Đêm sương gió lạnh, kẻ kia ôm xác lạnh lê lết từng bước nhọc nhằng .
Áo tấc xanh ngọc thấm đẫm máu tươi,hoa máu loan lỗ trên áo “ Hắn chết rồi…
Luân Phong qua đây với ta "Giọng nói vang lên từ phía sau , nửa châm chọc nửa hận tức .
Một thân áo đỏ sừng sững , khí chất của dòng trâm anh thế phiệt cớ sao lại là kẻ cuồng tình, là một kẻ ngàn vạn người oán hận Hận không thể đâm chết hắn ,băm nhỏ hắn .
Dù cho hắn chết thì lửa hận của dân chúng cũng không rửa thấu được phần nào ,chết ngàn vạn lần cũng chẳng đủ an ủi vong hồn bị hắn hại chếtLuân Phong tay ôm chặt xác Thành Ly – miệng anh chảy ra hàng máu tươi , hơi thở dồn dập, nghiến răng ken két nói:“chết thì đã sao ?!
Ta nguyện chết theo hắn cũng không ở cạnh tên súc vật như ngươi!”
Dừng lại vài hơi , anh rút dao ra đâm vào tim mình , ngậm miệng nhịn đau đến rỉ máu , dùng máu làm mở đường mà thề:“lấy máu làm dẫn , lấy mạng làm thề ...
Ta ...
Nguyện làm oan hồn lang thang vất vưởng ,không được an nghỉ, đền tội... ”Thái tử bị hành động của hắn làm cho kinh hồn .
Định lao lên cản trở, vẫn là muộn một bước .Máu của hai người hoà làm một .
Cả hai cái xác ngã ngục xuống trước mắt Sắc Dương “...
Ngu xuẩn”———————————Từ xa xưa , người ta đã quan niệm rằng ngày rằm tháng bảy là ngày xui xẻo nhất trong năm – ngày mà cửu quỷ môn quan mở, vô số ma quỷ ồ ạt chạy lên dương gian mà quấy phá một phen.Đa phần những vị này, có lẽ đều như vậy?
Không phải không có ma tốt, chỉ trách chẳng mấy người được gặp.Người thường tránh ma còn khó, huống gì là mong gặp ma tốt .
Mà dù sao cũng không ai muốn gặp – chỉ sợ không gặp họa thì cũng đa phần là bị dọa, ma xấu ma tốt chẳng phải đều là ma saoNgười sinh vào ngày này tháng này thì chỉ có một từ để nói là : ‘‘thảm’’Từ thuở còn trong bụng mẹ đã liên tục bị những thứ không sạch sẽ quấn quanh.
Trong mắt những thứ đó thì đứa bé đó chính là miếng mồi ngon béo bở – cứ như mèo thấy mỡ mà chờ chực bên cạnh nóĐáng tiếc thay lại có người còn thảm hơn cả chữ thảm.
Không chỉ sinh vào ngày âm tháng âm mà còn cất tiếng chào đời vào ngay giờ hợi – đây chính là giờ khắc âm nhất trong ngày.Khác nào một người sắp chết đâu, dương khí quá ít ỏi còn mang cả vận xui rủi,xui đến tràn bình đến bản thân tự nhiên cũng sợ vạ lây người khácNăm đó, đúng vào thời khắc quyết định số mệnh của một con người – đêm rằm tháng bảy – đã có một đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời, lạ thay đứa nhỏ này vừa cất tiếng khóc thì quạ từ đâu bay kín một cành cây trước cửa sổ của phòng phụ sản.Cất tiếng ăn mừng giữa trời mưa gió bão:“Quát! quát!”
Đứa nhỏ xui rủi đó tên là Lâm Minh, cái tên đó mang ý nghĩa tựa như ánh sáng trong rừng sâu thật đẹp làm sao.
Ấy vậy mà nó lại đi ngược lại so với số phận đã định của người sở hữu nóLâm Minh lớn lên bằng hàng ngàn tiếng xì xào bàn tán, chỉ trỏ của người xung quanh .
Đi ba bước một lời cay hai lời độc, đi thêm bước nữa là nguyền rủa hắn chết đi:“ây da, bà thấy không đứa nhỏ đó đúng là xúi quẩy mà” “đây nào có khác đặt bom hẹn giờ trong nhà sao?”
“điềm gở điềm gở rồi cái nhà đó sống thế nào để họa từ trên cao rơi xuống thế này”“mệnh số thế này sống được qua hai mươi thì là kỳ tích, không sống được thì trách tại số thôi”“sao chổi này sớm muộn cũng hại chết cha mẹ nó, sao không vứt nó đi”Bỏ ngoài tai lời thị phi cả cha và mẹ đều yêu thương đứa nhỏ này, trong nhà cũng chỉ có một đứa thôi không thương nó thì thương ai?Đây là thời buổi nào rồi, mấy bà cô hàng xóm đó chẳng qua là mê tín dị đoan không đáng tin.
Vả lại đây chỉ còn là một đứa trẻ còn chưa có nhận thức rõ ràng, để nó nghe những lời này sợ sẽ gây ảnh hưởng tâm lý của trẻ nhỏ, hai người làm cha làm mẹ có thể phân biệt thật giả còn đứa nhỏ này thì không chắc…
Sao lại để nó nghe mấy lời mê tin đó được?“anh xem thế nào,dù sao Minh con nó cũng đã làm gì nên tội…”
Mai Thi lo sợ con mình sẽ bị tổn thương hai bàn tay nắm chặt, giọng run run nói từng câu từng chữ như sắp khóc tới nơi:“trẻ con như tờ giấy trắng mặc người lớn vẩy mực, vẩy xong rồi thành thể loại gì ai mà biết được”“em sợ… khi con nó lớn rồi nghe được mấy lời đó thì nó sẽ ra sao?
