Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 240: “Vậy thì tốt quá!”


“Chuyện gì mà nghiêm túc thế? Em nói đi, anh nghe!”, Tần Kiệt cười.

“Em có chứng chỉ công chức hải quan rồi, em đỗ rồi”, Tần Tuyết nói.

“Hả? Thật sao? Tốt quá! Đi thôi, đi mua cho em Hamburger để ăn mừng”, Tần Kiệt kéo Tần Tuyết chạy tới cửa hàng KFC.

“Không cần đâu, em muốn hỏi anh một chuyện”, Tần Tuyết gỡ tay ra khỏi tay của Tần Kiệt.

“Em muốn hỏi gì?”, Tần Kiệt không rõ: “Có chuyện gì mà quan trọng hơn việc chúc mừng chứ?”

“Nếu em đi làm nhân viên hải quan thì sẽ phải đi đến vùng ven biển. Anh có đi không?”, Tần Tuyết hỏi.

“Ven biển?”, Tần Kiệt sửng sốt.

Ừ nhỉ, đây đúng là một vấn đề.

Anh là người thành phố Hán.

Sự nghiệp bây giờ cũng ở thành phố Hán.

Vừa mới bắt đầu.

Sau khi tốt nghiệp, anh cũng không đi xin việc.

Làm sao có thể đi đến vùng ven biển được?

“Tại sao anh lại không nói gì?”, Tần Tuyết hỏi.

“Anh vẫn chưa suy nghĩ kĩ!”, Tần Kiệt đáp.

“Anh đang nói dối, ánh mắt của anh nói với em, anh không muốn đến vùng ven biển đúng không?”, Tần Tuyết nói.

“Anh...”

Tần Kiệt muốn nói với Tần Tuyết, anh đã mở một siêu thị, còn mua một trung tâm thể thao, đầu tư vào chỗ Vương Tinh.

Làm tổng đại lý chuyển phát nhanh của ba trường đại học.

Anh đã đạt được một chút thành tựu.

Nhưng lời vừa đến bên miệng, anh lại không nói ra.

Bởi vì anh lo Tần Tuyết sẽ bị dọa sợ nếu đột ngột nói ra.

Dù sao thì một sinh viên chưa tốt nghiệp lại sở hữu nhiều sản nghiệp như vậy.

Quá không bình thường.

Anh lo Tần Tuyết sẽ nghi ngờ.

Vì vậy tạm thời anh không thể nói.

Anh sẽ đợi một thời điểm thích hợp nói cho cô.

“Em muốn nghe anh nói thật!”, Tần Tuyết hỏi.

“Ờ...”, Tần Kiệt biết không thể không nói, anh xoa xoa mũi: “Ừ, anh tạm thời sẽ không đến vùng ven biển, nhưng mà tương lai anh sẽ đi. Em yên tâm! Hơn nữa, giao thông bây giờ phát triển như vậy, ngồi máy bay hai tiếng là đến rồi. Anh muốn gặp em cũng tiện mà đúng không?”

“Vì thế khoảng cách không phải là vấn đề đúng không?”

“Không! Em cảm thấy nó là vấn đề lớn!”, Tần Tuyết lắc đầu: “Nếu anh không đến vùng ven biển, thì em cũng không đi”.

“Hả?”, Tần Kiệt sửng sốt: “Thế chứng chỉ công chức hải quan của em thì sao?”

“Vậy thì em sẽ xé nó ra!"

Tần Kiệt: “…”

Tần Kiệt cảm động kéo Tần Tuyết lại, để cô tựa vào ngực mình, nhẹ nhàng vuốt dọc sống mũi cô: “Cô bé ngốc nghếch, vì kỳ thi công chức khai báo hải quan mà em đã bỏ ra rất nhiều công sức, giờ đã có kết quả, sao có thể nói xé là xé được? Anh không cho phép em xé!”

“Nhưng mà em…”

Không đợi Tần Tuyết nói xong, Tần Kiệt đã hôn lên đôi môi nhỏ xinh của cô.

“Đừng nói điềm gở! Em yên tâm đi, em có đến vùng duyên hải làm, thì anh cũng sẽ không bỏ em đâu! Em đó, cứ làm công việc mà mình yêu thích đi!”, Tần Kiệt nói.

“Thật sao?”, Tần Tuyết đẩy tay Tần Kiệt ra: “Đến lúc đó, anh sẽ theo cùng em đúng không?”

“Ừm!”, thật ra, Tần Kiệt cũng không dám chắc.

Tuy nhiên, hiện tại bọn họ chỉ mới học năm ba, cách thời điểm tốt nghiệp còn một năm rưỡi nữa, anh tin rằng đến lúc đó, sự nghiệp của mình hẳn có thể mở rộng đến vùng duyên hải.

Cho nên, trước cứ cho Tần Tuyết một liều thuốc an thần đi đã, tránh để cô bé ngốc nghếch này đem giấy chứng nhận công chức hải quan xé nát.

“Vậy thì tốt quá!”

Chụt~
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 241: Người này chính là Đường Ba.


Tần Tuyết kích động hôn lên má Tần Kiệt một cái.

Ban đầu, Tần Kiệt còn sững sờ, nhưng ngay sau đó, anh lập tức nở nụ cười.

“Thêm một cái nữa được không?”, Tần Kiệt cười xấu xa.

“Hừ! Em không thích!”, Tần Tuyết chu môi.

Chụt~

Thế nhưng cô không hôn thì anh hôn vậy.

Cô vừa mới chu môi, Tần Kiệt đã hôn lên, khiến cô ngây dại.

Còn anh thì cười khoái chí.

Thời gian như dừng lại.

Tất cả đều tốt đẹp.

Bộp bộp.

Đột nhiên, có tiếng vỗ tay vang lên, phá hỏng bầu không khí ngọt ngào giữa hai người bọn họ.

