Tâm Linh Gặp Người Ở Mùa Thi Trạng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
399113638-256-k942154.jpg

Gặp Người Ở Mùa Thi Trạng
Tác giả: Truongluuthuy
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Kiếp sau, Lâm Minh lúc này tên là Thanh An, gặp được Luân Phong kiếp này là Nam Duy.

Hai người trên đường đi ghé qua một sạp bán đồ tâm linh - kiểu chuỗi hạt, coi bói , gieo quẻ.

Người bán đó là Xuân Hải ,đã gần 60 .

Cậu ta cảm thán :
" cậu thấy không hai người lần nữa gặp nhau rồi..."
sau khi đôi bạn trẻ rời đi .

Hai người họ trải qua chín kiếp người chỉ để có được một đời bên nhau .Gặp người ở ngày thi trạng , người trong lòng cõi âm ty
tác giả : Trường Lưu Thủy Tags: haihuocluânhồiphapytâmlinhviệtnamtìnhtrai​
 
Gặp Người Ở Mùa Thi Trạng
Chương 1 : Hắn chết rồi , là thứ xui xẻo


Đêm sương gió lạnh, kẻ kia ôm xác lạnh lê lết từng bước nhọc nhằng .

Áo tấc xanh ngọc thấm đẫm máu tươi,hoa máu loan lỗ trên áo “ Hắn chết rồi…

Luân Phong qua đây với ta "Giọng nói vang lên từ phía sau , nửa châm chọc nửa hận tức .

Một thân áo đỏ sừng sững , khí chất của dòng trâm anh thế phiệt cớ sao lại là kẻ cuồng tình, là một kẻ ngàn vạn người oán hận Hận không thể đâm chết hắn ,băm nhỏ hắn .

Dù cho hắn chết thì lửa hận của dân chúng cũng không rửa thấu được phần nào ,chết ngàn vạn lần cũng chẳng đủ an ủi vong hồn bị hắn hại chếtLuân Phong tay ôm chặt xác Thành Ly – miệng anh chảy ra hàng máu tươi , hơi thở dồn dập, nghiến răng ken két nói:“chết thì đã sao ?!

Ta nguyện chết theo hắn cũng không ở cạnh tên súc vật như ngươi!”

Dừng lại vài hơi , anh rút dao ra đâm vào tim mình , ngậm miệng nhịn đau đến rỉ máu , dùng máu làm mở đường mà thề:“lấy máu làm dẫn , lấy mạng làm thề ...

Ta ...

Nguyện làm oan hồn lang thang vất vưởng ,không được an nghỉ, đền tội... ”Thái tử bị hành động của hắn làm cho kinh hồn .

Định lao lên cản trở, vẫn là muộn một bước .Máu của hai người hoà làm một .

Cả hai cái xác ngã ngục xuống trước mắt Sắc Dương “...

Ngu xuẩn”———————————Từ xa xưa , người ta đã quan niệm rằng ngày rằm tháng bảy là ngày xui xẻo nhất trong năm – ngày mà cửu quỷ môn quan mở, vô số ma quỷ ồ ạt chạy lên dương gian mà quấy phá một phen.Đa phần những vị này, có lẽ đều như vậy?

Không phải không có ma tốt, chỉ trách chẳng mấy người được gặp.Người thường tránh ma còn khó, huống gì là mong gặp ma tốt .

Mà dù sao cũng không ai muốn gặp – chỉ sợ không gặp họa thì cũng đa phần là bị dọa, ma xấu ma tốt chẳng phải đều là ma saoNgười sinh vào ngày này tháng này thì chỉ có một từ để nói là : ‘‘thảm’’Từ thuở còn trong bụng mẹ đã liên tục bị những thứ không sạch sẽ quấn quanh.

Trong mắt những thứ đó thì đứa bé đó chính là miếng mồi ngon béo bở – cứ như mèo thấy mỡ mà chờ chực bên cạnh nóĐáng tiếc thay lại có người còn thảm hơn cả chữ thảm.

Không chỉ sinh vào ngày âm tháng âm mà còn cất tiếng chào đời vào ngay giờ hợi – đây chính là giờ khắc âm nhất trong ngày.Khác nào một người sắp chết đâu, dương khí quá ít ỏi còn mang cả vận xui rủi,xui đến tràn bình đến bản thân tự nhiên cũng sợ vạ lây người khácNăm đó, đúng vào thời khắc quyết định số mệnh của một con người – đêm rằm tháng bảy – đã có một đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời, lạ thay đứa nhỏ này vừa cất tiếng khóc thì quạ từ đâu bay kín một cành cây trước cửa sổ của phòng phụ sản.Cất tiếng ăn mừng giữa trời mưa gió bão:“Quát! quát!”

Đứa nhỏ xui rủi đó tên là Lâm Minh, cái tên đó mang ý nghĩa tựa như ánh sáng trong rừng sâu thật đẹp làm sao.

Ấy vậy mà nó lại đi ngược lại so với số phận đã định của người sở hữu nóLâm Minh lớn lên bằng hàng ngàn tiếng xì xào bàn tán, chỉ trỏ của người xung quanh .

Đi ba bước một lời cay hai lời độc, đi thêm bước nữa là nguyền rủa hắn chết đi:“ây da, bà thấy không đứa nhỏ đó đúng là xúi quẩy mà” “đây nào có khác đặt bom hẹn giờ trong nhà sao?”

“điềm gở điềm gở rồi cái nhà đó sống thế nào để họa từ trên cao rơi xuống thế này”“mệnh số thế này sống được qua hai mươi thì là kỳ tích, không sống được thì trách tại số thôi”“sao chổi này sớm muộn cũng hại chết cha mẹ nó, sao không vứt nó đi”Bỏ ngoài tai lời thị phi cả cha và mẹ đều yêu thương đứa nhỏ này, trong nhà cũng chỉ có một đứa thôi không thương nó thì thương ai?Đây là thời buổi nào rồi, mấy bà cô hàng xóm đó chẳng qua là mê tín dị đoan không đáng tin.

Vả lại đây chỉ còn là một đứa trẻ còn chưa có nhận thức rõ ràng, để nó nghe những lời này sợ sẽ gây ảnh hưởng tâm lý của trẻ nhỏ, hai người làm cha làm mẹ có thể phân biệt thật giả còn đứa nhỏ này thì không chắc…

Sao lại để nó nghe mấy lời mê tin đó được?“anh xem thế nào,dù sao Minh con nó cũng đã làm gì nên tội…”

Mai Thi lo sợ con mình sẽ bị tổn thương hai bàn tay nắm chặt, giọng run run nói từng câu từng chữ như sắp khóc tới nơi:“trẻ con như tờ giấy trắng mặc người lớn vẩy mực, vẩy xong rồi thành thể loại gì ai mà biết được”“em sợ… khi con nó lớn rồi nghe được mấy lời đó thì nó sẽ ra sao?

Chỉ tại do nó sinh vào cái giờ đó hay cái ngày đó… chưa từng, chưa từng làm gì sai cả!

Vì cái gì chứ?!”

Đúng vậy, vì cái gì mà đứa con duy nhất của họ phải chịu đựng điều đó,người làm mẹ sao có thể không đau lòng tầm nhìn dần phủ lên một tầng sương mù, mắt cũng đỏ lên rơi ra những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má ửng đỏThấy vợ mình càng nói càng kích động, Lâm Quân đưa tay mà xoa xoa ấn đường mình – dùng lời nói mà trấn an Mai Thi:“anh biết đứa nhỏ này không làm gì sai hết…

Cũng không cần gánh cái gọi là số mệnh gì cả”Lâm Quân ôm vợ vào lòng, anh biết vợ anh đau lòng vì con trai bị người ta buông lời cay độc mà chẳng thể làm gì, nếu không thể ngăn được miệng đời thì cũng chỉ đành dạy cho đứa bé này từ nhỏ phải mặc kệ những lời đó.

Đây là cách cuối cùng rồi… cả nhà ba người trong vài năm ngắn ngủi đã chuyển nhà liên tục rồi kết quả cũng như một“anh không quan tâm bọn họ gọi con anh là thứ gì,mang mệnh gì, hại chết ai – anh không để tâm, Thi à anh chỉ biết nó là con anh”Cạch –“Cha mẹ… sao mẹ khóc vậy ạ?

Cha bắt nạt mẹ con sao?!”

Bóng dáng nhỏ bé mở cửa đi vào, thấy mẹ mình khóc thì ngạc nhiên mà hỏi han, Lâm Quân chú ý tới chân và tay của Lâm Minh, sao lại trầy xước thế này?Mai Thi vội chạy đến ôm đứa nhỏ lấm lem, ôm mặt nó mà tra hỏi : “tay chân con sao thế, nói đi là con nghịch ngợm gì rồi?”

“c–con… không phải thứ xui xẻo đúng không ạ…”

Nghe thấy hai chữ xui xẻo từ miệng Lâm Minh phát ra hai vợ chồng khựng lại, đồng tử co lại mọi thứ rơi vào im lặngCánh tay đang ôm gương mặt trắng tròn của Lâm Minh run lên rồi trượt xuống, môi mấp máy:“ai nói với con những lời này”“mấy bác nhà bên cạnh ạ” Minh đáp.“họ đẩy ngã con, con có làm gì họ không ?”

Lâm Quân bước tới cúi xuống lau đi giọt nước còn đọng lại trên khóe mắt đứa bé, chỉ cần nói không sai thì anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nó“họ bảo con không được tới gần con họ, nói con sẽ lây vận xui rủi”“con đi với cha – Mai Thi em ở nhà, anh về ngay” một tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ trầy xước lấm lem cát bụi của Lâm Minh, tay còn lại dìu vợ lên ghế, nhắn nhủ một câu liền mang theo Lâm Minh ra ngoài “cha chúng ta đi đâu? ”“là nhà nào đẩy con” Giọng bình tĩnh – không trả lời câu hỏi của Lâm Minh, anh nhìn xuống gương mặt nhỏ đang ngước lên nhìn mình, thầm nghĩ trong lòng sao lại có thể đối với một đứa bé chưa đầy năm tuổi mà đối xử buôn lời như vậy?Nghe cha mình hỏi là nhà nào nó liền ngó nghiêng, cuối cùng đưa tay chỉ vào căn nhà nhỏ ở giữa xóm chợ : “là nhà đó”“con dám chắc đúng là nhà đó”“chắc chắn ạ”Nhận được câu trả lời chắc chắn Lâm Quân dắt tay nó đi thẳng tới cửa nhà bên đó mà gõ cửaCộc– cộc“có ai ở nhà không, phiền ra chúng ta trao đổi một số chuyện” không nhận được hồi âm, căn nhà đó vẫn yên ắng lạ thường không một tiếng động“có ai ở nhà không?!” vốn định chờ cho tới khi người trong nhà đi ra, đột nhiên phía bên cạnh vang lên tiếng nói khiến anh khựng lại“này!

Cái cậu kia làm gì mà trước cửa nhà người khác la lối vậy?” lời phát ra từ nhà bên cạnh bên, trong một ông lão tay cầm quạt lá phẩy phẩy đi đi ra ngoài, mắt liếc nhìn xem xét từ đầu tới chân cả hai cha con“cậu là chủ nợ à?

Vậy xui rồi cái bà già nhà đó vừa nãy có vài chủ nợ khác đến một phát liền bốn năm người mà đập cửa đòi tiền–bà ta chạy trốn nợ rồi không về nữa đâu…”

“a–à vâng”ông lão hiểu lầm hai cha con họ là đến để đòi nợ, dù bị hiểu sai mục đích nhưng cũng có câu trả lời rồi…chính là không đòi được lời xin lỗi cho con trai, ông nhà bên phẩy phẩy cái quạt lá rách của lão thở dài nói:“haizz, cái bà già điếm thúi đó rốt cuộc cũng cút đi xa rồi cái xóm này cũng có ngày bình” nghe ông lão nói vậy xem ra bà lão đó cũng không được lòng người ở đây cho lắm, Lâm Quân cười hì hì xoay người dẫn con trai về nhà—————————Cạch–“anh về rồi…” dù bà lão kia giờ thì cũng không xin lỗi con trai anh nhưng bà ta thì hay rồi giờ sống cũng không yên ổn.

Tuy vậy trong lòng vẫn day dứt, sắc mặt đương nhiên không tốt“Lâm Quân anh sao thế, khó chịu ở đâu” Lâm Quân bước vào nhà đem bịch đồ mình vừa mua để lên bàn“người đi rồi” anh tường thuật lại chuyện của chiều nay cho vợ nghe,Mai Thi không nói gì nhưng khóe miệng câu lên mà gọi con trai vào tắm“con buồn không”“dạ không a”“họ nói lời vô căn cứ con sao lại vui nổi được” Mai Thi nghe được câu trả lời của Lâm Minh thì rất bất ngờ, tay vẫn đang nghịch vẩy nước cùng con động tác cũng chầm chậm lại vẫn là nên hỏi con trai tại sao không buồn“ chính là vì vô căn cứ nên con không cần buồn, cha nói họ chỉ mà ăn bột ngọt nhiều quá nên nói nhảm” lời này hẳn trên đường về Lâm Quân đã nói với cậu, vậy thì bỏ qua việc này điNhanh chóng chuyển chủ đề hỏi sang chuyện khác “Minh à, mai là sinh nhật con rồi, con muốn quà gì mẹ sẽ mua tặng con”“con không biết – chỉ cần mẹ lựa con sẽ không chê” mẹ Thi gật gật, mi cong môi son đều cong lên, tâm trạng tươi tỉnh hơn bế cậu ra khỏi bồn tắm lau khô người Lâm Minh ngập ngừng như muốn nói gì đó, vội ôm lấy mẹ mà thều thào:“mẹ ơi, con sang ngủ với mẹ nha con sợ mấy người đen đen đó lắm”Mai Thi đơn giản cho rằng con mình là gặp ác mộng nên sợ thôi nên đồng ý rất nhanh :“được rồi, được rồi con về phòng lấy gối đi”“dạ…” trong mắt Lâm Minh, xung quanh nhà đâu đâu đều có những bóng đen thui, không nhìn thấy ngũ quan hay cơ thể toàn bộ ken kịt chỉ có hai con mắt dáo dác nhìn chăm chăm anh – mấy thứ đó là cái gì sao cứ nhìn mình…Cho dù đã sang phòng khác ngủ thì mấy thứ đó vẫn không biến mất ,liên tục phát ra tiếng cười kì dị :“hahahahahahahhahahahahahaahahahaha người bước nửa chân cửa tử, âm khí vượng,đoản mệnh!

