Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương

Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 250


Ngay khi Cao Vân sắp bước vào viện, Tình Ngọc đột nhiên giơ tay, hung hăng quất vào cái chân lành lặn còn lại của Cao Vân.

“A!” Cao Vân ngã vật xuống đất, không cách nào đứng dậy được nữa.

Tình Ngọc bước tới, vẻ mặt tiếc nuối, “Cao tiểu thư, chỉ còn một bước nữa thôi đấy! Chỉ còn một bước nữa là người đã đi vào viện rồi, người chỉ cần bước vào viện này, sẽ không ai dám đánh người nữa đâu.”

“Ngươi… ta với ngươi không oán không thù, vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?” Cao Trắc Phi cố nén cơn đau hỏi.

“Cao tiểu thư quả là quý nhân hay quên nhỉ, nhanh như vậy đã không nhớ ta rồi sao? Hay là Cao tiểu thư đã hại quá nhiều người, cho nên, căn bản không nhớ nổi ta là ai.”

Lòng Cao Vân bỗng chùng xuống.

Thì ra, là đến tìm thù.

Không phải hoàn toàn vâng lời Kỷ Sơ Hòa.

Thế nhưng, nàng ta thật sự không nhớ nổi Tình Ngọc này rốt cuộc là ai.

“Cao tiểu thư, người vẫn chưa về viện tử đâu nhé.” Tình Ngọc tốt bụng nhắc nhở.

Sắc mặt Cao Vân lập tức tái mét, lê thân mình bò vào trong viện.

Tình Ngọc đột nhiên giơ gậy lên, nhắm thẳng vào đầu Cao Trắc Phi!

--- Chương 176: Lấy oán báo oán, trả giá gấp ngàn lần ---

Cao Trắc Phi ngẩng đầu nhìn cây gậy này, cũng nhìn thấy sát ý trong mắt Tình Ngọc, tim nàng ta lập tức co thắt lại!

Cây gậy bất chợt giáng xuống!

Cao Vân sợ hãi lập tức nhắm nghiền hai mắt.

Một luồng gió, lướt qua gò má nàng ta.

Cây gậy dừng lại ngay sát trán nàng ta.

Tình Ngọc đột nhiên ném cây gậy cho tiểu tư, không nhịn được bật cười.

“Thì ra, ngươi cũng sợ chết! Nhưng mà, cứ để ngươi chết như vậy thì quá dễ dàng cho ngươi rồi, ta muốn ngươi phải trả giá gấp ngàn vạn lần cho những tội lỗi ngươi đã gây ra cho ta!”

Cao Vân cảm thấy một cỗ hận ý mãnh liệt, một trận sợ hãi dâng lên.

"Chuyện gì vậy!" Thanh âm của Cao Quận thủ đột nhiên vang lên.

Cao Vân như thấy được cứu tinh, đang định mở lời, thì Tình Ngọc đã cướp lời trước.

"Ta vừa nãy đang luyện hí khúc, chợt nghe thấy một tràng cãi vã, liền theo tiếng mà đến, phát hiện Cao tiểu thư đang tát vào mặt bọn họ. Bọn họ khuyên nhủ lời hay, bảo Cao tiểu thư quay về viện, nhưng Cao tiểu thư một chữ cũng không lọt tai. Nếu không phải hai người này liều mạng ngăn cản, e rằng Cao tiểu thư lúc này đã trốn khỏi Cao phủ rồi."

Tình Ngọc vừa mở lời, ánh mắt của Cao Quận thủ liền dính chặt vào người nàng.

Không hiểu vì sao, hắn có cảm giác, sau khi Tình Ngọc đồng ý vào phủ, dung mạo nàng càng ngày càng giống Ngữ Mộng.

"Phụ thân! Người đừng nghe lời nàng ta! Nàng ta vừa nãy cầm gậy, suýt chút nữa đánh chết ta!" Cao Vân lập tức cáo trạng.

"Công lao này, ta nào dám nhận. Rõ ràng là hai người họ đã ngăn nàng lại. Cao Quận thủ, hai người họ nghe theo lời người dặn dò mà trông chừng Cao tiểu thư, nên ban thưởng một chút. Nếu không, cứ theo bộ dạng kiêu ngạo hống hách của Cao tiểu thư này, lần tới hai người họ chưa chắc đã dám ngăn cản nữa." Tình Ngọc lại mở lời.

Cao Quận thủ nhìn hai tiểu tư, "Hai ngươi, lát nữa đi lĩnh hai lượng bạc, đây là ban thưởng! Tuyệt đối không được để nàng ta ra khỏi viện này!"

"Vâng!" Hai tiểu tư lập tức đáp lời.

Tình Ngọc nhìn hai tiểu tư, mím môi cười, rồi xoay người rời đi.

"Phụ thân!" Tiếng gọi này của Cao Vân đến nỗi khản cả giọng.

"Kéo nàng ta vào!" Cao Quận thủ lạnh lùng quát một tiếng.

Hai tiểu tư lập tức kéo nàng ta vào trong viện.

“Cao Vân, ngươi còn chưa thấy tai họa mình gây ra chưa đủ lớn sao? Ngươi không chỉ hại con trai mình, còn suýt hại đệ đệ ngươi. Giờ đây, Vương gia đã định dẹp yên chuyện này, Từ Quý cũng đã nhận tội và chết, mọi chuyện coi như đã định! Phần đời còn lại của ngươi sẽ sống ở đây! Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta cũng sẽ không bỏ mặc tình phụ tử!”

Cao Vân còn chưa kịp nói gì, Cao Quận Thủ đã phất tay áo bỏ đi.

Hai tiểu tư nhìn Cao Vân, ánh mắt không còn vẻ rụt rè, sợ hãi như trước.

Cả hai xoa xoa gò má đang nóng rát, nhìn Cao Vân một cái đầy ẩn ý.

Cao Vân bị ánh mắt đó nhìn đến lòng se lại.

Hai người kéo nàng ra sân rồi bỏ mặc.

Tiểu nha hoàn khó nhọc kéo nàng về phòng, rồi vội vàng đi mời đại phu lấy thuốc.

Tình Ngọc vừa rời đi liền tỏ vẻ lạnh nhạt với Cao Quận Thủ.

Cao Quận Thủ đi theo nàng, luôn muốn tìm chuyện để nói, sau vài câu, Tình Ngọc đã mất kiên nhẫn.

“Cao Quận Thủ, ngươi chẳng phải từng nói, ta đến phủ, ngươi sẽ không ép buộc ta làm bất cứ điều gì, chỉ cần ta sống trong phủ tùy ý sao?”

“Phải, ta tuyệt đối không thất hứa.”

“Vậy xin Cao Quận Thủ đừng thường xuyên xuất hiện trước mặt ta nữa.” Tình Ngọc lạnh lùng nói, rồi quay người rời đi.

Cao Quận Thủ nhìn bóng lưng Tình Ngọc, lòng dâng lên một nỗi xót xa.

Nếu Ngữ Mộng còn sống, nàng cũng nhất định sẽ chán ghét, hận hắn như Tình Ngọc.

Là hắn đã không bảo vệ tốt cho nàng.

Đêm xuống, trong Cao phủ bỗng vọng ra một tiếng kêu cứu.

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

Tiếng kêu phát ra từ sân của Tình Ngọc.

Lập tức kinh động tất cả mọi người trong phủ.

Cao Quận Thủ càng là người đầu tiên chạy đến.

Chỉ thấy tên nam nhân trông coi xe ngựa trong phủ đã xông vào phòng Tình Ngọc, áo ngoài của Tình Ngọc đã bị hắn xé rách.

Cao Quận Thủ lập tức giận không kiềm chế được!

Hắn lập tức bước tới, ôm lấy Tình Ngọc đang yếu ớt vô lực.

“Cao Quận Thủ, trong phòng có mê hương, mau mở cửa sổ thông gió.” Tình Ngọc thều thào nói.

“Mở cửa sổ!” Cao Quận Thủ lập tức phân phó người mở cửa sổ.

Chẳng trách, giờ hắn cũng có chút cảm giác mê man.

“May mắn thay, ta vẫn còn chút ý thức để kêu cứu, nếu không, hôm nay khó thoát khỏi kiếp nạn này.”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 251


“Đừng sợ, ta sẽ không để bất cứ ai làm hại ngươi.” Cao Quận Thủ an ủi Tình Ngọc một chút, rồi quay người bước về phía tên phu xe.

“Lão gia tha mạng! Ta là do tiểu thư sai khiến đến làm hại cô nương Tình Ngọc, nàng ta uy h**p ta, nếu ta không làm theo lời nàng ta nói, sẽ giết cả nhà ta! Cháu trai ta mới ba tuổi! Ta không còn lựa chọn nào khác! Cầu lão gia khai ân.”

Cao Quận Thủ giận không kiềm chế được, một cước đá vào ngực phu xe.

Đặc biệt là khi hắn vừa thấy tay tên phu xe đặt lên người Tình Ngọc, liền có một cảm giác mãnh liệt như Ngữ Mộng bị sỉ nhục! Hắn thậm chí muốn giết người!

“Cao Quận Thủ.” Tình Ngọc khẽ gọi một tiếng dịu dàng.

“Hắn cũng coi như có thể thông cảm, đã là bị ép buộc thì hãy đuổi hắn ra khỏi phủ đi. Đừng vì ta mà khiến Cao Quận Thủ phải tạo sát nghiệp.” Nói xong, Tình Ngọc yếu ớt ngã xuống bàn.

“Được, được, cứ theo lời ngươi nói.” Cao Quận Thủ vội vàng đỡ nàng, ôm nàng lên đặt lên giường.

“Những kẻ không liên quan đều cút ra ngoài cho ta! Mau cho đại phu đến khám!”

Tình Ngọc nhìn Cao Quận Thủ, muốn nói lại thôi.

