Tâm Linh Gia Đình Bất Đắc Dĩ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
218448253-256-k389989.jpg

Gia Đình Bất Đắc Dĩ
Tác giả: LmBchHy
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện nói về cuộc đời của tác giả, những lần gặp "ma" thật và có những lần xém chết... truyện đã được lượt bỏ 1 số chỗ gây khó chịu Tags: kinhditruyệnmatâmlinh​
 
Gia Đình Bất Đắc Dĩ
Chương 1: Mở Đầu Câu Chuyện


Chuyện nói về cuộc sống của tôi, từ gia đình, bạn bè và từ chính bản thân tôi...

Tôi ở nhà nội, nhà nội tôi từ thời xưa đến bây giờ có khá nhiều chuyện liên quan đến tâm linh, khi trước ở xóm cũ đã gặp rất nhiều chuyện tâm linh vậy mà khi chuyển tới chỗ mới vẫn gặp kha khá việc làm cho tôi sợ khi phải về đây chơi...

Bây giờ thì vô chuyện thôi, nói về tôi trước nhỉ, tôi là Thảo, tuổi tôi thì chỉ vừa 18 đôi mươi thôi.

Tôi sinh ra ở một thành phố lớn nhưng nơi tôi ở là một khu xóm khá hỗn tạp, ở đây mọi thứ thiên về thành phần xấu khá nhiều, từ: trộm, cướp, buôn "mai thúy",... và ở đây xóm tôi nổi nhất là về tâm linh, nhất là nhà nội của tôi.

Có lẽ vì đa số người trong gia đình bên nội của tôi là dân tộc nên mọi người rất tin về tâm linh và Phật Pháp, à quên có một người là bà cố của tôi không hề tin về Phật nên mỗi khi mở kinh bà liền khó chịu chửi bới, còn bà nội thì đối nghịch hẳn, đối với tất cả người trong gia đình thì bà nội tôi là một người cực kì tin vào Phật, khi trước dù nhà không khá giả gì mấy thì bà vẫn đi chùa, phóng sanh và bà có pháp danh ở khá nhiều chùa ( xin phép ẩn phần này).

Khi nhà khá giả lên một chút thì gia đình nội mới bán nhà đi mua nhà mới.

Khi vừa dọn về nhà mới bà dành nguyên 1 phần trên lầu từ trong phòng bà ra ngoài lan can để xây lại rồi sắm sửa nhìn rất giống 1 điện thờ, xong mọi thứ thì bà thỉnh các Phật, các Mẹ về thờ cúng và không cho ai ra đó chỉ trừ khi cúng kiếng, lau dọn hoặc có việc gấp mới cho ra.

Tôi còn nhớ 1 lần ở xóm cũ có người bị nhập, mọi người liền đỡ người ấy về nhà tôi, bà nội thấy liền bảo mọi người giữ chặt người kia còn bà thì lên bàn thờ xin Mẹ Quan Âm cốc nước cho người đó uốn, bà cho người kia uốn 1 nửa còn 1 nửa thì bà lấy tay nhún vào và vẩy 7 lần liên tiếp vào người đó, xong thì bà ngồi xếp bằng và niệm kinh, lúc ấy gia đình người kia thấy vậy nên ngồi cũng niệm theo, riêng cô vợ của người ấy đã ngất từ khi nãy và đã được đem vào phòng của tôi nằm nghỉ.

Còn bên ngoài thì cả xóm tôi cứ nhao nhao, bu bu vào nhà tôi, nhiều người chen nhau vào coi làm tôi cứ liên tưởng đang cúng cô hồn ấy chứ:v, trong đó cũng có vài người ngồi cùng niệm với bà tôi.

Và cỡ 15 phút sau thì người kia có dấu hiệu tỉnh táo, bà tôi cười rồi đứng dậy đi lại phía tôi nói nhỏ:- Con ra đấy bảo mọi người về mau đi trời không còn sớm, còn gia đình bà ấy để nội giải quyết.

