Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương

Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 650


Vương ma ma nhìn Thái phi ăn bát mì do Kỷ Sơ Hòa nấu, thật sự là muốn khóc mà không ra nước mắt.

“Thái phi nương nương, Thế tử phu nhân nàng ấy suýt nữa đã lục soát Trường Ninh Cung của chúng ta!”

Từ Thái phi ngậm một ngụm mì, cau mày chặt, “Cái gì mà lục soát Trường Ninh Cung?” Nàng ta lẩm bẩm hỏi lại.

“Hôm nay nhân lúc người nghỉ ngơi, Kỷ Sơ Hòa đã dạo một vòng Trường Ninh Cung, đầu tiên là bắt được mấy tên tiểu tư đánh bạc, sau đó lại bắt được Phùng trù nương trong nhà bếp ăn trộm đồ, còn lục tung nhà bếp lên! Hiện giờ, những người này đều đã bị Hoa thúc dẫn đi, đang bị nghiêm hình tra hỏi.” Vương ma ma gấp gáp nói.

Một nha hoàn bên cạnh lại bổ sung thêm một câu, “Có người vì muốn giảm nhẹ hình phạt cho mình mà nói lung tung, Hoa thúc vẫn không ngừng bắt người của Trường Ninh Cung đi thẩm vấn!”

“Khụ! Khụ! Khụ!” Từ Thái phi sặc!

Vương ma ma vội vàng luống cuống tay chân vỗ lưng cho nàng ta.

Từ Thái phi trực tiếp ném bát mì trong tay ra! Nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Kỷ Sơ Hòa!”

Từ Thái phi vén chăn xuống giường chuẩn bị đi tìm Kỷ Sơ Hòa gây sự, nhưng vừa đặt chân xuống đất, nàng ta liền cảm thấy một trận choáng váng rồi ngã ngồi lại trên giường, trước mắt nàng ta một mảnh tối đen, trong khoảnh khắc đó, năm giác quan đều mất hết!

“Thái phi nương nương! Người không sao chứ?” Vương ma ma gấp gáp hỏi.

Từ Thái phi không phản ứng.

“Phủ y! Mau truyền phủ y!”

Từ Thái phi bị tức đến nỗi mãi lâu sau mới hồi phục lại, nhưng vẫn cảm thấy hô hấp không thông suốt.

Trương phủ y bắt mạch cho nàng ta, nàng ta vừa có chút sức lực liền đẩy người ra, ngồi thẳng dậy.

“Vương ma ma, Trường Ninh Cung bây giờ thế nào rồi?”

“Bẩm Thái phi nương nương, người đều bị bắt đi gần hết rồi, nghe nói, đã có mấy người bị bán ngay tại chỗ rồi.”

“Cái tiện nhân Kỷ Sơ Hòa này, nàng ta đâu phải đến hầu bệnh cho ta, nàng ta là muốn nhân lúc ta bệnh để lấy mạng ta!” Từ Thái phi tức đến run rẩy khắp người.

“Thái phi nương nương, người hãy kiểm soát cảm xúc, tuyệt đối đừng tức giận, nào, giống như ta đây, hít thở sâu.” Trương phủ y vội vàng làm mẫu cho Từ Thái phi.

Từ Thái phi một tay đẩy Trương phủ y ra, không đi giày, chân trần xông ra ngoài.

“Thái phi nương nương, Thái phi nương nương!” Vương ma ma vội vàng xách giày đuổi theo.

“Kỷ Sơ Hòa đâu? Nàng ta ở đâu! Kêu nàng ta tới đây cho bổn cung!” Từ Thái phi như một kẻ điên rống lên trong điện.

Kỷ Sơ Hòa từ bên ngoài bước vào.

Từ Thái phi vừa nhìn thấy nàng, lập tức xông tới, giơ tay lên tát một cái.

Kỷ Sơ Hòa né tránh không kịp, cái tát rơi xuống mặt nàng, đau rát.

“Ngươi cái tiện nhân này! Ai cho ngươi cái gan bắt người của bổn cung! Ngươi muốn cưỡi lên đầu bổn cung mà lộng hành phải không?”

Kỷ Sơ Hòa ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Từ Thái phi.

“Thái phi nương nương, người đã oan cho ta rồi, chuyện hôm nay, ta niệm tình người bệnh chưa khỏi nên mới để Hoa thúc xử lý trước, đợi xử lý xong rồi mới báo cáo kết quả cho người, để tránh người thấy những việc làm của đám người đó mà tức hỏng thân mình.”

“Trường Ninh Cung của bổn cung còn chưa đến lượt ngươi làm chủ!”

“Vậy được, nếu Thái phi nương nương cảm thấy ta đã quá phận, vậy ta sẽ để Hoa thúc dẫn người về, thẩm vấn ngay tại Trường Ninh Cung, do Thái phi nương nương đích thân định tội.”

Kỷ Sơ Hòa nói xong, xoay người ra ngoài phân phó một câu.

Không lâu sau, Hoa thúc liền dẫn người trở lại Trường Ninh Cung.

Ngay cả mấy người đã bị bán tại chỗ cũng bị chặn lại mang về.

Có người đã bị dùng hình, thân thể đẫm máu, cảnh tượng này lọt vào mắt Từ Thái phi, cực kỳ có sức uy h**p.

Bởi vì nàng ta trước đây ở trong cung, luôn là tầng lớp thấp nhất, sơ ý một chút là bị người khác trừng phạt, người bị thương, vĩnh viễn là nàng ta.

Vừa rồi còn la lối om sòm, giờ phút này, nàng ta im như thóc.

“Thái phi nương nương cứu mạng!” Có người than vãn một tiếng.

Tiếp đó là nhiều tiếng cầu cứu hơn.

“Thái phi nương nương khai ân! Thái phi nương nương cứu mạng.”

“Kỷ Sơ Hòa, đây là thủ đoạn quản gia của ngươi sao? Người không phải thánh hiền, ai mà không có lỗi, cho dù phạm một lỗi nhỏ, ngươi cũng đánh họ ra nông nỗi này! Ngươi còn chút nhân tính nào không?” Từ Thái phi chất vấn Kỷ Sơ Hòa.

“Thái phi nương nương, người hãy nghe xem họ rốt cuộc đã làm những việc ác gì, rồi hãy nói ta xử trí có thỏa đáng hay không.” Kỷ Sơ Hòa lạnh giọng đáp.

Hoa thúc lập tức tiến lên, kéo mấy người sắp bị bán đến trước mặt Từ Thái phi.

“Thái phi nương nương, Vương phủ quy định bất kỳ ai cũng không được tham gia cờ bạc, mấy người này nghiện cờ bạc thành tính, không chỉ thường xuyên đánh bạc trong Vương phủ, mà còn ra các sòng bạc bên ngoài. Ta sai người lục soát chỗ ở của họ thì còn phát hiện ra đồ trong kho phòng của người ở trong phòng của mấy người họ, họ cũng đã khai nhận không chối cãi, là họ trộm đồ định mang ra ngoài đổi lấy tiền cờ bạc, người nói có nên bán họ đi không?” Kỷ Sơ Hòa chỉ vào mấy người hỏi.

Khóe miệng Từ Thái phi giật giật.

Chưa kịp để nàng ta mở miệng, Miên Trúc đã đưa những đồ vật tìm được đến trước mặt Từ Thái phi.

Từ Thái phi nhìn những thứ này, ánh mắt sắc bén quét qua mấy người kia!

--- Chương 63: Mời thần dễ, tiễn thần quá khó ---

Giờ phút này, Từ Thái phi có lòng muốn g**t ch*t bọn họ!

Mấy người vừa tiếp xúc với ánh mắt của Từ Thái phi, lập tức cúi đầu không dám cầu xin nữa.

Ngực Từ Thái phi như bị một tảng đá lớn đè nặng, phát tác cũng không được, không phát tác cũng không xong.

Nàng ta tuyệt đối không thể để Kỷ Sơ Hòa nhìn thấy trò cười của mình.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 651


“Lão phu nhân, người nhìn không hề giống người sáu mươi tuổi chút nào, rõ ràng vẫn còn đang ở độ tuổi phong hoa chính mậu. Nếu không phải trên thiệp nói chúc mừng người lục tuần đại thọ, thiếp thật sự không biết, người đã sáu mươi tuổi rồi.”

--- Chương 409: Đòn giáp lá cà, khó lòng chống đỡ ---

“Phải đó, phải đó, có thể thấy năm tháng chẳng bao giờ làm lu mờ vẻ đẹp của người.”

“Thiếp cũng thấy, lão phu nhân nhìn qua chỉ độ bốn mươi tuổi mà thôi.”

“Các ngươi mới là phong hoa chính mậu, là những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời! Ta thì già rồi, đất vàng đã lấp đến tận cổ rồi.” Tần lão phu nhân cười đáp.

“Thế tử phu nhân đến.” Một tiếng thông báo vang lên.

Bốn phía lập tức yên lặng, mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài.

Hôm nay Kỷ Sơ Hòa cũng khoác lên mình y phục lộng lẫy, búi tóc phù dung kế, giữa mái tóc đen nhánh là bộ trang sức quý giá, toát lên vẻ xa hoa tráng lệ. Nàng mặc một chiếc y sam gấm đoàn hoa thêu màu anh hồng, khiến người ta sáng bừng mắt. Bộ trang phục này, vừa thanh nhã không u buồn, vừa xa hoa không phô trương.

Ngay cả hai người hầu đi theo nàng, dung mạo và khí chất cũng không giống những nha hoàn bình thường.

Hôm nay đi theo Kỷ Sơ Hòa là Thanh La và Miên Trúc.

