Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gả Vào Hào Môn, Tôi Bị Anti Toàn Mạng

Gả Vào Hào Môn, Tôi Bị Anti Toàn Mạng
Chương 10: Chương 10



Tôi không hề hay biết sự ồn ào bên ngoài, vẫn đang chờ câu trả lời của Thiệu Dữ Nhất.

Anh ấy hồi tưởng.

“Ở khách sạn nghỉ dưỡng là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, lần đầu tiên là ở phòng tập nhạc.”

Tôi gật đầu.

Bình thường thôi, trước khi gia nhập Thiệu Thị Truyền Thông, tuy tôi có vài bài hát nổi tiếng, nhưng tài nguyên trong tay không nhiều. Muốn có môi trường luyện tập tốt hơn, tôi phải thuê phòng tập chuyên dụng.

Phòng được chia thành gian trong và gian ngoài, ngăn cách bởi một tấm kính, tôi thường ở trong gian luyện tập, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng. Nhưng tôi không nhớ có người ngoài nào từng vào.

Tôi đang cố gắng nhớ lại, Thiệu Dữ Nhất cong môi cười.

“Anh chưa bao giờ thấy cô gái nào hát "Bài ca hảo hán" một cách say mê như vậy, vừa hát vừa nhảy, đầy cảm xúc.”

Tôi trợn tròn mắt không thể tin được, định nói anh ấy đang vu khống tôi. Tôi dù sao cũng là idol, sao có thể làm ra hành động mất hình tượng như vậy chứ——.

Ơ… Hình như thật sự có.

Ba năm trước tôi đang vướng vào khủng hoảng dư luận, tâm trạng u uất, nên đã đặc biệt đến phòng tập nhạc, hát rất nhiều bài hát hào hùng để giải tỏa uất ức trong lòng.

Ngoài Bài ca hảo hán, tôi còn hát cả——

Ký ức đã c.h.ế.t bỗng nhiên sống dậy tấn công tôi, tôi bật dậy như cá chép, nhảy dựng lên bịt miệng anh ấy.

Nhưng đã muộn, Thiệu Dữ Nhất nghiêng đầu tránh né, cười nói.

“Em còn hát "Người Đông Bắc đều là Lôi Phong sống", dùng chì kẻ mày làm dùi trống, hát "Tarzan hàng xóm", còn bắt chước tiếng kêu của vượn người nữa.”

[Ha ha ha, tôi không nghe nhầm chứ, bắt chước tiếng vượn người, vậy mà còn bị Thiệu tổng nghe thấy!]

[Người không thể nhìn bề ngoài, Kiều Linh trông dịu dàng như vậy, mà tính cách ngầm lại phóng khoáng thế sao?]

“Á á á á á! Mau xóa những thứ đó ra khỏi đầu anh ngay!”

Sao anh ấy có thể nhớ những khoảnh khắc xấu hổ của tôi chứ!

Tôi nghẹt thở, túm lấy vai anh ấy lắc mạnh.

“Không đúng!” Tôi bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.

“Vậy lúc ở khu nghỉ dưỡng, anh cứ khăng khăng đòi chơi cùng em, nói là fan của em, đều là lừa em sao?”

“Ừ, anh có ý đồ xấu.”

Thiệu Dữ Nhất thừa nhận, trong mắt ánh lên ý cười.

[Sao thấy hai người họ cũng ngọt ngào phết nhỉ?]

[Hừ, chen chân vào giữa Ninh Ngọc, có ngọt ngào đến mấy cũng là độc dược.]

[Người ở trên mới là độc dược đấy, cứ lôi Ninh Ngọc ra làm gì, Kiều Linh mới là vợ của Thiệu tổng nhé?]

[Hừ, đồ đào mỏ hám tiền thôi, cả đời này cũng không bằng Ninh Ngọc.]
 
Gả Vào Hào Môn, Tôi Bị Anti Toàn Mạng
Chương 11: Chương 11



“Được lắm, thảo nào trước đây mỗi lần em hát anh đều cười, hóa ra trong đầu toàn nghĩ đến những chuyện này!”

Tôi nhìn nụ cười của anh ấy, tức đến nghiến răng, bắt đầu lật lại chuyện cũ.

“Tên này, anh lúc nào cũng lừa em!”

"Hửm?" Anh ấy tỏ vẻ vô tội.

"Lúc yêu nhau, anh đưa em cái thẻ nói là đã gửi hết tiền tiết kiệm vào đó cho em, em hào hứng kiểm tra thì thấy trong đó chỉ có hai trăm tệ?"

"??? Cái gì??"

Bình luận trôi qua một loạt dấu chấm hỏi.

Tôi tố cáo.

“Em còn tưởng anh nghèo, nên vất vả kiếm tiền, ăn ngon mặc đẹp nuôi anh, kết quả anh chẳng thiếu tiền chút nào, đồ lừa đảo!"

[Công tử nhà giàu che giấu thân phận, yêu đương với cô gái nghèo?]

[Chỉ đưa có hai trăm tệ, Kiều Linh vậy mà vẫn chịu nuôi Thiệu tổng, chẳng lẽ là vì Thiệu tổng đẹp trai sao?]

“Lúc đó anh cầm nhầm thẻ thôi."

Thiệu Dữ Nhất sờ mũi, ho khan một tiếng, "Sau đó chẳng phải đã đưa hết cho em rồi sao."

Tôi hừ lạnh một tiếng, "Anh có biết em đã nhận bao nhiêu show tạp kỹ mới nuôi nổi anh không! Nhận đến phát ói rồi đây này."

Thiệu Dữ Nhất nghe vậy sững người.