đoản mệnh! hahahahahahahhahah”“hahahahahahahhahahahahahaahahahaha người bước nửa chân cửa tử, âm khí vượng,đoản mệnh!

đoản mệnh! hahahahahahahhahah”“hahahahahahahhahahahahahaahahahaha người bước nửa chân cửa tử, âm khí vượng,đoản mệnh!

đoản mệnh! hahahahahahahhahah”Buổi sáng nắng rọi vào phòng , ấm áp vuốt ve khuôn mặt tròn đang ngủ mê man trên giường, hai bên người đã không còn ai vẫn vươn lại hơi ấm, dưới lầu có tiếng bước chân đi lên cầu thang rồi dừng lại ở cửa phòng đưa tay mở cửa “oa, bé cưng của mẹ dậy đi nào” tay lay lay chọt chọt vào người cậu“bé à dậy đi trễ giờ vào lớp rồi đó a”“ưm” Lâm Minh vươn vai dụi dụi mắt , tay được mẹ dẫn đi vệ sinh, mang cặpỞ cổng trường mẫu giáo nhìn vào cũng thấy náo nhiệt phần nào thì vẻ mặt của Lâm Minh đi ngược lại bấy nhiêu, Mai Thi phì cười mà trêu chọc: “ai da, con cũng đâu phải nhỏ nữa lại sợ đi học à”“con–”“ngoan nào, tối mẹ có bất ngờ cho con”xoa xoa tóc đặt lên trán nó một nụ hôn rồi hai tay nhẹ nhàng đẩy nó vào trường—————————Đêm đó, xe của cha mẹ khi đang trên đường mua bánh về tổ chức mừng sinh nhật cho anh, thì bất ngờ cha anh phát hiện có một chiếc xe đang chạy ngược chiều với họ lại còn rất kì lạ Lâm Quân đoán có thể tài xế say rượu hoặc ngủ quên nên đã đánh tay lái giữ an toàn Chỉ còn năm cây số nữa là sẽ về đến nhà, người mẹ ôm bó hoa mà mường tượng lại chuyện năm xưa dáng vẻ thiếu nữ thanh tao nhã nhặn tuy không phải là xinh đẹp rạng ngời nhưng mang đến cho người khác cảm giác hòa đồng dễ mến.Thiếu nữ ấy bây giờ cũng đã trung niên rồi sao, thời gian cũng không thể bào mòn được thiếu nữ ấy“em nghĩ con nó có thích bánh kem này không em lựa mẫu nhiều hoa quá đó”“chỉ cần là mẹ lựa thì chắc chắn sẽ không chê đâu” mẹ anh ôm chặt bó hoa vào lòng, dung nhan dịu dàng toát lên vẻ như đang háo hức chờ đợi Lâm Quân lái xe, tay vẫn ghì chặt vô lăng mắt quét khung cảnh ngoài cửa lẫn lộn với làn mưa, đó là một khung cảnh nhẹ nhàng lãng mạn của một gia đình, nó yên bình đến mức họ không hề biết rằng, phía trước không xa họ một cặp mắt u ám đang nhìn chằm chằm vào xe của Lâm Quân Đột nhiên xe phía trước lao thẳng về phía này!

Anh khựng lại thế mà đối diện không hề có ý giảm tốc độ mà càng lúc càng nhanh Bất ngờ không kịp phản ứng, ánh đèn pha chói lóa chiếu thẳng vào mắt hai người, Lâm Quân chau mày: “Mẹ nó! –điên rồi!!”

Vội vàng đánh lái vô lăng né tránh cú va chạm, người kia không có ý định buông tha cứ nhắm vào xe Lâm Quân mà lao vào như điênTiếng bánh xe rít lên gào thét như nội tâm của Lâm Quân…

Tiếng va chạm chói tai vang lên – Bó hoa rơi xuống cạnh một người phụ nữ máu me bê bết vẫn thoi thóp cố vươn tay về phía chồng.Người nọ đã không còn phản ứng là một cái xác lạnh, tiếng gào khóc vang vọng một khoảng đường cao tốc, một người phụ nữ thân thể đầy máu mặt mũi lấm lem nước mắt nước mũi tèm lem đang ôm một cái xác chết gào khóc hệt người tâm thần:“LÂM QUÂN!!!!!!!!

A-ANH TỈNH DẬY ĐI!!”

Cái xác kia tai mũi trào ra máu tươi, phần ngực bị vô lăng chèn ép đè nát xương sườn gãy đâm vào tim phổi, dù vậy tay vẫn nắm chặt chặt vô lăng mắt mở trừng trừngCú va chạm quá bất ngờ không kịp phản ứng gì đến lúc chết xác vẫn không nguyên vẹn thật là hết sức kinh dị người đi đường nhao nhao đến xem, có một số người chạy lại kia lôi hung thủ ra nhưng hắn cũng đã bị nghiền nát, có người gọi cấp cứu có người đưa điện thoại ra chụp, người thì trấn an cố lôi hai người trong xe ra đẩy lên xe cấp cứu.

Mai Thi vốn chỉ còn hơi tàn…Trên xe dù thoi thóp vẫn cố mấp máy điều gì đó với y tá, tiếng còi cứu thương vang inh ỏi xét rách màn đêm yên tĩnh Mưa như đang khóc thay cho cậu bé còn đang trông mong hai hình bóng – Lâm Minh hai mắt lim dim đột nhiên mở toCạch—Chỉ một âm thanh đơn giản nhưng có thể khiến cậu bé đó hiện lên một nụ cười, chạy thẳng đến cửa ôm người đang đứng ở đó“mẹ ơi, sáng nay con được tuyên dương đó mẹ ơi” người đó vẫn đang sững sờ mà chôn chân ở cửa nhà, miệng mấp máy như muốn nói gì đó mà lời nghẹn lại cổ họng“cha mẹ có quà cho Minh không ạ ” không nhịn được nữa, người kia cất giọng: “Minh à…”

“dạ..?”

Lâm Minh nghe giọng nói này rất lạ không phải của mẹ, cảm giác lúc ôm cũng vậy gương mặt nhỏ đó ngẩng lên nhìn xem đây là ai rồi lại tiếp tục nở nụ cười“ Bác Hoa ạ, bác mang quà cho con hả bác” bà hoa khụy xuống, nắm lấy vai bé Minh mặt nghiêm trọng nói :“ cha mẹ con…

Họ nhờ ta nói với con “con phải lớn lên thật tốt, lo cho bản thân con” từ nay họ không thể chăm sóc con được…

Nữa”Lúc ấy anh không hiểu câu nói đó là sao, nhưng rõ ràng là anh đã thấy họ mà?

Họ đứng ngay sau bác Hoa, còn mỉm cười với mình nữa kia mà, nhưng đột nhiên họ quay lưng đi về phía xa mà không nhìn anh nữa Nghĩ là cha mẹ vứt bỏ mình rồi anh ôm bác Hoa mà òa khóc .

Không lâu sau đó người bên phía trại trẻ mồ côi cũng đến đưa anh đi, anh lại càng chắc nịch với suy nghĩ đó Suốt mấy tháng trời ròng rã ở cô nhi viện, Lâm Minh ban ngày thì chán ăn, đêm đến thì núp vào một góc mà khóc nức nở, anh không hiểu anh đã làm gì sai sao lại bỏ rơi anh Thật tình năm đó anh chỉ là con nít chỉ nghĩ được vài lý do “ con sai rồi con không cần quà nữa” “con không làm đổ cơm nữa, ba mẹ về với con đi mà, con sai rồi” trẻ con khóc sẽ có người đến lau rồi an ủi anh giờ đây lại không có aiThay vào đó anh thấy ngoài cửa sổ có mấy bóng đen đang cười khúc khích áp người vào cửa sổ tầng ba từ bên ngoài nhìn vào trong, chúng nhìn chòng chọc vào đứa bé đang khóc ở góc mà miệng câu lên đến mang tai Có những đêm, trong mộng nhìn thấy rất nhiều bóng người đen kịt, tất cả chúng đều đưa tay về phía cậu nhóc đang ngồi ở một góc, mấy cái bóng đó trên cái mặt đen đó… kẻ khóc kẻ cười kẻ sầu bi, tóm lấy cậu nhóc giằng xé nó có bóng đen còn đưa tay bóp cổ.

Nó muốn hét…nhưng không thành tiếng“ mệnh thuần âm, điềm gở điềm gở hại chết bè, thầy bạn, chết cha chết mẹ hahahahahahahhahahahahahaaha”“bước nửa chân cửa tử, đoản mệnh!

đoản mệnh!

Hahahahahahahhah”“người sắp chết người sắp chết–”Gần trăm cái bóng hi hi ha ha giằng xé một người sống ở giữa, khóc đến nỗi mắt sưng lên nhức nhối tơ máu chằng chịt“hihihi bóp chết mày! bóp chết mày!”

“BÓP CHẾT MÀY–!”

Thanh âm kinh khủng đó lặp đi lặp lại không biết bao lần, chúng tóm chặt cấu xé thân thể cậu nhóc đó, miệng bị che cổ bị bóp không hết được, nội tâm hỗn loạn gào thétCút đi!

Cút đi!

Cút đi!

Cút đi!

Cút đi!Cút đi!Cút đi!

Cút đi!

Cút đi!

Cút đi!Cút đi!Cút đi!Cút đi!

Cút đi!

Cút đi!

Cút đi!

Cút đi!Cút đi!

đừng động vào tao!! tránh ra tránh ra đừng động vào tao!!!

Cút đi Cút hết đi!!!!KHÔNG CÓ!

KHÔNG CÓ!

CON KHÔNG HẠI CHẾT AI HẾT!

Không có!

KHÔNG CÓ!!!!“AHHAAAAAAHH!!!!”

Hiện trạng đó kéo dài suốt thời gian ở cô nhi viện mỗi ngày sống trong hàng ngàn hàng vạn thanh âm khủng khiếp dọa người đó, thật là phải hành hạ người ta đến chết đi sống lại Tính tình dần thay đổi theo hướng kỳ lạ…

điều đó người trong trại trẻ ai cũng biết, mấy đứa bé ở đó dần hình thành khoảng cách với người mới đến này cô lập nó ở góc tối suốt mấy tháng trời, mấy cô chăm nom cũng hết cách.

Mới đầu họ chỉ nghĩ vài tuần rồi quen, cũng không nghĩ ông trời nhỏ này vậy mà khóc hết mấy tháng trời, không ăn cơm đã chớ lại còn khóc đến mức mấy cô cũng sợ bé trời nhỏ sẽ khóc hỏng cả mắt——————Ngày giải thoát của các cô trong trại trẻ cuối cùng cũng đến rồi, một vị tự xưng là chú của Phan Vũ Lâm Minh đã đến làm thủ tục và đón anh đi – anh chưa từng gặp người chú này nhưng gương mặt này mười phần thì cũng có ba phần rất giống cha anh“chú ơi, cha mẹ con mất rồi ạ?”

Lâm Trường cũng đã sớm soạn cả một tá câu trả lời cho cậu nhóc này rồi nên cũng bình thản mà trả lời :“ ừm, đúng rồi con thông minh hơn chú nghĩ đó ”“...”

Không giống như tưởng tượng của Lâm Trường, đứa nhỏ này cứ nép vào người chú nó rồi ngủ luôn.

Con không khóc nữa con khóc nhiều rồi,chẳng ai quay lại người thân duy nhất bây giờ đã tới tìm con không phải là đồ bỏ điAnh không biết vì sao giờ chú mới tìm nhận mình.

Nhưng nếu đã là người thân còn lại cuối cùng thì vì sao giờ mới nhận cũng đâu phải gì quan trọng nữaCó lẽ suốt hơn hai mươi năm anh sống cùng chú là khoảng thời gian mà cuộc sống có màu sắc nhất ,mấy bóng đen đó không hiểu tại sao không thèm đến tìm anh nữa.

Ông ấy nuôi anh đến khi anh có công việc ổn thỏa…

Ông ấy đã tự kết thúc cuộc đời của bản thân bằng xyanuaNgười thân cuối cùng đã bỏ mình mà đi…

Lâm Minh mày đến thế vẫn là đồ bỏ đi là một phế phẩmCảm giác lúc nhỏ cứ như mùi formalin bám trên ngón tay mãi không dứt,khiến anh nghẹt thở không thôi, lệ dài óng ánh rơi lã chã cuốn trôi đi thực tại nhấn chìm anh vào quá khứ u tối.Từ ngày đó, đồng nghiệp cũng thấy được là Minh trầm tính hẳn, tính cách anh cổ quái từ bé thì ai cũng biết rồi nhưng chưa bao giờ thấy anh như này cả hoàn toàn như một người xa lạ, lúc làm việc cũng thường xuyên nóng nảy thậm chí có lần anh chửi cả không khí“...”

Trong mắt người khác thì là không khí nhưng trong mắt anh là một người phụ nữ tóc dài đen xõa đến gót chân, áo dài trắng qua gót chân toàn thân ướt sũng đang ngồi trên cái xác ở phòng khám nghiệm giống hệt cô ta mà đung đưa, khuôn mặt không có mắt chỉ có hai hố đen sâu thẳm đôi môi tái nhợt hệt làn da,chăm chú mà nhìn anh đang mắng chửi bản thân cô :“mẹ nó!cô cũng đâu phải là chết bị người ta khâu miệng, ông đây là đang giúp cô báo thù, cô còn không biết điều rốt cuộc là chết não bị dầm nát rồi à?! ”Lúc mới vào nghề không lâu thì ai ai đều chung suy nghĩ, thằng nhóc này…

Ở với xác nhiều quá nên có vấn đề đầu óc à?!Đó chỉ là những lời nói xuất hiện lúc anh còn là một pháp y thực tập nhỏ nhoi không chỗ dựa, chỉ trong vỏn vẹn hai năm thành công leo lên chức trưởng khoa pháp y và là trưởng khoa pháp y trẻ tuổi nhất trong lịch sử của trụ sởChả cần dựa ai, người này yêu tiền như mạng dùng tiền mua chức càng không thể – đơn giản vì có năng lực không có người thứ hai ở trụ sở làm đượcTrước đây có rất nhiều người xì xào bàn tán về anh :

‘‘cái gì mà nhìn thấy quỷ gì chứ bịa đặt!’’ ‘‘dùng tiền mua chức vụ à?!

