Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương

Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 1030


Cung nữ đi cùng vào, vội vàng đi lấy một chiếc áo choàng, khoác lên vai Hoàng hậu.

“Nương nương, tiểu thái giám mà chúng ta phái đi đã về bẩm báo chưa ạ?” Ma ma lo lắng hỏi.

“Về rồi.” Hoàng hậu nhàn nhạt đáp hai chữ.

“Hoàng thượng thật sự định đưa La Phế Phi ra khỏi lãnh cung, còn phong làm Lương nhân?”

“Đúng vậy.” Hoàng hậu khẽ cười một tiếng, quay người đi về phía khác.

Ma ma nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của nàng, trong lòng đau thắt từng cơn.

Theo Hoàng hậu nhiều năm như vậy, làm sao bà lại không hiểu tâm trạng của Hoàng hậu nương nương lúc này chứ?

La Phế Phi kia, có thể nói là người mà Hoàng hậu nương nương hận nhất!

Thái hậu và Trưởng công chúa có dày vò Hoàng hậu nương nương thế nào, Hoàng hậu nương nương cũng vì họ là người thân của Hoàng thượng mà không quá mức ghen ghét.

Thế nhưng, La Phế Phi năm xưa khi được sủng ái, kiêu ngạo vô ngần, giẫm đạp lên tôn nghiêm của Hoàng hậu nương nương. Những nỗi uất nhục này, làm sao Hoàng hậu nương nương có thể quên!

“Nương nương, chắc chắn là vì Thái hậu đã nhắc đến việc này, Hoàng thượng không có cách nào từ chối Thái hậu nương nương nên mới đồng ý thôi. Nương nương cũng không cần bận tâm chuyện này, La Phế Phi đó trong lãnh cung đã bị giày vò đến nông nỗi đó, Hoàng thượng nhìn nàng ta một cái cũng thấy chán ghét, làm sao có thể còn sủng hạnh nàng ta như năm xưa được nữa?” Ma ma nhỏ giọng khuyên nhủ.

“Năm xưa, khi La thị giẫm đạp bản cung như vậy, Hoàng thượng nào có khi nào nghĩ đến cảm nhận của bản cung, chỉ khen bản cung một câu là người biết đại thể nhất, rồi quay lưng lại, lại vô cùng dung túng La thị! Giờ đây, Thái hậu chỉ cần nhắc một cái, người liền đồng ý thả La thị ra khỏi lãnh cung, còn nói gì lo lắng cho danh tiếng của Tứ Hoàng tử, ban cho La thị một thân phận Lương nhân! Hoàng thượng chưa từng nghĩ, năm xưa, ta mới là Hoàng hậu tôn quý, là chủ lục cung, lại bị La thị khắp nơi chèn ép, thì trong lòng Tam Hoàng tử sẽ nghĩ thế nào? Người có quan tâm đến cảm nhận của Tam Hoàng tử không?”

Ma ma và cung nữ đều không có cách nào trả lời câu hỏi này.

Hoàng hậu lại tự giễu cười cười: “Giá như có thể tuyệt tình tuyệt ái như Kỷ Sơ Hòa thì tốt biết mấy, bản cung cũng sẽ không, vào lúc này rồi, còn ôm một tia ảo tưởng về người! Bản cung thậm chí còn thầm nghĩ, chỉ cần người chịu lập Tam Hoàng tử làm Thái tử, mọi chuyện quá khứ, nàng đều có thể coi như chưa từng xảy ra!”

“Vì sao? Vì sao người lại đối xử với ta như vậy!”

Hoàng hậu tức đến toàn thân run rẩy, đột nhiên, trên mặt nàng lộ ra một nụ cười âm u.

“Vì sao lại dồn ta đến bước đường này! Là người ép ta, tất cả đều là người ép!”

Hoàng thượng rời khỏi cung Thái hậu, Tứ Hoàng tử liền vội vàng hỏi Thái hậu.

“Thái hậu nương nương, bây giờ ta có thể đi đón mẫu thân ra khỏi lãnh cung rồi chứ?”

“Được, đi đi. Ai gia sẽ sai người dọn dẹp một cung điện, mẫu thân ngươi bây giờ là Lương nhân, tuy vị phận không cao, nhưng cũng coi là một tiểu chủ tử. Nói không chừng, ngày nào đó phụ hoàng ngươi lại triệu hạnh nàng ta.”

Tứ Hoàng tử vừa nghe thấy hai chữ "triệu hạnh" thì nụ cười trên mặt cứng lại.

Thật ra, sâu thẳm trong lòng y không hề muốn mẫu thân lại được phụ hoàng sủng hạnh.

Tình cảm của phụ hoàng đối với y, y cảm thấy đã sớm cạn kiệt rồi, bây giờ y chỉ đau lòng cho mẫu thân.

Phụ hoàng đã làm mẫu thân bị thương sâu sắc như vậy, còn muốn mẫu thân như trước kia hầu hạ người, việc này đối với mẫu thân mà nói, chẳng phải quá bất công sao?

Y trước tiên không phán xét phụ hoàng có phải là một người cha tốt hay không, nhưng trước hết đã thấy phụ hoàng không phải là một người chồng tốt, người đã hại mẫu thân quá thảm rồi!

Tứ Hoàng tử nhân lúc màn đêm buông xuống, nhanh chóng đi đến lãnh cung.

La thị sau khi gặp Tứ Hoàng tử một lần, lại lấy lại được một chút hy vọng, tự mình chỉnh trang lại. Dù vẫn mặc quần áo cũ nát, nhưng không đến nỗi tóc tai bù xù, giống như một kẻ điên nữa.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một trận động tĩnh.

La thị lập tức cảnh giác.

Nàng đi ra ngoài phòng, liền thấy một vệt sáng, thân ảnh Tứ Hoàng tử được vệt sáng đó chiếu rọi, không giống người thật, mà lại giống như dáng vẻ nàng thường thấy trong mơ.

“Mẫu thân!” Tứ Hoàng tử nhanh chóng bước tới, quỳ xuống trước mặt La thị.

Lòng La thị hoảng loạn: “Con sao lại đến nữa rồi? Dù bây giờ con được Thái hậu coi trọng, cũng không thể tùy tiện ra vào lãnh cung như vậy! Mau đi đi, đừng để người khác thấy, nếu không, Hoàng hậu mà bắt được nhược điểm, sẽ có đủ thủ đoạn để đối phó với con!”

“Mẫu thân, đừng sợ, con đến đón người ra khỏi lãnh cung đây!” Tứ Hoàng tử lớn tiếng đáp lời.

【Chương 580: Thêm dầu vào lửa, lựa chọn tương tự】

La thị ngẩn người, siết chặt cánh tay Tứ Hoàng tử: “Con vừa nói gì?”

“Mẫu thân, con đến đón người ra khỏi lãnh cung đây! Phụ hoàng đã hạ chỉ phong người làm Lương nhân, người không cần ở trong lãnh cung nữa!” Tứ Hoàng tử lại nhắc lại chi tiết hơn một lần.

“Con nói là thật sao?” La thị không dám tin, tưởng rằng mình nghe nhầm.

“Là thật, mẫu thân, ngàn vạn phần chân thật!” Tứ Hoàng tử trịnh trọng gật đầu.

Cảm xúc của La thị vô cùng kích động, ôm chặt lấy Tứ Hoàng tử: “Mẫu thân cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi! Mẫu thân biết mà, kiếp này nhất định sẽ bước ra khỏi tòa lãnh cung này!”

“Mẫu thân, hôm nay trời đã tối rồi, người hãy nghỉ ngơi một đêm trong cung của Thái hậu nương nương trước, sáng mai, sẽ trở về cung điện mà Thái hậu nương nương đã chuẩn bị cho người.”

“Được, mẫu thân cũng muốn đến khấu tạ Thái hậu.”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 1031


Tứ Hoàng tử đỡ La thị đến cung Thái hậu. Thái hậu nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của La thị, trong mắt thoáng qua một tia xót xa.

“Bái kiến Thái hậu nương nương, đa tạ Thái hậu nương nương đã cứu thiếp ra khỏi lãnh cung. Ân tình này, thiếp khắc cốt ghi tâm! Đời này kiếp này, thiếp nguyện làm nô làm tỳ hầu hạ Thái hậu nương nương!” La thị lập tức bày tỏ lòng trung thành của mình.

“Tứ hoàng tử, mau đỡ mẫu thân ngươi dậy đi, ngươi xem, mới đó mà đã bị giày vò thành ra bộ dạng này rồi! Ai, năm xưa, thật là một người kiều diễm biết bao!” Giọng Thái hậu tràn đầy sự xót xa.

La thị nghĩ đến những gì mình đã trải qua, không khỏi rơi lệ.

“Đừng nghĩ đến những chuyện không vui đó nữa, nay ngươi tuy là lương nhân, nhưng có ai gia và Tứ hoàng tử ở đây, cũng chẳng phải không nơi nương tựa, tất sẽ không để ai tùy tiện xử trí nữa.”

“Đa tạ Thái hậu nương nương rủ lòng thương!” La thị lập tức kéo tay Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử cũng theo đó quỳ xuống.

“Thái hậu nương nương, nếu không phải người đã nâng đỡ mẫu tử chúng ta một phen, mẫu tử chúng ta giờ này vẫn còn bị giam hãm trong vạn trượng vực sâu, vĩnh viễn không có ngày thoát khỏi. Ân tình này, chúng ta sẽ khắc cốt ghi tâm, hơn nữa, nhất định sẽ báo đáp Thái hậu nương nương thật tốt! Từ nay về sau, chúng ta cũng sẽ kính cẩn tuân theo lời dạy bảo của Thái hậu nương nương, tuyệt đối không phụ sự tái tạo ân nghĩa của người dành cho chúng ta.”