“Lâu béo chết tiệt, cậu làm gì đó hả, làm tôi giật mình đây này!”, Tần Kiệt giơ chân đạp một phát.

Lâu béo cuống quít né tránh.

“Ha ha, ai bảo vừa nãy, lúc ở dưới lầu cậu giội nước lạnh tôi làm gì, giờ tôi trả cho cậu đấy!”, Lâu béo bật cười ha hả.

“Bà mẹ nó! Tôi giội nước lạnh cậu lúc nào hả?”

“Ai bảo cậu thi được 510 điểm?”, Lâu béo nói.

Tần Kiệt: “…”

Tên mập chết tiệt này đúng là hết thuốc chữa mà.

Được rồi, nể tình cậu ta thi được có 424 điểm thôi, còn thiếu một điểm nữa mới qua, anh không thèm so đo với cậu ta làm gì.

“Tôi lười nói với cậu! Tuyết Nhi, chúng ta đi ăn tiệc đi!”

Tần Kiệt lôi kéo Tần Tuyết đi.

Còn Lâu béo thì bị Dương Liễu nắm lỗ tai kéo đi.

Nhưng bọn họ không biết, trong một góc khuất, có một sinh viên đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt tràn đầy ác ý.

Người này chính là Đường Ba.

Rầm.

Cậu ta đấm một đấm vào tường, vẻ mặt vô cùng khó coi.

“Mày giỏi lắm Tần Kiệt, tao sẽ không để mày sống yên đâu! Hừ!”

Tần Kiệt hoàn toàn không biết suy nghĩ của Đường Ba, anh đang bận nắm tay Tần Tuyết, dẫn cô đi ăn, sau đó đi dạo phố.

Mãi đến xế chiều, bọn họ mới quay về trường. Sau khi đưa Tần Tuyết về đến công viên Dâu Tây, Tần Kiệt mới qua sông Tuần Tư, đi vào văn phòng của chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách.

Vừa khéo, Lâu béo và Dương Liễu đang trong giờ làm việc.

“Kiệt Tử, đến rồi à!”, Lâu béo lên tiếng chào hỏi.

“Ừm! Hôm nay thế nào rồi?”

“Còn chưa mở hàng! Gấp cái gì? Không có việc gì thì cậu ngồi đó đi, tôi còn phải học từ vựng đây này!”, Lâu béo nói.

“Ồ, có tiến bộ rồi đấy, không tệ! Cậu cứ từ từ mà học, tôi đi trước!”

Tần Kiệt cũng không muốn làm bóng đèn, anh chào hỏi một câu, rồi vội vàng đi khỏi đó.

Cũng không để tâm đến ánh mắt tràn đầy khát vọng của Lâu béo.

Thật ra, Lâu béo nào có tâm trạng ngồi học từ vựng tiếng Anh, cậu ta chỉ muốn kiếm tiền thôi.

Nhưng Dương Liễu cứ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, cậu ta không học không được mà.

Khó khăn lắm cậu ta mới đợi được Tần Kiệt đến, vốn tưởng rằng có thể tìm cơ hội trốn ra, không ngờ miệng mình thật thối, nói gì không nói, lại đi nói muốn học thuộc từ vựng tiếng Anh.

Kết quả, Tần Kiệt vừa nghe xong, nào dám làm chậm trễ việc học của người khác, liền nhanh chóng rời đi.

Giờ thì hay rồi, nghỉ ngơi chỉ còn là chuyện trong mơ, cậu ta đành phải tiếp tục học thuộc mớ từ vựng nhàm chán này.

Lâu béo ôm một bụng phiền não.


 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 242: Dù gì thì một tấm vé cũng lời được 30 tệ.


Rời khỏi văn phòng, Tần Kiệt lập tức lên xe buýt đi thẳng đến siêu thị Kiệt Tuyết.

Đến nơi thì trông thấy ở lối vào siêu thị đang dựng một cái sân khấu.

Anh cảm thấy rất tò mò, liền gọi cho Châu Phàm.

“Giám đốc Tần!”

“Giám đốc Châu, tôi thấy trước cửa siêu thị có dựng sân khấu, đang có hoạt động gì à?”, Tần Kiệt hỏi.

“À, Giám đốc Tần, anh đến rồi à?”, Châu Phàm nói: “Đúng vậy, sáng nay, giám đốc Tô mở cuộc họp, giới thiệu một giáo viên thể dục tên là Tôn Triêu Dương!”

“Sau khi trao đổi với chúng tôi, Tôn Triêu Dương hiểu được tình hình của siêu thị hiện tại, nên đã hứa sẽ giúp chúng tôi tổ chức sự kiện! Ông ấy bảo chúng tôi bắt tay vào xây dựng sân khấu ngay từ bây giờ!”

“Đợi sau khi sân khấu được dựng xong, trong vòng ba ngày, ông ấy nhất định sẽ mời những vị khách quý có liên quan đến! Tôi đã trao đổi việc này với giám đốc Tô, cô ấy nói không có vấn đề gì, cho nên tôi đã tìm người xây dựng!”

“Sao vậy? Giám đốc Tần, anh có ý tưởng gì khác à?”

“Không có! Anh làm vậy rất tốt! Mau chóng bắt đầu sự kiện! Nắm bắt cơ hội xây dựng thương hiệu Kiệt Tuyết của chúng ta! Có thể quảng bá bao nhiêu thì quảng bá bấy nhiêu!”, Tần Kiệt nói.

“Về vấn đề này, tôi đã rõ! Giám đốc Tần, anh còn dặn dò gì nữa không?”, Châu Phàm hỏi.

“Tòa nhà Thái Tử do mấy người Tả Kỳ quản lý đã có kế hoạch gì mới chưa?”, Tần Kiệt hỏi.

“Chưa nghe có động tĩnh gì lớn, tuy nhiên, có nguồn tin nói bọn họ muốn mở rạp chiếu phim!”, Châu Phàm nói.

