anh ta vẫn luôn ấp ủ một kế hoạch, sau khi tích lũy kinh nghiệm thì sẽ tự mình gây dựng cơ nghiệp riêng.

Gây dựng một giang sơn thật sự thuộc về mình.

Cuộc sống như vậy mới thật sự là thứ mà anh ta mong muốn.

Sỡ dĩ anh ta lựa chọn hợp tác với Tần Kiệt thật sự chỉ là phương án tạm thời như những gì Tần Kiệt nói.

Không gắn bó lâu dài.

Dù sao, bản thân anh ta cũng tài năng hơn người, kinh nghiệm trong ngành lại phong phú, sao có thể cam chịu làm thuê cho một ông chủ tư nhân nhỏ được chứ?

"Tôi hiểu ý của giám đốc Tần rồi. Cảm ơn giám đốc Tần đã cho tôi cơ hội được trò chuyện với anh như thế này!"

Châu Phàm biết dù có nói thêm điều gì nữa cũng vô ích, đành phải tìm một lý do thoái thác rồi chuẩn bị rời đi.

Chỉ có điều anh ta vừa mới đứng dậy, câu nói "đợi chút" của Tần Kiệt đã vang đến bên tai.

"Không biết giám đốc Tần còn có điều gì muốn nói với tôi, tôi xin rửa tai lắng nghe!", Châu Phàm nói.

"Đừng vội đi, ngồi xuống đã rồi nói!", Tần Kiệt vừa cười vừa nói.

"Ừm!," Châu Phàm từ từ ngồi xuống: "Giám đốc Tần, anh có thể nói rồi!"

"Thật ra, trên thế giới này có hai kiểu hợp tác! Một kiểu chính là anh làm công cho tôi, tôi trả lương cho anh! Còn một kiểu nữa chính là kết nhóm làm ăn chung! Thứ mà tôi muốn nói với anh bây giờ chính là kiểu thứ hai!", Tần Kiệt nói

"Kết nhóm?", ánh mắt của Châu Phàm sáng lên, thấy hứng thú: "Không biết giám đốc Tần định làm chung như thế nào?"

Tần Kiệt biết Châu Phàm đã nghe lọt tai kiến nghị này của mình, anh ta cũng dao động rồi.

Anh biết Châu Phàm vẫn không cam lòng nếu không khi nãy anh ta đã không ngồi xuống mà lập tức rời đi rồi.

Anh ngừng một lát rồi nói: "Tôi có một ý tưởng muốn nói với giám đốc Châu! Hiện giờ tôi vẫn đang đi học, nhiều lúc không tiện xuất hiện ở siêu thị và khu bạt nhún!"

"Nếu như hợp tác làm ăn chung, tôi bỏ tiền vốn, còn giám đốc Châu thì bỏ năng lực quản lý. Tiền kiếm được trong hai năm đầu, giám đốc Châu có thể nắm được 30% tổng lợi nhuận".

"Đến lúc đó, nếu như giám đốc Châu vẫn muốn tiếp tục ở lại, thì kể từ năm thứ ba, 30% lợi nhuận đó, chúng ta có thể định giá thành cổ phần cố định tương ứng. Lúc đó siêu thị Kiệt Tuyết sẽ thật sự có phần của giám đốc Châu rồi!"

"Cứ như vậy, giám đốc Châu không chỉ có thể dựa vào lợi nhuận của Tần Tuyết vượt qua thời kỳ quá độ, còn có thể mượn nền tảng Kiệt Tuyết này để thực hiện hoài bão cao cả trong lòng của anh. Có thể nói là một công đôi việc!"

"Không biết đề nghị này của tôi, giám đốc Châu có cảm thấy khả thi không? Nếu như giám đốc Châu thấy được thì chúng ta có thể kí kết hợp đồng. Nếu như không được, tôi chỉ có thể nói tiếng xin lỗi, lần sau có cơ hội chúng ta sẽ hợp tác!"

Nói xong, Tần Kiệt lặng lẽ nhìn Châu Phàm.

Giao lại quyền quyết định cho anh ta.

Anh bình tĩnh không gấp gáp vội vàng.

Dù sao thì dục tốc thì bất đạt.

Sau khi Châu Phàm nghe thấy vậy thì cũng yên lặng một lúc.

Anh ta từ từ suy ngẫm về từng câu mà Tần Kiệt nói khi nãy.

Suy xét xem trong lời đề nghị của Tần Kiệt có mặt có lợi cũng có mặt không có lợi đối với anh ta.

Thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút.

Khoảng nửa giờ sau, cuối cùng Châu Phàm đã đưa ra quyết định.

"Được, tôi chấp nhận kiến nghị của giám đốc Tần. Cứ quyết định vậy đi!"

Anh ta đồng ý với Tần Kiệt, không chỉ bởi vì lời hứa hẹn sau ba năm sẽ cho anh ta cổ phần tương ứng của Tần Kiệt.

Mà còn bởi vì Tần Kiệt và anh ta có cùng chung một hoài bão.

Từ trong lời nói của Tần Kiệt, Châu Phàm có thể nghe ra được Tần Kiệt thật sự muốn ăn sâu bén rễ vào ngành siêu thị và khu vui chơi bạt nhún này, muốn gây dựng một sự nghiệp thật sự.

