Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương

Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 140


Cảnh thị xoay người nhìn nàng: “Con đến từ khi nào?”

“Mẫu thân vừa về, con liền đến.”

“Những lời cha con vừa nói, con đều nghe thấy rồi?”

“Vâng.” Kỷ Thanh Viện gật đầu.

“Ngươi vào đi, chúng ta vào nội thất nói chuyện.”

Vào trong nội thất, Canh thị đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con nàng.

“Viện nhi, lời ngươi nói là thật sao! Cây ngô đồng đã sống lại rồi! Vừa nãy ở hậu viện ta tận mắt thấy nó đã đâm chồi nảy lộc!” Giọng điệu của Canh thị vô cùng kích động.

Cảm xúc của Kỷ Thanh Viện lại như cà bị sương muối, héo úa.

Hai ngày nay, nàng đã suy nghĩ rất nhiều.

Nghĩ về kiếp này, nàng đã từng bước từng bước đi đến tình cảnh hiện tại như thế nào.

Rốt cuộc là đã có vấn đề ở đâu?

Nàng rõ ràng là thiên chi kiều nữ được trời ưu ái mà! Theo như thoại bản thì hai kiếp làm người, nàng cũng phải là nữ chủ chứ!

Nàng có nên tiếp tục dây dưa với Thẩm Thừa Cảnh nữa không?

Thẩm Thừa Cảnh có thật sự có thể như kiếp trước, trở thành quyền thần một người dưới vạn người trên không?

Có khi nào sau khi ở bên nàng, một vài chuyện đã âm thầm thay đổi.

Giống như Kỷ Sơ Hòa gả vào Hoài Dương Vương phủ, được Vương gia và Vương phi trọng dụng, tiếp quản Vương phủ, nắm giữ quyền hành trong tay không nói, ngay cả Tiêu Yến An cũng đối với Kỷ Sơ Hòa khách khí vô cùng.

Tiểu Thái phi kiếp trước kiêu ngạo như vậy, Từ Yên Nhi từng chọc nàng tức đến thổ huyết.

Những người này, trước mặt Kỷ Sơ Hòa đều không chiếm được chút lợi lộc nào!

Từ Yên Nhi còn cam nguyện làm thiếp.

Nhìn lại Thẩm Thừa Cảnh.

Giống như một con chuột chạy qua đường, ai ai cũng hô đánh.

Nàng mất hết tự tin rồi.

“Mẫu thân, hay là cứ bỏ đi.” Kỷ Thanh Viện chậm rãi mở miệng.

“Bỏ đi? Bỏ cái gì?” Canh thị vội vàng hỏi.

“Ý của ta là, hay là, cứ hòa ly với Thẩm Thừa Cảnh, rồi gả cho thằng ngốc của Tống gia đi, ít nhất thì, thằng ngốc dễ bề khống chế, hắn nói gì cũng nghe ta, hơn nữa, Tống gia còn có tiền xài không hết.”

“Viện nhi, ngươi điên rồi sao? Ngươi nghĩ, gả cho thằng ngốc của Tống gia thì ngày tháng sẽ dễ chịu sao? Sau này ngươi còn chẳng bị người đời cười chê cả đời! Thằng ngốc đó cứ như trẻ ba tuổi vậy, có lần ta tận mắt thấy hắn đứng đó khóc lớn, người Tống gia vội vàng đưa hắn đi, ngươi đoán xem hắn làm sao?”

“Làm sao?”

“Hắn tè dầm đó! Loại người như vậy mà ngươi cũng muốn gả sao?”

Kỷ Thanh Viện lập tức bỏ ý định.

“Ngươi dù sao cũng là người sống lại một lần, cái mệnh cách này, không ai sánh bằng, đừng nói sau này theo Thẩm Thừa Cảnh làm vợ quyền thần, ngay cả nương nương trong cung cũng có thể làm được đó! Ngươi cứ thế cam tâm nhận thua sao?”

Canh thị bây giờ, giống như vừa được tiêm thuốc k*ch th*ch vậy.

Kỷ Thanh Viện cũng không ngờ, chính nàng đã muốn từ bỏ rồi, vậy mà mẫu thân nàng lại tràn đầy đấu chí trở lại.

“Mẫu thân, phụ thân nói, nếu không nghe lời hắn, sẽ đuổi chúng ta ra khỏi Kỷ phủ, hắn là muốn hưu ngươi đó.”

“Hưu thì hưu! Viện nhi, chỗ dựa của mẫu thân chưa bao giờ là phụ thân ngươi, mà là ngươi đó! Mẫu thân vì ngươi, gần như đã dốc hết gia tài của mình ra rồi, chẳng phải là mong ngươi sống tốt, sau này có thể chống lưng cho mẫu thân sao!”

Trong lòng Kỷ Thanh Viện chợt dâng lên một trận cảm động, mẫu thân đã đối xử với nàng thế nào, nàng rõ như ban ngày.

“Mẫu thân, con xin lỗi, nữ nhi đã làm người thất vọng rồi.”

“Không sao, dù sao Vương phủ cũng chẳng phải nơi tốt lành gì, sau này cả nhà bị tru di, bây giờ có phong quang thì có ích gì, Kỷ Sơ Hòa sau này khó thoát khỏi cái chết! Ngươi thì khác, Thẩm Thừa Cảnh tuy bây giờ vẫn một thân vô danh, nhưng điều đó lại cho thấy, hắn sau này nhất định sẽ bay cao! Ngươi xem trên hí văn có viết, vị đại nhân vật nào trước khi thành công mà dễ dàng đâu!”

“Mẫu thân, người thật sự nghĩ như vậy sao?”

“Viện nhi, đừng vì khó khăn trước mắt mà nản lòng, cứ theo kế hoạch trước đây của các ngươi, tiếp theo, chúng ta sẽ cứu Thẩm Thừa Cảnh thoát khỏi bể khổ, mẫu thân còn chút tích cóp, chúng ta trả nợ giúp Thẩm Thừa Cảnh, rồi cùng hắn đến Đế đô, ngươi nghĩ mà xem, kiếp trước hắn có thể trở thành quyền thần một người dưới vạn người trên, hắn nhất định có cơ duyên của mình!”

Kỷ Thanh Viện không còn cô độc chiến đấu nữa.

Có sự ủng hộ mạnh mẽ của Canh thị, nàng lập tức lấy lại tự tin!

“Mẫu thân, sau này khi ta trở thành vợ quyền thần, nhất định sẽ để người được như những vị quý nhân ở Đế đô, phong quang vô hạn!”

“Nữ nhi ngoan! Mẫu thân chờ ngày này! Hoài Dương chẳng qua chỉ là một phong địa thôi, phụ thân ngươi kiếp này cũng không có hy vọng quay về Đế đô rồi, đừng thấy bây giờ hắn không xem chúng ta ra gì, sau này, sẽ có lúc hắn phải cầu xin chúng ta!”

“Ừm!” Kỷ Thanh Viện dùng sức gật đầu.

“Chuyện này, không được rêu rao, mẫu thân sẽ sắp xếp.”

“Vâng, mọi chuyện đều nghe theo mẫu thân.” Kỷ Thanh Viện vội vàng phụ họa.

Thẩm Thừa Cảnh sau khi bị đưa đến phủ nha, Tiêu Yến An vừa nghe nói là đã mạo phạm Kỷ Sơ Hòa, lập tức ra lệnh người đánh Thẩm Thừa Cảnh một trận tơi bời, rồi nhốt vào lao.

Nhốt một mạch ba ngày.

Người đón Thẩm Thừa Cảnh ra là Tôn ma ma, còn đặc biệt rắc nước giải trừ vận xui cho hắn.

“Vận xui tan biến, vận xui tan biến.” Tôn ma ma vừa rắc nước vừa lẩm bẩm niệm chú.

Thẩm Thừa Cảnh như một con rối dây, đứng yên bất động, mặc cho Tôn ma ma tùy ý sắp đặt.

--- Chương 95 ---

“Cô gia, được rồi, chúng ta lên xe ngựa đi, phu nhân dặn dò rồi, trước tiên đưa ngươi đến y quán lấy ít thuốc, chữa lành vết thương.”

Thẩm Thừa Cảnh khó hiểu, sao Canh thị lại đối với hắn tốt như vậy?

“Tiểu thư nhà ngươi đâu?” Hắn hỏi Tôn ma ma.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 141


“Tiểu thư vẫn đang bị lão gia cấm túc đó, hơn nữa, lão gia vẫn luôn ép tiểu thư hòa ly với ngươi, tiểu thư không muốn.” Lời Tôn ma ma nói, đều là do Canh thị dặn dò.

Là để Thẩm Thừa Cảnh biết được tấm lòng này của Kỷ Thanh Viện, và để hắn ghi ơn.

Thẩm Thừa Cảnh cười lạnh một tiếng.

Tình cảm sâu nặng của Kỷ Thanh Viện, bây giờ hắn khinh thường chẳng thèm để ý!

Là không nỡ bỏ hắn sao?

Hay là không nỡ bỏ hắn sau này sẽ trở thành quyền thần, một người dưới vạn người trên? Để nàng ta cùng nhau phong quang!

“Trước tiên đưa ta đến y quán, sau đó đi chuẩn bị cho ta một bộ y phục sạch sẽ tươm tất.” Hắn trực tiếp đưa ra yêu cầu.

