Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương

Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 800


“Tam điện hạ, không sao cả, người đừng tức giận, chỉ cần Vinh tiểu thư nguôi giận, hắt ta hai chén trà cũng chẳng là gì! Hai người tuyệt đối đừng vì ta mà cãi vã, làm tổn thương tình cảm.” Tần Vũ Mạt nắm chặt tay áo Tam hoàng tử.

Miệng nàng ta nói, thân thể cũng hành động, lại gần Tam hoàng tử hơn một chút, dáng vẻ yếu ớt vô trợ cầu xin che chở.

“Còn nói hai người trong sạch? Ta thấy hai người mới là vị hôn phu thê được Hoàng thượng ban hôn đó!” Vinh Khanh Khanh nói xong, tức giận dậm chân một cái, xoay người bỏ chạy.

Nàng nhanh chóng lên xe ngựa, bảo người nhanh chóng đánh xe.

Hy vọng hai người trong trà lâu, vì sự kiêu căng phách lối của nàng, tình cảm sẽ nhanh chóng thăng hoa!

Hôm nay thật là sảng khoái.

Cứ như là diễn một nhân vật trong thoại bản, hơn nữa, lại còn không phải là người tốt!

【Chương 475: Đều không làm thiếp, làm sao lựa chọn】

Sau khi Vinh Khanh Khanh rời đi, trong bao gian chỉ còn lại Tam hoàng tử và Tần Vũ Mạt, bên ngoài không xa, còn có vài người tò mò ngó đầu vào xem náo nhiệt.

Bị hắt liên tiếp hai chén trà, quần áo của Tần Vũ Mạt đã ướt sũng hoàn toàn, nàng ta ôm chặt lấy vai mình, dáng vẻ đáng thương yếu ớt lại vô trợ.

“Tam điện hạ, xin lỗi người, đều là lỗi của ta.” Nàng ta chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Tam hoàng tử.

“Chuyện này vốn dĩ không trách ngươi, là Vinh Khanh Khanh kiêu căng ngang ngược, không nói lý lẽ, chúng ta giữa nhau trong sạch, ngươi không cần giải thích gì với nàng ta.”

“Vâng, ta biết rồi.” Tần Vũ Mạt ngoan ngoãn đáp lại.

“Quần áo của ngươi đều ướt rồi, ra ngoài như vậy sẽ khiến người khác bàn tán, ta sẽ sai người đi mua cho ngươi một bộ quần áo, ngươi thay xong rồi hãy về đi.”

“Đa tạ Tam điện hạ đã nghĩ chu toàn đến vậy.” Tần Vũ Mạt vẻ mặt như có điều muốn nói, cuối cùng vẫn không nhịn được, nói thêm một câu, “Ta thật sự rất ngưỡng mộ Vinh tiểu thư, có thể gả cho Tam điện hạ làm chính thê.”

Trong lòng Tam hoàng tử khẽ dấy lên một tia rung động.

Vừa nghĩ đến lời của mẫu hậu, hắn lập tức dập tắt tia rung động đó xuống.

Nếu Tần Vũ Mạt là tiểu thư của phủ khác, dù là đích nữ, thì đợi khi hắn được phong Thái tử, cũng có thể cưới nàng ta vào phủ làm trắc phi.

Nhưng, nàng ta lại cố tình là đích tiểu thư của Tần Tướng phủ.

Nếu hắn cưới Tần Vũ Mạt làm trắc phi, e rằng Tần Tướng sẽ cho rằng hắn cố ý làm nhục Tần gia.

Tần Vũ Mạt có thể gả cho một hàn môn tử đệ làm chính thê, nhưng tuyệt đối không thể làm thiếp của hắn.

“Ta còn có việc, đi trước một bước, ngươi ở đây đợi một lát, lập tức sẽ có người mang đến.”

“Vâng.” Tần Vũ Mạt gật đầu.

Tam hoàng tử xoay người rời đi, không lâu sau, quần áo đã được mang đến.

Trà lâu lập tức sắp xếp một căn phòng cho nàng ta thay quần áo.

Tần Vũ Mạt thay xong quần áo đi ra, liền nghe thấy trong trà lâu đang bàn tán về chuyện giữa nàng ta và Vinh Khanh Khanh.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Hoàng thượng không phải đã ban hôn Tam hoàng tử và tiểu thư Vinh Quốc Công phủ sao? Bây giờ sao lại liên quan đến tiểu thư Tần Tướng phủ nữa?”

“Không rõ ràng lắm, ta thấy sao Tam hoàng tử đối với tiểu thư Tần Tướng phủ lại tốt hơn so với vị hôn thê của mình chứ?”

“Cách đây đã lâu như vậy, Vinh Quốc Công phủ sẽ không phải lại trải qua một lần hủy hôn nữa chứ?”

“Cái này thì khó nói! Nhưng mà, hôn sự giữa La gia và Vinh Quốc Công phủ năm đó, nếu không phải La nhị công tử bị quỷ ám, cố chấp muốn cho Khương thị một vị trí chính thê, có lẽ sau khi cưới minh châu của Vinh Quốc Công phủ rồi, còn có thể nạp Khương thị làm thiếp, hưởng phúc tề nhân đó.”

“Tuy nói đều là đích tiểu thư của Vinh Quốc Công phủ, nhưng hai mối hôn sự này hoàn toàn khác nhau. Xuất thân của Khương thị làm sao có thể so với đích tiểu thư Tần Tướng phủ được! Tiểu thư Tần Tướng phủ dù có thế nào cũng không thể làm thiếp của người khác.”

“Cái này đúng đó!”

“Tiểu thư Vinh Quốc Công phủ, cũng không thể làm thiếp của người khác được.”

“Cho nên nói, mối hôn sự này, rất có khả năng vẫn sẽ có biến hóa.”

Tần Vũ Mạt lách qua đám đông, lặng lẽ rời đi.

Vẫn có người chú ý đến nàng ta.

“Đó không phải Tần tiểu thư sao? Quả nhiên đã thay một bộ quần áo khác.”

“Ta tận tai nghe thấy Tam hoàng tử dặn dò hạ nhân của hắn đi mua cho Tần tiểu thư đó.”

“Ta thấy nàng ta bị Vinh tiểu thư hắt nước chút nào cũng không oan, chắc chắn là nàng ta đã thèm muốn Tam hoàng tử nên mới chọc giận Vinh tiểu thư.”

Tần Vũ Mạt mong sao những người này sẽ rầm rộ loan tin chuyện hôm nay ra ngoài.

Kỷ Sơ Hòa đang ngồi trong xe ngựa đối diện bên kia đường, tận mắt nhìn thấy Tần Vũ Mạt rời đi.

“Tiểu thư, Tần Vũ Mạt này thật sự không lo lắng gì đến danh tiếng của mình cả! Nàng ta làm như vậy, chẳng khác nào tự đạp mặt mũi của mình dưới chân!” Miên Trúc không tài nào hiểu nổi, đường đường là một đích tiểu thư của Tướng phủ, sao lại làm ra chuyện như vậy.

Liêu Vân Phi tự sa đọa như thế, nàng còn cho rằng là do vấn đề xuất thân.

Tiểu thư Tần Tướng phủ, không đến nỗi chứ!

“Nàng ta đâu chỉ là tự đạp mặt mũi của mình xuống đất, mà ngay cả mặt mũi của Tần Tướng phủ, Vinh Quốc Công phủ, Hoàng hậu, và cả Hoàng thượng, đều bị nàng ta vứt xuống đất rồi. Nàng ta là một người rất tỉnh táo, biết rõ mình muốn gì, hơn nữa cũng dám bỏ ra.”

“Vậy thì nàng ta thật sự rất thích hợp gả cho Tam hoàng tử, cho nên nói, hãy buông tha cho tiểu thư Khanh Khanh của chúng ta đi.”

“Đi thôi, đến tiệm, xem Thế tử và Tiết chưởng quỹ kiểm kê thế nào rồi.”

Xe ngựa chậm rãi tiến về phía tiệm.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 801


Thật ra, nàng không cần sự sủng ái của Thế tử, nàng chỉ muốn một cuộc sống sung túc hơn mà thôi!

Không còn bị người khác tùy ý bắt nạt, được mặc quần áo đẹp, đeo trang sức lộng lẫy, bữa nào cũng có thịt ăn!

Bởi vì, bổng lộc hàng tháng của di nương cao hơn rất nhiều so với nha hoàn, bữa nào cũng có thịt ăn! Lại không cần ăn đồ thừa của người khác!

Phu nhân chỉ vẫy tay ban cho nàng, chính là số tiền mà nàng làm di nương cho Thế tử cả đời cũng không kiếm nổi!

Bây giờ, phu nhân chính là chủ tử của nàng.

Nàng đã may mắn gặp được phu nhân!

Cả đời này, nàng sẽ ôm chặt đùi phu nhân, tuyệt đối không buông tay!

Khi Đông Linh đến, Kỷ Sơ Hòa đang nghe quản sự trong phủ bẩm báo chính sự, Đông Linh không dám quấy rầy, ngoan ngoãn thu mình vào một góc bên cạnh.