“Ngươi muốn nói gì? Đừng sợ, có lời gì cứ nói với ta.” Cao Quận Thủ nắm tay Tình Ngọc, cẩn thận từng li từng tí, cứ như Tình Ngọc là một búp bê sứ chỉ cần chạm vào là vỡ.

-

“Nếu Cao tiểu thư đã không dung được ta, vậy ta vẫn nên về hí lâu đi, đừng vì ta mà khiến phụ nữ các ngươi sinh ra hiềm khích.”

“Không! Ta sẽ không để ngươi rời đi! Tình Ngọc, ngươi cứ yên tâm, chuyện này, ta nhất định sẽ cho ngươi một lời giải thích!”

Cao Quận Thủ tận tâm chăm sóc Tình Ngọc, vừa tự mình sắc thuốc, lại tự mình đút thuốc.

Về phía Cao Vân.

Hai tiểu tư canh cổng nhân lúc đêm tối, đi vào phòng ngủ của Cao Vân.

Tiểu nha hoàn đứng canh bên cạnh giật mình tỉnh giấc, đang định mở miệng thì bị một bàn tay tát cho ngất đi, kéo sang một bên.

Cao Vân đã uống thuốc, ngủ rất say.

Thế nhưng, sức nặng và cảm giác khác thường trên người vẫn khiến nàng tỉnh giấc.

Vừa mở mắt, liền đối diện với một đôi mắt đầy trêu tức!

“Tiểu thư, tỉnh rồi sao? Tỉnh thì tốt quá, vậy tiểu nhân có thể cố sức hơn một chút để chiều lòng tiểu thư rồi.”

Cao Vân lúc này mới hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.

“Cút! Cút ngay!” Nàng điên cuồng gào lên.

Tiểu tư nắm chặt cánh tay nàng, không chút khó khăn chế phục nàng, cúi đầu phong bế đôi môi nàng.

“Ọe!” Cao Vân muốn nôn, cảm giác buồn nôn mãnh liệt cuồn cuộn trong lòng!

“Mùi vị tiểu thư quả nhiên khác biệt, đời ta chưa từng được 'ăn' ngon thế này, chỉ là tuổi tác có chút lớn rồi.” Lại một giọng nói khác vang lên.

Cao Vân lập tức mở to hai mắt.

Nàng thấy một người khác quần áo xốc xếch đứng cạnh giường, đang nhìn nàng và một người khác.

Cả hai kết thúc khi đã thỏa mãn, Cao Vân lúc này chỉ còn thoi thóp một hơi.

Cả hai còn giúp nàng mặc lại quần áo, chỉnh sửa mái tóc rối bời.

Lúc này nàng, cứ như một con rối dây, mặc người bày bố.

Hai người đóng cửa đi ra.

Chẳng bao lâu, Cao Quận Thủ giận dữ xông vào phòng!

“Cao Vân!”

【Chương 177: Thủ đoạn cao minh, công tâm là trên hết】

Cao Vân như thấy được cọng rơm cứu mạng, vội vàng kêu gọi: “Phụ thân! Phụ thân!”

Nàng vươn tay, biết bao hy vọng, phụ thân nàng lúc này có thể nắm chặt tay nàng.

“Ngươi sao lại độc ác đến thế! Ngươi thật sự giống hệt mẫu thân ngươi! Năm xưa, mẫu thân ngươi hại chết Ngữ Mộng, giờ ngươi còn muốn hại Tình Ngọc!” Cao Quận Thủ đối với Cao Vân chính là một tràng chất vấn.

Cao Vân đầy vẻ nghi hoặc: “Phụ thân, ta không có hại nàng! Ta đã thành ra thế này rồi, ta còn có thể hại nàng thế nào?”

“Ngươi chỉ thị phu xe sỉ nhục Tình Ngọc!” Cao Quận Thủ giận dữ nói.

“Ta không có!” Cao Vân như gào lên phủ nhận: “Phụ thân, ta là nữ nhi của người mà! Sao người không tin ta, lại đi tin một tên diễn viên không rõ lai lịch!”

“Ngươi tưởng, ta không điều tra Tình Ngọc sao? Nàng từ nhỏ đã là cô nhi, được chủ rạp hát thu nhận, vẫn luôn lớn lên trong gánh hát! Ngươi nói nàng là do Kỷ Sơ Hòa phái tới, nàng hẳn phải lấy lòng ta mới đúng, nếu không phải ta dùng vài thủ đoạn cứng rắn ép buộc, nàng tuyệt đối sẽ không đến Cao phủ! Nàng chỉ mong không có chút liên quan gì đến ta!”

Cao Trắc Phi khẽ mấp máy môi, nhưng không phát ra âm thanh nào.

Đây chính là chỗ cao minh của Kỷ Sơ Hòa!

Cái gọi là mỹ nhân kế, quan trọng không phải là mỹ nhân, mà là sự tính toán về nhân tính!

Nàng nở một nụ cười bi ai, lần nữa giải thích: “Ta không có sai phu xe đi sỉ nhục nàng ta! Ngược lại ta mới là người bị sỉ nhục!”

“Ngươi bị người sỉ nhục?” Cao Quận Thủ hoàn toàn không tin.

“Chính là hai tiểu tư canh cửa kia! Bọn chúng vừa mới rời khỏi phòng ta, nha hoàn của ta có thể làm chứng!”

“Người đâu!” Cao Quận Thủ lớn tiếng gọi.

Hai tiểu tư và nha hoàn đều vội vàng chạy vào hành lễ với Cao Quận Thủ: “Bái kiến lão gia.”

“Hai ngươi dám sỉ nhục tiểu thư sao?” Cao Quận Thủ quát lên một tiếng giận dữ.

“Lão gia, oan uổng quá! Dù có cho tiểu nhân mười lá gan, tiểu nhân cũng không dám sỉ nhục tiểu thư!”

“Phải đó, lão gia! Tiểu nhân oan uổng!”

Hai người nói xong, lo sợ bất an mà không ngừng dập đầu.

Cứ nhìn dáng vẻ nhát gan sợ phiền phức của bọn chúng, cũng không thể làm ra chuyện "ăn gan hùm mật báo" như vậy!

“Hai tên cầm thú các ngươi!” Cao Vân chỉ vào hai người mắng chửi.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 252


“Tiểu thư, cầu người tha cho tiểu nhân đi, tiểu nhân bất quá chỉ là nghe theo lời lão gia phân phó canh giữ sân viện, không để tiểu thư rời khỏi sân nửa bước, xung đột với tiểu thư hôm nay, cũng là bất đắc dĩ! Tiểu thư không thể vì chuyện này mà vu khống tiểu nhân như vậy, lão gia còn không đánh chết tiểu nhân sao, xin tiểu thư tha cho tiểu nhân một mạng đi!”

“Cầu tiểu thư tha mạng!”

Hai người lại dập đầu như giã tỏi.

“Ngươi!” Cao Vân lập tức chỉ vào tiểu nha hoàn đang đứng bên cạnh: “Ngươi nhất định đã thấy bọn chúng vào!”

“Tiểu thư, nô tỳ, nô tỳ không biết đã xảy ra chuyện gì.” Nha hoàn lập tức quỳ xuống.

“Phụ thân! Giết cả ba bọn chúng đi!” Cao Vân đột nhiên điên cuồng gào lên.

“Giết người, giết người, ngươi chỉ biết giết người!” Cao Quận Thủ tự cho mình cũng không phải người thiện lương gì, vì lợi ích của mình cũng sẽ không từ thủ đoạn.

Nhưng, hắn tuyệt đối không phải loại người lạm sát như Cao Vân!

“Phụ thân! Giết bọn chúng! Giết bọn chúng!” Cao Vân đã sụp đổ hoàn toàn, không còn chút lý trí nào.

Cao Quận Thủ hít sâu một hơi: “Đủ rồi!”

Trong phòng đột nhiên trở nên tĩnh lặng.

“Lần này, ta sẽ không truy cứu trách nhiệm ngươi làm hại Tình Ngọc, nhưng đây là cơ hội cuối cùng của ngươi! Nếu ngươi còn không chịu suy xét lỗi lầm của mình cho thật tốt, an phận thủ thường ở trong viện này, đừng trách ta không còn đoái hoài tình phụ tử!”

Cao Quận Thủ nói xong, phất tay áo quay người.

“Phụ thân! Phụ thân, người đừng đi!” Cao Vân kích động ngã lăn xuống giường, bất chấp thương tích, cố sức túm chặt vạt áo của Cao Quận Thủ.

“Phụ thân, ta biết lỗi rồi, cầu xin người, đổi ba người này cho ta, sắp xếp lại vài người khác đến! Ta cam đoan, ta tuyệt đối sẽ không gây chuyện nữa, ta sẽ ở trong tiểu viện này, cho đến ngày chết già! Phụ thân, ta cầu xin người.”

“Cao Quận Thủ.” Giọng Tình Ngọc vang lên bên ngoài.

Cao Quận Thủ lập tức đi ra ngoài.

Chỉ thấy Tình Ngọc mặc một bộ sa y mỏng manh, màu trắng tinh, lại bao phủ ánh bạc của trăng, giống như hoa trong gương, trăng dưới nước, phiêu diêu không thực.

“Ngươi sao lại đến đây? Chẳng phải đã bảo ngươi nghỉ ngơi cho tốt sao?”

“Ta không muốn để Cao Quận Thủ và Cao tiểu thư vì ta mà sinh hiềm khích, nên mới đến xem xét.”

Trong phòng, Cao Vân nghe giọng Tình Ngọc, hận đến mức móng tay bấm chặt vào thịt lòng bàn tay.

Lần này, nàng không mở miệng nữa.

Không thể hành động theo cảm tính nữa.

“Phụ thân.” Cao Vân lại đáng thương gọi một tiếng.

Cao Quận Thủ quay về trong phòng.

“Cầu người đổi vài người khác đến đây cho ta, cầu xin người đó.” Cao Vân không ngừng cầu khẩn.