Có thể hợp tác cùng làm ăn với người có chung chí hướng há chẳng phải là làm một ăn mười sao?

Ngoài ra, cũng giống như Tần Kiệt nói.

Tần Kiệt vẫn là một sinh viên đại học, còn chưa tốt nghiệp nữa.

Lại có mắt nhìn giống anh ta, nhìn trúng được khu nội thành mới Nam Hồ.

Có thể thấy Tần Kiệt rất có tầm nhìn.

Là một người đáng để hợp tác làm ăn.

Hơn nữa, bản thân anh ta bây giờ tuy nói là đứng đầu thành phố Cánh Lăng.

Nhưng dù sao Cánh Lăng cũng chỉ là thành phố cấp huyện, so với thành phố lớn nhất Hoa Trung - Thành phố Hán thì căn bản chẳng đáng để so bì.

Bất luận về kinh tế hay về triển vọng phát triển tương lai, căn bản là không cùng một đẳng cấp.

Nếu muốn đột phá vượt qua giai đoạn khó khăn này, chỉ dựa vào thăng cấp lên chức bình thường thì không biết phải đến năm tháng nào.

Trong cái thời đại làm giàu cấp tốc này, Châu Phàm tự hỏi bản thân, bản thân anh ta không đợi được lâu đến vậy.

Cứ do dự mãi ngược lại sẽ càng thêm rối.

Nếu không chờ được, vậy cần phải đưa ra lựa chọn, kiên quyết một chút.

Hợp tác với Tần Kiệt một lần cũng không sao.

- ---------------------------
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 37: C37: Ông chủ tiêu thất hứa


Quan trọng hơn là Tần Kiệt đã nói mình đã cọc toàn bộ số tiền để mua ba tầng cửa hàng ở tòa nhà Thái Tử, thêm nửa gara ô tô nữa.

Tổng giá trị hơn chục triệu.

Vào thời đại năm 2007, những người bỏ ra hơn chục triệu trong một lần, không ít, nhưng cũng không nhiều.

Tần Kiệt lại làm được.

Qua chuyện này, có thể thấy được Tần Kiệt là một người rất quyết đoán.

Châu Phàm tự hỏi, nếu là mình, chắc chắn anh ta sẽ không dám táo bạo như vậy.

Cùng lắm cũng chỉ làm được bằng cách giao tiền đặt cọc.

Từ góc độ này, Châu Phàm cảm thấy xấu hổ với chính bản thân, không thể không phục Tần Kiệt.

Từ xa xưa, những người lập nghiệp nhất định phải có một đặc điểm, đó chính là táo bạo và quyết đoán.

Tần Kiệt có.

Mà anh lại còn là một sinh viên mới lên năm ba.

Châu Phàm càng cảm thấy thua kém Tần Kiệt, không thể không khâm phục Tần Kiệt.

Anh ta cho rằng đồng ý với Tần Kiệt cũng không thể coi là mất mặt được.

Thấy Châu Phàm chấp nhận, sau đó, Tần Kiệt trao đổi với Châu Phàm về hàm ý thực sự của cái tên siêu thị Kiệt Tuyết.

Còn cùng nhau thảo luận tại sao không tích hợp cả ba tầng thành siêu thị mà chỉ thêm một chút ở tầng hai, phần lớn tầng ba còn lại dành để mở khu vui chơi bạt nhún vân vân.

Sau khi Châu Phàm nghe xong ý tưởng của Tần Kiệt, lập tức đập bàn tán thưởng.

Ý tưởng của Tần Kiệt có thể nói là đi theo xu hướng của thời đại.

Cho dù là khái niệm quản lý hay là cách thức trang trí, hoặc là kết hợp khu vui chơi bạt nhún và siêu thị, đây đều là những sáng kiến tiên phong.

Điều này càng củng cố thêm quyết tâm hợp tác với Tần Kiệt của Châu Phàm.

Dù sao thì thời đại những năm 2007 này, đa phần các khu vui chơi, đều nhắm đến trẻ em.

Trong khi đó, có rất ít khu vui chơi cho người lớn.

Cùng cũng chỉ có trượt băng, khiêu vũ... cũng đều là kiểu cũ.

Nhưng khu vui chơi bạt nhún lại không giống vậy.

Theo những gì Tần Kiệt giới thiệu, khu vui chơi dạng này không chỉ vui vẻ thú vị, còn mang đầy tinh thần Olympic.

Còn tích hợp thêm mục đích khu vui chơi trẻ em.

Không bỏ sót đối tượng người lớn hay trẻ em, ai cũng có thể đạt được mục đích của mình.

Một mũi tên trúng hai đích.

Châu Phàm tự hỏi tại sao anh ta chưa bao giờ nghĩ đến điều này.

Hai người trò chuyện với nhau, đến tận chiều.

Mãi đến năm giờ chiều, Châu Phàm mới lưu luyến ngồi tàu cao tốc rời đi, quay lại làm công việc bàn giao.

Anh ta thỏa thuận với Tần Kiệt rằng nhiều nhất thì cần đến nửa tháng, ít nhất là một tuần sẽ hoàn thành.

Sau khi tạm biệt Châu Phàm, Tần Kiệt gọi một chiếc taxi trở lại trường học ngay lập tức.

