Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương

Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 80


Với sự hiểu biết của nàng đối với Thẩm Thừa Cảnh, người này rất coi trọng thể diện, không thể nào vì kiếm tiền mà bất chấp thủ đoạn đến mức này, trừ phi, có nguyên nhân khác.

“Xuân Sinh.” Kỷ Sơ Hòa khẽ gọi.

“Phu nhân.” Xuân Sinh lập tức đến trước mặt Kỷ Sơ Hòa.

“Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy theo dõi cửa hàng của Thẩm Thừa Cảnh, ta muốn biết tình hình cửa hàng của hắn ra sao.”

“Vâng, phu nhân.”

Xuân Sinh trước đây từng hành tẩu giang hồ, đầu óc linh hoạt, lại có chút công phu quyền cước, ở Vương phủ làm quản sự nhỏ e rằng có chút lãng phí tài năng.

Mặc dù kiếp trước Kỷ Sơ Hòa không có giao thiệp gì với Xuân Sinh, nhưng kiếp này nàng chuẩn bị giao cho Xuân Sinh trọng trách, coi như là tâm phúc.

Lần này, trước tiên hãy để hắn theo dõi cửa hàng của Thẩm Thừa Cảnh, xem hiệu quả làm việc.

Ngoại trừ các cửa hàng do Vương phi ban cho không cần lo lắng, thu nhập ổn định, thì các cửa hàng của nàng vẫn chưa kinh doanh tốt.

Hơn nữa, nàng còn muốn mua thêm một số gia nghiệp, thậm chí là nuôi một đội thương nhân.

Sau này Xuân Sinh còn nhiều việc phải phụ trách lắm.

Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, câu nói này một chút cũng không sai.

Không ai chê tiền nhiều, nàng cũng vậy.

Kỷ Sơ Hòa đối với hạ nhân từ trước đến nay không hề keo kiệt, những người được nàng chọn dùng đều là dùng người không nghi ngờ, nghi ngờ không dùng.

Mấy ngày nay, thông qua quan sát, nàng lại đề bạt một tỳ nữ hạng nhất, ban tên mới là Tương Trúc, do Miên Trúc đích thân chỉ dạy, những hạ nhân khác Kỷ ma ma cũng đang tùy thời điều chỉnh, Lưu Hoa Cung dần dần trở thành địa bàn của nàng, bị nàng kiểm soát chặt chẽ.

Tiếp theo, nàng cũng sẽ bồi dưỡng một số người phân tán vào trong Vương phủ, để phục vụ nàng.

Nàng bây giờ cũng coi như đã đứng vững gót chân trong Vương phủ, hơn nữa, quá trình này còn thuận lợi hơn nàng tưởng tượng.

“Phu nhân, Vương gia sai người đến mời phu nhân đến phủ nha một chuyến.” Tương Trúc bước vào, bẩm báo với Kỷ Sơ Hòa.

“Chắc là vì chuyện Binh Dịch Lục Sách.” Kỷ Sơ Hòa không chần chừ, lập tức đi đến phủ nha.

Trong phủ nha, ngoài Vương gia ra, bảy vị quận thủ đều có mặt, còn có vài vị tướng sĩ mặc khôi giáp, mọi người đang vây quanh một sa bàn để thương nghị.

Oh hố, các bằng hữu nếu thấy 52 Thư Khố không tệ, nhớ lưu lại trang web https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé~ Cầu xin đấy (>.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 81


Hiện tại mối quan hệ giữa Hoàng thượng và các phiên vương các nơi cũng đang ở thời kỳ đặc biệt, Hoàng thượng chắc chắn muốn nắm chặt tất cả các phiên vương trong tay, hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của ngài.

Nội dung Binh Dịch Lục Sách Kỷ Sơ Hòa cũng là sau khi cân nhắc các mặt mới viết ra.

Nếu không khéo sẽ khiến Vương gia rơi vào nghi ngờ ôm binh tự trọng.

Mà lần cải cách binh dịch này, trọng tâm là cắt giảm binh lực, cho dù truyền đến Đế đô, Hoàng thượng cũng sẽ không có ý kiến gì.

Thực ra, Kỷ Sơ Hòa còn một điểm không nói rõ.

Số lượng quân trong quân đội tuy đang giảm bớt, nhưng những người ở lại sẽ càng ngày càng tinh nhuệ.

Hơn nữa, toàn bộ Hoài Dương người tham gia quân đội cũng ngày càng nhiều.

Giống như thay máu vậy, từng đợt binh sĩ giải ngũ rời quân đội, lại có binh sĩ mới nhập ngũ.

Qua thời gian, Hoài Dương sẽ đạt đến cảnh giới nam tử đều là binh lính.

Cuộc nghị sự tiêu tốn gần một canh giờ.

Kỷ Sơ Hòa đứng một bên lắng nghe, tổng kết lại thì bước đầu tiên trong cuộc cải cách đã rất thành công, vài tháng tới sẽ là giai đoạn then chốt.

“Hòa nhi nghe những tin tức này, có ý kiến gì không?” Vương gia trước mặt mọi người hỏi ý kiến Kỷ Sơ Hòa.

“Không có ý kiến, đến nay, mọi việc đều tiến hành có trật tự.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng đáp.

“Đó là kế sách của Hòa nhi chu đáo, vẹn toàn mọi mặt.” Vương gia lại không kìm được mà khen ngợi.

Tiêu Yến An đã thay đổi cái nhìn rất nhiều về Kỷ Sơ Hòa.

Nghe cuộc thảo luận vừa rồi, thậm chí còn có chút sùng bái Kỷ Sơ Hòa.

Dù sao, có đánh chết hắn cũng không nghĩ ra được những điều này.

Sau khi nghị sự kết thúc, Vương gia để Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An về Vương phủ trước.

Tiêu Yến An bước đi không vững, được Thiêm Tài dìu đỡ chầm chậm di chuyển ra ngoài, mỗi bước đi đều đau thấu xương.

“Thương thế của Thế tử chưa lành, có cần ta nói với Phụ Vương, tạm thời không tham gia nghị sự, đợi vết thương lành hẳn rồi hãy nói.” Kỷ Sơ Hòa đề nghị.

“Không phải Phụ Vương bảo ta đến, là tự ta kiên quyết muốn đến.”

Kỷ Sơ Hòa có chút ngạc nhiên.

“Nàng nói đúng, đời người có rất nhiều việc phải làm, mà ta thân là Thế tử Vương phủ, lại là người kế thừa vương vị, cũng nên có trách nhiệm và gánh vác của riêng mình.”

“Nếu Thế tử có thể nghĩ như vậy thì tốt nhất rồi, vừa hay Phụ Vương còn chưa bổ nhiệm người phụ trách, ta thấy Thế tử rất phù hợp.”

“Nàng thật sự nghĩ ta làm được?” Tiêu Yến An có chút kinh ngạc.

Tài năng của Kỷ Sơ Hòa, hắn vô cùng khâm phục, được Kỷ Sơ Hòa công nhận như vậy, hắn cũng có chút đắc ý, xem ra, hắn cũng không phải là vô dụng.

“Chỉ cần Thế tử nguyện ý, nhất định sẽ làm được.” Kỷ Sơ Hòa cười gật đầu.

Những việc Thẩm Thừa Cảnh kiếp trước có thể làm, Tiêu Yến An cũng có thể làm được.

Khóe môi Tiêu Yến An cong lên nụ cười, “Chúng ta về phủ trước đi.”

“Được.”

Xe ngựa chầm chậm chạy về phía Vương phủ.

Đi được một đoạn không xa, một bóng người đột nhiên xông ra từ phía đối diện đường!

“Dừng —” Thiêm Hỉ lập tức kéo chặt dây cương.

Tiêu Yến An không ngồi vững suýt nữa ngã xuống, đau đến mức trên trán lập tức túa ra một lớp mồ hôi.

“Chuyện gì vậy?” Kỷ Sơ Hòa vén rèm xe hỏi, ánh mắt liền quét tới người đang ngã bên đường.

Chính là Từ Yên Nhi!

Từ Yên Nhi mặc một bộ y phục vải thô, trên đầu không có bất kỳ trang sức nào, chỉ dùng hai sợi dây vải bện thành hai bím tóc, trông rất mộc mạc.

Từ Yên Nhi ngẩng đầu nhìn Kỷ Sơ Hòa, ánh mắt mang theo vài phần khiêu khích.

Nàng ta chính là cố ý xông ra!

