Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gấm Lụa Đầy Cành - Trì Tảo Tảo

Gấm Lụa Đầy Cành - Trì Tảo Tảo
Chương 10



Thẩm Thừa Ý mang nỗi khổ trong lòng mà chẳng biết trút vào đâu, cũng đã quay về phủ Thừa tướng vài lần nhưng mỗi lần đón hắn ta, đều là cánh cửa đóng chặt của phủ.

Hết lần này đến lần khác trở về tay không, tinh thần hắn ta ngày càng suy sụp.

Thẩm Thừa Ý và Liễu Nhứ Nhứ sống trong khó khăn, còn ta thì lại sống rất sung túc.

Sáng sớm, Thẩm bá mẫu đã sai người mang đến cho ta một hộp ngọc trai Đông Châu, nói là Bệ hạ vừa ban thưởng cho phủ Thừa tướng, vừa hay để ta làm vài món trang sức mới.

Nhìn những viên ngọc trai Đông Châu lấp lánh, ta bảo Nguyệt Nhi lấy cho ta một đôi vòng quý phi, định đến thăm Thẩm bá mẫu.

Khi còn cách phủ Thừa tướng một đoạn, ta đã nghe thấy tiếng đồ sứ bị đập vỡ.

Tiếp theo đó, còn có một tiếng bạt tai giòn giã.

Vừa bước vào phủ, trước mắt ta là cảnh Thẩm Thừa Ý và Thẩm bá mẫu đang đứng giữa tiền viện. Dưới chân hai người là một đống đồ trang sức bằng vàng bạc và không ít đồ sứ quý giá bị vỡ vụn.

Thẩm bá mẫu trầm mặt, nhìn thẳng vào Thẩm Thừa Ý, đáy mắt toàn là sự thất vọng không thể che giấu.

Còn Thẩm Thừa Ý thì mặt hơi sưng đỏ, trừng mắt nhìn Thẩm bá mẫu với vẻ phẫn hận.

Hắn ta thấy ta, sắc mặt lập tức sa sầm, nghiến răng nói: “Haj Nam Chi, ngươi đến đây làm gì?”

Ta liếc nhìn hắn ta một, thản nhiên nói: "Liên quan gì đến ngươi?"

"Đây là phủ Thừa tướng!"

Giọng hắn ta đột nhiên cao lên, hai mắt đỏ ngầu:

"Ngôi nhà này họ Thẩm chứ không họ Hạ, là nơi của Thẩm gia ta. Ngươi đến đây làm gì, ta đương nhiên có quyền biết!"

Ta nhướng mày, đang định nói gì đó thì Thẩm bá mẫu bên cạnh bỗng nhiên bước đến trước mặt ta, lạnh lùng nói với hắn ta:

"Ngươi cũng biết đây là phủ Thừa tướng, ngươi cũng biết mình mang họ Thẩm?"

"Đã biết, vậy mà còn dám làm ra những chuyện sỉ nhục gia phong Thẩm gia như thế này sao!”

Thẩm Thừa Ý bị Thẩm bá mẫu mắng đến sững sờ, sau đó lặp tức nắm chặt tay, dường như đang cố kìm nén cơn giận.

"Mẫu thân! Con là con ruột của người và phụ thân! Sao hai người có thể nhẫn tâm đối xử với con như vậy?"

"Chẳng lẽ Hạ gia và chút tiền bạc hèn mọn của Hạ gia trong lòng hai người, thật sự còn quan trọng hơn cả ni tử này sao?"

Nghe những lời này, ta rõ ràng cảm thấy Thẩm bá mẫu hơi lảo đảo, chắc chắn là đang rất tức giận.

"Ta và phụ thân ngươi bao nhiêu năm qua tự hỏi chưa từng để ngươi chịu thiệt, Hạ gia càng luôn xem ngươi như con ruột, tận tâm trải đường cho ngươi."

"Kết quả lại nuôi dạy ra một đứa vong ân bội nghĩa như ngươi!!"

Thẩm Thừa Ý lộ vẻ chế nhạo:

"Rốt cuộc là Thẩm Thừa Ý ta vong ân bội nghĩa, hay là hai nhà Thẩm Hạ các người vô tình vô nghĩa? Các người không quan tâm đến ta cũng được, nhưng Nhứ Nhứ dù sao cũng đang mang dòng m.á.u của Thẩm gia!"

"Các người thiên vị Hạ Nam Chi như vậy, tin tưởng Hạ gia như vậy, chẳng lẽ trăm năm sau, các người còn trông cậy vào người Hạ gia lo liệu hậu sự cho mình sao?"

Thẩm bá mẫu lạnh lùng nhìn hắn ta, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn về phía gia đinh bên cạnh:

"Người đâu, đuổi kẻ này ra ngoài cho ta, từ nay về sau không được cho phép hắn bước nửa bước vào phủ Thừa tướng! Nếu không ta sẽ hỏi tội các ngươi!"

Gia đinh hành động rất nhanh, không lâu sau đã kéo Thẩm Thừa Ý ra ngoài cửa.

Để ngăn hắn ta tiếp tục gây rối, Thẩm bá mẫu còn đặc biệt dặn dò hai gia đinh ở cửa canh chừng.

Mãi đến khi bên ngoài dần yên tĩnh trở lại, Thẩm bá mẫu mới nắm tay ta và kéo vào tiền sảnh ngồi xuống.
 