Chỉ tại do nó sinh vào cái giờ đó hay cái ngày đó… chưa từng, chưa từng làm gì sai cả!
Vì cái gì chứ?!”
Đúng vậy, vì cái gì mà đứa con duy nhất của họ phải chịu đựng điều đó,người làm mẹ sao có thể không đau lòng tầm nhìn dần phủ lên một tầng sương mù, mắt cũng đỏ lên rơi ra những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má ửng đỏThấy vợ mình càng nói càng kích động, Lâm Quân đưa tay mà xoa xoa ấn đường mình – dùng lời nói mà trấn an Mai Thi:“anh biết đứa nhỏ này không làm gì sai hết…
Cũng không cần gánh cái gọi là số mệnh gì cả”Lâm Quân ôm vợ vào lòng, anh biết vợ anh đau lòng vì con trai bị người ta buông lời cay độc mà chẳng thể làm gì, nếu không thể ngăn được miệng đời thì cũng chỉ đành dạy cho đứa bé này từ nhỏ phải mặc kệ những lời đó.
Đây là cách cuối cùng rồi… cả nhà ba người trong vài năm ngắn ngủi đã chuyển nhà liên tục rồi kết quả cũng như một“anh không quan tâm bọn họ gọi con anh là thứ gì,mang mệnh gì, hại chết ai – anh không để tâm, Thi à anh chỉ biết nó là con anh”Cạch –“Cha mẹ… sao mẹ khóc vậy ạ?
Cha bắt nạt mẹ con sao?!”
Bóng dáng nhỏ bé mở cửa đi vào, thấy mẹ mình khóc thì ngạc nhiên mà hỏi han, Lâm Quân chú ý tới chân và tay của Lâm Minh, sao lại trầy xước thế này?Mai Thi vội chạy đến ôm đứa nhỏ lấm lem, ôm mặt nó mà tra hỏi : “tay chân con sao thế, nói đi là con nghịch ngợm gì rồi?”
“c–con… không phải thứ xui xẻo đúng không ạ…”
Nghe thấy hai chữ xui xẻo từ miệng Lâm Minh phát ra hai vợ chồng khựng lại, đồng tử co lại mọi thứ rơi vào im lặngCánh tay đang ôm gương mặt trắng tròn của Lâm Minh run lên rồi trượt xuống, môi mấp máy:“ai nói với con những lời này”“mấy bác nhà bên cạnh ạ” Minh đáp.“họ đẩy ngã con, con có làm gì họ không ?”
Lâm Quân bước tới cúi xuống lau đi giọt nước còn đọng lại trên khóe mắt đứa bé, chỉ cần nói không sai thì anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nó“họ bảo con không được tới gần con họ, nói con sẽ lây vận xui rủi”“con đi với cha – Mai Thi em ở nhà, anh về ngay” một tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ trầy xước lấm lem cát bụi của Lâm Minh, tay còn lại dìu vợ lên ghế, nhắn nhủ một câu liền mang theo Lâm Minh ra ngoài “cha chúng ta đi đâu? ”“là nhà nào đẩy con” Giọng bình tĩnh – không trả lời câu hỏi của Lâm Minh, anh nhìn xuống gương mặt nhỏ đang ngước lên nhìn mình, thầm nghĩ trong lòng sao lại có thể đối với một đứa bé chưa đầy năm tuổi mà đối xử buôn lời như vậy?Nghe cha mình hỏi là nhà nào nó liền ngó nghiêng, cuối cùng đưa tay chỉ vào căn nhà nhỏ ở giữa xóm chợ : “là nhà đó”“con dám chắc đúng là nhà đó”“chắc chắn ạ”Nhận được câu trả lời chắc chắn Lâm Quân dắt tay nó đi thẳng tới cửa nhà bên đó mà gõ cửaCộc– cộc“có ai ở nhà không, phiền ra chúng ta trao đổi một số chuyện” không nhận được hồi âm, căn nhà đó vẫn yên ắng lạ thường không một tiếng động“có ai ở nhà không?!” vốn định chờ cho tới khi người trong nhà đi ra, đột nhiên phía bên cạnh vang lên tiếng nói khiến anh khựng lại“này!
Cái cậu kia làm gì mà trước cửa nhà người khác la lối vậy?” lời phát ra từ nhà bên cạnh bên, trong một ông lão tay cầm quạt lá phẩy phẩy đi đi ra ngoài, mắt liếc nhìn xem xét từ đầu tới chân cả hai cha con“cậu là chủ nợ à?
Vậy xui rồi cái bà già nhà đó vừa nãy có vài chủ nợ khác đến một phát liền bốn năm người mà đập cửa đòi tiền–bà ta chạy trốn nợ rồi không về nữa đâu…”
“a–à vâng”ông lão hiểu lầm hai cha con họ là đến để đòi nợ, dù bị hiểu sai mục đích nhưng cũng có câu trả lời rồi…chính là không đòi được lời xin lỗi cho con trai, ông nhà bên phẩy phẩy cái quạt lá rách của lão thở dài nói:“haizz, cái bà già điếm thúi đó rốt cuộc cũng cút đi xa rồi cái xóm này cũng có ngày bình” nghe ông lão nói vậy xem ra bà lão đó cũng không được lòng người ở đây cho lắm, Lâm Quân cười hì hì xoay người dẫn con trai về nhà—————————Cạch–“anh về rồi…” dù bà lão kia giờ thì cũng không xin lỗi con trai anh nhưng bà ta thì hay rồi giờ sống cũng không yên ổn.
