Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương

Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 850


“Tần Tướng nếu không yên tâm, đợi sau khi tháp tre dựng xong, xin Tần Tướng lại phái người kiểm tra độ vững chắc, thế nào?”

“Vì Vinh đại nhân đã nói như vậy, vậy ta cũng không chối từ nữa.”

“Có làm phiền Tần Tướng.”

“Vinh đại nhân không cần khách khí.”

Tần Tướng quả nhiên đúng như lời hắn nói, cẩn thận đi kiểm tra tháp tre, thậm chí còn phái người leo thử một chuyến, xác định không có vấn đề gì.

Hoàng hậu nhận được tin của Tần Tướng, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tần Tướng quả là một con lão hồ ly ngàn năm tuổi.

Muốn động tay động chân dưới mí mắt Tần Tướng, tuyệt không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng, Hoàng hậu vẫn truyền cho Tần Tướng một câu: Không được lơ là chủ quan.

Bởi vì, đối thủ của bọn họ chính là Kỷ Sơ Hòa.

Kỷ Sơ Hòa này, không dễ đối phó!

Vả lại, mỗi khi ra tay, luôn có thể xuất kỳ bất ý.



Kỷ Sơ Hòa nhấp ngụm trà vừa pha xong.

Hựu Nhi ngồi bên cạnh nàng, ăn điểm tâm.

Kỷ Sơ Hòa chia điểm tâm thành từng miếng nhỏ đặt vào đĩa, để Hựu Nhi tự mình cầm lấy mà ăn.

Mấy món điểm tâm này đều làm từ sữa dê, Hựu Nhi thích ăn nhất.

“Phu nhân, thiếu gia còn nhỏ, ta vẫn nên đút người ăn đi ạ, người xem, người cầm còn không vững.” Miên Trúc có chút sốt ruột.

“Không cần, cứ để người tự mình từ từ ăn.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng từ chối.

“Phu nhân, nào có ai lại để đứa trẻ nhỏ như vậy tự ăn đồ ăn chứ, đừng nói chúng ta có rất nhiều người hầu hạ, cho dù không có người hầu hạ, cũng không làm vậy.” Miên Trúc giờ đã hoàn toàn coi tiểu thiếu gia như con ruột của phu nhân vậy.

“Nhà người khác ta không quản, nhà chúng ta chính là như vậy.” Kỷ Sơ Hòa cúi đầu nhìn tiểu Hựu Nhi, “Ngon không con?”

--- Trang 368 ---

Hựu Nhi lập tức gật đầu, “Ngon!”

Người bé nhỏ, làm việc gì cũng nghiêm túc, từng li từng tí.

Cho dù là ăn một miếng bánh, cũng trông rất chăm chú.

Đặc biệt là dáng vẻ nhỏ xíu như vậy, trông không biết đáng yêu đến nhường nào, quả thực có thể làm tan chảy trái người.

Kỷ ma ma còn phát hiện ra một chuyện.

Đó là tiểu thiếu gia và tiểu thư lúc nhỏ rất giống nhau, không phải nói giống về mặt dung mạo, mà là tính cách, quả thực y hệt.

“Phu nhân, tiểu thiếu gia nhà chúng ta sắp tròn một tuổi rồi, có nên tổ chức tiệc thôi nôi không ạ?” Thanh La không nhịn được hỏi.

Nụ cười trên mặt Kỷ Sơ Hòa dần dần biến mất, nàng ôm Hựu Nhi lên.

【Chương 497: Quá thẳng thắn, thật không cần thiết】

Hựu Nhi ngẩng đầu nhìn mẫu thân một cái, cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của mẫu thân, lập tức đưa miếng điểm tâm trong tay đến miệng mẫu thân, “Mẫu thân, ăn bánh.”

Kỷ Sơ Hòa nhận lấy miếng điểm tâm nhỏ đó, cho vào miệng.

Hương sữa nồng nàn lập tức tan chảy trong miệng.

“Không tổ chức nữa, vẫn là câu nói đó, bên ngoài đừng tiết lộ bất kỳ thông tin nào về tiểu thiếu gia, đặc biệt là tên cũng không được nói ra.”

“Vâng, phu nhân.” Mấy người trong phòng đồng thanh đáp.

Mặc dù các nàng không biết vì sao phu nhân làm như vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy biểu cảm của phu nhân khi nói chuyện này, các nàng đều biết sự nghiêm trọng của nó.

Ban đầu, Kỷ Sơ Hòa tưởng Kỷ Thanh Viện đã chết, mới đặt tên Hựu Nhi này.

Thế nhưng, Kỷ Thanh Viện không những không chết, Thẩm Thừa Cảnh còn có ký ức kiếp trước.

Một khi Thẩm Thừa Cảnh nghe được tên Hựu Nhi, nhất định sẽ nghi ngờ nàng cũng trọng sinh.

Nàng vẫn luôn che giấu không muốn bất kỳ ai biết chuyện nàng trọng sinh, chỉ là không muốn thêm phiền phức, không có nghĩa là nàng sợ chuyện trọng sinh bị bại lộ, đương nhiên, có thể tránh được thì vẫn nên tránh.

Giờ đây, những người chăm sóc Hựu Nhi đều là những người đáng tin cậy nhất bên cạnh nàng, người ngoài cũng không biết nàng coi trọng đứa con do di nương sinh này đến nhường nào, chỉ cho rằng nàng đã cướp con của người khác làm của riêng.

Thẩm Thừa Cảnh đã mất tin tức từ rất lâu rồi.

Lần trước không thể giết hắn, đúng là sự hối tiếc lớn nhất của nàng.

Nàng vẫn đang âm thầm tìm cơ hội, tìm mọi cách để loại bỏ Thẩm Thừa Cảnh.

Chỉ khi Thẩm Thừa Cảnh chết, nàng mới có thể yên tâm.

“Phu nhân.” Tiêu Yến An từ bên ngoài bước vào, “Hựu Nhi, con lại ở trong lòng mẫu thân rồi, mau xuống đi, đừng để mẫu thân mệt nhọc.”

Hựu Nhi lập tức duỗi tay về phía Tiêu Yến An.

Tiêu Yến An ngày ngày ôm bổng lên cao, Hựu Nhi giờ cũng trở nên thân thiết với hắn.

“Được rồi, phụ thân ôm!” Tiêu Yến An một tay ôm lấy Hựu Nhi, “Ăn gì mà thơm thế này, lại là điểm tâm do mẫu thân con tự tay làm cho con phải không?”

Hựu Nhi gật đầu.

Tiêu Yến An một tay ôm Hựu Nhi, một tay cầm miếng điểm tâm trong đĩa đưa vào miệng mình.

“Ừm, thơm quá.” Nói xong, hắn lại ăn thêm một miếng.

“Ngon thật đấy, ta vừa hay đói rồi.”

Tiêu Yến An ăn từng miếng một, chỉ là cắt nhỏ quá, ăn không đã.

Chẳng mấy chốc, đĩa đã trống rỗng.

Hắn đưa đĩa cho Miên Trúc, “Còn nữa không? Lấy thêm chút nữa đi.”

“Thế tử, đây là làm cho tiểu thiếu gia mà, sao người lại còn tranh giành điểm tâm của trẻ con thế này.” Miên Trúc vẻ mặt khó xử.

“Hựu Nhi có muốn cho phụ thân ăn không?” Tiêu Yến An cúi đầu hỏi.

Hựu Nhi lập tức gật đầu.

“Đi đi, tiểu thiếu gia đã đồng ý rồi.” Tiêu Yến An vội vàng thúc giục.

Miên Trúc đành phải đi lấy.

Tiêu Yến An vừa ăn vừa nhét vào miệng Hựu Nhi, cuối cùng, cả hai đều ăn no căng bụng.

Kỷ Sơ Hòa cứ thế nhìn hai người, không ngăn cản.

Cảnh tượng này, là cảnh tượng nàng từng mơ ước ở kiếp trước.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 851


Kỷ Sơ Hòa thật độc ác, còn phải để Cẩm Trình nhi nạp Minh Nhi làm thiếp mới chịu thôi!

Nữ tử này tuổi còn nhỏ, sao lại có tâm cơ sâu sắc đến thế!

“Thế tử, đã vậy cô nương Minh Nhi và Nhị công tử là tình đầu ý hợp, vậy thì ta cũng yên tâm rồi. Nhị công tử tuy không thể hứa cho Minh Nhi một thân phận chính thê, nhưng, nạp làm lương thiếp chắc chắn là phải rồi. Chuyện này do Cao quận thủ phụ trách, ta nghĩ nhất định sẽ được xử lý thỏa đáng.”

“Ừm.” Tiêu Yến An gật đầu, nắm tay Kỷ Sơ Hòa xoay người rời đi.

“Chúc mừng Nhị công tử! Cô nương Minh Nhi, sau này, chúng ta chính là người một nhà rồi.” Đông Linh tiến lên chúc mừng, nói xong, cũng vội vã chuồn đi.

Bách tính vây xem cũng tự giác rời đi.

Trong tiểu viện, chỉ còn lại Cao quận thủ, Tiêu Cẩm Trình và Minh Nhi.

Minh Nhi lập tức quỳ xuống, cầu xin Cao quận thủ, “Nghĩa phụ, là Kỷ Sơ Hòa đã hạ thuốc con và Nhị công tử, chúng con đều trúng gian kế của nàng ta, con tuyệt đối không có ý câu dẫn Nhị công tử, kính xin nghĩa phụ minh xét.”

Cao quận thủ hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trời.

Người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ khó bề giãi bày là tư vị gì, hôm nay hắn cuối cùng cũng đã nếm trải rồi!

……

Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An đến một bờ sông.

Tiêu Yến An nhặt một viên đá ném ra giữa hồ, viên đá nổi vài lần trên mặt nước rồi chìm xuống.

“Thế tử, người rất không vui, đúng không?” Kỷ Sơ Hòa chủ động mở lời.