“Cao tiểu thư, ngươi muốn đổi ai đến hầu hạ?” Tình Ngọc đột nhiên hỏi.

Hai chữ "hầu hạ" nghe vào tai Cao Vân thật chói tai.

Nàng ngước mắt nhìn Tình Ngọc, phát hiện trong mắt Tình Ngọc có ý cười.

Quả nhiên là do Tình Ngọc sắp đặt!

“Đổi Trung thúc!” Cao Trắc Phi thốt ra một cái tên.

Trung thúc là người của hồi môn mà mẫu thân nàng mang theo năm xưa, tuyệt đối là người nàng có thể tin tưởng.

“Trung thúc sao? Ta quen ông ta, hình như ông ta là người quản lý xe ngựa đi lại của Cao phủ, ban đầu, khi ta đến Cao phủ, chính là Trung thúc đến hí lâu đón ta.” Tình Ngọc tiếp lời.

Trung thúc.

Một tiểu quản sự.

Vừa vặn quản lý phu xe, tạp dịch chăn ngựa.

Mà Tình Ngọc trước đó chính là suýt nữa bị phu xe sỉ nhục!

Sắc mặt Cao Quận Thủ lập tức trầm xuống.

Cơn giận đã nguôi ngoai bỗng nhiên trỗi dậy mãnh liệt.

“Trung thúc tuổi đã cao, vất vả cả đời trong phủ, ta định cho ông ta ra khỏi phủ, cấp cho vài mẫu ruộng để dưỡng lão.”

Cao Vân lập tức ý thức được.

Nàng lại bị hãm hại rồi!

Tình Ngọc là người suýt bị phu xe sỉ nhục.

Nàng lúc này lại muốn đổi quản sự của phu xe, đây chẳng phải chứng tỏ nàng có đủ hiềm nghi uy h**p phu xe nghe lệnh nàng hành sự sao?

“Ta thấy cứ để mấy người này hầu hạ ngươi, không cần đổi nữa.” Cao Quận Thủ nói xong, kéo Tình Ngọc nhanh chóng rời đi.

“Phụ thân! Phụ thân!” Cao Vân kinh hãi gọi, nhưng không thể đánh thức dù chỉ một tia phụ ái trong Cao Quận Thủ.

Trong phòng, chỉ còn lại Cao Vân, nha hoàn và hai tiểu tư.

Hai tiểu tư ngẩng đầu, nhìn Cao Vân.

Vừa đối diện với ánh mắt của hai người, Cao Vân chợt rợn người.

“Ngươi đi lấy một chậu nước cho tiểu thư, chúng ta đỡ tiểu thư lên giường.” Một tiểu tư nói với nha hoàn.

“Vâng.” Nha hoàn lập tức đứng dậy.

“Đứng lại! Đừng đi!” Cao Vân kinh hãi gào lên: “Ta không tắm nữa, ngươi đỡ ta dậy, hai ngươi cút ra ngoài cho ta!”

Hai tiểu tư cung kính lui ra ngoài, nhưng trong mắt bọn chúng đều hiện lên nụ cười tà ác.

Nha hoàn khó nhọc đỡ Cao Vân lên giường, trên người Cao Vân đã ướt đẫm mồ hôi.

Hai tiểu tư kia tuy đã ra ngoài, nhưng bọn chúng sẽ không thật sự cung kính nàng.

Có lần thứ nhất, ắt sẽ có lần thứ hai!

Nàng không biết làm sao mới có thể thoát khỏi ma trảo!

Đây chính là mỹ nhân kế mà Kỷ Sơ Hòa đã nói!

Nàng cuối cùng cũng đã lĩnh giáo được!

Coi như Kỷ Sơ Hòa quang minh chính đại nói cho nàng biết, mà nàng vẫn không thể phá giải cục diện này!

Nàng trước kia thật sự đã quá xem thường Kỷ Sơ Hòa rồi.

Đêm đã khuya, Cao Vân không hề có chút buồn ngủ nào, không tự chủ được mà hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

Nàng vốn dĩ không cần phải vội vàng như vậy.

Dù sao, con trai nàng còn nhỏ.

Chính là sự xuất hiện của Kỷ Sơ Hòa đã thay đổi Tiêu Yến An, ép nàng không thể không hành động!

Nàng không thể để địa vị của Tiêu Yến An ngày càng vững chắc, nếu không, con trai nàng sẽ không còn một chút cơ hội nào!

Ngay từ lần đầu nàng ra tay, Kỷ Sơ Hòa đã nhìn rõ thủ đoạn của nàng rồi.

【Chương 178: Cục diện chết khó phá, tình yêu trong hành động】
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 253


Kỷ Sơ Hòa lại không giải quyết dứt điểm một lần, thậm chí còn không làm to chuyện đến trước mặt Vương Phi, ngược lại vẫn luôn cho nàng cơ hội ra tay lần nữa, hơn nữa, còn ép nàng phải ra tay, không còn lựa chọn nào khác.

Nàng ta nghĩ nàng đang kiểm soát cục diện.

Nào ngờ, lại đang từng bước từng bước đi vào cái bẫy mà Kỷ Sơ Hòa đã giăng sẵn!

Điều khiến nàng cảm thấy đáng sợ nhất là Kỷ Sơ Hòa quá giỏi tính toán nhân tính!

Ngay cả phụ thân nàng, cũng dễ dàng bị tính toán như vậy, mà vẫn cố chấp không tỉnh ngộ!

Kỷ Sơ Hòa làm sao biết được nhiều bí mật về Cao phủ đến thế?

Nàng không thể nghĩ thông điều này!

Điều càng khiến nàng tuyệt vọng hơn là, những ngày tháng sau này, nhất định sẽ sống không bằng chết!

Con trai nàng làm sao có thể đấu lại được loại nữ nhân như Kỷ Sơ Hòa?

Sau này, nếu còn mơ tưởng đến vị trí Thế tử, e rằng, kết cục cũng thê thảm như nàng.

Cao Vân càng nghĩ càng tuyệt vọng, thậm chí không còn dũng khí để sống tiếp nữa.

Nhưng, con trai nàng còn nhỏ, điều duy nhất nàng không nỡ chính là con trai mình.

Không hay biết gì, trời đã sáng.

Cao Vân vẫn mở mắt, ánh mắt trống rỗng vô hồn.

Bên ngoài vang lên một tràng tiếng bước chân.

Tiếp theo, là giọng nịnh nọt của hai tiểu tư kia.

“Tình Ngọc cô nương, ngươi sao lại đến đây?”

“Ta đến thăm Cao tiểu thư, nhân tiện mang theo chút thuốc trị thương.” Tình Ngọc bước vào: “Ở đây có ta rồi, các ngươi đi làm việc khác đi.”

“Vâng.” Vài người lập tức lui xuống.

Chỉ dựa vào thái độ của Cao Quận Thủ đối với Tình Ngọc, trên dưới Cao phủ đều đồn rằng Tình Ngọc sẽ trở thành chủ tử trong phủ, đều tranh nhau nịnh bợ, lấy lòng nàng ta.

Ánh mắt Cao Vân chuyển hướng về phía Tình Ngọc, lập tức dâng lên nỗi hận thù đậm đặc.

“Cao tiểu thư, ngươi vẫn ổn chứ? Đêm qua, trôi qua có vui vẻ không?” Tình Ngọc cố ý hỏi.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Xem ra, ngươi thật sự không nhớ nữ tử từng bị Chu Đại Hổ sỉ nhục rồi.”

“Là ngươi!” Cao Vân đầy vẻ chấn động, nàng sao cũng không thể ngờ, lại là một tiểu nhân vật không đáng chú ý như vậy!

Tình Ngọc ngồi trước bàn, tự rót cho mình một chén nước.

“Vốn dĩ, ta có một cuộc sống bình yên tươi đẹp, nếu không phải do các ngươi, ta có lẽ đã gả cho nam nhân mình yêu, đang là tân hôn yến nhĩ, chúng ta sống trong những căn nhà tranh ngói bình thường, chàng ấy ra đồng lao động, ta ở nhà dọn dẹp, nấu cơm giặt giũ cho chàng, cuộc sống có thể rất đạm bạc, nhưng cũng rất hạnh phúc. Một năm nữa, chúng ta có thể sẽ có một đứa con, trai hay gái đều được, trong sân, sẽ thường xuyên vang lên tiếng cười vui của gia đình ba người chúng ta.”

Giọng Tình Ngọc vừa dứt, trong phòng tĩnh lặng đến đáng sợ.

Nàng uống một chén trà, ánh mắt đầy hận ý đậm đặc rơi xuống người Cao Vân.

“Tất cả là vì ngươi, cuộc đời ta đã hoàn toàn bị hủy hoại! Ta sống đến bây giờ, ý niệm duy nhất chính là tìm ngươi báo thù! Cả con trai ngươi nữa, ta muốn các ngươi phải huyết nợ máu trả!”

“Ngươi cứ nhắm vào ta là được, mọi chuyện đều do ta sắp đặt, không liên quan đến con trai ta.”

“Ngươi nghĩ, ta sẽ tin sao? Các ngươi đều phải trả giá!”

“Ta đã bị giam lỏng, còn bị người ta sỉ nhục, ngươi còn muốn thế nào nữa?”

“Chuyện này mới chỉ bắt đầu mà thôi!” Tình Ngọc lộ ra một nụ cười âm lãnh.

Cao Vân cuối cùng cũng biết thân phận của Tình Ngọc.

Thế nhưng, có ý nghĩa gì chứ?

Phụ thân tự phụ kia của nàng, giờ khắc này một chữ cũng sẽ không nghe nàng nói!

……

Vương phủ.

Kỷ Sơ Hòa và Vương Phi sớm đã được Từ Thái Phi mời qua.

Còn chưa kịp hành lễ.

Từ Thái Phi đã cầm chén trà trên bàn ném xuống chân hai người.

