Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Giá Trị Công Lược 99% - Thiển Khốn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
580,916
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOFROVmG03yq8Gjm2lqEyuAdAf5kFfG4MO-zr2Y4oijUA4ccd3Xql8v44NFrGwgc0Rd6isWNX35MjLuKtiSkTzSHq-PQyYxmbWKxtBDpZ65YlZO_JboU2VyzqHJxylTzUqqWBdFML7IKV7yHPSG5bIV=w215-h322-s-no-gm

Giá Trị Công Lược 99% - Thiển Khốn
Tác giả: Thiển Khốn
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường, Sủng, Hệ Thống
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tôi là một nhiệm vụ viên trong không gian, nhiệm vụ cuối cùng của tôi là kịch bản công lược tình yêu phong cách cũ rích nhất.

Khác với những câu chuyện về chim hoàng yến bỏ trốn, tình yêu cưỡng chế, hay giới giải trí gây sốc toàn mạng, kịch bản của tôi là một tình yêu thanh mai trúc mã tự nhiên như nước chảy thành sông.

Nam chính không giống như nam chính trong kịch bản khác, hắn không có ánh sáng trắng, không có tính khí xấu, ánh mắt cũng không có ba phần lạnh nhạt bốn phần châm biếm bốn phần thờ ơ.

Tôi thậm chí không cần phải công lược hắn, chúng tôi đã ở bên nhau.

Nếu giá trị công lược của hắn đạt 100% thì càng tốt.

Bởi vì tiêu chí duy nhất để đánh giá thành công nhiệm vụ là giá trị công lươc, chỉ khi giá trị công lược đạt 100% thì nhiệm vụ mới được công nhận là thành công.

Nhưng dù hắn nói rằng hắn yêu tôi, giá trị công lược của hắn mãi mãi chỉ có 99%.

Và chỉ có khi chúng tôi làm những chuyện thân mật, giá trị công lược trên đỉnh đầu của hắn mới thỉnh thoảng tăng lên 100%.​
 
Giá Trị Công Lược 99% - Thiển Khốn
Chương 1



Lúc hai giờ rưỡi sáng, bầu trời đen kịt bao trùm thành phố, ánh đèn đường bên ngoài cũng không đủ để chiếu sáng căn phòng.

Nhưng Triệu Uyển Hằng bị tiếng chim kêu không rõ nguồn gốc bên ngoài đánh thức, thời gian gần đây chất lượng giấc ngủ của cô không tốt lắm, tiếng kêu đồng loạt của vài con chim làm cô cảm thấy đầu óc ong ong.

Cô đang mơ, trong giấc mơ, cô biến thành một khối đậu hũ, bị những con chim bay từ ngoài cửa sổ xem như món ngon trời ban, mổ vào đầu cô đau điếng.

Kết quả, trong đêm tối tĩnh mịch ánh mắt cô đột ngột mở ra.

Kèm theo một hơi thở sâu, Triệu Uyển Hằng từ trên giường ngồi dậy, ngay sau đó là những hơi thở hổn hển từng ngụm từng ngụm khi tỉnh dậy.

Đầu thật đau, giống như bị chim mổ vậy, cô ôm lấy huyệt thái dương, khuôn mặt nhăn nhó lại.

“Tiểu Uyển, sao vậy?” Trịnh Ngôn Quy có lẽ bị tiếng động của cô đánh thức, hắn ngồi dậy ôm cô.

“Có phải gặp ác mộng không?”

Triệu Uyển Hằng ngẩng đầu nhìn hắn, trong bóng đêm, ánh mắt hắn lại đặc biệt sáng rực, dù hắn cũng vừa mới từ trong mơ tỉnh giấc.

Cô lắc đầu, “Cũng không hẳn là ác mộng.” Triệu Uyển Hằng tiện thể nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng chim kêu vẫn còn rất ồn ào.

“Không sao đâu, bây giờ còn sớm, tiếp tục ngủ đi.” Trịnh Ngôn Quy nhẹ giọng nói, đỡ cô nằm xuống giường, còn không quên đắp chăn cho cô.

Triệu Uyển Hằng quay đầu nhìn hắn một cái.

“Sao vậy?”

“Không có gì.” Triệu Uyển Hằng đáp.

“Ngủ đi, anh ở đây mà.” Hắn vỗ nhẹ vào vai cô, dịu dàng ôm lấy cô.

Triệu Uyển Hằng chỉ còn cách nằm im trở lại trên giường, cô đảo mắt một vòng, đột nhiên ngồi dậy.

“Có chuyện gì thế?” Trịnh Ngôn Quy nghĩ cô không thoải mái ở đâu đó, lo lắng hỏi.

Cô nhìn hắn hai giây, đột nhiên đưa tay đẩy Trịnh Ngôn Quy ngã xuống, sau đó lật người ngồi lên người hắn. Triệu Uyển Hằng cúi đầu nhìn người dưới thân mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* dưới cằm của hắn.

Trịnh Ngôn Quy cao hơn cô, khỏe hơn cô, sức mạnh cũng vượt xa cô, Triệu Uyển Hằng thực sự không dễ dàng gì đẩy ngã hắn được.

Trừ khi hắn cố ý.

Trong căn phòng tối tăm, hắn nở một nụ cười dịu dàng, môi hé mở như muốn nói gì đó với cô, thì cằm hắn đã bị cô mạnh mẽ nâng lên, sau đó cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên môi.

Mái tóc dài của cô buông rủ theo trọng lực, chạm vào cổ hắn, hương thơm từ cơ thể cô lan tỏa trong không khí, Trịnh Ngôn Quy ôm lấy eo cô, lòng bàn tay chạm qua lớp áo ngủ mỏng manh, dường như có thể phác họa ra đường nét cơ thể của cô.

Triệu Uyển Hằng hôn mệt rồi, nằm trên người hắn thở hổn hển. Tay không biết có chủ ý hay vô tình mà chạm vào người hắn.

“Tiểu Uyển, trưa hôm qua chúng ta vừa mới làm…” Cô chưa bao giờ có trải nghiệm đột ngột kéo hắn dậy hôn vào giữa đêm như vậy.

Trịnh Ngôn Quy có chút thụ sủng nhược kinh, hắn vòng tay ôm chặt lấy cô, ghé vào tai Triệu Uyển Hằng thì thầm.

Nói là hôm qua, thực tế chỉ mới hơn mười tiếng trước.

Triệu Uyển Hằng ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó nhận ra giá trị công lược của hắn từ 99% biến thành 100%, chỉ sau vài giây lại trở về 99%.

Cô không khỏi nhíu mày, “Em chỉ muốn hôn một cái thôi.” Nói xong, cô không chút lưu tình mà lật người xuống khỏi người Trịnh Ngôn Quy, quay lại gối đầu lên gối của mình.

Nói thì có chút huyền ảo, nhưng đối với thế giới khoa học công nghệ phát triển với tốc độ nhanh chóng của hiện tại, cũng không phải là điều gì quá lạ lùng.

Triệu Uyển Hằng không phải là người của thế giới này, cô là một nhiệm vụ viên lang thang giữa các không gian.

Nghe nói là vì trong thế giới thực, tổ chức não của cô xuất hiện bệnh biến chừng, rơi vào trạng thái hôn mê.

Một thứ tự xưng là hệ thống từ trên trời rơi xuống, nói với cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao cho, cô sẽ có thể hồi phục sức khỏe.
 
Giá Trị Công Lược 99% - Thiển Khốn
Chương 2



Triệu Uyển Hằng không nhớ rõ những chuyện trước đây, cô không biết tên thật của mình, không biết mình có cha mẹ hay không, có người yêu trong thế giới thực hay không… nhưng cô chỉ biết, bản năng sinh tồn của mình rất mạnh, cô muốn sống.

Mà lần này, đây là nhiệm vụ cuối cùng của cô, cũng là nhiệm vụ công lược tình yêu mà cô chưa từng trải qua, người đàn ông trước mặt chính là đối tượng công lược của cô.

Các nhiệm vụ trước đây của Triệu Uyển Hằng đều là trở thành BOSS trong game kinh dị, thi đỗ trường top trước tuổi mười tám, trở thành tỷ phú trong thế giới không gian…

So với các nhiệm vụ trước đây của cô và nhiệm vụ công lược tình yêu của những nhiệm vụ viên khác, nhiệm vụ công lược lần này thoạt nhìn rất đơn giản.