Tôi nghe thì vội đi ra kêu mọi người về, mọi người nghe thì cũng lần lượt ai về nhà nấy.

Còn cả nhà bà kia thì mừng rỡ, bà mẹ ôm người con trai khóc quá trời, tôi đứng ở ngoài nghe được chút ít những lời bà mẹ ngồi nói với con bà:- Con không sao rồi má mừng quá, sao con đi để bị như thế này thế hả, vợ mày khóc tới ngất rồi con ơi...

Nói rồi bà quay sang cảm kích bà nội tôi:- Cám ơn chị Ba, nhờ có chị mà con em nó không

sao, đội ơn chị nhiều lắm.

Bà quay sang con trai bà.

Con mau cám ơn dì Ba đi là dì ấy cứu con đó.

Bà tôi thì lắc đầu rồi nói:- Ơn nghĩ gì, hàng xóm láng giềng không mà.

Bà ấy lại hỏi:- Vậy giờ tôi dẫn nó về trước nhé chị Ba.

Nội tôi giơ tay:- Chị!

Chị khoan hãy dắt cháu về, chị cùng cháu và con bé ở lại đây đi mai hẵn về, thằng nhỏ chưa tỉnh táo lắm đâu, lạng quạng đang đi về lại bị thì nguy hiểm lắm.

Bà ấy nghe bà tôi nói liền gật đầu và quay ra bảo gia đình mình về, họ cũng nghe bà nên đứng dậy chào nhà tôi rồi ra về.

Còn cô gái cậu con trai và bà ấy thì ở lại.

Xong chuyện, bà nội và mọi người về phòng, tôi đi xuống dưới đất trải nệm ngủ, ba người đó thì lên gác ngủ ở phòng tôi.

Tối đêm đó tôi cứ có cảm giác có người gõ cửa, nhưng vì được dặn từ nhỏ là nửa khuya ai gõ cửa mà không nói gì thì tuyệt đối không được mở cửa, tôi nhớ rất kĩ những lời này, vì khi trước do tôi mà cả nhà gặp khá nhiều chuyện...
 
Gia Đình Bất Đắc Dĩ
Chương 2- phần 1: Cô Lan


Tôi có một người cô họ, cô tên Lan, chỉ do gia đình quá sơ xuất nên cô ấy đã mất lúc chỉ mới 1 tuổi , bây giờ khi nghe kể tôi cũng thấy rất thương cho cô ấy.

Tôi nghe cha kể lại là hôm đó do không ai trông chừng nên cô Lan đã bò ra ngoài bãi rác gần nhà chơi đất đá, cha nói cô có tật hay ăn bậy và có lẽ vì điều đó nên cô đã nuốt nhầm phải thứ gì và tử vong tại chỗ, lúc cả nhà không thấy cô đã cuốn cuồn đi tìm, cha tôi đi vòng vòng không thấy nên cố gắng tìm kĩ và đã phát hiện cô Lan nằm bất động ở đó, cha tôi lao tới ôm lấy cô chạy về nhà.

Cả nhà khóc thương cho cô chỉ vì sợ lơ là vài phút mà cô đã mất khi vừa tròn 1 tuổi vài ngày trước, cha tôi rất hận tại sao mình không lo trông em để xảy ra có sự này.

Cứ mỗi lần nghe tôi lại khóc thương cho cô thêm 1 lần Tôi còn nhớ từ khi 3 hoặc 4 tuổi thì tôi đã được nghe kể về cô Lan, mỗi năm đều được nhắc lại và cứ mỗi lần giỗ cô ấy thì mọi người đều quây quần lại cúng kiến, tối đến mọi người lại nhớ và kể chuyện về cô.