“Mở rạp chiếu phim?”, Tần Kiệt sững sờ: “Không phải nói mở khách sạn à?”

“Thì vẫn mở khách sạn! Thế nhưng, bọn họ có ý định dành ra một tầng để làm rạp chiếu phim, dùng cái này để gia tăng sức cạnh tranh!”, Chu Phàm nói.

“Vậy à?”, Tần Kiệt ngẫm nghĩ, đột nhiên, như nghĩ ra điều gì đó, anh nói: “Giám đốc Châu, anh đích thân đi nói chuyện với giám đốc Tả, tìm hiểu xem có phải bọn họ thật sự muốn mở rạp chiếu phim hay không. Nếu như đúng là vậy, anh bàn một số việc làm ăn với anh ta!”

“Bàn việc làm ăn?”, Châu Phàm vẫn chưa hiểu rõ.

Siêu thị với rạp chiếu phim thì có việc làm ăn gì để bàn chứ.

“Giám đốc Tần, anh có thể nói cụ thể hơn không? Bàn việc làm ăn gì?”, Châu Phàm nói.

“Anh nói với giám đốc Tả Kỳ rằng, nếu bọn họ xác định làm rạp chiếu phim, thì một chuyên mục mới sẽ được thêm vào hoạt động kinh doanh của siêu thị Kiệt Tuyết. Bất kỳ ai trở thành thành viên VIP của siêu thị Kiệt Tuyết sẽ được nhận một tấm thẻ VIP của rạp chiếu phim Thái Tử, có thể xem phim miễn phí một năm!”

“Tiền sẽ do siêu thị Kiệt Tuyết của chúng ta chi trả!”

“Hả?”, nghe xong, Châu Phàm sửng sốt.

Tế bào não của anh ta nhanh chóng hoạt động.

Châu Phàm không phải người ngu, trái lại, anh ta rất khôn khéo.

Vừa nghe Tần Kiệt nhắc đến việc này, anh ta chỉ suy nghĩ trong chốc lát đã có thể hiểu được dụng ý của Tần Kiệt.

Dùng hình thức miễn phí làm phương tiện để lôi kéo thành viên tham gia.

Sau đó thực hiện chính sách hợp tác đôi bên cùng có lợi với rạp chiếu phim Thái Tử.

Suy cho cùng, ai mà không ham rẻ.

Có ai lại không thích xem phim miễn phí một năm đâu chứ.

Dù gì thì một tấm vé cũng lời được 30 tệ.

Thời điểm năm 2008, chi phí cho một tấm vé xem phim là 30 tệ, một đôi tình nhân đi cùng nhau phải tốn 60 tệ.

Còn chưa tính mấy thứ như bắp rang, đồ uống gì gì đấy.

Sau khi xem phim xong, còn phải chi tiêu cho những thứ khác.

Tổng lại cũng không phải một con số nhỏ.

Thế nên có thể tiết kiệm được cái nào thì hay cái đó.

“Giám đốc Tần, ý tưởng của anh thật tuyệt! Tôi lập tức đi thương lượng với bọn họ!”, Châu Phàm nở nụ cười.

“Đừng nóng vội, tôi còn chưa nói xong!”, Tần Kiệt ngăn cản Châu Phàm.

“Giám đốc Tần, anh còn điều gì muốn căn dặn à?”, Châu Phàm tò mò.

“Tòa nhà Thái Tử có tổng cộng bảy tầng! Chúng ta chiếm ba tầng, mở rạp chiếu phim cần sử dụng một tầng! Còn lại hai tầng dùng làm khách sạn, anh trực tiếp bàn với giám đốc Tả xem bọn họ có hứng thú xây dựng chính sách VIP cho khách sạn hay không, nếu có thì cùng làm, còn không thì thôi vậy!”, Tần Kiệt nói.

“Được, tôi hiểu rồi! Tôi đi ngay đây!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 243: Đây không phải là chuyện nhỏ.


Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Châu Phàm, Tần Kiệt mới đi vào tuần tra siêu thị một chuyến.

Chào hỏi nhân viên một lượt, kế đó, anh đến văn phòng của Tô Nhuệ.

Tô Nhuệ đang bận nghe điện thoại nên để cho Tần Kiệt ngồi đợi.

Anh cũng không gấp, thong thả ngồi xuống, từ từ chờ đợi.

Nửa tiếng sau, rốt cuộc Tô Nhuệ cũng kết thúc cuộc nói chuyện.

“Giám đốc Tần, đã để anh đợi lâu!”, Tô Nhuệ bước tới, ngồi xuống đối diện Tần Kiệt.

“Có một tin tốt muốn báo cho anh!”

“À, tin tốt gì vậy?”, vừa nghe có tin tốt, Tần Kiệp lập tức có hứng thú.

“Chuyện anh xin làm người cầm đuốc trong thế vận hội Olympic đã được trình lên rồi. Theo như tin tức mà bạn của tôi nghe được, số lượng người báo danh làm người cầm đuốc ở khu Hán Xương có ít nhất mười ngàn người!”

“Trong đó có rất nhiều người nổi tiếng trong vùng. Đương nhiên cũng không thiếu ông chủ lớn, à, còn có sinh viên nữa!”, Tô Nhuệ nói.

“Có sinh viên nữa à?”, điều này quả thực khiến Tần Kiệt cảm thấy hơi bất ngờ.

Sở dĩ anh báo danh khi vẫn đang là sinh viên là bởi vì anh một lần nữa sống lại, có một chút hiểu biết về tương lai.

Không ngờ lúc báo danh làm người cầm đuốc trong thế vận hội Olympic, anh lại nghe tin có sinh viên cũng báo danh như mình.

Anh rất ngạc nhiên, tò mò không biết đó là một sinh viên như thế nào.

“Người đó học ở đâu?”, Tần Kiệt hỏi.

“Vừa khéo, chính là Đại học Công Nghiệp Hồ của anh đấy!”, Tô Nhuệ nói: “Nghe nói trong hơn mười nghìn người, chỉ có hai sinh viên, một là giám đốc Tần, hai là bạn học của anh!”