Bởi vì nam chính Trịnh Ngôn Quy chỉ là một người bình thường có hoàn cảnh gia đình không tồi, học vấn không tồi, ngoại hình không tồi, công việc không tồi và tính cách cũng không tồi.

Thôi được, có vẻ như cách nói này hơi khoe mẽ, nhưng Trịnh Ngôn Quy thực sự không giống như nam chính tồn tại trong các nhiệm vụ công lược tình yêu.

Mặc dù nghề nghiệp của hắn là hình mẫu phổ biến nhất trong tiểu thuyết ngôn tình — tổng tài, nhưng ánh mắt của hắn không có ba phần lạnh nhạt, một phần châm biếm cùng năm phần thờ ơ.

Kịch bản mà cô nắm giữ thậm chí là một câu chuyện tình yêu thanh mai trúc mã, hai người đến với nhau một cách tự nhiên như nước chảy thành sông, ngay cả việc tỏ tình cũng do Trịnh Ngôn Quy đảm nhiệm.

Triệu Uyển Hằng vẫn đang giữ tư duy của nhiệm vụ trước: trở thành thủ khoa toàn quốc.

Khiến cô quên mất nhiệm vụ công lược, chỉ một lòng lo học hành, một khi đã học thì không thể dừng lại.

Còn chưa kịp nghĩ ra cách công lược hắn, cô đã bị Trịnh Ngôn Quy công lược trước.

Kể từ khi cô có ý thức, giá trị tình ý của Trịnh Ngôn Quy đã là 99%, nhưng chỉ dừng lại ở 99%.

Trịnh Ngôn Quy trông có vẻ rất yêu cô, nhưng tại sao giá trị công lược của hắn luôn chỉ là 99%?

[Kí chủ, 99% giá trị tình ý đã rất cao đối với con người.]

Giá trị tình ý chính là giá trị công lược trong nhận thức của Triệu Uyển Hằng.

Âm thanh máy móc trong đầu vang lên, đó chính là cái gọi là hệ thống. Trán của Triệu Uyển Hằng càng nhíu chặt hơn.

Trịnh Ngôn Quy nhẹ nhàng v**t v* trán cô.

“Xin lỗi, là anh hiểu nhầm.” Hắn cười nói, “Đang nghĩ gì vậy, trong lòng có chuyện gì sao?”

Triệu Uyển Hằng lắc đầu rồi gật đầu, “Đang nghĩ về giấc mơ vừa rồi.”

Cô đã nói dối Trịnh Ngôn Quy. Cô không nghĩ về giấc mơ, mà chính là nghĩ về hắn trước mặt.

Triệu Uyển Hằng nhìn người luôn dịu dàng và đầy yêu thương với cô, không hiểu làm thế nào để giá trị tình ý của Trịnh Ngôn Quy đối với cô có thể đạt 100%.

Nhiệm vụ vốn vẫn luôn không dễ hoàn thành, giá trị công lược đạt 100% chỉ trong chốc lát, thì không thể xác định Triệu Uyển Hằng đã hoàn thành nhiệm vụ.

Chỉ có giá trị công lược đạt 100% và duy trì trong 24 giờ, mới có thể xác định nhiệm vụ công lược thành công.

Giá trị tình ý của Trịnh Ngôn Quy luôn giống như dung dịch thử nghiệm trong ống nghiệm ngay trước phản ứng chuẩn độ axit kiềm, một khoảnh khắc đổi màu rồi lắc lên lại trở về màu sắc ban đầu, 100% trong nháy mắt rồi lại trở về 99%.

Triệu Uyển Hằng nghĩ mãi mà không hiểu, có chút tức giận, có lẽ là do bộ não vào ban đêm thường suy nghĩ rất nhiều điều, cô không vui lật người lại đưa lưng về phía Trịnh Ngôn Quy.

Tức giận, nhưng cô không thể nói ra, chỉ đành để Trịnh Ngôn Quy tự đoán.

Nằm bên cạnh cô, Trịnh Ngôn Quy có chút bối rối nhìn cô, trong bóng đêm hắn khẽ thở dài một hơi, dịch người ôm lấy cô, “Có phải ác mộng không, không sao đâu, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Bàn tay hắn tìm đến tay cô, nắm chặt.

Mặc dù đưa lưng về phía Trịnh Ngôn Quy, nhưng Triệu Uyển Hằng vẫn có thể ngửi thấy mùi hương của hắn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn, cô không kìm được lật người lại, đầu tựa vào n.g.ự.c hắn.

Trịnh Ngôn Quy là một trong số ít người có vẻ ngoài và thân hình phù hợp với hình mẫu nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình.

Thật lòng mà nói, cô nên thích hắn. Nhưng so với việc hoàn thành nhiệm vụ và trở về nhà, Triệu Uyển Hằng lại muốn trở về thế giới thực hơn.

Hắn ở trên đỉnh đầu cô cười một tiếng, cúi xuống hôn khẽ vào trán cô, trong bóng đêm, đôi mắt hắn rũ xuống gắt gao chăm chú nhìn Triệu Uyển Hằng.

Tiểu Uyển, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, vĩnh viễn.
 
Giá Trị Công Lược 99% - Thiển Khốn
Chương 3



Ôm ấp hơi ấm và mùi hương của Trịnh Ngôn Quy, cô nhanh chóng lại ngủ thiếp đi, nửa đêm về sau dường như không có mộng mị, khi tỉnh dậy, bên tai lại là tiếng chim líu lo.

Trời sáng rồi, hôm nay thời tiết có vẻ rất đẹp.

“Hôm nay anh không phải đi làm sao?” Triệu Uyển Hằng lật người, phát hiện Trịnh Ngôn Quy vẫn ôm cô.

“Hôm nay nghỉ phép, ở nhà với em.” Hắn nói, “Em đói chưa, bữa sáng muốn ăn gì?”

“Ở với em?” Cô có chút nghi hoặc mở miệng. “Tại sao?”

Triệu Uyển Hằng trong thế giới này sức khỏe cũng không tốt, cơ thể này đã trải qua một cơn bệnh nặng, không thể chữa khỏi hoàn toàn. Mặc dù sau khi điều trị có thể trở lại cuộc sống bình thường, nhưng không thể làm việc quá sức.

Có lẽ do ảnh hưởng từ nhiệm vụ thi vào học viện hàng đầu ở thế giới trước, Triệu Uyển Hằng trong thế giới này đã học được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, cô học ngành sinh học thần kinh, làm phó nghiên cứu viên tại một viện nghiên cứu y học.

Thật tiếc, vì sức khỏe không tốt, công việc của cô từ đầu chủ yếu làm thí nghiệm động vật đã chuyển sang lĩnh vực khoa học thần kinh tính toán.

Cũng chính vì sức khỏe của cô không tốt, nên Trịnh Ngôn Quy đã sớm sống chung với cô, thuận tiện chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của cô.

Gần đây cô cảm thấy cơ thể có chút không khỏe, buộc phải nghỉ ngơi ở nhà một thời gian.

Nhưng công việc của Trịnh Ngôn Quy cũng không dễ dàng, những ngày bình thường thì hắn vẫn phải làm việc.

Bữa trưa còn phải nhờ cô giúp việc đến nấu ăn. Sao hắn lại đột nhiên nói nghỉ một ngày ở nhà với cô.

Biểu cảm của Trịnh Ngôn Quy có chút phức tạp, hắn rũ mắt, chậm rãi mở miệng, “Tiểu Uyển, hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng ta…”

“Kỷ niệm?” Nghe hắn nói vậy, Triệu Uyển Hằng mới bừng tỉnh nhớ ra, hôm nay là kỷ niệm ngày hai người yêu nhau.

Triệu Uyển Hằng có chút nghi ngờ liệu có phải vì mình luôn ở trong thế giới không thuộc về mình, dẫn đến trí nhớ của mình trở nên kém đi hay không.

Cô thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng, trí nhớ của cô đối với quá khứ của bản thân đều trở nên mơ hồ.

“Xin lỗi, hình như em quên mất.” Triệu Uyển Hằng nhìn ánh mắt thất vọng thoáng qua của Trịnh Ngôn Quy, cảm thấy hơi ngại ngùng.

“Không sao, do anh không nhắc em trước.” Hắn thu lại biểu cảm trên mặt, nặn ra một nụ cười và v**t v* đầu cô.

“Anh sẽ dậy làm bữa sáng cho em, nếu em muốn ra ngoài chơi thì chúng ta sẽ đi, nếu muốn ở nhà nghỉ ngơi thì cứ ở nhà nghỉ ngơi.”

