Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời

Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời
Chương 10: Chương 10



11

Từ ngày Cố Bắc Huyền chuyển sang chiến thuật mềm mỏng, tôi phải thừa nhận—bầu không khí giữa hai chúng tôi dễ thở hơn nhiều.

Không còn đối đầu, không còn cãi nhau, cũng không còn kiểu sáng gặp – trưa hiểu lầm – tối bùng nổ cảm xúc.

Nhưng mà... vấn đề lớn nhất giữa chúng tôi, vẫn chưa ai đụng đến.

Vậy nên mối quan hệ này, cứ như vậy mà dừng ở mức không gần cũng chẳng xa.

Ai giữ vai người ấy, chẳng ai dám lùi, mà cũng chẳng ai tiến.

Khi tôi vừa mới làm quen với guồng quay ở công ty, còn chưa kịp thở cái cho ra hơi thì ba mẹ tôi đột nhiên thông báo một tin động trời:

Họ đã sắp cho tôi đi xem mắt.

Đối tượng là công tử của một gia đình kinh doanh khác, tuổi tác ngang tầm, du học về, hiện đang hỗ trợ quản lý công ty gia đình.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Nói là xem mắt, thực chất là một dạng liên hôn thương mại.

Tôi có xem qua hồ sơ người đó.

Nói về điều kiện thì... thật ra không có gì để chê.

Chỉ là....

Tôi quay đầu nhìn Cố Bắc Huyền đang cầm vô-lăng.

Thở dài trong lòng.

Tôi nghĩ mình vẫn chưa sẵn sàng để bắt đầu một mối quan hệ mới.

Nhưng vì đã là lời của ba mẹ, tôi cũng không tiện từ chối quá gay gắt.

Thế nên đến ngày hẹn gặp, tôi vẫn ăn mặc chỉn chu, định tới nơi nói rõ ràng rồi rút lui.

Địa điểm là một nhà hàng Pháp sang trọng, không gian yên tĩnh, ánh đèn vàng dịu, đúng chuẩn "gặp mặt nghiêm túc".

Tôi vừa được nhân viên dẫn vào, mới đi được mấy bước đã c.h.ế.t sững tại chỗ.

Bên kia nhà hàng, trong một góc bàn lịch sự là Cố Bắc Huyền, đang dùng bữa với một người phụ nữ.

Mà điều khiến tôi đứng hình, không phải là anh ta, mà là người đối diện anh ta.

Mẹ anh.

Người phụ nữ từng là lý do khiến tôi và anh chia tay.



Sự thật là, hồi còn yêu nhau, tôi chưa bao giờ nói với Cố Bắc Huyền rằng mình là con nhà giàu.

Thời đại học, tôi không thích bị chú ý, nên luôn giả làm sinh viên nghèo cho yên thân.

Mãi đến khi yêu anh ta rồi, tôi cũng không nói.

Vì anh ta nghèo thật, tôi không muốn anh mang áp lực.

Tôi đã nghĩ, sau khi ra trường nếu hai đứa còn bên nhau, thì sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói.

Nhưng chưa kịp đợi tới lúc đó, Mẹ anh tìm đến tôi.

Bà ấy là một người phụ nữ rất biết giữ thể diện.

Nhưng khi đứng trước tôi, bà đã khóc.

Cái kiểu vừa nhịn, vừa rơi nước mắt khiến tôi không biết nên xử lý thế nào cho phải.

Bà bảo, vì muốn cho Cố Bắc Huyền có cơ hội đi du học, bà đã mặt dày đi vay mượn khắp họ hàng.

Nhưng anh ta lại nhất quyết không chịu đi.

Lý do?

Vì tôi.

Anh không muốn xa tôi.

Mẹ anh khuyên thế nào cũng không được, cuối cùng đành chạy đến tìm tôi, hy vọng tôi “tự biết điều mà rút lui”.

Lúc đầu tôi dứt khoát từ chối.

Tôi nói: “Cậu ấy đi hay không là quyết định của cậu ấy. Tôi không có quyền can thiệp, cũng không muốn là lý do cản bước ai cả.”

Nhưng mẹ anh không từ bỏ.

Bà liên tục đến tìm tôi, càng ngày càng tiều tụy, càng ngày càng gầy.

Tôi nhìn mà không thể không xót.

Dù tôi có mạnh mẽ đến đâu, cũng bắt đầu lung lay.

Nhưng điều đập vỡ toàn bộ phòng tuyến trong tôi, là khi bà ấy nói:

Cố Bắc Huyền học ngành sinh học là để hoàn thành tâm nguyện dang dở của cha mình.

Cha anh là một nhà sinh học xuất sắc, nhưng cuối cùng qua đời trong chính phòng thí nghiệm, do tai nạn rò rỉ chất độc từ một dự án thất bại.

Cố Bắc Huyền từ nhỏ đã luôn mang một chiếc đồng hồ quả quýt trên ngực, bên trong có ảnh của cha anh.

Tôi từng thấy nó, từng hỏi, nhưng chưa bao giờ biết... hóa ra là như thế.
 
Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời
Chương 11: Chương 11



12

Sau chuyện đó, tôi bắt đầu thực sự thấy... mình lạc lối.

Không biết chuyện mình đang làm — việc rút lui khỏi mối quan hệ với Cố Bắc Huyền — rốt cuộc là đúng hay sai.

Lúc ấy cũng gần tới mùa tốt nghiệp, mà ai từng trải qua rồi thì sẽ hiểu:

Tháng chia tay không chỉ dành cho bằng cấp, mà còn đặc biệt chuyên dụng cho các cặp đôi.

Chúng tôi, gần như ngày nào cũng cãi nhau.

Cuối cùng, sau một trận tranh cãi dữ dội hơn cả mọi lần trước đó,

tôi kiệt sức buông một câu: “Chia tay đi.”

Cố Bắc Huyền lúc đó sững người, nhìn tôi như không tin nổi.

Chàng trai từng là “cao lãnh học bá” của cả trường, đã từng cúi đầu, hạ mình chỉ để giữ tôi lại.

Chỉ để xin tôi, đừng rời bỏ anh ấy.

Nhưng lúc đó, đầu tôi là một mớ hỗn loạn.

