Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương

Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 640


Biết được vụ án Thẩm Thừa Cảnh giết nàng ta đã kết thúc, Thẩm Thừa Cảnh cũng bị chém đầu.

Cũng biết cuộc đấu tranh giữa Trưởng Công chúa và Kỷ Sơ Hòa, Trưởng Công chúa bị biếm thành thứ dân, rời khỏi Đế đô.

Khi nghe được tin này, nàng ta đặc biệt chấn kinh!

Trưởng Công chúa làm sao có thể thua Kỷ Sơ Hòa?

Ngay cả Thái hậu cũng không bảo vệ được Trưởng Công chúa.

Kỷ Sơ Hòa rốt cuộc có bản lĩnh lớn đến nhường nào?

Nàng ta thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ bản thân, rốt cuộc mình có phải là thiên tuyển chi nhân không! Rõ ràng là nàng ta đã sống hai kiếp, sao cả hai kiếp đều không bằng Kỷ Sơ Hòa?

Kiếp trước, Kỷ Sơ Hòa có thể phò tá Thẩm Thừa Cảnh trở thành quyền thần, kiếp này, Kỷ Sơ Hòa lại có thể dưới sự nhằm vào của Thái hậu và Trưởng Công chúa mà hóa nguy thành an.

Kỷ Sơ Hòa mới càng giống thiên tuyển chi nhân!

Kỷ Thanh Viện không hề nghi ngờ Kỷ Sơ Hòa cũng trùng sinh giống nàng ta.

Bởi vì, kiếp trước, Kỷ Sơ Hòa đã có năng lực đặt ở đó rồi, kiếp này, gả cho Thế tử, thân phận địa vị càng thêm cao quý, lại có Hoài Dương Vương và Vương phi cùng Quốc Công phủ có thể dựa vào, thủ đoạn tự nhiên càng mạnh hơn.

Kỷ Sơ Hòa bây giờ sống thoải mái dường nào, nàng ta không thể cứ mãi như vậy!

Nàng ta phải tìm cách giành lại sự sủng ái của Hoàng thượng, cộng thêm việc nàng ta có thể dự đoán tương lai, mới có tư bản để đối kháng với Kỷ Sơ Hòa!

“Người đâu! Ta đau đầu, đầu ta đau đến sắp nứt ra rồi! Mau đi bẩm báo Hoàng thượng.” Kỷ Thanh Viện đột nhiên ôm đầu lớn tiếng kêu.

Người trong cung không dám chậm trễ, lập tức đi thông truyền.

Rất nhanh, Hoàng thượng đã đến.

Kỷ Thanh Viện chú ý thấy, ngoài Triều Tứ Hải vẫn luôn đi theo Hoàng thượng, còn có một người mặc y phục thái giám, người đó đứng sau Triều Tứ Hải, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ.

Nếu không có chiếc mặt nạ này, cũng chẳng có gì đáng nói, sẽ không bị người khác chú ý.

Chiếc mặt nạ này vừa đeo lên, khó mà không thu hút ánh nhìn của người khác.

Bên cạnh Hoàng thượng, sao lại có một người đeo mặt nạ?

Người này thân phận là gì?

Kỷ Thanh Viện không vướng mắc quá lâu, khó khăn lắm mới gặp được Hoàng thượng, nàng ta tuyệt đối không thể lãng phí tinh lực vào chuyện khác.

“Hoàng thượng, thiếp thân lại đau đầu rồi, lần này, đau đặc biệt dữ dội.” Kỷ Thanh Viện đáng thương nhìn Hoàng thượng.

Hoàng thượng ngồi trên ghế, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm nàng ta.

“Ngươi lại dự đoán được điều gì?”

Kỷ Thanh Viện kiếp trước vẫn luôn ở Hoài Dương, tổng cộng biết được những chuyện liên quan đến Đế đô không nhiều. Một số chuyện, còn xảy ra thay đổi rất lớn.

Bởi vậy, nàng ta mới nói dối rằng mình có thể dự đoán tương lai, nhưng lại không phải chuyện gì cũng có thể dự đoán được, cố tình làm ra vẻ thần bí, để tăng thêm chút cảm giác huyền bí cho bản thân.

Lần trước, để tự bảo vệ mình, nàng ta đã liên tiếp nói ra mấy chuyện rồi, nàng ta cũng thực sự không nghĩ ra được chuyện quan trọng nào nữa.

“Lửa! Thiếp thân thấy lửa rất lớn! Hoàng thượng ở trong lửa! Có kẻ muốn mưu hại Hoàng thượng!” Kỷ Thanh Viện ôm đầu, dáng vẻ như vô cùng đau đớn.

Đây hoàn toàn là nàng ta vì muốn gặp Hoàng thượng mà nói lung tung.

Dù sao, nàng ta không dự đoán được thời gian địa điểm, ai có thể xác định là chuyện gì xảy ra lúc nào!

Chỉ cần có thể giành lại sự tin tưởng và sủng ái của Hoàng thượng, Hoàng thượng còn sẽ tính toán sai lầm lần này của nàng ta sao? Đến lúc đó nàng ta còn có thể nói, Hoàng thượng là thiên tử, có thánh vận che chở, một thân long khí đã hóa giải kiếp nạn!

“Kỷ Thanh Viện! Ngươi còn ở đây giả thần giả quỷ, lừa gạt Hoàng thượng! Cái gì mà có thể dự đoán tương lai, toàn bộ đều là giả!” Người đứng sau Triều Tứ Hải đột nhiên mở miệng.

Giọng hắn rất khàn đặc, như thể bị thương ở cổ họng, âm thanh phát ra khiến người ta lập tức nổi da gà.

Nhưng, Kỷ Thanh Viện vẫn tìm thấy một tia cảm giác quen thuộc.

Tim nàng ta thoáng chốc thắt chặt.

Không! Không thể nào!

Thẩm Thừa Cảnh đã chết rồi!

Bị Hoàng thượng hạ lệnh chém đầu rồi.

“Hoàng thượng, thiếp thân nói đều là thật.” Kỷ Thanh Viện đáng thương nhìn về phía Hoàng thượng.

Nàng ta không tin, nàng ta được Hoàng thượng sủng ái nhiều lần như vậy, Hoàng thượng có thể vô tình đến thế.

Trên mặt Hoàng thượng không có bất kỳ biến hóa nào, trước kia khi nhìn thấy Kỷ Thanh Viện còn sẽ có chút sắc dục, bây giờ, không còn gì nữa, thậm chí nghĩ đến những lúc Kỷ Thanh Viện hầu hạ hắn, khiến hắn cảm thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi.

Hắn vậy mà lại ngủ với nữ nhân từng ngủ với nam nhân khác!

Lại còn vì thế mà mê muội một thời gian.

Chỉ thấy Hoàng thượng nâng tay, ý bảo người đeo mặt nạ tiến lên một bước.

Người đó đi đến trước mặt Kỷ Thanh Viện, chậm rãi gỡ mặt nạ xuống.

“A!” Kỷ Thanh Viện sợ hãi kêu lên một tiếng thảm thiết, vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn thêm một lần nào nữa.

--- Trang 301 ---

Khuôn mặt này, đã biến dạng hoàn toàn, không có một chỗ da nào lành lặn, bị bỏng rồi lại liền lại, kết thành những lớp vảy lồi lõm khác nhau, hai mắt bị phần da lành kéo lệch, miệng cũng méo mó!

Một khuôn mặt xấu xí và đáng sợ như vậy, không ai dám nhìn thẳng!

【Chương 404: Tự chứng minh trong sạch, không dám nữa sao】

Người này rốt cuộc có phải Thẩm Thừa Cảnh không?

Nếu là Thẩm Thừa Cảnh, hắn lại làm sao có thể ở bên cạnh Hoàng thượng?

Kỷ Thanh Viện không hiểu nổi, vừa rồi bị dọa một cái đầu óc liền trống rỗng.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 641


Từ Thái phi tức thì cứng đờ như một pho tượng.

Vương phi bưng chén thuốc đặt trước mặt Từ Thái phi, "Thái phi nương nương, uống khi còn nóng."

"Vương phi, bổn cung cảm thấy tốt hơn nhiều rồi! Thuốc này hiệu quả thật tốt! Có thể không cần uống nữa." Từ Thái phi vắt óc nghĩ cách để tránh chén thuốc này.

"Tuyệt đối không được, mới vừa có chuyển biến tốt, thuốc không thể ngừng, vạn nhất ngừng lại tái phát thì làm sao?" Vương phi lập tức lắc đầu, ngữ khí không cho phép nghi ngờ.

"Sẽ không đâu! Thân thể bổn cung bổn cung tự biết rõ!" Từ Thái phi giãy giụa trong tuyệt vọng.

"Thái phi nương nương chính là sợ uống thuốc, ta hiểu mà. Hồi nhỏ, ta cũng sợ đắng mà làm nũng không chịu uống thuốc, mẹ ta đều trực tiếp đổ vào miệng ta." Vương phi khẽ cười với Thái phi.

Trong lòng Từ Thái phi rối bời.

Vương phi thật sự dám đổ thuốc vào miệng nàng sao!

Vương phi bưng chén thuốc lên, dùng thìa khuấy đều, cười rất thân thiết.

Thân thể Từ Thái phi không tự chủ được run lên một cái, vươn tay nhận lấy chén thuốc này, "Bổn cung tự uống."

Đột nhiên, tay nàng lệch đi, thuốc đổ hết ra ngoài.

"Ôi chao! Bổn cung tay không cầm vững thuốc đổ hết ra rồi!"

--- Chương 59: Nuôi một ngoại thất, đập uyên ương ---

Từ Thái phi còn chưa kịp vui mừng, Vương phi đã xoay người lại bưng ra một chén khác từ trong thực hạp.

"Không sao, ta đây còn có." Vương phi cười đưa chén thuốc tới.

Từ Thái phi thầm nghiến chặt răng.