Triệu Uyển Hằng gật đầu với hắn.

Thời gian trôi qua trong các thế giới khác nhau không giống như trong thế giới thực, ở đây ba mươi năm có thể chỉ tương đương với một năm trong thế giới thực. Nhưng đối với Triệu Uyển Hằng, cô vẫn giữ tất cả ký ức của quá khứ.

Tương đương với việc cô và Trịnh Ngôn Quy đã thực sự quen biết nhau hơn hai mươi năm.

Nghĩ đến việc sau khi hoàn thành nhiệm vụ công lược, Trịnh Ngôn Quy sẽ biến mất khỏi thế giới của cô, thực sự có chút tiếc nuối.

Nhưng cô lại muốn về nhà hơn. Triệu Uyển Hằng luôn cảm thấy, trong thế giới thực dường như có ai đó đang chờ đợi cô, có thể là gia đình cô…

Vì vậy, cô luôn coi mỗi ngày là ngày cuối cùng bên Trịnh Ngôn Quy, nhưng mỗi lần chỉ là một ý nghĩ đẹp đẽ mà thôi.

Bởi vì ngày mai vừa mở mắt ra, vẫn thấy Trịnh Ngôn Quy.

Nhìn bóng lưng Trịnh Ngôn Quy rời khỏi phòng ngủ, Triệu Uyển Hằng lặng lẽ thở dài.

Hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, Trịnh Ngôn Quy quay lại nhìn cô nằm trên giường hình chữ đại, “Nếu em còn buồn ngủ, có thể ngủ thêm một chút, làm xong bữa sáng anh sẽ gọi em dậy.”

Triệu Uyển Hằng nhìn giá trị tình ý 99% thật to trên đầu hắn, gật đầu.

Tuy nhiên cô vẫn bò dậy, Trịnh Ngôn Quy luôn là người rất coi trọng cảm giác nghi thức, nhưng cô lại quên mất ngày kỷ niệm yêu đương quan trọng như vậy.

Triệu Uyển Hằng có chút lúng túng tìm kiếm cách nào đó để bù đắp.

Cô cúi đầu đếm ngón tay, năm nay là năm thứ sáu cô và Trịnh Ngôn Quy ở bên nhau. Nhiệm vụ của cô rốt cuộc phải làm thế nào mới hoàn thành được?

[Kí chủ, nếu bạn cố gắng thêm, có thể sẽ thành công.]

Giọng nói máy móc lại vang lên bên tai, Triệu Uyển Hằng thất vọng ngã ra giường, trước đó cô đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ một cách thuận lợi, một nhiệm vụ công lược tình yêu nhỏ bé như vậy sao lại cứ mãi mà không hoàn thành được.

Cô không phục.

“Mình sẽ cố gắng hơn nữa.”

-

Cô của dạo gần đây thực sự cảm thấy quá mệt mỏi, cả người không muốn cử động.

Đến nỗi cô quyết định hôm nay sẽ ở nhà cùng Trịnh Ngôn Quy tận hưởng thế giới của hai người.

“Gần đây có một bộ phim kinh dị mới, anh có muốn xem không?” Triệu Uyển Hằng từ lòng Trịnh Ngôn Quy ngồi dậy, chớp chớp mắt.

“Nếu em muốn xem thì xem.” Hắn dừng lại một chút.

Triệu Uyển Hằng đã mệt đến mức không muốn đi lại, cô dang tay để Trịnh Ngôn Quy bế cô, hắn bế cô lên tầng hai vào phòng chiếu phim gia đình.

Trịnh Ngôn Quy không nói gì, chỉ cười và cúi người bế cô lên, cô vẫn mặc bộ đồ ngủ của hôm qua, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể từ cánh tay hắn.

Triệu Uyển Hằng ôm lấy cổ hắn, dán sát vào người hắn, ngạc nhiên phát hiện giá trị tình ý của hắn đã tăng lên 100%.

Cô không kìm được nụ cười vui vẻ trên mặt, cọ cọ muốn gần gũi hơn với hắn.

“Tiểu Uyển, đừng cử động lung tung.”

“Em không có.” Cô nói với chút bướng bỉnh.

Trịnh Ngôn Quy không ngăn cản hành động của cô nữa, chỉ là bên tai ửng đỏ và cùng cô ngồi xuống ghế sofa trong phòng chiếu phim.

Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn vàng ấm, Triệu Uyển Hằng nhanh chóng chiếu bộ phim kinh dị mà cô muốn xem lên màn hình.

Trịnh Ngôn Quy ôm lấy vai cô như lúc trước, nhưng khi xem phim, dần dần lại biến thành Triệu Uyển Hằng lại ôm chặt lấy hắn.

Bộ phim này thực sự có chút nặng nề, Trịnh Ngôn Quy thường không thích xem những bộ phim kinh dị kỳ quái như vậy, nhưng Triệu Uyển Hằng rất thích, nên hắn thường đồng hành cùng cô.

“Tiểu Uyển, em không sợ sao?” Trịnh Ngôn Quy tựa vào cổ cô, nhẹ nhàng hỏi.

Trong ký ức của hắn, cô của hồi nhỏ cũng rất thích xem phim kinh dị, nhưng mỗi lần đều bị dọa sợ. Đôi khi xem vào ban ngày, tối lại phải quấn quýt mẹ để ngủ cùng.

“Cái này có gì đáng sợ đâu?” Triệu Uyển Hằng thành thật nói, “Em chính là…” Cô xoay người, “Em là người đã g.i.ế.c c.h.ế.t những NPC mạnh nhất trong game kinh dị, giờ những bộ phim kinh dị hiện tại không thể dọa nổi em đâu.”

Cô đã thấy những con quái vật không đầu, trên cổ chảy ra những dòng chất lỏng xanh; hoặc những con cóc to bằng người biết nói; còn cả những con quái vật phát ra mùi hôi với bốn khuôn mặt.

Cô không sợ, cô không sợ gì cả.

Cô chỉ sợ bản thân không thể sống sót.
 
Giá Trị Công Lược 99% - Thiển Khốn
Chương 4



Trịnh Ngôn Quy cao hơn cô một chút, giờ đây có chút ngượng ngùng khi bị cô ôm vào lòng, hắn nâng mày nhìn khuôn mặt cô được ánh sáng từ màn hình chiếu rọi.

Có lẽ ánh mắt của Trịnh Ngôn Quy quá mãnh liệt, Triệu Uyển Hằng vô thức cúi đầu nhìn hắn.

Hắn mím môi cười, chỉ là trong ánh mắt thoáng qua một chút đắng cay mà cô không nhận ra.

Triệu Uyển Hằng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, ngay cả giá trị tình ý của Trịnh Ngôn Quy cũng đạt 100%, cô cúi đầu chọc chọc vào mặt hắn.

Cô từ nhỏ đã thích chọc chọc hắn như vậy, Trịnh Ngôn Quy biết tâm trạng cô bây giờ có lẽ khá tốt. Hắn nắm tay cô và hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô.

Nhìn giá trị tình ý trên đầu hắn vẫn chưa giảm, Triệu Uyển Hằng bỗng nảy ra một ý tưởng kỳ lạ, liệu xem phim kinh dị có thể thúc đẩy sự phát triển tình cảm hay chăng?

Triệu Uyển Hằng quyết định sẽ quan sát thêm.

Nhưng cô chưa kịp quan sát, cô đã ngủ một giấc trưa đến khi mặt trời lặn. Kỷ niệm ngày hôm nay thật nhạt nhẽo vô vị, nhưng Trịnh Ngôn Quy dường như rất vui.

“Sao anh không đánh thức em dậy?”

“Thấy em quá mệt, không nỡ, muốn em ngủ thêm một chút, có thời gian thì lại hoạt động.”

“Cuối tuần cùng nhau đi leo núi, được không?” Trịnh Ngôn Quy hỏi.

“Được.”

Buổi chiều đã ngủ quá lâu, Triệu Uyển Hằng vào buổi tối có chút khó ngủ, nhớ lại việc sáng nay nên liền tìm kiếm cách bù đắp cho việc quên đi ngày kỷ niệm.

Cô lặng lẽ đi đến tủ quần áo và tìm ra một chiếc váy ngủ s.e.x.y màu đen mà đã lâu không mặc.

Sau đó tựa người vào cửa, chờ Trịnh Ngôn Quy tắm xong.

Chưa thấy hắn, Triệu Uyển Hằng đã ngửi thấy mùi sữa tắm của hắn.