Tiêu Yến An dừng bước, quay người nhìn Kỷ Sơ Hòa.

“Phải, trong lòng ta dường như thiếu mất thứ gì đó quan trọng.”

“Đây chính là nỗi đau trưởng thành đi, người ta rồi sẽ lớn, rồi sẽ trải qua một vài chuyện, cũng nhìn rõ chân diện mục của thế đạo này.”

“Nàng dường như rất am hiểu thế đạo này.” Tiêu Yến An ánh mắt phức tạp nhìn Kỷ Sơ Hòa.

Hắn trước đây từng cảm thấy mẫu phi của mình rất lợi hại.

Giờ đây cảm thấy, Kỷ Sơ Hòa còn hơn hẳn một bậc.

“Đó là bởi vì ta từ nhỏ đã chỉ có thể dựa vào chính mình, sống sót đã là gian nan, vì bản thân, tổng phải có nhiều mưu tính.” Kỷ Sơ Hòa nhạt nhẽo đáp.

Tiêu Yến An nhất thời nghẹn lời.

Hắn xoay người, tiếp tục bước về phía trước.

Kỷ Sơ Hòa lặng lẽ theo sau hắn.

Đi rất lâu, Tiêu Yến An mới dừng lại, trực tiếp ngồi xuống một tảng đá.

“Ta ghét tranh đấu, ghét tính toán, Kỷ Sơ Hòa, ta có lẽ, vĩnh viễn cũng không thể trở thành loại người mà nàng hy vọng.”

“Thế tử cứ như vậy là rất tốt rồi.”

Tiêu Yến An tràn đầy kinh ngạc.

“Điều ta muốn thực ra rất đơn giản, cũng như lần này, Thế tử có thể tin tưởng ta, khi gặp chuyện, có thể đồng tâm hiệp lực là đủ rồi.”

Tiêu Yến An cúi đầu, không nói gì thêm.

“Thế tử trọng tình cảm, nhưng, có vài người, không đáng để người đặt nặng đâu.” Kỷ Sơ Hòa lại an ủi một câu.

“Ta biết.” Tiêu Yến An nhạt nhẽo đáp.

Vụ xuân cày cấy đã gần đến hồi kết, mặc dù chuyện của Tiêu Cẩm Trình và Minh Nhi đã ngã ngũ.

Kỷ Sơ Hòa vẫn sắp xếp việc vẽ tranh, để bách tính mang tranh đi tìm cha mẹ ruột của Minh Nhi.

Thực ra, ai còn quan tâm cha mẹ ruột của Minh Nhi rốt cuộc là ai? Vừa nhìn thấy bức vẽ, trong đầu liền tràn ngập tin tức nóng hổi về Minh Nhi và Nhị công tử.

Huống hồ, chuyện này, không còn là lời đồn nữa, mà là chuyện thực sự đã xảy ra!

……

Cao trắc phi nhận được tin tức liền tức đến ngất xỉu!

Nàng vừa nhận được tin tức, ngay lập tức đã truyền về Hoài Dương thành, trở thành đề tài nóng hổi nhất trong thành!

Hoài Dương Vương mấy ngày gần đây bận rộn công vụ, đã đến quân doanh, nàng tạm thời còn chưa phải đối phó với sự chất vấn của Vương gia.

Nhưng, cuộc hôn sự trước đây đã sắp đặt cho Tiêu Cẩm Trình, nàng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn một cuộc hôn sự tốt đẹp như vậy đổ vỡ!

Lập tức trang điểm lộng lẫy, đích thân đến Lãm Sơn Thư viện để giải thích chuyện này.

Phu nhân của viện trưởng Lãm Sơn Thư viện thì có tiếp nàng, nhưng, lại trực tiếp không thừa nhận chuyện đã từng bàn chuyện hôn sự!

Dù sao, hai bên cũng chưa chính thức trao đổi danh thiếp.

Cao trắc phi chỉ nhận lấy sự lạnh nhạt.

Cao trắc phi vừa về phủ, bên Vương phi đã biết kết quả.

“Vương phi đối Cao trắc phi không bạc bẽo chút nào! Cao trắc phi dã tâm không nhỏ, còn muốn tranh giành vị trí Thế tử!” Tư ma ma mang theo một tia tức giận nói.

“Cao trắc phi tuyệt đối không phải lần đầu ra tay với An nhi. Lần trước Tiêu Cẩm Trình giúp người khác mà bị thương, e rằng chính là trò ‘vừa ăn cắp vừa la làng’, cũng là do Cao trắc phi bày ra.”

“Vương phi, ý người là, Thế tử phu nhân cố ý che giấu chuyện này sao?”

“Hòa nhi đứa trẻ này thật khiến người ta yên tâm, chỉ là không biết An nhi thế nào, điều hắn không muốn thấy nhất chính là người thân trở mặt, hắn lại từ nhỏ đã có tình cảm khá tốt với những thứ đệ thứ muội kia.”

“Vương phi không cần lo lắng Thế tử, có Thế tử phu nhân ở bên cạnh mà.”

Vương phi gật đầu, “Điều nên đến, rồi sẽ đến thôi.”

Công việc xuân cày cấy vẫn đang trong giai đoạn kết thúc, Kỷ Sơ Hòa đã trở về thành sớm hơn.

Xe ngựa vừa chạy vào trong thành, đã buộc phải dừng lại.

--- Chương 135: Bỏ Gảnh thị, đánh nhau giữa phố ---

“Có chuyện gì vậy?” Miên Trúc thò đầu ra hỏi.

“Hình như phía trước xảy ra hỗn loạn, chặn mất đường đi rồi.” Xa phu lập tức đáp lời.

“Có thể đi vòng qua không?” Miên Trúc lại hỏi.

“Hình như không thể đi vòng, những người đó chắn ngay ngã ba đường.”

“Tiểu thư, nô tỳ xuống xem tình hình trước.”

“Được.” Kỷ Sơ Hòa gật đầu.

Miên Trúc lập tức nhảy xuống xe, đi về phía đám đông.

Kỷ Sơ Hòa cũng vén rèm nhìn một cái.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 852


Nàng hy vọng, Hựu Nhi có một phụ thân như vậy, có thể ở cùng Hựu Nhi như thế, sẽ yêu thương Hựu Nhi, cũng sẽ cùng Hựu Nhi chơi đùa.

Nàng càng ngày càng hài lòng với biểu hiện của Tiêu Yến An.

“Phu nhân, ta chỉ lo tranh bánh của nhi tử mà ăn, suýt nữa quên mất, ta có chính sự cần báo với nàng.”

“Thế tử cứ uống ngụm trà đã.” Kỷ Sơ Hòa đưa một chén trà do nàng tự tay pha qua, “Miên Trúc, bế tiểu thiếu gia ra ngoài chơi một lát, tiêu thực.”

“Vâng.” Miên Trúc lập tức bế Hựu Nhi đi.

Tiêu Yến An uống trà, cảm thấy vô cùng sảng khoái, “Trà phu nhân pha không ai sánh bằng.”

“Thế tử phải chăng muốn nói với ta chuyện Lễ Thất Tịch?”

“Phải, lão Tần Tướng kia, thật là không biết xấu hổ, Đại cữu cữu chỉ tiện miệng nói một câu, hắn ta lại thật sự làm giám công.”

“Hắn và Hoàng hậu chắc chắn đoán rằng chúng ta sẽ động tay động chân khi Tam hoàng tử lấy đèn hoa, cho nên, phải đảm bảo chuyện này không xảy ra bất kỳ sai sót nào.”

“Đáng ghét hơn nữa, bọn họ còn lấy lý do an toàn, phái rất nhiều người canh gác ở đó, những người này chính là giám sát chúng ta, không cho chúng ta bất kỳ cơ hội động thủ nào.” Tiêu Yến An càng nói càng tức giận.

Kỷ Sơ Hòa mỉm cười, “Có gì mà phải tức giận? Chúng ta lại không động tay động chân lên người Tam hoàng tử, bọn họ cho dù có phòng bị bao nhiêu, cũng vô kế khả thi.”

“Phu nhân, có đôi lúc ta thật sự muốn chui vào đầu nàng, xem rốt cuộc nàng có bao nhiêu ý tưởng! Vì sao ta lại không nghĩ ra được diệu kế như vậy chứ? Lần trước nàng nói với ta, những cuốn sách nàng đã đọc, ta cũng đọc rồi, vì sao ta vẫn không nghĩ ra được?”

Kỷ Sơ Hòa nâng chén trà lên nhấp một ngụm, không trả lời câu hỏi của Tiêu Yến An.

“Phu nhân, nàng nói xem, có phải đầu óóc ta không đủ thông minh không?” Tiêu Yến An一副 dáng vẻ tự nghi ngờ.

“Thế tử vô cùng thông minh.” Kỷ Sơ Hòa khẳng định đáp lời.

“Ta hiểu rồi, không phải ta không đủ thông minh, mà là phu nhân thật sự quá thông minh rồi! Phu nhân đứng nhất, ta đứng nhì.” Tiêu Yến An lại vui vẻ trở lại.

Kỷ Sơ Hòa cũng không nhịn được cười.

“Đông Linh và Tư Du đều đã có thai lớn rồi, đặc biệt là Đông Linh, Thế tử nếu có thời gian, hãy dành nhiều thời gian hơn để ở bên các nàng ấy.”

“Phu nhân, Tư Du thì còn được, Đông Linh thì thôi vậy, nàng ấy chỉ thích quấn lấy nàng, ta vừa đến chỗ nàng ấy là nàng ấy có thể ngáp tám cái chỉ với một câu nói.”

“Thế tử nếu khi nào muốn nạp thêm người, cứ nói với ta một tiếng.”

“Không, không nạp thêm.” Tiêu Yến An lập tức từ chối.

“Ừm, dù sao thì chuyện này, đa số vẫn là tôn trọng ý kiến của Thế tử.”

Tiêu Yến An nghe vậy, lập tức cau mày, “Tức là, trong một số ít trường hợp, vẫn sẽ trái với ý nguyện của ta sao?”