“Mau đứng dậy đi.” Thái hậu khẽ nâng tay.

Lão ma ma bên cạnh nàng lập tức tiến lên đỡ La thị dậy.

“La thị, ngươi là người thông tuệ, chắc hẳn biết ai gia cứu mẫu tử các ngươi là có ý gì. Ai gia chỉ mong Tứ hoàng tử có thể lên ngôi Thái tử, không chỉ ai gia sẽ dốc hết sức mình giúp đỡ Tứ hoàng tử, mà Tào gia cũng là hậu thuẫn vững chắc cho Tứ hoàng tử. Ngày sau, khi Tứ hoàng tử đăng cơ Thái tử, chỉ cần đừng quên ân nâng đỡ này của ai gia và Tào gia là được.”

“Thái hậu nương nương, tôn nhi tuyệt không dám quên ân nâng đỡ này! Chỉ cần tôn nhi có thể lên ngôi Thái tử, Tào gia nhất định sẽ trở thành thế gia quyền quý bậc nhất Đại Hạ! Tôn nhi sẽ ban cho Tào gia vinh quang vô thượng!”

“Tốt, có câu nói này của ngươi ai gia liền yên tâm rồi.” Thái hậu hài lòng gật đầu.

Tứ hoàng tử an trí La thị ổn thỏa, rồi trở về tẩm cung của mình.

Một cung nữ trẻ tuổi lập tức tiến lên thay y phục cho chàng.

Khi tay nàng vừa chạm đến đai lưng của Tứ hoàng tử, tay chàng lập tức nắm lấy tay nàng, mạnh mẽ kéo một cái, đưa nàng từ phía sau ra trước mặt.

“Tứ điện hạ.” Cung nữ ngẩng đầu lên, ánh mắt hàm chứa tình ý nhìn Tứ hoàng tử.

“Tố Tố, nàng nói không sai, ta vừa đến cầu xin Thái hậu nương nương, người liền cứu mẫu thân ta ra khỏi lãnh cung rồi. Nhờ có nàng, ta mới có thể cứu mẫu thân ta ra khỏi lãnh cung, ta nên cảm tạ nàng thật tốt.”

“Tứ điện hạ, được phục thị người đã là phúc phận của Tố Tố rồi. Trái tim Tố Tố, vĩnh viễn đều ở trên người Tứ điện hạ, chỉ cầu điện hạ có thể rủ lòng thương cho tấm chân tình này của Tố Tố.”

“Ta đương nhiên biết tình nghĩa nàng dành cho ta, đợi khi ta lên ngôi Thái tử, nhất định sẽ ban cho nàng một danh phận.”

“Đa tạ điện hạ.”

Tay Tứ hoàng tử siết chặt lấy eo Tố Tố, dưới ánh nến, đáy mắt chàng hiện lên một tia d*c v*ng.

“Tứ điện hạ, nô tỳ còn một chuyện muốn nhắc nhở điện hạ.”

“Chuyện gì? Chúng ta lên giường chậm rãi nói.”

“Điện hạ, chuyện này không thể lơ là. Hoàng hậu nương nương tuy vẫn còn đang bị cấm túc, nhưng chuyện mẫu thân người ra khỏi lãnh cung, bà ta nhất định đã nhận được tin tức rồi. E rằng bà ta sẽ không nuốt trôi được cơn tức này mà lại ra tay bất lợi cho mẫu thân điện hạ.”

“Ban đầu, Tam hoàng tử trúng độc, căn bản không liên quan gì đến mẫu thân ta! Sau này, Tam hoàng tử đi dự yến tiệc ở Thế tử phủ lại lần nữa trúng độc, càng không liên quan gì đến mẫu thân ta! Đó là âm mưu mà bọn họ đã bày ra!”

“Đúng vậy, nhưng mà, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, Tứ điện hạ muốn điều tra rõ ràng sự việc này, e rằng cũng không tìm thấy bất kỳ chứng cứ nào. Nô tỳ chỉ là xót xa cho Tứ điện hạ.” Tay Tố Tố cố ý chạm vào vết thương trên người Tứ hoàng tử.

“Tứ điện hạ bị người ta ám sát, rõ ràng là do Hoàng hậu và Tam hoàng tử làm, thế mà Hoàng thượng lại không trừng phạt bọn họ. Còn nữa, chuyện Tào phi một thi hai mạng, Thái hậu nương nương giận dữ đến thế, đã giết bao nhiêu tai mắt mà Hoàng hậu cài cắm trong hậu cung, thế mà Hoàng thượng vẫn không làm theo lời Thái hậu nương nương mà phế đi Hoàng hậu nương nương. Tam hoàng tử lại càng không chịu chút trách phạt nào. Cùng là con trai, thái độ của Hoàng thượng chênh lệch cũng quá lớn đi!”

Những lời này, vừa lúc khéo léo khêu gợi sợi dây tình cảm nhạy cảm nhất, mà Tứ hoàng tử quan tâm nhất trong lòng.

Chàng và Tam hoàng tử, từ nhỏ đến lớn đều công khai đấu đá, rõ ràng chàng mọi mặt đều ưu tú hơn Tam hoàng tử, thế nhưng phụ hoàng cứ không phong chàng làm Thái tử, lại để ngôi vị Thái tử treo lơ lửng bao nhiêu năm!

Nếu không có Thái hậu nương nương, chàng còn không dám tưởng tượng kết cục của mình!

“Thật ra, có một cách vẹn toàn vĩnh viễn.” Giọng Tố Tố đầy vẻ mê hoặc.

“Cách gì?”

“Trừ bỏ Tam hoàng tử!”

Mắt Tứ hoàng tử tối sầm lại, chàng nhìn chằm chằm Tố Tố, trầm giọng hỏi: “Bên cạnh Tam hoàng tử có nhiều người như vậy, trừ bỏ chàng ta, nói dễ hơn làm sao?”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 1032


“Tuy Vinh Quốc Công phủ không coi chúng ta là người ngoài, nhưng chúng ta phải nhớ rõ thân phận khách nhân của mình, nhất định phải giữ quy củ, tuyệt đối không được gây sự.” Kỷ Sơ Hòa trầm giọng dạy dỗ.

“Vâng.” Đông Linh và Từ Yên Nhi đồng thanh đáp.

“Bình thường không có việc gì, hai ngươi tốt nhất đừng ra khỏi viện này, nếu muốn đi xem sự phồn hoa của Đế Đô, ta sẽ tìm thời cơ thích hợp đưa các ngươi ra ngoài.”

“Tạ phu nhân.” Đông Linh vội vàng tạ ơn.

Trên mặt Từ Yên Nhi không có bất kỳ sự kinh ngạc nào.

Vừa mới đến Đế Đô, nàng đã trải qua một kiếp sinh tử, thật sự không thể vực dậy tinh thần.

Hơn nữa, nàng rất thiếu cảm giác an toàn, nàng muốn ở bên Tiêu Yến An, chứ không phải một mình cô độc ở đây.

“Phu nhân, Thế tử ở đâu?” Từ Yên Nhi không nhịn được hỏi.

Đông Linh lập tức liếc trắng mắt nhìn nàng.

“Thế tử ở cùng với các thiếu gia trong phủ, Từ di nương, ta biết ngươi muốn ở bên Thế tử, nhưng không được, đây là sự kiêng kỵ.” Giọng Kỷ Sơ Hòa không cho phép nghi ngờ.

“Vậy bên cạnh Thế tử còn thiếu nha hoàn chăm sóc không? Ta chỉ như một nha hoàn chăm sóc bên cạnh Thế tử cũng không được sao?” Từ Yên Nhi hai mắt đẫm lệ, nàng thật sự cảm thấy rất tủi thân, muốn được Thế tử an ủi.

“Từ di nương, những lời này ngươi nói ra chính ngươi có tin không? Ngươi ở bên cạnh Thế tử thật sự có thể chịu đựng được sự cô đơn sao?” Đông Linh không nhịn được châm chọc một câu.

“Đông Linh, ngươi câm miệng cho ta! Hoàn toàn không phải như ngươi nghĩ! Không phải ngươi bị người ta tố cáo ăn trộm, cũng không phải ngươi suýt chút nữa bị xử tử! Chỉ có ở bên cạnh Thế tử lòng ta mới có thể yên ổn.” Từ Yên Nhi vừa nói vừa khóc không ngừng.

“Từ di nương, ta biết sự lo lắng của ngươi, ngươi sợ còn có chuyện gì nhắm vào ngươi, đúng không?”

Câu hỏi này của Kỷ Sơ Hòa đã trực tiếp hỏi trúng trọng điểm.

Đây chính là điều mà Từ Yên Nhi sợ hãi.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi là di nương của Thế tử, nếu ngươi bị người ta hãm hại như vậy mà ta còn không bảo vệ được ngươi, đó là do ta, một chủ mẫu, đã thất trách.”

Đông Linh vẻ mặt sùng bái nhìn Kỷ Sơ Hòa.

Phu nhân sẽ bảo vệ Từ Yên Nhi, cũng nhất định sẽ bảo vệ nàng.

Phu nhân chính là chủ mẫu đẹp nhất, lương thiện nhất, bá khí nhất trên thế giới này!

Từ Yên Nhi cũng có chút cảm động.

--- Trang 156 ---

Trong lòng nàng có những cảm xúc lộn xộn, kỳ lạ.

Có một điều, nàng không thể không thừa nhận, nàng thực sự không bằng Kỷ Sơ Hòa.

Nàng không biết đương gia chủ mẫu còn phải xử lý nhiều chuyện đến thế.

Nàng từng nghĩ, đương gia chủ mẫu chẳng phải chỉ quản gia thôi sao, chỉ cần có tiền, có người, nàng cũng có thể quản tốt!