“Mùa hè đến rồi, thời tiết sẽ nhanh chóng trở nên nóng bức, lúc đó muỗi mòng cũng sinh sôi, nhất định phải cho người cọ rửa sạch sẽ các mương rãnh trong phủ.” Kỷ Sơ Hòa căn dặn.

“Vâng, phu nhân, đã sắp xếp xong xuôi rồi ạ.” Quản sự liền đáp lời.

“Thái phi bên kia có thiếu thốn gì không? Người được phái đến hầu hạ nàng ấy có hài lòng không?” Kỷ Sơ Hòa lại hỏi.

“Thái phi nương nương không nói không tốt, cũng không nói tốt, cũng không có gì thiếu thốn ạ.”

“Ta biết rồi.” Kỷ Sơ Hòa gật đầu, “Sổ sách tháng này ta đã xem qua rồi, trướng phòng lát nữa thuận tiện mang sổ sách đi.”

“Vâng.”

“Hoa thúc, chuyện xuân cày ở trang viên Thập Lý Pha ngoài thành, thúc hãy đích thân cử người theo dõi, chủ tử không có mặt, người ở trang viên khó tránh khỏi lơ là.”

“Phu nhân yên tâm, ta sẽ đích thân đi một chuyến.” Hoa thúc đáp lời.

“Vậy thì làm phiền Hoa thúc rồi.”

“Phu nhân khách sáo rồi.”

Đông Linh đứng một bên nhìn Kỷ Sơ Hòa đâu ra đấy sắp xếp mọi việc trong Vương phủ, từ trong ra ngoài, việc lớn việc nhỏ không bỏ sót, trong lòng càng thêm kính phục.

Hơn nữa, những quản sự ngày thường kiêu ngạo đó, từng người một trước mặt phu nhân đều như những con cừu non vậy.

Phu nhân thật lợi hại!

“Được rồi, các ngươi đều lui xuống đi.”

“Vâng, phu nhân.” Mọi người hành lễ rồi lui xuống.

Kỷ Sơ Hòa lúc này mới bưng chén trà đã nguội uống.

Vừa uống xong đặt chén xuống, Miên Trúc muốn châm thêm trà cho tiểu thư, thì có một bóng người nhanh hơn nàng một bước đã nhấc ấm trà lên.

“Phu nhân, thiếp thân nghe giọng người có vẻ hơi khàn, hãy uống thêm nước đi ạ.” Đông Linh ân cần hầu hạ.

Kỷ Sơ Hòa bưng chén nước lên, “Đông di nương ngồi đi.”

Đông Linh lúc này mới dám ngồi xuống.

“Đêm qua nàng vất vả rồi, không cần đặc biệt đến thỉnh an đâu.”

“Phu nhân, đêm qua, thiếp thân thật sự sống không bằng chết!” Đông Linh bắt đầu kể lể.

Lời này nếu nói ở chỗ chính thất khác, tuyệt đối là khiêu khích.

Nhưng Kỷ Sơ Hòa lại không hề cảm thấy Đông Linh có ý nghĩ như vậy.

Và ý của Đông Linh cũng chỉ muốn thể hiện sự nỗ lực của mình, muốn nhận được sự công nhận của Kỷ Sơ Hòa.

Thấy Đông Linh bụng đầy lời muốn nói, Kỷ Sơ Hòa nhẹ nhàng hỏi nàng, “Đêm qua dễ dàng nước chảy thành sông vậy sao?”

“Không phải ạ! Phu nhân, tất cả đều nhờ thủ đoạn của thiếp thân!”

Mạch Trúc nghe mà mặt đỏ bừng, e thẹn muốn chạy trốn, nhưng lại không nỡ.

“Thế tử chỉ muốn đến chỗ thiếp thân uống rượu, giải tỏa uất khí trong lòng, thiếp thân nhận thấy, Thế tử hai ngày nay tâm trạng không tốt, thiếp thân mấy lần thăm dò, Thế tử đều không muốn. Cuối cùng, lợi dụng lúc chàng ấy ngủ, thiếp thân bất chấp chàng ấy có đồng ý hay không mà bò lên!”

Mạch Trúc mặt đỏ như nhỏ máu.

Đây là chuyện nàng ta có thể nghe sao?

Kỷ Sơ Hòa cũng bị chấn động.

Tiêu Yến An đây là bị Đông Linh… ép buộc thành sự rồi!

Nàng cũng không ngờ, Đông Linh lại dũng mãnh đến vậy!

“Không thể để Từ di nương mang thai trước, cho nên thiếp thân dù thế nào cũng không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như đêm qua! Thiếp thân phải mang thai một đứa bé dâng cho phu nhân!”

“Đông di nương, chuyện mang thai cũng là do cơ duyên, nàng nay đã được sủng ái, sau này không ai còn cười nhạo nàng sau lưng nữa, chuyện con cái, cứ từ từ thôi, không cần vội vã.”

“Thiếp thân tin chắc chắn sẽ thành công!”

“À? Đông di nương, chuyện này còn có thể chắc chắn như vậy sao?” Mạch Trúc không nhịn được xen vào một câu.

“Ta nghe mấy bà cô đã kết hôn lén lút bàn tán chuyện này, ta đúng vào những ngày các bà ấy nói là dễ mang thai nhất, nhất định phải mang thai ngay một lần đó ạ! Bằng không, ta lại phải làm việc cực nhọc như trâu nữa!”

“Phụt.” Kỷ Sơ Hòa không nhịn được bật cười.

Không thể không nói, dù là kiếp trước hay kiếp này, Đông Linh là thiếp thất hợp ý nàng nhất.

--- Trang 88 ---

“Vậy thì mấy ngày này nàng cứ tĩnh dưỡng là chính, ta cũng mong chờ tin tốt từ nàng.”

“Vâng, phu nhân.”

Đông Linh đi rồi, Miên Trúc đi tới sau lưng Kỷ Sơ Hòa xoa bóp vai cho nàng.

“Tiểu thư, Thế tử yêu Từ di nương đến vậy, còn vì nàng ta mà chống đối Vương phi, một mực si tình nói không cưới Từ di nương thì không lấy ai, sao bỗng nhiên lại thay đổi rồi? Dù Đông di nương có nói là nàng ta ép buộc, nhưng nếu Thế tử không thuận theo thì nàng ta cũng không thể thành công được.”

“Thông qua chuyện này chỉ có thể nói lên một vấn đề, lời hứa từ miệng đàn ông nói ra, chỉ nghe cho vui tai thôi, nếu ngươi tin, ngươi sẽ phải chịu tổn thất lớn.”

Kỷ Sơ Hòa trước đây đã từng suy đoán.

Tình cảm của Tiêu Yến An dành cho Từ Yên Nhi rốt cuộc thuộc loại nào.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 802


Sau khi Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An bàn bạc thu mua hàng hóa khắp nơi, vật phẩm trong tiệm không còn thiếu thốn như trước, hơn nữa chủng loại cũng tương đối phong phú hơn rất nhiều.

Thêm vào việc các nàng nghiêm ngặt kiểm soát chất lượng hàng hóa, những món đồ thu về cũng sẽ được sửa sang lại, về cơ bản, mỗi ngày khách ra vào tấp nập không ngớt.

Cộng thêm việc Kỷ Sơ Hòa sai Tiêu Yến An làm nhiều tập tranh đưa đến các phủ, cũng đã thu hút được một lượng lớn khách hàng, những khách hàng này không phải là dân thường.

Tuy nhiên, hàng hóa trong tiệm của nàng hiện tại vẫn chưa thể đáp ứng hoàn toàn yêu cầu của những phủ giàu có hơn và những gia tộc quyền quý đó.

Nàng còn phải tìm cách để khắc phục thiếu sót này.

Kỷ Sơ Hòa vừa đến tiệm, Tiêu Yến An lập tức nhường chỗ.

“Phu nhân, mời ngồi, hàng hóa đều đã kiểm kê xong rồi, hôm nay sau khi tiệm đóng cửa, sẽ sai người bày hàng lên.”

“Được.” Kỷ Sơ Hòa gật đầu.

Bây giờ trong tiệm chỉ cần có Tiêu Yến An, nàng hoàn toàn không cần phải lo lắng gì nữa.

“Phu nhân, tình hình bên người thế nào rồi?”

“Vốn dĩ ta còn muốn bỏ chút tiền để thổi phồng dư luận, bây giờ xem ra khoản tiền này có thể tiết kiệm được rồi.”

“Ý người là, Tần Vũ Mạt sẽ tự mình khuấy động dư luận sao? Nàng ta có thực lực đó ư?”

“Thế tử quên rồi sao? Hôm đó nàng ta vừa mới thắng một trăm lượng bạc từ chỗ chúng ta đó.”

“Phu nhân, người có phải đã sớm liệu được nàng ta sẽ làm như vậy, cho nên mới đưa một trăm lượng bạc đó cho nàng ta không? Số tiền này thật quá đáng giá!”