Tần Kiệt vừa tới cửa ký túc xá, điện thoại của anh đã đổ chuông.

Nhìn thấy số người gọi, chính là Trương Lâu béo.

Anh nghe máy ngay lập tức.

“Tên béo này, có chuyện gì?”

“Xảy ra chuyện lớn rồi. Cậu ở đâu thế? Có thời gian đến khu làng mới Mã Hồ không? Tôi, Mã Dương và Quách Bùi đều ở đây!”

“Được, tôi vừa về ký túc xá, sẽ đến đó tìm mấy người ngay lập tức!”

“Được, bọn tôi đợi cậu!”

Mười lăm phút sau, Tần Kiệt vội vàng đến sân kho mà họ đã thuê ở khu làng mới Mã Hồ.

Vừa bước vào, nhìn thấy Trương Lâu béo, Mã Dương, còn có cả Quách Bùi, ba người đang cau mày, sắc mặt ẩn hiện vẻ buồn bã.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Tần Kiệt hỏi.

“Kiệt Tử, ngày hôm qua, ông chủ Tiêu của bãi thu gom phế liệu Nam Hồ gọi điện thoại đến, ông ấy nói hiện giờ thời tiết đang trở nên lạnh hơn, phế liệu chúng ta cung cấp sẽ ít hơn nhiều so với số lượng của hai tháng trước, cho nên muốn giảm giá!”, Trương Lâu béo nói.

“Ông ấy muốn giảm như thế nào?”, Tần Kiệt không hấp tấp vội vàng hỏi.

“Tất cả các loại đều giảm 2 xu, so với giá ban đầu”, Trương Lâu béo nói.

“2 xu? Ông ấy dám sao!”, vẻ mặt của Tần Kiệt trầm xuống.

Giá cả lúc đầu đã bàn bạc xong, vậy mà còn hối hận, đòi giảm 2 xu, nếu tính thành nhiều, cũng không phải là con số nhỏ.

Đây là hành vi vi phạm hợp đồng trực tiếp, người họ Tiêu này, không sợ tổn thất do vi phạm hợp đồng sao?

“Tại sao ông ấy lại dám làm vậy, mọi người đã điều tra chưa?”, Tần Kiệt không phải người bốc đồng, ngược lại khi tình thế càng không ổn, anh càng bình tĩnh.

“Hôm qua, sau khi tôi nghe điện thoại, tôi đã đề cập đến điều khoản hợp đồng rồi nhưng ông ấy lại không quan tâm, nói cùng lắm thì bồi thường phí vi phạm hợp đồng mà thôi! Không đáng gì cả!”

“Tôi rất nghi ngờ sao ông ấy lại trở nên hào phóng như vậy. Hôm nay ba người chúng tôi cố tình xin nghỉ đi điều tra chuyện này, cậu đoán xem, chúng tôi điều tra ra được cái gì?”, Trương Lâu béo tạm ngưng úp mở nói.

“Cái gì?”

“Ông ấy tìm được một người ở đại học Nông nghiệp Hoa, nhờ người ta xin làm công việc thu gom phế liệu ở trường Hoa, mô hình giống hệt chúng ta, rõ ràng là sao chép ý tưởng của chúng ta”.

Trương Lâu béo nói.

Tần Kiệt hiểu rồi.

Ông chủ Tiêu ở bãi thu gom phế liệu Nam Hồ tìm được một khách hàng lớn rồi.

Người này còn được ông ta giúp đỡ.

Xem ra, người họ Tiêu kia đã có kế hoạch từ trước.

Ông ta muốn ổn định phía Tần Kiệt trước, xem hiệu quả của anh như thế nào.

Nếu như hiệu quả khá ổn, ông ta sẽ bí mật nâng đỡ một người, cạnh tranh cùng mình.

Rõ ràng ông ta đang nói với Tần Kiệt rằng, nếu như anh không chấp nhận hạ giá, ông chủ Tiêu đây cũng không sợ.

Dù sao thì cũng có đại học Nông nghiệp Hoa.

Vả lại, đại học Nông nghiệp Hoa cũng lớn hơn đại học Công nghiệp Hồ.

Dù sao thì đại học Nông nghiệp Hoa cũng là hạng 1, còn đại học Công nghiệp Hồ cũng mới chỉ hạng 2 thôi.

Hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Đúng là kế hoạch hay.

“Kiệt Tử, bây giờ làm thế nào? Cậu nói một câu đi được không!”, Trương Lâu béo vội vàng nói.

Ngày tháng tốt đẹp mới qua được hai tháng, đã sắp thất bại rồi, cậu ta không cam tâm.

“Nếu là mọi người thì sẽ làm gì?”, Tần Kiệt không vội vàng mà trả lời, mà hỏi lại Trương Lâu béo, Mã Dương, và Quách Bùi.

Thật ra tình hình này, anh đã có dự cảm từ trước.

Chỉ là chưa từng nghĩ kỹ về nó thôi.

Đã vậy, khu gom phế liệu trong trường cũng chỉ là một công việc kinh doanh của Tần Kiệt mà thôi, chứ không phải là sự nghiệp mà anh phó thác cả cuộc đời vào đó.

Đối với Tần Kiệt mà nói cũng chỉ là thay đổi mà thôi.