Tuy vậy trong lòng vẫn day dứt, sắc mặt đương nhiên không tốt“Lâm Quân anh sao thế, khó chịu ở đâu” Lâm Quân bước vào nhà đem bịch đồ mình vừa mua để lên bàn“người đi rồi” anh tường thuật lại chuyện của chiều nay cho vợ nghe,Mai Thi không nói gì nhưng khóe miệng câu lên mà gọi con trai vào tắm“con buồn không”“dạ không a”“họ nói lời vô căn cứ con sao lại vui nổi được” Mai Thi nghe được câu trả lời của Lâm Minh thì rất bất ngờ, tay vẫn đang nghịch vẩy nước cùng con động tác cũng chầm chậm lại vẫn là nên hỏi con trai tại sao không buồn“ chính là vì vô căn cứ nên con không cần buồn, cha nói họ chỉ mà ăn bột ngọt nhiều quá nên nói nhảm” lời này hẳn trên đường về Lâm Quân đã nói với cậu, vậy thì bỏ qua việc này điNhanh chóng chuyển chủ đề hỏi sang chuyện khác “Minh à, mai là sinh nhật con rồi, con muốn quà gì mẹ sẽ mua tặng con”“con không biết – chỉ cần mẹ lựa con sẽ không chê” mẹ Thi gật gật, mi cong môi son đều cong lên, tâm trạng tươi tỉnh hơn bế cậu ra khỏi bồn tắm lau khô người Lâm Minh ngập ngừng như muốn nói gì đó, vội ôm lấy mẹ mà thều thào:“mẹ ơi, con sang ngủ với mẹ nha con sợ mấy người đen đen đó lắm”Mai Thi đơn giản cho rằng con mình là gặp ác mộng nên sợ thôi nên đồng ý rất nhanh :“được rồi, được rồi con về phòng lấy gối đi”“dạ…” trong mắt Lâm Minh, xung quanh nhà đâu đâu đều có những bóng đen thui, không nhìn thấy ngũ quan hay cơ thể toàn bộ ken kịt chỉ có hai con mắt dáo dác nhìn chăm chăm anh – mấy thứ đó là cái gì sao cứ nhìn mình…Cho dù đã sang phòng khác ngủ thì mấy thứ đó vẫn không biến mất ,liên tục phát ra tiếng cười kì dị :“hahahahahahahhahahahahahaahahahaha người bước nửa chân cửa tử, âm khí vượng,đoản mệnh!
đoản mệnh! hahahahahahahhahah”“hahahahahahahhahahahahahaahahahaha người bước nửa chân cửa tử, âm khí vượng,đoản mệnh!
đoản mệnh! hahahahahahahhahah”“hahahahahahahhahahahahahaahahahaha người bước nửa chân cửa tử, âm khí vượng,đoản mệnh!
đoản mệnh! hahahahahahahhahah”Buổi sáng nắng rọi vào phòng , ấm áp vuốt ve khuôn mặt tròn đang ngủ mê man trên giường, hai bên người đã không còn ai vẫn vươn lại hơi ấm, dưới lầu có tiếng bước chân đi lên cầu thang rồi dừng lại ở cửa phòng đưa tay mở cửa “oa, bé cưng của mẹ dậy đi nào” tay lay lay chọt chọt vào người cậu“bé à dậy đi trễ giờ vào lớp rồi đó a”“ưm” Lâm Minh vươn vai dụi dụi mắt , tay được mẹ dẫn đi vệ sinh, mang cặpỞ cổng trường mẫu giáo nhìn vào cũng thấy náo nhiệt phần nào thì vẻ mặt của Lâm Minh đi ngược lại bấy nhiêu, Mai Thi phì cười mà trêu chọc: “ai da, con cũng đâu phải nhỏ nữa lại sợ đi học à”“con–”“ngoan nào, tối mẹ có bất ngờ cho con”xoa xoa tóc đặt lên trán nó một nụ hôn rồi hai tay nhẹ nhàng đẩy nó vào trường—————————Đêm đó, xe của cha mẹ khi đang trên đường mua bánh về tổ chức mừng sinh nhật cho anh, thì bất ngờ cha anh phát hiện có một chiếc xe đang chạy ngược chiều với họ lại còn rất kì lạ Lâm Quân đoán có thể tài xế say rượu hoặc ngủ quên nên đã đánh tay lái giữ an toàn Chỉ còn năm cây số nữa là sẽ về đến nhà, người mẹ ôm bó hoa mà mường tượng lại chuyện năm xưa dáng vẻ thiếu nữ thanh tao nhã nhặn tuy không phải là xinh đẹp rạng ngời nhưng mang đến cho người khác cảm giác hòa đồng dễ mến.Thiếu nữ ấy bây giờ cũng đã trung niên rồi sao, thời gian cũng không thể bào mòn được thiếu nữ ấy“em nghĩ con nó có thích bánh kem này không em lựa mẫu nhiều hoa quá đó”“chỉ cần là mẹ lựa thì chắc chắn sẽ không chê đâu” mẹ anh ôm chặt bó hoa vào lòng, dung nhan dịu dàng toát lên vẻ như đang háo hức chờ đợi Lâm Quân lái xe, tay vẫn ghì chặt vô lăng mắt quét khung cảnh ngoài cửa lẫn lộn với làn mưa, đó là một khung cảnh nhẹ nhàng lãng mạn của một gia đình, nó yên bình đến mức họ không hề biết rằng, phía trước không xa họ một cặp mắt u ám đang nhìn chằm chằm vào xe của Lâm Quân Đột nhiên xe phía trước lao thẳng về phía này!