“Ta làm sao có thể liệu được rõ ràng đến thế, ta cũng không chắc Tần Vũ Mạt sau khi có được số tiền này sẽ làm gì, nhưng có một điều chắc chắn là không có tiền thì không làm được gì. Hơn nữa, cũng không phải nói chúng ta không làm gì cả, còn phải xem Tần Vũ Mạt rốt cuộc chịu chi bao nhiêu tiền để khuấy động dư luận, nếu không đủ, chúng ta còn phải cố gắng thêm nữa.”

“Ừm.” Tiêu Yến An tán đồng gật đầu.

--- Chương 353 ---

“Tiết chưởng quỹ, lần này ta muốn mời ngươi ở lại Đế đô, có một trọng trách muốn giao phó cho ngươi.” Kỷ Sơ Hòa chuyển chủ đề, nàng còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.

“Được, nghe theo sắp xếp của phu nhân.”

“Tiết chưởng quỹ, ngươi thường xuyên đi buôn khắp nơi, tất cả các quận thành của Đại Hạ chắc hẳn đều đã in dấu chân ngươi rồi. Ta muốn mời ngươi ghi lại những món đồ mà người giàu có địa phương thường dùng, hoặc một số thứ đặc sắc, chúng ta chuẩn bị nhập một lô hàng về để cung cấp cho quý tộc ở Đế đô.”

“Được, tối nay ta sẽ liệt kê cẩn thận.”

“Có làm phiền Tiết chưởng quỹ rồi.”

“Phu nhân khách khí rồi.”

Kỷ Sơ Hòa đứng dậy, “Thế tử, người bận xong chưa? Nếu bận xong rồi, chúng ta cùng về phủ.”

【Chương 476: Ép buộc hợp tác, chỉ muốn vơ vét tiền bạc】

“Phu nhân, người đợi ta thêm một lát, ta đi sắp xếp một chút rồi chúng ta sẽ về.” Tiêu Yến An khẽ đáp.

“Được.” Kỷ Sơ Hòa lên xe ngựa trước, ngồi trong xe đợi Tiêu Yến An.

Tiêu Yến An vén rèm xe lên, liền thấy Kỷ Sơ Hòa đã bày một ít trà nước điểm tâm trong xe ngựa.

“Phu nhân, hôm nay người sao lại có nhã hứng như vậy?” Tiêu Yến An cầm một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, “Mùi vị điểm tâm này hình như không giống những thứ thường ngày vẫn ăn, từ đâu mà có vậy?”

“Tiết chưởng quỹ đặc biệt mang đến cho ta, bảo ta nếm thử hương vị của những nơi khác.”

“Phu nhân, người có lời gì muốn nói với ta sao?” Tiêu Yến An lập tức nhận ra, những món điểm tâm này xuất hiện một cách trịnh trọng trước mặt hắn, phu nhân nhất định có chuyện gì đó muốn nói với hắn.

“Thế tử còn nhớ, ta cách đây không lâu có nói với người về việc tiệm của chúng ta bị coi là tiệm chỉ dành cho dân thường đến lui tới không?”

“Nhớ chứ, phu nhân còn nói những huân quý đó căn bản không xem trọng đồ của chúng ta, nhưng chúng ta không phải cũng đã nghĩ cách rồi sao? Cũng muốn hợp tác với những tiệm ở Đế đô, nhưng họ đều từ chối.”

Những gì Tiêu Yến An nói là những tiệm đồ quý, tiệm gốm sứ, tiệm vải vóc, tiệm may y phục, tiệm điểm tâm, v.v.

Những tiệm chuyên phục vụ giới quý tộc mua sắm.

Những tiệm này có tiệm đã tồn tại hàng trăm năm ở Đế đô.

Cũng giống như các loại lông thú, lụa là, vải vóc cao cấp, Kỷ Sơ Hòa cũng có hàng, cũng có thể tìm người chế tác thành y phục tinh xảo, nhưng quý tộc sẽ không mua.

Họ chỉ mua y phục của Vân Thường Phố.

Không chỉ là một bộ y phục, mà còn là một phần thể diện.

Giống như hương liệu nàng chế tạo, nhanh chóng trở thành một công cụ để giới quý tộc có thể so kè.

“Thế tử thấy những món điểm tâm hôm nay ăn có gì khác biệt so với tiệm ở Đế đô không?”

“Hình như thanh đạm và giòn xốp hơn, nếu là ta chọn, ta nhất định sẽ mua loại này.”

“Ví dụ, nếu chúng ta đến Vũ Dương Hầu phủ làm khách, vậy Thế tử nếu mua ít điểm tâm mang đi, sẽ mua của nhà nào?”

“Vậy có lẽ vẫn sẽ mua của tiệm ở Đế đô kia.”

Tiêu Yến An nói xong mới hiểu ra Kỷ Sơ Hòa rốt cuộc muốn làm gì, “Phu nhân, nàng có phải muốn thay thế các tiệm bánh đó không?”

“Thay thế là điều không thể, thực ra ta vẫn muốn ép họ hợp tác với chúng ta. Mượn sự tín nhiệm và danh tiếng họ đã tích lũy sẵn, chúng ta cũng chia một phần lợi nhuận mà thôi.”

Mục đích của Kỷ Sơ Hòa là kiếm tiền, chứ không phải đầu tư quá nhiều công sức và tâm huyết vào Đế đô.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 803


Bọn họ đã có lựa chọn mới, vậy phải có tính toán mới.

“Phu nhân làm gì, ta đều ủng hộ!”

Đông cung.

Hoàng hậu tựa lưng vào ghế quý phi, mấy cung nữ vây quanh giúp nàng mát xa.

Gần đây, hậu cung lại yên bình.

Thái hậu không gây phiền phức cho nàng, Tào Vận Nhi đáng ghét kia cũng bị Hoàng thượng cấm túc. Trước đây, nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ, hậu cung có thể an nhàn đến vậy.

Hiện tại, điều khiến nàng lo lắng chỉ còn là hôn sự của Tam hoàng tử.

“Hoàng hậu nương nương.” Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Hoàng hậu chậm rãi mở mắt, nhìn ma ma đang quỳ trước mặt nàng.

“Ngoài cung có tin tức gì?”

“Nương nương, mấy hôm trước, Tam điện hạ cùng Vinh tiểu thư và Tần Vũ Mạt của Tần tướng phủ đã xảy ra xung đột ở một quán trà.”

Sắc mặt Hoàng hậu lập tức biến đổi!

Nàng không lên tiếng cắt ngang, mà nghe ma ma kể lại toàn bộ sự việc.

“Hoàng hậu nương nương, hiện giờ ngoài cung đang đồn đãi rằng, tiểu thư Vinh Quốc công phủ và tiểu thư Tướng phủ đang tranh giành Tam điện hạ! Lại còn nói…” Ma ma do dự một chút.

“Còn nói gì?”

“Lại nói, Tam điện hạ dường như có tình ý với tiểu thư Tần tướng phủ, không thích tiểu thư Vinh Quốc công phủ, e rằng, Vinh Quốc công phủ lại phải trải qua một lần hủy hôn nữa!”

“Hồ đồ!” Hoàng hậu giận dữ đập mạnh xuống bàn.

“Vì sao chuyện Tam điện hạ cùng Tần Vũ Mạt và Vinh Khanh Khanh xảy ra xung đột ở quán trà hôm đó lại không lập tức bẩm báo bản cung!” Hoàng hậu trầm mặt chất vấn.

“Bẩm nương nương, là Tam điện hạ không cho nô tỳ nói với Hoàng hậu nương nương, điện hạ nói chuyện này điện hạ sẽ tự xử lý, nô tỳ cũng không dám trái lời Tam điện hạ, không ngờ, sự việc lại càng nghiêm trọng hơn, nô tỳ không dám tiếp tục giấu nương nương nữa.”

“Đi gọi Tam hoàng tử đến đây cho bản cung!”

“Vâng.”

Sau khi Tam hoàng tử đến, Hoàng hậu không còn cách nào kìm nén được sự tức giận của mình, cầm chén trà trên bàn ném xuống trước mặt Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử lập tức quỳ xuống, “Mẫu hậu bớt giận.”

“Nhìn xem con đã làm chuyện tốt gì! Chuyện như thế này mà con cũng dám giấu mẫu hậu! Con có biết không, con đã trúng bẫy của người khác rồi! Con có phải thật lòng với Tần Vũ Mạt đó không!”

“Không, mẫu hậu, chuyện này không liên quan gì đến Tần Vũ Mạt, những lời đồn đó chắc chắn là do Kỷ Sơ Hòa cố ý truyền ra!”

“Con quả nhiên thích Tần Vũ Mạt đó!”

“Mẫu hậu! Xin người đừng giận lây sang nàng ấy! Ta sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào với nàng ấy! Người ta muốn cưới là Vinh Khanh Khanh, điểm này, tuyệt đối sẽ không thay đổi!”

“Vậy mà con vẫn còn qua lại với Tần Vũ Mạt? Con còn để người ta truyền ra những lời đồn như vậy! Con có biết, điều này sẽ ảnh hưởng lớn đến hôn sự của con đến mức nào không?”

“Chẳng lẽ, Vinh Quốc công phủ còn có thể lấy những tin đồn không thực tế này làm cớ để hủy hôn sao? Phụ hoàng sẽ đồng ý sao?” Tam hoàng tử thẳng thừng phản bác.