Tôi còn không hiểu nổi lòng mình, thì sao có thể xử lý được tình cảm của cả hai.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Và rồi, tôi vẫn dứt khoát chia tay.

Lý do?

Tôi... bịa ra một cái.

Tôi nói:

“Tôi chê anh nghèo.”

Câu nói ấy rõ ràng đánh vào lòng tự trọng của anh ta một nhát không nhẹ.

Từ khoảnh khắc tôi nói ra, anh không hề mở miệng xin quay lại thêm một lần nào nữa.

Ngày hôm sau, tin tức truyền về:

Cố Bắc Huyền đã ra nước ngoài.

Và cũng chỉ sau ngày hôm đó, tôi phát hiện ra... mình đã có thai.



Đang miên man thì có người vỗ nhẹ lên vai tôi.

Tôi quay lại.

Người đàn ông trước mặt chính là người tôi đang đi xem mắt hôm nay nhìn tôi mỉm cười:

“Cô Thẩm, có chuyện gì vậy? Tôi thấy cô đứng ngẩn người khá lâu.”

Tôi lập tức thu lại đống ký ức hỗn độn trong đầu, gượng cười xin lỗi:

“Xin lỗi anh. Tôi vừa nhớ ra còn chút việc gấp… Hôm khác chúng ta hẹn lại nhé. Thật sự xin lỗi.”

Anh ấy cũng rất lịch thiệp, chỉ mỉm cười nói:

“Không sao cả.”

Rồi anh bước tới, dang tay như thể mọi chuyện đều ổn:

“Nếu không ăn được với nhau một bữa, vậy cho tôi ôm một cái coi như lời chúc lành đi.”

“Chúc cô mọi điều tốt đẹp, cô Thẩm.”

Tôi cũng cười, lễ phép ôm nhẹ anh một cái.

Thực lòng mà nói, người này rất dễ chịu, tôi cũng không bài xích việc làm bạn.

“Anh cũng vậy,” tôi đáp.

Nói xong, tôi nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, xuống hầm gửi xe, chỉ mong mau chóng rời khỏi chốn này.

Nhưng đúng lúc tay tôi vừa chạm vào cửa xe, cả người đã bị ai đó kéo mạnh lại, ép vào một lồ ng n.g.ự.c rất quen thuộc.

Còn chưa kịp phản ứng, giọng nói nghiến răng ken két đã vang lên sát bên tai:

“Thẩm Hân Hân, người đàn ông lúc nãy là ai?!”

Tôi: ....

Dù trong lòng đã đoán tám chín phần là anh ta, nhưng khi thực sự xác nhận là Cố Bắc Huyền, tôi vẫn hơi bất ngờ.

Theo phản xạ, tôi hỏi lại:

“Ủa? Không phải anh đang ăn với mẹ anh sao?”

“Hay thật đấy Thẩm Hân Hân.”

Giọng anh ta càng lúc càng kèn kẹt:

“Quả nhiên em nhìn thấy tôi rồi mà vẫn cố tình né tránh!”

“Em có cần thiết phải tránh tôi dữ vậy không? Tôi ăn thịt em chắc?!”

Tôi trầm mặc vài giây, rồi khẽ đẩy nhẹ anh ta ra, đáp tỉnh bơ:

“Anh nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ chợt nhớ ra có chuyện gấp thôi.”
 
Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời
Chương 12: Chương 12



13

Ánh mắt Cố Bắc Huyền dán chặt lên người tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới như muốn nhìn xuyên cả xương tủy.

Một lúc sau, anh ta bật cười khẩy:

“Gì đây, ông già kia chán em rồi hả? Giờ đi tìm ‘bến mới’ à?”

Tôi vừa mới lục tung lại chuyện cũ trong đầu, tâm trạng còn chưa ổn định.

Vậy mà giờ lại bị đ.â.m thêm một nhát chua lét, tôi không nhịn được mà phản pháo:

“Ừ đấy! Già quá nên thôi! Giờ tôi thích thử phiên bản trẻ hơn.”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Thẩm Hân Hân, em..…!” – Cố Bắc Huyền nghẹn họng.

Anh ta giận đến mức không nói nên lời, mắt đỏ ngầu, như thể muốn nhào tới ăn tươi nuốt sống tôi luôn vậy.

Tôi cũng chẳng yếu thế gì, trừng mắt đáp trả.

Bỗng nhiên, ánh mắt anh ta lóe lên tia dữ dội.

Chưa kịp phản ứng, cằm tôi đã bị anh ta giữ chặt, rồi.... anh ta hôn tôi.

Không phải nụ hôn dịu dàng kiểu thanh xuân, mà là một kiểu... hôn đầy oán giận và trút bỏ.

Tôi vùng vẫy, cố đẩy ra, mãi đến khi trong miệng bắt đầu có vị tanh của máu, anh ta mới buông tôi ra.

Tôi vừa định mắng, chưa kịp mở miệng, anh ta lại ôm chặt tôi vào lòng.

Cánh tay anh siết chặt đến mức tôi cảm giác xương sườn cũng đang bị ép lại.

Đầu anh vùi sát vào cổ tôi, giọng khàn đặc, gay gắt:

“Thẩm Hân Hân, em đừng hòng tìm người khác. Tôi cũng có thể lo cho em! Bây giờ tôi không nghèo nữa!”

“Tôi không hề ngại chuyện em có con! Tôi rất thích Thẩm Lăng! Tôi muốn làm ba của thằng bé!”

“Nếu em nhất định muốn tìm người khác... vậy nhìn lại tôi đi! Tôi kém chỗ nào?!”

Đến cuối câu, giọng anh ta nghèn nghẹn, gần như mang theo tiếng nức nhỏ.

Lòng tôi run lên.

Cái vỏ bọc lý trí kiên cố mà tôi dựng suốt bốn năm, lúc này vỡ ra một khe nứt rất nhỏ.

Cảm giác cay xè len lên mũi, tôi khẽ cắn môi để nén xuống.

Nhưng giữa chúng tôi, có quá nhiều hiểu lầm, quá nhiều thời gian đã trôi qua.

Dù tôi muốn nói ra thì cũng chẳng biết mình còn tư cách không.

