Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương

Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 60


Thẩm Thừa Cảnh có bản lĩnh như thế, đầu tiên là nghĩ ra Lục sách binh dịch, sau này dù bị các nàng ép đến mức ở Hoài Dương không có chỗ dung thân, phải rời bỏ quê hương đến Đế đô, cũng có thể dựa vào thực lực của mình mà thăng quan tiến chức nhanh chóng, sau này trở thành quyền thần dưới một người trên vạn người.

Sao Thẩm Thừa Cảnh của kiếp này và kiếp trước lại khác biệt lớn đến thế chứ!

Kỷ Thanh Viện nghi ngờ trong lòng, Thẩm Thừa Cảnh cũng kinh ngạc nhìn Kỷ Thanh Viện.

Nàng ta biết mình đang nói gì không?

Kỷ Sơ Hòa bây giờ là Thế tử phu nhân, là người mà hắn không thể đắc tội!

Kỷ Thanh Viện còn không biết trời cao đất rộng muốn hắn đi đối phó với Kỷ Sơ Hòa, đó chẳng phải là bảo hắn đối địch với Vương phủ sao?

Thẩm Thừa Cảnh không thèm để ý Kỷ Thanh Viện, đi thẳng đến trước mặt Kỷ Sơ Hòa chắp tay hành lễ.

“Thế tử phu nhân, chuyện hôm nay Thẩm mỗ chưa làm rõ tình hình, cứ nghĩ đây là đồ của phu nhân ta, nên đến giúp đỡ. Không ngờ lại là của Thế tử phu nhân, thật xin lỗi. Thẩm mỗ là người đọc sách, trên đường không nhặt của rơi, lại sao có thể làm ra chuyện công khai cướp bóc, lén lút trộm cắp, kính xin phu nhân minh xét.”

Thái độ của Thẩm Thừa Cảnh đối với Kỷ Sơ Hòa khiến Kỷ Thanh Viện nổi trận lôi đình, nàng ta kéo mạnh Thẩm Thừa Cảnh, “Ta không cho phép ngươi dùng giọng điệu đó mà nói chuyện với nàng ta!”

“Ta nói là sự thật.” Thẩm Thừa Cảnh trầm giọng phản bác.

“Ta làm như vậy là vì cái gì? Chẳng phải là vì ngươi, vì Thẩm gia sao!”

“Quân tử không ăn của bố thí.”

“Thẩm Thừa Cảnh, ngươi thanh cao! Ngươi giỏi giang! Ngươi bây giờ ăn, dùng, cái nào không phải là của ta!”

Lời nói của Kỷ Thanh Viện đã làm tổn thương nghiêm trọng lòng tự trọng của Thẩm Thừa Cảnh.

“Ta không tranh cãi với ngươi, ta không phải nhất định phải cùng ngươi đến tân trạch sống, ta có thể tiếp tục về Thẩm gia.”

“Ngươi!” Kỷ Thanh Viện tức đến phát điên.

Nàng ta đối xử tốt với hắn như vậy, vừa mua trạch viện, lại vừa mở cửa hàng, hắn thế mà lại còn muốn từ bỏ nàng ta để cùng sống với cả nhà họ Thẩm!

Kỷ Sơ Hòa nhìn hai người tranh cãi, chỉ thấy buồn cười.

Kiếp trước, Kỷ Thanh Viện lại động lòng với Thẩm Thừa Cảnh khi hắn đã công thành danh toại.

Thẩm Thừa Cảnh của lúc đó há có thể sánh với Thẩm Thừa Cảnh bây giờ sao?

Có thể nói, Thẩm Thừa Cảnh có thể ở vị trí quyền thần, dưới một người trên vạn người, đó đều là công lao của nàng, là do nàng một tay dạy dỗ mà thành.

Thẩm Thừa Cảnh lúc này có gì?

Có cái sự nghèo hèn và tự phụ từ trong xương tủy, còn có cái tâm thái tự cho mình thanh cao chỉ vì đọc được vài quyển sách.

Ngoài những thứ đó ra, không còn gì nữa!

Không biết bao giờ Kỷ Thanh Viện mới tỉnh ngộ, Thẩm Thừa Cảnh trước mắt này không phải là Thẩm Thừa Cảnh mà nàng ta đã gặp ở kiếp trước.

Kỷ Thanh Viện không tìm lại được thể diện ở chỗ Thẩm Thừa Cảnh, vừa quay đầu lại nhìn thấy Kỷ Sơ Hòa mang theo một nụ cười nhẹ, trong lòng càng thêm khó chịu.

“Kỷ Sơ Hòa, cửa hàng này mới ở trong tay ngươi bao lâu? Ngươi còn dám đòi tiền thuê của ta!” Nàng ta không sợ Kỷ Sơ Hòa, chuyện hôm nay, nàng ta tuyệt đối không lùi bước.

“Đương nhiên là tính từ thời điểm ghi trên khế đất rồi.”

Ối chà, các bạn nhỏ nếu thấy 52 thư khố không tệ, nhớ lưu địa chỉ trang web https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé~ Cảm ơn nhiều (>.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 61


Đó là bởi vì, nàng muốn phụ thân có thể nhìn vào việc nàng cũng là con gái của ông, có thể giúp Thẩm Thừa Cảnh một tay, để hắn làm quan, cuộc sống của nàng cũng sẽ tốt đẹp hơn một chút.

Thế nhưng kết quả thì sao?

Phụ thân chỉ có thể thêm hoa trên gấm, chưa bao giờ đưa than sưởi ấm trong tuyết.

“Phụ thân bây giờ hẳn là càng để tâm đến suy nghĩ của ta, để tâm xem ta có thất vọng về ông ấy không.” Kỷ Sơ Hòa thản nhiên đáp.

Kỷ Thanh Viện: …

Câu nói này, thật sự đã làm tổn thương Kỷ Thanh Viện.

Đây cũng là lần đầu tiên sau khi kết hôn lâu như vậy, nàng ta xem xét lại thân phận của mình và Kỷ Sơ Hòa.

Khoảng cách đó khiến nàng ta hoảng hốt, bàng hoàng.

Kiếp trước, khi nàng ta ở trong Vương phủ, Vương phi nào có ban cho nàng ta quyền lực lớn đến thế!

Ngay cả Thế tử, cũng đối với nàng ta khinh thường không thèm liếc mắt.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì mà Kỷ Sơ Hòa có thể nhận được sự ưu ái của Vương phi, lại còn nắm giữ đại quyền quản lý nội vụ Vương phủ?

Thậm chí, nàng ta còn nghe được vài tin tức, Kỷ Sơ Hòa thế mà lại dám công khai đắc tội với Từ Thái phi!

Kiếp này sao lại khác với kiếp trước?

Rốt cuộc là chỗ nào đã xảy ra vấn đề?

Kỷ Thanh Viện hoài nghi nhân sinh.

“Muội muội, cho hàng hóa hay cho tiền thuê, tự ngươi lựa chọn.” Kỷ Sơ Hòa nhắc nhở.

--- Chương 40: Nắm giữ Thế tử, thừa cơ hiến kế ---

Trong lòng Kỷ Thanh Viện một vạn lần không phục, thế nhưng cũng chẳng có cách nào.

Chỉ có thể quay lại dặn dò các hỏa kế phía sau: “Mau dỡ hết đồ xuống!”

Các hỏa kế lại bắt đầu bận rộn dỡ hàng.

“Viện nhi, chúng ta về trước đi.” Thẩm Thừa Cảnh thừa cơ kéo Kỷ Thanh Viện, sợ Kỷ Thanh Viện lại gây sự với Kỷ Sơ Hòa.

Hắn còn muốn Kỷ Thanh Viện và Kỷ Sơ Hòa giữ quan hệ tốt đẹp nữa mà.

Kỷ quận thủ sợ tiến cử hắn sẽ đắc tội với Vương phủ, nếu có Kỷ Sơ Hòa hòa giải một chút, thì không cần lo lắng chuyện này nữa, hắn cũng có thể ra làm quan sớm hơn một chút.

Thế mà Kỷ Thanh Viện lại cứ muốn đối đầu với Kỷ Sơ Hòa khắp mọi nơi.

Ban đầu, hắn cưới được Kỷ Thanh Viện, cứ như nhặt được báu vật vậy, thế mà chỉ trong một thời gian ngắn, tình cảm của hắn dành cho Kỷ Thanh Viện đã không còn sâu đậm như thế nữa, thậm chí còn hơi chán ghét.