"Thái phi nương nương, thân thể người vẫn chưa khỏi hẳn, thuốc không thể ngừng, ngày ba lần, ta dù sao cũng phải tận chức tận trách hầu hạ cho tốt."

Tâm trạng Từ Thái phi lúc này, đúng là ngậm hoàng liên có nỗi khổ mà khó nói ra.

"Vương phi thật có lòng!" Nàng bưng chén thuốc này lên, một hơi đổ hết vào bụng.

Vương phi nhìn bộ dạng có khổ không nói ra của Từ Thái phi, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nàng đã dung túng Từ Thái phi quá lâu rồi, lẽ ra phải như vậy từ sớm!

"Thời gian không còn sớm nữa, Thái phi nghỉ ngơi sớm đi, ta xin cáo từ." Vương phi đứng dậy rời đi.

Từ Thái phi vẫn ngồi đó, vẻ mặt như mây đen vần vũ, Vương ma ma mấy lần định mở lời, nhưng đều nhịn lại, sợ Từ Thái phi sẽ trút giận lên mình.

Đột nhiên, Từ Thái phi giơ tay hất đổ tất cả đồ vật trên bàn.

Vương ma ma vội vàng lùi lại mấy bước, nhưng vẫn bị vạ lây.

Đây chính là bộ đồ ăn bằng sứ mà Thái phi nương nương yêu thích nhất, đặc biệt quý giá!

Có thể thấy Thái phi nương nương hôm nay thật sự bị tức đến phát điên rồi!

"Tốt, hành hạ bổn cung phải không? Coi bổn cung là kẻ ăn chay chắc! Cứ chờ xem!"

Vương phi trở về Hợp Loan Cung, không kìm được bật cười thành tiếng.

"Tư ma ma, ngươi có thấy sắc mặt Từ Thái phi không? Thật là hả hê quá!"

"Đúng vậy, chiêu này quả thật quá hữu dụng."

"Chỉ tội cho Hòa nhi, vẫn còn đang chép kinh Phật."

"Vương phi, Thế tử phu nhân có lẽ có tính toán riêng của nàng, sổ sách Trường Ninh Cung vẫn còn một mớ hỗn độn, phu nhân có lẽ muốn nhân cơ hội này tìm hiểu tình hình Trường Ninh Cung cũng không chừng."

"Đứa trẻ này thực sự chỗ nào cũng tốt, khiến người ta không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào. Còn nhìn Thế tử... ai!" Vương phi không kìm được thở dài một hơi, "Hy vọng hắn sớm chút thông suốt, đừng cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện tình tình ái ái."

Tư ma ma không dám tiếp lời.

"Vương phi, thời gian không còn sớm nữa, người cũng rửa mặt nghỉ ngơi đi chứ?"

"Thế tử hai ngày nay đang làm gì? Hắn không phải cũng đi tham gia nghị sự sao, hai ngày nay hẳn là đang chuyên tâm học hỏi binh dịch lục sách, bản thân không có năng lực viết không ra, khiêm tốn cầu học cũng là tốt."

Tư ma ma không trả lời ngay, nàng ta đã cố gắng lảng tránh Thế tử nhưng không thành công.

Vương phi lập tức nhận ra điều bất thường, "Hắn có phải lại gây ra rắc rối gì cho ta rồi không!"

"Không có, Thế tử không gây rắc rối gì cả, chỉ là... chỉ là..."

"Chỉ là cái gì! Nói mau!"

"Thế tử lại dây dưa với Từ Yên Nhi rồi."

Hơi thở của Vương phi ngưng lại vài khoảnh khắc, không dám tin hỏi, "Hắn đi tìm Từ Yên Nhi rồi sao?"

"Là Từ Yên Nhi chủ động tìm Thế tử, hôm đó Thế tử và phu nhân cùng nhau từ nha môn trở về, trên đường Từ Yên Nhi cố ý lao ra trước xe ngựa, Thế tử đã đưa nàng ta đến y quán, phu nhân một mình trở về."

"Đồ ngu! Sao hắn có thể ngu xuẩn đến thế, bị một Từ Yên Nhi đùa bỡn trong lòng bàn tay! Thật tức chết ta rồi! Ta sao lại sinh ra cái thứ hỗn xược này!"

"Vương phi xin bớt giận, Thế tử là người có lòng lương thiện mềm mỏng nhất, có lẽ chỉ là thấy Từ Yên Nhi đáng thương." Tư ma ma vội vàng khuyên.

"Hắn đâu? Kêu hắn tới đây cho ta!" Vương phi đã muốn động gia pháp rồi!

"Thế tử không có ở phủ." Giọng nói Tư ma ma gần như không thể nghe thấy.

Vương phi chau mày lại, "Không có ở phủ hắn ở đâu?"

"Ở khách đ**m."

Vương phi tức giận bật cười, "Chẳng lẽ Từ Yên Nhi kia cũng ở khách đ**m, hai người đang ở ngoài gian díu sao!"

"Dạ."

"Hắn không thể cho ta một ngày được sống thoải mái! Lập tức bắt hắn về cho ta! Không có sự cho phép của ta, không được rời Vương phủ nửa bước!"

--- Trang 46 ---

"Dạ." Tư ma ma lập tức đáp.

"Tư ma ma, chuyện thế này tại sao lại giấu ta! Sau này hễ Thế tử và Từ Yên Nhi tiếp xúc, lập tức báo cho ta!" Vương phi nổi giận.

"Dạ." Tư ma ma cũng là sợ Vương phi tức giận thôi mà.

Tiêu Yến An và Từ Yên Nhi tuy cùng ở khách đ**m, nhưng lại thuê hai phòng khác nhau.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 642


Thẩm Thừa Cảnh lại tiến thêm một bước về phía Kỷ Thanh Viện.

“Đi đi! Ngươi cái đồ xấu xí này, đừng tới đây!” Kỷ Thanh Viện sợ hãi chạy về phía Hoàng thượng.

Vốn dĩ, nàng ta muốn trực tiếp nhào vào lòng Hoàng thượng, cuối cùng không có cái gan đó, chỉ dám kéo cánh tay Hoàng thượng quỳ rạp xuống đất.

“Hoàng thượng, thiếp thân sợ hãi~ Hắn rốt cuộc là ai vậy ạ?” Giọng Kỷ Thanh Viện mềm mại như tơ lụa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không chút huyết sắc.

Hoàng thượng cúi đầu nhìn nàng ta một cái, trong mắt không có một tia thương xót.

“Không nhận ra sao? Hắn chính là phu quân từng của ngươi.”

“Thẩm Thừa Cảnh?” Kỷ Thanh Viện giả vờ kinh ngạc, “Hắn không phải bị chém đầu rồi sao?”

“Hoàng thượng!” Thẩm Thừa Cảnh đột nhiên quỳ xuống, “Hoàng thượng, người tuyệt đối đừng để bị người nữ nhân độc ác này lừa gạt! Ban đầu, chính là nàng ta lén lút tráo dâu, lại còn hạ thuốc nô tài, khiến nô tài cùng nàng ta đồng phòng, gạo sống nấu thành cơm chín, nô tài thân phận hèn mọn, một bên là Quận thủ phủ, một bên là Hoài Dương Vương phủ, nô tài nào cũng không dám đắc tội ạ!” Thẩm Thừa Cảnh nói xong, còn nâng tay lau đi giọt nước mắt vốn không tồn tại.

Kỷ Thanh Viện quay đầu nhìn Thẩm Thừa Cảnh một cái, lập tức dời ánh mắt đi.

Trước đây, nàng ta đã từng thành thật với Hoàng thượng rằng, nàng ta muốn thay đổi vận mệnh của mình nên mới gả cho Thẩm Thừa Cảnh, ai ngờ Thẩm Thừa Cảnh vậy mà còn sống, lại còn trước mặt Hoàng thượng phản cắn hắn ta một ngụm như thế!

Bây giờ ngay cả lời giải thích cũng không biết nói sao.

Chỉ có thể khóc lóc lắc đầu, “Hoàng thượng, thiếp thân hầu hạ Hoàng thượng lâu như vậy, chẳng lẽ Hoàng thượng đối với thiếp thân một chút tín nhiệm cũng không có sao? Thiếp thân căn bản không hề hạ thuốc hắn ta! Là hắn ta đã sớm thèm muốn thiếp thân, đêm đó vừa nhìn thấy là thiếp thân gả qua, liền lập tức cùng thiếp thân đồng phòng rồi! Hoàng thượng, người anh minh như vậy, chắc chắn sẽ không bị Thẩm Thừa Cảnh ba lời hai tiếng liền lừa gạt.”

“Trẫm sẽ không bị bất kỳ ai ba lời hai tiếng lừa gạt. Thẩm Thừa Cảnh vì để đổi lấy tín nhiệm của trẫm, dám trực tiếp úp thùng sắt đựng đầy than lên đầu, Kỷ Thanh Viện, ngươi dám không?”

Đồng tử Kỷ Thanh Viện co rút lại, quả thực không dám tin những gì nàng ta nghe thấy!

Thùng sắt đựng đầy than... úp lên đầu...

Nàng ta quả thực không dám tưởng tượng cảnh tượng đó.

Chẳng trách Thẩm Thừa Cảnh lại trở thành bộ dạng hiện tại này.

Thẩm Thừa Cảnh biết Kỷ Thanh Viện tham sống sợ chết, đừng nói là thùng sắt đựng đầy than, ngay cả cầm dao làm hắn ta rách chút da thịt, nàng ta cũng không dám!

Thật không biết, kiếp trước, hắn ta làm sao lại đối với nàng ta nhớ mãi không quên!

Phải, hắn ta cũng đã nhớ lại chuyện kiếp trước rồi!

Ngày đó, hắn ta vốn nên bị chém đầu lại được bí mật đưa đến trước mặt Hoàng thượng.