Có thể kiếm được bao nhiêu, thì kiếm bấy nhiêu.

Không thể kiếm tiền, cùng lắm thì anh không làm nữa.

Dù sao thì cũng còn siêu thị.

Nhưng chuyện này là do người họ Tiêu khiêu khích trước, vì vậy làm thế nào cũng không thể bị ông ấy giẫm một nhát được.

Cơn tức này, nuốt không trôi.

“Nếu như là tôi...”, Trương Lâu béo do dự một chút: “Tôi sẽ nghe cậu! Cậu nói thế nào, tôi làm thế đó!”

Tần Kiệt khá thất vọng.

Trương Lâu béo không phù hợp để làm người quản lý.

May mà Tần Kiệt vẫn chưa nói chuyện mở siêu thị cho tên béo này.

Nếu không thì tên béo chắc chắn sẽ nhao nhao đòi tham gia, nếu để cậu ta làm quản lý thì không phù hợp, sẽ cản trở việc phát triển siêu thị, nếu không cho cậu ta làm quản lý, dù sao thì cũng là bạn cùng lớp, còn là bạn cùng phòng, không thể không nể mặt được, lại thành tiến thoái lưỡng nan.

“Mã Dương, Quách Bùi, nếu là hai người thì sẽ nói gì?”, Tần Kiệt không nói thẳng với tên béo Trương Lâu, tiếp tục hỏi.

“Nếu là em...”, Mã Dương khẽ nhíu mày, suy tư: “Ông ấy có thể tìm người khác, chúng ta cũng có thể tìm người khác!”

“Ồ?”, trong mắt của Tần Kiệt lóe lên một tia sáng rồi biến mất, không thể hiện ra ngoài, nhìn về phía Quách Bùi.

“Suy nghĩ của em là nói chuyện với ông chủ Tiêu, xem thử có thể có cách hòa giải hay không, dù sao thì cũng là đối tác, không cần thiết phải cứng nhắc!”, Quách Bùi nói.

Tần Kiệt lại càng thất vọng về Quách Bùi hơn.

Ngay cả Trương Lâu béo cũng không thế này.

Mặc dù tên béo Trương Lâu không có chủ kiến nhưng ít nhất cũng nghe lời của anh.

Quách Bùi hả, xem ra ngày tháng tốt đẹp qua lâu rồi, lòng dạ cũng thay đổi rồi. Con người sẽ thay đổi mà.

Nhưng Tần Kiệt vẫn không bộc lộ ra ngoài.

Tần Kiệt im lặng một chút, rồi nói: “Chuyện này, đợi tôi trở về suy nghĩ rồi nói! Bây giờ, việc mọi người cần làm chính là tạm thời án binh bất động! Đợi tôi quyết định xong, rồi ra giá, mọi người có làm được không?”

“Tôi thì không sao, Kiệt Tử cậu nói làm thế nào, thì làm như vậy đi!”, Trương Lâu béo không phản đối.

“Em cũng không có ý kiến gì!”, Mã Dương nói.

“Em cũng vậy!”, Quách Bùi nói cuối cùng.

“Được rồi. Mọi người đều không có ý kiến, về trước đi, đợi thông báo của tôi!”

“OK!”

- ---------------------------
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 38: C38: Không giữ thể diện cho tần kiệt


Sau khi về kí túc xá, Tần Kiệt không hề rảnh rỗi.

Siêu thị đang tạm nghỉ để trang hoàng lại, Châu Phàm cũng đến rất nhanh.

Mình còn đang bận xử lý các giấy tờ cá nhân và lên lớp.

Nhưng vào lúc này, ông chủ Tiêu của bãi thu mua phế liệu lại giở trò hãm hại mình, còn âm thầm giúp đỡ một người ở Đại học Nông nghiệp Hoa bắt chước theo mô hình kinh doanh của mình để cạnh tranh với mình.

Ép mình phải giảm giá cho ông ta.

Nếu không giải quyết xong chuyện này, lòng anh cứ lấn cấn, không yên tâm làm chuyện khác.

Theo những gì Trương Lâu béo nói, cái người ở Đại học Nông nghiệp Hoa cạnh tranh với mình kia họ Đào tên Kỳ, đúng là người như tên.

Đào Kỳ chẳng phải đồng âm với “chọc tức người khác” sao?

Tần Kiệt nằm trên giường không ngừng tự hỏi nên giải quyết chuyện này thế nào mới vẹn toàn.

Suy nghĩ mãi đến tận khuya.

Cuối cùng anh cũng đã có kế hoạch.

Làm bừa thì không được.

Bây giờ là xã hội đã quản lý bởi pháp luật.

Khó khăn lắm anh mới được sống lại, không thể vì chuyện này mà để lại hậu họa.

Chỉ đành phải dùng mưu kế để giải quyết thôi.

Để thành công, Tần Kiệt nghĩ ra tận ba cách.

Đã có tính toán nên cuối cùng Tần Kiệt cũng yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi học xong mấy tiết buổi sáng, Tần Kiệt gọi cho Đào Kỳ hẹn gặp để nói chuyện tại nhà hàng Hào Câu ở Đại học Nông nghiệp Hoa.

Đào Kỳ đồng ý rất hào sảng.

