Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gấp Đôi Rồi Lại Gập Làm Đôi

Gấp Đôi Rồi Lại Gập Làm Đôi
Chương 30: THIỆN VÀ ÁC


Kiều Dạng cầm điện thoại cuống cuồng chạy ra khỏi thư viện, gió lạnh thổi làm bay tóc mái trên trán, cô rùng mình ôm chặt lấy cánh tay.

Màn hình điện thoại dừng lại ở giao diện yêu cầu cuộc gọi, đến bước này cô lại do dự: Cho dù lần này Hạ Xán bắt máy thì mình có thể nói gì đây?

Trần Thiên Cù lần theo ra ngoài, tìm thấy Kiều Dạng đang đứng trước bậc thềm.

“Cậu sao thế?” Cậu cúi xuống hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”

Mắt Kiều Dạng dần đỏ lên, không biết nên mở lời thế nào.

Cô chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, Trần Thiên Cù cởi áo sơ mi khoác lên vai cô, hỏi: “Lạnh không?”

Kiều Dạng lắc đầu. Vừa rồi quá lo lắng nhưng giờ bình tĩnh nghĩ lại thì đó đã là chuyện của mấy ngày trước, Hạ Xán vẫn an toàn, không có gì nghiêm trọng xảy ra.

Cô đưa điện thoại cho Trần Thiên Cù, hít sâu để bình tĩnh lại, tự nhủ không nên suy nghĩ linh tinh.

Video quay từ góc quá xa, không nhìn rõ khuôn mặt, cộng thêm cảnh tượng hỗn loạn, Trần Thiên Cù hỏi Kiều Dạng: “Cậu có chắc là cô ấy không?”

“Chắc chắn là cô ấy, nhìn là biết ngay.”

“Cô ấy không kể với cậu sao?”

“Không, chắc chắn cũng không nói với ba mẹ cô ấy.” Kiều Dạng ngẫm nghĩ lại thấy tức giận: “Cái con bé chết tiệt này.”

Trần Thiên Cù nói: “Nếu xảy ra chuyện như vậy, nhà trường nhất định sẽ bưng bít tin tức. Chắc họ không muốn cô ấy lên tiếng.”

“Cũng không thể kể cho tớ biết, đúng không?” Lồng ngực nghẹn lại, Kiều Dạng chớp mắt, hai giọt nước mắt lăn dài trên má: “Tớ biết bản thân cũng không giúp được gì, nhưng ít nhất cũng phải cho tớ biết cậu ấy hiện giờ thế nào chứ.”

“Đừng khóc mà.” Trần Thiên Cù đưa tay lên rồi lại thu lại, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, có khi chỉ là cô ấy không muốn cậu lo lắng thôi.”

Kiều Dạng bĩu môi, lại sắp khóc: “Nhưng như vậy tớ càng lo hơn.”

“Cậu có quen ai cũng ở gần trường cô ấy không?” Trần Thiên Cù lại hỏi: “Trong lớp chúng ta không phải có người cũng học ở đại học Nông nghiệp sao?”

“Nhưng họ cũng không quen biết Hạ Xán.”

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Kiều Dạng cầm điện thoại mở khóa màn hình.

Có lẽ do một loại trực giác hay linh cảm nào đó, cô tìm thấy trang cá nhân của “Lão Nạp Pháp Hiệu Bất Nhân” thông qua thông tin trận đấu trong game, ảnh đại diện của người đó trông rất quen, không biết đã thấy ở đâu, danh hiệu ghi “Thuẫn Sơn khu Hoài Giang 67”.

“Đại học Thể dục thể chất Ninh Thành ở quận nào vậy?” Cô hỏi Trần Thiên Cù.

“Không biết, để tớ tìm thử.”

Nửa phút sau, Trần Thiên Cù ngẩng đầu từ trang tìm kiếm: “Quận Hoài Giang.”

Kiều Dạng chầm chậm hé miệng, cảm thấy không thể tin nổi: “Hứa, Trường, Khê?!”



Thấy yêu cầu kết bạn với dòng chữ “Tôi là Kiều Dạng”, Hứa Trường Khê sửng sốt, cậu nhấn chấp nhận, rồi ném chai nước uống đã hết vào thùng rác.

“Hứa Trường Khê.” Bạn cùng phòng gọi cậu.

“Hử?”

“Cho tôi mượn sữa tắm một chút.”

“Được, cậu dùng đi.”

Khi ngẩng đầu lên, ba tin nhắn đã xuất hiện trên màn hình, Hứa Trường Khê cầm điện thoại lại gần hơn, lông mày nhíu lại.

Kiều Dạng: Có phải cậu ngày nào cũng chơi game với Hạ Xán không?

Kiều Dạng: Hiện tại mối quan hệ của cậu với cô ấy là gì?

Kiều Dạng: Dạo này cậu có gặp cô ấy không?

Cậu gãi đầu, có chút không hiểu.

Chuyện gì đây, đã vào đại học rồi mà vẫn không cho bạn thân chơi game với con trai à?

Hứa Trường Khê trả lời bằng bốn chữ kèm một dấu hỏi: Có chuyện gì vậy?

Người bên kia gõ chữ rất nhanh, chưa đầy hai giây màn hình lại hiện lên một câu hỏi: Gần đây cô ấy thế nào?

Hứa Trường Khê đánh giá đúng trọng tâm: Rất tốt, rất carry.

Kiều Dạng: …

Kiều Dạng: Tôi không hỏi cái đó.

Kiều Dạng: Cái tôi hỏi là tâm trạng của cô ấy thế nào, gần đây có nói gì với cậu không?

Hứa Trường Khê lộ vẻ khó xử, hỏi vậy thì mình trả lời kiểu gì đây?

Cậu chọn nói thật: Tôi không hiểu ý cậu.

Sau đó lại tiếp tục nhắn một câu: Có chuyện gì xảy ra à?

Kiều Dạng hỏi cậu: Cậu không nghe nói sao? Vụ đuối nước ở đại học Nông nghiệp.

Nhà vệ sinh bị đẩy mở, mang theo một làn hơi ẩm ướt, bạn cùng phòng đang ngâm nga hát, tiện tay lấy một chiếc áo phông mặc vào.

Hứa Trường Khê quay đầu lại, hỏi cậu ta: “Ê, cậu có biết chuyện ở đại học Nông nghiệp không?”

“Chuyện gì?” Bạn cùng phòng cầm chai coca trên bàn: “À, có phải là chuyện có một thằng ngốc tự tìm cái chết rồi kéo người khác xuống nước không?”

Hứa Trường Khê nhăn mặt lại: “Cậu thấy ở đâu vậy?”

“Quên rồi, ở diễn đàn nào đó, chuyện cũng mấy ngày trước rồi.”

“Gửi tôi xem.”

Đây là lần đầu tiên bạn cùng phòng thấy cậu nghiêm túc như vậy, người kia ồ lên rồi đáp: “Để tôi tìm lại.”

Hứa Trường Khê cúi đầu, nhắn tin trả lời Kiều Dạng: Gần đây cô ấy có vẻ bị cảm, hai hôm trước không đi học, mỗi lần tôi đăng nhập vào game đều thấy cô ấy online, cô ấy không nói gì với tôi, giờ tôi mới biết chuyện này.

“Tôi ra ngoài một chút.”

“Muộn thế này cậu đi đâu?”

“Nhớ để cửa cho tôi.” Hứa Trường Khê vội vàng khoác áo ra ngoài.