Tôn ma ma chần chừ một chút, vẫn gật đầu.

Vừa thử thăm dò như vậy, Thẩm Thừa Cảnh liền biết được địa vị của hắn trong lòng mẹ con Canh thị rồi.

Hắn nghênh ngang bước lên xe ngựa gần đó.

Ba ngày nay ở trong lao, hắn cũng đã suy nghĩ rất nhiều.

Hắn sắp xếp lại nội dung Kỷ Thanh Viện đã nói, đại khái đi đến một kết luận.

Kiếp trước, không có Kỷ Thanh Viện phá đám, hắn và Kỷ Sơ Hòa thành hôn, sau hôn nhân, vợ chồng hòa thuận, phu thê tình thâm, Kỷ Sơ Hòa nghĩ ra Lục Sách Binh Dịch, giúp hắn vang danh khắp Hoài Dương.

Kỷ Thanh Viện và Canh thị từ trước đến nay đều ức h**p Kỷ Sơ Hòa, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn hắn và Kỷ Sơ Hòa sống tốt, cho nên, đã dùng thủ đoạn, khiến hắn không thể ở lại Hoài Dương.

Hắn và Kỷ Sơ Hòa mới xa rời quê hương mà đến Đế đô, sau đó, hắn mới có cơ duyên, trở thành hồng nhân trước mặt Thánh thượng.

Kiếp trước Kỷ Thanh Viện gả cho Thế tử Vương phủ, không ngờ, mười năm sau, hắn trở thành quyền thần, còn Hoài Dương Vương phủ lại bị tru di cả nhà!

Kỷ Thanh Viện dùng mọi cách để câu dẫn hắn, trong lòng hắn đối với Kỷ Thanh Viện có một chút tình nghĩa, chính là chút tình nghĩa này tác quái, mới khiến hắn mất đi lý trí, bảo toàn Kỷ Thanh Viện, cuối cùng lại chịu kết cục khi quân không được chết tử tế.

Kỷ Thanh Viện nói, là Kỷ Sơ Hòa đã tố cáo hắn.

Hắn không hề nổi giận, Kỷ Sơ Hòa nhất định là quá tức giận, mới mất đi lý trí, điều này vừa hay chứng tỏ Kỷ Sơ Hòa quan tâm hắn.

Sau khi Kỷ Thanh Viện trùng sinh, muốn thay đổi vận mệnh của mình, trực tiếp đổi thân phận, gả vào Thẩm gia, ngược lại lại đẩy Kỷ Sơ Hòa vào Hoài Dương Vương phủ, cái ổ hổ lang đó!

Sống hai kiếp, Kỷ Thanh Viện vẫn độc ác như vậy!

Kiếp này, nếu không phải Kỷ Thanh Viện quấy nhiễu, người hắn cưới vẫn là Kỷ Sơ Hòa, liệu có sống được những ngày tháng như bây giờ không?

Kỷ Thanh Viện đã hại hắn thảm rồi!

Cho nên, bất kể mẹ con Kỷ Thanh Viện làm gì tốt cho hắn, hắn đều cảm thấy, mẹ con nàng ta có mưu đồ với hắn, đừng nói cảm động, hắn hận chết mẹ con nàng ta rồi!

Còn có một điểm khiến hắn không thể nào nguôi ngoai, đó chính là Kỷ Sơ Hòa.

Mặc dù kiếp này, Kỷ Sơ Hòa hoàn toàn không nhớ hắn, sau khi bị Kỷ Thanh Viện đổi thân phận, đành phải ở lại Hoài Dương Vương phủ. Chỉ cần hắn thăng tiến, hắn nhất định sẽ tìm cách cứu Kỷ Sơ Hòa thoát khỏi bể khổ, nối lại duyên kiếp trước!

Kiếp này, hắn sẽ không bao giờ phụ nàng nữa.

Sau khi đến y quán, Tôn ma ma đã mang quần áo mới đến cho Thẩm Thừa Cảnh, Thẩm Thừa Cảnh lại mở miệng đưa ra một loạt yêu cầu, hoàn toàn ra vẻ ta đây là đại gia.

Canh thị nghe xong lời Tôn ma ma báo lại, trong bụng đầy sự ấm ức!

Tuy nhiên, hy vọng lật mình của nàng đều đặt hết vào Thẩm Thừa Cảnh rồi, chỉ cần Thẩm Thừa Cảnh không quá đáng, nàng cũng đành nhắm một mắt mở một mắt.

Liên tiếp mấy ngày, Tiêu Yến An đều ở phủ nha xử lý công vụ, buổi tối trở về, Kỷ Sơ Hòa đã ngủ rồi, đôi khi buổi sáng có thể cùng nhau dùng bữa sáng, đôi khi Kỷ Sơ Hòa còn chưa tỉnh, hắn đã lại đi rồi.

Vương gia và Vương phi đều cảm thấy mấy ngày nay Tiêu Yến An nhìn thuận mắt hơn nhiều.

Đội thương đội của Vương phi lại trở về, Vương phi bèn gọi Kỷ Sơ Hòa tới.

Kỷ Sơ Hòa vừa bước vào đại điện, liền thấy mấy thùng đồ lớn, lần này, không phải những vật vàng bạc chói mắt nữa, mà là sách, tranh chữ các loại.

“Hoà nhi, mau đến xem con có thích những thứ này không.” Vương phi nhiệt tình vẫy tay.

Kỷ Sơ Hòa tùy tay cầm một quyển sách lên, lập tức kinh ngạc, “Mẫu phi, đây là bản độc nhất vô nhị!”

“Đúng vậy đó, đây là nhờ đại cữu cữu của con ở Vinh Quốc Công phủ đi khắp nơi thu mua đó, con không biết đâu, đại cữu cữu của con vừa nghe nói con thích sách, không biết vui đến nhường nào, còn nói sau này gặp được sách hay nào, đều sẽ giữ lại cho con.”

“Mẫu phi sao biết con thích đọc sách?”

“Phụ vương con và ta nói. Hắn nói con từng hỏi hắn, liệu có thể đến thư phòng của hắn mượn một vài cuốn sách không, hắn là một người thô lỗ, để mấy cuốn sách đó chỉ để làm ra vẻ thôi, làm gì có sách hay, mẫu phi tìm cho con vài cuốn tốt đây.”

--- Chương 73 ---

Trong lòng Kỷ Sơ Hòa dâng lên một trận cảm động.

“Hoà nhi của chúng ta thông minh như vậy, quả nhiên cổ nhân không lừa ta, đọc sách thật sự có thể khiến người ta minh triết.” Vương phi kéo tay Kỷ Sơ Hòa, “Cái rương này, đại cữu cữu con nói toàn là sách hay. Ai, cũng không biết sách của Tiêu Yến An có phải đều đọc vào bụng chó rồi không? Sao chẳng thấy hắn thông minh chút nào.”

Nhắc đến con trai ruột, Vương phi chưa bao giờ tiếc lời.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 142


Kỷ Sơ Hòa cầm một cuốn sách lên, lật hai trang liền bị nội dung trong sách thu hút.

Đây lại là một cuốn sách ghi chép về Kỳ Môn Độn Giáp.

Có thể thấy đại cữu cữu của Vinh Quốc Công phủ quả thật rất lợi hại! Hơn nữa cũng là một người thích đọc sách, kiến thức vô cùng rộng rãi!

Đột nhiên, nàng nghĩ đến một chuyện, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại.

Kiếp trước, khi Thẩm Thừa Cảnh vừa mới có chút tiếng tăm.

Vinh Quốc Công phủ liền mất thánh sủng, bị tước đoạt tước vị.

Vinh Quốc Công dẫn theo cả gia đình già trẻ về quê hương, rút khỏi vòng tròn quyền lực.

Kỷ Sơ Hòa kiếp trước không có giao thiệp gì với Vinh Quốc Công phủ, nhưng, nàng vì để trải đường cho Thẩm Thừa Cảnh, đã ghi nhớ rõ ràng những nhân vật trong triều có thể giúp đỡ Thẩm Thừa Cảnh, và chủ động giao hảo với gia quyến của những quan viên này, thường xuyên đi lại.

Cho nên, nàng đã biết trước tin Vinh Quốc Công phủ sắp mất thánh sủng ba tháng.

Nhưng, lại không biết điểm mấu chốt khiến Vinh Quốc Công phủ mất thánh sủng nằm ở đâu. Những điều này đều là bí mật không được công bố.

Nếu Vinh Quốc Công phủ vẫn luôn được thánh sủng, khi Hoài Dương Vương phủ bị tru di cả nhà, có lẽ cũng có thể giúp Vương phi một tay nhỉ?

Kỷ Sơ Hòa lại thêm một phần lo lắng.

Tuy nhiên, may mắn là chuyện này còn vài năm nữa mới xảy ra. Hiện tại, Vinh Quốc Công phủ đang lúc như mặt trời ban trưa.

Nàng vẫn có thể cùng mẫu phi về Vinh Quốc Công phủ thăm thân. Như vậy, có thể làm quen tốt với những người trong Vinh Quốc Công phủ rồi.

Hơn nữa, nàng cũng đang cho Xuân Sinh tổ chức đội thương đội, ý nghĩa tồn tại của những thương đội này, không chỉ đơn thuần là kinh doanh kiếm chút bạc, mục đích thực sự, là để nàng ở Hoài Dương mà vẫn có thể biết được chuyện thiên hạ.