Hắn ta đương nhiên là liều mạng cầu xin Hoàng thượng tha mạng.

Lời biện bạch Kỷ Thanh Viện hạ thuốc hắn, vốn dĩ là kế của Trưởng Công chúa bày ra để đoạt lấy Kỷ Sơ Hòa, hắn ta trước mặt Hoàng thượng, kiên quyết nói như vậy, chỉ muốn tự chuộc tội cho mình.

Vốn dĩ, hắn ta cũng vô tội!

Nếu kiếp này, không phải Kỷ Thanh Viện xen ngang, hắn ta vẫn sẽ cưới Kỷ Sơ Hòa làm vợ, đợi hắn ta khôi phục ký ức kiếp trước, nhất định sẽ đối tốt với Kỷ Sơ Hòa! Kiếp này, tuyệt đối sẽ không còn bất kỳ dính líu nào với Kỷ Thanh Viện!

Kỷ Thanh Viện chẳng phải là đã khôi phục ký ức kiếp trước trước sao!

Chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã thay đổi quỹ đạo nhân sinh của hắn ta, hại hắn ta thành bộ dạng hiện tại này!

Hắn ta bây giờ đối với Kỷ Thanh Viện chỉ có lòng hận thù nồng đậm!

Hận không thể giết Kỷ Thanh Viện. Và xé nàng ta thành tám mảnh.

Hắn ta còn từ miệng Hoàng thượng biết được, Kỷ Thanh Viện không dám trước mặt Hoàng thượng nói ra chuyện trọng sinh một kiếp, mà là giả thần giả quỷ, nói nàng ta có năng lực dự đoán tương lai!

Để tự tô vẽ cho bản thân, thu hút sự chú ý của Hoàng thượng, nàng ta cái gì cũng dám nói!

Thẩm Thừa Cảnh là sau khi chiếc thùng sắt đựng đầy than bị úp ngược lên đầu, không chịu nổi hành hạ mà ngất đi, tỉnh lại mới nhớ ra đủ thứ chuyện kiếp trước.

Sau khi tỉnh lại, sự hối hận trong lòng và sự giày vò của thân thể suýt nữa khiến hắn ta không thể chịu đựng nổi, kết thúc cuộc đời tàn phế này!

Cuối cùng, không chết được, h*m m**n cầu sinh mãnh liệt khiến hắn ta hiểu ra, hắn ta vẫn muốn sống!

Hắn ta muốn sống!

Giành lại tất cả những gì vốn thuộc về mình!

Hắn ta có thể nhẫn tâm úp chiếc thùng sắt đựng đầy than lên đầu cũng là để đổi lấy sự tin tưởng của Hoàng thượng, để có thể sống sót!

Điều khiến Thẩm Thừa Cảnh càng không thể chấp nhận là, sau khi hắn ta tỉnh lại, Hoàng thượng đã hỏi hắn ta một câu.

Hỏi hắn ta có nguyện ý ở lại bên cạnh Hoàng thượng không.

Lúc đó, hắn ta thực sự thụ sủng nhược kinh.

Xem đi, trời xanh vẫn đối xử với hắn ta không tệ!

Hắn ta không chút do dự liền đáp ứng.

Tiếp theo, hắn ta liền bị lôi đi, bị tịnh thân!

Hắn ta bây giờ, đã trở thành một thái giám!

Thẩm Thừa Cảnh phẫn nộ nhìn Kỷ Thanh Viện, ánh mắt hắn ta, trông hệt như một con ác quỷ từ địa ngục bò lên!

Kỷ Thanh Viện nhìn một cái, thân thể liền run rẩy như sàng.

“Kỷ Thanh Viện, ngươi không dám chứng minh lời mình nói là thật.” Hoàng thượng lại mở miệng.

“Hoàng thượng tha mạng!” Kỷ Thanh Viện kéo vạt áo của Hoàng thượng, đáng thương cầu xin, “Thiếp thân một lòng ái mộ Hoàng thượng, không nỡ hủy đi dung mạo.”

“Hoàng thượng, Kỷ Thanh Viện chính là đang chối cãi.” Thẩm Thừa Cảnh chỉ vào Kỷ Thanh Viện, hung hăng bổ sung một câu.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 643


“Thẩm công công, chỗ Duyệt Tần đây, còn thiếu người hầu hạ, từ hôm nay ngươi cứ ở lại chỗ Duyệt Tần đây, hầu hạ Duyệt Tần cho tốt.” Hoàng thượng trầm giọng hạ lệnh.

“Hoàng thượng! Đừng!” Giọng Kỷ Thanh Viện vô cùng thê lương.

“Vâng, Hoàng thượng, nô tài nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ Duyệt Tần nương nương.” Thẩm Thừa Cảnh lập tức cúi mình đáp lời.

Hoàng thượng đứng dậy, sải bước rời đi.

“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Kỷ Thanh Viện lập tức đứng dậy, đuổi theo ra ngoài!

Nàng ta không muốn ở lại đây, không muốn cùng Thẩm Thừa Cảnh ở cùng một chỗ, mỗi lần nhìn Thẩm Thừa Cảnh một cái, đều là cơn ác mộng của nàng ta!

“Hoàng thượng, thiếp thân biết sai rồi, người hãy đày thiếp thân vào lãnh cung đi! Hoặc là bắt thiếp thân vào lao ngục! Chỉ là đừng để thiếp thân và Thẩm Thừa Cảnh ở cùng nhau!”

Thẩm Thừa Cảnh nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của Kỷ Thanh Viện, trong lòng cảm thấy một trận khoái chí.

Hắn ta vừa giơ tay, lập tức có hai thái giám tiến lên, kéo Kỷ Thanh Viện trở lại.

“Duyệt Tần, người vừa rồi la hét gì vậy? Thẩm Thừa Cảnh sớm đã bị chém đầu rồi, người còn ở trong cung la hét ầm ĩ tên hắn, người thật sự không sợ ta cắt lưỡi người, khiến người không thể nói được nữa sao.” Thẩm Thừa Cảnh nói xong, ngẩng đầu cười lớn một trận hướng về trời.

Kỷ Thanh Viện đôi chân không chút sức lực, khuỵu xuống đất, kinh hãi bịt tai.

Ước gì đây chỉ là một giấc mơ, chỉ cần tỉnh dậy mọi thứ trước mắt sẽ biến mất!

Nàng vẫn là Duyệt Tần được Hoàng thượng sủng ái.

Thẩm Thừa Cảnh đi đến trước mặt Kỷ Thanh Viện, ngồi xổm xuống, “Nô tài ra mắt Duyệt Tần nương nương, nương nương, nô tài đỡ người về phòng nhé.”

Kỷ Thanh Viện gạt mạnh tay Thẩm Thừa Cảnh đưa tới.

“Thẩm Thừa Cảnh, ngươi rốt cuộc muốn thế nào! Ta vốn dĩ phải gả vào Hoài Dương Vương phủ, làm phu nhân chính thất phong quang rạng rỡ, ta không chê ngươi, cố chấp gả cho ngươi, chịu hết mọi lời châm chọc của người đời! Không những thế, ta còn dốc hết lòng thành với ngươi, ngay cả mẫu thân ta vì giúp ngươi mà đã mất mạng! Ngươi vì sao lại hận ta đến vậy? Ngươi còn muốn giết ta nữa!” Kỷ Thanh Viện lớn tiếng chất vấn!

--- Chương 405 Mọi nỗi lo lắng, đều được giải quyết ---

Đột nhiên, Thẩm Thừa Cảnh giơ tay, đặt lên vai Kỷ Thanh Viện, hơi dùng sức, liền ôm chặt lấy Kỷ Thanh Viện.

Môi hắn, chậm rãi dán vào tai Kỷ Thanh Viện.

Kỷ Thanh Viện lập tức cảm thấy sởn gai ốc!

Giãy giụa liều mạng cũng không cách nào thoát ra được.

“Kỷ Thanh Viện, nếu kiếp trước không phải ta đã cứu ngươi ra khỏi ngục tử hình, sắp xếp ngươi ổn thỏa, cho ngươi lụa là gấm vóc, cho ngươi sơn hào hải vị, cho ngươi cơm áo không lo, kiếp này, ngươi liệu có vội vàng gả cho ta không?”

Kỷ Thanh Viện toàn thân run rẩy.

“Kiếp trước, ngươi gả vào Hoài Dương Vương phủ, rốt cuộc phong quang chỗ nào? Ngươi không được sủng, không con, không quyền, thậm chí, khi bị nhốt vào ngục tử hình, vẫn còn là thân thể xử nữ. Tiêu Yến An ngay cả chạm vào cũng không muốn chạm vào ngươi.”

“Ngươi... ngươi... ngươi làm sao mà biết những chuyện này?” Trong mắt Kỷ Thanh Viện tràn đầy sự chấn động.

“Ngươi cho rằng, chỉ có ngươi mới là người được trời chọn sao? Chuyện kiếp trước, ta cũng đều nhớ lại rồi, Kỷ Thanh Viện, bất kể là kiếp trước, hay kiếp này, đều là ngươi đã hủy hoại ta! Đặc biệt là kiếp này! Ngươi có biết, vì sao ngươi có thể sống đến bây giờ không? Là ta đã cầu tình với Hoàng thượng, để giữ lại mạng cho ngươi đấy. Ta muốn ngươi sống tốt để đền trả tội lỗi của ngươi!”

Thẩm Thừa Cảnh buông Kỷ Thanh Viện ra, chậm rãi đứng dậy, “Kiếp trước, ta có thể trở thành quyền thần dưới một người, trên vạn người, kiếp này, tuy bị ngươi hại thành ra thế này, ta cũng vẫn có thể trở lại đỉnh cao! Kỷ Thanh Viện, có ta ở đây, ngươi đối với Hoàng thượng mà nói, hoàn toàn vô dụng rồi! Càng đừng si tâm vọng tưởng Hoàng thượng còn sẽ sủng ái ngươi, Hoàng thượng chỉ cần nhớ lại, ngươi từng là nữ nhân của ta, chắc chắn ghê tởm còn không kịp!”