Nhà ăn đóng cửa lúc tám giờ, cậu vừa kịp mua được phần cơm vịt xì dầu cuối cùng.

Hạ Xán như thường lệ lên WeChat hỏi cậu: Chơi không?

Hứa Trường Khê không trả lời câu đó, chỉ hỏi: Cậu ở ký túc xá phải không?

Hạ Xán: Ừ.

Hứa Trường Khê: Cảm thấy đỡ hơn chưa?

Hạ Xán: Khá hơn nhiều.

Hứa Trường Khê biết mấy ngày nay cô thức khuya dậy sớm, lại hỏi: Cậu đã ăn chưa?

Hạ Xán nói: Vừa mới ngủ dậy, vẫn chưa đói.

Hứa Trường Khê: Một lát nữa tôi sẽ đến trường cậu, tôi sẽ mang cho cậu một phần cơm vịt xì dầu nhé, món đặc trưng của căng tin trường tôi, ngon lắm.

Hạ Xán trả lời bằng một dấu hỏi, hỏi lại: Cậu đến trường tôi làm gì?

Hứa Trường Khê gãi trán, nhanh chóng nghĩ ra lý do: Chơi bóng.

Nhưng có vẻ Hạ Xán không mấy tin tưởng: Trường thể dục của cậu có nhiều sân bóng rổ như vậy, còn phải đến trường tôi chơi sao?

Hứa Trường Khê một tay ôm hộp cơm vịt xì dầu, tay kia xoa mặt.

Cậu chợt nảy ra ý tưởng, tiếp tục nhắn tin: Bạn tôi hẹn tôi chơi.

Lần này Hạ Xán không còn nghi ngờ nữa, trả lời bằng một chữ: Ồ

Hứa Trường Khê nói: Tôi đến sẽ nhắn cho cậu.

Đã bốn, năm ngày không bước chân khỏi ký túc xá, Hạ Xán vừa ra ngoài đã chịu cơn gió lạnh cắt da cắt thịt, cô đành quấn chặt áo khoác bông, bước xuống cầu thang.

Dưới lầu ký túc xá không một bóng người. Sau vài trận mưa, lá cây đã trụi lủi, gió thổi qua những cành cây trơ trụi, âm thanh nghe như tiếng khóc than, cô rụt đầu vội bước nhanh hơn.

Đột nhiên dưới chân xuất hiện một bóng đen, Hạ Xán vội dừng lại, trái tim trong một khoảnh khắc nhảy lên tận cổ họng.

Chỉ là bóng cây.

Cô nhắm mắt lại, che ngực thở hắt ra.

Khi bước tiếp, cô mới nhận ra chân mình mềm nhũn, không thể chống đỡ được nữa, sau đó cô phải tập tễnh ngồi xuống bức tường thấp bên cạnh.

Sợ Hứa Trường Khê phải đợi quá lâu, Hạ Xán lấy điện thoại từ trong túi, nhắn tin cho cậu: Cậu để trước cửa nhé, một lát nữa tôi sẽ xuống lấy.

Đối phương lại trả lời: Không sao, để ở cửa tôi sợ bị người khác lấy mất.

Hạ Xán: Tôi phải thay đồ, cậu để đó cũng được, không sao đâu.

Hứa Trường Khê: Tôi không vội, cậu cứ từ từ.

Hạ Xán không biết còn có thể nói gì, đành thở dài.

Cô đứng dậy, trong lòng tự động viên mình: “Không sao đâu, chỉ là một đoạn đường ngắn, không có gì phải sợ, cứ đi về phía trước là được.”

Giữa màn đêm tĩnh lặng, chàng trai đứng dưới đèn đường mặc một chiếc áo hoodie màu xám và quần thể thao, dáng người cao ráo, trông không hề nặng nề mà ngược lại còn tôn lên vẻ sạch sẽ và điển trai của cậu.

Ánh sáng vàng nhạt chiếu lên vai cậu, mềm mại mờ ảo, khiến bức họa này có phần méo mó.

Hạ Xán đẩy cánh cổng sắt bước đến trước mặt cậu, mở miệng nói: “Muộn thế này mà cậu còn đến chơi bóng à?”

“Ừ.” Hứa Trường Khê đưa túi nhựa trong tay cho cô: “Hơi nguội rồi, nhưng chắc vẫn ăn được.”

“Cảm ơn nhé.” Hạ Xán lấy điện thoại ra: “Bao nhiêu tiền vậy? Tôi chuyển cho cậu.”

“Không cần.” Hứa Trường Khê xua tay.

“Cậu nhanh lên ăn đi.” Cậu ấy nói: “Tôi đi đây.”

“Tôi.” Hạ Xán giơ tay chỉ: “Tôi phải đi lấy một cái bưu phẩm.”

“Ồ.” Hứa Trường Khê cho tay vào túi, nghiêng người nói: “Vậy ta cùng đi thôi.”

Chiếc bóng dưới chân lúc cao lúc thấp, Hạ Xán ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, móng tay vô thức c*m v** lòng bàn tay.

Ký túc xá chỉ cách trạm bưu điện một khúc quanh. Lúc đến cửa, cô phát hiện ra Hứa Trường Khê vẫn đi bên cạnh mình. Cô ngẩng đầu hỏi: “Sân bóng rổ đi hướng này à?”

“À, đúng rồi.”

Cô khẽ nhíu mày, cảm thấy cậu hơi kỳ lạ.

“Cậu nhanh đi lấy đi.” Hứa Trường Khê nở nụ cười.

“Ờ.”

Sinh viên ra vào tấp nập, Hạ Xán nín thở, bỗng dưng không thể bước tiếp.

“Có chuyện gì vậy?”

“Người, hơi đông người.”

Hứa Trường Khê nhìn vào trong, nói: “Để tôi lấy giúp cậu nhé.”

Mắt Hạ Xán lóe lên nhìn cậu.

Hứa Trường Khê hỏi: “Mã lấy đồ là bao nhiêu vậy?”

“8 vạch 2036.”

“Được.”

Liên tục có người đi qua trước mặt, Hạ Xán lùi lại một bước, không thể nói rõ cảm giác áp lực từ đâu đến, chỉ có thể tránh ánh mắt giao tiếp với bất kỳ ai.

Cô chôn nửa khuôn mặt vào cổ áo, cúi đầu ngẩn ngơ, cho đến vài phút sau, trong tầm nhìn xuất hiện một đôi giày thể thao.

Hạ Xán ngẩng cao đầu, Hứa Trường Khê nâng thùng giấy trong tay, hỏi cô: “Cái gì vậy? Có vẻ nặng.”

“Kiều Dạng mua quà sinh nhật cho tôi.”

Cô đưa tay ra định nhận lấy, nhưng bị người kia tránh đi.

“Để tôi mang về giúp cậu nhé, chưa chắc cậu đã khênh nổi đâu.”

“Không cần, cậu cứ đi chơi bóng đi.”

“Không sao đâu.”

“Hứa Trường Khê.” Hạ Xán nghiêm mặt gọi tên cậu.

“Hử?”

“Rốt cuộc hôm nay cậu xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tôi không sao mà.”

“Vậy cậu.” Hạ Tán dừng lại, giọng nhỏ đi: “Bị làm sao vậy?”

“Tôi, tôi chỉ muốn đến xem cậu thôi.”

Hứa Trường Khê là người thẳng thắn, không hiểu vòng vo tam quốc, cũng không muốn làm cả hai đều khó xử, nên nói thẳng: “Tôi đã thấy chuyện đó rồi, cậu ổn chứ?”