Kỷ Sơ Hòa vui vẻ cho người khiêng mấy thùng sách tranh chữ này về Lưu Hoa Cung, Vương phi lại giữ nàng dùng bữa cùng.

“Mẫu phi, mấy ngày trước, ở pháp trường, nhị công tử và Thế tử đã xảy ra một chút không vui, chuyện này người có nghe nói chưa?”

Vương phi gật đầu, “Nghe nói rồi, con xử lý rất tốt.”

Kỷ Sơ Hòa tạm thời không định nói gì thêm, nàng muốn cho Tiêu Yến An một cơ hội rèn luyện.

Con người ta luôn phải tự mình trải qua một số chuyện, mới thật sự trưởng thành.

Nếu Vương phi biết nội tình, thì còn có chuyện gì của Cao trắc phi nữa.

Nhất định là có chút manh mối liền b*p ch*t ngay!

--- Chương 96 ---

“Hoà nhi, từ khi con gả vào Vương phủ, ngày tháng của mẫu phi đã nhẹ nhàng hơn nhiều rồi!” Vương phi tuy nói vậy, nhưng vẻ mặt lại không mấy thoải mái, mà càng nhiều là sự xót xa.

“Mẫu phi nói vậy, con mới yên tâm, con còn sợ mình làm không tốt.” Kỷ Sơ Hòa khiêm tốn đáp lại.

“Con làm quá tốt rồi, tốt đến mức không thể chê vào đâu được! Mẫu phi sợ con quá vất vả, mẫu phi nhẹ nhàng thì cũng có nghĩa là gánh nặng lớn đã chuyển sang vai con, con không chỉ phải lo lắng việc phủ, mà còn phải lo lắng việc bên ngoài, đặc biệt là Thế tử, là người khiến người ta lo lắng nhất.”

“Mẫu phi yên tâm, con vẫn còn lo liệu được.”

Vương phi mấp máy môi, muốn nói lại thôi.

“Mẫu phi, người còn chuyện gì muốn nói với con không?” Kỷ Sơ Hòa trực tiếp hỏi.

“Hoà nhi, mẫu phi không phải là người nhiều chuyện, chỉ là… chỉ là tiện miệng hỏi thôi, Tiêu Yến An ngủ ở thiên điện là ý của con, hay là ý của hắn?”

Kỷ Sơ Hòa cười, hào phóng thừa nhận, “Mẫu phi, đây là ý của con, Thế tử và con không có tình cảm nam nữ, để tránh khó xử, con liền để Thế tử ngủ ở thiên điện rồi.”

“Ta còn tưởng là hắn lại thiếu dạy dỗ!” Nếu Vương phi nghe Kỷ Sơ Hòa nói là Tiêu Yến An tự mình muốn ngủ ở thiên điện, chắc chắn lại phải dùng gia pháp trừng trị!

“Mẫu phi, hay là cứ để Thế tử về Mặc Viên đi? Hoặc là, sắp xếp lại thời gian, mỗi tháng chia ra mười ngày. Ngày dư ra thì tính là của con.” Kỷ Sơ Hòa thử thương lượng.

“Không được, Hoà nhi, những chuyện khác mẫu phi đều đồng ý con, duy chỉ chuyện này thì không được.” Giọng Vương phi kiên định.

Nàng tin rằng lâu ngày sinh tình, ở chung lâu dần, tình cảm sẽ từ từ nảy sinh.

Nàng và Hoài Dương Vương ngày trước cũng là như vậy.

Đêm tân hôn, bọn họ cũng không viên phòng, mãi đến hơn một tháng sau khi đến Hoài Dương mới viên phòng.

Tuy nhiên, đó cũng là khi cơ duyên đến, mọi chuyện đều nước chảy thành sông.

Chỉ là không biết cơ duyên của Hoà nhi và An nhi bao giờ mới đến.

Kỷ Sơ Hòa chỉ muốn giảm bớt mười ngày, mà cũng thất bại.

Trở về Lưu Hoa Cung, nàng tiếp tục buồn bã.

“Tiểu thư, Vương phi đây là kiên quyết muốn người sinh ra đích tử trước.” Kỷ ma ma bưng một chén trà đến trước mặt Kỷ Sơ Hòa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Sơ Hòa lập tức trầm xuống, tràn đầy vẻ kháng cự.

“Đó là vì Tiêu Yến An vẫn chưa có con, nếu thứ tử sinh trước, chiếm lấy thân phận trưởng tử, đích tử bao giờ sinh ra, cũng không còn quan trọng như vậy nữa, Vương phi chính là muốn cả đích lẫn trưởng, cho nên mới trói Tiêu Yến An lại bên ta.”

“Vương phi cũng là vì tiểu thư mà suy nghĩ.”

“Ta hiểu.” Kỷ Sơ Hòa gật đầu, “Ma ma, người giúp ta sắp xếp sách, nhất định phải cất giữ cẩn thận.” Kỷ Sơ Hòa chuyển đề tài.

“Vâng, ta đi sắp xếp ngay đây.”

Kỷ Sơ Hòa chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ.

Nếu Tiêu Yến An không ở thiên điện, nàng đã có thể cho người đóng một hàng tủ sách, trực tiếp biến thiên điện thành thư phòng riêng của mình.

Càng nghĩ càng uất ức.

Mấy ngày nay, Cao trắc phi và Tiêu Cẩm Trình ngày tháng không mấy dễ chịu.

Thất bại của Tiêu Cẩm Trình ở pháp trường, khiến hai người như ngồi trên đống lửa, bọn họ sợ Vương phi sẽ ra tay với mình.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 143


Vì thân phận, Vương phi muốn động đến bọn họ, quả thực quá dễ dàng.

“Nương thân, chúng ta nên ra tay muộn hơn một chút, ít nhất là chờ lệnh điều động của cữu cữu xuống rồi.” Tiêu Cẩm Trình có chút hối hận.

“Kế hoạch của chúng ta không có vấn đề gì, hỏng bét là ở người đàn bà Kỷ Sơ Hòa này, nếu không phải nàng, danh tiếng của Tiêu Yến An đã bị hủy hoại rồi, chúng ta lập tức có thể tiến hành bước tiếp theo. Chính vì Kỷ Sơ Hòa, kế hoạch của chúng ta không những không thành công, mà còn bị Kỷ Sơ Hòa điều tra ra.”

“Nếu Vương phi biết, sẽ có hậu quả gì?”

“Bà ta cũng không thể làm gì được chúng ta, cùng lắm là không giả vờ nữa! Sau này quyền thừa kế vương vị rốt cuộc là của ngươi hay Tiêu Yến An, ai có bản lĩnh thì người đó có!” Cao trắc phi một chút cũng không sợ hãi.

Phụ thân nàng bây giờ cũng là một quận thú một thành, ở Hoài Dương địa phương có uy vọng rất lớn.

Cao gia lại có thêm một nhân tài, đệ đệ của nàng từ nhỏ đã thiện về công nghệ, chế tạo ra một loại nỏ liên châu có tầm bắn rất xa, có thể bắn ba mũi tên, thậm chí còn có thể điều chỉnh, bắn ba mũi tên cùng lúc hoặc liên tiếp.

Hoàng thượng sau khi thử khẩu liên nỗ này, đều không ngớt lời khen ngợi.

Đệ đệ của Vương phi tương lai tiền đồ nhất định vô hạn!

Phía sau Vương phi chính là Vinh Quốc Công phủ, song để tránh hiềm nghi không để Hoàng thượng nghi kỵ Hoài Dương Vương, Vương phi còn phải chủ động giữ khoảng cách với nhà mẹ đẻ, không dám giao du thân thiết.

Vương phi theo Vương gia đến Hoài Dương đã hơn hai mươi năm, số lần trở về Vinh Quốc Công phủ thăm thân, một bàn tay cũng đếm xuể.

Nhà mẹ đẻ như vậy, có thể giúp Vương phi và Tiêu Yến An được bao nhiêu?

“Chúng ta trước đừng tự làm loạn trận cước, hãy xem Vương phi có hành động gì, rồi sẽ liệu cơ hành sự. Chu Đại Hổ đã chết, Kỷ Sơ Hòa và Vương phi đều không thể đưa ra chứng cứ thực chất.”

“Mẫu thân nói phải.” Tiêu Cẩm Trình khẽ đáp lời.

“Gần đây con hãy thường xuyên đi lại trước mặt phụ thân, ta đã để ngoại công con ngầm vận động, cho con nhậm chức ở phủ nha. Chỉ cần con đến phủ nha, so với Tiêu Yến An cái kẻ vô tâm vô phế kia, cao thấp sẽ rõ! Chẳng mấy chốc, người khác sẽ nhận ra, con ưu tú hơn Tiêu Yến An!”

“Vâng.” Tiêu Cẩm Trình đầy tự tin gật đầu.

Tuy nhiên, sau giây phút kích động ngắn ngủi, trong lòng y lại vương vấn một nỗi uất nghẹn không nói rõ thành lời.

Lời của Kỷ Sơ Hòa, không ngừng vang vọng bên tai y.

Nàng ta thật sự nhìn y như vậy sao?

Khó có thể bước vào nơi trang nhã?