Câu nói này, giống như đã phán tử hình cho Kỷ Thanh Viện.

Nàng cuối cùng cũng ý thức được tình cảnh của mình.

Đây mới là sự thật, sống không được, chết không xong.



Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An đặc biệt dành ra một ngày, đi bái phỏng Vũ Dương Hầu.

Vũ Dương Hầu vừa nhìn thấy hai người, liền đặc biệt vui vẻ.

Cũng có một bụng lời muốn nói với Kỷ Sơ Hòa.

“Lão sư, khoảng thời gian gần đây chuyện của ta cũng hơi nhiều, đều chưa kịp đến bái phỏng người, gần đây sức khỏe của người vẫn tốt chứ ạ?” Kỷ Sơ Hòa quan tâm hỏi thăm.

Bởi vì nàng phát hiện, lão sư có vẻ hơi mệt mỏi khó che giấu.

“Dẫu sao tuổi tác đã cao, đột nhiên vất vả như vậy, vẫn có chút cực nhọc, nhưng mà, lão phu có thể chịu đựng được.” Vũ Dương Hầu cười đáp.

“Chuyện giữa ngươi và Trưởng Công chúa, ta vẫn luôn âm thầm dõi theo, ta biết ngay, ngươi sẽ không có chuyện gì.”

“Lão sư liệu sự như thần.”

--- Trang 302 ---

“Đây nào phải ta liệu sự như thần, là ngươi bố cục tỉ mỉ, e rằng đến bây giờ, Trưởng Công chúa ngay cả việc mình vì sao lại thua thảm hại đến vậy cũng không rõ.”

“Đó cũng là do thời cơ đúng lúc, nếu không, kết cục khó lường. Đúng rồi, lão sư, tình hình triều đình bây giờ thế nào? Tân chính tiến triển còn thuận lợi không?” Kỷ Sơ Hòa chuyển đề tài sang chuyện chính.

“Từ sau khi Trưởng Công chúa bị phế truất, việc thực thi càng dễ dàng hơn, đặc biệt là những chức quan hiểu rõ nông canh, đã được hạ xuống địa phương, thật sự vẫn phải là người trong nghề mới quản lý được, tin rằng, rất nhanh sẽ thấy được hiệu quả.”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 644


“Không chỉ là nông canh, phương diện thủy lợi cũng vô cùng quan trọng, công trình thủy lợi tốt, có thể đạt được việc chống hạn chống lụt, đảm bảo thu hoạch.” Kỷ Sơ Hòa bổ sung một câu.

“Chống hạn chống lụt, đảm bảo thu hoạch đối với Đại Hạ bây giờ mà nói, quả thực khó như lên trời, năm nào mà không phải trông trời mà sống, cầu khẩn ông trời có thể mưa thuận gió hòa. Tuy nhiên, ngươi nhắc đến chuyện này, khiến ta nhớ ra một việc!”

“Lão sư, là chuyện gì vậy ạ?”

“Hoàng thượng lần này, cũng đã khởi động lại Chiêm Tinh Các, thuở ban đầu, tiên hoàng chính là tin vào những thuật sĩ giang hồ đó, si mê luyện đan, thuật chiêm tinh, muốn cầu trường sinh bất lão, dẫn đến việc Chiêm Tinh Các đầy rẫy những kẻ thần côn dùng lời lẽ mê hoặc lòng người! Hoàng thượng vừa đăng cơ, liền đóng cửa Chiêm Tinh Các, giết những thuật sĩ đó, không biết vì sao, lại muốn mở lại Chiêm Tinh Các. Chuyện này, thật khiến người ta khó hiểu!”

Kỷ Sơ Hòa nhíu mày trầm tư.

Chẳng lẽ, việc mở lại Chiêm Tinh Các có liên quan đến Kỷ Thanh Viện?

Chắc chắn là như vậy.

Bởi vì ngoài việc này ra, không có lý do nào khác có thể khiến Hoàng thượng mở lại Chiêm Tinh Các.

Những lời nói có thể dự đoán tương lai của Kỷ Thanh Viện dù sao cũng cần có một nguồn gốc hợp lý, cho nên, Hoàng thượng muốn lợi dụng Chiêm Tinh Các làm chiêu bài để che giấu Kỷ Thanh Viện.

Kiếp trước, Kỷ Thanh Viện vẫn luôn ở Hoài Dương, có thể biết bao nhiêu chuyện đại sự mà Hoàng thượng quan tâm? Hoàng thượng lại vì bao che cho nàng, mà mở lại Chiêm Tinh Các sao?

Chờ đã!

Trong đầu Kỷ Sơ Hòa lóe lên một tia sáng.

Kỷ Thanh Viện thật sự biết trận thiên tai này!

Hoài Dương Vương phủ phụ trách chuẩn bị lương thực cứu tế dân chúng bị tai ương, Kỷ Thanh Viện dù có không quan tâm những chuyện này đến mấy, cũng phải biết chuyện này!

“Lão sư, sau khi mở lại Chiêm Tinh Các, có ai nhậm chức ở đó không?”

“Có, đều là do Hoàng thượng chỉ định, hơn nữa, còn có một số kết quả bói toán đã được lưu truyền ra ngoài.”

“Là kết quả bói toán gì?” Kỷ Sơ Hòa vội vàng hỏi.

“Kết quả bói toán nói rằng tinh tượng dị thường, năm nay Đại Hạ sau khi vào mùa hạ, rất có thể sẽ xảy ra lũ lụt. Chuyện này quả thực là vô căn cứ! Năm nay từ đầu xuân đến giờ, lượng mưa đã ít hơn năm ngoái rất nhiều, mọi người đều muốn đi cầu mưa rồi, làm sao có thể xảy ra lũ lụt được!” Vũ Dương Hầu không tin những lời nói thần thần bí bí này.

Quả nhiên!

Kỷ Sơ Hòa biết mình đoán không sai.

Kỷ Thanh Viện chắc chắn đã nói với Hoàng thượng về chuyện lũ lụt.

Hoàng thượng đã xem trọng.

Cho nên, mới có Chiêm Tinh Các.

Nếu đã như vậy, thì khi nàng dâng lên sách lược cho lão sư, đã có một lý do hợp lý, hơn nữa, tình huống mà nàng lo lắng sẽ tiết lộ thân phận của mình, cũng không còn tồn tại nữa.

“Lão sư, bất kể Hoàng thượng mở lại Chiêm Tinh Các này rốt cuộc có ý gì, ta cảm thấy, đây là một chuyện tốt.” Ngữ khí của Kỷ Sơ Hòa rất kiên định.

“Chuyện tốt?” Lông mày của Vũ Dương Hầu nhíu chặt thành một cục.

Ông còn lo Hoàng thượng cũng sẽ chìm đắm vào những thuật bói toán kia, chẳng phải như vậy là đi vào vết xe đổ của tiên hoàng sao!

Sao Tiểu Hòa lại nói là chuyện tốt?

“Lão sư, người nghĩ xem, lũ lụt có phải là một phần của công trình thủy lợi không? Nếu, Hoàng thượng tin những lời bói toán đó, hoàn toàn có thể phái người quy hoạch hướng đi của dòng sông một cách hợp lý, cần khai mương thì khai mương, cần dẫn dòng thì dẫn dòng, cần củng cố đê điều hiện có thì củng cố, đó chẳng phải cũng là một việc cực kỳ có lợi cho dân chúng sao? Đến khi lũ lụt thật sự ập đến, cũng không đến mức không có một chút cách ứng phó nào. Mặc dù thiên tai không thể ngăn cản, nhưng chúng ta cũng có thể giảm thiểu tổn thất và thiệt hại đến mức thấp nhất mà.”

Kỷ Sơ Hòa vừa nói như vậy, Vũ Dương Hầu cũng cảm thấy đây là một chuyện tốt rồi!

“Sao ta lại không nghĩ đến phương diện này chứ!”

“Lão sư, theo ý người, Hoàng thượng có thái độ như thế nào đối với những kết quả bói toán này?” Kỷ Sơ Hòa thăm dò hỏi.

“Theo ta thấy, Hoàng thượng tin tưởng.”

Kỷ Sơ Hòa cố ý hỏi như vậy, Hoàng thượng làm sao có thể nghi ngờ chứ. Mục đích của hắn khi lập ra Chiêm Tinh Các, cũng là để những người khác cũng tin rằng lũ lụt sẽ xảy ra mà!

“Nói như vậy, nhân cơ hội đại tu thủy lợi, cũng là chuyện làm phúc cho dân! Ta còn phản đối chứ! Ai! Ta thật hồ đồ rồi, chuyện này, ta đáng lẽ phải nói với ngươi sớm hơn, sớm hơn nữa để ngươi nhắc nhở ta.”

--- Chương 406 Sự nghiệp tình ái, thực khác biệt ---

“Lão sư có nỗi lo của lão sư, sợ rằng những thuật bói toán kia sẽ mê hoặc Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng đi vào vết xe đổ của tiên hoàng, đến lúc đó, chịu khổ chịu nạn, vẫn là dân chúng bách tính trong thiên hạ.” Kỷ Sơ Hòa khẽ đáp.

“Tiểu Hòa, ngươi nói quá đúng rồi, ta đúng là có suy nghĩ này!” Vũ Dương Hầu liên tục gật đầu.

Tiêu Yến An ở một bên lặng lẽ lắng nghe, suốt cả buổi đều không thể chen vào một câu.

Sau khi nói xong chuyện chính, yến tiệc mà Vũ Dương Hầu phu nhân đặc biệt chuẩn bị cũng đã sẵn sàng.

Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An ở lại dùng bữa mới rời đi.

