Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương

Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 360


“Hay cho câu lâu ngày mới hiểu lòng người. Hoài Dương Vương phi, Quốc Công phu nhân, Thế tử phu nhân, hôm nay ai gia sẽ làm chủ, ban thưởng Liêu Vân Phi cho Thế tử. Cô nương này mấy ngày nay đều ở trước mặt ai gia, ai gia cũng thấy nàng ta không phải người có lòng dạ xấu xa, chỉ là một lòng yêu Thế tử, hành vi có phần không thỏa đáng mà thôi.”

【Chương 252: Giữ lại hai người, không thể quay lại】

“Quả thực là vậy.” Hoàng hậu tiếp lời, đồng tình gật đầu, “Chuyện hôm nay, Liêu Vân Phi quả thật đáng bị trừng phạt, đợi thọ yến của Thái hậu nương nương kết thúc, bổn cung sẽ đích thân trừng phạt nàng ta.”

Nói vậy, không để lại bất kỳ đường lui nào để từ chối.

“Vâng.” Vương phi cũng thay mặt chúng nhân bày tỏ thái độ.

Xem ra là đã thỏa hiệp.

Thái hậu nhìn về phía Vương phi, đáy mắt nhanh chóng lóe lên một tia cảm xúc khó lường.

Thái độ của Vương phi cùng Kỷ Sơ Hòa và Quốc Công phủ đã khiến nàng rất không vui!

Những người này, một chuyện nhỏ cũng dám kiêu căng như vậy, đại náo thọ yến của nàng, có thể thấy trong lòng nhất định còn cất giấu họa tâm lớn hơn!

Năm đó, Vương phi cùng La gia từ hôn, Thái hậu có ý muốn cho Vương phi vào cung làm phi, Quốc Công phủ nhất loạt phản đối, lại còn liên kết với Hoài Dương Vương, cấp tốc gả Vương phi cho Hoài Dương Vương.

Vương phi không vào cung, Hoàng thượng liền không thể kiềm chế Quốc Công phủ.

Ngược lại, La gia lại đưa La Quý phi vào cung, con cháu La gia liền được Hoàng thượng sủng tín, ai nấy đều đảm nhiệm trọng trách, không như Quốc Công phủ, ngoài tước vị ra, dù bốn người con trai đều làm quan trong triều, nhưng trong tay lại không có bất kỳ thực quyền nào.

Đây chính là cái kết khi đối chọi với Hoàng thượng!

Tâm trạng căng thẳng của Liêu Vân Phi cuối cùng cũng được thả lỏng.

Tiêu Yến An còn muốn nói gì đó, thì bị Vương phi dùng ánh mắt ngăn lại.

Thanh âm của Thái hậu lại vang lên: “Liêu Vân Phi dù sao cũng là một tiểu thư đích xuất danh chính ngôn thuận, Ai gia đã ban hôn, vậy cứ để nàng ta làm trắc thất của Thế tử đi.”

Lời vừa ra khỏi miệng Thái hậu, sắc mặt của mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.

Sự khác biệt giữa trắc thất và thiếp thất không phải là nhỏ!

Đặc biệt là bản thân Liêu Vân Phi, nàng ta còn có chút không dám tin, cứ ngỡ mình nghe nhầm!

Thái hậu ban nàng ta thành trắc thất của Tiêu Yến An, không phải là thiếp bình thường! Nội tâm nàng ta trào dâng một trận cuồng hỉ.

Tiêu Yến An bị Vương phi đẩy một cái, lúc này mới phản ứng lại, tiến lên tạ ơn.

“Tạ ơn Thái hậu nương nương ban thưởng.” Chàng cố nén giận dữ trong lòng, bình tĩnh tạ ơn.

Chuyện này, cuối cùng cũng có kết quả.

Nhưng, kết quả này lại khiến người ta khó hiểu.

Thái hậu lại vì một nữ tử dân thường nhỏ bé mà ban hôn, để nàng ta làm trắc thất của Thế tử, đây là đã ban cho nàng ta vinh quang lớn đến nhường nào!

Hơn nữa, còn là trong tình huống cả Hoài Dương Vương phủ trên dưới đều từ chối!

Hành động của Thái hậu đáng để người ta suy nghĩ kỹ càng.

Hoài Dương Vương phủ và Quốc công phủ, xem ra thật sự đã mất đi thánh tâm rồi!

Sau này mọi người phải liệu tình thế mà hành động thôi.

Ý nghĩ của Thái hậu, mọi người vẫn chưa thật sự chắc chắn, nhưng, có một điều mọi người đều có thể xác định được.

Đó chính là Liêu Vân Phi này, không phải kẻ hiền lành dễ đối phó, nhà ai đụng phải nhà đó xui xẻo!

“Thái hậu nương nương, Liêu Vân Phi đã trở thành trắc thất của Thế tử, vậy không thể tùy tiện như nạp thiếp, cần định một ngày lành để nghênh nàng ta vào phủ. Thọ yến của người vừa kết thúc, thần phụ cũng phải dẫn người Hoài Dương Vương phủ trở về Hoài Dương, thần phụ xin phép đưa Liêu Vân Phi cùng về Hoài Dương trước, sau đó sẽ chọn ngày lành tháng tốt để nghênh nàng ta vào phủ.” Vương phi chậm rãi mở lời.

Sự sắp xếp này không hề có một chút sơ hở nào, cũng coi như là cáo từ Hoàng thượng và Thái hậu.

Vương phi cũng muốn dẫn gia quyến, nhanh chóng rời khỏi Đế đô thị phi này.

“Hoài Dương Vương phi, Ai gia còn một việc định đợi sau thọ yến sẽ nói cho ngươi biết, hôm nay nhân cơ hội này cùng nói với ngươi luôn đi.” Thái hậu thản nhiên nói.

Trong lòng Vương phi đột nhiên dâng lên một sự bất an.

Mí mắt Kỷ Sơ Hòa cũng giật thót một cái.

“Ai gia thấy An nhi rất mực yêu thích, muốn giữ An nhi lại Đế đô ở thêm một thời gian, Vương phi nghĩ sao?”

“Thái hậu nương nương, người có điều không biết, thần phụ cùng Hoài Dương Vương chỉ có một mình nhi tử này, bình thường có chút chiều chuộng, nếu chỉ để một mình con ở Đế đô, chỉ sợ con sẽ gây ra họa sự gì đó.” Vương phi vẫn cố gắng giãy dụa.

Thái hậu đây rõ ràng là muốn giữ Tiêu Yến An lại Đế đô làm con tin mà!

Kỷ Sơ Hòa cuối cùng cũng biết, mấy ngày nay mí mắt mình cứ giật liên tục rốt cuộc là vì sao rồi.

E rằng, giữ Tiêu Yến An lại không phải ý định nhất thời của Thái hậu, từ khi họ xuất phát từ Hoài Dương, Hoàng thượng và Thái hậu đã quyết định để Tiêu Yến An có đi mà không có về rồi.

Cái gì mà ở thêm một thời gian, chỉ là một cái cớ, Tiêu Yến An e rằng đời này đều sẽ bị giữ lại Đế đô làm con tin!

Kiếp trước, không có chuyện này xảy ra, kiếp này, lại phát sinh biến hóa như vậy.

Xem ra, kiếp này hành vi của nàng đã tạo ra sự thay đổi lớn cho quỹ đạo kiếp trước, hơn nữa, với những người có mối ràng buộc sâu nặng nhất với nàng, ảnh hưởng càng lớn.

Kỷ Sơ Hòa lặng lẽ đánh giá thần sắc của Vương phi.

Chuyện này, đối với phụ vương và mẫu phi mà nói, quả thực là một đả kích mang tính hủy diệt.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 361


Tiêu Yến An là người mà phụ vương và mẫu phi cả đời này quan tâm nhất, sinh tử đều nằm trong tay Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng muốn xử trí họ, liệu họ còn dám có một chút phản kháng nào không?

“Vương phi, ngươi vẫn chưa hiểu ý của Ai gia, Ai gia không chỉ muốn giữ một mình Thế tử lại, thê thiếp của Thế tử đều có thể cùng chàng ở lại.” Thái hậu trực tiếp nói.

Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Sơ Hòa: “Thế tử phu nhân, cũng rất được Ai gia yêu thích.”

Vương phi dù có bình tĩnh đến mấy, lúc này, cũng không giữ được sự bình thản nữa!

“Thái hậu nương nương, Thế tử phu nhân đang cai quản các sự vụ của Hoài Dương Vương phủ, hay là chỉ để một mình Thế tử ở lại thôi, cũng để chàng ở Đế đô rèn luyện cho tốt.” Vương phi lập tức nói.

“Đúng vậy, Thái hậu nương nương, thần chỉ cần một mình ở lại Đế đô là được rồi, giữ quá nhiều người bên cạnh ngược lại là một gánh nặng.” Tiêu Yến An nói xong, nhìn về phía Liêu Vân Phi: “Liêu tiểu thư cũng không cần về Hoài Dương nữa, cứ để nàng ta ở Đế đô bầu bạn cùng thần.”

Tiêu Yến An cũng tuyệt đối không đồng ý để Kỷ Sơ Hòa cùng chàng rơi vào hiểm cảnh!

Cái vai trò con tin này một mình chàng gánh là đủ rồi!

Chàng phải bảo vệ Kỷ Sơ Hòa!

“Các ngươi thật to gan, hoàn toàn không coi Ai gia ra gì, dám cả gan kháng chỉ Ai gia như vậy!” Thái hậu đột nhiên nổi trận lôi đình, chụp một cái mũ lớn xuống.