“Tiểu Uyển?” Ánh mắt Trịnh Ngôn Quy nhìn sang, liền ngẩn ngơ một lúc.

“Thích không?” Triệu Uyển Hằng nghiêng đầu nhìn Trịnh Ngôn Quy và giá trị công lược trên đầu hắn.

Trịnh Ngôn Quy có vẻ hơi hoảng hốt chớp mắt, rõ ràng không phải lần đầu thấy cô như vậy, cũng biết mục đích của cô, nhưng hắn vẫn có chút không tự nhiên quay đầu đi.

Không thấy cảnh tượng như mong đợi, Triệu Uyển Hằng cảm thấy có chút thất vọng.

“Sao vậy, không thích thì sau này em không mặc nữa.” Triệu Uyển Hằng cố tình nói với giọng tức giận, cô dùng đầu ngón tay chọc vào xương quai xanh của hắn.

Trịnh Ngôn Quy không nói gì, mà trực tiếp đi tới cúi người bế cô lên.

“Anh làm gì vậy?”

“Bế em về giường.” Hắn đi thẳng đến bên giường và đặt cô xuống.

Triệu Uyển Hằng hừ một tiếng, cô nghĩ không sai, đàn ông không thể từ chối cám dỗ, ngay cả người đó là Trịnh Ngôn Quy.

Khi nghĩ hắn sẽ cúi xuống hôn mình, Triệu Uyển Hằng vô thức nhắm mắt lại.

Cô cảm thấy cơ thể mình nặng nề, đè lên cô không phải là Trịnh Ngôn Quy, mà là cái chăn.

Hắn dùng chăn quấn chặt lấy cô, chỉ để lộ ra cái đầu.

Trịnh Ngôn Quy cúi xuống hôn nhẹ lên mặt cô, “Tiểu Uyển, những chuyện này để anh làm là được.”

“Chuyện gì?”

“Em không cần phải cố ý mặc những bộ đồ như thế để làm anh vui, anh chỉ muốn em vui thôi.”

Giá trị tình ý trên đầu hắn vẫn là 99%.

Triệu Uyển Hằng bĩu môi, “Chỉ là muốn thỉnh thoảng chơi một chút tình thú thôi mà.”

“Anh không thích sao?” Cô thực sự không có chút thủ đoạn quyến rũ nào, nói đến đây, hình như Trịnh Ngôn Quy mới là người thường xuyên quyến rũ cô.

“Thích, nhưng anh thích em, nên em mặc gì thì anh cũng sẽ thích.”

Cô kéo chăn trên người ra, nắm lấy tay Trịnh Ngôn Quy, “Em muốn xem anh không mặc áo, chỉ mặc cái tạp dề mà anh đã mua trước đó, được không?”

Cô mím môi, dùng đầu ngón tay chọc chọc vào lòng bàn tay hắn.

Trịnh Ngôn Quy không ngờ cô lại thực sự đưa ra yêu cầu, “Được, em ở đây chờ anh một chút.”

Trịnh Ngôn Quy cho tới bây giờ chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cô, hắn chỉnh lại chăn cho cô.

Quay người, hắn tìm cái tạp dề, đó là thứ hắn mua để chơi đùa cùng cô, cô rất thích.

Không lâu sau, hắn chỉ mặc một chiếc tạp dề màu đen, cơ bắp trên vai và n.g.ự.c lộ ra.

Triệu Uyển Hằng ngồi dậy, chống tay lên giường, đôi chân nhỏ nhắn thả xuống mép giường.

Trịnh Ngôn Quy quỳ trên thảm bên giường, gối đầu lên phần đùi bóng loáng của cô.

“Tiểu Uyển thích không?”

“Thích.” Cô thực ra không phải là người giỏi nói dối.

Cô nâng tay v**t v* khuôn mặt hắn, giá trị tình ý lại trở thành 100%.

Triệu Uyển Hằng nâng lấy mặt hắn, “Trịnh Ngôn Quy, anh có thích em không?”

“Anh yêu em.” Là yêu, không chỉ đơn thuần là thích.

Triệu Uyển Hằng thực sự thích gọi hắn là lão Trịnh, đột nhiên gọi tên đầy đủ, giọng điệu của Trịnh Ngôn Quy cũng trở nên trang trọng hơn.

Hắn nghiêng đầu, môi chạm vào lòng bàn tay ấm áp của cô. Trong lòng bàn tay cô còn vương mùi hương của kem dưỡng da.

Giá trị tình ý vẫn là 100%.

Cô từ trên giường bước xuống, ngồi lên đùi hắn, vùi đầu vào hõm vai hắn hít một hơi, “Anh thơm quá.”

Trên người của hắn có chút nóng, không biết là do cơ thể hắn vốn đã nóng hay vì bị cô làm cho nóng lên.

“Tiểu Uyển…”

“Tối nay ngủ muộn một chút nhé.” Cô nói.

Đây là mật mã của hai người, Trịnh Ngôn Quy nhanh chóng hiểu ý cô.

“Ừ.” Hắn cúi đầu, ánh mắt rơi vào môi cô, lòng bàn tay hắn đặt lên gáy cô, kéo cô lại gần.

Hắn ngẩng đầu lên.

Cảm giác ấm áp và mềm mại trên môi… Triệu Uyển Hằng vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.
 
Giá Trị Công Lược 99% - Thiển Khốn
Chương 5



Ngày tháng của cô và Trịnh Ngôn Quy vẫn trôi qua như thường lệ. Cho đến một ngày hệ thống xuất hiện, lại làm rối tung kế hoạch của cô.

[Kí chủ, thời gian dành cho bạn không còn nhiều, bạn phải hoàn thành nhiệm vụ này trong năm nay.]

Giọng nói máy móc lâu ngày lại vang lên.

Tay ầm đũa của Triệu Uyển Hằng khựng lại giữa không trung, ánh mắt hơi trống rỗng nhìn vào khoảng không.

Bên đối diện bàn ăn có một cửa sổ lớn, ánh sáng chiếu xuống mặt đất tạo thành những mảng sáng tối, thế giới bên ngoài nắng đẹp, nhưng tất cả điều đó không liên quan gì đến cô.

Trịnh Ngôn Quy phải đi làm, ban ngày hắn không có ở nhà. Vì vậy, trong nhà chỉ còn cô, bên trong lẽ ra phải yên tĩnh, nhưng bên tai cô dường như luôn văng vẳng tiếng vo ve.

“Nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ thì sao?” Cô cầm đũa, tiếp tục gắp thức ăn trước mặt.

[Cơ thể bạn sẽ ngày càng yếu đi, cuối cùng không thể trở về thế giới thực. Kết quả tồi tệ nhất có thể là tan biến.]

“Bạn đang đe dọa tôi sao?” Cô nhíu mày.

Triệu Uyển Hằng lúc đầu từng nghi ngờ bản thân có phải bị rối loạn tâm thần hay không, mới cảm thấy mình bị hệ thống ràng buộc một cách kỳ quái, hơn nữa còn phải lang thang trong những thế giới lạ lùng này để thực hiện nhiệm vụ.

Cô không phải chưa từng vật lộn, cô cũng không biết những gì hệ thống nói có thật hay không, liệu cô có thật sự ốm nặng trong thế giới thực hay không, và liệu sau khi hoàn thành những nhiệm vụ này, cô có thể thật sự được tái sinh hay không.

Nhưng cô không có sự lựa chọn, hơn nữa điều quan trọng nhất là, cô có một khao khát sống mãnh liệt.

Sống dường như không có gì tốt đẹp, nhưng cô vẫn muốn sống.

Đối diện không ai nói thêm gì.

Triệu Uyển Hằng cúi đầu ăn hết bữa sáng của mình. Những lời này không khiến cô từ bỏ, nhưng tâm trạng cô khó tránh khỏi trở nên u ám, cho đến khi Phương Thư đến tìm cô, tâm trạng cô mới trở nên tốt hơn một chút.

Phương Thư là bạn học cấp ba của cô, một tác giả toàn thời gian. Vì khá rảnh rỗi và thân thiết, nên mỗi khi Triệu Uyển Hằng nghỉ hè, cô ấy thường đến chơi với Triệu Uyển Hằng.

Phương Thư đang than phiền với cô về cuốn tiểu thuyết mới viết, cô ấy là người chỉ viết tiểu thuyết trinh thám kinh dị, có lẽ vì tinh thần của tác giả không bình thường, năm nay cô ấy đã viết một cuốn tiểu thuyết chủ đề tình yêu điên cuồng.

