Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gia Gia Công Chúa

Gia Gia Công Chúa
Chương 20



Sở Tụng nhíu mày nhìn ta, chắc là không hiểu tại sao ta lại bình tĩnh đến vậy.

Phụ Hoàng triệu ba vị thái y cùng đến kiểm nghiệm.

Họ xem xét tỉ mỉ xong liền bẩm báo: "Bệ hạ, trong miếng bánh này quả thực có bỏ thêm thứ gì đó."

Sở Tụng thở hắt ra một hơi, nhìn về phía ta, mấp máy môi không thành tiếng: "Sở Gia, cùng c.h.ế.t đi!"

Phụ Hoàng cũng ngồi thẳng dậy, không dám tin: "Sở Gia!"

Thái y chính thấy sắc mặt Phụ Hoàng không ổn, vội nói: "Đúng là có thêm dược liệu, nhưng công hiệu của những dược liệu này chủ yếu là thư giãn gân cốt, lưu thông khí huyết, không gây hại cho cơ thể ạ."

Ta bổ sung: "Chút bột thuốc này có thể giúp người ta giải tỏa khí uất kết."

Thái y chính ngập ngừng vài nhịp thở, đáp: "Đúng là như vậy."

"Nhi thần thấy những ngày đó tâm trạng Phụ Hoàng u uất, Phúc nội thị lại nói Người ngày thường không thích uống thuốc, nên mới nghĩ ra cách này."

"Sau đó Lục hoàng muội lấy đi phần nhi thần chuẩn bị cho mình ăn, nhi thần nghĩ bánh này không độc, nên cũng không giải thích nhiều." Ta cười khổ một tiếng, "Có lẽ vì nhi thần không phải do Lan dưỡng mẫu sinh ra, nên dù nhi thần một lòng hiếu thảo, cũng luôn khiến người khác nghi ngờ."

Nói rồi, ta nhìn sang Sở Tụng: "Đại hoàng huynh, bây giờ huynh tin là muội không có ác ý với Lan dưỡng mẫu chưa?"

Sở Tụng lắc đầu: "Không, không thể nào."

"Nếu ngươi không dùng thuốc trong bánh, vậy ngươi đã làm thế nào?"

Có lẽ hy vọng kéo ta cùng c.h.ế.t đã tan vỡ, tinh thần hắn suy sụp.

Hắn lao tới nắm chặt vai ta, gằn giọng chất vấn:

"Ngươi nói cho ta biết, làm sao ngươi biết ta định bất lợi với ngươi mà sớm đối phó, lại làm sao hạ độc Lan Thứ nhân?"

"Là ai đang giúp ngươi?"

"Rốt cuộc là ai đang giúp ngươi!"

Các thị vệ vội tiến lên đè chặt hắn lại, Phụ Hoàng càng tức giận đạp mạnh hắn một cái:

"Chính ngươi phạm sai lầm lớn, không những không hối cải, còn định cắn bừa Ngũ muội ngươi để thoát tội!"

"Ngươi tưởng tội của ngươi chỉ là mưu sát huynh muội thôi sao? Ngươi nuôi nhiều binh lính như vậy để làm gì?"

"Thấy Trẫm dạo này sức khỏe không tốt, muốn tạo phản hả?"

"Có phải ngươi chỉ mong Trẫm c.h.ế.t sớm, để nhường cái ghế này cho ngươi ngồi không?"

Cơn thịnh nộ của đế vương khiến cả đại điện im phăng phắc, đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Ngay cả ngọn nến cũng không dám phát ra tiếng "lách tách".

Đại hoàng huynh mặt cắt không còn giọt máu, run lẩy bẩy: "Phụ Hoàng, nhi thần không có ý đó, hơn nghìn người kia chỉ là để nhi thần tự vệ, chút người đó không uy h.i.ế.p được Phụ Hoàng đâu."

Phụ Hoàng hừ lạnh: "Nếu không phải phát hiện sớm, ai biết cuối cùng ngươi định nuôi bao nhiêu người."

"Truyền chỉ của Trẫm, Đại hoàng tử mưu hại huynh muội, tự ý nuôi tư binh, phạt nặng năm mươi trượng, hành hình ngay lúc thiết triều. Sau đó đưa đến Tông Nhân Phủ giam giữ, cả đời không được ra!"

Bất kể Sở Tụng cầu xin thế nào, Phụ Hoàng cũng không lay chuyển, các thị vệ lôi hắn đi.

Tiểu Liễu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Điện hạ, xem ra Bệ hạ vẫn thương người, thánh chỉ này khiến Đại hoàng tử không bao giờ ngóc đầu lên được nữa rồi."

Phụ Hoàng thương ta ư?

Có lẽ là có một chút.

Nhưng vị trí của ta trong lòng Người, thực ra kém xa Đại hoàng huynh được Người tự tay nuôi nấng từ nhỏ.