“Hoài Dương Vương phi, đây là ngươi không hiểu quy củ rồi, Thái hậu nương nương tôn quý nhường nào, Thế tử và Thế tử phu nhân có thể lọt vào mắt xanh của lão nhân gia người, đó là phúc khí mà kiếp trước họ tu luyện được! Ngươi không những không biết ơn, lại còn dám thoái thác đủ điều! Đây chẳng phải là kháng chỉ sao!” La Quý phi lập tức xen vào một câu.

“Thần phụ tuyệt không có ý này.” Vương phi từng chữ từng câu làm rõ.

“Vương phi, ngươi không yên tâm để Thế tử một mình ở Đế đô, Ai gia liền để thê thiếp của chàng đều theo ở lại, còn có gì không ổn sao?” Thái hậu lại chất vấn một câu.

“Bẩm Thái hậu nương nương, thần phụ nguyện ý ở lại bầu bạn cùng Thế tử!” Kỷ Sơ Hòa đột nhiên nhanh miệng.

“Hòa nhi!”

“Phu nhân!”

Lời nói của Kỷ Sơ Hòa khiến Vương phi và Tiêu Yến An đều thất thố.

“Thái hậu nương nương đối với Thế tử cùng thần phụ hậu ái như vậy, thần phụ vô cùng cảm kích, có thể bầu bạn cùng Thái hậu nương nương là vinh hạnh của Thế tử cùng thần phụ, càng là vinh hạnh của Hoài Dương Vương phủ trên dưới, mẫu phi sao dám thoái thác, chỉ là sợ thần phụ cùng Thế tử không hiểu quy củ, mạo phạm Thái hậu nương nương, còn mong Thái hậu nương nương thể tất.” Kỷ Sơ Hòa cung kính bày tỏ lập trường.

Để tránh La Quý phi lại giống như một con chó điên, cứ có cơ hội là cắn.

--- Chương 253 Các bên tính toán, sóng ngầm cuộn trào ---

Sắc mặt Thái hậu hơi dịu đi một chút.

La Quý phi cũng thu lại khí thế, chỉ cần Tiêu Yến An và Kỷ Sơ Hòa ở lại Đế đô, có vô số thời gian để thu thập họ!

Kết quả này cũng không uổng công hôm nay trực tiếp xé toạc mặt.

Sự hòa giải mà Hoàng thượng mong muốn, vĩnh viễn không thể nào xảy ra.

La gia và Vinh Quốc công phủ coi như là thế cừu, căn bản không thể hòa giải!

Hoàng hậu liếc nhìn về phía Hoàng thượng.

Thần sắc Hoàng thượng tuy nhìn có vẻ bình thản, như thể không có chuyện gì, nhưng nàng nhìn ra được Hoàng thượng rất tức giận!

Cả triều văn võ đều biết Hoàng thượng đối xử với Hoài Dương Vương phủ và Vinh Quốc công phủ luôn thân thiện. Kỳ thực, Hoàng thượng vẫn luôn không buông cảnh giác đối với Hoài Dương Vương, thậm chí còn nảy sinh ý định trừ bỏ Vinh gia.

Bấy lâu nay, những tâm sự này đều được giấu kín trước mặt người ngoài rất tốt, ngoài những người trong Hoài Dương Vương phủ và Vinh Quốc công phủ là người trong cuộc, e rằng không ai nghi ngờ sự thân thiện của Hoàng thượng đối với Hoài Dương Vương phủ và Vinh Quốc công phủ.

Hôm nay, Vinh Quốc công phủ và Hoài Dương Vương phủ liên thủ gây náo loạn trong thọ yến của Thái hậu, mạnh mẽ từ chối ban hôn của Thái hậu, trực tiếp chọc thủng tầng thân thiện giả tạo này.

Những người trong triều chứng kiến cảnh tượng như vậy, trong lòng nhất định có những tính toán riêng!

Trận ban hôn cưỡng ép cộng với việc giữ Tiêu Yến An lại này, đủ để khiến Đế đô sóng ngầm cuộn trào rồi.

Thái hậu có lẽ muốn đợi thọ yến kết thúc, khi Hoài Dương Vương phủ vào cung cáo từ, sẽ tìm cớ giữ Tiêu Yến An lại.

Không ngờ, trong thọ yến lại xảy ra chuyện như vậy, Hoài Dương Vương phủ và Vinh Quốc công phủ vốn luôn cẩn trọng, vâng lời, lại đột nhiên mất kiểm soát! Nếu Thái hậu hôm nay không nói lời này, e rằng sau này có giữ Tiêu Yến An lại cũng sẽ càng không có uy nghiêm.

Có lẽ, bây giờ cả triều văn võ vẫn chưa chắc chắn ý đồ của Hoàng thượng và Thái hậu khi giữ Tiêu Yến An lại.

Đợi đến khi Tiêu Yến An liên tục bị kẹt ở Đế đô, họ sẽ hiểu rằng Tiêu Yến An đã trở thành con tin.

Hoài Dương Vương phi và Kỷ Sơ Hòa quả thực có thủ đoạn.

Kéo co như vậy, uy tín của Hoàng thượng cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Các quan đại thần trong triều, chẳng phải ai cũng sẽ tự cảm thấy nguy hiểm một thời gian sao, sau này, phải chăng cũng sẽ đa nghi hơn khi trung thành với Hoàng thượng?

Này, chư vị độc giả nếu thấy 52 Thư khố không tồi, nhớ lưu lại địa chỉ trang web https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc giới thiệu cho bằng hữu nhé~ Xin nhờ cậy vậy (>.Cổng dịch chuyển: Bảng xếp hạng Hướng dẫn tìm sách Trạch đấu văn Song trùng sinh

--- Trang 191 ---

Dù sao, bạn quân như bạn hổ, sự đa nghi của Hoàng thượng có thể gây họa cho cả gia tộc!

Hoàng hậu yên lặng nhìn vở kịch này.

Càng không đoán được kết cục phía sau, càng thêm mong chờ.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 362


“Hoàng thượng.” Hoàng hậu hướng về phía Hoàng thượng gọi một tiếng.

“Hoàng hậu có việc gì?” Hoàng thượng trầm giọng hỏi.

“Thế tử cùng Thế tử phu nhân ở lại Đế đô bầu bạn cùng Thái hậu, hiện giờ họ vẫn đang tạm trú tại Vinh Quốc công phủ, chẳng lẽ không thể cứ mãi ở Vinh Quốc công phủ sao? Vẫn cần sắp xếp một nơi ở cho họ.”

“Hoàng hậu nói có lý, Thế tử và Thế tử phu nhân sắp xếp thế nào, giao cho Hoàng hậu lo liệu vậy.”

“Thần thiếp muốn trực tiếp ban tặng Thế tử và Thế tử phu nhân một tòa phủ đệ, cũng để họ có nơi đặt chân tại Đế đô.”

“Chuẩn tấu.” Hoàng thượng ưng thuận một tiếng.

Kỷ Sơ Hòa thở phào nhẹ nhõm.

Có thể sở hữu một tòa phủ đệ cũng coi như tốt rồi.

Vẫn hơn là cứ mãi ở Quốc công phủ hoặc tùy tiện sắp xếp một hành cung nào đó.

Kết quả này, Vương phi cũng chỉ có thể chấp nhận.

May mà, Vinh Quốc công phủ có nhiều người như vậy có thể chăm sóc hai đứa trẻ này, cũng không đến nỗi không có chỗ dựa.

Thọ yến kết thúc, Hoàng hậu lại giành trước La Quý phi, đưa Liêu Vân Phi về cung của mình, lấy cớ là dạy dỗ quy củ cho nàng ta.

La Quý phi chỉ có thể tức đến nghiến răng.

Vương phi và Kỷ Sơ Hòa ra khỏi cung, cùng ngồi chung một cỗ xe ngựa.

Vương phi nắm tay Kỷ Sơ Hòa, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, lại không biết mở lời thế nào, cuối cùng không nhịn được mà đỏ mắt.

“Hòa nhi, mẫu phi không thể đưa con về Hoài Dương, để con ở lại Đế đô nơi ăn thịt người này.” Trong lòng Vương phi tràn đầy tự trách.

Nàng thà rằng người bị giữ lại là mình.

“Mẫu phi, đừng buồn, đừng lo lắng, con và Thế tử ở lại, chẳng phải vẫn còn ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu và các cữu cữu, cữu mẫu để nương tựa sao? Chỉ là, không thể thường xuyên gặp mặt phụ vương và mẫu phi mà thôi.” Kỷ Sơ Hòa nắm ngược tay Vương phi an ủi nàng.

“Ta thật không biết, phải ăn nói thế nào với phụ vương của các con đây.” Trong lòng Vương phi, sao có thể không đau lòng cho được, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Nàng vốn dĩ kiên cường, náo loạn với La gia đến mức đó, cũng chưa từng rơi một giọt lệ.

Kỷ Sơ Hòa nhất thời hoảng loạn, vội vàng lau đi nước mắt trên mặt Vương phi: “Mẫu phi căn bản không cần ăn nói gì với phụ vương, phụ vương đều hiểu cả.”

“Mẫu phi, ngoài Vinh Quốc công phủ là chỗ dựa của chúng ta ra, còn có Hoàng hậu nữa, hôm nay Hoàng hậu đã âm thầm ban cho chúng ta hai mối ân tình, có thể thấy được, nàng ấy nguyện ý kết minh với chúng ta rồi.”

Chưa đợi Vương phi trả lời, giọng Kỷ Sơ Hòa lại vang lên: “Không đúng, là ba lần đó, khi chúng ta mạnh mẽ từ chối, cục diện giằng co, Hoàng hậu đã lên tiếng giải vây, lại trực tiếp sắp xếp phủ đệ cho chúng ta, thọ yến vừa kết thúc, còn giành trước La Quý phi, đưa Liêu Vân Phi đi, đây coi như ba mối ân tình rồi.”