Tôi hít một hơi, giọng khẽ:

“Cố Bắc Huyền, tôi đã không còn yêu anh nữa. Anh cũng nên buông tay rồi.”

Cánh tay anh càng siết chặt hơn, rồi đột nhiên gào lên:

“Tôi không buông!”

“Người chủ động theo đuổi tôi là em, người nói chia tay cũng là em!”

“Em muốn tôi đi du học, tôi đã đi!

Em chê tôi nghèo, tôi cắm đầu kiếm tiền, giờ có thể cho em tất cả những gì em muốn!”

“Em tưởng tôi không biết sao?

Lúc đó chia tay là vì mẹ tôi đến tìm em, đúng không?

Em căn bản không hề muốn rời bỏ tôi!”

Tôi choáng váng.

Trái tim như bị ai đó đột nhiên bóp mạnh một cái, không kịp phòng bị.

Tôi lắp bắp:

“Anh.... anh biết mẹ anh đã đến tìm tôi?”

Cố Bắc Huyền buông tôi ra.

Ánh mắt anh sâu hút, cảm xúc mãnh liệt như muốn dìm tôi trong đó.

“Sau khi anh đi được khoảng một năm, anh mới biết.”

Anh như đang phải lấy hết can đảm, ngập ngừng một chút rồi nói:

“Mẹ anh mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng.”

Tôi ngẩn ra.

Thật ra cũng không quá bất ngờ.

“Chắc em cũng cảm nhận được phần nào rồi.

Từ sau khi ba anh mất, bà bắt đầu trở nên thất thường, dễ nổi nóng, hay kiểm soát.”

“Ban đầu còn nhẹ, càng về sau càng nghiêm trọng, nhất là lúc anh dần có chính kiến.”

“Mãi đến năm anh đi du học được một năm, một ngày bà đột nhiên cởi hết đồ chạy quanh khu nhà, hàng xóm gọi cảnh sát.

Lúc đó, anh mới thật sự nhận ra tình trạng của bà đã không thể tự kiểm soát nữa.”

Anh khẽ thở dài.

Tôi cứng đờ, môi mấp máy nhưng không nói được lời nào.

“Sau đó anh về nước một lần, lo cho bà nhập viện điều trị.

Cũng từ khi đó, anh mới nghe được từ mấy câu lẩm bẩm của bà, biết được mọi chuyện năm xưa.”

Ánh mắt anh đượm buồn, từng chữ đều đập thẳng vào tim tôi:

“Em có thể cười anh cũng được.

Năm đó chia tay em là khoảng thời gian tăm tối nhất đời anh.”

“Anh không còn chút hứng thú gì với thế giới.

Anh cứ nghĩ mãi: có phải anh chưa đủ tốt, chưa đủ cố gắng nên em mới nhẫn tâm bỏ anh như vậy?”

“Rồi đến khi biết được sự thật, anh lại không dám tìm em nữa.”

“Vì khi nhìn thấy mẹ phát bệnh, anh bắt đầu hiểu, vì sao em chọn cách im lặng.”

Anh cười nhẹ, nụ cười nhợt nhạt nhưng khiến tim tôi thắt lại.

“Anh khi đó quá trẻ, quá ngốc, lại quá tự cao.

Giờ anh biết mình sai rồi, Hân Hân…”

“Em có thể đừng rời xa anh thêm lần nào nữa không?”
 
Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời
Chương 13: Chương 13



14

Hôm đó, sau khi Cố Bắc Huyền nói hết mọi chuyện, tôi im lặng rất lâu.

Tôi không trả lời ngay.

Không phải vì không muốn mà là vì trong lòng tôi lúc ấy cũng rối như tơ vò.

Anh nói với tôi, mẹ anh giờ đã ổn định hơn nhiều.

Mấy năm nay bà sống trong viện điều dưỡng, rất ít khi ra ngoài.

Tôi nghe hết, nhưng trên suốt quãng đường về, vẫn không nói một lời.

Cho đến khi về tới cửa nhà, vừa hay gặp ba tôi đang mở cửa đi ra.

Ba vẫn giữ nguyên phong thái “ẩn sĩ xem kịch”, vừa thấy tôi là giơ tay muốn kéo tôi về bên cạnh.

Nhưng lần này—Cố Bắc Huyền nắm chặt lấy tay ông.

Ánh mắt lạnh đi, giọng cũng đanh lại:

“Ông thôi đi được không! Đã lớn tuổi vậy rồi, còn đi v3 vãn người ta, không biết ngượng hả?”

Tôi nghe xong suýt ngất.

Vốn đang đờ người chưa kịp ngăn, thì—

Ba tôi đã... cười tươi như được mùa.

Ông nhìn Cố Bắc Huyền, ánh mắt vừa sâu xa vừa ý nhị:

“Cậu bảo tôi buông nó ra...

ý cậu là muốn thay tôi lo cho con bé nửa đời còn lại?”

“Không phải thay! Là tôi vốn định lo cho cô ấy cả đời!”

Cố Bắc Huyền không do dự nửa giây.

Ba tôi càng cười rạng rỡ.

Ông thản nhiên nắm lấy tay tôi, trong khi mặt Cố Bắc Huyền thì... đen như đ.í.t nồi, ông vừa cười vừa nói:

“Khí thế không tồi. Còn kết quả thế nào thì phải xem cậu có bản lĩnh không thôi.”

Nói rồi, ba chẳng thèm để tôi giải thích nửa câu, nắm tay tôi kéo thẳng vào nhà.

Tôi đứng khựng ngay cửa, trong lòng ngổn ngang đủ thứ.

Muốn nói, lại không biết bắt đầu từ đâu.

Nhưng ba không làm khó tôi.

Ông ngồi xuống sofa, bình thản vỗ vỗ bên cạnh:

“Lại đây ngồi, con làm gì mà căng thẳng vậy?”

Tôi bước lại, ngồi xuống cạnh ông một cách lơ ngơ.

Không hiểu sao... cứ có cảm giác mình đang bị bắt quả tang.

Ba tôi nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng như thể đang kể chuyện phiếm:

“Con không cần phải lo.