Y sớm muộn gì cũng sẽ cho Kỷ Sơ Hòa biết, ai mới là người kế thừa vương vị Hoài Dương! Cũng chỉ có y mới xứng!

……

Thương thế của Từ Yên Nhi đã lành gần hết, sau khi có thể tự do đi lại, nàng ta liền bắt đầu suy tính.

Thế tử vẫn luôn ở chỗ Kỷ Sơ Hòa, nàng ta trước sau không yên lòng.

Vương phi chỉ nói không cho Thế tử đến Mặc Viên, đâu có quy định nàng ta không thể chủ động tìm Thế tử đâu!

“Bình Nhi! Tìm cho ta một bộ xiêm y đẹp nhất.” Từ Yên Nhi lớn tiếng phân phó.

“Vâng.” Bình Nhi lập tức đi chuẩn bị.

Hôm nay, Tiêu Yến An trở về sớm hơn một chút, hơn nữa tâm trạng đặc biệt tốt.

Chàng sải bước vào chính điện, phát hiện Kỷ Sơ Hòa đang dưới cửa sổ xem sổ sách, một tay cầm sổ, tay kia gảy hạt bàn tính, dường như đang đối chiếu sổ sách.

Chàng lập tức chậm bước, không dám phát ra tiếng động, sợ làm kinh động đến nàng.

Kỷ Sơ Hòa toàn tâm toàn ý, hoàn toàn không phát hiện Tiêu Yến An đã trở về.

Bàn tay ngọc ngà thon thả nhanh chóng gảy hạt bàn tính, thậm chí ánh mắt cũng không rời khỏi sổ sách.

Tiêu Yến An vô cùng kinh ngạc.

Rốt cuộc nàng đã làm thế nào mà lại thuần thục đến vậy?

Bàn tay kia thon thả dài, mịn màng như ngọc, đầu ngón tay phơn phớt sắc hồng nhạt, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Ánh tà dương chiếu rọi lên thân nàng, toàn thân nàng như tắm trong một tầng ánh sáng thần thánh, hiện lên vẻ cao quý, tựa như thần minh, không thể nào mạo phạm.

Tiêu Yến An không khỏi ngây người nhìn.

Từ Yên Nhi đặc biệt trang điểm một chút, đeo tất cả trang sức quý giá mà mình có lên đầu, nàng ta cảm thấy mình châu quang bảo khí cũng đã nhiễm khí tức phú quý rồi!

Vừa đi, vừa v**t v* những sợi tua rua rủ xuống bên tai.

“Bình Nhi, ta có đẹp không? Lát nữa Thế tử nhìn thấy ta, có bị ta thu hút ngay lập tức không?” Từ Yên Nhi đắc ý.

“Di nương vốn dĩ đã xinh đẹp rồi.”

“Vậy ta với Kỷ Sơ Hòa, ai đẹp hơn?”

Ồ, các bằng hữu nếu thấy 52 Thư Khố không tệ, nhớ lưu lại địa chỉ trang web https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc giới thiệu cho bằng hữu nhé~ Xin nhờ đó (>.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 144


Tiếng động bên ngoài đồng thời làm kinh động đến Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An.

Hai người ở hai vị trí khác nhau, đồng thời nhìn ra ngoài.

“Thiếp thân đến bái kiến Thế tử phu nhân.” Từ Yên Nhi vừa nói vừa đi thẳng vào chính điện.

Kỷ Sơ Hòa đứng dậy rời giường, vừa quay đầu nhìn thấy Tiêu Yến An, giật mình!

Trong phòng có thêm một người từ lúc nào nàng cũng không biết!

“Thế tử! Chàng sao lại ở đây?”

“Ta vừa trở về.” Tiêu Yến An ngượng nghịu giải thích.

Từ Yên Nhi đã bước vào, nhìn Tiêu Yến An, lại nhìn Kỷ Sơ Hòa, lập tức cảm thấy, không khí trong phòng không đúng.

Kỷ Sơ Hòa chau mày.

Sao Từ Yên Nhi vừa bước vào, liền khiến nàng có một loại ảo giác như bị bắt quả tang gian díu.

Nàng sửa lại tay áo, đi đến vị trí chủ tọa bên cạnh.

Tiêu Yến An liếc nhìn Từ Yên Nhi một cái, bị ánh sáng phản chiếu từ trang sức trên đầu nàng ta làm chói mắt, chàng lập tức quay đầu sang một bên.

Động tác này, khiến Từ Yên Nhi một trận bực tức.

Nàng ta cho rằng, Thế tử là đang vòng qua nàng ta để nhìn Kỷ Sơ Hòa.

“Thế tử, chàng gần đây có phải quá mệt mỏi không? Thiếp thấy chàng đều gầy đi rồi.” Từ Yên Nhi vừa nói, vừa đưa tay chạm vào mặt Tiêu Yến An.

Tiêu Yến An nắm lấy tay nàng ta, cho nàng ta một ánh mắt cảnh cáo.

Cử chỉ thân mật như vậy, khi chỉ có hai người bọn họ thì không sao, nhưng trước mặt Kỷ Sơ Hòa thì không được.

Mắt Từ Yên Nhi lập tức đỏ hoe, long lanh nước, “Thế tử, Yên Nhi nhớ chàng lắm.”

“Từ di nương, ngươi không phải đến bái kiến ta sao?” Giọng Kỷ Sơ Hòa đột nhiên vang lên.

Nàng tuyệt không muốn làm nền cho Từ Yên Nhi và Tiêu Yến An, để bọn họ đứng trên địa phận của nàng mà làm bộ làm tịch, càng không có thời gian rảnh rỗi mà xem kịch.

Tiêu Yến An vội vàng kéo Từ Yên Nhi đến trước mặt Kỷ Sơ Hòa, sau đó bản thân cũng đi đến bên cạnh Kỷ Sơ Hòa ngồi xuống.

Chàng vừa ngồi xuống, khiến Từ Yên Nhi càng thêm tức giận!

Thế tử không phải đã nói dù nàng ta là thiếp, cũng sẽ cho nàng ta thể diện của chính thê sao?

Bọn họ riêng tư, cứ như những cặp vợ chồng khác, sao vừa đến chỗ Kỷ Sơ Hòa, nàng ta lại trở thành một thiếp thất thấp kém hơn người?

“Đã gặp phu nhân.” Từ Yên Nhi đè nén cảm xúc trong lòng, vẫn hành lễ.

“Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?” Kỷ Sơ Hòa trực tiếp hỏi.

“Chỉ là đến thỉnh an phu nhân, không có chuyện gì khác.” Khi Từ Yên Nhi trả lời, ánh mắt đều nhìn Tiêu Yến An.

“Nếu đã không có chuyện gì khác, ngươi có thể đi rồi.” Kỷ Sơ Hòa há lại không biết dụng ý của Từ Yên Nhi sao?

Lời này vừa thốt ra, Từ Yên Nhi lập tức càng thêm tủi thân, cắn môi nhíu mày, tha thiết nhìn Tiêu Yến An.

Tiêu Yến An liếc nhìn Từ Yên Nhi một cái, trong đầu không tự chủ được mà hiện lên một hình ảnh.

Khi nàng ta ở dưới thân chàng cũng là ánh mắt cầu xin như vậy, nửa muốn nửa không, rất dày vò người!

Hơi thở của chàng không kìm được mà gấp gáp hơn một chút.

Chàng là một nam nhân bình thường, đang ở độ tuổi huyết khí phương cương.

Ở cùng Từ Yên Nhi, là lần đầu tiên có ý nghĩa thực sự của chàng.

Từ Yên Nhi cũng là nữ nhân đầu tiên của chàng.

So với các công tử phú gia khác, Tiêu Yến An có thể xem là một dòng suối trong.

Nhưng, sau khi đã nếm được mùi vị mê hoặc này sẽ nghiện. Mấy ngày nay, Tiêu Yến An vẫn luôn bận rộn, cho dù có ý nghĩ gì, ở chỗ Kỷ Sơ Hòa chàng cũng kiềm chế rất tốt.

Nhưng, hôm nay Từ Yên Nhi vừa đến, ý niệm của chàng liền bắt đầu không kìm nén được, khắp người nóng như lửa đốt.

“Xem ra Từ di nương không phải đến tìm ta, mà là đến tìm Thế tử.” Kỷ Sơ Hòa trực tiếp vạch trần tâm tư của Từ Yên Nhi.

“Phu nhân, người chưa từng trải qua mùi vị tình ái, tự nhiên không thể hiểu được hai người yêu nhau bị buộc phải chia lìa là một chuyện tàn nhẫn đến nhường nào. Thiếp thân chỉ là quá nhớ Thế tử, nên mới đến nhìn Thế tử một cái.”

Kỷ Sơ Hòa khẽ cười nhạt, không đáp lại, nàng quay đầu nhìn Tiêu Yến An, chàng vẫn luôn không nói gì, rốt cuộc đang nghĩ gì?

Tiêu Yến An bị ánh mắt của Kỷ Sơ Hòa nhìn đến trong lòng hoảng loạn, chút tâm sự kia muốn giấu thật sâu, không muốn bị nhìn thấu.

Chàng hắng giọng một cái, nói với Từ Yên Nhi: “Ngươi đã đến thỉnh an rồi, về trước đi.”