Mới vào nghề có hai năm mà leo được đến trưởng khoa rồi’’ “không chừng cậu ta là đồng phạm thì sao?”

Có vô vàn lời xì xào về anh, lần một lần hai cũng có thể đi , đây là cả ngàn lần thành công giải án rồi không tin sao được.Có những lần hung thủ không phải người sống, trụ sở cũng chỉ đành đóng án không đóng chẳng lẽ tìm đại một người nhận tội à ?!Nào là vụ công nhân đi câu cá ở bờ ao đuối nước lúc kéo lên có dấu tay ở tứ chi, nào là vụ xác khô ở chung cư năm tầng hay là ma xó ,...

Vâng vâng mây mây đủ cảTreo án mặc người đời suy diễn, trí tưởng tượng và suy diễn vẽ chuyện của người đời thật quá phi thường chuyện gì cũng dám nóiSự tin tưởng của các cấp trên dành cho anh gần như là tuyệt đối, nên ít nhiều có vài thành phần trong trụ sở không có thiện ý tốt với anh, vẫn phải cố nặn ra nụ cười cứng nhắc chẳng có mấy người là thật lòng———————Giờ đây thanh niên ngày nào giờ cũng đã sắp ba mươi, hiện là pháp y mà trụ sở tin tưởng nhất công việc của anh không chỉ là tìm ra sự thật,manh mối qua thi thể – anh còn có thể giao tiếp với họ nhiều lần giúp điều tra viên hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, ai không tin cũng dần phải tin về năng lực và khả năng của anhTất nhiên không chỉ dừng ở giao tiếp với người cõi kia, anh có thể thấy thấy rất rõ chẳng mấy oan hồn nào có cơ thể lành lặn đa số đều dị dạng giống như thân xác của họ lúc chết, những loại anh gặp rất hiếm có được cơ thể lành lặn chỉ đơn giản là không đủ mạnhHằng ngày anh đều đến trụ sở để làm việc, từ lúc vào ngành chứng kiến bao nhiêu cách chết anh cũng thể nhớ nổi cái xác đầu tiên trông ra sao nữa rồi , đến cũng chỉ làm một vài việc bình thường không lẽ nào ngày ngày đều đều có người chết có xác mà cho anh làm việcĐồng nghiệp kiêm trợ lý của Lâm Minh là Đức Tiến, cậu ta bằng tuổi với Lâm Minh nhưng mới vào nghề vẫn còn là một thực tập, cậu ta ngoại hình ổn, chiều cao thì anh đứng mới tới vai cậu ta…Nói về chiều cao của nam giới trong trụ sở thì Lâm Minh hoàn toàn một trăm phần trăm có thể đứng nhất từ dưới lênỞ phòng khám nghiệm, Đức Tiến đang chậm rãi đẩy một cái xác đến chỗ Lâm Minh, chỉ sợ đẩy nhanh quá sẽ làm rơi thi thể xuống vậy , cái xác tỏa ra mùi phân hủy mạnh giòi bọ đã sớm lúc nhúc, thân thể khó có thể nhận diện được nữa.Ấy vậy mà hai người kia cũng chẳng buồn mà nôn thốc nôn tháo, cũng không chê bai cái xác này quá xấu mà lại thấy tội nghiệp, thương hại thì đúng hơn“ Ầy, thù oán gì đây , chắc không phải là vì ngoại tình nữa đó chứ?”

Đức Tiến quan sát thi thể không khỏi cảm thán, dù sao làm đến mức này sao có thể như mấy vụ án tác nhân là đôi lời qua lại mà hai người thường thấy“Ồ, hẳn là cậu thấy đời suôn sẻ quá nhỉ“Hả, có vấn đề gì sao?”

Nghe Đức Tiến nói mà vẫn bình chân như vại, nếu để người đã khuất nghe được khác gì bất kính với người ta“ may cho cậu, xác này hồn không có”“ xác chết làm gì có hồn, Minh à cậu đừng dọa tôi nữa” anh nhíu mày nói :“cậu làm việc với tôi bao lâu rồi mà còn hỏi có dọa cậu hay không, cậu còn không biết sao?”

“xác này hồn đã đi đầu thai rồi, cậu không thấy kì lạ sao?!”

Quả thật là rất kì lạ, người này hiện trạng không nỡ nhìn oán niệm chắc chắn cũng phải rất sâu nặng không lí nào lại dễ dàng mà buông bỏ nhanh vậy được trừ phi…

Hung thủ cũng đã sớm chết rồiCái xác tuy đã phủ vải trắng nhưng cũng lấm tấm những vệt nước tử thi,phần thịt lộ ra thì phân hủy đến mức không phân biệt được đây là bộ phận nào, dòi bọ ngoe nguẩy lúc nhúc, xung quanh cái xác là những thứ chất lỏng tỏa mùi như trứng thối rữa, tanh ngái.Lớp biểu bì bong tróc thành từng mảng, chỗ đen sẫm như bùn nhão chỗ trắng nhợt nhạt như mỡ người.

Cổ họng thủng một lỗ to, bụng cũng đã bị ấu trùng đục thủng từ lâu nội tạng cứ thế mà trào ra ngoàiAnh mở tấm vải kia ra, ước chừng cái xác này cũng phải mất tám đến mười ngày nếu ở ngoài trời nhưng cái xác này được tìm thấy ở một bãi rác thì thời gian tử vong nhiều lắm cũng chỉ từ bốn đến sáu ngày .Vì cái xác bị rác thải chôn vùi, tạo điều kiện phân huỷVì chưa nhận dạng được nên đương nhiên cũng không có thông tin gì về nạn nhân cả,đến giới tính cũng không còn nhận dạng được rồi bị giòi bọ ăn sạch.Xương không cánh mà bay chỉ có một đống thịt nhão như bùn chắc là đã giấu đi chỗ khác, dù gì xương rất khó tiêu hủy như là xác thịKhoảnh khắc anh vừa cầm dao phẫu thuật lên thì túi áo đột nhiên rung lên thành từng hồi kèm theo đó là một đoạn nhạc chuông , bỏ dao xuống màn hình hiện tên là chị Hồng Nhan cấp trên của anhAnh vừa bắt máy đầu bên kia đã bắt đầu nói không ngừng giống như không để anh có cơ hội lắng nghe hay từ chối[ Phan Vũ Lâm Minh, em mà không nhanh chóng thu xếp là coi như hơn ba mươi mạng người đó không còn ai đâu!][Chuyện này rất gấp, ở núi Sắc Dương một tháng trước phát hiện một lăng mộ sâu trong núi, điều động ba mươi công nhân và vài nhà khảo cổ xem tình hình mới đầu họ làm việc liên tục xảy ra sự cố nhưng không nghiêm trọng nhưng…]Anh vội cắt ngang lời chị Nhan,phủi bỏ lời nói của cấp trên đi vì đây nào có phải chuyên môn của anh : “khoan đã!”

Chị ta ngừng lại để cho Lâm Minh tiếp lời :“chị có nhầm lẫn gì rồi, chị biết mà em chỉ phụ trách nhưng chuyện có ma quỷ không lí giải bằng khoa học, giải phẫu xác rồi đưa ra manh mối,lý giải bưng cơm đút thẳng mồm cho mấy kẻ ăn không ngồi rồi bên bộ phận điều tra.

Chuyện lần này là cứu người đúng không?”[ Ừ] chị Nhan trả lời, trong âm giọng vừa hoài nghi xen lẫn gấp rút điều gì“vậy chị tìm người khác đi, em không phụ trách cả chuyện này”Gọi một pháp y đi làm nhiệm vụ giải cứu có khác nào tự lấy đá buộc eo bỏ giếng, không chừng nếu đi đến đó có mình là tròn ba mươi mốt xác chưa tính đồng nghiệp đi cùng, đây cũng nào phải là chuyên môn của mình từ chối là điều đương nhiên có gì lạ sao?[haizz, chị cũng không muốn lôi em vào vụ này đâu, nếu không phải bất đắc dĩ thì cũng không làm phiền một pháp y đi làm chuyện này…][Trước đó đã điều một chi đội nhỏ đi ứng cứu nhưng sau khi họ đi lên núi Sắc Dương thì tất cả đều mất liên lạc!

Người lên không xuống nữa!

Xuống rồi thì điên điên dại dại liên tục lặp lại:“Thái tử bệ hạ, thái tử bệ hạ” hỏi gì cũng chỉ lặp lại liên tục câu đó, chỉ vào mặt người khác mà cười nói “Sắc Dương Sơn, một đi không về”]Hồng Nhan càng kể càng hăng một mạch kể hết trong một hơi.

Nghe chị ta miêu tả tình hình và trạng thái điên dại của người kia, đây có hai trường hợp:Một là hắn bị dọa đến ngốc, hai là tên đó gặp thứ không sạch sẽ với tình hình hiện tại có thể thấy phía bộ phận điều tra nghiên về khả năng thứ hai, dù sao những việc này cũng chứng kiến nhiều rồi không tin cũng phải tinTuy đây là việc gấp nhưng cũng phải giải thích cho người ta hiểu được tình hình[ em xem đây là chuyện khoa học lý giải được sao,chuyện này không ai đáng tin hơn em nữa đâu!

Mau thu xếp lên đường đi chị xin em đó]“hiểu rồi” xem ra không phải do chị ta nhầm lẫn mà do mình không lắng nghe người ta nói hết thôi, chuyện này đúng thật là chuyên môn của bản thân mình thật, bất lịch sự quá rồiĐặt dao phẫu thuật xuống, tháo bỏ găng tay, nhanh chóng thu dọn mọi việc giao lại cho Đức Tiến rồi thu xếp lên đườngCòn chưa ra khỏi cổng từ xa xa đã có bóng của một chiếc xe chờ anh ở cổng,chân sải bước tuy anh không được cao so với các người đàn ông cùng lứa nhưng bước chân của anh không hề chậm chạp trì hoãn mà nhanh chóng đến cạnh của xeTháo bỏ lớp áo blouse thì tướng người của trưởng khoa pháp y này nhỏ đi hẳn, nếu bây giờ đưa cho anh ta một bộ tóc giả đội lên thì xem đi xem lại có khác nào con gái nhà lành nào đâuNgười bên trong chủ động mở cửa trước khi anh đưa tay mở cửa,người ngồi ở ghế lái trực thuộc bộ phận điều tra, dáng người cao gầy nhanh nhẹn, mắt như có sao băng bay ngang khẽ híp mỉm cười với anh“chào anh, trưởng khoa pháp y Lâm Minh”“chào cậu, cậu mới vào nghề hả?

Tôi chưa gặp cậu bao giờ”Quan hệ của anh với đồng nghiệp ngoài Đức Tiến ra thì mình cũng không dễ chịu với ai là mấy, nhưng nhớ mặt từng người một còn người ngồi cạnh lúc này thì chưa gặp bao giờ chắc là người mới“dạ em cũng mới vào thôi”“à , cậu tên gì làm việc chung thì ít ra cũng phải biết cái tên thì thuận tiện hơn ”Nhận thấy là người ta là người mới mình cũng nên gắt gao làm chi,nghe người bên cạnh nói xong anh liền hỏi tên đối phương làm quen“em tên là Vũ Cường năm nay hai mươi lăm tuổi mới vào nghề mong anh chỉ bảo”Cậu ta vừa nói vừa cười, tính tình có đôi chút nhí nhảnh trên đường hai người nói rất nhiều, đa số là về công việc nhưng từ đầu chí cuối cũng chỉ có mình Vũ Cường là nở nụ cười.

Anh cảm thấy người này rất có năng lực“cậu biết nhiệm vụ này ra sao chứ?”

“Vâng em biết, em cũng không định nhận nhiệm vụ này nhưng cả bộ phận phía em không ai chịu nhận nên em đành phải đi thôi”“ồ” mấy lão già bên đó chắc hẳn não bị ngâm thành cải chua rồi lại điều một thực tập đi làm nhiệm vụ giải cứu độ nguy hiểm không xác địnhMới đầu mình còn tưởng là người mới thì hẳn là năng lực chắc không phải dạng vừa khi được nhận nhiệm vụ kiểu này, nhưng nhỡ cậu ta có năng lực thì càng tốt rồi, mình đây cũng là lần đầu nhận được nhiệm vụ không phải án mạngDù cho không phải thì tính chất có thể cũng từa tựa thậm chí rủi ro, còn cao hơn nhiều, xe từ lên dốc đường lên núi cũng chẳng mấy dễ chịu liên tục dằn sóc, lên xuống, bấy giờ người nằm ở ghế sau cùng cũng bừng tỉnh mặt xanh lét như sắp nôn khan“trông anh nhàn nhã quá nhỉ?”

Lâm Minh liếc sang “Coi chừng quỷ còn ghét bỏ anh đấy” anh nhìn bộ dạng người lười nhác mặt đang xanh lét kia mà nóiNgười ngồi phía sau tên Tô Phúc là điều tra viên, anh ta cái gì cũng tốt mỗi tội anh ta quá lười, Lâm Minh nhiều lần nhắc nhở nhưng vẫn chứng nào tật nấy đến cả khi nhận nhiệm vụ không xác định nguy hiểm cấp độ bao nhiêu vẫn phè phỡn ra ngủ được, loại tính nết này khiến Lâm Minh khá khó chịu .