Ba với mẹ biết thừa, mấy năm nay con một mình nuôi Đại Bảo, không yêu đương, không hẹn hò, chẳng qua là vì chưa quên được thằng nhóc đó.”

Tôi cúi đầu, không đáp.

“Ba mẹ không biết giữa hai đứa từng có chuyện gì.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Nhưng mà sống với nhau, cặp nào mà chẳng từng cãi nhau?”

“Hồi trẻ thì bốc đồng, chia tay cũng nhanh.

Nhưng mà mấy năm rồi, hai đứa vẫn còn để tâm tới nhau… vậy thì thử cho mình một cơ hội đi.”

“Không cần quay lại ngay, nhưng đừng né tránh.”

“Với lại…”

“Đại Bảo cũng lớn rồi. Nó sẽ cần một người ba.”

Từng lời từng chữ của ba tôi như đánh thẳng vào lòng tôi.

Cái khe nhỏ mà Cố Bắc Huyền mở ra tối qua, giờ đây đã rạn nứt thành một lối đi.

Từng cảm xúc bị kìm nén bấy lâu như mầm cây xuyên qua lớp bê tông mà bật dậy.

Tối đó, tôi ngồi trên sofa rất lâu… rất lâu.

Mãi đến khi ánh sáng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua rèm cửa, tôi ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng chợt có cảm giác như mình vừa được tái sinh.
 
Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời
Chương 14: Chương 14



15

Sau một thời gian tôi đứng ra tiếp quản công ty, ba tôi cuối cùng cũng quyết định chính thức nghỉ hưu.

Ông còn nói muốn tổ chức một buổi tiệc lớn, vừa để tuyên bố nghỉ hưu, vừa để công khai thân phận của tôi.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Còn tôi... tôi đã quyết định cho mình và Cố Bắc Huyền một cơ hội bắt đầu lại từ đầu.

Trước đó, tôi cũng cẩn thận hỏi Đại Bảo một câu nghiêm túc:

“Bảo Bảo này, con có muốn có một người ba không?”

Thằng bé nhìn tôi bằng ánh mắt tròn xoe, ngây thơ vô tội, rồi cực kỳ tỉnh táo hỏi ngược lại:

“Mẹ nói… là chú Cố hả?”

Tôi: ...

Ừ thì ngoài chú Cố ra cũng đâu có ai khác…

Tôi mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng hỏi:

“Vậy con có muốn để chú Cố làm ba của con không?”

Đại Bảo hơi chần chừ.

Tôi lập tức thấy lạnh sống lưng:

Chẳng lẽ bao công sức lấy lòng suốt tháng trời của Cố Bắc Huyền lại thất bại?!

Nhưng trước khi tôi kịp nghĩ ra cách cứu vớt tình hình, thằng bé đã lí nhí hỏi lại:

“Nhưng mà..... không phải mẹ nói chú Cố đi tu rồi sao?

Người xuất gia còn được lấy vợ nữa hả?”

Tôi: “…”

Tôi sững người.

Mất mấy giây mới lục lại được ký ức của chính mình và nhớ ra... đúng là có lần tôi nói linh tinh thế thật.

Đối mặt với gương mặt hồn nhiên của con trai, tôi chỉ biết âm thầm tự kiểm điểm sâu sắc về cái thói quen nói đùa vô tội vạ trước mặt con nít.

Sau một hồi giải thích và "chữa cháy", cuối cùng cũng thành công gỡ gạc lại danh dự cho Cố Bắc Huyền.

Biết được “chú Cố không phải là hòa thượng”,

Đại Bảo thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy chú Cố làm ba con thì tốt quá! Con thích chú Cố lắm!”

Thằng bé cười tít mắt. Nhìn con vui vẻ như vậy, tôi cũng mỉm cười, cảm thấy ấm lòng lạ kỳ.



Nhanh chóng đến ngày diễn ra buổi tiệc.

Tối đó, tôi mặc một bộ dạ hội đặt may riêng, lên tóc gọn gàng, make up thanh lịch chỉn chu, trang thái đỉnh cao để đi "tuyên bố chủ quyền."

Tôi khoác tay ba tôi cùng bước vào hội trường.

Ngay lập tức, tiếng xì xầm nổi lên khắp nơi.

Tôi có thể cảm nhận rõ những ánh mắt dò xét, đồn đoán xung quanh, nhưng tôi không quan tâm.

Vì tôi biết, càng nhiều người bàn tán bây giờ, lát nữa họ càng há hốc mồm.

Ở phía xa, Cố Bắc Huyền cũng vừa nhìn thấy tôi.

Ánh mắt anh như dính chặt vào cánh tay đang khoác tay ba tôi.

Tôi cảm nhận được rõ ràng, một cơn oán khí đang ngưng tụ thành hình ngay giữa hội trường.

Tôi cố tình không đi về phía anh.

Nghĩ đến cái cách anh “cà khịa” tôi suốt quãng thời gian gặp lại...

Hừ, để lát nữa cho anh biết cảm giác bị "bật ngược" là thế nào.

Tôi cùng ba đi ngang qua chỗ anh đứng, rồi mới phát hiện—Lý Ninh Huyên cũng ở đó.

Tôi khẽ nhướng mày, ánh nhìn có chút… thú vị.

Nhưng mà lạ lắm, Cố Bắc Huyền hoàn toàn không nhận ra ánh mắt tôi, vì ánh mắt anh đang tập trung toàn bộ vào ba tôi... với độ căm thù cao độ.

Lý Ninh Huyên thấy tôi, khẽ cười lạnh một tiếng:

“Cô dựa vào làm tiểu tam mà leo lên vị trí này, không thấy xấu hổ sao?”

Tôi thật sự không định chấp làm gì, nhưng mà thấy cô ta dâng miệng lên tận nơi như vậy, thì cũng nên tiếp chiêu một chút.

Tôi mỉm cười dịu dàng, giọng nhỏ nhẹ:

“Thế còn chị, tranh giành làm tiểu tam suốt bao năm mà còn không thành, thế mới đáng thương. Đúng không, Cố Bắc Huyền?”

“...Hả?” – Cố Bắc Huyền sững lại, cau mày khó hiểu.