“Vâng.” Từ Yên Nhi khẽ đáp, “Thế tử, Yên Nhi xin cáo từ trước. Chàng nhất định phải chú ý giữ gìn thân thể, đừng quá mệt mỏi, ngàn vạn lần đừng vì bận rộn mà không dùng thiện. Nếu chàng gầy đi, Yên Nhi sẽ rất đau lòng.”

Nếu là trước đây, Từ Yên Nhi dịu dàng nhỏ nhẹ như vậy, Tiêu Yến An nhất định sẽ vui không tả xiết. Nhưng mấy ngày nay, chàng đều ở phủ nha xử lý công vụ, ít nhiều cũng được hun đúc.

Công là công, tư là tư, đã có ranh giới rõ ràng trong lòng chàng.

Khi đối mặt với sự dịu dàng như vậy của Từ Yên Nhi, chàng cũng sẽ không mặc kệ, chỉ làm theo tâm trạng của mình.

“Ta biết rồi.” Tiêu Yến An nhàn nhạt đáp lại một câu.

Từ Yên Nhi lưu luyến không rời đi.

Kỷ Sơ Hòa vẫn luôn nhìn bóng lưng Từ Yên Nhi, không thu lại ánh mắt.

“A!” Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

Quả nhiên, vẫn phải làm trò!

Từ Yên Nhi hụt chân trên bậc thềm ngã xuống!

Tiêu Yến An lập tức đứng dậy từ ghế, vọt ra ngoài.

Từ Yên Nhi dùng tay chống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ đau đớn.

“Di nương, người có sao không?” Bình Nhi căng thẳng hỏi.

“Chân thiếp đau quá!” Từ Yên Nhi nũng nịu rên một tiếng.

Tiêu Yến An đã đến trước mặt nàng ta, đỡ lấy cánh tay nàng ta, “Có phải bị trẹo chân rồi không?”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 145


“Hình như là vậy, Thế tử, thiếp đau đến mức không đi nổi, chàng có thể đưa thiếp về trước rồi lát nữa lại đến cùng phu nhân được không?” Trong khi nói, Từ Yên Nhi đã vòng tay lên cổ Tiêu Yến An.

Kỷ Sơ Hòa bước ra, liền nhìn thấy cảnh này.

Tiêu Yến An đã bế Từ Yên Nhi lên, quay người nói với Kỷ Sơ Hòa: “Ta đưa nàng ta về trước, lát nữa sẽ quay lại.”

“Còn một nén nhang thời gian nữa là đến giờ dùng thiện rồi.” Kỷ Sơ Hòa nói một câu rồi quay người trở về trong điện.

Tiêu Yến An ôm Từ Yên Nhi sải bước rời đi.

Một nén nhang thời gian, đủ để Tiêu Yến An đi từ Mặc Viên đến Lưu Hoa Cung một lượt đi về, thậm chí còn có thời gian an ủi Từ Yên Nhi.

Nhưng, hai nén nhang thời gian đã trôi qua, Tiêu Yến An vẫn chưa trở về.

“Miên Trúc, không cần đợi nữa, dâng thiện đi.” Kỷ Sơ Hòa khẽ phân phó.

Miên Trúc tủi thân vô cùng, cố nhịn những lời muốn nói, quay người đi ra ngoài.

Kỷ Sơ Hòa là người từng trải, biết giữa nam nữ chẳng qua cũng chỉ là chuyện đó.

Nếu Tiêu Yến An tư thông với Từ Yên Nhi, phát tiết một chút, nàng cũng chỉ coi như không biết.

Nhưng, Từ Yên Nhi lại nghênh ngang đến Lưu Hoa Cung của nàng mà phô bày phong tao, đúng là giẫm đạp lên mặt nàng để leo lên!

Rất nhanh, chuyện này liền truyền khắp toàn bộ Vương phủ.

“Thế tử và Từ di nương đúng là một đôi uyên ương khổ mệnh! Khó khăn lắm mới đến được với nhau, lại không thể ngày ngày gặp mặt.”

“Thế tử đối với Từ di nương tình sâu nghĩa nặng, cho dù đã đến Lưu Hoa Cung, cũng chỉ ở tại thiên điện, vì Từ di nương mà giữ mình trong sạch, thật sự quá si tình, thật đáng ngưỡng mộ!”

“Đời này nếu có thể gặp được một nam nhân yêu thương ta như vậy, dù vì chàng mà chết, ta cũng cam tâm!”

“Ta cũng nguyện ý!”

“Đáng thương nhất chính là phu nhân rồi, không được Thế tử để mắt.”

“Phu nhân ngày nào cũng quá nghiêm túc, suốt ngày giữ cái bộ dạng Thế tử phu nhân, loại này chính là thứ nam nhân miêu tả, loại cứng nhắc vô vị.”

“Ý ngươi là, nằm trên giường như cá chết?”

【Chương 98: Chỉ nói người khác, không nói chính mình】

“Con nha đầu chết tiệt nhà ngươi, ngươi cái gì cũng dám nói ra ngoài!”

Bốn phía lập tức truyền đến một trận cười vang.

Chuyện rất nhanh truyền đến tai Vương phi, còn chưa kịp phát tác, Kỷ Sơ Hòa liền vội vàng đi một chuyến đến Hợp Loan Cung.

“Hòa nhi, chuyện này là lỗi của Thế tử, ta nhất định sẽ không để con phải chịu uất ức oan uổng như vậy!”

“Mẫu phi, ta đặc biệt đến đây một chuyến, chính là sợ người tức giận xử trí Thế tử, đến lúc đó, chuyện này, ngược lại sẽ càng khó kết thúc.” Kỷ Sơ Hòa dịu giọng khuyên.

“Nhưng, nếu không cho nó một chút giáo huấn, lần sau nó còn dám!”

“Mẫu phi, hậu trạch chẳng phải vẫn luôn như vậy sao? Ta là chính thê, lại không phải loại tiểu thiếp phải dựa vào sủng ái của nam nhân mới có thể đứng vững. Thế tử hiện tại chỉ có hai thiếp thất, sau này không chừng còn có thiếp thất khác vào phủ. Bất kể các nàng dùng thủ đoạn gì khiến Thế tử yêu thích, sủng ái các nàng, đó cũng coi là bản lĩnh của các nàng.”

“Ta là đương gia chủ mẫu, cai quản mọi việc trong nhà, nào có nhàn hạ mà quản Thế tử hôm nay ngủ ở phòng thiếp thất nào. Nếu ta ngày nào cũng để mắt đến chuyện này, đó mới là làm nhục thân phận của ta.”

“Con nói cũng phải.” Vương phi dường như đã bị thuyết phục.

“Mẫu phi, những hạ nhân trong phủ ấy có tầm nhìn, có tâm thái gì chứ? Chuyện này, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là buôn chuyện, nói ta vô vị không được Thế tử sủng ái, Từ di nương được Thế tử sủng ái, ai nấy đều ngưỡng mộ Từ di nương. Hạ trùng bất khả ngữ băng, hà tất phải so đo với bọn họ.”

“Hòa nhi, không ngờ con lại độ lượng đến vậy!” Vương phi nhìn Kỷ Sơ Hòa, ngoài sự yêu thích từ tận đáy lòng, trong tâm người còn có một cảm giác khó nói thành lời.

Chắc là sùng bái?

Không, không phải vậy chứ, người là mẹ chồng của Hòa nhi, dùng từ sùng bái chắc chắn không phù hợp.

Nhưng, lại dường như chính là cảm giác đó.

“Mẫu phi, chuyện này, ta không phải nhắm mắt làm ngơ cho qua, chỉ là hiện tại chưa vội xử lý.”

Ồ, các bằng hữu nếu thấy 52 Thư Khố không tệ, nhớ lưu lại địa chỉ trang web https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc giới thiệu cho bằng hữu nhé~ Xin nhờ đó (>.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 146


“Ta đó là còn tưởng chàng và Kỷ Sơ Hòa ở cùng nhau…”

Ánh mắt Tiêu Yến An lập tức trầm xuống, “Ta không phải đã nói với nàng sao, ta sẽ không ngủ chung phòng với Kỷ Sơ Hòa, ta vẫn luôn ở thiên điện nàng không biết sao?”

Từ Yên Nhi bĩu môi, “Hiện tại Thế tử không có ý nghĩ đó với Kỷ Sơ Hòa, vậy sau này thì sao? Kỷ Sơ Hòa bây giờ có chút giữ thái độ, muốn Thế tử phải cúi đầu với nàng.”

Tiêu Yến An đột nhiên buông tay Từ Yên Nhi, “Nàng đừng cứ Kỷ Sơ Hòa này Kỷ Sơ Hòa nọ mà gọi. Nàng ấy là Thế tử phu nhân, đương gia chủ mẫu, nàng phải có lòng kính trọng đối với nàng ấy.”

“Thế tử, trước đây chàng không phải đã nói, chúng ta mới là phu thê, chàng cưới Kỷ Sơ Hòa là do Vương phi ép buộc sao? Khi cho thiếp vào phủ làm thiếp, chàng cũng từng nói, trong lòng chàng thiếp mới là thê tử của chàng.” Từ Yên Nhi tủi thân tố cáo.