Gấm Lụa Đầy Cành - Trì Tảo Tảo
Chương 11



Sau một hồi náo loạn, Thẩm bá mẫu trông có vẻ mệt mỏi, tâm trạng cũng bị ảnh hưởng.

Ta đeo chiếc vòng quý phi mang đến lên tay Thẩm bá mẫu, mỉm cười an ủi:

"Thẩm bá mẫu đừng vì những chuyện này mà buồn phiền, nếu ảnh hưởng đến sức khỏe, thì thật không đáng."

Sắc mặt Thẩm bá mẫu dịu lại đôi chút, vỗ vỗ tay ta, rất hài lòng:

"Vẫn là Nam Chi hiểu chuyện, không như Ý Nhi, chỉ khiến ta và phụ thân nó lo lắng phiền lòng."

Bà ấy lải nhải kể, ta mới biết, thì ra tiền bạc trong phủ của Thẩm Thừa Ý đã hoàn toàn cạn kiệt, không còn cách nào khác đành phải ngừng mua đồ bổ cho Liễu Nhứ Nhứ. Ai ngờ không ngờ vì chuyện này mà nàng ta đã nổi trận lôi đình, gây sự với hắn ta một trận dữ dội.

Không chịu nổi sự khóc lóc của Liễu Nhứ Nhứ, lại thật sự xót xa cho nàng ta và đứa bé trong bụng nên Thẩm Thừa Ý đã nhân lúc Thẩm phủ vắng người mà xông vào, muốn lấy đi một số đồ vật có giá trị, nhưng lại bị Thẩm bá mẫu vừa trở về bắt gặp.

Thẩm bá mẫu thở dài một tiếng, giọng nói đầy tức giận và hối hận:

"Trước đây nó bồng bột nông nổi cũng thôi đi, giờ lại bị ả nữ nhân đó mê hoặc tâm trí, dám làm ra hành vi trộm cắp như vậy, thật là gia môn bất hạnh."

Ta hơi nghẹn lời, quả thực không ngờ Thẩm Thừa Ý lại có thể làm ra chuyện như vậy. Nếu trước đây Thẩm phu nhân còn lưu luyến Thẩm Thừa Ý đôi chút, thì giờ đây, e là bà ấy đã hoàn toàn thất vọng về hắn ta.

10.

Ta cứ ngỡ sau khi đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm gia, Thẩm Thừa Ý sẽ biết an phận.

Ai ngờ, sau biến cố này, Liễu Nhứ Nhứ lại không thể ngồi yên.

Ngay đêm đó, Liễu Nhứ Nhứ ôm bụng bầu đã vượt qua mặt, lệ rơi lã chã khóc lóc trước phủ Thừa tướng gần nửa canh giờ, khiến không ít người qua đường dừng lại xem. Nàng ta khóc than thảm thiết, từng lời từng chữ đều là oán trách phủ Thừa tướng vô tình.

Đúng như nàng ta mong muốn, chỉ sau một đêm, lời đồn khắp kinh thành nổi lên như ong vỡ tổ. Tất cả đều nói Thẩm gia nhẫn tâm, không chỉ bỏ mặc nhi tử ruột mà còn không thừa nhận huyết mạch nhà mình, để mặc nhi tử và tức phụ đang mang thai lang thang khổ sở bên ngoài.

Nguyệt Nhi vừa rót trà cho ta vừa thở dài ngao ngán. Nàng ấy vừa từ bên ngoài về, kể rằng giờ đây không chỉ Thẩm gia bị người ta bàn tán, mà ngay cả Hạ gia cũng bị mang tiếng xúi giục tướng gia.

Ta không lấy làm ngạc nhiên trước tình cảnh này. Xét cho cùng, ai ở kinh thành chẳng biết Thẩm Hạ hai nhà quan hệ mật thiết. Hơn nữa Liễu Nhứ Nhứ luôn xem Hạ gia là chướng ngại lớn nhất trên con đường bước vào Tướng phủ.

Ta còn đang thở dài vì sự hồ đồ của Liễu Nhứ Nhứ, thì Lạc Vãn Ngâm bỗng nhiên xuất hiện, gương mặt nàng ấy ánh lên niềm vui không thể che giấu.

Ta nhìn nàng ấy, khẽ nhướn mày: "Tìm ta có chuyện gì?"

Nàng ấy cười hì hì, gương mặt rạng rỡ: "Ta đến mời ngươi đi xem kịch."

Ta không khỏi ngẩn người, xem kịch? Sáng sớm thế này thì lấy đâu ra gánh hát biểu diễn?

Thấy vẻ mặt ta đầy nghi hoặc, Lạc Vãn Ngâm không giải thích thêm, vội vàng sai Nguyệt Nhi chuẩn bị xe ngựa, rồi đẩy ta vào xe.

Chỉ là ta không ngờ, nàng ấy nói dẫn ta đi xem kịch, chính là đưa ta đến phủ Kinh Triệu và vở kịch ấy lại liên quan đến Liễu Nhứ Nhứ.

Trước phủ Kinh Triệu tụ tập không ít người, Lạc Vãn Ngâm dẫn ta đi vòng đến một góc khuất, vừa không bị chú ý, vừa có thể quan sát toàn bộ đại sảnh.

Lúc này, Thẩm Thừa Ý và Liễu Nhứ Nhứ đều đứng trong đại sảnh với vẻ mặt u ám.
 
Gấm Lụa Đầy Cành - Trì Tảo Tảo
Chương 12



Trước mặt họ là hai người, một già một trẻ, đều mặc y phục vải thô rách rưới.