Về mặt thể diện, tuyệt đối không thiếu.

Tần lão phu nhân lập tức đứng dậy, tự mình ra đón.

Những người còn lại cũng vội vàng đi theo.

Hôm nay, tất cả những người có mặt, xét về thân phận và địa vị, Kỷ Sơ Hòa là người tôn quý nhất.

“Lão thân ra mắt Thế tử phu nhân.” Tần lão phu nhân tiến lên vấn an.

“Lão phu nhân mau miễn lễ.” Kỷ Sơ Hòa vội vàng đỡ Tần lão phu nhân đứng dậy: “Lão phu nhân, ta chúc người an lành khỏe mạnh, phúc lộc thọ dài.”

“Đa tạ Thế tử phu nhân cát ngôn! Lão thân còn phải đa tạ Thế tử phu nhân đã hạ cố, đích thân đến tham dự tiệc thọ của lão thân.”

“Đương nhiên là phải đến.” Kỷ Sơ Hòa cười đáp.

“Thế tử phu nhân mau vào trong ngồi.” Tần lão phu nhân đón Kỷ Sơ Hòa vào trong phòng, rồi kéo Kỷ Sơ Hòa ngồi bên cạnh mình.

“Thế tử phu nhân chắc hẳn còn chưa quen thuộc với mọi người, hôm nay, lão thân sẽ giới thiệu cho Thế tử phu nhân.”

Ánh mắt Kỷ Sơ Hòa lướt qua những người xung quanh, trên mặt tràn đầy ý cười.

Mọi người cũng chờ Tần lão phu nhân giới thiệu.

“Đây là Ninh Tích Quận chúa, con gái duy nhất của Quảng Vương.”

“Ninh Tích Quận chúa.” Kỷ Sơ Hòa gật đầu.

“Thế tử phu nhân hảo.” Ninh Tích Quận chúa cũng mỉm cười đáp lại.

Tiếp đó, Tần phu nhân đặt ánh mắt lên một phu nhân tuổi tác gần bằng mình.

“Vị này là lão phu nhân của Trấn Viễn Hầu phủ, được cáo mệnh gia thân.”

Thì ra là mẫu thân của La Hằng.

Kỷ Sơ Hòa không xa lạ gì với lão phu nhân của Trấn Viễn Hầu phủ, kiếp trước cũng từng gặp qua.

Tuy nhiên, kiếp trước, lão phu nhân Trấn Viễn Hầu phủ chưa bao giờ để nàng vào mắt.

“Vị bên cạnh hắn, chính là phu nhân của La tướng quân.” Tần lão phu nhân tiếp tục giới thiệu.

Nụ cười vốn không mấy rõ ràng trên gương mặt Kỷ Sơ Hòa trực tiếp biến mất.

Bao nhiêu năm qua ở Đế Đô này, bất cứ phủ nào tổ chức tiệc tùng, đều không bao giờ mời Khương thị, đây đã là quy định bất thành văn.

Sao Tần lão phu nhân lại thay đổi thái độ, muốn mời Khương thị đến, còn giới thiệu trước mặt nàng?

Hành động này, có ý gì?

Kỷ Sơ Hòa trực tiếp quay ánh mắt đi, ngay cả một lời chào cũng không nói với Khương thị, sự thờ ơ này khiến không khí có chút gượng gạo.

Khương thị càng siết chặt hai tay, sắc mặt có chút khó coi.

Tần lão phu nhân giả vờ như không nhìn ra bất kỳ manh mối nào, tiếp tục giới thiệu.

Kỷ Sơ Hòa cũng lần lượt chào hỏi, có người quen, có người lạ.

Tóm lại, hôm nay, những người ngồi ở đây, có quan hệ khá thân thiết với Tần tướng phủ.

Chẳng hạn như người của Vinh Quốc Công phủ, sẽ không được sắp xếp ở chính viện.

Đương nhiên, người của Vinh Quốc Công phủ sau khi nhận được thiệp mời, chắc chắn cũng chỉ có Đại phu nhân một mình đến tham dự tiệc mừng thọ.

“Thế tử phu nhân thật là tài giỏi nha, sau khi đến Đế Đô, không chỉ mở vài y quán, còn mở ba cửa hàng, nghe nói việc làm ăn buôn bán rất phát đạt, nhật tiến đấu kim, trong đó có một tiệm hương liệu, lại càng cung không đủ cầu, mua hương liệu còn phải đặt trước. Hôm nay có phúc được gặp Thế tử phu nhân, thật là vinh hạnh của ta.” Đột nhiên, Khương thị chủ động mở lời.

--- Trang 305 ---

“Trấn Viễn Hầu phu nhân, sau này người nên thường xuyên đưa con dâu của mình ra ngoài dạo chơi một chút, để nàng ta tiếp xúc nhiều với đời, đừng vì chuyện năm xưa mà xấu hổ không dám gặp người. Nếu không, nàng ta sẽ không hiểu gì về thế giới bên ngoài, trông rất thiếu kiến thức, vừa mở miệng nói chuyện là sẽ khiến người khác chê cười.” Kỷ Sơ Hòa trực tiếp nói với Trấn Viễn Hầu phu nhân.

Những người có mặt đều không ngờ thái độ của Kỷ Sơ Hòa lại cương quyết đến vậy, sỉ nhục Trấn Viễn Hầu phủ như thế.

Xem ra, nàng tuy tuổi nhỏ, nhưng cũng là người không dễ chèn ép.

Dù sao thì La Quý phi và Trưởng Công chúa đều đã bại dưới tay nàng, Thái hậu ban hôn, nàng vẫn có thể an nhiên vô sự làm Thế tử phu nhân của mình, há có thể là người không có thủ đoạn sao?

Tần tướng phủ lần này, coi như là đá phải tấm sắt rồi.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 652


“Thái phi nương nương, còn hai người này, sở dĩ dùng trọng hình là vì thủ đoạn của họ quả thực đạt đến mức độ táng tận lương tâm! Cung nữ Trường Ninh Cung bị họ tùy ý sỉ nhục, họ dám làm ra những chuyện mất hết nhân tính như vậy trong Trường Ninh Cung, có thể thấy đối với Thái phi nương nương cũng là bằng mặt không bằng lòng, chưa từng coi Thái phi nương nương ra gì!” Kỷ Sơ Hòa lại chỉ vào hai người khác.

Hai người này và Mã Vạn trước đó, đều là tiểu quản sự của Trường Ninh Cung.

Từ Thái phi như bị câm, một chữ cũng không nói ra được.

Cung điện của nàng ta bình thường vẫn yên bình, sao có thể có nhiều chuyện dơ bẩn như vậy? Có phải Kỷ Sơ Hòa cố ý gán tội cho bọn họ, tra tấn ép cung không?

Nàng ta vừa định chối cãi, nhìn thấy vẻ mặt cương nghị của Hoa thúc, ý nghĩ này lập tức dập tắt.

“Còn những người này, đều là trộm cắp thành tính! Bị bắt quả tang có ba người, hai người còn lại chỉ là bị tố giác, tin rằng chỉ cần điều tra tiếp, rất nhanh sẽ tìm được chứng cứ.”

Kỷ Sơ Hòa chỉ vào một người trong số đó, “Đặc biệt là Phùng trù nương! Bữa ăn của nhà nàng ta đều được sắp xếp theo tiêu chuẩn của Thái phi nương nương, Thái phi nương nương ăn gì, cả nhà già trẻ của nàng ta đều ăn nấy.”

Từ Thái phi siết chặt hai nắm đấm, nhìn những người trước mặt.

Những người này, đều là do nàng ta tự tay chọn.

Nàng ta đối xử với họ không tệ chút nào!

Tại sao bọn họ lại lần lượt phản bội nàng ta như vậy!

“Thái phi nương nương, ta đề nghị người hãy nhanh chóng kiểm tra kho hàng, đối chiếu kỹ lưỡng sổ sách, nói không chừng còn có một số đồ vật đã bị đánh cắp, nhân cơ hội này, nhanh chóng truy đòi lại.” Kỷ Sơ Hòa đề nghị.

Mỗi lần nàng mở miệng, đều như một cú đấm nặng nề giáng mạnh vào trái tim Thái phi.

Từ Thái phi đã sớm muốn xông vào kho hàng kiểm tra đồ của mình, nhưng, nàng ta không thể làm vậy.

Nàng ta còn phải giữ thể diện cuối cùng!

“Bổn cung sẽ cho người đi xem xét.” Nàng ta giả vờ bình tĩnh đáp lại.

“Thái phi nương nương, người nói những người này nên xử lý thế nào?” Giọng điệu của Kỷ Sơ Hòa vô cùng cung kính.

Từ Thái phi còn có thể nói gì nữa.

Nàng ta nếu tự mình xử lý, ngược lại sẽ bị người ta đàm tiếu.

“Những người này cứ giao cho ngươi xử lý theo quy tắc mà Vương phi đã đặt ra, đáng đánh đáng giết, tuyệt không dung thứ.”

“Vâng, Thái phi nương nương.” Kỷ Sơ Hòa đáp một tiếng, xoay người nhìn Hoa thúc, “Hoa thúc, ngươi hãy đưa những người này xuống xử lý theo tội danh đi.”

“Vâng. Người đâu, đưa tất cả những người này đi!”

Những người này rời đi, Trường Ninh Cung lại khôi phục sự yên tĩnh.

Kỷ Sơ Hòa nở nụ cười đi về phía Từ Thái phi, “Thái phi nương nương, để ta dìu người vào trong nghỉ ngơi một chút đi? Sắc mặt người trông không được tốt.”