Vương phi tán đồng gật đầu.

Kỷ Sơ Hòa đột nhiên nhào vào lòng Vương phi: “Mẫu phi, đừng buồn nữa, có được không? Vui vẻ lên nhé? Chúng ta sắp phải chia ly rồi, đừng để những cảm xúc không vui lấn át.”

“Được, được, đều nghe Hòa nhi.” Vương phi ôm Kỷ Sơ Hòa, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giống như đang ôm một đứa trẻ nhỏ.



“Ngốc nghếch! Ngốc nghếch!” La Hầu gia liên tục mắng hai tiếng.

Hai huynh đệ La gia đều không dám lên tiếng.

La Kế Huân tiến lên, giúp tổ phụ rót một chén trà.

“Tổ phụ, người nguôi giận đi, tôn tử không hề cảm thấy cô cô có chỗ nào không đúng, La gia chúng ta và Vinh gia không thể nào hòa giải, dù có để Hoàng thượng long nhan đại nộ, cũng còn hơn việc chúng ta giả vờ hòa giải với Vinh gia? Phạm phải tội khi quân có phải không?”

“Ngươi hiểu cái gì! Ta thấy ngươi cũng ngốc nghếch!” La Hầu gia trực tiếp mắng lại.

La Kế Huân không dám nói lời nào, xám xịt trở về chỗ của mình ngồi xuống.

“Thái hậu hôm nay mạnh mẽ ban hôn, ngươi cho rằng là thiên vị cô cô ngươi?” La Hầu gia lại chất vấn một câu.

“Phụ thân, chuyện đã xảy ra rồi, người có tức giận cũng vô ích, dù sao thì, Hoàng thượng đã biết thái độ của chúng ta rồi, không thể hòa giải với Vinh Quốc công phủ, sau này, cũng không đến nỗi lại bắt chúng ta làm những việc trái với lương tâm.” La gia nhị công tử khuyên một câu.

La Hầu gia không nói gì, xoay người bước ra ngoài.

Bóng lưng có chút tiêu điều.

Thật sợ đến cuối cùng La gia chỉ là một hòn đá mài dao trong tay Hoàng thượng.



Người của Quốc công phủ sau khi về đến phủ, đều tụ tập ở tiền sảnh.

Trên mặt mỗi người đều không vui.

Trong lòng đều nén một cục tức.

“Đã mạnh mẽ ban hôn rồi, còn muốn giữ An nhi và Hòa nhi lại làm gì?” Gậy của lão phu nhân nặng nề chống xuống đất.

“Ngoại tổ mẫu, bầu bạn cùng Thái hậu chỉ là một cái cớ, chúng con ở lại, có thể thường xuyên đến bái kiến người đó ạ, mẫu phi quanh năm không ở bên hai lão, vừa hay, có thể cho con và Thế tử một cơ hội, thay mẫu phi hiếu kính ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu.” Kỷ Sơ Hòa đi đến bên cạnh lão phu nhân, nhẹ giọng dỗ dành.

“Vẫn là Hòa nhi nhà chúng ta hiểu chuyện, biết nói, nói như vậy, hình như không còn giận nhiều nữa rồi.” Lão phu nhân hiền từ nắm tay Kỷ Sơ Hòa, “Nói thật, có thể thường xuyên nhìn thấy An nhi và Hòa nhi, ta cũng vui.”

“Cho nên, đây cũng không phải là một chuyện xấu ạ.” Kỷ Sơ Hòa liếc nhìn xung quanh.

Nàng không muốn vì chuyện này, mà khiến cả Quốc công phủ đều chìm trong mây sầu.

Hơn nữa, nàng và Tiêu Yến An đâu phải là những đứa trẻ ba tuổi nữa.

--- Chương 254 Vẫn còn ảo tưởng, tự mình nếm trái đắng ---

“Hòa nhi đúng là tiểu linh quỷ, ba hai câu đã dỗ ngoại tổ mẫu vui vẻ rồi.” Nhị phu nhân cười nói khen ngợi.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 363


“Tạ ơn nhị cữu mẫu đã quá khen.” Kỷ Sơ Hòa hướng về phía nhị phu nhân hành phúc lễ.

“An nhi, trước mặt nhiều trưởng bối như vậy, mẫu phi muốn đưa ra một vài yêu cầu với con.” Vương phi nhìn về phía Tiêu Yến An, thái độ vô cùng trịnh trọng.

“Mẫu phi, người cứ nói đi.” Tiêu Yến An cũng nghiêm mặt đáp lời.

“Mẫu phi biết, con đối với Liêu Vân Phi không có ý gì, nàng ta sớm muộn gì cũng phải vào hậu viện của con, con định đối xử với nàng ta thế nào?”

49. "Mẫu phi, con đã nghĩ kỹ rồi, con tuyệt đối sẽ không có quan hệ vợ chồng thực sự với nàng ta! Nếu nàng ta có thể an phận thủ thường, tương lai, nàng ta tự mình nghĩ thông suốt, con sẽ trả lại tự do cho nàng ta, nếu nàng ta cứ mãi mê muội không tỉnh ngộ, vậy đời này con chú định sẽ phụ nàng ta. Gieo nhân nào gặt quả nấy, đã là lựa chọn của nàng ta, nàng ta cũng phải chấp nhận kết quả này."

Thái độ của Tiêu Yến An vô cùng cứng rắn, giờ đây chỉ cần nhắc đến Liêu Vân Phi chàng đã có thể sinh ra cảm giác cực kỳ chán ghét, huống chi là ở bên Liêu Vân Phi.

Vương phi nghe những lời này, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Tiêu Yến An tuyệt đối không được là kẻ bất tài!

Nếu còn dây dưa với Liêu Vân Phi, nàng sẽ muốn tự tay đánh chết đứa con bất hiếu này!

“Liêu Vân Phi sau này sẽ trở thành trắc thất của con, ta không mong con có bất kỳ dính líu nào với nàng ta! Việc nghênh nàng ta làm trắc thất cũng là bất đắc dĩ, không phải ý muốn của chúng ta, con nói đúng, tất cả đều là lựa chọn của nàng ta, hậu quả do một mình nàng ta gánh chịu! Còn một việc nữa, mẫu phi còn muốn dặn dò con.”

“Con đã trưởng thành, phải có trách nhiệm của một nam nhi, con và Hòa nhi ở lại Đế đô, nhất định phải chăm sóc tốt cho Hòa nhi, gặp chuyện phải bàn bạc với nàng ấy, nếu hai con ý kiến không hợp, vậy thì tất cả phải nghe nàng ấy, con có làm được không?”

“Mẫu phi yên tâm, điều người dặn dò cũng là điều con nghĩ trong lòng.”

Vương phi nghe thấy câu trả lời này, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Hòa nhi, sau này mẫu phi không ở bên cạnh, con phải nhớ, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của con, cùng với các cữu cữu, cữu mẫu, tất cả đều là hậu thuẫn của con.” Lão phu nhân cũng bày tỏ thái độ.

“Vâng, ngoại tổ mẫu, Hòa nhi ghi nhớ trong lòng.” Kỷ Sơ Hòa vội vàng đáp lời.

Thời gian cũng không còn sớm, mọi người trò chuyện thêm vài câu rồi ai nấy trở về viện của mình.

Vương phi và Kỷ Sơ Hòa vừa bước vào nơi ở của họ, đã thấy Từ Yên Nhi và Đông Linh sốt ruột đứng đợi bên ngoài.

“Vương phi, phu nhân.” Đông Linh và Từ Yên Nhi lập tức tiến lên hành lễ.

Kỷ Sơ Hòa quay người nhìn về phía Vương phi: “Mẫu phi, con không tiễn người về phòng nữa, con còn có vài lời muốn dặn dò hai người họ.”

“Ừm.” Vương phi gật đầu, cất bước rời đi.

Kỷ Sơ Hòa đi vào trong nhà, ngồi xuống ghế.

Đông Linh vội vàng rót một ly nước đặt trước mặt Kỷ Sơ Hòa: “Phu nhân, mời dùng nước.”

“Cứ để đó đi, ta không uống, hai con đều ngồi xuống đi, ta có lời muốn nói với hai con.”

Đông Linh và Từ Yên Nhi vội vàng ngồi xuống, nhìn biểu cảm của Kỷ Sơ Hòa, trong lòng cả hai đều có một dự cảm không lành.

“Ta có hai chuyện muốn dặn dò hai con, thứ nhất, thọ yến của Thái hậu, Liêu Vân Phi mượn cơ hội ban thưởng, thỉnh cầu Thái hậu ban cho Thế tử một thiếp, Thái hậu đã ban hôn cho nàng ta, chẳng bao lâu nữa, nàng ta sẽ là trắc thất của Thế tử rồi.”

Kỷ Sơ Hòa nói xong nhìn Từ Yến Nhi.

Từ Yến Nhi lại an tĩnh lạ thường, ngay cả một lời cũng không nói, chỉ là cả người lộ rõ vẻ vô cùng cô tịch.

"Phu nhân, ta đã nói với Từ di nương rồi, rất có thể sẽ là kết quả như thế này, không chấp nhận cũng không có cách nào khác. Phu nhân, người mau nói xem còn có một chuyện khác là gì?" Đông Linh càng quan tâm chuyện khác hơn, bởi vì nàng đoán không ra, trong lòng vô cùng bất an.

"Thái hậu tìm cớ muốn giữ Thế tử và ta lại, Thế tử và ta chỉ có thể ở lại Đế Đô, không có cách nào trở về Hoài Dương. Các nàng chỉ là thiếp thất, có thể không cần ở lại Đế Đô, ta hy vọng các nàng cùng mẫu phi trở về." Kỷ Sơ Hòa trực tiếp nói.