“Trùng hợp vậy à?”, Tần Kiệt càng thêm tò mò.

Thật sự quá trùng hợp!

Rốt cuộc đó là ai?

“Cậu ta tên gì?”, Tần Kiệt hỏi.

“Đường Ba!”, Tô Nhuệ nói.

“Ai chứ? Đường Ba à?”, Tần Kiệt tỏ vẻ ngạc nhiên.

Anh không ngờ là Đường Ba cũng sẽ báo danh làm người cầm đuốc trong thế vận hội Olympic.

Người này quả thật là âm hồn không tan mà.

Lúc nào cậu ta cũng lén lút xen vào việc của anh.

“Tin tức có chính xác không?”, Tần Kiệt cảm giác được nguy cơ.

Anh cảm thấy cái tên Đường Ba kia đang âm thầm bày trò gì đó.

“Ừm, chính xác! Là bạn của tôi nói với tôi mà!”, Tô Nhuệ gật đầu: “Lúc nghe được cái tên này, tôi cũng cảm thấy thật bất ngờ. Bởi vì tôi từng nghe giám đốc Châu nhắc đến Đường Ba, nghe nói người này là con trai của ông chủ siêu thị họ Đường đúng không?”

“Đúng vậy, chính là cậu ta!”, Tần Kiệt gật đầu.

Anh rất hứng thú đối với Đường Ba.

Chuyện xin làm người cầm đuốc trong thế vận hội Olympic không có nhiều người biết.

Vậy mà thật khéo, anh báo danh, Đường Ba cũng báo danh.

Trùng hợp đến mức bất bình thường.

“Giám đốc Tần, anh đang suy nghĩ gì vậy?”, Tô Nhuệ hỏi.

“Chuyện xin làm người cầm đuốc trong thế vận hội Olympic chỉ có tôi, giám đốc Châu, cô, Lưu Tuấn Mai và Tôn Triêu Dương biết. Tôi vừa muốn thực hiện dự án này thì bên kia, Đường Ba cũng nhanh chóng bắt kịp! Cô không thấy trùng hợp quá hay sao?”, Tần Kiệt nhìn Tô Nhuệ, đặt câu hỏi.

“Giám đốc Tần, ý anh là…”, Tô Nhuệ thấp giọng nói: “Trong chúng ta có nội gián của Đường Ba?”

“Không thể nào là cô, Lưu Tuấn Mai hoặc giám đốc Châu! Còn Tôn Triêu Dương, tôi đã thương lượng xong điều kiện hợp tác với ông ta, hơn nữa miếng đất xây trung tâm thể dục thể thao là của tôi, thế nên ông ta cũng sẽ không tiết lộ!”, Tần Kiệt phân tích.

“Vậy thì là ai?”, Tô Nhuệ cau chặt mày.

Trong công ty có nội gián của nhà họ Đường.

Đây không phải là chuyện nhỏ.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 244: Không tìm thấy.


Nếu như tìm không ra kẻ đó, vậy chẳng khác nào đặt một quả bom hẹn giờ cạnh mình, cũng không biết lúc nào nó sẽ nổ tung nữa.

Đến lúc đó, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công ty.

Bọn họ không thể không phòng bị.

“Chúng ta chỉ bàn về chuyện người cầm đuốc ở văn phòng thôi sao?”, Tần Kiệt chợt nhớ ra cái gì đó.

“Đúng, là ở văn phòng!”, Tô Nhuệ gật đầu.

“Một lần là ở phòng làm việc của tôi, một lần là ở chỗ Tôn Triêu Dương. Trong mấy người chúng ta, sẽ không có ai tiết lộ ra ngoài, nói vậy, vấn đề chủ yếu là ở văn phòng!”, Tần Kiệt nói ra suy nghĩ của anh.

“Giám đốc Tần, ý anh nói trong văn phòng có thiết bị nghe lén?”, Tô Nhuệ phán đoán.

“Ừm, rất có khả năng là vậy! Đi, đi đến phòng làm việc của tôi một chuyến!”

“Được!”

Không bao lâu sau, Tần Kiệt và Tô Nhuệ đã nhanh chóng đi đến phòng làm việc của anh.

Trước khi vào phòng, anh còn cố ý quan sát xung quanh một lượt.

Thế nhưng không phát hiện có điều gì bất thường.

Tần Kiệt lấy chìa khóa, mở cửa phòng ra.

Anh và Tô Nhuệ bước vào.

Đóng cửa lại, sau đó kéo rèm che xuống.

“Cô tìm phía đông nam, tôi tìm phía tây bắc!”, Tần Kiệt thấp giọng chỉ đạo.

“Được!”

Một phút sau.

Tô Nhuệ đã tìm xong, nhưng không phát hiện gì cả, cô lắc lắc tay ra hiệu.

Ý nói: Giám đốc Tần, chỗ tôi không có phát hiện.

Tần Kiệt cau mày, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, sau đó, anh chợt ngồi xổm xuống, ngửa đầu quan sát dưới mặt bàn.

Có một vật rất nhỏ dán phía dưới bàn.

Tô Nhuệ tò mò bước tới, sau đó chui vào gầm bàn, chen chúc một chỗ cùng Tần Kiệt, quả nhiên có thứ gì đó ở đây.

“Có thật này!”, Tô Nhuệ vô cùng bất ngờ, há to miệng nói một câu, nhưng không phát ra âm thanh.

Tuy nhiên, nhìn khẩu hình của cô, Tần Kiệt có thể đoán ra được.

Anh gật đầu với Tô Nhuệ.

Tô Nhuệ phục thật rồi.

Vậy mà thật sự có nội gián.

Lại còn thần không biết quỷ không hay đặt máy nghe lén dưới bàn làm việc của Tần Kiệt.

Chuyện như vậy chỉ có thể do người trong công ty làm.

