Dịch Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương

Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 540


Liêu Vân Phi không biết phải đáp lời thế nào, chỉ đành ngoan ngoãn quỳ đó.

Trưởng Công chúa chậm rãi bước đến gần Liêu Vân Phi, cài bông hoa lên mái tóc nàng, tay trượt đến một bên má Liêu Vân Phi, cuối cùng, nhẹ nhàng nâng cằm Liêu Vân Phi lên.

“Gương mặt này, cũng không tệ, đáng tiếc là không lọt được vào mắt Thế tử.”

“Trưởng Công chúa bớt giận, Thế tử luôn có thành kiến với ta, thêm vào đó Kỷ Sơ Hòa ở bên cạnh ảnh hưởng đến chàng, cho nên, chàng mới tránh xa ta. Ta biết, ta đã khiến Trưởng Công chúa thất vọng rồi, xin Trưởng Công chúa hãy cho ta thêm một cơ hội nữa, ta nhất định sẽ nắm giữ được trái tim Thế tử, thay thế Kỷ Sơ Hòa!”

“Chát!” Trưởng Công chúa tự tay tát Liêu Vân Phi một cái.

Liêu Vân Phi bị đánh đến hoa mắt chóng mặt, trong lòng càng thêm sợ hãi.

Nàng sợ mình cũng như bông hoa kia, bị Trưởng Công chúa dễ dàng vứt bỏ.

“Trưởng Công chúa tha mạng, Trưởng Công chúa tha mạng.” Liêu Vân Phi liên tục cầu xin.

Trưởng Công chúa xoay người đi sang một bên, nha hoàn lập tức bưng đến một chậu nước ấm.

Rửa tay xong, Trưởng Công chúa ngồi xuống trường kỷ bên cạnh.

“Đứng dậy đi, ngươi phải nhớ kỹ, bên cạnh bản cung từ trước đến nay không nuôi người vô dụng, có thể đứng trước mặt bản cung, chứng tỏ ngươi vẫn còn chút tác dụng với bản cung.”

“Tạ ơn Trưởng Công chúa!” Liêu Vân Phi lập tức cảm tạ.

“Người đâu, đưa Liêu Vân Phi xuống sắp xếp chỗ ở, cho nàng ta luyện cầm cho tốt.”

“Vâng.”

Liêu Vân Phi được người ta dẫn xuống, tùy tiện sắp xếp ở một căn phòng trống.

Trong phòng lạnh như hầm băng, ngay cả một chậu than lửa cũng không có.

Lân Nhi nhìn xung quanh đơn sơ, trong lòng kêu khổ không thôi.

“Trắc phu nhân, chúng ta dù sao cũng là nội quyến của Thế tử phủ, sao người của Trưởng Công chúa phủ lại sắp xếp chúng ta ở nơi như vậy. Hơn nữa Thẩm Thừa Cảnh kia còn là một ngoại nam, nhìn là biết chẳng phải đồ tốt lành gì. Nếu hắn nổi ý đồ xấu với Trắc phu nhân, thì biết phải làm sao đây?”

“Đừng nói lung tung!” Liêu Vân Phi lập tức quát khẽ một tiếng.

“Vâng.” Lân Nhi lập tức im bặt.

Không bao lâu, có người mang đến một cây cầm.

Liêu Vân Phi ngồi xuống, thử tấu một chút.

Trời lạnh như vậy, lại không có lửa sưởi, thân thể nàng cứng đờ, ngón tay cũng không linh hoạt, nốt nhạc tấu ra, Lân Nhi nghe mà cũng phải cau mày.

Liêu Vân Phi lại hà hơi vào tay, rồi thử lại một lần nữa.

Lần này cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện ở cửa.

Nam nhân gầy gò dị thường, xương gò má nhô cao, hốc mắt trũng sâu, gầy trơ xương, hơn nữa da dẻ cực kỳ đen sạm, trông có vẻ đáng sợ!

Liêu Vân Phi và Lân Nhi nhìn thấy người đến là một nam tử lạ mặt, trong mắt đều tràn đầy kinh ngạc.

Nam nhân này mặc y phục không giống với tiểu tư trong phủ Trưởng Công chúa, cũng không thể phán đoán thân phận của hắn.

Thẩm Thừa Cảnh không nói gì, mà trực tiếp bước vào trong nhà.

“Ngươi! Ngươi là ai?” Lân Nhi vội vàng chắn trước mặt Liêu Vân Phi.

Bất luận người này thân phận gì, cũng không thể vô lễ xuất hiện ở nơi Trắc phu nhân ở như vậy, chuyện này nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của Trắc phu nhân sẽ bị hủy hoại!

“Ngươi là Trắc phu nhân của Tiêu Thế tử?” Thẩm Thừa Cảnh trực tiếp mở miệng hỏi.

“Phải! Biết chủ tử nhà ta là Trắc phu nhân của Thế tử phủ, ngươi còn không mau cút ra ngoài?” Lân Nhi lập tức đuổi người.

“Ta bị tiếng cầm hấp dẫn mà đến, tiếng cầm của Trắc phu nhân quả là du dương.” Ánh mắt Thẩm Thừa Cảnh buông thả đánh giá Liêu Vân Phi.

“Ngươi rốt cuộc là ai, sao lại vô lễ như vậy!” Liêu Vân Phi không kìm được mà chất vấn.

“Trắc phu nhân đừng trách, ta là môn sinh của Trưởng Công chúa, ta tên Thẩm Thừa Cảnh.” Thẩm Thừa Cảnh tự giới thiệu.

“Thẩm Thừa Cảnh?” Liêu Vân Phi chỉ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.

“Ta ở trong viện cách một bức tường, bị tiếng cầm hấp dẫn mà đến, vô ý mạo phạm, cũng muốn kết giao cùng Trắc phu nhân.”

“Tiên sinh lại là môn sinh của Trưởng Công chúa, Vân Phi thất lễ rồi.” Giọng điệu của Liêu Vân Phi dịu lại một chút.

“Ta với phu nhân phủ các ngươi, cũng là cố nhân.” Thẩm Thừa Cảnh lại nói thêm một câu.

“Ngươi quen Thế tử phu nhân?” Liêu Vân Phi vẻ mặt kinh ngạc.

“Sao chỉ là quen biết.” Thẩm Thừa Cảnh đi đến trước cây cầm, ngón tay khẽ gảy dây đàn.

Liêu Vân Phi lập tức đứng dậy, lùi lại mấy bước.

--- Trang 269 ---

“Ngươi từng nghe qua lời đồn về chuyện Hoài Dương Vương phủ đổi hôn chưa?” Thẩm Thừa Cảnh lại hỏi.

“Ta… ta cũng có nghe qua chút ít.” Liêu Vân Phi trả lời rất cảnh giác.

“Vốn dĩ, người định ra hôn sự với Kỷ Sơ Hòa là ta. Kỷ Thanh Viện vì thầm mến ta nên đã tự ý đổi hôn, khiến Kỷ Sơ Hòa bị đưa đến Hoài Dương Vương phủ. Ta không muốn cưới Kỷ Thanh Viện, một lòng muốn đổi lại, nhưng Kỷ Sơ Hòa lại một lòng bám víu quyền quý, bằng lòng cứ thế ở lại Hoài Dương Vương phủ, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn thê tử của mình trở thành thê tử của người khác.”

Thẩm Thừa Cảnh tức giận đấm một quyền vào cây cầm.

Liêu Vân Phi lúc này cuối cùng cũng nhớ ra.

Tên Thẩm Thừa Cảnh này, nàng từng nghe qua! Chính là người mà muội muội của Kỷ Sơ Hòa đã gả, cũng là nam nhân mà Kỷ Sơ Hòa vốn định kết thân!

Ánh mắt Liêu Vân Phi trên dưới đánh giá Thẩm Thừa Cảnh một lượt.

Nàng có chút hoài nghi, muội muội của Kỷ Sơ Hòa kia thật sự vì nhìn trúng hắn mới đổi hôn sao?

Đầu óc không có vấn đề đấy chứ?
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 541


Tiêu Yến An bất kể là dung mạo hay thân phận, liệu Thẩm Thừa Cảnh này có thể sánh bằng sao?

Chuyện thật giả này, nàng không quan tâm, không liên quan đến nàng.

Nàng quan tâm là, Thẩm Thừa Cảnh sao lại xuất hiện ở đây! Nghe giọng điệu của hắn, vẫn chưa từ bỏ Kỷ Sơ Hòa.

Chẳng lẽ, đây chính là ý đồ thực sự khi Trưởng Công chúa tổ chức thọ yến?

Nếu, Thẩm Thừa Cảnh thật sự nhất định muốn Hoài Dương Vương phủ trả lại Kỷ Sơ Hòa, hơn nữa, còn xảy ra một số chuyện dây dưa không rõ ràng với Kỷ Sơ Hòa, thì Kỷ Sơ Hòa này liệu còn có thể tiếp tục làm Thế tử phu nhân được nữa sao?

【Chương 360: Hoàng hậu trợ lực, có được manh mối】

“Thẩm công tử, ta hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của chàng, nhưng, ván đã đóng thuyền, còn có thể làm gì nữa, chỉ có thể tự mình nghĩ thoáng ra một chút.” Liêu Vân Phi dịu giọng an ủi.

Lời nói này, cũng là một phép thử.

“Hừ! Ván đã đóng thuyền sao? Ta mới không thèm để ý gì đến ván đã đóng thuyền.” Thẩm Thừa Cảnh vẻ mặt cười lạnh.

“Thẩm công tử, ta tuy trước đây chưa từng gặp mặt chàng, nhưng hôm nay gặp gỡ, nhận thấy chàng cũng là người không sợ cường quyền, chàng ngàn vạn lần đừng làm chuyện gì ngốc nghếch, nếu không, chỉ tổ liên lụy đến mình.”

“Trắc phu nhân quả là một người dịu dàng chu đáo, nhưng, Thế tử lại có mắt không tròng, không thấy được cái tốt của ngươi. Để ngươi chịu đủ sự lạnh nhạt.” Thẩm Thừa Cảnh lại bước thêm một bước về phía Liêu Vân Phi, dáng vẻ thương hoa tiếc ngọc.