"Không!" Đông Linh lập tức lắc đầu, "Ta và hài tử đều không thể rời xa phu nhân, ta không về Hoài Dương, phu nhân ở đâu thì ta ở đó."

"Đế Đô hung hiểm, e rằng đến lúc đó Thế tử và ta đều khó giữ mình, làm sao bảo vệ được các nàng? Các nàng trở về Hoài Dương, ít nhất sẽ không có nỗi lo về tính mạng, Thế tử và ta cũng sẽ nghĩ cách rời khỏi Đế Đô, trở về Hoài Dương." Kỷ Sơ Hòa thật lòng vì hai người mà cân nhắc.

"Ta cũng không về Hoài Dương, ta muốn ở cùng Thế tử. Phu nhân, ta yêu Thế tử như vậy, rõ ràng biết chàng ở lại Đế Đô sẽ gặp nguy hiểm, ta làm sao có thể bỏ chàng mà đi? Dù có chết, ta cũng muốn chết cùng Thế tử!" Thái độ của Từ Yến Nhi càng kiên quyết hơn.

Nàng ta mà thật sự trở về Hoài Dương, vậy thì có khác gì thủ tiết sống đâu?

Chẳng bao lâu nữa, Thế tử sẽ quên lãng nàng.

--- Trang 192 ---

"Phu nhân, ta sẽ không trở thành gánh nặng của người đâu, hãy cứ để ta ở lại bên cạnh người. Liêu Vân Phi vừa vào cửa e rằng sẽ không an phận, có ta ở đây, ta có thể thay phu nhân kiềm chế nàng ta! Ta sẽ không để nàng ta chiếm được chút lợi lộc nào!" Đông Linh nghiến răng nghiến lợi nói.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 364


Từ Yến Nhi đã muốn ở lại, nàng lại càng không thể đi!

Nàng không chỉ muốn giúp phu nhân đối phó Liêu Vân Phi, mà còn phải trông chừng cái đồ ngốc Từ Yến Nhi này nữa!

"Đông Linh, nàng còn đang mang thai, không thể có chút sơ suất nào."

"Thân thể ta cường tráng lắm!" Đông Linh tự tin vỗ vỗ ngực.

"Các nàng đã biết hai chuyện này rồi, chúng ta tạm thời đừng vội quyết định, các nàng cũng về suy nghĩ lại đi, ngày mai hãy cho ta câu trả lời."

"Vâng." Đông Linh và Từ Yến Nhi đồng thanh đáp.

"Phu nhân, người hãy nghỉ ngơi sớm. Chúng ta xin cáo lui trước."

"Ừm." Kỷ Sơ Hòa gật đầu.

Đông Linh và Từ Yến Nhi lui ra ngoài.

Kỷ Sơ Hòa không chút buồn ngủ, trong đầu không ngừng xem xét lại những chuyện đã xảy ra hôm nay.

Kỳ thực, lúc này mà đỉnh trán Hoàng thượng và Thái hậu không phải là hành động sáng suốt. Yến tiệc mừng thọ hôm nay, họ hoàn toàn có thể như trước đây, mặc cho sắp đặt, chấp nhận tất cả.

Nhưng, mẫu phi không làm như vậy, Vinh Quốc Công phủ cũng không làm như vậy.

Chắc hẳn là đã tham gia vào cuộc tranh đấu giành ngôi vị rồi.

Ủng hộ Tam Hoàng tử và Hoàng hậu, đó là lựa chọn tốt nhất của họ lúc này.

Nàng kỳ thực cũng không tán đồng việc một mực nhẫn nhịn.

Dù là đối mặt với hoàng quyền tối cao, cũng không nên mặc người chém giết.

Liêu Vân Phi ở chỗ Hoàng hậu chịu đủ giày vò.

Chỉ riêng một ma ma dạy quy củ thôi, đã trở thành cơn ác mộng của nàng ta.

Nha hoàn ngâm chân cho nàng ta, nhìn vết bầm tím trên đầu gối nàng, không nhịn được nói: "Tiểu thư, người làm như vậy có đáng không? Thế tử căn bản không chấp nhận tấm lòng của người."

Liêu Vân Phi xoa đầu gối đau đến khó chịu, c*n m** d*** không lên tiếng.

"Tiểu thư, nô tỳ mạo muội nói một lời không nên nói, Thế tử đây trừ dung mạo ra, e rằng còn không bằng Lạc đại nhân đâu."

"Ngươi có thể đừng nói nữa không." Liêu Vân Phi mệt mỏi rã rời, "Ngươi không hiểu đâu, ngươi nghĩ ta thật sự muốn để bản thân sa sút đến bước đường này sao? Ngay khoảnh khắc ta được triệu vào cung, ta đã không thể tự chủ được rồi."

Trong lòng Liêu Vân Phi đều hiểu rõ, nàng ta đã trở thành quân cờ mà La Quý phi dùng để làm ghê tởm Hoài Dương Vương phủ.

Hiện giờ nàng ta chỉ còn lại một niệm tưởng, hy vọng sau khi gả cho Thế tử làm trắc thất, Thế tử có thể nhìn thấy tâm ý của nàng ta, đợi mây tan trăng sáng, cũng không uổng công nàng ta chịu nhiều uất ức như vậy.

"Khi nào mới có thể định ngày đây." Liêu Vân Phi lẩm bẩm một câu.

Nàng ta không muốn ở lại trong cung thêm một ngày nào nữa, nàng ta rất sợ những quy củ đó, càng sợ những ma ma hung thần ác sát.

Ngày hôm sau, La Quý phi đến thỉnh an Hoàng hậu, đặc biệt đề xuất muốn xem Liêu Vân Phi học quy củ thế nào rồi.

【Chương 255: Đại trí giả ngu, tùy ý thao túng】

Hoàng hậu nghe xong ý đồ của Quý phi, sai người đi truyền Liêu Vân Phi.

Quý phi nâng chiếc chén bạch ngọc đào hoa đặt trước mặt, xoay một vòng trên đầu ngón tay.

"Hoàng hậu nương nương cùng Hoàng thượng phu thê tình thâm, bất kể hậu cung này có bao nhiêu nữ nhân, Hoàng thượng đối với Hoàng hậu nương nương thủy chung như nhất. Chiếc chén bạch ngọc đào hoa này, thần thiếp cũng vô cùng yêu thích, tiếc thay, chỉ có độc nhất một bộ này, chỉ Hoàng hậu nương nương mới xứng được hưởng." Giọng điệu của La Quý phi mang theo một tia chua xót.

Vốn dĩ, với thân phận của nàng ta, lẽ ra có thể làm chủ sáu cung này!

Hoàng hậu tính là gì?

Mẫu tộc suy yếu, lại không được Hoàng thượng trọng dụng, ngay cả tư cách nhập triều tham chính cũng không có! Ngay cả Tam Hoàng tử cũng tầm thường vô dụng, cả ngày chỉ biết ở trước mặt Hoàng thượng tỏ lòng hiếu thảo, không dám có bất kỳ dã tâm nào.

Sinh ra trong hoàng gia, cái lòng hiếu thảo thì có ích gì!

Quan trọng nhất vẫn là thực lực!

Đối mặt với lời châm chọc của La Quý phi, Hoàng hậu chỉ nhàn nhạt cười, "Quý phi nếu yêu thích chiếc chén bạch ngọc đào hoa này, chỉ cần nói với bản cung một tiếng, cứ lấy đi là được."

"Thần thiếp sao dám đoạt thứ Hoàng hậu nương nương yêu thích." La Quý phi đặt chén xuống, "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp có một chuyện không mấy rõ ràng."

"Chuyện gì?" Hoàng hậu bình tĩnh hỏi.

"Hoàng hậu nương nương đích thân dạy dỗ quy củ cho Liêu Vân Phi, là có ý gì?" La Quý phi hỏi thẳng.

Nàng ta xưa nay vẫn như vậy, từ ngày nhập cung đã cảm thấy mình cao hơn người một bậc. Hoàng thượng sủng ái nàng ta, lại sinh hạ Tứ Hoàng tử, đoạt được quyền hiệp lý sáu cung, Hoàng hậu cũng phải nhường nàng ta ba phần.

"Quý phi cho rằng, bản cung có ý đồ gì đây?" Hoàng hậu không đáp lại mà hỏi ngược lại.

"Thái hậu nương nương giữ Tiêu Yến An lại, Hoàng hậu nương nương chắc chắn đã đoán ra ý đồ của Thái hậu nương nương, kỳ thực là giữ Tiêu Yến An làm con tin để kiềm chế Hoài Dương Vương. Thái hậu nương nương và Hoàng thượng mẹ con đồng lòng, đây tự nhiên cũng là ý của Hoàng thượng. Liêu Vân Phi trở thành trắc thất của Thế tử, chính là đôi mắt giám sát Thế tử, Hoàng hậu nương nương sẽ không phải là muốn Liêu Vân Phi trở thành quân cờ của người đấy chứ?"

Hoàng hậu khẽ cười một tiếng, hỏi: "Liêu Vân Phi là quân cờ của Quý phi sao?"

"Hoàng hậu nương nương không cần phí tâm tư nữa, Liêu Vân Phi là thần thiếp triệu vào cung, nàng ta có được ngày hôm nay, cũng là vinh dự thần thiếp ban cho nàng, để nàng ta đạt được nguyện vọng. Không thể nào chỉ bằng vài câu hoa ngôn xảo ngữ của Hoàng hậu nương nương mà cam tâm vì người mà bán mạng."

"Quý phi lo lắng bản cung đã mua chuộc Liêu Vân Phi ư? Điều này, Quý phi đã lo xa rồi."