Anh khựng lại thế mà đối diện không hề có ý giảm tốc độ mà càng lúc càng nhanh Bất ngờ không kịp phản ứng, ánh đèn pha chói lóa chiếu thẳng vào mắt hai người, Lâm Quân chau mày: “Mẹ nó! –điên rồi!!”
Vội vàng đánh lái vô lăng né tránh cú va chạm, người kia không có ý định buông tha cứ nhắm vào xe Lâm Quân mà lao vào như điênTiếng bánh xe rít lên gào thét như nội tâm của Lâm Quân…
Tiếng va chạm chói tai vang lên – Bó hoa rơi xuống cạnh một người phụ nữ máu me bê bết vẫn thoi thóp cố vươn tay về phía chồng.Người nọ đã không còn phản ứng là một cái xác lạnh, tiếng gào khóc vang vọng một khoảng đường cao tốc, một người phụ nữ thân thể đầy máu mặt mũi lấm lem nước mắt nước mũi tèm lem đang ôm một cái xác chết gào khóc hệt người tâm thần:“LÂM QUÂN!!!!!!!!
A-ANH TỈNH DẬY ĐI!!”
Cái xác kia tai mũi trào ra máu tươi, phần ngực bị vô lăng chèn ép đè nát xương sườn gãy đâm vào tim phổi, dù vậy tay vẫn nắm chặt chặt vô lăng mắt mở trừng trừngCú va chạm quá bất ngờ không kịp phản ứng gì đến lúc chết xác vẫn không nguyên vẹn thật là hết sức kinh dị người đi đường nhao nhao đến xem, có một số người chạy lại kia lôi hung thủ ra nhưng hắn cũng đã bị nghiền nát, có người gọi cấp cứu có người đưa điện thoại ra chụp, người thì trấn an cố lôi hai người trong xe ra đẩy lên xe cấp cứu.
Mai Thi vốn chỉ còn hơi tàn…Trên xe dù thoi thóp vẫn cố mấp máy điều gì đó với y tá, tiếng còi cứu thương vang inh ỏi xét rách màn đêm yên tĩnh Mưa như đang khóc thay cho cậu bé còn đang trông mong hai hình bóng – Lâm Minh hai mắt lim dim đột nhiên mở toCạch—Chỉ một âm thanh đơn giản nhưng có thể khiến cậu bé đó hiện lên một nụ cười, chạy thẳng đến cửa ôm người đang đứng ở đó“mẹ ơi, sáng nay con được tuyên dương đó mẹ ơi” người đó vẫn đang sững sờ mà chôn chân ở cửa nhà, miệng mấp máy như muốn nói gì đó mà lời nghẹn lại cổ họng“cha mẹ có quà cho Minh không ạ ” không nhịn được nữa, người kia cất giọng: “Minh à…”
“dạ..?”
Lâm Minh nghe giọng nói này rất lạ không phải của mẹ, cảm giác lúc ôm cũng vậy gương mặt nhỏ đó ngẩng lên nhìn xem đây là ai rồi lại tiếp tục nở nụ cười“ Bác Hoa ạ, bác mang quà cho con hả bác” bà hoa khụy xuống, nắm lấy vai bé Minh mặt nghiêm trọng nói :“ cha mẹ con…
Họ nhờ ta nói với con “con phải lớn lên thật tốt, lo cho bản thân con” từ nay họ không thể chăm sóc con được…
Nữa”Lúc ấy anh không hiểu câu nói đó là sao, nhưng rõ ràng là anh đã thấy họ mà?
Họ đứng ngay sau bác Hoa, còn mỉm cười với mình nữa kia mà, nhưng đột nhiên họ quay lưng đi về phía xa mà không nhìn anh nữa Nghĩ là cha mẹ vứt bỏ mình rồi anh ôm bác Hoa mà òa khóc .
Không lâu sau đó người bên phía trại trẻ mồ côi cũng đến đưa anh đi, anh lại càng chắc nịch với suy nghĩ đó Suốt mấy tháng trời ròng rã ở cô nhi viện, Lâm Minh ban ngày thì chán ăn, đêm đến thì núp vào một góc mà khóc nức nở, anh không hiểu anh đã làm gì sai sao lại bỏ rơi anh Thật tình năm đó anh chỉ là con nít chỉ nghĩ được vài lý do “ con sai rồi con không cần quà nữa” “con không làm đổ cơm nữa, ba mẹ về với con đi mà, con sai rồi” trẻ con khóc sẽ có người đến lau rồi an ủi anh giờ đây lại không có aiThay vào đó anh thấy ngoài cửa sổ có mấy bóng đen đang cười khúc khích áp người vào cửa sổ tầng ba từ bên ngoài nhìn vào trong, chúng nhìn chòng chọc vào đứa bé đang khóc ở góc mà miệng câu lên đến mang tai Có những đêm, trong mộng nhìn thấy rất nhiều bóng người đen kịt, tất cả chúng đều đưa tay về phía cậu nhóc đang ngồi ở một góc, mấy cái bóng đó trên cái mặt đen đó… kẻ khóc kẻ cười kẻ sầu bi, tóm lấy cậu nhóc giằng xé nó có bóng đen còn đưa tay bóp cổ.