Chỉ một giây sau, anh như sực nhớ ra, ánh mắt quay sang Lý Ninh Huyên đầy khó chịu:

“Tôi đưa cô đến mấy buổi tiệc này là để tìm kiếm đối tác cho công ty, chứ không phải đi theo tôi.

Nếu không đủ EQ để làm trưởng phòng thì ngày mai quay về làm kỹ thuật đi, đến nhân sự nhận điều chuyển.”

Nói xong, anh chẳng buồn liếc lại, lặng lẽ bưng ly rượu rời khỏi chỗ đứng, đi thẳng về phía tôi.

Tôi trong lòng cười đến rách miệng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ cao quý dịu dàng.

Dù sao hôm nay là ngày tôi tỏa sáng, không thể phá hỏng hình tượng.

Lý Ninh Huyên chạy theo Cố Bắc Huyền suốt bao năm, từ học muội thành phó phòng.

Vậy mà đến một câu dịu dàng của anh ta cũng không có nổi.

Lúc đó tôi chợt hiểu:

Tấm ảnh chụp chung năm nào cô ta đăng lên vòng bạn bè, chắc cũng chỉ là... một khoảnh khắc tiện đường trong một buổi tiệc.

Không hơn không kém.
 
Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời
Chương 15: Chương 15



16

Cố Bắc Huyền bước lại, hình như định nói gì đó.

Tôi đưa tay lên làm dấu “suỵt” trước môi, nháy mắt một cái với anh ta.

Cố Bắc Huyền đứng sững tại chỗ, rõ ràng bị làm cho choáng nhẹ.

Tôi cùng ba bước lên sân khấu.

Ba phát biểu vài câu, rồi thuận tiện công bố tôi là người kế thừa chính thức của ông.

Và cuối bài phát biểu, ông nở nụ cười tươi rói:

“Còn một chuyện nữa, con gái tôi cũng đến tuổi bàn chuyện hôn nhân rồi.

Tình hình của nó thì mọi người đều biết. Nếu ai có ý, cứ mạnh dạn theo đuổi nha!”

Cả hội trường: “???”

Tôi: “…”

Không khí hội trường bùng nổ như bị đổ xăng.

Tiếng xì xầm, ngạc nhiên, hú hét nhỏ, tất cả như concert bán vé mở bán đúng giờ.

Tôi bị cú chốt của ba làm cười đến nội thương, nhưng vẫn giữ thần thái đoan trang bước xuống sân khấu.

Vừa chạm đất, tôi đã bị Cố Bắc Huyền lôi tuột vào một góc.

Tôi tựa vào tường, khoanh tay trước n.g.ự.c nhìn anh ta, cười như đang xem một vở hài kịch miễn phí.

Cố Bắc Huyền nhìn tôi, mặt không thể sốc hơn:

“Cái gì?! Ông ấy là ba em hả?!”

Tôi gật đầu, cố tình nghiêm túc đáp:

“Ừ đó. Anh không thấy à? Ngoài đôi mắt thì chỗ nào của em và ba cũng giống nhau cả. Giống y chang Đại Bảo.”

Cố Bắc Huyền: “…”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Anh ta như bị ai đó giáng một gậy sau gáy.

Đột nhiên nuốt nước bọt đầy căng thẳng, rồi run giọng hỏi:

“Vậy Đại Bảo không phải là con của ông ấy, vậy nó là...”

Anh ta ngừng lại, ánh mắt bắt đầu trở nên hoảng loạn.

Tôi nhìn anh như vậy, bỗng nhiên mềm lòng.

Không nỡ dọa thêm nữa, tôi thở dài một tiếng, cười nhẹ:

“Anh thật không thấy đôi mắt của Đại Bảo giống anh như đúc sao?”

Cố Bắc Huyền sững người.

Chỉ trong chớp mắt, mắt anh đỏ hoe.

Cả người như bị sóng cảm xúc quật ngã.

Tôi chưa từng thấy anh ta bối rối đến mức này.

Trông ngơ ngác như cún bị lạc mẹ.

Tôi không nhịn được cười.

Gọi nhẹ một tiếng:

“Cố Bắc Huyền.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm túc:

“Em đồng ý cho chúng ta một cơ hội bắt đầu lại.”

Ánh mắt anh lập tức bừng sáng như pháo hoa Giao thừa.

Anh giơ tay định ôm tôi thì bị tôi lại giơ tay ngăn lại.

Anh ta quýnh lên.

Tôi lắc ngón trỏ, mỉm cười ranh mãnh:

“Khoan đã, em còn chưa nói hết.”

“Em đồng ý cho anh một cơ hội.

Nhưng mà ba em thì không đồng ý đâu.”

Cố Bắc Huyền ngớ người.

Một giây sau nét mặt anh ta vặn vẹo hẳn.

Tôi suýt bật cười thành tiếng, nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc nói:

“Cũng đâu phải em cố ý đâu.

Ai kêu anh trước đó dám bảo ba em ‘già còn thích ăn cỏ non’?”

Cố Bắc Huyền: “……”

Tôi thấy anh chậm rãi quay đầu về hướng sân khấu—nơi ba tôi đang ung dung trò chuyện với vài khách mời.

Ánh mắt anh ta nhìn về phía đó tràn đầy hối hận.

Tôi vòng qua anh ta, ngó theo ánh mắt anh rồi cười đến mức không thở nổi.

Ánh mắt anh lúc này, chẳng khác nào đang nghĩ:

“Ước gì có cỗ máy thời gian để quay về bóp cổ mình lúc đó”
 
Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời
Chương 16: Chương 16



17

Cố Bắc Huyền nhìn chằm chằm vào bóng lưng ba tôi rất lâu, rồi rầu rĩ mở miệng:

“Hân Hân, nếu giờ anh quỳ xuống xin lỗi chú, còn kịp không?”

Tôi cắn môi, suýt bật cười.

Nhưng vẫn cố làm bộ trầm ngâm, tỏ ra khó xử:

“Ừm… cũng không chắc nữa.

Dù sao anh trước đó cũng mắng bố em thê thảm như vậy, em mà lên tiếng giúp thì cũng hơi… mất mặt ha.”

Mặt anh ta méo xệch trong nháy mắt.