Trở về phủ, Tiêu Yến An đột nhiên nói với Kỷ Sơ Hòa, “Phu nhân, hôm nay ở chỗ Vũ Dương Hầu ăn thật sự là quá nhiều rồi, bây giờ bụng vẫn còn no, thời gian còn sớm, chúng ta đi dạo trong phủ một chút, tiêu hóa thức ăn đi.”

“Được.” Kỷ Sơ Hòa gật đầu, nàng cũng cảm thấy hơi no.

Chủ yếu là lão sư và sư mẫu thật sự quá nhiệt tình, ăn ít cũng không được.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 645


“Phu nhân, hôm nay người nói những điều này với Vũ Dương Hầu, còn khuyên Vũ Dương Hầu thúc đẩy triều đình đại tu thủy lợi, có phải vì thật sự sẽ có lũ lụt xảy ra, hơn nữa chuyện lũ lụt này, thực chất là do Kỷ Thanh Viện nói ra, đúng không?” Tiêu Yến An nhịn không được hỏi ra suy nghĩ trong lòng.

“Không sai, Kỷ Thanh Viện tuyệt đối không dám lừa dối Hoàng thượng, cho nên những gì nàng nói chắc chắn là thật, là chuyện đã thật sự xảy ra trong kiếp trước.” Kỷ Sơ Hòa đã cho Tiêu Yến An một câu trả lời khẳng định.

“Có sự phòng bị như thế này, thiệt hại do lũ lụt gây ra chắc chắn có thể giảm bớt rất nhiều.” Tiêu Yến An nói xong, thở dài một hơi.

Trước thiên tai, con người thật sự quá yếu ớt và nhỏ bé.

“Chỉ cần tăng cường khả năng tiêu thoát nước, lũ lụt cũng không đáng sợ, ta từng đọc một cuốn sách, trên đó có ghi chép, có một con sông, cứ đến mùa mưa, mực nước sẽ dâng cao, ruộng đất tốt ở hạ du đều sẽ bị nhấn chìm, dân chúng hạ du kêu khổ không ngừng, sau này có người nghĩ ra một cách, đục một cái lỗ trên vách núi, chia dòng sông thành hai, mặc dù, dòng chảy phân nhánh chỉ là một phần nhỏ của con sông, nhưng cũng giảm bớt đáng kể mực nước sông vào mùa mưa, hạ lưu không còn bị ngập nữa.”

“Phu nhân thật sự uyên bác đa tài, ngay cả thủy lợi cũng hiểu.” Trong lòng Tiêu Yến An âm thầm khâm phục.

“Ta nào có hiểu, ta chỉ là đọc sách mà biết, thật sự muốn thực hành, ta hoàn toàn không biết gì, những lời ta nói hôm nay ở chỗ lão sư, chỉ là khẳng định việc này sẽ xảy ra, cụ thể phải ứng phó với trận thiên tai này thế nào, còn phải xem những người có năng lực, có đại tài, họ mới là người có tài năng thực sự giải quyết vấn đề cốt lõi.”

Tiêu Yến An gật đầu, “Phu nhân nói không sai.”

“Thế tử, ta vừa hay cũng có một chuyện muốn nói với người, ta đã viết một bức thư để đoàn thương nhân của mẫu phi vận chuyển một ít lương thực mới của năm nay đến, mẫu phi trong thư có nói với ta lương thực mới ăn vào đặc biệt thơm ngọt, ta cũng muốn nếm thử một chút.”

“Đương nhiên có thể rồi.” Tiêu Yến An gật đầu.

Ngay lập tức lại cảm thấy, chuyện này không đơn giản như vậy.

Nếu muốn ăn lương thực mới, cứ trực tiếp phái người phi ngựa nhanh chóng đưa đến là được, vì sao lại cần dùng đến đoàn thương nhân?

Nếu là đoàn thương nhân đến vận chuyển, vậy thì chắc chắn không phải mấy trăm cân thôi, đi một chuyến, thế nào cũng phải từ mấy nghìn cân trở lên. Hơn nữa, bây giờ xuất phát, chẳng phải vừa đúng lúc trước và sau lũ lụt sao?

“Phu nhân, người có phải muốn tồn trữ một ít lương thực trước khi lũ lụt xảy ra không?” Tiêu Yến An thăm dò hỏi.

“Thế tử lại đoán ra rồi, bất kể thiệt hại do trận thiên tai này gây ra cuối cùng có lớn hay không, lương thực chắc chắn sẽ thiếu, trong kho lương của Đại Hạ chúng ta không có lương thực dự trữ, cho nên, đến lúc đó, Hoàng thượng tự nhiên sẽ phải nghĩ cách để người ta trù bị lương thực cứu trợ, địa thế Hoài Dương hơi cao, lũ lụt không ảnh hưởng nhiều đến ruộng đồng ở đó, thêm vào việc Hoài Dương khai hoang, cả triều đều biết, mọi người đều sẽ nghĩ rằng Hoài Dương có lương thực.”

“Phu nhân, Hoài Dương năm ngoái mới khai khẩn Vân Trạch Sơn, mới trồng được mấy mùa thôi, dân chúng Hoài Dương cũng chỉ vừa đủ ăn mà thôi, làm gì có lương thực dự trữ!” Tiêu Yến An vội vàng nói.

Xem ra, điều hắn vừa đoán, vẫn chưa hoàn toàn chính xác.

Ý của phu nhân, là sợ cuối cùng có người sẽ để mắt đến Hoài Dương.

“Những lời Thế tử nói là sự thật, ta lo lắng, đến lúc đó không người tin tưởng.”

“Ta hiểu ý phu nhân rồi, nếu sớm muộn gì cũng phải lấy lương thực ra, chi bằng chúng ta tự mình đường đường chính chính mà lấy ra, còn hơn bị người khác ép buộc mà lấy, như vậy, chúng ta còn có thể đạt được danh tiếng tốt.”

“Thế tử sở ngôn cực thị.” Kỷ Sơ Hòa cảm thấy Tiêu Yến An bây giờ ngày càng thấu đáo rồi.

Ý nàng chính là vậy.

Kiếp trước, Hoài Dương Vương phủ là bỗng nhiên nhận được tin tức phải trù bị lương thực.

Thẩm Thừa Cảnh mang theo thánh chỉ đến, cần bao nhiêu lương thực, sớm đã định sẵn số lượng, Hoài Dương Vương phủ dù có không lấy ra được nhiều lương thực như vậy, cũng không dám kháng chỉ của Hoàng thượng.

Chỉ đành thu lại một phần lương thực từ tay dân chúng.

Khiến năm đó, dân chúng Hoài Dương cũng trải qua một năm vô cùng khó khăn.

Kiếp này, lấy bao nhiêu, phân phối những lương thực này thế nào, do họ định đoạt.

“Phu nhân, ta ủng hộ người! Người hãy yên tâm, ta sẽ mãi mãi đứng sau lưng người!” Tiêu Yến An hứa hẹn chắc chắn.

“Đa tạ Thế tử. Thời gian không còn sớm nữa, Thế tử cũng về nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ta đưa phu nhân về viện.”

Tiêu Yến An đưa Kỷ Sơ Hòa về viện rồi mới rời đi.

Lâm Tư Du ngồi trên ghế chống cằm, cơn buồn ngủ ập đến sắp không chịu nổi nữa rồi.

“Dì nương, hay là người đừng đợi Thế tử nữa, cứ đi nghỉ trước đi?” Bình Nhi thật sự không chịu nổi nữa, khẽ nhắc nhở.

“Đợi thêm chút nữa đi, Thế tử không phải đã về phủ rồi sao?”

--- Trang 303 ---

“Thế tử và phu nhân đang ở cùng nhau.” Bình Nhi lại nhắc nhở thêm một câu.

Lâm Tư Du lúc này mới sực tỉnh.

Nàng bây giờ đã có thai rồi, không thể hầu hạ Thế tử, vả lại, Thế tử lại ở chỗ phu nhân, e rằng Thế tử sẽ nghỉ lại ở viện của phu nhân.

“Vậy thì không đợi nữa, ta đi nghỉ trước đây.” Lâm Tư Du vừa đứng dậy, Tiêu Yến An liền từ bên ngoài đi vào.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 646


Tình yêu thương của Vương phi dành cho nàng, đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng.

Đây cũng là lần đầu tiên, nàng trải nghiệm cảm giác được mẹ yêu thương.

--- Chương 61: Nàng tới đâu, lửa cháy tới đó ---

"Đa tạ Mẫu phi, Mẫu phi chính là hậu thuẫn vững chắc nhất của ta." Kỷ Sơ Hòa khẽ nói lời cảm ơn, giấu mọi cảm xúc sâu thẳm trong lòng.

"Hòa nhi, ta đã cấm túc Thế tử, hắn ta cũng đang tuyệt thực để chống đối ta, nếu bây giờ ta đột nhiên nới lỏng, chẳng phải sẽ bị người ta cười chê sao, Từ Yên Nhi kia chỉ sợ sẽ đắc ý biết bao."

Kỷ Sơ Hòa liếc nhìn vào nội thất, Trương phủ y vẫn chưa ra, nàng lại hạ thấp giọng hơn một chút để nói chuyện với Vương phi.

"Chỗ Thái phi ta đoán nhiều nhất cũng chỉ hai ba ngày là giải quyết xong, nàng ta sẽ không giữ ta quá lâu. Bên Thế tử cho dù có nhịn đói ba ngày cũng không sao, Mẫu phi không cần quản hắn, đợi ta xử lý xong chuyện chỗ Thái phi rồi sẽ đi nói chuyện với hắn."

"Được, cứ làm theo lời ngươi nói." Vương phi gật đầu.

"Mẫu phi, chuyện của Thế tử và Từ Yên Nhi người cũng đừng quá tức giận, kẻo tức hỏng thân thể, nếu thật sự làm cho căng thẳng, trái lại sẽ làm tổn hại thể diện của Thế tử, sau này, nếu có người nhắc đến, cũng chỉ là một trò cười."

