Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gia Gia Có Một Mái Ấm

Gia Gia Có Một Mái Ấm
Chương 20: Chương 24



24

Tôi nhìn tủ lạnh ở quê nhà đầy ắp, lại nhìn cốp xe của Cố Tiêu chất đầy rau.

"Bác sĩ Cố, rau này của anh đắt lắm đấy."

"Đắt gì chứ, ngàn vàng khó mua được một nụ cười của em." Anh cười dắt tôi đi dạo trên đường làng.

"Anh đối xử tốt với em thế này, có mưu đồ gì? Nói đi!"

"Anh có mưu đồ gì?" Anh cười nhéo má tôi, "Rõ ràng là em có mưu đồ, kéo anh lại, còn vô ơn thế này."

"Ai vô ơn chứ? Em để anh ngủ sofa à, hay để anh ngủ phòng trẻ con?"

Anh thở dài bất lực, "Ngủ đâu có quan trọng? Quan trọng là ngủ như thế nào."

Ngủ như thế nào?

Anh này đúng là không đứng đắn.

"Đồng nghiệp của anh biết anh thế này không?"

Tôi thật sự không biết nói gì hơn, ai mà biết vị bác sĩ Cố lạnh lùng kiêu ngạo kia, tan làm lại có bộ dạng khác nữa chứ.

"Các cô ấy không phải là em, làm sao mà biết?" Anh kéo tôi lại hôn một cái, "Anh chỉ cho em thấy bộ mặt khác của anh, không tăng giá đâu, đối xử tốt với anh một chút, được không?"

"Ai thèm chứ..." Tôi mắng anh không đứng đắn.

"Anh chuyển khoa rồi, sắp bị điều sang khoa nội rồi."

"A? Khi nào thế?"

"Tuần sau."

"Sao thế?"

"Khoa nội không vất vả như vậy, quan trọng là có nhiều thời gian cho bản thân hơn, em sắp sinh rồi, không có anh chăm sóc sao được."

Anh nói rồi, cúi xuống nghe động tĩnh của em bé.

"Em tự chăm sóc được, hơn nữa còn có mẹ anh nữa mà."

Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày Cố Tiêu lại vì tôi mà đổi khoa, dù gì anh cũng rất tâm huyết với khoa cấp cứu.

"Nó đá anh." Anh đột nhiên nhíu mày nghiêm túc.

"Thằng nhóc thối, đá anh thì được, đá mẹ nó thì không được, ngoan nào." Anh đưa tay giả bộ vỗ vỗ.

"Anh làm gì đấy." Tôi gạt tay anh ra, "Làm sao anh biết là con trai?"

Không thể trọng nam khinh nữ được.

"Nếu là con gái... anh không dám mắng đâu. Không nỡ." Anh nhìn tôi vẻ mặt ủy khuất.

Cố Tiêu này, sao càng ngày càng biết làm nũng vậy?

"Đúng rồi, anh có thứ này, nhờ em giữ hộ."

"Cái gì?" Vừa nói, tôi vừa cầm lấy một chiếc thẻ ngân hàng.

"Có ý gì đây? Bác sĩ Cố?" Tôi cười hỏi anh, "Muốn mua chuộc em? Nói cho anh biết nhé, chị đây đóng cửa trái tim rồi. Trừ khi..."

Trừ khi có tám múi bụng.

"Vậy em xem có đủ không."

Xem thì xem.

Tôi lấy điện thoại ra, đăng nhập ngân hàng.

Nhìn số tiền trong thẻ, mắt tôi sáng rực lên.

"Sao anh... sao anh có nhiều tiền thế này?" Tôi nói không ra lời.

"Tiền thưởng hồi đi học, lương thưởng ở bệnh viện, anh không dùng, cũng không có ai tiêu hộ... đều để dành."

Trời ơi, nghe đi, người này đúng là khoe khoang.

Sao anh không sớm đưa ra, hại tôi mua đồ cho con mà phải ki bo.

Đúng là, tôi xúc động đến...

"Cố Tiêu, hình như, hình như em tiểu ra rồi?" Tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

Anh vội vàng cúi xuống nhìn, quần tôi có vết nước.

"Nước ối vỡ rồi." Anh nói, bế bổng tôi lên rồi chạy.

"Này, anh đừng chạy nhanh thế." Tôi đã hoảng rồi.

Cố Tiêu hớt hải lái xe đưa tôi đến bệnh viện, vào thẳng khu nội trú.

Vào khu nội trú, mẹ anh và mẹ tôi ở lại với tôi, anh cầm kết quả kiểm tra đi bàn bạc với đồng nghiệp ở khu nội trú.

Cuối cùng ý kiến của anh là, mổ đẻ luôn.

"Ngôi thai không thuận, đầu thai quá lớn, đường sinh hẹp, dây rốn quấn cổ..." Anh bình tĩnh nói với tôi, "Anh không muốn giao tính mạng của em và con cho những rủi ro chưa biết, anh tin vào d.a.o mổ, mổ đẻ ít nguy hiểm hơn, em phải tin anh."

"Ừ."

Tôi đương nhiên tin anh.

Tôi tin anh hơn bất kỳ lúc nào.

Anh là bác sĩ, giao mạng sống cho anh, tôi rất yên tâm.

Ca mổ đẻ diễn ra vào 10 giờ tối, gây tê bán phần.

Trong quá trình mổ, bác sĩ gây mê luôn nói chuyện với tôi, làm tôi thả lỏng.

"Chồng cô lừa bọn tôi thê thảm, nói anh em tốt cùng độc thân cả đời, thế mà anh ấy lại lén lút có con."

"A, chuyện này..." Cái này không thể trách tôi.

"Anh có thê thảm bằng tôi không?" Bác sĩ phẫu thuật không vui.

"Cố Tiêu cái thằng nhóc đó, làm bác sĩ mấy năm rồi, mà lại bảo tôi cắt vết mổ cho đẹp một chút, lệch một milimet cũng đòi đánh gãy chân tôi, còn hỏi tôi có thể thắt nơ bướm không?"

"Đùa hả? Nơ bướm?"

Các bác sĩ y tá trong phòng phẫu thuật đều bị chọc cười.

"Thật là, cưng chiều vợ quá mức."

"Chị dâu, Cố Tiêu cái thằng nhóc đó, chỉ có chị trị được, về nhà trị nó đi, nó vênh váo đến mức bọn tôi không còn đường sống."

"A... được."

Tôi lặng lẽ gật đầu.

Khoảng nửa tiếng sau, tiếng khóc của em bé vang lên trong phòng mổ.

Lòng tôi thả lỏng.

"Đứa bé này trắng trẻo thật. Cố Tiêu được nhờ rồi."

"Chú ý từ ngữ!" Có người nhắc nhở.