Kỷ Thanh Viện cùng Thẩm Thừa Cảnh lên xe ngựa.

Càng nghĩ càng thấy ấm ức.

“Ngươi đã nghĩ ra Lục sách binh dịch chưa?”

Lục sách binh dịch?

Kỷ Sơ Hòa ngẩng đầu, nhìn chiếc xe ngựa đó.

“Ta đang nghĩ đây.” Giọng điệu của Thẩm Thừa Cảnh có chút qua loa.

“Ngươi không thể nhanh chóng hơn một chút sao, nghe nói đã có vài người hiến sách lược rồi, sao ngươi vẫn chưa nghĩ ra?” Kỷ Thanh Viện đầy vẻ oán trách.

Nếu Thẩm Thừa Cảnh nghĩ ra Lục sách binh dịch, nàng ta có phải chịu uất ức thế này không!

“Ta về sẽ tiếp tục nghiên cứu, xem có đột phá gì không.” Thẩm Thừa Cảnh nén cảm xúc, kiên nhẫn dỗ dành.

Kỷ Thanh Viện đã không chỉ một lần nhắc đến chuyện Lục sách binh dịch, còn nói sách lược này tài tình đến mức nào.

Thế nhưng, hắn hỏi nàng ta một chút chi tiết cụ thể, nàng ta lại một chữ cũng không nói ra được.

Chỉ nói gì mà phải để một số binh lính lớn tuổi rời quân đội, còn nói có cái gì đó gọi là khảo hạch, lại còn phải thực hiện cái gì đó gọi là chế độ binh dịch ba năm.

Những thứ này căn bản là không thực tế!

Xe ngựa đã đi xa, Kỷ Sơ Hòa không còn nghe thấy cuộc đối thoại của hai người nữa.

Thế nhưng, khi mấy chữ Lục sách binh dịch từ miệng Kỷ Thanh Viện thốt ra, vẫn khiến lòng nàng nổi lên một trận sóng gió.

Kiếp trước, nàng đã bày mưu tính kế cho Thẩm Thừa Cảnh, viết ra Lục sách binh dịch.

Kỷ Thanh Viện trọng sinh một đời, đương nhiên cũng biết chuyện này, chỉ là không chắc, Kỷ Thanh Viện đã nhớ được bao nhiêu.

Không được, nàng tuyệt đối không thể để Kỷ Thanh Viện đắc ý!

Kỷ Sơ Hòa vội vàng sắp xếp chuyện cửa hàng, kiểm kê lại hàng hóa, đuổi các chưởng quỹ và hỏa kế cũ, sai người khóa cửa hàng lại, rồi vội vã quay về Vương phủ.

Vừa đặt chân vào cổng Vương phủ, lập tức có người đến báo.

“Phu nhân, Thế tử nổi giận rồi, trừng phạt Đông di nương, Đông di nương đã quỳ dưới ánh nắng gay gắt hai canh giờ rồi!”

“Đông di nương bây giờ ở đâu?” Kỷ Sơ Hòa hỏi.

“Ở Mặc Viên.”

Kỷ Sơ Hòa hít một hơi thật sâu.

Đông Linh cũng quá nôn nóng muốn thành công rồi!

Thế tử bây giờ đang vì chuyện Từ Yên Nhi mà nổi nóng, nàng ta tại chỗ chỉ trích Từ Yên Nhi, còn dám đến trước mặt Thế tử để gây sự!

Nàng ta sẽ không nghĩ rằng chuyện xấu của Từ Yên Nhi bị phơi bày, lại bị đuổi khỏi Vương phủ, Thế tử cũng ngay lập tức quên sạch Từ Yên Nhi rồi chứ!

Kỷ Sơ Hòa sải bước đi về phía Mặc Viên.

Vừa đến cửa, Tứ Phúc vội vàng đi ra, hành lễ với Kỷ Sơ Hòa.

“Nô tài bái kiến phu nhân.”

“Ta muốn gặp Thế tử.”

Tứ Phúc nhất thời vẻ mặt khó xử, “Phu nhân, Thế tử nói, không có sự cho phép của người thì không được để phu nhân vào Mặc Viên.”

Kỷ Sơ Hòa vòng qua Tứ Phúc, sải bước đi vào.

“Phu nhân, cứu ta…”

Vừa bước vào, liền nghe thấy tiếng cầu cứu yếu ớt của Đông Linh.

Đông Linh không những quỳ dưới ánh nắng gay gắt, mà còn quỳ trên một đống đá vụn.

Hai canh giờ rồi, người đã kiệt sức, dường như giây tiếp theo sẽ không thể chống đỡ được nữa.

“Người đâu, đưa Đông Linh về.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng ra lệnh.

Không ai dám làm trái ý nàng, nhưng cũng không dám đắc tội với Thế tử, cố gắng không gây ra tiếng động, khiêng Đông Linh đi.

Kỷ Sơ Hòa chậm rãi bước vào trong nhà.

Một luồng khí rượu nồng nặc ập vào mặt, nàng không khỏi nhíu chặt chân mày.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 62


“Cút ra ngoài! Kẻ nào cho phép ngươi bước vào!” Tiêu Yến An giận dữ quát.

Kỷ Sơ Hòa bước đến trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.

Một tia sáng mạnh mẽ chiếu lên người Tiêu Yến An, hắn lập tức giơ tay che mắt.

Kỷ Sơ Hòa thấy trên chiếc sập một mảnh bừa bãi.

Chai rượu rỗng có đến mười mấy cái, vương vãi khắp nơi.

Tiêu Yến An bị ánh sáng chiếu vào không chịu nổi, chỉ có thể bò dậy, dựa vào giá sách phía sau.

“Kỷ Sơ Hòa, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Miên Trúc, gọi người vào dọn dẹp một chút.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng phân phó, không hề để ý đến Tiêu Yến An.

“Kỷ Sơ Hòa, ta lệnh cho ngươi, lập tức cút ra ngoài cho ta!” Tiêu Yến An giơ tay chỉ hướng cửa. Cảm giác bị xem nhẹ khiến hắn vô cùng khó chịu.

Trong mắt Kỷ Sơ Hòa, hắn cái thế tử này chẳng đáng một xu, quyền uy của nàng trong Vương phủ này còn hiển hách hơn cả hắn!

“Tiêu Yến An, ngươi yếu ớt vậy sao? Có chuyện liền chỉ biết trốn tránh, ngay cả dũng khí đối mặt cũng không có, phải không?” Kỷ Sơ Hòa dùng kế khích tướng.

Tiêu Yến An thật ra rất dễ nắm bắt, không như Thẩm Thừa Cảnh lòng dạ toàn tâm cơ.

“Ngươi câm miệng! Ngươi hiểu cái gì! Ngươi đã yêu một người nào chưa? Ngươi biết cảm giác bị tổn thương thấu tâm can là gì không?”

Miên Trúc đã dọn dẹp đồ vật trên chiếc sập đi, Kỷ Sơ Hòa có chỗ ngồi xuống.

Nàng từ từ ngồi xuống, cùng Tiêu Yến An bốn mắt đối nhau, “Ta chưa từng yêu ai như thế tử, nhưng, ta đã nếm trải mùi vị phản bội. Thế nhưng, dù có thù hận sâu sắc, cũng chưa hẳn ngày ngày phải đắm chìm trong thù hận, người sống, tổng còn muôn vàn sự tình cần lo toan, tổng còn những kẻ khác cần quan tâm.”

Hầu kết Tiêu Yến An chuyển động một chút, bướng bỉnh quay mặt đi.

“Thế tử cả đời này có phải chỉ một lòng tơ vương Từ tiểu thư? Không còn việc gì khác để làm ư?” Kỷ Sơ Hòa hỏi.

“Làm sao có thể!” Tiêu Yến An lập tức phản bác.

“Đã có lý tưởng hoài bão khác, vậy thì hãy vực dậy tinh thần mà dồn tâm huyết vào những việc khác, rượu cũng đã uống, lòng cũng đã đau, tổng không thể cứ thế này mãi chẳng dứt.”

“Ngươi nói ai chẳng dứt!” Tiêu Yến An không phục.

“Việc trưng binh còn đang chờ thế tử đó.” Kỷ Sơ Hòa đứng dậy, đi đến trước bộ khôi giáp kia, “Vẻ anh dũng của thế tử, nào phải chỉ là bề ngoài; bộ khôi giáp này cũng đâu chỉ để cho đẹp mắt, càng chẳng phải để khoác lên cho một người ngắm nhìn. Ta nghĩ, thế tử cũng sẽ trở thành người như Trấn Bắc Đại tướng quân.”