Mười lăm phút sau, Tần Kiệt, Trương Lâu béo, Mã Dương và Quách Bùi đến nhà hàng Hào Câu trước, sau khi đặt xong phòng, họ đợi Đào Kỳ.

Năm phút trôi qua, Đào Kỳ không xuất hiện.

Mười lăm phút trôi qua, vẫn không thấy Đào Kỳ.

Nửa tiếng trôi qua, Đào Kỳ vẫn chưa đến.

Trương Lâu béo, Mã Dương và Quách Bùi không còn kiên nhẫn nữa, trong lòng đã rất bất mãn.

Đã nửa tiếng rồi mà Đào Kỳ vẫn không đến, rõ ràng không tôn trọng họ, xem thường họ.

Trương Lâu béo định nói gì đó.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Chẳng mấy chốc có ba người xuất hiện trong tầm mắt của đám người Tần Kiệt.

Người đi đầu rất gầy.

Hệt như một con khỉ, gió thổi là bay.

Chỉ có đôi mắt rất sáng, rất có tinh thần.

Nhưng không hề vừa vặn khi kết hợp với cái cằm nhọn hoắt của anh ta.

Thoạt nhìn đã biết đây là một tên tiểu nhân hiểm độc.

Ấn tượng đầu tiên của Tần Kiệt về người này không quá tốt.

“Xin lỗi, bài nhiều quá, vừa mới tan học, để các cậu đợi lâu rồi nhỉ?”, nói rồi Đào Kỳ kéo cái ghế đến ngồi xuống đối diện Tần Kiệt.

Tự cậu ta rót một cốc nước.

Uống một ngụm rồi nói: “Cậu nói đi, các cậu muốn bàn bạc thế nào?”

Tần Kiệt hờ hững nói: “Chúng ta hợp tác đi, thế nào?”

“Hợp tác?”, Đào Kỳ nghịch cái cốc, cười nói: “Tôi là sinh viên Đại học Nông nghiệp Hoa, cậu là sinh viên Đại học Công nghiệp Hồ, chúng ta hợp tác thế nào?”

“Tên họ Tiêu kia giúp đỡ cậu cũng chỉ muốn kiếm được thêm chút tiền. Nếu cậu hợp tác với tôi, hai chúng ta bắt tay với nhau để ép buộc ông ta hạ giá mua xuống. Như vậy hai ta có thể kiếm được thêm không ít lợi nhuận, cậu thấy thế nào?”, Tần Kiệt nói.

“Chẳng ra sao cả!”, Đào Kỳ lắc đầu: “Tôi và ông chủ Tiêu là đối tác, cậu muốn gây bất hòa là điều không thể. Nếu cậu thật sự muốn bàn chuyện với tôi cũng không phải không thể. Cậu bán giá thấp cho tôi, tôi bán toàn bộ lại cho ông chủ Tiêu, như vậy đều là chuyện tốt với cả ba bên chúng ta, thế nào?”

“Nhảm nhí!”, Trương Lâu béo không nhịn được nữa, chỉ vào Đào Kỳ: “Cậu biết đếch gì, có tin tôi đánh vỡ đầu cậu không?”

“Được, cậu đánh đi. Nơi này là địa bàn của Đại học Nông nghiệp Hoa, để tôi xem cậu đánh tôi rồi lát nữa đi ra ngoài thế nào!”, Đào Kỳ không hề sợ hãi, chủ động dí mặt đến gần.

“Ông không đánh chết…”

“Im miệng!”, Tần Kiệt ngăn Trương Lâu béo lại, sau đó nhìn Đào Kỳ nói: “Còn chuyện khác muốn bàn không?”

“Không có, tôi đã nói vậy rồi đấy, nếu cậu đồng ý, cả ba bên chúng ta đều hợp tác vui vẻ. Nếu cậu không đồng ý, vậy thì xin lỗi, ông chủ Tiêu thà hủy hợp đồng cũng không mua phế liệu của cậu nữa. Đến lúc đó, ha ha, phế liệu của cậu đều dồn một đống, tôi xem cậu thu dọn đống lộn xộn đó thế nào!”

Nói rồi Đào Kỳ uống hết cốc nước.

“Được, tôi nhớ lời của cậu. Chúng ta đi thôi!”

Nói rồi, Tần Kiệt đứng dậy đi ra ngoài.

“Mày coi chừng tao đấy!”, Trương Lâu béo cảnh cáo Đào Kỳ một câu rồi cũng ra ngoài theo.

Mã Dương và Quách Bùi không dám nói gì, bám sát theo sau.

“Anh Đào, tại sao không ngăn chúng lại?”, một người phía sau Đào Kỳ hỏi.

“Cậu ta sẽ quay lại cầu xin tôi thôi!”, Đào Kỳ lại rót một cốc nước.

“Tại sao?”

“Làm cái nghề thu mua phế liệu này thì phải phân chia khu vực rõ ràng. Khu Nam Hồ đều do ông chủ Tiêu quản lý, cậu ta muốn bán qua các khu vực khác là trái với quy tắc, như vậy không ai thu mua phế liệu của cậu ta!”, Đào Kỳ nói.

“Thì ra là vậy!”,



Ra khỏi nhà hàng Hào Câu, Trương Lâu béo lập tức giơ chân đạp vào một cái cây ven đường để trút giận.