“Các ngươi muốn bức chết bổn cung phải không? Trang viên của bổn cung bị cháy, cháu trai đã chết, cháu gái cũng bị đánh cho nửa sống nửa chết! Các ngươi đây là nhắm vào bổn cung mà đến à? Tiếp theo, các ngươi có phải muốn ra tay với bổn cung rồi không?”

“Thái Phi, trang viên bị cháy là một chuyện ngoài ý muốn, Từ Quý là kẻ như thế nào, người hẳn là rõ hơn ai hết, hắn chết không hề oan ức chút nào, còn về phần Từ Yên Nhi, đó cũng là do nàng ta tự rước lấy!” Vương Phi bình tĩnh trình bày.

Đã xé rách mặt rồi, không còn gì phải kiêng dè nữa.

Có gì cứ nói nấy.

Loại người như Từ Thái Phi không nghe lọt lời khuyên nhủ nào.

Từ Thái Phi nghẹn họng không nói nên lời.

Nàng ta không hề biết chuyện Cao Vân sắp xếp thích sát Kỷ Sơ Hòa.

Chỉ biết rằng, Cao Vân đột nhiên rời khỏi vương phủ, còn bị hưu!

Nàng ta vừa tức giận, vừa sợ hãi.

Tức giận vì, Vương Phi và Kỷ Sơ Hòa ở Hoài Dương có thể nói là một tay che trời rồi!

Sợ hãi vì, các nàng ấy tiếp theo sẽ xử lý nàng ta.

“Thái Phi hôm nay không gọi ta qua, ta cũng muốn đến, sau khi trang viên bị cháy, tất cả người trong trang viên vẫn đang tạm trú tại nhà của tá điền, Thái Phi cần mau chóng trùng tu trang viên.”

Từ Thái Phi nhíu mày.

Bảo nàng ta tự mình trùng tu trang viên.

Đó không phải là một số tiền nhỏ!

Dựa vào đâu mà nàng ta phải bỏ tiền!

“Trang viên vì sao lại cháy? Lúc Kỷ Sơ Hòa chưa đến thì vẫn yên ổn, nàng ta vừa đến là trang viên cháy rụi, đây là trách nhiệm của nàng ta!”

“Thái Phi nên may mắn vì trang viên không có ai thương vong, bằng không thì sẽ không đơn giản là trùng tu một trang viên như vậy đâu.”

“Bổn cung không có tiền sửa!” Từ Thái Phi nhất quyết không chịu thừa nhận.

Muốn nàng ta làm kẻ chịu oan, nằm mơ đi!
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 254


Kỷ Sơ Hòa chậm rãi tiến lên, đưa một tờ đơn đến trước mặt Từ Thái Phi.

“Đây là gì?”

“Đây là chi phí sinh hoạt hằng ngày mà những người ở trang viên tá túc tại nhà tá điền, phải trả cho tá điền, ở nhà người ta thì phải trả tiền thuê nhà đúng không? Ăn uống, sinh hoạt đều dựa vào người khác, tổng cộng đều phải trả tiền đúng không? Không nhiều, một hộ một ngày cũng chỉ tốn năm tiền bạc, tổng cộng có mười hộ.”

“Năm tiền! Mười hộ! Một ngày!” Giọng Từ Thái Phi cao lên mấy độ.

“Số tiền này, ta đã hạch toán vào sổ sách của Thái Phi nương nương rồi.” Kỷ Sơ Hòa lại giáng thêm một đòn nặng nề vào Từ Thái Phi.

Từ Thái Phi lúc này đã hiểu.

Nếu nàng ta không sửa trang viên, vậy thì số tiền này, cứ thế mà tiếp tục chi ra!

Dù sao đi nữa, nàng ta cũng không thể chiếm được chút lợi lộc nào!

Nàng ta còn không có cách nào phản kháng!

Dù sao, bây giờ tính mạng và tài sản đều nằm trong tay người khác.

“Các ngươi cứ tìm người đi sửa, sửa xong sớm nhất có thể! Tiền thì cứ khấu trừ vào sổ sách của bổn cung.” Từ Thái Phi thỏa hiệp.

“Vâng, Thái Phi nương nương.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ nhàng đáp lời.

“Nếu không có việc gì nữa, chúng ta xin cáo lui trước.” Vương Phi không muốn nán lại thêm một khắc nào.

Từ Thái Phi lập tức phất tay, ý bảo hai người mau chóng rời đi!

Sau này nàng ta vẫn nên ít gặp hai người này thì hơn.

Nàng ta sợ mình gặp một lần, lại ít sống được mấy ngày! Không, ít sống được mấy tháng!

……

Kỷ Sơ Hòa và Vương Phi đi đến hoa viên.

Trong vườn hoa đã nở khá nhiều.

“Hòa nhi, cái này cho con.” Vương Phi từ trong người lấy ra miếng ngọc bội song ngư bằng ngọc bích.

“Mẫu phi, đây là gì?”

“Con đã thêu túi thơm cho phụ vương, đây coi như là lễ tạ.”

Kỷ Sơ Hòa nhìn thấy trên miếng ngọc bội có hoa văn vảy rồng, hiểu rằng miếng ngọc bội này hẳn là xuất xứ từ hoàng cung.

“Mẫu phi, món quà quý giá như vậy, con không thể nhận.”

“Đây là do tiên hoàng ban cho phụ vương con, giờ chàng ấy lại cho con, cũng là một tấm lòng, con cứ nhận lấy đi.” Vương Phi trực tiếp nói rõ lai lịch của miếng ngọc bội.

Thật không ngờ lại là vật do tiên hoàng ban tặng!

“Mẫu phi, con thực sự…”

“Hòa nhi.” Vương Phi nắm lấy tay Kỷ Sơ Hòa, “Ta biết, con biết giá trị của miếng ngọc bội này nên mới không nhận, ta cố ý tặng con, chính là vì giá trị của miếng ngọc bội này.”

Kỷ Sơ Hòa có chút không hiểu ý của Vương Phi.

--- Chương 179: Nguy cơ thất sủng, cảnh tượng quỷ dị ---

“Ta nhớ, trước đây chúng ta từng nói qua, cũng có những thứ tử của các gia đình quyền quý cũng có thể gánh vác môn đình, bây giờ, Thế tử đã có hai phòng thiếp thất, trong đó một người còn mang thai, đây là đứa con đầu tiên của Thế tử, nhưng không phải là đứa cuối cùng. Mẫu phi có thể nhìn ra, con hiện tại vẫn chưa muốn động phòng cùng Thế tử, mẫu phi tôn trọng ý nguyện của con, chuyện động phòng, mẫu phi tuyệt đối không can thiệp, tất cả đều tùy theo ý con. Nhưng, lại không thể không tính toán thêm một chút.”

Chỉ riêng việc động phòng hoàn toàn tùy theo ý nàng, đã khiến Kỷ Sơ Hòa cảm động vô cùng.

“Miếng ngọc bội này là vật tiên hoàng ngự ban, tương đương với một kim bài miễn tử, năm xưa, Vương gia chính là nhờ miếng ngọc bội này mới có thể bình an rời khỏi Đế Đô. Miếng ngọc bội này ở trong tay con, sau này, cho dù con không có cốt nhục ruột thịt ở bên cạnh, chọn một thứ tử kế thừa tước vị, hắn ta cũng không dám bất kính với con, nếu hắn dám có hai lòng, con cứ dùng ngọc bội này mà tru diệt nghịch tử, rồi chọn một người khác nghe lời. Có miếng ngọc bội này, cho dù ta và Vương gia không còn ở trên đời nữa, Thế tử cũng không thể áp chế con.”

Kỷ Sơ Hòa ngẩn người nhìn miếng ngọc bội, giá trị của nó nặng hơn nàng tưởng rất nhiều!

Hơn nữa, còn mang ý nghĩa sâu xa đến vậy.

“Mẫu phi, người ta thường nói cha mẹ yêu con thì phải tính toán sâu xa, nay, con thực sự đã cảm nhận được tình yêu ấy.” Kỷ Sơ Hòa cảm khái.

“Phụ vương và mẫu phi vì con mà tính toán lâu dài như vậy, cha mẹ ruột cũng chưa chắc đã làm được.”

“Miếng ngọc bội này, chỉ là thêm một phần bảo đảm mà thôi, với năng lực và sự thông minh của Hòa nhi, cho dù không phải là cốt nhục ruột thịt, do Hòa nhi đích thân bồi dưỡng, cũng nhất định không dám bất kính với Hòa nhi.”

Vương Phi nói xong, trực tiếp kéo tay Kỷ Sơ Hòa, đặt miếng ngọc bội vào tay nàng.

“Ngoan, nhận lấy.”

Kỷ Sơ Hòa nắm chặt miếng ngọc bội, không tiếp tục từ chối nữa, “Tạ ơn phụ vương mẫu phi.”

“Phải thế chứ.”

……

Thoáng chốc hai tháng đã trôi qua.

Tất cả những người của Cao Vân đều bị tra ra.

Những kẻ ký khế ước sống, trực tiếp bị đuổi khỏi vương phủ.

Những kẻ ký khế ước chết, đều bị lôi đi phát mại.

Như vậy, trong phủ thiếu hụt rất nhiều nhân lực, Vương Phi liền để Kỷ Sơ Hòa đi chọn người bổ sung.

Những người mới vào phủ đều là người của Kỷ Sơ Hòa, để Kỷ Sơ Hòa bồi dưỡng thế lực thân tín của mình.

Đông Linh ngày nào cũng đúng giờ đến chỗ Kỷ Sơ Hòa báo cáo, ba bữa một ngày đều ỷ lại ở đây không rời đi.

Nhìn Đông Linh trắng trẻo mũm mĩm lên trông thấy, trong lòng Kỷ Sơ Hòa cũng dâng lên một cảm giác thành tựu kỳ lạ.