Trên đường đi, nàng tận mắt nhìn thấy Kỷ Sơ Hòa quán xuyến đủ mọi việc, đi qua bao nhiêu dịch quán, giao thiệp với bao nhiêu người phụ trách dịch quán, chỉ riêng việc trên dưới đút lót, đâu đâu cũng là lề lối.

Có mấy ngày, thời tiết không tốt, mưa mãi không dứt.

Bọn họ bị kẹt ở dịch quán.

Buổi tối, lại đột nhiên đổ một trận mưa như trút nước.

Nàng đã tắm nước nóng xong chuẩn bị nghỉ ngơi rồi.

Kỷ Sơ Hòa vẫn còn đang chỉ huy người sắp xếp lại xe ngựa.

Trên xe ngựa không chỉ có đủ loại trọng lễ, mà còn có lễ vật mừng thọ do Thái Hậu nương nương chuẩn bị, một chút sai sót cũng không thể có.

Cũng không biết còn mưa mấy ngày nữa, hàng hóa dỡ xuống xe cũng khá phiền phức, xe ngựa lại chỉ có thể đậu ở chuồng ngựa, rất dễ bị nước mưa làm ướt, Kỷ Sơ Hòa lập tức quyết đoán, lợi dụng lúc mưa yếu đi một chút, nhanh chóng dỡ tất cả đồ vật xuống.

Kết quả, tối hôm đó, chuồng ngựa sập.

Nếu không phải Kỷ Sơ Hòa quyết đoán, những đồ vật quý giá trên xe ngựa nhất định sẽ bị hư hại.

Tối đó, khi Kỷ Sơ Hòa trở về phòng nghỉ ngơi, trời đã gần canh tý.

Nàng nhìn qua cửa sổ thấy Kỷ Sơ Hòa toàn thân ướt sũng, đi được một đoạn đã hắt hơi mấy cái.

Thế tử ở bên cạnh Kỷ Sơ Hòa, nàng có thể thấy, Thế tử rất muốn chăm sóc nàng, nhưng nàng lại không giữ Thế tử lại.

Cái khí độ bình thản ung dung đó, lúc ấy khiến lòng nàng không khỏi một trận chua xót.

--- Chương 206: Giải quyết nội bộ, khiến người kính phục ---

Trở lại chuyện hành cung này, nàng ban đầu dám chống trả, hoàn toàn là vì nàng nghĩ mình là người của Hoài Dương Vương phủ, hơn nữa đây là dưới chân thiên tử, tùy tiện vu oan nàng như vậy, nhất định sẽ điều tra rõ sự thật, trả lại nàng sự trong sạch.

Thế nhưng, những chuyện xảy ra sau đó, khiến nàng một trận kinh hãi.

Việc điều tra sự thật hay không, thật sự không quan trọng.

Chết một người, cũng chẳng quan trọng như chết một con kiến.

Mạng của nàng, là Kỷ Sơ Hòa đã giữ lại.

Giờ đây, nàng thật sự không còn chút ý nghĩ nào muốn làm chủ mẫu nữa.

Làm một thiếp thất cũng không có gì không tốt! Không cần phải bận tâm nhiều chuyện như vậy.

Nhưng, nàng nhất định phải sinh một đứa con! Nếu không, địa vị còn không bằng Đông Linh!

Thấy Từ Yên Nhi hồi lâu không nói gì, Kỷ Sơ Hòa cho rằng, nàng vẫn còn đang sợ hãi.

“Từ di nương, ta có thể khẳng định nói cho ngươi biết, ta và mẫu phi đều sẽ không từ bỏ người của Hoài Dương Vương phủ chúng ta. Ngươi cũng không cần quá lo lắng đối phương thân phận thế nào, trời sập xuống có ta và mẫu phi chống đỡ.” Kỷ Sơ Hòa lại dịu giọng nói một câu.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 1033


“Nô tỳ đã dò la được một chuyện, vị trắc phi kia của Tam hoàng tử đã có thai rồi! Vì chuyện của Tào phi, nàng ta sợ Thái hậu sẽ trút giận lên nàng ta và đứa bé trong bụng, nên nàng ta không dám tiết lộ chuyện mang thai, lén lút dưỡng thai. Hơn nữa, gần đây nàng ta còn chuẩn bị giấu Hoàng hậu nương nương đi miếu cầu một lá bùa bình an cho đứa bé trong bụng. Đến lúc đó, Tam hoàng tử cũng sẽ lén lút đi cùng nàng ta. Đây sẽ là một cơ hội tốt để trừ bỏ Tam hoàng tử.”

“Tin tức có đáng tin không?” Tứ hoàng tử trầm giọng hỏi.

“Nô tỳ lấy mạng mình ra đảm bảo, vô cùng đáng tin!”

“Tốt! Hắn có thể giết ta, tại sao ta lại không thể giết hắn! Hắn chết rồi, sẽ không còn ai tranh giành với ta nữa!”

“Tứ điện hạ cứ yên tâm, chỉ cần Tam hoàng tử chết đi, địa vị của Tứ điện hạ mới càng ngày càng vững chắc, Tứ điện hạ còn có Thái hậu chống lưng nữa! Tam hoàng tử thật sự chết rồi, Tứ điện hạ cũng coi như là đã giúp Thái hậu nương nương trút được một ngụm ác khí.”

“Nàng nói không sai!” Tứ hoàng tử đã hoàn toàn nghe lọt tai.

Tứ hoàng tử tuy bề ngoài có vẻ không nơi nương tựa.

La gia trước kia dù sao cũng là một trong những quyền quý hàng đầu Đại Hạ, trong bóng tối cũng đã bồi dưỡng không ít môn sinh và ám vệ sát thủ.

Chỉ là, những người này sau khi La gia sụp đổ, chỉ có thể ẩn mình vào bóng tối.

【Chương 581: Lấy đạo của người, trả lại thân người】

Một phần, theo La Kế Huân đi lưu đày, bảo vệ an toàn cho thiếu chủ La gia.

Một phần khác, lẳng lặng đi theo bên cạnh Tứ hoàng tử.

Những thế lực này đối với Tứ hoàng tử mà nói, không thể đóng vai trò thực chất gì, chỉ có thể bảo vệ an toàn cho chàng vào những thời khắc quan trọng mà thôi.

Vào thời điểm này, chúng lại thực sự có thể phát huy tác dụng.

Hối Hưng trà lâu, phòng riêng đắt nhất.

Kỷ Sơ Hòa đặt sổ sách tài chính của các cửa hàng hoàng gia trong tháng này trước mặt Triều Tứ Hải.

“Triều công công, còn phải làm phiền người giao những cuốn sổ sách này cho Hoàng thượng xem xét.”

“Thế tử phu nhân, lần này người không muốn vào cung, lại cứ muốn nô tài ra ngoài cung lấy sổ sách, khiến Hoàng thượng rất không vui. Thực sự làm lão nô sợ chết khiếp, còn sợ Hoàng thượng sẽ không đồng ý.”

“Triều công công uống trà đi, trấn an tinh thần.” Kỷ Sơ Hòa đích thân rót cho Triều công công một chén trà.

“Đa tạ Thế tử phu nhân, người thật sự quá khiêm tốn với lão nô rồi.” Triều công công vội vàng nhận lấy chén trà.

“Thật ra, hôm nay ngoài việc để Triều công công đến lấy sổ sách, ta còn có mục đích khác.” Kỷ Sơ Hòa nói xong, vỗ nhẹ tay một cái.

Cửa mở ra, Xuân Sinh bưng một cái hộp gỗ bước vào.

Triều công công vừa nhìn thấy Xuân Sinh, tay đang bưng chén trà liền không kìm được mà run rẩy, ánh mắt không ngừng đánh giá Xuân Sinh.

Lần trước chỉ là nhìn đứa bé này từ xa, đã cảm thấy nó giống mẫu thân đã mất của mình đến vậy.

Giờ đây nhìn gần thế này, lại càng cảm thấy nó giống mẫu thân mình hơn nữa.

Hơn nữa, cái cảm giác thân thiết tự nhiên nảy sinh ấy cũng càng lúc càng nồng đậm.

“Triều công công, những cửa hàng này đều là do Xuân Sinh bôn ba khắp nơi buôn bán đã giúp ta tìm được. Hiện tại những cửa hàng này đều đã đi vào hoạt động rồi, ta chọn một vài cửa hàng đang có lợi nhuận muốn tặng cho Triều công công, còn mong Triều công công vui lòng nhận lấy.”

“Cái này, cái này không được đâu!” Triều công công vội vàng từ chối.

“Triều công công, người cứ yên tâm, những cửa hàng này do tiểu nhân quản lý, tuyệt đối sẽ không gây cho người bất kỳ phiền phức nào. Người chỉ cần mỗi tháng nhận một khoản lợi nhuận là được.” Xuân Sinh đúng lúc chen vào một câu.

Triều công công đã hiểu ra.

Thế tử phu nhân hôm nay chính là nhắm vào ta mà đến!

Những cửa hàng do chính con trai ta quản lý, ta làm sao có thể từ chối được?

Hơn nữa, còn để ta và Xuân Sinh gặp mặt. Một khi đã có qua lại về mặt làm ăn, sau này, số lần gặp mặt chẳng lẽ còn ít sao?

Thế nhưng, Xuân Sinh lại nằm trong tay Kỷ Sơ Hòa. Nhìn thái độ cung kính của Xuân Sinh đối với Kỷ Sơ Hòa, ta muốn đưa Xuân Sinh đi, đưa đi thật xa, tránh xa mọi chuyện thị phi, e rằng Xuân Sinh cũng sẽ không nghe theo ta.