Người trẻ là một nam tử, trông khoảng hai mươi tuổi, da ngăm đen, thân hình cường tráng, có vẻ thật thà chất phác.

Người già là một bà lão, ta thấy có chút quen mắt.

"Ngươi quên rồi sao? Bà lão này là người mà mấy hôm trước ngươi bảo xa phu Hạ gia đưa đến phủ Kinh Triệu."

Thấy ta nghi hoặc, Lạc Vãn Ngâm lên tiếng nhắc nhở.

Ta chợt hiểu ra: "Đúng là vậy."

Nhưng cuối cùng ta cũng hiểu đây là vở kịch gì, thì ra bà lão này nói tức phụ mà bà ta muốn tìm ở kinh thành lại chính là Liễu Nhứ Nhứ.

Trước khi Liễu Nhứ Nhứ ở bên Thẩm Thừa Ý, quả thật đã có một mối hôn sự. Ta cứ tưởng chuyện này đã kết thúc từ lâu, không ngờ lại còn có hồi sau.

"Nhứ Nhứ, con hãy về với chúng ta đi, phụ thân con biết con đi rồi thì ngã bệnh." Nam nhân thật thà nhìn Liễu Nhứ Nhứ với vẻ mặt đau buồn.

Bà lão cũng tiếp lời: "Đúng vậy, Nhứ Nhứ, con hãy về với chúng ta đi, sống những ngày tháng tốt đẹp với Tráng Nhi."

Tuy nhiên, đối mặt với lời khuyên chân thành của hai người, Liễu Nhứ Nhứ lại tỏ vẻ chán ghét, thậm chí còn khịt mũi một cách khinh bỉ.

"Ta biết hai người muốn tìm lại Nhứ Nhứ, nhưng giờ nàng ấy đã là người của ta, còn đang mang cốt nhục của ta, tuyệt đối không thể đi theo các người."

Chưa đợi Liễu Nhứ Nhứ nói gì, Thẩm Thừa Ý đã nhanh chóng lên tiếng, vừa nói vừa che chở Liễu Nhứ Nhứ ra sau lưng.

"Cốt nhục của ngươi?" Nam nhân thật thà sững sờ, ánh mắt rơi vào bụng bầu nhô cao của Liễu Nhứ Nhứ.

Sau đó, hắn ta nói tiếp: "Đứa bé trong bụng Nhứ Nhứ rõ ràng là con của ta."

Lời vừa dứt, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.

Ta trợn mắt, không thể tin được nhìn Lạc Vãn Ngâm.

Nhưng Lạc Vãn Ngâm lại mỉm cười ranh mãnh, như thể đã biết trước điều gì đó.

"Bà lão kia trước đây đã nói với phụ thân ta, tức phụ kia của bà ta tuy chưa chính thức bái đường với nhi tử bà, nhưng đã sớm có quan hệ phu thê."

"Chỉ là vài tháng trước khi thành thân với nhi tử bà ta, tức phụ ấy lại bất ngờ qua lại thân mật với một công tử nhà giàu. Đến một tháng trước khi cưới, nàng ta lại cùng tên gian phu kia bỏ trốn."

"Mà vài ngày trước khi bỏ trốn, nàng ta vừa được đại phu trong thôn chẩn đoán là có thai. Bà lão tuy thấy tức phụ có hành vi trái luân thường đạo lý, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ bỏ đứa trẻ trong bụng tức phụ nên mới quyết định lên kinh thành tìm người."

Nói xong, Lạc Vãn Ngâm chớp chớp mắt, tiếp tục nói một cách vô tội: "Nhưng mà việc tức phụ bà ta là Liễu Nhứ Nhứ, ta cũng chỉ mới biết sáng nay."

Ta lắc đầu, thầm lè lưỡi, chuyện này nói ra cũng là do Liễu Nhứ Nhứ tự chuốc lấy.

11.

Phủ doãn Kinh Triệu nhận lời nhờ vả của ta, đã giúp bà lão tìm lại nhi tử.

Mà nhi tử của bà ta thấy lão nương của mình đường chịu nhiều khổ cực dọc đường, lại thêm cả hai không còn một xu dính túi, liền quyết định không đi tìm nữa.

Nhưng không ngờ, ngay khi hai người chuẩn bị quay hồi hương thì lại tình cờ gặp Liễu Nhứ Nhứ đang khóc lóc ầm ĩ trước Tướng phủ, thu hút sự chú ý của nhiều bách tính.

Dù cho hiện tại Liễu Nhứ Nhứ đã khoác lên mình gấm vóc lụa là, khác xa trước kia.

Nhưng hai người vẫn nhận ra nàng ta nên đã lập tức quay lại phủ Kinh Triệu, tố cáo Liễu Nhứ Nhứ.

Thế là mới có màn đối chất công đường thú vị này.

Trong lúc ta đang suy nghĩ, Liễu Nhứ Nhứ trong đại sảnh đã khóc như mưa.

Đối mặt với câu hỏi chất vấn đầy kinh ngạc của Thẩm Thừa Ý và lời kể chắc như đinh đóng cột của nam nhân thật thà kia, nàng ta đứng giữa hai người, lòng rối như tơ vò.
 
Gấm Lụa Đầy Cành - Trì Tảo Tảo
Chương 13



Cho đến khi phủ doãn Kinh Triệu cho mời đại phu đến để bắt mạch cho Liễu Nhứ Nhứ, nhằm xác định nàng ta có thai từ khi nào.