Sở dĩ phạt nặng là vì Đại hoàng huynh nuôi binh, nuôi binh tức là có tâm tư tạo phản. Cuối cùng là lưỡi d.a.o kề vào chính cổ Phụ Hoàng, Người mới thấy đau, mới xuống tay tàn nhẫn.

Ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, mặt trời đã nhô lên khỏi đường chân trời.

Ta hỏi Tiểu Liễu: "Những bá tánh ở Thanh Thành Sơn c.h.ế.t vì chuyện này, đã được thu xếp ổn thỏa chưa?"

"Việc này Kinh Triệu Doãn đang xử lý, chắc là ổn thỏa rồi ạ."

"Tiểu Liễu, ngươi có để ý không, vừa rồi Phụ Hoàng từ đầu đến cuối không hề nhắc tới họ." Ta nhìn ánh dương ấm áp nơi chân trời, "Mang chút tiền bạc ra ngoài, an ủi gia đình những người bị hại đi."

Tiểu Liễu đỡ ta: "Điện hạ không cần bận tâm, chuyện này, bên kia đã sớm sắp xếp rồi ạ."

Sở Tụng bị phạt trước triều đình là một sự sỉ nhục lớn lao.

Điều này có nghĩa cả đời hắn không còn duyên phận với ngôi vị Thái tử. Ngoài việc dập tắt hy vọng của hắn, phần nhiều là để răn đe những hoàng tử, thần tử khác đang có ý đồ riêng, cho họ thấy kết cục của việc không giữ quy củ.

Sau năm mươi đình trượng, Sở Tụng chỉ còn thoi thóp.

Nửa tháng sau mới nghe lại tin tức về hắn, Tiểu Liễu đến bẩm báo: "Điện hạ, Đại hoàng tử mấy lần nhờ người gửi tin, muốn gặp người một lần."

Ta gặp Sở Tụng trong nhà lao của Tông Nhân Phủ.

Hắn râu ria lởm chởm, hai mắt vô thần, quần áo trên người rộng thùng thình, tóc tai rối bù búi tạm trên đỉnh đầu.

Nằm sấp trên chiếc giường ọp ẹp, đến đứng dậy còn khó khăn.

Thấy ta, hắn cười cười: "Ngươi đã chịu đến đây, vậy là muốn giải đáp thắc mắc trong lòng ta rồi sao?"

Hắn ghé sát lại, ánh mắt sắc lẻm: "Làm sao ngươi phát hiện ra cái bẫy ta giăng, rốt cuộc là ai đang giúp ngươi!"
 
Gia Gia Công Chúa
Chương 21



Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương.

Hắn thân là Đại hoàng tử, từng hô mưa gọi gió, dù nay bị giam ở Tông Nhân Phủ, Tứ hoàng huynh vẫn còn ở ngoài, chắc hẳn đã điều tra tới lui, cũng không tra ra được Cao Đạt có cấu kết mờ ám với bất kỳ ai.

Ta mỉm cười: "Bởi vì Cao Đạt vốn không phải nhận lời ai cả, ngày hôm đó, hắn thực sự là định đi cứu trợ thiên tai."

"Còn về việc làm sao ta phát hiện ra cái bẫy của huynh." Ta ngừng lại một chút, "Bởi vì ta sớm đã biết, huynh chưa bao giờ lo liệu cho t.h.i t.h.ể của mẫu phi ta. Rõ ràng chỉ cần một câu nói của huynh là xong, huynh lại mặc kệ bà bị vứt ở bãi tha ma."

"Nếu không phải người đó tốt bụng, mẫu phi ta đã sớm tan xương nát thịt."

"Huynh lấy cớ đi viếng mộ mẫu phi ta, thì có thể có ý tốt gì được?"

Sở Tụng mở to mắt: "Ngươi đã biết từ sớm, tại sao còn hợp tác với ta?"

"Bởi vì huynh là đối tượng hợp tác thích hợp nhất." Ta lạnh nhạt nói, "Trong cung này đâu đâu cũng là tai mắt của huynh, những chuyện như hãm hại g.i.ế.c người, đấu đá tranh giành này, huynh làm chẳng phải rất thuận tay sao?"

Sở Tụng "ha ha ha" cười phá lên: "Ta cứ tưởng ta đã khống chế được ngươi, không ngờ lại luôn là ngươi lợi dụng ta."

"Ngươi nói cho ta biết, đồng minh thực sự của ngươi rốt cuộc là ai? Tam đệ, Ngũ đệ, Lục đệ?" Con ngươi hắn đảo tròn, "Hay là Tứ đệ cùng mẹ với ta?"

Ta lùi lại hai bước: "Huynh sẽ sớm biết thôi. Phụ Hoàng sắc phong ai làm Thái tử, người đó chính là đồng minh thực sự của ta."