“Kiệt Tử, lúc nãy vì sao cậu lại cản tôi?”

“Không cản cậu, cậu đánh cậu ta thật thì cảnh sát tìm đến cửa rồi lập án, cậu thấy cậu còn có thể học ở Đại học Công nghiệp Hồ nữa sao?”, Tần Kiệt hỏi ngược lại.

“Tôi…”, Trương Lâu béo sửng sốt, lại đá vào cái cây, mặt đỏ bừng vì tức giận: “Lẽ nào không còn cách khác sao?”

“Ai nói không có?”, Tần Kiệt nói.

“Có thật à?”, Trương Lâu béo sáp lại gần: “Cậu nói đi, cậu định đối phó với cậu ta thế nào?”

“Chuyện này tạm thời giữ bí mật!”, Tần Kiệt nói.

“Kiệt Tử, đã là lúc nào rồi mà cậu còn bí mật này nọ? Nói ra luôn đi, cậu định làm gì? Để tôi yên tâm”, xem ra Trương Lâu béo rất lo lắng.

Tần Kiệt nhìn chằm chằm Trương Lâu béo một lúc đến khi cậu ta cảm thấy hơi mất tự nhiên, không thể không nói.

“Được rồi, sợ cậu rồi đấy. Dạo này tôi vừa tán gái, đợi có tiền để dùng đây. Các anh em, không xử lý tên họ Đào kia, hạnh phúc của tôi xem ra không còn nữa! Xin cậu đấy Kiệt Tử, cậu nói cho tôi biết đi”.

“Được đấy, cậu tìm được người mình thích nhanh thế à?”, Tần Kiệt không ngờ tốc độ của tên béo lại nhanh như vậy.

“Ha hả, đây chẳng phải nhờ phúc của cậu à!”, Trương Lâu béo gãi đầu nói: “Có thể nói cho tôi biết không?”

“Miễn bàn!”

“Kiệt Tử, tôi đã thẳng thắn vậy rồi mà sao cậu còn như thế? Tiết lộ chút thôi được không?”, Trương Lâu béo đuổi theo.

“Miễn bàn!”

Tần Kiệt vẫn đáp như vậy.

“Kiệt Tử, cậu như vậy làm anh em tổn thương lắm. Hạnh phúc cả đời này của anh em không thể bị hủy hoại như vậy chứ?”, Trương Lâu béo sốt ruột kéo tay Tần Kiệt.

“Tôi không nói hai lời, buông ra!”

“Ha ha, lỡ tay, lỡ tay!”

“Lỡ bà nội cậu, mau cút đi, đừng phiền tôi suy nghĩ kế hoạch, nếu không hạnh phúc nửa đời sau của cậu thật sự bị phá đấy, đến lúc đó đừng nói tôi không giúp cậu!”

“Hả?”, Trương Lâu béo sửng sốt, vội vàng cách xa Tần Kiệt.

Cậu ta chỉ sợ đi quá gần anh sẽ làm phiền Tần Kiệt suy nghĩ, ảnh hưởng đến hạnh phúc nửa đời sau của cậu ta.

Cậu ta thấy chưa đủ, còn kéo Mã Dương và Quách Bùi lùi về sau cách xa Tần Kiệt.

Mã Dương và Quách Bùi cạn lời.

Tần Kiệt càng cảm thấy cạn lời và bất lực.

Anh lắc đầu, nhíu mày.

“Trước tiên dùng đến đạo lý thuyết phục sau mới dùng đến áp lực, cho cậu đường lui mà lại không đồng ý thì đừng trách tôi nữa!”

- ---------------------------
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 39: C39: Sức hấp dẫn của đồng tiền


Sau khi trở lại trường học, Tần Kiệt cũng không được rảnh rỗi cho lắm.

Anh liên tục gọi điện hỏi dò bạn bè, bạn học và người thân xung quanh mình.

Liên tiếp hỏi dò 12 người, cuối cùng anh biết được trong đám bạn cấp 2 của anh, có cô bạn có người yêu học ở Hoa Nông.

Tần Kiệt hỏi bạn nữ cấp 2 số điện thoại của anh bạn trai học ở Hoa Nông đó.

Tên cậu ta là Tạ Quan Lâm, vừa hay cậu ta cũng chính là chủ tịch hội sinh viên Hoa Nông.

Sau khi Tần Kiệt kể cho Tạ Quan Lâm nghe về những việc anh muốn làm, Tạ Quan Lâm đồng ý giúp Tần Kiệt vì nể Tần Kiệt là bạn của người yêu anh.

Nhưng anh không trực tiếp ra tay mà chỉ là người bắc cầu.

Tần Kiệt không phản đối và đồng ý với yêu cầu của Tạ Quan Lâm.

Một ngày sau, Tạ Quan Lâm gọi điện cho Tần Kiệt, thông báo cho Tần Kiệt 30 phút nữa gặp nhau tại quán cà phê Star Coast Nam Hồ.

Sau khi Tần Kiệt xin phép nghỉ học, anh đi thẳng đến quán cà phê Star Coast Nam Hồ.

Anh đã nhìn thấy Tạ Quan Lâm.

Tạ Quan Lâm không phải là người gốc thành phố Hán, mà anh ta là người thành phố Kinh trong tỉnh.