“Phụ hoàng con sẽ không đồng ý! Nhưng, điều mẫu hậu lo lắng từ trước đến nay không phải thái độ của phụ hoàng con, mà là thủ đoạn của Kỷ Sơ Hòa!”

“Mẫu hậu, sao người lại kiêng dè Kỷ Sơ Hòa đến vậy?”

“Nếu Tiêu Yến An chết ở Phủ Ninh, hoặc trên đường trở về Đế đô, thì mẫu hậu có lẽ không cần kiêng dè nàng ta nữa!” Hoàng hậu ám chỉ châm chọc một câu.

Tam hoàng tử lập tức cảm thấy như bị tát một cái thật mạnh.

“Mẫu hậu, người yên tâm, những lời đồn đó, nhi thần tự sẽ xử lý.”

“Con không cần quản chuyện này, khoảng thời gian gần đây, con chỉ cần chuyên tâm hoàn thành nhiệm vụ phụ hoàng giao cho con, những chuyện khác tuyệt đối không hỏi, cũng không được tùy tiện ra khỏi cung nữa! Càng không được gặp Tần Vũ Mạt nữa, nếu con còn gặp nàng ta, mẫu hậu nhất định không tha cho nàng ta!”

“Vâng.” Tam hoàng tử lập tức đáp lời.

Tam hoàng tử lui ra ngoài, trong đầu không thể kiểm soát mà hiện lên dáng vẻ Tần Vũ Mạt sau khi bị Vinh Khanh Khanh hắt nước.

Nàng là người vô tội nhất, chỉ muốn tìm hắn để báo ơn năm xưa, nhưng lại bị liên lụy vào.

Hôm đó nàng còn không ngừng xin lỗi.

Nàng nào có lỗi gì.

Tam hoàng tử cũng nhận ra tình cảm của mình dành cho Tần Vũ Mạt.

Chẳng lẽ, hắn thật sự đã thích Tần Vũ Mạt rồi sao?

Bao nhiêu năm nay, hắn chưa từng có tình cảm như vậy với bất kỳ cô gái nào, Tần Vũ Mạt là người đầu tiên.

Nhưng, hắn đã định trước là vô duyên với nàng.

Hiện tại hắn càng sợ mẫu hậu sẽ trút tất cả sự tức giận lên người Tần Vũ Mạt.

“Cứ nhìn chằm chằm những người bên cạnh mẫu hậu, nếu có ai đi Tần tướng phủ, lập tức bẩm báo ta.” Hắn quay sang thị vệ bên cạnh dặn dò.

“Vâng.” Thị vệ lập tức đáp lời.

Kỷ Sơ Hòa cũng chú ý chặt chẽ động tĩnh của Hoàng hậu và Tần tướng phủ.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của nàng.

Hoàng hậu đã ra tay rồi.

Phái người đến Tần tướng phủ một chuyến, tìm chính là phu nhân đại công tử Tần tướng phủ, Chân thị.

--- Chương 477 - Thừa cơ hôi của, không nể mặt mũi ---

Chân thị cũng đã nghe thấy những lời đồn đại bên ngoài, đang muốn tìm cớ để chỉnh đốn Tần Vũ Mạt.

Nàng ta biết ngay, Tần Vũ Mạt là một kẻ không an phận.

Ngày đó sau khi tham gia yến tiệc của Hoàng hậu, trở về phủ, không chỉ Tần Vũ Mạt mà ngay cả mẫu thân của Tần Vũ Mạt nàng ta cũng đã răn dạy một phen!

Không ngờ, Tần Vũ Mạt này vẫn chưa chết tâm, lại còn gây ra tai họa lớn hơn!

Nàng ta lập tức bẩm báo chuyện này với Tần lão phu nhân.

Tần lão phu nhân nghe xong, cũng tức giận đầy bụng.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 804


Từ Thái phi nuôi Từ Yên Nhi, vốn dĩ là để dẫn dắt Tiêu Yến An sai đường, ly gián mối quan hệ giữa Tiêu Yến An và mẹ ruột.

Dù Tiêu Yến An bên cạnh có Tiêu Cẩm Trình, nhưng các muội muội đều tránh xa hắn, chỉ có một mình Từ Yên Nhi, ngày nào cũng quấn lấy hắn, lại còn yếu ớt mềm yếu, k*ch th*ch tất cả h*m m**n bảo vệ của hắn, và cũng chiếm giữ vị trí thanh mai trúc mã của hắn.

Mẫu phi vừa phản đối, càng thúc đẩy tâm lý phản nghịch của Tiêu Yến An, vì vậy, hắn nhất định phải là Từ Yên Nhi.

Kiếp trước, khi nàng và một nhóm phu nhân ở Đế đô uống trà, nói chuyện về vấn đề giáo dục con cái.

Có không ít phu nhân khi nói đến con trai lớn bằng tuổi Tiêu Yến An đều lắc đầu.

Những đứa trẻ ở tuổi này, dường như chỉ thích đối đầu với người khác!

Tuổi trẻ ngây thơ, ý chí kiên cường.

Chỉ cần là thứ mình đã nhìn trúng, liền có một sự cố chấp gần như điên cuồng.

Càng là những người xuất thân ưu việt, điều kiện tốt, hành vi này càng nghiêm trọng hơn.

Kiếp trước, chính sự cố chấp này đã luôn bị đè nén, mẫu phi phản đối, Kỷ Thanh Viện lại luôn đấu đá Từ Yên Nhi, khiến Tiêu Yến An càng cảm thấy hắn nhất định phải là Từ Yên Nhi.

Kiếp này, dễ dàng đạt được như vậy, hắn còn có thể trân quý như châu báu nữa không?

Cũng như vậy.

Người dù có yêu thích nho đến mấy, cũng sẽ không từ chối một trái đào tươi ngon.

Huống hồ, nho là của hắn, đào cũng là của hắn, thậm chí, còn có lê, dưa lưới vân vân, đều là của hắn.

Bỏ lại bao nhiêu món ngon tươi mới, hương vị khác nhau không ăn, chỉ chăm chăm ăn một thứ, trừ phi, hắn có bệnh kín.

Kiếp trước, khi gian nan nhất, Thẩm Thừa Cảnh cũng từng nói, tuyệt đối không phụ nàng, đời này sẽ không nạp thiếp.

Khi đó, nàng nghe xong chỉ cười mà thôi.

Không tiền nạp thiếp làm chi, hắn nuôi nổi sao?

Mới vừa làm quan nhỏ cỏn con, đã cùng một nha hoàn có tư sắc khá trong phủ mà liếc mắt đưa tình.

Kỷ Sơ Hòa cũng lập tức nạp nha hoàn này làm thiếp cho hắn.

Chuyện vợ chồng, nàng cũng lười ứng phó.

Kiếp này, nàng sẽ yêu thương bản thân thật tốt, nỗi đau động phòng, nỗi đau sinh nở, nàng không muốn thử lại lần nữa!

Huống hồ, tất cả những gì dựa vào người khác mà có được, đều không vững chắc.

Giống như Từ Yên Nhi.

Giờ đây, ảo tưởng nhất định đã hoàn toàn tan biến.

【Chương 116: Tranh nhau mang thai, ra sức tẩy trắng】

Từ Yên Nhi làm sao cũng không thể hiểu nổi, vì sao Thế tử lại trở nên như vậy?

Ngoại trừ thương tâm đau buồn, càng nhiều hơn là hoang mang vô trợ.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đã xảy ra quá nhiều biến cố.

Thế giới này dường như xa lạ đến mức nàng không còn nhận ra.

Chính là từ khi Kỷ Sơ Hòa gả vào Vương phủ, biến hóa đã bắt đầu.

Thái phi nương nương kiêu căng ngạo mạn bị Kỷ Sơ Hòa tước bỏ quyền lực, Trường Ninh Cung cũng rơi vào sự khống chế của Kỷ Sơ Hòa.

Thế tử miệng lưỡi luôn nói, sẽ không chấp nhận Kỷ Sơ Hòa, tìm được cơ hội thích hợp sẽ hưu Kỷ Sơ Hòa.

Kết quả thì sao?

Hắn không những thừa nhận Kỷ Sơ Hòa vị Thế tử phu nhân này, mà còn bắt nàng cũng phải tôn kính Kỷ Sơ Hòa!

Khi nàng nguyện ý làm thiếp cho Thế tử, Thế tử nói, trong lòng hắn, bọn họ mới là phu thê, hắn đời này chỉ sủng một mình nàng! Mới được bao lâu, Thế tử đã vi phạm lời hứa của hắn rồi!

Mọi thứ đều đã thay đổi.

Chỉ có nàng vẫn ngây ngốc không đổi thay, vẫn đang mơ những giấc mộng đẹp không thực tế.

Nàng thật sự là quá ngu xuẩn!

Tiếp theo, nàng nên làm gì đây?

Làm sao mới có thể có chỗ đứng trong Vương phủ?

Nàng không thể ngu ngốc như vậy nữa, còn tin vào lời hứa trước đây của Thế tử dành cho nàng.