Thực ra Hạ Xán cũng đoán được, trên Wechat mấy ngày qua có quá nhiều người hỏi thăm hoặc hóng chuyện, có người thẳng thắn có người tế nhị, hỏi đi hỏi lại chẳng qua chỉ muốn biết chi tiết diễn biến hôm đó để thỏa mãn sự tò mò của mình.

Cô lạnh lùng đáp: “Rất tốt.”

“Vậy tại sao cậu…” Hứa Trường Khê chỉ nói một nửa.

Nửa câu còn lại cậu không cần nói, Hạ Xán cũng có thể đoán ra.

“Tôi thật sự không sao hết, cậu cũng đã thấy rồi.” Cô sắp xếp lại cảm xúc, cố gắng nói với giọng điệu thoải mái: “Nước ở đó cũng không sâu, tôi nhanh chóng bơi lên được, chẳng có chuyện gì cả…”

Hứa Trường Khê lên tiếng cắt ngang: “Vậy sao cậu lại không vui?”

“Tôi…” Hạ Xán th* d*c, quay đi không nhìn cậu.

Cô cũng không biết.

Giáo viên chủ nhiệm đã giúp cô xin nghỉ vài ngày, để cô ở ký túc xá nghỉ ngơi cho tốt.

Trong WeChat luôn nhận được đủ loại “quan tâm”, cô nhìn chỉ thấy khó chịu, nhắm mắt lại mà không tài nào ngủ được.

Cô không yếu đuối đến mức phải khóc lóc cầu xin an ủi, nhưng cũng không mạnh mẽ đến mức có thể giả vờ vui vẻ như chưa có chuyện gì.

Cô không biết mình bị làm sao, cô như bị mắc kẹt trong cái hồ nước mưa hôm đó, mọi người đi đường đều khiến cô lo âu bất an, như thể xung quanh sẽ có một bàn tay kéo cô xuống vực sâu lạnh lẽo bất cứ lúc nào.

“Tôi không sợ chết đuối, tôi biết bơi, tôi nhớ cậu từng nói với tôi rằng trong nước càng thư giãn thì càng đỡ tốn sức, vì thế tôi không hề sợ hãi, tôi tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng Hứa Trường Khê, cậu biết không…” Hạ Xán đưa tay che mắt, nghẹn ngào không nói nên lời, “Tôi tưởng mình đã cứu được anh ta.”

Hứa Trường Khê đặt thùng giấy trong tay xuống, tiến một bước về phía trước.

“Cho đến khi tôi và những người qua đường kéo được anh ta lên, tôi vẫn nghĩ mình là người dũng cảm, tôi còn rất vui và tự hào, tôi tưởng anh ta bị trượt chân rồi vô tình kéo mình xuống, nhưng họ nói với tôi rằng anh ta cố tình muốn tôi cùng chết với anh ta, tôi cảm thấy, tôi cảm thấy bản thân như bị tát một cái.” Cô nức nở kể lại câu chuyện.

Hứa Trường Khê nắm lấy cổ tay cô rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

“Cậu đã làm rất tốt.” Cậu ấy nói.

“Vậy thì tại sao? Chỉ vì tôi thấy anh ta ngồi một mình ở đó, chỉ vì tôi nói với anh ta trời sắp mưa?”

“Tại sao chứ?” Hạ Xán dựa trán vào ngực cậu, nước mắt chảy dài, cứ khăng khăng muốn có một câu trả lời.

Những giọt nước mắt của cô làm ướt trái tim cậu, Hứa Trường Khê lo lắng đến mức mồ hôi đổ trên trán, ghét bản thân mình ngu ngơ nói không ra lời, nghẹn nửa ngày chỉ rặn được một câu: “Người đó đầu óc có vấn đề, cậu đừng để ý đến anh ta.”

“Vậy cũng không thể không biết phân biệt người tốt với người xấu chứ.”

Hạ Xán nức nở thì thầm: “Tôi cũng không rõ ai tốt ai xấu nữa.”
 
Gấp Đôi Rồi Lại Gập Làm Đôi
Chương 31: ĐẬU ĐỎ ĐÁ BÀO


Những số điện thoại nhảy loạn xạ, nửa đêm đã điểm, tin nhắn mới liên tục hiện lên trên màn hình. Hạ Xán không bấm nút mở mà đặt điện thoại xuống gối.

Sau sự việc, nhà trường lập tức sắp xếp buổi tư vấn tâm lý. Đối mặt với gương mặt xa lạ, cô không thể lơ là cảnh giác, chỉ thú nhận rằng gần đây mình ngủ không ngon.

Bác sĩ của trường kê hai viên thuốc ngủ và dặn cô uống nửa viên mỗi lần. Hạ Xán không sờ đến, cô ghét uống thuốc.

Cô đã nghỉ học một tuần. Mặc dù bạn cùng phòng sẽ chủ động chia sẻ vở ghi bài học mỗi ngày với cô và kiên nhẫn giải đáp mọi thắc mắc, nhưng việc tự đọc sách không hiệu quả bằng việc ngồi trong lớp nghe giảng.

Thuốc dần có tác dụng. Hạ Xán kéo chăn lên và nhắm mắt lại. Giấc ngủ cưỡng ép như một cú đấm vào não, tước đoạt ý thức một cách thô bạo, rồi sau khi tỉnh dậy lại để lại cơn đau âm ỉ kéo dài.

Những buổi sáng thời gian gần đây lúc nào cũng mù trời, đất trời ngập trong sắc màu trắng xóa hoang vắng

“Cậu có xuống căng tin ăn sáng không?” Bạn cùng phòng khẽ hỏi, tay cầm lược chải tóc.

Hạ Xán lắc đầu, cổ họng cô hơi đau. Cô gãi chỗ bị đau và nói: “Tớ có bánh quy và sữa rồi.”

“Vậy tớ ra ngoài trước.” Bạn cùng phòng vẫy tay: “Bái bai, gặp lại cậu ở lớp học.”

“Ừ.”

Cửa kẽo kẹt mở ra rồi đóng lại, tiếng bước chân ngoài hành lang càng lúc càng xa.

Ngồi dậy được vài phút, Hạ Xán vẫn còn thấy choáng váng. Cô lấy tay che mặt, thở dồn dập.

Trong giây lát, cô đã nghĩ đến việc xin nghỉ thêm một ngày nữa, nhưng cô biết mình phải đối mặt với những gì cần đối mặt, chỉ có tự mình thoát khỏi chuyện này mới có thể bước tiếp.

Màn hình điện thoại sáng lên, là một phong bao lì xì mừng sinh nhật từ Dương Nam Thanh. Mẹ cô nhắn “Chúc mừng sinh nhật con gái” kèm thêm một emoji bánh kem vào cuối.

Hạ Xán lướt qua các biểu tượng cảm xúc, tìm thấy hình một chú mèo bắn tim và gửi trả lời mẹ.

Thấy cô trả lời ngay, Dương Nam Thanh hỏi: Con có đi học không?

Hạ Xán: Có ạ.

Mẹ cô lại dặn: Nhớ giữ gìn sức khỏe, hôm nay ăn ngon miệng nhé.

Hạ Xán thấy cay sống mũi, tay gõ chữ nhắn lại: Vâng.

Cô lướt xuống danh sách tin nhắn và thấy Hạ Phong Minh đã chuyển khoản 888 tệ cho mình lúc 6:34 sáng nay, phỏng chừng là gửi ngay khi ông vừa thức dậy.