Nó muốn hét…nhưng không thành tiếng“ mệnh thuần âm, điềm gở điềm gở hại chết bè, thầy bạn, chết cha chết mẹ hahahahahahahhahahahahahaaha”“bước nửa chân cửa tử, đoản mệnh!
đoản mệnh!
Hahahahahahahhah”“người sắp chết người sắp chết–”Gần trăm cái bóng hi hi ha ha giằng xé một người sống ở giữa, khóc đến nỗi mắt sưng lên nhức nhối tơ máu chằng chịt“hihihi bóp chết mày! bóp chết mày!”
“BÓP CHẾT MÀY–!”
Thanh âm kinh khủng đó lặp đi lặp lại không biết bao lần, chúng tóm chặt cấu xé thân thể cậu nhóc đó, miệng bị che cổ bị bóp không hết được, nội tâm hỗn loạn gào thétCút đi!
Cút đi!
Cút đi!
Cút đi!
Cút đi!Cút đi!Cút đi!
Cút đi!
Cút đi!
Cút đi!Cút đi!Cút đi!Cút đi!
Cút đi!
Cút đi!
Cút đi!
Cút đi!Cút đi!
đừng động vào tao!! tránh ra tránh ra đừng động vào tao!!!
Cút đi Cút hết đi!!!!KHÔNG CÓ!
KHÔNG CÓ!
CON KHÔNG HẠI CHẾT AI HẾT!
Không có!
KHÔNG CÓ!!!!“AHHAAAAAAHH!!!!”
Hiện trạng đó kéo dài suốt thời gian ở cô nhi viện mỗi ngày sống trong hàng ngàn hàng vạn thanh âm khủng khiếp dọa người đó, thật là phải hành hạ người ta đến chết đi sống lại Tính tình dần thay đổi theo hướng kỳ lạ…
điều đó người trong trại trẻ ai cũng biết, mấy đứa bé ở đó dần hình thành khoảng cách với người mới đến này cô lập nó ở góc tối suốt mấy tháng trời, mấy cô chăm nom cũng hết cách.
Mới đầu họ chỉ nghĩ vài tuần rồi quen, cũng không nghĩ ông trời nhỏ này vậy mà khóc hết mấy tháng trời, không ăn cơm đã chớ lại còn khóc đến mức mấy cô cũng sợ bé trời nhỏ sẽ khóc hỏng cả mắt——————Ngày giải thoát của các cô trong trại trẻ cuối cùng cũng đến rồi, một vị tự xưng là chú của Phan Vũ Lâm Minh đã đến làm thủ tục và đón anh đi – anh chưa từng gặp người chú này nhưng gương mặt này mười phần thì cũng có ba phần rất giống cha anh“chú ơi, cha mẹ con mất rồi ạ?”
Lâm Trường cũng đã sớm soạn cả một tá câu trả lời cho cậu nhóc này rồi nên cũng bình thản mà trả lời :“ ừm, đúng rồi con thông minh hơn chú nghĩ đó ”“...”
Không giống như tưởng tượng của Lâm Trường, đứa nhỏ này cứ nép vào người chú nó rồi ngủ luôn.
Con không khóc nữa con khóc nhiều rồi,chẳng ai quay lại người thân duy nhất bây giờ đã tới tìm con không phải là đồ bỏ điAnh không biết vì sao giờ chú mới tìm nhận mình.
Nhưng nếu đã là người thân còn lại cuối cùng thì vì sao giờ mới nhận cũng đâu phải gì quan trọng nữaCó lẽ suốt hơn hai mươi năm anh sống cùng chú là khoảng thời gian mà cuộc sống có màu sắc nhất ,mấy bóng đen đó không hiểu tại sao không thèm đến tìm anh nữa.
Ông ấy nuôi anh đến khi anh có công việc ổn thỏa…
Ông ấy đã tự kết thúc cuộc đời của bản thân bằng xyanuaNgười thân cuối cùng đã bỏ mình mà đi…
Lâm Minh mày đến thế vẫn là đồ bỏ đi là một phế phẩmCảm giác lúc nhỏ cứ như mùi formalin bám trên ngón tay mãi không dứt,khiến anh nghẹt thở không thôi, lệ dài óng ánh rơi lã chã cuốn trôi đi thực tại nhấn chìm anh vào quá khứ u tối.Từ ngày đó, đồng nghiệp cũng thấy được là Minh trầm tính hẳn, tính cách anh cổ quái từ bé thì ai cũng biết rồi nhưng chưa bao giờ thấy anh như này cả hoàn toàn như một người xa lạ, lúc làm việc cũng thường xuyên nóng nảy thậm chí có lần anh chửi cả không khí“...”