Trong mắt Tiêu Yến An có ánh sáng, hắn âm thầm thẳng lưng, thay đổi dáng vẻ suy sụp vừa rồi.

Nhưng lập tức ánh sáng đó biến mất.

“Ngươi đừng đùa, ai có thể sánh bằng Trấn Bắc Đại tướng quân.” Hắn vẫn có tự biết thân biết phận.

“Đương nhiên, trên đời này không thể có hai người như Trấn Bắc Đại tướng quân, nhưng, mỗi thời đại đều có anh hùng của mỗi thời đại không phải sao?”

Tiêu Yến An bị thuyết phục, lời nói của Kỷ Sơ Hòa ôn hòa, luôn có thể chạm đến tận tâm can hắn.

Cho dù giây trước hắn còn xù lông, giây sau đã được xoa dịu.

Ồ hố, các bằng hữu nếu cảm thấy 52 thư khố không tệ, nhớ lưu địa chỉ trang web https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé~ Cầu xin đó (>.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 63


“Chế độ đào thải, đặt ra chế độ khảo hạch thích hợp, nghiêm ngặt dựa theo chế độ khảo hạch tất cả nhân viên trong quân đội hiện có, người thông qua khảo hạch thì dùng đúng người đúng tài, người chưa thông qua khảo hạch thì tiếp tục sàng lọc từng tầng, chi tiết sàng lọc xin tham khảo chế độ tương ứng. Cuối cùng, những người không qua khảo hạch, nhất loạt bị đào thải.”

“Chế độ niên hạn, một số binh chủng có thể chia thành niên hạn chế, ví dụ ba năm một lần thay đổi.”

“Chế độ thoái dịch, đối với một số binh sĩ thoái dịch thì giữ lại vinh dự tòng quân trọn đời, đồng thời soạn thảo chính sách ưu đãi.”

“Chế độ bổng lộc, thống nhất đặt ra bổng lộc cho các cấp nhân viên trong quân đội, kết hợp tình hình áp dụng các biện pháp thưởng phạt tương ứng, binh sĩ thoái dịch không còn được hưởng bổng lộc.”

“Chế độ an trí, làm tốt việc an trí binh sĩ thoái dịch sau khi rời quân đội, nhanh chóng đưa họ vào các ngành sĩ, nông, công, thương.”

Tiêu Yến An đọc xong những nội dung này, lộ ra một nụ cười nhẹ.

Mặc dù, những điều Kỷ Sơ Hòa viết ra này quá không thực tế, nhưng, một nữ nhân có thể nghĩ ra những điều này, cũng là không dễ dàng.

“Kỷ Sơ Hòa, chỉ riêng cái chế độ đào thải mà ngươi viết này đã có thể gây ra hỗn loạn rồi.”

“Thế tử nghĩ chế độ hiện tại còn chưa đủ hỗn loạn ư? Bằng không Hoài Dương Vương sao lại rộng rãi thu nhận kế sách hay, muốn thực hiện cải cách chứ?”

“Nhưng ngươi cái này không được!”

“Địa thế Hoài Dương đặc thù, ruộng đất màu mỡ vốn đã ít, người làm nông tương đối cũng ít, bách tính khó mà dựa vào trồng trọt nuôi sống cả gia đình, cho nên, người người chen chúc vỡ đầu cũng muốn đi nhập ngũ tòng quân, một người nhập ngũ có thể nuôi sống cả nhà già trẻ, trong quân càng là chỉ vào không ra, mỗi năm lại còn trưng binh mang tính biểu tượng, dẫn đến việc quản lý quân đội hỗn loạn, nhân sự bão hòa, chỉ riêng bổng lộc của binh sĩ hiện có cộng lại cũng đã không thể gánh vác nổi rồi.”

Tiêu Yến An nhất thời nghẹn lời.

“Dù sách lược này của ngươi có lý, vậy thì sau khi đuổi những người này ra khỏi quân đội, họ không còn bổng lộc, họ và gia đình họ chẳng phải sẽ chết đói sao?”

“Vậy thì phải xem việc thúc đẩy chế độ an trí rồi, ta còn chưa viết đến, nhưng, ta có thể nói trước với ngươi, trong quân không thiếu người tài, người có năng lực có thể từ võ chuyển sang văn. Nhưng đa số vẫn phải phát triển nông nghiệp, bách tính phải có khả năng tự cung tự cấp, tự mình nuôi sống bản thân.”

“Nói thì dễ, ruộng đất đâu? Tăng nhiều cháo ít, không có đất để trồng, lấy đâu ra lương thực nuôi sống bản thân?”

“Hoài Dương tuy toàn là đất núi, địa thế đặc thù, nhưng không có nghĩa là không thể trồng trọt giữa núi, lấy Vân Trạch Sơn làm ví dụ, thân núi tương đối bằng phẳng, cây cối trong núi tươi tốt, nếu có thể khai hoang thành ruộng đất, cũng sẽ là một mảnh đất màu mỡ.”

“Kỷ Sơ Hòa, ngươi biết ngươi đang nói gì không? Chuyện trồng trọt trên núi như thế này, quả thực là ý tưởng hão huyền!” Tiêu Yến An đặt đồ vật trong tay xuống, “Ta biết, ngươi muốn thu hút sự chú ý của ta, muốn tiếp cận ta, ta khuyên ngươi đừng uổng phí sức lực nữa.”

Trong lòng Kỷ Sơ Hòa tràn đầy thất vọng.

Sớm biết nói những điều này với Tiêu Yến An là đàn gảy tai trâu, nàng không nên lãng phí thời gian ở đây.

Tiêu Yến An đã mất hết hứng thú, thêm vào đó còn chưa thoát khỏi nỗi đau tình cảm, không màng Kỷ Sơ Hòa mà xoay người rời đi.

Kỷ Sơ Hòa nhìn bóng lưng Tiêu Yến An, nhẹ nhàng lắc đầu.

Nàng không rời đi, mà tiếp tục viết xuống.

Binh Dịch Lục Sách lần này còn chi tiết hơn kiếp trước.

Hơn nữa là tổng kết kinh nghiệm từ kiếp trước mà viết ra.

Kiếp trước là lội nước qua sông, dựa theo đại phương hướng cải cách mà làm từng bước một, ví dụ như mảnh đất màu mỡ ở Vân Trạch Sơn, chính là về sau mới phát hiện ra.

Kỷ Sơ Hòa đã viết liên tục một canh giờ, mới viết xong hoàn chỉnh Binh Dịch Lục Sách.

“Tiểu thư, Vương phi sai người đến mời người qua đó.” Miên Trúc đi vào, nhẹ giọng nói với Kỷ Sơ Hòa.

“Được, ta lập tức qua đó.” Kỷ Sơ Hòa đứng dậy, vận động gân cốt đôi chút.

“Tiểu thư, những thứ này làm sao đây? Cứ để như vậy sao?” Miên Trúc không hiểu nội dung bên trên, nhưng, đây là những thứ tiểu thư vất vả viết ra, nàng không nỡ lãng phí.

“Một số vết mực chưa khô, cứ để đó trước đã, chúng ta cứ xem Vương phi tìm ta làm gì.”

“Được.” Miên Trúc đặc biệt ra ngoài dặn dò hạ nhân ở Mặc Viên đừng đụng vào đồ vật trên bàn sách, rồi đi theo Kỷ Sơ Hòa đến Cung Hợp Loan của Vương phi.

Dưới trướng Vương phi có một chi thương đội đi lại Đế đô.

Lần này gọi Kỷ Sơ Hòa qua đó, là vì chi thương đội này đã trở về, đồng thời cũng mang về không ít vật tốt.

Vương phi đặc biệt gọi Kỷ Sơ Hòa qua đó chọn vài thứ nàng thích.

Kỷ Sơ Hòa vừa chọn được vài món, liền nghe thấy hạ nhân vội vã đến báo, nói Hoài Dương Vương đã hồi phủ.

“Sao đột nhiên lại về?” Vương phi có chút ngạc nhiên.

“Vương phi, hình như là vì thế tử, thế tử chẳng phải đã lĩnh chức vụ trưng binh sao, nào ngờ, thế tử lại bỏ mặc quân vụ mà chạy về bầu bạn với Từ tiểu thư, sau đó lại xảy ra chuyện Từ tiểu thư cùng Triệu Khang tư thông, thế tử liền không quay về quân đội, Hoài Dương Vương vẫn luôn chờ đợi hắn, đợi mãi không thấy, đã nổi cơn lôi đình, phỏng chừng việc đột nhiên hồi phủ là nhắm vào thế tử.”