"Thực ra nếu huynh không muốn ta chết, ta sẽ vĩnh viễn không nói ra bí mật chúng ta liên minh hại người. Kẻ hại c.h.ế.t huynh, chính là sự đa nghi và sợ hãi của bản thân huynh."

Nói xong ta xoay người đi ra ngoài.

Sở Tụng gào thét ở phía sau:

"Sở Gia, ngươi quay lại đây cho ta!"

"Nói cho ta biết, người đó rốt cuộc là ai, là ai!"

"Còn nữa, ngươi làm thế nào để Lan Thứ nhân trúng kế?"

Ra khỏi Tông Nhân Phủ, Tiểu Liễu khẽ hỏi: "Điện hạ thật sự không nói cho hắn biết sao? Chúng ta dùng kế hay như vậy mà không cho ai biết, chẳng khác nào mặc áo gấm đi đêm?"

"Nô tỳ ngứa ngáy trong lòng quá, chỉ muốn vênh váo khoe khoang một phen."

"Ngươi có biết loại người nào c.h.ế.t nhanh nhất không?"

Tiểu Liễu chớp chớp đôi mắt to tròn.

"Kẻ vênh váo lắm lời c.h.ế.t nhanh nhất! Bây giờ còn lâu mới đến lúc mọi chuyện lắng xuống."

Nên bây giờ ta vẫn chưa thể nói cho Sở Tụng biết, sớm từ hơn một tháng trước, lúc làm túi thơm, ta đã bỏ thêm một ít dược liệu vào trong.

Cái túi thơm đó sau này bị Sở Dao lấy đi, tặng cho Tống Lan.

Vì mùi hương đặc biệt, Tống Lan đã treo nó ở bốn góc màn.

Túi thơm không có vấn đề, bánh ngọt cũng không có vấn đề.

Nhưng mùi hương của túi thơm trộn lẫn với dược liệu trong bánh ngọt, sẽ có tác dụng k1ch thích tình d ục.

Đây là điều mẫu phi đã dạy ta và Tiểu Liễu lúc nhỏ.

Bà nói: Đồ ăn là thứ thuần khiết tốt đẹp nhất trên đời này, lòng người mới là thứ hiểm ác nhất. Nếu chúng ta không nắm bắt được lòng người, sẽ làm vấy bẩn sự tinh túy của đồ ăn.

Bà dặn dò ta, nấu ăn làm bánh có thể chữa bệnh, nhưng cũng có thể g.i.ế.c người.

Tiếc là, cuối cùng ta vẫn không làm theo lời dạy của bà ngày đó.

Chuyện của Lan Thứ nhân và Sở Tụng đã giáng một đòn nặng nề vào Phụ Hoàng.

Sức khỏe của Người ngày một sa sút.

Nhưng có lẽ bị lời nói già cả của Tống Lan k1ch thích, Người bất chấp tình trạng sức khỏe của mình, ngày ngày đều sủng hạnh các phi tần trẻ tuổi.

Thường xuyên thúc giục Thái y chính kê đơn thuốc cho người.

Thuốc mạnh như vậy vốn rất hại người, nhưng mệnh lệnh của bậc đế vương lại không thể không tuân theo. Thái y chính tìm đến chỗ ta: "Ngũ công chúa Điện hạ, Bệ hạ vốn rất sủng ái người, người phải giúp khuyên nhủ Bệ hạ ạ!"

27

Ta nhíu mày: "Chuyện thế này, bổn công chúa sao tiện mở lời? Nhưng vì sức khỏe của Phụ hoàng, ta sẽ nghĩ cách."

Sáng hôm đó đến thăm Phụ hoàng, trên lối đi, ta xa xa trông thấy xe Xuân Ân Phượng Loan đi ra từ hướng Dưỡng Tâm Điện, chạy về phía Ngự hoa viên.

Người trong xe tâm trạng khá tốt, khẽ ngân nga một khúc hát dân gian, khiến cho ngày đông giá rét này cũng phảng phất đôi phần phong tình Giang Nam.

Tiểu Liễu khẽ nói: "Bên trong là An Quý Nhân đang được sủng ái gần đây. Lúc vào cung chỉ là một Đáp ứng, trong thời gian ngắn đã được thăng làm Quý nhân rồi, xem ra không để lời người nói vào lòng."

Ta nhớ nàng ta.

Trạc tuổi ta, trước đây khi Tống Lan còn tại vị, nàng ta không có ngày ngóc đầu lên được.

Lúc đó ta còn kín đáo nhắc nhở nàng ta: Phụ hoàng đã già rồi, không phải là đối tượng tốt cho nàng.

Nếu có thể chờ đợi, chưa chắc đã không có một tương lai mới.

Ta thu hồi ánh mắt: "Đi thôi, lời hay khó khuyên kẻ muốn chết."
 
Gia Gia Công Chúa
Chương 22



Trong Dưỡng Tâm Điện, Phụ hoàng đã dậy.

Phúc nội thị sai người truyền lời, Phụ hoàng gọi ta cùng dùng bữa sáng.