Một lát sau, đại phu chẩn đoán Liễu Nhứ Nhứ đã mang thai hơn năm tháng.

Nghe đại phu nói, đôi mày cau có của Thẩm Thừa Ý hơi giãn ra.

Năm tháng trước, hắn ta quả thực đã chung chăn gối với Liễu Nhứ Nhứ.

Hắn ta tràn đầy tự tin, dường như đã chắc chắn đứa bé trong bụng Liễu Nhứ Nhứ là của mình.

Không ngờ, nam nhân thật thà bên cạnh nghe Liễu Nhứ Nhứ đã mang thai năm tháng, cũng tỏ vẻ chắc chắn.

Ta và Lạc Vãn Ngâm nhìn nhau, trong mắt đối phương đều hiện rõ cùng một cảm xúc, sau đó cả hai đều âm thầm thở dài.

Không ngờ Liễu Nhứ Nhứ lại có tâm kế như vậy, có thể cùng lúc qua lại với hai nam nhân.

Nhưng xem ra, e rằng ngay cả Liễu Nhứ Nhứ cũng không thể xác định phụ thân của đứa bé trong bụng mình rốt cuộc là ai.

Trong hai nam nhân này, chắc chắn sẽ có một kẻ bị lợi dụng thảm thương.

Thấy mấy người trong đại sảnh giằng co không dứt, ta và Lạc Vãn Ngâm đang hóng chuyện say sưa thì Thẩm Thừa Ý đột nhiên hất tay áo, rồi mặt mày sa sầm bỏ đi.

Liễu Nhứ Nhứ không màng đến việc mình đang mang thai, cũng không màng đến nam nhân thật thà đang ra sức níu kéo kia, ôm bụng đuổi theo.

Hết rồi sao?

Nhìn Thẩm Thừa Ý và Liễu Nhứ Nhứ đi xa dần, đám đông dần dần tản đi, ta cũng không khỏi thở dài, cảm thấy vở kịch này xem quả thật chưa đã ghiền.

Đang lúc ta còn đang thở dài thì Lạc Vãn Ngâm bên cạnh bỗng kéo tay áo ta.

Chưa kịp để ta đáp lại thì nàng ấy đã vội vàng cúi đầu hành lễ: "Thẩm Hàn Lâm."

Ta quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử mặc áo bào trắng như ánh trăng, mày như tranh vẽ, khí chất thanh tao như tùng.

Mấy năm không gặp, thiếu niên nho nhã trong ký ức đã trở thành một tuyệt sắc giai nhân.

Chỉ khác là, so với vẻ dè dặt trước đây, Thẩm Đàn bây giờ đã có chức quan trên người, toát lên sự tự tin và ung dung khiến người ta phải ngoái nhìn.

Trong lúc ta còn đang thất thần, Thẩm Đàn khẽ mở môi, giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên: "Hạ tiểu thư, đã lâu không gặp."

Ta vội vàng nở một nụ cười chân thành: "Đã lâu không gặp."

"Thẩm đại nhân ——!"

Ta vừa dứt lời, từ phía sau Thẩm Đàn bước ra hai người, chính là cặp mẫu tử vừa đối chất với Liễu Nhứ Nhứ.

Nhìn thấy ta, mắt bà lão sáng lên, vẻ mặt đầy vui mừng:

"Hạ tiểu thư, không ngờ người cũng ở đây, lần trước ta còn chưa kịp cảm tạ người."

"Tráng Nhi, mau lại đây cảm ơn Hạ tiểu thư, lần trước nếu không có nàng ấy cứu giúp thì mẫu tử chúng ta e rằng đã âm dương cách biệt rồi."

Bà lão kéo nhi tử mình, nhất quyết cúi đầu thật sâu hành lễ với ta, nếu ta không ngăn lại thì e rằng họ đã quỳ xuống.

Thẩm Đàn đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn cảnh này, sau đó lại nhìn về phía ta, khóe mắt ánh lên ý cười.

Cảnh tượng này khiến ta cảm thấy hơi không thoải mái, trong đầu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc và rời khỏi đây.

"Hạ tiểu thư, ta mới nhậm chức, công việc bề bộn, ngày khác nhất định sẽ đến phủ bái phỏng." Trước khi ta rời đi, Thẩm Đàn nói.

Ta gật đầu lia lịa tỏ ý đã biết, hắn ở kinh thành quen biết không nhiều, Hạ gia coi như là một trong số đó, đến bái phỏng cũng là chuyện bình thường.

12.

Chuyện Liễu Nhứ Nhứ và đứa con trong bụng nàng ta đã gây xôn xao khắp thành, Thẩm Thừa Ý lại một lần nữa trở thành trò cười cho thiên hạ.

Hắn ta vì Liễu Nhứ Nhứ mà từ hôn với Hạ phủ, còn từ bỏ thân phận đích tử của Tướng phủ, có thể nói là từ bỏ tất cả.
 
Gấm Lụa Đầy Cành - Trì Tảo Tảo
Chương 14



Cuối cùng ngay cả đứa con cũng chưa chắc là của mình, đúng là mất hết mặt mũi.

Ta không khỏi cảm thán, đến nước này, tình cảm của Thẩm Thừa Ý dành cho Liễu Nhứ Nhứ e rằng đã chẳng còn lại bao nhiêu, trừ phi Thẩm Thừa Ý thật sự ngu ngốc đến cùng cực.