Cuối cùng cũng đợi được Thế tử ra khỏi phủ, sao nàng ta có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nàng ta không tin Thế tử không còn chút tình cảm nào với mình, nàng ta nhất định phải vãn hồi tình cảm của Thế tử đối với nàng ta!

Huống hồ, nàng ta và Triệu Khang chưa hề xảy ra chuyện gì, nàng ta vẫn còn trong sạch.

Thiêm Hỉ khi nhìn thấy Từ Yên Nhi thì đều ngây người.

Đây chắc chắn là cố ý đâm vào phải không?

“Phu nhân, vừa rồi nàng ta trực tiếp chạy từ ven đường ra, tiểu nhân tránh né không kịp nên đã đụng phải nàng ta.” Thiêm Hỉ nhỏ giọng giải thích.

“Người sao rồi? Không bị thương chứ?” Giọng Tiêu Yến An truyền ra từ trong xe ngựa.

“Thế tử, người thì không sao, chỉ là cái vò rượu nàng ta cầm bị vỡ rồi.” Thiêm Hỉ lập tức đáp.

“Đền cho nàng ta vài đồng, mau về phủ.” Tiêu Yến An đau đến mức lưng cũng ướt đẫm mồ hôi, chỉ muốn mau chóng về nằm sấp.

“Vâng.” Thiêm Hỉ xuống xe ngựa, lấy ví tiền ra.

“Từ Yên Nhi! Ta bảo ngươi đi đưa rượu ngươi đưa đi đâu rồi!” Đột nhiên, một tiếng quát giận dữ truyền tới.

Tiêu Yến An nghe thấy cái tên này, lập tức ngẩng đầu.

“Xe ngựa đâm trúng là Từ Yên Nhi, không phải lỗi của Thiêm Hỉ, là nàng ta cố ý.”

Kỷ Sơ Hòa vừa nói xong, Tiêu Yến An liền cúi đầu xuống, tay nắm chặt thành quyền, lớn tiếng quát: “Nếu là nàng ta tự mình đâm vào, không cần quản nàng ta, về phủ!”

Thiêm Hỉ lập tức lên xe ngựa.

Xe ngựa chầm chậm di chuyển.

“Ngươi vậy mà làm vỡ cả vò rượu này! Cái này đáng giá năm lạng bạc đó! Ngươi cái đồ vô dụng, ta nuôi ngươi có ích gì!”

“Ca, đừng đánh, đừng đánh! Muội không cố ý, muội thật sự không cố ý!”

“Năm lạng bạc này ngươi đền cho ta đi!”

“Muội đền, muội đền, cầu xin huynh đừng đánh muội.” Từ Yên Nhi đáng thương đáp lại.

“Ngươi có tiền mà đền sao? Xem ta hôm nay không đánh chết ngươi, cho ngươi nhớ đời!”

“A! Ca ca, đừng đánh nữa, muội biết lỗi rồi, muội thật sự biết lỗi rồi, sau này muội sẽ không dám làm vỡ vò rượu nữa, muội nhất định sẽ làm việc thật tốt…”

Tiếng kêu la thảm thiết càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 82


Kỷ Sơ Hòa nhận ra sắc mặt Tiêu Yến An cũng càng lúc càng khó coi.

“Dừng xe!” Cuối cùng, Tiêu Yến An không nhịn được quát một tiếng.

Xe ngựa lại một lần nữa dừng lại, Tiêu Yến An nhảy xuống xe ngựa, như thể vết thương trên người không còn đau nữa, bước nhanh về phía Từ Yên Nhi.

Từ Đại Dũng đang ấn đầu Từ Yên Nhi, vẫn liên tục đấm vào người nàng ta, đột nhiên, cổ tay bị nắm lấy, hắn quay đầu lại nhìn, phát hiện là Tiêu Yến An, lập tức cười cầu hòa.

“Ta tưởng là ai chứ, hóa ra là Thế tử biểu đệ a.” Từ Đại Dũng không biết xấu hổ, ỷ vào có huyết thống với Từ Thái phi dám gọi thẳng Tiêu Yến An là biểu đệ.

Tiêu Yến An kéo Từ Đại Dũng sang một bên, cúi đầu nhìn Từ Yên Nhi.

Từ Yên Nhi ngã ngồi trên đất, từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là nước mắt trong veo, vẻ đáng thương như thể có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

Tiêu Yến An vẫn không kìm được mà đau lòng một chút.

--- Chương 54: Ăn dưa tại hiện trường, đặc sắc vạn phần ---

“Nàng ta không phải chỉ làm vỡ một vò rượu thôi sao? Ngươi muốn đánh chết nàng ta sao?” Hắn quay người hỏi Từ Đại Dũng.

“Thế tử biểu đệ, ngươi không biết tình hình, nàng ta vụng về làm gì cũng không xong! Vò rượu này đáng giá năm lạng bạc đó! Nàng ta không phải lần đầu tiên làm vỡ, Từ gia chúng ta nuôi không nổi nàng ta đâu, nàng ta chính là không có mệnh tiểu thư mà lại mắc bệnh tiểu thư, không đánh thì không nhớ đời!” Từ Đại Dũng đáp lại một cách hùng hồn.

“Ca ca, có phải muội làm gì cũng không xong không? Bao nhiêu năm nay muội đã cống hiến cho Từ gia bao nhiêu? Các người đã lấy từ chỗ muội bao nhiêu tiền? Các người đều quên rồi sao?” Từ Yên Nhi lớn tiếng phản bác.

“Ngươi còn dám cãi lại!” Từ Đại Dũng lại muốn động thủ.

Tiêu Yến An trực tiếp đẩy Từ Đại Dũng một cái, “Ngươi còn dám động vào nàng ta thử xem!”

Ối chao, các bạn nhỏ nếu thấy thư viện 52shuku tốt thì nhớ lưu trang web https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé ~ Xin đó (>.Cổng truyền tống: Bảng xếp hạng, Hướng dẫn tìm sách, Văn đấu đá gia đình, Song trọng sinh

--- Trang 42 ---

Từ Yên Nhi ôm chặt lấy chân Tiêu Yến An, khóc lóc cầu cứu: “Thế tử, cứu ta.”

Kỷ Sơ Hòa ngồi trên xe ngựa nhìn cảnh này, lòng đầy bất lực.

Quả nhiên, Từ Yên Nhi không dễ dàng thoát khỏi như vậy.

Dù chuyện với Triệu Khang đã bị phanh phui, nhưng Tiêu Yến An vẫn còn nàng ta trong lòng, không thể làm ngơ nàng ta.

Chỉ cần nàng ta xuất hiện trước mặt Tiêu Yến An, liền có thể gây ảnh hưởng đến hắn.

“Không phải chỉ năm lạng bạc thôi sao, ta đền cho ngươi!” Tiêu Yến An sờ sờ người, phát hiện không mang theo ví tiền.

Hắn quay đầu nhìn về phía xe ngựa, gọi: “Thiêm Hỉ, lại đây!”

Thiêm Hỉ chạy nhanh tới, “Thế tử, có gì phân phó?”

“Lấy năm lạng bạc cho hắn!”

Thiêm Hỉ cầm ví tiền với vẻ khó xử, “Thế tử, tiền không đủ rồi, trong này nhiều nhất chỉ có hai lạng bạc vụn.”

Sắc mặt Tiêu Yến An cứng lại, nhìn về phía Kỷ Sơ Hòa.

Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng dặn dò Miên Trúc: “Đi đưa Thế tử năm lạng bạc.”

“Tiểu thư!” Miên Trúc không muốn, bày ra vẻ mặt nhăn nhó.

“Mau đi đi, đừng để Thế tử mất mặt.” Kỷ Sơ Hòa giục.

Miên Trúc đành phải đi về phía đó, từ trong ví tiền lấy ra bạc đưa tới.

“Bạc đã đền cho ngươi rồi, cút đi!”

“Thế tử, ngươi quản được nàng ta nhất thời, không quản được nàng ta cả đời đâu, cha mẹ ta đang tính để nàng ta gả cho Tống Viên ngoại, chủ tiệm lương thực lớn nhất Hoài Dương chúng ta, làm thiếp đó, Tống Viên ngoại đã sai người đến nhà ta mấy lần rồi, nàng ta sống chết không chịu, nhưng mà, dù nàng ta không chịu, chỉ cần cha mẹ ta đồng ý, nàng ta vẫn phải đi làm thiếp cho Tống Viên ngoại thôi.”

“Lời thừa quá, mau cút đi!” Tiêu Yến An mất kiên nhẫn quát một tiếng.

