Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương

Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 750


Tiếng động bên ngoài đồng thời làm kinh động đến Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An.

Hai người ở hai vị trí khác nhau, đồng thời nhìn ra ngoài.

“Thiếp thân đến bái kiến Thế tử phu nhân.” Từ Yên Nhi vừa nói vừa đi thẳng vào chính điện.

Kỷ Sơ Hòa đứng dậy rời giường, vừa quay đầu nhìn thấy Tiêu Yến An, giật mình!

Trong phòng có thêm một người từ lúc nào nàng cũng không biết!

“Thế tử! Chàng sao lại ở đây?”

“Ta vừa trở về.” Tiêu Yến An ngượng nghịu giải thích.

Từ Yên Nhi đã bước vào, nhìn Tiêu Yến An, lại nhìn Kỷ Sơ Hòa, lập tức cảm thấy, không khí trong phòng không đúng.

Kỷ Sơ Hòa chau mày.

Sao Từ Yên Nhi vừa bước vào, liền khiến nàng có một loại ảo giác như bị bắt quả tang gian díu.

Nàng sửa lại tay áo, đi đến vị trí chủ tọa bên cạnh.

Tiêu Yến An liếc nhìn Từ Yên Nhi một cái, bị ánh sáng phản chiếu từ trang sức trên đầu nàng ta làm chói mắt, chàng lập tức quay đầu sang một bên.

Động tác này, khiến Từ Yên Nhi một trận bực tức.

Nàng ta cho rằng, Thế tử là đang vòng qua nàng ta để nhìn Kỷ Sơ Hòa.

“Thế tử, chàng gần đây có phải quá mệt mỏi không? Thiếp thấy chàng đều gầy đi rồi.” Từ Yên Nhi vừa nói, vừa đưa tay chạm vào mặt Tiêu Yến An.

Tiêu Yến An nắm lấy tay nàng ta, cho nàng ta một ánh mắt cảnh cáo.

Cử chỉ thân mật như vậy, khi chỉ có hai người bọn họ thì không sao, nhưng trước mặt Kỷ Sơ Hòa thì không được.

Mắt Từ Yên Nhi lập tức đỏ hoe, long lanh nước, “Thế tử, Yên Nhi nhớ chàng lắm.”

“Từ di nương, ngươi không phải đến bái kiến ta sao?” Giọng Kỷ Sơ Hòa đột nhiên vang lên.

Nàng tuyệt không muốn làm nền cho Từ Yên Nhi và Tiêu Yến An, để bọn họ đứng trên địa phận của nàng mà làm bộ làm tịch, càng không có thời gian rảnh rỗi mà xem kịch.

Tiêu Yến An vội vàng kéo Từ Yên Nhi đến trước mặt Kỷ Sơ Hòa, sau đó bản thân cũng đi đến bên cạnh Kỷ Sơ Hòa ngồi xuống.

Chàng vừa ngồi xuống, khiến Từ Yên Nhi càng thêm tức giận!

Thế tử không phải đã nói dù nàng ta là thiếp, cũng sẽ cho nàng ta thể diện của chính thê sao?

Bọn họ riêng tư, cứ như những cặp vợ chồng khác, sao vừa đến chỗ Kỷ Sơ Hòa, nàng ta lại trở thành một thiếp thất thấp kém hơn người?

“Đã gặp phu nhân.” Từ Yên Nhi đè nén cảm xúc trong lòng, vẫn hành lễ.

“Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?” Kỷ Sơ Hòa trực tiếp hỏi.

“Chỉ là đến thỉnh an phu nhân, không có chuyện gì khác.” Khi Từ Yên Nhi trả lời, ánh mắt đều nhìn Tiêu Yến An.

“Nếu đã không có chuyện gì khác, ngươi có thể đi rồi.” Kỷ Sơ Hòa há lại không biết dụng ý của Từ Yên Nhi sao?

Lời này vừa thốt ra, Từ Yên Nhi lập tức càng thêm tủi thân, cắn môi nhíu mày, tha thiết nhìn Tiêu Yến An.

Tiêu Yến An liếc nhìn Từ Yên Nhi một cái, trong đầu không tự chủ được mà hiện lên một hình ảnh.

Khi nàng ta ở dưới thân chàng cũng là ánh mắt cầu xin như vậy, nửa muốn nửa không, rất dày vò người!

Hơi thở của chàng không kìm được mà gấp gáp hơn một chút.

Chàng là một nam nhân bình thường, đang ở độ tuổi huyết khí phương cương.

Ở cùng Từ Yên Nhi, là lần đầu tiên có ý nghĩa thực sự của chàng.

Từ Yên Nhi cũng là nữ nhân đầu tiên của chàng.

So với các công tử phú gia khác, Tiêu Yến An có thể xem là một dòng suối trong.

Nhưng, sau khi đã nếm được mùi vị mê hoặc này sẽ nghiện. Mấy ngày nay, Tiêu Yến An vẫn luôn bận rộn, cho dù có ý nghĩ gì, ở chỗ Kỷ Sơ Hòa chàng cũng kiềm chế rất tốt.

Nhưng, hôm nay Từ Yên Nhi vừa đến, ý niệm của chàng liền bắt đầu không kìm nén được, khắp người nóng như lửa đốt.

“Xem ra Từ di nương không phải đến tìm ta, mà là đến tìm Thế tử.” Kỷ Sơ Hòa trực tiếp vạch trần tâm tư của Từ Yên Nhi.

“Phu nhân, người chưa từng trải qua mùi vị tình ái, tự nhiên không thể hiểu được hai người yêu nhau bị buộc phải chia lìa là một chuyện tàn nhẫn đến nhường nào. Thiếp thân chỉ là quá nhớ Thế tử, nên mới đến nhìn Thế tử một cái.”

Kỷ Sơ Hòa khẽ cười nhạt, không đáp lại, nàng quay đầu nhìn Tiêu Yến An, chàng vẫn luôn không nói gì, rốt cuộc đang nghĩ gì?

Tiêu Yến An bị ánh mắt của Kỷ Sơ Hòa nhìn đến trong lòng hoảng loạn, chút tâm sự kia muốn giấu thật sâu, không muốn bị nhìn thấu.

Chàng hắng giọng một cái, nói với Từ Yên Nhi: “Ngươi đã đến thỉnh an rồi, về trước đi.”

“Vâng.” Từ Yên Nhi khẽ đáp, “Thế tử, Yên Nhi xin cáo từ trước. Chàng nhất định phải chú ý giữ gìn thân thể, đừng quá mệt mỏi, ngàn vạn lần đừng vì bận rộn mà không dùng thiện. Nếu chàng gầy đi, Yên Nhi sẽ rất đau lòng.”

Nếu là trước đây, Từ Yên Nhi dịu dàng nhỏ nhẹ như vậy, Tiêu Yến An nhất định sẽ vui không tả xiết. Nhưng mấy ngày nay, chàng đều ở phủ nha xử lý công vụ, ít nhiều cũng được hun đúc.

Công là công, tư là tư, đã có ranh giới rõ ràng trong lòng chàng.

Khi đối mặt với sự dịu dàng như vậy của Từ Yên Nhi, chàng cũng sẽ không mặc kệ, chỉ làm theo tâm trạng của mình.

“Ta biết rồi.” Tiêu Yến An nhàn nhạt đáp lại một câu.

Từ Yên Nhi lưu luyến không rời đi.

Kỷ Sơ Hòa vẫn luôn nhìn bóng lưng Từ Yên Nhi, không thu lại ánh mắt.

“A!” Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

Quả nhiên, vẫn phải làm trò!

Từ Yên Nhi hụt chân trên bậc thềm ngã xuống!

Tiêu Yến An lập tức đứng dậy từ ghế, vọt ra ngoài.

Từ Yên Nhi dùng tay chống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ đau đớn.

“Di nương, người có sao không?” Bình Nhi căng thẳng hỏi.

“Chân thiếp đau quá!” Từ Yên Nhi nũng nịu rên một tiếng.

Tiêu Yến An đã đến trước mặt nàng ta, đỡ lấy cánh tay nàng ta, “Có phải bị trẹo chân rồi không?”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 751


Người sống ở đây là một thợ mộc.

Chiếc xe ngựa sau khi cải tạo, lớn hơn gấp đôi so với trước.

Trước đây chỉ cần một con ngựa là đủ, bây giờ e rằng phải bốn con ngựa mới kéo nổi.

Khoang xe ngựa giống như một căn phòng, có thể đặt vừa một chiếc giường, còn có không gian để hoạt động.

Tuy nhiên, không thể thực sự khiêng một chiếc giường lên, cũng không tiện, lại không dễ cố định, bản vẽ Kỷ Sơ Hòa thiết kế là ở một góc xe ngựa, ba mặt dựa vào vách xe được nâng cao thêm vài tấm ván gỗ, tạo thành một cái bục, rồi trải thêm lớp đệm dày thì sẽ giống như giường.

Kỷ Sơ Hòa lên xe ngựa, cẩn thận kiểm tra.

Thẩm Thừa Cảnh theo sau nàng, cũng lên xe ngựa.

Tiêu Yến An ngồi trên bộ liễn, thầm siết chặt nắm đấm, đáng tiếc hắn hiện tại vẫn là một người trúng độc, còn phải giả vờ dáng vẻ dở sống dở chết.

Trong xe ngựa, Kỷ Sơ Hòa hài lòng gật đầu: “Cảnh đại nhân, chiếc xe ngựa này cải tạo quá tốt, thật sự phải đa tạ người.”

“Giữa nàng và ta không cần khách khí như vậy. Phu nhân, nàng đã biết số mệnh của mình rồi, vẫn chưa quyết định được sao?”

Thẩm Thừa Cảnh sắp ghen tỵ đến phát điên rồi.

Kỷ Sơ Hòa đã biết theo Tiêu Yến An sẽ hại chết nàng, vì sao vẫn đối xử tốt với Tiêu Yến An như vậy?

Bản vẽ cải tạo chiếc xe ngựa này đều do nàng tự tay vẽ.