Nàng phải có thai trước Đông Linh, đây mới là điều cấp bách nhất!

Cũng may, kinh nguyệt chính là hai ngày nay rồi, đợi kinh nguyệt tới sau đó, nàng nhất định phải trói Thế tử bên người, cho đến khi nàng mang thai mới thôi!

Kỷ Sơ Hòa đã chú ý tình hình bên Từ Yên Nhi suốt một ngày.

Từ Yên Nhi im lặng, vậy mà không đến chỗ Đông Linh làm ầm ĩ một trận, xem ra, đả kích lần này đã khiến Từ Yên Nhi trưởng thành không ít.

Tiêu Yến An bận rộn ở phủ nha cả ngày, đến lúc nên về phủ, trong lòng bỗng nhiên có một loại xúc động muốn trốn tránh.

Những lời hứa hắn dành cho Từ Yên Nhi đều là do chính miệng hắn thốt ra.

Sủng ái Đông Linh làm sao cũng không thể biện minh được.

Là hắn đã vi phạm lời hứa với Từ Yên Nhi.

Với tính cách của Từ Yên Nhi, chắc chắn sẽ làm ầm ĩ với hắn.

“Thêm Hỷ!” Tiêu Yến An hướng ra ngoài gọi một tiếng.

“Thế tử, có gì phân phó?”

“Ngươi về phủ thông báo với phu nhân một tiếng, ta đi một chuyến Vân Trạch Sơn tự mình xem xét tình hình xuân canh ở Vân Trạch Sơn, có lẽ vài ngày mới có thể trở về.”

“Vâng, Thế tử, tiểu nhân đây sẽ đi nói với phu nhân một tiếng.” Thêm Hỷ xoay người lui xuống.

“Khoan đã.” Tiêu Yến An gọi hắn lại, “Ngươi cũng đi nói với Từ di nương một tiếng.”

“Vâng.” Thêm Hỷ lần nữa xoay người, bước ra ngoài cửa, lại quay đầu trở lại, “Thế tử, bên Đông di nương, có cần thông báo một tiếng không?”

“Không cần.” Tiêu Yến An thiếu kiên nhẫn phất tay, “Từ di nương và Đông di nương không giống nhau, hiểu chưa?”

“Đã hiểu!” Thêm Hỷ lập tức đáp lời.

Không cần về phủ đối mặt với Từ Yên Nhi, tâm trạng Tiêu Yến An thư thái hơn nhiều, hắn sửa soạn đơn giản một chút, chuẩn bị ngựa ra khỏi thành.

Kỷ Sơ Hòa nghe xong lời Thêm Hỷ, dặn dò một câu: “Thế tử đã muốn ở lại đó vài ngày, ngươi hãy chuẩn bị một ít y phục mang tới cho hắn.”

“Vâng, phu nhân, tiểu nhân đây sẽ đi chuẩn bị ngay.”

Thêm Hỷ đến Mặc Viên, Từ Yên Nhi còn tưởng là Tiêu Yến An đã trở về.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 805


“Gia tộc Tần ta sao lại nuôi ra một cô nương không biết liêm sỉ đến thế này! Chuyện này hoàn toàn giao cho con xử lý, nếu nó nghe lời khuyên thì cho nó một phần của hồi môn, tìm một nhà gả đi. Nếu không nghe lời khuyên, thì tống nó đến trang viên ở dưới quê tự sinh tự diệt, cả đời đừng hòng quay về Tần tướng phủ nữa.”

“Vâng, mẫu thân, nhi tức nhất định sẽ lo liệu chuyện này đâu vào đấy.” Chân thị lập tức đáp lời.

“Dù sao cũng là huyết mạch của Tần gia ta, ít nhiều cũng phải giữ thể diện.” Tần lão phu nhân lại không nhịn được dặn dò thêm một câu.

“Vâng, nhi tức hiểu, nhi tức xin cáo lui trước.” Chân thị lui ra ngoài.

Vốn dĩ đã tức giận vì những việc Tần Vũ Mạt đã làm, nay Tần lão phu nhân lại còn có ý thiên vị nha đầu này, trong lòng nàng ta càng khó chịu hơn.

Năm xưa khi nàng ta gả vào Tần phủ, nhạc phụ còn chưa làm Tể tướng đương triều, mẹ chồng đã có chút thiên vị nhị phòng.

Nếu không phải tiểu thúc của nàng ta thực sự không có tài cán gì, thêm việc các thê thiếp đều không có phúc sinh con, một đứa con trai cũng không sinh ra, chỉ sinh ra một ổ con gái, cái nhà này còn chẳng biết là ai làm chủ!

Chân thị ở Tướng phủ, cũng coi như là nàng dâu nhiều năm chịu đựng thành bà chủ.

Vừa có thế, liền tìm mọi cách để chèn ép nhị phòng.

Chân thị đích thân đến viện của nhị phòng, liền thấy mẫu thân của Tần Vũ Mạt, Trần thị, đang lau nước mắt trong phòng.

Vừa nhìn thấy Chân thị, trong mắt liền lóe lên một tia hoảng sợ, lập tức đứng dậy.

“Đại tẩu, sao người lại đến? Mau mời ngồi, Hạ Hà dâng trà.” Trần thị nhiệt tình chào đón.

Chân thị trực tiếp đi đến ghế chủ vị ngồi xuống, khinh bỉ nhìn Trần thị.

--- Trang 354 ---

“Trần thị, ngươi đã dạy dỗ con gái thế nào? Lại để nó làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, nhị phòng các ngươi chỉ có nó là đích nữ, tuy là con gái, cũng là thể diện của tiểu thúc đấy! Bên ngoài đồn đại ầm ĩ nói nó câu dẫn Tam điện hạ, tiểu thúc sau này còn mặt mũi nào gặp người?”

Trần thị vốn dĩ đã không hợp với Chân thị, nhưng Tần tướng phủ này dù sao cũng là do Chân thị quản lý gia đình, dù trong lòng nàng ta có khó chịu đến mấy, cũng chưa bao giờ đối đầu trực diện với Chân thị.

Nếu nàng ta có một đứa con trai, tuyệt đối sẽ không ở trong hoàn cảnh này!

Thậm chí, có thể đoạt lại quyền chưởng quản gia đình từ tay Chân thị!

Đều tại cái bụng mình không biết tranh khí.

Cho nên, bình thường nàng ta thấy Chân thị đều cố gắng tránh né, cố gắng không để bất cứ sơ hở nào lọt vào tay Chân thị.

Lần này chuyện con gái gây ra, khiến nàng ta trước mặt Chân thị thực sự không ngẩng đầu lên được.

Chân thị sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, chắc chắn sẽ nhân cơ hội này làm nhục nàng ta.

Lão phu nhân lần này e rằng cũng sẽ không quản nữa rồi.

“Đại tẩu, chuyện này có hiểu lầm, Mạt Mạt không phải như những lời đồn thổi bên ngoài, nó chỉ muốn báo đáp ân cứu mạng của Tam hoàng tử năm xưa, tuyệt đối không có ý nghĩ nào khác, không biết sao bên ngoài lại đồn thổi thành ra như vậy, con gái danh dự lớn hơn tất cả, huống hồ, danh dự của Mạt Mạt bị tổn hại, đối với tướng phủ cũng không có lợi, kính xin đại tẩu đừng tin những lời đồn đó, vẫn nên cố gắng bảo vệ danh dự của Mạt Mạt là quan trọng, dù không vì Mạt Mạt, thì cũng là vì tướng phủ vậy.”

“Đệ muội, sự việc không đơn giản như muội nghĩ đâu, lần trước, Hoàng hậu nương nương mở tiệc, ta vốn dĩ muốn dẫn nó ra ngoài để thấy tận mắt thế sự, cũng là để tìm cho nó một nhà chồng, ai ngờ nó lại làm ra chuyện đó, tự mình chặt đứt đường tốt của mình, bây giờ lại truyền ra những tin đồn như vậy, Đế đô nào còn nhà tốt nào muốn cưới nó nữa?”

“Đại tẩu, Mạt Mạt cũng là người do người nhìn lớn lên, xin người hãy thương xót nó đi, đứa bé này sau này nếu sống tốt, nhất định sẽ hiếu kính đại bá mẫu của người thật tốt, coi như ta cầu xin người.” Trần thị cố nén sự tủi nhục trong lòng, quỳ xuống trước mặt Chân thị.

Chân thị nhìn thấy Trần thị với tư thái như vậy, trong lòng không biết sung sướng đến nhường nào!

Trần thị bây giờ, chỉ có một suy nghĩ.

Đó là nhanh chóng tìm cho Tần Vũ Mạt một nhà chồng gả đi, hơn nữa, còn hy vọng Chân thị có thể nể mặt Tần tướng phủ, đừng tìm người quá tệ.

“Đệ muội, ta và muội là chị em dâu bao nhiêu năm, sao lại không có tình nghĩa chứ? Đừng nói là vì con cái, dù là nể tình muội, ta cũng phải lo lắng nhiều hơn chứ.”

“Đa tạ đại tẩu.” Trần thị lập tức cảm ơn.