Cung nữ đang thay hương xông, ta đi ngang qua liếc nhìn một cái, nói: "Hương an thần này đốt ban đêm, khoảng một hai canh giờ cũng cháy hết. Phụ hoàng nay cơ thể không khỏe, những tro mịn này lơ lửng cũng khiến người khó chịu, sao các ngươi không xử lý kịp thời?"

Cung nữ vội vàng đáp: "Ngũ công chúa dạy phải, sau này nô tỳ không dám lơ là."

Phụ hoàng sắc mặt hồng hào, tinh thần trông cũng cực tốt, chỉ là nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện những tia m.á.u đỏ dày đặc dưới đáy mắt người.

Trong bữa ăn toàn là nói chuyện phiếm, không khí hòa hợp.

Nói chuyện một hồi, Phụ hoàng đột nhiên hỏi: "Gia nhi, các triều thần thúc giục Trẫm lập Thái tử, con thấy trong số các huynh đệ, ai làm Thái tử này là thích hợp?"

Ta sững sờ, hỏi lại: "Phụ hoàng người cơ thể khỏe mạnh, hà tất phải vội vàng như vậy?"

"Phụ hoàng là một đời minh quân, tốt nhất là Đại Sở này do Phụ hoàng mãi mãi cai trị."

Phụ hoàng cười ha hả: "Con bé này, hôm nay ra ngoài miệng bôi mật hay sao?"

Ta cười ngọt ngào: "Phụ hoàng, những lời nhi thần nói đều là thật lòng."

Phụ hoàng thu lại nụ cười: "Trẫm chỉ hỏi con thôi, con cứ mạnh dạn nói, đây tuy là quốc sự, cũng coi như việc nhà, con nói suy nghĩ của mình, không tính là lạm quyền."

Ta ngẫm nghĩ một lát: "Tứ hoàng huynh đi ạ."

Phụ hoàng rất ngạc nhiên: "Sao lại là nó?"

"Huynh ấy là con do Hoàng hậu nương nương sinh ra, nhi thần cũng nghe nói huynh ấy vốn có tiếng tốt, uy tín trong giới quan lại rất tốt ạ!"

"Còn gì nữa không?"

"Hết rồi ạ. Nhi thần vốn không thân thiết với mấy vị hoàng huynh hoàng đệ, chỉ có thể nghĩ đến huynh ấy."

Phụ hoàng thở dài, ánh mắt sắc bén trở nên dịu đi: "Trẫm đúng là hỏi thừa rồi."

Sợi dây căng chặt trong lòng ta cũng chùng xuống một chút.

Lão hồ ly quả nhiên vẫn còn ý định thăm dò ta.

May mà ta cảnh giác, tuyệt đối không lật bài tẩy vào lúc này.

Đại hoàng huynh và Tứ hoàng huynh cùng một mẹ sinh ra, Đại hoàng huynh có lòng bất chính đã bị cấm túc, Phụ hoàng sao có thể để Tứ hoàng huynh ngồi lên ngôi vị Thái tử?

Tứ hoàng huynh quan hệ tốt với triều thần, lúc này điều đó không những không giúp ích gì, ngược lại còn hại huynh ấy.

Nhưng Phụ hoàng thực sự bắt đầu cân nhắc người kế vị rồi.

Nhị hoàng huynh chân cẳng bất tiện, Tam hoàng huynh tính tình tàn bạo, Tứ hoàng huynh thì Phụ hoàng có khúc mắc, Ngũ hoàng huynh xuất thân không cao, Lục hoàng đệ và Thất hoàng đệ còn chưa đủ mười tuổi...

Nhất thời cũng không nhìn ra ai có ưu thế hơn.

Nhưng trong Kinh đô bắt đầu có tin đồn về ta.

Ngày đó ta đứng ra bảo vệ bá tánh, đúng là nghĩa cử cao đẹp.

Nhưng đồng thời, ta cũng thực sự bị bọn cướp bắt lên ngựa, có sự đụng chạm da thịt.

Trong mắt một số người, ta đã "bẩn" rồi.

Bao nhiêu hào quang cũng không che đậy được vết nhơ ta bị bọn cướp ôm ôm ấp ấp. Còn có người lén lút suy đoán, có lẽ bọn cướp giữa đường đã làm gì ta rồi.

Hoàng gia nói cứu ta nhanh chóng chính là cứu rồi sao?

Biết đâu chỉ là cách nói để che đậy bê bối thôi.

Họ tưởng tượng bậy bạ, hình dung ra...

Họ tặc lưỡi lắc đầu nói Ngũ công chúa đã bị thổ phỉ sờ mó qua, cho không họ cũng chẳng thèm.

Như thể làm vậy, ta thực sự không xứng với họ, lại càng tỏ ra họ coi thường quyền quý, nổi bật hơn người.