Cứ như thể sợ Tiêu Yến An phải chịu một chút khổ sở nào.

“Cảnh đại nhân, ta và Thế tử, dù sao cũng là vợ chồng một kiếp, Hoài Dương Vương và Vương phi đối với ta cũng coi như con ruột, cho dù ta có muốn hòa ly với Thế tử, cũng phải đưa Thế tử bình an trở về, như vậy, trong lòng ta mới bớt đi cảm giác tội lỗi.”

“Nàng căn bản không cần bất kỳ cảm giác tội lỗi nào, Tiêu Yến An thích, vẫn luôn là Từ Yên Nhi!” Thẩm Thừa Cảnh thốt ra.

Kỷ Sơ Hòa kinh ngạc nhìn hắn: “Cảnh đại nhân, người làm sao biết được Từ Yên Nhi?”

“Ta… ta…” Thẩm Thừa Cảnh ấp úng không trả lời được.

Cuối cùng, chỉ đành tìm một cái cớ vụng về: “Ta cũng từng đến Hoài Dương, trong khoảng thời gian ta ở Hoài Dương, vừa hay nghe tin Thế tử vì ái mộ Từ Yên Nhi mà muốn bỏ nàng. Thật ra, ta và phu nhân trước đây từng gặp mặt, chỉ là phu nhân không biết mà thôi.”

“Thì ra là vậy, vậy ta và Cảnh đại nhân quả thật có duyên phận.”

“Phải, đây cũng coi như là một loại duyên phận trong cõi u minh vậy.” Thẩm Thừa Cảnh kích động đáp lời.

Kỷ Sơ Hòa xuống xe ngựa, đi về phía Tiêu Yến An, khẽ hỏi: “Thế tử, xe ngựa ta đã xem rồi, cải tạo rất tốt, hôm nay chúng ta đã ra ngoài rồi, có muốn thử ngồi lên không, để quen dần?”

“Được.” Tiêu Yến An gật đầu.

--- Trang 337 ---

Khi Kỷ Sơ Hòa đến, nàng đã cho người mang mấy tấm nệm đến.

Dù sao, diễn kịch cũng phải diễn cho thật.

Miên Trúc trải nệm xong, thị vệ liền khiêng Tiêu Yến An lên xe ngựa.

“Cảnh đại nhân, ta đưa Thế tử đi dạo một chút, để hắn thích nghi trước, không quấy rầy người nữa.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng nói.

“Ta hôm nay vừa hay không có việc gì, cùng các ngươi đi dạo một lát, vạn nhất xe ngựa còn có chỗ nào cần cải tiến, ta cũng có thể lập tức cho người trở về cải tạo.” Thẩm Thừa Cảnh không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để ở bên Kỷ Sơ Hòa.

Kỷ Sơ Hòa trong lòng lạnh lẽo cười một tiếng.

Dù Thẩm Thừa Cảnh có bỏ đi, nàng cũng sẽ nghĩ cách giữ hắn lại, cùng họ đi.

“Có Cảnh đại nhân làm bạn, trong lòng ta an tâm hơn nhiều, trong thành người đông đúc, chúng ta đi ra từ cổng thành phía Nam gần đó, đi một vòng ngoài thành thì sao?”

“Được.” Thẩm Thừa Cảnh đang muốn đi xa hơn một chút.

Như vậy, hắn có thể ở bên Kỷ Sơ Hòa lâu hơn một chút.

Kỷ Sơ Hòa lên xe ngựa, ngồi bên cạnh Tiêu Yến An.

Thẩm Thừa Cảnh cưỡi ngựa, đi phía trước.

Thị vệ của hắn và thị vệ của Tiêu Yến An, chia thành hai hàng, đi theo bên cạnh xe ngựa, cùng nhau ra khỏi thành.

Tam Hoàng tử nhận được tin tức, một chút cũng không hề nghi ngờ.

Dù sao có Cảnh đại nhân ở đó, hắn hoàn toàn yên tâm.

Hắn có thể nhận ra, vị Cảnh đại nhân này và Tiêu Yến An hình như có chút ân oán cá nhân, khi nhắc đến Tiêu Yến An, ánh mắt toát ra sát ý không thể che giấu.

--- Chương 454: Tất cả đều bị lừa, kim thiền thoát xác ---

Chẳng mấy chốc, cỗ xe ngựa đã rời khỏi thành, dọc theo quan đạo mà tiến về phía trước.

Hồng tai ập đến, đường xá vẫn chưa hoàn toàn được khôi phục, có đôi chỗ rất khó đi.

Kỷ Sơ Hòa lập tức vén rèm xe lên, “Dừng xe!”

Thiêm Hỉ đỡ Kỷ Sơ Hòa xuống xe ngựa.

Nàng nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt đầy lo lắng, “Đường nào cũng thế này sao? Không có đoạn nào bằng phẳng hơn chút ư?”

“Phu nhân, mặt đường bị ngâm nước, đất đai trở nên mềm nhũn, lại thêm xe chở vật tư đi qua, nên đường xá có phần hư hại. Tuy nhiên, đi về phía Bắc sẽ không xóc nảy như vậy.” Thẩm Thừa Cảnh đáp lời.

“Thì ra là vậy.” Kỷ Sơ Hòa chuyển ánh mắt sang một hướng khác, “Kia có một con đường nhỏ, hình như trông còn bằng phẳng hơn cả con đường lớn này.”

“Con đường nhỏ đó không có xe nặng đi qua, hơn nữa địa thế cao hơn quan đạo một chút, hầu như không bị ngập nước, hẳn là dễ đi hơn.” Thẩm Thừa Cảnh lại tiếp lời.

“Cảnh đại nhân, hay là chúng ta đi con đường này đi?” Kỷ Sơ Hòa hỏi.

“Được.” Thẩm Thừa Cảnh lập tức đổi hướng, đi về phía con đường nhỏ đó.

Hắn không biết, những tuyến đường này đều đã được Kỷ Sơ Hòa tìm người dò xét trước.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 752


“Hình như là vậy, Thế tử, thiếp đau đến mức không đi nổi, chàng có thể đưa thiếp về trước rồi lát nữa lại đến cùng phu nhân được không?” Trong khi nói, Từ Yên Nhi đã vòng tay lên cổ Tiêu Yến An.

Kỷ Sơ Hòa bước ra, liền nhìn thấy cảnh này.

Tiêu Yến An đã bế Từ Yên Nhi lên, quay người nói với Kỷ Sơ Hòa: “Ta đưa nàng ta về trước, lát nữa sẽ quay lại.”

“Còn một nén nhang thời gian nữa là đến giờ dùng thiện rồi.” Kỷ Sơ Hòa nói một câu rồi quay người trở về trong điện.

Tiêu Yến An ôm Từ Yên Nhi sải bước rời đi.

Một nén nhang thời gian, đủ để Tiêu Yến An đi từ Mặc Viên đến Lưu Hoa Cung một lượt đi về, thậm chí còn có thời gian an ủi Từ Yên Nhi.

Nhưng, hai nén nhang thời gian đã trôi qua, Tiêu Yến An vẫn chưa trở về.

“Miên Trúc, không cần đợi nữa, dâng thiện đi.” Kỷ Sơ Hòa khẽ phân phó.

Miên Trúc tủi thân vô cùng, cố nhịn những lời muốn nói, quay người đi ra ngoài.

Kỷ Sơ Hòa là người từng trải, biết giữa nam nữ chẳng qua cũng chỉ là chuyện đó.

Nếu Tiêu Yến An tư thông với Từ Yên Nhi, phát tiết một chút, nàng cũng chỉ coi như không biết.

Nhưng, Từ Yên Nhi lại nghênh ngang đến Lưu Hoa Cung của nàng mà phô bày phong tao, đúng là giẫm đạp lên mặt nàng để leo lên!

Rất nhanh, chuyện này liền truyền khắp toàn bộ Vương phủ.

“Thế tử và Từ di nương đúng là một đôi uyên ương khổ mệnh! Khó khăn lắm mới đến được với nhau, lại không thể ngày ngày gặp mặt.”

“Thế tử đối với Từ di nương tình sâu nghĩa nặng, cho dù đã đến Lưu Hoa Cung, cũng chỉ ở tại thiên điện, vì Từ di nương mà giữ mình trong sạch, thật sự quá si tình, thật đáng ngưỡng mộ!”

“Đời này nếu có thể gặp được một nam nhân yêu thương ta như vậy, dù vì chàng mà chết, ta cũng cam tâm!”

“Ta cũng nguyện ý!”

“Đáng thương nhất chính là phu nhân rồi, không được Thế tử để mắt.”

“Phu nhân ngày nào cũng quá nghiêm túc, suốt ngày giữ cái bộ dạng Thế tử phu nhân, loại này chính là thứ nam nhân miêu tả, loại cứng nhắc vô vị.”

“Ý ngươi là, nằm trên giường như cá chết?”

【Chương 98: Chỉ nói người khác, không nói chính mình】

“Con nha đầu chết tiệt nhà ngươi, ngươi cái gì cũng dám nói ra ngoài!”

Bốn phía lập tức truyền đến một trận cười vang.

Chuyện rất nhanh truyền đến tai Vương phi, còn chưa kịp phát tác, Kỷ Sơ Hòa liền vội vàng đi một chuyến đến Hợp Loan Cung.

“Hòa nhi, chuyện này là lỗi của Thế tử, ta nhất định sẽ không để con phải chịu uất ức oan uổng như vậy!”

“Mẫu phi, ta đặc biệt đến đây một chuyến, chính là sợ người tức giận xử trí Thế tử, đến lúc đó, chuyện này, ngược lại sẽ càng khó kết thúc.” Kỷ Sơ Hòa dịu giọng khuyên.

“Nhưng, nếu không cho nó một chút giáo huấn, lần sau nó còn dám!”