La Quý phi nghĩ còn nhiều hơn thế.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 365


Nàng ta nghĩ một đêm, cuối cùng cũng hiểu rõ, Hoàng thượng đề phòng Hoài Dương Vương, vậy làm sao có thể thật sự hy vọng La gia và Vinh gia hòa hoãn quan hệ chứ? Nàng ta không hòa giải, chính là đúng ý của Hoàng thượng.

Hoàng hậu cũng nhìn ra điểm này, cho nên mới đưa Liêu Vân Phi về bên cạnh mình. Nếu thật sự có thể khiến Liêu Vân Phi vì nàng ta mà làm việc, thì cũng là lấy lòng Hoàng thượng!

Đừng tưởng rằng, nàng ta không biết Hoàng hậu đang tính toán kế sách gì!

Ngay lúc này, Liêu Vân Phi được một cung nữ dẫn vào.

Vừa nhìn thấy La Quý phi, lập tức nước mắt lưng tròng.

"Dân nữ bái kiến Hoàng hậu nương nương, bái kiến Quý phi nương nương." Liêu Vân Phi vừa quỳ xuống, đau đến sắc mặt căng thẳng.

Nhưng, trước mặt Hoàng hậu, Liêu Vân Phi một chút cũng không dám thất lễ.

Nếu không, sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt khắc nghiệt hơn nữa.

"Ngươi làm sao vậy? Bị thương sao?" La Quý phi nhận ra sự bất thường của Liêu Vân Phi, không khỏi hỏi.

Liêu Vân Phi lén lút liếc nhìn Hoàng hậu một cái, "Bẩm Quý phi nương nương, dân nữ ngu dốt, khi học quy củ luôn không làm đúng, ma ma đành phải lần lượt dạy dân nữ, đầu gối bị chút thương tích."

"Kéo vạt áo lên cho bản cung xem." La Quý phi còn muốn tận mắt nhìn.

Nếu Hoàng hậu thật sự dùng cung quy mà giày vò Liêu Vân Phi, vậy thì chứng tỏ Hoàng hậu thật sự không có ý lôi kéo Liêu Vân Phi. Nàng ta không dễ bị lừa gạt như vậy!

Liêu Vân Phi vén váy lên, để lộ đầu gối bầm tím sưng đỏ, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn La Quý phi.

Nàng ta không muốn ở lại chỗ Hoàng hậu nữa.

La Quý phi đến chuyến này, không biết có thể cứu nàng ta ra ngoài không.

"Hoàng hậu nương nương dạy dỗ có phương pháp, Liêu Vân Phi này so với lúc mới nhập cung hoàn toàn khác rồi, quy củ đã học thành thục. Hôm nay thần thiếp đến là vâng mệnh Thái hậu nương nương, cũng là giúp phu nhân Thế tử phủ rèn giũa nàng ta một chút, thần thiếp xin đưa người đi đây."

Liêu Vân Phi vừa nghe lời này, lập tức cảm động đến nước mắt lưng tròng.

"Đã là ý chỉ của Thái hậu nương nương, bản cung cũng không giữ nàng ta lại, cứ giao cho Quý phi tiếp tục rèn giũa. Tuy nhiên, bản cung có một lời, không thể không nhắc nhở Quý phi."

"Lời gì?"

"Nàng ta một lòng ái mộ Thế tử, giữa Thế tử và Quý phi, cuối cùng nàng ta sẽ chọn ai đây?" Hoàng hậu chỉ nói đến đó.

Sắc mặt Liêu Vân Phi, trong khoảnh khắc không còn chút huyết sắc, căng thẳng nhìn La Quý phi.

La Quý phi cười một tiếng, "Đa tạ Hoàng hậu nương nương nhắc nhở, thần thiếp xin cáo lui trước."

Liêu Vân Phi khập khiễng đi theo bên cạnh kiệu của Quý phi.

Câu nói của Hoàng hậu, uy lực sát thương đối với nàng ta thật sự quá lớn! Nàng ta không biết La Quý phi hiện giờ đang nghĩ gì, luôn cảm thấy trong lòng vô cùng bất an.

"Quý phi nương nương, ta đối với người tuyệt đối là trung thành tận tụy!" Liêu Vân Phi chỉ có thể bày tỏ lòng mình, mượn đó để xóa bỏ nghi ngờ của La Quý phi.

"Ngươi là trung thành với bản cung, hay trung thành với Thế tử? Liêu Vân Phi, ngươi phải biết, bản cung và Thế tử, đó là thế bất lưỡng lập!"

"Ta đương nhiên là trung thành với Quý phi nương nương, Thế tử đối với ta không có ý gì, thậm chí đã chán ghét ta rồi. Ta biết phải lựa chọn thế nào, đi theo Quý phi nương nương mới có tiền đồ vô lượng!" Liêu Vân Phi vội vàng nói.

"Ngươi có thể hiểu đạo lý này là tốt rồi." La Quý phi cười gật đầu, dường như rất hài lòng với câu trả lời của Liêu Vân Phi.

Liêu Vân Phi thầm thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng mình đã lừa được qua loa rồi.

Nàng ta làm sao có thể thật sự đầu quân cho La Quý phi chứ?

Nếu vậy, nàng ta và Thế tử vĩnh viễn không thể nào thành đôi được!

Nàng ta còn muốn lợi dụng La Quý phi, sau khi trở thành trắc phi của Thế tử, La Quý phi sẽ không có cách nào khống chế nàng ta nữa.

La Quý phi đưa Liêu Vân Phi về cung của mình, không để nàng ta tiếp tục học quy củ, mà sắp xếp chỗ ở, còn sai người truyền Thái y đến chữa trị vết thương trên chân cho Liêu Vân Phi.

Liêu Vân Phi đang cảm thấy mình cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh địa ngục trần gian, lúc thầm vui mừng.

La Quý phi triệu kiến nàng ta.

Nàng ta bước vào trong điện, hành lễ với La Quý phi.

Chỉ thấy trước mặt La Quý phi bày ra một bát thang dược.

Liêu Vân Phi có chút kinh ngạc, vừa rồi không phải đã uống một bát thang dược rồi sao? Sao còn một bát nữa.

"Liêu Vân Phi, bát thuốc này là chuẩn bị cho ngươi. Ngươi chỉ cần uống xuống, cả đời này sẽ không hoài thai cốt nhục của Thế tử. Không có con cái, mới có thể đoạn tuyệt tất cả niệm tưởng của ngươi, một lòng một dạ trung thành với bản cung."

Trên mặt Liêu Vân Phi lập tức lộ ra một tia kinh hãi, hoảng loạn lắc đầu.

"Sao? Không dám uống? Không uống bát thuốc này, thì không chứng minh được lòng trung thành của ngươi đối với bản cung, nói rõ, ngươi vẫn còn đang lừa gạt bản cung!"

"Không phải vậy, Quý phi nương nương! Ta làm sao dám lừa gạt Quý phi nương nương, ta... ta chỉ là không muốn mất đi tư cách làm mẹ thôi, kính xin Quý phi nương nương rủ lòng thương, đừng để ta không thể sinh nở." Liêu Vân Phi nói xong, không ngừng dập đầu.

【Chương 256: Cáo mượn oai hùm, vạn sự lưu tâm】

"Xem ra, ngươi vẫn muốn sinh hạ cốt nhục của Thế tử. Một khi sinh hạ con của chàng ta, ngươi sẽ nghĩ đến việc mưu cầu cho hài tử của mình, đến lúc đó, lòng sẽ không tự chủ mà hướng về Thế tử, còn sẽ nghe theo mệnh lệnh của bản cung sao? Ngươi chỉ là một quân cờ trong tay ta, ngoan ngoãn nghe lời, mới là điều ngươi nên làm nhất!" La Quý phi lạnh giọng nói.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 366


--- Trang 193 ---

"Cầu xin Quý phi nương nương khai ân!" Liêu Vân Phi khóc rống lên.

Đột nhiên, nàng ta bò dậy chạy ra ngoài.

"Người đâu, bắt nàng ta về đây cho bản cung, đổ thuốc vào miệng, không được để sót một giọt nào!"

"Vâng!"

Một bát thuốc toàn bộ được đổ vào miệng Liêu Vân Phi, không cho nàng ta chút cơ hội giãy giụa nào. Nàng ta mặt đầy nước mắt, mềm nhũn nằm trên đất, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.

"Liêu Vân Phi, hôm nay bản cung đã đoạn tuyệt mọi niệm tưởng của ngươi. Ngươi cũng đừng oán hận bản cung, bản cung là vì ngươi mà dứt bỏ phiền não! Ngươi hãy trung thành tốt với bản cung, tương lai, bản cung tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi! Một Thế tử Hoài Dương Vương phủ, có thể có bao nhiêu bản lĩnh? Tước vị của chàng ta chẳng phải cũng do Hoàng thượng ban thưởng sao, nói không chừng, nói mất là mất! Ngươi còn muốn theo chàng ta mà trở thành thứ dân sao?"

Liêu Vân Phi lúc này mới hồi phục tinh thần, bò dậy quỳ trước mặt La Quý phi, "Đa tạ Quý phi nương nương, là ta ngu dốt, không nghĩ thông. Qua lời chỉ điểm của Quý phi nương nương, như được khai sáng, bỗng nhiên thông suốt."

Kế sách hiện giờ, tốt nhất là phải nhanh chóng bày tỏ thái độ, xóa bỏ nghi ngờ của La Quý phi.

Đối đầu với La Quý phi, kẻ chịu thiệt vẫn là chính nàng ta.

"Được rồi, lui xuống đi."

"Vâng." Liêu Vân Phi lui ra ngoài, tựa như một u hồn.

Trong lòng nàng ta một mảnh mịt mờ, không biết nên làm thế nào cho phải.