Từ Đại Dũng lườm Từ Yên Nhi một cái rồi mới rời đi.

Thân thể Từ Yên Nhi tựa vào lòng Tiêu Yến An, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt xung quanh, Tiêu Yến An dường như cũng không nghĩ đến việc giữ khoảng cách với nàng ta.

Ngẩng đầu lên phát hiện xung quanh tụ tập đầy người xem náo nhiệt, Tiêu Yến An kéo Từ Yên Nhi đi về phía xe ngựa.

“Lên xe trước đi.”

Từ Yên Nhi hưng phấn lên xe ngựa, khi đối mặt với Kỷ Sơ Hòa, trong mắt toàn là vẻ đắc ý và khiêu khích.

Kỷ Sơ Hòa dịch sang một bên, chiếm trọn một phía.

Miên Trúc chạy tới, tức giận dậm chân.

Thế tử cũng quá hồ đồ rồi!

Sao có thể để Từ Yên Nhi lên xe ngựa của tiểu thư được chứ!

Tiêu Yến An cũng lên xe ngựa, vừa ngồi xuống lập tức đau đến mức mặt mũi méo mó.

“Thế tử, ngươi sao vậy?” Từ Yên Nhi lập tức quan tâm hỏi.

“Không sao, bị Phụ Vương đánh vài gậy thôi.” Tiêu Yến An không thèm để ý phất tay.

“Có phải vì Yên Nhi không?” Từ Yên Nhi lại bắt đầu rơi lệ.

“Không phải vì nàng, nàng đừng nghĩ nhiều.”

Kỷ Sơ Hòa nhìn cảnh này, cứ như đang xem kịch ở hí viện, chỉ là thiếu chút trà nước điểm tâm.

Cuối cùng, Tiêu Yến An tỉnh táo lại.

“Sao nàng không đi tìm Triệu Khang?” Hắn tức giận hỏi, tiện tay đẩy Từ Yên Nhi ra để kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

“A.” Từ Yên Nhi lập tức đau đớn kêu lên một tiếng.

Không đợi Tiêu Yến An mở miệng, nàng ta tự mình vén tay áo lên cho Tiêu Yến An xem những vết bầm trên cánh tay mình.

Ánh mắt Tiêu Yến An trầm xuống, “Sao nhiều vết thương thế này? Đều là ca ca nàng đánh?”

“Còn có cha mẹ ta đánh, ta không có tiền cho họ, họ liền đánh ta.” Nước mắt Từ Yên Nhi như chuỗi ngọc đứt dây rơi xuống.

“Sao có thể!” Tiêu Yến An đầy nghi vấn.

Hiện giờ hắn không còn tin sâu sắc vào lời Từ Yên Nhi nói nữa.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 83


“Thế tử, ngươi không biết những năm nay ta sống cuộc sống như thế nào, cha mẹ ta cứ nghĩ ta được nuôi dưỡng trong Vương phủ, liền có thể vơ vét tiền bạc từ chỗ ta, cả ngày đòi tiền ta.”

“Họ nói, con gái nhà người ta ở nhà có thể giúp cha mẹ làm bao nhiêu việc, con gái nhà người ta lại kiếm được bao nhiêu tiền cho cha mẹ, ta một chút cũng không hiếu thuận, không thể ở trước mặt họ tận hiếu thì phải cho họ tiền! Ta được nuôi dưỡng trong Vương phủ đã là phúc khí trời ban rồi! Sao có thể còn xin Thái phi nương nương tiền để cho cha mẹ ta chứ?”

“Nhưng mà, cha mẹ ta lại không quản những chuyện này, họ chỉ biết tiền. Nếu ta không nghĩ cách cho họ tiền, họ liền chuẩn bị đi tìm Thái phi nương nương bảo ta về Từ gia, giúp họ kiếm tiền! Ta không muốn rời Vương phủ, càng không muốn rời Thế tử, đành phải một mình tự nghĩ cách!”

“Cho nên, nàng liền đi tìm Triệu Khang? Nàng thiếu tiền sao không nói với ta! Nàng gặp khó khăn, sao cái đầu tiên nghĩ đến lại không phải là ta?”

“Ta không muốn để Thế tử thấy được mặt bất kham này của ta, ta xuất thân vốn đã thấp hèn rồi, căn bản không xứng với Thế tử, nếu để Thế tử biết thêm những chuyện này, ta còn có mặt mũi nào đối mặt với Thế tử nữa chứ!” Nước mắt Từ Yên Nhi lại tuôn trào.

“Chẳng lẽ, nàng không sợ ta phát hiện ra chuyện ô uế giữa nàng và Triệu Khang sao?”

“Ta không có! Thế tử, ta không hề có bất kỳ chuyện ô uế nào với Triệu Khang, ta chỉ là muốn lừa tiền của hắn thôi!”

Đối mặt với sự thành thật của Từ Yên Nhi, Tiêu Yến An đột nhiên không biết phải ứng phó thế nào.

“Thế tử, ngươi thân phận cao quý, từ khi sinh ra đã sống trong nhung lụa, chưa bao giờ biết được chúng ta những người xuất thân hèn kém khó khăn đến nhường nào, càng chưa từng nếm trải nỗi đau không có tiền, ta được nuôi dưỡng trong Vương phủ, tuy không lo ăn mặc, nhưng không có một lạng bạc nào trong người, ngay cả nha hoàn trong Vương phủ mỗi tháng đều có tiền công, ta cái gì cũng không có.”

“Cha mẹ ta đòi ta mỗi tháng phải cho họ mười lạng bạc! Sau này lại muốn mở cửa hàng, lại muốn cưới vợ cho ca ca ta, những khoản tiền này, đều do ta phải chi ra, ta đường cùng, mới nảy ra ý định lợi dụng Triệu Khang.”

“Triệu Khang sớm đã nảy sinh ý đồ xấu với ta, vòng chân của ta bị rơi, hắn nhặt được, hắn lấy lý do trả lại vòng chân của ta mà hẹn ta ra gặp mặt, nhưng gặp mặt rồi lại không muốn trả đồ cho ta, đồ vật hắn đã chạm qua ta cũng ghét bỏ, ta liền đề nghị, để hắn mua lại, hắn vui vẻ đồng ý.”

“Ta nhận được khoản tiền đầu tiên cho cha mẹ ta xong, họ lại càng được đằng chân lân đằng đầu, ta chỉ có thể không ngừng bán đồ cho Triệu Khang để đổi lấy tiền bạc, nhưng mà, sau này không phải ta cho hắn cái gì hắn cũng mua cái đó, hắn còn muốn chỉ định đồ vật, ta không cho hắn đồ vật hắn chỉ định thì hắn không mua nữa, cho nên, mới có những món đồ thân mật một chút đó.”

“Nàng…” Tiêu Yến An không biết phải nói gì.

Hắn vừa quay đầu lại, phát hiện Kỷ Sơ Hòa đang nghe rất chăm chú, cả người càng khó chịu hơn.

“Thế tử, ta biết lỗi rồi, ngươi có thể tha thứ cho ta lần này không?” Từ Yên Nhi kéo tay Tiêu Yến An làm nũng.

--- Chương 55: Tình yêu đôi lứa, khó chia khó lìa ---

Ánh mắt Tiêu Yến An không kìm được liếc nhìn Kỷ Sơ Hòa, Kỷ Sơ Hòa đang chỉnh sửa tua rua trên túi hương, không cho hắn bất kỳ cái liếc mắt nào. Vừa quay đầu lại, lại là dáng vẻ Từ Yên Nhi ngấn lệ tha thiết mong chờ hắn trả lời.

“Nàng toàn thân là thương tích, ta đưa nàng đi y quán xem trước đi.” Tiêu Yến An lảng tránh vấn đề này, lập tức phân phó, “Thiêm Hỉ, đi y quán.”

Xe ngựa chuyển hướng, chạy về phía y quán.

Từ Yên Nhi một chút cũng không hoảng hốt. Thế tử tuy không trả lời vấn đề này, nhưng hành động đã cho nàng ta câu trả lời rồi.

Thế tử quan tâm nàng ta, điều này chứng tỏ trong lòng Thế tử vẫn còn có nàng ta!

Đến y quán, Tiêu Yến An không màng vết thương trên người mà xuống xe trước, đích thân đỡ Từ Yên Nhi xuống xe.

Từ Yên Nhi vừa xuống xe, liền như không có xương mà dán sát bên cạnh Tiêu Yến An, còn cố ý quay đầu nhìn Kỷ Sơ Hòa một cái, đáy mắt tràn ngập nụ cười của kẻ chiến thắng.