Liêu Vân Phi trong lòng một trận phản cảm, nhưng, vẫn giữ nụ cười, “Thẩm công tử chẳng lẽ đã có kế hoạch gì rồi sao?”

“Thê tử của ta, sao có thể dâng tay cho người khác? Đương nhiên là phải nghĩ cách đoạt lại.”

Câu nói này, đã khiến Liêu Vân Phi xác nhận.

Thẩm Thừa Cảnh tuyệt đối sẽ ra tay với Kỷ Sơ Hòa trong tiệc thọ yến của Trưởng Công chúa!

Đối với nàng mà nói, đây thật sự là một chuyện tốt cực lớn!

“Trắc phu nhân, nói theo một khía cạnh nào đó, hai chúng ta quả là đồng bệnh tương liên, nên tương thân tương ái với nhau.” Thẩm Thừa Cảnh lại bước thêm mấy bước về phía Liêu Vân Phi.

“Thẩm công tử, ta đột nhiên nhớ ra, cầm phổ Trưởng Công chúa đưa cho ta đã quên lấy mất rồi, bây giờ ta phải đi lấy cầm phổ.” Liêu Vân Phi nói xong, vòng qua Thẩm Thừa Cảnh nhanh chóng đi ra ngoài.

Thẩm Thừa Cảnh nhìn bóng lưng Liêu Vân Phi bỏ chạy tán loạn, trong mắt lóe lên một tia cười lạnh.

Tiêu Yến An đã ngủ với Kỷ Sơ Hòa.

Hắn cũng muốn ngủ với nữ nhân của Tiêu Yến An, như vậy mới công bằng!

Liêu Vân Phi đi đến một nơi không có người, dừng lại.

Lân Nhi có chút sợ hãi vỗ ngực.

“Trắc phu nhân, chúng ta dù sao cũng là nội quyến của Thế tử phủ, sao người của Trưởng Công chúa phủ lại sắp xếp chúng ta ở nơi như vậy. Hơn nữa Thẩm Thừa Cảnh kia còn là một ngoại nam, nhìn là biết chẳng phải đồ tốt lành gì. Nếu hắn nổi ý đồ xấu với Trắc phu nhân, thì biết phải làm sao đây?”

Liêu Vân Phi cũng cảm nhận được ác ý của Thẩm Thừa Cảnh, “Chúng ta ở phủ Trưởng Công chúa, nào có thể nói được lời nào, chỉ có phần nghe theo sắp xếp, Thẩm Thừa Cảnh kia, chúng ta có thể tránh thì tránh, ta nghĩ hắn cũng không dám làm chuyện ác gì trong phủ Trưởng Công chúa đâu.”

“Ừm.”

Kỷ Sơ Hòa sau khi nhận được thiệp mời, lập tức bí mật liên lạc với Hoàng hậu.

Trưởng Công chúa tổ chức thọ yến, rõ ràng là không muốn tự mình bỏ tiền, để Hoàng hậu đi lo liệu.

Hoàng hậu đối với yêu cầu của Trưởng Công chúa từ trước đến nay đều không từ chối, cho nên, thọ yến lần này cũng vô cùng coi trọng, trong phạm vi cho phép mà cực kỳ xa hoa.

Vào lúc hoàng hôn, một cỗ xe ngựa tiến vào hậu viện Thế tử phủ.

Từ trên xe ngựa bước xuống là một phu nhân vận y phục màu đỏ sẫm.

Miên Trúc tức thì nghênh đón, lễ phép hô một tiếng: “Vân Xảo cô cô.”

“Miên Trúc cô nương.” Vân Xảo khẽ gật đầu đáp lại.

“Vân Xảo cô cô, xin mời lối này, phu nhân nhà ta đã đợi từ lâu rồi.” Miên Trúc tránh né những người khác trên đường, dẫn Vân Xảo đến chủ viện.

Kỷ Sơ Hòa nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi ngẩng đầu.

Miên Trúc dẫn Vân Xảo bước vào.

“Đã gặp Thế tử phu nhân.” Vân Xảo hướng Kỷ Sơ Hòa hành lễ.

“Vân Xảo cô cô không cần đa lễ, mau ngồi xuống sưởi ấm thân thể. Miên Trúc, dâng một chén trà nóng cho cô cô.”

“Vâng.” Miên Trúc xoay người đi rót trà.

“Thế tử phu nhân, Hoàng hậu nương nương đều hiểu nỗi lo lắng của người. Từ ngày Trưởng Công chúa định mở thọ yến, Hoàng hậu nương nương đã động dụng mọi mối quan hệ, thăm dò tình hình phủ Trưởng Công chúa, quả nhiên đã phát hiện một số điều bất thường.”

“Bất thường gì?” Kỷ Sơ Hòa vội vàng hỏi.

“Trong phủ Trưởng Công chúa có thêm một người. Người này, Thế tử phu nhân quen biết, chính là em rể của Thế tử phu nhân, Thẩm Thừa Cảnh.”

“Là hắn!” Mắt Kỷ Sơ Hòa lóe lên vẻ kinh ngạc.

“Người này trước đây được La gia tiến cử, còn làm quan, sau đó, vì một số nguyên do mà bị cách chức, rồi thì biến mất. Lần này xuất hiện, lại là ở trong phủ Trưởng Công chúa!”

“May nhờ Hoàng hậu nương nương đã tra xét tình hình phủ Trưởng Công chúa, mới có được manh mối hữu ích như vậy. Vân Xảo cô cô, lát nữa người về cung, nhất định phải thay ta đa tạ Hoàng hậu nương nương.”

“Phu nhân, người khách khí rồi. Hoàng hậu nương nương nói, nếu phu nhân có bất kỳ điều gì cần người giúp đỡ, cứ việc mở lời, người nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ phu nhân. Ngày thọ yến, Hoàng hậu nương nương còn sẽ lấy lý do đảm bảo an toàn cho phủ Trưởng Công chúa mà phái người đến phủ Công chúa canh gác. Hoàng hậu nương nương có thể giúp phu nhân sắp xếp một số người của phu nhân trà trộn vào trong số những người canh gác này.”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 542


Kỷ Sơ Hòa tức thì thở phào một hơi, “Vậy thì tốt quá rồi.”

“Hoàng hậu nương nương vẫn sẽ tiếp tục theo dõi động tĩnh của phủ Trưởng Công chúa, nếu có điều gì khả nghi, sẽ lập tức cho ta đến báo với phu nhân.”

“Làm phiền Vân Xảo cô cô rồi.” Kỷ Sơ Hòa tháo một chiếc vòng ngọc trên tay ra.

“Phu nhân, đây không được đâu!”

“Vân Xảo cô cô, đây cũng là chút tâm ý của ta, xin người nhất định phải nhận lấy.” Kỷ Sơ Hòa trực tiếp kéo tay Vân Xảo, đeo chiếc vòng vào.

“Vậy thì đa tạ Thế tử phu nhân rồi. Vậy ta không quấy rầy phu nhân nữa, xin cáo lui trước.”

“Vân Xảo cô cô đi thong thả.”

Không lâu sau khi Vân Xảo rời đi, Tiêu Yến An vội vã đến.

Kỷ Sơ Hòa đã tháo trâm cài tóc chuẩn bị nghỉ ngơi.

“Phu nhân, ta vừa mới về phủ, nghe được tin Trưởng Công chúa sẽ tổ chức thọ yến. Sự việc lớn như vậy, sao nàng không phái người thông báo cho ta một tiếng?”

“Thế tử đã sớm đến y quán, chắc hẳn có việc phải bận rộn. Chuyện này cũng không khẩn cấp lắm, thọ yến phải đến ngày mười bảy tháng Giêng mới diễn ra, còn hơn mười ngày nữa. Đợi Thế tử trở về rồi báo cho người cũng chưa muộn.”

“Phu nhân đi tham dự thọ yến, Trưởng Công chúa chắc chắn sẽ thừa cơ gây khó dễ! Nàng ta bị Hoàng thượng cấm túc, đang ôm một bụng lửa đấy! Phu nhân, hay là chúng ta tìm cớ, đừng đi dự thọ yến!”

“Là phúc thì chẳng phải họa, là họa thì không tránh khỏi. Hơn nữa, nếu nàng ta đã chuẩn bị sẵn sàng, liệu có cho ngươi cơ hội trốn tránh không?”

“Ta sẽ cùng phu nhân đi! Dù sao, cấm cung ta còn dám xông vào, chỉ cần Trưởng Công chúa dám gây khó dễ cho nàng, ta sẽ lật tung phủ Trưởng Công chúa, đưa nàng rời đi!”

“Thế tử, người bình tĩnh một chút, ta còn có chuyện muốn nói với Thế tử.”

“Phu nhân, nàng nói đi.”

“Thế tử còn nhớ chuyện La gia tin lời Thẩm Thừa Cảnh, chặn đánh đội người của Hoài Dương Vương phủ ngầm phái đi đốt cháy quân lương của Hồ tặc không?”

“Ta nhớ, đó là một cái bẫy đã được sắp đặt, chính vì chuyện đó mà Hoàng thượng mới hạ quyết tâm ra tay với La gia.”

“La gia đã chịu thiệt thòi lớn như vậy, làm sao có thể bỏ qua cho Thẩm Thừa Cảnh.”

“Thẩm Thừa Cảnh không phải đã biến mất rồi sao? Chẳng lẽ, La gia không ra tay sát hại hắn?”

“Không, hắn ta lại xuất hiện ở phủ Trưởng Công chúa.”

“Hắn ta lại cấu kết với Trưởng Công chúa sao?” Tiêu Yến An vẻ mặt kinh ngạc.

Đầu óc hắn nhanh chóng vận chuyển, muốn xâu chuỗi những manh mối này lại.

“Kỷ Thanh Viện cũng biến mất, nhưng lại xuất hiện ở Đế Đô.”

“Nàng ta cũng ở phủ Trưởng Công chúa sao?”

“Không, nàng ta ở hậu cung, đã trở thành Duyệt Tần của Hoàng thượng.”

Đầu óc Tiêu Yến An trở nên hỗn loạn.

“Phu nhân, rốt cuộc là chuyện gì thế này? Kỷ Thanh Viện làm sao có thể trở thành phi tần của Hoàng thượng?”