“Không loại trừ khả năng này.”

“Phu nhân, nàng có thể không cần thành thật đến vậy.”

Kỷ Sơ Hòa không nhịn được cười, “Ta vẫn cho rằng, giữa chúng ta, nên mãi mãi giữ sự thẳng thắn này.”

“Được rồi, ta tin tưởng vào sắp xếp của phu nhân.” Tiêu Yến An đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Hắn và Kỷ Sơ Hòa giữa cũng không biết phải hình dung thế nào, có lẽ không có một cặp vợ chồng nào sống theo kiểu mẫu như bọn họ.

Chính kiểu mẫu này, khiến giữa bọn họ nảy sinh một loại cảm giác tin tưởng kỳ lạ nhưng mãnh liệt.

Cảm giác tin tưởng này, tuyệt đối là điều mà những cặp vợ chồng khác không có!

Hắn cảm thấy, tình cảm giữa hắn và Kỷ Sơ Hòa đã vượt qua tình yêu, tình thân, mà còn thăng cấp lên một tầm cao hơn.

Hắn cũng không thể diễn tả chính xác loại tình cảm này rốt cuộc thuộc về cái gì, chỉ là mỗi khi nghĩ đến, đều cảm thấy rất hạnh phúc, rất an lòng.

“Tối nay hãy gọi Đông Linh và Tư Du sang đây, ăn cơm ở viện của ta, đã lâu rồi không cùng các nàng ấy dùng bữa.”

“Được.” Tiêu Yến An lập tức đáp lời.

Đông Linh thì thường xuyên sang đây, Tư Du so với Đông Linh thì rụt rè hơn nhiều, bản thân lại không quen thân với Kỷ Sơ Hòa, thêm vào đó vì thân phận nên không dám làm càn.

Bình thường, Kỷ Sơ Hòa ban thưởng cho nàng thứ gì đó, nàng đều lập tức đến tạ ơn.

Hoặc, thỉnh thoảng cùng Đông Linh đến thỉnh an.

“Thanh La cô cô, ngươi lại vào kho chọn một vài thứ, ban thưởng cho hai vị di nương, phải là những thứ giống hệt nhau.” Kỷ Sơ Hòa dặn dò Thanh La.

“Phu nhân, người đối đãi với thiếp thất thật sự quá tốt rồi.” Thanh La không khỏi cảm thán.

“Các nàng ấy là người gối chăn của Thế tử, hà khắc các nàng ấy, chỉ chiêu mời đủ loại ghen ghét, được không bù mất, ta tin rằng, phần lớn người trên thế gian này vẫn hiểu lẽ tri túc.”

【Chương 498: Chuyện không đáng bận tâm, giày vò con cái】

Thanh La tán đồng gật đầu.

Mặc dù nàng tuổi đã cao, Vương phi để nàng đi theo phu nhân, là muốn khi phu nhân không quyết định được hoặc cần giúp đỡ, nàng có thể ra sức giúp phu nhân một tay.

Ai ngờ, phu nhân đâu cần nàng bày mưu tính kế, nàng đi theo phu nhân bên cạnh, còn có thể học được không ít điều!

Lúc dùng bữa, Kỷ Sơ Hòa phát hiện Lâm Tư Du gầy đi rất nhiều, đặc biệt là khi so với Đông Linh trắng trẻo mập mạp, thì càng lộ rõ vẻ thiếu dinh dưỡng.

Lúc dùng bữa, Đông Linh cũng là món này ngon, món kia cũng ngon, tất cả đều ngon, khẩu vị tốt đến mức khiến người bên cạnh cũng ăn nhiều hơn một chút.

Ngược lại Lâm Tư Du, mỗi món đều chỉ nếm một hai miếng, càng không dám uống canh.

Cho dù là một người bình thường, ăn ít đến mức này cũng dễ xảy ra vấn đề, huống chi Lâm Tư Du còn đang mang thai, như vậy không chỉ không tốt cho mẫu thân, mà còn không tốt cho thai nhi.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 853


“Phu nhân, trong thành xảy ra loạn như vậy, sao không thấy nha dịch tuần tra đến duy trì trật tự vậy?” Đông Linh không khỏi hỏi.

Nếu nha dịch không quản, vậy rất có thể không phải chuyện của bách tính bình thường.

Chẳng mấy chốc, Miên Trúc chạy nhanh trở về.

“Tiểu thư, phủ Kỷ xảy ra chuyện rồi.”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Cảnh thị và Kỷ Thanh Viện không biết là mắc phải chứng điên khùng gì! Lại lén lút trả hết toàn bộ nợ nần mà Thẩm Thừa Cảnh đã nợ! Trong số tiền này còn có một phần là tài sản của phủ Kỷ bị chiếm dụng! Sau đó, ba người họ còn chuẩn bị chạy trốn khỏi Hoài Dương, bị Kỷ quận thủ phát hiện, chặn lại giữa phố, rồi không nhịn được mà đánh Thẩm Thừa Cảnh một trận tơi bời.”

Kỷ Sơ Hòa nghe xong, bất lực lắc đầu.

Phân tích một cách lý trí, Cảnh thị và Kỷ Thanh Viện đều không phải là những người không có đầu óc như vậy.

Sau khi tiếp xúc với Thẩm Thừa Cảnh, ắt hẳn các nàng cũng nhìn ra Thẩm Thừa Cảnh không như những gì các nàng tưởng, không nên mù quáng tin rằng Thẩm Thừa Cảnh vẫn có thể như kiếp trước, dưới một người, trên vạn người.

Hai người này thua là thua ở chỗ, quá đỗi tự tin, tự cho mình là hơn người.

Đặc biệt là Kỷ Thanh Viện sau khi trọng sinh, ắt hẳn càng nghĩ mình là thiên chi kiều nữ, được thần vận mệnh chiếu cố.

Nàng ta xương cốt đã thấm đẫm sự ngạo mạn ưu việt.

Thật không biết, một tiểu thư quận thủ nho nhỏ, sao lại nuôi dưỡng được loại khuyết điểm chí mạng này.

Cứ phải nói đến Gảnh thị.

Kỷ Thanh Viện tự ngạo như vậy, Gảnh thị với tư cách một người mẹ, ít nhất cũng phải chịu hơn phân nửa trách nhiệm.

Hai người này thà nói là đang giúp Thẩm Thừa Cảnh, không bằng nói là vì chính bản thân các nàng.

“Tiểu thư, Gảnh thị và Kỷ Thanh Viện sao lại làm ra chuyện như vậy?” Miên Trúc thật sự không tài nào hiểu nổi.

“Người ta luôn khó lòng buông bỏ những người và việc mà mình đã từng dốc sức vì.” Kỷ Sơ Hòa thong thả mở lời.

Nàng cúi đầu chỉnh sửa góc áo của mình, rồi chậm rãi nói: “Cho dù, người này, việc này, đã không còn bất kỳ giá trị nào đối với nàng, không đáng để nàng tiếp tục đầu tư dù chỉ một chút, nhưng, nàng ta chính là không thể hoàn toàn buông bỏ, bởi vì, nàng ta luôn không cam lòng với chi phí đã bỏ ra trước đó, cảm thấy mình đã lỗ, lại không biết rằng, khi nên đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt, tiếp tục hao tổn mới càng lỗ hơn.”

Đông Linh nghe xong, như bừng tỉnh.

Theo phu nhân, quả nhiên đầu óc sẽ ngày càng thông suốt!

“Phu nhân, đám người phía trước đã bắt đầu tản đi rồi.”

“Chúng ta về phủ thôi.” Kỷ Sơ Hòa ra lệnh.

“Vâng.”

Xe ngựa chầm chậm tiến về phía trước, khi đi ngang qua nơi hỗn loạn vừa rồi, trên mặt đất vẫn còn hai bóng người nằm đó.

Một là Thẩm Thừa Cảnh bị đánh đến thừa sống thiếu chết.

Một là Gảnh thị bị hưu.

Kỷ Thanh Viện là tiểu thư phủ Kỷ, mang trong mình dòng máu của Kỷ quận thủ, Kỷ quận thủ tự nhiên sẽ không để nàng ta lưu lạc bên ngoài, đã phái người bắt nàng ta về phủ.

Xe ngựa đi ngang qua, bị người ta nhận ra.

“Là xe ngựa của Thế tử phu nhân!”

“Không sai, chính là xe ngựa của Thế tử phu nhân.”

Mọi người nhao nhao cúi chào về phía xe ngựa, “Kính chào Thế tử phu nhân.”

Gảnh thị nhìn chiếc xe ngựa này, giận dữ siết chặt góc áo.

Nàng ta mong sao, Kỷ Sơ Hòa không ở trên xe.

Thẩm Thừa Cảnh vừa nghe thấy bốn chữ Thế tử phu nhân, cũng chật vật từ dưới đất bò dậy, ánh mắt nhìn về phía đó.

--- Chương 103 ---

Một bàn tay ngọc ngà thon thả như mầm đậu nành từ kẽ rèm xe vươn ra, vén nhẹ một góc rèm.

Gảnh thị nhìn thấy Kỷ Sơ Hòa trong khoảnh khắc đó, chỉ hận không tìm được kẽ đất mà chui vào!

Bộ dạng thê thảm, chật vật nhất của nàng ta lại bị Kỷ Sơ Hòa trông thấy.

Lại còn là cảnh tượng như vậy!

“Mọi người không cần đa lễ.” Kỷ Sơ Hòa trước tiên nói với những người dân xung quanh.

Sau đó, ánh mắt nàng rơi xuống người Gảnh thị.

Nàng không nói gì.

Một ánh mắt lãnh đạm pha chút khinh miệt, đủ để đánh gục Gảnh thị.

Rèm xe hạ xuống, che khuất dung mạo Kỷ Sơ Hòa, xe ngựa chầm chậm lăn bánh đi.

“Thế tử phu nhân thật xinh đẹp!”