"Chị dâu, tôi nói là đứa bé rất khỏe mạnh, là con trai." Bác sĩ cười hớn hở bế đến cho tôi xem.

"Ừ." Khi đứa bé được đặt bên má tôi, mắt tôi bỗng nhiên ướt.

Nhà họ Cố, Gia Gia, con yêu của tôi.

Ca mổ rất thuận lợi, tôi được đẩy ra ngoài, mẹ tôi, Cố Tiêu, mẹ Cố Tiêu đều đứng ngoài đợi.

"Xem con của cô này, cậu bé mập mạp, thật đáng yêu." Mẹ chồng bế em bé cho tôi xem.

"Có đau không?" Cố Tiêu nắm tay tôi hỏi.

"Không đau." Gây tê rồi, thật sự không cảm thấy gì.

"Vậy thì tốt." Nói xong anh quay lưng đi, lau nước mắt.

"Nhìn anh ta kìa, em chưa ra ngoài, anh ta cứ đi tới đi lui, tôi còn phát bực."

Mẹ anh phàn nàn với tôi.

Tôi không nói gì, chỉ vươn tay nắm lấy tay anh.

Anh quay lại, luôn nắm tay tôi, đi đến phòng bệnh.

### Cả đêm, anh ấy đều ở bên giường bệnh của tôi.

Khi em bé khóc, thay tã, mẹ chồng tôi lo liệu, anh ấy đứng đó học, bưng trà, đổ nước, chạy tới chạy lui.

Bận rộn một hồi, hai người lớn không chịu nổi nữa, đi khách sạn ngủ, chỉ còn lại Cố Tiêu ở lại với tôi và con.

"Em mệt không? Ngủ một chút nhé?" Anh ấy đứng bên giường hỏi tôi.

Tôi cả người mơ mơ màng màng, tác dụng thuốc tê vẫn chưa hết.

"Một chút, còn anh thì sao?"

"Anh không mệt." Anh cười nói, "Thức trắng bao nhiêu đêm rồi, cuối cùng cũng là vì chính mình."

"Ừ." Tôi mơ màng, không nói gì thêm, chỉ nghe anh ấy nói.

"Gia Gia, cảm ơn em."

"Ừ."

"Anh có nhà rồi, có em và Gia Gia."

"Ừ."

Tôi rất cảm động, tôi cũng vậy, vì anh ấy, tôi cũng có gia đình nhỏ của mình.

Cuộc sống lại nhìn thấy hy vọng.

Tương lai mỗi ngày sẽ chỉ tốt hơn ngày hôm trước.

"Anh yêu em." Anh nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.

Tôi không nói gì.

Nhưng nước mắt lại trào ra từ khóe mắt.

"Ừ, em cũng vậy."

Gia Gia cũng đã có gia đình.
 
Gia Gia Có Một Mái Ấm
Chương 21: Góc nhìn của Cố Tiêu - Phần ngoại truyện 1



### Góc nhìn của Cố Tiêu - Phần ngoại truyện

1

Ngày sinh nhật lần thứ 28, có rất nhiều họ hàng đến nhà.

Mấy người họ hàng đều giới thiệu đối tượng cho tôi.

Tôi chỉ cười, nói một câu: "Bận."

Tiễn hết tất cả họ hàng, mẹ kéo tôi, mặt đầy lo lắng, "Dù có bận đến đâu, cũng không thể bỏ qua việc lập gia đình, con nhìn ba con làm bác sĩ cả đời, không phải cũng có con đấy sao."

Tôi ôm mẹ cười, "Đó là vì ba gặp được mẹ, nếu con gặp được một cô gái giống mẹ, con cũng sẽ kết hôn."

"Con chỉ biết lừa mẹ." Mẹ không vui liếc tôi một cái, rồi nhìn ba, trách móc, "Tất cả là tại anh, tự học y còn để con học y, giờ thì tốt rồi, cả ngày anh em đều bận, nhà chỉ còn mình em, con trai bây giờ ngay cả vợ cũng không tìm được."

"Học y cứu người, có gì không tốt chứ." Ba không ngờ bị đụng đến mình, chỉ nói một câu rồi không nói nữa.

Tôi cười nhìn họ, trong lòng không khỏi dâng lên chút cảm xúc.

Miệng mẹ nói là trách ba, nhưng việc nhà, nấu ăn, giặt giũ, mẹ đều giành làm hết, vì mẹ biết ba mệt mỏi ở bệnh viện, không bao giờ để ba đụng vào những việc này.

Ba về từ bệnh viện, mẹ luôn xoa bóp vai cổ cho ba, sợ ba đứng lâu không thoải mái.

Ba cũng chưa bao giờ nói lời nặng nề với mẹ.

Mấy chục năm như một ngày, tình cảm của họ tốt đến nỗi mỗi lần tôi về nhà đều bị ăn cẩu lương.

Hôm đó, ba gọi tôi vào thư phòng, nói chuyện công việc.

Nói được một lúc, ba đột nhiên hỏi tôi: "Vẫn còn liên lạc với cô ấy không?"

Tôi sững người một chút.

Chỉ một giây, tôi biết ngay ba đang nói về ai.

Sáu năm rồi, tôi nghĩ, tôi đã bận rộn đến mức quên mất cô ấy, tôi nghĩ bất kỳ ai nhắc đến cô ấy, tôi cũng sẽ không cảm thấy gì.

Nhưng ba vừa nhắc đến, tôi lại thấy không thoải mái.

"Không." Tôi đáp qua loa.

Ba nhìn tôi một cái, "Vậy những cô gái mẹ giới thiệu cho con, sao con không gặp một ai?"

"Bận..."

Ba nhìn tôi với ánh mắt đầy ý nghĩa, thở dài, "Con đã 28 tuổi rồi, vẫn chưa hiểu chuyện."

Tôi không nói gì thêm.

Ba cũng không nói gì nữa.

Nhưng đêm đó, một mình nằm, cô đơn lan tỏa, tôi lại nghĩ về cô ấy.

Cô ấy tên là Trần Gia.

Cả trường đều biết cô ấy theo đuổi tôi suốt bốn năm.

Ban đầu tôi không có cảm giác gì với cô ấy, cô ấy ngày ngày chạy theo tôi, làm tôi thấy phiền.

Sau đó có tin đồn nói tôi không thích cô ấy vì cô ấy hơi béo, rồi cô ấy bắt đầu điên cuồng giảm cân, tôi nhìn cô ấy ngày càng gầy đi, càng thấy phiền hơn.

Khi cô ấy giảm cân, thời gian cô ấy tìm tôi cũng ít đi, nói là phải gầy đi rồi mới tìm tôi.

Lúc đầu, tôi cảm thấy mình cuối cùng đã được giải thoát.

