Phải bắt đầu như thế nào nhỉ?
Phải viết như thế nào?
Hắn chẳng biết nữa, chỉ biết rằng hắn chỉ là một người nông dân gần như suốt cuộc đời lam lũ vất vả sớm hôm trên đồng ruộng.
Nay làng lên phố, cánh đồng có con đường lớn chạy qua, vì thế từ sào ruộng khoán hắn nhận được một số tiền đền bù cho việc bị mất ruộng đất.
Hắn nhờ số tiền đó nên mới có thời gian rảnh rỗi nhìn ngắm mây trời viết vài câu chuyện, câu thơ, uống ba chén rượu, tếu táo đôi câu với bạn bè.
Thời gian như thế mà trôi qua với một người đàn ông trung niên.
Ừ!
Thời gian sẽ cứ thế mà trôi qua một cách êm đềm ở nơi làng quê xóm nhỏ
Còn cái chuyện vì sao hắn lại dám viết về đề tài người lính, những người mà người nhân dân Việt Nam gọi một cách trân trọng là "bộ đội Cụ Hồ"
Thật lòng hắn nào muốn viết, vì thật ra hắn chỉ là một người chẳng học qua trường làng, thì được bao nhiêu chữ trong đầu kia chứ, mà dám viết về đề tài người chiến sĩ giải phóng quân.
Hắn chỉ là một người được hưởng thụ cái không khí hòa bình, độc lập, tự do, thống nhất, non sông thu về một mối, mà biết bao nhiêu người đã hi sinh xương máu mới có được.
Hắn nào dám viết kia chứ?
Có chăng cái thời đi nghĩa vụ quân sự, trong mỗi lần báo động hành quân huấn luyện, nhìn ánh trăng trên đồi sim gần đơn vị, với những cánh hoa sim tím, bất chợt quay lại nhìn về phía đơn vị thấy sương giăng mờ mờ, thì trong lòng của chàng trai trẻ bật lên những ý thơ.
Nhà doanh mờ hơi sương
Trăng vàng đang sáng tỏ
Hành quân đường xa lắm
Chợt nhớ nàng Giáng Tiên.
Con đường đầy sỏi đá
Sương rơi ướt đẫm lá
Đoàn quân đi lặng lẽ
Anh trước tôi theo sau.
Ba lô với cây súng
Hành quân dưới trăng khuya
Rừng cây sương ướt lá
Sáng tỏ một rừng sim.
Dưới trăng đóa hoa tím
Lung linh muôn ánh vàng
Hành quân nhớ đến nàng
Giáng Tiên giờ ở đâu?
Hành quân đường xa lắm
Anh trước tôi theo sau
Trên trời một vầng trăng
Dưới chân toàn đá sỏi.
Ba lô và cây súng
Đoàn quân đi lặng lẽ
Sương đêm ướt áo ai
Người lính mãi bước chân.
Sương đêm ướt áo ai
Người lính mãi bước chân
Nhìn trăng ngoài cửa sổ
Chợt nhớ những tháng năm.
Có chăng những năm tháng của chàng trai trẻ nơi quân ngũ cũng chỉ có thế, nào có gì khác ngoài bài thơ kia, nào viết gì khác.
Ôi!
Chỉ vì một giấc mơ của đêm 27/7/2025, muốn viết những dòng chữ để kể lại giấc mơ cho mọi người đọc.
Chỉ sợ bút lực, văn phong không đủ, thì có tội với những anh linh đã ngã xuống vì hòa bình, thống nhất, độc lập, tự do của đất nước.
Nhưng không viết thì áy náy vô cùng, trong bụng không yên.
Đôi khi tự hỏi:
_ Tại sao mình lại nằm mơ như vậy?
Đó là giấc mơ về một người, trong hàng triệu người sẵn sàng ngã xuống vì độc lập dân tộc, quyết tử cho tổ quốc quyết sinh.
Nhưng tại sao lại như vậy?
Tại sao lại là đêm 27/7/2925 kia chứ?
Từng mốc thời gian, từng trang sách, từng hình ảnh cứ lướt qua như thế ta đang xem một bộ phim và khi kết thúc bộ phim thì trên má của mình nước mắt ràn rụa như việc mình vừa chứng kiến một cảnh thực không bằng?
Tuy thế nào có ý nghĩ bắt đầu bằng những cái chữ để viết, chỉ đến khi gặp được một người trong lúc bâng quơ nói chuyện....
Thôi!
Để cẩn trọng trong ngôn từ, chỉ viết đến đây thôi và cũng có thể cho hết cuộc đời tác giả NinhNguyenDuc cũng không hoàn thành được câu chuyện từ giấc mơ của mình.
Ngày 27/7/2025
Ngày thương binh liệt sĩ.
Ở khắp mọi nghĩa trang liệt sĩ, ở nơi tổ quốc ghi công, khói hương nghi ngút, hoa, đèn của người viếng mộ, thì một người bình thường như hắn cũng không khác bao ngày là mấy.
Hắn vừa bảnh mắt đã chạy tót lên cái quán cà phê ở ngã ba đường, gọi ly cà phê ngồi nhâm nhi, nhìn dòng xe to, nhỏ đang nối đuôi nhau xuôi xuôi ngược ngược.