“Đơn giản là thần nữ hạ phàm.”

“May mà, lúc trước nhị tiểu thư của Kỷ gia đã đổi thân, nếu không, Thế tử phu nhân đã rơi vào tay loại hàng hóa này rồi!”

“Thật không biết Gảnh thị này là vì cái gì, sao lại đối xử với con rể còn tốt hơn cả con gái ruột của mình?”

“Chẳng lẽ Thẩm công tử có chỗ nào hơn người? Khiến nhạc mẫu đại nhân đều mê muội thần hồn điên đảo?”

“Ha ha ha, điều này cũng không phải là không thể.”

Gảnh thị chầm chậm đứng dậy, ánh mắt lướt qua mọi người, “Các ngươi đều câm miệng cho ta!”

Những âm thanh xung quanh đột ngột im bặt, dân chúng lập tức tản đi.

Trong chớp mắt, trên đường chỉ còn lại Thẩm Thừa Cảnh và Gảnh thị.

“Là các ngươi hại ta! Là Kỷ Thanh Viện đã hủy hoại cuộc đời ta! Kỷ Thanh Viện tiện nhân này, nếu không phải nàng ta, người ta cưới chính là Kỷ Sơ Hòa, ta không thể nào rơi vào bước đường hôm nay!” Thẩm Thừa Cảnh chỉ vào Gảnh thị lớn tiếng trách mắng!

Gảnh thị bước lên, vung tay tát mạnh vào mặt Thẩm Thừa Cảnh một cái, “Ngươi cái đồ lang tâm cẩu phế! Bạch nhãn lang! Hai mẹ con ta vì ngươi mà dốc hết tất cả, ngươi vậy mà còn trách tội chúng ta!”

Thẩm Thừa Cảnh cũng nổi giận, cố nén đau đớn trên người, dồn hết sức lực đẩy Gảnh thị một cái!

Gảnh thị thân mình không vững, chật vật ngã lăn ra đất.

Tức giận nàng ta từ dưới đất bò dậy, ra sức đánh đấm Thẩm Thừa Cảnh một trận.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 854


“Chỉ có thể nói, nàng ta quá để tâm đến Thế tử, coi tình cảm của Thế tử nặng hơn tất thảy. Ngày mai cứ để phủ y qua đó xem lại một chút.” Kỷ Sơ Hòa dặn dò.

“Vâng, phu nhân, thời gian không còn sớm nữa, người cũng nên nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

“Ừm.” Kỷ Sơ Hòa gật đầu đáp lại.

Ngày hôm sau, phủ y liền đi một chuyến tới viện của Lâm Tư Du, sau khi bắt mạch xong, mày liền không khỏi nhíu lại.

“Lâm di nương, gần đây sức ăn của nàng thế nào? Có ăn nhiều hơn chút nào không? Từ mạch tượng của nàng mà xem, thân thể nàng có chứng hư nhược.”

“Ta, ta vẫn luôn ăn rất no.” Lâm Tư Du vội vàng đáp lại.

“Hiện giờ nàng cần phải uống chút thuốc rồi, nếu không, sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến thai nhi. Tháng này của nàng chính là lúc thai nhi cần đủ dinh dưỡng, cho dù có uống thuốc, cũng phải dùng bữa như bình thường.”

“Ta, ta biết rồi.” Lâm Tư Du nói xong, lại vội vàng bổ sung một câu, “Ta có thể nhờ phủ y một chuyện không?”

“Di nương cứ nói.”

--- Chương 499: Trong mắt người khác, bọn họ ân ái ---

“Tình hình của ta, có thể tạm thời đừng nói cho phu nhân biết không, ta sợ phu nhân lo lắng, ta muốn tự mình dưỡng tốt đã.” Lâm Tư Du nhỏ giọng cầu xin.

Nàng và phu nhân không giống nhau.

Phu nhân là Thế tử phu nhân, là chính thê, Thế tử kính trọng nàng, yêu nàng, bất kể nàng đưa ra yêu cầu quá đáng đến đâu, Thế tử cũng sẽ không trái ý nàng.

Mà nàng chỉ là một thiếp thất, Thế tử mà nàng để ý, nếu mất đi sự sủng ái của Thế tử, nàng sẽ mất đi tất cả.

Bất kể nàng có béo lên hay xấu đi, sau này Thế tử còn có thích nàng nữa không, những điều này phu nhân chắc chắn không bận tâm, phu nhân càng để tâm đến cốt nhục.

Yêu cầu này của Lâm Tư Du, phủ y không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối.

Y vừa thu hòm thuốc vừa nói: “Lâm di nương, xin thứ lỗi cho ta không thể giúp nàng che giấu, tình hình của nàng, ta nhất định phải bẩm báo thật cho phu nhân. Bởi vì, nếu tình trạng của nàng cứ tiếp tục duy trì như vậy, ta thực sự không dám đảm bảo thai nhi trong bụng nàng có thể khỏe mạnh trưởng thành.”

“Ta là phủ y, phu nhân tin tưởng ta, giao phó mọi chuyện trong phủ cho ta, còn yêu cầu ta giữ vững y đức, đối xử với mọi người trong phủ như nhau, không được phân biệt đối xử. Nàng bảo ta che giấu phu nhân, vạn nhất xảy ra vấn đề gì, ta không gánh nổi trách nhiệm này đâu.”

Lâm Tư Du cũng hết cách.

Kỷ Sơ Hòa nghe xong lời bẩm báo của phủ y, chỉ lãnh đạm nói một tiếng, “Ta biết rồi.”

“Cái Lâm di nương này cũng thế, phu nhân phải lo lắng nhiều như vậy, nàng ta còn cứ làm những chuyện không yên tâm! Nếu nàng ta không mang thai, thích tự mình bỏ đói thì cứ bỏ đói, nhưng đã mang thai rồi, đó là cốt nhục của Thế tử, nàng ta cũng dám tự làm khổ mình!” Thanh La tức giận không thôi.

“Phu nhân, hay là hai ngày nay nô tỳ qua đó trông chừng nàng ta ạ?” Thanh La nhỏ giọng hỏi.

“Không cần, nàng ta đã có ý nghĩ như vậy, chúng ta cưỡng ép nàng ta quay lại, nàng ta cũng chưa chắc đã lĩnh tình, thậm chí, còn có thể được không bù mất. Tính cách của nàng ta không giống Đông Linh tùy tiện, mà tâm tư khá tinh tế, nhạy cảm. Người như vậy, bình thường đều thích suy nghĩ lung tung, nhất là bây giờ còn đang mang thai, cảm xúc càng nhạy cảm hơn bình thường.”

“Nhưng mà, phủ y cũng nói rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cốt nhục.” Thanh La thật sự cảm thấy phu nhân quá lương thiện.

Một di nương như vậy, đáng lẽ nên trực tiếp giáo huấn một trận, cho nàng ta nhớ đời!

“Phủ y đã bẩm báo tình hình thực tế cho nàng ta rồi, nếu nàng ta vẫn khăng khăng làm theo ý mình, cuối cùng chỉ tự gánh hậu quả, e rằng, cũng không như nàng ta nghĩ có thể mãi mãi được Thế tử sủng ái. Cứ quan sát hai ngày xem nàng ta có cải thiện gì không, ngày mai là Lễ Thất Tịch rồi, ta tạm thời chưa có thời gian quản nàng ta.”

“Vâng, phu nhân, vẫn là chuyện của tiểu thư Khanh Khanh quan trọng hơn một chút.” Thanh La lập tức đáp lại.

Sau khi Thanh La rời đi, Kỷ Sơ Hòa nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Nàng cho rằng quản gia chính là quản người, mỗi người đều có đủ loại tính cách, đủ loại tâm tư, lại có thân phận và nhận thức khác nhau, làm sao mà dễ quản như vậy được.

Thế nhưng, nàng cũng thích cảm giác nắm giữ này.

Bởi vì thế giới này, nếu không muốn quản người khác, vậy thì chỉ có thể bị người khác quản mà thôi.



Lễ Thất Tịch năm nay, từ ban ngày đã bắt đầu nhộn nhịp.

Vinh Quốc Công phủ đã bỏ tiền ra, đèn hoa treo đầy mấy dặm.

Bờ sông thả đèn còn tự động xuất hiện rất nhiều quầy hàng, đồ ăn, đồ chơi, đồ dùng, bày biện phong phú.

Người đến dạo chơi đầu tiên đều muốn đi xem cái tháp cao dựng bằng tre kia.

Trên tháp cao treo đủ loại đèn hoa trang trí, chiếc đèn hoa ở trên cùng là một đóa phù dung sống động như thật, gió thổi qua, cánh hoa vậy mà còn đang lay động, không biết do vị thợ làm đèn nào chế tạo ra, trông thật phiêu dật như tiên.

“Các ngươi nói, người Tam điện hạ yêu rốt cuộc là ai vậy? Ta bây giờ vẫn không hiểu rõ nữa.” Có người không khỏi nghị luận.

“Trước đây ta cứ nghĩ Tam điện hạ yêu Tần Vũ Mạt, bây giờ ta xác định Tam điện hạ yêu chính là Vinh Khanh Khanh.”

“Thật sự quá ngưỡng mộ Vinh Khanh Khanh nha, có nhiều người nhà thương yêu nàng, nuông chiều nàng như vậy, giờ đây Tam điện hạ còn vì nàng mà vào ngày Thất Tịch này, đích thân hái chiếc đèn hoa đẹp nhất, chỉ để đổi lấy nụ cười mỹ nhân.”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 855


“Thực ra, đèn hoa chỉ là thứ yếu, lần này thật sự khiến ta tận mắt chứng kiến Quốc Công phủ bao che đến mức nào. Bọn họ chính là muốn Tam điện hạ trước mặt nhiều người như vậy mà tỏ tình với Vinh Khanh Khanh, nói cho tất cả mọi người biết Tam điện hạ chỉ yêu Vinh Khanh Khanh.”