Để Đông Linh mỗi ngày có thể nằm thoải mái hơn ở chỗ nàng, Kỷ Sơ Hòa còn đặc biệt cho người đặt làm một chiếc ghế mềm riêng cho Đông Linh, nhà bếp nhỏ mỗi ngày cũng thay đổi đủ loại món trà điểm cho Đông Linh.

“Khậc!” Đông Linh lại đang ăn quả lý chua.

Dù có bao nhiêu món ngon, nàng tuyệt đối sẽ không quên ăn vài quả lý chua!
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 255


Phu nhân đối với nàng ấy tốt như vậy.

Nàng ấy mà không sinh được con trai, nàng ấy có thể đâm đầu vào tường mà chết!

“Đông Di nương, người ăn nhiều như vậy mỗi ngày, không sợ sau khi sinh con thân hình sẽ thay đổi quá nhiều sao?” Miên Trúc cũng đã quen thân với Đông Linh, đôi khi, tiểu thư không cần nàng ấy, nàng ấy liền đến tìm Đông Linh chơi.

“Phủ y nói, ta ăn nhiều thì con sẽ khỏe mạnh! Ta chỉ cần con khỏe mạnh, ta không sợ thân hình thay đổi gì cả.”

“Nếu người mà thân hình sồ sề, chắc chắn sẽ thất sủng đó.”

“Phu nhân không thích người béo sao?” Đông Linh lập tức căng thẳng.

“Đông Di nương, người đang nghĩ gì vậy, ta nói là Thế tử, nam nhân nào mà chẳng thích nữ tử dáng người mảnh mai.”

Đông Linh thở phào một hơi, “Ngươi dọa chết ta rồi, ta còn tưởng phu nhân không thích người béo, còn về Thế tử thích gì, không liên quan đến ta.”

“Người là di nương, sao lại không liên quan?” Miên Trúc nói xong, lại thấy không đúng.

Nàng ấy là nha hoàn của phu nhân, sao còn lo lắng chuyện di nương có được sủng ái hay không!

“Trong lòng ta chỉ có phu nhân, ta chỉ trung thành với một mình phu nhân! Ta biết có người ở sau lưng mắng ta, nói ta giống như một con chó, ngày nào cũng không rời phu nhân, cứ vây quanh phu nhân mà quay, vẫy đuôi xin xỏ. Thì sao chứ? Ta làm chó của phu nhân cũng tốt hơn họ làm người! Họ không thể nào hiểu được cái tốt của phu nhân!”

Miên Trúc không biết phải đáp lời thế nào.

“Đông Di nương, người đừng nói mình là chó, khó nghe lắm.”

“Vậy ta nói mình là gì? Mèo?”

“Được thôi, mèo nghe hay hơn. Chó thì luôn thấy giống như đang mắng người.”

“Cũng phải, ta chính là mèo của phu nhân!” Đông Linh nói xong, khậc một tiếng lại cắn một miếng lý chua.

Đột nhiên, nàng ngừng động tác nhai, không thể tin được cúi đầu nhìn bụng mình.

“Phu nhân!” Nàng lập tức kêu lên một tiếng.

Miên Trúc giật mình sợ hãi!

“Đông Di nương, người làm sao vậy?”

“Bụng của ta…” Đông Linh kích động chỉ vào bụng mình.

Miên Trúc lập tức đi tìm Kỷ Sơ Hòa.

“Phu nhân, Đông Di nương vừa rồi đột nhiên nói bụng của nàng ấy…” Khoan đã, Đông Linh hình như không nói nàng ấy bị làm sao cả!

“Bụng nàng ấy làm sao?” Kỷ Sơ Hòa lập tức đặt sách xuống.

“Hình như là không thoải mái.” Miên Trúc cũng không biết trả lời thế nào.

Kỷ Sơ Hòa lập tức đứng dậy đi xem Đông Linh.

Đông Linh ngồi trên ghế mềm, tay dò xét trên bụng mình, lúc sờ chỗ này, lúc sờ chỗ kia.

“Đông Linh, bụng muội làm sao vậy? Có phải không thoải mái không?” Kỷ Sơ Hòa lo lắng hỏi.

“Phu nhân, bụng của ta vừa rồi cử động một chút, giống như có một con cá nhỏ ở bên trong vậy! Lại cử động nữa rồi, ở đây này, ở đây này!”

Kỷ Sơ Hòa thở phào một hơi, “Là con đang cử động, tính theo tháng thì cũng đến lúc có thai động rồi.”

“Phu nhân, ở đây này, người sờ thử xem.” Đông Linh kéo tay Kỷ Sơ Hòa đặt lên bụng nàng.

Tay Kỷ Sơ Hòa đặt xuống, nhưng không thể cảm nhận được thai động.

Vào lúc này, đứa bé còn nhỏ, chỉ có người mẹ mới có mối liên kết này với con, chỉ có người mẹ mới có thể cảm nhận rõ ràng hoạt động của con.

Không biết vì sao, tay nàng khi chạm vào bụng Đông Linh, lại có một cảm giác như đang chạm vào bụng mình.

Giống như, lần đầu tiên nàng cảm nhận được thai động khi mang thai Dụ nhi, trong lòng nàng cũng có niềm vui sướng như vậy.

Mắt Kỷ Sơ Hòa không tự chủ được mà ướt.

“Phu nhân, người làm sao vậy?” Đông Linh thấy mắt Kỷ Sơ Hòa đỏ hoe, lập tức căng thẳng.

“Ta không sao, muội nói, nó ở đâu?” Kỷ Sơ Hòa có chút không nỡ rời tay.

“Ngay dưới tay phu nhân, tay phu nhân vừa đặt lên, nó liền di chuyển đến đó, cứ ngoan ngoãn nằm dưới tay phu nhân.”

“Thật không?” Kỷ Sơ Hòa cười hỏi.

“Thật ạ.” Đông Linh gật đầu.

Tiêu Yến An bước vào, liền nhìn thấy cảnh này.

Kỷ Sơ Hòa tràn đầy yêu thương v**t v* cái bụng hơi nhô lên của Đông Linh, trên mặt Đông Linh cũng là nụ cười hạnh phúc.

Cảnh tượng này nói không có gì sai cũng không được.

Thế nhưng, chính là không đúng.

“Thế tử.” Miên Trúc là người đầu tiên phát hiện ra Tiêu Yến An, lập tức tiến lên hành lễ.

Kỷ Sơ Hòa thu tay về, cũng chậm rãi đứng dậy.

Đông Linh đi bên cạnh nàng.

“Thế tử, vết thương của chàng đã lành hẳn chưa?” Kỷ Sơ Hòa lúc này mới nhớ ra hỏi thăm.

“Hai tháng rồi, đã lành hẳn rồi.” Tiêu Yến An cố ý nhấn mạnh khoảng thời gian hai tháng này.

Hai tháng nay, Kỷ Sơ Hòa đều không đến thăm chàng.

Chàng dù muốn gặp nàng, nhưng cũng không tiện mở lời.

Huống hồ, chàng cũng không muốn Kỷ Sơ Hòa đến Mặc Viên.

Từ Yên Nhi bây giờ, chính là một kẻ điên không thể nói lý lẽ!

--- Chương 180: Không chịu nổi nữa, không ai cần chàng ---

“Thế tử, chàng đến tìm ta có chuyện gì sao?” Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng hỏi.

“Ta muốn…”

“Ta muốn gặp Thế tử phi!”

Ngoài cửa, tiếng của Từ Yên Nhi vang lên, cắt ngang lời Tiêu Yến An.

Sắc mặt Tiêu Yến An lập tức sa sầm, “Không có gì cả, phu nhân, chuyện của ta lần sau rồi nói.”

Chàng lập tức nhanh chân đi ra ngoài.

Từ Yên Nhi đứng ở cửa, ngẩng cao cằm.

“Ngươi sao lại đến đây?” Tiêu Yến An bước đến, mặt lộ vẻ không vui.

“Ta vì sao không thể đến? Giờ đây, vết thương của ta đã lành, đến bái kiến Thế tử phi không được sao? Đây là việc trong phận sự của ta.”

“Ngươi về với ta.” Tiêu Yến An kéo Từ Yên Nhi chuẩn bị rời đi.

“Ta không đi!” Từ Yên Nhi hất tay Tiêu Yến An ra.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 256


“Từ Yên Nhi, những lời cần nói ta đều đã nói với ngươi rồi, ta mặc kệ ngươi tin hay không tin, ngươi chỉ cần dám bất kính với phu nhân, đừng trách ta không kể tình xưa!” Giọng điệu của Tiêu Yến An lạnh xuống.

“Thế tử, vậy chàng nói cho ta biết, chàng đến tìm phu nhân vì chuyện gì?”

“Ta…” Tiêu Yến An không thể trả lời trực tiếp câu hỏi này, “Chẳng lẽ ta không thể đến tìm phu nhân sao?” Chàng hỏi ngược lại.

“Thế tử muốn đi đâu đương nhiên ta không có quyền can thiệp, Thế tử vì sao lại ngăn cản ta đến thỉnh an phu nhân?”

Thái dương Tiêu Yến An giật thình thịch.

“Từ Di nương đến rồi, phu nhân bảo Từ Di nương vào.” Miên Trúc đi tới truyền lời.

Từ Yên Nhi nghe vậy, lập tức vòng qua Tiêu Yến An, sải bước đi vào trong phòng.

Kỷ Sơ Hòa ngồi ở vị trí chủ tọa, Đông Linh ngồi ở vị trí phía dưới bên trái.

Từ Yên Nhi vừa bước vào, liền nhìn thấy cái bụng hơi nhô lên của Đông Linh, trong khoảnh khắc, lòng nàng ta bị sự ghen tỵ điên cuồng bao vây!

Nàng ta rốt cuộc bao giờ mới có thể mang thai?

Có một đứa con mới có chỗ dựa thực sự, mới có khả năng xoay chuyển tình thế.

“Tham kiến phu nhân.” Từ Yên Nhi quy củ hành lễ.

“Từ Di nương miễn lễ, ngồi đi.” Kỷ Sơ Hòa nâng tay.