Sẽ là ai?

Tần Kiệt chỉ ngón tay ra ngoài, ý bảo ra ngoài nói, đừng để kẻ nghe lén phát hiện có gì bất thường.

Tô Nhuệ không ngu, vừa nhìn liền biết, cô gật đầu, từ từ chui ra khỏi bàn.

Ngay sau đó, Tần Kiệt cũng chui ra.

Kế đó, anh và Tô Nhuệ rời khỏi văn phòng, đóng cửa lại.

Quan sát chung quanh một lượt, không thấy có người nào khả nghi.

Hai người lập tức quay về văn phòng của Tô Nhuệ.

Vừa vào phòng, cả hai không nói lời nào, bắt đầu tìm kiếm thiết bị nghe lén.

Sau một hồi tìm kiếm, rốt cuộc hai người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Không tìm thấy.

“Xem ra nội gián chỉ nhằm vào giám đốc Tần mà thôi!”, Tô Nhuệ nhẹ thở ra một hơi.

“Như vậy cũng tốt!”, Tần Kiệt thật sự lo lắng nội gián đặt máy nghe lén trong phòng làm việc của tất cả những người trong ban lãnh đạo.

Nếu vậy, mọi chuyện đều sẽ phơi bày trước mắt kẻ khác.

Đến lúc đó công ty còn có cái khỉ gì là cơ mật.

Vậy chẳng phải tất cả kế hoạch của anh đều bị người ta biết được à?

“Ôi trời, không phải chứ!”, Tần Kiệt chợt nhớ ra cái gì đó.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 245: Án binh bất động sao?",


Lúc trước, trong cuộc họp, anh, Châu Phàm, Tô Nhuệ cùng Lưu Tuấn Mai có nhắc đến một vài kế hoạch trong tương lai, trong đó bao gồm Câu lạc bộ lò xo bạt nhún.

Nếu như chuyện này lộ ra ngoài… Chẳng phải là…

Bà mẹ nó!

Nghĩ đến đây, Tần Kiệt không nhịn được văng tục một câu.

“Giám đốc Tần, anh sao vậy?”, Tô Nhuệ phát giác có gì đó không đúng.

“Xem ra, chuyện chúng ta mở câu lạc bộ lò xo bạt nhún ở tầng ba không giấu được rồi!”, Tần Kiệt cau mày.

“Ý anh là lúc chúng ta nói chuyện đã tiết lộ việc này, đối phương đã biết kế hoạch của chúng ta, chắc chắn sẽ đi trước một bước, mở câu lạc bộ lò xo bạt nhún?", Tô Nhuệ nói.

“Ừm! Ý tôi là vậy!”, Tần Kiệt gật đầu.

“Hả? Nếu thật sự là vậy, chẳng phải tất cả kế hoạch của chúng ta đều…”, Tô Nhuệ không thể tưởng tượng nổi.

Nếu tất cả đều bị lộ, tương đương với mọi hành động của chúng ta đều nằm trong lòng bàn tay đối phương.

Trận chiến này còn đánh thế nào nữa?

Đánh cái con khỉ ấy!

“Giám đốc Tần, kế tiếp phải làm sao bây giờ? Chúng ta ở ngoài sáng, còn bọn chúng thì ở trong tối!”, Tô Nhuệ có hơi sốt ruột.

Tần Kiệt cũng nhíu chặt mày.

"Tôi muốn xin làm người cầm đuốc trong Thế vận hội Olympic. Đường Ba cũng muốn làm. Cô nói bước tiếp theo tôi làm gì, cậu ra có phải là cũng làm cái đó không?", Tần Kiệt hỏi.

"Với tư cách là một đối thủ cạnh tranh, cậu ta có khả năng này!", Tô Nhuệ gật đầu nói.

"Nếu đã có khả năng này, cũng chính là nói bất luận tôi làm gì, cậu ta cũng sẽ làm theo tôi! Trừ khi..."

"Trừ khi những gì anh làm tốt hơn những gì cậu ta làm! Hoặc là cậu ta không biết những gì mà anh làm!", Tô Nhuệ buột miệng nói ra.

"Cô nói đúng!", Tần Kiệt tán thành cách nói của Tô Nhuệ.

"Tôi nhớ rằng trước đây khi tôi, cô, giám đốc Châu và Lưu Tuấn Mai thương lượng bàn bạc, nội dung trao đổi chính là câu lạc bộ lò xo bạt nhún, người cầm đuốc và các sự kiện theo chủ đề Olympic, còn có kế hoạch mở rộng trong tương lai, tôi cũng không nói nhiều về những thứ khác, đúng không?", Tần Kiệt hỏi.

"Ừm, chỉ có những thứ này, không có gì khác!", Tô Nhuệ nhớ lại rồi gật đầu nói.

"Nếu đã không có những thứ khác, vậy thì chúng ta án binh bất động đi, coi như là không biết gì!", Tần Kiệt cười nói.

“Cái gì? Án binh bất động sao?", Tô Nhuệ mông lung.

Tình huống gì vậy?

Bị Đường Ba nghe lén rồi, đối phương đã biết rõ toàn bộ kế hoạch phía bọn họ, còn án binh bất động?

Đây không phải là để cho đối phương hung hăng ấn mình xuống đất sao?

"Tại sao?", Tô Nhuệ sửng sốt hỏi, cô ấy muốn biết đáp án.

Một câu trả lời có thể khiến cô ấy yên tâm.

Ban đầu cô ấy rời khỏi vị trí giám đốc trung tâm giao dịch chứng khoán rồi gia nhập vào đội Tần Kiệt là vì một tương lai tươi sáng chứ không phải là để sống lung tung không có lý tưởng.

Sau khi nghe kế hoạch và tham vọng của Tần Kiệt, máu trong người cô ấy gần như sôi trào.

Vốn cho rằng mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ, xứng đáng với sự lựa chọn của cô ấy.