“Thôi đừng nói nữa, nói nữa ta ghen tị chết mất.”

“Nhưng mà, nếu Tam điện hạ không thích Vinh Khanh Khanh, Vinh Quốc Công phủ dù mạo hiểm đắc tội Hoàng thượng, cũng phải hủy hôn! Có thế tộc huân quý nào có thể vì con gái nhà mình mà làm đến mức này không?”

“Ôi, con gái từ xưa đến nay đều là để trải đường cho đàn ông trong gia tộc, ngay cả hôn nhân cũng có rất nhiều cân nhắc, càng là thế tộc huân quý, càng coi trọng lợi ích thông gia. Nói về hôn nhân, nữ tử gia đình bình thường, có khả năng cao hơn có thể gả cho người đàn ông mình yêu.”

“Ta lại thấy, Thế tử phu nhân và Thế tử mới là một đôi khiến người ta ngưỡng mộ nhất.”

“Đúng vậy, Thế tử thật sự quá sủng Thế tử phu nhân.”

--- Trang 370 ---

“Không phải chứ? Không phải nên là Thế tử phu nhân sủng Thế tử sao?”

“À?”

“Các ngươi nhìn kìa.”

Mọi người nhao nhao nhìn về phía người nọ đang chỉ tay.

Chỉ thấy Tiêu Yến An đang kéo Kỷ Sơ Hòa cũng đang đi dạo.

Hai người bên cạnh, chỉ dẫn theo hai nha hoàn một tiểu tư, không hề có chút dáng vẻ quyền quý nào.

Kỷ Sơ Hòa phong thái bất phàm, đứng giữa dòng người đông đúc, lập tức có thể thu hút ánh mắt mọi người.

:

Tiêu Yến An tuy dung mạo tuấn tú, nhưng lại chẳng hề chững chạc chút nào, chỉ thấy y cầm một chiếc mặt nạ, rất ngây ngô đưa ra trước mặt Thế tử phu nhân ướm thử.

“Phu nhân, mua một chiếc mặt nạ đi, chiếc mặt nạ này khá thú vị đó.”

“Không mua.” Kỷ Sơ Hòa trả lời đơn giản dứt khoát.

Tiêu Yến An ngoan ngoãn đặt mặt nạ lên quầy hàng.

“Phu nhân, nàng xem, chiếc quạt giấy này thế nào?”

“Trời đã mát mẻ rồi, còn cần quạt giấy sao?”

“Thôi được rồi.” Tiêu Yến An lại đặt xuống, “Phu nhân, hôm nay là Lễ Thất Tịch, ta mua một chiếc đèn hoa tặng nàng nhé.”

“Thôi đi, cầm trong tay phiền phức, mang về lại không tiện.”

“Để Thiêm Hỉ cầm.” Tiêu Yến An nói xong liền sờ vào người chuẩn bị trả tiền.

Kết quả, vừa chạm phải ánh mắt của Kỷ Sơ Hòa, y lại rụt tay về.

“Phu nhân, chúng ta khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, nàng ít nhất cũng phải để ta tặng nàng một món đồ gì đó chứ?” Tiêu Yến An buồn bực.

“Thế tử thích gì? Ta tặng Thế tử cũng được.”

Tiêu Yến An lập tức vui vẻ, bất kể là y tặng phu nhân, hay phu nhân tặng y, cũng đều như nhau cả.

“Ta muốn cái này!” Tiêu Yến An cầm chiếc mặt nạ mà y chọn lúc đầu.

Kỷ Sơ Hòa liếc mắt ra hiệu cho Miên Trúc, Miên Trúc lập tức đi trả tiền.

Tiêu Yến An vui vẻ đeo mặt nạ lên mặt, làm đủ loại vẻ mặt quỷ dị trước mặt Kỷ Sơ Hòa.

Cuối cùng, Kỷ Sơ Hòa bị y chọc cười.

Tiêu Yến An càng thêm vui vẻ.

“Chiếc mặt nạ này không được mang đến trước mặt Hựu Nhi, nó còn nhỏ, chắc chắn sẽ sợ những thứ này.”

“Tuân lệnh!”

--- Chương 500: Đoán không thấu đáo, tính không rõ ràng ---

“Thế tử, phu nhân thật ân ái, tình cảm như vậy thật khiến người ta ngưỡng mộ.”

“Đợi ta lại đi cầu duyên ở chỗ Nguyệt lão, cũng sẽ cầu một tình cảm như vậy, hy vọng ta sau khi gả đi cũng có thể cùng phu quân của ta như thế.”

Kỷ Sơ Hòa nghe những lời bàn tán xung quanh, không khỏi cong khóe môi.

Xem đi, cho dù chỉ yêu mình, sống vì mình, không những khiến thân tâm mình vui vẻ, không cần bỏ ra bao nhiêu tình cảm, cũng vẫn có thể khiến người khác ngưỡng mộ như vậy.

Những nữ tử liều mạng vì nam nhân mà trả giá tất cả, cũng chưa chắc có thể đổi lấy một tấm chân tình, cuộc sống trôi qua cũng chưa chắc đã thoải mái, cũng chưa chắc đã hạnh phúc, được người khác ngưỡng mộ.

Vì vậy, chỉ cần tuân theo bản tâm của mình là được.

Người của Tần Tướng phủ vẫn luôn theo sát bên cạnh Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An, chủ yếu là để giám sát nhất cử nhất động của hai người.

Tần Tướng cũng đã đến hiện trường, không ngừng nhận phản hồi từ những người theo dõi này.

“Một nữ lưu yếu ớt mà thôi, vậy mà nương nương Hoàng hậu lại kiêng kỵ đến thế, thật sự có chút làm quá rồi đi.” Tần Tướng có phán đoán của riêng mình.

“Cả cái Vinh Quốc Công phủ kia nữa, ta không tin, công lao phò tá vương triều, bọn họ không muốn! Nếu không muốn, ban đầu sao lại kết minh với nương nương Hoàng hậu?”

Trong nhà Tần Tướng treo bức cẩm sơn bái sư đồ kia, chính là để luôn tự nhắc nhở mình.

Nhẫn những điều người thường không thể nhẫn, mới có thể thành đại sự.

Từ trước đến nay y vẫn luôn làm như vậy.

Giống như lần này, y có thể không màng thể diện, chỉ cầu đạt được mục đích.

Vinh Quốc Công phủ thì không giống vậy, một lũ đạo đức giả.

Vừa muốn đạt được mục đích, lại vừa muốn giữ thể diện.

Chỉ cần có thể kéo Vinh Quốc Công phủ lên cùng một thuyền với y, y không ngại cho bọn họ đủ thể diện.

Y vẫn luôn đặt hy vọng vào con trai, nhưng hai đứa con trai đều không xuất sắc, hai đứa con trai đều không sinh được cháu trai, y suýt nữa đã nghĩ rằng, Tần gia bọn họ sẽ tuyệt hậu!

Trời xanh có mắt lại ban cho y hai cháu trai, vì vậy, trái tim đã chết đi lại hồi sinh.

May mắn thay, Tần gia có Tần Vũ Mạt, đứa cháu gái này.

Y phát hiện, đứa cháu gái này có rất nhiều điểm thực sự rất giống y, đáng tiếc lại không phải là con trai.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 856


Vinh Khanh Khanh cho dù có làm chính thất của Tam hoàng tử đi nữa, chỉ bằng cái đầu ó đó của nàng ta, thì làm sao có thể tranh giành thắng được cháu gái của y.

“Người của Vinh Quốc Công phủ có gì bất thường không?” Tần Tướng hỏi.

“Bẩm Tần Tướng, cũng không có gì bất thường cả.”

“Ta đã nói rồi, là nương nương Hoàng hậu quá căng thẳng thôi.” Tần Tướng không để bụng mà nâng chén trà nhấp một ngụm, “Tiếp tục theo dõi, Tam điện hạ đến rồi thì báo cho ta một tiếng.”

“Vâng.”

Xe ngựa của Vinh Khanh Khanh cũng chầm chậm đi về phía này.

Khi nàng đến, cũng đồng thời mời Tần Vũ Mạt.

Hơn nữa, nàng còn tự mình đến Tần Tướng phủ đón Tần Vũ Mạt, Hoàng thượng có chỉ ý, hôm nay Tần Vũ Mạt cũng phải có mặt, Tần Vũ Mạt không có cách nào từ chối.

Nàng cứ nghĩ, sau khi lên xe ngựa của Vinh Khanh Khanh, chắc chắn sẽ bị Vinh Khanh Khanh làm nhục một trận, không ngờ, Vinh Khanh Khanh không nói gì cả.

Trong xe ngựa yên tĩnh đến lạ lùng.

Mãi đến khi tới nơi, hai người xuống xe ngựa, Vinh Khanh Khanh mới mở miệng.

“Hôm nay Tần tiểu thư phải đi cùng ta thật vất vả rồi.”

“Không vất vả, sau này, Vinh tiểu thư nàng là chính phi của Tam điện hạ, ta là trắc thất của Tam điện hạ, ta cũng sẽ kính trọng nàng như bây giờ.”

Vinh Khanh Khanh chỉ cười một tiếng, không tiếp lời này.

“Tần tiểu thư, nàng có phải cho rằng, hôm nay ta nhất định muốn nàng đi cùng ta, là muốn nàng tận mắt thấy Tam điện hạ đối với ta chân tình như thế nào, để nàng biết người Tam điện hạ yêu rốt cuộc là ai, đúng không?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Tần Vũ Mạt nhẹ giọng hỏi ngược lại, trong lòng lập tức dấy lên một tia cảnh giác, âm thầm suy nghĩ có nên thăm dò lời của Vinh Khanh Khanh không.

“Đương nhiên là phải rồi.” Vinh Khanh Khanh cười đáp, “Ta chính là muốn cho nàng biết, trong lòng Tam điện hạ rốt cuộc yêu ai nhất?”

Tần Vũ Mạt lập tức gạt bỏ ý nghĩ vừa rồi.