Một người đàn ông trung niên cô đơn lẽ bóng như hắn, lại là một người đàn ông tri điền, nông dân chính hiệu, nay chẳng còn mảnh đất nào để cày cấy, thì nay cũng có một chút rảnh rỗi để ngắm hoa, ngắm cảnh.
Hắn ngồi nhâm nhi ly cà phê đen cho đến 8h, thấy cái cô bán vé số đi đang tới gần.
Hắn làm như chẳng để ý, vì mua mãi mà lộc trời chẳng rơi vào tay.
Hắn đã ngó lơ thế mà xấp vé số đang chìa ra trước mặt.
_ Mua chưa?
Mua cho vài tờ, biết đâu chiều nay trở thành triệu phú cũng nên.
Mua đi!
Hắn khi này chẳng thể nào ngó lơ cho được, vì thế mà hắn cầm lấy xấp vé số còn khá nhiều, miệng lại hỏi:
_ Tờ vé số nào trúng đây?
Tờ nào trúng thì sẽ mua cho, nếu không thì chẳng mua.
Hắn lấy cái giọng như người sắp mạt rệp đến nơi.
_ Tiền mua mì tôm còn không có, mua thêm mấy tờ chiều vứt chơi, thì chỉ có điều uống nước lã mà sống.
Cô bán vé số miệng cười bảo:
_ Ai mà biết được?
Cứ mua đi, biết đâu làm được vài tờ vé số, khi đó lo gì mì tôm, đến em chân dài cũng có.
Hắn nghe vậy liền tìm một xê ri bốn tờ cùng một dãy số, rồi nói:
_ Hôm nay mà vô cầu, thì bà nhớ chờ ở cổng công ty xổ số để lấy lộc.
Cô bán vé cầm lấy tiền với xấp vé số đang định bước đi vẫn quay lại nói với hắn:
_ Ối dào!
Đi bán, chỉ mong họ trúng số là vui lắm rồi.
Lộc thì trời cho người nào người đó được hưởng, ai cũng có số của người đó.
Cô bán vé số đi rồi, chỉ còn hắn ngồi nhâm nhi ly cà phê với chén trà.
Tuổi đã trung niên ngồi mãi cũng đau lưng, nên hắn mới gọi tính tiền rồi ra về.
Một người đàn ông trung niên, nay vẫn còn lẽ bóng, như người khác vào như thời cách đây khoảng ba mươi năm thì đã con cháu đuề huề, cầm cái sổ lương mà nói chuyện nghỉ hưu.
Hắn nghĩ đến đó thì lắc đầu cười buồn, hỏi rằng đời sẽ đi về đâu, như cánh chim lẽ bóng buổi chiều hôm.
Nghĩ đến đó thì nước mắt vương trên mí mắt cho cuộc đời con người đầy nỗi gian truân.
Cho dù như thế nào thì vẫn phải sống, thế là hắn loay hoay kiếm rau, kiếm mấy thứ để lo cho bữa trưa.
Bữa trưa của hắn cũng không cầu kỳ chỉ có cái nhét vào trong bụng là được.
Hắn dùng xong bữa trưa thì ngồi xem phim, đến khi hạt nắng vàng ngã bóng xế tà nghe cuộc gọi của mấy thằng bạn còn đoái hoài đến người như hắn, thì xách xe chạy đến nhà của chúng nó làm vài ly bia, tếu táo đôi câu về cái được mất của đời người.
Nói lui nói tới, sao cái số nghèo vẫn hoàn nghèo, cho dù có cố gắng đến mấy, cũng không có cách chi thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn sinh ra kiếp nghèo, lớn lên kiếp nghèo, và khi giã từ cõi đời vẫn là kiếp nghèo.
Hết nói cảnh nghèo, thì nói đến thời trẻ trâu, mặc áo mỏng tang đi chăn trâu giữa lúc mùa Đông giá lạnh, đến buổi la cà dọc bờ sông quê nước chảy êm đềm, hay nơi đồng ruộng đêm trăng sáng.
Nói thật cũng là lạ, chỉ có câu chuyện đó, mà khi gặp nhau, mấy thằng cứ nhai lui nhai lại không biết chán, có lẽ nào đó là cái lẽ khi con người ta không thể tiến về phía trước, chỉ còn biết cách chìm đắm về quá khứ, một quá khứ không phải huy hoàng, cũng nên thơ.
Ừ!
Tuổi trung niên còn có được những người bạn một thời chăn trâu thả diều để nói chuyện, tâm tình bên cạnh nhau thì cũng là phúc phận của một người.
Hắn khi này đã chìm vào giấc ngủ ngon, một giấc ngủ như bao con người khác, chỉ có điều hắn lại mơ thấy một câu chuyện.
Một câu chuyện tình của đôi lứa yêu nhau ở bên cạnh dòng sông quê hương.
Sau hiệp định Giơnevơ...
Muốn biết sự thể ra sao?
Xin mời mọi người xem chương sau sẽ rõ.
Hết chương 1