Trong mắt Kỷ Sơ Hòa, hai người giống hệt một cặp uyên ương khổ mệnh, muốn thê thảm bao nhiêu thì thê thảm bấy nhiêu.

“Thế tử, vậy ta về phủ trước đây.” Kỷ Sơ Hòa nói với hai người.

“Được.” Tiêu Yến An gật đầu đáp lại.

Miên Trúc lập tức buông rèm xe xuống, xe ngựa ngay sau đó rời đi, xem ra không muốn trì hoãn một giây một phút nào.

“Tiểu thư, Thế tử sao có thể như vậy!” Miên Trúc tức đến đỏ cả mắt.

“Ngươi ủy khuất cái gì mà ủy khuất chứ.” Kỷ Sơ Hòa trêu chọc.

“Tiểu thư ~” Miên Trúc nũng nịu gọi một tiếng.

“Từ Yên Nhi sớm muộn gì cũng sẽ trở về Vương phủ thôi.”

“Thế tử bị mù sao? Những lời biện hộ đó của Từ Yên Nhi hắn cũng tin! Rõ ràng Từ Yên Nhi tự mình tham lam cấu kết Triệu Khang, còn giả vờ đáng thương, ta thấy trận đòn hôm nay cũng là diễn cho Thế tử xem!”

“Người trong cuộc thì mê mờ, hoặc là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.” Có người cứ cố chấp chịu khổ vì tình, cứ để hắn chịu đi, nàng mới không thèm.

Miên Trúc thấy ghê tởm, ngồi bên cạnh Kỷ Sơ Hòa không nói nữa.

Vừa về đến Vương phủ, Tư ma ma đã đợi sẵn trong Lưu Hoa Cung rồi, hơn nữa sắc mặt không mấy tốt đẹp.

“Tư ma ma, có chuyện gì sao?” Kỷ Sơ Hòa vội vàng hỏi.

“Thái phi đột nhiên đổ bệnh, Vương phi đã qua đó canh giữ rồi, đặc biệt sai lão nô đợi phu nhân, nói phu nhân vừa về liền đến Trường Ninh Cung một chuyến.”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 84


“Chúng ta đi ngay bây giờ.” Kỷ Sơ Hòa còn chưa vào nhà, đã cùng Tư ma ma vội vã đi đến Trường Ninh Cung.

Trên đường, Tư ma ma tranh thủ thời gian giải thích tình hình cho Kỷ Sơ Hòa.

“Phu nhân, lần này Thái phi đột nhiên đổ bệnh, có lẽ là nhắm vào phu nhân đó! Phu nhân đã đánh người của bà ấy lại còn bắt bà ấy cung cấp hóa đơn báo cáo, Từ Yên Nhi còn bị đuổi ra khỏi phủ, bà ấy nén một cỗ tức giận không thoát ra được, lại muốn dùng chiêu giả bệnh này để mượn cơ hội gây sự.”

Kỷ Sơ Hòa trong lòng đã rõ.

Xem ra, Từ Thái phi dùng một chiêu là ăn khắp thiên hạ.

Không có tài cán gì lớn lao, chỉ biết dựa vào chữ hiếu mà tác oai tác quái.

Từ Thái phi lúc này đang tựa vào ẩn kỷ trên giường, trên đầu còn làm ra vẻ quấn một dải khăn.

Vương phi ngồi ở vị trí phía dưới, phía sau nàng là Trắc phi và vài thiếp thất.

“Ôi, bản cung trong Vương phủ này một chút địa vị cũng không có nữa rồi, một tân phụ mới vào cửa mà còn không thèm để bản cung vào mắt, bản cung bệnh rồi mà nàng ta cũng không đến thăm một cái.”

“Thái phi, Hòa nhi được Vương gia gọi đến phủ nha, có chính sự cần bàn bạc, nàng ấy cũng không biết người bệnh, ta đã cho người đến Lưu Hoa Cung chờ rồi, nàng ấy vừa về liền đến Trường Ninh Cung.” Vương phi nhẹ giọng giải thích.

“Vương phi người cưng chiều nàng dâu mới này như bảo bối vậy, cẩn thận nàng ta được sủng mà kiêu, đến lúc đó, Vương phủ này bị nàng ta nắm giữ, người ở trong Vương phủ này còn không có quyền nói chuyện nữa đó.”

Kỷ Sơ Hòa vừa bước vào, liền nghe thấy Từ Thái phi đang ly gián.

A ha, chư vị bằng hữu, nếu thấy Thư khố 52 không tệ, xin hãy ghi nhớ địa chỉ mạng https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc tiến cử cho bạn bè nhé~ Kính xin chư vị chiếu cố! (>.Lối vào: Bảng xếp hạng - Cẩm nang tìm sách - Văn trạch đấu - Song trọng sinh

--- Trang 43 ---

“Thái phi nương nương, Thế tử phu nhân đã tới.”

Kỷ Sơ Hòa tiến lên hành lễ, “Bái kiến Thái phi nương nương.”

Từ Thái phi nhấc mí mắt, liếc nhìn Kỷ Sơ Hòa một cái, “Hiếm hoi thay, ngươi còn có lòng ghé qua thăm bổn cung.”

“Thái phi nương nương, hôm nay ta có việc ra khỏi phủ, vừa về đến nghe tin người lâm bệnh liền tức tốc chạy tới. Người giờ cảm thấy khá hơn chút nào chưa ạ?”

“Kỷ Sơ Hòa, thấy ngươi quan tâm bổn cung như vậy cũng có vẻ là người có lòng hiếu thảo, chỉ là, hiếu thảo không thể chỉ nói bằng miệng, cần phải thể hiện bằng hành động thực tế.”

“Thái phi nương nương nói chí phải, hôm nay ta xin được ở lại đây hầu hạ người bệnh đi.” Kỷ Sơ Hòa chủ động nói.

“Không ổn.” Vương phi lập tức phản đối, “Hòa nhi hiện quản lý công việc Vương phủ, Vương gia tùy thời cũng sẽ gọi nàng đến phủ nha nghị sự, việc hầu hạ người bệnh cứ để ta làm đi.”

“Vương phi, người đã hiểu lầm dụng tâm lương khổ của bổn cung rồi. Mấy ngày trước, nàng ta đã đánh quản sự trong cung của bổn cung, trong phủ đều đồn thổi nàng ta bất kính với bổn cung. Nếu lại truyền ra chuyện bất hiếu nữa, lọt vào tai những quý nhân trong cung, sẽ không tốt cho danh tiếng của nàng ta. Để nàng ta đến hầu hạ bổn cung, là để gây dựng danh tiếng tốt cho nàng ta.”

“Mẫu phi, Thái phi nương nương nói có lý, cứ để ta ở lại hầu hạ người bệnh đi. Thái phi nương nương quan tâm ta như vậy, ta càng nên chăm sóc người thật tốt, cho đến khi người hoàn toàn khỏe mạnh.” Kỷ Sơ Hòa nói với vẻ mặt thành khẩn.

Vương phi sớm đã đoán ra dụng ý của Từ Thái phi.

Cứ thích dùng những thủ đoạn không mấy quang minh chính đại này!

Bởi vậy, nàng đã quyết định, không để Kỷ Sơ Hòa ở lại Trường Ninh cung chịu uất ức.

Nhưng Kỷ Sơ Hòa đã chủ động xin ở lại, nàng cũng khó lòng từ chối.

“Được rồi, vậy con cứ ở lại đây chăm sóc Thái phi nương nương thật tốt.”

“Vâng.”

Chuyện này vừa được quyết định, tâm trạng Từ Thái phi liền dễ chịu hẳn.

Kỷ Sơ Hòa đã rơi vào tay nàng, chẳng phải muốn nhào nặn ra sao cũng được sao!

“Đã có Kỷ Sơ Hòa ở lại chăm sóc bổn cung, các ngươi cứ về trước đi.” Từ Thái phi vội vã đuổi người.

Vương phi dẫn theo đoàn người rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Kỷ Sơ Hòa và Từ Thái phi.

Chẳng đợi Từ Thái phi mở lời, Kỷ Sơ Hòa đã chủ động bước lên đoan lấy bát thuốc, “Thái phi nương nương, để ta hầu hạ người uống thuốc nhé, thang thuốc này phải uống khi còn nóng mới tốt, nếu để nguội thì hiệu quả sẽ không còn được như vậy nữa.”

Thái độ nhiệt tình như vậy khiến Từ Thái phi nhất thời có chút luống cuống không biết làm sao.