Kiều Dạng là người gửi tin nhắn sớm nhất trong số mọi người. Năm nào cô ấy cũng nhắn vào lúc nửa đêm. Sau dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật” là ba biểu tượng cảm xúc nụ hôn, Hạ Xán cũng đáp lại bằng biểu tượng cảm xúc nụ hôn.

Màn hình tràn ngập những lời chúc, cả hình ảnh lẫn chữ viết, khiến dòng chữ “Cậu có thích sầu riêng không?” của Hứa Trường Khê trở nên đặc biệt… mới lạ thoát tục.

Hạ Xán trả lời bằng một dấu chấm hỏi.

Tin nhắn này mãi đến gần trưa mới được trả lời. Hứa Trường Khê nói: Bánh sầu riêng ở căng tin số ba trường tôi ngon cực.

Hạ Xán phì cười. Cứ đà này thì căng tin của Đại học thể chất thực sự nên trả cho cậu ấy một ít phí quảng cáo.

Cô nhắn lại: Cũng bình thường, tôi không mê, nhưng có thể ăn được.

Hứa Trường Khê: Ờ.

Hứa Trường Khê: Chiều nay tôi có tiết, tối tôi sẽ mang qua cho cậu.

Hạ Xán liếc nhìn thầy giáo trên bục giảng, tiếp tục gõ chữ: Cậu lại sang đây chơi bóng à?

Hứa Trường Khê trả lời: Ừ.

Hạ Xán không vạch trần cậu, chỉ đáp: Ồ.

Cô úp điện thoại xuống bàn, ngẩng đầu chăm chú nghe giảng.

Mùa đông sắp đến, cửa sổ trong phòng đóng chặt, kính cửa sổ phủ một lớp sương mù, làm cho cảnh vật bên ngoài trở nên mờ ảo thành những mảng màu.

Hạ Xán không cảm thấy hôm nay mình khác gì so với hôm qua, mười chín tuổi đối với cô vẫn chỉ là một con số mới mẻ.

May mắn là nhờ vào khởi đầu mới này, cuộc sống của cô lại trở về quỹ đạo, cô lại học môn Hóa vô cơ dễ ru ngủ nhất, buổi trưa lại xuống căng tin tầng một gọi một phần sườn xào chua ngọt và khoai tây xào ớt xanh.

Bạn cùng phòng nói cô “đại nạn không chết, ắt có phúc”, nhưng Hạ Xán không nghĩ như vậy, cô không cảm thấy đó là một kiếp nạn.

(Lynn: sống sót sau đại họa, tương lai sẽ gặp nhiều may mắn)

Cô chỉ thấy tiếc nuối. Có lẽ lần sau khi gặp một người cô đơn và thất vọng như vậy, cô sẽ không còn dũng cảm để tiến lại nói: “Bạn học gì đó ơi, trời sắp mưa rồi, đừng ngồi ở đây nữa.”

Cô nhận ra không phải tất cả lòng tốt đều cần thiết cho người khác, có lẽ chỉ có thể làm cảm động chính mình.

Cô quyết định không làm anh hùng hay thánh nhân cao cả nữa, cô chỉ muốn ngày ngày được ăn sườn xào chua ngọt.

Dạo gần đây không biết Kiều Dạng bận rộn chuyện gì, trước đây mỗi ngày có thể tự nói tự nghe gửi cho cô hàng trăm tin nhắn, chuyện nhỏ xíu cũng phải thông báo cho cô, mấy ngày nay khung chat lại yên tĩnh bất thường. Hôm trước Hạ Xán hỏi cô có đề cương “Tư tưởng, đạo đức và hệ thống pháp luật” không, Kiều Dạng chỉ gửi lại một file word.

Đừng nói là đang yêu đương nhé?

Hạ Xán cắn ngón tay, quyết định gọi điện.

“Alô.”

“Cậu đang làm gì vậy?”

“Vừa mới ngủ dậy, chưa xuống giường.”

“Chị hai à, đã hai giờ chiều rồi.”

Kiều Dạng lẩm bẩm: “Hôm qua tớ làm bài đến khuya.”

Nói rồi ngáp một cái, lại hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”

Hạ Xán xoa bụng: “Không làm gì cả, có vẻ tớ bị tiêu chảy, lúc đầu còn định đi thư viện.”

“Sao lại bị tiêu chảy vậy? Có phải sushi cá hồi hôm qua không tươi không?”

“Có lẽ là…” Hạ Xán nhướn mày: “Sao cậu biết hôm qua mình ăn sushi cá hồi?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Kiều Dạng thốt lên: “Thì cậu không nói gì với mình, mình chỉ có thể cài người theo dõi thôi.”

Hạ Xán ngạc nhiên: “Mình không nói gì với cậu sao?”

Hỏi xong cô mới nhận ra, hai bên đều không nói gì, mãi sau Kiều Dạng mới lên tiếng: “Mình có thể hiểu cậu cảm thấy ngại nên không muốn nói, nhưng mình không biết thì thôi, nếu mình đã biết thì làm sao mà không lo cho cậu được chứ.”

“Cũng không phải mình thấy ngại… Sao mà tin tức lại đến trường cậu rồi?”

Kiều Dạng nói: “Hàng Dĩ An gửi cho mình.”

“Ồ.” Hạ Xán cạy miếng giấy dán còn sót lại trên giá sách, nói: “Thời gian đó tớ chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi, chuyện qua rồi thì tớ cũng nghĩ không cần phải nói ra nữa.”

“Làm sao mà không cần chứ? Tớ thậm chí còn kể cho cậu biết hình dạng cục phân của tớ.”

Hạ Tán bị Kiều Dạng chọc cười, rồi ngay lập tức trở lại vẻ nghiêm túc: “Nhưng người cậu cài vào là ai vậy?”

“Hứa Trường Khê.”

“À…”

Câu sau Hạ Xán nói rất nhẹ, như thể đang tự nói với bản thân.

— “Mình đã nói mà.”

Đến Ninh Thành cũng đã ba tháng, cho đến nay cô vẫn chưa đặt chân vào khu Hoài Giang, nhưng đã thử hết các món đặc sản của căng tin và các món ăn vặt gần đó.

Lúc nhận được tin nhắn “Cậu có thích ăn quả hồng khô không?” từ Hứa Trường Khê, thì tâm trạng Hạ Xán trở nên phức tạp.

Không phải cô chưa từng từ chối, nhưng Hứa Trường Khê luôn nói “Chuyện đơn giản thôi”, “Không cần khách sáo”, “Tôi sắp đến rồi”.

Cô nói “Bảo vệ trường gần đây bắt bớ nghiêm lắm, cậu cẩn thận kẻo chừng bị coi là kẻ khả nghi” thì cậu ấy sẽ trả lời: “Không đâu, các chú bảo vệ rất thân thiện khi thấy tôi.”

Ngay cả khi cô nói “Nếu không cậu cứ làm người mua hộ đi, còn có thể kiếm chút tiền” thì cậu ấy cũng chỉ ngốc nghếch đáp lại: “Ý kiến hay đấy.”

Nhưng trước đây cô còn có thể ỡm ờ bỏ qua, giờ thì không thể yên tâm thoải mái được nữa.

Hạ Xán nhét thẻ sinh viên vào túi, không đi thư viện mà đổi hướng đi đến bến xe buýt ở cổng trường. Mười bảy trạm dừng, một giờ ba mươi sáu phút, cô ngồi đến tê mông, cũng không biết Hứa Trường Khê hàng ngày đi lại bằng cách nào.