“Mẫu phi, hậu trạch chẳng phải vẫn luôn như vậy sao? Ta là chính thê, lại không phải loại tiểu thiếp phải dựa vào sủng ái của nam nhân mới có thể đứng vững. Thế tử hiện tại chỉ có hai thiếp thất, sau này không chừng còn có thiếp thất khác vào phủ. Bất kể các nàng dùng thủ đoạn gì khiến Thế tử yêu thích, sủng ái các nàng, đó cũng coi là bản lĩnh của các nàng.”

“Ta là đương gia chủ mẫu, cai quản mọi việc trong nhà, nào có nhàn hạ mà quản Thế tử hôm nay ngủ ở phòng thiếp thất nào. Nếu ta ngày nào cũng để mắt đến chuyện này, đó mới là làm nhục thân phận của ta.”

“Con nói cũng phải.” Vương phi dường như đã bị thuyết phục.

“Mẫu phi, những hạ nhân trong phủ ấy có tầm nhìn, có tâm thái gì chứ? Chuyện này, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là buôn chuyện, nói ta vô vị không được Thế tử sủng ái, Từ di nương được Thế tử sủng ái, ai nấy đều ngưỡng mộ Từ di nương. Hạ trùng bất khả ngữ băng, hà tất phải so đo với bọn họ.”

“Hòa nhi, không ngờ con lại độ lượng đến vậy!” Vương phi nhìn Kỷ Sơ Hòa, ngoài sự yêu thích từ tận đáy lòng, trong tâm người còn có một cảm giác khó nói thành lời.

Chắc là sùng bái?

Không, không phải vậy chứ, người là mẹ chồng của Hòa nhi, dùng từ sùng bái chắc chắn không phù hợp.

Nhưng, lại dường như chính là cảm giác đó.

“Mẫu phi, chuyện này, ta không phải nhắm mắt làm ngơ cho qua, chỉ là hiện tại chưa vội xử lý.”

--- Trang 75 ---

“Hòa nhi, mẫu phi tin con có chủ ý, chuyện này con hãy tự xem xét xử lý. Con hãy nhớ lời mẫu phi, giữa con và Thế tử, mẫu phi sẽ đứng về phía con!”

“Tạ ơn mẫu phi thương yêu, Hòa nhi đã rõ.” Kỷ Sơ Hòa cười gật đầu.

……

Sau khi Tiêu Yến An và Từ Yên Nhi không kìm được tình cảm, trong lòng cũng có chút hoang mang.

Thấy thời gian không còn sớm nữa, chàng đi cũng không phải, ở lại cũng không xong.

Chàng càng bài xích việc bây giờ đi đến Lưu Hoa Cung.

Chàng có chút không dám đối mặt với Kỷ Sơ Hòa.

Đành cứ ở lại Mặc Viên.

Nếu chuyện này để mẫu phi biết, nhất định không tránh khỏi một trận trách phạt. Chàng biết chuyện này là chàng làm sai, cho nên, bất kể mẫu phi có trách phạt thế nào, chàng cũng cam chịu!

Sáng ngày hôm sau trời vừa rạng, Tiêu Yến An liền thức dậy.

Động tác của chàng rất nhẹ, không muốn làm Từ Yên Nhi tỉnh giấc.

Từ Yên Nhi vẫn tỉnh, nhân lúc chàng đi giày, từ phía sau ôm lấy chàng.

“Tỉnh rồi sao? Giờ còn sớm, nàng ngủ thêm chút đi.”

“Thế tử, tối qua chàng thật sự rất mãnh liệt, chân Yên Nhi mỏi chết được.” Từ Yên Nhi ở sau lưng Tiêu Yến An nũng nịu rên một tiếng.

Tiêu Yến An quay người lại, nắm cổ tay Từ Yên Nhi ấn nàng ta xuống giường.

“Ban đầu nàng không phải rất dũng mãnh sao? Sao sau đó lại cầu xin tha thứ rồi?”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 753


Con đường này vừa vặn vòng qua một ngọn đồi nhỏ, sau đó, sẽ quay trở lại quan đạo phía trước và nối liền với quan đạo.

Nơi đây vô cùng hẻo lánh, dù có xảy ra đánh nhau cũng sẽ không có bất kỳ ai phát hiện.

Kỷ Sơ Hòa quay lại xe ngựa, Tiêu Yến An đã ngồi dậy.

Nàng phát hiện, Tiêu Yến An vậy mà còn lau sạch cả mặt mũi.

Đúng là một kẻ sĩ diện.

“Vinh Tùng nói thế nào? Có nắm chắc không?”

“Người của Thẩm Thừa Cảnh ít hơn người của chúng ta, hơn nữa chúng ta ra tay bất ngờ, bọn chúng không hề đề phòng sẽ bị chúng ta đánh cho trở tay không kịp.”

“Ta thấy kế hoạch trước đây không ổn, nàng là một nữ tử yếu ớt đi khống chế Thẩm Thừa Cảnh, vạn nhất bị hắn làm bị thương thì sao?”

Lời Tiêu Yến An vừa dứt, một bóng đen lóe qua trước mắt, một thanh chủy thủ đã nhanh chóng áp vào cổ hắn.

Hắn giơ tay, gạt chủy thủ ra, “Mặc dù, nàng mạnh hơn nữ tử yếu ớt một chút, nhưng làm như vậy cũng quá nguy hiểm rồi.”

Kỷ Sơ Hòa nắm lấy cổ tay Tiêu Yến An, lật tay lại, ấn chặt hắn.

Tiêu Yến An sợ làm nàng bị thương, không dám phản kháng.

Kỷ Sơ Hòa buông tay, hắn mới thẳng người dậy.

“Phu nhân, vừa rồi là vì ta không phản kháng, nếu ta phản kháng thì…”

“Thẩm Thừa Cảnh là một phế vật tay trói gà không chặt, hắn phản kháng chẳng được mấy cái. Hơn nữa, nếu chủy thủ của ta vừa rồi áp vào cổ Thẩm Thừa Cảnh, thì yết hầu của hắn đã bị ta cắt đứt rồi.”

Tiêu Yến An: …

Kỷ Sơ Hòa cất chủy thủ đi, “Lát nữa tự bảo vệ tốt cho mình.”

“Ta đâu có chút nào là phế vật, nàng quên rồi sao? La Kế Huân đều là bại tướng dưới tay ta.”

“Ừm, ta biết.” Kỷ Sơ Hòa thản nhiên đáp.

Ban đầu, Tiêu Yến An và La Kế Huân đánh nhau, quả thật đã dùng chút tiểu xảo, sau này, mới thật sự có thể liều chết đối đầu với La Kế Huân.

Kỷ Sơ Hòa vén rèm xe, nhìn ra bên ngoài.

Chờ tín hiệu của Vinh Tùng.

Bỗng nhiên, Vinh Tùng hô dừng xe ngựa.

Kỷ Sơ Hòa biết, đây chính là địa điểm tốt nhất.

Nàng lại xuống xe ngựa, Vinh Tùng cũng lật mình xuống ngựa, cung kính nói với nàng.

“Phu nhân, chúng ta đã đi xa thế này rồi, lại không quen thuộc địa thế nơi đây, hẳn là nên quay về.”

“Được, vậy thì quay về từ đây đi.” Kỷ Sơ Hòa đáp một tiếng, quay người nói với Thẩm Thừa Cảnh, “Cảnh đại nhân, chúng ta quay về thôi.”

“Ừm.” Thẩm Thừa Cảnh gật đầu đáp lại, cũng lật mình xuống ngựa.

Vinh Tùng chỉ huy xe ngựa bắt đầu quay đầu.

Kỷ Sơ Hòa lùi lại một bước, đột nhiên, thân thể không vững, ngửa ra phía sau.

Thẩm Thừa Cảnh mắt nhanh tay lẹ, đỡ lấy thân thể Kỷ Sơ Hòa.

Kỷ Sơ Hòa một tay nắm chặt cổ tay Thẩm Thừa Cảnh.

Trong lòng Thẩm Thừa Cảnh chợt dâng lên một tia vui sướng thầm kín.

Giây tiếp theo, hắn cảm thấy cánh tay đau nhói, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Trong tay Kỷ Sơ Hòa không biết từ khi nào đã có thêm một thanh chủy thủ, dùng sức đâm thẳng vào ngực hắn!

Ngay khi mũi dao sắp đâm trúng tim Thẩm Thừa Cảnh, Kỷ Sơ Hòa cảm thấy cổ tay đau nhói, lực đạo giảm đi bảy phần!

Tay nàng không hề lệch một ly, mũi dao đã găm sâu vào lồng ngực Thẩm Thừa Cảnh!

Chỉ là, nhát dao này, không thể lấy mạng Thẩm Thừa Cảnh!

“Bảo vệ Cảnh đại nhân!”

“Bảo vệ phu nhân!”

Hai giọng nói đồng thời vang lên.

Kỷ Sơ Hòa lập tức rời xa Thẩm Thừa Cảnh.

Mắt thấy đám thị vệ vây quanh Thẩm Thừa Cảnh.

Trên ngực Thẩm Thừa Cảnh máu không ngừng trào ra, hắn không dám tin nhìn Kỷ Sơ Hòa.

Không hiểu, nàng vì sao muốn giết hắn!

Người vừa rồi đánh lén Kỷ Sơ Hòa, bỗng nhiên xông về phía xe ngựa, Vinh Tùng lập tức chặn lại thân ảnh hắn.

Tiêu Yến An từ trong xe ngựa bay ra, đến bên cạnh Kỷ Sơ Hòa.

Cổ tay Kỷ Sơ Hòa vẫn còn run rẩy, nếu không phải nàng có khả năng khống chế rất mạnh, vừa rồi một đòn đó đã trực tiếp đánh rơi chủy thủ trên tay nàng rồi.

Tiêu Yến An kéo tay Kỷ Sơ Hòa, kiểm tra vết thương của nàng.

“Ta không sao!” Kỷ Sơ Hòa nhìn về phía Thẩm Thừa Cảnh, có chút không cam lòng.