Vương phi lòng chùng xuống, “Hỏng rồi! Ta đã quên mất chuyện này, cứ để thế tử hồ đồ! Thế tử đâu rồi? Lập tức tìm hắn về đây cho ta!”

“Vâng.” Hạ nhân lập tức chạy ra ngoài.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 64


Kỷ Sơ Hòa trong lòng thầm nghĩ, người người đều đồn rằng Hoài Dương Vương tầm thường vô vị, khi còn là hoàng tử chẳng có chút tồn tại cảm nào, trong tranh quyền đoạt vị cũng chẳng ai để tâm đến hắn, khi đã là Hoài Dương Vương lại càng không có gì nổi trội, mảnh đất phong Hoài Dương này vừa hẻo lánh vừa nghèo nàn, cũng chẳng được ai coi trọng.

Thật ra, không hẳn là vậy.

Chính vì để tất cả mọi người coi thường hắn, cho rằng hắn tầm thường vô dụng, hắn mới có thể sống tốt.

Có thể bình an sống sót trong cuộc tranh giành ngôi vị, lại còn có thể giữ được mảnh đất phong, đây có thực sự là kẻ tầm thường vô dụng sao?

Cải cách binh dịch ở kiếp trước có thể thấy rõ, Hoài Dương Vương có lòng nhân từ và chí lớn, nhưng đáng tiếc thân phận không cho phép hắn quá ôm ấp hoài bão.

Kiếp trước mảnh đất phong Hoài Dương này sau một phen cải cách, đã bắt đầu xuất hiện cảnh tượng phồn vinh.

Nếu không phải bị liên lụy vào tranh chấp hoàng quyền, bị mãn môn sao trảm, mảnh đất phong Hoài Dương này dưới sự cai trị của Hoài Dương Vương, hẳn sẽ càng phồn vinh hưng thịnh hơn.

Hoài Dương Vương giận đùng đùng trở về Vương phủ, trực tiếp đến Mặc Viên.

Hắn đã phái người đi tìm Tiêu Yến An, chỉ đợi Tiêu Yến An hồi phủ, hưng sư vấn tội.

Đứa con này hắn không thể chiều chuộng nữa!

Vì một nữ nhân mà sống chết luỵ tình, lại còn dám bỏ mặc quân vụ, quả thực là hồ đồ!

Hoài Dương Vương đột nhiên chú ý tới trên bàn sách toàn là giấy tuyên, mơ hồ thấy mấy chữ "Binh Dịch Lục Sách".

【Chương 42 Cha Ruột Cười, Sinh Tử Khó Lường】

Tiểu tử này, hóa ra không hề suy sụp, mà là đang suy nghĩ về chuyện cải cách binh dịch.

Bất kể nội dung là gì, chỉ riêng nhiều trang như vậy, có thể thấy cũng coi như đã dốc lòng.

Rốt cuộc là sáu sách nào, hắn thật sự muốn xem kỹ một chút.

Hoài Dương Vương cầm trang đầu tiên lên, cẩn trọng xem xét, càng xem sắc mặt càng kinh ngạc, xem đến cuối cùng, lại lộ ra nụ cười hài lòng và tán thưởng.

Tiêu Yến An vội vàng bước vào, trong lòng có chút căng thẳng.

Hắn hôm nay mang theo tức giận ra ngoài, y phục cũng chưa thay, râu cũng mọc ra một chút, trên người còn vương mùi rượu, cả người trông vừa suy sụp vừa chán nản.

Nếu không phải nhìn thấy Binh Dịch Lục Sách, dáng vẻ này của Tiêu Yến An mà xuất hiện trước mặt Hoài Dương Vương, ít nhiều cũng phải chịu mấy gậy.

Hiện tại Hoài Dương Vương nhìn Tiêu Yến An thế nào cũng thấy vừa mắt.

Thậm chí, ánh mắt nhìn Tiêu Yến An còn thêm vài phần nhân từ.

Vẻ chật vật của Tiêu Yến An trong mắt hắn, cũng biến thành do thức đêm suy nghĩ sách lược mà mệt mỏi.

“Nhi thần bái kiến phụ vương.” Tiêu Yến An trong lòng sởn tóc gáy, phụ vương cứ mãi nghiêm khắc với hắn còn hơn, nụ cười này, càng khiến hắn có một loại cảm giác sinh tử khó lường.

“Miễn lễ, qua đây ngồi, nói chuyện với phụ vương xem con nghĩ ra Binh Dịch Lục Sách này như thế nào?” Hoài Dương Vương hòa ái ngồi vào chủ vị bên cạnh.

“Phụ vương, người thấy Binh Dịch Lục Sách này thế nào?” Tiêu Yến An để lại một cái tâm nhãn, muốn thử dò xét phản ứng của phụ vương trước.

“Cứ theo tình hình hiện tại mà xét, nội dung trên Binh Dịch Lục Sách này phù hợp nhất với tình hình thực tế của Hoài Dương hiện nay, mỗi sách đều được thực hiện cụ thể, mọi việc đều chỉ ra được điểm mấu chốt, hơn nữa sau khi tìm được cách giải quyết, còn có thể nghĩ đến một loạt vấn đề tiếp theo, không chỉ liên quan đến cải cách binh dịch, mà vấn đề về nông sự cũng có thể theo đó được cải thiện, nền tảng của việc bách tính an cư lạc nghiệp chính là no bụng, những thứ khác đều là lời nói suông.”

“Nếu thật sự có thể dựa theo những gì trên này mà thúc đẩy, tuyệt đối có thể mở ra một cục diện hoàn toàn mới ở Hoài Dương, thậm chí, có thể thay đổi cuộc sống nghèo khó của bách tính Hoài Dương.”

Ồ hố, các bằng hữu nếu cảm thấy 52 thư khố không tệ, nhớ lưu địa chỉ trang web https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé~ Cầu xin đó (>.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 65


“Phụ vương, mẫu phi, Binh Dịch Lục Sách này không phải con nghĩ, cũng không phải con viết.” Tiêu Yến An nào cam lòng làm chuyện mạo nhận công lao người khác như vậy.

Hoài Dương Vương sắc mặt cứng đờ, tay khẽ run lên, cố kìm nén cơn giận trong lòng hỏi, “Vậy bản Binh Dịch Lục Sách này là ai viết?”

“Là Kỷ Sơ Hòa viết, hoàn toàn là một mình nàng viết, những điều này cũng đều do một mình nàng suy nghĩ, nhi thần chưa từng tham gia một chữ nào.”

Đúng là một đứa trẻ hiếu thuận chân thành.

Vương phi thật sự không nghĩ ra lời khen nào khác nữa.

“Hoài Dương Vương, nét chữ này vừa nhìn đã rõ chẳng phải của hắn, người quá không hiểu con trai mình rồi, hắn làm sao viết được nét chữ đẹp như vậy.” Vương phi quét mắt nhìn Hoài Dương Vương một cái.

Hoài Dương Vương lúc này mới chú ý tới vấn đề chữ viết.

Hắn vẫn luôn bị nội dung hấp dẫn, lại quên mất chuyện này.

Hoài Dương Vương nhắm mắt hít sâu, mức độ tức giận đã lên đến cực điểm, “Lời vừa rồi khen ngươi, ta toàn bộ rút lại!”

Tiêu Yến An tỏ vẻ không hề gì.

Rút lại thì cứ rút lại, dù sao, cũng không phải thật sự khen hắn.

“Tiêu Yến An! Ngươi đã nhận việc trưng binh mà lại vô cớ rời đi, không coi phép nước ra gì, xử trí theo quân pháp!” Giọng nói của Hoài Dương Vương lập tức trở nên nghiêm khắc.

Kỷ Sơ Hòa lén lút nhìn về phía Vương phi.

Quân pháp hẳn phải nghiêm khắc hơn gia pháp chứ?

Sao Vương phi một chút cũng không sốt ruột, cũng không cầu tình?

Vương phi vốn dĩ cũng chẳng phải đến để cầu tình, nàng là đến để xem con trai mình chịu phạt.

Tiêu Yến An cũng có cốt khí, trực tiếp bỏ áo trên, đi ra sân quỳ xuống.

“Đánh ba mươi côn, một côn cũng không được thiếu!” Hoài Dương Vương trầm giọng hạ lệnh.