Khi ấy tôi cứ thấy có 1 bé ngồi trong góc nhà cười với tôi tôi chạy tới chơi chung thì cô bé đứng dậy đi mất, tôi chạy theo thì bị cha nắm tay lại hỏi " Con chạy đi đâu đấy" Tôi chỉ theo hướng cô Lan vừa đi nói với cha: - Chị ấy không chịu chơi với con, cha kêu chị ấy chơi với con đi mà cha...

Cha tôi có vẻ biết tôi thấy gì nên đã nói với tôi: - Bạn ấy là cô Lan của con, con phải kêu bằng cô không được kêu bằng bạn nữa, nghe không con gái.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, cha cười rồi dẫn tôi đi gặp mẹ xong kể cho mẹ nghe, mẹ nắm lấy tôi:

- Cô ấy là ma, sau nàu nếu gặp con không được chạy theo nghe không, còn chạy theo mẹ sẽ đánh con đấy.

Tôi chạy đi trốn sau cha, hai người đứng nói với nhau gì đó xong dắt tôi tới chỗ em họ chơi, hai người cùng nhau đi chỗ khác bàn, tôi ở lại đó chơi với em họ, vì còn khá nhỏ mà tôi không hiểu hai người nói gì nên chạy đi chơi tiếp, hình như cô ấy hiểu nên đã ít cho tôi gặp cô .

Sau vài năm không gặp thì 1 lần nữa cô lại cho tôi gặp, khi đó tôi được 7 tuổi.

Chiều hôm đó tôi từ nhà ngoại chạy sang nhà nội lấy đồ( nhà nội xóm trên, nhà ngoại xóm dưới, hai nhà sát nhau chỉ cách nhau 1 bức tường), sang nhà nội thì gặp đám bạn rủ đi chơi tôi gật đầu bảo chúng đợi lát xong tôi chạy như bay lên phòng.

Vừa mở cửa đi vào phòng thì thấy cô ấy ngồi ngay trên giường, tôi khá sợ và đi lùi vài bước, cô đang ngồi nhìn thứ gì đấy thì quay ngoắc cái đầu sang nhìn chằm chằm vào tôi, nhìn cô trông rất thảm, bỗng cô đứng dậy tiến gần tới tôi, tôi không biết làm gì và hai chân lúc đấy không cử động được chỉ biết nhắm chặt hai mắt lại và niệm phật.

Tôi niệm một hồi thì nghe tiếng bước chân đi tới, tôi rất sợ tôi thật sự hoảng, là một đứa cực kì nhát gan nhưng sợ hãi cộng tò mò nên tôi mở hé mắt nhìn thì ra là cha tôi chạy hết sức tới ôm lấy ông, ông ôm tôi vỗ vỗ vai:- Con làm sao vậy con gái.

Tôi buông cha ra khóc và kể lại mọi việc cho ông nghe, cha ôm tôi vào lòng nói nhỏ nhẹ:- Chắc con quậy phá gì tới cô nên cô mới về dọa con đấy.

Tôi lắc đầu bảo không có nhưng ông không tin nên đã dắt tôi xuống bàn thờ đốt nhan xin lỗi:- Lan à em đừng dọa cháu nó nữa, em muốn gì cứ nói với anh Hai này, em dọa như thế lỡ cháu nó sợ bay mất hồn hay vía thì làm sao.

Tôi đứng kế cũng xin lỗi cô hình như tôi đã làm sai gì đó thật nhưng có lẽ tôi không nhớ, lúc vừa cắm cây nhan vào lư hương thì tôi thấy cô hiện về ở cuối nhà gật đầu và quay đi.

Tôi giật giật áo cha nói cô ấy hiện về và đi mất rồi, ba tôi cười nhìn vào di ảnh và nói:

- Cám ơn em đã hiểu.

Tôi hiểu những gì ba nói nên không dám nói gì nữa.