Nàng không ngờ, bên cạnh Thẩm Thừa Cảnh, lại có một người thân thủ giỏi đến thế, giấu mình thật sâu.

“Nàng vì sao muốn giết ta?” Giọng Thẩm Thừa Cảnh, như một con dã thú đang gầm gừ.

“Ngươi muốn giết Thế tử, ta đương nhiên sẽ không tha tính mạng cho ngươi! Ngươi nghĩ chúng ta không điều tra ra những thích khách giả dạng đại phu rốt cuộc là ai phái tới sao?” Kỷ Sơ Hòa lạnh lùng đáp trả.

Lời nàng nói ra, khiến Thẩm Thừa Cảnh dập tắt suy đoán nàng cũng trùng sinh.

Khoảnh khắc vừa rồi, Thẩm Thừa Cảnh đã rất sợ là nàng cũng đã khôi phục ký ức kiếp trước.

“Cảnh đại nhân, uổng công ta tin tưởng ngươi đến vậy, nếu không phải đã biết ngươi chính là kẻ muốn giết Thế tử, e rằng chúng ta đều đã chết dưới tay ngươi rồi.” Kỷ Sơ Hòa ra tay trước để chiếm ưu thế.

“Ta chưa bao giờ nghĩ muốn giết nàng! Nhưng Tiêu Yến An thì chắc chắn phải chết! Nàng lại đây, ta nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho nàng, sau này, dù Hoài Dương Vương phủ có bị vạ lây cả nhà, ta cũng sẽ không để nàng chịu một chút liên lụy nào!” Thẩm Thừa Cảnh vươn tay về phía Kỷ Sơ Hòa.

“Ta thề nguyện cùng phu quân đồng cam cộng khổ!” Kỷ Sơ Hòa dứt khoát đáp lại một câu.

“Nàng sẽ chết đó!”

“Thật sao? Vậy thì hãy xem rốt cuộc ai trong hai chúng ta sẽ chết trước!” Tiêu Yến An đột nhiên xông lên.

Hắn nhất định phải tự tay lấy mạng Thẩm Thừa Cảnh!

“Giết Tiêu Yến An!” Thẩm Thừa Cảnh hạ lệnh một tiếng, khi nhìn về phía Kỷ Sơ Hòa, hắn lại ra một mệnh lệnh khác: “Đừng làm bị thương Kỷ Sơ Hòa!”

Kỷ Sơ Hòa nén đau ở cổ tay, đi về phía xe ngựa.

Thiêm Hỉ và Miên Trúc lập tức tách ngựa ra khỏi xe ngựa.

Vừa vặn có bốn con ngựa.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 754


Tiêu Yến An, Kỷ Sơ Hòa, Thiêm Hỉ và Miên Trúc mỗi người một con.

“Cảnh đại nhân, mau lên ngựa, bọn chúng đông người, chúng ta không thể liều mạng!”

Thẩm Thừa Cảnh nhìn thấy thế công của Tiêu Yến An, cũng sợ hãi.

Tiêu Yến An cái phế vật này, sao lại mạnh đến vậy!

Hơn nữa, Tiêu Yến An căn bản không hề trúng độc!

Từ đầu đến cuối đều là diễn kịch!

Hắn lập tức lật mình lên ngựa, dưới sự bảo vệ của thị vệ mà trốn thoát khỏi đây.

Tiêu Yến An trơ mắt nhìn Thẩm Thừa Cảnh bỏ chạy, tức đến muốn chết.

Trong chớp mắt, tất cả thị vệ của Thẩm Thừa Cảnh đều đã rút lui.

“Thế tử, lần này không lấy được mạng Thẩm Thừa Cảnh, tuy có tiếc nuối, nhưng chúng ta cũng đã an toàn trốn thoát khỏi Phủ Ninh, còn thoát khỏi sự giám sát của Tam hoàng tử rồi.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng an ủi.

--- Chương 455 ---

Trốn về Hoài Dương, tìm cha tìm mẹ.

“Thế tử, phu nhân, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không, bọn chúng sẽ sớm đuổi kịp chúng ta.” Giọng Vinh Tùng vang lên.

“Được, chúng ta đi!” Tiêu Yến An lật mình lên ngựa.

Tuy nhiên, hắn lên ngựa của Kỷ Sơ Hòa, ngồi sau lưng nàng, nhận lấy dây cương từ tay Kỷ Sơ Hòa.

“Tay nàng bị thương rồi.” Tiêu Yến An nói xong, không cho Kỷ Sơ Hòa cơ hội phản đối, kẹp chặt bụng ngựa, “Giá!” Con ngựa lập tức phi nhanh về phía trước.

Tam hoàng tử nhận được tin tức tức giận đến mức vung tất cả đồ đạc trên bàn xuống đất!

“Các ngươi vậy mà lại để Tiêu Yến An trốn thoát ngay dưới mắt mình!”

“Các ngươi thật có bản lĩnh! Bây giờ phải làm sao! Các ngươi mau đuổi theo! Nhất định phải tìm ra tung tích của Tiêu Yến An!”

Không chỉ người của Thẩm Thừa Cảnh bí mật tìm kiếm, Tam hoàng tử cũng đã huy động toàn lực sáu quận để tìm kiếm tung tích của Tiêu Yến An.

Điều hắn may mắn duy nhất bây giờ là bản thân vẫn chưa bại lộ.

--- Trang 338 ---

Tiêu Yến An hẳn là vẫn tin tưởng hắn.

Chỉ cần tin tức hắn tìm kiếm Tiêu Yến An lan rộng ra, Tiêu Yến An nói không chừng sẽ chủ động liên lạc với hắn, chỉ cần biết được hành tung của Tiêu Yến An thì sẽ dễ xử lý.

Đây là hy vọng duy nhất của Tam hoàng tử!

Đế đô.

Tẩm cung của Hoàng thượng.

Một phong mật tín được đưa vào cung ngay trong đêm.

Sáng sớm hôm sau, Hoàng thượng tỉnh dậy, phong mật tín này đã được dâng lên ngay lập tức.

Hoàng thượng nhìn nội dung trong mật tín, tức giận vò nát lá thư trong lòng bàn tay, “Đám phế vật đó! Trẫm đã sắp xếp như vậy rồi mà bọn chúng còn để Tiêu Yến An chạy thoát! Nhiều người như vậy, còn không bằng một nữ tử!”

“Hoàng thượng, đáng lẽ ban đầu không nên để Thế tử phu nhân cùng đi.” Triều Tứ Hải buột miệng nói.

Nói xong, hắn lập tức sợ đến mặt mũi trắng bệch, vội vàng quỳ xuống, tự vả vào mặt mình.

“Nô tài đáng chết!”

“Thôi!” Hoàng thượng bực bội quát một tiếng.

Triều Tứ Hải lập tức buông tay xuống, cúi đầu, không dám thở mạnh một tiếng.

“Từ khoảnh khắc Tiêu Yến An truyền ra tin tức bị bệnh, Trẫm đã biết hắn giả vờ, chỉ là, Trẫm không ngờ, Tam hoàng tử lại ngu xuẩn đến thế! Người khác chỉ cần dùng chút tiểu kế, hắn liền bị nhốt trong lồng! Trẫm sao lại sinh ra một đứa con như vậy?”

Hoàng thượng hít mấy hơi thật sâu, dịch người, ngồi bên mép giường.

Triều Tứ Hải lập tức bò tới, giúp hắn đi giày.

“Tuy nhiên, sự việc vẫn chưa kết thúc, nói không chừng còn có thể có chuyển biến, Trẫm muốn xem xem, Tiêu Yến An và Kỷ Sơ Hòa có thể bình an trở về Đế đô không!”



“Ai nói chúng ta phải chạy về Đế đô?”

Tiêu Yến An và Kỷ Sơ Hòa hiện giờ đã biến thành một đôi vợ chồng bình thường.

Vinh Tùng dẫn theo thị vệ ẩn mình trong bóng tối đi theo bảo vệ.

Thiêm Hỉ và Miên Trúc đã rời khỏi đội ngũ, trà trộn vào đoàn thương đội của Vương phi.

Đoàn người của họ, càng ít càng tốt.

Họ đã đi vòng hơn sáu trăm dặm, đến Quan Nông quận, nơi giáp với Hoài Dương.

Qua khỏi Quan Nông quận là đến địa phận Hoài Dương.

Có lẽ tất cả mọi người sẽ không ngờ tới, bọn họ vậy mà dám trốn đến Hoài Dương!

Vừa vặn lúc này, Hoài Dương Vương và Vương phi đang ở trong địa phận Hoài Dương khắp nơi quyên góp lương thực, tuy Thẩm Thừa Cảnh đã rời đi, nhưng chỉ dụ quyên góp lương thực đã được ban ra.

Vương phi và Vương gia không chắc sẽ xuất hiện ở địa phương nào trong địa phận Hoài Dương.

Trong một khách đ**m ở Quan Nông quận.

Tiêu Yến An đang thoa thuốc lên cổ tay Kỷ Sơ Hòa.

Cú đánh đó đã khiến xương cốt Kỷ Sơ Hòa như muốn rạn nứt!

Những ngày này luôn đắp thuốc, vết sưng mới dần xẹp xuống.

“Còn đau không?” Tiêu Yến An vừa thoa thuốc, vừa thổi nhẹ lên tay nàng.

“Không đau nữa.” Kỷ Sơ Hòa lắc đầu.

“Sau này, không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa!” Giọng Tiêu Yến An vẫn còn chút tức giận.

“Được.” Kỷ Sơ Hòa dứt khoát đồng ý.

Vẻ mặt của nàng khiến Tiêu Yến An có vẻ như đang vô cớ gây sự.

Trong lòng Tiêu Yến An cực kỳ khó chịu, nhưng lại chẳng có cách nào với Kỷ Sơ Hòa.

“Thế tử, sắp được gặp phụ vương và mẫu phi rồi, chàng có vui không?” Kỷ Sơ Hòa cười hỏi.

“Vui, nhưng không vui bằng nàng.”