Ngay cả đi taxi cũng rất tốn kém.

Hạ Xán hoạt động tay chân đã cứng đờ, thở dài một tiếng.

Ánh nắng thưa thớt, những cành cây khô héo oằn mình vì gió lạnh, trên phố người qua lại thưa thớt.

Trong tai nghe đang phát một bản nhạc trữ tình phù hợp với không khí, sau khi nhắn cho Hứa Trường Khê một câu “Tôi đang ở trước cổng trường cậu”, Hạ Xán đút tay vào túi, vùi mặt vào khăn quàng.

Đợi khoảng mười phút thì nhìn thấy Hứa Trường Khê chạy từ xa tới, cô kéo dây tai nghe ra và tiến lại.

Chàng trai mặc một chiếc áo khoác lông cừu trắng, nhìn xù xù lại mềm mại ấm áp.

“Sao cậu lại đến đây?” Hứa Trường Khê thở hổn hển hỏi.

Hạ Xán lấy túi quýt mắc trên cổ tay đưa cho Hứa Trường Khê, cô nói: “Căng tin trường tôi chẳng có gì ngon, chỉ có thể mang cho cậu thứ này, đây là loại quýt do khoa Nông nghiệp tự trồng.”

“Ồ.” Hứa Trường Khê ngẩn người nhận lấy: “Cảm ơn nhé.”

Hạ Xán cho tay vào túi, ngẩng đầu nhìn cậu nói: “Đừng mang đồ ăn cho tôi nữa, chạy tới chạy lui cậu không thấy mệt à? Tôi cũng đã mắng Kiều Dạng rồi, cô ấy đúng là làm bừa, tự dưng lại sai bảo người khác.”

“Cô ấy không sai bảo tôi.” Hứa Trường Khê nói: “Tôi tự nguyện.”

Hạ Xán nhếch khóe miệng: “Cậu không cần phải bênh vực cô ấy.”

“Thật mà.” Hứa Trường Khê nhấn mạnh: “Cô ấy chỉ hỏi tôi mỗi ngày cậu làm gì, có ăn đúng giờ không, tâm trạng thế nào.”

Hạ Xán chớp mắt, vậy là mình đã hiểu lầm Kiều Dạng? Chẳng trách trong điện thoại cô ấy kêu gào nói mình bị oan.

“Vậy cậu…..”

“Tôi chỉ nghĩ ăn chút đồ ngon sẽ khiến cậu vui lên phần nào.”

Tim đập mạnh, Hạ Xán cụp mắt gật đầu, miệng khẽ nói: “Vui hơn nhiều rồi.”

Cô không thể đếm được chuyện này đã xảy ra bao nhiêu lần.

Vừa có cảm tình với cậu thì sự nhiệt tình của cô lại bị dập tắt bởi đủ thứ chuyện lộn xộn. Đợi khi bản thân đã bình tĩnh lại, thì cậu lại xuất hiện, rồi nói những câu kỳ quặc, làm những việc khiến cô hiểu lầm.

Có lúc cô thật sự không biết Hứa Trường Khê là ngốc thật hay giả ngốc.

“Ê.” Ánh mắt Hứa Trường Khê sáng lên, hỏi cô: “Cậu có ăn được đồ lạnh không?”

“Hả?” Hạ Xán nhíu mày, mặc dù cảm thấy cậu thật vô lý nhưng vẫn trả lời: “Được.”

“Đi thôi.” Hứa Trường Khê vừa đi vừa nói: “Có một thứ mãi không thể mang đến cho cậu, hôm nay cậu đến vừa đúng lúc.”

“Cái gì?”

“Ở siêu thị bên cạnh có món đá bào, đúng cái hương vị hồi nhỏ.”

Hạ Xán vô thức nâng cao tông giọng: “Mùa đông ăn kem á?”

“Ừ.” Hứa Trường Khê gật đầu: “Mùa đông mới nên ăn kem.”

Chủ đề chuyển quá nhanh, Hạ Xán bật cười, bước nhanh theo cậu.

Thôi vậy, có lẽ cậu ấy ngốc thật.

“Hồi xưa mẹ tôi cũng hay lừa tôi và Hứa Ân Lâm như vậy, mùa hè thì nói kem là đồ lạnh, mùa đông mới hợp thời, đến mùa đông lại nói giờ có ai bán kem đâu.” Hứa Trường Khê nhận hai cốc đá bào đậu đỏ rưới sữa đặc từ tay nhân viên.

Hạ Xán cười, nhận lấy một cốc trong số đó.

Không thể cứ đứng bên đường mãi được. Hứa Trường Khê đề nghị: “Tôi dẫn cậu đi dạo một vòng nhé.”

“Được thôi.” Hạ Xán giấu tay trong cổ tay áo, múc một muỗng mứt đậu ở trên cùng cho vào miệng.

Lần trước ăn thứ này là vào ngày nào đó sau kỳ thi tuyển sinh đại học, lúc đó cô còn lo lắng về điểm số, vậy mà chớp mắt đã sắp hết học kỳ đầu tiên.

Hạ Xán đột nhiên muốn phát một bài “Thời gian đã đi đâu?”.

(Lynn: Bài này có bản vietsub trên ytb rồi đó, nếu muốn nghe các bạn lên đó search nhé)

Quả không hổ danh đại học thể dục thể chất, đi đến đâu cũng thấy sân tập, thậm chí còn có cả đường chạy vòng quanh hồ.

Thấy có ghế dài bên đường, Hạ Xán dừng bước không muốn đi tiếp, cô ngậm đá trong miệng, lúng búng mở miệng: “Ngồi một lúc nhé, tôi không đi nổi nữa.”

“Gì cơ?” Hứa Trường Khê quay đầu lại.

Hạ Xán vẫy tay với cậu, rồi chỉ vào ghế dài bên cạnh.

“Ờ ờ.”

Hai má đỏ bừng vì gió lạnh. Hạ Xán ngậm chiếc thìa nhựa trong miệng, áp những ngón tay lạnh ngắt lên mặt.

Thời tiết lạnh như vậy, mà vẫn có không ít sinh viên chạy bộ ven hồ.

Nhìn họ ăn mặc mỏng manh, Hạ Xán không nhịn được rụt vai lại.

“Mùa đông ăn đá thích nhỉ?” Hứa Trường Khê giơ cốc đá bào trong tay lên, “Chẳng hề tan chút nào.”

“Đã.” Hạ Xán cọ ngón tay vào má.

Cô nhìn về phía mặt hồ yên tĩnh ở xa, đột nhiên mở miệng: “Người đó nói muốn trực tiếp xin lỗi tôi, tôi đã từ chối.”

Hứa Trường Khê dừng động tác, nghiêng đầu nhìn cô.

“Tôi không muốn trách anh ta, tôi cũng không muốn tha thứ cho anh ta, nghe nói cha mẹ anh ta đã không quan tâm đến anh ta nữa, khi tỉnh táo anh ta sẽ đi làm kiếm chút tiền.”

Kẻ đáng thương chắc chắn có chỗ đáng hận, và câu nói này đôi khi lại đúng theo nghĩa ngược lại.

“Nhưng, chuyện này liên quan gì đến tôi?” Hạ Xán cụp mi, giọng nói nhẹ bẫng: “Tôi chỉ hy vọng sau này sẽ không gặp phải chuyện như vậy nữa.”

“Chuyện tương tự sẽ không xảy ra nữa đâu.” Hứa Trường Khê nói.