Dù cho ta có nói với Xuân Sinh rằng ta chính là phụ thân ruột của nó. Để Xuân Sinh chọn lựa giữa người phụ thân ruột là ta và chủ tử Kỷ Sơ Hòa đây, Xuân Sinh cũng sẽ không chút do dự mà chọn Kỷ Sơ Hòa.

Hiện tại, điều duy nhất khiến ta có chút may mắn là.

Xuân Sinh nằm trong tay Kỷ Sơ Hòa, chứ không phải trong tay Hoàng thượng.

Hôm nay, ta không thể từ chối những lợi ích này nữa rồi.

Chỉ là không biết, ván cờ này của Thế tử phu nhân, rốt cuộc là mưu toan điều gì!

Ta có một cảm giác, chuyện này không hề nhỏ.

“Thế tử phu nhân hào phóng như vậy, vậy thì lão nô cung kính không bằng tuân mệnh, xin nhận lấy.” Triều Tứ Hải cuối cùng cũng đồng ý.

Xuân Sinh vội vàng đưa bản khế đất trong hộp lên, “Triều công công, xin vui lòng nhận cho.”

“Được, được.” Triều công công nhận lấy, ánh mắt vẫn còn nhìn Xuân Sinh.

“Phu nhân, tiểu nhân xin cáo lui trước.”

“Đi đi.” Kỷ Sơ Hòa gật đầu đáp lại.

Sau khi Xuân Sinh lui xuống, ánh mắt Kỷ Sơ Hòa rơi trên người Triều Tứ Hải.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 1034


“Đúng! Phu nhân đã nói như vậy rồi, ngươi còn sợ gì nữa? Từ di nương, ngươi không phải rất lợi hại sao? Sao thoáng cái đã bị dọa mất mật rồi?” Đông Linh bước lên, chọc chọc vai Từ Yên Nhi.

Từ Yên Nhi đẩy tay Đông Linh ra, một vẻ tức giận.

“Ta biết rồi, ngươi chỉ giỏi ngang ngược trong nhà thôi.”

Từ Yên Nhi không đáp lại, ngược lại xoay người lại nhìn Kỷ Sơ Hòa.

“Phu nhân, ta biết rồi.” Thái độ của Từ Yên Nhi lần đầu tiên mềm mỏng như vậy.

Kỷ Sơ Hòa bước lên, vỗ vỗ vai Từ Yên Nhi.

“Bất kể trước đây có mâu thuẫn gì, chúng ta hãy xóa bỏ hết đi. Ta là chính thê của Thế tử, các ngươi là di nương của Thế tử, chúng ta là người một nhà, chúng ta hãy sống tốt cuộc sống của mình, hòa thuận êm ấm hơn tất cả mọi thứ.”

Đông Linh cảm động đến hai mắt đỏ hoe.

1_Từ Yên Nhi cũng hơi nghẹn ngào.

2_"Phu nhân, nếu Quý phi nương nương lại ra tay với chúng ta, thiếp và Từ di nương phải tự bảo vệ mình thế nào đây ạ?" Đông Linh muốn học một chút thủ đoạn từ phu nhân.

3_Từ Yên Nhi cũng mở to mắt chờ Kỷ Sơ Hòa lên tiếng.

4_"Lần này các ngươi làm rất tốt, kiên quyết không nhận, lại còn có dũng khí liều mình gây ra cảnh lưỡng bại câu thương. Sau này dù có gặp chuyện gì khác, các ngươi cũng làm tương tự, cố gắng hết sức để bảo vệ bản thân thật tốt." Kỷ Sơ Hòa ân cần nói với hai người.

5_"Vâng! Chúng nô tỳ nhớ rồi!" Đông Linh dùng sức gật đầu.

6_Kỷ Sơ Hòa cúi đầu nhìn cái bụng đang nhô lên của mình, giơ tay sờ sờ, ngay lập tức, em bé đã phản ứng lại nàng.

7_"Bảo bối vẫn ngoan chứ?"

8_"Ngoan, rất ngoan!"

9_Từ Yên Nhi vẻ mặt hâm mộ, "Đông Linh, ta có thể sờ một chút không?"

10_"Cứ sờ đi." Đông Linh hào phóng đáp lời.

11_Từ Yên Nhi đặt tay xuống, đứa bé lập tức không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng nàng vẫn rất vui và rất phấn khích.

12_"Từ di nương, đừng sốt ruột, sẽ có con thôi." Kỷ Sơ Hòa an ủi.

13_"Ừm." Từ Yên Nhi gật đầu.

14_"Chúng ta về trước đi, để phu nhân nghỉ ngơi sớm."

15_"Được."

16_Hai người lập tức hành lễ rồi lui ra ngoài.

17_Kỷ Sơ Hòa nhìn bóng lưng hai người rời đi, thở ra một hơi.

18_"Phu nhân, người thật sự đã vì gia đình này mà lo lắng đến hao tâm tổn sức." Miên Trúc xót xa nhìn chủ nhân của mình.

19_Trên đường đi, người đã gầy đi nhiều.

20_"Giải quyết mâu thuẫn nội bộ, chẳng khác nào giải quyết được một mối lo lớn trong lòng, ta vui còn không kịp nữa là." Kỷ Sơ Hòa khẽ đáp.

21_"Phu nhân, sao người lại tốt đến thế! Tốt với bọn nô tỳ chúng ta, cũng tốt với di nương nữa."

22_Kỷ Sơ Hòa nắm tay Miên Trúc, "Cô bé ngốc, ngươi và Kỷ ma ma đều là người thân của ta."

23_"Thiếp và Kỷ ma ma trước kia đã từng nói, chúng thiếp sống là người của phu nhân, chết là quỷ của phu nhân! Kiếp sau, chúng thiếp vẫn muốn hầu hạ phu nhân, bầu bạn cùng phu nhân!"

24_"Đi chuẩn bị nước tắm đi, Lão phu nhân đặc biệt dặn dò, ngày mai không cần dậy sớm, để chúng ta nghỉ ngơi thật tốt, ta liền cung kính không bằng tuân mệnh vậy."

25_"Vâng, nô tỳ đi chuẩn bị ngay đây ạ."

26_Tuy nhiên, sự việc không như ý muốn.

27_Trời còn chưa sáng, Kỷ Sơ Hòa đã bị gọi dậy.

28_Nàng mơ mơ màng màng ngồi trên giường, không khỏi xoa xoa cái đầu hơi nhức nhối.

29_"Phu nhân, vừa rồi cô cô Thanh La đến truyền lời, nói Hoàng hậu nương nương triệu người và Vương phi vào cung."

30_"Hoàng hậu nương nương triệu ta và mẫu phi vào cung sao? Hôm qua không phải vừa mới gặp sao?"

31_"Ai mà biết được! Vương phi tối qua có lẽ còn chưa nghỉ ngơi tốt, giờ này cũng đã dậy rồi."

32_"Thay ta trang điểm đi." Kỷ Sơ Hòa đành phải cố gắng vực dậy tinh thần để rời giường.

33_Chỉ riêng việc rửa mặt, trang điểm, mặc đồ đã mất một canh giờ, sau đó vào cung thì trời cũng đã không còn sớm nữa.

34_Giờ này dậy, không tính là sớm.

35_Kỷ Sơ Hòa tranh thủ lúc trang điểm chợp mắt một lát, sau khi tỉnh táo hơn một chút, đầu óc nàng lại không kiểm soát được mà vận hành nhanh chóng.

36_Hoàng hậu nương nương không thể không có mục đích mà triệu các nàng vào cung.

37_Nhưng, mục đích này là gì đây?

38_Nàng tìm kiếm trong đầu những ký ức về kiếp trước.

39_Kiếp trước, nàng là vợ của một vị quan, thân phận địa vị tương đối thấp, không thể sánh bằng thân phận Thế tử phu nhân của Hoài Dương Vương phủ hiện giờ, tổng cộng cũng chỉ vào cung có hai lần mà thôi.

40_Hơn nữa, kiếp trước nàng vì tiền đồ quan lộ của Thẩm Thừa Cảnh mà chủ yếu suy đoán thánh ý, quan tâm nhiều đến chuyện triều chính, ngược lại không mấy để ý đến hậu cung.

41_Cho đến khi nàng chết, Hoàng thượng vẫn chưa lập Thái tử.

42_Hoàng hậu có một con trai và hai con gái, lần lượt là Đại công chúa và Tam hoàng tử, còn có một Thất công chúa.

43_Đại công chúa đã xuất giá.

44_Tam hoàng tử tư chất tầm thường, không khéo léo như Tứ hoàng tử.

45_Nhưng, cả triều đình đều biết, Tam hoàng tử đối với Hoàng thượng tràn đầy kính yêu và sùng bái, gần như đến mức mê muội.

46_Trong lòng hắn chỉ có phụ hoàng của hắn.

47_Ngược lại Tứ hoàng tử, cũng cùng Tam hoàng tử vào triều nghe chính sự.

48_Hoàng thượng đôi khi hỏi hắn vài câu, hắn đều có thể nghị chính, có khi còn nói rất có lý, khiến một số lão thần đều liên tục khen ngợi.

49_Cùng một vấn đề, khi Hoàng thượng hỏi Tam hoàng tử, Tam hoàng tử luôn ấp úng không trả lời được.

50_Các quan trong triều ít nhiều đều có chút thất vọng về hắn.

1_ Tuy nhiên, Hoàng thượng đang ở độ tuổi sung mãn, không ai dám nhắc đến chuyện lập thái tử.

2_ Dù có thiện cảm với Tứ hoàng tử đến mấy, cũng không dám bộc lộ.

3_ Kiếp trước, Thẩm Thừa Cảnh đã có ý định đầu quân cho Tứ hoàng tử.