Cắn răng nghiến lợi mà không biết nên phản ứng thế nào.

Tôi nhìn anh ta như đang chờ xem trò vui, rất tò mò: anh định xoay xở kiểu gì đây?

Cuối cùng, anh ta chỉ biết ôm đầu than một tiếng dài.

“Thẩm Hân Hân, anh thua em rồi.”

Giọng nói tràn đầy bất lực.

Tôi nghe một cái là liền hiểu, người đàn ông này chính thức buông giáp nhận thua.

Tôi lập tức lùi lại hai bước, giơ tay đầu hàng:

“Này này, đừng trách em nhẫn tâm nha.

Rõ ràng mỗi lần em định giải thích, anh thì hoặc là mắng, hoặc là đập cửa bỏ đi.

Cho em một cơ hội để nói rõ, anh cũng đâu có chịu nghe?”

Tôi nhướng mày nhìn anh, cố tình nhấn mạnh từ “mắng em”.

Không ngoài dự đoán, anh ta lập tức hốt hoảng:

“Anh… anh không có cố ý đâu!

Lúc đó anh chỉ là ghen quá!”

Tôi nhìn thấy sự căng thẳng trong mắt anh, trái tim bất giác mềm xuống.

Tôi hạ tay, nụ cười cũng dịu lại:

“Chuyện với ba em, anh phải tự xử lý.

Em sẽ không ra mặt giúp vì như thế là không công bằng cho cả hai.”

Cố Bắc Huyền gật đầu nghiêm túc:

“Anh hiểu.”

Tôi vỗ nhẹ lên vai anh:

“Biết điều là tốt.

Giờ em về trước đây, còn lại tiết mục ‘nịnh bố vợ’ thì chúc anh may mắn nha.”

Tôi phẩy tay rời đi, để lại anh ta đứng đó, biểu cảm như đang bước vào một trận chiến “sinh tử”.



📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Sau buổi tiệc, Cố Bắc Huyền thông báo anh phải đi công tác.

Tôi không để ý lắm, vì lúc đó cũng đang vùi đầu vào công việc.

Việc hợp tác với Bắc Âm vẫn tiến triển thuận lợi.

Còn về phần Lý Ninh Huyên, sau khi bị anh ta “từ trên cao quăng về vạch xuất phát”, cô ta bị giáng chức từ trưởng phòng về làm kỹ thuật viên.

Người tiếp nhận vai trò đối tác mới là một người hoàn toàn khác.

Và tôi phải nói, làm việc với người mới dễ thở hơn hẳn.

Không có ân oán cá nhân, trao đổi cũng khách quan và hiệu quả.

Tôi tưởng sẽ không phải gặp lại Lý Ninh Huyên nữa.

Nhưng đời mà.

Một hôm tôi đến Bắc Âm họp, ra hành lang thông gió thì bắt gặp cô ấy đang đứng đó hút thuốc.

Thấy tôi, cô ta hơi sững lại, nhưng rất nhanh đã lên tiếng:

“Thẩm Hân Hân.”

Tôi ngập ngừng, rồi cũng gật đầu.

Trong lòng mơ hồ có cảm giác, hôm nay sẽ có một cuộc nói chuyện không tránh khỏi.

Tôi bảo các cộng sự về trước, rồi đi theo cô ta vào lối thoát hiểm.

Cô ta dụi tắt điếu cũ, lại châm thêm một điếu mới.

Tôi khoanh tay dựa tường, lặng lẽ quan sát.

Dáng vẻ cô ấy lúc này gầy hơn, phong trần hơn, ánh mắt đã không còn sắc lạnh mà là mỏi mệt.

Đây không còn là Lý Ninh Huyên của bốn năm trước nữa.

Và tôi cũng không còn là tôi của bốn năm trước.

Thời gian và va vấp... đã bào mòn tất cả.

Có lẽ cô ta đọc được điều đó từ ánh mắt tôi.

Cô bỗng cười khẩy, chậm rãi nói:

“Thẩm Hân Hân, cô đúng là có số hưởng.”
 
Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời
Chương 17: Chương 17



18

Tôi im lặng nhìn Lý Ninh Huyên, không nói gì.

Cô ta cũng không giận, chỉ chậm rãi nhả ra một vòng khói thuốc, giọng trầm thấp:

“Lúc tôi tỏ tình với Cố Bắc Huyền, anh ta nói anh đã có người trong lòng.”

“Lúc đó, hai người còn chưa chính thức yêu nhau.

Nhưng việc cô theo đuổi anh ấy, cả trường đều biết.

Ai cũng nói cô mặt dày, ếch con mơ cưới thiên nga.

Vậy mà cô vẫn kiên trì, kiên trì suốt hai năm.”

“Cho nên khi anh ấy từ chối tôi, tôi lập tức nghĩ đến cô.”

“Quả nhiên… không lâu sau, hai người công khai.”

Cô ta hít một hơi sâu, rồi nặng nề thở ra từng làn khói xám.

Trong từng lời nói, tôi có thể nghe ra rõ ràng sự ghen tị, thậm chí trong ánh mắt nhìn tôi lúc này, còn thoáng lên tia đỏ của một người đã kìm nén quá lâu.

“Lúc đó tôi thật sự không hiểu, tôi thua cô chỗ nào?”

“Xinh đẹp? Tôi cũng đâu có xấu.

Học giỏi? Trong khoa tôi, ngoài Cố Bắc Huyền ra, không ai hơn tôi.

Tôi học cùng ngành với anh ấy, tôi có thể hiểu anh hơn bất kỳ ai!”

“Tôi từng nghĩ, nếu tôi là người yêu anh ấy, tôi sẽ không để anh phải bực mình vì mấy chuyện vặt vãnh.

Tôi sẽ dịu dàng, sẽ thông cảm, sẽ luôn ủng hộ anh ấy toàn tâm toàn ý.”

“Tôi thậm chí còn chờ hai người chia tay.

Tôi nghĩ, đến lúc đó tôi có thể đường đường chính chính theo đuổi anh, để anh nhận ra tôi hơn cô gấp trăm lần!”

Càng nói, cô ta càng xúc động.

Ngực phập phồng dữ dội, tôi thậm chí lo cô ta sắp ngất.