Ai biết rằng sau một thời gian ồn ào, ầm ĩ, có nội gián trà trộn vào trong siêu thị Kiệt Tuyết và cuộc trò chuyện ban đầu của bọn họ đã bị theo dõi.

Tất cả các kế hoạch của bọn họ đều bị rò rỉ ra ngoài.

Tần Kiệt vừa mới nộp đơn xin làm người cầm đuốc cho Thế vận hội Olympic, Đường Ba cũng làm theo.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần là Tần Kiệt đề xuất làm gì, Đường Ba nhất định sẽ bắt chước làm theo.

Đối chọi với Tần Kiệt sẽ không làm cho anh ấy cảm thấy dễ chịu.

Nếu thật sự là như vậy thì những ngày tháng sau này của bọn họ có chút khó khăn.

Theo lý thuyết, Tần Kiệt nên đưa ra một số biện pháp đối phó có mục tiêu vào lúc này.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 246: Từ trên cao có thể nhìn ra.


Nhưng Tần Kiệt lại nói rằng án binh bất động.

Án binh bất động có nghĩa là gì?

Điều đó có nghĩa là không làm gì, để mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.

Phía bọn họ trơ mắt đứng nhìn, hành động theo kế hoạch ban đầu.

Nhưng trong trường hợp này, kế hoạch của bọn họ đã bị bại lộ, Đường Ba sớm đã biết, nếu tiếp tục làm thì liệu có còn tác dụng gì không?

Không có nghĩa lý gì cả.

Tô Nhuệ cảm thấy khó hiểu, cũng rất lo lắng sốt ruột.

Cô ấy không muốn vừa mới gia nhập vào đội Tần Kiệt, vẫn chưa nỗ lực phát huy đã chết yểu giữa đường.

Đến lúc đó, cô ấy sẽ mất hết thể diện.

Tô Nhuệ trông mong nhìn vào Tần Kiệt, hy vọng Tần Kiệt sẽ cho cô một lời giải thích hợp lý.

Đương nhiên Tần Kiệt biết Tô Nhuệ đang suy nghĩ và lo lắng điều gì.

Anh vốn định nói với Tô Nhuệ.

Cô yên tâm.

Tôi là người trùng sinh sống lại.

Tôi biết rõ tất cả những chuyện hệ trọng xảy ra trong tương lai.

Chẳng hạn như dự án câu lạc bộ lò xo bạt nhún.

Trước mắt dự án này đừng nói là ở thành phố Hán, các thành phố lớn trong nước cũng có rất ít và nó cũng chưa được phổ biến rộng rãi.

Cho dù Đường Ba biết được, cậu ta cũng phải đến những thành phố lớn khác có câu lạc bộ lò xo bạt nhún để khảo sát.

Đến để điều tra thị trường.

Nhưng anh thì không cần.

Bởi vì anh đã biết rằng câu lạc bộ lò xo bạt nhún sẽ rất hot trong tương lai.

Hơn nữa anh còn biết được những người sẽ đạt quán quân trong Thế vận hội Olympic 2008.

Kế hoạch của anh chính là kí hợp đồng với một số vận động viên có thể vô địch làm đại sứ hình ảnh trước khi Thế vận hội diễn ra.

Trong số đó bao gồm có các vận động viên trong hạng mục lò xo bạt nhún.

Anh vẫn chưa nói với ai về những điều này một cách chi tiết.

Cho đến nay, chỉ có mình anh biết chuyện này.

Đường Ba cũng không biết.

Nếu cậu ta đã không biết, thì sẽ không nghĩ đến phương diện này.

Cậu ta không nghĩ đến còn anh lại nghĩ đến.

Đợi anh kí hợp đồng với nhà vô địch Olympic làm người phát ngôn, đến lúc đó, cho dù Đường Ba bắt chước anh kinh doanh câu lạc bộ lò xo bạt nhún thì đã sao?

Người dân trong nước thích theo đuổi thần tượng và người nổi tiếng.

Khi anh kí hợp đồng với nhà vô địch Olympic làm người phát ngôn hình ảnh.

Bên phía Đường Ba thì không.

Không cần phải nghĩ ngợi gì nhiều.

Đến lúc đó độ nổi tiếng của ai sẽ cao hơn.

Khi đó, đều là câu lạc bộ lò xo bạt nhún, phía anh có nhà vô địch Olympic làm người phát ngôn, nhưng bên Đường Ba lại không có.

Từ trên cao có thể nhìn ra.

Đường Ba lăn lộn trằn trọc một khoảng thời gian dài, đến cuối cùng cũng chỉ là may váy cưới cho chính mình.

Cậu ta trở thành người dọn đường cho anh.

Đến lúc đó, Đường Ba nhất định sẽ tức điên lên.

Ha ha.

Đây chỉ là một phần của toàn bộ kế hoạch.

Ngoài ra, anh vừa mua mảnh đất trung tâm thể dục thể thao.

Cũng đạt được thỏa thuận với Tôn Triêu Dương.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 247: Tô Nhuệ nhìn Tần Kiệt rồi hỏi.


Đầu tư vào trung tâm thể dục thể thao.

Đợi đến khi đủ kinh phí, sẽ tiến hành cải tạo trung tâm thể dục thể thao theo thiết kế và kế hoạch của anh.

Làm cho nó trở thành một trung tâm thể dục thể thao trong nhà khổng lồ.

Anh sẽ tích hợp trung tâm thể dục thể thao, siêu thị Kiệt Tuyết và câu lạc bộ lò xo bạt nhún thành một khối thống nhất.

Khi đó, Đường Ba còn có năng lực cạnh tranh gì nữa chứ?

Đường Ba biết kế hoạch của anh, cậu ta nhiều lắm chỉ biết bản mô phỏng.

Nhưng cậu ta không biết rằng thứ anh muốn xây dựng là cả một chuỗi sinh thái.

Khi chuỗi sinh thái của anh hình thành quy mô.