Từ Thái phi hít một hơi thật sâu, “Kỷ Sơ Hòa, bệnh của bổn cung đã gần khỏi rồi, không cần ngươi hầu bệnh nữa.”

“Làm sao được chứ? Người hầu ở Trường Ninh Cung bỗng nhiên ít đi nhiều như vậy, bên cạnh Thái phi nương nương thiếu nhiều người như thế, nhất định sẽ không được chăm sóc chu đáo, cứ để ta ở lại đi, cũng vừa hay nhân hai ngày này, tuyển lại cho Thái phi nương nương một vài người hầu mới đến phục vụ.”

Từ Thái phi cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng.

Kỷ Sơ Hòa đã làm Trường Ninh Cung náo loạn đến trời đất đảo lộn, vẫn chưa thỏa mãn sao?

Nhất định phải bức nàng ta đến đường cùng mới chịu thôi sao?

“Thế tử phu nhân yên tâm, nô tỳ chúng ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Thái phi nương nương, tấm lòng hiếu thảo của Thế tử phu nhân Thái phi nương nương đã biết rồi. Thế tử phu nhân thống quản toàn phủ, Vương gia còn có thể tùy thời triệu kiến Thế tử phu nhân để nghị sự, Thế tử phu nhân sao có thể cứ ở mãi hầu bệnh cho Thái phi nương nương được.” Vương ma ma vội vàng nói.

“Không sao, thân thể Thái phi nương nương quan trọng hơn, việc phủ ta ở Trường Ninh Cung cũng có thể xử lý, nếu Vương gia truyền triệu ta, ta ra ngoài một chuyến là được, hoàn toàn không xung đột với việc hầu hạ Thái phi nương nương.” Kỷ Sơ Hòa vẫn không chịu rời đi.

Trong lòng Từ Thái phi đã gào thét.

Kỷ Sơ Hòa nàng ta rốt cuộc muốn làm gì?!

Giờ phút này, nàng ta cuối cùng cũng cảm nhận được thế nào là mời thần dễ, tiễn thần khó.

“Kỷ Sơ Hòa, ngươi nhất định phải làm trái ý bổn cung phải không!” Từ Thái phi không muốn quanh co với Kỷ Sơ Hòa nữa.

--- Trang 49 ---

Nàng ta mệt rồi, thực sự mệt rồi.

“Không, ta tuyệt đối không dám làm trái ý Thái phi nương nương, nếu Thái phi nương nương không cần ta hầu bệnh nữa, vậy ta sẽ rời đi trước, chỉ cần Thái phi nương nương cần, bất cứ lúc nào cũng có thể triệu ta đến.” Giọng điệu của Kỷ Sơ Hòa như thể bị Từ Thái phi ghét bỏ mà cảm thấy tủi thân.

Từ Thái phi suýt chút nữa không nhịn được mà phun ra một ngụm máu già.

Nàng ta không muốn nhìn thấy Kỷ Sơ Hòa nữa, một ánh mắt cũng không muốn nhìn thêm!

Nhìn Kỷ Sơ Hòa một cái, nàng ta lại phải đoản thọ!

Kỷ Sơ Hòa rời khỏi Trường Ninh Cung, kế hoạch ba ngày đã rút ngắn lại còn nửa ngày.

Thực ra, những con chuột lớn thật sự ở Trường Ninh Cung vẫn chưa bị bắt ra.

Vương ma ma có thể trong sạch sao?

Từ Thái phi có thể trong sạch sao?

Nhưng, một lần cũng không thể dùng thuốc quá mạnh, Trường Ninh Cung là một khối u nhọt, cần phải từ từ điều trị.

Kỷ Sơ Hòa trực tiếp trở về Lưu Hoa Cung.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 653


“Thế tử phu nhân, không biết vừa rồi ta đã nói sai điều gì sao? Lại khiến người khó chịu đến vậy, ta chỉ muốn bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình đối với người, không ngờ lại đổi lấy sự sỉ nhục vô tình như thế.” Khương thị mắt đỏ hoe giải thích.

“Khương thị, ngươi hiểu lầm ta rồi, ta nói chuyện vốn dĩ thẳng thắn như vậy, ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi nên mới nhắc nhở như thế, nếu không, ta đã không lên tiếng mà lẳng lặng xem trò cười của ngươi rồi.” Kỷ Sơ Hòa lại đổ vấy cho đối phương.

Mọi người thực sự không nghe ra Kỷ Sơ Hòa rốt cuộc đã nhắc nhở Khương thị điều gì.

Chỉ nghe thấy giọng Kỷ Sơ Hòa lại vang lên, “Ngươi có biết nhật tiến đấu kim là khái niệm gì không? Nếu ta mà nhật tiến đấu kim, chẳng phải là phú khả địch quốc rồi sao? Chẳng qua chỉ là vài mối làm ăn nhỏ, bạc lợi đa tiêu mà thôi.”

Kỷ Sơ Hòa nói xong, ánh mắt lại lướt qua mọi người, “Mọi người sẽ không cùng suy nghĩ với Khương thị chứ? Nghĩ rằng ta thật sự có thể nhật tiến đấu kim sao?”

“Không không không, ta tuyệt đối không nghĩ như vậy, ta dưới tay cũng có vài cửa hàng, quanh năm suốt tháng cũng chỉ lời được vài trăm lượng bạc, đâu có kiếm tiền dễ dàng như vậy chứ!”

“Đúng vậy, đúng vậy, những ai đã từng kinh doanh cửa hàng đều biết, việc làm ăn không hề dễ dàng như thế.”

Lập tức có người phụ họa.

Các nàng cũng sợ Kỷ Sơ Hòa nói các nàng không có kiến thức.

Cứ như vậy, sắc mặt Tần lão phu nhân có chút khó giữ được.

“Trấn Viễn Hầu phu nhân, ta nhớ phủ của người cũng có rất nhiều sản nghiệp mà, người đã lớn tuổi như vậy rồi, còn chưa giao sản nghiệp trong phủ cho con dâu Khương thị của người quản lý sao? Nếu nàng ta đã từng quản lý cửa hàng, quản lý sổ sách, sẽ không tùy tiện mở miệng nói ra những lời thiếu kiến thức như vậy.” Kỷ Sơ Hòa tiếp tục khiêu khích.

Sắc mặt Trấn Viễn Hầu phu nhân càng khó coi hơn, chỉ đành cứng đầu đáp lại một câu, “Nàng ta không giỏi kinh doanh, cho nên, cửa hàng không giao cho nàng ta quản lý.”

“Thì ra là như vậy, tuy nhiên, Khương thị đã gả vào Trấn Viễn Hầu phủ nhiều năm như vậy, nếu chịu khó học hỏi, sớm đã học được rồi.” Kỷ Sơ Hòa vẫn không buông tha.

Khí thế như vậy, đừng nói là Khương thị, ngay cả Trấn Viễn Hầu phu nhân cũng có chút không chống đỡ nổi.

Đột nhiên, một tiếng trẻ con khóc vang lên.

Ninh Tích Quận chúa lập tức đứng dậy, “Sao đứa bé lại khóc rồi? Mau bế qua đây cho ta xem một chút.”

Không lâu sau, một đứa bé sơ sinh còn đang trong tã lót được bế đến.

Mọi người để xoa dịu bầu không khí, đều quay sang nhìn đứa trẻ.

“Chà! Cô bé này thật là xinh đẹp, phấn điêu ngọc trác.”

“Đúng vậy, trông giống Ninh Tích Quận chúa y hệt.”

【Chương 410: Đạp mạnh vào chân què, cái chân tốt kia】

“Ninh Tích Quận chúa thật là có phúc khí, gả được một lang quân tốt như vậy, không chỉ tài hoa xuất chúng mà còn chỉ một lòng với Quận chúa mà thôi.”

“Đúng vậy, nghe nói khi Ninh Tích Quận chúa mang thai, muốn nạp thiếp cho Quận mã, Quận mã còn không đồng ý, tình cảm như vậy thật khiến người khác phải hâm mộ.”

Ninh Tích Quận chúa nghe những lời nịnh bợ của mọi người, khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cục bột hồng hào trong lòng.

Đây chính là đứa con mà nàng đã đổi bằng cả mạng sống của mình.

Mỗi khi nghĩ đến nỗi đau khi sinh nở, nàng lại vẫn còn kinh hãi.

Nếu nói, khi chưa sinh con, nàng nói muốn nạp thiếp cho Quận mã chỉ là để tỏ ra rộng lượng. Sau khi sinh con, nàng thật lòng muốn nạp thiếp rồi.

“Đối với những người phụ nữ như chúng ta, thật ra, việc có giữ được trái tim phu quân hay không không phải là quan trọng nhất, điều chủ yếu nhất vẫn là phải có một đứa con của riêng mình, mọi người nói có phải không?” Trấn Viễn Hầu phu nhân đột nhiên mở lời.

“Điều này quả thật đúng, con cái mới là chỗ dựa.” Có người lập tức phụ họa.

Trấn Viễn Hầu phu nhân giả vờ trêu đùa đứa trẻ trong lòng Ninh Tích Quận chúa, rồi lại nói thêm một câu: “Mười tháng hoài thai, một sớm sinh nở, chỉ có đứa con mình sinh ra mới có thể mẫu tử liên tâm với mình, nuôi dưỡng thứ tử do tiện thiếp sinh ra làm đích tử, đó là sự tủi hổ đến mức nào, bản thân mình cũng đâu phải là con gà mái không biết đẻ trứng, tranh giành con của người khác làm gì.”

Mọi người vừa nghe những lời này, ánh mắt không kìm được mà liếc nhìn về phía Kỷ Sơ Hòa.