Cuối cùng không phải lo lắng cô ấy đột nhiên xuất hiện trên đường tôi đến thư viện, cũng không phải lo lắng cô ấy ngồi ở sân thể dục nhìn tôi chơi bóng, cũng không phải lo lắng cô ấy đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi khi tôi ăn cơm ở căng tin...

Nhưng chỉ sau vài ngày, tôi thấy không thoải mái, như thiếu gì đó...

Nhưng lại không biết thiếu gì.

Hôm đó trở về ký túc xá--

"Cô ấy ngày ngày ra sân chạy bộ giảm cân."

"Ai cơ?"

"Cô gái nhỏ theo đuổi Cố Tiêu đó."

"Trời, nghị lực thế sao?"

"Cố Tiêu, anh nên đáp ứng người ta đi, người ta cố gắng thế, anh em không chịu nổi rồi."

Tôi thật sự cạn lời.

"Đừng lôi tôi vào."

Mỗi lần họ nói đùa như vậy, tôi đều không để ý.

"Cố Tiêu, anh chắc chắn không đi xem à? Trần Gia ngày càng xinh hơn, cô ấy gầy đi nhiều rồi."

"Trần Gia vốn đã xinh rồi, béo một chút càng xinh, bây giờ gầy rồi cảm giác khác."

"Anh chắc chắn không đi xem à? Gần đây có nhiều chàng trai đòi xin WeChat của cô ấy."

"Liên quan gì đến tôi?" Tôi cười lạnh.

"Được được, không liên quan đến anh."

"Nghe nói tên đào hoa bên khoa thể thao, cái tên bạn gái đổi mỗi tuần ấy, cũng nhờ người xin WeChat của cô ấy rồi."

"Anh em sợ cô ấy lầm đường lạc lối thôi mà..."

Tôi im lặng, không nói gì, "Người khác xin thì cho?"

"Cô gái nhỏ khônghiểu gì, dễ bị lừa nhất."

...

Cô gái nhỏ không hiểu gì, dễ bị lừa nhất.

Câu này làm tôi khó chịu suốt đêm.

Sáng hôm sau, tôi đi ra sân.

Chạy vài vòng, vẫn không thấy bóng dáng Trần Gia đâu.

Sau đó tôi liên tục đi mấy tuần, vẫn không thấy cô ấy.

Không lẽ...

Cô ấy thực sự bị tên lừa đảo lừa rồi?

Không phải là tôi thực sự quan tâm cô ấy nhiều, chỉ là nghĩ cô ấy theo đuổi tôi lâu như vậy, cuối cùng bị lừa, tôi thấy mất mặt, tôi nghĩ mình cần nhắc nhở cô ấy.

Nhưng liên tục một hai tháng không thấy cô ấy, tôi có chút lo lắng.

Tôi thậm chí không có WeChat của cô ấy, không biết làm sao để nhắc nhở.

Đang lo lắng, bạn cùng phòng hỏi tôi: "Anh ghét Trần Gia đến vậy sao, cô ấy chạy bộ buổi tối, anh chạy buổi sáng, chỉ để tránh cô ấy?"

Tôi sững người.

Thảo nào tôi luôn không gặp cô ấy.

"Coi... coi như vậy." Tôi miễn cưỡng đáp.

Dù miệng nói vậy, nhưng tôi không kìm được mà chuyển thời gian chạy bộ sang buổi tối.

### Tôi cuối cùng cũng gặp lại cô ấy.

Cô ấy thật sự gầy đi rất nhiều.

Khi cô ấy chào hỏi tôi, tôi cố tỏ ra lạnh lùng, như không nhận ra cô ấy, nhưng thực tế tim tôi đập rất nhanh.

Nhanh đến mức tôi quên mất lý do tại sao tôi lại đến tìm cô ấy.

Tôi không hiểu nổi, rõ ràng rất phiền cô ấy, nhưng lâu không gặp, vừa thấy cô ấy, lại có cảm giác tim đập rộn ràng, những cảm xúc bồn chồn trước đó cũng được xoa dịu.

Tôi và cô ấy chạy cùng nhau mấy vòng, cuối cùng cô ấy xin WeChat của tôi, ban đầu tôi định từ chối, nhưng lại không làm vậy.

Sau khi về ký túc xá, cô ấy nhắn tin "Chúc ngủ ngon."

Lẽ ra tôi không nên trả lời, nhưng tôi lại nhắn lại "Chúc ngủ ngon."

Tôi nằm trên giường, suy nghĩ cả đêm mà vẫn không thông.

Điều làm tôi khó hiểu hơn là, tôi lại liên tục đến sân vận động, để tình cờ gặp cô ấy.

Cô ấy đã làm gì khiến tôi bị thu hút thế này?

Sau khi nghĩ lại, tôi tự nhủ, nếu cô ấy nhất định phải thích tôi như vậy, tôi cũng không phản đối, dù sao cũng hơn việc cô ấy bị gã đàn ông xấu lừa gạt.

Nghĩ vậy, tôi dần dần thử chấp nhận cô ấy.

Một buổi tối nọ, cô ấy rủ tôi đi xem phim, khi nhân vật nam nữ chính phá vỡ mọi trở ngại để ở bên nhau, không khí trở nên rất lãng mạn, cặp đôi ngồi cạnh chúng tôi bắt đầu hôn nhau.

Cô ấy quay sang nhìn tôi, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào tôi, rõ ràng là muốn hôn tôi.

Tôi giật mình.

Đang lúc tôi lo lắng không biết nên làm gì tiếp theo, cô ấy cười hỏi tôi: "Cố Tiêu, anh làm bạn trai em nhé?"

Làm bạn trai?

Chỉ là làm bạn trai, không phải hôn tôi?

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không, tôi thật không biết nếu cô ấy thật sự hôn tôi, tôi có nên đẩy cô ấy ra không.

Cũng không phải là không được, nhưng liệu có quá nhanh không?

Dù sao tôi và cô ấy còn chưa từng nắm tay nhau...

Tôi kìm nén cảm xúc trong lòng, bình tĩnh nói một chữ "Được."

Tôi tưởng thế là xong, nhưng--

Cô ấy trực tiếp ngẩng đầu lên và chủ động hôn tôi.

Đó là nụ hôn đầu của tôi.

Tôi ngay lập tức cảm thấy đầu óc trống rỗng, tay chân không biết phải làm gì.

Cô ấy sao lại bạo dạn như vậy? Tôi vừa đồng ý làm bạn trai cô ấy, cô ấy đã đối xử với tôi như thế này, nếu ba năm trước tôi đã đồng ý, không biết cô ấy còn làm gì quá đáng hơn không...

Chỉ là, môi cô ấy thật mềm, tôi đáng xấu hổ khi hy vọng cô ấy tiếp tục phóng túng.
 