“Ta đương nhiên vui rồi! Lần chạy trốn này còn cho chúng ta cơ hội về Hoài Dương một chuyến, tốt biết bao chứ! Cũng coi như đền bù cho chúng ta.”

Khi Kỷ Sơ Hòa nói ra ý định chạy trốn về phía Hoài Dương, Tiêu Yến An đã rất kinh ngạc.

Sau đó lại nghĩ.

Đúng vậy, bọn họ đang chạy trốn sinh tử mà, đương nhiên là nơi nào an toàn thì chạy đến đó!

Đứa trẻ nào ở bên ngoài bị đánh, chẳng phải đều về nhà tìm cha mẹ sao.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 755


“Ta đó là còn tưởng chàng và Kỷ Sơ Hòa ở cùng nhau…”

Ánh mắt Tiêu Yến An lập tức trầm xuống, “Ta không phải đã nói với nàng sao, ta sẽ không ngủ chung phòng với Kỷ Sơ Hòa, ta vẫn luôn ở thiên điện nàng không biết sao?”

Từ Yên Nhi bĩu môi, “Hiện tại Thế tử không có ý nghĩ đó với Kỷ Sơ Hòa, vậy sau này thì sao? Kỷ Sơ Hòa bây giờ có chút giữ thái độ, muốn Thế tử phải cúi đầu với nàng.”

Tiêu Yến An đột nhiên buông tay Từ Yên Nhi, “Nàng đừng cứ Kỷ Sơ Hòa này Kỷ Sơ Hòa nọ mà gọi. Nàng ấy là Thế tử phu nhân, đương gia chủ mẫu, nàng phải có lòng kính trọng đối với nàng ấy.”

“Thế tử, trước đây chàng không phải đã nói, chúng ta mới là phu thê, chàng cưới Kỷ Sơ Hòa là do Vương phi ép buộc sao? Khi cho thiếp vào phủ làm thiếp, chàng cũng từng nói, trong lòng chàng thiếp mới là thê tử của chàng.” Từ Yên Nhi tủi thân tố cáo.

“Nàng đối với Kỷ Sơ Hòa có quá nhiều hiểu lầm. Nàng ấy nói không có ý gì với ta, thì chính là không có ý gì. Nàng đừng có tiểu nhân chi tâm, ngày nào cũng nghi ngờ nọ kia. Hơn nữa, tài năng của Kỷ Sơ Hòa, ngay cả ta cũng vô cùng kính phục, nàng kính trọng nàng ấy vài phần thì có sao?”

Đối mặt với chất vấn của Tiêu Yến An, Từ Yên Nhi không nói được lời nào phản bác.

Nàng ta đưa tay kéo tay Tiêu Yến An, “Thế tử đừng giận mà, Yên Nhi chỉ là quá để tâm đến Thế tử, sợ mất Thế tử. Thế tử nói gì, Yên Nhi đều nghe, sau này kính trọng Kỷ... Thế tử phu nhân là được.”

Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại của Từ Yên Nhi không khiến tâm trạng Tiêu Yến An tốt hơn chút nào.

Thậm chí, chàng còn nghe ra được thành phần cố ý lấy lòng.

Khoảnh khắc này, chàng thật sự phân biệt được, sự khác biệt giữa thê và thiếp.

Vì sao, thê tử phải được kính trọng, được xem là cử án tề mi, tương kính như tân.

Mà thiếp thất, lại thật sự chỉ là một món đồ chơi để mua vui.

Đương nhiên, hắn không nói Từ Yên Nhi chỉ là món đồ chơi để mua vui, dù sao Từ Yên Nhi là nữ nhân hắn yêu thích, tự nhiên không thể ví von nàng như vậy.

Nhưng Từ Yên Nhi và Kỷ Sơ Hòa, trong lòng hắn vĩnh viễn không thể đặt ngang hàng.

Bởi vì, Từ Yên Nhi không xứng.

Từ Yên Nhi ngồi dậy trên giường, nhìn Tiêu Yến An sửa sang y phục.

Vừa nãy còn tốt đẹp, sao Thế tử lại đột nhiên trở nên lạnh nhạt?

Nàng nghĩ tới ánh mắt Thế tử nhìn Kỷ Sơ Hòa, đó là ánh mắt si tình mà nàng chưa từng thấy bao giờ, hắn cũng chưa từng dùng ánh mắt đó nhìn nàng!

Chẳng lẽ, Thế tử đã yêu Kỷ Sơ Hòa rồi sao?

Một cảm giác nguy cơ chưa từng có ập đến trong lòng nàng.

Nàng đang định mở miệng, Tiêu Yến An đột nhiên quay người nhìn nàng.

“Sau này, đừng dùng thủ đoạn này để tranh sủng nữa, không những không giữ chút thể diện nào cho phu nhân, mà còn khiến chính ngươi trông rất rẻ mạt.” Tiêu Yến An chậm rãi lên tiếng.

Từ Yên Nhi tức đến thở không ra hơi.

Rốt cuộc ai mới là người rẻ mạt?

Chuyện này, một bàn tay vỗ có kêu sao?

Sao hắn chỉ nói nàng, mà không nói chính hắn!

Đêm qua, là ai tình khó tự cấm!

Từ Yên Nhi tức đến bật khóc, lần này là khóc thật.

Thì ra, Tiêu Yến An cũng là loại nam nhân lật mặt vô tình khi đã mặc quần vào!

Lời đồn đại trong phủ vẫn chưa ngớt, thậm chí còn có xu hướng lan rộng hơn.

Ngay cả chuyện Tiêu Yến An và Từ Yên Nhi động phòng đã gọi mấy lần nước cũng được truyền đi xôn xao.

Từ Thái phi nghe được chuyện này, vui vẻ ăn thêm một bát cơm.

“Kỷ Sơ Hòa bên kia phản ứng thế nào? Từ Yên Nhi đã được đằng chân lân đằng đầu đến thế, nàng ta vẫn chưa phát tác sao?” Từ Thái phi tò mò hỏi.

“Nàng ta vẫn như vậy, ngay cả Vương phi đã nổi giận, nàng ta còn đi khuyên can kia! Chuyện như thế này, nàng ta có tài giỏi đến đâu thì cũng thế thôi? Thế tử không có hứng thú với nàng ta, đó là vấn đề của nàng ta.” Vương ma ma vội vàng phụ họa.

“Đó là sự thật, sở thích của nam nhân đôi khi thật bất thường, giống như Tiên đế năm xưa, độc sủng Dung phi! Dung phi tốt đến mức nào đâu? Tiên đế chính là thích nàng ta!” Từ Thái phi không khỏi nhắc lại chuyện cũ.

“Kỷ Sơ Hòa cứ giả vờ bộ dạng không thèm quan tâm, giả cho ai xem chứ! Trong sâu thẳm lòng nàng ta đau khổ đến mức nào, chỉ có nàng ta tự biết, loại nữ nhân này, chính là thể diện còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cố chấp giữ thể diện mà sống trong đau khổ!”

“Thái phi nói không sai!”

“Vương ma ma, ta sẽ thêm dầu vào lửa cho nàng ta! Ngươi đi ban thưởng cho Từ Yên Nhi một ít đồ, cứ nói là bổn cung nghĩ nàng hầu hạ Thế tử vất vả, đặc biệt ban cho! Nhớ phải rêu rao một chút.”

“Vâng!” Vương ma ma lập tức đi sắp xếp.

--- Chương 99: Vui vẻ dâng người, hân hoan trao đao ---

Hành động này của Từ Thái phi lại khiến Từ Yên Nhi một phen rạng rỡ.

Người ta còn có Thái phi chống lưng kia mà!

Lại là người được Thái phi nuôi dưỡng bên cạnh từ nhỏ, không thể so với thiếp thất bình thường.

Trước đây Thế tử còn nói, nếu Từ di nương sinh con, sẽ được đối xử như đích tử, đến lúc đó, cũng chỉ là ghi vào danh nghĩa của Kỷ Sơ Hòa, đi qua loa một nghi thức mà thôi.

Nhìn vậy, địa vị Thế tử phu nhân của Kỷ Sơ Hòa cũng không vững chắc đến thế.

Dù có được Vương gia và Vương phi yêu thương đến mấy, cũng không có tác dụng gì, còn phải xem thái độ của Thế tử.

Vương phi suýt nữa tức chết!

Từ Thái phi đây là đang học theo nàng sao?

Nàng thích ban thưởng cho Hòa nhi, Từ Thái phi liền học theo ban thưởng cho Từ Yên Nhi, không thể nghĩ ra chút trò mới mẻ nào sao?!
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 756


“Trời đã không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai chúng ta sẽ khởi hành, trước khi trời tối là có thể gặp phụ vương và mẫu phi rồi!”

“Ừm.” Tiêu Yến An nhanh chóng băng bó cổ tay Kỷ Sơ Hòa.

Hai người mặc y phục nằm trên giường.

Tiêu Yến An không phải chưa từng nảy sinh ý nghĩ gì.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không dám vượt qua giới hạn đó một bước.

Hắn đối với Kỷ Sơ Hòa là tình cảm nam nữ, Kỷ Sơ Hòa giờ đây cũng đã trở thành một trong những người quan trọng nhất trong lòng hắn, ngang hàng với phụ vương và mẫu phi của hắn, hắn đối với Kỷ Sơ Hòa còn thêm một phần kính trọng.

Chính phần kính trọng tưởng chừng rất nhỏ bé này, lại không ngừng nhắc nhở hắn phải giữ lý trí, phải kiềm chế.

Kỷ Sơ Hòa biết Tiêu Yến An không ngủ.

Một số chuyện, không cần nói ra, cũng có thể biết.

“Thế tử, hay là ta ra ghế dựa mà ngủ.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng nói.

Căn phòng họ ở khá rộng rãi, còn có một chiếc ghế dựa thoải mái, đủ cho người nằm ngủ, nhưng hơi chật, nằm lâu sẽ không thoải mái.