4_ Nàng cảm thấy không nên đưa ra quyết định sớm như vậy, vẫn cần phải quan sát thêm.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 1035


“Triều công công, những sản nghiệp này đều ở ngoài Đế đô, sau này, nếu người muốn để lại cho Xuân Sinh cũng sẽ tiện lợi hơn nhiều. Nếu người có tài sản nào cần chuyển nhượng, ta cũng có thể để Xuân Sinh giúp người giải quyết.”

Triều Tứ Hải không nhịn được cười, “Thế tử phu nhân, người thật sự tính toán thấu lòng người, mưu lược không sai sót.”

“Đa tạ công công khen ngợi.” Kỷ Sơ Hòa không hề cảm thấy đây là lời châm chọc.

“Tính mạng ta đây, chỉ sợ sau này chính là của Thế tử phu nhân rồi.”

“Triều công công không cảm thấy, cùng ta trên cùng một con thuyền, mọi chuyện tương lai đều có thể kỳ vọng sao?” Kỷ Sơ Hòa cười hỏi.

Triều Tứ Hải lập tức lộ vẻ mặt khổ sở, cảm giác như những nếp nhăn đều sâu thêm vài đường.

“Thế tử phu nhân đã vòng vo lớn như vậy, rốt cuộc là muốn nói gì với ta?” Hắn không nhịn được trực tiếp hỏi.

“Hiện tại đã không còn gì để nói nữa rồi. Đây là quà tạ ơn vì Triều công công đã giúp ta sắp xếp người ở bên cạnh Tứ hoàng tử.”

“Chính là Tố Tố đó sao? Nàng ta có thể đáng giá nhiều tiền như vậy sao?” Triều Tứ Hải vẻ mặt chấn động.

Hắn hồi tưởng lại yêu cầu của Kỷ Sơ Hòa lúc ban đầu.

Phải tìm một người được Tứ hoàng tử tin tưởng, hơn nữa, người này còn phải có thể dùng vào việc lớn, không phải kẻ ngu dốt, lại còn phải là người do chính hắn bồi dưỡng, sau khi tìm được thì giao cho Thế tử phu nhân là được.

Triều Tứ Hải là Đại nội tổng quản, tất cả cung nữ, thái giám trong cung đều do hắn quản lý, hắn làm sao có thể không cài cắm vài người của mình bên cạnh các chủ tử trong cung chứ? Đặc biệt là bên cạnh hoàng tử, nếu có thể giành được sự tin tưởng của hoàng tử, sau này có thể có tác dụng lớn.

Vì vậy, Kỷ Sơ Hòa đã trực tiếp đưa ra yêu cầu này.

Triều Tứ Hải cũng đáp ứng rất sảng khoái.

Người này, sẽ nghe theo sắp xếp của Kỷ Sơ Hòa, giúp làm một chuyện.

Triều Tứ Hải cũng không cần hỏi rõ sự việc là gì, cũng bớt đi phiền phức.

Cho đến khi La phế phi ra khỏi lãnh cung, Triều Tứ Hải mới cảm thấy, đây không phải là bớt chút phiền phức, mà là, phiền phức này lớn thật rồi!

Dù Kỷ Sơ Hòa không tìm hắn, hắn cũng sẽ tìm cơ hội gặp Kỷ Sơ Hòa một lần, hắn muốn hỏi rõ ràng, Kỷ Sơ Hòa rốt cuộc đang mưu tính điều gì, đừng để dính vào chuyện gì mà hắn còn không biết là chuyện gì, chết một cách uổng phí.

“Thế tử phu nhân, đã chúng ta đều đã là người cùng một thuyền rồi, vậy ta có thể lắm lời hỏi một câu, người rốt cuộc muốn làm gì?”

“Vậy ta sẽ không che giấu công công nữa, nói thẳng đi. Thuở trước, vụ ám sát Thế tử ở họa phường, rõ ràng là do Hoàng thượng sắp đặt, lại gán tội này cho Tiêu Cẩm Trình. Sau đó, Hoàng thượng lại cho người truyền tin đến phụ vương ta, trưng cầu ý kiến của người xem có nên giữ lại tính mạng Tiêu Cẩm Trình hay không. Ta hy vọng, Hoàng thượng cũng có thể đưa ra lựa chọn này một lần.”

Triều Tứ Hải chợt bừng tỉnh.

Đây chính là lấy đạo của người trả lại thân người!

Hơn nữa, thủ đoạn còn độc ác hơn của Hoàng thượng một chút!

Người phụ nữ trước mắt này, hắn thật sự không nhìn thấu, cũng không biết làm sao để hình dung một người như vậy.

Chỉ có thể nói, may mắn thay, hắn đã không đứng ở phía đối lập với nàng.

“Triều công công, ta đối với người có thể nói là đã dốc hết lòng. Người không muốn Xuân Sinh bị bại lộ, ta hiểu rõ nguyên nhân là gì. Tin rằng không cần ta nhắc nhở, người cũng sẽ hiểu làm sao để bảo toàn Xuân Sinh.”

Triều Tứ Hải gật đầu thật mạnh, “Vâng, ta hiểu.”

Kỷ Sơ Hòa hiện giờ chính là muốn lấy gậy ông đập lưng ông.

Sau này thì sao?

Điều nàng muốn, chính là khiến cả thiên hạ này phải đổi thay!

Triều Tứ Hải trở về cung phục mệnh.

Chỉ nói về việc kinh doanh của các cửa hàng hoàng gia.

Hoàng thượng xem xong những cuốn sổ sách này, hoàn toàn không thể tìm ra một chút sai sót nào. Hơn nữa, trong tình cảnh năm nay như vậy, Kỷ Sơ Hòa còn có thể làm được, ngay tháng đầu tiên đã có lợi nhuận, thực sự không dễ dàng.

【Chương 582: Cuộc tranh chấp mẹ chồng nàng dâu, nghe theo ai】

Có thể thấy, Kỷ Sơ Hòa cũng đã dốc hết tâm tư vào việc kinh doanh các thương hiệu của hoàng gia.

“Triều Tứ Hải, ngươi thấy nàng ta có phải đã phát giác ra điều gì không? Ban đầu, nàng ta còn muốn đến cung Hoàng hậu để bẩm báo với trẫm, giờ thì ngay cả cung cũng không muốn vào nữa rồi.”

“Hoàng thượng, cho dù đúng như người nghĩ, điều này chẳng phải càng chứng tỏ sự đặc biệt và đáng quý của Thế tử phu nhân sao?” Triều Tứ Hải khẽ trả lời.

Câu nói này khiến long nhan Hoàng thượng đại duyệt.

“Ngươi nói không sai! Chính là như vậy!”

Khóe môi Triều Tứ Hải cong lên một nụ cười, hắn cung kính cúi đầu, không tiếp lời nữa.

Hoàng hậu nhìn những ngân phiếu được đưa đến, ánh mắt hơi tối lại.

Tuy không nhiều, nhưng Kỷ Sơ Hòa quả thật đã thực hiện lời hứa.

Sau khi lợi nhuận của các cửa hàng hoàng gia được chia năm mươi năm mươi với Hoàng thượng, phần thuộc về Kỷ Sơ Hòa đã hoàn toàn được đặt trước mặt nàng.

“Mẫu hậu.” Tam hoàng tử từ bên ngoài đi vào.

Hoàng hậu đặt ngân phiếu sang một bên.

Tam hoàng tử vừa nhìn đã chú ý đến những ngân phiếu này, “Mẫu hậu, số tiền này từ đâu mà có?”

“Kỷ Sơ Hòa sai người đưa đến.”

“Là lợi nhuận của các cửa hàng hoàng gia mà nàng ta nói lần trước sao? Mẫu hậu, số tiền này không thể nhận được! Vạn nhất để phụ hoàng biết được, nhất định sẽ nghi ngờ chúng ta có ý đồ xấu!”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 1036


5_ Vì vậy, nàng âm thầm để ý đến Tam hoàng tử, và quả nhiên đã phát hiện ra một số bí mật ít người biết.

6_ Tam hoàng tử này không hề đơn giản.

7_ Nàng tin chắc rằng vị trí Thái tử trong tương lai nhất định sẽ thuộc về Tam hoàng tử.

8_ Kiếp này, vì Hoài Dương Vương phủ, nàng phải tính toán thật kỹ.

9_ Tiêu Yến An cũng phải vào cung, nhưng người muốn gặp khác, nên đợi cùng Vương phi và Kỷ Sơ Hòa vào cung.

10_ Lần này, Vương phi và Kỷ Sơ Hòa mỗi người một cỗ xe ngựa, Tiêu Yến An cưỡi ngựa đi theo.

11_ Hắn không đi theo bên cạnh xe ngựa của Kỷ Sơ Hòa, mà đi sát bên xe ngựa của Vương phi.

12_ Vương phi cảm thấy hắn hình như có chuyện muốn nói với mình, nhưng cũng không chủ động nói ra.

13_ Vừa đến Đế đô đã xảy ra một số chuyện, hắn không còn là đứa trẻ khi đến lần trước nữa, đã biết nhìn nhận, suy nghĩ và có khả năng phán đoán.

14_ Đã đến lúc hắn phải trưởng thành rồi.

15_ “Mẫu phi.” Tiêu Yến An cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng.

16_ “Chuyện gì?” Vương phi nhàn nhạt đáp lại.

17_ “Mẫu phi, con xin lỗi.” Tiêu Yến An khẽ nói lời xin lỗi.

18_ Vương phi sững sờ, không ngờ hắn lại đột nhiên xin lỗi.

19_ “Mẫu phi, trước đây là con vô tri, không hiểu được khổ tâm của mẫu phi và phụ vương, còn một mực cãi lại mẫu phi phụ vương.”