--- Chương 361: Chủ động xuất kích, khuấy động cục diện ---

Những chuyện này không phải là việc quan trọng.

Lúc đó, cũng không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào cho Kỷ Sơ Hòa, nên nàng không nói cho Tiêu Yến An biết.

Tiêu Yến An không hề hay biết rằng Thẩm Thừa Cảnh và Kỷ Thanh Viện lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Chỉ nghĩ rằng, hai người này rơi vào tay La gia, chắc chắn không có kết cục tốt đẹp.

“Chuyện này, Thế tử hãy nghe ta chậm rãi kể lại. Thẩm Thừa Cảnh trước khi mất tích, đã ra tay độc ác với Kỷ Thanh Viện, lừa Kỷ Thanh Viện đến ngoại ô thành g**t ch*t. Lúc đó, ta cũng tưởng Kỷ Thanh Viện đã chết. Cho đến khi ta một lần nữa nhìn thấy nàng ta tại buổi yến tiệc ngày săn bắn, ta mới biết, nàng ta đã thoát chết một kiếp, còn được Trưởng Công chúa bồi dưỡng thành vũ nữ, theo những tú nữ mới được chọn, dâng lên Hoàng thượng, nhập hậu cung.”

“Thẩm Thừa Cảnh chắc hẳn vẫn luôn nằm trong tay người của La gia, gần đây mới xuất hiện ở phủ Trưởng Công chúa. Hơn nữa, sự xuất hiện của hắn ta, chắc chắn là do Trưởng Công chúa dùng để đối phó với ta! Giá trị lợi dụng mà hắn có thể phát huy, không gì hơn ngoài chuyện hoán giá. Ta trước đây đã nói, Trưởng Công chúa thủ đoạn độc ác, nếu một kế không thành, rất có thể sẽ dùng mưu kế độc địa hơn. Xem ra, ta đã nói trúng rồi. Thẩm Thừa Cảnh chính là dùng để phá hoại danh tiếng của ta.”

--- Trang 270 ---

Tiêu Yến An cảm thấy những nội dung mà hắn vừa nghe được, cứ như đang nghe một vở kịch vậy!

Hắn cũng đã hiểu rõ toàn bộ tình hình.

Công dụng của Thẩm Thừa Cảnh lại bẩn thỉu đến thế!

“Phu nhân, chúng ta đã đoán được ý đồ của Trưởng Công chúa rồi, nhất định phải chuẩn bị trước!”

“Ta đã cầu cứu Hoàng hậu nương nương, người ấy nguyện dốc hết sức tương trợ. Nhưng chúng ta cũng không thể ngồi yên chịu đòn.”

“Phu nhân, nàng định làm gì?”

“Đương nhiên là phải khuấy động cục diện trước. Ngày mai, Thế tử hãy theo ta cùng đi bái kiến Trưởng Công chúa.”

“Phu nhân, núi đao biển lửa, ta đều nguyện cùng nàng xông pha!”

“Mẫu thân của Tư Du bị thương có nghiêm trọng không?” Kỷ Sơ Hòa đột nhiên chuyển đề tài.

Tiêu Yến An ngẩn người một lát, sau khi kịp phản ứng, sắc mặt có chút ngượng nghịu.

Kỷ Sơ Hòa đoán được, hắn đến y quán, chắc là để xem tình hình mẫu thân của Tư Du rồi.

Tiêu Yến An muốn giải thích, nhưng đôi môi mấp máy, lại không thốt ra được âm thanh nào.

Bởi vì Lâm Tư Du có vài phần tương tự Từ Yên Nhi, nhìn thấy nàng, hắn sẽ không kìm được mà nhớ đến dáng vẻ Từ Yên Nhi mất đi sinh mạng trong vòng tay mình, và cũng không kìm được mà dành thêm vài phần quan tâm.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 543


“Ngoài ra, ngày mai bảo Xuân Sinh đi thăm dò xem Thế tử hiện đang ở đâu, nếu đã về Hoài Dương Thành, nhất định phải báo cho ta.”

“Vâng, tiểu thư, thời gian không còn sớm, người cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.”



Sáng sớm hôm sau, Miên Trúc liền theo lệnh Kỷ Sơ Hòa đi tìm Đông Linh.

Đông Linh nghe Kỷ Sơ Hòa bảo nàng làm nhất đẳng nha hoàn thì đầy kinh ngạc.

Chắc chắn là Kỷ Sơ Hòa cố ý thể hiện bộ dạng không chấp nhặt chuyện cũ, trọng dụng nàng.

Tất cả đều là để diễn cho người ngoài xem!

“Đông Linh, phu nhân còn nói, đợi thân thể ngươi khỏe rồi hãy đến thị hầu bên cạnh phu nhân, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt.”

“Hạ nhân như chúng ta nào có yếu ớt đến thế, ngày mai ta sẽ đến thị hầu bên cạnh phu nhân.” Đông Linh lạnh nhạt đáp.

Miên Trúc nén giận gật đầu, quay người rời đi.

Vừa dùng bữa trưa xong, Xuân Sinh cũng truyền tin tức đến.

Thế tử hôm nay sẽ về Hoài Dương Thành, ngày mai lại ra khỏi thành.

Tuy nhiên, không có tin tức Thế tử sẽ về phủ, e rằng sẽ ở tại Hoài Dương Phủ Nha, để tiện xử lý công vụ.

Kỷ Sơ Hòa lập tức bảo Miên Trúc trang điểm cho mình, chuẩn bị ra phủ đi gặp Thế tử.

Nửa canh giờ sau, Kỷ Sơ Hòa một thân thịnh trang rời khỏi Vương phủ, tin tức nhanh chóng truyền đến tai Từ Yên Nhi.

“Tiểu thư, Kỷ Sơ Hòa kia nhất định là biết Thế tử hôm nay sẽ về Hoài Dương Thành, cố ý đi quyến rũ Thế tử rồi!”

Từ Yên Nhi im lặng không nói, chiếc khăn tay trong tay suýt bị nàng ta xé nát.

“Tiểu thư, Kỷ Sơ Hòa kia quá nhiều tâm cơ, nàng ta còn sai người làm rất nhiều món ngon mang đi cho Thế tử!”

“Thế tử sẽ không gặp nàng ta đâu! Nàng ta đi cũng vô ích!” Từ Yên Nhi lạnh giọng phản bác.

Nha hoàn không dám nói thêm lời nào.

Trong lòng Từ Yên Nhi trải qua một trận giao chiến giữa trời và người, cuối cùng vẫn quyết định, tự mình chủ động đi tìm Thế tử! Nàng ta không thể để Kỷ Sơ Hòa có cơ hội!

“Ngươi đi cùng ta ra khỏi phủ, nhớ kỹ, đừng để bất cứ ai biết!”

“Vâng.”

Kỷ Sơ Hòa đến Hoài Dương Phủ Nha, Tiêu Yến An vừa mới tắm rửa xong, thay bộ thường phục.

Vừa nghe Kỷ Sơ Hòa muốn gặp mình, sắc mặt tức thì trầm xuống.

“Bảo nàng ta về đi! Ta không muốn gặp nàng ta.”

“Ngươi không muốn gặp ta, làm sao biết được tâm ý của Từ tiểu thư dành cho ngươi?” Giọng Kỷ Sơ Hòa đã truyền vào trước.

Tiêu Yến An quay người nhìn về phía cửa, chỉ thấy Kỷ Sơ Hòa một thân thịnh trang bước vào, đáy mắt tức thì xẹt qua một tia khinh thường.

Kỷ Sơ Hòa ăn mặc như vậy chẳng phải là để lấy lòng hắn sao?

Ý đồ rõ ràng như vậy, thật khiến người ta chán ghét!

Tiêu Yến An bước đến, xoay một vòng trước mặt Kỷ Sơ Hòa, trong mắt tràn đầy giễu cợt, “Kỷ Sơ Hòa, ngươi biết bây giờ ngươi trông giống cái gì không?”

“Giống cái gì?” Kỷ Sơ Hòa hỏi.

“Như một con công đang xòe đuôi khoe sắc, ra sức thể hiện bản thân chỉ để lấy lòng dị tính, ngươi không cần uổng phí tâm tư nữa, trong mắt ta, ngươi còn chẳng bằng một sợi tóc của Yên Nhi!”

“Thế tử hẳn là đã đọc qua Bách Thú Đồ rồi, trên đó ghi rõ ràng loài vật đều lấy giống đực làm đẹp, bởi vì giống đực phải dựa vào vẻ ngoài để chiếm được sự ưu ái của giống cái, còn giống cái xưa nay đều không cần dựa vào vẻ ngoài để lấy lòng giống đực. Công lại càng chỉ có giống đực mới xòe đuôi.”

“Ngươi…” Mặt Tiêu Yến An đỏ bừng, nhưng lại không có cách nào phản bác.

“Thế tử, khi ta rời phủ đã cố ý để tất cả mọi người đều biết, ta đoán lúc này, Từ tiểu thư đã trên đường tới phủ nha rồi.” Kỷ Sơ Hòa trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Ngươi nói thật sao? Yên Nhi nàng ấy thật sự sẽ đến?” Tâm trạng Tiêu Yến An có chút kích động, nhưng lại cố gắng kiềm chế không muốn Kỷ Sơ Hòa nhìn ra.

“Nhất định sẽ đến.” Kỷ Sơ Hòa trả lời rất chắc chắn.

“Người đâu, chuẩn bị y phục cho bổn Thế tử!” Tiêu Yến An lập tức gọi một tiếng, quay người ôm bộ khôi giáp trên giá bước vào nội thất.

Kỷ Sơ Hòa:…

Không lâu sau, Tiêu Yến An đã một thân khôi giáp bước ra.

Kỷ Sơ Hòa lại lần nữa cảm thán, quả nhiên người nhờ y phục, ngựa nhờ yên cương, Tiêu Yến An khoác lên bộ khôi giáp này trông tuấn tú hơn thường phục vài phần.

Vừa chạm mắt với Kỷ Sơ Hòa, trên mặt Tiêu Yến An xẹt qua một tia lúng túng.

--- Chương 20 ---

“Nội dung ghi trên Bách Thú Đồ, quả nhiên không lừa ta.” Kỷ Sơ Hòa lạnh nhạt mở lời.