Vương phi dẫn Kỷ Sơ Hòa vào cung chính thức từ biệt Thái hậu.

"Vương phi, Thế tử phu nhân, Thái hậu nương nương có lẽ đã mệt mỏi trong yến tiệc mừng thọ, đã biết tâm ý của Vương phi và Thế tử phu nhân, hai vị hãy quỳ an đi."

Thái hậu không muốn gặp hai người này, cố ý tránh mặt, cốt để làm khó hai người.

"Vâng, thần phụ sẽ không quấy rầy Thái hậu nương nương nữa, nguyện Thái hậu nương nương phượng thể an khang! Thần phụ cáo lui." Vương phi vẫn giữ đúng quy củ.

Vừa rời khỏi cung Thái hậu, Hoàng hậu liền sai người đến truyền lời, nói muốn gặp Vương phi và Kỷ Sơ Hòa.

Vương phi và Kỷ Sơ Hòa lại vội vàng đến cung Hoàng hậu.

Khi hai người đến nơi, Hoàng hậu đã chờ sẵn họ rồi.

"Thần phụ bái kiến Hoàng hậu nương nương." Vương phi và Kỷ Sơ Hòa cùng tiến lên hành lễ.

"Mau miễn lễ, ngồi đi." Hoàng hậu nương nương mỉm cười nâng tay.

"Tạ Hoàng hậu nương nương."

Vương phi và Kỷ Sơ Hòa ngồi xuống ghế dưới của Hoàng hậu.

"Vương phi, người định khi nào khởi hành về Hoài Dương?" Hoàng hậu hỏi.

"Hậu nhật sẽ xuất phát."

"Cũng tốt, bản cung đã sai người chuẩn bị xong phủ đệ của Thế tử rồi. Vương phi còn có thể trước khi rời Đế Đô đi xem qua phủ đệ của Thế tử, như vậy cũng có thể yên tâm hơn một chút."

"Đa tạ Hoàng hậu nương nương." Trên mặt Vương phi tràn đầy cảm động.

"Phủ đệ của Thế tử vừa an trí xong, cũng đến ngày nghênh thú Liêu Vân Phi rồi. Đến lúc đó, bản cung cũng sẽ sai người qua giúp Thế tử phu nhân cùng nhau lo liệu."

"Hoàng hậu nương nương đã phí tâm rồi." Vương phi vẫn một vẻ mặt cảm động không thôi.

"Còn một chuyện nữa, bản cung cũng nghe cung nhân đồn đại lung tung. Hôm qua, La Quý phi đến trước mặt bản cung đưa Liêu Vân Phi đi, nói là muốn giúp rèn giũa. Ai ngờ, Quý phi lại chuẩn bị cho Liêu Vân Phi một bát hồng thang."

Hồng thang là một cách gọi, bởi vì bát thuốc đó có màu đỏ, đỏ như máu tươi.

"Quý phi lại tuyệt đường tử tự của Liêu Vân Phi sao?" Kỷ Sơ Hòa kinh ngạc hỏi ngược lại.

"Nàng ta hành sự xưa nay vẫn quái đản, Hoàng thượng lại sủng nàng ta, bản cung đôi khi đối với hành vi của nàng ta cũng là hữu tâm vô lực. Thêm vào đó, Liêu Vân Phi không phải người trong cung, thân phận lại khá đặc biệt, bản cung cũng không tiện nhúng tay."

"Hoàng hậu nương nương đã vì chúng thần làm quá nhiều rồi. Những ân tình này, chúng thần nhất định sẽ khắc ghi trong lòng. Liêu Vân Phi không phải kẻ hiền lành, đã không thể sinh nở, cũng bớt đi rất nhiều phiền phức, đối với chúng thần mà nói, coi như là chuyện tốt." Vương phi bày tỏ thái độ.

"Bản cung cũng nghĩ như vậy. Tuy nhiên, với Liêu Vân Phi này, Thế tử phu nhân vẫn nên đề phòng nhiều hơn. Vương phi không ở Đế Đô, nếu có chuyện gì có thể đến tìm bản cung, chỉ cần bản cung có thể giúp đỡ được, nhất định sẽ không từ chối. Nhưng, các ngươi cũng biết, tình cảnh hiện giờ của bản cung cũng là tiến thoái lưỡng nan."

"Hoàng hậu nương nương yên tâm, chúng thần đều hiểu rõ." Vương phi trịnh trọng gật đầu.

Hoàng hậu giao địa khế phủ đệ Thế tử vào tay Vương phi, lại trò chuyện một lát, Vương phi tùy tiện tìm một cớ cáo từ.

Kỷ Sơ Hòa và Vương phi cùng ngồi một cỗ mã xa, đi đến vị trí phủ đệ mới.

Đã có địa khế, dù sao cũng phải đi xem một lần, Vương phi mới có thể yên tâm rời đi.

“Hòa nhi, lời Hoàng hậu hôm nay con đã nghe rõ chưa?”

“Mẫu phi yên tâm, con đều hiểu cả. Ý của nàng ta là con có thể cầu cứu nàng, nhưng đừng quá trông cậy vào nàng, nàng ẩn giấu sâu như vậy, chắc chắn không muốn bị người khác phát hiện việc bí mật kết minh với chúng ta, đây là đang nhắc nhở con đó.”

“Ngay cả chuyện Liêu Vân Phi bị đổ hồng thang, cũng chưa chắc như lời nàng ta nói. Con ở trước mặt nàng, nhất định phải tỏ ra cung kính cẩn trọng, hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào nàng, hiểu không? Vào thời khắc mấu chốt, nàng vẫn có thể phát huy tác dụng lớn lao.”

“Vâng, con biết.”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 367


“Mẫu phi biết những lời này không cần mẫu phi nói, bản thân con cũng có thể nhìn thấu, thế nhưng, mẫu phi không ở bên cạnh các con, thực sự không yên tâm. Con từ trước đến nay chưa từng đến Đế Đô, căn bản không biết những mối quan hệ phức tạp chằng chịt ở Đế Đô rắc rối đến mức nào. Sau này, ngoại tổ mẫu của con sẽ từ từ nói với con.”

Kỷ Sơ Hòa làm sao không hiểu.

Từ một dân thường sa sút như chạy nạn, trở thành phu nhân của quyền thần dưới một người trên vạn người.

Không ai hiểu rõ nơi Đế Đô này hơn nàng.

Kiếp này, có thân phận Thế tử phu nhân, lại có Vinh Quốc Công phủ dốc sức ủng hộ, khi mưu sự, dễ dàng hơn không biết gấp bao nhiêu lần so với kiếp trước.

“Hợp tác với Hoàng hậu cũng như cùng hổ cầu da, tóm lại, cẩn thận là hơn.” Vương phi lại dặn dò một câu.

“Vâng.” Kỷ Sơ Hòa cung kính đáp một tiếng.

Rất nhanh, xe ngựa đã đến bên ngoài tân phủ đệ, chậm rãi dừng lại.

Kỷ Sơ Hòa xuống xe trước, rồi đỡ Vương phi xuống.

Hai người đồng thời ngẩng đầu, nhìn tòa phủ đệ khí phái này.

Đã có thợ đang tháo dỡ tấm biển cũ, thấy các nàng, một người ăn vận thái giám lập tức tiến lên hành lễ.

“Nô tài ra mắt Vương phi, Thế tử phu nhân.”

“Miễn lễ, đưa chúng ta vào xem.” Vương phi dặn dò.

“Vâng.” Thái giám khom lưng dẫn đường phía trước.

Bước vào chính môn, một tiểu hoa viên được bao quanh bởi bốn phía hành lang hiện ra trước mắt hai người.

Giả sơn, suối nước chảy, còn có một bức bình phong được điêu khắc tinh xảo.

Men theo hành lang đi vào, đến một viện thứ nhất.

Trong viện có một đại sảnh chuyên dùng để tiếp khách, vô cùng rộng rãi, bày tiệc mấy chục người còn có thể chứa thêm một đội nhạc vũ. Bốn phía là đình đài lầu gác, sắp xếp có trật tự, có thể thấy cảnh quan của viện, mỗi một nơi, đều tốn rất nhiều tâm tư.

Đi tiếp vào viện thứ hai, tầm nhìn bỗng nhiên rộng mở hơn nhiều.

Có một chính điện tọa Nam triều Bắc và hai dãy sương phòng ở hai bên trái phải.

Đây là chủ viện.

--- Chương 257 Cho đủ mặt mũi, sợ chịu uất ức ---

Trong các gian phòng của chủ viện đều trống không, trước khi dọn vào, còn cần tự mình sắm sửa đồ đạc.

Rồi đến viện thứ ba.

Viện thứ ba tương đối chật chội hơn, bốn phía đều có nhà, một hành lang nối liền nhưng lại tương đối độc lập, có thể cho người hầu ở, cũng có thể sắp xếp thiếp thất ở đây.

Cùng với viện này là một hoa viên, và một hồ nước nhân tạo, trong hồ xây một hành lang, nối liền bốn đình ngắm cảnh ở giữa hồ.

Bên cạnh hoa viên, có một kiến trúc độc lập, không lớn lắm, bình thường có thể ngắm cảnh, uống trà, đọc sách, chơi cờ tại đây. Ngoài ra, còn có vài viện độc lập khác, đều tương đối nhỏ.

Viện phía Bắc nhất là phòng cho người hầu, và một chuồng ngựa.

Theo quy chế của Đại Hạ, thân phận của Tiêu Yến An chỉ kém Thái tử, cho nên, tòa phủ đệ này, còn hoành tráng và khí phái hơn cả phủ Bình Vương hiện tại.

Đi hết cả phủ đệ, mất khoảng một canh giờ.

Vương phi và Kỷ Sơ Hòa lên xe ngựa về Quốc Công phủ.