"Chẳng phải em rất thích tham gia show tạp kỹ sao?"

"Đó là thích sao?" Tôi suýt chút nữa tức xanh mặt, "Đó là vì show tạp kỹ kiếm tiền nhanh!"

"... Anh tưởng em thích, nên lần nào cũng đến hiện trường ủng hộ em."

"Anh thà đừng đến còn hơn, " Tôi nói với vẻ mặt chán nản, "Lần anh bị chụp ảnh đó, em treo trên hot search ba ngày liền."

"Tại sao?" Anh ấy cau mày.

Tôi trợn mắt cá chết, "Em với cô thanh mai trúc mã của anh đi tham gia show tạp kỹ trồng trọt, việc gì em cũng làm hết, kết quả cơm nấu xong em chẳng được ăn miếng nào."

"Em nói em đói, cô thanh mai trúc mã của anh không biết bị làm sao, bỗng nhiên khóc lóc nói xin lỗi.

Anh nói một câu "Đừng nói nữa, anh đưa em đi ăn cơm", lan truyền trên mạng thành em bắt nạt cô ta, rồi anh bênh vực cô ta bảo em im miệng."

Lúc đó Thiệu Thị Truyền Thông có đưa ra thông cáo báo chí đính chính, nhưng chẳng ai tin cả, tất cả đều cho rằng tôi đang cố gồng mình diễn vai "người được cưng chiều", chuyện này cũng trở thành chất liệu mới để chế giễu tôi.

“……Em nói thanh mai, là chỉ Cao Ninh Ngọc à?”

Thiệu Dữ Nhất mím môi, vẻ mặt có chút do dự.

“Chứ còn ai nữa, anh còn có thanh mai thứ hai nào à?”

Tôi nhướng mày nói.

Thiệu Dữ Nhất nghiêm túc nhìn tôi, trong mắt phản chiếu đầy đủ bóng hình của tôi.

"Anh và Cao Ninh Ngọc là bạn bè, ngoài ra không còn quan hệ nào khác, em mới là người anh yêu."

"Biết rồi."

Nghe thấy hai chữ "người yêu", vành tai tôi nóng lên, có chút ngượng ngùng né tránh ánh mắt của anh.

[Hả? Hóa ra tin đồn trên mạng nói Thiệu tổng vì bảo vệ tình yêu đích thực mà mắng chửi Kiều Linh là giả à? Tôi còn tưởng Kiều Linh bỏ tiền mua quan hệ công chúng, cố chấp không chịu nhận thua chứ?]

[Nhìn cách Thiệu tổng và Kiều Linh ở chung với nhau là biết, những tin tức trên mạng chắc chắn đều là giả.]

[Cặp đôi này nên gọi là gì nhỉ, Nhất Linh à?]

[Chiêu Linh thì sao?]

Nhưng ngay lập tức fan của Cao Ninh Ngọc đã tỏ vẻ không vui.

[Kiều Linh chỉ là đóa hoa dại mới lạ thôi, thanh mai mới là đóa hồng trắng vĩnh cửu!]

[Buồn cười thật, người ta Thiệu tổng đã nói rõ chỉ là bạn bè rồi, Cao Ninh Ngọc còn bám lấy làm gì?]

Fan CP Song Ngọc cứng miệng nói.

[Trước mặt Kiều Linh, anh ấy tất nhiên sẽ nói như vậy rồi, trong lòng ai mới là người anh ấy yêu thật sự thì chưa chắc đâu.]

[Ồ, vậy sao không cưới người mình yêu thật sự, là vì không làm được à?]

[...]
 
Gả Vào Hào Môn, Tôi Bị Anti Toàn Mạng
Chương 12: Chương 12



(Thiệu Cẩm Thập)

Nhà họ Thiệu nhìn nhau.

Không lâu sau khi Kiều Linh và Thiệu Dữ Nhất kết hôn, cô đã được ký hợp đồng với Thiệu Thị Truyền Thông, đồng thời xử lý quan hệ công chúng quy mô lớn cho những tin đồn trước đó của cô.

Cư dân mạng rất bất mãn, cho rằng Kiều Linh đang bịt miệng họ, không chỉ hăng hái bôi đen cô hơn, đôi khi còn mỉa mai cả Thiệu Thị.

Cũng vì chuyện này mà bố mẹ Thiệu luôn cảm thấy Kiều Linh đến với Thiệu Dữ Nhất là có mục đích khác.

Dù là muốn dựa vào quyền thế của họ để thoát khỏi khó khăn, hay là muốn dựa vào hôn nhân để vượt qua giai cấp, đều khiến họ không có thiện cảm.

Kết quả hôm nay mới biết, hóa ra là Thiệu Dữ Nhất chủ động theo đuổi Kiều Linh trước, còn giấu giếm thân phận, để Kiều Linh kiếm tiền nuôi anh.

Hai trăm tệ, sao anh có thể đưa ra được.

Mẹ Thiệu lặng lẽ lấy điện thoại ra, chuyển hai mươi triệu vào tài khoản của con dâu.

Thiệu Cẩm Thập cầm điện thoại, lặng lẽ xóa khung chat với Cao Ninh Ngọc.

Trong đó là tin nhắn Cao Ninh Ngọc vừa gửi tới.

[Cẩm Thập, có tiện giúp chị hẹn anh trai em ra ngoài không? Chị có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh ấy.]

Thiệu Cẩm Thập đã đọc, nhưng không định trả lời.

So với sự lạnh nhạt với những người phụ nữ khác, anh trai cô rõ ràng rất quan tâm đến Cao Ninh Ngọc, đã từng giúp cô ta giải quyết rất nhiều lần khủng hoảng.