Kỷ Sơ Hòa bưng chén trà nhấp một ngụm nhỏ, lời của Trấn Viễn Hầu phu nhân vừa dứt, nàng liền vô cùng tán đồng gật đầu, “Ai nói không phải chứ! Trấn Viễn Hầu phu nhân, lời người nói quả thật quá đúng!”

Mọi người sững sờ.

Thế tử phu nhân không nghe ra sao, đây là đang ám chỉ nàng là con gà mái không biết đẻ trứng, còn là kẻ ngu ngốc đi tranh giành con của tiện thiếp để nuôi làm đích tử sao?

Sao Thế tử phu nhân còn tán đồng lại?

“Trấn Viễn Hầu phu nhân, người đã là mẹ của hai đứa con trai rồi, hẳn là có thể thấu hiểu hơn ta, sự ràng buộc giữa mẹ và con cái đâu chỉ đơn giản là mười tháng hoài thai, một sớm sinh nở, còn là mấy chục năm dốc lòng nuôi dạy, từng bước tính toán cho nó, đến tuổi thành hôn, lại càng lo lắng hơn, người chọn vợ cho nó, cân nhắc mọi mặt, sợ có điều gì không chu đáo, nhưng, kết quả thì sao?”

“Người và nó tâm liền tâm, nó lại chơi đùa với tâm trí người, tùy tiện dẫn một nữ tử từ bên ngoài về, liền bất chấp tất cả mà nhất định không cưới ai khác ngoài nàng ta, cái gì thể diện gia tộc, cái gì cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, trước mặt nó đều không quan trọng! Cái này mà không phải con ruột, dám làm nhục cha mẹ như vậy sao?” Kỷ Sơ Hòa cười hỏi lại.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 654


Kỷ ma ma lập tức bước đến đón, kéo Kỷ Sơ Hòa nhìn trái nhìn phải, sợ nàng thiếu mất một sợi tóc.

“Tiểu thư, ta đều lo chết rồi.”

“Không cần lo lắng, đây là Vương phủ, không ai dám dễ dàng động đến ta.” Kỷ Sơ Hòa dịu dàng đáp lại.

Thần sắc của Kỷ ma ma động lòng gật đầu, đột nhiên nhớ ra một chuyện, lập tức nói với Kỷ Sơ Hòa: “Tiểu thư, Vương phi và Thế tử lại cãi nhau rồi, lần này khá nghiêm trọng, Thế tử còn tuyệt thực nữa.”

“Kỷ ma ma, chuyện này tiểu thư đã biết rồi, tiểu thư còn đồng ý với Vương phi đi khuyên Thế tử mà.”

Miên Trúc và Kỷ ma ma đồng thời nhìn về phía Kỷ Sơ Hòa.

Họ phát hiện tiểu thư hình như hoàn toàn không có ý định đi Mặc Viên.

Kỷ Sơ Hòa quả thực không có ý định đi ngay bây giờ.

Tuyệt thực ư, ít nhất phải đói ba ngày trở lên mới tính là tuyệt thực.

Mới là ngày đầu tiên, cứ để Tiêu Yến An tiếp tục đói đi.

“Không vội, bây giờ còn chưa phải lúc, trước tiên hãy chuẩn bị nước cho ta, ta muốn tắm rửa, sau đó hãy chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng phân phó.

“Được, ta đây sẽ đi sắp xếp.” Kỷ ma ma vội vàng xoay người rời đi.

“Tiểu thư, người mau nghỉ ngơi đi.” Miên Trúc cũng dìu Kỷ Sơ Hòa đi vào trong nhà.

Trong lòng Kỷ ma ma và Miên Trúc, tiểu thư là lớn nhất.



Từ Thái phi kiểm kê xong đồ trong kho phòng, tức đến bốc khói bảy lỗ.

Tại chỗ lại xử phạt mấy người còn lại!

Nhưng, nàng ta đã che giấu tin tức này, chỉ tự mình trách phạt, không làm lớn chuyện ra nữa.

Thứ nhất là để giữ thể diện cho mình, không muốn người khác nói nàng ta nuôi một ổ lũ tiểu nhân trộm cắp như vậy.

Thứ hai, mấy người này là tâm phúc của nàng ta.

Họ đã xử lý không ít chuyện cho nàng ta, nếu không thể xử lý sạch sẽ trực tiếp, thì buộc phải giữ lại.

Ánh mắt nàng ta nhìn về phía Vương ma ma, Vương ma ma lập tức quỳ xuống.

“Thái phi nương nương, nô tỳ tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với người! Người đã cho con trai của nô tỳ là Triệu Khang cung ứng hàng hóa cho Trường Ninh Cung, đó đã là ân huệ trời ban cho nô tỳ rồi!”

Từ Thái phi bây giờ không dám tin ai, nhưng, nàng ta vẫn đích thân đỡ Vương ma ma dậy.

--- Chương 64: Hai bên bày tỏ, hợp tác vui vẻ ---

“Vương ma ma, đứng dậy đi, bổn cung tin ngươi.” Từ Thái phi nói với vẻ mặt dịu dàng.

Vương ma ma trong lòng mừng thầm, tưởng rằng mình đã thực sự lừa dối được.

“Tạ ơn Thái phi nương nương tin tưởng.”

Từ Thái phi chuyển ánh mắt sang mấy người khác, “Còn mấy người các ngươi, các ngươi đều là những người bổn cung tin tưởng nhất, những việc làm của các ngươi, thực sự khiến bổn cung thất vọng!”

“Thái phi nương nương bớt giận, nô tỳ chúng ta biết lỗi rồi, sau này tuyệt đối không dám nữa! Xin Thái phi nương nương tha mạng ạ.” Mấy người lập tức dập đầu cầu xin.

“Bổn cung nếu không muốn bảo vệ các ngươi, đã trực tiếp giao các ngươi cho Kỷ Sơ Hòa rồi! Lần này niệm tình các ngươi là lần đầu phạm lỗi, sẽ cho các ngươi một cơ hội sửa đổi, nếu dám làm ra chuyện gì có lỗi với bổn cung nữa, bổn cung tuyệt không khoan dung!”

“Đa tạ Thái phi nương nương khai ân!” Mấy người lại dập đầu.

“Đứng dậy đi.” Từ Thái phi nhấc tay.

Trong lòng nàng ta lo lắng vô cùng.

Toàn bộ Vương phủ, vậy mà không còn một ai nàng ta có thể tin tưởng được nữa.

Rất nhanh, Vương phi và Kỷ Sơ Hòa chắc chắn sẽ dùng đủ mọi lý do để nhét người vào cho nàng ta, nàng ta suốt ngày sống trong sự giám sát thì còn ý nghĩa gì nữa?

Nàng ta nhất định không thể để chuyện này xảy ra!

Từ Thái phi trở về nội thất, mở một ngăn kéo bí mật dưới giường, bên trong đặt một xấp thư tín.

Những thứ này, ngay cả người thân cận nhất bên cạnh nàng ta cũng không biết.

Bởi vì, đây là bí mật tuyệt đối không thể để bất kỳ ai biết.

Nàng ta lật giở những bức thư này, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, hiện lên vài phần dịu dàng.



Ngày thứ ba Thế tử tuyệt thực.

Chiều tối, Kỷ Sơ Hòa mang theo một xấp tài liệu đến Mặc Viên.

Thiêm Hỉ và Tứ Phúc nhìn thấy nàng, quả thật như nhìn thấy Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.

“Phu nhân, Thế tử đã ba ngày không nhỏ giọt nước nào vào bụng, người mau khuyên chàng ăn chút gì đi, trên người chàng vẫn còn vết thương, cứ thế này thân thể nhất định không chịu nổi.”

“Các ngươi hãy chuẩn bị một chút cháo loãng và vài món ăn thanh đạm dễ tiêu hóa, không cần quá nhiều.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ nhàng dặn dò.

“Dạ!” Hai người lập tức đi chuẩn bị.

Kỷ Sơ Hòa bước vào trong nhà, phát hiện cửa sổ trong phòng lại đóng chặt.

Nàng tiến lên trực tiếp mở cửa sổ ra.

Ánh sáng cùng một làn gió mát trong lành tràn vào trong phòng.

Tiêu Yến An vốn đang nhắm mắt, khó chịu mở mắt ra.

Kỷ Sơ Hòa đứng trước cửa sổ, lưng đối mặt với chàng, hít thở không khí trong lành.

“Kỷ Sơ Hòa, nàng chẳng phải cũng đọc sách sao? Lẽ nào những lễ nghĩa liêm sỉ cơ bản của người làm người nàng đều không biết? Ta đã nói, không có sự cho phép của ta, nàng không được vào Mặc Viên, nàng không nghe hiểu tiếng người sao?”

Lời nói của Tiêu Yến An tuy khó nghe, nhưng vô lực, không hề có tác dụng.

“Thế tử cũng đọc sách, chẳng phải vẫn bất trung bất hiếu đó ư?” Kỷ Sơ Hòa phản bác một câu.

Tiêu Yến An nghẹn lời, quay mặt đi không nhìn nàng nữa.

Kỷ Sơ Hòa đi tới trước mặt chàng, tiếp tục nói: “Xét về công, chàng nhận chức vụ mộ binh, nhưng lại lơ là chức trách, xem như bất trung. Xét về tư, thân thể cha mẹ ban cho, chàng lại tự hành hạ bản thân như vậy, xem như bất hiếu, ta có nói sai sao?”