Trong lòng thầm nghĩ, nếu Chân thị lần này thực sự có thể suy tính tốt cho con gái nàng ta, sau này nàng ta tuyệt đối sẽ không gây bất cứ điều gì khiến Chân thị khó chịu nữa, nàng ta sẽ an phận ở trong viện của mình, sống hết quãng đời còn lại.

“Đệ muội, ta nhớ lúc muội vừa gả vào, mẹ chồng đã tặng muội một cửa hàng, muội cũng biết ta dưới danh nghĩa không có mấy tài sản, lại còn phải lo liệu toàn bộ gia đình, đôi khi, bỏ sức ra còn không được lòng người, muội mỗi ngày trong phủ sống những ngày tháng nhàn hạ, chẳng phải lo lắng gì, ăn mặc chi tiêu, ta cũng chưa từng bạc đãi các ngươi, cửa hàng này chi bằng vẫn là giao cho ta quản lý đi.”

Trần thị nghe xong, toàn thân run rẩy!

Chân thị hôm nay lại nhắm vào cửa hàng kia!
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 806


Chỉ nhìn thấy Thêm Hỷ, trong lòng nàng chợt căng thẳng.

“Thêm Hỷ, Thế tử có phải đã đến chỗ Đông di nương không?” Nàng vội vàng hỏi.

“Không phải, Thế tử đã đến Vân Trạch Sơn, có lẽ phải vài ngày mới trở về, đặc biệt dặn tiểu nhân trở về nói với phu nhân và di nương người một tiếng.”

Từ Yên Nhi thở phào nhẹ nhõm.

Không đi tìm tiện nhân Đông Linh là được.

Đột nhiên, nàng chú ý tới lời Thêm Hỷ vừa nói, lại hỏi, “Thế tử chỉ bảo ngươi thông báo cho ta và phu nhân, không thông báo cho Đông di nương sao?”

“Thế tử không bảo tiểu nhân thông báo cho Đông di nương, Thế tử còn nói, Từ di nương và Đông di nương là khác nhau.”

Trong lòng Từ Yên Nhi thầm vui sướng.

Nàng liền biết, nàng trong lòng Thế tử là không giống.

Thế tử đặt nàng vào vị trí tương tự phu nhân, tiện nhân Đông Linh kia đáng là gì?

“Ta biết rồi, ngươi đi làm việc đi.”

“Từ di nương, phu nhân còn dặn dò tiểu nhân, bảo tiểu nhân chuẩn bị một ít y phục của Thế tử mang tới.”

“Ta tự mình đi chuẩn bị, ngươi đợi một lát.”

Từ Yên Nhi đứng dậy đi vào nội thất, không lâu sau, đã sửa soạn một gói đồ đi ra đưa cho Thêm Hỷ.

Thêm Hỷ vội vàng cầm gói đồ, vội vàng tới Vân Trạch Sơn.

Vân Trạch Sơn trước đây một mảnh hoang vu, nay sau khi khai hoang những nơi có thể canh tác, đã hoàn toàn khác trước.

Sáng sớm, sương mỏng lơ lửng giữa không trung, ánh mặt trời vẫn bị mây che khuất, thỉnh thoảng mới ló ra một chút tia sáng.

Từng mảnh ruộng đất, tựa như những bậc thang, tầng tầng lớp lớp vươn tới đỉnh núi, đứng dưới chân núi, đều có thể nhìn thấy những đám người đang lao động.

Tiêu Yến An cảm thấy cảnh tượng trước mắt tràn đầy sức sống, tâm trạng cũng không tự chủ được mà trở nên kích động.

“Nếu phu nhân nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ rất vui.” Hắn không khỏi có cảm mà nói.

“Đúng vậy, phu nhân hiến kế mới có cảnh tượng Vân Trạch Sơn ngày nay.” Thêm Hỷ phụ họa một câu.

“Thêm Hỷ, ngươi đi chuẩn bị bút mực giấy nghiên cho ta, ta muốn vẽ cảnh này tặng phu nhân.”

“Vâng, Thế tử, tiểu nhân đây sẽ đi chuẩn bị ngay.”

Dưới Vân Trạch Sơn, tạm thời xây một tòa kiến trúc lầu gỗ làm nơi công vụ, cho dù Vương gia tới, cũng sẽ ở tại nơi đó.

Vương gia gần đây ở trong quân, công việc xuân canh của Vân Trạch Sơn, liền giao cho người khác phụ trách.

Người phụ trách chính là Cao Quận Thủ, người hỗ trợ hắn, là Huyện thừa của vùng đất trước đây thuộc Vân Trạch Sơn, tên là Ngô Văn Phong.

Hai người hầu như ngày nào cũng túc trực ở Vân Trạch Sơn.

Tiêu Yến An tới Vân Trạch Sơn, Cao Quận Thủ lập tức nhận được tin, thế nhưng, hắn giả vờ không biết, cũng không chủ động đi gặp Tiêu Yến An, mà là lén lút sai người đón Tiêu Cẩm Trình tới.

Sáng sớm, Tiêu Cẩm Trình liền dưới sự dẫn dắt của Ngô Văn Phong, tới ruộng đồng.

Bách tính bận rộn nhao nhao chào hỏi bọn họ.

“Ngô Huyện thừa, buổi sớm an lành.”

“Ngô Huyện thừa, hôm nay sao người lại tới sớm vậy?”

“Hôm nay thời tiết tốt, cho nên ta tới sớm hơn một chút, ta giới thiệu cho các ngươi một chút, vị này là Nhị công tử của Vương phủ, Tiêu Cẩm Trình.”

“Thì ra là Nhị công tử! Bái kiến Nhị công tử!”

Mọi người vội vàng hành lễ với Tiêu Cẩm Trình.

Tiêu Cẩm Trình trực tiếp bước lên ruộng, đỡ người đứng đầu nhất dậy, “Mọi người không cần đa lễ, càng không cần xem ta là Nhị công tử, hôm nay ta tới đây, cũng giống như mọi người, là để xuân canh, lát nữa mọi người còn phải chỉ dạy thêm cho ta, làm sao cấy lúa.”

Mọi người vừa nghe, liền cảm thấy khoảng cách với Tiêu Cẩm Trình được kéo gần lại.

Vị Nhị công tử này nhìn qua đều khiêm tốn hữu lễ.

Nghĩ tới những lời đồn đại trước đó nói hắn nhát gan, không ra thể thống gì, có phải hơi quá rồi không?

Tiêu Cẩm Trình xắn ống quần lên, cùng những người này nghiêm túc học cấy lúa.

Mọi người nhìn hắn dùng một tay cấy mà ra dáng, không khỏi tán thưởng gật đầu.

Một cánh tay của hắn còn có thương tích, vậy mà lại tận tâm với việc xuân canh đến thế, còn tự mình làm, đã giành được thiện cảm của mọi người.

Ruộng đất của Vân Trạch Sơn, tạm thời chưa tiến hành phân chia.

Bởi vì còn chưa biết vụ thu hoạch đầu tiên sẽ thế nào.

--- Trang 89 ---

Bởi vậy, bách tính tới tham gia xuân canh, đều là tự nguyện báo danh, chỉ cần tới tham gia xuân canh, tới lúc thu hoạch, đều có thể chia được một ít gạo.

Bởi vậy bách tính tới tham gia xuân canh, tới từ bốn phương tám hướng, người của bảy quận thành đều có.

Đến giờ nghỉ trưa, mọi người sẽ tụ tập dưới mái che mà dùng bữa.

【Chương 117: So sánh rõ rệt, Thế tử bị ghét bỏ】

Những mái che như vậy, còn có mười mấy cái.

Mái che này là lớn nhất, người cũng đông nhất.

Tiêu Cẩm Trình và bách tính tụ tập tại mái che này.

“Nhị công tử, người ngồi bên này, rơm rạ bên này dày hơn một chút.” Một người lớn tuổi hơn nhường chỗ.

“Không cần, đại thúc, người cứ ngồi đi, ta ngồi đâu cũng được.” Tiêu Cẩm Trình cười đỡ người đó ngồi xuống.

Hành vi như vậy, lại thu hoạch được không ít thiện cảm của mọi người.

Bữa trưa ăn rất đơn giản, một nồi cơm lớn, một món xào có chút thịt cá và một món dưa muối.

Tiêu Cẩm Trình cùng mọi người dùng bữa, tiện thể trò chuyện chuyện nhà, một chút kiểu cách cũng không có.

“Ta nghe nói Thế tử cũng đến Vân Trạch Sơn rồi, xem ra, Vương gia thật sự rất quan tâm tình hình xuân canh, nếu không, Thế tử và Nhị công tử cũng sẽ không cùng đến.” Một giọng nói đột nhiên vang lên.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 807


Còn nói không bạc đãi bọn họ, nếu không phải nàng ta còn có cửa hàng đó trong tay, cuộc sống của bọn họ không biết còn khốn khổ đến mức nào nữa!

“Sao? Đệ muội không muốn đưa cửa hàng cho ta sao? Chẳng lẽ trong lòng đệ muội, một cửa hàng còn không quan trọng bằng hạnh phúc cả đời của con gái ruột mình sao?”