Báo ứng chính là cô ấy đã bị kẹt trong vô số đêm khuya vắng vẻ, ở những nơi không có ai mà nổi điên.

Triệu Uyển Hằng cũng khá quen thuộc với thế giới vô hạn lưu kinh dị, có thể cho cô ấy một chút cảm hứng, nhưng về chuyện tình yêu, cô lại không giúp gì được.

Theo một nghĩa nào đó, cả hai đều đang chịu đựng "nỗi khổ" của tình yêu.

“Nhưng mình đã nghĩ xong cái kết rồi, chỉ còn thiếu một tình tiết lớn trước khi kết thúc mà thôi.” Phương Thư vừa uống nước trái cây cô đưa vừa nói.

“Kết thúc? Kết thúc của nhân vật chính là gì vậy?” Triệu Uyển Hằng hỏi.

Phương Thư giơ tay ra, trên mặt không có gì bất ngờ, “Kết hôn, tổ chức một đám cưới hoành tráng, rồi kiss kiss, rồi kết thúc.” Cô ấy lại uống một ngụm nước trái cây.

“Kết thúc của tiểu thuyết ngôn tình không phải lúc nào cũng như vậy sao, mặc dù có phần tầm thường, nhưng đó thực sự là cái kết hoàn hảo. Hơn nữa, độc giả cũng thích xem kiểu này.”

Hầu hết các tác phẩm văn học từ xưa đến nay đều có kết thúc viên mãn. Có lẽ vì con người đã chán ngấy với những điều không hoàn hảo trong thế giới thực, nên những hy vọng mỹ mãn này đều được đặt vào những tác phẩm hư cấu.

Một tác phẩm giống như một giấc mơ ban ngày, những mong ước không thể thực hiện được đều được lấp đầy trong giấc mơ đó. Chỉ là sau khi câu chuyện kết thúc, giấc mơ sẽ phải tỉnh dậy.

Triệu Uyển Hằng gật đầu, mặc dù cô không đọc nhiều tiểu thuyết, nhưng trong thời thanh xuân cũng không phải chưa từng đọc tiểu thuyết ngôn tình và xem phim tình cảm, nếu kết thúc không viên mãn, cô còn có cả ý định gửi d.a.o cho biên kịch.

Chỉ là khi nghĩ đến lời của Phương Thư, Triệu Uyển Hằng bỗng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Theo lời của hệ thống, thế giới này cũng coi như một thế giới tiểu thuyết, mà cô đến đây để đóng vai nữ chính, nam chính tự nhiên chính là nam chính của thế giới này.

Và cô nhận ra rằng cô và Trịnh Ngôn Quy dường như chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn.

Đối với một cặp đôi bình thường, sáu năm yêu nhau đã đủ dài, huống chi họ đã sống chung một thời gian dài. Những điều cần điều chỉnh giữa các cặp đôi đã sớm được điều chỉnh.

Triệu Uyển Hằng ngồi trên sofa chống đầu, mở miệng hỏi: “Phương Phương, cậu nghĩ, tình cảm của mình và Trịnh Ngôn Quy thế nào…”

Động tác ăn bánh quy của Phương Thư khựng lại, biểu cảm có chút kỳ lạ, nhưng nhanh chóng nụ cười trên mặt cô ấy đã xóa tan đi vẻ kỳ lạ đó, “Tình cảm của hai người không phải luôn rất tốt sao, luôn rất tốt mà.”

“Tốt thì tốt, nhưng hình như bọn mình chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn.”

Triệu Uyển Hằng cúi đầu nhìn ngón tay dài gầy gò của mình, “Bọn mình cũng không còn trẻ nữa.”

Phương Thư suýt nữa bị nước trái cây sặc, ánh mắt cô ấy có chút lơ đãng, không dám nhìn thẳng vào cô, lại không dám tỏ ra quá không thoải mái, cô ấy siết chặt ngón tay của mình, ngón tay cầm ly nước trái cây bị sức mạnh của mình ấn đến trắng bệch, “Có thể vẫn chưa đến lúc.”

“Mặc dù mọi người luôn nói bạn thân sẽ ghét người yêu của nhau, nhưng lão Trịnh là cậu vẫn luôn là người tốt.”

Phương Thư vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, với cách tư duy có luôn có phần lộn xộn của cô ấy, vậy mà dùng giọng điệu nghiêm túc để nói với cô.

Triệu Uyển Hằng có chút buồn ngủ, Phương Thư trước mặt trông có chút mờ ảo, đầu cô nặng trĩu như thể một chút nữa sẽ rơi khỏi cổ.

Nhưng trong đầu cô vẫn lặp đi lặp lại từng câu từng chữ mà Phương Thư vừa nói với cô.
 
Giá Trị Công Lược 99% - Thiển Khốn
Chương 6



Trịnh Ngôn Quy là người tốt, điều này có lẽ là sự thật. Quan hệ giữa hai gia đình họ cũng rất thân thiết, thân thiết đến mức ngay cả khi họ chưa kết hôn, hai bên phụ huynh đã coi nhau như gia đình.

Chẳng phải sao, bốn phụ huynh hiện vẫn đang còn cùng đi du lịch vòng quanh thế giới.

Từ lời của Phương Thư, Triệu Uyển Hằng đã nhận được sự khơi gợi. Kết thúc của tất cả những tiểu thuyết ngọt ngào thường là nam nữ chính kết hôn, vậy việc cô và Trịnh Ngôn Quy vẫn chưa đăng ký kết hôn có phải là chìa khóa khiến cô không thể tăng giá trị công lược hay không.

Thời gian dành cho cô thực sự không còn nhiều, nên Triệu Uyển Hằng quyết định đơn giản thẳng thắn.

Trong phòng ngủ khi màn đêm buông xuống tỏa ra hương thơm dễ chịu, dưới thân là chiếc giường mềm mại, nửa người Triệu Uyển Hằng đè lên cơ thể Trịnh Ngôn Quy.

Thấy cô có vẻ muốn nói gì đó với hắn, “Sao vậy Tiểu Uyển?” Trịnh Ngôn Quy hỏi.

“À, ừm… chỉ là, chỉ là anh có dự định kết hôn không?” Triệu Uyển Hằng sờ sờ vành tai của mình, ngại ngùng hỏi.

Hắn liếc mắt qua, nhất thời ngẩn ra, “Tiểu Uyển, sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?”

Đây là lần đầu tiên cô thấy Trịnh Ngôn Quy có biểu cảm như vậy.

“Chúng ta cũng không còn trẻ nữa.”

Ánh mắt Trịnh Ngôn Quy vẫn ấm áp, nhưng dường như thoáng qua một sắc thái phức tạp, hắn chớp mắt, quay đầu đi.

“Để sau hãy nói, chờ em khỏe lại, chúng ta sẽ thảo luận, được không?”

“Nhưng kết hôn có liên quan gì đến sức khỏe, chỉ là việc nhận giấy chứng nhận thôi mà?” Triệu Uyển Hằng chống người, đưa đầu ra trước mặt hắn, buộc Trịnh Ngôn Quy phải nhìn thẳng vào cô.

“Còn đám cưới nữa, đám cưới rất tốn công sức.” Trịnh Ngôn Quy dừng lại một chút, “Còn tuần trăng mật nữa, gần đây sức khỏe em không được tốt, đợi em khỏe lại rồi chúng ta hãy nói về chuyện kết hôn, không gấp.”

Triệu Uyển Hằng ngồi lại vị trí vừa nằm xuống, “Có phải anh không muốn kết hôn không?”

“Không phải, Tiểu Uyển, em đừng hiểu lầm ý của anh. Có thể được ở bên em là điều anh cầu còn không được.”

Trịnh Ngôn Quy hơi hoảng hốt đặt tài liệu trên tai xuống, âu yếm ôm cô, dùng má cọ vào xương quai xanh và da thịt cô.

Cô hiện giờ vẫn hơi gầy, nhưng so với năm ngoái đã tốt hơn nhiều.

Thấy hắn như vậy, Triệu Uyển Hằng tối nay không hỏi thêm vấn đề này nữa.

Nhưng ngày hôm sau hệ thống lại đến thúc giục cô. Âm thanh máy móc thúc giục khiến cô ngày càng không kiên nhẫn.

“Em thấy năm nay kết hôn là thời điểm tốt.” Đây đã là lần thứ mười ba Triệu Uyển Hằng ám chỉ với Trịnh Ngôn Quy.