“Ta biết nàng tới khuyên ta, không cần uổng công vô ích, nếu mẫu phi không đồng ý ta nạp Yên Nhi làm thiếp, ta tuyệt đối không thỏa hiệp.”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 655


Trấn Viễn Hầu phu nhân lại bị vạch trần khuyết điểm trước mặt mọi người, tức đến mức mặt tái mét.

“Con mình sinh ra, gây ra chuyện gì, cha mẹ đứng ra giải quyết cũng là điều hiển nhiên, dù sao, huyết nồng ư thủy! Nếu là thứ tử, đó mới thật là phí công vô ích.” Trấn Viễn Hầu phu nhân trực tiếp đáp lại một câu.

“Thứ tử tự biết thân phận hèn mọn, được nuôi dưỡng bên cạnh đích mẫu đã là vinh dự tột bậc, nó chỉ có thể dốc hết sức mình để lấy lòng chủ mẫu, thử hỏi, nó dám ngông cuồng như vậy sao? Dù cho nó không có đầu óc, thật sự dám làm, thì cái đứa không nghe lời này thay một đứa nghe lời khác là được rồi, thứ tử nhiều như vậy, đâu phải chỉ có mình nó. Nó không muốn vinh dự tột bậc này, có rất nhiều người muốn.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ nhàng đáp trả.

Những người có mặt ai nấy đều nhìn nhau.

Đây là lần đầu tiên các nàng nghe thấy luận điệu như vậy!

Nếu không phải Kỷ Sơ Hòa nói thế này, các nàng càng không thể nhìn vấn đề từ góc độ này.

Nghĩ như vậy, sao nghe cũng có lý vài phần!

Con lớn không theo mẹ, bao nhiêu đứa trẻ lớn lên sẽ hoàn toàn nghe lời mẹ? Bao nhiêu người đã nói một câu: Nếu đây không phải con ruột, đã đánh chết từ lâu rồi!

“Người cho rằng, thứ tử đối với người cung kính là xuất phát từ tấm lòng chân thật sao? Nó chẳng qua là lợi dụng người! Bề ngoài tôn kính, nội tâm chỉ sợ đang hận người đến mức nào! Sản nghiệp mà người đã tính toán cả đời, cuối cùng lại rơi vào tay thứ tử không hề có huyết thống với người, đây chẳng phải là đang làm áo cưới cho người khác sao?”

“Trấn Viễn Hầu phu nhân, người cũng đã có tuổi rồi, sao còn chưa nghĩ thông suốt? Đời người ngắn ngủi vài chục năm, sinh không mang đến, chết không mang đi, hãy lo lắng cho lúc còn sống, chết rồi còn quản được bao nhiêu? Trước khi trút hơi thở cuối cùng, hồi tưởng lại cả cuộc đời, không có gì không như ý, đó mới là người thắng cuộc lớn nhất trong đời.”

Trấn Viễn Hầu phu nhân mấp máy môi, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Nàng thật sự không biết đáp lời thế nào nữa.

Sống gần hết nửa đời người, giờ nàng ngay cả quyền quản gia còn chưa dám giao cho con dâu Khương thị, nỗi nhọc nhằn này ai hiểu thấu!

Ban đầu, nàng muốn nhân cơ hội này để sỉ nhục Kỷ Sơ Hòa, không ngờ lại bị Kỷ Sơ Hòa vài ba câu phản bác đến mức hoài nghi nhân sinh.

“Mười tháng hoài thai, một sớm sinh nở há dễ dàng như vậy sao? Từ lúc mang thai cho đến khi sinh nở, người mẹ đã phải trải qua bao nhiêu đau đớn? Nỗi đau sinh nở thì khỏi phải nói là thống khổ đến mức nào, thử hỏi chư vị phu nhân, vị nào có thể vỗ ngực nói ta còn có thể sinh được nữa!”

Câu hỏi này, khiến mặt Ninh Tích Quận chúa trắng bệch.

Nàng vừa mới trải qua nỗi đau sinh nở, quả thực là một cơn ác mộng không muốn nhớ lại.

Nếu có thể lựa chọn, nàng không muốn sinh con nữa.

Thế nhưng, hiện thực lại không cho phép nàng lựa chọn.

Nhìn Kỷ Sơ Hòa, nàng cảm thấy thật hâm mộ Kỷ Sơ Hòa.

Không phải Kỷ Sơ Hòa không sinh được, nàng ấy chỉ là không muốn sinh!

Hơn nữa, nàng còn có quyền lựa chọn.

Đây là cảnh giới mà bao nhiêu nữ tử đều không thể đạt tới?

Đường đường là Hoài Dương Vương phủ, Kỷ Sơ Hòa vẫn còn là một tân phụ mới nhập môn chưa đầy ba năm, nàng đã dám đưa thứ tử vào danh phận của mình.

Hoài Dương Vương không ý kiến, Vương phi không ý kiến, Thế tử không ý kiến.

Đâu đến lượt Trấn Viễn Hầu phu nhân lo chuyện bao đồng này, lại còn mượn chuyện này để châm chọc Kỷ Sơ Hòa.

Đây đâu phải là sỉ nhục gì, đây đơn giản chính là sự kiêu hãnh của nữ nhân.

Ninh Tích Quận chúa có thể nghĩ như vậy, những người khác tự nhiên cũng sẽ nghĩ như vậy.

Xem ra, Trấn Viễn Hầu phu nhân hôm nay là trộm gà không thành, còn mất cả nắm gạo.

Kỷ Sơ Hòa quả nhiên không phải người dễ bắt nạt.

Xem cái miệng nhỏ lanh lợi lại độc địa này, thật sự là không ai địch nổi.

“Trấn Viễn Hầu phu nhân, ta xin đính chính một điều, những lời ta vừa nói không phải là cảm thấy phụ nữ đều không nên sinh con, chỉ là ta nhìn nhận vấn đề thoáng hơn, thứ tử cũng gọi ta một tiếng mẫu thân, ta đã đáp lại tiếng mẫu thân này, liền coi nó như con mình mà nuôi dạy. Đây chỉ là lựa chọn của riêng ta mà thôi.”

“Ta cũng không có ý nói thứ tử tốt hơn đích tử ruột thịt, ta chỉ nhắm vào riêng phủ Trấn Viễn Hầu các người mà nói, sinh ra một đứa con trai như vậy, thà không sinh còn hơn. Nhà người khác có rất nhiều đứa trẻ hiếu thảo nghe lời, người ta là đến để báo ân, chỉ có nhà người, lại giống như đến để báo thù vậy.”

Lời nói của Kỷ Sơ Hòa, thật sự là một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào trái tim Trấn Viễn Hầu phu nhân!

Mọi người cũng ngớ người ra.

Hành động của Thế tử phu nhân như vậy, không nghi ngờ gì nữa chính là đạp mạnh vào cái chân tốt của kẻ què.

Trấn Viễn Hầu phu nhân đã không còn sức chống đỡ, nàng vẫn không buông tha.

--- Trang 306 ---

Khương thị lại càng hận không thể xé nát cái miệng của Kỷ Sơ Hòa!

Kỷ Sơ Hòa còn cố ý làm rõ, tâm tư sao lại độc ác đến vậy chứ!

【Chương 411: Dựng uy tín, không ai dám trêu chọc】

Kỷ Sơ Hòa hôm nay, quả thật không để lại chút thể diện nào cho Trấn Viễn Hầu phủ.

Hơn nữa, ngay cả mặt mũi Tần lão phu nhân, cũng chẳng nể nang là bao.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 656


“Cho dù là chết đói sao?” Kỷ Sơ Hòa hỏi.

“Đúng! Cho dù chết đói chính ta!”

“Vậy Từ Yên Nhi tiểu thư thật đáng thương rồi, cứ thế mất đi Thế tử, những ngày tháng sau này sẽ sống ra sao đây? Không chừng sẽ bị gia đình vô lương tâm gả cho một viên ngoại già lẩm cẩm mà lòng dâm chưa tắt, hoặc là đi tìm Triệu Khang cái tên b**n th** kia cùng nhau trải qua quãng đời còn lại.”

“Kỷ Sơ Hòa! Nàng câm miệng cho ta!” Tiêu Yến An dốc hết sức lực quát lên.

“Xem đi, lời thật mất lòng, Thế tử không thích nghe, nhưng ta nói đều là sự thật đó thôi.”

Tiêu Yến An chỉ có thể âm thầm bực tức.

“Thế tử, chỉ biết đòi hỏi thì không được, cho dù là đối với cha mẹ mình cũng vậy. Thay vì cứ kháng cự vô ích như chàng, chi bằng đưa ra điều kiện đủ để trao đổi.”

“Điều kiện gì?” Trong mắt Tiêu Yến An hiện lên thần thái.

Kỷ Sơ Hòa đưa xấp tài liệu trong tay cho Tiêu Yến An, “Đây là ta sai người đến nha môn lấy về, đều là các tài liệu về cải cách binh dịch trong mấy ngày nay. Nếu Thế tử có thể làm tốt việc cải cách binh dịch này, thì sẽ có tư cách để đàm phán điều kiện với Vương gia và Vương phi. Nói đơn giản một câu, rèn sắt phải cứng bản thân, Thế tử có năng lực gánh vác một mình, thì sẽ có năng lực nắm giữ vận mệnh của mình, bằng không…”

Kỷ Sơ Hòa dừng lại một chút.

“Bằng không thì sao?”

“Bằng không, chỉ có thể chơi những trò trẻ con ba tuổi như vậy thôi.”

“Nàng!” Tiêu Yến An âm thầm nắm chặt nắm đấm, chàng không quá tức giận, chỉ cảm thấy có chút xấu hổ đến vô phương dung thân.