Câu này đã là lời đe dọa rõ ràng rồi.

“Đệ muội, ta cũng không giấu muội nữa, Hoàng hậu nương nương đã phái người đến tìm ta, chính là vì những lời đồn bên ngoài kia, muội có từng nghĩ đến sự nghiêm trọng của chuyện này chưa? Con gái muội danh dự bị tổn thất so với danh dự của Tam điện hạ bị tổn thất, cái nào nặng hơn?”

Sắc mặt Trần thị lập tức trắng bệch.

Hoàng hậu nương nương vậy mà đã phái người đến.

Kết quả như vậy nàng ta sớm nên nghĩ tới, không phải sao?

“Mẫu thân! Đừng đồng ý với nàng ta! Con thà cả đời không gả, vĩnh viễn ở bên cạnh hầu hạ mẫu thân!” Tần Vũ Mạt từ bên ngoài chạy vào, ôm lấy vai Trần thị.

“Con nói linh tinh gì đó!” Trần thị quát một tiếng, “Đại tẩu, nếu người đã thích cửa hàng đó, ta sẽ tặng cho đại tẩu, ta đi lấy khế đất của cửa hàng đó.”

“Mẫu thân!” Tần Vũ Mạt lập tức chắn trước mặt Trần thị, “Không thể đưa cho nàng ta!”

Nàng ta cũng biết, cửa hàng đó chính là nguồn kinh tế lớn nhất của nhị phòng bọn họ.

Nàng ta còn nghĩ, đợi khi nàng ta thành hôn, sẽ lấy cửa hàng đó làm của hồi môn.

“Chát!” Trần thị giơ tay tát Tần Vũ Mạt một cái, “Con câm miệng cho ta!”

Chân thị khẽ cười, cúi đầu xoay xoay chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay.

Trần thị vẫn vào phòng lấy ra khế đất của cửa hàng kia.

Chân thị nhận lấy, xem xét kỹ lưỡng, xác nhận không có vấn đề gì, mới gấp lại mấy lần, cất vào trong tay áo.

--- Chương 478 - Cái hố của Quốc công, vừa lớn vừa sâu ---

“Đệ muội, muội yên tâm, đợi ta tìm mấy nhà tốt, nhất định sẽ để muội cùng ta cùng xem xét, chọn một nhà mà muội ưng ý để gả Mạt Mạt đi.”

“Đa tạ đại tẩu.” Trần thị lập tức cảm ơn.

Chân thị đứng dậy rời đi, Trần thị tiễn người ra đến bên ngoài, mới quay trở về phòng.

Tần Vũ Mạt vẫn đang ôm mặt đứng trong phòng, trong mắt tràn đầy bất mãn.

Trần thị liếc nhìn nàng ta một cái, tức giận không chịu nổi.

“Quỳ xuống!”

Tần Vũ Mạt quỳ xuống.

“Con có biết hậu quả nếu ta không giao khế đất cho nàng ta là gì không? Con cả đời đừng hòng gả đi nữa.”

“Mẫu thân, dù người có đưa khế đất cho nàng ta, nàng ta có tìm cho con nhà tốt nào để gả đi không? Thà gả cho những kẻ do nàng ta tìm, con thà không gả!”

“Chát!” Trần thị giơ tay lại tát Tần Vũ Mạt một cái, “Con nhìn xem, những lời con nói đều là gì! Con dù không gả chồng, ở lại bên cạnh ta thì có cuộc sống tốt đẹp gì sao?”

Câu nói này, khiến Tần Vũ Mạt không kìm được nước mắt.

“Mẫu thân, người tin con không? Người tin con nhất định sẽ khiến người sống một cuộc sống tốt đẹp không? Sớm muộn gì, quyền chưởng quản Tướng phủ này sẽ rơi vào tay người!”

“Đứa ngốc, ta biết con không cam lòng, nhưng đôi khi con người đành phải chấp nhận số phận thôi, giống như ta vậy, sau khi sinh con, thân thể bị tổn hại, dù đã nghĩ đủ mọi cách, cũng không thể mang thai lại, chứ đừng nói là sinh được một đứa con trai.”

“Mẫu thân, con chấp nhận số phận, con nhất định sẽ gả cho Tam hoàng tử!”

37. “Con muốn gả cũng được, đó là dẫm lên thể diện của cả Tần tướng phủ để làm thiếp cho Tam hoàng tử, con nghĩ, chỉ với một thân phận thiếp thất của con, có thể khiến tổ phụ của con coi trọng con sao? Huống hồ hiện tại Tam hoàng tử còn chỉ là một hoàng tử bình thường, Hoàng thượng vẫn chưa phong hắn làm Thái tử.”

“Mẫu thân, con muốn gả cho Tam điện hạ, chỉ có thể là chính phi, bởi vì, người của Vinh Quốc công phủ, trong mắt họ không dung được hạt cát.”

Trần thị đột nhiên im lặng.

Câu nói này, quả thực không sai.

Nếu Tam hoàng tử thật sự có ý định nạp Mạt Mạt làm thiếp, Vinh Quốc công phủ chắc chắn sẽ thà ngọc nát không làm ngói lành, ngay cả vị trí chính phi cũng sẽ không cần.

“Mẫu thân, người nghĩ xem những năm qua chúng ta phải chịu đựng sự chèn ép này, ngoài ra, con còn có lựa chọn nào khác không? Nếu, ngay cả người cũng không giúp con, vậy thì con thật sự cô lập không ai giúp đỡ rồi!”

“Đợi con gả cho Tam điện hạ, dù Chân thị không giao ra quyền chưởng quản gia đình, nàng ta cũng không dám đối xử với người như vậy nữa!”

“Nói thì là vậy, con có chắc Tam điện hạ sẽ vì con mà từ bỏ Vinh Khanh Khanh sao?”

“Sự việc do người làm.” Tần Vũ Mạt kiên định đáp lại.

Tam hoàng tử nhận được tin, mẫu hậu của hắn đã phái người đến Tần tướng phủ một chuyến.

Hắn lại cho người đi dò hỏi tình hình Tần tướng phủ, biết được Tần Vũ Mạt không bị trách phạt quá nhiều, trong lòng hắn cũng thả lỏng.

Tiếp theo, Tần tướng phủ có thể sẽ nhanh chóng lo liệu hôn sự cho Tần Vũ Mạt, gả nàng đi.

Tam hoàng tử vừa nghĩ đến Tần Vũ Mạt sẽ gả cho người khác, trong lòng liền như thiếu mất một mảnh.

38. Nhưng, hắn cũng không hề dao động ý định đón dâu Vinh Khanh Khanh.

Hắn tuyệt đối sẽ không vì một nữ nhân, mà ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nói.

“Tam điện hạ, Hoàng thượng mời người đến Ngự thư phòng một chuyến.”

“Trong Ngự thư phòng còn có ai khác không?” Tam hoàng tử hỏi.

“Vinh Quốc công cũng có mặt.”

Tam hoàng tử lập tức đi ra ngoài.

Vừa nghe Vinh Quốc công cầu kiến, Hoàng thượng liền biết Vinh Quốc công đến vì chuyện gì.

Ngài sai Triều Tứ Hải chuẩn bị sẵn bàn cờ, giả vờ đang nghiên cứu ván cờ.

“Tham kiến Hoàng thượng.” Vinh Quốc công tiến lên hành lễ.

“Quốc công đến đúng lúc, đến cùng trẫm hạ một ván cờ đi.”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 808


“Đúng vậy, nếu mảnh ruộng Vân Trạch Sơn này thu hoạch tốt, vậy sẽ là mảnh ruộng có diện tích lớn nhất Hoài Dương chúng ta rồi! Ít nhất, bách tính Hoài Dương chúng ta đều có thể ăn no bụng rồi đi.”

“Mọi người yên tâm, mảnh ruộng Vân Trạch Sơn này mang theo kỳ vọng của phụ vương và bách tính, trời cao cũng sẽ chiếu cố Hoài Dương, nhất định sẽ có thu hoạch tốt, sau này, bách tính Hoài Dương nhất định cũng sẽ sống những ngày ăn no mặc ấm!” Tiêu Cẩm Trình tin tưởng tràn đầy nói.

Mọi người vừa nghe, trong lòng càng thêm hy vọng.

“Không sai, nhất định sẽ như Nhị công tử nói!”

“Sao không thấy Thế tử đâu nhỉ?” Có người hiếu kỳ hỏi.

Nhị công tử đến đây đều tự mình xuống ruộng rồi, Thế tử lại ngay cả người cũng không thấy.

“Ta đã thấy rồi, vừa rồi đi lấy mạ, nhìn thấy Thế tử ở dưới chân núi, sai người bày một cái bàn còn chuẩn bị bút mực giấy nghiên, không biết đang làm gì.”

Mọi người cũng không hiểu.

Đến Vân Trạch Sơn chẳng phải là xuống ruộng làm việc như Nhị công tử sao?

Bày bút mực giấy nghiên, có phải hơi làm màu rồi không?

Lúc mọi người làm việc xong xuống núi.

Tranh của Tiêu Yến An cũng gần như đã vẽ xong.