Tô Phúc trước đây còn mém tý bị diệt khẩu khi đang làm nhiệm vụ điều tra , sau chuyện lần đó anh ta vẫn như cũ không thay đổiThân là điều tra viên nên dáng vóc anh ta không tồi, chiều cao thì hơn hẳn Lâm Minh một cái đầu, khoác thường phục cũng không che được dáng vẻ của một công chức nhà nước,nghe giọng Lâm Minh thì nhanh lẹ tìm cớ:“ai da~sao trách tôi được cục trưởng đêm qua còn bắt tôi đi tìm rõ thông tin đến tận khuya, giờ buồn ngủ cũng đúng thôi”Dáng vẻ lười biếng vươn vai dụi mắt, giọng nói uể oải lười biếng đến

cực điểm :“mà nè không phải bị mấy thứ đó ghét bỏ thì tốt hơn sao?”

“anh lúc nào mà không ngủ,đếm xem được mấy lần anh tỉnh táo đi làm việc?

Tưởng tôi mù chắc đêm qua anh còn đăng ảnh ở nhà nghỉ với bạn gái – tìm thông tin của anh là ở nhà nghỉ?”

“còn lí do lí trấu nghe đến phát chán lần một lần hai còn dễ nghe, ông đây hàng ngàn lần rồi thuộc cả lời anh nói” bị nói trúng tim đen Tô Phúc cứng họng đành cười hì hì, tay gãi gãi cái đầu tóc khi ngủ đã rối mùĐột nhiên Vũ Cường phanh gấp mà không báo trước, lão Phúc phía sau do ngủ mê man chưa tỉnh lên bị hất lên đập mặt vào ghế của Vũ Cường“A–!?”

Cả Lâm Minh và cậu ta thì đều thắt dây an toàn nên nhiều lắm là giật mình, theo ánh mắt của cậu ta mà nhìn, đồng tử hơi rút lại!Trước đầu xe vậy mà có đến hơn mười cái xác chết!!
 
Gặp Người Ở Mùa Thi Trạng
Chương 2: Núi Sắc Dương mồ chôn người chết


Phúc lồm cồm đẩy mặt mình ra khỏi lưng ghế , tay xoa cái mũi hơi đỏ do va đập khi nãy .

Vừa ngẩng mặt lên đã chấn động, không nhịn được buộc miệng chửi đổng: “Ôi vãi!

Má ơi thời buổi bây giờ đến ma cũng biến thái rồi à?!”

Tô Phúc nói đến ‘ma cũng biến thái’ là vì mấy cái xác trước mặt họ đều khô quắp.

Xác thì nằm trên đọt cây, xác thì treo ngược trên cây còn có nằm giữa đường…

đủ loại tư thế .

Tất cả có mười ba tử thi , điểm chung của các tử thi này là tay đều đang cố xé rách quần áo của bản thân nhưng không được Khuôn mặt tử thi là đang gào thét, sợ hãi hiện trạng rất ghê tởm .

Cường chăm chú nhìn mười ba tử thi như nhận ra điều quen thuộc , cậu ta kinh hoảng lên tiếng :“ Đây là…đồng phục của đội cứu hộ kia mà!”

Minh không nói gì, mà cứ nhìn quanh xe một lượt.

Trong mắt anh , đây đâu chỉ có mấy cái xác này – mà còn có những thứ ghê tởm hơn vậy .

Chúng nhớp nháp , ghê tởm còn gấp mấy lần mấy thứ ở trước xeLà ma sai đang điên cuồng lao tới xe của bọn họ, nhìn ba người họ chòng chọc mà liếm láp cửa kính.“ Người sống…người sống…

“ Cái miệng méo xệch nói được mỗi hai chữ – hết cắn rồi lại liếm .

Có ma sai còn leo trên nóc xe, dùng tay đập liên tục lên nóc xe phát ra tiếng ‘đùng đùng’.Người ngồi cạnh tay run tháo dây an toàn ra , xoay người định mở cửa .

Chợt có lực mạnh ghì lại , bàn tay không to trái lại rất khoẻ kéo cậu ta về sau Còn chưa rõ chuyện thế nào thì Lâm Minh bên này mở miệng:“ Đừng xuống”Cường lắp bắp hỏi : “ Ha… hả?

Co… có thứ gì ở ngoài sao?”

“Ừm”Nghe bên ngoài có thứ khác, cậu ta liền ngồi ngay ngắn , không dám táy máy nữa .

Người bên này vừa im, người phía sau lại phát rồ, bắt đầu oán trách than vãn: “ Là thứ gì vậy?!

Tôi biết mà, làm nhiệm vụ với cậu thì bao giờ mà chuyện gì bình thường huh huh” Phúc vừa ôm mặt vừa dãy dụa ở ghế sau như con sâu ăn trúng thuốc diệt côn trùng, sắc mặt như đang rất đau khổ tuyệt vọng“ Mẹ anh sao không nghĩ sinh cho anh cái miệng là dư thừa à? ”Vốn đã quen với tính cách này nên chẳng gì phải xa lạ nữa, kinh nghiệm mà Lâm Minh rút ra được khi giao tiếp với tên này là : Không bao giờ được đồng cảm với hắn!

Chỉ tổ rước phiền.

Thấy có người đồng quan điểm là lại được nước lấn tới, miệng không giây nào nghỉ rất nhức đầu – riêng mấy ma sai ngoài kia là đủ chọc thủng màng nhĩ rồi, chẳng cần thêm một thành phần nữa đâuMa sai ở ngoài điên như nào có mỗi anh nghe ,anh thấy .

Quen nhìn hình ảnh này rồi cũng chẳng được mấy phần kinh hoảng nữa.

Thật là muốn xem biểu cảm của Phúc khi chứng kiến cảnh này sẽ ra sao Hiện tại cả ba người bị bao vây bởi mấy thứ nhớp nháp .

Anh quan sát chúng hồi lâu , nhận thấy chúng nó cũng chả làm được trò trống gì nên hồn thì có hơi thất vọng … ma sai khỉ gì chứ!?

Chất lượng kiểu này thua cả ma da nữa!!

Vũ Cường bên này bồn chồn mãi không thôi, thấy cứ ở yên thế này cũng không phải ý hay, liền quay sang Lâm Minh nói:“ Vậy bây giờ…”

Cậu ta cứ ngập ngừng mãi nói không hết nổi một câu , chính cậu ta cũng không dám chắc làm theo ý cậu ta sẽ là ý hay .“ Cậu muốn xuống núi” Minh thở dài, nói ra ý định của Cường .Lòng như gỡ được dây buộc đá ,cậu ta hớn hở đáp: “ À ,vâng!”

Anh nhạt nhẽo phun ra một câu khỏi yết hầu : “ Cậu muốn điên điên bệnh bệnh giống người kia thì cứ việc như ý cậu”Cường cậu ta im lặng hồi lâu , hỏi: “...Giờ tiếp tục đi thẳng sao?”

“ Ừ ”“ Em hiểu rồi…”

Nói rồi nhanh chóng mà chạy xe đi thẳng về phía trước, Lâm Minh nhìn chăm chú tay cầm vô lăng của người mới này mà trầm ngâm ...giống quá…Thật sự khiến anh nhớ tới hai người đã khuất trong quá khứ – suy nghĩ thoáng qua đưa mây mù giăng trước mắt, rồi được kéo trở về bằng một tiếng gọi:“này, Minh cậu không sợ à?”

Liếc mắt nhìn người đang bám trên lưng ghế của mình, khó mà không ném cho một ánh mắt như sắp rớt ra ngoài .

Giờ mà hỏi anh sợ gì thì chính là thiếu tiền.

Thấy người kia vẫn như đười ươi bám trụ trên chỗ ngồi của mình, e rằng rất khó kiểm soát lời nói, cả tứ chi Phúc đều bám lên lưng ghế cười hi hi ha ha với anh, bốn mắt nhìn nhau đành mở miệng trả lời:“ Đường nào cũng xấu, xuống thì điên, lên thì không chắc ”“ Lỡ như lên rồi điên hơn thì sao cậu không nghĩ tới sao?”

Vẻ mặt vừa lo vừa bất an kia đang đu trên ghế, mặt thì sợ nhưng cái miệng thì không.“lo xa rồi chỉ cần đi chung xe với anh là tôi đã điên rồi” Không khí trong xe đột nhiên im bặt, phải lúc sau Phúc mới tỉnh táo mà quay sang xụ mặt mà nói giọng điệu như rất uất ức :“– cậu quá đáng”Nghe vậy Lâm Minh quay người lại mày nở miệng cười với người kia.

Nhưng cười kiểu này rất giả tạo cứng nhắc, cảm thấy khó mà người trước mặt nói được lời hay tiếng ngọt .

Tô Phúc liền né người sang xa xa“ người như anh tốt nhất là không cần con cháu nối dõi

Hay là... tôi giúp anh loại bỏ gánh nặng đó nha?

À đúng rồi , tôi mém tí quên anh là người sống nào phải hoá thạch không mạch thần kinh cũng chả có nãoTô Hoàng Phúc à , anh biết không giống con tôm với anh chả có điểm nào khác nhau là mấy đâu , lần sau cư xử như người bình thường hộ tôi cái , đừng để người ta so sánh anh với cây cỏ …”

“ Diệp”“Hạ”“Châu”Đúng như Tô Phúc dự đoán, người này mà cũng có ngày nói lời hay ý đẹp thì là chuyện hoang đường ."...

Cũng đâu đến nỗi đó–"Xe chầm chậm đi lướt qua mười ba tử thi .

Lâm Minh cẩn thận quan sát từng cái xác.

Tử thi liên tiếp tỏa ra khí đen nồng nặc lúc nhiều lúc ít – thở dài một tiếng, xem ra anh sai rồi .

Đây không phải chuyên môn của anh, e rằng nếu có chuyện xảy ra, cả bọn sẽ rửa cổ chờ đao, ngồi chờ chếtMa sai phía sau chẳng buồn đuổi theo họ nữa, một phát đến sát đỉnh núi quá dễ dàng, càng khiến người ta nghi ngờ.

Nãy chỉ có mười ba cái xác nhưng có tận ba mươi người – mấy người còn lại rốt cuộc là ở đỉnh núi hay là chết ở đâuBản thân cũng đâu phải thầy cúng gặp chuyện vượt tầm kiểm soát thì chạy.

Chạy không được thì chết, khả năng chỉ qua là mắt thấy tai nghe với mấy người khuất mặt kia, chứ nào phải thầy cúng cao tayCấp trên tin tưởng giao mình đi cứu người, giờ thì hay rồi – trực tiếp ngồi chờ chết Hừ một tiếng, nhớ lại ngày trước chính mình từng bị đánh cho sống dở chết dở, không những tốn một đống tiền mời thầy cúng cao tay hết người này đến người khác mà còn phải nằm viện gần tháng trờiCàng nhớ tới càng tức, ngày đó cuối cùng là thầy cúng thứ mười chín được mời tới.Mắt trợn trừng sắp rơi cả ra ngoài, không tin vào mắt mình, hốc mắt đỏ lên tơ máu chằng chịt ở lòng trắng hệt muốn nứt ra, khóe miệng giật giật liên tục.

Sâu trong thâm tâm mắng chửi người trước mặt Tại sao lại là tên này?

Sắc mặt thay đổi liên tục ,lúc xanh lúc đỏ .Con mẹ nó, đây là muốn ông đây tức chết trước khi bị quỷ hại chết!“mẹ bà nhà cậu!

Ý thức đạo đức thua cả giòi y tế, cậu đây là muốn chọc tức chết ông đây à?!!”

“cười cái chó má gì?

Buồn cười lắm sao –à đúng rồi bạn mình như này vui chứ nhỉ”Xuân Hải phì cười nhìn người đang nằm trên giường bệnh ,sắc mặt tiều tụy ,miệng giật giật chửi rủi mình.

Hắn cất giọng cười đùa trêu chọc: “cậu làm gì thế tôi là đang giúp cậu mà cậu lại còn mắng tôi?

Không bắt cậu xin lỗi là được rồi đó ”“ha, xin lỗi cái con khỉ, tôi còn tưởng là cao nhân nào, sao lại là cậu!

Cậu biết tôi tốn bao nhiêu tiền mời chục người xong lại lôi ra bản mặt khỉ này!!”

Xuân Hải đáng chửi không?

Rất đáng bị chửi, hai người họ là bạn từ thời choi choi, lớn lên cùng nhau cũng gần hai mươi năm trời.

Hải hắn biết rất rõ Lâm Minh yêu tiền hơn cả mạngBan đầu chỉ là muốn trêu bạn mình một chút, cũng không ngờ người này trước nay nói về tiền của bản thân nó thì liền như mấy bà cô lớn tuổi kẹt xỉ.

Ai động vào tiền của mình là làu bàu cằn nhằn từ xuân này sang đông năm tới cũng được – vậy mà sẵn sàng chi cho hơn chục người thầy cúng cao tay thì thật khó mà lường được.“ai bảo cậu mời nhiều quá đâu phải lỗi toàn bộ do tôi” Xuân Hải vừa nói vừa chỉ chỉ tay về mặt mình.

Lâm Minh chỉ hận không thể giải phẫu luôn người trước mặt“xưa giờ vẫn vậy mà nhỉ, hahah đụng tới tiền của cậu thì cậu không để người ta yên”“cậu còn dám nói!

Sao lúc ban đầu tìm cậu thì nói không được?

Cậu biết tôi tốn bao nhiêu cho mười tám người trước không!?”

“cậu bình tĩnh, tôi định trêu cậu thôi ai bảo cậu mời nhiều thế” Hắn một mực phủ nhận lỗi lầm của thân, xua xua tay miệng nói người ta bình tĩnh lại – trái lại, vẫn cười hà hà vẻ mặt vô cùng gợi đòn.“nuôi dòi còn an tâm hơn là chơi với cậu” Suy cho cùng, anh cũng chỉ là chửi cho đã miệng .

Biết chắc người trước mặt cũng nghe tai này lọt tai kia, .

Ngoài thầy của Xuân Hải ra còn ai hiểu cậu ta hơn anh nữa?

Đương nhiên không có .