Còn về Thẩm Đàn, từ lần trước hắn nói sẽ đến bái phỏng, ta cứ nghĩ ít nhất cũng phải đợi thêm một thời gian nữa.

Nhưng không ngờ chưa đến ba ngày, hắn đã đến.

Ta vừa trang điểm xong, đã bị phụ thân gọi ra gặp khách. Trên đường đi thấy các nha hoàn, hạ nhân trong phủ xếp thành hàng đi về phía hậu viện, ai nấy đều bưng hộp quà, nhìn sơ qua cũng phải đến mấy chục món.

Đang lúc ta còn chưa hiểu chuyện gì, thì thấy Thẩm Đàn đang ngồi ở tiền sảnh cùng phụ thân ta và đang thản nhiên nói với ông: "Chút quà mọn, mong Hạ bá phụ vui lòng nhận cho."

Phụ thân ta thì cười tươi như hoa, nhìn Thẩm Đàn vui không tả nổi.

Ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong lòng vẫn thầm lè lưỡi.

Tuy rằng Thẩm Đàn hiện nay là hồng nhân trước mặt Bệ hạ, đang trên đà thăng tiến nhưng lễ nghi thăm viếng này có vẻ hơi quá, người không biết còn tưởng là đang đến hỏi cưới đấy.

"Nam Chi, lại đây." Phụ thân ta cắt ngang dòng suy nghĩ của ta, vẫy tay gọi.

"Phụ thân, Thẩm đại nhân." Ta bước tới, nhẹ nhàng hành lễ với hai người.

"Hạ tiểu thư đến thật đúng lúc." Thẩm Đàn nhìn ta, cong môi cười, rồi đẩy hộp thức ăn qua một bên, nói: "Ta nhớ nàng thích ăn bánh hạt dẻ."

Trong hộp thức ăn là một đĩa bánh hạt dẻ nướng, màu vàng óng, hương thơm ngào ngạt, còn tỏa ra hơi nóng, nhìn là biết mới ra lò.

Ánh mắt ta sáng lên: "Thẩm đại nhân thật có lòng."

Thẩm Đàn và phụ thân ta trò chuyện vui vẻ, ta ngồi bên cạnh cảm thấy hơi buồn chán, vừa ăn bánh vừa lén quan sát Thẩm Đàn.

Ánh nhìn đầu tiên, kinh diễm như tiên, phong thái hơn người.

Ánh nhìn thứ hai, không chỉ đẹp mà còn rất sang trọng.

Y phục làm từ gấm hoa, đai lưng khảm đá quý màu lam nhạt, giày thêu hoa văn mây, trên tóc cài trâm gỗ...

Điều này có vẻ hơi lạc lõng nhưng chiếc trâm trông rất cũ kỹ như đã dùng nhiều năm, hơn nữa còn có chút quen mắt.

"Hạ tiểu thư cứ nhìn ta như vậy, chẳng lẽ trên mặt ta có dính gì sao?"

Ta còn chưa kịp nhớ ra đã gặp chiếc trâm gỗ đó ở đâu, thì bất ngờ chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Đàn.

Đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng, như hồ nước sâu phản chiếu ánh sao, đẹp đến mê hoặc.

"Không, không..." Khi hoàn hồn lại và nhận ra mình vừa rồi có phần thất lễ, ta vội vàng lắc đầu: "Chỉ là cảm thấy Thẩm đại nhân có chút khác so với trước đây."

Hắn nhìn ta một lúc rồi khẽ cười: "Vậy Hạ cô nương cảm thấy, sự thay đổi của Thẩm mỗ hiện tại, là tốt hay không tốt?"

"Đương nhiên là tốt."

Thẩm Đàn trước đây tuy cũng đẹp, nhưng không rạng rỡ như bây giờ, cũng không có vẻ cao quý lạnh lùng như hiện tại.

"Hạ cô nương thấy tốt, thì đó là tốt nhất rồi." Thẩm Đàn nhướng mày, ý cười trong mắt càng đậm, dường như rất hài lòng với lời ta nói.

Ta bị nụ cười của hắn làm cho ngẩn ngơ.

Người này đẹp thì đẹp thật, nhưng không hiểu sao lại giống như một con công, cứ bất ngờ xòe đuôi, khiến người ta không kịp trở tay.

Thẩm Đàn không ở lại lâu, trò chuyện với phụ thân ta một lúc rồi đứng dậy cáo từ.

Trước khi đi, hắn nhìn ta, thản nhiên nói: "Thẩm Thừa Ý đã giam lỏng Liễu Nhứ Nhứ, xem ra là muốn đợi đứa bé trong bụng nàng ta chào đời."

"Còn về hai mẫu tử kia, ta đã sai người sắp xếp cho họ ở lại kinh thành, họ cũng muốn đợi đứa bé ra đời rồi mới giải quyết."
 
Gấm Lụa Đầy Cành - Trì Tảo Tảo
Chương 15



Cuối cùng ngay cả đứa con cũng chưa chắc là của mình, đúng là mất hết mặt mũi.

Ta không khỏi cảm thán, đến nước này, tình cảm của Thẩm Thừa Ý dành cho Liễu Nhứ Nhứ e rằng đã chẳng còn lại bao nhiêu, trừ phi Thẩm Thừa Ý thật sự ngu ngốc đến cùng cực.

Còn về Thẩm Đàn, từ lần trước hắn nói sẽ đến bái phỏng, ta cứ nghĩ ít nhất cũng phải đợi thêm một thời gian nữa.