Chàng chậm rãi ngồi dậy, vết thương trên lưng đau nhói không nói, còn vì nhịn ăn mà trước mắt tối sầm, yếu ớt thở hổn hển.

Trong tình huống như vậy, đừng nói là xem tài liệu, chính chàng giữ vững cơ thể cũng khó.

“Nếu Thế tử muốn xem những tài liệu này, e rằng phải ăn chút gì đó để hồi phục sức lực đã.”

Tiêu Yến An không khỏi có chút lúng túng.

Chàng không mở miệng, như một đứa trẻ cố chấp ngang bướng.

“Thiêm Hỉ, dâng thức ăn cho Thế tử.”

Thiêm Hỉ mừng rỡ bưng đồ ăn đi vào, Tứ Phúc bưng một cái án thư nhỏ đặt trên giường, hai người nhanh chóng bày thức ăn lên bàn.

Tiêu Yến An nhìn những món ăn thanh đạm này, trong lòng có chút cảm động.

Kỷ Sơ Hòa thật sự rất phiền phức.

Thế nhưng, nàng cũng thật sự rất chu đáo.

Nhưng mà, chàng sẽ không thích nàng.

Cả đời này, chàng sẽ không thích nàng!

Kỷ Sơ Hòa không nói thêm một lời nào nữa, mà lặng lẽ chờ Tiêu Yến An dùng bữa.

Sau khi ăn xong, Tiêu Yến An đã hồi phục chút sức lực, lập tức sai người thu dọn bát đũa, rồi xem tài liệu trên án thư.

Sau khi đọc xong, trong mắt chàng chỉ còn lại sự kinh ngạc.

“Kỷ Sơ Hòa, rốt cuộc nàng đã nghĩ ra những sách lược này bằng cách nào?” Chàng vẫn còn chút nghi ngờ.

“Nếu ta là nam nhi, dù sau này có vươn tới đỉnh cao quyền lực của thần tử cũng không có gì không được đúng không?” Kỷ Sơ Hòa hỏi ngược lại.

Tiêu Yến An há hốc miệng, nửa ngày không phản ứng kịp.

“Nàng vì sao cứ luôn giúp ta se duyên với Yên Nhi? Nàng có mục đích gì sao? Kỷ Sơ Hòa, ta nói rõ cho nàng biết, chúng ta không thể nào có sự phát triển như nàng nghĩ, nàng không phải là kiểu người ta thích, nàng không cần phí công vô ích đâu.”

“Thế tử đa nghi rồi, ta đã nói, ta chỉ cần vị trí Thế tử phu nhân, hơn nữa cố gắng hết sức để ngồi vững vàng và thoải mái trên vị trí này.”

“Ta có thể dung thứ Thế tử ở bên Từ tiểu thư, thậm chí là Thế tử có nạp thêm vài di nương nữa mà đặt vào lòng mà cưng chiều, ta cũng không quan tâm, chỉ cần các nàng ấy giữ đúng quy tắc của Vương phủ, chỉ thèm muốn Thế tử thôi, đừng thèm muốn vị trí của ta, ta đều có thể khoan dung đối đãi.”

“Kể cả các thứ tử thứ nữ, ta cũng sẽ đối xử bình đẳng, sau này chọn một người có thể đảm đương trọng trách lớn ghi dưới danh ta, Thế tử cũng sẽ không thiếu đích tử.”

Kỷ Sơ Hòa nói xong, hít một hơi thật sâu, “Thế tử, chúng ta là phu thê trên danh nghĩa, phải sống cùng nhau rất lâu rất lâu, ta hy vọng giữa chúng ta không phải là phu thê ân ái, mà là hợp tác thuận lợi.”

--- Trang 50 ---

【Chương 65: Cân bằng bị phá vỡ, Trắc phi bất mãn】

Tiêu Yến An suy nghĩ một lúc, rồi đạt được sự đồng thuận với Kỷ Sơ Hòa.

Hai người họ muốn, vốn dĩ chưa bao giờ xung đột với nhau.

“Kỷ Sơ Hòa, nàng yên tâm, Yên Nhi tuyệt đối sẽ không thèm muốn vị trí Thế tử phu nhân. Nếu ta và Yên Nhi có con, ta sẽ cho chúng làm đích tử đích nữ.” Đây là yêu cầu của Tiêu Yến An.

Kỷ Sơ Hòa chỉ cười mà không nói.

“Những gì nàng nói về việc nạp thêm vài thiếp thất, sinh ra vài thứ tử thứ nữ, ta chưa bao giờ nghĩ tới, cho nên, việc chọn thứ tử có khả năng đảm đương trọng trách lớn làm đích tử càng là chuyện hoang đường. Con của ta và Yên Nhi chính là đích tử đích nữ.” Tiêu Yến An lại giải thích một lần nữa.

“Nếu Thế tử chỉ có một mình Từ tiểu thư, và cũng chỉ sinh con với một mình Từ tiểu thư, thì ta sẽ làm theo lời Thế tử.”

“Được! Một lời đã định!” Tiêu Yến An chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của mình dành cho Từ Yên Nhi.

Trong mắt Kỷ Sơ Hòa, mối tình này sớm muộn gì cũng trở thành trò cười.

Nàng từ từ đứng dậy, “Thế tử cứ từ từ xem tài liệu, ta xin cáo lui trước.”



Kỷ Sơ Hòa vừa đến Mặc Viên, Vương phi đã chờ tin tức từ bên đó.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 657


Tần lão phu nhân dù bụng chứa đầy lửa giận, nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài. Bà liếc nhìn Trấn Viễn Hầu phu nhân một cái, trong mắt có vài phần trách móc.

Trấn Viễn Hầu phu nhân lại càng nén một cỗ tức giận không chỗ phát tiết.

“Hôm nay là tiệc mừng thọ của Tần lão phu nhân, đề tài này thật sự không hợp thời, chúng ta hãy nói chuyện khác đi.” Kỷ Sơ Hòa chủ động chuyển chủ đề.

“Thế tử phu nhân, ta thấy trang phục hôm nay của người kiểu dáng mới lạ, ta chưa từng thấy kiểu dáng như vậy bao giờ, chắc chắn trong Thế tử phủ có một tú nương rất khéo tay, không biết có thể cho tú nương trong phủ ta đến thỉnh giáo một hai được không?” Ninh Tích Quận chúa lập tức tiếp lời.

“Được thôi, lúc nào cũng hoan nghênh.” Kỷ Sơ Hòa cười gật đầu.

Những người bên cạnh cũng tìm chủ đề để trò chuyện.

Kỷ Sơ Hòa lập tức thu lại sự sắc sảo, trở nên ôn hòa bình tĩnh, khác hẳn với lúc nãy.

Thái độ của mọi người đối với nàng cũng có sự thay đổi lớn, những lời hỏi thăm gia thường cũng xen lẫn đủ loại lời nịnh bợ.

Nàng biết, uy tín của nàng hôm nay coi như đã được dựng nên rồi.

Sau này, chắc chắn sẽ không có những kẻ rảnh rỗi vô sự đến gây sự với nàng nữa.

Luận điệu việc nàng đưa thứ tử vào danh phận, còn bản thân lại không sinh con, cũng sẽ tạm lắng xuống một thời gian.

Gần đây, đột nhiên có những tin đồn nhảm nhí lan truyền, nàng cảm thấy, chuyện này, không thể không liên quan đến La gia.

Nàng còn sợ La gia cứ âm thầm giở trò, không ngờ lại muốn công khai sỉ nhục nàng, nàng chờ chính là cơ hội này đây.

Vừa đúng lúc, nhân cơ hội hôm nay, dập tắt chút uy phong của La gia.

Tiệc mừng thọ kết thúc, Kỷ Sơ Hòa xin cáo lui trước.

Trấn Viễn Hầu phu nhân cũng không ở lại lâu, vội vàng dẫn Khương thị rời đi.

Lúc hai người đến, là hai cỗ xe ngựa.

Lúc quay về, Khương thị chỉ thấy một cỗ.

Bà mẹ chồng của nàng, tuyệt đối không thể cùng đi chung một cỗ xe ngựa với nàng.

Nàng đã hiểu rồi.

Đây là lại muốn giày vò nàng, muốn nàng đi bộ về.

Nén nỗi tủi thân trong lòng, đỡ Trấn Viễn Hầu phu nhân lên xe ngựa.

“Cái đồ ngu xuẩn vô dụng nhà ngươi!” Trấn Viễn Hầu phu nhân vẫn không nhịn được mắng một câu.

Khương thị trong lòng nghẹn ngào, không dám cãi lại, cúi đầu mặc cho Trấn Viễn Hầu phu nhân trách mắng.

“Ngày trước, con trai ta bị ngươi chuốc thứ thuốc mê hồn gì, mà lại nhất định không cưới ai khác ngoài ngươi! Nếu không phải ngươi, con trai ta có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy sao? Ta hôm nay có thể bị cái Kỷ Sơ Hòa kia giáo huấn như thế sao? Chính là vì ngươi mà Trấn Viễn Hầu phủ hai mươi mấy năm nay đều không thể ngẩng đầu lên được!”

Đối mặt với những lời trách mắng này, Khương thị sớm đã tê liệt.

Nàng dường như cũng chấp nhận cách nói này.

Chính nàng đã khiến danh tiếng Trấn Viễn Hầu phủ bị hủy hoại hoàn toàn, tất cả đều là lỗi của nàng.

Nàng hận Kỷ Sơ Hòa, hận đến nghiến răng nghiến lợi!

Hôm nay bị mắng một trận này, hoàn toàn là vì Kỷ Sơ Hòa! Nàng nhất định sẽ không buông tha Kỷ Sơ Hòa!