Với bản mặt gợi đòn của cậu ta, ra đường ít nhiều cũng có trên mười người không thân thiết muốn đấm vô bản mặt lung linh gợi đòn đó“ Hahahah cậu yên tâm số tiền đó tôi sẽ trả cả lãi lẫn gốc cho cậu” Nói bồi thường là vậy, cậu ta giải trừ thương tích của quỷ trên người Lâm Minh rồi thì bỏ chạy mất tăm.

Tiền một xu cũng không bỏ lại .

Anh biết đây là thói quen của cậu ta đối với người khác – nhưng sao tới mình sao cậu ta cũng chơi trò này nữa !?Anh nhắn tin chửi thì cậu ta nhàn nhã thả ba cái meme haha…đáng nhẽ lúc đó mình nên đấm vào mặt tên đó.Xuân Hải tất nhiên là không thiếu tiền.

Gia đình cậu ta gửi cậu ta lên núi học đạo từ bé nên nhìn Xuân Hải từ đầu đến chân rất giản dị .

Cậu ta không đưa tiền đơn giản là thích chọc tức người khác, rồi một lúc nào đó sẽ đưa tiền như vả vào mặt người chửi.Thói này hình thành từ lúc cậu ta mới mười mấy tuổi, đơn giản là bị người ta chửi là thầy cúng lam băm , nghèo đến nỗi đi lừa tiền người khác .

Lang băm là nói cậu ta không giải quyết được con quỷ trong nhà người đó .

Câu sau ý muốn Hải đền tiền lại .Đó là lần đầu đi trừ tà của Hải ,cậu ta nghe thấy thì rất uất ức nhưng dù sao vẫn là lỗi mình không làm được.

Quỷ trong nhà người đó là oan hồn từ thời chiến trận loạn lạc, cậu ta đương nhiên mới vào nghề không lo được Người mời cậu ta đến thì biết rõ dưới nhà có mộ, song nhắm mắt làm ngơ khiến vong hồn đó phẫn tức .

Ông ta ngay từ đầu chỉ nói dưới nhà có mộ , giờ thì quay ra mắng cậu ta – tức không có chỗ xả , Hải liền nghĩ ra ý trêu tức ông ta Từ đó mới thành ra cái thói quen khiến ai cũng ngứa miệng như bây giờ .Một tuần sau, điện thoại Lâm Minh quả nhiên xuất hiện thông báo chuyển tiền của Trường Dương…––––––––——Sau khi lên đến nơi mà đội khảo cổ dựng trại cả Cường và Phúc lao nhanh ra khỏi xe như sống lại tham lam hít lấy hít để không khí ở ngoài xe.

Lâm Minh mở cửa bước ra chán ghét né xa chiếc xe vừa đưa họ thoát khỏi cửa tử“ha…

Ha Cuối cùng…tới rồi…”

Phúc thều thào hệt cụ ông lớn tuổi tay chống vào xe đột nhiên chạm vào thứ gì đó nhớp nháp, đưa tay lên xem thì một bãi chất nhầy tanh tưởi chẳng rõ là thứ gì dính đầy trên tay“Oẹ”Là nước dãi và dịch nhầy của ma sai, này cũng giống như việc bị kéo chân rồi lưu lại dấu tay hay vết cào cấu trên da thịt vậy thôi.

Có thể không thấy được có thể cũng không cảm nhận được nhưng dư âm đương nhiên cóCòn về lý do tại sao khi nãy ma sai tại sao dừng lại ở ngoài không vào được là do đâu?“mấy người đó thái độ đó là sao chứ” trên đỉnh Sắc Dương đây đếm đi đếm lại cũng vọn vẻn có mười lăm người, hơn nửa là đang nhìn ba người mới tới bằng ánh mắt thương hại không chào đón“lại có người xui xẻo tới nữa rồi”“tội nghiệp đến cũng phí thêm cơm thôi làm được gì cứu được ai”“lên được tới đây là có bản lĩnh rồi”“trước đó không chết về sau chả lẽ không đói chết sao”“...”

Ồ một tiếng vậy ra đâu cần họ tới cứu người, người cần cứu đã hết hy vọng vào chuyện đó từ lâu rồi – sống nay chết mai hơi đâu mà lo cho ai nữa đây“kệ đi dù sao đi nữa so với chết sớm thì từ từ hẳn chết”Lâm Minh rút ra từ túi áo hai cặp găng tay y tế, đưa cho Cường một cặp còn mình thì đeo găng tay mở cửa xe người còn lại mở cốp – Minh thử lấy điện thoại ra giơ lên khắp nơi dò tín hiệu nhưng không có,lương thực ít điện thoại mất tín hiệu.

Bọn họ là phải ngồi chờ chết trong vô vị Tô Phúc nôn khan xong thì nhanh nhảu chạy sang xe giúp một tay bưng bê mấy thùng giấy xuống.

Mỗi thùng là lương khô mì tôm trước đó mang theo để cứu đói cho người ở đây, mắt thấy bọn họ mang cả lương thực theo mấy người vừa bàn tán về họ song quay sang thi nhau chạy đếnCông nhân đầu tiên là đến chào hỏi han , công nhân thứ hai là khen ngợi, rồi người thứ tư người thứ năm…đủ kiểu quan tâm :“ Mấy cậu mới đến à , đường đi có bị thương ở đâu không,ài”“Ấy ấy người trẻ bây giờ thật là tốt quá tốt quá , biết lên đây nguy hiểm còn phải mang cả lương thực cho bọn tôi”“Hahah mấy cậu mới đến chắc mệt lắm,ngồi đi để chúng tôi tự làm cũng được”“...”

Cường nhỏ giọng hỏi : “ Mấy người họ da mặt làm từ gốc cây hả–”Minh dùng giọng chỉ hai người họ nghe được nói: “Chắc vậy, mặt trước mặt sau lật lật chóng mặt còn chắc gì thấy được là gốc cây hay bê tông”Phúc tay chà vài cái lên quần rút ra một quyển sổ nhỏ cùng một cây bút ra để ghi chép lại thông tin, nhân cơ hội này hỏi vài câu thì còn nhận được câu trả lời :“mọi người bắt đầu gặp những hiện tượng bất thường là bao lâu đến nay”“cậu hỏi làm gì nữa giờ cũng ngồi chờ chết hỏi cũng vô ích”“...”

Dù sao khả năng họ sẽ chết ở đây cao đến bảy tám phần có hỏi có chép chưa chắc cần mang ra dùng – thấy người hỏi đã hóa đá cứng công nhân kia dời mắt bước đến chỗ khácCơ sở vật chất trên núi vừa đơn sơ vừa tàn tạ chẳng nỡ nhìn, bao quanh nếu không phải vách đá thì là cây cối bạt ngàn càng đi càng tối đi vào chưa chắc ra đượcLều trại dựng trước cửa hang đá, đứng gần có khi nghe được cả tiếng nước đọng ,đây tất nhiên là lăng mộ đang tiến hành khai quật kia rồi, lều trại trước hang không rách thì nát còn có lốm đốm tàn lửa nhỏ đủ chỗ khác gì là dân lành lên núi tránh giặcNgười sống đã sớm mặc kệ đời, bất cứ lúc nào họ cũng có thể chôn thân tại đây, cậu cứ hỏi tôi chán để trả lời…

Phúc thở dài định quay lại giúp hai đồng nghiệp thì tay bị một người kéo kéo“nếu cậu cần tìm hiểu tình hình…

Tôi kể cho cậu” người kéo là một nam công nhân cả thân lắm lem vẻ mặt vẫn hệt mấy người kia chán nản buông bỏ“một tháng trước…”

Bọn tôi nhận được chỉ thị của chủ đầu tư dự án khai quật cổ mộ, trước đó còn có năm nhà khảo cổ và ba mươi công nhân đến đây – mới đầu làm việc rất thuận lợi mấy nhà khảo cổ đó còn bàn về chuyện tìm cổ vật về trưng bày ở bảo tàng ngày đêm hí hửng khúc khích mơ tưởngĐến ngày thứ ba chúng tôi tiến vào đến trung tâm của lăng mộ…

Ở đó là một cái quan tài khảm ngọc đặt trên nơi cao nhất, cả quan tài được xích bằng dây xích to buộc từng mắc xích là chỉ đỏ,bùa chú đủ kiểu gỡ bỏ đống xích là mặt quan tài chính giữa khắc chữ ‘Tình’ đỏ tựa máuVì tò mò vả lại trước sau cũng phải mở nên – bọn họ đã mở cái quan tài đó ra…còn chưa mở hết vừa hé mở cả nắp quan tài đã tự bật ra vô tình đập nát người vừa cạy mở nắp, bay ra sau đó là một làn khói đen kịtNó…nó đang cười!!!Kể từ lúc đó mỗi ngày đều có người chết, có người thử đi ra khỏi núi vừa đi tới rìa rừng cây chưa được bao xa thì liền hét kinh hãi lên toàn thân răng rắc gãy vụn rồi im bặtCó lúc tưởng chừng được cứu ,vừa nghe được tiếng xe phía xa xa thì đổi lại sau đó là gào thét than khóc…

Mọi người cũng mất lòng tin vào sự sốngLắng nghe lời công nhân kia nói Tô Phúc khó nhịn được mà nổi da gà,chả trách họ lại như vậy, công nhân nọ đột nhiên ngẩng mặt lên, vừa nhớ ra gì đó rất kì dị, cậu ta nói: “còn có một điều khá kỳ lạ”“Lúc làn khói đen kia tấn công người chúng tôi có thấy một bóng dáng lúc như người trưởng thành to cao lúc như đứa bé mới hai ba tuổi đang cố gắng ngăn cản làn khói kia, nếu là đồng loại thì sao bọn chúng lại đánh nhau?”

“cảm ơn cậu đã hợp tác”Phúc vội vàng ghi chép hết một một lượt, xong việc rồi đứng dậy phủi phủi bụi bám trên người đưa tay trước mặt muốn đỡ người đang ngồi trên gốc cây“cậu tên gì?” người kia nắm lấy tay Phúc mà ngồi dậy“ Nhật Long”Anh ta chào tạm biệt Nhật Long rồi quay về lều của cả ba bọn người mình, Cường với Lâm Minh thấy người về mặt như thở phào nhẹ nhõm như sợ anh ta xảy ra việc gìMinh nằm trên nệm ,quay đầu nhìn sang nói: “tôi tưởng phải khám nghiệm luôn anh rồi ấy chứ” “anh đi đâu vậy?

Em với anh Minh nướng khoai ăn tạm anh Phúc đói chưa ăn cùng bọn em”Vũ Cường luôn hòa đồng dễ mến với người xung quanh, lúc ở đường núi cậu ta có sợ hãi đôi chút nhưng qua rồi thì cậu ta vẫn như không có gì miệng vẫn cong lên, có thể là lạc quan nhất cái chỗ này“cậu xem đi” Phúc đưa cho Lâm Minh quyển sổ nhỏ rồi quay sang gặm khoai nóng với Vũ CườngKhoai nóng vừa chín phủi bỏ lớp than còn bám trên vỏ thổi thổi mùi thơm nức mũi, cắn nhẹ là vị ngọt bùi của khoai lang nướng lan tỏa trong khoang miệng“phù phù, đói chết ông đây rồi phước đức cạn sạch rồi mới bị kẹt luôn ở đây”Phúc thật sự là rất đói vừa thổi vừa nhai nhồm nhoàm như chết đói lâu ngày, bọn họ đến đây từ đầu giờ chiều đến hiện tại cũng ngót nghét nửa đêm chưa gì bỏ bụng“ăn đi ăn đi biết đâu ngày mãi không được ăn” đọc quyển sổ nhỏ kia mộ thồi, anh bỏ nó xuống , nhích người đến chỗ hai người đang ăn như chết đói lâu ngày không khỏi phì cười“cái này của anh” Cường cắm đũa vào củ khoai nong nóng đưa cho Lâm Minh, vui vẻ nhận lấy, cảm thấy người mới này không tệ ít nhất chưa làm mình khó chịu bao giờ nên cũng không cần gắt quá với cậu ta “ ừm, cảm ơn em ”“ vãi , mày là đứa nào !?

Lâm Minh đâu ! bị nhập rồi à?”

Phúc không hẹn trước, đột nhiên bật dậy cầm khoai lang mà chỉ vào mặt anh mà la toáng lênKinh hãi quá rồi , Phúc cho dù làm đồng nghiệp với Lâm Minh cũng hơn hai năm rồi vẫn chưa được nhìn hay đối đãi kiểu này , một câu cảm ơn trong vui vẻ cũng không có, Minh toàn nói lời ác hoặc sử dụng bạo lực với anh ta…N–này không bị nhập thì còn gì nữa!“anh bình thường thì ai khó chịu, anh nói nữa là tôi triệt sản anh ngay tại đây”“không không không đùa thôi–”Đột nhiên gió lạnh quét qua làm tắt ngúm lửa trại của bọn họ, gió rét lạnh thấu da thịt mang theo mùi tanh thoang thoảng hệt mùi rêu tảo nhưng nhẹ hơnPhúc nhanh tay mở đèn pin nhỏ mình mang theo ra đang định châm lại lửa thì khựng lạiLà tiếng bước chân lạo xạo, không chỉ một mà có gần mười người đi về một hướng – tất cả là đang thẳng bước tới bìa rừng!

Thấy Phúc đột ngột im lặng Vũ Cường ghé sát giọng như sợ người ngoài nghe được : “ Anh phúc này”“Ha–hả, chuyện gì” toàn thân hắn sớm đã sởn da gà, mấy người đó cứ như mộng du mơ mơ màng màng đi từng bước tới bìa rừng, mặt chẳng thèm ngẩng lên cúi đầu mà đi.

Tay chân buôn lỏng lẻo vô lực.

Hơn nữa…Mấy người họ là đang nhón gót mà đi Cường giọng mang phần sợ hãi hỏi: “ Mấy người đó… làm sao vậyBên này Lâm Minh không đáp ngay – tay rút ra ba cái vòng chuỗi đưa cho mỗi người một cái.

Bản thân cũng đeo vào, tay nắm góc áo của hai người kia kéo kéo lôi vào trong lều“là bị ma quỷ dẫn lối” Dân gian từ xưa đã có câu : “ma dẫn dắt – quỷ đưa đường.”