Nhưng không ngờ chưa đến ba ngày, hắn đã đến.

Ta vừa trang điểm xong, đã bị phụ thân gọi ra gặp khách. Trên đường đi thấy các nha hoàn, hạ nhân trong phủ xếp thành hàng đi về phía hậu viện, ai nấy đều bưng hộp quà, nhìn sơ qua cũng phải đến mấy chục món.

Đang lúc ta còn chưa hiểu chuyện gì, thì thấy Thẩm Đàn đang ngồi ở tiền sảnh cùng phụ thân ta và đang thản nhiên nói với ông: "Chút quà mọn, mong Hạ bá phụ vui lòng nhận cho."

Phụ thân ta thì cười tươi như hoa, nhìn Thẩm Đàn vui không tả nổi.

Ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong lòng vẫn thầm lè lưỡi.

Tuy rằng Thẩm Đàn hiện nay là hồng nhân trước mặt Bệ hạ, đang trên đà thăng tiến nhưng lễ nghi thăm viếng này có vẻ hơi quá, người không biết còn tưởng là đang đến hỏi cưới đấy.

"Nam Chi, lại đây." Phụ thân ta cắt ngang dòng suy nghĩ của ta, vẫy tay gọi.

"Phụ thân, Thẩm đại nhân." Ta bước tới, nhẹ nhàng hành lễ với hai người.

"Hạ tiểu thư đến thật đúng lúc." Thẩm Đàn nhìn ta, cong môi cười, rồi đẩy hộp thức ăn qua một bên, nói: "Ta nhớ nàng thích ăn bánh hạt dẻ."

Trong hộp thức ăn là một đĩa bánh hạt dẻ nướng, màu vàng óng, hương thơm ngào ngạt, còn tỏa ra hơi nóng, nhìn là biết mới ra lò.

Ánh mắt ta sáng lên: "Thẩm đại nhân thật có lòng."

Thẩm Đàn và phụ thân ta trò chuyện vui vẻ, ta ngồi bên cạnh cảm thấy hơi buồn chán, vừa ăn bánh vừa lén quan sát Thẩm Đàn.

Ánh nhìn đầu tiên, kinh diễm như tiên, phong thái hơn người.

Ánh nhìn thứ hai, không chỉ đẹp mà còn rất sang trọng.

Y phục làm từ gấm hoa, đai lưng khảm đá quý màu lam nhạt, giày thêu hoa văn mây, trên tóc cài trâm gỗ...

Điều này có vẻ hơi lạc lõng nhưng chiếc trâm trông rất cũ kỹ như đã dùng nhiều năm, hơn nữa còn có chút quen mắt.

"Hạ tiểu thư cứ nhìn ta như vậy, chẳng lẽ trên mặt ta có dính gì sao?"

Ta còn chưa kịp nhớ ra đã gặp chiếc trâm gỗ đó ở đâu, thì bất ngờ chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Đàn.

Đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng, như hồ nước sâu phản chiếu ánh sao, đẹp đến mê hoặc.

"Không, không..." Khi hoàn hồn lại và nhận ra mình vừa rồi có phần thất lễ, ta vội vàng lắc đầu: "Chỉ là cảm thấy Thẩm đại nhân có chút khác so với trước đây."

Hắn nhìn ta một lúc rồi khẽ cười: "Vậy Hạ cô nương cảm thấy, sự thay đổi của Thẩm mỗ hiện tại, là tốt hay không tốt?"

"Đương nhiên là tốt."

Thẩm Đàn trước đây tuy cũng đẹp, nhưng không rạng rỡ như bây giờ, cũng không có vẻ cao quý lạnh lùng như hiện tại.

"Hạ cô nương thấy tốt, thì đó là tốt nhất rồi." Thẩm Đàn nhướng mày, ý cười trong mắt càng đậm, dường như rất hài lòng với lời ta nói.

Ta bị nụ cười của hắn làm cho ngẩn ngơ.

Người này đẹp thì đẹp thật, nhưng không hiểu sao lại giống như một con công, cứ bất ngờ xòe đuôi, khiến người ta không kịp trở tay.

Thẩm Đàn không ở lại lâu, trò chuyện với phụ thân ta một lúc rồi đứng dậy cáo từ.

Trước khi đi, hắn nhìn ta, thản nhiên nói: "Thẩm Thừa Ý đã giam lỏng Liễu Nhứ Nhứ, xem ra là muốn đợi đứa bé trong bụng nàng ta chào đời."

"Còn về hai mẫu tử kia, ta đã sai người sắp xếp cho họ ở lại kinh thành, họ cũng muốn đợi đứa bé ra đời rồi mới giải quyết."
 
Gấm Lụa Đầy Cành - Trì Tảo Tảo
Chương 16



Từ khi biết nhận thức, ta đã thấy vô số châu báu, chiếc trâm ngọc đó trong mắt ta rất bình thường, nhưng lại là bảo vật quý giá nhất của Thẩm Đàn, chỉ vì đó là chiếc trâm do mẫu thân hắn tặng.

Nhưng sau đó, Thẩm Thừa Ý nghịch ngợm, nhân lúc Thẩm Đàn không có ở đó đã lén nghịch chiếc trâm ngọc và vô tình khiến nó gãy làm đôi, còn ném xuống hồ trong Tướng phủ.

Không tìm thấy trâm, Thẩm Đàn buồn bã ủ rũ một thời gian dài.