Đường Ba không có khả năng cạnh tranh được nữa.

Cậu ta sẽ thất bại một cách vô cùng thảm hại.

Hơn nữa, ngoài việc xây dựng trung tâm thể dục thể thao.

Vẫn có thể thực hiện một số hoạt động chuỗi sinh thái mở rộng khác.

Ví dụ như bắt tay hợp tác với các ngành nghề khác.

Những thứ này, anh đã kêu Châu Phàm đi giải quyết.

Đến lúc đó, cả hệ thống sinh thái, từ trên xuống dưới, toàn bộ sẽ hình thành một chuỗi dịch vụ theo dây chuyền.

Đội ngũ tách rời bên phía Đường Ba, lấy cái gì để đấu với anh chứ?

Cậu ta làm ầm ĩ đến cuối cùng chỉ trở thành cục đá tôi luyện anh mà thôi.

Kết quả cậu ta nhất định sẽ nôn ra máu vì tức giận.

Hiện tại Tần Kiệt không thể nói những điều này cho Tô Nhuệ biết.

Bởi vì anh muốn giữ bí mật.

Đã xuất hiện nội gián.

Anh không muốn xuất hiện thêm một người khác.

Cho nên anh càng phải bảo mật.

Nhưng điều gì cần giải thích thì vẫn phải giải thích.

Nếu không Tô Nhuệ sẽ không yên tâm.

Nếu lòng cô ấy không yên. Anh tuyển cô ấy vào cũng vô dụng.

Tần Kiệt mỉm cười nói: “Cô nghe chuyện Hàm Đan học bộ chưa?”

“Tôi nghe qua rồi. Không phải ở thời cổ đại, có một người đi theo một người khác học cách đi bộ, cuối cùng học không đâu vào đâu, bị người khác cười nhạo sao?”, Tô Nhuệ nói.

“Đúng vậy. Vậy cô đã nghe qua chuyện Đông Thi học theo Tây Thi chưa?”, Tần Kiệt lại hỏi.

“Nghe rồi. Đông Thi thấy Tây Thi xinh đẹp rồi bắt chước theo, kết quả trở thành trò cười cho thiên hạ!”, Tô Nhuệ lại nói.

“Cô đều biết hết, cô cảm thấy tôi muốn án binh bất động là có ý gì?”, Tần Kiệt tiếp tục hỏi.

“Lẽ nào…”, Tô Nhuệ không ngốc, cô ấy rất thông minh, ngay lập tức liền hiểu được ý của Tần Kiệt: “Ý của giám đốc Tần là muốn nói, anh còn đường lui cho riêng mình, mà Đường Ba lại không biết lối đi này đúng không?”

Tô Nhuệ nhìn Tần Kiệt rồi hỏi.

“Không sai, ý của tôi là như vậy!”, Tần Kiệt gật đầu: “Đương nhiên lối đi này vẫn chưa đến lúc xuất ra, tạm thời phải giữ bí mật cho nên cô không cần hỏi nữa! Cô chỉ cần biết là tôi còn có cách khác để đối phó với Đường Ba là được!”

“Vậy sao! Được, không hỏi thì không hỏi! Nhưng hiện tại Đường Ba đã nhìn thấu kế hoạch của chúng ta, dù thế nào thì chúng ta cũng nên làm chút gì đó chứ? Lẽ nào thật sự không làm gì sao?"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 248: Anh bất giác mỉm cười.


"Đương nhiên chúng ta không thể không làm gì được!", Tần Kiệt lắc đầu: "Trước tiên phải tìm ra nội gián là ai, đương nhiên chuyện này phải làm trong bí mật, không thể kinh động đến người trong siêu thị".

"Thứ hai, theo như kế hoạch đã định của chúng ta, nên làm gì thì cứ làm! Còn những thứ khác tạm thời coi như không biết gì! Đường Ba muốn tung hoành thế nào thì cứ mặc kệ cậu ta!"

"Chỉ vậy thôi sao?", Tô Nhuệ còn muốn nghe những thứ khác.

"Ừm, tạm thời là như vậy!", Tần Kiệt gật đầu nói tiếp: “Ăn miếng thì phải trả miếng, đừng lo! Nếu chúng ta đã biết có nội gián thì tôi sẽ không để cho Đường Ba dắt mũi đâu!"

"Ồ, tôi xem như là hiểu được ý của anh rồi. Anh muốn tương kế tựu kế đúng không?", Tô Nhuệ bừng tỉnh hiểu ra.

"Đúng! Ý của tôi là như vậy!", Tần Kiệt không phủ nhận.

"Ok. Chuyện ngày hôm nay, coi như tôi không biết gì cả! Làm việc theo kế hoạch trước đó!", cuối cùng Tô Nhuệ cũng cảm thấy yên lòng.

Chỉ cần trong lòng Tần Kiệt đã có tính toán, vậy thì cô có thể yên tâm được rồi.

Mặc dù Tần Kiệt không nói cho cô ấy biết rốt cuộc phải làm như thế nào.

Nhưng cô vẫn rất yên tâm.

Bởi vì bản thân hai chữ Tần Kiệt đã tràn đầy huyền thoại rồi.

Xứng đáng để cô đặt niềm tin của mình vào đó.

"Ừm. Giám đốc Tô đi làm việc của mình đi! Ở trường còn có chút chuyện, tôi phải qua đó trước đây! Nếu giám đốc Châu về, cô nói với anh ta một tiếng là được!"

"Ok! Cần tôi tiễn anh không?"

"Không cần!"

Tần Kiệt vẫy tay chào rồi đi ra khỏi siêu thị Kiệt Tuyết.

Nhưng anh cũng không trực tiếp quay trở về trường.

Ngược lại anh đi về phía siêu thị Đường Thị.

Nói thật, từ khi nhà Đường Ba thu mua siêu thị, Tần Kiệt chưa đến đó lấy một lần.