Chuyện lần trước khóc lóc trong vòng tay cậu đã đủ khiến cô xấu hổ ba năm trời. Không muốn bầu không khí nặng nề thêm nữa, Hạ Xán nhìn chằm chằm vào chàng trai mặc đồ đen chạy ngang qua, cố tình đổi chủ đề: “Trường cậu có nhiều trai đẹp không? Hay cậu giới thiệu cho tôi một người với?”

Hứa Trường Khê quay sang nhìn, cậu từ chối: “Thôi bỏ đi.”

Hạ Xán ghé mắt nhìn cậu, cô nhớ cậu chưa từng nói thế với người khác.

“Tại sao?”

Hứa Trường Khê bĩu môi, lắc đầu bình luận: “Một lũ rác rưởi.”

Nói rồi cậu lại xụ mặt, nhìn Hạ Xán rồi hỏi: “Hay là cậu chỉ thích mấy thằng khốn nạn?”

“Tôi thích cậu.”

Hơi nước đọng lại trong cốc thấm ướt đầu ngón tay, tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Cô lảng tránh ánh mắt rồi nói: “Nếu cậu không thích tôi, thì cứ coi như chưa nghe thấy đi.”

“Tôi nghe thấy rồi.” Hứa Trường Khê buột miệng đáp.

— “Tôi nghe thấy rồi, nghe rất rõ ràng.”
 
Gấp Đôi Rồi Lại Gập Làm Đôi
Chương 32: KẾT PHẦN 2


“Kiều Dạng, Kiều Dạng ơi!”

Kiều Dạng cắn miếng bánh mì sô cô la chảy cuối cùng rồi đứng dậy trả lời: “Chị gọi em.”

Châu Mính San vẫy tờ danh sách trong tay: “Em đi hỏi người trong khoa Thông tin xem tại sao họ vẫn chưa đến?”

Kiều Dạng cuộn tờ giấy gói vào lòng bàn tay, gật đầu: “Em đi ngay đây.”

Chỉ còn ba phút nữa là buổi vũ hội chính thức khai màn. Người dẫn chương trình đã lên sân khấu, các khách mời nữ cũng đã làm thủ tục đăng ký vào trong.

Sau phần đầu tiên của chương trình, có một buổi khiêu vũ theo cặp. Nếu không ai tới, tức là sẽ có người bị bỏ lại một mình.

Lúc nãy Kiều Dạng nuốt vội miếng bánh mì, cô vỗ ngực, rốt cuộc mới nuốt trôi miếng thức ăn mắc kẹt trong cổ họng.

Toàn bộ sảnh tiệc được cải tạo từ một phòng hội nghị lớn. Cửa trước và cửa sau lần lượt thuộc về hai khoa, cửa giữa không được kết nối.

Hệ thống âm thanh đang được kiểm tra bên trong. Kiều Dạng đứng ngoài hàng rào, gọi người phụ trách bên kia: “Này, bên anh đã đủ người chưa?”

Chàng thanh niên ở quầy đăng ký ngẩng đầu lên, vẻ mặt uể oải, nhìn xuống danh sách trên bàn rồi đáp: “Vẫn còn bảy người chưa thấy mặt.”

“Bảy người?!” Kiều Dạng mở màn hình điện thoại. Đã tám giờ rồi.

Cô lại đưa tay lên miệng hét lớn: “Anh không thể hối thúc họ nhanh đến sao? Chúng ta đã thỏa thuận vào sớm mười phút rồi.”

Thanh niên kia ung dung ngạo mạn nhấc máy, không biết có nghe thấy không.

“Thế nào rồi?” Châu Mính San đi tới hỏi.

Kiều Dạng khom vai, uất ức kể lể: “Bên đó nói còn thiếu bảy người, em đã bảo họ gọi điện giục rồi, nhưng hình như họ không thèm để ý đến em.”

“Còn thiếu bảy người sao?” Châu Mính San nổi giận: “Giờ là mấy giờ rồi?”

Người dẫn chương trình nhịp nhàng giới thiệu phần mở đầu, Kiều Dạng cũng có vẻ sốt ruột: “Phải làm sao bây giờ?”

“Chị đoán mấy người đó sẽ không đến, thông báo cho tổ cơ động sử dụng kế hoạch B.”

Kiều Dạng chớp mắt: “Kế hoạch B nào?”

Châu Mính San quay người bước qua ngưỡng cửa, hạ giọng hét lên: “Nhanh chóng để ba chàng trai kia lên sàn!”

“Hử ồ ồ!”

Mấy ngày trước, khi Du Duyệt sắp xếp phân công công việc tối hôm đó, cô ấy đã đặc biệt chọn ba nam hai nữ làm tổ cơ động, còn hỏi trước xem họ còn độc thân không.

Kiều Dạng bừng tỉnh, chợt nhận ra đây là chuyện đã nằm trong dự đoán.

Họ đã đoán được sẽ có người bỏ trốn vào phút chót, chỉ là không ngờ năm nay lại có nhiều người không đáng tin đến vậy.

May mắn là sau khi chương trình bắt đầu, cuối cùng hai nam khách mời từ khoa Thông tin cũng đến muộn, thấy sắp tới màn chia nhóm nhảy, Du Duyệt bảo họ nhanh chóng nghĩ cách gọi người.

Kiều Dạng gửi tin nhắn đã chỉnh sửa lên vòng bạn bè: Cấp bách! Có anh em nào bây giờ có thể đến tòa nhà Hành Nghệ cứu giúp không!

Trong danh sách bạn bè của cô không nhiều nam sinh cùng khoa, cô cũng không trông mong gì mạng lưới quan hệ ít ỏi của mình có thể phát huy tác dụng, chỉ làm để hoàn thành nhiệm vụ mà đàn chị giao phó.

Sau vài phút chờ đợi, người duy nhất chủ động phản ứng lại là Mạc Tri, người đang ở cách xa ngàn dặm. Cậu ta hỏi: Có chuyện gì vậy? Để tôi làm.

Kiều Dạng nhắn lại: Lại đây coi.

Ánh đèn xanh tím nhấp nháy xen kẽ, mơ màng mờ ảo. Bức tường được trang trí bằng những quả bóng bay màu vàng óng ánh với dòng chữ “Vừa gặp đã yêu”, đủ loại đồ tráng miệng và đồ uống được bày biện trên chiếc bàn dài.

Nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đen. Kiều Dạng đứng ở góc phòng, nhìn những chàng trai cô gái trước mặt, bỗng nhiên muốn cười.

Cô như lạc vào một cảnh phim truyền hình nào đó, luôn cảm thấy mình lạc lõng.

“Thế nào rồi? Có ai trả lời chưa?” Du Duyệt hỏi.

Mọi người đều tỏ vẻ cay đắng lắc đầu.

Bên cạnh vang lên một tràng cười cợt. Kiều Dạng vừa quay đầu lại đã thấy Châu Mính San xắn tay áo xông đến.

“Ấy tiền bối!” Cô đưa tay ra ngăn đàn chị lại.

“Cậu gọi điện chưa? Còn đứng ở đây cười cợt? Cậu cười cái nỗi gì? Nói thử tôi nghe!”

Kiều Dạng túm chặt lấy cánh tay của Châu Mính San, nói nhỏ: “Bình tĩnh, bình tĩnh nào chị.”

“Tôi gọi mà không ai nghe máy.” Đối phương thu lại nụ cười trên mặt, xòe tay ra nói: “Tôi biết làm sao hả? Sắp đến tuần thi cuối kỳ rồi, họ bảo phải ôn tập.”