20_ “Con có thể hiểu được khổ tâm của phụ vương và mẫu phi, điểm này đã đủ rồi. Hôm qua trong cung, những lời con đối đáp với La Quý phi, có phải cũng là Hòa nhi đã chỉ điểm cho con không?”

21_ “Phu nhân nói, bảo con phải vứt bỏ thể diện, học cách ngụy trang bản thân.”

22_ “Con làm rất tốt.”

23_ “Mẫu phi, sau này con nhất định sẽ không để mẫu phi thất vọng nữa.”

24_ “Mẫu phi cũng chưa từng thật sự thất vọng về con.”

25_ 【Chương 207: Chia rẽ ly gián, đổ thêm dầu vào lửa】

26_ “Mẫu phi yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ tốt gia đình chúng ta.” Tiêu Yến An khẽ thề.

27_ Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, hắn đã thực sự hiểu ra rất nhiều điều.

28_ “Mẫu phi tin con.” Trong lòng Vương phi một trận an ủi.

30_--- Trang 157 ---

31_Xe ngựa từ từ dừng lại, lập tức có hai thái giám nhỏ tiến lên đón.

32_ “Nô tài bái kiến Vương phi, Thế tử, Thế tử phu nhân.”

33_ “Miễn lễ.” Vương phi khẽ đáp.

34_ “Hoàng thượng có lệnh, xin mời Thế tử đến Ngự thư phòng chờ trước.” Một người trong số đó nói với Tiêu Yến An.

35_ “Xin làm phiền công công dẫn đường.”

36_ “Thế tử mời.”

37_ “Mẫu phi, phu nhân, con đi Ngự thư phòng trước đây.” Tiêu Yến An nói với Vương phi một tiếng, rồi đi theo công công vào cung môn, đi về phía đông.

38_ Một thái giám nhỏ khác là để nghênh đón Vương phi và Kỷ Sơ Hòa.

39_ “Vương phi, Thế tử phu nhân mời.”

40_ Kỷ Sơ Hòa đi theo bên cạnh Vương phi bước vào cung môn.

41_ Đột nhiên, hai đội thị vệ canh giữ cung môn tuần tra đến đây, lướt qua các nàng.

42_ Kỷ Sơ Hòa cảm thấy một ánh mắt rơi trên người mình, chậm rãi ngẩng đầu lên.

43_ Chỉ thấy trong hai đội thị vệ này, còn có một nam tử mặc quan phục màu xanh đen đi song song với họ!

44_ Bộ quan phục này, nàng nhận ra!

45_ Khuôn mặt này, nàng càng không xa lạ!

46_ Thẩm Thừa Cảnh!

47_ Hắn sao lại ở đây!

48_ Lại còn mặc bộ quan phục này!

49_ Suy nghĩ của Kỷ Sơ Hòa có chút hỗn loạn.

50_ Nàng nhận được tin, sau khi Cảnh thị chết, Kỷ Thanh Viện và Thẩm Thừa Cảnh cũng biến mất.

1_ cũng đoán được, hai người này chắc chắn đã rời khỏi Hoài Dương rồi.

2_ Cô ấy nghĩ, cho dù Thẩm Thừa Cảnh và Kỷ Thanh Viện có đến Đế đô, cũng không thể có được cơ duyên kiếp trước!

3_ Bởi vì, cơ duyên kiếp trước của Thẩm Thừa Cảnh, đều là do cô ấy sắp đặt cho anh ta!

4_ Không ngờ, bọn họ thật sự đã đến Đế đô!

5_ Lại còn có được cơ duyên tốt hơn kiếp trước!

6_ Thẩm Thừa Cảnh không có bất kỳ bối cảnh và sự giúp đỡ nào, làm sao có thể mặc bộ quan phục này trong thời gian ngắn như vậy?

7_ Bộ quan phục này thuộc về chức vụ Lục sự của Cửu Khanh Vệ Úy Tự, chức Tòng thất phẩm!

8_ Chủ yếu phụ trách ghi chép các loại sự vụ trong Thủ Cung Thự, và trình tấu văn thư.

9_ Cô ấy nhớ rất rõ ràng, kiếp trước, Thẩm Thừa Cảnh phải đến ba năm sau khi họ đến Đế đô mới leo lên được vị trí này!

10_ Cô ấy không thể nào hiểu được, Thẩm Thừa Cảnh đã gặp được cơ duyên này như thế nào, mà có thể trong thời gian ngắn như vậy, lại có được một chức quan Tòng thất phẩm!

11_ Vương phi nhìn ra sắc mặt Kỷ Sơ Hòa có vẻ khác lạ, nhưng không hỏi gì cả.

12_ Đây là trong cung, cho dù có chuyện gì cũng không thích hợp để nói ở đây.

13_ Kỷ Sơ Hòa chỉnh lại tâm trạng, chuẩn bị sau khi ra cung hôm nay, sẽ lập tức phái người đi điều tra Thẩm Thừa Cảnh và Kỷ Thanh Viện.

14_ Cô ấy nhất định phải làm rõ, rốt cuộc Thẩm Thừa Cảnh đã làm thế nào để có được vị trí này!

15_ Thái giám đưa các nàng đến Tử Thần Cung rồi cáo lui, tiếp đó, cung nữ của Tử Thần Cung đón hai người vào.

16_ Hoàng hậu mặc bộ hoa phục ngồi trên ghế chủ vị, xem ra đang đợi các nàng.

17_ Vương phi và Kỷ Sơ Hòa lập tức tiến lên hành lễ.

18_ “Thần phụ bái kiến Hoàng hậu nương nương.”

19_ “Miễn lễ, ban tọa.” Hoàng hậu nâng tay lên.

20_ “Tạ Hoàng hậu nương nương.”

21_ Hai người ngồi xuống, chờ đợi Hoàng hậu nói tiếp.

22_ Ai ngờ, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng thông báo.

23_ “Quý phi nương nương đến.”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 1037


“Con vẫn quá không hiểu phụ hoàng của con rồi, con tưởng hiện giờ phụ hoàng của con không nghi ngờ chúng ta sao? Tiền bạc là thứ tốt, có thể làm rất nhiều chuyện cho con. Dù phụ hoàng của con có biết đi nữa, đây cũng là do Kỷ Sơ Hòa tự nguyện tặng cho chúng ta. Kỷ Sơ Hòa cũng có hiềm nghi lôi kéo hoàng tử, phụ hoàng của con lại có thể làm gì được Kỷ Sơ Hòa chứ?”

--- Trang 429 ---

Tam hoàng tử cảm thấy, những lời này có chút không đúng ý, nhưng lại không nghĩ đến những tình huống ô uế đó.

“Đúng vậy, nữ nhân Kỷ Sơ Hòa đó sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Nàng ta còn không sợ, chúng ta cũng chẳng sợ gì.” Tam hoàng tử tiếp lời.

Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn Tam hoàng tử một cái, những lời muốn nói đã đến cửa miệng lại nuốt trở vào.

Có những lời, không cần nói.

Có những lời, nói ra cũng vô ích.

Có những chuyện, vẫn phải để Tam hoàng tử tự mình giác ngộ, tự mình thể nghiệm.

Cũng may, điều duy nhất khiến nàng an ủi là Tam hoàng tử vẫn luôn muốn ngôi vị trữ quân, những gì nàng mưu đồ, những máu tươi dính trên tay nàng, đều là đáng giá.

“Mẫu hậu, người hôm nay gọi con đến, là có việc gì?”

“Chuyện khao thưởng tam quân đã được xác định rồi. Mẫu hậu nghi ngờ, Hoàng thượng sẽ nhân cơ hội chiến thắng, toàn quốc cùng vui mừng, triệu Huệ Dương Vương phu phụ đến Đế đô cùng chúc mừng. Lúc đó, chính là tử kỳ của Huệ Dương Vương phủ! Khoảng thời gian này, con không được tùy tiện ra khỏi cung, nhất định phải chú ý an nguy bản thân.” Hoàng hậu trịnh trọng căn dặn.

Tam hoàng tử lộ vẻ khó xử, lại không dám nói ra sự thật.

“Lời của mẫu hậu, con đều không nghe sao?” Hoàng hậu nghiêm giọng chất vấn.

“Nhi thần tuân lệnh.” Tam hoàng tử lập tức đáp lại.

Tam hoàng tử trở về tẩm cung của mình, liền thấy Tần Vũ Mạt đang đứng đợi chàng ở ngoài cửa cung.

“Vũ Mạt, sao nàng không đợi trong phòng, trời còn lạnh thế này, vạn nhất bị phong hàn thì làm sao? Nàng giờ còn đang mang thai, ngàn vạn lần phải chú ý thân thể.” Tam hoàng tử lập tức bước tới, nắm lấy tay Tần Vũ Mạt.

Tần Vũ Mạt nắm ngược tay Tam Hoàng tử, “Thiếp thân cũng là lo lắng cho Điện hạ. Vừa rồi Điện hạ đi gặp Mẫu hậu, đã nói chuyện gì với Mẫu hậu vậy ạ?”

Vừa nhắc đến chuyện này, nụ cười trên mặt Tam Hoàng tử lập tức cứng đờ.

Chàng đã đồng ý với Tần Vũ Mạt rằng ngày mai sẽ cùng nàng đến chùa cầu phúc cho hài nhi trong bụng nàng. Giờ đây, Mẫu hậu lại không cho chàng ra cung, chàng cũng đã đồng ý với Mẫu hậu rồi, thế là chàng rơi vào thế khó xử.

“Vũ Mạt, chúng ta vào trong phòng rồi nói nhé.”

Tâm trạng Tần Vũ Mạt có chút trùng xuống, luôn cảm thấy chuyện nàng đi cầu phúc cũng sẽ không thuận lợi.

Thai nhi này, nàng mang có thể nói là kinh tâm động phách, đến giờ vẫn không dám công khai.