Vì vậy, cô luôn nghĩ rằng anh trai và Cao Ninh Ngọc sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau.

Sau đó, Kiều Linh đột nhiên xuất hiện, cô cũng giống như cư dân mạng, trong lòng bất mãn, cảm thấy cô đã chia rẽ anh trai và Cao Ninh Ngọc.

Lúc đó, danh tiếng của Kiều Linh rất kém, cô và bố mẹ đều cho rằng anh trai cả đời sáng suốt, lần này lại bị một người phụ nữ tâm cơ mê hoặc.

Đặc biệt là Cao Ninh Ngọc tỏ vẻ đau lòng, họ quen biết nhiều năm, lý trí biết không thể can thiệp vào quyết định của anh trai, nhưng tình cảm khó tránh khỏi thiên vị Cao Ninh Ngọc.

Nhưng xin lỗi nhé, trước đây là cô hiểu lầm rồi, bây giờ ai là người anh trai thích, người đó chính là chị dâu ruột của cô.

"Tối nay sắp xếp một bữa cơm gia đình đi, sau khi livestream xong thì để hai đứa đến nhà cũ ở mấy hôm."

Mẹ Thiệu vừa nói vừa gọi điện thoại sắp xếp.

Thiệu Cẩm Thập hiểu, hành động này đại diện cho việc bố mẹ đã chính thức công nhận Kiều Linh.

Cô xoa xoa mặt, lần sau gặp mặt, cô sẽ phải ngoan ngoãn gọi Kiều Linh là "chị dâu" rồi.

Mong chị dâu nể mặt anh trai, cho cô chút mặt mũi.
 
Gả Vào Hào Môn, Tôi Bị Anti Toàn Mạng
Chương 13: Chương 13



Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Thiệu Dữ Nhất, tôi bỗng nhiên mềm lòng. Sau đó, chuyển chủ đề: "Trưa rồi, em muốn ăn sườn xào chua ngọt, tôm khô xào, đậu Hà Lan xào, ừm, thêm một bát canh rong biển tôm nữa nhé."

Thiệu Dữ Nhất im lặng một lúc, đứng dậy mở tủ lạnh.

"Không còn nguyên liệu rồi, anh ra ngoài mua một chút."

"Em đi cùng anh!"

Mắt tôi sáng lên, nhảy khỏi sofa chạy vào phòng thay đồ.

"Em lấy chiến bào cho anh!"

Sắc mặt Thiệu Dữ Nhất hơi thay đổi.

"Chờ đã, anh không cần—"

"Không được," tôi nghiêm túc nói, "Nếu bị nhận ra, hai chúng ta lại bị paparazzi thêm mắm dặm muối rồi."

"Một ngày em phải ly hôn tám trăm lần, chẳng ai mong em được yên ổn cả."

Tôi vừa lẩm bẩm vừa lục lọi trong phòng thay đồ.

[Chiến bào? Cái gì vậy?]

[Haha, đúng vậy, tin tức Kiều Linh ly hôn ngày nào cũng treo trên Weibo, không một nghìn thì cũng tám trăm lần rồi.]

[Bây giờ thì không phải nữa, hot search đã đổi thành Hôn nhân ngọt ngào của Kiều Linh và Thiệu tổng rồi.]

[Chiều gió thay đổi nhanh vậy à?]

"Mặc cái này đi."

Tôi đưa cho Thiệu Dữ Nhất một chiếc áo phông ngắn tay. Thiệu Dữ Nhất nhận lấy mở ra, một chú chó Husky mặt nghiêm nghị, hung dữ nhíu mày nhìn anh.

Anh kinh ngạc ngẩng đầu, tôi giũ giũ chiếc áo phông in hình chú chó Shiba Inu cười nham nhở trên người.

"Áo đôi!"

"... Không còn cái nào khác à?" Anh khó khăn nói, "Đổi cái khác đi, họa tiết này không phù hợp với hình tượng của anh."

Tôi kỳ quái, "Trước mặt em, khi nào anh chú trọng hình tượng vậy?"

[Đúng vậy, hình tượng của chị không chỉ mất trước mặt Thiệu tổng, mà trước mặt cư dân mạng cũng sắp sụp đổ rồi.]

[Hahahaha, đây không phải là meme nổi tiếng sao, sao lại in lên áo thế này!]

[Thiệu tổng mà mặc thật à?]

"Ngụy trang không phải là để không bị nhận ra sao?" Tôi đọc vanh vách, "Ai mà ngờ được, người đàn ông mặc bộ đồ ngốc nghếch như vậy lại là người nắm quyền Thiệu Thị hô mưa gọi gió..."

Lần này đến lượt Thiệu Dữ Nhất bịt miệng tôi.

"Đừng nói nữa, anh thay."

Anh cực kỳ miễn cưỡng mặc chiếc áo phông vào, môi mím chặt, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn cả con ch.ó in trên ngực. Tôi quay đầu đi, để tránh cho anh nhìn thấy khóe miệng đang co giật vì cười của mình.

"Đeo kính râm và khẩu trang vào, đi thôi."

Lúc này, bình luận đã cười như được mùa.

[Mọi người nhanh chụp màn hình!]

[Biểu cảm này so sánh với hai người này đúng là tuyệt vời, đặc biệt là chú Husky, giống Thiệu tổng y đúc!]

[Vậy mà có thể khiến Thiệu tổng biết rõ đang livestream, vẫn ngoan ngoãn mặc bộ đồ này vào, ai còn dám nói Kiều Linh không phải tình yêu đích thực, tôi là người đầu tiên nhảy ra phản bác!]