Gia Gia Có Một Mái Ấm
Chương 22: Góc nhìn của Cố Tiêu - Phần ngoại truyện 2



### 2

Những ngày tháng bên Trần Gia khá bình yên.

Tôi là người tính cách lạnh lùng, cô ấy hoạt bát vui vẻ, dường như có thể hòa nhập với bất kỳ ai.

Vì vậy, khi dẫn cô ấy đi đâu, tôi không bao giờ phải lo cô ấy sẽ tạo không khí gượng gạo.

Thực ra không chỉ có thế, cô ấy thực sự là một người khiến người khác yên tâm, rất độc lập.

Bạn gái của người khác, ngày nào cũng gọi điện nói chuyện với bạn trai, gặp chuyện gì nhỏ cũng cần bạn trai giải quyết.

Nhưng cô ấy không như vậy.

Khi đi chơi, cô ấy sẽ tự lập kế hoạch tuyến đường, tự tìm hướng dẫn du lịch, chuẩn bị mọi thứ cần thiết.

Khi bị bệnh, cô ấy sẽ tự đến bệnh viện, không khóc, không gây rối.

Cô ấy trước mặt tôi, lúc nào cũng cười vui vẻ, khiến tôi cảm thấy rất thoải mái.

Nhiều lúc tôi nghĩ, cả đời này chỉ có cô ấy thôi, có cô ấy bên cạnh, tôi cảm thấy cuộc sống thật yên bình.

Gần đến ngày tốt nghiệp, tôi nghe cô ấy nói muốn về làm việc ở thành phố quê nhà, tôi bàn với ba, quyết định đến thành phố của cô ấy.

"Khi nào đưa bạn gái về nhà ăn cơm?" Ba tôi tôn trọng quyết định của tôi.

Trước đó, ba luôn muốn tôi làm việc ở bệnh viện của ông, để mẹ tiện chăm sóc tôi và ba.

Vì vậy, khi tôi chọn đến thành phố của cô ấy, mẹ tôi có phần không vui.

"Sắp rồi, đợi con có kết quả phỏng vấn đã."

"Ừ, yêu xa không phải là cách hay, ba không ngăn con, đã quyết định đến thành phố của con bé, thì nên gặp mặt bố mẹ con bé, định đoạt mọi thứ." Ba tôi trong chuyện này hiểu biết hơn mẹ nhiều.

"Con một mình ở đó, bệnh viện chắc chắn rất bận, mẹ không giúp gì được." Mẹ có phần lo lắng.

"Con cái lớn rồi, sau này còn phải lập gia đình, sẽ có người yêu thương, bà thật là..." Ba trách mẹ, vẫn coi tôi như trẻ con.

Sau khi nói chuyện với bố mẹ, tôi cảm thấy rất vui.

Nghĩ đến việc sau này sẽ cùng Trần Gia xây dựng gia đình, tôi cảm thấy vô cùng an tâm.

Ngày nhận kết quả phỏng vấn, tôi rất vui.

Cuộc đời tôi luôn thuận buồm xuôi gió, tôi nghĩ không có việc gì khiến tôi cảm thấy kích động như thế.

Nhưng khi nghĩ đến việc có thể sống và làm việc ở thành phố của cô ấy, cuối cùng cùng cô ấy xây dựng gia đình, tôi thực sự muốn ngay lập tức nói với cô ấy tin vui này.

Nhưng chưa kịp nói với cô ấy, cô ấy đã nhắn tin nói muốn chia tay.

Hai từ chia tay như tạt cho tôi một gáo nước lạnh.

Tôi tự kiểm điểm, gần đây vì tìm việc, phỏng vấn, thật sự có phần bỏ quên cô ấy.

Tôi bảo cô ấy đừng đùa.

Nhưng cô ấy nói đã nghĩ kỹ rồi, muốn chia tay.

Lúc đó, tim tôi như bị xé rách.

Tôi cảm thấy mình bị cô ấy phản bội.

Có thể nói tôi ghét cô ấy không?

Tôi không biết.

Chỉ là từ đó về sau, ai nhắc đến tên cô ấy, tim tôi đều đau.

Cô gái đầu tiên tôi thật lòng đối xử, lại đùa giỡn tôi, giẫm lên tình cảm của tôi, tôi nghĩ cả đời này tôi sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa.
 
Gia Gia Có Một Mái Ấm
Chương 23: Góc nhìn của Cố Tiêu - Phần ngoại truyện 3



### 3

Tôi và cô ấy chia tay rồi.

Nhưng công việc đã ký hợp đồng, vẫn phải làm 5 năm.

Công việc vẫn phải tiếp tục.

Tôi ở lại thành phố của cô ấy, cảm nhận sự tồn tại của cô ấy, nhưng cô ấy không còn yêu tôi nữa, nghĩ đến điều này, tôi cảm thấy khó thở.

Để làm tê liệt bản thân, tôi tự nguyện đến khoa cấp cứu bận rộn nhất.

Khám bệnh, cấp cứu, phẫu thuật... mỗi ngày bận rộn đến chóng mặt, tôi cuối cùng cũng không còn nghĩ đến cô ấy nữa.

Tôi thậm chí không về nhà, ngày nào cũng ở ký túc xá của bệnh viện.

Tôi bắt đầu không hiểu, tôi ở đây bận rộn hàng ngày, là vì cái gì...

Nhưng khi các bệnh nhân khác nhau được đưa vào, tôi hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ tại sao, tôi như một cái máy được lên dây cót, khi nào dây cót chưa ngừng, tôi không thể dừng lại.

Bạn học nhắn tin nhắc tôi tham dự buổi họp lớp, tôi vừa tan ca đêm.

Tôi không thể nào tham dự buổi họp lớp đó, không có ý nghĩa gì.

Nhưng khi nhìn thấy tên và ảnh của một người quen thuộc trong tin nhắn, tim tôi lại đập mạnh.

Sáu năm rồi, sáu năm không gặp.

Cô ấy vẫn cười rạng rỡ như vậy, vẫn làm tim tôi rung động.

Như bị ma xui quỷ khiến, tôi vẫn đến buổi họp lớp.

Vừa đến đã nghe bạn bè hỏi cô ấy:

"Cậu đã đi xem mắt bao nhiêu lần rồi?"

"Không biết nữa, chắc vài chục lần..." Cô ấy trả lời thản nhiên.

Khi nhìn thấy tôi, cô ấy hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ ngạc nhiên một chút.

"Xem mắt nhiều như vậy, sao vẫn chưa có bạn trai?" Bạn học lại hỏi.

"Sắp rồi, sắp có rồi." Cô ấy cười nói, "Tháng sau còn một buổi, nếu điều kiện ổn, thì lấy chồng thôi."

Lòng tôi cảm thấy nhói đau.

Cô ấy nói nhẹ nhàng như vậy, ngay cả khi nhìn tôi, ánh mắt cũng không dừng lại lâu hơn vài giây.