Thái hậu đã giết nhiều người trong cung để báo thù cho Tào Phi và hoàng tử chưa chào đời, chuyện này thật sự đã khiến nàng sợ hãi.

Nàng mang thai vào thời điểm then chốt này, chắc chắn sẽ trở thành cái gai trong mắt Thái hậu.

Nàng chỉ là một trắc thất của Thái tử, Thái hậu muốn đối phó với nàng thì dễ dàng biết bao, nàng ngay cả phòng bị cũng không có cách nào.

Nếu Hoàng hậu cũng quan tâm đến thai nhi này của nàng, có lẽ còn có thể đồng lòng bảo vệ con nàng, nhưng Hoàng hậu cũng bị cấm túc rồi, Hoàng hậu cũng chưa chắc đã để tâm đến đứa trẻ trong bụng nàng.

Chính vì nàng lo lắng quá mức, mới muốn đi cầu phúc cho con, mong con mình bình an giáng thế, ngoài ra, nếu cầu được là một bé trai thì càng tốt.

Hai người trở lại phòng, Tam Hoàng tử cất lời khuyên nhủ ân cần: “Vũ Mạt, nàng không phải nói, gần đây thai tượng có vẻ không ổn sao? Hay là chúng ta cứ ở trong cung, đừng ra cung cầu phúc nữa, e rằng đường núi gập ghềnh, lại làm hại đến nàng và thai nhi trong bụng.”

“Điện hạ, không phải đã nói rồi sao, ngày mai chàng hạ triều sớm sẽ cùng thiếp thân ra cung cầu phúc cho hài nhi của chúng ta?” Tần Vũ Mạt lập tức cảm thấy tủi thân đầy bụng, nước mắt cũng tuôn rơi.

“Đang yên đang lành, sao lại khóc?” Tam Hoàng tử vội vàng đưa tay lau nước mắt cho nàng.

“Cái gì gọi là đang yên đang lành? Điện hạ, chàng nói cho thiếp thân biết, đã nói rõ ràng rồi, tại sao lại không đi nữa? Nếu là lý do chính đáng, thiếp thân tuyệt đối sẽ không vô lý gây sự.”

“Mẫu hậu nói, chuyện khao thưởng tam quân đã được định đoạt, Hoàng thượng rất có thể sẽ để Hoài Dương Vương phu phụ đến Đế đô cùng nhau ăn mừng thắng lợi chiến sự, mượn cơ hội này trừ khử Hoài Dương Vương, Mẫu hậu lo lắng an nguy của ta, nên mới không đồng ý cho ta tùy tiện ra cung.”

“Sự lo lắng của Mẫu hậu không phải không có lý, nhưng Hoàng thượng không phải vẫn chưa triệu Hoài Dương Vương vào cung sao? Vì còn chưa có chỉ dụ này, Đế đô vẫn thái bình, huống hồ, chúng ta là ngày mai đi, hai canh giờ là đủ để đi đi về về rồi. Chỉ cần cầu phúc xong cho con chúng ta, xin một phù bình an, chúng ta sẽ không bao giờ ra cung nữa.”

Tam Hoàng tử có chút khó xử.

Lời Hoàng hậu nói, chàng cũng muốn nghe.

Lời Tần Vũ Mạt nói cũng hợp tình hợp lý, chàng cũng không thể từ chối.

Tần Vũ Mạt lúc này không biết là tình huống gì, hình như cảm xúc đều không tự mình khống chế được, nàng cứ muốn đi, nhất định phải đi.

Dường như cũng có ý đối đầu với Hoàng hậu.

Nàng cứ liên tục rơi lệ.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 1038


24_ La Quý phi tay quạt nan, dáng vẻ yêu kiều bước vào, vừa nhìn thấy Vương phi và Kỷ Sơ Hòa đang ngồi trong điện, sắc mặt lập tức cứng lại.

25_ Kỷ Sơ Hòa và Vương phi cũng rất ngạc nhiên.

26_ Xem ra, hôm nay Hoàng hậu không chỉ muốn gặp riêng hai người họ, nhân vật chính còn có La Quý phi.

27_ Chẳng lẽ, chuyện của Vinh gia và La gia, Hoàng hậu nương nương cũng muốn nhúng tay vào sao?

28_ “Tham kiến Quý phi nương nương.” Kỷ Sơ Hòa và Vương phi đứng dậy trước, cùng nhau hành lễ với La Quý phi.

29_ La Quý phi không đáp lời, trực tiếp quay người hành lễ với Hoàng hậu, “Thiếp thân bái kiến Hoàng hậu nương nương.”

30_ “Quý phi miễn lễ, ban tọa.”

31_ “Tạ Hoàng hậu nương nương.” La Quý phi ngồi xuống ghế, hoàn toàn không có ý định để ý đến Kỷ Sơ Hòa và Vương phi.

32_ “Hoài Dương Vương phi, các ngươi cũng ngồi đi.” Vẫn là Hoàng hậu lên tiếng.

33_ Nếu không, Vương phi và Kỷ Sơ Hòa vẫn sẽ giữ tư thế hành lễ.

34_ “Bản cung nghe được vài lời đồn, Quý phi chủ động giảng hòa với Hoài Dương Vương phi, còn ban yến cho nội quyến của Hoài Dương Vương phủ, bản cung trong lòng vô cùng vui mừng.” Hoàng hậu liền tiếp lời.

35_ Sắc mặt La Quý phi càng thêm khó coi.

36_ Từ thái độ của nàng đối với Vương phi và Kỷ Sơ Hòa cũng có thể thấy rõ, như nước với lửa!

37_ Thật sự khiến nàng ta tức chết, cũng không biết tin tức này từ đâu truyền ra.

38_ Nói nàng ta chủ động tỏ ý tốt với Hoài Dương Vương phi.

39_ Làm sao nàng ta có thể chủ động tỏ ý tốt với Vinh thị! Điều này quả thực là một sự sỉ nhục lớn!

40_ Nhưng, nàng ta lại không thể phủ nhận.

41_ Nếu không, chuyện hành cung sẽ bị truyền ra ngoài, Hoài Dương Vương phủ mất mặt là chuyện nhỏ, quyền lực hiệp lý Lục cung của nàng ta bị đe dọa, đó mới là chuyện lớn!

42_ Loại tin đồn này, sẽ không phải là Hoàng hậu truyền ra đấy chứ?

43_ Muốn thu hồi quyền lực hiệp lý Lục cung của nàng ta sao?

44_ “Hoàng hậu nương nương, người cũng biết đó, Hoàng thượng có ý muốn hòa hoãn mối quan hệ giữa Hầu phủ và Quốc công phủ, Hoàng thượng mỗi ngày đều phải xử lý nhiều việc triều chính như vậy, đã đủ vất vả rồi, lại còn phải lo lắng chuyện nhà của thiếp thân, thiếp thân cũng thương Hoàng thượng.” La Quý phi nói xong, phe phẩy chiếc quạt trong tay.

45_ Vừa trình bày, vừa khoe khoang sự sủng ái của nàng ta.

46_ Từ khi nàng ta nhập cung, đã rất được Hoàng thượng sủng ái, số lần Hoàng thượng triệu nàng ta thị tẩm, cũng là nhiều nhất trong số các phi tần hậu cung.

47_ Cho nên, cũng chưa bao giờ coi Hoàng hậu ra gì.

48_ Lúc Hoàng thượng cho nàng ta hiệp lý Lục cung, Hoàng hậu chẳng phải vẫn ngoan ngoãn giao quyền ra đó sao, một chút oán giận cũng không dám có!

49_ “Quý phi có thể nghĩ như vậy, thật là biết đại cục, bản cung cũng muốn nhân cơ hội này, thay Hoàng thượng chia sẻ nỗi lo. Hoài Dương Vương phi.” Hoàng hậu đột nhiên gọi một tiếng.

50_ “Thần phụ có mặt.”

“Kết oán dễ nhưng hóa giải khó, nể mặt bổn cung, ngươi và Quý phi hãy hóa giải thù hận đi?”

Kỷ Sơ Hòa cảm thấy, Hoàng hậu thật sự rất giỏi khuyên giải hòa thuận, y như Hoàng thượng vậy.

Vốn dĩ, chỉ là đối đầu gay gắt, khuyên nhủ mãi, liền thành một mất một còn!

Đúng là xứng đôi vợ chồng.

Thì ra hôm nay triệu họ vào cung, chính là để châm ngòi cho La Quý phi, còn sợ trước đó đốt chưa đủ.

“Hoàng hậu nương nương nói quá rồi, kỳ thực, thần phụ từ sớm sau khi từ hôn với nhà họ La đã triệt để cắt đứt quan hệ với nhà họ La, từ đó, ai nấy không liên quan gì đến nhau. Thật sự không biết, mối thù hận này từ đâu mà ra? Có phải là một số lời đồn không đúng sự thật, đồn đãi mãi, mọi người liền cho rằng nhà họ La và nhà họ Vinh không thể hòa hợp? Nếu thật sự là như vậy, thì đó đúng là một sự hiểu lầm to lớn a.” Vương phi chậm rãi mở lời.

Cái bẫy này, nàng ta mới không ngu ngốc mà chui vào.

Thù oán gì, một chút cũng không có.

Vinh Quốc Công phủ mới lười mà để ý tới Hầu phủ!

Trong mắt Hoàng hậu có nụ cười, Hoài Dương Vương phi này thật sự thông minh, chỉ sợ, nếu thật sự xảy ra xung đột, La Quý phi một chút lợi lộc cũng không vớt được!

Vương phi với vẻ mặt bình thản, suýt chút nữa khiến La Quý phi cắn nát lợi.

Thật sự muốn như Vinh thị đã nói, ai nấy không liên quan gì đến nhau!