Thiệu Cẩm Thập cười đến mức sắp không thở nổi, nhưng bên tai lại nghe thấy tiếng "cạch cạch" liên tục.

Quay đầu lại nhìn, thấy bố mẹ đang đồng loạt chụp ảnh màn hình.

Cô bất lực nhắc nhở: "Đừng chụp nữa, sau khi livestream xong, bảo bộ phận tuyên truyền gửi video cho hai người là được rồi."

Bố mẹ Thiệu dừng lại, từ từ hạ điện thoại xuống.

"Cũng được, còn cả cái gì mà 'CUT', 'edit' và ảnh gốc mà trên bình luận nói nữa, con cũng tìm ra gửi cho chúng ta nhé."

Thiệu Cẩm Thập: ...
 
Gả Vào Hào Môn, Tôi Bị Anti Toàn Mạng
Chương 14: Chương 14



Thiệu Dữ Nhất đẩy xe mua hàng, tôi thong thả đi theo phía sau, nhìn anh chọn tôm và thịt ở khu vực thực phẩm tươi sống. Rõ ràng trông na ná nhau, nhưng anh luôn lựa chọn rất lâu mới chọn được phần ưng ý.

[Thiệu tổng trông khá đảm đang đấy chứ.]

[Hôn nhân và tình yêu thật là ghê gớm, biến Thiệu tổng, một tổng tài bá đạo thành ông chồng đảm đang.]

[Kiều Linh thì ngược lại, khoanh tay đi như ông tướng.]

Nhân lúc anh đang chăm chú mua thịt, tôi len lén bỏ thêm lon Coca vào xe đẩy. Lén bỏ đến lon thứ ba thì bị anh giữ tay lại, sau đó anh đặt lon Coca trở lại kệ hàng.

Tôi trừng mắt nhìn anh, anh bình tĩnh nói:

"Là em bảo anh giám sát, không được uống nhiều nước ngọt mà."

Tôi lập tức xìu xuống, quản lý nghiêm khắc yêu cầu tôi bảo vệ giọng hát, cấm tôi uống nước ngọt có ga, nhưng tôi lại không thể cai được Coca, một thời gian không uống là thấy khó chịu vô cùng.

Thấy tôi hơi buồn bã, Thiệu Dữ Nhất an ủi:

"Về nhà anh pha cho em chút nước chanh soda, cũng giống như cái này thôi."

"... Khác xa rồi."

Tôi thở dài, tránh xa cái kệ hàng đau lòng này.

"Bánh mì nguyên cám sắp hết rồi, lấy thêm một gói nữa đi, sữa tươi cũng lấy một thùng."

"Trong tủ lạnh không phải còn nửa thùng sao?"

"Thùng đó hôm nay hết hạn rồi."

Mỗi loại đồ dùng trong nhà đều có nhãn hiệu quen dùng, nên việc bổ sung cũng rất tiện lợi.

Tôi và Thiệu Dữ Nhất nhẹ giọng tính toán số lượng đồ tiêu hao trong nhà, giỏ hàng dần dần được lấp đầy. Lúc đi ngang qua khu vực thú nhồi bông, tôi nhìn thấy một chú gấu bông ôm màu hồng liền không thể dời mắt.

Thiệu Dữ Nhất do dự nhìn nó, "Nếu anh nhớ không nhầm thì, ở nhà không phải đã có một con y hệt rồi sao?"

"Đúng vậy," tôi gật đầu, "Nhưng con đó để ở phòng khách ôm khi chơi game, con này có thể để trên giường, ôm ngủ vào buổi tối."

Thiệu Dữ Nhất im lặng một lúc, thành thật hỏi.

"Nó ngủ trên giường, vậy anh ngủ ở đâu?"

Tôi cố nhịn cười, nghiêm túc nói: "Anh có thể ngủ cùng chúng em."

Thiệu Dữ Nhất: ...

Khán giả xem livestream đều không nhịn được cười.

[Tổng tài Thiệu: Không ngờ lại bị một con thú bông đe dọa địa vị trong gia đình.]

[Đây thực ra chính là cuộc sống của người bình thường thôi, bầu bạn lẫn nhau, thỉnh thoảng cãi vã, cùng nhau đi siêu thị.]

[Cách Kiều Linh và tổng tài Thiệu Dữ Nhất có cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng, trước khi xem livestream: Kim chủ và chim hoàng yến, bây giờ: Nhất Linh vạn tuế!]

Lúc thanh toán, tôi đứng trước kệ hàng bên cạnh, kinh ngạc đưa tay ra.

"Ra vị mới rồi này, thử xem." (Chanh: Mí bà biết vị gì không? Haha não có nếp mới hiểu đó hí hí - xin lỗi vì đã tà dăm.)

Thiệu Dữ Nhất nhanh như chớp giữ tay tôi lại, vẻ mặt hiếm khi bối rối.

"Đừng mua vội."

"Tại sao, ở nhà cũng chẳng còn bao nhiêu nữa."

Tôi tò mò nhìn dáng vẻ ngại ngùng của anh, có chút buồn cười nói nhỏ:

"Chuyện gì chúng ta chưa từng làm, anh còn ngại gì?"

Khán giả cũng hùa theo spam bình luận.

[Đúng vậy, tổng tài Thiệu ngại ngùng cái gì?]

Thiệu Dữ Nhất cứng đờ người, tôi thừa cơ rút tay về, lựa chọn trên kệ.

"Loại này trông cũng được, kiểu dáng mới đấy, không được, không có size anh dùng, hay là đổi loại này đi, cũng chưa dùng thử bao giờ."