“Phu nhân, nàng không tin ta sao?”

“Ta tin được.”

“Vậy… nàng ghét bỏ ta ư? Ta không thể cho nàng thứ tình cảm nàng mong muốn, ngay từ đầu, ta đã không đủ tư cách để trở thành người nam tử nàng yêu rồi, phải không?”

“Thế tử, so với việc yêu người khác, ta càng thích yêu bản thân mình hơn.” Giọng Kỷ Sơ Hòa từng chữ từng câu, vô cùng kiên định.

“Bất kể là từ tinh thần hay thể xác, ta đều muốn bảo vệ tốt bản thân, yêu thương chính mình, chứ không phải chỉ nói suông.”

“Ta không muốn cùng Thế tử chung phòng, chính là vì lý do này. Phận nữ nhi sinh ra đã phải chịu nhiều khổ cực hơn, nào là hàng tháng đều có nguyệt sự dày vò thân thể, ngay cả lần đầu tiên chăn gối, người chịu đau đớn cũng là nữ tử. Huống hồ, mười tháng hoài thai, phải chịu đựng những cơn đau đớn không sao tả xiết cùng nguy cơ mất mạng để sinh hạ con cái. Những điều này, đối với nữ tử mà nói, chẳng phải đều là một loại tổn thương sao?”

“Thế tử, xin lỗi, ta quá ích kỷ rồi, ta ích kỷ đến mức, khi liên quan đến bản thân, ta không thể nhường nhịn một chút nào.”

“Phu nhân, đừng nói nữa, ta hiểu, ta đều hiểu.” Tiêu Yến An vươn tay, ôm chặt lấy Kỷ Sơ Hòa.

Cái ôm này không mang theo một chút d*c v*ng nào.

Hắn chỉ là, muốn ôm nàng.

Muốn cho nàng một chút ấm áp, để nàng cảm nhận được tình yêu của hắn.

Chỉ đơn giản như vậy.

Kỷ Sơ Hòa không động đậy.

Đây có lẽ là lần đầu tiên nàng được một nam nhân ôm vào lòng như vậy.

Cảm giác này, có chút kỳ diệu, cũng khiến tim nàng có chút nóng lên.

Nàng thừa nhận, cảm giác lúc này thật tốt đẹp.

Nhưng, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Kỷ Sơ Hòa ngủ một giấc ngon lành.

Tiêu Yến An cũng nghỉ ngơi không tệ.

Tuy nhiên, Kỷ Sơ Hòa hôm qua còn vội vã chạy đường, hôm nay sáng sớm thức dậy, vậy mà lại ngồi trước gương sửa soạn cho mình.

--- Chương 456 ---

Gia đình tương kiến, vui vẻ hòa thuận.

“Phu nhân, nàng làm gì vậy?” Tiêu Yến An tiến lên, cầm lấy trâm cài tóc trên bàn, giúp Kỷ Sơ Hòa cài vào tóc, “Cái này đẹp đó.”

Kỷ Sơ Hòa nghiêng đầu nhìn nhìn, “Ừm, dùng cái này đi. Thế tử, chàng cũng nhanh chóng sửa soạn đi, đừng để trông quá chật vật, như vậy, khi phụ vương và mẫu phi nhìn thấy chúng ta, trong lòng sẽ không quá khó chịu.”

Tiêu Yến An hoàn toàn không nghĩ tới điểm này.

“Vẫn là phu nhân suy nghĩ chu đáo.”

Tiêu Yến An cũng đi sửa soạn lại bản thân, hai người nhanh chóng phi ngựa về phía Hoài Dương.



Thẩm Thừa Cảnh và Tam hoàng tử khắp nơi tìm kiếm tung tích Tiêu Yến An mà không có kết quả.

Người của bọn họ đã tìm từ Phủ Ninh trở về Đế đô, vẫn chưa phát hiện bất kỳ manh mối nào.

Thậm chí trên mỗi con đường có thể về Đế đô đều đã bố trí mai phục.

Chỉ cần Tiêu Yến An xuất hiện, liền giết không tha!

“Hai người sống sờ sờ làm sao có thể biến mất một cách không dấu vết như vậy chứ!” Tam hoàng tử làm sao cũng không nghĩ ra.

“Tam điện hạ, có lẽ nào, bọn họ căn bản không hề trở về Đế đô?” Thẩm Thừa Cảnh suy đoán.

“Bọn họ không về Đế đô còn có thể đi đâu? Chỉ có nhanh chóng trở về Đế đô mới có thể đảm bảo an toàn cho bọn họ.”

“Bọn họ còn có thể về Hoài Dương.”

“Về Hoài Dương? Sao có thể chứ! Tiêu Yến An hắn làm sao dám!” Tam hoàng tử nói xong, lập tức đổi giọng, “Hắn dám.”

“Từ tình hình hiện tại mà xét, y tuyệt đối không trở về Đế đô mà đã đi Hoài Dương, dù sao khi trước chính Thái hậu nương nương đã ra mặt giữ y ở lại Đế đô. Mọi người chỉ ngầm đồn rằng y bị giữ lại Đế đô làm con tin, nhưng trên mặt nổi, không ai dám nói vậy, ngay cả Hoàng thượng cũng không thể công khai tuyên bố rằng giữ Tiêu Yến An ở Đế đô là biến y thành con tin. Tiêu Yến An đã lợi dụng kẽ hở này, cho dù y có trốn về Hoài Dương, Hoàng thượng cũng không thể vì thế mà trị tội y.”

“Y trốn về Hoài Dương, còn muốn trốn ở Hoài Dương không ra nữa sao?” Tam hoàng tử nắm chặt hai nắm đấm.

Thẩm Thừa Cảnh cũng không chắc chắn về bước tiếp theo của Tiêu Yến An và Kỷ Sơ Hòa. “Tam điện hạ đừng lo lắng, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tiêu Yến An như vậy, cho dù họ có trốn về Hoài Dương cũng vô ích, không thể trốn mãi ở Hoài Dương được!”

“Thế nhưng, lần này, rốt cuộc ta vẫn làm phụ hoàng thất vọng rồi.” Điều Tam hoàng tử sợ hãi nhất chính là điểm này.

Y khao khát biết bao được phụ hoàng công nhận.

Thế nhưng, y không hiểu, vì sao phụ hoàng lại lạnh nhạt với y đến vậy.

Y chính là đích tử của phụ hoàng mà.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 757


Cứ làm mấy chuyện không có tính sát thương mạnh, nhưng lại cực kỳ ghê tởm người khác!

Kỷ Sơ Hòa chăm chú nhìn tư liệu do Xuân Sinh đưa tới.

Trên đó liệt kê tất cả tài sản của Từ Thái phi.

Ai cũng biết, Từ Thái phi đến Hoài Dương thân không một xu dính túi, vậy mà mới bao nhiêu năm, dưới danh nghĩa lại có nhiều cửa hàng và ruộng đất đến vậy!

Có thể thấy đã lừa gạt được bao nhiêu bạc từ tay Vương phi!

Mọi khoản chi tiêu trong Vương phủ đều do Vương phi tự lo liệu, tiền cũng do Vương phi kiếm được.

Kỷ Sơ Hòa hiểu sâu sắc sự vất vả khi lo toan gia đình.

Vương phi dù biết cũng không làm gì Từ Thái phi.

Chỉ muốn kiểm soát hành vi này của Từ Thái phi, chứ không muốn tính sổ toàn bộ.

Nếu số tiền trong Vương phủ này cũng liên quan đến Vương gia, Từ Thái phi có lấy đi một ít cũng còn có thể nói được, dù sao là lấy tiền của con trai mình, nhưng lấy trộm của con dâu thì sao cũng không thể chấp nhận được!

Quả nhiên, con chuột lớn nhất Trường Ninh Cung không phải ai khác, chính là Từ Thái phi!

Đặc biệt là bây giờ, vẫn chưa biết thu tay lại.

Kỷ Sơ Hòa đang lo không tìm được cơ hội tốt.

Giờ thì, cơ hội đã tới rồi!

Kỷ Sơ Hòa đặt đồ trong tay xuống, quay người nhìn Kỷ ma ma, “Hai ngày nay ngoài Từ Thái phi ra, còn có ai sau lưng giở trò gì không?”

“Còn có người hầu trong cung của Cao trắc phi, hai ngày nay hơi hoạt động, đi khắp nơi buôn chuyện.” Kỷ ma ma thành thật đáp.

“Ta đoán, quá nửa số lời đồn nhảm trong phủ đều do người của nàng ta lan truyền và dẫn dắt.” Kỷ Sơ Hòa còn nhận được một tin tức, Cao trắc phi muốn Tiêu Cẩm Trình vào phủ nha nhậm chức, cái mưu tính này thật sự rất lớn.

“Tiểu thư, người có phải định ra tay rồi không?” Kỷ ma ma chờ tiểu thư nhà mình ra tay, sốt ruột đến nỗi miệng đã nổi mụn!

Kỷ Sơ Hòa quay người rút một tờ đơn đưa cho Kỷ ma ma, “Ngươi cố ý tiết lộ thứ này cho Từ Yên Nhi.”

“Tiểu thư, đây không phải là tờ đơn báo sổ trước đây của Trường Ninh Cung sao? Đưa thứ này cho Từ Yên Nhi có tác dụng gì?”

“Ma ma hãy xem kỹ lại nội dung trên đó.”

Kỷ ma ma đã xem qua những tờ đơn này nên có ấn tượng.

Nhìn thấy trên tờ đơn liệt kê rõ ràng chi tiết việc mua trang sức cho Từ Yên Nhi, nàng chợt hiểu dụng ý của tiểu thư.

Tiếp theo, có trò hay để xem rồi!

Từ Yên Nhi nhận được ban thưởng của Thái phi nhưng không vui vẻ lắm.

Bởi vì những thứ này, hiện tại nàng thật sự không còn để vào mắt nữa!

Thế tử thương nàng, đã chuẩn bị rất nhiều sính lễ cho nàng, những thứ này giờ đây đều là tài sản riêng của nàng.