“Hòa nhi, bố cục của tòa phủ đệ này coi như rất tốt, đợi các con dọn vào rồi, từ từ sắp xếp theo sở thích của mình.”

“Mẫu phi, như vậy đã rất tốt rồi, đừng lãng phí tiền.” Kỷ Sơ Hòa không muốn tiêu xài hoang phí.

“Chuyện tiền nong, không cần lo lắng, mẫu phi vẫn có thể chi ra số tiền này! Cứ làm theo ý mình, hoàn cảnh của các con vốn đã khó khăn rồi, đừng để người khác cười chê chúng ta nghèo hèn.”

“Vâng, đợi dọn vào rồi từ từ lo liệu.” Kỷ Sơ Hòa không phản bác nữa, chỉ để mẫu phi an tâm hơn một chút.

Sau này còn cần tiền nhiều lắm! Nghèo hèn hay không, nàng không bận tâm.

Tiền của mẫu phi còn phải lo cho bên Hoài Dương, nàng nhất định phải có nguồn thu nhập riêng của mình.

Hai người vừa về đến Quốc Công phủ, đã bị lão phu nhân gọi tới, bốn vị phu nhân cũng có mặt.

“Tiểu Ngũ, con vừa cùng Hòa nhi đi xem tân phủ đệ à?” Lão phu nhân hiền từ hỏi.

“Vâng, mẫu thân, tân phủ đệ con đã xem qua rồi, rất tốt, con cũng yên tâm rồi.” Vương phi khẽ đáp.

“Vậy thì tốt, ta biết, Hòa nhi và An nhi ở lại Đế Đô con rất không yên tâm, nhưng mà, sự việc đã đến nước này, con phải nghĩ thoáng ra một chút, đừng quá lo lắng, hại thân thể.”

“Mẫu thân yên tâm, con sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.”

“Vừa rồi, chưởng quỹ của Tử Đàn Phường đã đến rồi, mấy vị tẩu tẩu của con muốn tặng hai đứa trẻ này một ít lễ mừng dọn nhà, ngày mai chưởng quỹ của Tử Đàn Phường sẽ đến tân phủ đệ xem còn thiếu vật phẩm gì, sẽ đặt làm tất cả ở chỗ hắn, mọi chi phí, do bốn vị tẩu tẩu của con chia đều.”

“Mẫu thân, không nên đâu!” Vương phi lập tức từ chối.

“Ngoại tổ mẫu, thực sự không cần đâu ạ. Con và mẫu phi hôm nay đi xem tân phủ đệ rồi, không thiếu thứ gì cả, chúng con tùy tiện sắm thêm một ít là có thể dọn vào ở rồi, thực sự không cần phô trương lãng phí đi đặt làm thứ gì cả.” Kỷ Sơ Hòa cũng vội vàng từ chối.

Tử Đàn Phường là nơi nào chứ.

Vạn lượng bạc trắng ở đó, cũng chẳng nghe thấy chút động tĩnh nào.

Nếu là sắp xếp toàn bộ phủ đệ, vậy chẳng phải mấy chục vạn lượng, thậm chí là hơn trăm vạn lượng sao!

“Hai đứa các con không cần phát biểu ý kiến, chuyện này, chỉ là báo cho các con một tiếng thôi, còn có phần của ta nữa, không thể để Hòa nhi và An nhi chịu thiệt thòi.” Khẩu khí của lão phu nhân, không có một chút ý tứ thương lượng nào.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 368


Kỷ Sơ Hòa vội vàng nhìn về phía Vương phi, không ngừng lắc đầu.

Vương phi vừa nghĩ đến hai đứa trẻ này ở Đế Đô làm con tin, trong lòng liền đau đớn vô cùng.

Nếu chỉ có một mình An nhi ở lại, nàng vạn lần không thể đồng ý, nhưng có cả Hòa nhi cũng ở đó, vậy thì đúng là không thể để các con chịu uất ức.

“Hòa nhi, cứ nghe ngoại tổ mẫu đi. Đến lúc đó, các con dọn đến tân phủ đệ cũng coi như dọn nhà, còn phải bày tiệc mừng dọn nhà, sau này, cũng phải giao thiệp qua lại với các quyền quý Đế Đô, dù sao cũng cần chút thể diện, hơn nữa, cũng không biết, khi nào mới có thể rời khỏi nơi này, đây cũng là tấm lòng của ngoại tổ mẫu, ngoại tổ phụ và các cậu, các thím.”

Trong lòng Kỷ Sơ Hòa một trận cảm động, mắt đỏ hoe gật đầu, “Vâng, mẫu phi.”

“Các ngươi đừng ai buồn nữa! Ta nói một câu không có quy củ lại đáng ghét đây, ta khá vui đấy, sau này ta có thể gặp tẩu tẩu mỗi ngày!” Vinh Khanh Khanh lén lút từ bên ngoài đi vào.

Nàng đã trộm nghe nửa ngày rồi.

Đằng sau nàng, theo sau là Vinh Duyệt Duyệt và Vinh Lạc Lạc.

“Chúng con cũng nghĩ vậy!” Hai người đồng thanh nói.

Dù sao thì các nàng cũng chỉ nghe lời tỷ tỷ Khanh Khanh, có bị đánh cũng cùng chịu.

Ba người ngược lại khiến các trưởng bối bật cười.

“Sau này vừa hay để tẩu tẩu của các con dạy dỗ các con nhiều hơn! Đặc biệt là Khanh Khanh, tẩu tẩu của con cũng không lớn hơn con bao nhiêu, vậy mà đã có thể gánh vác cả một gia đình rồi.” Lão phu nhân cười nói.

“Con nghe lời tẩu tẩu!” Vinh Khanh Khanh hiếm hoi không cãi lại, ngoan ngoãn đáp một tiếng.

Trong phòng, lại vang lên tiếng cười nói vui vẻ.

Nỗi buồn trong lòng Vương phi cũng vơi đi một chút.

Sau bữa tối.

Kỷ Sơ Hòa gọi Đông Linh và Từ Yên Nhi đến trước mặt.

“Hai người các ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Vẫn quyết định muốn ở lại sao?”

“Phu nhân, chúng con muốn ở lại!” Hai người đồng thanh đáp.

“Nếu đã như vậy, vậy thì ở lại đi. Tuy nhiên, ta vẫn nói câu đó, Đế Đô không thể sánh với Hoài Dương, mọi việc đều phải cẩn thận, ta cũng sẽ không như ở Hoài Dương mà dung túng các ngươi làm càn, phạm lỗi chỉ đánh mấy roi. Phàm là ai gây chuyện, người đó sẽ chịu hậu quả tương ứng! Nên bán thì bán, nên ban chết thì ban chết! Hiểu chưa!”

“Hiểu rồi!” Hai người vội vàng đáp.

“Thôi được rồi, về nghỉ ngơi đi.” Kỷ Sơ Hòa phất tay áo.

Đông Linh và Từ Yên Nhi lập tức lui ra ngoài.

Thoáng chốc, Vương phi đã sắp rời khỏi Đế Đô.

Cũng giống như khi đến, nhận chiếu mà đến, lại theo lệnh mà về, một ngày cũng không thể chậm trễ.

Trước khi trở về, Vương phi hẹn Kỷ Sơ Hòa, còn dẫn theo Từ Yên Nhi và Đông Linh dạo quanh Đế Đô phồn hoa.

Ngoài việc muốn mang về một số thứ cho Hoài Dương Vương, Vương phi cũng muốn nhân cơ hội này cùng Kỷ Sơ Hòa làm quen lại với môi trường Đế Đô. Một khi rời đi, không biết khi nào mới có thể gặp lại.

Kỷ Sơ Hòa không hề xa lạ với nơi này, loáng thoáng vẫn có thể tìm thấy một số cảm giác quen thuộc.

Dòng người tấp nập, trong mắt nàng dường như dừng lại.

Nàng nhìn thấy một tiểu gia hỏa xách gói giấy dầu, miệng đầy vụn bánh chạy về phía nàng.

“Mẫu thân, Hựu nhi mua được món bánh hoa sen chiên giòn mà người thích rồi!”

Tiểu gia hỏa nhảy nhót chạy đến, càng lúc càng gần nàng, ngay khi chỉ còn cách nàng một bước, nàng vô thức muốn vươn tay ôm lấy hắn, nhưng, bóng dáng tiểu gia hỏa lại đột nhiên biến mất.

Nàng lại nhìn ra xung quanh, vẫn là dòng người tấp nập, nào có bóng dáng Hựu nhi của nàng.

Đây chính là lý do vì sao Tiêu Yến An mấy lần mời Kỷ Sơ Hòa ra ngoài dạo chơi, nàng đều không muốn ra khỏi cửa.

Bởi vì, có quá nhiều ký ức sẽ đâm vào lòng nàng.

“Cả khu Đông thành, chỉ có con phố này là đồ ăn ngon nhất, thông thường các gia đình quyền quý khi tổ chức yến tiệc đều đến đây đặt làm một số loại bánh ngọt, đặc biệt là món bánh hoa sen chiên giòn ‘Hoa khai phú quý’, đã có mấy chục năm danh tiếng rồi.” Giọng Vương phi đột nhiên vang lên.

Kỷ Sơ Hòa cũng từ trong suy nghĩ hoàn hồn lại, cười đáp, “Vậy thì khi chúng ta tổ chức tiệc mừng dọn nhà, cũng đặt ở đây.”

--- Chương 258 Chưa mưa đã lo sửa nhà, cao kiến xuất kỳ ---

“Được.” Vương phi đáp một tiếng, quay người dặn dò Thanh La, “Thanh La, ngươi sai người đi mua một ít về, ta mang về cho Vương gia và các đứa trẻ trong phủ nếm thử.”