Người đi nhón chân, mắt nhắm cúi đầu là bị dẫn lốiNhưng ma không ép người mà khiến tâm trí đảo loạn, mơ mơ tỉnh tỉnh tự mình lao đầu vào chỗ chết – nếu không có vật trấn thân thì sớm muộn hồn lìa khỏi xác, toàn thây hay không cũng chưa biết Trong đám người đó nhìn thấy một bóng hình quen mắt , dáng người nhỏ gầy hòa vào trong đoàn người đó, chẳng phải ai xa lạ gì từ lúc đến đây người thấp bé trừ Lâm Minh ra thì còn ai khác ngoài Nhật Long.

Phúc giọng run run nói:“ Chúng ta…

Không giúp được gì sao?”

“ Tôi là pháp y đâu phải thầy cúng, chẳng những không giúp được gì còn có thể chết thêm cả ba chúng ta”Nghe thấy lời của Minh, anh ta im lặng chẳng nói thêm gì ngồi ngay ngắn ở trong lều – Cường răng vẫn ngặm củ khoai khi nãy nhai lấy nhai để, nuốt xuống mém chút là nghẹn.

Đập đập lên ngực với lấy chai nước mà uống, nhìn có khác nào đứa nhỏ ham ăn rồi nghẹn không“ Anh Minh này, bọn mình cứ vậy ngồi chờ đếm số sao a” Suy nghĩ lúc này của Vũ Cường chính là trước khi chết phải ăn cho no cái đã rồi hẳn chết cũng chả làm sao“ Chắc vậy” Anh bây giờ là ôm tâm lý chờ lên bảng đếm số rồi, còn tâm lý nhắc nhở hai người kia : “ Muốn đi đếm số thì cứ việc tháo chuỗi vòng ra”Minh tai nghe tay lục lọi đống đồ mà Xuân Hải đưa để phòng thân, xem đi xem lại thì chỉ có mấy cái vòng chuỗi này là xài được – trước hết tạm thời cố qua đêm nay được là còn may ,nay mai thế nào thì chưa chắc nói trước được, quỷ ở đây đâu có phải mấy loại tôm tép anh thường gặp Người đang ngồi im kia, thở dài nói : “ Minh à, tôi xin lỗi về những hành động trước đây… nếu cậu về được thì nói với công chúa của tôi là tôi đã hy sinh anh dũng vì đồng nghiệp nhé”Phúc đặt tay lên vai Lâm Minh, mắt rưng rưng mà nói ra như anh hùng ngoài chiến trường trăn trối với đồng độiMinh nhìn anh ta, mặt nhăn lại như khỉ hết sức kì thị đẩy anh ta ngã ra nền vải cứngĐồ dai còn hơn đỉa hút máu như anh mà còn nghĩ tới chuyện chết kiểu đó được à?

Lâm Minh thật sự nhìn mà muốn tự chọc mù mắt chó mình rồi “anh thật lòng muốn ra đi thì để tôi tiễn anh luôn một đoạn thế nào”Vũ Cường bình lặng xem kịch miệng gặm hết khoai này tới khoai khác,đây là lạc quan giữa địa ngục sao – cậu ta chợt nghĩ ra chuyện gì,buông củ khoai xuống lau miệng, phát biểu ý kiến :“hay là chúng ta mỗi ngày thay nhau canh cửa đi, nhỡ một trong ba có chuyện gì thì trói lại thế nào”Khi nãy Lâm Minh có nói với Tô Phúc là không thể giúp được những người kia là có căn cứ, đám người đó là đã nửa hồn rời xác có giúp cũng không được gì.

Hơn nữa là một đám người gần chục người thì bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìnNếu như cả ba người không bị nhắm trúng toàn bộ thì đương nhiên trong phạm vi nhất định vẫn có thể trói lại để kiểm soát, tất nhiên cách này không cứu được hoàn toàn – nhưng rất đáng để thử, dù ngu xuẩn ít ra không để ai chếtHai bóng hình một to một nhỏ kia, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Vũ Cường đang gặm khoai làm cậu ta hơi hoảng không biết mình có nói gì sai không – hai người kia tranh nhau lên tiếng trông cửa :Minh dùng tay đè mặt Phúc xuống, nói trước : “ đêm nay tôi trông chừng, hai người ngủ đi”“hả này!

Cậu không thấy cậu nhỏ con nhất sao, tốt hơn là để tôi”Anh ta dãy khỏi tay Lâm Minh, kịch liệt phản đối .

Dù sao anh ta vẫn là điều tra viên, để một pháp y còn thấp bé hơn mình coi cửa thì còn ra cái gì nữa ?Lâm Minh đáp lại : “anh xem anh đã yếu bóng vía còn tăng động hơn khỉ, tốt nhất là để tôi”Mỗi người một lý – người sĩ diện người không tin tưởng.

Vũ Cường bên này nhặt cành cây bẻ ra ba đoạn, hai kích thước nắm trong tay giơ lên trước mặt cuộc ẩu đả ngôn từ bên này“mỗi người một cái”Minh chẳng cần rút cũng biết người xui như mình làm thế nào mà ra được thanh tốt bao giờ.

Nhanh tay rút – là thanh ngắn, hai dài một ngắn anh đương nhiên là người đi coi cửaPhúc lại như sắp đưa tiễn người sắp chết, một tay ôm mặt, một tay đặt lên vai anh nói: “ cậu đi thanh thản…”

“...”

Vũ Cường ho vài cái kéo Tô Phúc qua một bên, tránh tình trạng hai bên trừng mắt, lời nói như dao mà đâm lẫn nhau : “khụ khụ… anh Phúc đi ngủ đi ha – anh Minh , anh vất vả rồi ”
 
Gặp Người Ở Mùa Thi Trạng
Chương 3: Nhắm mắt chờ chết


Tối đó, Lâm Minh ngồi trước cửa lều cầm que gỗ mà nghịch đất.

Trước mặt đã bị đào một hốTrời quang mây tạnh, sao trăng sáng rọi bình yên, nhưng sao mình vẫn chẳng nào hít nổi không khí thoải mái.

Vừa nãy trước mắt có gần chục người đi chết trước mặt, thoải mái thế nào được?Não bộ vẫn không sao hiểu được chi tiết trong cuốn sổ do Phúc ghi chép : “Lúc làn khói đen kia tấn công người, chúng tôi có thấy một bóng dáng lúc như người trưởng thành to cao lúc như đứa bé mới hai ba tuổi, đang cố gắng ngăn cản làn khói kia, nếu là đồng loại thì sao bọn chúng lại đánh nhau?”

Rốt cuộc là do đâu?

Theo như ghi chép thì cái làn khói đó còn đang cười.

Người đời có câu : “ Thà nghe quỷ khóc còn hơn nghe quỷ cười”Khóc khả năng cao tức là có oan khuất, muốn tìm người giúp chăng?

Cười thì lại là một thứ rất khủng bố hơn nhiều, đây là muốn chém giết thôi, oan khuất gì đó không chừng là đã mờ nhạt từ lâu.Nghĩ rồi, vứt bén hết sang một bên.

Hết nghịch đất rồi lại ngắm trời.

Trời quang khi nãy đột nhiên âm u đi nhanh chóng.

Anh chỉ nghĩ có lẽ là thời tiết thay đổi, cũng không nghĩ nhiều“...mưa sao?”

Vừa nói ra giây sau liền như vả cho anh một cái tát.

Mây đen đó là đang lao về phía anh!Chầm chậm nhắm mắt coi như chấp nhận.

Nhưng đợi mãi cũng không đau không ngứa chỗ nào, trước mắt bình lặng như không.

Chỉ thấy người hơi hơi lạnh, ngoài ra cũng chẳng có gì“ đù má… quỷ gì dễ dãi quá vậy…nhỏ lớn còn ảo tưởng mình là mồi ngon của ma quỷ… thế ra là không phải à”Lâm Minh dùng tay sờ soạng khắp người mới tin mình còn sống.

Đây có được tính là may mắn phi logic không?

Thật sự là trần đời chưa thấy quỷ tha cho mồi của mình bao giờHay đây là kiểu đùa đồ ăn kiểu mới sao?

Cái này thì hơi bất nhân quá…

à quỷ còn nói tới chuyện bất nhân nữa thì hoang đường quá rồi… thôi thì trước sau cũng như nhau Lâm Minh miệng ngáp, mắt lim dim, ngồi một mạch tới sáng hôm sau.———————— Phúc vừa tỉnh dậy, dụi dụi mắt nhìn ra ngoài – người ngồi đó từ từ quay đầu lại làm cho Phúc kinh hãi rợn hết tóc gáy mà la toáng lên: “AAAAHHH!!

MẸ ƠI CÓ QUỶ!!!”

Cường đang ngủ mê man cũng bị tiếng thét của Phúc làm cho bừng tỉnh.

Ngơ ngơ ngác ngác đảo mắt nhìn quanh… quỷ nào?

Quỷ đâu??

Sao không thấy???

Người ngồi ngoài im lặng bò vào trong lều, ngã phịch xuống nệm, trực tiếp ngủ thẳng cẳng mặc kệ Phúc la hét.“ Anh Phúc, anh bình tĩnh, đâu có quỷ” Cường hai tay che tai, bất lực mà trấn tĩnh Phúc như em gái yếu đuối gặp gián – hóa đá, mắt còn sắp rơi luôn ra ngoài nhìn kỹ thứ mới chui vào nệm kia, thở phào một hơi :“ Cậu giao lưu quyền cước với quỷ à?”

Lâm Minh sớm chìm vào mộng sâu rồi.

Thức một đêm hoang mang người bình thường không ngủ sâu mới lạ.

Mắt nhắm, hơi thở đều đều, nằm sõng soài trên nệm như người chết Vũ Cường đi nhóm lửa nướng khoai với bắp .

Đột nhiên Hoàng Phúc lại hét lên lần nữa.

Giờ nói anh ta không có bệnh thì là dối lòng Phúc bên này tay cầm điện thoại, phấn khích tột độ, vừa nhảy vừa cười.

Mấy công nhân bên cạnh nhìn anh ta như người có bệnh lâu năm mà bàn tán Vũ Cường đến gần xem anh ta rốt cuộc là sự tình gì.

Phúc đưa điện thoại sang cho Vũ Cường xem, thì cậu ta liền gia nhập hội người điên của Hoàng Phúc – nắm tay nhau hú hét mừng rỡ vô cùng như bắt được cọng rơm cứu mạng Mấy người công nhân đang chán đời nhìn sang bên này thì còn chán hơn.

Hai người có bệnh hú hú há há nhảy dựng như khỉ, trở thành chủ đề bàn tán xôn xao cho mấy người còn sống ở đây Rất nhanh, hai người kéo nhau đi múc một xô nước to, lôi đến chỗ Lâm Minh đang ngủ mê man Tạt liền một xô nước lạnh…Trong mơ, Minh là nhìn thấy chính hai người đồng nghiệp tự tay nhúng đầu anh xuống lạnh dìm chết.

Tỉnh lại vừa mở mắt, chào đón anh là một xô nước trong tay Vũ Cường cùng Hoàng Phúc“???”

Khóe miệng giật giật liên tục, da mặt nổi gân xanh, nghiến răng nói: “Hay Người đây là… sợ bệnh không nặng quá sao”“cậu khoan hẳn mắng người” – Phúc nói.Vũ Cường tiếp lời, giọng rất mừng rỡ: “ chúng ta được cứu rồi!”

Ừm ừm hai cái rồi lại nằm xuống, mơ hồ mới phản ứng kịp.

Bật dậy mở to mắt nhìn hai người : “ Vũ Cường này…”

“Vâng”“cậu… cũng bệnh giống anh ta rồi à..?”

Lâm Minh nói ra lời này tay còn chỉ mũi Phúc, anh ta rất oan uổng lên tiếng đính chính :“ cậu là nghĩ xấu cho người tốt” nói rồi đem màn hình điện thoại ra, giơ trước mặt Lâm Minh .

Trên màn hình là hàng loạt cuộc nhỡ từ hôm qua, đáng nói ở đây là có hai cuộc gọi vừa đi lúc bảy giờ sáng nay.

Lâm Minh trợn trừng muốn rớt mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại trước mặt, tia hy vọng nhen nhóm trong lòng rồi lại tắt ngúm.

Gọi người cứu viện tới đây khác nào đem thêm người vào chỗ chết?

Giọng Hoài nghi hỏi :“gọi được người rồi, nhưng lên cũng khó, lên rồi xuống phải làm sao?”.

Phúc cười mừng rỡ nói: “cậu không cần lo.

Chuyện đó nãy đã có một xe xuống an toàn rời núi rồi” Sao...sao nói đi là đi, nói về là chứ?

Gì dễ vậy?

Rốt cuộc là sao?

Trước đây không phải lên không được xuống không xong sao?

Trong đầu lúc này có vô vàn dấu hỏi, hóa đá tại chỗ.Hai người mỗi người mỗi tay kéo anh đi về phía xe của bọn họ .

Lúc tay anh vừa bị cầm lấy, đột nhiên có một thứ gì đó lao đến đập vào người anh !Đầu ong ong, cả người lạnh toát.

Cho dù bị cuộn thành cái kén, cái lạnh vẫn như đóng rễ trên thân xác, cảm giác giống như bị cục đá lạnh dính lấy thân.

Mệt mỏi nhìn xuống, trong mắt là một đứa bé khoảng chừng hai ba tuổi đang đu trên người mình.

Nó ôm chặt đến mức khiến anh khó thở, miệng cũng mở không nổi.Phúc nhìn thấy cái xe thì dạ dày hơi cuộn trào, lúc này còn quan trọng gì chuyện đó , vẫn là hớn hở che mờ nôn khan.

Hai kẻ ‘có bệnh’ còn tâm lý cuộn anh thành cái kén bằng nệm ngủ ném ra sau xe.

Vũ Cường thấy cả người Lâm Minh lạnh như xác chết, còn tưởng là do lúc nãy bị cậu ta cùng Phúc tạt xô nước, dẫn đến cả cả người lạnh toát Tô Phúc nhận ra bất thường.