Những thứ Thái phi ban thưởng này, còn không bằng những món quý giá mà Kỷ Sơ Hòa tùy tay tặng nàng vào ngày kính trà.

“Sao vậy? Từ di nương còn không coi trọng ban thưởng của Thái phi sao?” Vương ma ma lạnh giọng hỏi.

“Ta nào dám chứ, ban thưởng của Thái phi nương nương khiến thiếp thụ sủng nhược kinh, ngược lại là Vương ma ma ngươi, thân là hạ nhân, lại đối với chủ tử bất kính, vừa rồi ngươi quăng đồ trước mặt thiếp là ý gì? Chẳng lẽ là không phục Thái phi nương nương sai ngươi đi một chuyến?”

Từ Yên Nhi cũng học được cách khôn ngoan hơn, dùng thân phận của mình không thể áp chế được Vương ma ma, nàng đem Thái phi ra là có thể trị được Vương ma ma.

“Từ di nương, ngươi đừng cố tình gây chuyện!” Vương ma ma sao có thể chịu thua trước mặt Từ Yên Nhi.

Con trai bà ta còn đang ở trong ngục kia mà!

“Người đâu, tát miệng nàng ta!” Từ Yên Nhi lớn tiếng quát.

Trong phòng nàng không ai bước lên, cứ như không nghe thấy mệnh lệnh của nàng.

Vương ma ma đột nhiên cười khẩy, “Từ di nương, không có thân phận phu nhân thì đừng bày ra bộ dạng phu nhân! Ngươi cho rằng Thế tử sủng ngươi, địa vị của ngươi liền nước lên thuyền lên sao? Ta khuyên ngươi vẫn nên tiểu tiện tự soi lại bản thân mình đi.”

Vương ma ma sỉ nhục xong Từ Yên Nhi, quay người rời đi.

Từ Yên Nhi tức đến th* d*c không đều, quay sang nhìn Bình Nhi, “Đồ vô dụng! Ta bảo ngươi đánh nàng ta sao ngươi không đánh?”

--- Trang 76 ---

“Di nương, Vương ma ma là chưởng sự của Trường Ninh Cung, nô tỳ sao dám động thủ với nàng ta?” Bình Nhi tủi thân đáp.

“Phế vật, toàn là phế vật!” Từ Yên Nhi chỉ có thể trút giận lên người Bình Nhi.

Vương ma ma có một điểm nói không sai.

Sự sủng ái của Thế tử, quả thật đã nâng cao thân phận của Từ Yên Nhi một chút.

Một số hạ nhân trong phủ đã đến bợ đỡ nàng.

Loại nịnh bợ đó khiến Từ Yên Nhi rất lấy làm vừa lòng.

Vừa dùng xong bữa tối, một tiểu nha hoàn đã lén lút quanh quẩn gần Mặc Viên.

Bình Nhi phát hiện ra, lập tức báo cho Từ Yên Nhi.

“Cho nàng ta vào.”

Tiểu nha hoàn bước vào, lập tức hành lễ với Từ Yên Nhi, “Tham kiến Từ di nương.”

“Ngươi là cung nào? Sao ta thấy ngươi lạ mặt thế này? Ngươi loanh quanh ở Mặc Viên có chuyện gì sao?”

“Bẩm Từ di nương, nô tỳ là nha đầu tạp dịch của Trường Ninh Cung, do phu nhân mới điều đến chưa lâu, hôm nay đến đây là nô tỳ ngẫu nhiên nhặt được một thứ có liên quan đến Từ di nương, nô tỳ liền mang đến.”

“Thứ gì? Đưa đây ta xem.”

Một tờ đơn được đặt vào tay Từ Yên Nhi, nàng vừa nhìn đã thấy tên mình, và cả nội dung liệt kê phía sau, ánh mắt lập tức thoáng qua một tia kinh ngạc!

Đây là một tờ đơn mua sắm của Trường Ninh Cung.

Trên đó còn có ấn chương nữa!

Điều này chứng tỏ, không phải giả.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 758


“Tam điện hạ đừng nản lòng, hiện giờ trong triều không còn bất kỳ hoàng tử nào có thể sánh ngang với Tam hoàng tử điện hạ. Chỉ là sai sót lần này không thể nói lên điều gì, những ngày tháng sau này còn dài lắm. Hạ quan nhất định sẽ dốc hết sức mình để trợ giúp Tam điện hạ lên ngôi Trữ quân.” Thẩm Thừa Cảnh lập tức tỏ rõ lòng trung thành với Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử vỗ vai Thẩm Thừa Cảnh, “Cảnh đại nhân, nếu ta đăng lên ngôi Trữ quân, ngươi nhất định sẽ là một trong những công thần lớn nhất! Ta nhất định sẽ ban ngươi chức vị Tam công.”

“Đa tạ Tam điện hạ.” Thẩm Thừa Cảnh lập tức nói lời cảm ơn, “Hạ quan xin cáo lui trước.”

Thẩm Thừa Cảnh quay người rời đi, vết thương ở ngực vẫn từng đợt nhói đau.

Trong đầu hắn không ngừng hiện lên cảnh Kỷ Sơ Hòa dùng dao đâm hắn, trong mắt nàng tràn ngập sát ý. Khoảnh khắc đó, hắn mới hiểu ra, ngay từ đầu nàng đã không hề tin tưởng hắn, chỉ là đang lợi dụng hắn.

Ngược lại, hắn còn đắm chìm trong sự dịu dàng mà nàng ngụy tạo ra, buông bỏ cảnh giác, bị dắt mũi, bị Kỷ Sơ Hòa đánh cho trở tay không kịp, bỏ lỡ cơ hội loại bỏ Tiêu Yến An.

Nàng quả nhiên vẫn giống như kiếp trước, mỗi bước đi đều đã được tính toán kỹ lưỡng.

--- Trang 339 ---

Nàng thế mà lại vì Tiêu Yến An mà muốn giết hắn!

Cho dù nàng biết kết cục tương lai của Hoài Dương Vương phủ, nàng cũng vẫn kiên quyết chọn Tiêu Yến An sao?

Lần này chịu tổn thất lớn như vậy, về sau hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng mắc lừa nữa.

Giờ đây hắn chỉ có thể chờ lệnh của Hoàng thượng, xem bước tiếp theo sẽ hành động ra sao.



Hoàng thượng cũng xác định Tiêu Yến An và Kỷ Sơ Hòa không trốn về hướng Đế đô, mà là trốn về Hoài Dương.

Y thật sự bị tức đến bật cười.

Lần này, ngay cả y cũng bị Tiêu Yến An và Kỷ Sơ Hòa xoay như chong chóng!

Tốt, tốt lắm!

Y muốn xem xem, Tiêu Yến An và Kỷ Sơ Hòa tiếp theo còn có chiêu trò gì! Họ không dám ở Hoài Dương quá lâu, nhất định sẽ ngoan ngoãn trở về Đế đô!



Sau khi đi đường cả một ngày, Kỷ Sơ Hòa cũng không thấy mệt mỏi.

Cuối cùng, khi mặt trời lặn về phía Tây, họ đã đến Lâm Nham Quận thuộc Hoài Dương.

Hoài Dương Vương và Vương phi đã đứng trên tường thành được một hai canh giờ rồi, ánh mắt nhìn xa xăm, mong ngóng.

Cuối cùng, dưới thành, họ đã nhìn thấy hai con ngựa đang phi nhanh về phía này.

“Vương gia, là Hòa nhi và An nhi đã trở về!” Vương phi kích động kêu lên.

“Đúng, là chúng nó!” Lời của Hoài Dương Vương vừa dứt, bóng dáng Vương phi đã chạy xuống dưới tường thành, y cũng vội vàng đuổi theo.

Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An vừa dừng ngựa, cửa thành liền từ từ mở ra.

“Thế tử, ta chưa từng đến Lâm Nham Quận, vì sao lại cảm thấy nơi đây thân thiết đến vậy?” Mắt Kỷ Sơ Hòa hơi cay cay.

“Bởi vì, Hoài Dương là nhà của chúng ta, bất kể là quận thành nào, đều là cố thổ.” Tâm trạng Tiêu Yến An cũng có chút kích động.

“Hòa nhi, An nhi!” Vương phi bất chấp lễ nghi chạy ra.

“Mẫu phi!” Kỷ Sơ Hòa lật mình xuống ngựa, chạy về phía Vương phi.

Dưới ánh hoàng hôn, Vương phi ôm chặt Kỷ Sơ Hòa vào lòng, như thể một báu vật đã mất đi nay lại tìm thấy.

“Hòa nhi, con chịu khổ rồi.”

“Mẫu phi, chút nào cũng không khổ, người biết tình hình của chúng ta ở Đế đô mà, chúng ta sống rất tốt.”

Vương phi nhẹ nhàng vuốt lưng Kỷ Sơ Hòa, không nói gì nữa.

Khổ hay không khổ, khó khăn hay không khó khăn, nàng còn không biết sao!

Hoài Dương Vương và Tiêu Yến An cũng đi tới, ánh mắt cả hai đều đặt trên người Vương phi và Kỷ Sơ Hòa, rồi sau đó mới nhìn nhau.

“Nhi thần bái kiến phụ vương.”

Hoài Dương Vương giơ tay vỗ vỗ vai Tiêu Yến An, “Con làm rất tốt, không làm phụ vương thất vọng.”

Tiêu Yến An có chút cảm động.

Phụ vương y không thường khen y, lại càng ít khi tán thưởng y đến vậy.

“Ta là nói, con cuối cùng cũng nghe lời rồi, không còn làm nghịch ý Hòa nhi nữa.” Hoài Dương Vương lại nói thêm một câu.

Tiêu Yến An: …

Kỷ Sơ Hòa nghe thấy câu này, thò đầu ra khỏi lòng Vương phi, “Phụ vương, phía sau các cửa hiệu ở Đế đô đều do Thế tử quản lý, giờ đây Thế tử hoàn toàn có thể độc đương nhất diện rồi.”