Trong mắt người khác thì là không khí nhưng trong mắt anh là một người phụ nữ tóc dài đen xõa đến gót chân, áo dài trắng qua gót chân toàn thân ướt sũng đang ngồi trên cái xác ở phòng khám nghiệm giống hệt cô ta mà đung đưa, khuôn mặt không có mắt chỉ có hai hố đen sâu thẳm đôi môi tái nhợt hệt làn da,chăm chú mà nhìn anh đang mắng chửi bản thân cô :“mẹ nó!cô cũng đâu phải là chết bị người ta khâu miệng, ông đây là đang giúp cô báo thù, cô còn không biết điều rốt cuộc là chết não bị dầm nát rồi à?! ”Lúc mới vào nghề không lâu thì ai ai đều chung suy nghĩ, thằng nhóc này…
Ở với xác nhiều quá nên có vấn đề đầu óc à?!Đó chỉ là những lời nói xuất hiện lúc anh còn là một pháp y thực tập nhỏ nhoi không chỗ dựa, chỉ trong vỏn vẹn hai năm thành công leo lên chức trưởng khoa pháp y và là trưởng khoa pháp y trẻ tuổi nhất trong lịch sử của trụ sởChả cần dựa ai, người này yêu tiền như mạng dùng tiền mua chức càng không thể – đơn giản vì có năng lực không có người thứ hai ở trụ sở làm đượcTrước đây có rất nhiều người xì xào bàn tán về anh :
‘‘cái gì mà nhìn thấy quỷ gì chứ bịa đặt!’’ ‘‘dùng tiền mua chức vụ à?!
Mới vào nghề có hai năm mà leo được đến trưởng khoa rồi’’ “không chừng cậu ta là đồng phạm thì sao?”
Có vô vàn lời xì xào về anh, lần một lần hai cũng có thể đi , đây là cả ngàn lần thành công giải án rồi không tin sao được.Có những lần hung thủ không phải người sống, trụ sở cũng chỉ đành đóng án không đóng chẳng lẽ tìm đại một người nhận tội à ?!Nào là vụ công nhân đi câu cá ở bờ ao đuối nước lúc kéo lên có dấu tay ở tứ chi, nào là vụ xác khô ở chung cư năm tầng hay là ma xó ,...
Vâng vâng mây mây đủ cảTreo án mặc người đời suy diễn, trí tưởng tượng và suy diễn vẽ chuyện của người đời thật quá phi thường chuyện gì cũng dám nóiSự tin tưởng của các cấp trên dành cho anh gần như là tuyệt đối, nên ít nhiều có vài thành phần trong trụ sở không có thiện ý tốt với anh, vẫn phải cố nặn ra nụ cười cứng nhắc chẳng có mấy người là thật lòng———————Giờ đây thanh niên ngày nào giờ cũng đã sắp ba mươi, hiện là pháp y mà trụ sở tin tưởng nhất công việc của anh không chỉ là tìm ra sự thật,manh mối qua thi thể – anh còn có thể giao tiếp với họ nhiều lần giúp điều tra viên hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, ai không tin cũng dần phải tin về năng lực và khả năng của anhTất nhiên không chỉ dừng ở giao tiếp với người cõi kia, anh có thể thấy thấy rất rõ chẳng mấy oan hồn nào có cơ thể lành lặn đa số đều dị dạng giống như thân xác của họ lúc chết, những loại anh gặp rất hiếm có được cơ thể lành lặn chỉ đơn giản là không đủ mạnhHằng ngày anh đều đến trụ sở để làm việc, từ lúc vào ngành chứng kiến bao nhiêu cách chết anh cũng thể nhớ nổi cái xác đầu tiên trông ra sao nữa rồi , đến cũng chỉ làm một vài việc bình thường không lẽ nào ngày ngày đều đều có người chết có xác mà cho anh làm việcĐồng nghiệp kiêm trợ lý của Lâm Minh là Đức Tiến, cậu ta bằng tuổi với Lâm Minh nhưng mới vào nghề vẫn còn là một thực tập, cậu ta ngoại hình ổn, chiều cao thì anh đứng mới tới vai cậu ta…Nói về chiều cao của nam giới trong trụ sở thì Lâm Minh hoàn toàn một trăm phần trăm có thể đứng nhất từ dưới lênỞ phòng khám nghiệm, Đức Tiến đang chậm rãi đẩy một cái xác đến chỗ Lâm Minh, chỉ sợ đẩy nhanh quá sẽ làm rơi thi thể xuống vậy , cái xác tỏa ra mùi phân hủy mạnh giòi bọ đã sớm lúc nhúc, thân thể khó có thể nhận diện được nữa.Ấy vậy mà hai người kia cũng chẳng buồn mà nôn thốc nôn tháo, cũng không chê bai cái xác này quá xấu mà lại thấy tội nghiệp, thương hại thì đúng hơn“ Ầy, thù oán gì đây , chắc không phải là vì ngoại tình nữa đó chứ?”
Đức Tiến quan sát thi thể không khỏi cảm thán, dù sao làm đến mức này sao có thể như mấy vụ án tác nhân là đôi lời qua lại mà hai người thường thấy“Ồ, hẳn là cậu thấy đời suôn sẻ quá nhỉ“Hả, có vấn đề gì sao?”
Nghe Đức Tiến nói mà vẫn bình chân như vại, nếu để người đã khuất nghe được khác gì bất kính với người ta“ may cho cậu, xác này hồn không có”“ xác chết làm gì có hồn, Minh à cậu đừng dọa tôi nữa” anh nhíu mày nói :“cậu làm việc với tôi bao lâu rồi mà còn hỏi có dọa cậu hay không, cậu còn không biết sao?”
“xác này hồn đã đi đầu thai rồi, cậu không thấy kì lạ sao?!”