Ngay lập tức, bên ngoài truyền đến tiếng thi hành.

Kỷ Sơ Hòa không khỏi nhìn ra ngoài sân.

Chậc, ra tay thật ác độc.

“Hòa nhi, ngươi lại đây.” Ngữ khí Hoài Dương Vương lại khôi phục từ ái, nghe còn ôn hòa hơn vừa rồi.

Kỷ Sơ Hòa rút lại ánh mắt, hướng Hoài Dương Vương khuất gối hành lễ, “Phụ vương.”

“Binh Dịch Lục Sách đều là ngươi nghĩ ra?”

“Vâng, đều là nhi tức nghĩ ra.”

“Nữ nhi không thua đấng mày râu!” Hoài Dương Vương không chút keo kiệt khen ngợi một câu, “Hòa nhi, Binh Dịch Lục Sách ngươi viết, phụ vương trưng dụng rồi, phụ vương lập tức cùng các quận thủ thương nghị việc này, đến lúc đó nếu có gì nghi vấn, Hòa nhi cần theo phụ vương đi một chuyến, đến giải đáp thắc mắc.”

Kỷ Sơ Hòa ngẩn người.

Đây là muốn ở Hoài Dương công khai nàng là người hiến sách Binh Dịch Lục Sách sao?

Thế nhưng, nàng là một nữ tử.

Cho dù không lấy danh nghĩa Tiêu Yến An đi hiến sách, cũng không thể dùng danh nghĩa nàng chứ.

“Phụ vương, nhi tức một thân nữ lưu, việc hiến sách này vẫn nên lấy danh nghĩa Thế tử thì hơn.”

“Dùng danh nghĩa hắn, phụ vương sợ làm hoen ố kế sách tốt như vậy! Hòa nhi tuy là nữ lưu, nhưng có tài lược như thế này, không thể chôn vùi, vả lại Tứ Hội Đường cũng không có quy định, nữ tử không được hiến sách.”

Tim Kỷ Sơ Hòa run rẩy mạnh.

Còn có chút cảm động.

Nàng lần đầu thể nghiệm được cảm giác được tôn trọng, được coi trọng, được công nhận.

“Vương phi, nàng xem, ví tiền của bổn vương rách rồi, Vương phi có thể giúp bổn vương vá lại không?” Vương gia lấy ra một cái ví tiền cũ kỹ.

Cái ví này ít nhất cũng đã dùng hơn năm năm.

“Cái này đã cũ thế rồi, thiếp sẽ thêu lại cho chàng một cái mới.” Vương phi nhận lấy ví tiền, đầu ngón tay v**t v* hoa văn trên đó, trong lòng cảm khái vạn phần.

“Vậy bổn vương đến chỗ Vương phi chọn một kiểu dáng nhé?” Vương gia nhân cơ hội đề nghị.

“Được.” Vương phi không từ chối.

Hai người cứ thế rời đi.

Khi đi ngang qua Tiêu Yến An, thậm chí còn không thèm liếc thêm một cái.

--- Chương 43: Thế tử bị tổn, ảo tưởng tan vỡ ---

Ba mươi quân côn đánh xong, Tiêu Yến An trực tiếp ngã vật xuống đất.

Kỷ Sơ Hòa lập tức phân phó: “Người đâu, đưa Thế tử về phòng.”

Tiểu tư nhanh chóng tiến lên, cẩn thận nâng Tiêu Yến An lên.

“A! Nhẹ thôi, nhẹ thôi!” Tiêu Yến An không nhịn được một trận ai hào.

Cuối cùng nằm sấp trên giường, hắn cảm thấy toàn thân khí lực cũng bị rút cạn, còn lại chỉ có đau đớn khó chịu.

“Phủ y đến chưa?” Kỷ Sơ Hòa hỏi Tứ Phúc.

“Đến rồi, đến rồi! Phủ y đến rồi!”

Phủ y vội vàng chạy vào, trong hòm toàn là thuốc trị ngoại thương.

Việc này quen thuộc rồi, không giống lần đầu.

“Thế tử, người nhịn một chút, ta rắc chút dược phấn.”

“A!” Tiêu Yến An thảm kêu một tiếng.

Cuối cùng cũng bôi xong thuốc, Tiêu Yến An tiếng cũng khàn rồi.

Lông mày Kỷ Sơ Hòa vẫn nhíu chặt.

Cách xa như vậy, nàng vẫn cảm thấy đau.

Đợi mọi người lui đi, nàng mới đi đến bên giường nhìn qua vết thương của Tiêu Yến An.

“Sao ra tay nặng thế? Không thể khống chế lực đạo một chút sao?”

“Ngươi đang coi thường ai đấy? Từ nhỏ đến lớn, ta bị đánh đều là những đòn thực thụ!”

Tiêu Yến An còn tưởng tiếp theo Kỷ Sơ Hòa muốn an ủi hắn, hắn mới không cần bất kỳ an ủi nào, đang chuẩn bị mở miệng, tiếng Kỷ Sơ Hòa đã vang lên trước.

“Đích xác là đủ thực thụ! Có thể thấy phụ vương mẫu phi đối với ngươi cũng không hề dung túng chiều chuộng, vậy ngươi thân là đích tử duy nhất của Hoài Dương Vương phủ, không chịu trách nhiệm lại chơi bời lêu lổng, chẳng liên quan gì đến phụ vương mẫu phi, là do bản thân ngươi vốn dĩ bất tài vô dụng.”

Kỷ Sơ Hòa lời trong lời ngoài đều không chừa lại cho Tiêu Yến An chút thể diện nào.

“Ngươi!” Tiêu Yến An tức đến muốn chết.

Kỷ Sơ Hòa khinh thường hắn như vậy, hắn không có lời nào để nói.

Dù sao, Kỷ Sơ Hòa có thể nghĩ ra Binh Dịch Lục Sách khiến phụ vương cũng khen ngợi hết lời.

Chuyện này, hắn đích xác rất bị đả kích.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 66


“Thế tử cứ an tâm dưỡng thương, ta xin cáo từ trước.” Kỷ Sơ Hòa chào một tiếng, liền xoay người rời đi.

Tiêu Yến An hít sâu vài hơi, cuối cùng nắm chặt quyền, đấm một quyền vào gối.

“A!” Tiếp đó, hắn lại thảm kêu một tiếng.

Kỷ Sơ Hòa trở về Lưu Hoa Cung, có chút mệt mỏi nằm trên quý phi tháp, hôm nay cả ngày nàng đều không nhàn rỗi.

“Tiểu thư, nô tỳ bóp vai cho người nhé.” Miên Trúc vòng ra sau Kỷ Sơ Hòa giúp nàng bóp vai.

“Phủ y đã đến chỗ Đông di nương xem chưa?”

“Đã xem rồi, không có gì đáng ngại, đầu gối đã đắp thuốc, nghỉ ngơi vài ngày là không sao.”

“Ừm.” Kỷ Sơ Hòa gật đầu, “Hy vọng Đông Linh có thể rút kinh nghiệm từ lần này.”

……

Hoài Dương Vương ở trong phủ một đêm, sáng sớm hôm sau liền vội vàng triệu tập các quận thủ của bảy quận thành trực thuộc để thảo luận về Binh Dịch Lục Sách do Kỷ Sơ Hòa viết.

Mấy vị quận thủ sau khi xem qua cũng không ngớt lời khen ngợi.

Hoài Dương Vương ngồi trên chủ vị, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười.

“Vương gia, xin hỏi Binh Dịch Lục Sách này là do ai viết? Người này quả là có tài năng lớn!” Người đầu tiên mở miệng là Kỷ quận thủ.

“Kỷ quận thủ, ngươi nhìn kỹ lại xem, ngươi hẳn là biết đây là ai viết.” Hoài Dương Vương cho rằng Kỷ quận thủ hẳn là có thể nhận ra chữ viết của con gái mình.

Kỷ quận thủ lại cẩn thận nhìn một lát, có chút hoảng sợ đáp: “Vương gia, thứ hạ quan mắt kém, thật sự không nhìn ra đây là do ai viết.”

“Đây là do con gái ngươi, nhi tức Kỷ Sơ Hòa của bổn vương viết.” Vương gia đứng dậy, đi về phía giữa mấy người, khá đắc ý cầm lên một trang.

“Bổn vương đã phái người đến Vân Trạch Sơn, nếu trong núi thật sự có đất đai màu mỡ có thể canh tác, đó sẽ là phúc của trăm họ Hoài Dương!”

Mọi người đều kinh ngạc.