“Nàng đối với Kỷ Sơ Hòa có quá nhiều hiểu lầm. Nàng ấy nói không có ý gì với ta, thì chính là không có ý gì. Nàng đừng có tiểu nhân chi tâm, ngày nào cũng nghi ngờ nọ kia. Hơn nữa, tài năng của Kỷ Sơ Hòa, ngay cả ta cũng vô cùng kính phục, nàng kính trọng nàng ấy vài phần thì có sao?”

Đối mặt với chất vấn của Tiêu Yến An, Từ Yên Nhi không nói được lời nào phản bác.

Nàng ta đưa tay kéo tay Tiêu Yến An, “Thế tử đừng giận mà, Yên Nhi chỉ là quá để tâm đến Thế tử, sợ mất Thế tử. Thế tử nói gì, Yên Nhi đều nghe, sau này kính trọng Kỷ... Thế tử phu nhân là được.”

Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại của Từ Yên Nhi không khiến tâm trạng Tiêu Yến An tốt hơn chút nào.

Thậm chí, chàng còn nghe ra được thành phần cố ý lấy lòng.

Khoảnh khắc này, chàng thật sự phân biệt được, sự khác biệt giữa thê và thiếp.

Vì sao, thê tử phải được kính trọng, được xem là cử án tề mi, tương kính như tân.

Mà thiếp thất, lại thật sự chỉ là một món đồ chơi để mua vui.

Đương nhiên, hắn không nói Từ Yên Nhi chỉ là món đồ chơi để mua vui, dù sao Từ Yên Nhi là nữ nhân hắn yêu thích, tự nhiên không thể ví von nàng như vậy.

Nhưng Từ Yên Nhi và Kỷ Sơ Hòa, trong lòng hắn vĩnh viễn không thể đặt ngang hàng.

Bởi vì, Từ Yên Nhi không xứng.

Từ Yên Nhi ngồi dậy trên giường, nhìn Tiêu Yến An sửa sang y phục.

Vừa nãy còn tốt đẹp, sao Thế tử lại đột nhiên trở nên lạnh nhạt?

Nàng nghĩ tới ánh mắt Thế tử nhìn Kỷ Sơ Hòa, đó là ánh mắt si tình mà nàng chưa từng thấy bao giờ, hắn cũng chưa từng dùng ánh mắt đó nhìn nàng!

Chẳng lẽ, Thế tử đã yêu Kỷ Sơ Hòa rồi sao?

Một cảm giác nguy cơ chưa từng có ập đến trong lòng nàng.

Nàng đang định mở miệng, Tiêu Yến An đột nhiên quay người nhìn nàng.

“Sau này, đừng dùng thủ đoạn này để tranh sủng nữa, không những không giữ chút thể diện nào cho phu nhân, mà còn khiến chính ngươi trông rất rẻ mạt.” Tiêu Yến An chậm rãi lên tiếng.

Từ Yên Nhi tức đến thở không ra hơi.

Rốt cuộc ai mới là người rẻ mạt?

Chuyện này, một bàn tay vỗ có kêu sao?

Sao hắn chỉ nói nàng, mà không nói chính hắn!

Đêm qua, là ai tình khó tự cấm!

Từ Yên Nhi tức đến bật khóc, lần này là khóc thật.

Thì ra, Tiêu Yến An cũng là loại nam nhân lật mặt vô tình khi đã mặc quần vào!

Lời đồn đại trong phủ vẫn chưa ngớt, thậm chí còn có xu hướng lan rộng hơn.

Ngay cả chuyện Tiêu Yến An và Từ Yên Nhi động phòng đã gọi mấy lần nước cũng được truyền đi xôn xao.

Từ Thái phi nghe được chuyện này, vui vẻ ăn thêm một bát cơm.

“Kỷ Sơ Hòa bên kia phản ứng thế nào? Từ Yên Nhi đã được đằng chân lân đằng đầu đến thế, nàng ta vẫn chưa phát tác sao?” Từ Thái phi tò mò hỏi.

“Nàng ta vẫn như vậy, ngay cả Vương phi đã nổi giận, nàng ta còn đi khuyên can kia! Chuyện như thế này, nàng ta có tài giỏi đến đâu thì cũng thế thôi? Thế tử không có hứng thú với nàng ta, đó là vấn đề của nàng ta.” Vương ma ma vội vàng phụ họa.

“Đó là sự thật, sở thích của nam nhân đôi khi thật bất thường, giống như Tiên đế năm xưa, độc sủng Dung phi! Dung phi tốt đến mức nào đâu? Tiên đế chính là thích nàng ta!” Từ Thái phi không khỏi nhắc lại chuyện cũ.

“Kỷ Sơ Hòa cứ giả vờ bộ dạng không thèm quan tâm, giả cho ai xem chứ! Trong sâu thẳm lòng nàng ta đau khổ đến mức nào, chỉ có nàng ta tự biết, loại nữ nhân này, chính là thể diện còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cố chấp giữ thể diện mà sống trong đau khổ!”

“Thái phi nói không sai!”

“Vương ma ma, ta sẽ thêm dầu vào lửa cho nàng ta! Ngươi đi ban thưởng cho Từ Yên Nhi một ít đồ, cứ nói là bổn cung nghĩ nàng hầu hạ Thế tử vất vả, đặc biệt ban cho! Nhớ phải rêu rao một chút.”

“Vâng!” Vương ma ma lập tức đi sắp xếp.

--- Chương 99: Vui vẻ dâng người, hân hoan trao đao ---

Hành động này của Từ Thái phi lại khiến Từ Yên Nhi một phen rạng rỡ.

Người ta còn có Thái phi chống lưng kia mà!

Lại là người được Thái phi nuôi dưỡng bên cạnh từ nhỏ, không thể so với thiếp thất bình thường.

Trước đây Thế tử còn nói, nếu Từ di nương sinh con, sẽ được đối xử như đích tử, đến lúc đó, cũng chỉ là ghi vào danh nghĩa của Kỷ Sơ Hòa, đi qua loa một nghi thức mà thôi.

Nhìn vậy, địa vị Thế tử phu nhân của Kỷ Sơ Hòa cũng không vững chắc đến thế.

Dù có được Vương gia và Vương phi yêu thương đến mấy, cũng không có tác dụng gì, còn phải xem thái độ của Thế tử.

Vương phi suýt nữa tức chết!

Từ Thái phi đây là đang học theo nàng sao?

Nàng thích ban thưởng cho Hòa nhi, Từ Thái phi liền học theo ban thưởng cho Từ Yên Nhi, không thể nghĩ ra chút trò mới mẻ nào sao?!
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 147


Cứ làm mấy chuyện không có tính sát thương mạnh, nhưng lại cực kỳ ghê tởm người khác!

Kỷ Sơ Hòa chăm chú nhìn tư liệu do Xuân Sinh đưa tới.

Trên đó liệt kê tất cả tài sản của Từ Thái phi.

Ai cũng biết, Từ Thái phi đến Hoài Dương thân không một xu dính túi, vậy mà mới bao nhiêu năm, dưới danh nghĩa lại có nhiều cửa hàng và ruộng đất đến vậy!

Có thể thấy đã lừa gạt được bao nhiêu bạc từ tay Vương phi!

Mọi khoản chi tiêu trong Vương phủ đều do Vương phi tự lo liệu, tiền cũng do Vương phi kiếm được.

Kỷ Sơ Hòa hiểu sâu sắc sự vất vả khi lo toan gia đình.

Vương phi dù biết cũng không làm gì Từ Thái phi.

Chỉ muốn kiểm soát hành vi này của Từ Thái phi, chứ không muốn tính sổ toàn bộ.

Nếu số tiền trong Vương phủ này cũng liên quan đến Vương gia, Từ Thái phi có lấy đi một ít cũng còn có thể nói được, dù sao là lấy tiền của con trai mình, nhưng lấy trộm của con dâu thì sao cũng không thể chấp nhận được!

Quả nhiên, con chuột lớn nhất Trường Ninh Cung không phải ai khác, chính là Từ Thái phi!

Đặc biệt là bây giờ, vẫn chưa biết thu tay lại.

Kỷ Sơ Hòa đang lo không tìm được cơ hội tốt.

Giờ thì, cơ hội đã tới rồi!

Kỷ Sơ Hòa đặt đồ trong tay xuống, quay người nhìn Kỷ ma ma, “Hai ngày nay ngoài Từ Thái phi ra, còn có ai sau lưng giở trò gì không?”

“Còn có người hầu trong cung của Cao trắc phi, hai ngày nay hơi hoạt động, đi khắp nơi buôn chuyện.” Kỷ ma ma thành thật đáp.

“Ta đoán, quá nửa số lời đồn nhảm trong phủ đều do người của nàng ta lan truyền và dẫn dắt.” Kỷ Sơ Hòa còn nhận được một tin tức, Cao trắc phi muốn Tiêu Cẩm Trình vào phủ nha nhậm chức, cái mưu tính này thật sự rất lớn.

“Tiểu thư, người có phải định ra tay rồi không?” Kỷ ma ma chờ tiểu thư nhà mình ra tay, sốt ruột đến nỗi miệng đã nổi mụn!

Kỷ Sơ Hòa quay người rút một tờ đơn đưa cho Kỷ ma ma, “Ngươi cố ý tiết lộ thứ này cho Từ Yên Nhi.”

“Tiểu thư, đây không phải là tờ đơn báo sổ trước đây của Trường Ninh Cung sao? Đưa thứ này cho Từ Yên Nhi có tác dụng gì?”