Những lời này có lẽ cũng truyền đến tai Phụ hoàng rồi, người bắt đầu sai người tìm kiếm ứng viên Phò mã cho ta.

Ngày này, Hứa Diễm nhắn lời, nói muốn gặp ta.

Kể từ ngày Đông chí đó, chúng ta không còn liên lạc, Tiểu Liễu khịt mũi nói: "Hắn ta không lẽ còn mặt dày đến nhắc chuyện bảo người đợi hắn đỗ đạt bảng vàng chứ?"

28

Ta và Hứa Diễm gặp nhau ở đình nghỉ mát trong thư viện.

Trời đông giá lạnh, lạp mai nở đúng độ, hương thơm thoang thoảng.

Hắn cúi người đưa một tấm thiệp mời: "Điện hạ, phụ thân đã tìm cho vi thần một mối hôn sự, ngày cưới là mười tám tháng giêng năm sau. Không biết có may mắn mời Điện hạ đến uống một ly rượu mừng không ạ?"

"Vi thần cũng muốn thực hiện lời hứa, nhưng phụ thân mẫu thân nghe lời đồn đại, nói nhà họ Hứa không thể cho phép người không trong sạch về làm dâu, lấy cái c.h.ế.t ra ép buộc..."

Ta còn chưa nói gì, Tiểu Liễu đã nổi giận trước.

Nàng xông tới hất bay tấm thiệp: "Hứa Diễm, ngươi coi Điện hạ của chúng ta là gì?"

"Dám nói những lời như vậy, ngươi không muốn cái đầu nữa à?"

...

Hứa Diễm "phịch" một tiếng quỳ xuống, liên tiếp dập đầu ba cái thật mạnh: "Vi thần không dám, chỉ là lệnh cha mẹ, lời mai mối, vi thần không dám trái lời."

"Là vi thần không có phúc phận này, xin Điện hạ đừng đau lòng, tức giận hại thân."

Ta cười: "Bổn công chúa tại sao phải đau lòng?"

"Bổn công chúa rất vui cho ngươi, chúc trước ngươi và phu nhân đầu bạc răng long, trăm năm hòa hợp."

Ta đưa tay, bẻ gãy một cành lạp mai đang nở rộ: "Hôn lễ bổn công chúa sẽ không đi, chuyện nhỏ nhặt thế này, không đáng để bổn công chúa hạ mình."

Ta đưa cành lạp mai vào tay hắn: "Này, đây là quà mừng tân hôn cho ngươi, tạ ơn đi."
 
Gia Gia Công Chúa
Chương 23



Hứa Diễm ngập ngừng, há miệng, dường như có chút không cam lòng: "Điện hạ, người thực sự không buồn chút nào sao?"

Ta có chút mất kiên nhẫn, lười diễn kịch nữa:

"Hứa Diễm, trước đây là bổn công chúa nhìn nhầm ngươi.

"Ở Thanh Thành Tự, kẻ địch trước mắt, ngươi không hề có trách nhiệm, hèn nhát ích kỷ.

"Bổn công chúa khó khăn lắm mới sống sót, ngươi lại sợ hãi lời đồn đại, vội vàng đính hôn, đổ hết trách nhiệm cho phụ thân kế mẫu.

"Ta dù có bị lời đồn bủa vây thế nào, vẫn là công chúa tôn quý nhất của Đại Sở."

Ta cúi người, nâng cằm hắn lên, nói từng chữ: "Tình yêu và hôn ước, chưa bao giờ là điều bổn công chúa cầu mong cả đời. Loại chuột nhắt như ngươi, càng không đáng để bổn công chúa bận tâm!"

Hứa Diễm mặt mày suy sụp, ngã mềm oặt trên nền tuyết.

Tiểu Liễu phẫn nộ nhổ một bãi nước bọt: "Đồ hèn, về soi gương lại đi, ngươi cũng xứng sao?"

Buổi tối Ngũ hoàng huynh Sở Duyệt đến tìm ta.

Cách tấm rèm châu, giọng huynh ấy trầm trầm: "Ngũ muội có trách huynh không?"

"Nếu không phải ngày đó huynh cố ý tiết lộ hành tung của muội ở Thanh Thành Sơn cho hắn, muội còn không biết bộ mặt thật của hắn. Ngũ ca, muội phải cảm ơn huynh!"

Sở Duyệt thở phào một hơi: "Muội hiểu là tốt rồi, huynh vốn cũng muốn nhân cơ hội thăm dò xem, hắn có mấy phần thật lòng."

"Ai ngờ hắn lại chẳng được tích sự gì như vậy."

Ta vén rèm lên: "Ngũ ca, lúc này đại cục chưa định, huynh không thích hợp đến tìm muội, mau về đi!"

Đúng vậy.

Đồng minh thực sự của ta, luôn là Sở Duyệt.

Mẫu phi của huynh ấy xuất thân cũng không cao, sau khi sinh Sở Duyệt, cũng chỉ được thăng làm Quý nhân, cũng không được Phụ hoàng sủng ái.