Từ Yên Nhi ngồi đối diện Đông Linh.

Tiêu Yến An cũng quay lại, ngồi cạnh Kỷ Sơ Hòa.

“Vết thương của Từ Di nương cũng đã lành hẳn chưa?” Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng hỏi.

“Bẩm phu nhân, đã lành hẳn rồi ạ.” Khi Từ Yên Nhi trả lời, nàng ta âm thầm nắm chặt hai tay.

Trận roi này, cả đời nàng ta cũng không thể quên!

Nàng ta đã dạo một vòng Quỷ Môn Quan trở về đó!

Cho dù không phải Kỷ Sơ Hòa trực tiếp gây ra, nhưng cũng là do Kỷ Sơ Hòa mà ra, không thoát khỏi liên quan đến Kỷ Sơ Hòa!

“Vậy thì tốt.” Kỷ Sơ Hòa nhàn nhạt gật đầu, “Thế tử, chàng vừa rồi muốn nói với ta điều gì? Nhân tiện mọi người đều có mặt, chi bằng nói thẳng ra đi.”

Mặt Tiêu Yến An nóng bừng.

Thôi vậy! Trốn tránh cũng không phải là cách, chi bằng hôm nay giải quyết chuyện này luôn đi!

“Phu nhân, ta muốn sắp xếp lại cho Từ Di nương một viện tử khác, Mặc Viên là thư phòng của ta, sau này ta còn phải xử lý công vụ, thực sự không thích hợp cho người khác ở.”

Từ Yên Nhi lập tức mở to hai mắt, “Thế tử, chàng đã hứa sẽ cho ta một đứa con, ta bây giờ còn chưa mang thai, chàng đã muốn đuổi ta đi rồi sao?”

“Mang thai đâu cần ngày ngày ở cùng nhau!” Tiêu Yến An lúng túng đáp lời.

“Nhưng, phủ y cũng nói rồi, số lần càng nhiều, càng dễ mang thai!” Từ Yên Nhi càng thêm lý lẽ.

Kỷ Sơ Hòa nhìn hai người này.

Đây là cuộc trò chuyện gì vậy!

Đây là những chuyện mà các nàng có thể nghe sao?

Đông Linh càng trợn mắt kinh ngạc.

Việc nàng ấy mang thai trước rốt cuộc đã gây ra tổn thương lớn đến mức nào cho Từ Yên Nhi vậy?

Ngày nào cũng quấn lấy Thế tử để sinh con sao?

Hai người họ đều đang bị thương đó!

Chẳng lẽ, vết thương chưa lành đã…

Tiêu Yến An chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, lén lút liếc nhìn Kỷ Sơ Hòa một cái, muốn xem nàng có biểu cảm gì.

“Từ Di nương, thực ra, mang thai cũng không phải là số lần càng nhiều càng tốt, Đông Di nương không phải chỉ một lần đã trúng rồi sao?” Kỷ Sơ Hòa chỉ vào Đông Linh.

Đông Linh lập tức đắc ý ưỡn thẳng lưng.

Điều này quả thực là chọc thẳng vào tim Từ Yên Nhi mà!

“Ta và nàng ta không giống nhau.” Từ Yên Nhi cứng rắn đáp lại.

“Từ Yên Nhi, ngươi nói ngươi sẽ nhận rõ thân phận của mình, sau này tuyệt đối không còn những ý nghĩ không nên có, giữ đúng bổn phận của một di nương, ngươi xem hành vi hiện tại của ngươi đi, đây là điều một di nương nên làm sao?” Tiêu Yến An tức giận chất vấn.

“Ta chỉ muốn có một đứa con, ta có lỗi gì sao? Chàng đuổi ta khỏi Mặc Viên, lại còn muốn bội tín lời hứa với ta sao? Thế tử, ta không cầu chuyên sủng, chàng có thể đến chỗ phu nhân, cũng có thể đến chỗ Đông di nương, nhưng, xin chàng đừng đuổi ta đi!”

Kỷ Sơ Hòa lập tức quay mặt đi.

Lời lẽ như vậy, nàng ngay cả đáp lời cũng không muốn.

“Ta... ta đang mang thai, không thể thị hầu Thế tử.” Đông Linh cũng vội vàng mở lời.

Tiêu Yến An nhìn Kỷ Sơ Hòa, lại nhìn Đông Linh.

Có một cảm giác như thể không ai muốn hắn cả.

“Sắp xếp cho ngươi một viện tử, cũng là để ngươi ở thoải mái hơn một chút, ta sẽ thường xuyên đến viện tử của ngươi. Chuyện này cứ thế định đoạt đi! Phu nhân, làm phiền nàng sắp xếp một chút.” Tiêu Yến An nói xong, đứng dậy rời đi.

Từ Yến Nhi nhìn bóng lưng Tiêu Yến An, tức đến lồng ngực không ngừng phập phồng.

“Từ di nương, ta thấy Thế tử nói cũng có lý, ta sẽ giúp ngươi sắp xếp lại một viện tử.” Kỷ Sơ Hòa nhìn về phía Từ Yến Nhi.

“Ta chỉ là một di nương, tùy phu nhân sắp xếp, xin cáo lui.” Từ Yến Nhi đứng dậy hành lễ rồi lui xuống.

“Còn ra vẻ ta chỉ là một di nương, tùy phu nhân sắp xếp.” Đông Linh bắt chước ngữ khí của Từ Yến Nhi nói lại một lượt, “Thật đúng là, có di nương nào kiêu ngạo như nàng ta không? Rõ ràng là Thế tử đã không còn để mắt đến nàng ta nữa rồi, còn nói như thể người khác muốn chia rẽ nàng ta với Thế tử vậy!”

Câu nói này, Đông Linh xem như đã nói trúng tim đen.

“Mạch Trúc, ngươi hãy nói với Kỷ ma ma một tiếng, an trí Từ di nương ở Phi Hà Uyển, rồi dựa theo quy chế mà chọn thêm vài hạ nhân qua đó thị hầu.”

“Vâng, phu nhân.” Mạch Trúc lập tức xuống dưới sắp xếp.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 257


Đông Linh nhìn Kỷ Sơ Hòa với vẻ mặt sùng bái, “Phu nhân, người đối với ta thật tốt! Biết ta mang thai sợ ảnh hưởng tâm trạng của ta, nên đặc biệt sắp xếp viện tử của Từ di nương ở cách ta xa như vậy.”

Kỷ Sơ Hòa thật sự không nghĩ nhiều đến vậy.

Chẳng qua Phi Hà Uyển gần Mặc Viên hơn một chút, Thế tử qua lại cũng tiện lợi.



Tiêu Yến An trực tiếp rời khỏi phủ, phái người đi chuyển đồ đạc của Từ Yến Nhi. Nhất định phải trước khi mặt trời lặn, chuyển toàn bộ đồ đạc của Từ Yến Nhi ra khỏi Mặc Viên.

Đêm đến, hắn mới có thể được thanh tĩnh.

Từ Yến Nhi đích thân chỉ huy người chuyển đồ đạc, sau khi thu dọn xong, cũng có mấy rương lớn.

Những thứ này đều là Tiêu Yến An ban cho nàng, giờ đây, cũng xem như tài sản riêng của nàng, cũng là những thứ duy nhất thuộc về nàng.

Từ Quý vừa chết, Từ gia liền tán gia bại sản để trả hết nợ nần.

Từ gia không còn lưu lại hậu nhân.

Từ Yến Nhi cũng chẳng còn lại thứ gì.

Nàng ta còn lo lắng tiền của Từ Quý không đủ để trả nợ, đến lúc đó, còn phải lấy tiền của nàng ta ra bù vào.

Là nàng ta đa lo rồi, nay nàng ta còn giữ được ngần ấy đồ vật, cũng không tính là ít.

Phi Hà Uyển được dọn dẹp xong, cửa sổ sáng sủa, sạch sẽ, Kỷ ma ma còn đích thân phái hạ nhân đến, sắp xếp cũng coi như chu đáo.

Bình Nhi giúp Từ Yến Nhi trải giường xong, trên mặt đầy ý cười.

“Từ di nương, nô tỳ cảm thấy nơi đây thoải mái hơn Mặc Viên rất nhiều, có thể thấy phu nhân cũng không hề khắc nghiệt với di nương.” Bình Nhi chỉ là một hạ nhân, chỉ sợ chủ tử của mình bị đương gia chủ mẫu ghét bỏ, nàng ta cũng sẽ không có ngày tháng tốt đẹp.

“Ngươi xem, thủ đoạn của Kỷ Sơ Hòa cao minh đến mức nào, ngay cả ngươi, cũng ăn cây táo rào cây sung mà cảm thấy nàng ta tốt! Ai mới là chủ tử của ngươi?” Từ Yến Nhi lạnh lùng chất vấn.

【Chương 181: Lấy tiến làm lui, bán thân vào nô tịch】

“Di nương, nô tỳ là nha hoàn của vương phủ, bán thân khế ở trong tay phu nhân.” Bình Nhi lắp bắp đáp lại.

Đúng vậy, vương phủ này Kỷ Sơ Hòa mới là chủ tử, Bình Nhi chỉ là người được phái đến thị hầu nàng ta. Giống như những người khác trong viện này, không một ai thực sự thuộc về nàng ta.

Nàng ta chỉ là một di nương, tốt hơn Đông Linh – một thị thiếp – một chút mà thôi.

Nàng ta chưa nhập nô tịch, coi như là một lương thiếp chính thống.

Nàng ta còn muốn nghĩ cách, nâng cao địa vị của mình một chút, tốt nhất, có thể thăng lên vị trí trắc thất.

“Di nương, trong viện nay đã có thêm một số hạ nhân, di nương cho dù trong lòng có oán hận, có một số lời thật sự không thể nói thẳng ra miệng được nữa.” Bình Nhi nhỏ giọng nhắc nhở.