Sắc mặt Tiêu Yến An tức thì càng khó coi hơn!

Kỷ Sơ Hòa vậy mà còn dám châm chọc hắn!

【Chương 25: Kéo co đến cực hạn, ai nhượng bộ trước】

“Ngươi có thể đi rồi, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa! Bằng không, đừng trách ta khiến ngươi khó xử.” Tiêu Yến An lạnh giọng đuổi người.

Kỷ Sơ Hòa như thể không nghe thấy lời hắn, đi đến bàn ngồi xuống, lật tách trà tự rót cho mình một chén nước.

“Cho nên, Thế tử vội vàng thay trang phục như vậy là chuẩn bị đi đón Từ tiểu thư sao?” Nàng xoay tách trà trong tay, mỉm cười hỏi.

“Kỷ Sơ Hòa, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Tiêu Yến An lạnh giọng hỏi ngược lại.

Hắn bị thái độ của Kỷ Sơ Hòa chọc cho vô cùng bực tức.

“Điều ta muốn nói là, vì sự có mặt của ta mà Từ tiểu thư mới vội vã chạy đến, nếu ta đi rồi, Thế tử chưa chắc đã có thể hòa hảo như xưa với Từ tiểu thư.”

“Yên Nhi sao có thể vì ngươi mà đến? Kỷ Sơ Hòa, ngươi xem ta là kẻ ngốc sao?”

“Thế tử đương nhiên không phải kẻ ngốc, chỉ là Thế tử không hiểu nữ nhân.”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 544


“Xương cốt của mẫu thân nàng ấy đã bị đập gãy rồi. Nơi họ ở có phần hẻo lánh, lại còn có tuyết đọng, chỉ có xe ngựa mới vào được, nên nàng ấy mới phải trở về cầu cứu. Hôm nay ta đến y quán, mẫu thân nàng ấy đã được cứu chữa, nghỉ ngơi vài tháng là có thể hồi phục.”

“Thế tử, hiện giờ người đối với Tư Du là thái độ thế nào? Ta nhìn ra Tư Du có tình cảm với Thế tử, một nữ nhân, khi ở lúc vô phương nhất, sẽ không tự chủ được mà cầu cứu người mình thích.” Kỷ Sơ Hòa nói thẳng.

Tiêu Yến An im lặng không nói.

Kỷ Sơ Hòa tiếp tục nói: “Ta cũng mong Thế tử bên cạnh có người tri kỷ, Thế tử không thể cứ mãi cô độc một mình như vậy.”

“Phu nhân, nàng cứ muốn mãi cô độc một mình như vậy sao?”

“Đúng vậy.” Kỷ Sơ Hòa đáp rất dứt khoát, “Thế tử, nam tử và nữ tử vốn dĩ sinh ra đã khác biệt. Nữ tử có thể độc thủ cả đời, nhưng đối với nam nhân, điều này chẳng khác nào một cực hình. Vì vậy, bên cạnh Thế tử dù không phải Tư Du, thì cũng sẽ là người khác.”

Tiêu Yến An không thể phản bác.

“Chuyện này, sau này hãy nói.”

“Ừm.” Kỷ Sơ Hòa gật đầu.

“Phu nhân, nàng nghỉ ngơi sớm đi, ta về trước đây.”

“Thế tử đi thong thả.”

Tiêu Yến An cất bước đi ra, khi đến sân viện, hắn không rời đi ngay mà đứng đó nhìn căn phòng của Kỷ Sơ Hòa.

Hắn thấy Kỷ Sơ Hòa trở về phòng ôm lấy Hựu Nhi.

Không lâu sau, nàng và đứa bé cùng ngủ thiếp đi.

Đèn trong phòng tắt, Tiêu Yến An chậm rãi quay người rời đi.

Kỷ Sơ Hòa nói không sai, nàng và hắn, không phải cùng một loại người.

Có lẽ, cả đời này, hắn và Kỷ Sơ Hòa cứ như vậy thôi.

Cứ như vậy… rất tốt.

Nàng vẫn là nàng.

Hắn cũng vẫn là hắn.

Không ai đánh mất chính mình.



Trưởng Công chúa cầm đóa hoa trong tay, đang định c*m v** bình, nghe nha hoàn đến báo, liền khẽ nhíu mày.

“Ngươi nói gì? Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An đến bái kiến bổn cung?”

“Vâng, họ đã ở ngoài phủ môn rồi ạ.”

“Thú vị thật!” Trưởng Công chúa đặt hoa xuống, “Cho họ vào.”

Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An được mời vào phủ.

Trưởng Công chúa đang đợi trong phòng ấm.

Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An vừa bước vào, lập tức tiến lên hành lễ.

“Bái kiến Trưởng Công chúa.”

“Miễn lễ đi. Hôm nay gió thổi hướng nào mà lại thổi hai vị đến đây vậy?”

“Hôm nay, ta đặc biệt đến để dâng tặng hương liệu cho Trưởng Công chúa. Lần trước, người của Trưởng Công chúa đến tiệm mua hương liệu, tiệm thực sự không còn một hạt hương liệu nào. Ta đặc biệt tự tay chế tác lại một ít cho Trưởng Công chúa, có chút khác biệt so với những thứ bán bên ngoài.” Kỷ Sơ Hòa lấy ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo.

Trưởng Công chúa giơ tay ra hiệu, người hầu lập tức đón lấy, đưa đến tay nàng.

Mở hộp ra, một mùi hương thanh tao dễ chịu xộc vào mũi, nàng chưa từng ngửi thấy mùi hương nào tuyệt diệu đến vậy. Xem ra, hương liệu của Kỷ Sơ Hòa được nhiều người săn đón quả không phải không có lý do.

“Trưởng Công chúa, mùi hương này là độc nhất vô nhị, tiệm sẽ không bán loại hương liệu này. Nếu Trưởng Công chúa thích, loại hương liệu này sẽ chỉ riêng tặng cho một mình Trưởng Công chúa.” Giọng Kỷ Sơ Hòa vô cùng chân thành, thực sự giống như đang đến để hòa hảo với Trưởng Công chúa.

Khóe môi Trưởng Công chúa mang theo một nụ cười nhạt.

Kỷ Sơ Hòa đã biết sợ rồi sao? Muốn đến nịnh bợ nàng ta ư?

Khi mở y quán, chặn đường tài vận của nàng ta, xương cốt còn cứng rắn lắm cơ mà!

Sao không tiếp tục cứng rắn như vậy nữa?

Nếu nàng ta cứ cứng rắn như thế, nàng ta còn có thể nhìn Kỷ Sơ Hòa bằng ánh mắt khác!

“Khó cho ngươi đã tốn công tốn sức vì bổn cung. Những hương liệu này, bổn cung nhận rồi, nếu không còn chuyện gì, thì lui xuống đi.”

“Trưởng Công chúa, mạo muội hỏi một câu, người thích mùi hương của loại hoa nào? Ta có thể dựa theo sở thích của người, đặc biệt pha chế mùi hương liệu, có thể làm cho nó giống hệt mùi hoa thật.” Kỷ Sơ Hòa vội vàng tìm một chủ đề.

Trưởng Công chúa khẽ nhíu mày.

Hôm nay lời của Kỷ Sơ Hòa hơi nhiều rồi đấy!

Nàng ta đang định mở miệng tiễn khách, Tiêu Yến An đột nhiên “Ai da” một tiếng.

“Xin lỗi, Trưởng Công chúa, bụng ta có chút khó chịu, thực sự không nhịn được nữa, có thể đi tiện một chút không?”

Trưởng Công chúa vẻ mặt ghét bỏ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Yến An không kìm được, liền phất tay.

“Thế tử, xin theo nô tỳ.”

“Đa tạ Trưởng Công chúa!” Tiêu Yến An lập tức xoay người.

Nha hoàn dẫn Tiêu Yến An đi vào một hành lang, đi đến tận cùng thì dừng lại.

“Thế tử, phía trước rẽ phải là mao phòng rồi.”

“Được.” Tiêu Yến An sải bước đi qua.

Vừa khuất khỏi tầm mắt của nha hoàn, hắn liền tung mình nhảy lên, vượt tường ra ngoài, một mạch đi thẳng đến nơi ở của Thẩm Thừa Cảnh mà người của Hoàng hậu đã cung cấp.

Khi gần đến nơi, đột nhiên nghe thấy một tiếng đàn.

Tiếng đàn của Liêu Vân Phi.

Nàng ta lại đang ở hướng đó.

Tiêu Yến An không nghĩ nhiều, tăng nhanh bước chân.

Nếu bị phát hiện, kế hoạch sẽ thất bại.

--- Chương 362: Phản đòn, trả lại muội muội ta ---

Tiêu Yến An tìm thấy nơi ở của Thẩm Thừa Cảnh, nhưng lại phát hiện, trong phòng không có ai.

Tìm kiếm khắp nơi một lượt, không thấy bóng dáng Thẩm Thừa Cảnh.

Nơi này thuộc phía Tây của một viện trong phủ Trưởng Công chúa, ngay cả người hầu của phủ Trưởng Công chúa cũng không ở đây. Tức là, Thẩm Thừa Cảnh không có nhiều không gian hoạt động trong phủ Trưởng Công chúa.

Không ở đây, vậy đi đâu?

Đột nhiên, tiếng đàn của Liêu Vân Phi ngừng lại.

Tiêu Yến An nghe thấy một giọng nam không quá xa lạ.

“Trắc phu nhân, đây quả là khúc cầm mỹ diệu nhất mà mỗ đã từng được nghe!”

Sắc mặt Liêu Vân Phi cứng đờ.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 545


“Nếu ngươi muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của ta, vậy thì uổng công rồi!”

“Vậy ta xin hỏi Thế tử, ngươi đi đón Từ tiểu thư là chuẩn bị hứa hẹn Từ tiểu thư vị trí chính thất sao?”

Tiêu Yến An nghẹn lời, đi đến trước mặt Kỷ Sơ Hòa, từng chữ một nói: “Yên Nhi đã có thể đến gặp ta chứng tỏ trong lòng nàng ấy có ta!”