“Vâng.”

“Mẫu phi, mua cho phụ vương nhiều một chút.” Kỷ Sơ Hòa sợ mua không đủ.

“Được, hắn thích gì thì mua một ít về, ta còn phải mua cho hắn một bộ văn phòng tứ bảo tốt hơn một chút, bộ hắn đang dùng vẫn là bộ ta tặng hắn ngày xưa, nghiên mực đã mòn thành hố rồi. Ngay ở con phố khác phía trước, rất nhanh sẽ đến thôi, chúng ta cứ thong thả đi dạo rồi qua đó.”

“Vâng.” Kỷ Sơ Hòa đỡ Vương phi, tiếp tục đi về phía trước.

Rất nhanh, đã đi đến con phố đó.

Cửa hàng đầu tiên trên phố chính là Mặc Bảo Phường mà Vương phi đã nói.

Việc buôn bán khá tốt, khách hàng ra vào tấp nập.

Chưởng quỹ vừa nhìn thấy Vương phi, lập tức dừng tay gảy bàn tính, cung kính đón lên, chắp tay hành lễ với Vương phi.

“Tiểu nhân ra mắt Ngũ tiểu thư, không, là Vương phi, tiểu nhân bái kiến Vương phi.”

“Trần chưởng quỹ không cần đa lễ.” Vương phi nâng tay lên một chút.

Trần chưởng quỹ thẳng người dậy, trên dưới đánh giá Vương phi, “Vương phi và năm đó hình như không có gì thay đổi, vẫn là dáng vẻ trong ký ức của tiểu nhân.”

“Hơn hai mươi năm rồi, làm sao có thể không thay đổi?”

“Thật sự, y như lần đầu gặp mặt.”

“Hơn hai mươi năm không gặp, ngươi lại học được lời ngon tiếng ngọt rồi.”

Sắc mặt Trần chưởng quỹ lập tức đỏ bừng.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 369


“Hôm nay ta đến là muốn chọn một bộ văn phòng tứ bảo cho Vương gia nhà ta, không cần quá quý giá, thực tế và bền dùng là được.”

“Vương phi, ngài hãy vào trà thất bên cạnh đợi một lát, tiểu nhân sẽ đích thân chọn mấy mẫu mang đến cho ngài chọn.”

“Được.”

Vương phi dẫn Kỷ Sơ Hòa mấy người đến trà thất bên cạnh.

Nha hoàn trong tiệm lập tức dâng trà và điểm tâm.

Đông Linh đi một đoạn đường dài, đã sớm đói bụng, mắt thèm thuồng nhìn những món điểm tâm này, cẩn thận hỏi một câu: “Phu nhân, con có thể ăn không?”

“Ăn đi.” Kỷ Sơ Hòa gật đầu.

Đông Linh vui vẻ cầm một miếng nhét vào miệng, vừa ăn vừa gật đầu, “Phu nhân, món điểm tâm này ngon quá!”

Từ Yên Nhi cũng không kìm được cầm một miếng nhét vào miệng.

“Chưởng quỹ đâu rồi? Lấy hộp ấn niêm và bút lông sói mà ta đã đặt ra đây.” Bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nam.

Vương phi nghe thấy giọng nói này, lông mày lập tức nhíu lại.

Cửa bị đẩy ra, một nam tử mặc hoa phục màu đỏ sẫm bước vào, nam tử trông khoảng bốn mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, lạnh lùng cương nghị, sau lưng hắn còn đi theo một thị vệ.

Người đến chính là La nhị công tử năm xưa đã hủy hôn.

Thấy Vương phi trong phòng, trên mặt hắn cũng hiện lên một tia xấu hổ.

“La nhị công tử, Vương phi nhà ta đang đợi ở đây trước, mời ngươi ra ngoài.” Thanh La trực tiếp đuổi người.

“Đây không phải Quốc Công phủ hay Hoài Dương Vương phủ, không có lý do gì để các ngươi xua đuổi khách hàng của người khác!” La nhị công tử định xông vào.

Thanh La lập tức dùng thân mình chắn hắn, “La nhị công tử, xin tự trọng!”

Trần chưởng quỹ vừa hay đi tới, vừa nhìn thấy La nhị công tử lập tức tăng nhanh bước chân.

“La nhị công tử, xin mời vào nội thất nghỉ ngơi một lát, lát nữa tiểu nhân sẽ mang thứ ngài đã đặt đến.” Trần chưởng quỹ khom lưng làm động tác mời.

La nhị công tử đột nhiên giật lấy nghiên mực và bút trong tay Trần chưởng quỹ, khinh bỉ nhìn một cái, “Hàng cấp thấp bình thường như vậy, ngươi cũng dám đưa đến trước mặt Hoài Dương Vương phi, là cảm thấy Vương phi ở nơi thôn dã nghèo nàn như Hoài Dương lâu ngày, không còn biết hàng tốt nữa sao? Hay là cảm thấy, Hoài Dương Vương phi không dùng nổi hàng tốt?”

“La nhị công tử hiểu lầm rồi, đây không phải thứ Vương phi muốn, tiểu nhân chuẩn bị bày trên quầy hàng.” Trần chưởng quỹ vội vàng đáp.

Vương phi từ trong phòng đi ra, từ tay Trần chưởng quỹ nhận lấy nghiên mực này, hài lòng gật đầu, “Trần chưởng quỹ, ta thấy nghiên mực này rất tốt, ta muốn cái này.”

“Vương phi, đây thật sự là kiểu dáng bình thường, trong tiệm còn có loại tốt hơn, tiểu nhân lát nữa sẽ chọn kỹ càng cho ngài.” Trần chưởng quỹ vẫn đang cố gắng hết sức để bảo vệ thể diện cho Vương phi.

“Bản thân nghiên mực vốn là để mài mực, đá bình thường hay đá quý làm ra trong mắt ta không có gì khác biệt, công dụng đều như nhau, giống như có người, dù mặc một thân gấm vóc hoa lệ, cũng khó che giấu được cái khí chất cặn bã của hắn.”

“Lời Vương phi nói chí lý vô cùng.” Trần chưởng quỹ quả thực không sợ đắc tội La nhị công tử.

Những người xung quanh đều dồn ánh mắt khác thường về phía La nhị công tử.

La nhị công tử tức đến đỏ bừng mặt, âm thầm nắm chặt hai tay.

“Trần chưởng quỹ, cứ theo quy cách của nghiên mực này mà giúp ta chuẩn bị một bộ văn phòng tứ bảo, đưa đến Vinh Quốc Công phủ.” Vương phi khẽ dặn dò.

“Vâng, Vương phi, tiểu nhân lát nữa sẽ sắp xếp người đưa đi.”

Vương phi quay người rời đi.

La nhị công tử nhìn theo bóng lưng Vương phi khuất dần, ánh mắt mãi không thu về.

Những người xung quanh, chỉ cho rằng hắn tức giận chưa nguôi.

Thực ra, chỉ có hắn tự biết, trong lòng hắn bất cam đến mức nào!

Vì sao nhiều năm như vậy trôi qua rồi, nàng vẫn y như dáng vẻ năm xưa?

Vì sao, nhiều năm qua, nửa đêm mơ màng, hắn lại không kiềm chế được mà nhớ đến dung nhan nàng và những lời nàng từng nói.

Trong lòng hắn, vậy mà lại có một tia hối hận!

“Nàng nói, tuy chúng ta từ nhỏ đã có hôn ước, nhưng ta cũng không phải là không gả cho ngươi thì không được. Người ta gả phải hiểu ta, kính trọng ta, không thể khiến ta làm việc trái với tâm ý, càng không được nói dối lừa gạt, nếu không, bất kể phải trả giá đắt đến mấy, ta cũng phải từ bỏ ngươi.”

Hắn chưa từng hiểu nàng, càng không kính trọng nàng, lại còn làm những việc trái lương tâm, nói dối nàng.

Nàng cũng thật sự không chút do dự mà từ bỏ hắn.

Hắn muốn biết, nhiều năm qua như vậy, Hoài Dương Vương có thể làm được như những gì nàng yêu cầu không?

Thế gian này nhiều chuyện vốn là thân bất do kỷ! Làm sao có thể mọi việc đều thuận buồm xuôi gió! Bản thân còn không lo được việc mình có làm trái lương tâm hay không, còn lo được cho người khác sao!

Vương phi gặp phải người không muốn gặp nhất, tâm trạng hoàn toàn biến mất, ra khỏi Mặc Bảo Phường liền lên xe ngựa.

Kỷ Sơ Hòa ở bên cạnh nàng.

“Mẫu phi đừng tức giận nữa, vì một kẻ cặn bã như vậy, không đáng.”

Ôi chao, các bạn nhỏ nếu thấy 52 Thư Khố hay, nhớ sưu tầm địa chỉ trang web https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé~ Làm ơn nha (>. Cổng dịch chuyển: Danh sách xếp hạng Hướng dẫn tìm sách Truyện trạch đấu Trùng sinh đôi

--- Trang 195 ---

“Ta biết, nhưng, vẫn cảm thấy như nuốt phải ruồi bọ mà ghê tởm.” Vương phi hít sâu một hơi, bình ổn tâm trạng, “May mà, La nhị đã gây ra chuyện tư định chung thân trong quân, ta còn phải cảm ơn cái ân không lấy của hắn!”

“Hắn tự mình bội tín vong nghĩa, cùng ta đàm phán tử tế, chúng ta liền hủy bỏ hôn sự. La gia sai trước, tổn hại chút thể diện, chẳng bao lâu rồi cũng qua. Nhưng họ lại cố chấp muốn cả thể diện lẫn lợi ích, lại còn lén lút hủy hoại danh tiếng của ta!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back