Vậy tại sao bao nhiêu năm qua, nhà họ La luôn gắn liền với mấy chữ bội tín bỏ nghĩa này!

Bọn họ dù có làm bao nhiêu việc thiện, cũng không thoát khỏi bốn chữ này!

【Chương 208: Thế tử giấu tài, chỉ có hư danh】

Nhị tẩu đến nay vẫn chưa nhận được thiếp mời của bất kỳ ai, luôn bị người coi thường!

Thầy dạy vỡ lòng mà Hầu phủ để mắt tới, quay đầu liền đi tới Vinh Quốc Công phủ!

Hiện tại, lại càng ảnh hưởng đến việc bàn chuyện cưới hỏi của con cái Hầu phủ, mấy đứa trẻ đến tuổi bàn chuyện cưới gả, vậy mà đều không có bà mối nào đến cửa!

Ngay cả khi Hầu phủ của họ có địa vị cao như vậy, ngay cả khi nàng là Quý phi được Hoàng thượng sủng ái nhất, vẫn không có ai kết thân với Hầu phủ!

Chỉ cần có người của Quốc Công phủ ở đó, Hầu phủ đừng hòng ngẩng cao đầu lên được!

Cái này còn gọi là không có thù, không có oán sao?

Nàng không tin, danh tiếng của La phủ vẫn không có cách nào khôi phục mà không có tác động của Quốc Công phủ!

Hoàng hậu nhìn dáng vẻ nhẫn nhịn của La Quý phi, liền biết, với cái đầu của La Quý phi, tuyệt đối sẽ không thấu hiểu được ý đồ thực sự của Hoàng thượng, còn tưởng rằng Hoàng thượng thật sự muốn hai nhà Vinh La làm hòa.

Cho nên, vẫn phải nàng ta châm ngòi.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 1039


Cuối cùng, Tam Hoàng tử đau lòng ôm nàng vào lòng, “Được rồi, đừng khóc nữa, ta nghe nàng. Sáng sớm mai, ta sẽ sắp xếp cho nàng ra cung trước, sau đó, hạ triều xong, ta lập tức hội hợp với nàng, chúng ta đi sớm về sớm.”

Tần Vũ Mạt lúc này mới hé một nụ cười, gật đầu.

Để không cho Hoàng hậu biết, Tam Hoàng tử còn cố ý tinh giảm một số thị vệ đi theo bảo vệ họ.

Vừa hạ triều, chàng liền lập tức ra cung.

Chàng không biết rằng, vừa ra cung, người của Tứ Hoàng tử đã bám sát họ.

Ngôi chùa cầu phúc nằm trên núi cách năm dặm về phía Nam thành, xe ngựa có thể đi thẳng lên.

Ngôi chùa này rất linh nghiệm, hương khói thịnh vượng, trên đường từ Đế đô đến chùa, người qua lại tấp nập.

Theo lý mà nói, muốn ám sát Tam Hoàng tử, căn bản không có cơ hội ra tay.

Nhưng lần này, Tứ Hoàng tử đã dốc hết vốn liếng.

Điều động toàn bộ là tử sĩ.

Bất thành, tức thành nhân!

Bất chấp mọi giá, cũng phải trừ khử Tam Hoàng tử!

--- Chương 583: Thừa cơ hội này, ném đá giếng ---

Có thể ra cung, Tần Vũ Mạt tự nhiên rất vui vẻ, bị giam trong cung lâu như vậy, nàng đã sớm không chịu nổi.

Tam Hoàng tử nhìn thấy nụ cười của Tần Vũ Mạt, tâm trạng cũng theo đó mà tốt lên, chàng đưa tay ôm Tần Vũ Mạt vào lòng.

“Vũ Mạt, ta hứa với nàng, tương lai nhất định sẽ để nàng làm Hoàng hậu của ta.”

“Có tấm lòng này của Điện hạ, thiếp thân dù với thân phận gì ở bên cạnh Điện hạ cũng đã mãn nguyện rồi.”

“Vút!” Đột nhiên, một mũi tên sắc bén bắn xuyên qua cửa sổ xe!

Trực tiếp ghim phát kế của Tần Vũ Mạt vào thành xe!

“A!” Tần Vũ Mạt sợ hãi hét lên một tiếng.

Tam Hoàng tử lập tức bảo vệ Tần Vũ Mạt, ôm chặt nàng vào lòng.

“Có thích khách! Bảo vệ Tam Điện hạ!” Thị vệ lập tức bao vây xe ngựa.

“Vút vút vút!” Tên không ngừng bắn về phía xe ngựa.

Những người xung quanh vừa thấy trận thế này, vội vàng tứ tán mà chạy.

“Giết người rồi! Giết người rồi!”

Sau một đợt tên bắn, thị vệ cũng có thương vong.

Một mũi tên xuyên qua thành xe, sượt qua cánh tay của Tam Hoàng tử, áo rách, da cũng bị sượt qua, máu không ngừng chảy.

Tần Vũ Mạt sợ ngây người.

Nàng không dám tưởng tượng, sao lại có người dám ám sát Tam Hoàng tử ngay gần Hoàng thành?

“Vút vút vút!” Lại một tràng tiếng tên bắn vang lên.

Số người trúng tên bên ngoài xe ngựa ngày càng nhiều.

“Tam Điện hạ, người ngồi vững! Thuộc hạ phải lập tức đưa người về thành!”

Bên ngoài truyền đến một tiếng hô, xe ngựa đột nhiên quay đầu, Tần Vũ Mạt ngã nhào vào lòng Tam Hoàng tử, nàng cảm thấy bụng dưới đau nhói.

“Vũ Mạt, nàng không sao chứ?” Tam Hoàng tử lo lắng hỏi.

“Ta không sao.”

Lời Tần Vũ Mạt vừa dứt, xe ngựa đột nhiên dừng khẩn cấp.

Xa厢 trực tiếp nghiêng sang một bên.

“A!” Tần Vũ Mạt kêu thảm một tiếng.

Tam Hoàng tử liều mạng bảo vệ nàng, cả hai vẫn ngã rất thảm.

Xa廂 đã bị hỏng, qua khe hở thấy người đánh xe bị một mũi tên trúng cổ.

Tình cảnh này, e rằng họ muốn về thành cũng không về được nữa.

Tam Hoàng tử buông Tần Vũ Mạt ra, lập tức chui ra khỏi xa厢.

“Điện hạ!” Tần Vũ Mạt ôm bụng gọi một tiếng.

“Vũ Mạt, nàng đừng sợ, họ là nhắm vào ta, chỉ cần ta không ở cùng nàng, nàng sẽ an toàn, nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để nàng xảy ra bất kỳ chuyện gì.”

“Điện hạ, đừng!” Tần Vũ Mạt lớn tiếng kêu lên.

Tam Hoàng tử vừa xuất hiện, mục tiêu của các thích khách lập tức tập trung vào người chàng.

Con đường dẫn về phía Hoàng thành đã bị chặn đứng, Tam Hoàng tử nhảy lên ngựa, chạy về phía ngược lại với Hoàng thành.

Các thị vệ còn sống cũng vội vàng đuổi theo Tam Hoàng tử cùng rời đi.

Thích khách cũng đuổi theo.

Tần Vũ Mạt chật vật bò ra khỏi xa廂, nha hoàn thân cận của nàng lập tức đỡ nàng dậy.

Nàng còn chưa kịp mở miệng, đã cảm thấy có thứ gì đó nóng hổi chảy ra từ h* th*n, cúi đầu nhìn xuống, là máu tươi đỏ thẫm, nắm chặt tay, một cơn đau bụng dữ dội ập đến.

“Con của ta, con của ta!” Tần Vũ Mạt như phát điên mà gào lên một tiếng.

Không lâu sau đó, một đội nhân mã chạy đến.

Thấy Tần Vũ Mạt, người dẫn đầu lập tức nhảy xuống ngựa.

“Mau! Mau đi cứu Tam Điện hạ, họ đã đi về phía đó rồi!” Tần Vũ Mạt nhẫn nhịn đau đớn chỉ về hướng Tam Hoàng tử rời đi.

Con của nàng đã không còn, Tam Điện hạ tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ tai nạn nào nữa!

Tin tức Tam Hoàng tử bị ám sát truyền đến tai Hoàng hậu, Hoàng hậu hai chân mềm nhũn, trực tiếp khuỵu xuống đất!

Khoảnh khắc tiếp theo, nàng cố gắng đứng dậy, chạy ra ngoài.

“Bản cung muốn gặp Hoàng thượng! Ai dám cản bản cung, giết không tha!” Hoàng hậu lớn tiếng gào lên.

Thị vệ ở cổng cung, không ai dám cản.

Nàng cứ thế, đầu tóc bù xù chạy ra ngoài!

Thái hậu đang thưởng hoa trong Ngự hoa viên, ánh mắt dừng lại ở một chỗ.

“Người kia là ai? Sao lại điên cuồng như vậy!”

“Bẩm Thái hậu nương nương, hình như là Hoàng hậu nương nương.”

“Người kia là Hoàng hậu sao?” Thái hậu cảm thấy không thể tin nổi, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Nô tỳ vừa nghe tin, Tam Điện hạ bị ám sát ngoài Hoàng thành!”

“Chết rồi sao?” Giọng nói của Thái hậu không một chút cảm xúc vang lên.

“Không biết có chết hay không.” Cung nữ khẽ trả lời.

Thái hậu khẽ cười, “Nàng ta vội vã như vậy, chắc là đi gặp Hoàng thượng cầu xin Hoàng thượng cứu Tam Hoàng tử. Ai gia cũng đi xem sao, dù sao cũng là cháu trai của ai gia, ai gia cũng rất quan tâm đến an nguy của Tam Hoàng tử.”
 
Back
Top Bottom