Tôi đối với cô ấy, rốt cuộc là gì?

Đêm đó tôi uống rất nhiều rượu.

Chỉ cần nghĩ đến lời cô ấy nói, lòng tôi lại rối bời.

Sau đó, tôi say.

Điều kỳ lạ là, tôi nhìn thấy cô ấy ở nhà tôi.

Cô ấy ôm tôi, cho tôi uống nước, bảo tôi đừng ngủ vội, ăn chút thuốc giải rượu.

Tôi ngoan ngoãn uống thuốc.

Cô ấy ngồi đó, nhìn tôi rất lâu rất lâu.

Tôi cảm thấy tim mình rung động, lại không khỏi bật cười trong lòng.

Tôi cười mình, ngay cả trong mơ, nhìn thấy cô ấy cũng rung động như vậy.

Trong mơ, cảm xúc của tôi càng không thể kiểm soát, tôi hôn cô ấy, muốn chiếm lấy cô ấy...

Sáng thức dậy, chạm vào chỗ trống bên cạnh, tôi cảm thấy trống trải chưa từng có.

Quả nhiên là mơ sao?

Nhưng tại sao lại chân thực đến vậy, chân thực đến mức khi tỉnh dậy không có cô ấy, tim tôi đau đớn vô cùng.

Một thời gian sau, tôi lại gặp cô ấy.

Ở bệnh viện của chúng tôi.

Cô ấy đến cùng một người đàn ông.

Tìm hiểu ra là cô ấy đến cùng người đó để làm kiểm tra trước hôn nhân, tim tôi như bị người ta moi mất.

Cả người tôi thất thần cả ngày.

Cô ấy sắp kết hôn rồi, với người đàn ông đó.

Tôi suy nghĩ rất lâu, rơi vào trạng thái tự nghi ngờ bản thân sâu sắc.

Từ nhỏ đến lớn tôi luôn là học sinh xuất sắc trong mắt thầy cô, là người xuất chúng trong mắt bạn bè, họ hàng bạn bè đều khen ngợi tôi sự nghiệp thành công, lãnh đạo trong viện cũng thường xuyên khen tôi kỹ thuật giỏi.

Lúc đi học, tôi đã giành hết tất cả học bổng, khi đi làm, các giải thưởng lớn nhỏ trong bệnh viện tôi cũng giành hết.

Nhưng, những điều đó có ích gì chứ?

Tôi lại không biết mình thua kém người đàn ông đó ở điểm nào.

Sau vài ngày suy sụp, cô ấy lại đến.

Cô ấy ngồi trước mặt tôi, đưa cho tôi một tờ giấy khám thai, nói rằng cô ấy đã mang thai, nói tôi là cha đứa bé.

Tôi đã không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc đó như thế nào.

Trong mắt cô ấy, tôi rốt cuộc là gì?

Cô ấy đã sắp kết hôn, mang thai con người khác, cãi nhau xong, lại đến tìm tôi cầu hòa?

Khi bình tĩnh lại, tôi rơi vào trạng thái giằng co.

Tôi không biết nên vui hay nên khóc, cãi nhau xong, cô ấy có lẽ sẽ không kết hôn với người đó nữa?

Tôi bị suy nghĩ này của mình làm sợ hãi, cố gắng tự nhắc mình tỉnh táo.

Nhưng tôi lại không thể kiểm soát, lo lắng cho tình trạng của cô ấy, thậm chí đi tìm bác sĩ sản khoa của cô ấy, nói cô ấy là bạn tôi, thực ra là muốn hỏi thăm tin tức của cô ấy.

Nghe nói cô ấy tình trạng không tốt, tôi lại rất lo lắng cho cô ấy.

Tôi không ngờ, cô ấy lại tìm tôi, nói đứa bé là của tôi, rằng tối hôm họp lớp đó, không phải mơ, mà là...

Tôi ngạc nhiên đến không thể nói thành lời.

Tình hình bây giờ là, tôi phải cưới cô ấy, phải giữ lại đứa bé này.

Mỗi tối tôi gọi điện cho cô ấy, hỏi về tình trạng của đứa bé, cô ấy trả lời qua loa.

Tôi rất mâu thuẫn, không biết cô ấy nghĩ gì.

Bây giờ cảm giác của tôi là, cô ấy vốn định kết hôn với người khác, tôi phá hỏng việc tốt của cô ấy, cô ấy cũng vì đứa bé mới đến tìm tôi, dù là khả năng nào, tóm lại, cô ấy không phải vì thích tôi.

Lòng tôi không sao yên ổn.

Tôi dẫn bố mẹ đến nhà cô ấy bàn chuyện hôn sự.

Ban đầu tôi nghĩ, hôn sự định đoạt rồi, tôi sẽ yên tâm, cũng không cảm thấy lo lắng nữa.

Nhưng lại biết được một tin còn kinh ngạc hơn.

Bố tôi là bác sĩ chính của em gái cô ấy, gia đình họ đã quen biết bố tôi từ 10 năm trước.

Vì vậy, Trần Gia ban đầu quen biết tôi, ban đầu theo đuổi tôi nhiệt tình, là vì thích tôi, hay vì bố tôi là bác sĩ của em gái cô ấy, cô ấy chỉ muốn lợi dụng tôi để em gái cô ấy được điều trị?

Cô ấy chọn tôi khi học đại học, rồi bỏ rơi tôi; bây giờ chọn tôi, chọn giữ lại đứa bé, rốt cuộc có phải thật lòng?

Chuyện hôn sự bàn không được vui vẻ.

Tôi muốn một lời giải thích, tôi chờ cô ấy cho tôi một lời giải thích.

Dù là một lời nói dối, cô ấy nói vì thích tôi mới chọn tôi, mọi điều cô ấy làm chỉ vì tôi, tất cả chỉ là trùng hợp.

Cô ấy nói gì tôi cũng tin.

Dối tôi cũng được, ít nhất tôi còn có thể tự dối mình để tiếp tục mối quan hệ.

Cô ấy nói một lần, tôi sẽ tự thuyết phục mình một trăm lần.

Nhưng, cô ấy không giải thích gì.

Khi ra về, tôi rất thất vọng, thậm chí tuyệt vọng.

Bất kể cô ấy vì mục đích gì, những việc tôi đã làm, tôi phải chịu trách nhiệm.

Kết hôn, sinh con, cô ấy muốn gì, tôi cũng có thể đồng ý.

Nhưng lòng tôi, trong thời gian ngắn khó mà chấp nhận cô ấy.
 
Gia Gia Có Một Mái Ấm
Chương 24: Góc nhìn của Cố Tiêu - Phần ngoại truyện 4



### 4

Sau đó, cô ấy chuyển đến nhà tôi.

Nhưng tôi không muốn về nhà.