“Thật sao?” Hoài Dương Vương không tin.

“Mẫu phi, người xem phụ vương ta kìa, người không tin ta, vậy người cũng nên tin phu nhân ta chứ!”

“Được được được, tin con, tin con.” Hoài Dương Vương hiếm khi nhượng bộ.

Con trai và con dâu có thể bình an trở về, trong lòng y không biết xót xa đến nhường nào.

Lúc này, Tiêu Yến An dù có cưỡi lên đầu y, y cũng không nỡ trách mắng một lời.

Tiêu Yến An lập tức đắc ý.

“Trước tiên vào thành, có lời gì vào thành rồi hãy nói.” Hoài Dương Vương nói.

“Vâng!” Kỷ Sơ Hòa gật đầu.

Vương phi nắm chặt tay nàng, đi vào trong thành.

Gia đình bốn người vui vẻ hòa thuận, có một cảm giác hạnh phúc không thể tả.

Phủ của Lâm Nham Quận Thủ đã được sửa sang lại, Hoài Dương Vương và Vương phi đã dành những căn phòng tốt nhất cho Tiêu Yến An và Kỷ Sơ Hòa. Hơn nữa, Vương phi còn tự tay xuống bếp, làm vài món ăn, cộng thêm những món do bếp của phủ Quận thủ chuẩn bị, bày đầy một bàn toàn những mỹ vị giai diêu.

【Chương 457: Không đường lui, trở về thì sao】

Hơn nữa, trong phòng, chỉ có gia đình bốn người họ, ngay cả hạ nhân hầu hạ cũng đã lui ra hết.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 759


Kỷ Sơ Hòa yêu cầu Trường Ninh Cung phải cung cấp đơn chứng từ mới được báo sổ, nàng còn tưởng, đơn chứng từ của Trường Ninh Cung đều rất bình thường, giống như những nơi khác.

Không ngờ, vẫn có gian lận!

Nàng khi nào thì thấy trang sức gì chứ? Lại dám báo khống lên đầu nàng!

Tuy nhiên, nàng vẫn giữ một cái tâm cảnh giác.

Nhìn tiểu nha hoàn trước mặt, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là một nha đầu tạp dịch mà còn biết chữ?”

“Nô tỳ biết chữ, tiếc rằng nô tỳ số khổ, phụ thân sau khi mẫu thân qua đời, cưới kế mẫu, kế mẫu không thích nô tỳ, liền bán nô tỳ vào Vương phủ làm công.”

“Ngươi nhặt được thứ này ở đâu?”

“Trong bụi cỏ ở hoa viên, nô tỳ thấy kỳ lạ, liền mang đến cho di nương, nô tỳ biết di nương và Vương ma ma có xích mích, Vương ma ma ở Trường Ninh Cung cũng thường xuyên đánh mắng nô tỳ, nô tỳ muốn tìm cho mình một lối thoát tốt hơn, nhìn khắp Vương phủ, chỉ có di nương là hy vọng duy nhất của nô tỳ.”

Từ Yên Nhi nghe xong, đáy mắt hiện lên một tia đắc ý.

Xem ra, địa vị của nàng hiện tại trong Vương phủ còn cao hơn nàng tự tưởng tượng.

Thậm chí đã có người đến tìm nàng để mưu cầu tiền đồ.

“Tấm lòng này của ngươi ta đã ghi nhớ, ngươi về trước đi, tạm thời đừng nói chuyện này cho bất cứ ai.”

“Vâng!”

Tiểu nha hoàn đi rồi, Từ Yên Nhi chăm chú nhìn tờ đơn này rất lâu.

“Ta nói mà, Triệu Khang sao lại giàu có đến thế! Hóa ra, đều là Vương ma ma tham ô từ Vương phủ! Trên này ghi mua trang sức cho ta hết mười mấy lượng bạc! Ta đâu có thấy trang sức nào!”

Nàng biết, trước đây sổ sách của Trường Ninh Cung đều rất lộn xộn, chỉ có một con số, nói với chưởng quỹ, chưởng quỹ liền chi bạc!

Kỷ Sơ Hòa yêu cầu Trường Ninh Cung phải cung cấp đơn chứng từ, Vương ma ma liền nghĩ đủ mọi cách để làm giả!

Kỷ Sơ Hòa chẳng phải đã thanh tra Trường Ninh Cung một lần rồi sao?

Động tĩnh lớn như vậy, cũng chỉ bắt được mấy người không quan trọng mà thôi!

Loại nô tài được Từ Thái phi tin tưởng như Vương ma ma, Kỷ Sơ Hòa không dám động chứ gì!

Hoặc là, vẫn chưa bắt được điểm yếu của Vương ma ma?

Hiện tại, trong tay nàng đang có một điểm yếu của Vương ma ma.

Kỷ Sơ Hòa nhìn thấy thứ này sao có thể bỏ qua Vương ma ma?

Cứ như vậy, nàng chẳng phải đã mượn tay Kỷ Sơ Hòa để loại bỏ Vương ma ma rồi sao?

--- Chương 100: Kẻ khờ dâng đầu, ta vui vẻ ra đao ---

Sáng sớm hôm sau, Từ Yên Nhi đã nóng lòng không đợi được mà đi gặp Kỷ Sơ Hòa.

Vừa đến cổng Lưu Hoa Cung, đã bị tiểu tư giữ cửa chặn lại.

Cổng Lưu Hoa Cung từ trước đến nay đều mở rộng, lần trước Từ Yên Nhi mới có thể đi vào như chốn không người.

Từ Yên Nhi nhìn tiểu tư chặn cửa trước mặt, trong mắt tràn đầy đắc ý, Kỷ Sơ Hòa đây là sợ rồi sao? Bắt đầu chặn cửa!

Không phải nói, Kỷ Sơ Hòa không thèm quan tâm sao?

Cũng chỉ có Thế tử đơn thuần mới tin lời Kỷ Sơ Hòa!

“Ta muốn gặp Thế tử phu nhân.” Từ Yên Nhi nói với tiểu tư chặn cửa.

“Từ di nương đợi một lát, tiểu nhân đi thông báo một tiếng.”

Một lát sau, Từ Yên Nhi được Tương Trúc dẫn vào chính điện.

Kỷ Sơ Hòa ngồi ở vị trí chủ vị, bên cạnh đặt một cuốn sách kẹp thẻ tre, sắc mặt nàng trông có vẻ tiều tụy, như thể đã thức trắng đêm không ngủ.

Vừa nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Từ Yên Nhi càng thêm đắc ý!

Kỷ Sơ Hòa nhất định là đau lòng buồn bã mới tiều tụy thành ra thế này!

“Tham kiến phu nhân.” Từ Yên Nhi làm bộ làm tịch hành lễ.

Kỷ Sơ Hòa không kìm được, ngáp một cái, “Từ di nương không cần đến thỉnh an, ta không có quy củ này, nếu có chuyện, ta sẽ báo cho các ngươi đến.”

“Sao có thể như vậy chứ? Thế tử đã dạy dỗ thiếp rồi, nói thiếp phải kính trọng phu nhân.” Từ Yên Nhi cười đáp.

Nếu nàng ta không đến, sao có thể nhìn thấy Kỷ Sơ Hòa thẫn thờ buồn bã?

“Thế tử còn có thời gian nói với ngươi những chuyện này sao?” Kỷ Sơ Hòa giả vờ kinh ngạc.

Từ Yên Nhi nghẹn một tiếng, “Phu nhân, thật ra, thiếp cũng đến để thỉnh tội với người, thiếp không nên giữ Thế tử ở lại qua đêm chỗ thiếp, đáng lẽ phải để hắn đưa thiếp về rồi lập tức quay lại bầu bạn cùng phu nhân.”

“Từ di nương, ngươi thỉnh tội hay khoe khoang vậy?” Kỷ ma ma lạnh giọng hỏi.

“Kỷ ma ma, ngươi đừng hiểu lầm thiếp nhé, thiếp đã cố gắng thúc giục Thế tử quay về bầu bạn cùng phu nhân, nhưng Thế tử hắn chính là không chịu nghe đâu, cứ muốn... Ngươi nghĩ xem, thiếp và Thế tử thật lòng yêu nhau, bị ép buộc xa cách lâu như vậy, nhớ nhung phát cuồng... Phu nhân trước đây cũng đã biết, Thế tử chỉ tâm duyệt một mình thiếp thôi mà, sẽ không đến mức không dung thứ nổi điều này chứ?” Từ Yên Nhi cố ý nặn giọng, kiều đát đát miêu tả.

Kỷ ma ma suýt chút nữa tức chết đi sống lại.

Bởi vậy mới dùng hai chữ "tiện thiếp" để hình dung thiếp thất mà!

Thật sự là tiện mà!

“Chuyện Từ di nương lo lắng, căn bản không tồn tại, ta nếu muốn vấn tội ngươi, sẽ không đi khuyên mẫu phi đừng tính toán nữa, ngươi nghĩ xem, nếu ta không đi khuyên mẫu phi, hai ngươi và Thế tử có thể bình an vô sự sao?” Kỷ Sơ Hòa trầm giọng hỏi ngược lại.

Nụ cười của Từ Yên Nhi chợt cứng đờ.

Nghĩ đến nỗi đau bị đánh ván, nàng ta toàn thân co rúm lại.

“Từ di nương, còn chuyện gì không? Không có thì lui xuống đi.” Kỷ Sơ Hòa đã sớm biết ý đồ của Từ Yên Nhi, nếu không, cũng sẽ không ở đây hao phí lâu như vậy với Từ Yên Nhi.

Từ Yên Nhi đột nhiên quỳ xuống, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ so với trước đó.

“Phu nhân, hôm nay thiếp đến gặp phu nhân, là muốn thỉnh phu nhân làm chủ cho thiếp!” Từ Yên Nhi mắt đỏ hoe, lại là bộ dạng tủi thân ấy.
 
Back
Top Bottom