“Đúng vậy, Từ tiểu thư càng sợ Thế tử sẽ thay lòng đổi dạ mà thích ta, nên mới vội vã chạy đến, nàng ấy kỳ thực là đang ghen.”

Kỷ Sơ Hòa nói như vậy, cơn giận của Tiêu Yến An tức thì tiêu tan, thậm chí còn có chút mừng thầm.

“Thế tử, mâu thuẫn giữa ngươi và Từ tiểu thư xưa nay không phải là không yêu đối phương, mà là để được ở bên nhau, ai có thể nhượng bộ.” Kỷ Sơ Hòa uống một ngụm trà, lặng lẽ quan sát phản ứng của Tiêu Yến An.

Tiêu Yến An kéo ghế ngồi xuống, thái độ thay đổi, “Thế nào mới là nhượng bộ?”

“Thế tử, bên người đã không còn cách nào nhượng bộ nữa, những lời hứa có thể dành cho Từ tiểu thư đều đã hứa rồi, chỉ còn xem bên Từ tiểu thư khi nào đồng ý ở bên Thế tử, bước này phải do nàng nhượng.”

“Yên Nhi hiền lành hiểu chuyện như vậy, nàng ấy không muốn chọc Thái phi giận nên mới từ chối ta. Thái phi cũng là vì Yên Nhi mà suy tính, không muốn nàng ấy làm thiếp nên mới không đồng ý cho Yên Nhi ở bên ta.” Tiêu Yến An không có nửa phần ý trách cứ Từ Yên Nhi.

“Mẫu phi cũng không sai, người cũng là vì Thế tử mà suy tính, có thể thỏa hiệp, người đều đã thỏa hiệp rồi. Ta, vị Thế tử phu nhân này, Thế tử hoàn toàn có thể coi là một vật bày biện, ban cho Từ tiểu thư sủng ái độc nhất vô nhị.”

Tiêu Yến An nắm chặt tay, đấm mạnh xuống bàn.

Hắn chính là tức giận điểm này.

Hình như ai cũng không sai.

Thế nhưng, hắn lại không thể ở bên nữ tử mình yêu.

“Thế tử, nỗi lo lắng của Thái phi nương nương vốn là thừa thãi, phận nữ nhân sống có hạnh phúc hay không, xưa nay chẳng phải dựa vào việc có làm chính thất hay không mà đo lường, mà là có được sủng ái hay không, Thế tử nói có đúng không? Nếu Từ tiểu thư gả cho người khác làm chính thất, nam nhân kia lại không biết yêu thương Từ tiểu thư, ngược lại còn phụ bạc nàng ấy thì sao?”

“Đúng vậy! Ta tuy không thể cho nàng ấy thân phận chính thất, nhưng ta có thể cho nàng ấy tất cả sự yêu thương của ta!” Tiêu Yến An vội vàng đáp lại.

Hắn càng không thể chấp nhận nữ tử mình yêu gả cho người khác!

“Ta có thể giúp Thế tử, để Từ tiểu thư nhượng bộ bước này.”

“Ngươi? Ngươi có chủ ý gì?” Tiêu Yến An không tin, giọng điệu đầy hoài nghi.

“Thế tử chỉ cần chịu nghe lời ta, không quá một tháng, Từ tiểu thư nhất định sẽ đồng ý ở bên Thế tử.”

“Kỷ Sơ Hòa, ngươi tốt nhất đừng lừa dối ta! Bằng không, ngay cả mẫu phi cũng chẳng che chở nổi cho ngươi!” Tiêu Yến An cất giọng đầy uy h**p.

“Ta cùng Thế tử kích chưởng lập thệ! Chỉ cần Thế tử hoàn toàn nghe theo sắp đặt của ta, trong vòng một tháng mà không thể ở bên Từ tiểu thư, ta tự nguyện cắt tóc đi tu!”

Tiêu Yến An tức thì nhấc tay lên, “Đây là lời ngươi nói, kích chưởng lập thệ!”

“Việc này Thế tử nhất định phải giữ kín, không được tiết lộ cho bất kỳ ai, bằng không, lời thề sẽ vô hiệu.”

“Được!” Tiêu Yến An sảng khoái đáp lời.

Kỷ Sơ Hòa nhấc tay, chủ động vỗ vào lòng bàn tay Tiêu Yến An.

Miên Trúc đứng một bên, kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh.

“Bây giờ, mời Thế tử cùng ta dùng thiện.”

“Ngươi chẳng phải nói Yên Nhi đã đến rồi ư, nàng ấy…”

Kỷ Sơ Hòa bình thản nhìn hắn.

Tiêu Yến An nhớ tới lời hắn đã hứa với Kỷ Sơ Hòa, bèn im bặt.

“Miên Trúc, đem những món ăn ta mang từ phủ đến đây bày ra đi, Thế tử mấy ngày nay bôn ba bên ngoài vất vả rồi.” Kỷ Sơ Hòa dặn dò.

“Vâng.” Miên Trúc lập tức tiến lên bày biện thức ăn.



Từ Yên Nhi đến ngoài nha môn phủ, chần chừ không tiến vào.

Nàng ta nếu vào đó thì sẽ thu xếp thế nào?

Thái phi bây giờ vẫn chưa buông lời cho nàng ta làm thiếp của Thế tử, nếu nàng ta tự ý đến tìm Thế tử, nhất định sẽ khiến Thái phi không vui, khó tránh khỏi lại bị một trận trách mắng.

Tính toán thời gian, Kỷ Sơ Hòa đã vào trong nửa canh giờ rồi.

Sao Thế tử vẫn chưa đuổi Kỷ Sơ Hòa ra ngoài?

Khi nàng ta đang thấp thỏm không yên, Thiêm Hỷ bước ra.

Từ Yên Nhi lập tức núp sau cây bên đường, dặn dò nha hoàn bên cạnh, “Bình Nhi, ngươi đi gọi Thiêm Hỷ lại đây.”

“Vâng, tiểu thư.”

Bình Nhi lập tức chạy về phía cổng.

“Thiêm Hỷ, ngươi lại đây một chút!”

“Bình Nhi, sao ngươi lại ở đây?” Thiêm Hỷ kinh ngạc hỏi.

“Ngươi theo ta, ta có lời muốn nói với ngươi.” Bình Nhi dẫn Thiêm Hỷ đến bên đường.

Thiêm Hỷ vừa nhìn thấy Từ Yên Nhi, vội vàng hành lễ, “Tiểu nhân bái kiến Từ tiểu thư, sao cô lại đến đây? Có phải đến tìm Thế tử không? Thế tử vừa hay đang ở nha môn phủ.”

Từ Yên Nhi là người trong lòng Tiêu Yến An, tất cả tiểu tư nha hoàn bên cạnh Thế tử đều cung kính với Từ Yên Nhi, sợ có chút lơ là.

“Thiêm Hỷ, Thế tử mấy ngày gần đây thế nào?” Từ Yên Nhi dò hỏi.

“Thế tử mọi chuyện đều tốt.”

“Chàng ấy… chàng ấy có nhắc tới ta không?” Từ Yên Nhi lại hỏi.

Thiêm Hỷ lắc đầu, “Thế tử mấy ngày nay bận rộn, không nhắc tới tiểu thư.”

Trên mặt Từ Yên Nhi tức thì hiện lên vẻ thất vọng, “Thế tử phu nhân vừa mới vào nha môn phủ, nàng ấy đã gặp Thế tử chưa?”

“Thế tử phu nhân giờ đang cùng Thế tử dùng bữa ạ.” Thiêm Hỷ thành thật đáp.

Tim Từ Yên Nhi như bị một bàn tay vô hình siết chặt, nàng ta không thở nổi.

Kỷ Sơ Hòa quả nhiên có thủ đoạn!

Thế tử lại không đuổi Kỷ Sơ Hòa ra ngoài, còn cùng Kỷ Sơ Hòa dùng bữa!
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 546


Tên Thẩm Thừa Cảnh này, cứ như một miếng cao da chó vậy, tiếng đàn của nàng vừa cất lên là hắn ta lại đến!

“Thẩm công tử quá khen rồi.” Liêu Vân Phi không kiên nhẫn đáp lại, “Thẩm công tử, ngày thọ yến của Trưởng Công chúa, ta phải tấu đàn cho Trưởng Công chúa, khúc nhạc này ta chưa thạo, còn phải luyện tập chăm chỉ. Có thể phiền Thẩm công tử rời đi trước, để ta an tâm luyện khúc không?”

“Trắc phu nhân, mỗ ở đây, làm loạn tâm tư của nàng sao?” Thẩm Thừa Cảnh đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Liêu Vân Phi.

Liêu Vân Phi vội vàng đứng lên, có chút hoảng hốt va phải đàn, nàng vội đưa tay đỡ đàn.

Thẩm Thừa Cảnh thừa cơ tóm lấy tay nàng, cũng giả vờ như muốn giúp nàng đỡ đàn.

Liêu Vân Phi sợ đến ngây người! Muốn rút tay ra, nhưng Thẩm Thừa Cảnh lại nắm chặt tay nàng không buông!

“Trắc phu nhân, nàng buông tay, mỗ cũng buông, đàn sẽ rơi đấy. Nàng phải tấu đàn cho Trưởng Công chúa, nếu cây đàn này bị hỏng, chắc chắn sẽ phải mang tội bất kính Trưởng Công chúa.”

Linh Nhi đứng một bên, nhất thời còn chưa kịp phản ứng, đang chuẩn bị tiến lên giúp đỡ, thì lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Các ngươi đang làm gì!” Tiêu Yến An quát lớn một tiếng.

Liêu Vân Phi tức thì nhìn về phía nguồn âm thanh.

Kinh ngạc kêu lên: “Thế tử!?”

Thẩm Thừa Cảnh nghe thấy xưng hô này, giật mình, vội vàng buông tay, xoay người bỏ chạy.

Tiêu Yến An túm lấy hắn, vung một quyền đánh hắn ngã xuống đất.

Sau đó, một chân đạp lên má Thẩm Thừa Cảnh, hung hăng nghiến một cái.

“Thế tử, hắn… hắn…” Liêu Vân Phi muốn giải thích, nhưng lại sợ Tiêu Yến An nhận ra Thẩm Thừa Cảnh.

Nàng ta còn không biết, Tiêu Yến An làm sao lại đột nhiên xuất hiện!