Nhưng tôi lại không biết phải nói gì.

Bởi vì giữa tôi và Cố Bắc Huyền, những yêu hận đan xen ấy, không phải người ngoài có thể hiểu hết bằng vài lời kể.

Cô ta chưa từng là một phần trong những tháng ngày ấy, nên tất nhiên cũng không hiểu được bản chất mối quan hệ giữa chúng tôi.

Cô ta chỉ là một người bị mắc kẹt trong chính giấc mơ đơn phương của mình, cố chấp không buông.

“Nhưng Thẩm Hân Hân, cô biết không?”

Cô ta bỗng cười nhạt, rồi nghẹn giọng nói:

“Hai người đã chia tay rồi, tôi còn theo anh ấy ra nước ngoài.

Vậy mà anh ấy vẫn chẳng thể quên cô.”

Lý Ninh Huyên hét lên như trút nỗi uất ức bị đè nén nhiều năm.

Nước mắt rơi lã chã trên gò má trang điểm kỹ càng.

Tim tôi khẽ rung lên, cảm giác như bị thứ gì đó gõ nhẹ vào.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Năm đầu tiên anh ấy sang đó, hoàn toàn sa sút.

Không ai tin nổi người từng là ‘con cưng của giáo sư’ lại sa ngã như thế.

Thậm chí, giáo sư còn dọa: nếu không nghiêm túc, thì chuẩn bị bị đuổi học.”

“Anh ta không học, không đi đâu cả.

Ngày ngày nhốt mình trong căn hộ nhỏ.

Tự tập nấu ăn, đến nỗi tay đầy vết cắt.

Có hôm chỉ ngồi lặng im trên sofa uống rượu, uống tới mức xuất huyết dạ dày phải nhập viện.”

Tôi đứng lặng, c.h.ế.t sững giữa lối thoát hiểm im ắng.

Cố Bắc Huyền có nói với tôi: năm đầu bên kia, rất tệ.

Nhưng tôi không ngờ lại tệ đến mức này.

Tim tôi nghẹn lại, từng cơn nhoi nhói đập vào lồ ng ngực.

Ánh mắt mờ đi, như thể trước mắt tôi đang hiện lên hình ảnh: một người đàn ông trẻ, ngồi cô độc trong căn phòng xa xứ, lặng lẽ rơi vào bóng tối.

Thì ra, trong những năm tháng tôi lặng lẽ gồng mình nuôi con, đã có một người… ở tận bên kia bán cầu, cũng vùng vẫy trong nỗi cô đơn, cũng bị bóng tối nhấn chìm.
 
Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời
Chương 18: Chương 18



19

“Sau này Cố Bắc Huyền vực dậy lại được, là vì anh ấy biết từ mẹ mình rằng cô thật ra không hề muốn chia tay.”

“Anh ta tin rằng, chỉ cần nỗ lực kiếm thật nhiều tiền, cô sẽ quay về bên anh.”

“Vì thế, anh ta bỏ luôn nghiên cứu khoa học, dốc hết sức lực để khởi nghiệp.”

“Cô thấy nực cười không?

Một người luôn lý trí, kiêu ngạo như anh ta, lại có thể sống lại từ đống tro tàn, chỉ vì một tia hy vọng không có bất kỳ sự chắc chắn nào.”

Tôi đứng lặng nghe hết những lời ấy, sự bình thản trên gương mặt không còn nữa.

Lý Ninh Huyên rít hơi cuối cùng của điếu thuốc.

Nơi khoé mắt cô không còn nước, nhưng vệt ướt chưa kịp khô đã tố cáo rằng cô từng bật khóc.

“Thẩm Hân Hân,” cô nói, rất chậm, “tôi nhận thua rồi.”

“Tôi theo đuổi anh ấy ngần ấy năm.

Từ đại học đến công ty, từ chỗ anh ấy không nhớ nổi tên tôi, đến khi anh chấp nhận tôi làm cộng sự.

Tôi đã cố gắng hết mức có thể.”

“Còn chuyện vì sao tôi biết mấy chuyện này thì cô cũng không cần quan tâm.

Vì Cố Bắc Huyền chưa bao giờ giấu. Anh nói với tất cả mọi người rằng, anh có một người con gái anh rất yêu ở quê nhà.

Cả đời này không thể yêu thêm ai nữa.”

Giọng cô ta không bi lụy, không trách móc, chỉ là một kiểu bình thản đến tuyệt vọng.

“Nếu như trước đây, tôi còn mơ hồ hy vọng rằng em không xứng đáng với anh ta, thì tôi còn có lý do để giành lấy.”

“Nhưng bây giờ… tôi từ bỏ rồi.”

“Thẩm Hân Hân, cô thật sự rất giỏi.

Tôi không thắng được cô.”

Lý Ninh Huyên bỗng khẽ cười, nụ cười thoáng buồn nhưng thanh thản.

Tôi bị sự thẳng thắn bất ngờ ấy làm cho ngơ ngác, chưa kịp phản ứng gì thì cô đã xoay người rời đi.

Không quay đầu, không nói thêm lời nào.

Tôi đứng trong hành lang thoát hiểm rất lâu.

Khi bước ra ngoài, tất cả lại quay về trạng thái yên ổn như chưa từng có điều gì xảy ra.

Tôi bình thản bước vào phòng họp, hoàn thành cuộc họp đúng giờ.



Tối hôm đó, lần đầu tiên tôi là người gọi điện cho Cố Bắc Huyền.

Giọng anh qua điện thoại hơi méo vì tín hiệu.

Tôi không để anh hỏi han lộn xộn thêm nữa, chỉ nói thẳng:

“Khi nào anh về?”

Anh im lặng vài giây, rồi có chút lúng túng:

“Mai anh có mặt, có việc gì gấp à?”

Tôi hít sâu, giọng rõ ràng:

“Về rồi thì đến gặp ba em.

Giải thích cho rõ.

Mình bàn chuyện kết hôn.”

Tôi không cho anh cơ hội phản ứng.

Dứt khoát cúp máy.



Sáng hôm sau, Cố Bắc Huyền gõ cửa nhà tôi như muốn đập vỡ cả tường.