Kỷ Sơ Hòa múc một thìa thuốc trực tiếp đưa đến miệng Từ Thái phi, “A~”

Sắc mặt Từ Thái phi lập tức trầm xuống.

Kỷ Sơ Hòa sao lại không biết chừng mực như vậy?

Quan hệ giữa bọn họ đã đạt tới mức thân mật như thế sao!

“Ngươi đặt bát thuốc xuống trước đi! Lúc này bổn cung có chút không uống nổi!” Thân thể Từ Thái phi ngửa ra sau, trên mặt toàn là thần sắc kháng cự.

“Vậy được thôi.” Kỷ Sơ Hòa bất đắc dĩ đặt bát thuốc xuống, lập tức lại phát hiện ra vấn đề, “Thái phi nương nương, sao ta thấy thang thuốc này loãng quá vậy? Chẳng lẽ dược liệu không đủ liều lượng sao?”

Trong mắt Từ Thái phi chợt lóe lên một tia hoảng loạn, “Đây là thuốc do phủ y kê, sắc ra vốn là như vậy, ngươi biết gì mà nói?”

“Không giấu gì Thái phi nương nương, ta quả thực có hiểu biết đôi chút về y lý. Phương thuốc của phủ y kê ở đâu? Để ta xem thử hắn có phải đã không kê những dược liệu quý hiếm nào, nên mới khiến thang thuốc sắc ra có màu sắc như vậy không.”

Từ Thái phi vốn dĩ là giả bệnh, sao có thể tùy tiện uống thuốc lung tung.

Thái độ phản khách vi chủ của Kỷ Sơ Hòa đã khiến Từ Thái phi trở tay không kịp.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 85


“Chuyện phương thuốc ngươi không cần quản!” Từ Thái phi lạnh giọng quát một tiếng.

“Thái phi nương nương, ta sao có thể không quản chứ! Thân thể của người có thể nhanh chóng hồi phục khỏe mạnh hay không đều phụ thuộc vào việc uống loại thuốc gì mà!” Giọng Kỷ Sơ Hòa đầy vẻ sốt sắng.

--- Chương 56: Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con ---

Từ Thái phi lập tức nhìn về phía Vương ma ma, hung hăng ra hiệu bằng ánh mắt.

Vương ma ma vội vàng tiến lên, “Thế tử phu nhân, nếu người muốn thể hiện lòng hiếu thảo, thì hãy đến tiểu Phật đường trong Trường Ninh cung chép vài quyển kinh Phật để cầu phúc cho Thái phi nương nương.”

“Đúng, đúng!” Từ Thái phi lập tức phụ họa.

“Ta còn muốn đích thân hầu hạ Thái phi nương nương cơ mà.” Kỷ Sơ Hòa lộ vẻ mặt thất vọng.

“Thế tử phu nhân, Thái phi nương nương bên cạnh đã có những hạ nhân như chúng ta rồi, hơn nữa sao có thể để người làm những việc thô thiển này chứ, người cứ đi chép kinh Phật đi!” Vương ma ma nói chuyện không còn vòng vo nữa.

Giờ nàng ta đã nhìn ra rồi, giao thiệp với Kỷ Sơ Hòa, phải thẳng thắn trực tiếp.

“Được, vậy ta sẽ đi Phật đường chép kinh Phật.” Kỷ Sơ Hòa gật đầu đồng ý.

Vương ma ma lập tức dẫn nàng ra ngoài.

Kỷ Sơ Hòa vừa đi, Từ Thái phi liền thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ta thật sự rất ghét loại người không biết chừng mực như Kỷ Sơ Hòa!

Kỷ Sơ Hòa bước vào Phật đường, nhìn quanh một lượt, Phật đường chỉ có một gian phòng, trên án hương thờ mấy pho tượng Phật, một bên đặt một chiếc kỷ thấp, phía trên bày một chồng kinh thư, cùng bút mực giấy nghiên.

Xem ra là đã sớm có chuẩn bị.

“Phu nhân, vì Thái phi nương nương cầu phúc, tâm thành tắc linh, người chép xong những kinh Phật này lúc nào thì lúc đó mới có thể rời khỏi Phật đường.”

“Nhiều kinh thư như vậy, ba ngày chưa chắc đã chép xong! Phu nhân chẳng lẽ không thể ở lại tiểu Phật đường này ba ngày sao?” Miên Trúc nhíu mày hỏi lại.

“Như vậy mới có thể thể hiện thành ý của Thế tử phu nhân chứ! Con dâu của cháu trai nhà ta vì muốn bà mẹ chồng bệnh nặng sớm ngày khỏe lại, còn từng bước một quỳ lạy đi triều bái đó!”

Miên Trúc còn muốn mở miệng, nhưng bị Kỷ Sơ Hòa dùng một ánh mắt ngăn lại.

“Vương ma ma nói đúng, ta cũng hy vọng Thái phi nương nương có thể sớm ngày khang phục, bởi vậy tâm thành tắc linh, ta nhất định sẽ chăm chỉ chép kinh thư ở đây.” Thái độ của Kỷ Sơ Hòa chỉ có sự chân thành.

“Phu nhân hãy ghi nhớ, kinh thư chỉ có thể một mình chép, nếu không sẽ không linh nghiệm đâu.”

“Đó là lẽ tự nhiên.” Kỷ Sơ Hòa mỉm cười gật đầu.

Vương ma ma mãn nguyện rời đi.

Kỷ Sơ Hòa đi đến trước bàn án ngồi xuống, tiện tay lật một cuốn kinh thư ra xem.

Miên Trúc cũng vội vàng lật xem, “Tiểu thư, ta vừa nói ba ngày còn là ít, nhiều thế này, bảy ngày có chép xong không đây! Tay chẳng lẽ không đứt sao!”

“Tay ta nào có yếu ớt đến thế.” Kỷ Sơ Hòa đặt kinh thư xuống, cầm lấy cây bút bên cạnh, “Đừng nhàn rỗi nữa, nghiền mực đi.”

Miên Trúc với vẻ mặt khổ sở, giúp nghiền mực.

“Tiểu thư, Từ Thái phi chắc chắn là giả bệnh, nàng ta cố ý giữ người lại để thừa cơ ra tay với người. Vương phi còn không đồng ý người ở lại, sao người còn muốn chủ động ở lại chứ?”

Kỷ Sơ Hòa nhìn quanh một lượt, thấy không có ai, mới chậm rãi mở lời: “Ngươi chưa từng nghe câu không vào hang cọp sao bắt được cọp con sao? Nếu ta không đến Trường Ninh cung, làm sao có thể làm rõ tình hình thực tế của Trường Ninh cung? Mỗi tháng đều có vài trăm lượng bạc chi tiêu, tích lũy lâu dài, đây tuyệt không phải là một khoản tiền nhỏ.”

Nàng lo lắng số tiền này đến lúc đó sẽ có mối liên hệ ngàn sợi vạn tơ với việc Vương phủ bị tru diệt môn.

Ban đầu khi gả vào Vương phủ, nàng chỉ nghĩ đến việc đứng vững gót chân, để cuộc sống của mình trôi qua thoải mái nhất có thể. Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, thái độ của Vương gia và Vương phi đối với nàng đã khiến suy nghĩ của nàng có một chút thay đổi.

Nàng muốn làm rõ nguyên nhân Vương phủ bị tru diệt môn trong kiếp trước, giúp Vương phủ tránh khỏi tai họa diệt môn này.

Liên tục chép hai canh giờ, trời đã hoàn toàn tối đen, vẫn không có ai mang cơm đến cho họ.

“Tiểu thư, đã sớm qua giờ dùng bữa rồi, sao vẫn chưa có ai mang cơm đến cho chúng ta?”

“Không sao, gần đây khẩu phần ăn tốt như vậy, bớt một bữa coi như thanh lọc dạ dày đi. Y thư nói rằng thỉnh thoảng nhịn ăn một bữa sẽ khiến thân thể nhẹ nhàng khỏe mạnh hơn.”

Thấy tiểu thư có tâm thái tốt như vậy, Miên Trúc cũng không oán than nữa.

Kỷ Sơ Hòa lại chép một lát, rồi đứng dậy vận động gân cốt.

“Tối nay chép đến đây thôi, chúng ta nghỉ ngơi đi.”

“Vâng, tiểu thư, ta đẩy cái bàn sang một bên trước, lát nữa chúng ta tựa vào tường mà ngủ, như vậy sẽ ấm áp hơn một chút.”