Trịnh Ngôn Quy cúi đầu nhìn ngày tháng, “Tiểu Uyển, đợi anh hoàn thành công việc này đã, chúng ta lại nói về chuyện kết hôn, được không?”

Ánh mắt hắn chân thành, không có chút không kiên nhẫn nào.

Nhưng Triệu Uyển Hằng lại cảm thấy khó chịu, “Còn bao lâu nữa mới xong?”

“Tháng sau, tháng sau sẽ xong.”

“À…” Triệu Uyển Hằng không biết tại sao, cô hiện giờ rất kiên quyết cho rằng việc đăng ký là chìa khóa để tăng giá trị công lược.

Trong khi Trịnh Ngôn Quy, người luôn nghe lời cô vô điều kiện, lại bỗng nhiên phản đối đề xuất kết hôn của cô.

Cô giờ đã không còn cách nào khác.

“Đợi anh xong việc, sẽ xin nghỉ đi cùng em, Tiểu Uyển trước đây không phải nói muốn đi du lịch sao, chúng ta đi thư giãn một chút.”

Trịnh Ngôn Quy nhận ra cô có chút băn khoăn về chuyện này, nhưng hắn thực sự không thể ngay lập tức đáp ứng yêu cầu của cô.

“À.” Câu trả lời của cô vẫn một tiếng ngắn gọn.

Rất lâu trước đây, Triệu Uyển Hằng đã hỏi hệ thống liệu có thể thay đổi đối tượng công lược hay không, câu trả lời đương nhiên là không.

Nếu không, cô đã không chọn ở bên Trịnh Ngôn Quy suốt nhiều năm như vậy.

Có lẽ do ảnh hưởng của kỳ kinh nguyệt, tâm trạng cô gần đây không tốt, tinh thần cũng rất mệt mỏi. Kèm theo đó, cô cảm thấy mình cũng hơi chán Trịnh Ngôn Quy.

Triệu Uyển Hằng đôi khi cũng không phân biệt được, tình cảm của cô dành cho Trịnh Ngôn Quy là như thế nào.

Cô không rõ cảm xúc của mình là vì nhiệm vụ hay là sự tích lũy giữa hai người khi sớm chiều ở bên nhau.

Nhưng cô biết gần đây cô đã cảm thấy chán ghét hắn, Triệu Uyển Hằng biết điều này không công bằng với Trịnh Ngôn Quy.

Nhưng cô không thể kiểm soát cảm xúc của mình. Và cảm giác chán ghét mệt mỏi này đã đạt đến đỉnh điểm sau khi hắn làm việc liên tục một tuần.

Trịnh Ngôn Quy tuần vừa rồi rất bận rộn, trước đây dù hắn có bận đến đâu cũng sẽ về nhà đúng giờ, nếu công việc chưa xong, hắn sẽ làm ở nhà. Dù bận rộn thế nào, hắn cũng sẽ đảm bảo dành thời gian ở bên Triệu Uyển Hằng.

Nhưng tuần này hắn đã liên tục tăng ca nhiều ngày, có hai ngày thậm chí bận đến tận chín giờ tối mới về nhà.

Ánh mắt hắn luôn mệt mỏi, nhưng Triệu Uyển Hằng cũng không thể không bắt gặp vài tia vui vẻ trong ánh mắt mệt mỏi của hắn.

Niềm vui kỳ lạ này, rốt cuộc từ đâu mà có, có gì đáng để hắn vui như vậy.

Cô quá quen thuộc với hắn, đã quen đến mức nhìn vào mắt hắn, cô biết hắn đang nói dối hay nói thật.

Trước đây Triệu Uyển Hằng không nghi ngờ hắn, nhưng giờ thì khác, còn ba tháng nữa là đến ngày kết thúc.

Cô đã tiêu tốn hơn hai mươi năm trong thế giới này mà chưa hoàn thành nhiệm vụ này. Ba tháng còn lại, cô làm sao có thể đảm bảo mình sẽ rời khỏi thế giới này một cách suôn sẻ.
 
Giá Trị Công Lược 99% - Thiển Khốn
Chương 7



Triệu Uyển Hằng bắt đầu nghi ngờ và hoài nghi hắn. Cô nghĩ, từ đầu cô không nên tin tưởng vào tình cảm của một người đàn ông.

Cô bắt đầu phát hiện ra ngày càng nhiều bằng chứng kỳ lạ, tại sao Phương Thư lại có chút không thoải mái khi tán gẫu với cô về Trịnh Ngôn Quy.

Tại sao cha mẹ cô mỗi lần đến thăm đều nhìn cô bằng ánh mắt đầy bi thương.

Tại sao Trịnh Ngôn Quy lại tránh né chuyện kết hôn này.

Vì sức khỏe quá yếu, vòng tròn giao tiếp của cô ngày càng nhỏ, ngay cả công việc cũng đã ngừng lại một thời gian dài. Thứ Sáu này, cô nói với Trịnh Ngôn Quy rằng cô sẽ trở lại viện nghiên cứu làm việc.

“Tiểu Uyển rất muốn làm việc à, ở nhà nghỉ ngơi buồn chán quá sao?” Hắn quỳ bên cạnh nắm tay cô.

“Xin lỗi, là do anh gần đây không có thời gian đi chơi với em.”

Ngay cả Trịnh Ngôn Quy cũng biết hắn gần đây dành ít thời gian bên cô hơn.

“Anh sẽ trở lại viện làm việc.” Cô chỉ lặp lại.

“Được, công ty và viện nghiên cứu cũng cùng đường, thứ Hai tuần sau chúng ta cùng đi làm.”

“Ừm.” Cô trả lời ngắn gọn.

Khi cô trở lại viện nghiên cứu y học, các đồng nghiệp thấy cô dường như rất vui, trong niềm vui còn có chút hưng phấn.

Triệu Uyển Hằng dù sao cũng là người đã từng công lược nhiều thế giới, cô có khả năng học hỏi và thích ứng rất mạnh, không lâu sau đã quen với cảm giác làm việc, buổi sáng cô đã xử lý xong dữ liệu cần làm hôm nay.

Tuy nhiên, buổi chiều cô đã xin nghỉ, cô đến công ty của Trịnh Ngôn Quy.

Nhà hắn coi như là một doanh nghiệp gia đình, Trịnh Ngôn Quy sau khi tốt nghiệp đã bắt đầu làm từ những vị trí quản lý cấp thấp trong công ty. Đến giờ hắn đã là một người có tiếng nói trong tầng lớp lãnh đạo.

Triệu Uyển Hằng không phải lần đầu đến đây, nhưng trước đây vì quá bận rộn với công việc nên không quan tâm đến chuyện tình cảm, còn khi có thời gian thì sức khỏe không tốt nên cũng không có lý do gì để đến công ty tìm hắn.

Một cách kỳ lạ, hôm nay cô rất muốn gặp hắn, xem hắn gần đây đang bận rộn với công việc và dự án gì.

Trịnh Ngôn Quy có một văn phòng riêng ở tầng trên, bên ngoài văn phòng là phòng khách.

Thông thường cô cần phải đặt lịch hẹn mới có thể gặp Trịnh Ngôn Quy, ngay cả khi là cha của Trịnh Ngôn Quy đến tìm hắn cũng cần phải đặt lịch.

Tuy nhiên, khi thư ký biết người đến là Triệu Uyển Hằng, cô ấy đã dẫn cô thẳng vào phòng nghỉ, rót cho cô một tách trà nóng.

Trịnh Ngôn Quy đã nói trước với họ rằng Triệu Uyển Hằng là trường hợp đặc biệt, chỉ cần cô đến tìm hắn, đều phải vô điều kiện cho cô vào.

Cho dù cô có muốn vào văn phòng của hắn cũng không sao.

“Cô Triệu, Tổng Giám đốc Trịnh hiện đang bàn về công việc, có lẽ sẽ mất chưa đến nửa giờ nữa mới xong. Nếu cô gấp, tôi có thể đi nói với anh ấy một tiếng?” Thư ký nói một cách kính cẩn.

Triệu Uyển Hằng lắc đầu, “Tôi không gấp, tôi chỉ đến chờ anh ấy tan làm thôi.”

“Được, tôi hiểu rồi.”

“Tôi có thể tự do xem một chút không? Chỉ là xem bên ngoài văn phòng thôi.” Triệu Uyển Hằng nhìn về phía cửa phòng nghỉ.

“Được ạ.” Thư ký trả lời.

Triệu Uyển Hằng để thư ký rời đi, cô một mình đi dạo một chút, tùy ý nhìn qua cách bố trí của tòa nhà văn phòng.