Pháp y mà anh ta biết tuy thấp bé nhưng ngược lại thì sức cũng rất trâu.

Ngày thường còn vật tay đôi với anh ta ngang sức ngang lực, sao có thể vì xô nước mà không chịu được ?

Vũ Cường đang lái xe toát mồ hôi, cố nặn ra miệng cười nói : “ anh Phúc này… anh Minh sao thế… xô nước khi sáng chắc không đến nỗi vậy chứ… ”Tô Phúc chỉ đáp một chữ : “không”Anh ta bắt lấy tay Minh.

Cảm giác đầu tiên và duy nhất anh ta cảm nhận được là lạnh, rất lạnh, cứ như thứ anh ta đang nắm là xác chết chứ nào phải tay người sống.

Nhẹ nhàng tuôn ra một câu vô nghĩa, dùng đầu gối nghĩ cũng ra cần hỏi sao :“ lạnh lắm à? ”Lâm Minh gật gật đầu.

Anh biết cái lạnh đó xuất phát từ đâu, nhưng lời nói ra không nổi .Con quỷ nhỏ đang ôm anh nghe anh than lạnh thì tay từ từ buông lỏng, vẻ mặt hối lỗi ,ngồi sang một bên cạnh anh.Con quỷ nhỏ này khoác áo tấc đen khâu chỉ xanh ngọc , chân trần trắng nhợt nhạt , miệng đeo bịt vải vàng có chữ đã mờ nhạt như bùa chú.

Vị quỷ nhỏ dáng vẻ chỉ mới hai ba tuổi, nhưng dựa trên quần áo kiểu này tuổi đời ít nhất là ba nhiều là mười đời mới đọ tới tuổi sau khi chết .

Trái lại khí âm trên người nó lại không giống như tuổi nó có – cùng lắm là trăm năm đổ lại.Tóc xõa dài, song thế nhưng bù xù lê thê một chút không có, thậm chí còn gọn gàng…

đáng yêu… khen quỷ đáng yêu à? người khác thì đây chính là tìm chết.Phúc cảm thấy một hơi lạnh thấu xương vừa lướt ngang mình, run lẩy bẩy vội thu tay thổi phù vài hơi ấm.

Vị quỷ nhỏ kia thế mà liếc xéo hắn.

Cặp mắt ngây thơ đáng yêu đó tựa đang chửi thề, phán xét từ đầu tới chân Phúc .Lâm Minh dãy khỏi kén nệm, ho khan mấy tiếng .

Vừa mở miệng liền phun ra ba chữ: “ Mẹ bà nó”Vũ Cường : “...”

Tô Phúc càu nhàu: “ Cậu vừa khỏe đã mắng người tốt, nãy tôi còn quan tâm hỏi han cậu đó nha.

A!”

Vị quỷ nhỏ kia không rõ thù oán gì với Tô Hoàng Phúc, nhảy bật lên nắm tóc anh ta muốn kéo ra cả da đầu.Cả ba bị chấn động bởi cảnh tượng này.

Hai người kia dù mắt không thấy, có điều nhìn tóc lão Phúc bị kéo giật trong không khí, khó mà không hoảng.“ Này, khoan hẳn động tay.

Tuy rằng hắn rất đáng ghét, đổi lại không lần nào mang tội với quỷ bao giờ.

Đâu nhất thiết phải xé cả da đầu hắn…”

Tiểu quỷ nghe ra lời nói của Lâm Minh, dừng động tác lại, nghiêng đầu nhìn về phía anh, dùng tay chỉ chỉ anh kế đến là chọt chọt Phúc .

Đây là ý gì?

Còn chẳng phải kí hiệu tay, cũng chẳng ra chính thống gì , đọc hoàn toàn không ra nghĩa.“ahuhuhuh.

Á!

Á!”

Phúc đang than khóc, thứ trên đầu nghe hắn khóc càng kéo mạnh hơn.

Cường đang lái xe không dám lơ là, nhưng bên này âm thanh ẩu đả quá lớn.

Nếu không hiểu sự tình, thì Vũ Cường sớm đã coi Phúc là người bệnhMinh đờ người không biết nên làm gì, định đánh liều dán bùa lên tiểu quỷ cao tuổi này thì…Chát chát hai tiếng Phúc ôm mặt, mím môi ngồi co lại trên ghế rất uất ức.

Rõ ràng hắn chưa hề động chạm gì tới vị khuất mặt kia.

Cả ba người mắc khỉ gì lại nắm đầu mỗi hắn, oan quá oan rồiQuỷ nhỏ nhảy khỏi đầu hắn, tiến đến chỗ Lâm Minh.

Hai bàn tay trắng nhợt, lấy từ trong túi nhỏ bên hông, đang che lấp một vật Trước mặt Minh nó cầm lấy tay anh, từ trong tay đem một sợi dây đỏ mảnh buộc thêm hai cái vòng chuông, đeo vào cổ tay anh.“ Vòng tay sao?”

Lâm Minh nhìn thứ vừa được đeo lên tay mình – là một cái vòng tay dây đỏ thẫm, buộc hai vòng đồng ngoài nhỏ mỗi vòng có cái chuông nhỏ như hạt đậu, vang lên thanh âm leng keng leng keng rất bắt mắt.

Vừa đẹp vừa tinh tế… nhưng mà…Anh ngây người, đồ của ma quỷ tặng?

Là lần đầu nghe, trước đây anh nghe người ta nói đồ của quỷ một là mua mạng, hai là mua xác Tóm lại có gì tốt cái nào cũng chết, đa số do người nhặt còn anh là được đưa tận tay có khác biệt không?

Quỷ nhỏ tặng đồ xong còn dụi dụi lên tay anh.

Xong việc, cả thân thể nhỏ bé đó nhạt đi dần rồi tan mất.“ Anh ổn chứ”– Giọng của Vũ Cường cất ra như kéo anh từ cõi lạc về.Lâm Minh đáp: “ Có lẽ…

ổn”Xe dần khuất xa khỏi núi Sắc Dương.

Cả ba người mới hít một hơi trong lành.

Vốn dĩ khắc trước là núi xanh thanh bình, khắc sau đã là mồ chôn xác chết.

Đường núi ngập mùi tử thiMặc dù đã mang đi mai táng, vệt nước tử thi vẫn còn đó, khó chịu mà chẳng dám than.————————Ngoài hành lang vang lên tiếng lộp cộp của giày cao gót.

Dáng vóc đẩy đà, áo trắng váy đen bó sát lẫn trong áo blouse trắng.

Tất đen ôm trọn đôi chân dài, sải bước dừng lại trước cửa phòng lưu trữ tư liệu pháp y.Móng tay dài đỏ thẫm, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Môi son cười cười nói nói :“Ai da, chuyện lần trước chị phiền em rồi”“Ừm”“ Ấy ấy, đừng nhạt vậy chứ”Hồng Nhan rút ra một phong bì dày tầm hai phân, đặt lên bàn Lâm Minh .

Mắt thâm sưng của anh mở to, nhìn thứ dày cộp ở trước mắt.“thứ lỗi cho chị nhá .

Nếu em không phiền thì nhận cho chị vui coi như quà đền bù”Cầm lấy phong bì ho vài cái nói:“khụ khụ…

đây là tấm lòng em đành nhận” Minh đang cặm cụi viết báo cáo thuật lại sự việc hôm ở núi Sắc Dương.

Thấy tiền thì hai mắt sáng bừng.

Hồng Nhan khóe miệng hai bên câu lên, thuận tay cầm lên một tệp tài liệu trên bàn lật xem “ nạn nhân bị tách xương và thịt…”

Chị ta thoáng chốc kinh ngạc, đếm đếm từng chất được ghi chép trong tài liệu:“ xút NaOH…”

“dung dịch acid yếu… ”“sodium hydroxide…”

“acid acetic, sulfuric loãng…”

“Amoniac pha loãng, baking soda thêm đường và nước.

Phân hữu cơ …ủ phân đắp lên xác…”

Chị ta khựng lại ở một dòng, không tin nổi mình vừa đọc cái gì đây.

Này là loại đạo đức gì vậy?

Khốn nạn quá khốn nạn, ác độc còn hơn cầm thú .

Run rẩy, bật ra một câu đang nghẹn ở cổ họng trên tài liệu :“...trong bụng nạn nhân phát hiện thai nhi!!”

Hoàn toàn không đọc nổi nữa, đặt tệp tài liệu đó xuống, thở ra một hơi xen lẫn phẫn nộ.

Ngón tay xoa xoa ấn đường nhíu lại, nhắm mắt trấn tỉnh cảm xúc, không khiến bản thân chửi bậyLâm Minh cất lời :“ Vô nhân đạo.”

“ Em đoán xem hung thủ có khi nào là cha đứa bé không?”

Chị Nhan đoán hung thủ là cha đứa bé cũng rất hợp lí.

Khả năng giết người vì đứa bé trong bụng kia rất cao.

Nếu đặt trường hợp mang thai ngoài ý muốn, cha không nhận con, tranh cãi mà gây ra án mạng.

Dù không cố ý hay cố ý thì đều được xếp vào giết người hủy hoại chứng cứ.“ Có khả năng.

Người này hẳn là dân trong nghề, am hiểu hóa sinh” “Ngoài ra còn một khả năng” – Hồng Nhan tiếp tục đoán.Minh tiếp lời : “ Hung thủ có lẽ chính là người quen của nạn nhân”Biết đâu là cha mẹ khó tính nào đó, hay tin con mình chửa hoang, vô tình gây án chẳng hạn.

Khả năng này thấp hơn nhiều so với suy đoán đầu tiên.

Cha mẹ nào lại thẳng tay giết cả con lẫn cháu?

Nhưng nếu đã có cha giết con, chồng giết vợ… thì cha mẹ giết con luôn cháu còn phải suy xét không?

Tiểu tam?

Con hư mang chửa hoang?

Bạn gái có mang ngoài ý muốn?Hai người – cấp trên cấp dưới – bàn qua vài câu thì việc ai nấy làm, nhà ai nấy ở.

Hồng Nhan chị ta mới rời điAnh khi này đem cái tay giấu trong ngăn bàn ra ngắm nghía, hít một hơi dài thở mạnh.Gõ vài cái trên bàn phím, màn hình ánh sáng xanh video call phản chiếu trên gương mặt trắng như ngọc.

Mày thanh môi hồng cơ mà lại tiều tụy mệt mỏi.

Người bên đầu dây kia như chỉ chờ anh gọi tới.

Bắt máy rất nhanh, giọng nói đáng ghét quen thuộc đó cất lên : “ Ái dà~ cậu đây là bị quỷ định duyên đó nha~ há há há~”Anh im lặng nhìn gương mặt quen thuộc, miệng nhồm nhoàm húp chè, ăn bánh trôi, cười cười nói nói giễu cợt.

Cơ mà… tên đó vừa nói cái gì…

định cái gì...quỷ gì?

Đùa nhau à?

Đời sống gần ba mươi năm trời, đến tay gái còn sống còn chưa nắm qua, quỷ định duyên đùa đó à?Anh hoài nghi nói :“ Định duyên?”

“Ùm ùm, đúng vậy.

Nhưng cậu tuyệt đối không được tháo cái vòng đó ra” Hải miệng ùm ừ miệng vẫn nhai bánh trôi, híp mắt cười cợt: “Tôi cũng không ngờ đó là vị quỷ nào xui xẻo quá vậy lại vớ phải cậu”Xuân Hải là thầy cúng, ít nhiều là được học từ nhỏ.

Rảnh rỗi như cậu ta, buồn chán lại bói đoán chơi chơi toàn chuyện nhàm chán.

Nay lại phát hiện Lâm Minh được quỷ định duyên, vắt chéo tay cảm thán ngồi chờ anh gọi tới“ Vị quỷ theo cậu tôi chưa từng gặp qua, chỉ biết là tuổi đời rất cao” Số cậu xui ông đây làm thầy tự nhiên rất rõ, song xui đến mức độ này…là ngoài dự đoán.“ Oằm nhằm ,người ta định cậu rồi tháo ra, ai biết có giết luôn cậu hay không,um um” cậu ta vừa nhai vừa nói : “ Tôi vẫn là chưa đối phó với kiểu cao tuổi vượt mức này bao giờ”Nghe mà muốn chôn luôn tại chỗ.

Anh buồn bực lắc lắc cái vòng vài cái, phát ra tiếng leng keng leng keng vui tai“PHỤT–”Vừa hay cái vòng đó lọt vào mắt Xuân Hải.

Cổ họng nghẹn luôn miếng bánh chuẩn bị nuốt.

Vội vàng húp hết nước đường trong chén chè, nuốt một hơi xuống.Lúc nãy anh chưa để cậu ta xem vòng.

Luôn để tay ở hướng camera bị khuất, dù sao cũng biết đáp án rồi Xuân Hải vừa nhìn thấy cái vòng, giọng hốt hoảng, phun ra bốn chữ: “Song Huyết Hoàn Đồng!?”

“Hả”“Thứ âm t… quỷ kia đưa cho cậu là thứ này?!”

“Ừm” Hải càng nghe độ hoảng càng cao.

Vội lật sách tra cứu một hồi.

Không sai.

Chính là nó – thứ dùng máu của hai người khác nhau để luyện thành Lấy máu mở đường, lấy mạng làm thề.‘Song Huyết’ trong Hán Việt mang nghĩa hai dòng máu , ‘Hoàn’ nghĩa Hán Việt là vòng còn ‘Đồng’chính là chỉ chuông đồng, có thể coi chuông đồng cũng là một vật dẫnChuông này mang hai dòng máu tạo thành chỉ đỏ, có hai vòng, có hai chuông, luyện không dưới trăm năm .

Muốn gỡ ra, trừ khi đôi bên cùng đồng ý“Loại chuông này…” mặt mày trắng bệch, quay ra nhìn anh bằng vẻ mặt như thấy người sắp chết, hoang mang nói:“cậu gặp thứ dữ rồi.

Đến thầy tôi cũng thật bó tay rồi ”Cái gì mà bó tay, chẳng phải là một quỷ nhỏ nhiều tuổi thôi sao.

Vậy anh phải gắn với cái định duyên này đến chết à?