Ở ngoài đám bạn tôi la hét:

- Này con Thảo Heo kia Tôi lật đật chào ba với cô Lan rồi chạy ra ngoài , cả đám nhìn tôi xong thằng Bi chạy lên trước cú đầu tôi cái nhẹ:- Mày có đi chơi không thì bảo bọn này 1 tiếng, lên đó lấy đồ rồi đồ đầu hả, tranh thủ ngủ không kiếm đồ hả con Heo.

Tôi ngại ngại nên gãi đầu cười nói:- Hì hì, tao kiếm mãi chả thấy nên để cha kiếm rồi, thô đi chơi.

Tôi chạy tới choàng vai thằng Bi kéo đi cả đám ùa chạy theo tôi, tôi có quay lại nhìn thì thấy cô Lan đang ngồi trên gác nhìn ra, tôi quay lại cúi đầu xong chạy tiếp, tụi nó có hỏi nhưng tôi lắc đầu rồi bỏ chạy đi lên trước:- Đố tụi bây bắt được tao.

Tôi quay đầu chạy, cả đám đuổi theo tôi.

Và tôi đã nghĩ ngày hôm ấy là lần cuối cô cho tôi gặp khi còn ở xóm cũ, nhưng tôi đã nghĩ sai...
 
Gia Đình Bất Đắc Dĩ
Chương 2 - Phần 2


Tưởng chừng từ hôm đó thì cô không cho tôi gặp nữa, nhưng tôi đã nghĩ sai, cô lại hiện về định kéo cha tôi đi theo...

Ngày hôm đó thật sự là ngày tôi sợ, sợ nhất trong cuộc đời này.

Chiều mẹ vừa đón tôi học về thì đã không thấy cha, tôi hỏi thì mẹ bảo:- Cha đi nhậu với mấy cậu rồi tối cha về.

Tôi gật đầu ngoan ngoãn định lên phòng thì quay lại xin mẹ cho đi chơi mẹ gật đầu, tôi như máy bay phóng cái dèo về phòng cất cặp và chạy đi chơi với đám bạn.

Tối đó tôi đang đứng chơi trò gì đấy tôi không nhớ rõ, thật sự là nhớ không rõ trò, nhưng tôi nhớ rõ một chuyện là đang đứng chơi với đám bạn thì nghe tiếng ồn tôi nhìn lên thấy có ba hay bốn chiếc xe đang chạy về phía tôi, chiếc xe đi đầu có 3 người, ngồi chính giữ là cha tôi hình như ông ấy ngất rồi mà cô Lan thì ngồi trên cổ cha tôi, đằng trước là cậu Ba tôi, đằng sau cùng là chú Sáu tôi, hai ba chiếc còn lại cũng là của cô cậu trong gia đình.

Tôi tính chạy tới để hỏi mọi người có chuyện gì thì họ đã nhanh phóng đi về phía nhà bà Ngoại.

Tôi thấy họ xuống xe và khiêng vội ba tôi vào nhà, lúc tôi chạy tới thì thấy mọi người tụ tập xung quanh nói với cha:- Này anh Hai...anh không được đi đâu...anh còn bé Thảo đó, anh phải ở lại...

Tôi đứng nhìn không hiểu chuyện gì thì mẹ quay sang nắm lấy tay tôi vừa khóc vừa nói:- Thảo, con mau nắm tay cha giữ cha lại đi con, cha tính bỏ con đi đó...

Tôi nghe thì vội lao đến nắm tay xong ôm lấy cha khóc lóc:- Cha định đi đâu...cha không được bỏ con đâu...huhu...cha mà đi con giận cha đó...

Cha tính bỏ mẹ với con đi đâu...Cha nói gì đi...

Cha xoa xoa đầu tôi, tôi ngồi dậy nắm tay nhìn cha, cha cười hiền một nụ cười tôi không bao giờ quên được...Cha lấy tay chạm vào mặt lau nước mắt cho tôi nói nhỏ nhẹ:- Cha không đi nữa đâu con gái, con đừng khóc nữa, con khóc như vậy còn gì là công chúa nhỏ vui vẻ của cha nữa chứ...