“Ma ma hãy xem kỹ lại nội dung trên đó.”

Kỷ ma ma đã xem qua những tờ đơn này nên có ấn tượng.

Nhìn thấy trên tờ đơn liệt kê rõ ràng chi tiết việc mua trang sức cho Từ Yên Nhi, nàng chợt hiểu dụng ý của tiểu thư.

Tiếp theo, có trò hay để xem rồi!

Từ Yên Nhi nhận được ban thưởng của Thái phi nhưng không vui vẻ lắm.

Bởi vì những thứ này, hiện tại nàng thật sự không còn để vào mắt nữa!

Thế tử thương nàng, đã chuẩn bị rất nhiều sính lễ cho nàng, những thứ này giờ đây đều là tài sản riêng của nàng.

Những thứ Thái phi ban thưởng này, còn không bằng những món quý giá mà Kỷ Sơ Hòa tùy tay tặng nàng vào ngày kính trà.

“Sao vậy? Từ di nương còn không coi trọng ban thưởng của Thái phi sao?” Vương ma ma lạnh giọng hỏi.

“Ta nào dám chứ, ban thưởng của Thái phi nương nương khiến thiếp thụ sủng nhược kinh, ngược lại là Vương ma ma ngươi, thân là hạ nhân, lại đối với chủ tử bất kính, vừa rồi ngươi quăng đồ trước mặt thiếp là ý gì? Chẳng lẽ là không phục Thái phi nương nương sai ngươi đi một chuyến?”

Từ Yên Nhi cũng học được cách khôn ngoan hơn, dùng thân phận của mình không thể áp chế được Vương ma ma, nàng đem Thái phi ra là có thể trị được Vương ma ma.

“Từ di nương, ngươi đừng cố tình gây chuyện!” Vương ma ma sao có thể chịu thua trước mặt Từ Yên Nhi.

Con trai bà ta còn đang ở trong ngục kia mà!

“Người đâu, tát miệng nàng ta!” Từ Yên Nhi lớn tiếng quát.

Trong phòng nàng không ai bước lên, cứ như không nghe thấy mệnh lệnh của nàng.

Vương ma ma đột nhiên cười khẩy, “Từ di nương, không có thân phận phu nhân thì đừng bày ra bộ dạng phu nhân! Ngươi cho rằng Thế tử sủng ngươi, địa vị của ngươi liền nước lên thuyền lên sao? Ta khuyên ngươi vẫn nên tiểu tiện tự soi lại bản thân mình đi.”

Vương ma ma sỉ nhục xong Từ Yên Nhi, quay người rời đi.

Từ Yên Nhi tức đến th* d*c không đều, quay sang nhìn Bình Nhi, “Đồ vô dụng! Ta bảo ngươi đánh nàng ta sao ngươi không đánh?”

Ôi chao, nếu các bạn nhỏ thấy thư viện 52shuku không tệ, hãy nhớ sưu tầm địa chỉ trang web https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé~ Cầu xin đó (>.cổng dịch chuyển: Bảng xếp hạng Tìm sách Truyện cung đấu Trọng sinh

--- Trang 76 ---

“Di nương, Vương ma ma là chưởng sự của Trường Ninh Cung, nô tỳ sao dám động thủ với nàng ta?” Bình Nhi tủi thân đáp.

“Phế vật, toàn là phế vật!” Từ Yên Nhi chỉ có thể trút giận lên người Bình Nhi.

Vương ma ma có một điểm nói không sai.

Sự sủng ái của Thế tử, quả thật đã nâng cao thân phận của Từ Yên Nhi một chút.

Một số hạ nhân trong phủ đã đến bợ đỡ nàng.

Loại nịnh bợ đó khiến Từ Yên Nhi rất lấy làm vừa lòng.

Vừa dùng xong bữa tối, một tiểu nha hoàn đã lén lút quanh quẩn gần Mặc Viên.

Bình Nhi phát hiện ra, lập tức báo cho Từ Yên Nhi.

“Cho nàng ta vào.”

Tiểu nha hoàn bước vào, lập tức hành lễ với Từ Yên Nhi, “Tham kiến Từ di nương.”

“Ngươi là cung nào? Sao ta thấy ngươi lạ mặt thế này? Ngươi loanh quanh ở Mặc Viên có chuyện gì sao?”

“Bẩm Từ di nương, nô tỳ là nha đầu tạp dịch của Trường Ninh Cung, do phu nhân mới điều đến chưa lâu, hôm nay đến đây là nô tỳ ngẫu nhiên nhặt được một thứ có liên quan đến Từ di nương, nô tỳ liền mang đến.”

“Thứ gì? Đưa đây ta xem.”

Một tờ đơn được đặt vào tay Từ Yên Nhi, nàng vừa nhìn đã thấy tên mình, và cả nội dung liệt kê phía sau, ánh mắt lập tức thoáng qua một tia kinh ngạc!

Đây là một tờ đơn mua sắm của Trường Ninh Cung.

Trên đó còn có ấn chương nữa!

Điều này chứng tỏ, không phải giả.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 148


Kỷ Sơ Hòa yêu cầu Trường Ninh Cung phải cung cấp đơn chứng từ mới được báo sổ, nàng còn tưởng, đơn chứng từ của Trường Ninh Cung đều rất bình thường, giống như những nơi khác.

Không ngờ, vẫn có gian lận!

Nàng khi nào thì thấy trang sức gì chứ? Lại dám báo khống lên đầu nàng!

Tuy nhiên, nàng vẫn giữ một cái tâm cảnh giác.

Nhìn tiểu nha hoàn trước mặt, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là một nha đầu tạp dịch mà còn biết chữ?”

“Nô tỳ biết chữ, tiếc rằng nô tỳ số khổ, phụ thân sau khi mẫu thân qua đời, cưới kế mẫu, kế mẫu không thích nô tỳ, liền bán nô tỳ vào Vương phủ làm công.”

“Ngươi nhặt được thứ này ở đâu?”

“Trong bụi cỏ ở hoa viên, nô tỳ thấy kỳ lạ, liền mang đến cho di nương, nô tỳ biết di nương và Vương ma ma có xích mích, Vương ma ma ở Trường Ninh Cung cũng thường xuyên đánh mắng nô tỳ, nô tỳ muốn tìm cho mình một lối thoát tốt hơn, nhìn khắp Vương phủ, chỉ có di nương là hy vọng duy nhất của nô tỳ.”

Từ Yên Nhi nghe xong, đáy mắt hiện lên một tia đắc ý.

Xem ra, địa vị của nàng hiện tại trong Vương phủ còn cao hơn nàng tự tưởng tượng.

Thậm chí đã có người đến tìm nàng để mưu cầu tiền đồ.

“Tấm lòng này của ngươi ta đã ghi nhớ, ngươi về trước đi, tạm thời đừng nói chuyện này cho bất cứ ai.”

“Vâng!”

Tiểu nha hoàn đi rồi, Từ Yên Nhi chăm chú nhìn tờ đơn này rất lâu.

“Ta nói mà, Triệu Khang sao lại giàu có đến thế! Hóa ra, đều là Vương ma ma tham ô từ Vương phủ! Trên này ghi mua trang sức cho ta hết mười mấy lượng bạc! Ta đâu có thấy trang sức nào!”

Nàng biết, trước đây sổ sách của Trường Ninh Cung đều rất lộn xộn, chỉ có một con số, nói với chưởng quỹ, chưởng quỹ liền chi bạc!

Kỷ Sơ Hòa yêu cầu Trường Ninh Cung phải cung cấp đơn chứng từ, Vương ma ma liền nghĩ đủ mọi cách để làm giả!

Kỷ Sơ Hòa chẳng phải đã thanh tra Trường Ninh Cung một lần rồi sao?

Động tĩnh lớn như vậy, cũng chỉ bắt được mấy người không quan trọng mà thôi!

Loại nô tài được Từ Thái phi tin tưởng như Vương ma ma, Kỷ Sơ Hòa không dám động chứ gì!

Hoặc là, vẫn chưa bắt được điểm yếu của Vương ma ma?

Hiện tại, trong tay nàng đang có một điểm yếu của Vương ma ma.

Kỷ Sơ Hòa nhìn thấy thứ này sao có thể bỏ qua Vương ma ma?

Cứ như vậy, nàng chẳng phải đã mượn tay Kỷ Sơ Hòa để loại bỏ Vương ma ma rồi sao?

--- Chương 100: Kẻ khờ dâng đầu, ta vui vẻ ra đao ---

Sáng sớm hôm sau, Từ Yên Nhi đã nóng lòng không đợi được mà đi gặp Kỷ Sơ Hòa.

Vừa đến cổng Lưu Hoa Cung, đã bị tiểu tư giữ cửa chặn lại.

Cổng Lưu Hoa Cung từ trước đến nay đều mở rộng, lần trước Từ Yên Nhi mới có thể đi vào như chốn không người.

Từ Yên Nhi nhìn tiểu tư chặn cửa trước mặt, trong mắt tràn đầy đắc ý, Kỷ Sơ Hòa đây là sợ rồi sao? Bắt đầu chặn cửa!

Không phải nói, Kỷ Sơ Hòa không thèm quan tâm sao?

Cũng chỉ có Thế tử đơn thuần mới tin lời Kỷ Sơ Hòa!