Lúc đó, ta thấy Thẩm Đàn vất vả lắm mới có thêm được tí da thịt, trở nên tuấn tú hơn một chút, nhưng lại vì một chiếc trâm mà gầy đi, trong lòng không khỏi xót xa.

Ban đầu ta bảo phụ thân tìm một miếng ngọc tốt nhất, rồi chế tác thành hai chiếc trâm quý giá tặng hắn.

Nhưng khi nhìn thấy chiếc trâm mới, Thẩm Đàn đã không nhận mà chỉ nói rằng trâm dù quý giá đến đâu cũng không phải là chiếc trâm của hắn. Có lẽ vật thì đắt hơn, nhưng ý nghĩa của chiếc trâm đó thì không gì có thể thay thế được.

Ta không hiểu ý nghĩa trong đó là gì, cũng không hiểu vì sao một chiếc trâm lại không thể thay thế. Ta chỉ biết, ta thích nhìn thấy Thẩm Đàn tràn đầy tự tin và nhiệt huyết.

Vì vậy, cuối cùng ta đã dựa vào ký ức, lén lấy gỗ trầm hương mà phụ thân đã cất giữ nhiều năm, tự tay khắc cho hắn một chiếc trâm gỗ.

Một đứa trẻ sáu tuổi có thể khắc ra được thứ gì tốt đẹp, miếng gỗ tốt bị ta làm hỏng đến thảm hại, còn bị phụ thân ta mắng một trận.

Nhưng may mắn là lần này Thẩm Đàn không từ chối, hắn cài chiếc trâm lên tóc, mây mù trong mắt tan đi, lần đầu tiên nở nụ cười với ta.

Ta nhìn hắn mà ngây ngất.

Ta nói: "Ngươi cười lên thật đẹp, còn đẹp hơn cả Thẩm Thừa Ý! Đáng tiếc quá."

Hắn xoa đầu ta, cười hỏi: "Đáng tiếc gì?"

Ta nhíu mày: "Đáng tiếc sau này ta phải gả cho Thẩm Thừa Ý, nếu không ta đã có thể gả cho ngươi rồi."

Một câu nói đùa lúc còn nhỏ, tuy xuất phát từ tâm ý của ta nhưng đã qua nhiều năm, ta đã quên từ lâu, mà chiếc trâm ta tặng hắn vẫn được hắn dùng mãi.

Nhìn Thẩm Đàn trước mặt, ta cảm động nhưng cũng vô cùng xấu hổ.

Năm đó ta thật sự là cái gì cũng dám nói.

Nghĩ đến việc mình đã từng lớn lối nói muốn gả cho hắn, ta chỉ hận không thể lập tức tìm một cái lỗ để chui xuống, hố tuyết cũng được.

Bao nhiêu năm nay, ta luôn là tấm gương cho các cô nương trong kinh thành, nổi tiếng là người hiểu lễ nghĩa, vậy mà không ngờ cũng từng có lúc táo bạo như vậy.

Ngẩng đầu nhìn Thẩm Đàn lần nữa, chỉ thấy hắn vẫn mỉm cười, ánh mắt nhìn ta dường như có thêm vài phần đắc ý và cưng chiều.

Ta nghẹn lời, cuối cùng chỉ biết thở dài một tiếng.

Họa do mình gây ra, quả nhiên vẫn phải tự mình gánh chịu.

14.

Mùa đông qua đi, tuyết tan, gió xuân ấm áp, là thời điểm tốt nhất cho việc cưới hỏi.

Mười dặm kiệu hoa, trống kèn rộn rã, ta ngoan ngoãn ngồi trước bàn trang điểm.

Nến đỏ, hỉ phục, cả căn phòng tràn ngập lụa đỏ... đâu đâu cũng tràn đầy niềm vui.

Ngày cưới của ta và Thẩm Đàn là do Hoàng đế biểu ca định ra, trước năm mới đã tuyên đọc thánh chỉ, là hôn ước do Hoàng đế ngự ban.

Trước khi ban hôn, Thẩm Đàn đã chuyển vào gia phả của phủ Thừa tướng, nhận Thẩm bá phụ và Thẩm bá mẫu làm phụ mẫu, để báo đáp ân tình năm xưa Thẩm bá phụ cứu mạng hắn và cũng để hoàn thành ước định kết thông gia giữa hai nhà Thẩm Hạ.

Dù chức quan của hắn không cao, nhưng hắn cũng không để ta chịu thiệt thòi chút nào. Đại hôn được tổ chức vô cùng long trọng, là lần náo nhiệt nhất kinh thành trong vòng mười năm trở lại đây.
 
Gấm Lụa Đầy Cành - Trì Tảo Tảo
Chương 17: Hoàn



Trước khi bước lên kiệu hoa, ta lén lút nhìn hắn qua chiếc quạt.

Hắn cưỡi trên con tuấn mã được buộc lụa đỏ, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng như ánh mặt trời ấm áp, không giấu nổi vẻ phấn chấn.

Phát hiện ta đang lén nhìn, hắn ngẩng đầu lên, có chút kiêu ngạo, con công lại xòe đuôi rồi.

Ta lướt mắt qua gương mặt hắn, không kìm được nụ cười trên môi, đang chuẩn bị bước vào kiệu thì bỗng bị người khác cắt ngang.

"Nam Chi! Nam Chi, ngươi không thể gả!"