Tôi quay đầu lại xin ý kiến Thiệu Dữ Nhất, lại thấy anh ta như hóa đá tại chỗ, cảm giác như sắp vỡ vụn ra vậy. Tôi thấy lạ trước thái độ lúng túng của Thiệu Dữ Nhất, bỗng nhiên muốn trêu chọc anh một chút.

Tôi ghé sát tai anh, nhẹ giọng nói, "Không chọn cái nào, chẳng lẽ anh thích vị phô mai?"

Trong nháy mắt, ngay cả tai và cổ Thiệu Dữ Nhất cũng đỏ lên rõ rệt. Thấy vậy, tôi cười như con cáo già trộm mỡ.

Khán giả xem livestream sôi nổi hẳn lên.

[Mặt tổng tài Thiệu còn đỏ hơn cả lúc sáng.]

[Kiều Linh nói gì vậy, có gì mà chúng ta không được nghe chứ!]

[Thiệu Thị V: Xin lỗi, có một số nội dung thuộc về quyền riêng tư, sẽ bị camera tự động chặn lại.]

[... Nếu không phải ban quản trị lên tiếng, tôi còn quên đây là livestream quảng bá chứ không phải show hẹn hò rồi.]
 
Gả Vào Hào Môn, Tôi Bị Anti Toàn Mạng
Chương 15: Chương 15



Thiệu Dữ Nhất đeo tạp dề hình gấu nhỏ, bắc nồi lên bếp đổ dầu. Còn tôi phụ trách lăn thịt thăn đã được anh ướp qua bột mì.

"Xèo" một tiếng, mùi thơm của thịt lan tỏa.

Lúc từ siêu thị về đã gần một giờ chiều, cộng thêm thời gian chuẩn bị, tôi đã sớm đói cồn cào. Tôi nghiêng đầu nhìn chằm chằm miếng thịt thăn màu sắc hấp dẫn trong nồi, âm thầm nuốt nước miếng.

Thiệu Dữ Nhất không hề thay đổi sắc mặt, nhưng sau khi thịt chín, anh gắp một miếng ra đĩa rồi đẩy về phía tôi.

"Nóng đấy."

Tôi vui vẻ, thổi vài hơi, rồi vội vàng cắn một miếng nhỏ.

Chua chua ngọt ngọt, giòn tan, ngon quá!

[Nhìn biểu cảm của Kiều Linh, có vẻ tổng tài Thiệu nấu ăn rất ngon.]

[Cưng chiều quá đi, ngay cả 'xác' của tôi cũng trở nên ngọt ngào.]

"Anh trai vậy mà còn biết nấu ăn!" Thiệu Cẩm Thập nhìn chằm chằm vào livestream, "Con còn chưa được ăn bao giờ!"

Bố mẹ Thiệu cũng chưa được ăn. Họ nhìn nhau, quyết định hôm nào đó sẽ gọi Thiệu Dữ Nhất về nhà nấu một bữa.

Tôi ăn cơm luôn rất nhanh, lúc tôi ăn gần xong thì Thiệu Dữ Nhất mới ăn được một nửa.

Tôi nhìn sườn mặt Thiệu Dữ Nhất, thấy anh từ tốn nhai, hai má phồng lên thành hình quả táo nhỏ, dáng vẻ ăn uống cũng rất tao nhã.

Tôi bóc hết chỗ tôm còn lại trong đĩa, đặt trước mặt anh.

Anh thích ăn hải sản, nhưng lại lười bóc vỏ.

Thiệu Dữ Nhất gắp một miếng tôm, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Sau khi ăn xong, tôi đặt bát đũa vào máy rửa bát, chọn một bộ phim hài, rồi vui vẻ bắt đầu xem.

Có nhiều ghế sofa như vậy, Thiệu Dữ Nhất không ngồi, lại cứ nhắm vào chỗ tôi đang ngồi.

Anh ôm eo tôi nhấc lên, sau khi chiếm chỗ của tôi thì lại đặt tôi vào lòng.

"Nóng quá."

Tôi bất mãn cựa quậy, tìm một tư thế thoải mái, giảm nhiệt độ điều hòa xuống hai độ. Điện thoại của Thiệu Dữ Nhất vang lên, anh cúi đầu nhìn, rồi tắt máy, không để ý tới.

Nhưng một lát sau, chuông lại reo. Hơi ồn ào, tôi suýt nữa không nghe thấy tiếng phim.

"Sao không nghe máy?" Tôi tò mò hỏi.

Thiệu Dữ Nhất im lặng một lúc, "Là Cao Ninh Ngọc."

[Hu hu, Ninh bảo đừng gọi cho tên đàn ông tệ bạc này nữa, hắn ta không xứng.]

[Người ở trên đang nói nhảm cái gì vậy?]

[Nhìn người từng thân thiết yêu thương người phụ nữ khác, tôi thấy đau lòng cho Ninh bảo thì có gì sai?]

Tôi thờ ơ nói: "Nghe đi, nhỡ có việc gấp thì sao."

Trong chương trình tạp kỹ, Cao Ninh Ngọc luôn tìm cách công kích tôi, còn thỉnh thoảng nhắc đến Thiệu Dữ Nhất.

Tôi hiểu rồi, cô ta thích Thiệu Dữ Nhất.
 
Gả Vào Hào Môn, Tôi Bị Anti Toàn Mạng
Chương 16: Chương 16



Cư dân mạng vẫn luôn nhiệt tình với tình trạng hôn nhân của tôi, có lẽ cũng không thể tách rời khỏi cô ta.

Mỗi lần dưới video CP của cô ta và Thiệu Dữ Nhất, chắc chắn sẽ có bình luận kêu gọi tôi và Thiệu Dữ Nhất ly hôn.

Lâu dần, tôi cũng quen rồi.