Khương Quý Nhân và mẫu phi có trải nghiệm tương tự, đều là vì Phụ hoàng vừa mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên, các bà liền phải từ bỏ mối lương duyên vốn đã định sẵn, nhập vào thâm cung này.

Mẫu phi lúc đó bệnh nặng, ta đầu tiên đi cầu xin Khương Quý Nhân, bà ấy đã ra sức giúp đỡ, Thái y mới đến xem bệnh cho mẫu phi.

Tiếc là phân vị của bà cũng không cao, thứ tốt như nhân sâm ngàn năm, chỗ bà cũng không có.

Sau đó mẫu phi bị vu oan giá họa mà qua đời, chính là Khương Quý Nhân và Sở Duyệt đã nhờ vả nhiều người, âm thầm tìm được t.h.i t.h.ể mẫu phi, an táng bà, dựng bia cho bà.

Cho nên, lúc đó Sở Tụng vừa nói đến chuyện bái tế, ta liền biết trong đó có gian trá.

Chỉ là một Khương Quý Nhân tốt như vậy, cũng không có kết cục tốt đẹp.

Vì đắc tội với Lan Quý Phi, bà c.h.ế.t vào sinh nhật ba mươi tuổi.

Từ lúc đó trở đi, ta và Sở Duyệt bề ngoài không thân, nhưng riêng tư lại luôn giữ liên lạc.

Sau khi mẫu phi qua đời, thực ra ta từng rất chán nản, không có động lực sống tiếp.

Chính huynh ấy mỗi ngày đều lén đến tìm ta, đem những thứ tốt ít ỏi của mình cho ta, và giúp ta tìm ra mục tiêu, khiến ta cố gắng sống tiếp.

Sinh nhật của ta và Sở Dao chỉ cách nhau ba ngày, người trong cung ai cũng nhớ đến nàng ta, chẳng để ý đến ta.

Phụ hoàng cũng vậy.

Chỉ có Sở Duyệt, năm nào cũng canh đúng giờ mang đến cho ta món quà chuẩn bị kỹ lưỡng.

Huynh ấy luôn nói: "Chúc mừng Gia nhi muội muội lại lớn thêm một tuổi."

Ta bị nước cây đuôi cá làm cho toàn thân ngứa ngáy khó chịu, chính huynh ấy đã lén bắt mấy con đom đóm đến để chuyển hướng sự chú ý của ta.

Ta chép sách bằng bút đồng cổ tay đau mỏi, cũng là huynh ấy lén mang thuốc mỡ đến.

...

Cho nên ta mới có giao du với Hứa Diễm, người học cùng huynh ấy.

Nhiều năm qua, ta ngoài sáng, huynh ấy trong tối.

Chúng ta trông như không hề liên quan, nhưng riêng tư lại liên kết chặt chẽ với nhau.

Trong thâm cung này, chúng ta là huynh muội thực sự, là người thân duy nhất tin tưởng lẫn nhau.

Sở Duyệt nhìn ta từ trên xuống dưới, đảm bảo ta không buồn bã, mới khẽ nói: "Gia nhi, những năm này muội đã làm đủ nhiều rồi, phần còn lại, cứ giao hết cho huynh."

29

Huynh ấy nắm lấy tay ta: "Huynh nhất định sẽ khiến mỗi kẻ có tội, đều phải trả giá."

Ngũ hoàng huynh bắt đầu thể hiện tài năng, dường như chỉ trong nháy mắt.

Phụ hoàng để mấy vị hoàng huynh hoàng đệ đều tham gia việc triều chính, huynh ấy được giao phần việc khó nhất, nhưng lại hoàn thành tốt nhất.

Phụ hoàng nhanh chóng phát hiện, huynh ấy có năng lực, có sự kiên định, không có dã tâm lại có lòng hiếu thảo.

Quan trọng hơn là, mẫu phi của Ngũ hoàng huynh đã mất, lại không có nhà ngoại mạnh mẽ.

Huynh ấy không có quá nhiều uy h.i.ế.p đối với Phụ hoàng.
 
Gia Gia Công Chúa
Chương 24: Hoàn



Đến tuổi này, không còn sự kiềm chế của Tống Lan, người đột nhiên phát hiện ra cái hay của mỹ nhân trẻ tuổi.

Trong những tiếng "Bệ hạ người thật lợi hại" của các tiểu tần phi này, người dần dần đánh mất bản thân.

Tìm lại được sự tự tin đã mất ở chỗ Tống Lan.

Ngày đó, người có lẽ muốn tìm chút trò vui mới lạ, nên đã gọi hai người mới mười sáu tuổi cùng chơi.

Người mới đang ngươi tới ta lui tranh sủng, người đột nhiên "oa" một tiếng nôn ra một ngụm m.á.u tươi, hai mắt trắng dã rồi ngất đi.