Câu nói này quả thực như đổ thêm dầu vào lửa. Châu Mính San lập tức phản bác: “Ha, chỉ có có khoa của các cậu phải thi cuối kỳ, còn chúng tôi thì không hả? Chiều nay tôi đã bảo cậu xác nhận từng người một. Thiếu tố chất thì cứ thành thật mà thừa nhận đi?”

“Cậu bảo ai thiếu tố chất?”

Điện thoại trong túi rung lên, Kiều Dạng lấy ra xem, là cuộc gọi từ Trần Thiên Cù.

“Em ra ngoài nghe điện thoại một lát.” Cô thả tay, cứ vài bước lại ngoái đầu căn dặn: “Đừng cãi nhau, cũng đừng tức giận!”

“Alo.”

“Bài đăng trong vòng bạn bè của cậu là thế nào đấy?”

Trong hội trường ồn ào, Kiều Dạng đi đến góc cầu thang, trả lời: “Chỉ là có vài người không đến, bây giờ bên chỗ tớ đang thiếu hai nam.”

“Có gấp không?”

“Gấp chứ, vừa nãy chị khóa trên còn suýt choảng nhau.”

“Vậy tớ có thể đến không?”

Lúc này Kiều Dạng chỉ nghĩ đến việc làm sao để buổi vũ hội diễn ra suôn sẻ, thấy Trần Thiên Cù sẵn lòng giúp đỡ, cô mừng rỡ bước nhanh lên bậc thang: “Để tớ hỏi xem.”

Về nguyên tắc đây là buổi giao lưu giữa hai khoa, nhưng bây giờ tình hình khẩn cấp, có người sẵn lòng đến cũng đã tốt rồi. Du Duyệt gật đầu: “Được, em bảo cậu ấy nhanh chóng đến đây.”

“OK ạ.”

Kiều Dạng cầm điện thoại nhắn tin cho Trần Thiên Cù: Cậu đến ngay nhé! Nhớ ăn mặc trang trọng một chút!

Gió thổi qua cành cây phát ra tiếng xào xạc, đèn đường chiếu sáng màn đêm u ám.

Âm thanh ồn ào từ trên lầu vọng xuống, Kiều Dạng giấu tay vào trong tay áo, gió thổi làm mũi cô ngứa ran, cô cúi người hắt hơi.

“Sao còn chưa đến.” Cô tự lẩm bẩm một mình, đi qua đi lại trước cửa.

Điện thoại rung, Du Duyệt hỏi cô trên WeChat: Người đến chưa?

Kiều Dạng vừa định gõ chữ thì nghe thấy có người đi tới trước mặt hỏi: “Rốt cuộc là hoạt động gì vậy?”

Chiếc áo sơ mi trắng được mặc trên người chàng trai có vẻ hơi rộng, dưới ánh đèn đường mờ ảo như được phủ một lớp ánh sáng mềm mại, mặt mày trầm tĩnh thoáng chút lo lắng.

Kiều Dạng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cứu tinh, cuối cùng cậu cũng đến.”

“Đưa tay cho tớ.”

Trần Thiên Cù nghe lời nâng tay lên, Kiều Dạng buộc dải ruy băng màu xanh đậm có số hiệu vào cổ tay cậu: “Nhớ kỹ, của cậu là số 17, mỗi người đều có một số.”

Cô lại lấy ra một mảnh giấy nhỏ mới tinh nhét vào tay cậu: “Cầm lấy cái này nữa.”

“Cái gì đây?” Trần Thiên Cù cúi đầu nhìn, chỗ trống trên đó hình như dùng để điền số.

“Trong suốt buổi vũ hội, các cậu không được tiết lộ tên, tuổi và thông tin liên lạc với nhau. Khi kết thúc, cậu hãy điền số của cô gái mà cậu thích lên đó, nếu cả hai đều viết số của nhau thì bọn tớ mới kết nối.” Kiều Dạng chỉnh lại ống tay áo cho cậu, mỉm cười nói: “Đi thôi.”

Trần Thiên Cù nhận ra có điều không đúng, sắc mặt thay đổi. Cậu hỏi: “Đây là, hoạt động kết bạn à?”

“Đúng vậy, tớ đã đăng thông báo đăng ký trên vòng bạn bè còn gì? Hôm nay là buổi vũ hội giao lưu giữa khoa tớ và khoa Thông tin.”

“Tớ…” Trần Thiên Cù không nói nên lời.

Âm nhạc trên lầu ngừng lại, người dẫn chương trình đang tổ chức mọi người tìm bạn nhảy có số giống nhau.

Kiều Dạng vội vàng kéo Trần Thiên Cù lên lầu, miệng nói: “Làm ơn, coi như tớ nợ cậu một ân huệ, hôm khác tớ sẽ mời cậu ăn cơm.”

Trần Thiên Cù muốn nói lại thôi, vấn đề ở đây là việc trả ơn sao?

“Đến rồi đến rồi.” Kiều Dạng nhón chân nhìn vào trong, hầu hết mọi người đã ghép đôi thành công. Cô chỉ vào cô gái mặc váy xanh bên bàn dài, nói với Trần Thiên Cù: “Cô ấy chính là số mười bảy.”

“Tớ.” Cậu vừa lên tiếng đã bị Kiều Dạng đẩy vào trong.

Trần Thiên Cù quay đầu nhìn cô, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Kiều Dạng phẩy tay, thúc giục: “Đi nhanh đi!”

Cậu cụp mi, quay người đi về phía bàn dài.

Kiều Dạng thu tay lại, gãi xương quai xanh rồi chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Chuyện gì vậy nhỉ.

Ánh mắt vừa rồi của Trần Thiên Cù… Mình không tài nào diễn tả được.

Cậu ấy như đang hỏi: Cậu chắc chắn muốn tớ đi à?

Hay là điều gì đó khác.

“Thế nào, người đã đến chưa?”

Suy nghĩ bị cắt đứt, Kiều Dạng trở lại thực tại, gật đầu đáp: “Đến rồi.”

“Vậy thì tốt, Trịnh Tinh Vũ cũng đã gọi bạn bè đến giúp đỡ.” Châu Mính San chắp tay thành hình chữ thập: “Tạ ơn trời đất.”

“À, Tiểu Trương và những người khác đều đi để đủ quân số, có lẽ phía hậu trường em phải lên trước.”

Kiều Dạng gật đầu đồng ý.

“Vất vả rồi.”

“Có gì đâu.”

Bên trong đã tắt đèn, một mảng tối đen, không nhìn thấy gì cả. Cô quay người, đi về phía hậu trường.

“Uống nước không?”

Trần Thiên Cù tự nhiên nín thở: “Ồ.”

Cậu nhận lấy cốc giấy từ tay cô gái, khẽ nói cảm ơn.

“Cậu là đàn em khóa dưới đúng không?” Cô gái cười: “Đừng căng thẳng.”

Chất lỏng màu tối trong cốc nhìn giống như coca, Trần Thiên Cù nếm thử một ngụm thì nhíu mày.

Nhạc điệu nhẹ nhàng, duyên dáng, người dẫn chương trình trên sân khấu hướng dẫn mọi người tiến lại gần nhau.

Trần Thiên Cù xoa trán, chưa đến năm phút mà cậu đã cảm thấy chán ghét việc giao lưu.

“Nè em trai, cậu nên chìa tay mời tôi đó.” Bạn nhảy nhắc nhở cậu với nụ cười.