Là của tôi thì ai cũng không cướp đi được, không phải của tôi thì có trói cũng không giữ được.

Cư dân mạng cũng không thể vào nhà tôi gây chuyện, thì ảnh hưởng gì đến cuộc sống của chúng tôi chứ?

Thiệu Dữ Nhất nhìn tôi, bất đắc dĩ nghe máy.

Chúng tôi ở quá gần nhau, cho dù tôi không cố ý nghe lén, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng nói mơ hồ từ điện thoại.

"Anh Dữ Nhất, chiều nay anh rảnh không? Phim của em hôm nay đóng máy, anh có muốn đến dự tiệc đóng máy không?"

Anh Dữ Nhất?

Tôi suýt nữa không nhịn được cười.

Khi nhắc đến Thiệu Dữ Nhất với tôi, cô ta đều gọi rất bình thường là anh Thiệu, sao khi nói chuyện riêng lại gọi nũng nịu như vậy.

Thiệu Dữ Nhất thái độ lạnh nhạt, "Không đi."

Đầu dây bên kia ấp úng, "Hôm nay phim của em đóng máy rồi, tối nay phải uống kha khá rượu, anh cũng biết đấy, lần trước em với mấy người kia lại xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ, cho nên..."

"Em gửi địa chỉ cho anh."

Giọng Cao Ninh Ngọc lập tức vui vẻ hẳn lên, "Cảm ơn anh Dữ..."

"Anh sẽ cử vệ sĩ đến cho em."

"..."

Đầu dây bên kia im bặt.

Tôi che miệng, cười thầm.

[Kiều Linh thật là thoải mái.]

[Cao Ninh Ngọc nói chuyện điện thoại với chồng cô ta, cô ta vậy mà có thể cười được, còn cười vui vẻ như vậy.]

[Hừ, Kiều Linh đây là nhận thức rõ địa vị của mình rồi, cô ta làm sao có thể so với Ninh bảo.]

[Song Ngọc đều là phiên bản của mấy trăm năm trước rồi, fan của Cao Ninh Ngọc còn chưa cập nhật à?]

Fan của Cao Ninh Ngọc bực bội nói.

[Fan Kiều Linh đừng đắc ý, con dâu mà nhà họ Thiệu vừa ý không phải là cô ta, ai cười đến cuối cùng còn chưa biết được đâu.]

Xem phim xong, tôi ngáp một cái, lấy điện thoại ra, thấy trong thông báo có một khoản tiền chuyển khổng lồ. Tôi đếm số 0 phía trên, nhiều đến bảy số 0, kinh ngạc ngồi thẳng dậy đưa cho Thiệu Dữ Nhất xem.

"Chuyện gì vậy, mẹ đột nhiên chuyển nhiều tiền thế!"

[Nhiều ít gì? Đây là nhiều ít gì?]

[Trời đất, còn nhiều hơn số phút tôi sống trên đời này.]

[Nếu đây mà gọi là bất mãn, thì xin hãy dành sự ghét bỏ này cho tôi!]

Thiệu Dữ Nhất cúi đầu nhìn điện thoại, trả lời tin nhắn.

"Không sao, mẹ cho em thì em cứ cầm lấy, tối nay về nhà ăn cơm."

Tôi thở dài trong lòng, tôi không thích về nhà cũ ăn cơm cho lắm.

Nhà họ Thiệu trừ anh ra, không ai ưa tôi cả. Lễ phép mà xa cách, đây có lẽ là kỹ năng cơ bản của nhà giàu. Mà tôi không thích tự chuốc lấy sự nhàm chán.

Nhưng vì số tiền lớn vừa nhận được, tôi nghĩ mình có thể tạm thời chịu đựng một buổi tối. Dù sao trong những dịp này, thường thì từ đầu đến cuối cũng không ai để ý đến tôi, cứ coi như tôi đến ăn chực một bữa tối vậy.
 
Gả Vào Hào Môn, Tôi Bị Anti Toàn Mạng
Chương 17: Chương 17



(Cao Ninh Ngọc)

[Kiều Linh và tổng tài Thiệu về nhà ăn cơm, vậy còn livestream nữa không?]

[Nhà họ Thiệu lén lút nói: Có, hơn nữa không chỉ họ về nhà, tất cả mọi người trong nhà họ Thiệu đều sẽ về.]

[Oa, vậy có thể được chiêm ngưỡng bữa tiệc gia đình của nhà họ Thiệu sao?]

Điện thoại của Cao Ninh Ngọc sáng lên, một tin nhắn hiện ra.

"Đã thả xong thủy quân, giao dịch hoàn tất."

Cao Ninh Ngọc cầm điện thoại, nhìn thấy trong livestream tràn ngập bình luận "Nhất Linh", chỉ lác đác vài bình luận "Song Ngọc".

Giống như vài con cá nhỏ bé đang vùng vẫy trong cơn sóng gió mãnh liệt, chớp mắt đã bị nhấn chìm.

Cô ta không khỏi tức giận nói.

"Cô tự đi mà xem, tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy, là để cô khen Kiều Linh sao?"

"Làm ơn đi, chị hai, mọi người có phải mù đâu!"

Đầu dây bên kia kêu oan, "Tôi nói tổng tài Thiệu không thích Kiều Linh, thích chị, ai mà tin chứ!"

Sắc mặt Cao Ninh Ngọc thay đổi, giơ tay ném điện thoại vào tường.

Tiếc là điện thoại chất lượng tốt, rơi xuống đất nảy vài cái, vẫn tiếp tục chiếu livestream.