“Ta tin rằng, trong lòng Tam điện hạ vẫn luôn yêu nàng.” Nàng ta vẻ mặt chân thành dỗ dành Vinh Khanh Khanh.

Trong lòng không khỏi cười lạnh, với cái đầu óc như Vinh Khanh Khanh, chắc chắn sẽ bị nàng ta nắm chặt trong lòng bàn tay!

Đợi bọn họ vắt kiệt lợi ích của Vinh Quốc Công phủ, không chỉ Vinh Khanh Khanh, mà ngay cả Vinh Quốc Công phủ, cũng sẽ bị đá văng.

Bây giờ mới đến đâu mà đã thế này, những ngày sau còn dài lắm!

Vinh Khanh Khanh cùng Tần Vũ Mạt dạo chơi một lúc, nghe nói Kỷ Sơ Hòa cũng đến, liền vội vàng đi tìm Kỷ Sơ Hòa.

Thời gian trôi nhanh, trời đã tối.

Người ở bờ sông càng lúc càng đông, không chỉ trên đường mà cả rừng tre bên kia sông cũng đứng đầy người, thậm chí còn có người nhảy xuống sông.

Tất cả đều là để xem cảnh Tam hoàng tử hái đèn.

Trời tối sau khi tất cả đèn hoa đều sáng lên, chiếu sáng cả khu vực lân cận.

Nổi bật nhất, phải kể đến cái tháp dựng bằng tre kia.

Nghe nói chiếc đèn hoa hình phù dung đó, khi cầm trong tay, cánh hoa còn có thể khép mở.

Cho dù trong điều kiện bình thường mà nhận được chiếc đèn hoa này, tâm trạng cũng sẽ rất vui vẻ, huống chi lại còn do Tam điện hạ tốn sức leo l*n đ*nh tháp tre hái xuống, rồi đích thân trao tận tay Vinh Khanh Khanh.

Mối tình chân thành này lại được nhiều người cùng lúc chứng kiến.

Có thể khiến hoàng tử phải hạ mình đi lấy lòng như vậy, có lẽ chỉ có Vinh Quốc Công phủ mới làm được mà thôi.

Tam hoàng tử đến hiện trường, nhìn cái tháp tre này, leo lên đối với y mà nói không chút khó khăn, cái khó khăn là phải trái với ý muốn của chính mình.

Y liếc mắt nhìn về phía Vinh Khanh Khanh, trong mắt vẫn có vài phần chán ghét.

Vinh Khanh Khanh đối với y cũng có tình, nhưng nàng ta đã dùng sai cách, ban đầu nếu nàng ta giống Vũ Mạt mà thổ lộ tấm lòng với y, chứ không phải một mực lạnh nhạt, dò xét y, có lẽ y cũng sẽ có chút hảo cảm với nàng ta.

Bây giờ, y thật sự không thể nào thích nổi Vinh Khanh Khanh.

“Tham kiến Tam điện hạ.” Kỷ Sơ Hòa tiến lên hành lễ.

Tiêu Yến An, Vinh Khanh Khanh và Tần Vũ Mạt cũng cùng đi tới.

Không xa, Tần Tướng cũng nhanh chân đi về phía này, còn có người của Vinh Quốc Công phủ cũng đi tới.

Lần này, tất cả mọi người đều tề tựu đông đủ.

“Tham kiến Tam điện hạ.” Mọi người đồng thanh hành lễ.

“Mọi người không cần đa lễ.” Tam điện hạ nhìn mọi người, ánh mắt dừng lại trên người Tần Vũ Mạt một lúc lâu.

“Tạ ơn điện hạ.” Mọi người từ từ đứng thẳng dậy.

“Có thể đi hái đèn hoa được chưa?” Tam hoàng tử hỏi Vinh Vũ Xuyên.

“Có thể rồi.” Vinh Vũ Xuyên gật đầu.

Xem ra, Tam hoàng tử không muốn lãng phí thêm thời gian, bọn họ vừa hay cũng có cùng ý nghĩ như vậy.

Tam hoàng tử nghe xong, vén vạt áo buộc vào eo, tay không leo lên tháp tre, trong nháy mắt đã leo được một nửa độ cao.

“Tam điện h* th*n thủ thật tốt nha.” Người đứng quan sát từ xa không khỏi reo lên.

Ngoài Kỷ Sơ Hòa và những người bọn họ ra, những người khác không thể đến gần nơi này, đám người xem náo nhiệt gần nhất, cách bọn họ cũng chừng năm mươi bước.

Tần Tướng nhìn Tam điện hạ đã leo đến đỉnh tháp, hái xuống đèn hoa, trong lòng hoàn toàn thả lỏng.

Bên trong bên ngoài đều đã được y kiểm tra một lượt, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.

Y không nghĩ ra, Kỷ Sơ Hòa và người của Vinh Quốc Công phủ, còn có thể giở trò ở chỗ nào.

--- Chương 501: Từ ban đầu, đã tính sai ---

Tần Tướng có lẽ không thể nào ngờ được, Kỷ Sơ Hòa từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ ra tay lúc Tam điện hạ hái đèn hoa.

Dù sao, yêu cầu này chính là do Quốc Công phủ đưa ra mà.

Tần Tướng vẫn luôn cho rằng, bọn họ sẽ ngăn cản Tam hoàng tử khiến y không hái được đèn hoa.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 857


“Thế gian này, nam tử vừa sinh ra, liền được kỳ vọng đủ điều, nào là đọc sách tập văn, quân tử lục nghệ, hưng suy gia tộc, tiền đồ công danh, vân vân, còn nữ tử thì sao? Dường như chỉ là lớn lên gả chồng sinh con. Vì sao quy túc của nữ tử lại chỉ có thể là gả chồng sinh con chứ?”

Tư ma ma âm thầm thở dài một hơi.

Hôm nay Vương phi làm sao vậy?

Đã bao nhiêu năm không nói những lời này, hôm nay lại bắt đầu lặp lại.

“Hòa nhi không muốn sinh thì không sinh, tùy nàng, làm con dâu của ta chỉ cần nàng vui vẻ tùy ý là được!” Vương phi đã hạ quyết tâm bảo vệ tấm lòng ban đầu của Kỷ Sơ Hòa.

Cứ như là, bảo vệ cái tôi thơ ấu và bất lực của mình ngày xưa.

Tư ma ma không dám khuyên nữa.

Bà biết, hôm nay bà có nói gì đi nữa, Vương phi cũng sẽ không nghe lọt tai.



Cao trắc phi vốn muốn tìm Kỷ Sơ Hòa để dập tắt uy phong của nàng, kết quả lại tự chuốc lấy thất bại, sau khi trở về, đã nổi trận lôi đình.

Nàng ta không cam lòng!

Đã tìm cho con trai một mối hôn sự tốt đẹp như vậy, lại bị Kỷ Sơ Hòa phá hỏng thì thôi đi, cái danh tiếng tốt đẹp mà các nàng đã gây dựng bấy lâu, đều tan thành mây khói!

Vẫn chưa biết, bây giờ trong thành đã đồn thổi thành ra cái dạng gì rồi!

“Kỷ Sơ Hòa không thẩm vấn Minh nhi, nàng ta làm sao biết Minh nhi là nghĩa nữ được phủ dưỡng?” Cao trắc phi vẫn luôn không thể hiểu được điểm này.

Còn nữa, chuyện đệ đệ của nàng ta trở thành tân quý trước mặt Hoàng thượng, Kỷ Sơ Hòa đáng lẽ phải cùng lúc nhận được tin tức với họ.

“Trắc phi, chẳng lẽ Vương phi vẫn luôn giám sát chúng ta?”

Cao trắc phi gật đầu, “Chỉ có vậy mới hợp lý. Nhưng mà, lần trước nhị công tử bị thương Vương phi lại không hề nghi ngờ, thậm chí sau đó cũng không có bất kỳ phản ứng đáng ngờ nào, cứ như không biết vậy.”

“Ý của trắc phi là, chuyện này không liên quan đến Vương phi, chỉ là do một mình Kỷ Sơ Hòa bày ra? Hay là Vương phi giả vờ? Cố ý khiến chúng ta buông lỏng cảnh giác.”

“Giả vờ? Vinh thị tuyệt đối sẽ không làm chuyện hai mặt ba lòng như vậy. Còn việc có thật sự giám sát nhất cử nhất động của Cao gia hay không, còn phải quan sát thêm.” Tư lự của Cao trắc phi rối bời như tơ vò.

“Trắc phi, tiểu tư chúng ta phái đi dò la tin tức đã trở về rồi.”

“Mau cho hắn vào.”

Tiểu tư tiến vào hành lễ xong, Cao trắc phi liền lập tức hỏi han tình hình.

“Trong thành có tin đồn nào về nhị công tử không?”

“Có.” Tiểu tư nói xong, lập tức cúi đầu.

“Đồn những gì?”

“Đồn… đồn chuyện nhị công tử và tiểu ni cô đó… nói nhị công tử…” Tiểu tư lắp bắp, không dám nói ra những lời nghe được bên ngoài.

Cao trắc phi cũng không ép hỏi nữa, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết không phải lời hay ý đẹp gì.

“Trắc phi, chúng ta bây giờ phải làm sao? Thật sự phải nạp Minh nhi vào cửa sao?”

“Không thể nào!” Cao trắc phi lập tức phản bác, “Chuyện nạp thiếp, ta tuyệt nhiên không đả động! Chờ Vương gia trở về, nếu Vương gia không hỏi tới, ta tự có cách xử lý chuyện này!”

Ý đồ của Cao trắc phi là, khiến Minh nhi biến mất khỏi thế gian này!

Không bao lâu sau, mọi người sẽ quên đi chuyện này, rồi lại để Cẩm Trình diễn một màn kịch, đến lúc đó, mọi người còn sẽ ca ngợi nhị công tử chuyên tình!

Chỉ là, cái Huệ Tĩnh kia vẫn chưa tìm thấy.