Ta và Sở Duyệt đến nơi sớm nhất, Dưỡng Tâm Điện rối thành một cục, các Thái y đang châm cứu.

Ta bịt mũi, bực bội khó chịu: "Đốt hương gì mà mùi nặng thế này? Còn không mau bưng ra dập tắt đi."

Các cung nữ không dám chậm trễ, nâng lư hương vội vàng đi ra.

Các Thái y chẩn đoán, Phụ hoàng là do uống quá liều thuốc cường thân kiện thể, khiến mạch m.á.u căng phồng dẫn đến ngất xỉu đột quỵ.

Người đã hao hết nền tảng vốn đã không nhiều của mình, ngày tháng đã không còn bao lâu.

Thái y chính ngầm báo chúng ta phải tranh thủ thời gian. Lúc Phụ hoàng tỉnh lại, các hoàng tử công chúa và quần thần đều quỳ bên giường.

Người đã không nói được nữa, nhưng đầu óc vẫn giữ lại một tia tỉnh táo.

Lúc này ngôi vị Thái tử là quan trọng nhất.

Thừa tướng lần lượt hỏi, Nhị hoàng huynh, Phụ hoàng lắc đầu.

Tam hoàng huynh, Phụ hoàng lắc đầu.

Tứ hoàng huynh, Phụ hoàng lắc đầu.

Đến Sở Duyệt, Phụ hoàng im lặng một lúc lâu, chậm rãi gật đầu.

Thừa tướng như trút được gánh nặng, viết chiếu chỉ lập Thái tử.

Có người vui có kẻ buồn, đám đông giải tán, Thái y chính dặn dò nhất định không được để Phụ hoàng kích động thêm. Ta ngồi bên giường Phụ hoàng, nắm c.h.ặ.t t.a.y người.

Đáy mắt vẩn đục của Phụ hoàng cũng có giọt lệ cảm động không nỡ.

Cung nữ nội thị đều đã lui ra, ta nhìn Phụ hoàng đang tàn tạ, từ từ nhếch môi cười.

Ta hỏi: "Phụ hoàng, người còn nhớ mẫu phi của con không?"

Đáy mắt Phụ hoàng lóe lên sự tức giận.

"Không không không, không phải Tống Lan, là mẹ ruột của con."

Phụ hoàng ngơ ngác.

Ta cười nhạt:

"Con biết ngay mà, người sớm đã quên bà ấy rồi.

"Bà ấy có đôi tay khéo léo, biết làm món bánh ngon nhất thế gian; bà ấy có giọng hát hay, biết hát khúc hát ru du dương nhất; bà ấy cũng có một tấm lòng tốt.

"Dù biết mình có thể bị phạt, cũng không nỡ nhìn người khác khó xử, nên đã thay thế người khác, đi hầu hạ người lúc say rượu."

"Người đã sủng hạnh bà ấy!" Đáy mắt ta mang theo hận ý, "Một đêm liền quên."

"Vốn dĩ bà ấy sắp được xuất cung, gả cho người thương thanh mai trúc mã. Người đàn ông đó đã đợi bà ấy mười năm, từ mười lăm tuổi đến hai mươi lăm tuổi.

"Lòng người dễ đổi thay, vậy mà hắn ta đợi mười năm, người có biết điều đó hiếm có đến nhường nào không?

"Bà ấy cũng là nữ nhân của người, bà ấy liều c.h.ế.t sinh con cho người. Người chiếm đoạt bà ấy, rồi lại coi thường bà ấy, mặc cho bà ấy tàn úa, mặc cho người phụ nữ yêu dấu của người, hắt nước bẩn lên người bà ấy!

"Không chỉ bà ấy, còn có Khương Quý Nhân, mẫu phi của Ngũ ca, bà ấy vốn cũng có vị hôn phu.

"Người không quan tâm, không quan tâm họ có vui vẻ không, cũng không quan tâm đ ến sống c.h.ế.t của họ, người chỉ cần niềm vui nhất thời của mình."

Ta đưa tay, từ từ vuốt v e cổ Phụ hoàng, mỉm cười: "Các bà vốn có thể có cuộc sống tốt đẹp hơn, các bà vốn có thể an nhiên hưởng tuổi già."

"Là người, người mới là đao phủ thực sự g.i.ế.c c.h.ế.t họ!"

Miệng Phụ hoàng không ngừng há ra, như con cá thiếu nước.

Là muốn biện giải, hay muốn gọi người?

Nụ cười của ta sâu sắc:

"Người có phải cảm thấy con lòng lang dạ sói, người tốt với con như vậy, mà con lại dám căm ghét người?

"Sự tốt đẹp người dành cho con bây giờ, đều là do con trăm phương ngàn kế, làm theo ý thích của người mà có được.

"Nhưng con vốn là con gái của người, trời sinh người đã phải yêu thương bảo vệ con.