Tôi không biết đối diện với cô ấy như thế nào.

Nhưng tôi lại rất lo lắng cho cô ấy và đứa bé, chỉ có thể thông qua bác sĩ của cô ấy để biết tình hình mỗi lần khám thai.

Khoa lại sắp xếp cho tôi trực đêm nửa tháng, buổi tối thỉnh thoảng tôi gọi điện cho cô ấy, cô ấy cũng chỉ nói vài câu rồi không nói nữa.

Tôi cảm thấy tự mình tìm rắc rối, nên chỉ nhắn tin cho cô ấy.

Sau đó bệnh viện bận rộn đến chóng mặt, tôi gần như không còn thời gian nhắn tin.

Mẹ tôi cũng rất thất vọng về cuộc hôn nhân của tôi.

Bà vui mừng, hạnh phúc khi tôi lập gia đình, nhưng tình trạng của em gái Trần Gia thật sự rất khó xử lý.

"Con nghĩ kỹ chưa? Tình trạng của em gái cô ấy, nếu con kết hôn với cô ấy, con phải chịu trách nhiệm cả đời, đây không phải chuyện dễ dàng.

Hơn nữa, tình trạng của cô ấy, không biết sau này có ảnh hưởng gì đến đứa bé không." Mẹ tôi gọi điện, nhắc đến chuyện này là rất lo lắng.

Tôi im lặng một lúc, "Con và Trần Gia đã kết hôn, Trần Ngọc cũng coi như là em gái con, con phải có trách nhiệm."

Mẹ tôi bị tôi làm cho tức đến mức không nói nên lời, đành cúp máy.

Tôi hiểu được nỗi lo của mẹ.

Nhưng, từ khi quyết định kết hôn, tôi đã chuẩn bị tâm lý để chấp nhận gia đình của cô ấy.

Tôi không thể ích kỷ chỉ chọn cô ấy mà không chọn gia đình của cô ấy.

Về việc này, bố tôi lại khá lạc quan.

"Tình trạng của em gái Trần Gia, bố đã gặp cả vạn lần rồi, lâu rồi không còn cảm giác gì." Ông dừng lại một chút, "Bệnh tật ở khắp nơi, không có gì đáng sợ, làm bác sĩ con không nên sợ hãi. Chúng ta chỉ có thể hết sức chữa trị cho từng bệnh nhân, làm hết sức mình rồi phó mặc số phận.

"Con trai, con người ai rồi cũng chết. Quan trọng là trước khi c.h.ế.t có sống hết mình không, tìm một người con muốn ở bên cả đời, sống tốt nửa đời còn lại, mới không uổng phí một kiếp người.

"Bố lo lắng nhất là, Trần Gia đã chịu đựng quá nhiều, con có đủ niềm tin để đi cùng cô ấy không, để không làm cô ấy thất vọng buồn khổ?"

Sau cuộc gọi, tôi lại rơi vào suy nghĩ.

Tôi đang nghĩ, cả đời này, tôi thực sự muốn gì?

Tôi không biết.

Chỉ là, mỗi lần nhớ lại những ngày ở bên Trần Gia, nghĩ đến mỗi ngày tan làm đều có thể gặp cô ấy, tôi lại cảm thấy yên lòng.

Hôm đó, Trần Gia đến khám, còn ghé qua khoa của tôi.

Tôi đang ngủ.

Mở mắt ra, nhìn thấy cô ấy, như trở về thời đại học, lần đầu tôi gặp cô ấy ở sân vận động.

Rõ ràng mới chỉ nửa tháng không gặp, nhưng cảm giác như lâu ngày gặp lại, tim đập nhanh hơn.

Tôi nhìn cô ấy, tự dưng mỉm cười.

Cười bản thân, giận dỗi với cô ấy lâu như vậy, mà khi gặp lại, tất cả giận dỗi đều tan biến.

Tôi chỉ muốn gặp cô ấy.

Tôi tiễn cô ấy ra bến xe, lưu luyến không nỡ, chưa bao giờ cảm thấy phụ thuộc vào ai đó như vậy.

Buổi tối, sau ca trực đêm đã muộn lắm rồi, tôi vẫn về nhà.

Kết quả, đầy hy vọng trở về nhà, nhưng cô ấy lại không ở đó.

Nói không thất vọng là nói dối.

Ngày hôm sau tôi gọi điện cho mẹ, nghĩ rằng cô ấy có thể vì quá buồn chán khi ở nhà một mình, lại thêm việc từ nhà tôi đến chỗ làm của cô ấy cũng xa, nên cô ấy mới trở về nhà cũ.

Kết quả, mẹ tôi đến nhà tôi, nói rằng Trần Gia đã gầy đi, còn muốn chuyển ra khỏi nhà tôi.

Tôi càng bị sốc.

Sau một ngày suy nghĩ, tôi cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, cần tìm thời gian để nói chuyện rõ ràng với cô ấy.

Nhưng, dạo này tôi liên tục làm đêm, đã mệt mỏi cả ngày lẫn đêm.

Không tìm được cơ hội.

Cuối cùng cũng đến lượt thay ca, Trần Gia lại đến kiểm tra, lần đầu tiên, tôi cùng cô ấy đi khám thai.

Tôi rất vui.

Từ trước đến giờ, tôi luôn cảm thấy mình khá thất bại, để cô ấy phải chịu đựng quá nhiều một mình, tôi quyết định sau này sẽ dành nhiều thời gian hơn để cùng cô ấy đi khám thai.

Cùng cô ấy chứng kiến đứa con lớn lên từng ngày, tôi mới có cảm giác tham gia, trong lòng mới yên tâm.

Tôi mua cho cô ấy và con tấm đệm mềm, vừa lót đệm vừa tưởng tượng cảnh cô ấy bụng bầu đi lại trên đó, sau này con ra đời sẽ bò trên đó, khóe miệng tôi không tự chủ được mà nhếch lên.
 
Gia Gia Có Một Mái Ấm
Chương 25: Góc nhìn của Cố Tiêu - Phần ngoại truyện 5



5

Lúc nãy ăn mì, dù miệng cô ấy phàn nàn vài câu, nhưng vẫn giúp tôi nhặt bỏ rau mùi.

Khiến tôi nhớ đến mẹ tôi cũng từng làm thế với bố tôi.

Cô gái tôi yêu nhất, mang thai đứa con của tôi, nấu ăn cho tôi, trong một lúc tôi không hiểu nổi mình đã giận dỗi vì cái gì.

Cô ấy có thích tôi không, chẳng lẽ không rõ ràng sao?

Không thích tôi, cô ấy có thể mang thai con của tôi, làm những việc này cho tôi, đợi tôi về nhà sao?

Tôi tự giận mình, bật cười.

Tôi đúng là sống hoài không biết lớn, tự mình chuốc khổ.