Nếu tìm thấy rồi, có thể ra tay từ Huệ Tĩnh.

Huệ Tĩnh chết rồi, dễ dàng có thể giam Minh nhi ở Thanh Liên Am ba năm, gọi là thủ hiếu.

Chẳng lẽ Huệ Tĩnh lại nằm trong tay Kỷ Sơ Hòa?

Tâm Cao trắc phi không kìm được chùng xuống!

Tâm cơ của Kỷ Sơ Hòa kia cũng thật đáng sợ!

Người như vậy, tuyệt đối không thể giữ lại!

“Trắc phi, nhưng hôm nay trên phố còn xảy ra một chuyện, làm lu mờ tin đồn về nhị công tử.” Tiểu tư lại mở miệng.

“Chuyện gì?” Cao trắc phi trong lòng mừng thầm.

“Phu nhân của Kỷ quận thủ cùng Kỷ tiểu thư và cô gia Thẩm Thừa Cảnh bị Kỷ quận thủ đánh đập dã man ngay giữa phố.”

“Lại có chuyện này!” Cao trắc phi cũng chấn động, “Mau kể chi tiết cho ta nghe.”

“Thẩm Thừa Cảnh trước đây nợ rất nhiều tiền, Kỷ phu nhân vậy mà không cho Kỷ tiểu thư và Thẩm Thừa Cảnh hòa ly, còn lén lút dùng tiền phủ Kỷ giúp Thẩm Thừa Cảnh trả nợ! Sau đó bị Kỷ quận thủ phát hiện, ba người này liền muốn bỏ trốn, kết quả không chạy thoát, Kỷ quận thủ bắt được bọn họ xong, liền nhịn không được đánh đập bọn họ giữa phố.”

“Kỷ quận thủ trong cơn thịnh nộ, còn ngay trên phố viết hưu thư hưu bỏ Kỷ phu nhân, lại sai người bắt Kỷ tiểu thư về phủ. Bây giờ mọi người đều đồn, bỏ phụ Cảnh thị và Thẩm Thừa Cảnh có mối quan hệ bất chính!”

“Ha ha ha.” Cao trắc phi đột nhiên bật cười, “Phủ Kỷ thật đúng là hỗn loạn! Theo ta được biết, Cảnh thị và Kỷ Thanh Viện căm ghét Kỷ Sơ Hòa thấu xương phải không?”

“Dạ phải, trắc phi, Vương phi còn giúp Kỷ Sơ Hòa trút giận, đánh Cảnh thị và Kỷ Thanh Viện.”

“Tốt, rất tốt!” Trong lòng Cao trắc phi, đã có tính toán.

Hai ngày sau.

Hoài Dương Vương hồi phủ.

Cùng chàng về còn có Tiêu Yến An và Tiêu Cẩm Trình.

Vừa vào phủ, Vương gia liền phân phó Vương phi sắp đặt gia yến tại Trường Ninh Cung.

Vương phi ứng một tiếng, liền đi chuẩn bị.

Tin tức truyền đến Trường Ninh Cung, Từ Thái phi hừ lạnh một tiếng.

“Lúc này ngược lại lại nhớ đến bản cung!”

Hiện tại nàng ta là một kẻ ngồi không chờ chết, những người dưới tay đã bị trừ khử sạch sẽ, người trông coi cửa hàng, một tháng mới đến một lần giao sổ sách cho nàng ta.

Có vẻ như tài sản dưới danh nghĩa của nàng ta đều được ghi rõ ràng, đều thuộc về nàng ta, nhưng, số tiền này, cũng không phải nàng ta có thể tùy ý sử dụng được nữa.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 858


“Tam điện hạ đã hái được chiếc đèn hoa đó rồi!”

“Nhanh thật đó!”

Người xung quanh tự động vỗ tay tán thưởng thân thủ của Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử cúi đầu nhìn hai nữ tử phía dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tần Vũ Mạt.

Sau chuyện hôm nay, hôn sự của y và Vinh Khanh Khanh sẽ không còn bất cứ thay đổi nào nữa.

Nhưng mà, sau khi y cưới Tần Vũ Mạt, cũng sẽ nghĩ hết mọi cách để bù đắp cho nàng ta, nhất định sẽ không để Tần Vũ Mạt chịu thiệt thòi.

Cổng dịch chuyển: Bảng xếp hạng - Tìm sách - Truyện gia đấu - Song trùng sinh

--- Trang 371 ---

Một nữ tử như vậy xứng đáng để chàng yêu thương, che chở.

Bỗng nhiên, một tràng pháo nổ vang lên.

Tiếng "pạch pạch bùm bùm" khiến tất cả mọi người giật mình.

Thì ra là người của Quốc Công phủ đốt, dường như cũng là để chúc mừng Tam Hoàng tử đoạt được hoa đăng.

Trong đáy mắt Tần Tướng xẹt qua một tia khinh thường.

Vinh Quốc Công phủ quả thật giả dối biết bao!

Tam Hoàng tử có thể đến lấy chiếc hoa đăng này, trong lòng bọn họ vui mừng hơn bất kỳ ai!

Đột nhiên, một vài tia lửa bắn tới tháp tre, hoa đăng nhanh chóng bị tia lửa châm cháy, sau khi cháy, từng chiếc hoa đăng mang theo lửa mà rơi xuống.

Vinh Khanh Khanh và Tần Vũ Mạt đứng cạnh nhau, khoảng cách đến tháp tre là gần nhất.

Hoa đăng rơi xuống, vừa vặn ngăn cách hai nàng với mọi người, trước mặt hai nàng đã hình thành một vòng lửa, người bên ngoài muốn nhảy vào cứu người vô cùng nguy hiểm.

Chỉ có thể chờ hoa đăng cháy hết, rồi tìm cơ hội.

“Tam Điện hạ, lửa càng lúc càng cháy lên cao, mau xuống đi!” Tiêu Yến An hô lớn một tiếng.

“Mau, đi lấy nước dập lửa!” Vinh Vũ Xuyên cũng lớn tiếng hô hoán.

Trong nháy mắt, cảnh tượng trở nên hỗn loạn.

Kỷ Sơ Hòa nhìn Tam Hoàng tử trên tháp, chỉ thấy chàng thuận theo những chỗ chưa bị lửa thiêu đốt mà nhanh chóng hạ xuống.

Đột nhiên, tháp tre bắt đầu nghiêng ngả!

Hướng đổ chính là phương của Vinh Khanh Khanh và Tần Vũ Mạt.

“Không đúng!” Tần Tướng nhìn ngọn lửa lớn trước mặt, không khỏi hô lớn một tiếng.

Chỉ vài chiếc hoa đăng cỏn con, khung tre lại chỉ dán chút giấy, làm sao có thể cháy ra ngọn lửa lớn đến vậy!

Cả tháp tre kia nữa, vì sao vừa gặp lửa lại cháy nhanh đến thế.

“Tam Điện hạ, cứu thiếp!” Vinh Khanh Khanh cố ý hô lớn một tiếng.

Nhìn thấy, lưỡi lửa sắp nuốt chửng hai nữ tử yếu đuối, phía sau các nàng, còn có tháp tre sắp nghiêng đổ.

“Mau! Đi cứu người!” Tần Tướng chợt hô lớn một tiếng.

“Mau, lui lại, mọi người đừng tới gần chỗ cháy, nước sắp tới rồi!” Vinh Vũ Xuyên hô lớn một tiếng, không biết từ đâu xông ra mấy người đã giữ chặt tất cả người của Tần Tướng lại.

Tần Tướng đã nhìn ra kế sách của bọn họ, không màng tất cả tự mình xông lên, mới đi được hai bước, eo đã bị người ta ôm chặt lấy.

“Tần Tướng, người ngàn vạn lần đừng làm chuyện dại dột!” Tiêu Yến An lớn tiếng hô lên, “Người đã lớn tuổi rồi, tự thân còn khó bảo toàn, chuyện cứu hỏa cứ giao cho bọn trẻ chúng ta!”

Tần Tướng chợt tức đến thổi râu trợn mắt.

Cái tên Tiêu Yến An này!

Ngăn cản ông ta cứu người thì thôi đi, vậy mà lại còn ngầm mắng ông ta đã lớn tuổi, già yếu, vô dụng rồi!

Ông ta lập tức liếc mắt ra hiệu cho Tần Vũ Mạt.

Tần Vũ Mạt lập tức hiểu ý, trong mắt xẹt qua một tia quyết đoán, vừa định xông ra khỏi vòng lửa, Vinh Khanh Khanh đột nhiên kéo nàng lại.

“Tần tiểu thư, cẩn thận!”

Phía trên rơi xuống một cây sào tre đã cháy đứt, suýt chút nữa đập trúng Tần Vũ Mạt.

Mọi người thấy rõ ràng, là Vinh Khanh Khanh đã cứu Tần Vũ Mạt.

Nàng vì cứu Tần Vũ Mạt, một cú kéo này, còn kéo Tần Vũ Mạt về phía có lửa nhỏ hơn một chút!

Điều khiến người ta không ngờ tới là, mấy cây sào tre đột nhiên từ trên đầu Tần Vũ Mạt rơi xuống!

“Vũ Mạt!” Tam Hoàng tử không màng tất cả xông về phía Tần Vũ Mạt.

Cùng lúc đó, trên đầu Vinh Khanh Khanh, cũng có hoa đăng cháy và sào tre rơi vãi xuống!

Vào lúc này, Tam Hoàng tử đã ôm chặt lấy Tần Vũ Mạt.

“Khanh Khanh!” Vinh Vũ Xuyên cũng xông vào lửa cứu đi Vinh Khanh Khanh.

Những chiếc hoa đăng rơi xuống có chiếc đã cháy thành tro bụi, để lại không gian cho bốn người thoát ra.

Bốn người đồng thời lùi về nơi an toàn.

Chẳng bao lâu sau, tháp tre liền ầm ầm đổ xuống, người lấy nước xông lên, lập tức dập tắt ngọn lửa.