Tôi thấy trên khóe mắt của cha lại rơi vài giọt lệ nên cố nín khóc, lúc đấy tôi sợ tôi rất sợ còn khóc nữa cha sẽ bỏ tôi đi nên tôi nín thinh không dám nấc lên dù chỉ một tiếng.

Ngồi được một lát thì vài người kéo tôi ra bảo để cha nghỉ ngơi, mặc dù không muốn xa cha nhưng Tư nói cha cần nghỉ ngơi nên tôi đành đứng dậy đi, trước khi đi tôi đã hôn lên má cha và bảo cha nghỉ ngơi tốt để còn chơi với tôi, cha gật đầu cười với tôi, trở về nụ cười thường ngày làm tôi yên tâm được phần nào.

Chỉ còn mẹ tôi và cô Tư ở trong nhà với ba tôi, mọi ngươi còn lại đều ra ngoài trong đó có cả tôi.

Tôi đi tới chỗ chú Sáu ngồi rồi quay sang hỏi chú:- Ủa cha con bị làm sao vậy chú, khi nãy con thấy cha ngất, vào nhà mọi người lại bảo cha đi mà con thấy cha mệt vậy làm sao đi đâu được chú?

Chú Sáu bảo tôi đi theo chú về nội rồi chú kể, tôi gật đầu đi theo chú, về nội thì hai chú cháu chạy vào phòng tôi, chú mới kể nho nhỏ đủ cho 2 người nghe:- Nãy lúc cả nhà đang trên đường đi nhậu về nhà thì cha con đột nhiên đòi nhảy xuống xe cho bằng được rồi còn đòi đi theo cô Lan của con, chú với cậu Ba phải tấp vào lề kèm ba con lại xong gọi điện cho mọi người báo tin, chú nghe Tư nói là mọi người đang chạy chậm mà nghe xong điện thoại thì phóng vèo lên, cậu Ba con cũng phóng theo chạy về nhà ngoại của con...

Tôi gật gật đầu chăm chú nghe:- Rồi sao nữa chú.

Chú Sáu cú đầu tôi:- Con nhóc này sao mày cắt lời chú thế hả.

Tôi ôm đầu lườm chú, chú không quan tâm kể tiếp:- Khiêng được cha con từ ngoài vào nhà là điều khó khăng, cha con lúc đó ổng nặng cực kì...

Tôi thầm nghĩ:" Nặng cũng đúng, cô Lan ngồi trên người cha tôi cơ mà không nặng mới lạ-,-"

Gạt suy nghĩ tôi nghe tiếp:- Chú nhớ lúc khiêng tận bốn năm người gì đó khiêng mới nổi cha con ấy, không biết ổng ăn gì mà nặng như heo, khiêng vào nhà được thì cha con bật dậy định bỏ chạy ra ngoài nhưng bị cản lại, cha con la hét ầm lên chú nghe được vài chỗ như:" Con Lan bị ăn hiếp, để anh đi theo nó bảo vệ nó" Chú không chắc đúng từ hay không nhưng cha con nói chủ đề là về cô Lan thì không sai được.

Trước khi con vô cô chú ngồi nói quá trời quá đất nói muốn gãy lưỡi cha con cũng không chịu nghe, vậy mà con vừa vô nói vài câu cha con đã bình tĩnh, con đúng là cục vàng của ông ấy.

Chú nhìn tôi cười, tôi cười không nổi nữa nên mỉm một cái rồi bảo chú đi về phòng đi tôi cần nghỉ, chú Sáu nghĩ tôi mệt nên cũng đi về rồi dặn dò tôi ngủ sớm, chú đi tôi đóng cửa quay về phía bên kia chiếc giường, cô ngồi đấy nhìn chằm chằm lấy tôi...
 
Back
Top Bottom