Anh ta cao 1m75, nước da hơi ngăm đen, thuộc loại rám nắng khỏe mạnh.

Tóc là kiểu xoăn tự nhiên.

Làm cho khí chất trên người anh ta trở nên độc đáo hơn.

Bạn nam ngồi bên cạnh anh ta nhỏ hơn Tạ Quan Lâm khoảng 2 tuổi.

Trông cậu ta khá ngại ngùng.

Sau khi thấy Tần Kiệt, cậu ta có chút không được tụ nhiên cho lắm.

“Tôi giới thiệu qua một chút, đây là Uông Sảng- đàn em của tôi, là bạn cùng phòng của Đào Kỳ!”, sau khi Tạ Quan Lâm giới thiệu xong, anh ta lại giới thiệu Tần Kiệt với Uông Sảng.

Sau khi Tần Kiệt và Uông Sảng hỏi han làm quen nhau vài câu, Tạ Quan Lâm kiếm cớ rời đi rồi đứng đợi ở bên ngoài.

Uông Sảng càng trở nên căng thẳng hơn.

“Không cần phải căng thẳng. Chuyện tôi muốn cậu làm không khó!”, Tần Kiệt trấn an Uông Sảng.

Dù sao thì chuyện bán đứng bạn cùng phòng cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, đương nhiên Uông Sảng phải lo lắng, căng thẳng rồi.

Lý do khiến anh đồng ý hợp tác với Tả Quan Lâm là vì gần đây cậu ta đã có bạn gái, cuộc sống khá túng thiếu.

Nghe Tả Quan Lâm nói có chuyện muốn nhờ mình giúp, chỉ cần làm xong cậu ta có thể giải quyết được khó khăn về tài chính, đương nhiên đây là điều cậu ta cầu cũng không được.

Nhưng sau khi biết mình phải bán đứng bạn cùng phòng, cậu ta lại hơi do dự.

Nhưng hiện tại dường như lại như ma xui quỷ khiến đi theo Tạ Quan Lâm đ ến đây.

Lúc này Tạ Quan Lâm đã đi ra ngoài.

Một mình đối mặt với Tần Kiệt, trong lòng cậu ta có chút lo lắng và thấp thỏm.

“Thả lỏng chút! Tôi sẽ không kêu cậu làm chuyện phạm pháp đâu!”, Tần Kiệt lấy ra một phong bì dày cộm từ trong túi xách, anh đẩy nó đến trước mặt Uông Sảng: “Chuyện này, cậu chỉ cần giúp tôi là được, không cần biết thành công hay là thất bại, 10 ngàn tệ trong đó đều là của cậu!”

“Hả? 10, 10 ngàn tệ?”, Uông Sảng thừ người ra.

Trong thời kì giá cả leo thang ở thế hệ sau, có lẽ 10 ngàn tệ không thu hút được sự quan tâm của nhiều người, nhưng hiện tại đang là năm 2007.

Ở thời kì này, 10 ngàn tệ có thể mua được rất nhiều thứ.

Số tiền này tương đương với tiền lương vài tháng của rất nhiều người.

Uông Sảng cho rằng mình chỉ kiếm được món tiền nhỏ, cậu ta không ngờ rằng Tần Kiệt lại dám bỏ ra 10 ngàn tệ.

Nhưng phía sau càng làm cậu ta kinh ngạc hơn.

“Nếu cậu làm được, trở về tôi sẽ cho cậu thêm 5 ngàn tệ! Sao? Có làm không?”

Uông Sảng: “…”

Còn cho thêm 5 ngàn tệ.

Tổng cộng là 15 ngàn tệ.

Học phí một năm ở Hoa Nông mới chỉ có 5 ngàn tệ, 15 ngàn tệ tương đương với tiền học phí 3 năm đại học rồi.

Ừng ực~

Uông Sảng kinh ngạc nuốt một ngụm nước bọt.

Cậu ta nhận thấy ánh mắt Tần Kiệt rất khác thường.

Cậu ta đồng ý với Tạ Quan Lâm, thứ nhất là vì để kiếm chút tiền, giải quyết khó khăn về tài chính, thứ hai Tạ Quan Lâm là chủ tịch hội sinh viên, nịnh bợ được anh ta, sau này rất có lợi cho mình.

Nhưng trong lòng cậu ta đúng là vẫn còn chút do dự.

Nhưng bây giờ…

Có 10 ngàn tệ trước mắt, tương lai còn có thêm 5 ngàn tệ.

Trái tim cậu ta đã hoàn toàn bị thuyết phục.

Đào Kỳ à, Đào Kỳ, cậu đừng trách bạn bè không có tình nghĩa, thật sự tôi chỉ là sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi thôi.

Nếu Tần Kiệt chỉ cho cậu ta 2-3 ngàn tệ, có thể cậu ta còn sẽ cân nhắc.

Nhưng bây giờ người ta vừa tung ra liền cho anh 10 ngàn tệ, hơn nữa còn có thêm 5 ngàn tệ đang đợi cậu ta.

Vậy chỉ có thể hy sinh bạn cùng phòng thôi.

“Được, tôi làm! Cậu nói đi, muốn tôi làm như thế nào?”

Lời này vừa nói ra.

Tần Kiệt rất hài lòng.