Từ Yến Nhi quay đầu nhìn ra ngoài, những hạ nhân kia đang bận rộn, vẫn chưa ai dám tùy tiện lại gần bên này.

Nàng ta bước tới, nắm lấy tay Bình Nhi, thay đổi hoàn toàn thái độ vừa rồi.

“Bình Nhi, từ khi ta nhập phủ đến nay, ngươi vẫn luôn thị hầu bên cạnh ta, hôm nay nếu không phải ngươi nhắc nhở ta, ta đã không suy nghĩ kỹ càng đến vậy, nhưng, ta hoàn toàn tin tưởng ngươi, xem ngươi là người thân cận nhất của ta, ngươi cũng sẽ không phản bội ta, đúng không?”

“Bình Nhi sẽ tận tâm tận lực thị hầu di nương.”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ nghĩ cách, lấy bán thân khế của ngươi từ tay Kỷ Sơ Hòa về, sau này, chúng ta sẽ nương tựa vào nhau mà sống.”

“Di nương, không cần phiền phức đâu ạ!” Bình Nhi lập tức lắc đầu.

Nàng ta mới không muốn Từ di nương lấy lại bán thân khế của mình, ở chỗ phu nhân nàng ta được nhận tháng lương của nha hoàn nhất đẳng. Danh nghĩa chủ tử vẫn là Thế tử đó!

Nếu Từ Yến Nhi muốn nàng ta về, tuy ở chỗ Từ di nương được làm chưởng sự, cũng là hạ nhân của thiếp thất, nhưng cấp bậc phải thấp hơn nha hoàn nhất đẳng của chính chủ mấy bậc, tháng lương cũng trực tiếp giảm xuống mấy lần!

“Không phiền phức, Bình Nhi, vì ngươi, ta nhất định sẽ đi cầu Thế tử.” Từ Yến Nhi thề thốt nói.

Bình Nhi muốn khóc không ra nước mắt, lại không dám làm trái lời Từ Yến Nhi.

Từ Yến Nhi làm như vậy, là muốn hoàn toàn thu phục Bình Nhi, trải qua nhiều chuyện như thế, nàng ta cũng đã học được cách thông minh hơn rất nhiều, hiểu ra một đạo lý, trong vương phủ này, nhất định phải có những hạ nhân trung thành tuyệt đối với mình.

Theo kế hoạch của nàng ta, người đầu tiên cần thu mua chính là Bình Nhi.

Những người còn lại, thì tiếp tục quan sát.

Từ Yến Nhi để bày tỏ thành ý của mình, còn lấy một ít bạc vụn ban thưởng cho Bình Nhi.

Bình Nhi thị hầu Từ Yến Nhi nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy Từ Yến Nhi móc tiền ra!

Kinh ngạc nhìn hạt bạc vụn nhỏ bằng hạt đậu vàng trong lòng bàn tay.

Cái này phải cầm cho chắc, nếu rơi xuống đất, e rằng nửa ngày cũng không tìm thấy.

“Bình Nhi, sau này đi theo ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!” Từ Yến Nhi đau lòng nhìn hạt bạc vụn này, còn tự nhủ trong lòng: Nhất định phải chịu bỏ ra, có bỏ mới có được!

“Đa tạ di nương ban thưởng.” Bình Nhi nhận lấy, vội vàng cảm ơn.



Tiêu Yến An trở về Mặc Viên, không có Từ Yến Nhi ở đó, lập tức cảm thấy trong lòng một trận nhẹ nhõm.

Giống như thứ gì đó vẫn luôn lấp đầy trong lòng, bỗng chốc bị rút rỗng, ngay cả hơi thở cũng thông suốt hơn mấy phần.

Vừa vào đến phòng, trong lòng hắn càng thêm thông suốt.

Trong phòng trừ một vài bàn ghế đồ đạc ra, không còn lại thứ gì!

Hắn từng nói những lời như "của hắn chính là của Từ Yến Nhi", nhưng nàng ta cũng không thể thực hiện triệt để đến vậy chứ! Giống hệt như thổ phỉ ghé thăm!

Hắn đường đường là Thế tử, nơi ở lại lại... nghèo nàn đến thế!

Thôi vậy!
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 258


Không so đo nữa.

Ít nhất trong lòng cũng thoải mái.

Hắn cũng cuối cùng có một nơi chốn độc quyền thuộc về mình.

Tiêu Yến An cởi giày ra, không hề giữ hình tượng mà nằm dang rộng tứ chi trên sập, thở ra một hơi dài đục ngầu, đây là ngày thoải mái nhất của hắn trong khoảng thời gian gần đây.

“Thế tử đã trở về.” Kỷ Sơ Hòa từ bên ngoài bước vào.

Tiêu Yến An lập tức đứng dậy, “Phu nhân, nàng sao lại đến đây?”

“Ban đầu, Thế tử từ Lưu Hoa Cung dọn đến Mặc Viên không mang theo bao nhiêu đồ, giờ đây, Từ di nương dọn ra lại mang đi một số, Mặc Viên cũng coi như trống rỗng rồi, ta đến đây để đưa Thế tử một ít đồ vật.” Kỷ Sơ Hòa nói xong, mấy tiểu tư bước vào.

Hai người đi đầu khiêng vào một tấm bình phong, những người còn lại khiêng mấy chiếc rương.

“Đều là những vật trang nhã ta chọn từ kho, thích hợp đặt trong thư phòng, Thế tử hãy cho người thu dọn sắp xếp trước, nếu có thứ không ưng ý, phái người gửi lại cho ta, ta sẽ chọn thêm một vài thứ hợp ý Thế tử.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ nhàng nói.

“Phu nhân chọn, ta đều thích cả.” Tiêu Yến An vội vàng né người ra, “Phu nhân, mời ngồi.”

Kỷ Sơ Hòa ngồi xuống, đảo mắt nhìn quanh.

Trên giá Đa Bảo Các đã trống rỗng, ngay cả một món đồ sứ bình thường cũng không còn.

“Là ta bảo nàng ta dọn đi.” Tiêu Yến An giải thích một chút.

Hắn không phải đang nói giúp Từ Yến Nhi, mà là cố gắng giữ lại chút thể diện đã mất của mình.

“Thế tử, hôm nay ta đến đây, còn có một việc muốn thương lượng với Thế tử.”

“Chuyện gì? Phu nhân cứ việc mở lời.”

“Thế tử cũng biết, ta quản gia quan trọng nhất chính là quy củ, một số việc nếu không phù hợp với quy củ tất nhiên phải chỉnh đốn. Từ di nương nhập phủ làm thiếp, theo quy củ là phải nhập nô tịch, Thế tử lại quá ưu ái Từ di nương, những thứ ban cho Từ di nương so với lễ nghi dành cho chính thê của gia đình bình thường, cũng không quá đáng chút nào.”

“Phu nhân, ta...”

“Thế tử đừng vội, hãy nghe ta nói hết lời đã. Ta biết, Thế tử nhất định không nỡ để Từ di nương nhập nô tịch, hiện giờ, cơn giận của mẫu phi chắc cũng đã nguôi ngoai rồi, để hợp quy củ, Thế tử chi bằng thăng Từ di nương lên làm trắc thất, như vậy, Từ di nương sẽ không cần nhập nô tịch nữa, thân phận địa vị cũng có thể thăng lên một bậc.”

Kỷ Sơ Hòa nói những lời này, cho Tiêu Yến An hai lựa chọn.

Hoặc là, để Từ Yến Nhi nhập nô tịch.

Hoặc là, để Từ Yến Nhi thăng cấp.

Chuyện này vốn dĩ không cần Tiêu Yến An định đoạt, nàng vẫn có thể tự mình làm chủ.

Cho dù nàng có để Từ Yến Nhi nhập nô tịch, Tiêu Yến An cũng sẽ không vì Từ Yến Nhi mà xung đột với nàng nữa.

Nhưng, chuyện này, lại thích hợp để Tiêu Yến An tự mình quyết định.

Nàng cũng muốn biết Từ Yến Nhi giờ đây trong lòng Tiêu Yến An, rốt cuộc còn có bao nhiêu phần trọng lượng.

Tiêu Yến An nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này.

Cứ cảm thấy, để Từ Yến Nhi nhập nô tịch, hắn có chút không đành lòng.

Nhưng, hắn cũng tuyệt đối không thể thăng Từ Yến Nhi lên làm trắc thất!

Chẳng lẽ không có cách nào dung hòa sao?

“Từ di nương, xin người đợi một lát, để nô tài đi thông báo một tiếng.” Bên ngoài vang lên tiếng của Thiêm Hỷ.

“Ta đến Mặc Viên, còn cần thông báo sao?” Ngữ khí của Từ Yến Nhi mang theo sự không vui nồng đậm.

“Vẫn xin di nương đừng làm khó nô tài.” Thiêm Hỷ giữ chặt cửa, không cho Từ Yến Nhi cơ hội xông vào.

“Kỷ Sơ Hòa cũng ở đó sao?” Từ Yến Nhi thấy hạ nhân đang đứng trong sân.

Sắc mặt Thiêm Hỷ lập tức thay đổi, Từ Yến Nhi này, nhiều lần trực tiếp gọi tên phu nhân, quả thực là không có chút quy củ nào.

“Chính vì phu nhân đang ở bên trong, nô tài nhất định phải đi thông báo, vạn nhất, Thế tử không muốn gặp di nương thì sao?”

Từ Yến Nhi cau chặt hàng lông mày thanh tú, “Thiêm Hỷ, thái độ của ngươi trước đây đối với ta đâu phải như thế này, giờ cũng đi nịnh bợ Kỷ Sơ Hòa rồi sao?”

“Phu nhân là chủ tử.” Thiêm Hỷ nhàn nhạt đáp lại một tiếng.

“Thiêm Hỷ, Thế tử cho phép Từ di nương vào.” Nha hoàn trong viện đến truyền lời.