Giữ cửa có một đêm lại lòi ra cái duyên âm, đây là duyên trên trời đánh xuống trong lời mấy bà dì đó à?Xuân Hải tiếp tục nói : “ Cậu gặp quỷ đó như thế nào”“ Cũng không rõ.

Lúc trên xe quay về mắt nhắm mắt mở đã thấy nó ôm tôi, đến lúc nào còn chả biết” Chống cằm nhớ lại từng chút, hỏi gì trả lời nấy,đem từ ngoại hình, hành động kể một mạch.

Ánh mắt của Hải nhìn anh tăng dần thương cảm“con quỷ đó tan trước mặt cậu thì liền cho rằng người ta đi rồi à” Nhíu mày bực bội, cậu ta giơ quyển sách dày cộp cũ mèm cho anh xem, mặt giấy là vẽ cái vòng chuông hệt cái trên tay anh“dễ thế sao?

Làm gì có.

Nó vẫn luôn bên cạnh cậu đấy thôi”Luôn bên cạnh tôi?

Sao tôi có thấy nó đâu?

Chẳng phải tan ngay trước mặt rồi à.

Luôn bên cạnh là ở đâu mới được cơ chứ?

Lâm Minh ngơ ngác chẳng hiểu gì hết.

Xuân Hải nói tiếp :“hai cái vòng chuông nhỏ cậu đang đeo đó … không chỉ để trang trí .

Nó chính là vật chứa…”

Ngừng một chút, hỏi sang câu khác: “cậu biết sao không thấy vị kia xuất hiện nữa không?”

Cậu ta nói rồi chỉ ngón tay đến một hàng chữLâm Minh ngơ ngác đọc chữ trên cuốn sách kia : “...chuông”“ Nhưng tôi dù sao vẫn là đàn ông đàng hoàng đó!

Ít nhiều cũng phải tìm em gái xinh tươi.

Mắc gì lại dính phải tôi?”

Trong lòng canh cánh mãi điều này.

Tuy bị bịt miệng, dẫu vậy vẫn là có mắt – chọn thì chọn sao nam quỷ cóc thèm tìm em gái nào, cứ đó định duyên với đàn ông gần ba mươi chưa leo lên được một mét bảy làm chiXuân Hải gác cằm, mặt thiếu điều muốn in dấu chấm hỏi lên .

Cậu ta nói:“Cậu đi mà hỏi hắn, tôi sao rõ được chuyện đó”Lâm Minh thở dài, rầu rĩ nói :“Bị bịt miệng thì nói năng kiểu gì?”

À à ừm ừm.

Xuân Hải đổi chủ đề hỏi : “ Cậu nói quỷ nhỏ là cái bóng nhỏ trong sổ Phúc có viết lại đúng không?”

Anh gật đầu, mắt lướt qua tập tài liệu vô nhân tính kia, thở ra một chữ: “ Ừm”“ Riêng chuyện này cậu đáng ra cảm ơn nó đó” Hải lười biếng vắt chéo chân trên bàn, lấy kẹo từ túi áo ra bỏ miệng, ngậm kẹo nói tiếp: “ Không chừng giờ này tôi phải siêu độ cho cậu rồi’’“...”

Trong lòng Lâm Minh ném đá : Cảm ơn cái trứng gì nữa?!

Không phải mang tôi làm vật cảm ơn đó thây ?Anh cũng không phải loại tự đề cao bản thân quá, nhưng mà thật sự là vậy còn gì.

Cụ quỷ nhỏ coi anh thành vật cảm ơn, không thể sai được “...Tôi có việc , để hôm khác nói đi” Nghĩ nghĩ rồi lấy tay mình ôm trán, ngắt máy“ Ấy ấy ấy từ từ đã còn một việc chưa nói cho cậu!”

Xuân Hải giật mình, vội vàng còn chưa nói hết câu đầu bên kia ngắt máyXuân hải : “...”

“ Tên ngốc này.

Về sau đừng trách tôi chưa nói cho cậu’’Cậu ta chẳng thèm gửi tin nhắn cho anh mà trực tiếp bơ luôn.

Anh cũng chả nghĩ là vấn đề quan trọng gì Đôi bên cùng vứt luôn vấn đề này ra sau gáy.–——————Ting*Anh mở bong bóng chat vừa gửi tới kia .

Vừa mở đập mắt anh là tin nhắn dài, người gửi là Đức Tiến[ Anh Minh, xác lần trước em không dám mổ.

Em có xét nghiệm qua rồi,tài liệu để trên bàn anh xem qua chưa?

Tiến độ trì hoãn tận ba ngày rồi, ngày mai phải có kết quả.

Anh nhớ nghỉ ngơi nhé.

Em nghe chị Nhan nói rồi, em biết việc gì cũng chờ anh thì không hay, nhưng chuyện này em vượt quá khả năng. ]Phía dưới, cậu ta thả thêm meme ngại ngùng, nên anh cũng đặc biệt thả cho cậu ta cái like, Minh trả lời : [ Ừm, anh đọc rồi]Ngoài tin nhắn của Đức Tiến, đập vào mắt anh còn là…

ảnh đại diện của cậu ta Thanh niên trai tráng, ai lại để nguyên cặp đùi trắng, mang tất nơ, mang giày lolita đi làm ảnh đại diện thế này?

“...”
 
Gặp Người Ở Mùa Thi Trạng
chương 4: Xác không hồn (1)


Tự vỗ vỗ mặt mình vài cái, lại quay sang cặm cụi làm viết bản tường trình – anh bán mình cho tư bản từ 13:00 đến tận 21:30, gửi gmail hoàn tất, kiểm tra sơ qua xác một lượt .

Anh mới thu dọn về nhàCả ngày nay chưa được ngủ yên ổn khắc nào, vừa chợp mắt đã bị hai tên kia tạt cho xô nước.

Đến lúc lên xe thì quỷ ôm cho cóng người, về đến trụ sở thì lao đầu vô tài liệuDọc đường, anh ghé vào một tiệm tạp hóa nhỏ.

Bà lão vẻ ngoài gần bảy mươi, thấy anh đến vui mừng chạy ra đón tiếp.

Bà Năm, dáng người ở tuổi này vậy cũng coi như cao ráo đứng ngang với anh.

Bà đưa tay vỗ vỗ lưng anh, cười nói :“ Ấy ấy, nhóc con sao nay mới ghé thăm bà già này” Anh đỡ bà, môi cười như không đáp lại: “ Mấy nay hơi bận ạ”“ Nhóc ăn táo không?

Ngọt lắm” Bà Năm vào trong cái sạp trái cây nhỏ nhà mình, mang vài quả táo đỏ mọng đưa trước mặt anh.

Giọng điệu quan tâm nói :“Đây, ăn nhiều chút, nhóc xanh xao quá đấy”“Dạ…” – Lâm Minh nhận táo của bà, hai tay giúp bà lựa táo bỏ vào túi, mua xong anh lên xe về nhà.

Bà Năm ở trước cửa tiệm tạp hóa cười hà hà vẫy tay với anh“Thằng nhóc thối nhớ đến phải thăm bà già này đó nha”“Dạ vâng” Lâm Minh mỉm cười, gật đầu với bà coi như chào tạm biệt mà lái xe rời điCái ngày anh vừa chuyển tới cô nhi ,bác Hoa ngày đó bất ngờ bị tai nạn lao động mất sau ngày anh đi .

Sau anh về nhà chú , bà Năm – lúc xưa từng là bảo mẫu chăm sóc anh Đến năm anh mười tuổi bà ấy nghỉ việc.

Nghe nói là chồng ấy đổ bệnh liệt nửa người .

Bà ấy nghỉ việc , mở sạp tại nhà, vừa buôn bán vừa chăm chồng .

Hai năm sau đó chồng ấy mấtCó lẽ, nguyên nhân khiến họ phải mất mát …

Chính là anh .

Dù cho có bù đắp bao nhiêu thì cũng chẳng thể bù đắp được cái cảm giác tội ác này .

Giống như cây lục bình, một đời trôi nổi, dễ dàng bị người ta bóp đến dị dạng , nó vẫn sống vẫn tiếp tục vươn rễ – nhưng đã méo mó dị dạng—————————Về đến nhà, anh đem mấy quả táo vừa mua đổ vào thau nước, anh bỏ thêm ít muối để rửa táo.

Một phần anh làm mứt, một phần anh ngâm với ít muối rồi cho vào tủ lạnhKhông để ý, cái cặp chuông trên tay nhả ra khói đỏ , nhanh lẹ di chuyển vào trong tủ lạnh“???”

Ngăn mát tủ lạnh vừa mới mở – đã có nguyên một gương mặt đang híp mắt cười với anh.

Tuy miệng bị bịt nhưng vẫn không giấu được ý cườiNgoài cái đầu đang cười với anh ra, còn có tứ chi, thân không liên kết với nhau mỗi nơi một cái.

Cụ quỷ nhỏ, thấy anh hóa đá chôn chân tại chỗ, mặt liền không vui, khí đỏ hệt tơ máu lớn nối liền lại các bộ phận, nhảy ra ôm chầm lấy anhLần này anh không thấy lạnh nữa.

Hẳn là thứ nhỏ này đã thu hơi lạnh của nó lại rồi.

Anh bị nó ôm chặt, thấy anh muốn dãy ra thì khóe mắt rưng rưng, chảy ra hai hàng máu đỏ tươi.

Vểnh tai nghe còn thấy là nó đang thút thít thi thoảng còn nấc vài cái.

Muốn đẩy nó ra mà nó bày ra dáng vẻ như bị bỏ rơi.

Anh hấp tấp nói:“ Tao không… không nhiều dương khí đâu, xác cũng tàn tạ, lại còn chiều cao giới hạn.

Chả có gì tốt đâu”“ Cụ quỷ nhỏ à, đi tìm người khác đi”“Ở đây có lợi lộc gì đâu, tốt nhất là đi đi”Lời nào nói ra đều là muốn đuổi.

Quỷ càng nghe càng khóc to hơn, máu chảy ra thấm ướt cả sàn, vừa khóc vừa lắc lắc đầu.

Miệng muốn nói nhưng không được phát ra âm thanh – như cổ họng bị cắt đứt, chẳng được câu chữ nào hoàn chỉnh toàn là “a a a” như học sinh tiểu học đánh vần.

Khóc đã rồi nó buông anh ra, lao đến góc nhà lấy ra cây chổi“... ”Nó lôi cây chổi tới trước mặt anh, chỉ chỉ cây chổi rồi tự chỉ mình – song nhanh chóng ngoan ngoãn quét nhà cho anh.

Thấy đống mình vừa khóc kia của mình, nó chạy đi lấy cây lau nhà lau sạch bong chỗ đó“vãi— mẹ nó quỷ cũng có loại kiểu này à” Minh là nhìn tới cứng người rồi, sửng sốt bật ra thành tiếng Thấy gỡ vòng không được càng đuổi quỷ không đi, anh khó chấp nhận cũng phải nhắm mắt mặc kệ nó đi.

Quỷ quét dọn xong tự hào nhìn sàn nhà sáng bóng, chạy bạch bạch tới chỗ anh kéo ống quần, ngước mặt chờ anh khen nó Anh không biết nó muốn gì, đành xoa xoa đầu tóc nó , nhìn nó hỏi :“ có tên không? ”Nó gật đầu, anh định hỏi tiếp nó tên gì ấy mà nhìn cái miệng bị bịt kia lại thôi, ngẫm nghĩ một hồi trước tiên hỏi :“gọi bằng biệt danh được không ha”Lần này nó gật còn mạnh hơn trước, mắt thoáng qua tia mong chờ.

Anh nhìn dáng vẻ của nó, nói ra ba chữ :“ Đại Ăn Hại”‘Đại’ này theo anh hẳn là theo nghĩa quỷ lớn tuổi bằng với đại quỷ còn hai chữ ‘ Ăn Hại’ thì khỏi phải nói Sai sao?

Quỷ mà đi làm việc nhà cho người sống chả phải thất bại đó sao, lại còn là quỷ cao tuổi nữa chứ – Đại Ăn Hại chẳng những không chán ghét còn mừng rỡ là đằng khác, nó định nhảy lên rứa chén cho anh thì…Choang!*Một tiếng, nó trượt tay rơi cái đĩa xuống sàn vỡ tanh bành.

Nó còn rửa nước lạnh, chả thèm lia mắt tới chai nước rửa bát đặt ở cạnh nó “...”

Đành phải dạy nó từng chút cách làm việc nhà – anh sống một mình , cũng không có sở thích nuôi chó hay mèo .

Giờ có Đại Ăn Hại làm giúp việc không công lại chả cần chăm chả cần cho ănTrong lòng lúc này có một nút thắt lớn mà anh vẫn chưa thể giải đáp : Đại Ăn Hại cứu mình khỏi quỷ ở lăng mộ, theo đó mà còn chấp nhận làm giúp việc.

Trước đây, có nghe qua Hải nói nuôi quỷ ắt có ngày bị nó cắn ngược .

Mặc dù nó cứu anh khỏi cửa âm ty song đương nhiên cũng có thể khiến anh một phát bước xuống đó , giờ đến Hải cũng nói thầy cậu ta cũng chào thua.

Không mời mà đến , mời đi không đi Quay trái quay phải, nó lại ra ôm trên người Minh híp mắt cười .

Anh đi thẳng lên lầu , dưới eo có đứa nhỏ cả tay chân kẹp dính lấy Cạch–Phòng vừa đủ một người ở, bàn làm việc gọn gàn đặt cạnh cửa sổ , giường nhỏ chăn phồng đen nhẵn .

Đến nơi, anh đẩy đẩy đầu tròn của Đại Ăn hại , nó cũng hiểu ý nhảy khỏi người anh , nó không vội vào chuông mà lon ton đi theo sát anhNhìn đồng hồ trên bàn đã 22:57, anh bước đến bàn làm việc note lại thông tin về cái xác kia .

Để dễ phân biệt hơn anh còn đặt tiêu đề là “ Xác không hồn”Ba chữ ngắn gọn ngòi bút khoanh tròn, mực đậm in sâu trên mặt giấy
 
Back
Top Bottom