Dọn dẹp xong xuôi, Kỷ Sơ Hòa nằm xuống.

Miên Trúc cũng nằm xuống bên cạnh nàng.

Mấy lần Miên Trúc muốn mở miệng nhưng đều nhịn lại.

Tiểu thư có đói không, có tủi thân không, trong lòng nàng ấy chẳng lẽ không biết sao!

Ngay khi nàng tưởng tiểu thư đã ngủ rồi, giọng tiểu thư đột nhiên vang lên.

“Miên Trúc, ngày mai ngươi để mắt một chút, xem phủ y có đến Trường Ninh cung không. Nếu hắn đến, ngươi cứ trực tiếp mời hắn đến Phật đường gặp ta.”

“Tiểu thư, nếu phủ y không đến thì sao?”

“Vậy thì sau giờ Ngọ, tìm cách ra khỏi Trường Ninh cung để mời hắn đến gặp ta.”

“Vâng!” Miên Trúc đáp lại dứt khoát mạnh mẽ.

Nàng không tin, tiểu thư sẽ cam chịu để Từ Thái phi chà đạp!

Sáng hôm sau, vẫn không có người mang cơm đến, Kỷ Sơ Hòa tiếp tục chép kinh Phật.

Từ Thái phi dùng bữa sáng thịnh soạn, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Phật đường.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 86


“Vương ma ma, Phật đường bên kia không có động tĩnh gì sao? Nàng ta đã nhịn đói hai bữa rồi, bổn cung không tin nàng ta còn giữ được bình tĩnh.”

“Thái phi nương nương, vừa rồi nô tỳ lén đi xem, Kỷ Sơ Hòa vẫn ở đó an tĩnh chép kinh Phật.”

Từ Thái phi tức giận đặt đũa xuống, trong lòng phiền muộn vô cùng!

Đối phó với Kỷ Sơ Hòa, cứ như một cước đá vào bông vậy!

Rõ ràng Kỷ Sơ Hòa đang chịu khổ, nhưng nàng ta lại chẳng cảm thấy chút sảng khoái nào!

“Tốt! Nàng ta chẳng phải có cốt khí sao? Bổn cung cứ để nàng ta đói mãi, xem rốt cuộc nàng ta có thể nhịn đói bao lâu!”

Vừa dùng xong bữa sáng, phủ y đã đến, khám mạch định kỳ cho Từ Thái phi.

Từ Thái phi quen thói giả bệnh, người ta một khi đã lớn tuổi, ít nhiều gì cũng sẽ được chẩn đoán ra vài bệnh vặt. Cho dù tất cả đều là giả vờ, chỉ cần nàng ta cứ khăng khăng chỗ này đau chỗ kia nhức, phủ y cũng chẳng có cách nào.

Từ trước đến nay, Vương phi cũng là nhắm một mắt mở một mắt.

Phủ y cũng không dám tùy tiện kê thuốc, toàn là kê những dược liệu thanh bổ.

Lần này khám mạch xong, phủ y còn chưa ra khỏi Trường Ninh cung thì đã bị Miên Trúc chặn lại.

“Trương phủ y, ta là nha hoàn hạng nhất bên cạnh Thế tử phu nhân, phu nhân muốn mời ngài đến tìm hiểu bệnh tình của Thái phi nương nương.”

“Được, xin cô nương dẫn đường.”

Miên Trúc đưa Trương phủ y đến tiểu Phật đường.

Kỷ Sơ Hòa ngồi trước án, vẫn đang chép kinh thư, Trương phủ y lập tức tiến lên hành lễ.

--- Trang 44 ---

“Kính chào phu nhân.”

“Trương phủ y miễn lễ, ngồi đi.” Kỷ Sơ Hòa đặt bút xuống, nhấc tay lên, ý bảo Trương phủ y ngồi đối diện nàng.

Trương phủ y đặt hòm thuốc xuống và ngồi.

“Trương phủ y, làm phiền ngài viết ra phương thuốc đã kê cho Thái phi nương nương để ta xem qua một chút.”

“Vâng, phu nhân.” Trương phủ y cầm bút viết phương thuốc ra.

“Xem ra Thái phi nương nương là tâm hỏa vượng thịnh, những thứ này toàn là dược liệu thanh bổ.”

“Phu nhân còn thông hiểu y lý?”

“Biết sơ sơ một hai.” Kỷ Sơ Hòa nói xong, cầm bút lại viết một phương thuốc mới, “Trương phủ y xem phương thuốc của ta thế nào?”

Trương phủ y vừa nhìn thấy vị Hoàng liên kia đã nhíu mày.

“Cái này... không giấu gì phu nhân, phương thuốc này, Thái phi nương nương e rằng sẽ không dùng.”

“Lương dược khổ khẩu, Thái phi nương nương đã lâm bệnh tự nhiên phải đối chứng hạ dược, mới có thể hồi phục. Chẳng lẽ bệnh nhân còn có thể kén cá chọn canh, muốn ăn gì thì ăn đó sao? Trương phủ y nghĩ sao?” Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng hỏi, tiếng nói tuy khẽ, nhưng lại mang theo một tia uy nghiêm không thể bỏ qua.

“Ta đã hiểu.” Trương phủ y lập tức tỏ thái độ.

Vương phủ hiện do Thế tử phu nhân quản gia, hắn tự nhiên là nghe theo Thế tử phu nhân.

--- Chương 57: Một liều thuốc mạnh, bệnh tan hết ---

Hoàng liên: Vị đắng, tính hàn, thanh nhiệt táo thấp, tả hỏa giải độc.

“Phụt!” Từ Thái phi vừa uống một ngụm thuốc liền phun ra!

Đắng đến mức mặt nàng ta biến dạng, khó lòng tả xiết.

“Thái phi nương nương, người sao vậy?” Vương ma ma lo lắng nhìn Từ Thái phi.

“Phì phì phì! Nước, mang nước cho bổn cung!”

Vương ma ma vội vàng bưng một chén nước đến, Từ Thái phi nuốt ừng ực một ngụm lớn, nhưng vị đắng đó sao cũng không trôi, nàng ta không khỏi rùng mình một cái.

“Mứt, kẹo mạch nha, tất cả đều mang tới cho bổn cung!”

“Vâng.” Vương ma ma vội vàng đi lấy.

Sau khi ngậm một miếng kẹo mạch nha, sắc mặt Từ Thái phi cuối cùng cũng khá hơn một chút.

“Thái phi nương nương, thang thuốc này có chuyện gì vậy?” Vương ma ma không hiểu hỏi.

“Ngươi còn dám hỏi bổn cung, hôm nay đã sắc thuốc thế nào? Sao lại đắng như vậy?” Từ Thái phi liên tục chất vấn.

“Vẫn là sắc như bình thường thôi, ồ! Đúng rồi, hôm nay phủ y lại lấy một ít thuốc mới đến, mang thuốc kê hôm qua đi rồi, nói những loại thuốc này càng hợp bệnh hơn.” Vương ma ma nâng bát lên ngửi một chút, mùi vị hình như có chút không đúng.

“Thuốc hôm nay có phương thuốc không?” Từ Thái phi giận dữ hỏi, nàng ta muốn xem thử, đổi thuốc gì mà lại đắng đến vậy!

“Không có.”

“Hắn ta dám tùy tiện đổi thuốc cho bổn cung! Lập tức gọi hắn qua đây.”

“Vâng.”

Từ Thái phi vốn định dạy Trương phủ y một bài học thật nặng.

Không ngờ Trương phủ y lại đến cùng với Vương phi.

Khi nhìn thấy Vương phi, lời chất vấn đến bên môi Từ Thái phi lập tức nuốt ngược vào trong.

Nàng ta có chút hiểu ra rồi.

Thuốc đột nhiên bị đổi, có lẽ không phải Trương phủ y tự ý hành động, hắn không có cái gan đó!

Đây là ý của Vương phi phải không?

Vương phi là nghe Trương phủ y nói Hòa nhi tìm hắn, đã đổi phương thuốc Hoàng liên cho Thái phi, nàng ấy lập tức hiểu ra dụng ý của Hòa nhi.

Nếu không phải Từ Thái phi quá đáng, tin rằng Hòa nhi cũng sẽ không dùng đến hạ sách này.

“Thái phi nương nương, hôm nay người cảm thấy thế nào?” Vương phi cố ý hỏi.

“Vẫn như vậy.” Từ Thái phi không vui đáp lại, sau đó, nàng ta chuyển ánh mắt sang Trương phủ y, “Trương phủ y, nghe nói hôm nay ngài đã đổi lại một phương thuốc mới cho bổn cung?”