Kỷ Sơ Hòa ra khỏi Tần tướng phủ, không đi xa, chỉ đứng ở một con đường khác nhìn cảnh tượng này.

Cái Khương thị này, thật là nhu nhược quá.

Nói thế nào đi nữa, nàng ta cũng là người mà La Hằng năm đó đưa về từ chiến trường, từng khoác áo giáp, từng xông pha trận mạc, nay lại nhu nhược đến vậy.

Không biết Khương thị này, có từng hối hận không?

“Phu nhân, hôm nay, lão phu nhân Trấn Viễn Hầu phủ bị phu nhân thu thập một trận, trong lòng chắc chắn hận chết phu nhân rồi! Với sự hiểu biết của nô tỳ về các nàng, các nàng nhất định sẽ trả thù phu nhân.” Thanh La lo lắng nói.

“Các nàng sẽ không chịu yên đâu. Tuy nhiên, cũng không đáng sợ, cứ để Vinh Tùng theo dõi nhất cử nhất động của các nàng.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng dặn dò.

“Vâng.”

“Nhưng, chúng ta cũng không thể bị động.” Kỷ Sơ Hòa đã có chủ ý rồi.



Khương thị sau khi về đến nhà, tức giận đến mức cả đêm không ngủ.

Sáng sớm hôm sau, liền cho nha hoàn chuẩn bị xe ngựa, lặng lẽ rời khỏi Trấn Viễn Hầu phủ mà không kinh động bất cứ ai.

Xe ngựa dừng lại ở một ngôi nhà dân ở Tây thành.

Khương thị vừa xuống xe ngựa, bên trong liền bước ra một bóng người trông có vẻ lêu lổng.

“Ối chà! Chị gái tốt của ta ơi, gió nào đưa chị đến đây vậy?” Người đó tên là Khương Vũ, cả ngày lêu lổng, những năm qua đều phải dựa vào Khương thị chu cấp mới sống được.

Đối với người em trai cùng cha khác mẹ này, Khương thị không có chút tình cảm nào, thậm chí tràn đầy sự chán ghét, người em trai này trong mắt nàng, giống như một khối u độc mọc trên cơ thể.

“Ngươi lần trước chẳng phải đã nói, muốn ta tìm cho ngươi một mối hôn sự sao? Ta đã tìm được cô nương phù hợp với ngươi rồi.”

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ của ta, tỷ tỷ ruột của ta! Tỷ tìm cho ta cô nương nhà nào vậy? Sính lễ các thứ tỷ đã chuẩn bị giúp ta chưa?”

“Ngươi đừng sốt ruột, hãy nghe ta từ từ nói. Ngươi ở Tây Thành nổi danh là kẻ du côn, nhà nào mà chịu gả con gái cho loại người như ngươi chứ. Ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể dùng chút thủ đoạn, mới khiến ngươi cưới được vợ thôi.”

“Thủ đoạn gì?”

“Đương nhiên là thủ đoạn khiến cô nương đó không thể không cam tâm gả cho ngươi rồi.”

Khương Vũ xoa xoa cằm, mặt đầy vẻ cười xấu xa, “Thủ đoạn này ta thích! Tỷ quả nhiên không hổ là tỷ tỷ của ta! Đừng có ngày nào cũng giả vờ thanh cao, kỳ thực chúng ta là cùng một loại người.”

“Đi, ta đưa ngươi đến một nơi, trước tiên hãy xem thử cô nương này ngươi có thích không.”

“Đi thôi! Đi thôi!” Khương Vũ sốt ruột đẩy Khương thị lên xe ngựa.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 658


Thanh La bước nhanh như gió đến đại điện, phấn khởi báo cáo: “Vương phi, thành công rồi!”

“Thế tử đã dùng bữa sao?” Vương phi ngạc nhiên hỏi.

“Phu nhân vừa vào chưa lâu thì Thế tử đã dùng bữa, hơn nữa còn bắt đầu nỗ lực, đang xem tài liệu cải cách binh dịch đó!”

“Ở chỗ ta thì cứ ngang ngạnh, sao đến chỗ Hòa nhi lại ngoan ngoãn như vậy? Chẳng lẽ đây chính là một vật khắc một vật sao? Ha ha ha, tốt quá, thật sự tốt quá!” Vương phi tâm tình đại hỉ, nhịn không được cười phá lên.

“Chuyện gì khiến Vương phi vui vẻ như vậy?” Hoài Dương Vương phong trần mệt mỏi từ ngoài bước vào.

“Vương gia đã về.” Vương phi tiến lên đón, “Ta cũng chỉ hôm nay trong lòng mới thư thái được chút.”

“Có phải thằng nghịch tử kia lại chọc nàng tức giận rồi không? Ta nghe nói nó lại đi gặp cái cô Từ Yên Nhi đó.” Vương gia mang vẻ mặt hận sắt không thành thép.

“Đâu chỉ là đi gặp Từ Yên Nhi, nếu ta không quản, nó còn muốn nuôi ngoại thất đó.”

“Đồ hỗn xược, nếu nó dám nuôi ngoại thất, ta sẽ đánh gãy chân nó.”

“Vương gia cũng đừng tức giận nữa, có Hòa nhi ở đây, Hòa nhi sẽ thu dọn nó, bây giờ đã yên ổn rồi.” Vương phi đích thân giúp Vương gia cởi y phục.

Vương gia rất tự nhiên ở lại dùng bữa, sau đó, buổi tối cũng tiện thể nghỉ lại.

Sáng sớm hôm sau, lại vội vã rời phủ.

Trắc phi tỉnh dậy, liền hỏi nha hoàn bên cạnh, “Đêm qua Vương gia về phủ, lại qua đêm ở phòng Vương phi sao?”

“Bẩm Trắc phi, đúng vậy. Vương gia sáng sớm đã vội vàng rời đi, chắc là công vụ bận rộn, không kịp đến thăm Trắc phi.” Nha hoàn khẽ đáp.

“Không phải bận, cũng không phải không kịp, nếu Vương phi chịu tranh giành sự sủng ái của Vương gia, thì trong mắt Vương gia sẽ không dung nạp bất cứ ai ngoài Vương phi. Điểm này, Thế tử ngược lại khá giống chàng ấy, đều là kẻ si tình.”

Vương phi rõ ràng không thèm sự sủng ái của Vương gia, sao đột nhiên lại thay đổi ý định chứ?

Cứ mãi như trước đây không tốt sao?

Vương phi đã là người phụ nữ cao quý nhất Hoài Dương, địa vị không thể lay chuyển, nàng ta vì sao còn muốn cướp cả Vương gia đi?

“Trắc phi, trong lòng Vương gia không thể không có người, còn có nhị công tử và tứ tiểu thư nữa, Vương gia thường ngày cũng rất thương yêu nhị công tử và tứ tiểu thư mà.”

“Sự thương yêu của Vương gia đối với nhị công tử và tứ tiểu thư so với Thế tử thì sao?” Trắc phi hỏi xong, khẽ cười một tiếng.

Nha hoàn không dám lên tiếng nữa.

Trắc phi đi ra ngoài cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

“Cái cuộc đời nhìn một cái là thấy hết đầu cuối này, sau này con cái ta cũng sẽ như vậy sao?” Giọng nàng ẩn chứa một tia bất mãn.



Từ Thái phi được Vương ma ma phục vụ dùng thuốc, cuối cùng cũng có khẩu vị muốn ăn chút gì đó. Vừa cầm đũa gắp một chiếc bánh bao thủy tinh, nha hoàn đã vội vàng chạy đến báo.

“Bẩm Thái phi nương nương, Thế tử phu nhân đến thỉnh an người rồi ạ.”

“Bổn cung không muốn gặp nàng! Bảo nàng đi đi!” Từ Thái phi lập tức đặt đũa xuống.

Kỷ Sơ Hòa đến không giống thỉnh an, mà như đến đòi mạng vậy!

“Vâng, nô tỳ lập tức đi bẩm lại Thế tử phu nhân.” Nha hoàn vừa xoay người, lập tức lộ vẻ tuyệt vọng.

Kỷ Sơ Hòa đã ung dung bước vào, phía sau còn có một nha hoàn và một bà vú, rầm rộ, chừng hai mươi mấy người.

Từ Thái phi cũng nghe thấy động tĩnh, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

“Thái phi nương nương!” Kỷ Sơ Hòa cười tươi như hoa, nhiệt tình gọi một tiếng.

“Kỷ Sơ Hòa, nàng làm gì vậy?” Từ Thái phi lạnh giọng chất vấn.

“Bẩm Thái phi nương nương, hai ngày nay ta đặc biệt chọn một số hạ nhân nhanh nhẹn, lanh lợi và chính trực đến để Thái phi nương nương lựa chọn. Trường Ninh Cung hiện giờ người hầu không đủ, để Thái phi nương nương phải chịu thiệt thòi rồi.” Kỷ Sơ Hòa nói xong, nghiêng người đứng cạnh Thái phi.

“Các ngươi đều ngẩng đầu lên, để Thái phi nương nương nhìn cho kỹ.”

Những hạ nhân này lập tức ngẩng đầu lên.

Có người tuổi nhỏ, mười lăm mười sáu tuổi, cũng có người lớn tuổi hơn một chút, hai ba mươi tuổi, ai nấy đều tinh thần phấn chấn, vừa nhìn đã biết là được chọn lựa kỹ càng.

Từ Thái phi đang định mở miệng, giọng Kỷ Sơ Hòa lại vang lên.

“Tô ma ma, Lý ma ma, hai người tiến lên một bước.” Kỷ Sơ Hòa chọn hai người ra.