“Tôi bị kéo đến đây để bù vào chỗ trống.” Trần Thiên Cù quay sang nhìn đối phương, rồi thành thật tiết lộ: “Xin lỗi, tôi cũng không phải là sinh viên của khoa họ.”

Cô gái vẫn cười, hỏi cậu: “Có bạn gái hả?”

“Chị cứ coi như tôi có đi.”

Cô gái gật đầu hiểu ý, bắt chéo chân ngồi ở mép bàn, nói với cậu: “Tôi cũng đi cùng bạn cùng phòng, cô ấy không dám đi một mình, còn tôi không có hứng thú với đàn ông.”

Trần Thiên Cù thở phào, nâng cốc giấy lên miệng.

Cái này uống giống coca nhưng lại có vị lạ, lành lạnh, pha lẫn vị chua của chanh. Cậu cảm thấy khó uống, nhưng cũng chỉ có thể nhân cơ hội này để khiến mình trông giống người đang bận việc.

Vào lúc mười giờ mười bốn phút, tất cả các tiết mục biểu diễn đã kết thúc.

Từ phía sau bảng điều khiển, Kiều Dạng đứng dậy, xoa phần vai đang đau nhức.

Kế tiếp là phần giao lưu tự do, cô đứng ở cửa nhìn quanh một vòng nhưng không thấy Trần Thiên Cù. Cô gái số mười bảy là đàn chị năm ba cùng khoa, Kiều Dạng cũng không tìm thấy bóng dáng của chị ấy.

Cô quay lại hành lang, hỏi một thành viên canh cửa: “Có ai về sớm không?”

“Có thể lắm, hoặc là thấy chán nên nhân lúc đi vệ sinh mà chuồn ra ngoài, hoặc là nhìn trúng ai đó rồi cùng nhau lẻn đi rồi.”

Kiều Dạng lấy điện thoại ra, danh sách tin nhắn sạch sẽ, nếu Trần Thiên Cù muốn đi thì chắc chắn sẽ chào cô một tiếng.

“Tôi ra ngoài hít thở một chút.”

“Ờ.”

Trong hội trường nóng bức ồn ào, gió lạnh thổi qua khiến Kiều Dạng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Đêm đã khuya, sân trường vắng vẻ không người, bóng dáng tòa nhà dạy học mờ ảo, cô ôm cánh tay ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.

“Hey.”

Tiếng gọi làm Kiều Dạng giật mình, người run lên bần bật. Cô che ngực nhìn lên, hơi thở gấp gáp. Đôi chân thoáng chốc yếu mềm, Trần Thiên Cù đang dựa vào tường nhắm mắt đứng yên.

Kiều Dạng tiến lại gần, hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

“Trong đó quá ngột ngạt, mình ra ngoài hít thở khí trời.”

“Cậu không sao chứ?” Kiều Dạng áp tay vào má cậu, cảm giác nóng bỏng, cả khuôn mặt cậu cũng đỏ: “Cậu đã uống rượu à?”

Trần Thiên Cù mở mắt: “Không, tớ chỉ uống coca thôi.”

“Cái trong thùng gỗ đó à?”

“Hình như vậy.”

Kiều Dạng dở khóc dở cười: “Đó là coca pha với whisky, tức là rượu.”

“Bảo sao khó uống thế.”

“Khó uống mà cậu vẫn say được?”

Trần Thiên Cù nhỏ giọng lầm bầm: “Mình không say, chỉ hơi choáng.”

“Đi thôi.” Kiều Dạng đưa tay đỡ cậu: “Tớ đưa cậu về ký túc xá.”

Trần Thiên Cù thả tay xuống nắm lấy cổ tay cô, Kiều Dạng không thèm so đo với người say, để mặc cậu nắm như vậy.

Gió đêm xào xạc lướt qua tai, ánh trăng nhạt như nước, lặng lẽ treo trên cành cây.

Trần Thiên Cù chợt lên tiếng: “Cậu đã đọc ‘Cuốn sách bất an’ chưa?”

“Hử?”

Cậu nhìn ánh trăng khuất sau làn sương mù, nói: “Trong đó có một câu rằng ‘Tình yêu của tôi dành cho em giống như tình yêu dành cho mặt trời và ánh trăng.’”

Kiều Dạng mỉm cười: “Cậu say rồi nên muốn làm thơ à? Đại văn hào.”

“Chỉ là tự dưng nghĩ đến.” Trần Thiên Cù nói: “Lâu rồi mình không đọc sách.”

“Tớ cũng vậy.” Kiều Dạng bước chậm lại: “Cậu nói xem, hồi cấp ba mỗi ngày 6 giờ đến trường, 10 giờ tan học, thế mà tớ vẫn có thể dành thời gian đọc sách. Giờ có thời gian thì chỉ muốn ngủ hoặc bấm điện thoại, cuộc sống thật tẻ nhạt.”

Phía trước là ký túc xá nam, Trần Thiên Cù buông tay.

“Cậu vào đi, nghỉ sớm nhé.”

“Vứt hộ tớ cái này.” Trần Thiên Cù nhét một cuộn giấy vào tay Kiều Dạng.

“Ê.” Cô nhăn mặt, tỏ ra không vừa lòng: “Tớ là thùng rác à.”

Trần Thiên Cù mỉm cười, kéo cánh cửa sắt đi vào: “Chúc ngủ ngon.”

Kiều Dạng cúi đầu nhìn cuộn giấy trong lòng bàn tay, nhận ra đó là đạo cụ trong buổi vũ hội.

Dường như cô có thể nhìn thấy nét chữ đen ở mặt sau tờ giấy. Trần Thiên Khu đã đi xa, cô khẽ ho một tiếng, mở cuộn giấy ra soi dưới ánh đèn.

[Số của bạn: —]

[Người bạn thích: 8]

“Số 8.” Kiều Dạng nhíu mày: “Số 8 là ai nhỉ?”

Cô nắm cuộn giấy, lấy điện thoại ra, mở tài liệu trong nhóm để xem danh sách.

“Số 8, số 8…” Kiều Dạng khựng lại.

Khoảnh khắc này cả thế giới chìm trong im lặng, cô đứng chết trân tại chỗ, chỉ có trái tim không thể kiểm soát đang vang lên từng tiếng thình thịch trong lồng ngực.

Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô không nhận được mảnh giấy nhỏ nào nữa. Kiều Dạng gấp lại mảnh giấy nhăn nheo rồi lại gấp thêm lần nữa, cẩn thận cho vào túi.

Cô cầm điện thoại thoát khỏi nhóm chat của khoa, sau đó nhắn tin cho Trần Thiên Cù: Uống rượu xong đừng tắm ngay, dễ bị thiếu oxy lên não.

Cậu nhanh chóng trả lời: Mình biết rồi.

Kiều Dạng ngẫm nghĩ rồi nhắn tiếp: Hôm nay cảm ơn nhé.

Trần Thiên Cù trả lời: Không có gì.

Rồi cậu lại nhắn: Hôm khác mời tớ ăn cơm đi.

Kiều Dạng trả lời bằng một từ “Được”, rồi bước về phía tòa nhà Hành Nghệ.

Bầu trời mù mịt, mặt trăng hôm nay không sáng lắm.

Cô khẽ thở dài, cúi đầu nhìn con đường dưới chân.

Mặt trăng xa xôi lại vĩnh hằng, cô biết nó đang tồn tại.

Cô đã biết, cô vẫn luôn biết điều ấy.

Còn tiếp…
 
Back
Top Bottom