Cô không biết đã chờ bao lâu, ở cửa phòng khách cô đã thấy Trịnh Ngôn Quy, cùng với một khách hàng đang nói chuyện với hắn.

Có thể là khách hàng, Triệu Uyển Hằng không nhận ra hắn đã cùng người phụ nữ ra ngoài.

“Tiểu Uyển, em sao lại đến đây? Hôm nay không phải đang làm việc ở viện sao?”

Biểu cảm của Trịnh Ngôn Quy có chút kỳ lạ, rõ ràng là hắn đã cho Triệu Uyển Hằng trường hợp đặc biệt, nhưng khi thực sự gặp cô trong văn phòng, hắn lại có vẻ hơi không được thoải mái.

Triệu Uyển Hằng vô thức nhìn sang người bên cạnh hắn, người đó sau khi chào tạm biệt Trịnh Ngôn Quy thì rời đi. Cô cảm thấy người này có chút quen thuộc.

“Đang bàn về công việc à?” Cô hỏi.

“Ừ, Tiểu Uyển có việc gì gấp không, hay là có chuyện gì?” Trịnh Ngôn Quy nắm tay cô, dẫn cô trở lại văn phòng của hắn.

Hắn đang nói dối, Triệu Uyển Hằng nhận ra, hắn vừa rồi thực sự không bàn chuyện công việc.

Triệu Uyển Hằng bắt đầu có những suy nghĩ xấu xa và đáng sợ, liệu việc giá trị công lược không thể duy trì 100% có phải vì Trịnh Ngôn Quy thực sự không yêu cô hết lòng hay không.

Con người luôn tham lam, người có ba lòng hai dạ đều rất nhiều.

“Thế à, gần đây đang bận dự án gì?” Triệu Uyển Hằng nhớ ra, có vẻ như cô đã gặp người phụ nữ đó ở viện nghiên cứu và bệnh viện, công ty của Trịnh Ngôn Quy tuy là lĩnh vực công nghệ, nhưng hoàn toàn không liên quan đến y tế.

“Ừ, là một dự án khá bí mật, khi nào công khai em sẽ biết.” Hắn vẫn giữ nụ cười dịu dàng nhất.

Hắn lại đang lừa cô.

Triệu Uyển Hằng ngẩng đầu nhìn vào chỉ số giá trị trên đầu hắn.

99%

98%

97%

……

85%

“Tiểu Uyển, tay em sao lạnh thế, có phải điều hòa trong văn phòng quá lạnh không?” Trịnh Ngôn Quy nhận ra cô có chút không ổn, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, bàn tay ấm áp của hắn áp lên tay cô, cố gắng làm ấm tay Triệu Uyển Hằng.

Cô chưa bao giờ thấy giá trị tình ý của Trịnh Ngôn Quy với cô lại thấp như vậy.

Bây giờ chỉ còn 70%.

[Kí chủ, xin kí chủ lưu ý, thời gian nhiệm vụ của bạn chỉ còn hai tháng. Xin duy trì giá trị công lược của bạn.]
 
Giá Trị Công Lược 99% - Thiển Khốn
Chương 8



Hơi thở của cô dường như trở nên khó khăn, Triệu Uyển Hằng muốn thoát khỏi tay Trịnh Ngôn Quy, nhưng không thành công.

Hắn hoảng hốt ôm cô, “Tiểu Uyển, sao vậy, em có chỗ nào không thoải mái sao?”

80%, 85%, 88%, giá trị công lược cuối cùng cũng hơi tăng trở lại.

“Tối nay mấy giờ anh tan làm?” Triệu Uyển Hằng không trả lời hắn, chỉ hỏi Trịnh Ngôn Quy.

“Tối nay, có thể lại phải tăng ca, không thể về đúng giờ.” Trịnh Ngôn Quy đỡ cô ngồi xuống sofa, rót cho cô một cốc nước.

Hắn lại thấy Triệu Uyển Hằng nhíu chặt mày.

“Anh bận rộn như vậy, năm nay chúng ta còn có cơ hội kết hôn không?” Đôi mày nhăn lại được thay thế bằng nụ cười dịu dàng.

“Tiểu Uyển, sao dạo này em cứ lăn tăn về chuyện này vậy.” Hắn vẫn nắm tay cô.

Trịnh Ngôn Quy gần đây thực sự quá bận rộn, đến mức giờ hắn mới nhận ra sự bất thường của Triệu Uyển Hằng, cô gần đây luôn kiên quyết hỏi về thời gian kết hôn của hai người.

“Được, em muốn kết hôn lúc nào thì chúng ta kết hôn lúc đó, được không? Chờ thêm hai ngày nữa, anh sẽ đi cùng em.”

Trước đây hắn còn có thể đáp lại cô bằng những câu như “không gấp” hay “chờ một chút”, nhưng Trịnh Ngôn Quy biết, giờ cô như đã rơi vào ngõ cụt, nếu không đồng ý với cô, cô chỉ càng trở nên sốt ruột hơn.

Triệu Uyển Hằng từ nhỏ đến lớn luôn như vậy, cô có chút cứng đầu và bướng bỉnh, bất cứ việc gì cô cho là cần làm, dù mệt mỏi đến đâu cô cũng sẽ hoàn thành. Trịnh Ngôn Quy rất hiểu cô.

Giá trị công lược 90%.

Triệu Uyển Hằng khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy như mình đã không còn bận tâm, chỉ cần xem việc kết hôn có phải là chìa khóa quyết định nhiệm vụ công lược này hay không, cô sẽ có thể rời khỏi đây.

Còn về việc Trịnh Ngôn Quy có thật sự không chung thủy với cô hay không, cô dường như thấy cũng không còn quan trọng, Triệu Uyển Hằng sẽ nhanh chóng biến mất khỏi thế giới này.

“Tiểu Uyển, có phải trong lòng em có chuyện gì hay không? Có phải gần đây anh làm em không vui không?” Trịnh Ngôn Quy ôm cô, v**t v* những sợi tóc mềm mại của cô.

Những sợi tóc ấm áp và mềm mại chạm vào má hắn, Trịnh Ngôn Quy rất thích mùi hương trên người cô.

Chỉ cần chờ thêm vài ngày nữa, chỉ còn vài ngày thôi.

Triệu Uyển Hằng vô thức quay đầu đi, sau một hồi lâu cô mới cho Trịnh Ngôn Quy ôm lại, “Không, có lẽ chỉ là gần đây quá mệt mỏi.”

“Vậy em có muốn nghỉ vài ngày rồi quay lại viện làm việc không? Đúng lúc hai ngày nữa anh muốn cùng em đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện.”

“Kiểm tra sức khỏe?”

“Ừm, anh muốn xem sức khỏe của em đã hồi phục chưa, còn có vấn đề gì khác không.”

Triệu Uyển Hằng gật đầu không nói thêm gì.

“Xin lỗi Tiểu Uyển, tháng sau anh sẽ xin nghỉ phép để đi chơi với em, có thể đến hải đảo, hoặc xem cực quang.”

“Được.” Cuối cùng cô cũng nở một nụ cười.

Có lẽ họ sẽ không còn tháng sau nữa.

“Vậy anh gọi tài xế đưa em về, tối nay anh sẽ làm xong việc rồi về nhà ngay.” Trịnh Ngôn Quy nói rồi lấy điện thoại ra, giờ xe hơi đều là tự động lái, nhưng có một tài xế sẽ khiến hắn yên tâm hơn.

“Ừm, anh cũng đừng quá vất vả.” Cô nhìn vào quầng thâm dưới mắt hắn, không biết hắn có thật sự bận rộn như vậy không.

Trịnh Ngôn Quy nghiêng người hôn cô, âu yếm và không nỡ rời xa.

Nhưng giá trị công lược trên đầu hắn vẫn chưa tăng trở lại 99%.

Triệu Uyển Hằng hoàn toàn thất vọng, cô như một cái xác không hồn trở về nhà. Hai người họ hiện tại sống trong một căn biệt thự nhỏ.

Căn biệt thự này là họ mới chuyển vào sống trong hai năm gần đây, phong cách trang trí của biệt thự được thiết kế theo sở thích của cô, các vật trang trí cũng đều là những gì cô thích.

Ngay cả phòng ngủ mà hai người cùng ngủ cũng được bài trí theo sở thích của cô.

Dù Trịnh Ngôn Quy là người chi tiền, nhưng căn nhà này đứng tên của Triệu Uyển Hằng.