“Thái phi nương nương, hai vị này là do ta đặc biệt chọn lựa. Tô ma ma có thể giúp người quản lý kho phòng, bà ấy còn biết quản lý sổ sách, Lý ma ma có thể phụ trách phòng bếp và việc thu mua. Hai người họ đều là lão nhân của Vương phủ rồi, Thái phi nương nương nhất định không lạ gì họ.”

Từ Thái phi suýt nữa thì phun ra một ngụm máu già.

Đây là bắt đầu cài tai mắt bên cạnh nàng sao? Hơn nữa còn công khai như vậy, nàng lại không thể từ chối!

Nhưng mà, Kỷ Sơ Hòa cũng nghĩ quá ngây thơ rồi! Lại còn muốn người quản lý kho phòng của nàng!

Thật sự mà để Tô ma ma quản lý kho phòng của nàng, vậy chẳng phải tất cả bí mật của nàng đều bày ra trước mặt Kỷ Sơ Hòa sao!

“Tô ma ma và Lý ma ma đều là trợ thủ đắc lực của Vương phi, đặt ở chỗ bổn cung thì quá lãng phí nhân tài rồi. Hơn nữa, bổn cung ở đây không thiếu người quản sự, kho phòng đã có Vương ma ma quản lý, việc thu mua còn có Mã Vạn nữa, không cần nàng phải bận tâm.” Từ Thái phi trầm giọng từ chối.

Kỷ Sơ Hòa cũng không tức giận, vẫn giữ nụ cười chân thành, “Nếu Thái phi nương nương đã có sắp xếp rồi, vậy ta không dám vượt phận nữa. Nhưng một số việc chân tay vẫn cần có người làm.”

“Vương ma ma, ngươi chọn mười người ở lại.” Từ Thái phi ra hiệu cho Vương ma ma.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 659


Xe ngựa của Khương thị dừng lại bên bờ sông giao lộ ở khu Đông Thành.

Chẳng bao lâu, một chiếc xe ngựa khác từ hướng đối diện chạy tới.

“Nhìn cho kỹ, cô nương ta tìm cho ngươi chính là người trên chiếc xe ngựa kia, lát nữa nàng sẽ xuống xe đi vào tiệm hương liệu đó.”

“Được!” Khương Vũ dán mặt vào cửa sổ xe, chăm chú nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa.

Kỷ Sơ Hòa từ trên xe ngựa bước xuống, chậm rãi đi vào tiệm.

Chỉ một cái liếc nhìn này, hồn phách Khương Vũ đã bị câu đi mất rồi.

“Tỷ à, tỷ thật có mắt nhìn! Đây là cô nương nhà nào mà trông thân phận không hề đơn giản vậy.”

“Ngươi đừng thấy nàng ăn mặc đẹp đẽ, toát lên vẻ tôn quý như vậy, kỳ thực chỉ là tiểu thư của một gia đình thương nhân thôi. Trong nhà chỉ có một mình nàng là con gái, phụ thân nàng tuổi đã cao, mẫu thân mất sớm, trong nhà lại không có nam đinh. Nếu ngươi cưới được nàng, có thể trực tiếp thừa kế gia nghiệp của nàng, cả đời này không cần lo lắng gì nữa, tiền bạc tiêu mãi không hết đâu.”

Khương thị căn bản không sợ Khương Vũ nhận ra Kỷ Sơ Hòa.

Nàng quá hiểu Khương Vũ rồi.

Ngày nào cũng sống say chết mộng, có chút tiền là liền đi sòng bạc lầu xanh. Nếu ngươi hỏi y chuyện bên ngoài, y tuyệt nhiên không hay biết gì cả.

Cho nên, y có thể đã từng nghe qua cái tên Kỷ Sơ Hòa, nhưng tuyệt đối không biết Kỷ Sơ Hòa trông như thế nào.

“Được! Chính là nàng rồi!” Khương Vũ vỗ đùi, “Tỷ, tỷ mau nói cho ta biết cách của tỷ đi, làm sao mới có thể khiến nàng không thể không cam tâm gả cho ta?”

“Ngày mai, nàng ấy sẽ lại đến tiệm này, đến lúc đó, ta sẽ phái người làm kinh động xe ngựa của nàng, khiến nàng rơi xuống nước. Ngươi hãy nhìn đúng thời cơ nhảy xuống nước, trực tiếp ôm lấy nàng cứu lên. Ngươi nghĩ xem, một cô nương trong sạch bị ngươi ôm, ngươi lại còn là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng không gả cho ngươi thì còn có thể làm sao nữa?”

“Tỷ à, tỷ thật là quá lợi hại! Bội phục, đệ đệ bội phục!” Khương Vũ cười nhe răng.

Khương thị cũng cười.

Kỷ Sơ Hòa chẳng phải đã làm nhục danh tiếng nàng không tốt sao?

Nàng cũng muốn Kỷ Sơ Hòa nếm thử xem, danh tiếng bị hủy hoại là tư vị gì!

--- Chương 412: Mối họa trong lòng, phải loại trừ ---

Các nàng không hề hay biết rằng Vinh Tùng vẫn đi theo phía sau.

Thậm chí còn nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện của các nàng.

Kỷ Sơ Hòa nghe những tin tức này, điềm nhiên đặt chén trà xuống.

“Xem ra, Khương thị vẫn thấy danh tiếng của mình chưa đủ tồi tệ. Vinh Tùng, ngày mai Khương thị sắp xếp thế nào thì ngươi cứ làm y như vậy mà trả lại nàng ta. Chỉ cần Khương thị rơi xuống nước, liền cho mười mấy hai mươi người đàn ông nhảy xuống cứu nàng ta.”

“Vâng!”

Kỷ Sơ Hòa quay người nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trong lòng suy tư nặng trĩu.

Thánh chỉ ban hôn của Hoàng thượng, đã đến Quốc công phủ rồi.

Nha đầu Khanh Khanh sau khi tiếp chỉ, không khóc, không làm loạn, trái lại cực kỳ bình tĩnh, chỉ là tự nhốt mình trong phòng, không gặp ai cả.

Kỷ Sơ Hòa không lập tức đi gặp Vinh Khanh Khanh, có một số chuyện cần nàng tự mình tiêu hóa.

Nàng cũng có những việc cần làm.

Khanh Khanh phải gả cho Tam hoàng tử, các nàng cũng không còn con đường nào khác để chọn.

Tam hoàng tử, nhất định phải là Thái tử, nàng còn phải cho Khanh Khanh đủ sự tự tin để sau này mẫu nghi thiên hạ!

Hoàng hậu đã phái người bí mật liên lạc với nàng.

Hoàng thượng vẫn còn giữ lại La gia, Tứ hoàng tử được phong vương cũng vẫn còn ở Đế đô, sự sắp xếp như vậy, rất khó để không khiến người ta suy nghĩ nhiều.

Hoàng hậu sợ Tứ hoàng tử Đông Sơn tái khởi.

Bàn bạc với nàng.

Trước tiên loại bỏ La gia.

Sau đó loại bỏ Tứ hoàng tử.

Kỷ Sơ Hòa không muốn trực tiếp ra tay, như vậy, chỉ tự rước họa vào thân. Tốt nhất là để La gia tự mình loạn lên trước.

Đang lúc buồn ngủ, Khương thị liền đưa ngay một cái gối tới.

Sáng sớm hôm sau, Khương thị đã đợi ở bên đường.

Nàng ngồi trong xe ngựa, Khương Vũ đi lại dọc bờ sông.

Chẳng bao lâu, xe ngựa của Kỷ Sơ Hòa quả nhiên như hẹn mà tới.

Đột nhiên, một con ngựa phi nước đại xông ra.

Khương thị nghe tiếng vó ngựa, sửng sốt một chút, nàng còn chưa phát tín hiệu mà ngựa sao đã xông ra rồi!

Giây phút tiếp theo, nàng càng bị dọa cho hồn vía lên mây!

Con ngựa điên cuồng đó, thế mà lại xông thẳng về phía xe ngựa của nàng.

“Mau! Mau tránh ra!” Khương thị lớn tiếng kêu lên.

Con ngựa trực tiếp xông về phía xe ngựa của nàng, xe ngựa của nàng bị lệch một chút, suýt chút nữa thì lật nhào.

Nhưng con ngựa kéo xe đã bị kinh hãi, đột nhiên chạy điên cuồng.

“Á!” Khương thị kinh hô một tiếng.

Một viên đá nhỏ mắt thường không nhìn thấy được đánh trúng đầu ngựa, con ngựa đột nhiên lệch sang một bên, cả xe lẫn ngựa đều đổ nhào xuống sông!

Khương thị nhảy ra khỏi xe ngựa, rơi vào trong nước.

Nàng biết bơi, đúng lúc nàng đang mừng thầm vì không bị kẹt trong xe ngựa thì đột nhiên, xung quanh không ngừng vang lên tiếng nước rơi.

--- Trang 307 ---

“Có người rơi xuống nước rồi, mau cứu người!”

Khương thị thấy hàng chục người đàn ông nhảy xuống nước, đồng loạt bơi về phía mình, lập tức cắm đầu lặn xuống nước!

“Không hay rồi! Người rơi xuống nước chìm xuống đáy rồi, mau mau đi cứu người lên!”

Khương thị ở dưới nước, không nghe thấy tiếng bên trên.

Nàng vốn muốn lợi dụng tài bơi lội của mình, bơi khỏi đây, rồi bí mật lên bờ ở một nơi không người.

Kế hoạch hoàn hảo của nàng đã thất bại.

Đột nhiên, một bàn tay túm lấy mắt cá chân nàng, kéo nàng xuống nước.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back