Cao Ninh Ngọc nhìn chằm chằm vào màn hình livestream, nơi Thiệu Dữ Nhất đang tỉ mỉ chọn váy cho Kiều Linh.

Kiều Linh!

Cô ta nghiến răng nghiến lợi khi nhắc đến cái tên này, trong lòng tràn đầy sự chán ghét và căm hận.

Người phụ nữ đáng chết, không biết từ xó xỉnh nào chui ra, không chỉ dẫm lên mặt mũi cô ta, còn cướp mất anh Dữ Nhất của cô ta.

Cô ta tuyệt đối sẽ không để Kiều Linh này được sống yên ổn!

Ban đầu tôi chỉ mặc một bộ đồ nỉ thoải mái, nhưng Thiệu Dữ Nhất nhất quyết bắt tôi thay một chiếc váy đuôi cá màu bạc xám.

"Làm gì mà phải trang trọng thế?"

Lúc đầu tôi còn thấy không quen, nhưng sau khi đến nhà cũ, tôi lại thấy may mắn vì Thiệu Dữ Nhất đã bắt tôi thay váy. Bởi vì tất cả mọi người trong nhà họ Thiệu đều mặc lễ phục trang trọng.

Tôi lặng lẽ huých Thiệu Dữ Nhất.

"Anh không phải nói chỉ là bữa cơm gia đình bình thường thôi sao?"

Anh nắm lại tay tôi. "Không cần để ý, em cứ như bình thường là được."

Thời gian ăn tối chưa đến, mọi người đều tụ tập nói chuyện với nhau. Tôi quen đường quen lối tìm một góc khuất ngồi xuống.

[Oa, trang trí nhà họ Thiệu thật sang trọng, có thể coi là cung điện thu nhỏ rồi đấy!]

[Trước đây có tin đồn nói Kiều Linh rất không được ưa chuộng ở nhà họ Thiệu, luôn bị cô lập trong góc, hóa ra là thật.]
 
Gả Vào Hào Môn, Tôi Bị Anti Toàn Mạng
Chương 18: Chương 18



"Anh Dữ Nhất!"

Cao Ninh Ngọc nâng váy, cười vui vẻ chạy tới.

[Ơ, đây không phải là bữa cơm gia đình của nhà họ Thiệu sao? Sao Cao Ninh Ngọc cũng ở đây?]

[Ninh bảo coi như là người nhà họ Thiệu rồi, ở đây thì có gì lạ.]

"Không phải chị đi dự tiệc đóng máy rồi sao? Sao lại đến đây?"

Tôi tò mò hỏi. Cô ta liếc nhìn tôi, nhưng lại cười giải thích với Thiệu Dữ Nhất.

"Anh Dữ Nhất đừng lo, đạo diễn biết tình hình của em, sẽ không trách em đâu."

Là tôi đang "lo lắng" cho cô đấy, sao cô không nói chuyện với tôi.

Tôi cười khẩy, liếc xéo Thiệu Dữ Nhất. Anh không biểu cảm gì, không trả lời, chỉ cúi đầu hỏi tôi:

"Em muốn uống gì không? Bữa tối còn phải đợi một lúc nữa."

"Coca!"

"Không được, chiều nay em đã uống một lon rồi, anh lấy sữa dâu cho em."

"Cứ quyết định rồi còn hỏi em làm gì."

"..." Cao Ninh Ngọc thấy cả tôi và Thiệu Dữ Nhất đều không có ý định để ý đến cô ta, vẻ mặt thoáng chốc cứng đờ, sau đó lại cười nói:

"Em đi ngồi với Cẩm Thập đây, hình như em ấy đang gọi em."

Thiệu Cẩm Thập đang đi về phía này, cô ấy tránh né bàn tay đang muốn khoác lên cánh tay mình của Cao Ninh Ngọc, tiến đến bên cạnh tôi, cười nói một cách thân thiết:

"Chị dâu, chị qua bên kia ngồi với bọn em đi, chỗ này vắng vẻ quá."

"Chị?"

Tôi kinh ngạc dùng ngón trỏ chỉ vào chóp mũi mình.

Thiệu Cẩm Thập ngày thường sùng bái anh trai cô ấy nhất, đối với tôi luôn tỏ vẻ không coi ra gì.

Tôi liếc mắt nhìn về phía Tây, ý tứ rất rõ ràng.

Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao?

Thiệu Cẩm Thập căng da đầu, hai ngón tay chắp lại làm động tác cúi chào, nhỏ giọng nài nỉ:

"Xin lỗi chị dâu, trước đây em có thái độ không tốt với chị, mong chị rộng lượng bỏ qua cho em, đừng chấp nhặt với em."

Thiệu Dữ Nhất nhét một chai sữa dâu tây vào tay tôi.

"Không cần, cô ấy thích chỗ yên tĩnh."

Thiệu Cẩm Thập nhìn Thiệu Dữ Nhất đang khoác vai tôi một cách tự nhiên, nháy mắt ra hiệu.

"Ồ ồ, vậy em không làm phiền chị dâu nữa."

Nói xong liền dứt khoát xoay người rời đi, từ đầu đến cuối đều không thèm để ý đến Cao Ninh Ngọc.

Sắc mặt Cao Ninh Ngọc tái mét.

[Hay lắm, xem được một màn kịch hay, đáng giá.]

[Bố mẹ chồng bất mãn - chỉ việc chuyển khoản tám con số, người nhà xa lánh - chỉ việc Kiều Linh ngồi một góc yên tĩnh, em chồng ghét bỏ - chỉ việc không để ý đến người phụ nữ xấu xa, chỉ gọi Kiều Linh là chị dâu.]