“Bẩm Thái phi nương nương, đúng vậy, phương thuốc mới phù hợp hơn với bệnh tình của người.” Trương phủ y cung kính đáp, không nói thêm một chữ nào.

“Bổn cung thấy phương thuốc hôm qua rất tốt, uống một thang đã thấy thân thể nhẹ nhõm hơn nhiều, không cần đổi phương thuốc mới.” Từ Thái phi vừa nghĩ đến vị đắng đó đã thấy buồn nôn, nàng ta tuyệt đối không thể uống lần thứ hai.

“Thái phi nương nương, Trương phủ y y thuật cao minh, hắn đã đổi phương thuốc mới cho người, chắc chắn phương thuốc mới hiệu quả sẽ tốt hơn một chút, bệnh nhân đương nhiên phải nghe lời đại phu.” Vương phi uyển chuyển ngăn cản.

Từ Thái phi nghẹn lời.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 87


Tốt! Rất tốt! Đang chờ nàng ta ở đây đấy!

“Được, vậy cứ theo phương thuốc mới mà sắc thuốc, uống vài ngày xem hiệu quả thế nào.”

Dù sao, thuốc là được sắc trong Trường Ninh cung của nàng, nàng ta dù không uống, thì ai có thể biết được!

Nàng ta không tin, Vương phi có thể bẻ miệng nàng ta mà đổ thuốc được!

Vương phi nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng Kỷ Sơ Hòa, trong lòng có chút lo lắng.

“Sao không thấy Hòa nhi đâu?” Nàng không cố ý hỏi một câu.

“Bẩm Vương phi, Thế tử phu nhân tự thỉnh đi Phật đường chép kinh Phật để cầu phúc cho Thái phi nương nương rồi ạ.” Vương ma ma đáp.

“Ồ, đúng là một đứa trẻ hiếu thảo.” Vương phi khen ngợi.

“Vương phi còn có việc gì khác không? Nếu không thì cứ về trước đi, thân thể bổn cung có chút mệt mỏi rồi, cần nghỉ ngơi một chút.” Từ Thái phi trực tiếp đuổi người.

“Vậy ta xin không quấy rầy Thái phi nương nương nghỉ ngơi nữa, cáo từ.” Vương phi đứng dậy rời đi.

Trương phủ y cũng vội vàng đi theo cùng.

“Trương phủ y, khi ngài gặp Thế tử phu nhân, tình hình của nàng ấy thế nào? Trông có vẻ không chịu uất ức gì chứ?” Vương phi không yên lòng hỏi.

“Thế tử phu nhân trông trạng thái rất tốt, nhưng ta thấy trong góc tường có một tấm chăn mỏng được gấp lại, đoán chừng đêm qua Thế tử phu nhân đã ngủ lại ở Phật đường.”

“Nơi Phật đường đó sao có thể ở được chứ! Ban đêm nhiệt độ thấp như vậy, vạn nhất bị nhiễm lạnh thì sao?” Trong lòng Vương phi dâng lên một tia lửa giận.

Từ Thái phi cứ thích dùng những thủ đoạn nhỏ mọn này! Thật là đủ làm người ta ghê tởm!

“Trương phủ y, phương thuốc mới mỗi ngày dùng mấy lần?” Vương phi đột nhiên hỏi.

“Xét theo tình trạng thân thể của Thái phi nương nương, mỗi ngày chỉ cần dùng một lần là đủ.”

“Nếu giảm bớt liều lượng thuốc, chia thành mỗi ngày dùng ba lần thì sao?” Vương phi hỏi.

“Như vậy cũng được.”

“Vậy thì cứ chia thành ba lần, mang thuốc đến cung của ta, ta sẽ cho người sắc xong rồi đích thân mang qua.”

“Vâng.”

Khổ của hoàng liên, sẽ không vì giảm đi chút liều lượng mà vơi bớt.

Từ Thái phi vừa uống một ngụm, đắng đến nỗi buổi trưa nàng chẳng ăn được thứ gì.

Nàng còn chưa ăn ngon, huống hồ gì Kỷ Sơ Hòa ở đằng kia.

Bữa trưa vẫn không có người đưa tới.

Miên Trúc đói đến hoa mắt chóng mặt, yếu ớt nằm bò trên bàn, ngón tay vì mài mực mà mọc một nốt phồng nước to bóng loáng.

Nàng càng xót xa cho tiểu thư, vẫn luôn chép kinh thư!

"Tiểu thư, ta bây giờ sẽ đi cầu kiến Vương phi, Thái phi nương nương thật sự quá đáng! Chép kinh Phật thì chép kinh Phật, sao lại không cho chúng ta một bữa ăn nào, người muốn bỏ đói chúng ta sao?"

Kỷ Sơ Hòa đặt bút xuống, xoa xoa cổ tay đang mỏi nhừ.

Nghĩ lại kiếp trước, đường cùng phải rời khỏi Hoài Dương đến Đế đô, trên người lại không có bao nhiêu tiền, tìm được một nơi để ở đã là chuyện xa xỉ rồi.

Có gần hơn một tháng, nàng và Miên Trúc mỗi ngày chỉ có thể uống một chén cháo nhỏ để sống qua ngày.

Chuyện đói bụng này, kiếp trước nàng đâu có ít lần trải qua.

"Yên tâm đi, chúng ta rất nhanh sẽ có đồ ăn thôi." Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng an ủi.

"Tốt quá rồi!" Ánh mắt Miên Trúc tức thì lại bừng sáng.

Từ Thái phi nằm trên ghế quý phi, hai nha hoàn đang xoa bóp vai và chân cho nàng.

"Kỷ Sơ Hòa kia vẫn chưa có động tĩnh gì sao?" Nàng lười biếng hỏi.

"Không có, đã ba bữa rồi, vẫn như không có chuyện gì vậy."

"Tốt! Bổn cung muốn xem nàng ta có thể chống chịu được bao lâu! Không được phép đưa cơm cho nàng ta, bổn cung muốn nàng ta đói đến khi phải cầu xin bổn cung mới thôi!"

"Dạ!"

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tràng tiếng bước chân.

Vương ma ma vừa nhìn, lại là Vương phi tới rồi.

Không phải buổi sáng vừa tới sao? Sao lại tới nữa?

Từ Thái phi cũng hơi kinh ngạc.

Vương phi tươi cười đi đến trước mặt Từ Thái phi, khuỵu gối hành lễ, "Thái phi nương nương."

"Vương phi có chuyện gì sao?"

Vương phi nghiêng người một chút, Tư ma ma lập tức tiến lên, xách cái thực hạp tinh xảo trong tay lên.

Từ Thái phi trừng mắt nhìn Vương phi từ trong thực hạp đó bưng ra một chén thuốc.

Chỉ cần ngửi mùi, nàng đã nhận ra đó chính là chén thuốc buổi sáng!

Mùi thuốc lan tỏa ra, trong khoảnh khắc, cả căn phòng đều tràn ngập mùi đắng.

"Buổi sáng bổn cung không phải đã uống thuốc rồi sao?" Từ Thái phi liền ngồi thẳng người dậy.

Vương phi khuấy thuốc trong bát, giọng điệu ôn hòa nói: "Thái phi nương nương, phương thuốc mà Trương phủ y kê cần uống ba lần một ngày. Ta nghĩ Hòa nhi hiếu thuận như vậy, ở Phật đường chép kinh Phật cầu phúc cho Thái phi nương nương, ta làm mẹ chồng đương nhiên cũng phải làm gương, vậy nên, những ngày này thuốc của Thái phi nương nương đều do ta tự tay sắc, rồi tự tay dâng lên Thái phi nương nương uống."

Sắc mặt Từ Thái phi tức thì sầm xuống!

--- Chương 58: Thái phi thỏa hiệp, thuốc vẫn không ngừng ---

Vương phi trực tiếp đưa chén thuốc đến trước mặt Từ Thái phi, "Thái phi nương nương, thuốc phải uống khi còn nóng."

Từ Thái phi đành phải nhận lấy, "Bổn cung cảm thấy hơi buồn nôn, bụng cũng chướng, lúc này thật sự không uống nổi, cứ để đó đã, lát nữa hẵng uống."

"Thái phi nương nương có phải sợ thuốc quá đắng, cố ý không uống thuốc phải không?" Vương phi trực tiếp vạch trần thủ đoạn nhỏ của Từ Thái phi.

"Sao có thể chứ?" Từ Thái phi ngượng ngùng phản bác.