“Ta muốn gặp Thế tử phu nhân.” Từ Yên Nhi nói với tiểu tư chặn cửa.

“Từ di nương đợi một lát, tiểu nhân đi thông báo một tiếng.”

Một lát sau, Từ Yên Nhi được Tương Trúc dẫn vào chính điện.

Kỷ Sơ Hòa ngồi ở vị trí chủ vị, bên cạnh đặt một cuốn sách kẹp thẻ tre, sắc mặt nàng trông có vẻ tiều tụy, như thể đã thức trắng đêm không ngủ.

Vừa nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Từ Yên Nhi càng thêm đắc ý!

Kỷ Sơ Hòa nhất định là đau lòng buồn bã mới tiều tụy thành ra thế này!

“Tham kiến phu nhân.” Từ Yên Nhi làm bộ làm tịch hành lễ.

Kỷ Sơ Hòa không kìm được, ngáp một cái, “Từ di nương không cần đến thỉnh an, ta không có quy củ này, nếu có chuyện, ta sẽ báo cho các ngươi đến.”

“Sao có thể như vậy chứ? Thế tử đã dạy dỗ thiếp rồi, nói thiếp phải kính trọng phu nhân.” Từ Yên Nhi cười đáp.

Nếu nàng ta không đến, sao có thể nhìn thấy Kỷ Sơ Hòa thẫn thờ buồn bã?

“Thế tử còn có thời gian nói với ngươi những chuyện này sao?” Kỷ Sơ Hòa giả vờ kinh ngạc.

Từ Yên Nhi nghẹn một tiếng, “Phu nhân, thật ra, thiếp cũng đến để thỉnh tội với người, thiếp không nên giữ Thế tử ở lại qua đêm chỗ thiếp, đáng lẽ phải để hắn đưa thiếp về rồi lập tức quay lại bầu bạn cùng phu nhân.”

“Từ di nương, ngươi thỉnh tội hay khoe khoang vậy?” Kỷ ma ma lạnh giọng hỏi.

“Kỷ ma ma, ngươi đừng hiểu lầm thiếp nhé, thiếp đã cố gắng thúc giục Thế tử quay về bầu bạn cùng phu nhân, nhưng Thế tử hắn chính là không chịu nghe đâu, cứ muốn... Ngươi nghĩ xem, thiếp và Thế tử thật lòng yêu nhau, bị ép buộc xa cách lâu như vậy, nhớ nhung phát cuồng... Phu nhân trước đây cũng đã biết, Thế tử chỉ tâm duyệt một mình thiếp thôi mà, sẽ không đến mức không dung thứ nổi điều này chứ?” Từ Yên Nhi cố ý nặn giọng, kiều đát đát miêu tả.

Kỷ ma ma suýt chút nữa tức chết đi sống lại.

Bởi vậy mới dùng hai chữ "tiện thiếp" để hình dung thiếp thất mà!

Thật sự là tiện mà!

“Chuyện Từ di nương lo lắng, căn bản không tồn tại, ta nếu muốn vấn tội ngươi, sẽ không đi khuyên mẫu phi đừng tính toán nữa, ngươi nghĩ xem, nếu ta không đi khuyên mẫu phi, hai ngươi và Thế tử có thể bình an vô sự sao?” Kỷ Sơ Hòa trầm giọng hỏi ngược lại.

Nụ cười của Từ Yên Nhi chợt cứng đờ.

Nghĩ đến nỗi đau bị đánh ván, nàng ta toàn thân co rúm lại.

“Từ di nương, còn chuyện gì không? Không có thì lui xuống đi.” Kỷ Sơ Hòa đã sớm biết ý đồ của Từ Yên Nhi, nếu không, cũng sẽ không ở đây hao phí lâu như vậy với Từ Yên Nhi.

Từ Yên Nhi đột nhiên quỳ xuống, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ so với trước đó.

“Phu nhân, hôm nay thiếp đến gặp phu nhân, là muốn thỉnh phu nhân làm chủ cho thiếp!” Từ Yên Nhi mắt đỏ hoe, lại là bộ dạng tủi thân ấy.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 149


“Ngươi có chuyện gì cần ta làm chủ? Trực tiếp nói với Thế tử không phải được rồi sao?” Kỷ Sơ Hòa cố ý nói lời châm chọc.

Từ Yên Nhi có chút căng thẳng, vạn nhất chuyện này Kỷ Sơ Hòa không quản thì sao?

Không được, nàng nhất định phải khiến Kỷ Sơ Hòa ra tay.

“Phu nhân, người là chính thất chủ mẫu, thống quản toàn gia, nếu có kẻ nô tài xảo quyệt lừa gạt bề trên, tham ô tài vật của Vương phủ, người nên quản lý chứ?”

“Nếu là tình huống đó, ta đương nhiên phải quản! Đây là việc trong phận sự của ta!” Kỷ Sơ Hòa đáp lại một cách không thể nghi ngờ.

Từ Yên Nhi đang chờ câu nói này của Kỷ Sơ Hòa.

Nàng ta từ trong người lấy ra tờ đơn kia, Kỷ ma ma tiến lên nhận lấy đưa đến trước mặt Kỷ Sơ Hòa.

“Tiểu thư, tờ đơn này nô tỳ đã thấy qua, là tờ đơn báo sổ của Trường Ninh Cung, chúng ta ở đây còn có bản sao.” Một câu nói của Kỷ ma ma đã chứng thực tính chân thực của thứ này.

Từ Yên Nhi nghe xong, càng thêm hăng hái, “Phu nhân, trên này ghi mua trang sức cho thiếp tổng cộng hết mười sáu lượng bạc! Nhưng thiếp không hề thấy gì cả! Nhất định là Vương ma ma cố ý báo khống để tham ô!”

“Từ di nương, khi ta quy định Trường Ninh Cung báo sổ phải nộp đơn chứng từ, ngươi vẫn còn được nuôi dưỡng ở Trường Ninh Cung, ngươi xác nhận, ngươi chưa từng thấy bộ trang sức này sao?” Kỷ Sơ Hòa trầm giọng hỏi.

“Không có! Thiếp dám chỉ trời thề!”

“Ma ma, ngươi mau mang tất cả đơn chứng từ của Trường Ninh Cung tháng đó đến đây.” Kỷ Sơ Hòa trầm giọng ra lệnh.

“Vâng.”

Kỷ ma ma hành động nhanh chóng, chưa đầy một lúc, đã mang tất cả đơn chứng từ báo sổ của Trường Ninh Cung tháng đó trình bày trước mặt Kỷ Sơ Hòa.

“Từ di nương, ngươi tự mình xem, ở chỗ ta đây, tháng đó tổng cộng có ba tờ đơn, trên mỗi tờ đơn đều có tên ngươi, và cả món đồ đã mua, ngươi xác nhận, những thứ này ngươi chưa nhận được sao?” Kỷ Sơ Hòa ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Từ Yên Nhi, dường như còn mang theo một tia nghi ngờ.

Từ Yên Nhi lập tức dựng tóc gáy, “Thiếp không có! Thật sự là một món cũng không nhận được! Thiếp có thể đối chất trực diện với Vương ma ma!”

Kỷ Sơ Hòa khép lại những thứ trong tay, lập tức có tinh thần, “Người đâu, áp giải Vương ma ma đến Lưu Hoa Cung vấn tội cho ta!”

Khi Vương ma ma bị áp giải đến, vẫn còn cố chấp giãy giụa.

Vừa nhìn thấy Từ Yên Nhi, trong mắt bà ta lập tức lóe lên một tia hận ý! Từ Yên Nhi sao lại đứng cùng Kỷ Sơ Hòa? Phát điên rồi sao!

Bà ta bị Kỷ Sơ Hòa áp giải đến, nhất định không thể thoát khỏi liên quan đến Từ Yên Nhi!

“Phu nhân, người đây là có ý gì?” Vương ma ma trực tiếp mở miệng chất vấn.

“Quỳ xuống!” Kỷ ma ma giận dữ quát một tiếng.

Hai tiểu tư lập tức ra sức ấn mạnh tay, buộc Vương ma ma phải quỳ sụp xuống.

Vương ma ma vốn dĩ chân đã thi thoảng nhức nhối, cú quỳ này lại càng khiến chân bà ta như bị bẻ gãy.

Nhìn bộ dạng thảm hại của bà ta, lòng Từ Yên Nhi dâng lên một trận kh*** c*m.

Kỷ Sơ Hòa chẳng phải rất thông minh sao?

Cuối cùng vẫn phải trở thành đao phủ của nàng ta!

“Vương ma ma, bà tự nhìn những đơn từ mà bà dùng để báo sổ xem, nội dung trên đây đều là sự thật ư?” Kỷ Sơ Hòa lạnh giọng hỏi.

Vương ma ma liếc nhìn đơn từ, không ngờ Kỷ Sơ Hòa lại đột ngột làm khó bà ta trên chuyện này.

Chắc chắn là do tiện nhân Từ Yên Nhi này châm ngòi ly gián!

Vương ma ma trừng mắt nhìn Từ Yên Nhi, con ngốc này, nàng ta có biết mình đang làm gì không?

Ôi chao, nếu các bằng hữu thấy Thư viện 52 tốt, nhớ lưu lại trang web https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé~ Cầu xin đó (>.
 
Back
Top Bottom