[Ai nói là người phụ nữ xấu xa chứ! Cẩm Thập bị Kiều Linh lây nhiễm đến mức mất lịch sự rồi, mau tránh xa cô ta ra!]

[Cao Ninh Ngọc chẳng phải cũng không để ý đến Kiều Linh sao? Cũng có mất lịch sự đến mức nào đâu.]
 
Gả Vào Hào Môn, Tôi Bị Anti Toàn Mạng
Chương 19: Chương 19



Mọi chuyện tối nay thật quá kỳ lạ.

Tôi cảm thấy mình bỗng nhiên biến thành miếng bánh ngon, đám em họ của Thiệu Dữ Nhất xếp hàng đi đến trước mặt tôi, cung kính gọi chị dâu, giống như đám đàn em đến chào hỏi đại ca.

Sau đó, mẹ Thiệu cũng thay đổi thái độ, gọi tôi đến bên cạnh, nắm tay tôi trò chuyện đủ thứ chuyện gia đình.

Ngay cả Cao Ninh Ngọc, người thường rất thân thiết với bà, đứng bên cạnh cũng vài lần muốn xen vào nhưng đều không thành công. Bà vừa kể cho tôi nghe không ít chuyện thú vị về thời thơ ấu của Thiệu Dữ Nhất, vừa nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi.

Tôi chỉ đành thuận theo lời bà, bán đứng không ít chuyện xấu hổ của Thiệu Dữ Nhất. Mãi đến khi Thiệu Dữ Nhất đến giải cứu tôi, bà mới hài lòng buông tôi ra.

Tôi chỉ cảm thấy mặt mình sắp cứng đờ vì cười rồi.

Tôi xụ mặt xuống, xoa bóp cơ mặt.

Nơi này thật sự không thể ở lại được nữa.

Thoát khỏi thân phận người tàng hình trước kia, tôi không cảm thấy thụ sủng nhược kinh, mà chỉ cảm thấy bọn họ bị thần kinh tập thể.

Thiệu Dữ Nhất cũng xoa mặt giúp tôi, an ủi:

"Không sao, ăn xong cơm chúng ta sẽ về nhà."

Tôi cúi đầu thở dài, không biết Thiệu Dữ Nhất đã dùng ánh mắt cảnh cáo lướt qua một vòng. Thế là bọn họ đều im lặng, không làm phiền tôi nữa. Cô em họ duy nhất có quan hệ khá tốt với tôi, bất chấp áp lực, s* s**ng đi tới.

"Chị, à không, chị dâu, chị có xem bình luận trên mạng không?"

Bình luận của cư dân mạng?

Fan của tôi chẳng còn mấy người, trên mạng ngoài anti-fan ra thì chỉ có mấy tài khoản marketing, tôi đã sớm không lên mạng nữa rồi.

"Cư dân mạng, một loại thú cưng điện tử đa dạng, thích ẳng gì thì ẳng."

[? Người phụ nữ này vừa mắng tôi đấy à?]

Cô em họ giơ ngón cái:

"Chị dâu thật bình tĩnh." Sau đó liền chuồn mất.

Tôi có chút khó hiểu, đột nhiên muốn xem trên mạng lại có tin tức gì về mình.

Lúc này bữa tối bắt đầu, tôi đành phải cất điện thoại vào túi xách, định bụng tối về nhà rồi xem.

Tôi đang định ngồi vào chỗ quen thuộc thì thấy Cao Ninh Ngọc đi đến ngồi bên cạnh Thiệu Dữ Nhất.

"Kiều Linh, lại đây ngồi với mẹ."

Mẹ Thiệu vẫy tay với tôi.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Thiệu Dữ Nhất kéo đến ngồi cạnh mẹ Thiệu.

Thiệu Cẩm Thập cười hì hì chen vào chỗ ngồi bên kia Thiệu Dữ Nhất.

Cao Ninh Ngọc đang đứng dậy lưng chừng, bất đắc dĩ phải ngồi xuống lại.

Cô ta cười cười nói, "Ôi chao, Kiều Linh vừa đến, bác gái đã không còn thương con nữa rồi."

"Đây là tiệc tối gia đình nhà họ Thiệu mà." Thiệu Cẩm Thập nói như chuyện đương nhiên.

"Chỉ là nể tình quen biết bao nhiêu năm, cho chị tham gia thôi, chứ không có nghĩa là chị có thể vượt mặt chị dâu em đâu nhé."

Tôi liếc mắt nhìn thấy sắc mặt Cao Ninh Ngọc, cô ta cố gắng duy trì nụ cười, nhưng vẻ mặt lại rất cứng nhắc.

[Haha, nửa người nhà họ Thiệu, nhưng nhà họ Thiệu hình như không nhận.]

Nhà họ Thiệu không có quy củ "ăn không nói", trước đây mọi người đều vừa ăn vừa trò chuyện trên bàn ăn. Nhưng lần này, tất cả đều im lặng, liên tục cúi đầu xem điện thoại.

[Vừa xem livestream vừa xem bản thân đang xem livestream, thật kỳ lạ.]

[? Bạn là ai vậy?]

[Xin lỗi, không tiện tiết lộ.]

[Cho hỏi, gia đình các bạn có ấn tượng gì về Kiều Linh vậy?]

[Hoa nở trên cây sắt, lửa cháy nhà cũ, người chế ngự tảng băng duy nhất của nhà họ Thiệu, chị dâu chí tôn!]

[... Vậy các bạn đặt Ninh Ngọc ở đâu? Tình cảm bao nhiêu năm của họ là giả sao?]

[Hừ, người có tình cảm với anh Dữ Nhất nhiều lắm, cô ta xếp thứ mấy?]
 
Back
Top Bottom