Đặc biệt là Kỷ Thành, hắn còn cảm thấy mình nghe nhầm.

Loại thứ này, làm sao có thể là con gái hắn viết được?

“Kỷ quận thủ quả là dạy con có phương pháp, có tài năng kinh thế như vậy, không thua gì nam nhi!”

“Đúng vậy! Đáng tiếc thay, nếu đây là một nam tử, tương lai nhất định sẽ làm nên đại sự!”

“Tiền đồ vô lượng!”

Ôi chao, nếu các vị bằng hữu thấy 52 Thư Khố không tệ, nhớ lưu lại trang web https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé ~ Xin nhờ cậy rồi (>.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 67


Kỷ Sơ Hòa khép sổ sách lại, nhẹ giọng phân phó: “Miên Trúc, ngươi đi chọn vài món bổ phẩm mang theo, theo ta về Kỷ phủ một chuyến.”

“Vâng.” Miên Trúc lập tức đi sắp xếp.

Kỷ ma ma vừa nghe Kỷ Sơ Hòa muốn đi Kỷ phủ, không yên lòng, “Tiểu thư, lão nô theo người cùng đi.”

“Không cần, đâu phải hang hổ sói gì, còn có thể ăn thịt ta sao.” Kỷ Sơ Hòa cho Kỷ ma ma một nụ cười an ủi.

--- Chương 44: Sơ Hòa bị đánh, tình thân đoạn tuyệt ---

“Vậy được rồi, tiểu thư vẫn phải cẩn thận một chút.” Kỷ ma ma cũng cảm thấy sẽ không xảy ra chuyện gì.

“Ừm, ta biết.” Kỷ Sơ Hòa gật đầu đáp lại.

Cảnh thị tuy là kế mẫu của Kỷ Sơ Hòa, nàng ta nói mình thân thể không khỏe, lại sai người báo cho Kỷ Sơ Hòa, xét tình xét lý Kỷ Sơ Hòa đều phải đi chuyến này.

Nếu không, chuyện truyền ra ngoài sẽ tổn hại danh dự nàng.

Kỷ Sơ Hòa đến Kỷ phủ, không ngờ, không chỉ Cảnh thị đang chờ nàng ở phủ, mà còn có Kỷ Thành cùng Kỷ Thanh Viện và Thẩm Thừa Cảnh!

Kỷ Sơ Hòa nhìn thấy một nhà chỉnh tề như vậy, trong lòng một trận cười lạnh.

Nàng không như trước kia ngoan ngoãn đi bái kiến phụ mẫu trước, mà là phân phó Miên Trúc mang các bổ phẩm nàng mang đến qua.

“Mẫu thân, ta nghe nói người thân thể không khỏe, liền chọn một ít bổ phẩm mang đến thăm mẫu thân, hy vọng mẫu thân sớm ngày khang phục.” Kỷ Sơ Hòa khách khí lễ độ nói.

“Hiếm khi ngươi có lòng như vậy, còn nhớ đến mẫu thân này của ta.” Cảnh thị không mặn không nhạt đáp lại.

“Hòa nhi, vi phụ hỏi ngươi, Binh Dịch Lục Sách kia thật sự là do ngươi nghĩ ra và viết sao?” Kỷ Thành trực tiếp đi vào trọng tâm, ngữ khí mang theo một tia nghi ngờ.

“Phụ thân, phụ vương nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Người nghi ngờ ta như vậy chẳng phải là nghi ngờ cả phụ vương sao?”

“Kỷ Sơ Hòa, ngươi bớt lấy Vương gia ra áp chế phụ thân!” Kỷ Thanh Viện đứng dậy, đi đến trước mặt Kỷ Sơ Hòa, dùng giọng chỉ hai người mới nghe được hỏi: “Ngươi có phải cũng trọng sinh rồi?”

Kỷ Sơ Hòa vẻ mặt mờ mịt nhìn Kỷ Thanh Viện, cũng hạ thấp giọng đáp: “Muội muội, trọng sinh gì cơ? Muội đang nói gì ta không hiểu.”

Kỷ Thanh Viện ngây ra!

Nàng ta chăm chú nhìn Kỷ Sơ Hòa, muốn nhìn ra một tia sơ hở trên mặt Kỷ Sơ Hòa.

Thế nhưng, lại khiến nàng ta thất vọng.

Chẳng lẽ Kỷ Sơ Hòa không trọng sinh?!

Vậy Kỷ Sơ Hòa làm sao biết Binh Dịch Lục Sách?

Kỷ Thanh Viện quả quyết Kỷ Sơ Hòa cũng trọng sinh, muốn vạch trần trước mặt phụ mẫu.

Đây là cách duy nhất nàng ta có thể nghĩ ra để chứng minh Kỷ Sơ Hòa đã trộm sách lược của Thẩm Thừa Cảnh.

Với sự yêu thương của phụ mẫu dành cho nàng ta, cùng với sự một lòng một dạ của Thẩm Thừa Cảnh đối với nàng ta, cho dù nàng ta nói mình là trọng sinh trở về cũng không cần lo lắng!

Thế nhưng, Kỷ Sơ Hòa vậy mà không phải trọng sinh, điều này lập tức làm loạn kế hoạch của nàng ta.

Kỷ Sơ Hòa nhìn phản ứng của Kỷ Thanh Viện, trong lòng một trận cười khẽ.

Nàng đã liệu được Binh Dịch Lục Sách vừa xuất thế, Kỷ Thanh Viện chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Thế nhưng, Kỷ Thanh Viện cũng quá mất bình tĩnh rồi!

Nàng ta gây náo như vậy có thể đạt được gì?

Chẳng lẽ còn ký thác hy vọng Thẩm Thừa Cảnh có thể viết ra một bản y hệt?

Cho dù Kỷ Thanh Viện nhớ nội dung toàn bộ Binh Dịch Lục Sách kiếp trước, bây giờ cũng không kịp nữa rồi.

Thẩm Thừa Cảnh cũng không hiểu Kỷ Thanh Viện rốt cuộc đang phát điên cái gì!

Thế nhưng, Kỷ Thanh Viện đích xác mấy hôm trước cứ luôn nói chuyện Binh Dịch Lục Sách này, còn luôn ép hắn nghĩ ra chi tiết cụ thể.

Từ những nội dung rời rạc nàng ta nói, thật sự cũng có vài điểm tương đồng với Binh Dịch Lục Sách do Kỷ Sơ Hòa viết.

Việc này bây giờ nghĩ lại có chút kỳ lạ!

Kỷ Thanh Viện rốt cuộc làm sao biết Binh Dịch Lục Sách?

“Phụ thân, người vừa rồi vì sao lại hỏi như vậy? Có phải muội muội đã nói gì với người, khiến người nghi ngờ Binh Dịch Lục Sách không phải do ta nghĩ ra và viết?” Kỷ Sơ Hòa hỏi Kỷ Thành.

Kỷ Thành bị hỏi khó, ánh mắt chuyển sang Kỷ Thanh Viện, “Viện nhi, muội nói Binh Dịch Lục Sách không phải tỷ tỷ muội viết, muội có bằng chứng gì không?”

Kỷ Sơ Hòa lắc đầu cười khẽ.

Chỉ vì một câu nói của muội muội, phụ thân liền gọi nàng đến chất vấn.

Từ trước đến nay, hắn đối với người con gái này của mình đều là thái độ xem nhẹ bỏ qua.

Có phải chính vì nguyên nhân này, mới dẫn đến việc hắn đối với thân phận Thế tử phu nhân của nàng hiện giờ cũng làm ngơ?

“Phụ thân, ta chắc chắn bản Binh Dịch Lục Sách này chính là xuất phát từ phu quân Thẩm Thừa Cảnh của ta! Hắn mấy hôm trước đã nghĩ ra chút manh mối, chỉ là không biết làm sao lại bị Kỷ Sơ Hòa sao chép mất!” Kỷ Thanh Viện vẻ mặt oán trách chỉ vào Kỷ Sơ Hòa.

Thẩm Thừa Cảnh quả thực không biết nói gì.

Những thứ hắn viết có thể so với những gì Kỷ Sơ Hòa viết sao?

Nói Kỷ Sơ Hòa sao chép của hắn, bản thân hắn còn cảm thấy xấu hổ!

Hắn vừa nãy còn ôm một tia hy vọng, là Kỷ Thanh Viện nghĩ ra Binh Dịch Lục Sách, dù sao chuyện cải cách binh dịch đã được công bố từ ba tháng trước, Kỷ Thanh Viện ở khuê phòng đã nói chuyện này với Kỷ Sơ Hòa, sau đó, Kỷ Sơ Hòa sao chép sách lược của Kỷ Thanh Viện.