Sau khi lửa lớn được dập tắt, mọi người mới phát hiện ra.

Vinh Khanh Khanh được phụ thân mình ôm lấy, dường như chịu phải kinh hãi rất lớn.

Còn Tần Vũ Mạt thì đang ở trong lòng Tam Hoàng tử.

Vừa nãy mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, Tam Hoàng tử trong lúc nguy hiểm sinh tử đã chọn đi cứu Tần Vũ Mạt!

Vậy là, tất cả mọi người đều có thể xác định được, người mà Tam Hoàng tử yêu thích là ai rồi!

Tần Tướng nhắm hai mắt lại hít sâu một hơi.

Kỷ Sơ Hòa và người nhà họ Vinh gan dạ thật đấy!

Nếu như Tam Hoàng tử có bất kỳ thương tổn nào, bọn họ gánh nổi sao?!

Bây giờ, ai còn quan tâm rốt cuộc trận hỏa hoạn này là do đâu mà cháy lên? Mọi người quan tâm là Tam Hoàng tử vừa nãy trong lúc nguy hiểm đã cứu Tần Vũ Mạt!

Điều trớ trêu là, trong tay Tam Hoàng tử vẫn còn xách chiếc hoa đăng phù dung kia.

Những chiếc hoa đăng trên tháp tre đều đã bị thiêu rụi, chỉ có chiếc này là nguyên vẹn không tổn hại.

Tam Hoàng tử liếc nhìn chiếc hoa đăng trong tay, không khỏi khẽ cười một tiếng.

Đây lại là một âm mưu sao?

Cuộc so tài giữa Tần Tướng và Vinh Quốc Công phủ?

Vừa nãy nguy hiểm như vậy, nếu Vinh Khanh Khanh và Tần Vũ Mạt bị bỏng thì sao?
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 859


“Có biết đã xảy ra chuyện gì không? Vì sao Vương gia đột nhiên lại muốn tổ chức gia yến?” Thái phi hỏi những người hầu hạ bên cạnh.

“Bẩm Thái phi nương nương, nô tỳ không biết.”

Từ Thái phi hít một hơi sâu.

Hiện tại nàng ta không chỉ ngồi không chờ chết, thậm chí còn tai điếc mắt mù, không nghe được tin tức gì, cũng không nhìn thấy sự thật gì.

Việc sắp đặt gia yến này vốn không cần nàng ta bận tâm, nàng ta xoay người trở về nội thất.

“Cứ nói bản cung thân thể không khỏe, gia yến sẽ không tham dự.”

“Dạ.” Nha hoàn chuẩn bị đi truyền lời.

Nói xong, Từ Thái phi lại hối hận, vạn nhất có trò hay để xem thì sao?

“Khoan đã! Bản cung tham gia.”

“Dạ.” Nha hoàn lập tức quay lại ứng một tiếng.



Tiêu Yến An vừa bước vào nội viện, liền bị Từ Yên Nhi chặn lại.

Từ Yên Nhi lập tức nhào vào lòng chàng.

“Yên Nhi, đừng như vậy.” Tiêu Yến An đẩy nàng ta một cái.

“Không, thiếp cứ muốn ôm Thế tử, Thế tử, chàng đi một cái là bao nhiêu ngày, chàng có biết, Yên Nhi nhớ chàng nhiều lắm không? Mỗi ngày đều ăn không vô, ngủ không được, hận không thể chạy đến Vân Trạch Sơn tìm Thế tử.”

Tiêu Yến An phát hiện, Từ Yên Nhi quả thật là gầy đi, liền tin lời nàng ta nói.

【Chương 138: Hắn tức giận, vô cớ vô cớ】

“Ta có công vụ trong người, sau này sẽ có rất nhiều thời gian không ở phủ, nếu lần nào xuất hành nàng cũng như vậy, chẳng phải tự làm mình bị thương sao? Ở trong phủ đợi thật tốt, chờ ta trở về.”

“Thế tử, chàng có thể về Mặc Viên ở cùng thiếp không? Mấy ngày chàng không ở đây, vừa hay… nguyệt sự của thiếp đã sạch rồi.” Từ Yên Nhi ngượng ngùng e ấp vươn tay vẽ vòng tròn trên ngực Tiêu Yến An.

Tiêu Yến An nắm lấy tay Từ Yên Nhi, không cho nàng ta làm thêm bất cứ hành động quá đáng nào.

“Ta còn có việc cần thương nghị với phu nhân.”

“Thế tử, chàng và phu nhân có chuyện gì, ở Vân Trạch Sơn còn chưa nói xong sao? Phu nhân mang cả Đông Linh đi, lại nhốt thiếp trong phủ, không cho thiếp đi tìm Thế tử, đây rõ ràng là thiên vị! Thiếp đã lâu như vậy không gặp Thế tử rồi, Thế tử vậy mà còn nhẫn tâm bỏ thiếp mà đi.” Từ Yên Nhi lại bắt đầu khóc.

“Nàng về trước chờ ta, tối ta sẽ về Mặc Viên.”

“Thật sao?” Mắt Từ Yên Nhi sáng rực.

--- Trang 105 ---

“Thật.” Tiêu Yến An bất đắc dĩ, ngoài việc đến Mặc Viên, chàng còn có thể đi đâu?

“Thế tử, tháng này, thiếp nhất định sẽ hoài cho chàng một đứa con!” Từ Yên Nhi thề thốt nói.

Thần sắc Tiêu Yến An hơi khựng lại.

Nếu có thể, chàng không muốn con của bất kỳ nữ nhân nào.

Chàng muốn cùng Kỷ Sơ Hòa có một đứa con thuộc về hai người.

Nhưng mà, Kỷ Sơ Hòa có nguyện ý không?

Nàng đối với chàng thật sự không có một chút tình cảm nào sao? Hai người đã là phu thê rồi, nàng hẳn là nguyện ý muốn một đứa con thuộc về riêng hai người chứ?

Tiêu Yến An đã đến Lưu Hoa Cung rồi, trong lòng vẫn còn rối rắm chuyện này.

Kỷ Sơ Hòa đang đọc sách, hoàn toàn đắm chìm vào nội dung sách, không thể dứt ra.

Miên Trúc muốn nhắc nàng một tiếng, Thế tử đến rồi, nhưng bị Tiêu Yến An ngăn lại.

Tiêu Yến An nhẹ bước chân, ngồi đối diện Kỷ Sơ Hòa.

Thấy chén trà trước mặt Kỷ Sơ Hòa trống rỗng, chàng đích thân pha trà cho nàng.

Kỷ Sơ Hòa nghe tiếng nước trà, mắt cũng không rời khỏi sách, đưa tay bưng chén trà lên.

“Cẩn thận nóng!” Tiêu Yến An vội vàng nhắc nhở, nhưng, đã muộn rồi.

Kỷ Sơ Hòa bị bỏng buông lỏng chén trà, trà nóng bắn tung tóe ra ngoài!

Kỷ Sơ Hòa vội vàng bảo vệ cuốn sách trong tay, trà nóng bắn vào mu bàn tay nàng, mu bàn tay trắng nõn lập tức bị bỏng đỏ một mảng!

Tiêu Yến An nắm lấy tay nàng, xem xét vết thương.

Kỷ Sơ Hòa lúc này mới phát hiện, người ngồi đối diện mình là Tiêu Yến An, nàng lập tức rút tay về.

“Thế tử, chàng đến từ khi nào vậy?”

“Đừng động, tay nàng bị bỏng rồi, ta xem có nổi bọt nước không!” Tiêu Yến An lần nữa nắm lấy tay Kỷ Sơ Hòa, “Miên Trúc, có thuốc mỡ trị bỏng không? Mau đi lấy lại đây.”

Miên Trúc đã lấy đến rồi, “Thế tử, để nô tỳ thoa thuốc cho tiểu thư đi?”

“Không cần, ta tự làm!”

“Để Miên Trúc làm.” Giọng điệu Kỷ Sơ Hòa không cho phép phản bác.

Tiêu Yến An đành buông tay nàng ra, nhường vị trí.

“Thế tử đến tìm ta, có chuyện gì sao?” Kỷ Sơ Hòa khẽ hỏi.

“Hôm nay hồi thành, Tiêu Cẩm Trình đi trước một bước, đáng lẽ ra hắn phải về phủ trước, nhưng, khi ta trở về lại thấy hắn đang đợi ta ở cổng thành, còn nói là ý của phụ vương, muốn ta cùng hắn đợi phụ vương vào thành.”

“Sau đó thì sao?” Kỷ Sơ Hòa hỏi.

“Chưa đầy một canh giờ, phụ vương liền trở về, chúng ta cùng nhau về Vương phủ. Phụ vương cùng chúng ta đi chung một cỗ xe ngựa, nhưng lại không nói một lời nào.”

Thuốc trên mu bàn tay Kỷ Sơ Hòa đã được thoa xong, nàng nâng tay lên nhẹ nhàng thổi mấy cái vào miệng, mày hơi chau lại âm thầm suy nghĩ.

“Minh nhi bị Cao quận thủ mang đi rồi, nói là Minh nhi không có cha mẹ, trước tiên nuôi dưỡng ở phủ bọn họ, bọn họ có lợi dụng cơ hội này ra tay với Minh nhi không? Dù sao chỉ cần người chết thì không cần nạp làm thiếp thất nữa.”

“Hiện tại bọn họ còn không dám làm vậy. Phụ vương không phải đã sắp xếp gia yến sao? Có lẽ phụ vương muốn nhân dịp gia yến có lời gì muốn nói với chúng ta. Cứ xem thái độ của phụ vương trước đã.”

“Được.” Tiêu Yến An gật đầu, ánh mắt rơi vào mu bàn tay ửng đỏ của Kỷ Sơ Hòa, “Đau không?”

“Không đau.” Kỷ Sơ Hòa lắc đầu, “Thế tử đã đi thăm Từ di nương chưa?”
 
Back
Top Bottom