Từ Yến Nhi lập tức phấn khích, xoay quanh Thiêm Hỷ một vòng, “Ngươi thấy chưa? Thế tử chính là vui vẻ gặp ta, Kỷ Sơ Hòa ở bên trong thì đã sao? Chẳng phải vẫn truyền ta vào đó ư? Tránh ra!”

Thiêm Hỷ né người ra, Từ Yến Nhi cố ý va vào vai hắn một cái, nghênh ngang bước vào.

“Cũng là gặp được phu nhân có tính tình tốt như vậy, thiếp thất nhà nào lại được như nàng ta chứ!” Thiêm Hỷ không nhịn được nói một câu.

【Chương 182: Không gánh tội thay, chỉ cần kết quả】

Tính tình của Kỷ Sơ Hòa cũng không tính là tốt.

Nhưng, nàng hành sự hoàn toàn xem xét việc có thể làm hay không thể làm.

Khi không thể làm thì an tĩnh ẩn mình.

Khi có thể làm thì lời nói ra sẽ thành luật.

Từ Yến Nhi mang vẻ mặt tươi cười bước vào, khi thấy tấm bình phong trong phòng, mắt nàng ta liền sáng rực.

Đây là Kỷ Sơ Hòa tặng đến sao?

Đang lấy lòng Thế tử đó mà!

Có đôi khi nàng ta thật sự cảm thấy Kỷ Sơ Hòa rất giả dối.

Rõ ràng trong lòng vẫn nhớ nhung Thế tử, lại còn giả bộ làm kiêu.

Nàng ta biết, đây gọi là "dục cầm cố túng" (buông lỏng để bắt).

Nhưng, người mà Thế tử yêu trong lòng là nàng ta, cho dù không ghét Kỷ Sơ Hòa nữa, Kỷ Sơ Hòa cũng không có cái vốn lớn đến thế mà chơi trò dục cầm cố túng này chứ!

“Tham kiến Thế tử, phu nhân.” Từ Yến Nhi tiến lên hành lễ.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 259


“Từ di nương miễn lễ, mời ngồi.” Kỷ Sơ Hòa khẽ nâng tay.

Từ Yến Nhi trực tiếp ngồi xuống cạnh Tiêu Yến An, vì là sập thấp, nàng ta như thể đang tựa vào vai Tiêu Yến An.

Tiêu Yến An vừa rồi còn đang do dự, thậm chí còn nghĩ liệu có thể tìm một cách dung hòa để xử lý vấn đề thân phận của Từ Yến Nhi không.

Từ Yến Nhi vừa tựa vào, lập tức khiến hắn hạ quyết tâm!

“Thế tử, vừa hay phu nhân cũng ở đây, Yến Nhi có một việc muốn cầu Thế tử.” Từ Yến Nhi nhẹ nhàng mở lời.

“Ngươi rốt cuộc là cầu ta hay cầu phu nhân?” Tiêu Yến An trầm giọng hỏi.

“Cầu Thế tử, nhưng, chuyện này vẫn cần phu nhân gật đầu đồng ý.”

“Nếu đã cần phu nhân gật đầu đồng ý, ngươi cứ đi cầu phu nhân đi.” Tiêu Yến An đột nhiên đứng dậy, kéo Từ Yến Nhi đứng trước mặt Kỷ Sơ Hòa.

Từ Yến Nhi mặt mũi ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng, vai nàng ta trầm xuống, bị Tiêu Yến An đè lại, hai chân không chịu nổi sức lực đó mà trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

“Nếu có việc muốn cầu chủ mẫu, quy củ tổng phải hiểu.” Tiêu Yến An buông tay, trở lại sập thấp ngồi xuống.

Từ Yến Nhi bị hành động này làm cho choáng váng, trực tiếp quên mất mình đến vì chuyện gì.

“Từ di nương có việc gì sao?” Kỷ Sơ Hòa khẽ hỏi.

Từ Yến Nhi ấp úng mấy tiếng mới nhớ ra, “Ta muốn cầu phu nhân đưa bán thân khế của Bình Nhi cho ta. Nàng ấy thị hầu ta nhiều năm như vậy, niệm tình chủ tớ này, ta muốn làm chút gì đó cho nàng ấy.”

“Từ di nương đây là muốn Thế tử thăng ngươi lên làm trắc thất sao? Chỉ có trắc thất mới có thể xem là nửa chủ tử, mới có tư cách đòi bán thân khế của hạ nhân.” Kỷ Sơ Hòa nói lại một lượt quy củ mà ai cũng biết.

Từ Yến Nhi lập tức quay người về phía Tiêu Yến An, “Thế tử~ Bình Nhi theo ta nhiều năm như vậy, ta cũng muốn thể tuất nàng ấy một chút, cầu xin chàng, hãy đưa bán thân khế của nàng ấy cho ta đi.”

Bề ngoài cầu là bán thân khế của Bình Nhi.

Thực chất cầu là vị trí trắc thất!

Nàng ta đang lo không tìm được cơ hội nào, hôm nay Kỷ Sơ Hòa lại chủ động mở lời, nàng ta đâu thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Tiêu Yến An không thể hiểu nổi, Từ Yến Nhi vì sao lại không biết thỏa mãn đến vậy!

Thật đúng là cái gì cũng dám há miệng đòi!

Kỷ Sơ Hòa liếc nhìn Tiêu Yến An một cái, từ biểu cảm của hắn, liền có thể đoán được suy nghĩ trong lòng hắn lúc này.

Từ Yến Nhi dựa vào cái gì mà dám càn rỡ như vậy?

Chẳng phải dựa vào đủ loại lời hứa hão huyền của Thế tử năm xưa sao?

Đàn ông a, tổng là vào khoảnh khắc tâm huyết dâng trào mà hứa hẹn đủ loại lời thề. Khoảnh khắc ấy, hắn quả thực là chân thành, hắn cũng thật sự có thể vì ngươi mà chết!

Nhưng, cũng chỉ là ở khoảnh khắc ấy mà thôi.

Sau đó, những lời hứa này sẽ mất hiệu lực.

Lời hứa của đàn ông khi vừa thốt ra phải được thực hiện ngay.

Nếu không, chính là lời nói dối.

Từ Yến Nhi thấy Tiêu Yến An không hề động lòng, thậm chí sắc mặt còn ngày càng khó coi, quỳ trên đất nhích về phía Tiêu Yến An, cuối cùng, tay đặt lên đùi Tiêu Yến An, vẻ mặt cầu khẩn nhìn hắn.

“Thế tử~”

Tiêu Yến An trực tiếp đẩy nàng ta ra.

“Từ di nương, ngươi ở vương phủ nhiều năm như vậy, đối với quy củ của vương phủ rõ như lòng bàn tay, thân phận của ngươi là gì, trong lòng ngươi tự rõ, đừng nảy sinh những ý niệm không nên có!”

Sắc mặt Từ Yến Nhi cứng lại, “Ta là do Thế tử cưới về bằng lễ nghi chính thê! Cũng xứng danh là một trắc thất.”

Tiêu Yến An hận không thể tự vả mình một bạt tai!

Nếu, để hắn làm lại một lần nữa.

Hắn ngay cả ý nghĩ để Từ Yến Nhi làm thiếp cũng sẽ không còn!

Hắn càng ngày càng cảm thấy Từ Yến Nhi không thể nói lý được! Năm xưa hắn, lại còn dám lớn tiếng nói, thà muốn hạt mắt cá như nàng ta cũng không muốn viên minh châu như Kỷ Sơ Hòa!

Dùng "mắt cá" để hình dung Từ Yến Nhi, đều là đánh giá cao nàng ta rồi!

“Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi là thiếp, không có bất kỳ khác biệt nào so với Đông Linh! Hôm nay ngươi đến thật đúng lúc, theo quy củ, ngươi phải nhập nô tịch, nhân lúc phu nhân ở đây, hãy ký bán thân khế đi.”

“Bán thân khế?” Từ Yến Nhi càng thêm ngớ người, không dám tin vào tai mình, “Thế tử! Chàng muốn ta ký bán thân khế nhập nô tịch sao?”

“Đúng vậy, nếu ngươi bằng lòng nhập nô tịch, thì cứ tiếp tục làm thiếp thất của ta, nếu ngươi không muốn ký bán thân khế, hôm nay hãy rời khỏi vương phủ, từ nay về sau không còn liên quan gì đến ta nữa!”

Từ Yến Nhi sợ ngây người, nằm bệt xuống đất.

Kỷ ma ma bước lên, từ trong tay áo lấy ra một tờ bán thân khế đặt lên bàn.

“Kỷ Sơ Hòa, ngươi đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi! Ngươi thế mà lại để cái lão kia lúc nào cũng mang theo bán thân khế để ta ký!” Từ Yên Nhi nhìn Kỷ Sơ Hòa với vẻ mặt đầy hận ý.

Kỷ Sơ Hòa lại phất tay, Kỷ ma ma lại trải một tờ giấy khác ra đặt lên bàn.

“Không chỉ có bán thân khế, mà còn có một văn bản thăng ngươi làm trắc thất. Chỉ cần Thế tử ký tên vào văn bản này, ta sẽ thông cáo khắp phủ trên dưới, từ nay về sau, ngươi chính là trắc thất của Thế tử.” Kỷ Sơ Hòa điềm tĩnh đáp.

“Thế tử, là chàng muốn ta nhập nô tịch sao?” Từ Yên Nhi quay đầu nhìn Tiêu Yến An.

“Phải, vốn dĩ phải như vậy.” Tiêu Yến An trực tiếp đáp.

“Vốn dĩ phải như vậy? Ha ha, vốn dĩ phải như vậy!” Từ Yên Nhi đột nhiên bật cười.

Kỷ Sơ Hòa tự mình rót một chén trà, thản nhiên xem kịch.

Mới đây thôi, nàng còn đang xem kịch họ tình sâu nghĩa nặng, quyết một lòng một dạ.
 
Back
Top Bottom