Đúng là hắn nghĩ nhiều rồi!

Kỷ Thanh Viện làm sao có thể có bản lĩnh như vậy!

Có lẽ là khi cả hai nàng còn ở khuê các, Kỷ Thanh Viện đã lén nhìn thấy nội dung Kỷ Sơ Hòa viết, sau đó chỉ nhớ được vài lời rời rạc, ngược lại ép hắn phải nghĩ ra một sách lược hoàn chỉnh!

Bây giờ gây náo đến mức không xuống đài được, còn lôi hắn ra đỡ lưng.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 68


“Trên đời này vậy mà có chuyện trùng hợp đến thế sao? Xin hỏi Thẩm công tử có thể lấy bản mình viết ra cho ta xem một chút không?” Kỷ Sơ Hòa trực tiếp hỏi.

Sắc mặt Thẩm Thừa Cảnh cứng lại, lập tức đáp: “Thế tử phu nhân nói đùa rồi, những thứ ta viết không đáng nhắc đến, ta ở Tứ Hội Đường thấy bản Binh Dịch Lục Sách hoàn chỉnh do phu nhân viết, vô cùng khâm phục.”

Kỷ Thanh Viện nghe Thẩm Thừa Cảnh cung kính Kỷ Sơ Hòa như vậy, mặt mày đều xanh mét.

Nàng ta một tay kéo Thẩm Thừa Cảnh qua, “Ngươi thật sự không nghĩ ra chút nào sao? Ngươi vì sao lại không nghĩ ra!”

Đối mặt với chất vấn của Kỷ Thanh Viện, trong lòng Thẩm Thừa Cảnh lửa giận ngút trời.

Thế nhưng vì ngại Kỷ quận thủ và Kỷ phu nhân mà không dám phát tác.

“Viện nhi, muội đừng hồ đồ nữa. Có phải muội đã lén thấy nội dung Binh Dịch Lục Sách do Thế tử phu nhân viết, chỉ nhớ được vài lời rời rạc liền ép ta phải nghĩ ra sách lược hoàn chỉnh?” Thẩm Thừa Cảnh không muốn gánh tội thay, càng không muốn đắc tội Kỷ Sơ Hòa, vội vàng tự gạt mình ra ngoài hoàn toàn.

“Ngươi!” Kỷ Thanh Viện tức giận đến cực điểm, giơ tay đánh mạnh vào người Thẩm Thừa Cảnh, “Rõ ràng là ngươi viết mà, sao ngươi lại không nghĩ ra! Sao ngươi lại không nghĩ ra được chứ!”

Thẩm Thừa Cảnh đứng đó bất động, mặc kệ Kỷ Thanh Viện đánh hắn.

“Đủ rồi! Ngươi náo loạn đủ chưa!” Kỷ Thành giận dữ quát một tiếng.

Kỷ Thanh Viện tức thì dừng động tác, uất ức xen lẫn phẫn nộ nhìn Thẩm Thừa Cảnh.

“Phụ thân, còn người thì sao?” Kỷ Sơ Hòa đột nhiên hỏi ngược lại.

Sắc mặt Kỷ Thành chợt căng thẳng.

“Phụ thân, người cũng quá thiên vị rồi, muội muội nói gì người cũng tin, chưa từng mảy may nghĩ đến cảm nhận của ta. Từ nhỏ đến lớn, trong mắt người, ta cứ như một kẻ không đáng kể chút nào!”

“Những điều này còn chẳng là gì, nhưng hôm nay người làm quả thực quá đáng! Rõ ràng kết quả đã được Vương gia công nhận, vậy mà người lại vì lời nói của muội muội mà sinh nghi ngờ, thậm chí còn gọi ta về phủ để chất vấn. Xin hỏi người có tư cách gì để chất vấn ta?”

Ôi chao, nếu chư vị bằng hữu cảm thấy 52 Thư Khố không tồi, xin nhớ cất giữ địa chỉ mạng https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc tiến cử cho bạn bè nhé~ Cầu xin vậy (>. Cổng dịch chuyển: Bảng xếp hạng Tìm sách Cung đấu Văn Song trọng sinh

--- Trang 35 ---

“Hòa nhi, đây là phụ thân của con! Sao con có thể dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với người!” Cảnh thị thừa cơ chen vào một câu.

“Phụ thân? Hắn ta xứng sao?” Kỷ Sơ Hòa đỏ mắt nhìn Kỷ Thành, “Ta bị nước sôi bỏng rát, hắn ta có từng quan tâm một câu? Khoảng thời gian ta dưỡng thương sống không bằng chết, hắn ta có từng đến thăm ta một lần? Hắn ta lại có khi nào coi ta là con gái của hắn ta không?”

“Ta không coi ngươi là con gái, ngươi có thể lớn đến nhường này ư!” Kỷ Thành trầm giọng phản bác.

“Những thứ ta ăn ta dùng trong phủ, đều là do mẫu thân và tổ mẫu để lại cho ta! Có cần tra lại sổ sách không? Mẫu thân ta dẫu không còn gì làm của hồi môn, nhưng những gì để lại cho ta cũng đủ để ta lớn lên không lo cơm áo! Còn những thứ của tổ mẫu ta thì sao? Chỉ dựa vào số tiền mà Cảnh thị tiêu trên người ta, liệu có dùng hết số tiền mà mẫu thân và tổ mẫu để lại cho ta không?”

“Ngươi còn dám cãi lại!” Kỷ Thành nói xong, phất tay tát Kỷ Sơ Hòa một cái.

Kỷ Sơ Hòa bị đánh cho choáng váng!

Nàng ôm mặt, không thể tin nổi nhìn Kỷ Thành.

Kỷ Thành cũng hơi ngây người, nhìn bàn tay mình, không cảm thấy mình có vấn đề gì, ngược lại còn tiếp tục chất vấn Kỷ Sơ Hòa: “Hòa nhi, sao bây giờ con lại biến thành thế này?”

【Chương 45: Xé rách mặt, cấu xé lẫn nhau】

“Dám hỏi phụ thân, trước đây ta là người như thế nào?” Kỷ Sơ Hòa lạnh giọng chất vấn.

Kỷ Thành nghẹn lời, không biết trả lời câu hỏi này ra sao.

“Ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, không hề có cảm giác tồn tại phải không? Ta từ trước đến nay không hề khiến phụ thân phải bận tâm nửa điểm phải không? Cảnh thị trước mặt sau lưng hai mặt một lời, nàng ta đã bạc đãi ta như thế nào, phụ thân có biết không?”

Kỷ Thành bị hàng loạt câu hỏi của Kỷ Sơ Hòa hỏi đến sắc mặt cứng đờ.

Cảnh thị hoảng loạn nhìn Kỷ Thành.

Kỷ Sơ Hòa cái tiện nhân nhỏ bé này một sớm đắc thế, liền không kịp chờ đợi mà trở mặt với nàng ta rồi!

May mà Kỷ Thành không lập tức chất vấn nàng ta!

“Phụ thân, trong tay một người mẹ kế lòng dạ rắn rết như vậy mà có thể sống sót, nữ nhi đã là điều không dễ, nào dám có một chút mạo hiểm? Vậy nên, người tuyệt đối sẽ không nghĩ ra, ta có thể viết được Lục Sách Binh Dịch.”

“Kỷ Thanh Viện khắp nơi so sánh với ta, ta ở bất cứ nơi nào cũng không dám vượt qua nàng ta dù chỉ một chút. Nàng ta không thích ta đẹp hơn nàng ta, ta liền suốt ngày mặc những bộ quần áo già cỗi trầm buồn, nàng ta nếu không vừa ý, liền có thể động tay đánh mắng ta, những điều này, phụ thân lại từng hỏi han qua sao?”

“Phụ thân không phải kẻ mù, cũng không phải kẻ điếc, nhưng, lòng người lại vô điều kiện hướng về Kỷ Thanh Viện, cho dù người thấy nàng ta động tay đánh ta, người vẫn sẽ dạy dỗ ta, bảo ta cái người tỷ tỷ này phải nhường nhịn muội muội, nói ta cái người tỷ tỷ này không hiểu chuyện. Không phải sao?”

Giọng điệu của Kỷ Sơ Hòa vô cùng bình thản, nàng chỉ đang trần thuật những sự thật này.