Anh cảm thấy bên ngoài trông Uông Sảng rất nhút nhát, nhưng thực chất cậu ta là một người vô cùng thông minh.

Người bình thường đều sẽ đặt ra rất nhiều câu hỏi trước khi làm việc.

Nhưng Uông Sảng lại trực tiếp hỏi anh muốn cậu ta làm như thế nào.

Đây chính là cách của một người chuyên nghiệp điển hình, những người cầm tiền làm việc giúp người khác.

Chỉ bằng điểm này đã cho thấy trong tương lai Uông Sảng còn có thể giúp anh nhiều chuyện khác.

“Bây giờ đã là cuối tháng 11 rồi, tháng sau, sẽ diễn ra kì thi CET-6. Tôi nghe nói Đào Kỳ học khoa Anh…”

Sau khi nghe Tần Kiệt nói như vậy, Uông Sảng hiểu được ý tứ của Tần Kiệt, đại khái là muốn anh nghĩ cách, làm chút chuyện mờ ám trong kì thi CET-6.

Cậu ta suy nghĩ một lát, bàn bạc kế hoạch hành động cụ thể với Tần Kiệt.

Sau khi nói chuyện khoảng 20 phút, cuối cùng cả hai cũng đã giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.

Thông qua cuộc nói chuyện lần này, Tần Kiệt càng coi trọng Uông Sảng hơn.

Không làm thì thôi, một khi đã làm thì sẽ làm một cách triệt để, hoàn mỹ.

Đúng là một người có tài.

Không hổ danh danh là sinh viên trường đại học số 1 Hoa Nông, tâm cơ giấu rất sâu.

Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, sau đó anh gọi điện thoại cho Tạ Quan Lâm, Tạ Quan Lâm nghe xong liền bước vào.

“Sao rồi? Nói chuyện ổn thỏa chưa?”, Tả Quan Lâm vừa ngồi xuống liền nói.

“Ừm. Ổn rồi!”, Tần Kiệt lại lấy ra một chiếc phong bì, cũng rất dày, anh đẩy đến trước mặt Tạ Quan Lâm.

“Cái gì thế này?”, Tạ Quan Lâm không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Bên trong có 5 ngàn tệ, nó là chút thành ý của tôi để cảm ơn anh. Hôm khác, tôi mời anh và Ly Ly một bữa!”, Tần Kiệt nói.

“Hả? 5… ngàn tệ?”, mặc dù Tạ Quan Lâm là chủ tịch hội sinh viên, nhưng sau khi nghe thấy con số này, anh ta vẫn hơi sững sờ.

Ngạc nhiên một lúc: “Không hay cho lắm!”

Nói xong, Tạ Quan Lâm đẩy tiền lại đến trước mặt Tần Kiệt.

“Không, đây là việc tôi nên làm! Nếu không, anh coi thường tôi rồi!”, Tần Kiệt lại đẩy tiền đến trước mặt Tạ Quan Lâm.

“Cái này…”, Tạ Quan Lâm do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.

Dù sao thì anh cũng là người bắc cầu, cũng coi như là người đã bỏ ra công sức.

Lấy chút tiền trà nước cũng không tính là quá đáng.

Dù sao thì chuyện này anh cũng không trực tiếp tham gia vào.

Sợ gì chứ?

“Được, tôi nhận, sau này có chuyện gì thì cứ tìm tôi!”, Sau khi Tạ Quan Lâm nhận tiền, thái độ của anh ta hoàn toàn khác với lúc vừa mới gặp.

Có một sự thay đổi 180 độ, rõ ràng anh ta nhiệt tình hơn rất nhiều.

Cũng khó trách.

Tạ Quan Lâm đồng ý giúp Tần Kiệt là vì Tần Kiệt là bạn của người yêu anh。

Bây giờ Tần Kiệt cho anh 5 ngàn tệ tiền trà nước, anh cũng không phải là kẻ ngốc, đã cầm tiền của người ta, đương nhiên phải nhiệt tình hơn rồi.

Có thể nói đây chính là sức hấp dẫn của đồng tiền.

Tần Kiệt cũng không bóc trần, anh hỏi han Tạ Quan Lâm vài câu.

Nửa tiếng sau, 3 người mới bước ra khỏi quán cà phê.

Sau khi chia tay, Tần Kiệt đến tòa nhà Thái Tử để kiểm tra thực tế tiến độ sửa sang.

Nghiêm túc mà nói, công ty lớn không hổ là công ty lớn.

Bắt đầu làm thật không phải là nói khoác lác.

Mới có mấy ngày bọn họ đã cạo sạch sơn trắng cả 3 tầng, chính thức vào giai đoạn sửa sang, lắp đặt thiết bị.

Tần Kiệt rất hài lòng.

Sau khi trò chuyện với anh em công nhân một lúc và mua ít thuốc lá, nước uống cho bọn họ, anh liền trở lại trường học.

Giải quyết ổn thỏa bạn cùng phòng của Đào Kỳ, tiếp theo, đã đến lúc giải quyết những người bên ngoài Hoa Nông.

Trong ngoài tiến công mới đảm bảo được sự an toàn và chắc chắn.

Đào Kỳ, hy vọng cậu có thể tiếp được chiêu này…

- ---------------------------
 
Back
Top Bottom