Tôi mở cửa, trước mắt là anh với vẻ ngoài rối như ổ gà.

Tay còn xách theo một xấp tài liệu, vẻ mặt trộn lẫn giữa mừng rỡ, xúc động, lo âu và hoang mang.

Nói chung là cái gì cũng có, trừ sự bình tĩnh.

Tôi khoanh tay nhìn anh, nhướn mày:

“Anh nghĩ ra cách giải thích với ba em chưa?”

Cố Bắc Huyền nhìn tôi rất lâu.

Anh hít sâu đến mấy lần mới đè nén được sự kích động, bình tĩnh trả lời:

“Rồi.

Em yên tâm.”

Tôi gật đầu, mở cửa cho anh vào nhà.

Thật ra tối qua tôi đã nói trước với ba mẹ rồi.

Họ không ngạc nhiên gì về chuyện tôi muốn cưới Cố Bắc Huyền.

Ngược lại, sau khi biết mọi chuyện anh làm vì tôi suốt mấy năm qua, họ còn khá hài lòng.

Chỉ là làm ba mẹ, thì vẫn cần thấy thêm chút “thành ý” từ phía anh.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tôi dẫn anh đến trước mặt ba mẹ.

Vốn dĩ tôi rất bình tĩnh, nhưng lúc này, lại bắt đầu thấy hồi hộp một cách lạ thường.
 
Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời
Chương 19: Chương 19



20

Cố Bắc Huyền đứng trước mặt ba mẹ tôi, không nói một lời dư thừa, lập tức cúi người một góc chín mươi độ.

Giọng anh vô cùng nghiêm túc và chân thành:

“Chú, cháu xin lỗi.

Trước đây là cháu quá hồ đồ, tự ý suy đoán, hiểu lầm mối quan hệ giữa chú và Hân Hân.”

Cả nhà tôi ba người liếc nhìn nhau, đều hơi bất ngờ trước cú “cúi đầu nhận lỗi” này.

Tôi hơi nhướn mày nhìn anh, không ngờ luôn.

Anh chọn cách giải quyết đơn giản đến vậy ư?

Thật thà, trực tiếp, không màu mè gì hết.

Cố Bắc Huyền ngẩng đầu, mắt vẫn rất kiên định:

“Cháu đã nghĩ đến rất nhiều cách để lấy lòng chú thím, hoặc biện minh cho bản thân, nhưng cuối cùng, cháu nhận ra—điều đầu tiên cháu cần làm là thừa nhận mình sai.”

“Cháu không nên vì hiểu lầm mà nghi ngờ Hân Hân, nói ra những lời tổn thương đến người khác như vậy.”

“Dù xuất phát điểm là vì lo lắng, ghen tuông, hay bất cứ lý do gì .... đã sai, thì là sai.

Cháu xin lỗi chú thím. Cũng xin lỗi Hân Hân.

Mong mọi người tha thứ cho cháu vì đã tự cao và nóng nảy.”

Ba tôi nghe xong thì phì cười.

Ông cười rất thoải mái, không giấu nổi sự vui vẻ:

“Cậu nhóc, chú không ngờ cháu lại thẳng thắn như vậy.

Nói vậy rồi thì chú còn trách làm sao được nữa?”

Nghe tới đây, ánh mắt Cố Bắc Huyền lóe lên sự mừng rỡ, nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh, quay sang nhìn tôi:

“Hân Hân, anh xin lỗi.”

Tôi nhướng mày, lắc đầu cười:

“Thôi nào, ba em còn không giận, thì em cũng không thù dai đến vậy.

Với lại nói thật, em cũng có lỗi, ai kêu lúc trước em giấu chuyện nhà có tiền làm gì, để anh tưởng em với ba em là.......”

“Không.” Anh lắc đầu, rất nghiêm túc.

“Anh phải xin lỗi em.

Vì trước kia anh quá trẻ con, gặp chuyện thì chỉ biết tranh cãi, chẳng hề nghĩ đến cảm xúc của em.”

“Lúc em mang thai rồi một mình rời đi.

Anh thậm chí còn không nhận ra mình đã sai chỗ nào.”

Giọng anh bỗng dịu lại, ánh mắt rơi trên tôi ấm áp đến lạ thường:

“Em chắc đã rất vất vả, đúng không?

Một mình sinh và nuôi Thẩm Lăng.

Anh chưa từng làm tròn trách nhiệm người cha, khiến em thiệt thòi như vậy.

Anh xin lỗi.”

Tôi không ngờ anh lại nói đến chuyện này trước mặt ba mẹ.

Bỗng nhiên nghẹn lại.

Cố Bắc Huyền bước tới hai bước, dịu dàng ôm lấy tôi.

Anh nhẹ nhàng lau khóe mắt tôi:

“Thật ra mấy hôm trước anh không hề đi công tác.

Anh về nhà cũ của mẹ.”

“Bà mấy năm nay tuy không khỏe, nhưng vẫn luôn dõi theo anh.

Bà biết anh không quên được em nên cuối cùng bà cũng đã chấp nhận rồi.”

“Bà không dám gặp em vì bà vẫn còn áy náy, nhưng nhờ anh mang cái này tới.”

Anh lấy từ túi ra một chiếc hộp nhỏ.

Bên trong là một chiếc vòng tay ngọc.

Tôi sững người:

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Đây là…?”

Anh mỉm cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng:

“Đây là vật gia truyền quý nhất nhà anh.

Là vòng tay mà mỗi đời mẹ chồng sẽ truyền lại cho con dâu.”

Anh cẩn thận đeo vòng cho tôi, vừa đeo vừa nói:

“Bà đưa vòng này cho em, tức là bà đã đồng ý.

Nhưng em không cần áp lực, nếu chưa muốn gặp bà, bà cũng không làm phiền đâu.”

Tôi cúi đầu nhìn chiếc vòng, cảm thấy cả người như chìm trong một cảm giác không thể gọi tên:

Ấm áp, kinh ngạc, cảm động, và nhẹ nhõm.

Không ngờ anh đã âm thầm chuẩn bị nhiều đến vậy.

Mà điều bất ngờ hơn.... vẫn còn đang chờ tôi ở phía sau.
 
Back
Top Bottom