"Thuốc đắng dã tật, ta còn chuẩn bị ít mứt khô đây, Thái phi nương nương uống thuốc xong, ngậm một viên mứt khô là sẽ dễ chịu ngay." Vương phi lại bưng mứt khô ra.

Từ Thái phi bị ép đến không còn đường lui.

Bị bệnh sao có thể không uống thuốc chứ?

Cuối cùng nghiến răng một cái, đổ cả chén thuốc này vào miệng!

Khoảnh khắc nuốt xuống, đắng đến nỗi nàng lật cả tròng mắt.

Vương phi cười đưa mứt khô lên.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 88


Từ Thái phi vội vàng nhận lấy nhét vào miệng, lập tức, nếp nhăn trên mặt nàng lại sâu thêm mấy đường!

Vì sao mứt khô này không ngọt, ngược lại còn hơi chua!

Đắng và chua hòa quyện trong miệng nàng, cái mùi vị đó thật sự khó chịu không tả nổi!

Ôi chao, các bằng hữu nếu thấy 52 Thư Khố không tệ, nhớ lưu địa chỉ trang web https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé ~ Cám ơn nhiều (>.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 89


Từ Thái phi tức thì cứng đờ như một pho tượng.

Vương phi bưng chén thuốc đặt trước mặt Từ Thái phi, "Thái phi nương nương, uống khi còn nóng."

"Vương phi, bổn cung cảm thấy tốt hơn nhiều rồi! Thuốc này hiệu quả thật tốt! Có thể không cần uống nữa." Từ Thái phi vắt óc nghĩ cách để tránh chén thuốc này.

"Tuyệt đối không được, mới vừa có chuyển biến tốt, thuốc không thể ngừng, vạn nhất ngừng lại tái phát thì làm sao?" Vương phi lập tức lắc đầu, ngữ khí không cho phép nghi ngờ.

"Sẽ không đâu! Thân thể bổn cung bổn cung tự biết rõ!" Từ Thái phi giãy giụa trong tuyệt vọng.

"Thái phi nương nương chính là sợ uống thuốc, ta hiểu mà. Hồi nhỏ, ta cũng sợ đắng mà làm nũng không chịu uống thuốc, mẹ ta đều trực tiếp đổ vào miệng ta." Vương phi khẽ cười với Thái phi.

Trong lòng Từ Thái phi rối bời.

Vương phi thật sự dám đổ thuốc vào miệng nàng sao!

Vương phi bưng chén thuốc lên, dùng thìa khuấy đều, cười rất thân thiết.

Thân thể Từ Thái phi không tự chủ được run lên một cái, vươn tay nhận lấy chén thuốc này, "Bổn cung tự uống."

Đột nhiên, tay nàng lệch đi, thuốc đổ hết ra ngoài.

"Ôi chao! Bổn cung tay không cầm vững thuốc đổ hết ra rồi!"

--- Chương 59: Nuôi một ngoại thất, đập uyên ương ---

Từ Thái phi còn chưa kịp vui mừng, Vương phi đã xoay người lại bưng ra một chén khác từ trong thực hạp.

"Không sao, ta đây còn có." Vương phi cười đưa chén thuốc tới.

Từ Thái phi thầm nghiến chặt răng.

"Thái phi nương nương, thân thể người vẫn chưa khỏi hẳn, thuốc không thể ngừng, ngày ba lần, ta dù sao cũng phải tận chức tận trách hầu hạ cho tốt."

Tâm trạng Từ Thái phi lúc này, đúng là ngậm hoàng liên có nỗi khổ mà khó nói ra.

"Vương phi thật có lòng!" Nàng bưng chén thuốc này lên, một hơi đổ hết vào bụng.

Vương phi nhìn bộ dạng có khổ không nói ra của Từ Thái phi, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nàng đã dung túng Từ Thái phi quá lâu rồi, lẽ ra phải như vậy từ sớm!

"Thời gian không còn sớm nữa, Thái phi nghỉ ngơi sớm đi, ta xin cáo từ." Vương phi đứng dậy rời đi.

Từ Thái phi vẫn ngồi đó, vẻ mặt như mây đen vần vũ, Vương ma ma mấy lần định mở lời, nhưng đều nhịn lại, sợ Từ Thái phi sẽ trút giận lên mình.

Đột nhiên, Từ Thái phi giơ tay hất đổ tất cả đồ vật trên bàn.

Vương ma ma vội vàng lùi lại mấy bước, nhưng vẫn bị vạ lây.

Đây chính là bộ đồ ăn bằng sứ mà Thái phi nương nương yêu thích nhất, đặc biệt quý giá!

Có thể thấy Thái phi nương nương hôm nay thật sự bị tức đến phát điên rồi!

"Tốt, hành hạ bổn cung phải không? Coi bổn cung là kẻ ăn chay chắc! Cứ chờ xem!"

Vương phi trở về Hợp Loan Cung, không kìm được bật cười thành tiếng.

"Tư ma ma, ngươi có thấy sắc mặt Từ Thái phi không? Thật là hả hê quá!"

"Đúng vậy, chiêu này quả thật quá hữu dụng."

"Chỉ tội cho Hòa nhi, vẫn còn đang chép kinh Phật."

"Vương phi, Thế tử phu nhân có lẽ có tính toán riêng của nàng, sổ sách Trường Ninh Cung vẫn còn một mớ hỗn độn, phu nhân có lẽ muốn nhân cơ hội này tìm hiểu tình hình Trường Ninh Cung cũng không chừng."

"Đứa trẻ này thực sự chỗ nào cũng tốt, khiến người ta không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào. Còn nhìn Thế tử... ai!" Vương phi không kìm được thở dài một hơi, "Hy vọng hắn sớm chút thông suốt, đừng cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện tình tình ái ái."

Tư ma ma không dám tiếp lời.

"Vương phi, thời gian không còn sớm nữa, người cũng rửa mặt nghỉ ngơi đi chứ?"

"Thế tử hai ngày nay đang làm gì? Hắn không phải cũng đi tham gia nghị sự sao, hai ngày nay hẳn là đang chuyên tâm học hỏi binh dịch lục sách, bản thân không có năng lực viết không ra, khiêm tốn cầu học cũng là tốt."

Tư ma ma không trả lời ngay, nàng ta đã cố gắng lảng tránh Thế tử nhưng không thành công.

Vương phi lập tức nhận ra điều bất thường, "Hắn có phải lại gây ra rắc rối gì cho ta rồi không!"

"Không có, Thế tử không gây rắc rối gì cả, chỉ là... chỉ là..."

"Chỉ là cái gì! Nói mau!"

"Thế tử lại dây dưa với Từ Yên Nhi rồi."

Hơi thở của Vương phi ngưng lại vài khoảnh khắc, không dám tin hỏi, "Hắn đi tìm Từ Yên Nhi rồi sao?"

"Là Từ Yên Nhi chủ động tìm Thế tử, hôm đó Thế tử và phu nhân cùng nhau từ nha môn trở về, trên đường Từ Yên Nhi cố ý lao ra trước xe ngựa, Thế tử đã đưa nàng ta đến y quán, phu nhân một mình trở về."

"Đồ ngu! Sao hắn có thể ngu xuẩn đến thế, bị một Từ Yên Nhi đùa bỡn trong lòng bàn tay! Thật tức chết ta rồi! Ta sao lại sinh ra cái thứ hỗn xược này!"

"Vương phi xin bớt giận, Thế tử là người có lòng lương thiện mềm mỏng nhất, có lẽ chỉ là thấy Từ Yên Nhi đáng thương." Tư ma ma vội vàng khuyên.

"Hắn đâu? Kêu hắn tới đây cho ta!" Vương phi đã muốn động gia pháp rồi!

"Thế tử không có ở phủ." Giọng nói Tư ma ma gần như không thể nghe thấy.

Vương phi chau mày lại, "Không có ở phủ hắn ở đâu?"

"Ở khách đ**m."

Vương phi tức giận bật cười, "Chẳng lẽ Từ Yên Nhi kia cũng ở khách đ**m, hai người đang ở ngoài gian díu sao!"

"Dạ."

"Hắn không thể cho ta một ngày được sống thoải mái! Lập tức bắt hắn về cho ta! Không có sự cho phép của ta, không được rời Vương phủ nửa bước!"

Ôi chao, các bằng hữu nếu thấy 52 Thư Khố không tệ, nhớ lưu địa chỉ trang web https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé ~ Cám ơn nhiều (>.
 
Back
Top Bottom