Tôi quyết tâm muốn sống tốt với cô ấy.

Những vấn đề trước đây chưa giải quyết được đều mang ra bàn bạc, tôi cũng bắt đầu giải quyết từng vấn đề một.

Tôi đưa cô ấy về quê, quan sát tình trạng của em gái cô ấy, cũng có những trao đổi ban đầu với bố cô ấy, vấn đề không thể giải quyết trong một sớm một chiều, nhưng từng việc từng việc một, cuộc sống sẽ luôn tiến triển theo hướng tốt đẹp.

Bố mẹ cô ấy cũng là những người rất tốt.

Không trách tôi lạnh nhạt với cô ấy trước đây, ngược lại không hề nhắc đến những chuyện đó, như thể chỉ cần tôi đối tốt với Trần Gia, họ đã mãn nguyện rồi.

Họ càng như vậy, tôi càng áy náy.

Nhưng, Trần Gia chưa bao giờ nhắc đến những chuyện đó.

Yêu cầu của cô ấy với tôi, dường như rất ít.

Thậm chí đôi khi, cô ấy độc lập đến mức dường như không cần tôi.

Nhưng, tôi đã sai.

Nhận được cuộc gọi của bố Trần Gia, bảo tôi về nhà một chuyến.

Tôi vội vã chạy về nhà, thấy cô ấy khóc như một đứa trẻ, tôi hoàn toàn hoảng loạn.

Tôi ôm cô ấy, nghe cô ấy lo lắng về "nguy cơ cao hội chứng Down", cảm nhận sự yếu đuối chưa từng thấy của cô ấy trước mặt tôi, tôi rất kinh ngạc.

Tôi luôn nghĩ rằng cô ấy là một cô gái mạnh mẽ, không ngờ, miệng cô ấy cứng rắn, lạnh lùng, cũng chỉ là vỏ bọc của cô ấy mà thôi.

Bởi vì lần đầu làm mẹ, cô ấy thực sự rất sợ.

Đối mặt với vấn đề của con, cô ấy cũng rất bối rối.

Cô ấy không dám tỏ ra yếu đuối trước mặt tôi, chỉ là vì tôi quá bận rộn mà bỏ qua cô ấy.

Tôi chìm trong sự tự trách.

Tôi bắt đầu suy nghĩ, tại sao tôi lại bỏ quên gia đình mình.

Tại sao, tôi nhớ từng triệu chứng bệnh của bệnh nhân, nhưng lại để người tôi yêu phải một mình gánh vác chuyện mang thai này.

Cô ấy cũng sẽ sợ mà.

Buổi tối, sau khi dỗ cô ấy ngủ, tôi gọi điện cho mẹ.

"Nguy cơ cao hội chứng Down không đáng sợ như tưởng tượng." Mẹ tôi cũng biết.

"Cô ấy không biết, cô ấy luôn một mình, lại lần đầu làm mẹ, cô ấy hoảng sợ." Trong lòng tôi rất giận mình.

Mẹ tôi cũng im lặng hai giây.

"Mẹ, khi mẹ mang thai con, mẹ không từng sợ hãi sao? Bố cũng ở bên mẹ sao?" Tôi hỏi mẹ.

"Lúc đó bố con bận việc ở bệnh viện, không chăm sóc được... đều là ông bà ngoại con giúp mẹ lo liệu."

"Nhưng mẹ Trần Gia không thể qua đây, con cũng không muốn giống bố." Nghĩ đến Trần Gia ngủ mà trên mặt vẫn còn nước mắt, tôi đau lòng không chịu nổi.

Mẹ tôi im lặng một lúc lâu rồi mới nói với tôi: “Con trai, ngày mai mẹ qua nhé.”

Sau khi cúp máy, bố cũng gọi điện cho tôi.

Tôi nói với bố rằng tôi muốn chuyển sang khoa ít bận rộn hơn.

“Cuộc đời này, bố nợ mẹ con nhiều. Không phải ai cũng cần phải cống hiến cả cuộc đời cho bệnh viện, nếu con muốn dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, bố ủng hộ con.”

“Trần Gia đã trải qua quá nhiều rồi. Cô ấy khác với mẹ con. Mẹ con tính tình thẳng thắn, nhưng Trần Gia lại nhạy cảm. Con cần phải chăm sóc cô ấy nhiều hơn.”

Bố nói rất nhiều, đầy những lời khuyên chân thành.

Ông kể về những năm tháng ông đã nợ mẹ tôi.

Hồi trẻ, ông chỉ tập trung vào sự nghiệp, không thể lo cho gia đình. Khi nhận ra điều đó thì ông đã già, con cái cũng đã lớn, muốn bù đắp cũng không còn kịp nữa.

Ông hy vọng tôi không đi vào vết xe đổ của ông.

Tối hôm đó, tôi hầu như không ngủ được.

Tôi nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra giữa tôi và Trần Gia.

Cuối cùng tôi hiểu rằng, ở bệnh viện, nếu tôi đi, sẽ luôn có bác sĩ khác thay thế. Nhưng cô ấy chỉ có mình tôi. Nếu tôi không ở bên cạnh cô ấy, cô ấy thực sự sẽ gục ngã.

Vì vậy, tôi quyết định sẽ chuyển khoa và chăm sóc tốt cho Trần Gia.

Hy vọng mọi chuyện vẫn chưa quá muộn.
 
Gia Gia Có Một Mái Ấm
Chương 26: Góc nhìn của Cố Tiêu - Phần ngoại truyện 6



6

Sau đó, chúng tôi kiểm tra lại DNA, không có vấn đề gì, đứa bé cũng không có vấn đề gì.

Cả gia đình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Việc chuyển khoa không dễ dàng và cũng không nhanh chóng.

Hàng ngày sau giờ làm, nếu không phải ca trực đêm, dù muộn đến đâu tôi cũng về nhà.

Mặc dù nhiều lúc tôi không giúp được gì nhiều.

Nhưng nhìn thấy bụng cô ấy ngày càng lớn, nụ cười trên mặt cô ấy ngày càng nhiều, tôi cảm thấy mãn nguyện.

Tôi muốn ở bên cạnh cô ấy, chăm sóc gia đình này, chăm sóc đứa bé trong bụng cô ấy.

Trong lòng tôi cuối cùng đã có được sự yên bình chưa từng có.

Chín tháng sau -

Ngày đứa bé chào đời, tôi đứng ngoài phòng mổ, lần đầu tiên cảm thấy bất an.

Các đồng nghiệp đều cười tôi, bao nhiêu lần lên bàn mổ rồi mà chưa bao giờ thấy tôi căng thẳng như vậy, ngồi trên ghế dài mà tay cứ run lên.

Tôi cũng cười chính mình, phẫu thuật mổ lấy thai đã rất tiên tiến rồi, tỷ lệ thất bại rất thấp.