Lời này khiến Vương phi bừng tỉnh.

"Hòa nhi, ngươi nghĩ thật chu đáo, Thế tử có thể gặp được ngươi, là phúc khí tu luyện từ kiếp trước của hắn." Vương phi thầm nghĩ trong lòng, sau này nhất định phải yêu thương Hòa nhi gấp bội, xem như là bù đắp cho những hành vi hỗn xược của con trai mình.

Dưới sự cứu chữa của Trương phủ y, Thái phi Từ cuối cùng cũng tỉnh lại.

Cú ngất này, quả thực đã làm tổn thương nguyên khí quá nặng, khiến nàng ta nằm liệt trên giường không dậy nổi.

"Trương phủ y, tình trạng của bổn cung thế nào rồi? Bổn cung có phải mắc bệnh nặng gì rồi không!" Thái phi Từ sợ chết hơn ai hết.

Nàng ta mới được hưởng mấy năm sung sướng, tuyệt đối không thể chết sớm như vậy!

"Thái phi nương nương yên tâm, chỉ là do hỏa khí công tâm mà ra, ta đã châm cứu cho Thái phi nương nương, tỉnh lại thì không sao nữa rồi. Ta sẽ kê thêm một đơn thuốc, uống vài ngày để điều dưỡng lại cơ thể, ngoài ra, Thái phi nương nương cũng cần nhớ, cảm xúc nhất định phải bình ổn, không được quá thăng trầm."

"Bổn cung biết rồi." Thái phi Từ vô cùng hợp tác gật đầu.

Trương phủ y xách hòm thuốc lui ra.

Thái phi Từ nhắm đôi mắt nặng trĩu lại, toàn thân không còn chút sức lực nào, vô cùng mệt mỏi.

Vương phi đã hiểu rõ tình hình của Thái phi, dặn dò Trương phủ y vài câu rồi rời đi, Trương phủ y cũng đi bốc thuốc.

Vương ma ma và vài tâm phúc của Thái phi đều ở trong nội thất canh chừng Thái phi.

Kỷ Sơ Hòa vẫn ở Trường Ninh cung, nhưng, đã không còn ai bận tâm đến nàng nữa.

"Miên Trúc, theo ta đi dạo Trường Ninh cung một chút." Kỷ Sơ Hòa không thể ngồi yên, phải tự mình xem Trường Ninh cung rốt cuộc tình hình thế nào.

Nàng đầu tiên đi đến sân bắc nơi hạ nhân ở.

Có mấy người mặc y phục tiểu tư đang đứng ngoài hành lang, tuy mấy người đó không phát ra tiếng động gì, nhưng nhìn thần sắc và động tác thì rất kích động.

Kỷ Sơ Hòa đi tới, phát hiện mấy người này lại đang đánh xúc xắc!

Một người trong số đó phát hiện Kỷ Sơ Hòa, sợ đến nỗi viên xúc xắc trong tay rơi xuống đất.

Mấy người còn lại cũng ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy là Kỷ Sơ Hòa, liền vội vàng bò dậy quỳ xuống trước mặt nàng.

"Nô tài bái kiến Thế tử phu nhân."

"Mấy ngươi trực tiếp tìm Hoa thúc mà nhận phạt." Kỷ Sơ Hòa lạnh lùng nói.

"Thế tử phu nhân, chúng nô tài chỉ là thấy buồn chán nên chơi xúc xắc thôi, không phải đánh bạc, xin người tha cho chúng nô tài lần này đi, chúng nô tài sẽ không bao giờ dám nữa."

Kỷ Sơ Hòa ra hiệu cho Miên Trúc, Miên Trúc lập tức tiến lên, từ trong lòng một người giật ra một cái túi thơm.

Túi thơm phồng lên, chứa đầy tiền đồng.

"Không phải đánh bạc, vậy tiền đâu mà ngươi có nhiều như vậy?" Kỷ Sơ Hòa nhận lấy cái túi thơm, cân thử, khá nặng.

Mấy người mặt xám như tro tàn, không dám lên tiếng nữa.

"Miên Trúc, đem cái này giao luôn cho Hoa thúc."

"Vâng."

Hiệu suất của Hoa thúc quả thật thần tốc, ngay lập tức đã bắt giữ mấy người đó, tra hỏi cẩn thận.

Vương phủ quy định, bất cứ ai không được dính vào cờ bạc!

Hễ ai vi phạm quy tắc này, nhẹ thì đánh ba mươi trượng, nặng thì trực tiếp bán đi!

Trong phủ không ai dám dính vào cờ bạc.

Không ngờ, mấy tên tiểu tư lại dám giữa ban ngày ban mặt đánh xúc xắc trong Trường Ninh cung.

Tin tức này truyền ra, làm chấn động toàn bộ Vương phủ.

Kỷ Sơ Hòa vẫn tiếp tục đi dạo Trường Ninh cung, vừa đi vừa đến nhà bếp.

Bà đầu bếp béo gần bằng cánh cửa đang ôm một cái giò heo mà gặm, khi nhìn thấy Kỷ Sơ Hòa, cái giò heo trong tay bà ta rơi thẳng xuống đất.

Kỷ Sơ Hòa cười nhặt lên, đưa vào tay bà đầu bếp.

Bà đầu bếp sợ đến mặt tái mét, môi mấp máy muốn giải thích.

"Thái phi nương nương hôm nay đột nhiên ngất xỉu, cho nên ta đến nhà bếp xem, hôm nay đã chuẩn bị những món ăn gì cho Thái phi nương nương." Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng mở lời.

"Bẩm Thế tử phu nhân, hôm nay đã chuẩn bị những món này cho Thái phi nương nương." Bà đầu bếp trực tiếp đưa một thực đơn.

"Các ngươi hầu hạ Thái phi nương nương kiểu gì vậy?" Kỷ Sơ Hòa đột nhiên nổi giận.

Bà đầu bếp sợ đến nỗi trực tiếp quỳ sụp xuống đất.

Các tạp dịch, nha hoàn thô sử trong nhà bếp cũng đi tới, cùng nhau quỳ xuống.

"Vừa rồi cái giò heo kia hẳn là dùng để làm món giò heo pha lê cho Thái phi nương nương phải không? Sao lại bị ngươi gặm rồi?" Kỷ Sơ Hòa nhìn bà đầu bếp, lạnh giọng hỏi.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 647


“Thế tử? Người sao lại đến đây?” Lâm Tư Du vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

“Ta không đến đây, thì còn đi đâu được nữa?”

“Ta cứ tưởng người ở chỗ phu nhân.” Lâm Tư Du thốt miệng mà nói.

Tiêu Yến An không tiếp lời.

Lâm Tư Du nhập phủ chưa lâu, không biết chuyện giữa hắn và phu nhân, hắn cũng lười giải thích.

“Trời đã khuya rồi, ngươi ngủ trước đi, ta đi tắm rửa.”

Lâm Tư Du nhìn bóng lưng Tiêu Yến An, trong mắt tràn đầy sự mơ hồ.

Nàng nghĩ không thông, phu nhân và Thế tử trông thì vô cùng xứng đôi, hơn nữa tình cảm hai người cũng rất sâu đậm, tin tưởng lẫn nhau, nương tựa lẫn nhau. Tình cảm phu thê như vậy, phải khiến bao nhiêu người phải ghen tị.

Thế nhưng, lại cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó.

Thế tử trân quý phu nhân đến vậy, nhưng lại chưa bao giờ ngủ lại trong phòng phu nhân.

Chẳng lẽ, phu nhân có bệnh gì khó nói nên không thể hầu hạ Thế tử sao?

Ngoài ra, không có lý do nào khác để giải thích!

Lâm Tư Du càng nghĩ càng cảm thấy mình đoán đúng rồi.

Từ việc phu nhân sớm đã nhận con trai trưởng của dì nương Đông vào danh nghĩa của mình, cũng có thể nhìn ra vài manh mối.

Trong lòng nàng, có chút tiếc nuối cho phu nhân.

Nếu phu nhân có thể hầu hạ Thế tử, e rằng Thế tử đã không nạp thiếp, càng không có cơ hội gì cho nàng.

Mọi người đều nói Thế tử yêu dì nương Từ đã qua đời kia, nàng lại không cho là vậy, nàng có thể cảm nhận được, phần nặng nhất trong lòng Thế tử chính là phu nhân rồi!

--- Chương 407 Hoàng thượng nghi ngờ, Sơ Hòa trùng sinh ---

Sau khi Kỷ Sơ Hòa đến Vũ Dương Hầu phủ, động thái trên triều đình đã thay đổi.

Hoàng thượng trở về Ngự Thư Phòng, tâm trạng vô cùng thư thái.

“Hoàng thượng, người uống chút trà làm ẩm cổ họng.” Triều Tứ Hải vẻ mặt tươi cười bưng trà đến trước mặt Hoàng thượng.

“Thái độ của Vũ Dương Hầu ngày hôm nay thật sự khiến trẫm chấn động.”

Triều Tứ Hải thấy Hoàng thượng tâm tình khá tốt, cũng mạnh dạn tiếp lời: “Hoàng thượng, Vũ Dương Hầu vẫn luôn lấy bách tính thiên hạ làm gốc, suốt ngày đều treo câu vì lê dân bá tánh trên miệng. Nô tài cảm thấy, trước đây Vũ Dương Hầu dường như chỉ chú ý đến việc Hoàng thượng trọng khởi Chiêm Tinh Các. Hôm nay trên triều đình, sự chú ý của người lại chuyển sang việc đại tu thủy lợi. Mặc dù nói, hai việc này, mục đích cuối cùng đều như nhau, nhưng, để Vũ Dương Hầu thay đổi ý nghĩ là điều quá đỗi then chốt.”

Chuyện ngay cả Triều Tứ Hải còn nhìn rõ, Hoàng thượng sao lại không nhận ra?