Quả thật là rất kì lạ, người này hiện trạng không nỡ nhìn oán niệm chắc chắn cũng phải rất sâu nặng không lí nào lại dễ dàng mà buông bỏ nhanh vậy được trừ phi…
Hung thủ cũng đã sớm chết rồiCái xác tuy đã phủ vải trắng nhưng cũng lấm tấm những vệt nước tử thi,phần thịt lộ ra thì phân hủy đến mức không phân biệt được đây là bộ phận nào, dòi bọ ngoe nguẩy lúc nhúc, xung quanh cái xác là những thứ chất lỏng tỏa mùi như trứng thối rữa, tanh ngái.Lớp biểu bì bong tróc thành từng mảng, chỗ đen sẫm như bùn nhão chỗ trắng nhợt nhạt như mỡ người.
Cổ họng thủng một lỗ to, bụng cũng đã bị ấu trùng đục thủng từ lâu nội tạng cứ thế mà trào ra ngoàiAnh mở tấm vải kia ra, ước chừng cái xác này cũng phải mất tám đến mười ngày nếu ở ngoài trời nhưng cái xác này được tìm thấy ở một bãi rác thì thời gian tử vong nhiều lắm cũng chỉ từ bốn đến sáu ngày .Vì cái xác bị rác thải chôn vùi, tạo điều kiện phân huỷVì chưa nhận dạng được nên đương nhiên cũng không có thông tin gì về nạn nhân cả,đến giới tính cũng không còn nhận dạng được rồi bị giòi bọ ăn sạch.Xương không cánh mà bay chỉ có một đống thịt nhão như bùn chắc là đã giấu đi chỗ khác, dù gì xương rất khó tiêu hủy như là xác thịKhoảnh khắc anh vừa cầm dao phẫu thuật lên thì túi áo đột nhiên rung lên thành từng hồi kèm theo đó là một đoạn nhạc chuông , bỏ dao xuống màn hình hiện tên là chị Hồng Nhan cấp trên của anhAnh vừa bắt máy đầu bên kia đã bắt đầu nói không ngừng giống như không để anh có cơ hội lắng nghe hay từ chối[ Phan Vũ Lâm Minh, em mà không nhanh chóng thu xếp là coi như hơn ba mươi mạng người đó không còn ai đâu!][Chuyện này rất gấp, ở núi Sắc Dương một tháng trước phát hiện một lăng mộ sâu trong núi, điều động ba mươi công nhân và vài nhà khảo cổ xem tình hình mới đầu họ làm việc liên tục xảy ra sự cố nhưng không nghiêm trọng nhưng…]Anh vội cắt ngang lời chị Nhan,phủi bỏ lời nói của cấp trên đi vì đây nào có phải chuyên môn của anh : “khoan đã!”
Chị ta ngừng lại để cho Lâm Minh tiếp lời :“chị có nhầm lẫn gì rồi, chị biết mà em chỉ phụ trách nhưng chuyện có ma quỷ không lí giải bằng khoa học, giải phẫu xác rồi đưa ra manh mối,lý giải bưng cơm đút thẳng mồm cho mấy kẻ ăn không ngồi rồi bên bộ phận điều tra.
Chuyện lần này là cứu người đúng không?”[ Ừ] chị Nhan trả lời, trong âm giọng vừa hoài nghi xen lẫn gấp rút điều gì“vậy chị tìm người khác đi, em không phụ trách cả chuyện này”Gọi một pháp y đi làm nhiệm vụ giải cứu có khác nào tự lấy đá buộc eo bỏ giếng, không chừng nếu đi đến đó có mình là tròn ba mươi mốt xác chưa tính đồng nghiệp đi cùng, đây cũng nào phải là chuyên môn của mình từ chối là điều đương nhiên có gì lạ sao?[haizz, chị cũng không muốn lôi em vào vụ này đâu, nếu không phải bất đắc dĩ thì cũng không làm phiền một pháp y đi làm chuyện này…][Trước đó đã điều một chi đội nhỏ đi ứng cứu nhưng sau khi họ đi lên núi Sắc Dương thì tất cả đều mất liên lạc!
Người lên không xuống nữa!
Xuống rồi thì điên điên dại dại liên tục lặp lại:“Thái tử bệ hạ, thái tử bệ hạ” hỏi gì cũng chỉ lặp lại liên tục câu đó, chỉ vào mặt người khác mà cười nói “Sắc Dương Sơn, một đi không về”]Hồng Nhan càng kể càng hăng một mạch kể hết trong một hơi.
Nghe chị ta miêu tả tình hình và trạng thái điên dại của người kia, đây có hai trường hợp:Một là hắn bị dọa đến ngốc, hai là tên đó gặp thứ không sạch sẽ với tình hình hiện tại có thể thấy phía bộ phận điều tra nghiên về khả năng thứ hai, dù sao những việc này cũng chứng kiến nhiều rồi không tin cũng phải tinTuy đây là việc gấp nhưng cũng phải giải thích cho người ta hiểu được tình hình[ em xem đây là chuyện khoa học lý giải được sao,chuyện này không ai đáng tin hơn em nữa đâu!