Nhưng chỉ có tôi biết, khi yêu một người, tỷ lệ thất bại dù nhỏ đến đâu cũng được phóng đại vô hạn trong lòng, từng phút từng giây đều là sự tra tấn.

Tôi sợ xảy ra sự cố, sợ cô ấy trở thành người trong số vài tỷ lệ đó...

Tình trạng này kéo dài cho đến khi cô ấy được đẩy ra khỏi phòng mổ.

Thấy cô ấy cười với tôi và nói rằng cô ấy không đau, tôi không kìm được nước mắt.

Cô ấy vẫn mạnh mẽ, dũng cảm như vậy.

Vẫn là cô gái mà tôi yêu.

Ca phẫu thuật thành công, cô ấy còn sinh cho tôi một đứa con.

Tôi đã làm bố.

Nắm tay cô ấy, nhìn đứa bé trong tã lót, tôi cảm thấy mình đang sở hữu cả thế giới.

Tôi yêu cô ấy, yêu đứa con này, tôi đã có một gia đình.

Trong lòng tôi thầm nói: “Anh yêu em, Trần Gia.”

Cô ấy không nghe thấy, cũng không thể nghe thấy.

Vì có nhiều người trong phòng bệnh, tôi sẽ nói với cô ấy vào buổi tối.

Tất nhiên, không chỉ buổi tối này, tôi sẽ dùng cả đời để nói với cô ấy -

Anh yêu em, Trần Gia.

---
 
Gia Gia Có Một Mái Ấm
Chương 27: Ngoại truyện: Trần Gia sau khi kết hôn và chăm con (Hoàn)



**Phần 2: Trần Gia sau khi kết hôn và chăm con**

Tối hôm đó tôi phải đi ăn tối với khách hàng, tôi gọi điện cho Cố Tiêu, anh ấy có vẻ khó chịu.

“Tối ngày lễ tình nhân, em lại đi ăn tối với khách hàng?”

“Lễ tình nhân?” Tôi bận đến mức đầu óc quay cuồng, hoàn toàn không nhớ ra hôm nay là lễ tình nhân.

“Bữa tối này đã hẹn từ lâu rồi, không dễ gì mà hủy được, hơn nữa không chỉ có mình em.” Tôi giải thích.

“Ngày mai em không phải nghỉ sao? Ngày mai chúng ta dẫn Cố Gia đi ăn tối, được không?”

Gần đây Cố Tiêu không hiểu sao rất dễ nổi cáu, tôi chỉ vô tình làm anh ấy không vui.

“Được rồi, vậy tối nay anh sẽ làm thêm giờ và không về nhà.” Anh ấy kéo dài giọng, rõ ràng không hài lòng.

“Anh không về nhà thì ai đón Cố Gia tan học?”

“Mẹ anh đã đón nó về nhà chơi cuối tuần rồi.”

Anh ấy đáp với giọng không mấy thân thiện.

Về nhà ông bà nội rồi sao?

Đúng là mấy hôm nay tôi bận quá không thể chăm sóc con.

Cố Gia đã vào mẫu giáo, bình thường, bà nội luôn chăm sóc nó, nó cũng rất quấn quýt bà.

Sau giờ làm, Cố Tiêu cũng chăm sóc con nhiều hơn.

Buổi tối khi về nhà, tôi định gọi taxi, nhưng đồng nghiệp nam cứ khăng khăng muốn đưa tôi về vì quá muộn.

Bình thường tôi luôn giữ khoảng cách với đồng nghiệp nam, nhất quyết không ngồi xe của người khác vì Cố Tiêu rất không thích tôi gần gũi với người khác giới.

Người đàn ông này, khi ghen có thể không nói chuyện cả tuần.

Nhưng hôm nay, tôi nghĩ anh ấy đang làm thêm giờ, hơn nữa đã quá muộn, đi taxi một mình cũng không an toàn, nên lần đầu tiên tôi ngồi xe của đồng nghiệp nam, để anh ấy đưa tôi đến cổng khu nhà.

Kết quả là, khi vừa xuống xe, tôi đã sững sờ.

Cố Tiêu đang tựa vào lan can trước cổng, chờ tôi.

Anh ấy không phải làm thêm giờ sao?

Tôi cảm ơn đồng nghiệp rồi từ từ bước tới, anh ấy chỉ nhìn tôi một cái rồi quay đi.

Anh ấy lại giận rồi.

Tôi cảm thấy không khí có chút ngượng ngùng, bước tới nắm tay anh ấy, giải thích: “Anh đợi em lâu chưa?”

“Ừ.” Anh ấy đáp nhẹ nhàng, thái độ lạnh nhạt nhưng không rút tay ra.

“Anh nói anh phải làm thêm giờ mà?” Tôi lo lắng hỏi.

Anh ấy đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn tôi, “Sao? Anh làm thêm giờ thì em định để người khác đưa em về nhà sao?”

“Không có!” Tôi vội giải thích, “Sao có thể chứ?”

“Hừ...” Anh ấy cười nhạt một tiếng.

Anh ấy nắm tay tôi đi về nhà, rõ ràng có chút bực bội.

“Cố Tiêu, anh có đang ghen không?” Tôi cười hỏi.

“Vợ chồng lâu năm rồi, ai ghen chứ.” Mặt anh ấy có chút không tự nhiên.

Thấy anh ấy như vậy, tôi cảm thấy buồn cười, tiếp tục trêu chọc.

“Được rồi, vừa rồi đồng nghiệp còn hỏi em có nhận được hoa hồng trong ngày lễ tình nhân không, nếu không...”

“Không thì sao?” Mặt anh ấy cuối cùng cũng có biểu cảm.

“Không... không sao cả.” Tôi không ngờ anh ấy phản ứng lớn như vậy, “Anh ấy đã kết hôn rồi, trong xe có hoa hồng là để mang về tặng vợ, anh ghen cái gì chứ?”

Tôi cười nhìn anh ấy.

“Anh... thôi bỏ đi.” Anh ấy muốn nói lại thôi, nắm tay tôi đi ra ngoài khu chung cư.

Đi một lúc lâu, tôi và Cố Tiêu đi dạo quanh khu nhà. Tôi cảm nhận được sự lo lắng của anh ấy và nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ấy.

“Em yêu anh, Cố Tiêu,” tôi thì thầm, cảm thấy hơi ngượng ngùng khi nói những lời này sau nhiều năm kết hôn.

Anh ấy dừng lại, nhìn tôi một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, “Anh cũng yêu em, Trần Gia.”

Tối hôm đó, chúng tôi ngồi bên nhau trong im lặng, không cần nói thêm lời nào, chỉ cảm nhận sự ấm áp của tình yêu và gia đình.
 
Back
Top Bottom