Hoàng thượng không tiếp lời, mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày trầm tư.

Chuyện Kỷ Thanh Viện tiên đoán tương lai, quả thật khó lường.

Thế nhưng, lời Thẩm Thừa Cảnh thú nhận mang theo ký ức kiếp trước mà trọng sinh, đã đủ sức thuyết phục.

Hoàng thượng đã gần như nắm rõ mọi chuyện đã xảy ra ở kiếp trước qua lời của Thẩm Thừa Cảnh và Kỷ Thanh Viện.

Đương nhiên, người cũng không hoàn toàn tin những gì Thẩm Thừa Cảnh nói.

Con người ai cũng sẽ che giấu những sự thật có lợi cho mình.

Đó là bản tính.

Nhưng, những chuyện đại thể đã xảy ra, Thẩm Thừa Cảnh tuyệt đối không dám khi quân.

Kiếp trước, Kỷ Sơ Hòa gả cho Thẩm Thừa Cảnh. Thẩm Thừa Cảnh có thể chiếm được tín nhiệm của người, trở thành quyền thần dưới một người, trên vạn người, trong đó nhất định không thể thiếu sự giúp đỡ của Kỷ Sơ Hòa.

Có thể thấy tài năng của Kỷ Sơ Hòa không thua kém nam tử.

Người nhận được tin tức, Kỷ Sơ Hòa đã từng đến bái phỏng Vũ Dương Hầu.

Vậy thì, nhân vật then chốt khiến Vũ Dương Hầu thay đổi, nhất định là Kỷ Sơ Hòa.

Trong đầu Hoàng thượng hai ngày nay luôn hiện lên một ý nghĩ.

Ngay cả những người như Thẩm Thừa Cảnh và Kỷ Thanh Viện cũng có thể mang theo ký ức kiếp trước mà trọng sinh.

Vậy còn Kỷ Sơ Hòa thì sao?

Nàng có phải cũng mang theo ký ức kiếp trước mà trọng sinh một lần không?

Thế nhưng, cho đến nay, Kỷ Sơ Hòa không hề biểu hiện ra bất kỳ dấu hiệu nào của ký ức tiền thế.

Nếu nàng có ký ức tiền thế, nàng sẽ biết kết cục của Hoài Dương Vương phủ. Với sự thông minh của nàng, nhất định sẽ tìm cách vạch rõ giới hạn với Hoài Dương Vương phủ, chứ không phải như bây giờ, một lòng một dạ ở lại bên cạnh Tiêu Yến An.

Mặc dù Hoàng thượng đã phủ nhận ý nghĩ này của mình, nhưng, người vẫn chưa hoàn toàn xóa bỏ nghi ngờ.

“Hoàng thượng, Cảnh công công cầu kiến.” Ngoài cửa vang lên tiếng truyền báo.

“Cho hắn vào.”

Thẩm Thừa Cảnh mang theo một chiếc mặt nạ, cung kính bước vào: “Hoàng thượng, đây là sách lược trị hồng nô tài đã thức trắng ba đêm viết ra, xin Hoàng thượng ngự lãm.”

Triều Tứ Hải lập tức dâng lên trước mặt Hoàng thượng.

Hoàng thượng xem xong, tán đồng gật đầu: “Thẩm Thừa Cảnh, việc trị lý sông ngòi, khai kênh dẫn dòng, gia cố đê điều này, trẫm giao cho ngươi làm, nhất định phải giảm nhẹ tổn thất của đại nạn hồng thủy lần này đối với triều ta xuống mức thấp nhất!”

“Đa tạ Hoàng thượng trọng dụng! Nô tài nhất định sẽ không phụ trọng trách của Hoàng thượng!” Thẩm Thừa Cảnh lập tức quỳ xuống tạ ơn.

“Thân phận mới của ngươi bên ngoài là thuật sĩ của Chiêm Tinh Các, đã rõ chưa?”

“Nô tài đã rõ!” Thẩm Thừa Cảnh lập tức đáp lời.

Kiếp này, nhận nhiệm vụ này, hắn tràn đầy tự tin!

Thật ra, sách lược hắn dâng lên Hoàng thượng, căn bản không phải do hắn nghĩ ra.

Kiếp trước, hắn đã được Hoàng thượng trọng dụng, phụ trách xử lý đại nạn hồng thủy lần này.

Lúc đó, hắn hoảng sợ vô cùng! Hắn nào có tài năng trị thủy đâu!

Nhiệm vụ này, quả thực là một củ khoai nóng bỏng tay.

28. Kỷ Sơ Hòa nghe nói hắn nhận nhiệm vụ này, lập tức quyết định, cùng hắn vội vàng đến khu vực bị nạn nước lũ hung hiểm.

Cũng là nàng, đã nhắc nhở hắn, trọng dụng một số quan viên địa phương quen thuộc địa hình, hợp lực khống chế cục diện.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 648


"Bẩm Thế tử phu nhân, nô tỳ gặm không phải là của hôm nay, là giò heo hôm qua Thái phi nương nương không có khẩu vị ăn hết, nên đã ban thưởng cho chúng nô tỳ." Bà đầu bếp vội vàng giải thích.

"Vậy ư?" Ánh mắt Kỷ Sơ Hòa quét qua mấy người trước mặt.

Ánh mắt nàng quét đến ai, người đó lập tức cúi đầu, từng người một đều chột dạ không dám nhìn nàng.

Nàng nghĩ đến việc quản lý trong Trường Ninh cung nhất định rất hỗn loạn.

Mỗi tháng chi tiêu mấy trăm lượng bạc! Chắc chắn nuôi không ít "chuột", chỉ là không ngờ lại hỗn loạn đến mức này!

Nàng không lập tức phát tác, mà nhìn quanh nhà bếp.

Nhà bếp không nhỏ, hơn nữa còn chất đầy đồ đạc, vừa nhìn đã thấy sung túc đến chảy mỡ, ăn uống không phải lo lắng.

Chỉ riêng những thứ nàng nhìn thấy hôm nay, đã đủ nuôi một gia đình năm người bình thường trong một tháng rồi!

Phải biết rằng, chi tiêu của Vương phủ, đều do Vương phi kinh doanh mà có, không lấy của Hoài Dương Vương một phân tiền nào!

Vương phi luôn đề cao tiết kiệm, không được phung phí lãng phí.

Những người này, hoàn toàn không xem lời của Vương phi ra gì!

"Các ngươi đứng dậy đi, hôm nay ta đến đây, là muốn tự mình xuống bếp làm vài món thanh đạm cho Thái phi nương nương, các ngươi giúp ta chuẩn bị nguyên liệu."

"Vâng." Mấy người đồng thanh đáp.

Kỷ Sơ Hòa mấp máy môi, nói ra rất nhiều nguyên liệu.

Mấy người đó lập tức bận rộn tìm kiếm khắp nơi trong nhà bếp.

Đột nhiên, Kỷ Sơ Hòa trong một cái tủ chứa gạo và bột mì, nhìn thấy một ngăn bí mật.

Nàng lập tức đứng dậy đi tới, đẩy nhẹ cái ngăn bí mật đó, cánh cửa gỗ đơn giản liền mở ra, bên trong đột nhiên xuất hiện mấy bao gạo và bột mì trắng.

"Đây là chuyện gì? Vì sao những thứ này lại giấu ở đây?" Kỷ Sơ Hòa lạnh giọng hỏi.

"Bẩm Thế tử phu nhân, là do không thể đặt hết, nên mới để ở đây." Bà đầu bếp vội vàng giải thích.

"Không thể đặt hết? Một Trường Ninh cung tổng cộng có bao nhiêu người? Có thể ăn hết bao nhiêu gạo và bột mì? Vừa rồi ta còn thấy mấy bao, vì sao ở đây lại có nhiều như vậy nữa? Chẳng lẽ, không phải là ai đó trong các ngươi đã trộm những thứ này, giấu tạm ở đây, rồi sau đó tìm cách chuyển đi sao?" Giọng nói của Kỷ Sơ Hòa đột nhiên trở nên sắc bén.

Mấy người sợ đến nỗi run rẩy vai, lại lần nữa quỳ xuống.

"Nếu chủ động thừa nhận còn có khả năng được khoan dung, không chủ động thừa nhận, vậy thì phải chịu hình phạt nghiêm khắc!"

"Thế tử phu nhân tha mạng, những thứ này không liên quan gì đến chúng nô tài, tất cả đều do một mình đầu bếp Phùng giấu! Nàng ta không chỉ giấu những thứ này, nàng ta còn giấu những thứ khác nữa!" Một người lập tức chỉ vào bà đầu bếp bắt đầu tố giác.

--- Chương 62: Thừa lúc nàng bệnh, muốn lấy mạng nàng ---

Đầu bếp Phùng hung hăng trừng mắt nhìn người kia, "Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ngươi dám vu oan cho ta!"

Miên Trúc tiến lên đá một cước vào đầu bếp Phùng.

Đầu bếp Phùng bị đá ngã xuống đất, giống như con rùa lật ngửa bụng, mãi không bò dậy được.

“Các ngươi biết gì, cứ việc nói ra, nếu không liên quan tới các ngươi, ta tự sẽ làm chủ cho các ngươi.” Kỷ Sơ Hòa trầm giọng nói với mấy người.



“Thái phi nương nương, Thái phi nương nương…” Vương ma ma khẽ gọi.

Từ Thái phi cuối cùng cũng mở mắt, khi nhìn thấy một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn trước mắt, nàng ta lập tức giật mình.

“A! Ngươi đứng gần như vậy làm gì! Muốn hù chết bổn cung à!”

“Thái phi nương nương, không ổn rồi.” Vương ma ma mặt mày khổ sở.

“Xảy ra chuyện gì? Chuyện gì không ổn? Trương phủ y nói bệnh tình của ta nghiêm trọng hơn sao?” Từ Thái phi lo lắng vô cùng.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa lịch sự.