Giữa đám đông náo nhiệt, một bóng dáng xô đẩy mọi người, chạy thẳng đến trước mặt ta.

Ta nheo mắt, nhìn người đang đứng trước mặt, y phục xộc xệch, mặt mày tiều tụy, không nói gì, chỉ thấy nụ cười trên mặt Thẩm Đàn vụt tắt.

Đám đông xung quanh đã trở nên xôn xao, họ nhìn về phía ta, xì xào bàn tán.

Thấy ta không nói gì, Thẩm Thừa Ý lại tiến thêm một bước, nhìn thẳng vào ta và nói:

"Nam Chi, người có hôn ước với ngươi là ta, sao ngươi có thể gả cho người khác?"

Giọng hắn ta không lớn, nhưng mọi người có mặt đều có thể nghe thấy.

Xung quanh im bặt, ánh mắt từ tò mò chuyển sang khinh bỉ, nhưng Thẩm Thừa Ý lại không hề hay biết.

Ta nhẹ nhàng nâng quạt lên, che đi tầm nhìn của hắn ta, thản nhiên nói: "Thẩm công tử đừng quên, là ngươi đã hủy hôn trước."

Đầu năm nay, Liễu Nhứ Nhứ đã sinh, sinh được một nhi tử nhưng đáng tiếc, đứa bé không giống Thẩm Thừa Ý chút nào, ngược lại giống Điền Tráng như đúc từ một khuôn.

Vậy thì rốt cuộc đứa bé này là của ai, mọi người đều hiểu rõ.

Thẩm Thừa Ý hoàn toàn thất vọng về Liễu Nhứ Nhứ nên đã đuổi nàng ta và đứa bé ra khỏi Thẩm phủ. Điền Tráng thì theo phán quyết của phủ Kinh Triệu mà nhận nuôi đứa bé.

Còn về Liễu Nhứ Nhứ, sau khi trốn khỏi kinh thành, dựa vào chút thủ đoạn quyến rũ, đã trở thành thiếp của một thương gia giàu có.

Thương gia đó có chút qua lại làm ăn với nhà ta, mà chính thê của ông ta lại hung dữ và hay ghen, những ngày tháng sau này của Liễu Nhứ Nhứ chắc chắn sẽ không dễ dàng.

Thẩm Thừa Ý không chỉ mất con, mà ngay cả Liễu Nhứ Nhứ cũng không giữ được.

Hắn ta quay về Tướng phủ, nhưng Thẩm bá phụ và Thẩm bá mẫu thương hắn ta ngu dốt, giận hắn ta không nên thân, nhất quyết không quản hắn ta nữa, để mặc hắn ta tự bươn chải bên ngoài, trải qua nhiều khó khăn mới có thể trưởng thành.

Sống khổ sở đủ rồi, hắn ta mới chợt nhớ ra, mình từng có một hôn ước đủ để hắn ta sống sung túc cả đời.

Nhìn ta, Thẩm Thừa Ý còn muốn nói gì đó, nhưng Thẩm Đàn lại lạnh lùng nói:

"Hôn ước của ta và Nam Chi là do Bệ hạ ngự tứ, cũng đã được hai nhà Thẩm Hạ đồng ý. Nếu ngươi có ý kiến, cứ việc đi nói với Bệ hạ."

Ta không khỏi liếc nhìn Thẩm Đàn với ánh mắt tán thưởng, đẩy Hoàng đế biểu ca ra làm bia đỡ đạn, chuyện này e rằng ngoài Thẩm Đàn ra cũng chẳng ai dám làm.

Quả nhiên là hồng nhân trước mặt Hoàng thượng, lưng thật thẳng.

Thẩm Đàn liếc nhìn Thẩm Thừa Ý, ánh mắt lạnh lùng và khinh bỉ.

Đám hạ nhân bên cạnh hiểu ý, vội vàng tiến lên lôi Thẩm Thừa Ý đi.

"Thẩm Đàn! Ngươi cướp hôn ước của người khác, ngươi sẽ bị báo ứng! Hạ Nam Chi! Ngươi vong ân bội nghĩa..."

Thẩm Thừa Ý bị lôi đi, còn chưa nói hết câu đã bị hạ nhân bịt miệng lại.

Cướp hôn ước?

Nghĩ kỹ lại, tên Thẩm Đàn này đúng là lắm mưu nhiều kế, thuyết phục được cả Thẩm bá phụ và Thẩm bá mẫu, còn giúp hắn tác hợp chúng ta.

Nhưng mà, hắn nói ta vong ân bội nghĩa, ta không nhận.

Hạ gia chúng ta, coi trọng nhất là chữ tín.

Nhân lúc Thẩm Thừa Ý chưa bị kéo đi xa, ta cao giọng nói:

"Thẩm công tử còn chưa biết sao, theo bối phận hiện tại, sau này ngươi nên gọi Thẩm Đàn một tiếng đại ca, gọi ta một tiếng tẩu tẩu."

Câu này Thẩm Thừa Ý chắc chắn đã nghe rõ, không lâu sau, hướng hắn ta bị lôi đi không còn động tĩnh nữa.

Còn ta xoay người bước vào kiệu hoa.

Khoảnh khắc rèm kiệu hạ xuống, ta nhìn thấy nam tử cưỡi ngựa đang nhìn ta với ánh mắt dịu dàng, như thể ta là bảo vật quý giá nhất trên đời.

Ta cong môi cười, mối nhân duyên này cướp được, thật tuyệt.

HẾT.
 
Back
Top Bottom