“Thế tử, đây là phủ Trưởng Công chúa, người xin nguôi giận ạ! Trưởng Công chúa và phu nhân đã kết oán, nếu người lại đánh người ở phủ nàng ta, nàng ta nhất định sẽ lại ôm hận với Thế tử thêm một khoản nữa. Đến lúc đó, cuộc sống của phu nhân sẽ càng thêm khó khăn.” Liêu Vân Phi vội vàng tiến lên, kéo tay Tiêu Yến An khuyên nhủ.

Càng muốn nhân cơ hội này để Thẩm Thừa Cảnh trốn thoát.

Tiêu Yến An một tay đẩy Liêu Vân Phi ra, “Liêu Vân Phi, nàng đừng tưởng ta không thấy nàng và tên nam nhân này liếc mắt đưa tình!”

“Thế tử! Ta không có!” Liêu Vân Phi vội vàng giải thích.

Tiêu Yến An túm lấy Thẩm Thừa Cảnh, “Thẩm Thừa Cảnh? Lại là ngươi!” Hắn giả vờ như vừa mới nhận ra Thẩm Thừa Cảnh.

Lòng Liêu Vân Phi tức thì kêu to một tiếng không ổn!

Tiêu Yến An đã phát hiện Thẩm Thừa Cảnh rồi!

Giờ phải làm sao đây?

Nàng ta không chỉ lo lắng kế hoạch của Trưởng Công chúa thất bại, mà còn lo lắng chuyện này sẽ liên lụy đến chính mình!

“Ngươi vậy mà dám trêu ghẹo trắc phu nhân của ta! Thẩm Thừa Cảnh, ngươi to gan chó má thật!” Tiêu Yến An ném Thẩm Thừa Cảnh ra.

Thẩm Thừa Cảnh bị ngã tối sầm mắt mày.

Chưa kịp hoàn hồn, Tiêu Yến An lại lên một quyền.

Động tĩnh bên này, đã kinh động không ít người, vài tiểu tư chạy đến.

Vừa thấy Tiêu Yến An đang túm Thẩm Thừa Cảnh đánh, một trong số đó lập tức chạy về nội viện!

Phòng ấm.

Kỷ Sơ Hòa vẻ mặt thành ý hỏi: “Trưởng Công chúa, người có thích mẫu thêu nào không? Lần sau khi dâng hương liệu cho Trưởng Công chúa, ta sẽ cho người thêu vài túi thơm.”

--- Trang 271 ---

“Không cần! Bổn cung còn thiếu túi thơm để dùng sao?” Trưởng Công chúa vẻ mặt không kiên nhẫn đáp lại.

Nha hoàn dẫn Tiêu Yến An đi xả đã đi tìm Tiêu Yến An rồi.

Đi xả đâu cần lâu đến thế!

Nha hoàn bên ngoài gọi Thế tử mấy tiếng mà không thấy ai đáp, liền đánh bạo đi vào.

Trong nhà xí không một bóng người, nào có thấy bóng dáng Tiêu Yến An đâu!

Mặt nàng ta chợt tái mét.

Đang định quay về bẩm báo Trưởng Công chúa thì trong viện truyền đến một trận ồn ào!

Trưởng Công chúa vừa nhận được tin Tiêu Yến An đã phát hiện ra sự có mặt của Thẩm Thừa Cảnh.

Tiêu Yến An đã túm lấy Thẩm Thừa Cảnh, đánh cho đến tận bên ngoài sảnh ấm.

Trưởng Công chúa chỉ cảm thấy toàn thân máu dồn lên não, trước mắt tối sầm, suýt nữa thì tức đến ngất đi.

Kỷ Sơ Hòa đứng dậy bước ra ngoài.

“Thế tử, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Phu nhân, vừa rồi ta nghe thấy tiếng đàn của Liêu Vân Phi, muốn qua dặn dò nàng ta vài câu, bảo nàng ta luyện đàn cho tốt, không ngờ, lại thấy một người quen ở đó, còn cùng Liêu Vân Phi liếc mắt đưa tình!”

Liêu Vân Phi đi theo phía sau, sắc mặt tái nhợt.

Kỷ Sơ Hòa cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Sao lại lôi cả Liêu Vân Phi vào đây.

Tiêu Yến An kéo Thẩm Thừa Cảnh đứng dậy, “Phu nhân, nàng xem hắn là ai!”

“Thẩm Thừa Cảnh!” Kỷ Sơ Hòa kinh hô một tiếng, lập tức quay sang Thẩm Thừa Cảnh chất vấn: “Thẩm Thừa Cảnh! Ngươi đã đưa muội muội ta đi đâu?”

Thẩm Thừa Cảnh bị đánh đến mức mắt cũng không mở nổi, tai cũng ù đi, hoàn toàn không nghe thấy tiếng Kỷ Sơ Hòa.

“Vô lễ!” Trưởng Công chúa đột nhiên giận dữ quát.

Kỷ Sơ Hòa quay người quỳ xuống trước Trưởng Công chúa, “Khải bẩm Trưởng Công chúa, ta vẫn luôn tìm tung tích của Thẩm Thừa Cảnh! Hắn và muội muội ta đột nhiên mất tích, ta nghi ngờ hắn đã ám hại muội muội ta!”

Trưởng Công chúa nghe lời Kỷ Sơ Hòa nói, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Kỷ Sơ Hòa lại biết chuyện Thẩm Thừa Cảnh đã xuống tay sát hại Kỷ Thanh Viện?

Chuyện này, rốt cuộc Kỷ Sơ Hòa biết bằng cách nào!

Kỷ Sơ Hòa không đợi Trưởng Công chúa đáp lời, liền quay sang nhìn Thẩm Thừa Cảnh, “Thẩm Thừa Cảnh, nói! Muội muội ta ở đâu!”

Thẩm Thừa Cảnh đã đỡ ù tai hơn một chút, nghe thấy tiếng Kỷ Sơ Hòa.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 547


Chàng ấy lại nhanh chóng chấp nhận cái kẻ mạo danh Kỷ Sơ Hòa đó rồi sao?

Chẳng lẽ không yêu nàng nữa ư?

“Từ tiểu thư, cô không vào thăm Thế tử sao? Ngày mai Thế tử lại phải rời khỏi Hoài Dương thành rồi, lần này đi, có lẽ phải mười ngày nửa tháng mới trở về.” Thiêm Hỷ nhỏ giọng hỏi.

“Thiêm Hỷ, ngươi đi nói với Thế tử, cứ bảo ngươi ở ngoài nha môn phủ tình cờ gặp ta, xem Thế tử có muốn gặp ta không.” Giọng Từ Yên Nhi đầy ủy khuất.

Nàng ta tuyệt đối không muốn tự mình bước vào, nàng ta muốn Thế tử phải đích thân ra mời nàng ta vào!

Như vậy nàng ta mới có thể làm nhục cái kẻ mạo danh Kỷ Sơ Hòa kia!

“Vâng, Từ tiểu thư, tiểu nhân đây đi báo với Thế tử.” Thiêm Hỷ xoay người chạy vào trong.

Từ Yên Nhi không ngừng nhìn về phía cổng, mong chờ bóng dáng Tiêu Yến An xuất hiện.

【Chương 26: Gây Ra Hiểu Lầm, Ai Sẽ Nhún Nhường Trước】

Chỉ là đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Yến An.

Ngược lại, nha hoàn Miên Trúc và Thiêm Hỷ bên cạnh Kỷ Sơ Hòa cùng nhau bước ra.

Tim Từ Yên Nhi tức thì thắt lại.

“Bái kiến Từ tiểu thư.” Miên Trúc bước tới, dứt khoát hành lễ.

Thần sắc Từ Yên Nhi vô cùng không tự nhiên, gượng gạo kéo khóe môi nở một nụ cười cứng nhắc.

“Phu nhân nghe nói Từ tiểu thư vừa hay đi ngang qua nha môn phủ, đặc biệt sai tiểu tỳ đến mời Từ tiểu thư vào ngồi, vừa hay Thế tử cũng đã trở về.” Miên Trúc làm động tác mời.

Từ Yên Nhi uất ức không chịu nổi.

Giờ phút này, sự bình tĩnh, sự tự tin nắm chắc thắng lợi đều tan vỡ, nàng ta tuyệt đối không cho phép Kỷ Sơ Hòa cướp Thế tử đi! Nhất định phải gặp Thế tử ngay lập tức để giành lại trái tim chàng!

Từ Yên Nhi đi đến hậu viện nha môn phủ, liền nhìn thấy một cảnh tượng thân mật giữa Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An!

“Thế tử, đây là bánh sữa người yêu thích nhất, thiếp cố ý bảo nhà bếp làm đó, người xem mấy ngày nay người bôn ba bên ngoài, người đã gầy đi rồi.” Kỷ Sơ Hòa cầm thìa, đưa đến bên miệng Tiêu Yến An, giọng điệu nửa làm nũng nửa xót xa.

Tiêu Yến An cau mày thành một cục.

Cái nữ nhân Kỷ Sơ Hòa này, quả thực khó mà tả được, nàng ta thay đổi đủ mọi cách để khiến hắn chán ghét, mỗi thứ đều không hề trùng lặp!

Nhìn miếng bánh sữa trước mặt, hắn có chút kháng cự, Kỷ Sơ Hòa sẽ không thật sự đút cho hắn ăn chứ?

Từ Yên Nhi đứng sững ngoài cửa, như bị sét đánh!

Nước mắt nàng ta chực trào.

Không! Nàng ta không tin!

Đây không phải là sự thật!

Kỷ Sơ Hòa thấy Tiêu Yến An không hề động lòng, ánh mắt chợt trầm xuống, mang theo ý cảnh cáo.

Tiêu Yến An cũng nổi giận.

Kỷ Sơ Hòa ngang ngược cái gì chứ!

Hắn đúng là đã đồng ý nghe theo sắp đặt của nàng ta, nhưng nàng ta đừng quá kiêu ngạo!

Hai người nhìn nhau, dùng ánh mắt giao tiếp, thực chất là sóng ngầm cuộn trào, nhưng trong mắt Từ Yên Nhi – một người ngoài cuộc – thì lại không phải như vậy!