Mấy người đồng loạt nhìn về phía cửa, chỉ thấy Kỷ Sơ Hòa với nụ cười nhạt nhòa bước vào.

Thần sắc của Vương ma ma lập tức trở nên phức tạp, nàng ta bất giác lùi lại một bước.

“Thái phi nương nương, thân thể người không sao cả, rất tốt!” Kỷ Sơ Hòa đi thẳng đến bên giường ngồi xuống.

Miên Trúc lập tức đặt hộp thức ăn lên bàn, từ trong đó bưng ra một bát mì thanh thang.

“Thái phi nương nương, đây là mì thanh thang do ta đích thân xuống bếp làm cho người, mấy ngày nay người phải uống thuốc, cần kiêng khem, tốt nhất là không nên động đến dầu mỡ.” Kỷ Sơ Hòa cười tươi, trông vừa chu đáo vừa ngoan ngoãn.

Từ Thái phi có chút ngẩn người.

Kỷ Sơ Hòa lại đích thân xuống bếp nấu một bát mì cho nàng ta ư?

Hiếu thuận đến vậy sao?

Nàng ta đến Hoài Dương bao nhiêu năm, Vương phi còn chưa từng đích thân xuống bếp làm gì cho nàng ta.

Sẽ không phải là muốn hạ độc giết nàng ta chứ?

--- Trang 48 ---

Từ Thái phi nhìn về phía Vương ma ma, Vương ma ma mặt mày khổ sở, có vẻ muốn nói lại thôi.

Nàng ta vừa rồi hình như nghe Vương ma ma nói gì đó không ổn.

Đã xảy ra chuyện gì sao?

“Kỷ Sơ Hòa, đặt mì xuống, ngươi ra ngoài trước đi, bổn cung còn muốn nghỉ ngơi thêm một lát.” Từ Thái phi trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Nàng ta vẫn nên nhanh chóng hỏi Vương ma ma xem đã xảy ra chuyện gì thì lòng mới yên ổn.

“Được, Thái phi nương nương, mì phải ăn lúc còn nóng, nguội rồi sẽ không ngon nữa.” Kỷ Sơ Hòa nói xong, đứng dậy rời đi.

Vương ma ma vội vàng đi theo sau Kỷ Sơ Hòa, đợi đến khi Kỷ Sơ Hòa đi xa rồi mới vội vàng quay trở lại.

Từ Thái phi đã bưng bát mì lên, nếm một ngụm.

Không ngờ, mùi vị khá ngon.

Cho dù có mượn Kỷ Sơ Hòa một trăm lá gan, nàng ta cũng không dám hạ độc nàng.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 649


Sách lược hắn hiện giờ dâng lên Hoàng thượng, chính là do những quan viên đó hợp lực nghĩ ra.

Hơn nữa, hắn còn dựa vào tình hình tai họa xảy ra ở kiếp trước, đã điều chỉnh hợp lý hơn. Hắn tin rằng, trong triều tuyệt đối không có người thứ hai, có thể đưa ra sách lược tốt hơn hắn!

Sách lược này được Hoàng thượng đưa ra trên triều đình.

Một số quan viên hiểu biết về thủy lợi đều không ngớt lời khen ngợi.

“Sách lược này, là do một vị thuật sĩ trong Chiêm Tinh Các nghĩ ra. Trẫm hôm nay muốn mượn sách lược này để nói với các khanh rằng, trẫm trọng khởi Chiêm Tinh Các chỉ là vì quốc vì dân. Thuật sĩ Chiêm Tinh Các, cũng không phải những kẻ chỉ biết dùng yêu ngôn hoặc chúng, mà cũng như chư vị ái khanh, đều có hùng tài đại lược.”

Những lời này, không ai phản bác.

Những tiếng kêu gào yêu cầu Hoàng thượng đóng cửa Chiêm Tinh Các cũng biến mất.

Vũ Dương Hầu xem xong sách lược này, không đưa ra bất kỳ ý kiến nào.

Thế nhưng, sau khi bãi triều, người đã tự tay sao chép một bản, sai người bí mật đưa đến Thế tử phủ.

Kỷ Sơ Hòa từ trong hộp cơm lấy ra thứ này, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Sau khi xem nội dung của thứ này, sắc mặt nàng thay đổi dữ dội.

Tiêu Yến An nhìn thấy sự thay đổi của Kỷ Sơ Hòa, lòng cũng căng thẳng theo.

Chàng chưa bao giờ thấy biểu cảm nghiêm trọng như vậy trên mặt phu nhân.

“Phu nhân, Vũ Dương Hầu đã gửi thứ gì đến vậy?”

Kỷ Sơ Hòa không trả lời, mà đưa thứ này cho Tiêu Yến An, bảo chàng tự xem.

Lòng nàng như dấy lên những đợt sóng thần cuộn trào, không ngừng đi đi lại lại trong phòng.

Thứ này chỉ có nàng mới biết, xuất hiện vào lúc này, thật là không thể tin nổi!

Bởi vì, đây là sách lược chỉ được nghĩ ra sau khi thiên tai hồng thủy xảy ra ở kiếp trước!

Hơn nữa, sách lược này còn được cải thiện.

Từ chỗ nào nên chặn, chỗ nào nên dẫn, lũ lụt sẽ nghiêm trọng nhất ở đâu, đều có thể dự đoán trước!

Hơn nữa, sách lược này, nàng quen thuộc!

Cực kỳ quen thuộc!

Đó là do những quan viên địa phương đã nghĩ ra dựa trên tình hình lúc bấy giờ!

Thứ này, tuyệt đối không thể xuất phát từ tay Kỷ Thanh Viện.

Thế nhưng, rốt cuộc là do ai, nàng cũng không thể đoán định.

Thế giới này lại xuất hiện người trọng sinh sao?

Người này sẽ là ai đây?

Quan trọng là, người này còn ở bên cạnh Hoàng thượng, được Hoàng thượng trọng dụng.

Nàng trước đây đoán rằng Chiêm Tinh Các được trọng khởi vì Kỷ Thanh Viện, có thể là sai lầm. Chiêm Tinh Các là vì người này mà được khởi động lại.

Người này đã biết chuyện lũ lụt, vậy những chuyện sau đó, lại biết được bao nhiêu?

Nếu có một người như vậy tồn tại, đối với các nàng mà nói, tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Tiêu Yến An xem xong thứ này, không thấy có vấn đề gì.

Thế nhưng, nếu không có vấn đề gì, thì phu nhân sao lại có biểu cảm như vậy?

“Phu nhân, những thứ trên đây có vấn đề gì sao?”

“Thoạt nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng, trên đó lại bỏ qua một việc rất quan trọng.” Kỷ Sơ Hòa chậm rãi nói.

“Chuyện gì?” Tiêu Yến An lập tức hỏi.

“Nếu đại nạn hồng thủy thực sự ập đến, chỉ dựa vào sách lược này, cho dù đã chuẩn bị vẹn toàn theo nội dung trên đó, cũng chỉ làm giảm bớt thiệt hại, con người không thể trị được lũ lụt. Vậy bách tính phải an bài thế nào?”

“Phải đó! Bách tính an bài ra sao? Hèn gì, Vũ Dương Hầu lại vội vàng đưa thứ này cho phu nhân xem!” Tiêu Yến An không nghi ngờ gì, cho rằng Kỷ Sơ Hòa vừa rồi có thần sắc khác lạ là vì nghĩ đến chuyện nghiêm trọng này.

--- Chương 408: Lại được chỉ điểm, tinh thần thăng hoa ---

“Phu nhân, đây quả thực là một vấn đề nan giải! Nàng nghĩ xem, những bách tính đó liệu có dễ dàng tin rằng sắp có hồng thủy ập đến không? Nhưng, cách duy nhất để đảm bảo an toàn cho thân thể họ tối đa là di dời họ đến nơi an toàn trước. Cho dù hồng thủy thật sự đến, việc thuyết phục họ rời bỏ nhà cửa đã là một việc khó khăn, huống chi, lũ lụt còn chưa đến, làm sao họ có thể dễ dàng bỏ lại nhà cửa được!”

“Phải, Thế tử nói không sai.” Kỷ Sơ Hòa rất tán đồng lời của Tiêu Yến An.

Bởi vì, những điều này đều là sự thật.

Kiếp trước, khi hồng thủy ập đến, nước đã sâu đến thắt lưng, vẫn có người ôm cây lớn trong sân, sống chết không chịu rời đi.

--- Trang 304 ---

“Thế này thì làm sao bây giờ!” Tiêu Yến An bắt đầu lo lắng.

“Thế tử, ta có một ý này.”

“Phu nhân, nàng có ý gì, mau nói ta nghe xem!”

“Dân gian chẳng phải có thói quen thỉnh tiên sinh sao? Những tiên sinh đó hoặc là xem bát tự nhân duyên, tài vận họa phúc cho người ta, hoặc là xem trạch tử, xem mộ huyệt, định phong thủy bảo địa. Lời của họ, bách tính thà tin là có, chứ không tin là không có.” Kỷ Sơ Hòa chỉ nói đến đó.

29. Tiêu Yến An chợt bừng tỉnh như được đề hồ quán đính.

“Phu nhân, ta hiểu rồi! Nếu, để một vị tiên sinh rất nổi tiếng nói trước rằng sắp có hồng thủy đến, bách tính nhất định sẽ tin!”

“Tuy nhiên, chuyện Kỷ Thanh Viện trọng sinh ngay cả Hoàng thượng còn dùng việc trọng khởi Chiêm Tinh Các để che giấu, chắc chắn không muốn tuyên truyền ra ngoài. Cho nên chuyện di dời an trí bách tính mà Thế tử nói, tuyệt đối không thể xảy ra. Một khi di dời quy mô lớn như vậy, sau này nhất định sẽ khiến người khác nghi ngờ.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back