Phòng khách, bếp tất cả mọi thứ dường như đều được chuẩn bị cho cô, ngoại trừ tủ quần áo và phòng ngủ có những dấu vết rõ ràng thuộc về Trịnh Ngôn Quy, căn nhà này trông như chỉ thuộc về cô.

Trong tủ quần áo có nhiều quần áo của Trịnh Ngôn Quy, nhưng ngoài trang phục công sở thì chỉ có đồ thể thao và trang phục bình thường. Ngoài ra, dường như không có nhiều đồ vật chỉ thuộc về hắn.

Triệu Uyển Hằng cảm thấy bối rối khi quan sát căn nhà này.

Cho đến khi nhìn thấy một cánh cửa khép chặt ở tầng hai, cô bỗng nhớ ra, trong phòng làm việc của Trịnh Ngôn Quy còn nhiều đồ của hắn.

Trịnh Ngôn Quy là người có quyền lực trong công ty, công việc của Triệu Uyển Hằng hoàn toàn không liên quan đến công ty của hắn. Phòng làm việc của hắn có thể có một số tài liệu mật về công việc, Trịnh Ngôn Quy trước đây cũng đã ngầm gợi ý với cô, nên cố gắng không vào phòng làm việc của hắn.

Vì vậy, để tránh nghi ngờ, Triệu Uyển Hằng sẽ không chủ động hỏi về công việc của hắn, càng không tự ý vào phòng làm việc của hắn. Tất nhiên, cô cũng không phải là người thích dò xét bí mật của người khác.

Nhưng Triệu Uyển Hằng không biết tại sao, ma xui quỷ khiến cô lại đi vào phòng làm việc. Có vẻ như trong phòng làm việc ẩn chứa một bí mật nào đó không ai biết.
 
Giá Trị Công Lược 99% - Thiển Khốn
Chương 10



[Năm 2xx2, tháng 8]

Khi lấy giấy chứng nhận kết hôn với Tiểu Uyển, Trịnh Ngôn Quy nghĩ rằng hắn cuối cùng cũng đã trở thành gia đình của cô theo nghĩa pháp lý.

[Năm 2xx2, tháng 9]

Dự án của Tiểu Uyển đang trong giai đoạn hoàn thiện, gần đây rất bận rộn, may mắn là Trịnh Ngôn Quy có thể dành chút thời gian để bàn bạc với đội ngũ tổ chức đám cưới. Cô dường như rất tin tưởng vào khả năng làm việc và gu thẩm mỹ của hắn, về chuyện đám cưới cô không đưa ra ý kiến gì, chỉ nhớ rằng ngày hôm đó rất vui nhưng cũng rất mệt.

Đêm tân hôn không hề tồn tại, khi hắn trở về phòng khách sạn thì Tiểu Uyển đã mệt lả. Cô cố gắng giữ ý thức cuối cùng để hắn kéo vào phòng tắm rửa mặt, thay xong đồ ngủ thì chỉ cần nằm xuống là ngủ ngay.

[Năm 2xx2, cuối tháng 11]

Cuối cùng công việc của Tiểu Uyển cũng sắp hoàn thành. Chuyến du lịch trăng mật mà họ luôn lên kế hoạch cuối cùng cũng có tín hiệu khả quan.

[Năm 2xx2, tháng 12]

Tiểu Uyển đột nhiên ngất xỉu trong văn phòng tại viện nghiên cứu, rơi vào trạng thái hôn mê.

Kiểm tra sức khỏe hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng dù thế nào cũng không thể tỉnh lại.

[Năm 2xx3, tháng 1]

Tiểu Uyển chính thức được thông báo là đã c.h.ế.t não.

Không có bất kỳ nguyên nhân nào, cơ thể ngoài đại não không có tổn thương nào, ngay cả tổn thương não cũng rất đột ngột.

Điều buồn cười nhất là Tiểu Uyển chính là nhà nghiên cứu trong lĩnh vực c.h.ế.t não.

Cô có lẽ cũng không nghĩ rằng cuộc đời mình lại kết thúc bằng bệnh c.h.ế.t não.

Nhưng Trịnh Ngôn Quy không từ bỏ, vì cô cũng là nhân viên của trường y, chi phí điều trị cho cô không cao như người bình thường, và tài sản của hắn đủ để duy trì hoạt động tim phổi cho cô nhờ máy thở.

Hắn không tin đây là điểm kết thúc cuộc đời của Tiểu Uyển.

Vì vậy hắn không từ bỏ.

[Năm 2xx3, tháng 2]

Hơi thở và nhịp tim của Tiểu Uyển vẫn bình thường.

Nhưng cô có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Chết não và trạng thái thực vật là khác nhau, người thực vật vẫn có khả năng tỉnh lại, nhưng c.h.ế.t não thì……

[Năm 2xx3, tháng 3]

Lại đổi một y tá.

[Năm 2xx3, tháng 4]

Tóc đen của hắn bắt đầu xuất hiện những sợi tóc bạc, sắc mặt cũng kém đi rất nhiều. Cô đã hôn mê đến giờ, hắn gầy đi mười mấy cân.

Mặc dù Tiểu Uyển vẫn cố gắng duy trì trạng thái chưa hoàn toàn rời khỏi thế giới này, ngay cả bác sĩ cũng nói với hắn, Tiểu Uyển giờ đã không còn khác gì người đã chết.

Tiểu Uyển là con gái duy nhất, cha mẹ cô cũng không khỏi đau lòng.

Nhưng cha mẹ vợ vẫn đến an ủi hắn, bảo hắn chú ý đến sức khỏe.

“Biết đâu Tiểu Uyển đột nhiên tỉnh lại, thấy con như vậy, con bé sẽ đau lòng.”

Trịnh Ngôn Quy chợt nhận ra, Tiểu Uyển rất thích thân hình của hắn, hắn nhất định phải giữ dáng tốt nhất trước khi cô tỉnh lại.

Hắn bắt đầu nghỉ ngơi, ăn uống điều độ, làm việc, và tập thể dục lại, cuối cùng cũng khôi phục được trạng thái sức khỏe như trước.

[Năm 2xx3, tháng 6]

Nhân viên của viện nghiên cứu mà Tiểu Uyển làm việc và viện vật lý đột nhiên tìm đến hắn, nói rằng triệu chứng của Triệu Uyển Hằng có thể đã có manh mối. Cần hắn phối hợp với họ.

Nhân viên của viện nghiên cứu y học tìm hắn, hắn có thể hiểu, nhưng tại sao lại có nhân viên của viện vật lý?

Nhưng những viện nghiên cứu này thuộc cơ quan học thuật cao nhất của quốc gia, hắn chọn cách tin tưởng họ.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Trịnh Ngôn Quy và cha mẹ của Triệu Uyển Hằng, phòng bệnh của Triệu Uyển Hằng được chuyển đến phòng bệnh bí mật của bệnh viện trung tâm.

[Năm 2xx3, tháng 9]

Cuối cùng đã làm rõ bệnh tình của Tiểu Uyển.

Mặc dù Trịnh Ngôn Quy không chuyên về y học cũng không phải vật lý, nhưng kiến thức của hắn đủ để hiểu chuyện gì đã xảy ra với Tiểu Uyển của hắn.

Họ đang ở trong một thế giới mà đối với họ, những con người này, là thế giới thực, nhưng ở một chiều không gian cao hơn, vẫn tồn tại một thế giới không có năng lượng. Mặc dù chiều không gian của thế giới này phức tạp hơn, nhưng không có thời gian.

Thế giới đó có Thần Chủ, hệ thống và vô số nhiệm vụ viên như cô, những người bị tước đoạt ý thức và đến đây.

Vì trong thế giới này không tồn tại khái niệm về năng lượng, thời gian và tốc độ, nên việc duy trì hoạt động của thế giới này là nhờ vào dòng ý thức con người không ngừng bị tước đoạt từ thế giới ba chiều mà con người đang sống.

Ý thức con người, như một thực thể huyền bí, có thể cung cấp cho Thần Chủ và hệ thống sức mạnh vô hạn, là chìa khóa để duy trì sự tồn tại của họ.

Và Thần Chủ trong thế giới đó rất thông minh, sẽ chọn những ý thức con người có ý chí mạnh mẽ và IQ cực cao.

Thật không may, Triệu Uyển Hằng là một trong số đó.

Nói đơn giản, ý thức của Tiểu Uyển đã bị tách ra, và não bộ của cô trong thế giới thực cũng rơi vào trạng thái c.h.ế.t não.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back