"Người không xứng làm cha của con và Ngũ ca."

Phụ hoàng há miệng, i i a a: "Nghịch, nghịch tử..."

Ta ghé sát vào tai người, cười nói:

"Phụ hoàng, con nói cho người một bí mật, thực ra người vốn có thể không phải c.h.ế.t nhanh như vậy đâu.

"Là con và Ngũ ca, đã động tay động chân vào lư hương và đồ ăn thức uống của người.

"Còn nữa, Tống Lan ngoại tình, cũng là do con bỏ thuốc!

"Bà ta nói không sai, người già rồi, sớm đã không được nữa. Gần đây người cảm thấy lấy lại phong độ, đều là công lao của con và Ngũ ca đó!

"Ngôi vị Thái tử người trao cho huynh ấy, cứ coi như là báo đáp cho chuyện này đi!"

Phụ hoàng tức nổ phổi, mắt trợn tròn, liều mạng giãy giụa tay chân, lơ lớ hét lên: "Người đâu, người đâu..."

Ta vẻ mặt vô cảm, một tay bịt miệng mũi người:

"Ngủ đi, Phụ hoàng.

"Nhi thần sẽ ở đây bên cạnh người cho đến giây phút cuối cùng.

"Xuống dưới đó, nếu gặp những người phụ nữ người đã phụ bạc, nhớ phải chuộc tội cho tốt!"

Người quá yếu rồi, giãy giụa không được bao lâu, liền trút hơi thở cuối cùng.

Ta hít sâu một hơi, từ từ đứng dậy.

Trời sắp sáng, đêm dài đằng đẵng này, cuối cùng cũng qua rồi.

Ta chớp chớp mắt, đáy mắt đã đầy nước mắt, dùng giọng đau thương hoảng loạn hét lớn: "Người đâu, Phụ hoàng, Phụ hoàng không ổn rồi!"

Lời bạt

Sau khi Phụ hoàng qua đời, Sở Duyệt lên ngôi hoàng đế, gia phong ta làm Cố Luân Công chúa, ban thêm một tòa thành trì làm đất phong của ta.

Lại cho xây dựng phủ công chúa cho ta ở phía bắc thành.

Những người phụ nữ trong cung của Phụ hoàng, đều bị đưa đến chùa hoàng gia.

Tuy nhiên, Sở Duyệt sai người bí mật hỏi thăm họ, nếu họ muốn, có thể từ nay rời đi, sống ẩn danh giấu tên.

Huynh ấy cưới Phương Minh Nguyệt làm Hoàng hậu, triều thần có nhiều ý kiến phản đối.

Gia thế Minh Nguyệt mỏng manh, không có ích lợi gì cho việc củng cố ngôi vua.

Thái phó đề nghị huynh ấy cưới cháu gái dòng chính của Thừa tướng làm Hoàng hậu, Phương Minh Nguyệt có thể làm Phi.

Nhưng Sở Duyệt từ chối: "Nếu làm vậy, Trẫm và Phụ hoàng có gì khác nhau?"

Lại có người đề nghị huynh ấy gả ta cho các thế gia, thông qua liên hôn để giành được sự ủng hộ.

.

"Hoặc" Sở Duyệt làm Hoàng đế, Hứa Diễm với tư cách là người từng học cùng, lẽ ra phải được thăng tiến theo kiểu cá chép hóa rồng.

Nhưng vạn lần không ngờ tới, có người vạch tội nhà họ Hứa.

Sở Duyệt hạ lệnh điều tra triệt để, rất nhanh đã tra ra một loạt bằng chứng xác thực.

Nhà họ Hứa, kẻ thì bị tống giam, người thì bị lưu đày.

Đời này, Hứa Diễm cũng chẳng còn cơ hội bước chân vào chốn quan trường nữa.

Tiết Lập Xuân năm ấy, Sở Duyệt dẫn ta cùng đến phía Đông thành tham gia việc nông tang với bá tánh.

Từ xa, giữa đám đông, ta bắt gặp bóng dáng Hứa Diễm.

Hắn vận áo vải thô sơ, đầu bù tóc rối, mặt mày lấm lem, đang ngây ngốc nhìn về phía ta.

Ánh mắt ta và hắn chạm nhau, hắn kích động lao về phía trước, dường như có ngàn lời muốn nói.

Nhưng, ta nhanh chóng quay đi, giả vờ đứng không vững, nhẹ nhàng vịn lấy cổ tay Thế tử An Quốc Công đứng bên cạnh.

Vị Thế tử này mới tròn mười tám, mặt lập tức đỏ bừng.

Đúng là một thiếu niên lang dễ ngại ngùng, chẳng chịu được trêu chọc.

Có lẽ Tiểu Liễu nói đúng, cưới vài nam nhân vừa đẹp mã lại khỏe mạnh làm chồng, cũng là những tháng ngày thần tiên lắm chứ.

- Hết -
 
Back
Top Bottom