Từ Yên Nhi cảm thấy ánh mắt của hai người rõ ràng không trong sạch chút nào!

Tiêu Yến An cuối cùng vẫn thỏa hiệp, cúi đầu cắn lấy miếng bánh sữa kia.

Mắt Kỷ Sơ Hòa có ý cười, nhưng không lan đến đáy mắt.

Đây là lần đầu tiên nàng đút cơm cho một người, nàng đã khó chịu đến mức muốn vứt bỏ cái thìa trong tay, thậm chí, cả cánh tay cũng tê dại.

Tiêu Yến An nhai thứ trong miệng, cố kìm lòng không nhìn về phía Từ Yên Nhi.

Kỷ Sơ Hòa đã nói, hắn phải đủ lạnh nhạt với Yên Nhi, như vậy mới có thể đạt được ý nguyện.

Kỷ Sơ Hòa tốt nhất là không lừa dối hắn! Bằng không, hắn nhất định sẽ không tha cho nàng ta!

Kỷ Sơ Hòa xoay người nhìn ra ngoài, giọng điệu hơi mang vẻ ngạc nhiên, “Từ tiểu thư, cô đến rồi, ta và Thế tử đang dùng bữa, Từ tiểu thư đã dùng bữa chưa? Nếu chưa, cùng dùng đi?”

--- Trang 21 ---

Từ Yên Nhi xoắn chặt khăn tay bước vào, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Thế tử.

Tiêu Yến An cố kìm nén xung động muốn ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm vào thức ăn trong đĩa.

“Được thôi, vừa hay Yên Nhi cũng chưa dùng bữa.” Giọng Từ Yên Nhi mang theo âm mũi nặng nề, bất cứ ai cũng có thể nghe ra, nàng ta sắp khóc rồi.

Tiêu Yến An đau lòng siết chặt nắm đấm.

Từ Yên Nhi cố ý ngồi đối diện Tiêu Yến An.

Chỉ cần Tiêu Yến An nhìn nàng ta một cái, liền có thể thấy nước mắt đang chực trào trong khóe mắt nàng ta, liền có thể biết nàng ta bây giờ đau lòng, ủy khuất đến mức nào!

Thế tử chẳng phải nói không muốn thấy nước mắt của nàng nhất sao, chàng ấy sẽ đau lòng ư?

Chàng ấy còn nói, nàng chỉ cần khóc là tim chàng ấy tan nát!

Thế nhưng, Tiêu Yến An không nhìn nàng ta.

Dù chỉ một cái liếc mắt cũng không!

Nàng ta rất hoảng sợ!

Chẳng lẽ, lời từ chối của nàng ta thật sự đã làm tổn thương trái tim Thế tử, Thế tử đã từ bỏ nàng ta rồi sao?

“Từ tiểu thư, đừng khách khí, đây đều là những món Thế tử yêu thích, không biết có hợp khẩu vị của cô không.” Kỷ Sơ Hòa dùng vẻ của chủ nhân mà mời mọc.

Từ Yên Nhi cầm đũa lên, nhưng mãi không gắp.

Nàng ta khắc hận không thể gặm xương Kỷ Sơ Hòa, ăn thịt Kỷ Sơ Hòa!

“Thế tử, người đảm nhận chức vụ trưng binh, mọi việc tiến hành có thuận lợi không?” Từ Yên Nhi chủ động nhỏ nhẹ hỏi.

“Thuận lợi.” Tiêu Yến An nhàn nhạt đáp, ngữ khí xa cách khiến Từ Yên Nhi tức thì nước mắt tuôn như mưa.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 548


Hắn khó nhọc mở đôi mắt sưng húp đến biến dạng, từ một khe hở nhìn thấy bóng dáng Kỷ Sơ Hòa.

Hắn lập tức xông lên, muốn giữ lấy Kỷ Sơ Hòa.

Tiêu Yến An tung một cước, đá văng hắn ra, lập tức đứng chắn trước Kỷ Sơ Hòa.

“Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của ngươi chạm vào phu nhân của ta!”

“Thẩm Thừa Cảnh, muội muội ta rốt cuộc đang ở đâu! Hôm đó, ngươi cùng nàng rời đi, có người thấy các ngươi ra khỏi thành, lúc đó nàng vẫn còn bị thương, ngươi không để nàng dưỡng thương cho tốt, đã đưa nàng đi đâu rồi? Vì sao chỉ có một mình ngươi trở về thành! Nàng có phải đã bị ngươi độc thủ rồi không!”

Kỷ Sơ Hòa nói như vậy, chứng tỏ trong tay nàng rất có thể có chút chứng cứ có thể buộc tội Thẩm Thừa Cảnh giết người. Đến lúc đó lại lôi thân phận của Kỷ Thanh Viện ra!

Trưởng Công chúa thật sự tức đến bật cười!

Vở kịch này của Kỷ Sơ Hòa, diễn thật sự quá hay!

Rốt, cuộc, là, ai, đã, để, lộ, tin, tức! Để Kỷ Sơ Hòa biết Thẩm Thừa Cảnh đang ở phủ của nàng ta!

Trưởng Công chúa muốn giết người!

Thật sự rất muốn!

Ánh mắt Trưởng Công chúa sắc bén bắn thẳng về phía Liêu Vân Phi.

Liêu Vân Phi sợ đến hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống đất.

Lúc này, nàng ta đã hiểu rõ tình hình là như thế nào.

Kỷ Sơ Hòa đây là đã sớm biết Thẩm Thừa Cảnh đang ở trong phủ Trưởng Công chúa, cho nên, hôm nay đặc biệt đến đây để bắt Thẩm Thừa Cảnh!

Trưởng Công chúa nghi ngờ nàng ta đã để lộ tin tức sao?

Nàng ta thật sự quá oan uổng!

Nhưng lúc này, cũng không thể giải thích, nàng ta chỉ có thể chịu đựng ánh mắt đầy sát khí của Trưởng Công chúa.

“Thẩm Thừa Cảnh này giờ là môn sinh của bổn cung, bổn cung vốn không biết hắn là muội phu của ngươi.” Trưởng Công chúa nhìn Kỷ Sơ Hòa, chậm rãi mở lời.

--- Chương 363 Các bên bận rộn, ai sẽ chiến thắng ---

“Trưởng Công chúa, người chắc chắn đã bị hắn che mắt rồi!” Tiêu Yến An lập tức tiếp lời, giận dữ chỉ vào Thẩm Thừa Cảnh tiếp tục nói: “Hắn chính là một kẻ tiểu nhân gian xảo không hơn không kém! Ngày đó, Kỷ Thanh Viện lén lút thay người gả thay, sau khi Hoài Dương Vương phủ phát hiện đã rước nhầm tân nương, liền vội vàng phái người đến chỗ Thẩm Thừa Cảnh, muốn thương lượng đổi tân nương về, không ngờ hắn và Kỷ Thanh Viện đã động phòng rồi! Chuyện này, cả Hoài Dương ai ai cũng rõ!” Tiêu Yến An lớn tiếng hô.

“Không! Không phải vậy!” Thẩm Thừa Cảnh lập tức phản bác.

Tiêu Yến An lại một cước đạp vào ngực Thẩm Thừa Cảnh.

Thẩm Thừa Cảnh đau đến không nói nên lời.

“Người đâu!” Trưởng Công chúa giận dữ quát một tiếng.

Thị vệ lập tức xông lên, trực tiếp ghìm chặt Tiêu Yến An.

Tiêu Yến An kinh ngạc nhìn Trưởng Công chúa, “Không phải, Trưởng Công chúa, người bắt nhầm người rồi sao?”

“Tiêu Yến An, ngươi quả là vô pháp vô thiên! Dám ra tay hành hung trong phủ của bổn cung ngay trước mặt bổn cung! Trong mắt ngươi còn có bổn cung không?” Trưởng Công chúa giận dữ chất vấn.

“Trưởng Công chúa! Làm sao ta dám bất kính với người. Ta tận mắt thấy hắn v* v*n trắc phu nhân của ta, làm sao có thể bỏ qua cho hắn! Hơn nữa, hạng người như hắn, Trưởng Công chúa còn muốn bảo vệ hắn sao?” Tiêu Yến An lý lẽ rành mạch phản bác.

“Bổn cung không bảo vệ ai cả.” Trưởng Công chúa lạnh lùng đáp.

“Trưởng Công chúa, Thẩm Thừa Cảnh này quả thật có liên quan đến một vụ án mạng, xin Trưởng Công chúa hãy giao hắn cho ta, ta sẽ chuyển hắn đến phủ nha, điều tra rõ vụ án mất tích của muội muội ta.” Kỷ Sơ Hòa chậm rãi mở lời.

Trưởng Công chúa làm sao có thể để Kỷ Sơ Hòa mang Thẩm Thừa Cảnh đi!

“Kỷ Sơ Hòa, ngươi và muội muội ngươi quan hệ cũng không tốt lắm phải không? Bổn cung nghe nói, khi ngươi mới đến Đế đô, suýt chút nữa đã diệt sạch muội muội ngươi.”

“Bẩm Trưởng Công chúa, dù có mâu thuẫn đến mấy, chúng ta cũng là chị em ruột thịt cùng chung dòng máu.”

“Trưởng Công chúa! Không phải vậy đâu! Xin người hãy làm chủ cho tiểu nhân!” Thẩm Thừa Cảnh vội vàng từ dưới đất bò dậy, quỳ lạy về một hướng.

Mắt hắn sưng đến mức không nhìn rõ bất cứ thứ gì, không nhận ra hướng hắn đang lạy lại là phía Tiêu Yến An.

Dù sao, hắn vẫn cứ mặc sức nói: “Trưởng Công chúa, sự mất tích của Kỷ Thanh Viện không hề liên quan gì đến tiểu nhân! Nàng ta bản tính là người ham hư vinh, chắc chắn là thấy theo tiểu nhân cuộc sống quá nghèo khó, nên đã bỏ tiểu nhân mà đi rồi!”

“Còn về chuyện gả thay năm xưa, tiểu nhân càng oan uổng! Kỷ Thanh Viện đột nhiên xuất hiện trong tân phòng của tiểu nhân, tiểu nhân cũng nghĩ ngay đến việc đổi tân nương về, ai ngờ Kỷ Thanh Viện lại hạ dược tiểu nhân, cưỡng ép tiểu nhân cùng nàng ta động phòng!” Thẩm Thừa Cảnh lớn tiếng phản bác.