Lần này vì chuyện xuất hiện nội gián nên anh nhân cơ hội này đến xem qua.

Chẳng mấy chốc, anh đã đến trước siêu thị Đường Thị.

Bên ngoài siêu thị dường như đã được sửa sang lại.

Trông rất mới.

Anh bước vào.

Cách trang hoàng bên trong siêu thị rất tươi sáng.

Tuy nhiên, diện tích tổng thể vẫn nhỏ hơn một chút so với siêu thị Kiệt Tuyết.

Lưu lượng khách ấy mà.

Khi diễn ra sự kiện giảm giá cách đây một khoảng thời gian, nghe nói nơi này có rất nhiều người đến mua sắm.

Nhưng hiện tại đã khôi phục về giá gốc, dòng người đã giảm đi một nửa.

Mức độ bình thường mà thôi.

Đội ngũ nhân viên thì sao?

Có một số đang rảnh rỗi trò chuyện, một số khác đang bận rộn xếp hàng hóa.

Có thể nói là người nào làm việc của người ấy, ai cũng có chức vụ riêng.

Siêu thị có hai tầng.

Điểm này khác với Kiệt Tuyết.

Kiệt Tuyết có ba tầng.

Trên tầng ba còn có khu vực rộng hàng chục mét vuông để dành cho công tác thu ngân.

Đi ra khỏi quầy thu ngân ở tầng hai là lối ra thang máy.

Đi ra khỏi thang máy.

Tần Kiệt xem như là đã đi hết một vòng siêu thị Đường Thị.

Anh bất giác mỉm cười.

Bởi vì anh phát hiện siêu thị Đường Thị quả thực chỉ có hai tầng.

Bên trên tầng hai toàn bộ là chỗ dành cho cư dân sinh sống.

Điểm này cũng không giống với siêu thị Kiệt Tuyết.

Bên trên siêu thị Kiệt Tuyết còn có bốn tầng.

Ban đầu nó được dùng để làm khách sạn, nhưng bây giờ một tầng sẽ được sử dụng làm rạp chiếu phim.

Chỉ dùng ba tầng để xây khách sạn.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 249: Thứ ba áp lực về giá cả.


Điểm này.

Đã xuất hiện sự khác biệt.

Kiệt Tuyết có thể được xây dựng thành một khu phức hợp từ tầng một đến tầng bảy, hình thành dịch vụ theo dây chuyền.

Tất cả đều ở trong cùng một tòa nhà nên vô cùng thuận tiện.

Nhưng siêu thị Đường Thị thì khác.

Bọn họ chỉ có hai tầng.

Nếu họ cũng chạy theo xu hướng để xây dựng một câu lạc bộ lò xo bạt nhún thì nhất định phải tìm một địa điểm khác.

Hiện tại ở khu đô thị mới Nam Hồ, rất khó để tìm được một mảnh đất thích hợp ở phía Đông Nam.

Ở phía Tây, phía Bắc lại càng không thích hợp.

Còn lại chỉ có thể là ở phía Nam.

Nhưng ở phía Nam, trong số các tòa nhà mới mở hiện nay, chỉ có công ty bất động sản nơi có tòa nhà Thái Tử.

Đó cũng chính là công ty của bọn Tả Kỳ.

Mà công ty Tả Kỳ lại là đối tác làm ăn với anh.

Sẽ không có khả năng tiếp nhận thêm một câu lạc bộ lò xo bạt nhún nữa.

Bởi vì làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tòa nhà Thái Tử và hình ảnh kêu gọi các doanh nghiệp sau này.

Cho nên sẽ không thể thực hiện được lối đi này.

Bọn Đường Ba đang tìm một nơi thích hợp, ở trong khu vực Nam Hồ rộng lớn như vậy, bọn họ chỉ có thể tìm ở phía Đông Nam.

Khu vực Đông Nam là một nơi khá quen thuộc.

Vậy đâu là địa phương thích hợp?

Vì biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, sau khi rời khỏi siêu thị Đường Thị, anh liền đi loanh quanh khảo sát khu vực phía Đông Nam.

Khu Đông Nam không lớn.

Anh chỉ mất một giờ đồng hồ là có thể đi hết các ngõ ngách.

Kết luận cuối cùng mà anh đưa ra là chỉ có thể sử dụng một tòa nhà thương mại sắp đến kỳ hạn.

Nhưng vị trí hơi xa siêu thị Đường Thị.

Ước tính khoảng cách đường thẳng, ít nhất là 1 km.

Xa như vậy, nếu Đường Ba thuê nơi này làm câu lạc bộ lò xo bạt nhún.

Điều đó tương đương với việc ngăn cách siêu thị với câu lạc bộ lò xo bạt nhún.

Trở thành hai hệ thống khác nhau.

Có chút bất tiện.

Tất nhiên nếu thật sự muốn giải quyết vấn đề này, cũng không phải là không có cách.

Đó chính là đưa đón miễn phí.

Mua một vài chiếc xe ô tô điện đón và trả khách miễn phí giữa siêu thị và câu lạc bộ lò xo bạt nhún.

Bằng cách này, có thể giải quyết được vấn đề khoảng cách.

Nhưng chi phí rất lớn.

Có hai loại chi phí.

Một là giá thuê đất câu lạc bộ lò xo bạt nhún,

Hai là tổn thất tài sản cố định do mua xe điện và đưa đón miễn phí.

Thứ ba áp lực về giá cả.

Chỉ xét theo ba điểm này, so với siêu thị Kiệt Tuyết và câu lạc bộ lò xo bạt nhún chỗ anh, nó đang ở thế bất lợi.

Đây là nhược điểm khách quan của Đường Thị.

Sau khi khảo sát xong, Tần Kiệt bắt xe buýt trở lại trường học.

Bởi vì trong lòng anh đã có sự thấu hiểu.

Cho nên anh thực sự có thể yên tâm được rồi.

Reng reng reng~
 
Back
Top Bottom