Nhưng, lọt vào tai Kỷ Thành, lại biến thành chất vấn.

Khiến hắn ta không lời nào để đáp lại.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 69


“Hòa nhi, ta không ngờ, con lại có nhiều oán giận với ta đến vậy!” Cảnh thị chen vào một câu, nói xong, cầm khăn tay lau nước mắt, “Ta đã nói rồi, mẹ kế không dễ làm, ta dù có xẻo tim gan cho nàng ta ăn, nàng ta cũng sẽ không nhớ chút ơn nghĩa nào của ta, một chút việc nhỏ, nàng ta liền ghi lòng tạc dạ như thù sâu oán nặng!”

“Đúng, ta thừa nhận ta làm không đủ tốt, chi tiêu trong nhà lớn như vậy, ta chỉ hà khắc một mình ngươi sao? Gả cho phụ thân ngươi năm năm ta còn chưa từng sắm thêm bất kỳ món trang sức mới nào! Ta có phải không làm quần áo cho ngươi không? Ngươi tự mình không chịu mặc, còn đổ lỗi lên đầu Viên nhi, ngươi tính cách cô độc, không thích nói chuyện, mỗi lần hỏi ngươi muốn gì, ngươi đều không nói, còn đến trách cứ ta hà khắc ngươi! Mạng của ta sao lại khổ thế này!”

“Kỷ Thành, nếu sớm biết thế này, ta ban đầu sao có thể gả cho ngươi chứ!”

Cảnh thị nói xong, bước lên xé áo Kỷ Thành, “Kỷ Thành, con gái ngươi nói ta là mẹ kế độc ác! Ngươi hãy hưu ta đi! Hôm nay ngươi liền hưu ta!”

Kỷ Thành đau đầu muốn chết, bao năm nay, Cảnh thị trước mặt hắn ta cũng là hai mặt một lời, hắn ta chỉ biết Cảnh thị cần kiệm tề gia, nhưng lại không biết Cảnh thị sau lưng hắn ta sống giàu nứt đố đổ vách.

“Ta không phải chưa nói gì sao, ngươi đừng khóc nữa.” Kỷ Thành cau mày dỗ dành.

“Ta đúng là kẻ câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ cũng khó nói, nếu ngươi còn vì một hai câu nói của nàng ta mà nghi ngờ ta, vậy ta đành đâm đầu vào chỗ chết cho rồi, ta không sống nữa!” Cảnh thị thấy Kỷ Thành vẫn không đứng về phía Kỷ Sơ Hòa, liền vùng lên.

Kỷ Sơ Hòa hít sâu một hơi, nàng sớm biết sẽ có kết quả như vậy.

Nàng nói những điều này, chưa từng nghĩ sẽ để Kỷ Thành chủ trì công đạo cho nàng.

“Kỷ Sơ Hòa, tuy Cảnh thị không phải mẫu thân ruột thịt của ngươi, nhưng nàng ấy cũng là người một tay nuôi nấng ngươi trưởng thành, không có công lao cũng có khổ lao, ngươi một chút cũng không biết ơn, còn dám hủy báng nàng ta như vậy!”

“Ngươi tưởng ngươi gả vào Vương phủ, trở thành Thế tử phu nhân thân phận tôn quý, liền một sớm đắc thế, dám không để cha mẹ vào mắt sao? Nếu Vương gia và Vương phi biết được, hôm nay ngươi đến tận cửa để tính toán ân oán với cha mẹ, bọn họ sẽ nhìn ngươi thế nào?”

Kỷ Sơ Hòa không biết Vương gia Vương phi sẽ nhìn nàng thế nào.

Nhưng, xét về phương diện làm cha, Vương gia tốt hơn Kỷ Thành gấp một ngàn lần, một vạn lần!

Cảnh thị là mẹ kế của nàng, nàng tạm không nói đến.

Huống hồ, Cảnh thị và Vương phi căn bản không thể so sánh được!

“Phụ thân cảm thấy ta là đứa con gái bạc tình, vậy cứ là như vậy đi, sau này, chúng ta cũng không cần duy trì hòa bình bề ngoài nữa, mỗi người an phận mình.”

“Ngươi… ngươi đây là muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta?”

“Trong lòng trong mắt phụ thân đều không có đứa con gái là ta đây, thì một chút quan hệ huyết thống này có đoạn hay không đoạn, có khác gì nhau đâu?”

“Ngươi…”

“Xin cáo từ!” Kỷ Sơ Hòa xoay người rời đi.

Kỷ Thành tức đến toàn thân run rẩy.

Cảnh thị tiếp tục làm bộ làm tịch lau nước mắt.

Kỷ Thanh Viện lúc này là thật sự muốn khóc, nàng cũng không nhịn được, “Oa” một tiếng khóc lớn.

“Ngươi còn mặt mũi mà khóc!” Kỷ Thành quát lớn một tiếng.

Kỷ Thanh Viện sợ hãi tức thì nín khóc, cầu cứu nhìn Cảnh thị.

“Ngươi mồm miệng cứ nói là hắn ta viết Lục Sách Binh Dịch, rốt cuộc là chuyện gì!” Kỷ Thành chỉ vào Thẩm Thừa Cảnh chất vấn.

Kỷ Thanh Viện cũng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì!

Nàng ta thậm chí còn có chút nghi ngờ, Lục Sách Binh Dịch đó thật sự không phải do Thẩm Thừa Cảnh viết!

Nếu không, Thẩm Thừa Cảnh sao lại không nghĩ ra được chút nào, mà Kỷ Sơ Hòa lại viết hoàn chỉnh đến vậy!

Nếu, kiếp trước, phần Lục Sách Binh Dịch đó cũng là do Kỷ Sơ Hòa viết, vậy thì Thẩm Thừa Cảnh đã nhận vơ công lao của Kỷ Sơ Hòa rồi, danh tiếng và khen ngợi mà Thẩm Thừa Cảnh nhận được cũng nên thuộc về Kỷ Sơ Hòa!

Nàng ta hoảng rồi!

Thật sự hoảng rồi!

Thẩm Thừa Cảnh không hề có năng lực như nàng ta tưởng tượng, không hề mạnh mẽ đến thế!

Nàng ta không kìm được nữa, lao vào lòng Cảnh thị khóc lớn.

Cảnh thị ôm lấy con gái, cũng không ngừng khóc.

Kỷ Thành cảm thấy đầu óc ong ong, không thể giao tiếp thêm với hai người phụ nữ này nữa, liền trừng mắt nhìn Thẩm Thừa Cảnh một cái, phất tay áo bỏ đi.

Thẩm Thừa Cảnh trong lòng cũng uất ức, đặc biệt là khi nghe những lời của Kỷ Sơ Hòa.

Hắn ta không hề nghi ngờ tính chân thực của những trải nghiệm mà Kỷ Sơ Hòa nói.

Thông qua khoảng thời gian sống cùng Kỷ Thanh Viện, hắn ta đã hiểu rõ tính nết của Kỷ Thanh Viện là như thế nào rồi!

Hắn ta ban đầu sao lại mù mắt mà nhìn trúng loại phụ nữ như Kỷ Thanh Viện chứ!

Chính Kỷ Thanh Viện đã hủy hoại cuộc sống vốn dĩ suôn sẻ tốt đẹp của hắn ta!

Tình cảm yêu đương của Thẩm Thừa Cảnh dành cho Kỷ Thanh Viện hoàn toàn tan biến, còn lại chỉ toàn là oán hận.

“Thôi được rồi, đừng khóc nữa!” Cảnh thị mất kiên nhẫn quát lên một tiếng.

Kỷ Thanh Viện đỏ hoe đôi mắt ngẩng đầu khỏi lòng Cảnh thị, “Mẫu thân, con sai rồi, con biết con sai rồi, con không nên tùy hứng tự ý đổi thân phận với Kỷ Sơ Hòa!”

“Ngươi bây giờ biết sai có ích gì?!” Cảnh thị quả thực hận không thể đánh chết Kỷ Thanh Viện! Nàng ta quay sang nhìn Thẩm Thừa Cảnh, “Đều là ngươi dụ dỗ con gái ta! Ngươi cũng không nghĩ xem, ngươi có tư cách cưới con gái ta sao!”

Cảnh thị thật ra hận Thẩm Thừa Cảnh.

Nàng ta vẫn luôn cho rằng là Thẩm Thừa Cảnh đã mê hoặc con gái mình, nên không hề có chút sắc mặt tốt nào với Thẩm Thừa Cảnh.
 
Back
Top Bottom