Mau thu xếp lên đường đi chị xin em đó]“hiểu rồi” xem ra không phải do chị ta nhầm lẫn mà do mình không lắng nghe người ta nói hết thôi, chuyện này đúng thật là chuyên môn của bản thân mình thật, bất lịch sự quá rồiĐặt dao phẫu thuật xuống, tháo bỏ găng tay, nhanh chóng thu dọn mọi việc giao lại cho Đức Tiến rồi thu xếp lên đườngCòn chưa ra khỏi cổng từ xa xa đã có bóng của một chiếc xe chờ anh ở cổng,chân sải bước tuy anh không được cao so với các người đàn ông cùng lứa nhưng bước chân của anh không hề chậm chạp trì hoãn mà nhanh chóng đến cạnh của xeTháo bỏ lớp áo blouse thì tướng người của trưởng khoa pháp y này nhỏ đi hẳn, nếu bây giờ đưa cho anh ta một bộ tóc giả đội lên thì xem đi xem lại có khác nào con gái nhà lành nào đâuNgười bên trong chủ động mở cửa trước khi anh đưa tay mở cửa,người ngồi ở ghế lái trực thuộc bộ phận điều tra, dáng người cao gầy nhanh nhẹn, mắt như có sao băng bay ngang khẽ híp mỉm cười với anh“chào anh, trưởng khoa pháp y Lâm Minh”“chào cậu, cậu mới vào nghề hả?
Tôi chưa gặp cậu bao giờ”Quan hệ của anh với đồng nghiệp ngoài Đức Tiến ra thì mình cũng không dễ chịu với ai là mấy, nhưng nhớ mặt từng người một còn người ngồi cạnh lúc này thì chưa gặp bao giờ chắc là người mới“dạ em cũng mới vào thôi”“à , cậu tên gì làm việc chung thì ít ra cũng phải biết cái tên thì thuận tiện hơn ”Nhận thấy là người ta là người mới mình cũng nên gắt gao làm chi,nghe người bên cạnh nói xong anh liền hỏi tên đối phương làm quen“em tên là Vũ Cường năm nay hai mươi lăm tuổi mới vào nghề mong anh chỉ bảo”Cậu ta vừa nói vừa cười, tính tình có đôi chút nhí nhảnh trên đường hai người nói rất nhiều, đa số là về công việc nhưng từ đầu chí cuối cũng chỉ có mình Vũ Cường là nở nụ cười.
Anh cảm thấy người này rất có năng lực“cậu biết nhiệm vụ này ra sao chứ?”
“Vâng em biết, em cũng không định nhận nhiệm vụ này nhưng cả bộ phận phía em không ai chịu nhận nên em đành phải đi thôi”“ồ” mấy lão già bên đó chắc hẳn não bị ngâm thành cải chua rồi lại điều một thực tập đi làm nhiệm vụ giải cứu độ nguy hiểm không xác địnhMới đầu mình còn tưởng là người mới thì hẳn là năng lực chắc không phải dạng vừa khi được nhận nhiệm vụ kiểu này, nhưng nhỡ cậu ta có năng lực thì càng tốt rồi, mình đây cũng là lần đầu nhận được nhiệm vụ không phải án mạngDù cho không phải thì tính chất có thể cũng từa tựa thậm chí rủi ro, còn cao hơn nhiều, xe từ lên dốc đường lên núi cũng chẳng mấy dễ chịu liên tục dằn sóc, lên xuống, bấy giờ người nằm ở ghế sau cùng cũng bừng tỉnh mặt xanh lét như sắp nôn khan“trông anh nhàn nhã quá nhỉ?”
Lâm Minh liếc sang “Coi chừng quỷ còn ghét bỏ anh đấy” anh nhìn bộ dạng người lười nhác mặt đang xanh lét kia mà nóiNgười ngồi phía sau tên Tô Phúc là điều tra viên, anh ta cái gì cũng tốt mỗi tội anh ta quá lười, Lâm Minh nhiều lần nhắc nhở nhưng vẫn chứng nào tật nấy đến cả khi nhận nhiệm vụ không xác định nguy hiểm cấp độ bao nhiêu vẫn phè phỡn ra ngủ được, loại tính nết này khiến Lâm Minh khá khó chịu .
Tô Phúc trước đây còn mém tý bị diệt khẩu khi đang làm nhiệm vụ điều tra , sau chuyện lần đó anh ta vẫn như cũ không thay đổiThân là điều tra viên nên dáng vóc anh ta không tồi, chiều cao thì hơn hẳn Lâm Minh một cái đầu, khoác thường phục cũng không che được dáng vẻ của một công chức nhà nước,nghe giọng Lâm Minh thì nhanh lẹ tìm cớ:“ai da~sao trách tôi được cục trưởng đêm qua còn bắt tôi đi tìm rõ thông tin đến tận khuya, giờ buồn ngủ cũng đúng thôi”Dáng vẻ lười biếng vươn vai dụi mắt, giọng nói uể oải lười biếng đến
cực điểm :“mà nè không phải bị mấy thứ đó ghét bỏ thì tốt hơn sao?”
“anh lúc nào mà không ngủ,đếm xem được mấy lần anh tỉnh táo đi làm việc?
Tưởng tôi mù chắc đêm qua anh còn đăng ảnh ở nhà nghỉ với bạn gái – tìm thông tin của anh là ở nhà nghỉ?”
“còn lí do lí trấu nghe đến phát chán lần một lần hai còn dễ nghe, ông đây hàng ngàn lần rồi thuộc cả lời anh nói” bị nói trúng tim đen Tô Phúc cứng họng đành cười hì hì, tay gãi gãi cái đầu tóc khi ngủ đã rối mùĐột nhiên Vũ Cường phanh gấp mà không báo trước, lão Phúc phía sau do ngủ mê man chưa tỉnh lên bị hất lên đập mặt vào ghế của Vũ Cường“A–!?”
Cả Lâm Minh và cậu ta thì đều thắt dây an toàn nên nhiều lắm là giật mình, theo ánh mắt của cậu ta mà nhìn, đồng tử hơi rút lại!Trước đầu xe vậy mà có đến hơn mười cái xác chết!!