Đây chính là ăn không nói có rồi.

“Trưởng Công chúa, một cuộc hôn nhân tốt đẹp của tiểu nhân, lại bị phá hỏng đến nông nỗi này, tiểu nhân cũng không có nơi nào để phân trần! Kỷ Sơ Hòa cũng tham luyến địa vị Thế tử phu nhân, cứ thế chấp nhận cái sai, tiểu nhân đâu dám đến Hoài Dương Vương phủ đòi người! Hơn nữa, Vương phủ cũng không muốn trả lại thê tử vốn thuộc về tiểu nhân! Chuyện này, tiểu nhân mới là người bị hại lớn nhất!”

“Trưởng Công chúa, tiểu nhân chính là nghe nói người có một tấm lòng chính nghĩa, mới tìm mọi cách để được làm môn sinh của người, tiểu nhân khẩn cầu Trưởng Công chúa làm chủ cho tiểu nhân, để Hoài Dương Vương phủ trả lại thê tử của tiểu nhân, Kỷ Sơ Hòa!”

Tiêu Yến An thoát khỏi thị vệ, xông lên túm lấy vạt áo của Thẩm Thừa Cảnh.

“Thẩm Thừa Cảnh, ngươi dám trắng đen lẫn lộn, ăn không nói có! Ai cho ngươi cái gan chó đó, còn dám tơ tưởng đến phu nhân của ta!”

Thị vệ lập tức tiến lên, kéo Tiêu Yến An lại.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 549


Nàng ta đặt đũa xuống, khóc lóc chất vấn: “Thế tử, người có phải vẫn còn giận Yên Nhi không? Người có biết nỗi khó xử của Yên Nhi không? Thái phi nương nương đã nuôi dưỡng Yên Nhi khôn lớn, Yên Nhi sao có thể làm trái ý người.”

“Vương phi đã nuôi dưỡng Thế tử khôn lớn, chẳng phải Thế tử vì Từ tiểu thư mà nhiều lần làm trái ý Vương phi sao?” Kỷ Sơ Hòa xen vào một câu.

Từ Yên Nhi lườm Kỷ Sơ Hòa một cái, rồi lại nhìn sang Thế tử, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Tiêu Yến An im lặng một hồi.

Từ Yên Nhi không chịu nổi thái độ như vậy của Thế tử, nỗi sợ hãi và bất an lặng lẽ dâng lên trong lòng.

“Ta hiểu rồi, Thế tử đã thay lòng đổi dạ, không còn yêu Yên Nhi nữa!” Nói xong, Từ Yên Nhi một mạch cuồng loạn chạy ra ngoài.

“Yên Nhi!” Tiêu Yến An vội vàng kêu lên một tiếng, đang định đuổi theo ra ngoài, Kỷ Sơ Hòa liền đá một cái ghế, vừa vặn va vào đầu gối Tiêu Yến An, chặn đường hắn.

Tiêu Yến An đau đến ôm lấy đầu gối, quay đầu tức giận nhìn Kỷ Sơ Hòa.

“Ngươi làm gì vậy!”

“Thế tử thật không giữ được bình tĩnh, người bây giờ mà đuổi theo ra ngoài thì sẽ công dã tràng xe cát.”

“Yên Nhi nhất định đã hiểu lầm rồi! Kỷ Sơ Hòa, ngươi có phải cố ý muốn chia rẽ mối quan hệ của chúng ta không!” Tiêu Yến An lo lắng nhìn về hướng Từ Yên Nhi biến mất.

Nếu đây thật sự là bẫy do Kỷ Sơ Hòa bày ra, thì hắn đã mắc mưu rồi!

“Thế tử có biết, đạo lý dùng người thì không nghi, đã nghi thì không dùng không?” Kỷ Sơ Hòa lạnh giọng hỏi ngược lại.

Tiêu Yến An nhất thời nghẹn lời.

“Chuyện vừa rồi đã khiến Từ tiểu thư có cảm giác nguy cơ rồi, nàng ta hiểu lầm Thế tử mới là mục đích của ta, Thế tử thử nghĩ xem, nếu Từ tiểu thư thật lòng yêu Thế tử, nhất định sẽ nghĩ mọi cách để giành lại Thế tử phải không?”

Tiêu Yến An bừng tỉnh, tức thì cảm thấy Kỷ Sơ Hòa nói có lý.

“Thế tử ngày mai cứ tiếp tục thi hành công vụ, cứ lặng lẽ chờ đợi phản ứng từ phía Từ tiểu thư.”

“Vạn nhất Yên Nhi xảy ra chuyện gì thì sao?” Tiêu Yến An vẫn vô cùng lo lắng.

Kỷ Sơ Hòa thở dài một tiếng, lắc đầu không đáp, trên mặt ẩn hiện một chút vẻ thiếu kiên nhẫn và cạn lời.

Đúng là trong đầu toàn là tình yêu nam nữ!

Tiêu Yến An tức giận, nhưng cũng nguôi giận, cuối cùng vẫn không đuổi theo ra ngoài.

Bởi vì sau khi hắn và Từ Yên Nhi tâm sự và hẹn ước trọn đời, vẫn luôn là hắn xoay quanh Từ Yên Nhi.

Như hôm nay Từ Yên Nhi vội vã đến tìm hắn, đây vẫn là lần đầu tiên!

Trước đây hễ có mâu thuẫn nhỏ nào, đều là hắn căng thẳng, lần này, Từ Yên Nhi hiếm hoi căng thẳng vì hắn một lần, thực ra, hắn vẫn khá vui vẻ.

“Được, ta sẽ nghe ngươi một lần.” Tiêu Yến An chủ động nói.

“Vậy ta xin cáo lui trước.” Kỷ Sơ Hòa xoay người bước ra ngoài, nàng cũng không muốn ở bên Tiêu Yến An quá lâu.

Tuy nhiên, nàng không vội về Vương phủ.

Từ Yên Nhi chắc chắn vẫn đang dõi theo động tĩnh của nàng, làm trò thì cũng phải làm cho tới nơi, nhất định phải tạo ra cái ảo giác rằng hôm nay cả ngày Thế tử đều ở bên nàng.



Từ Yên Nhi cứ nghĩ sau khi nàng ta chạy ra ngoài, Thế tử nhất định sẽ đuổi theo.

Thế nhưng, nàng ta lại thất vọng.

Nàng ta chưa chạy được bao xa đã dừng lại, thậm chí còn đứng tại chỗ đợi rất lâu, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Thế tử đuổi theo.

Từ Yên Nhi lau đi nước mắt trên má, ánh mắt dần trở nên âm lạnh.

“Kỷ Sơ Hòa, ngươi có được thân phận Thế tử phu nhân vẫn chưa đủ, còn muốn cướp Thế tử, ta sẽ không để ngươi đạt được đâu!”

Lúc này, Kỷ Sơ Hòa đã rời khỏi nha môn phủ bằng cửa sau, đội mũ che mặt cùng Miên Trúc và Xuân Sinh đi trên đường phố.

Bên cạnh nha môn phủ chính là Tứ Hối Đường nổi tiếng của Hoài Dương, nơi văn nhân tụ họp, mang ý nghĩa hiền tài bốn phương hội tụ về đây.

Tứ Hối Đường mỗi ngày đều tụ tập một số văn nhân, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Kỷ Sơ Hòa liếc mắt một cái đã thấy bóng dáng Thẩm Thừa Cảnh.

【Chương 27: Đả Áp Mạnh Mẽ, Vĩnh Viễn Không Thể Ngóc Đầu Dậy】

Kiếp trước, Thẩm Thừa Cảnh chính là từ Tứ Hối Đường này mà bước vào con đường làm quan.

Tuy nhiên, Lục Sách Binh Dịch mà hắn dâng lên, lại là từ tay Kỷ Sơ Hòa mà ra.

Thẩm Thừa Cảnh xuất hiện ở Tứ Hối Đường, đủ để chứng tỏ, kiếp này, hắn cũng không đi theo một con đường làm quan nào khác.

Ngoài việc dâng kế sách ở Tứ Hối Đường ra, còn có một chế độ khác là Sát cử chế.

Do quan viên tiến cử, sau khi khảo hạch, liền có thể trực tiếp vào làm quan.

Kiếp trước, Cảnh thị liều mạng chèn ép Thẩm Thừa Cảnh, sợ rằng cuộc sống của Kỷ Sơ Hòa sẽ tốt hơn dù chỉ một chút.

Kỷ Sơ Hòa từng đến cầu xin phụ thân, muốn tìm cho Thẩm Thừa Cảnh một chức quan nhỏ, Cảnh thị lại gây trở ngại, lấy danh nghĩa rèn luyện Thẩm Thừa Cảnh mà ngăn cản phụ thân tiến cử, phụ thân cũng thật sự nghe lời Cảnh thị.

Kỷ Sơ Hòa thực sự không còn cách nào, bèn nghĩ đến Tứ Hối Đường.

Kiếp này, Thẩm Thừa Cảnh vẫn không thể đi theo Sát cử chế, mà xuất hiện ở Tứ Hối Đường, chẳng lẽ là vì chuyện hoán thân mà bị ảnh hưởng?

Hoặc, cũng có thể là do Vương phi ngầm chỉ thị.

Một lời của Vương phi, cũng đủ để Thẩm Thừa Cảnh ở Hoài Dương vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên.

Sự thật của chuyện này, quả nhiên đã bị Kỷ Sơ Hòa đoán đúng.

Kiếp này, Kỷ Thanh Viện đã gả cho Thẩm Thừa Cảnh, Cảnh thị tuy không cho Kỷ Thanh Viện sắc mặt tốt vào ngày về nhà mẹ đẻ, nhưng ngay tối đó đã nhắc với Kỷ Thành chuyện tìm chức vụ cho Thẩm Thừa Cảnh.

Tuy nhiên, Kỷ Thành đã từ chối.

Lúc này mà cất nhắc Thẩm Thừa Cảnh, e rằng sẽ đắc tội Vương phủ.
 
Back
Top