Bách tính khi đi ngang qua gần hắn, đều không nhịn được mà dừng lại.

“Thế tử đây là đang làm gì?”

“Hình như là đang vẽ tranh?”

“Vẽ tranh? Hắn không phải tới quản lý xuân canh sao? Không đi tới ruộng đồng, ở dưới núi vẽ tranh có ích lợi gì?”

“Người ta chính là Thế tử! Ngươi còn thật sự mong hắn giống chúng ta mà xuống ruộng cấy lúa sao?”

“Nhị công tử chẳng phải đã làm việc cả ngày sao? Nhị công tử còn đang bị thương đó chứ.”

“Đúng vậy đó, Nhị công tử mới là thật sự quan tâm xuân canh của Vân Trạch Sơn, còn về phần Thế tử, người ta là tới thưởng thức phong cảnh vẽ tranh đó.”

Bách tính nhao nhao lắc đầu, từng người một bỏ đi.

Tiêu Yến An đợi mực khô hoàn toàn, lúc này mới để Thêm Hỷ thu lại.

“Hôm nay thời gian hơi muộn rồi, ngày mai, ngươi sai người mang bức tranh này tới cho phu nhân.”

“Vâng.” Thêm Hỷ lập tức đáp lời.

Tiêu Yến An đã nghĩ thông suốt, Kỷ Sơ Hòa là nữ tử, hắn cùng một nữ tử so đo tính toán làm gì?

Hơn nữa, hắn là thật lòng khâm phục Kỷ Sơ Hòa.

……

Kỷ Sơ Hòa cảm thấy, khoảng thời gian này cuộc sống trôi qua quá thuận buồm xuôi gió.

Đông Linh được sủng ái.

Từ Yên Nhi cũng học được ngoan ngoãn rồi.

Mỗi một việc, đều đang hướng về phương hướng tốt đẹp mà phát triển.

Đội thương nhân đầu tiên của nàng, cũng đã thành lập xong, do Xuân Sinh làm đội trưởng.

Trong việc nàng thành lập đội thương nhân này, Vương phi hết sức ủng hộ, hơn nữa còn phái người truyền thụ kinh nghiệm cho Xuân Sinh và bọn họ.

Những người dưới tay Xuân Sinh này đều là hạng hạ cửu lưu trong mắt người khác, đều xuất thân nghèo khó, thậm chí ngay cả một chỗ ở cố định cũng không có.

Bình thường bọn họ nếu có thể nhận được một vài việc chân tay nặng nhọc, liền đi làm khổ sai, như vậy mới có thể có được bữa cơm no, nếu như không nhận được việc khổ sai, thì đi tới nơi phát cháo ăn chút cháo mà sống qua ngày.

Kỷ Sơ Hòa một chút cũng không ghét bỏ bọn họ.

Thậm chí, Xuân Sinh vừa báo tên những người này cho Kỷ Sơ Hòa, nàng liền lập tức an bài chỗ ở thống nhất cho bọn họ, còn sắp xếp người nấu ba bữa một ngày, hơn nữa còn phát lương tháng cho bọn họ.

Khế ước bán thân của những người này ký cũng là hoạt khế.

Có thể gặp được chủ tử như vậy, những người này ước gì có thể ký tử khế với Kỷ Sơ Hòa.

Sống là người của nàng, chết là quỷ của nàng.

Sau khi đội thương nhân chuẩn bị thỏa đáng, liền chuẩn bị xuất phát ngay trong ngày, Xuân Sinh truyền một tin tức cho Kỷ Sơ Hòa.

Kỷ Sơ Hòa đặc biệt bao một bàn tiệc tại tửu lầu tự mình tiễn bọn họ.

Đội thương nhân này lần này đi tới vài thành trì gần đế đô, cũng không giống các đội thương nhân khác, toàn bộ đều đi về phía đế đô.

Các đội thương nhân chạy buôn bán khắp nơi, đầu tiên đi tới chính là đế đô.

Chuyến này, mục đích của Kỷ Sơ Hòa không phải là kiếm tiền, mà là để bọn họ tích lũy kinh nghiệm, tiện thể thăm dò tình hình của mấy tòa thành trì này.

Kỷ Sơ Hòa vừa tới bao gian của tửu lầu, Xuân Sinh lập tức đứng dậy, những người đầy phòng cũng vội vàng đứng lên.

“Tiểu thư.” Xuân Sinh chắp tay hành lễ, những người còn lại cũng theo cách gọi của Xuân Sinh, hô một tiếng: “Tiểu thư.”

“Mọi người miễn lễ, đều ngồi đi.” Kỷ Sơ Hòa đi tới vị trí chủ tọa ngồi xuống.

Những người này đều có chút câu nệ, càng không dám ngồi xuống, nào có đạo lý hạ nhân và chủ tử cùng bàn tiệc.

Kỷ Sơ Hòa đối với những người của đội thương nhân này và đối với hạ nhân bình thường là có sự khác biệt.

Hạ nhân bình thường ở nội trạch, nói về quy củ và giáo điều.

Những người này, cần phải thường xuyên chạy ngoài, nói về sự chân thành và nghĩa khí.

“Mọi người không cần câu nệ, nếu ta vừa tới ngược lại khiến các ngươi không thể thoải mái, vậy ta còn không bằng không tới.” Kỷ Sơ Hòa mang theo vài phần trêu ghẹo mà nói.

Mọi người đều không nhịn được mà ngốc nghếch cười lên.

“Vậy mọi người đều ngồi đi.” Xuân Sinh kêu gọi mọi người ngồi xuống.

Mọi người lúc này mới dám ngồi xuống.

Kỷ Sơ Hòa nâng chén rượu, “Các ngươi sắp sửa xuất phát rồi, chén rượu này là để tiễn hành các ngươi, mời.”

“Tiểu thư, mời.”

Kỷ Sơ Hòa ngẩng đầu uống cạn chén rượu này.

Mọi người cũng một hơi uống cạn.

Kỷ ma ma và Miên Trúc đứng một bên nhìn, mới chớp mắt một cái khung cảnh liền như có chút nhiệt huyết, trong lòng các nàng đều theo đó mà có chút kích động.

Tiểu thư vậy mà đã thành lập một đội thương nhân thuộc về mình, các nàng giống như đang nằm mơ vậy!
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 809


“Vâng.” Vinh Quốc công tiến lên, ngồi đối diện Hoàng thượng.

“Khó khăn lắm Quốc công đại nhân mới vào cung cùng trẫm giải sầu, hôm nay trẫm đau đầu dữ dội, tấu chương cũng không đọc nổi, càng vì chức Đại Tư Nông mà cãi vã không ngừng, trẫm thực sự mệt mỏi trong lòng quá.”

“Hoàng thượng ngày lo vạn việc, tự nhiên là vạn phần vất vả.”

Triều Tứ Hải tiến lại gần, cố ý hạ giọng: "Hoàng thượng, Tam điện hạ đã đến, hiện đang chờ bên ngoài."

"Cứ để hắn quỳ bên ngoài!" Hoàng thượng bỗng nhiên tỏ thái độ gay gắt.

Tay Vinh Quốc Công cầm quân cờ khẽ run lên, sau đó mới đặt quân cờ xuống bàn cờ.

"Quốc Công, trẫm nghe thấy đôi lời đồn đại, nói Tam hoàng tử có liên can gì đó với tiểu thư Tần Tướng phủ. Trẫm đã ban hôn cho hắn rồi, mà lại xảy ra chuyện này, khiến thể diện của trẫm đặt vào đâu?" Hoàng thượng trực tiếp mở lời, làm rõ sự việc.

Lời nói của ngài, cũng như quân cờ của ngài, đều là tiên phát chế nhân.

Vinh Quốc Công không lập tức đáp lời, mà đặt xuống một quân cờ, chặn đứng quân cờ của Hoàng thượng.

"Tin đồn này thần cũng đã nghe rồi, chỉ là không biết phiên bản thần nghe được có giống với phiên bản Hoàng thượng nghe được không."

"Quốc Công nghe được là phiên bản nào?"

"Thần nghe đồn, Tam điện hạ và tiểu thư Tần Tướng phủ đã quen biết nhau từ năm năm trước, hơn nữa, Tam điện hạ còn có ân cứu mạng đối với tiểu thư Tần. Tần tiểu thư một lòng muốn báo ân Tam điện hạ, hai người có thể xem là cố nhân, cũng xem như có duyên trời ban. Tam điện hạ cũng có ấn tượng khá tốt về Tần tiểu thư, cả hai vô cùng ăn ý, đó mới là một đôi trai tài gái sắc trời sinh địa tạo."

--- Trang 355 ---

"Hồ đồ! Trẫm nghe không phải như vậy!" Hoàng thượng lập tức phản bác, "Tam hoàng tử tự mình nói rằng hắn đối với Khanh Khanh nhất kiến chung tình! Cho dù hắn có ân cứu mạng với tiểu thư Tần Tướng phủ, cũng không thể có bất kỳ tư tình nào. Tiểu thư Tần Tướng phủ, muốn báo ân, chứng tỏ cũng là một cô nương tốt biết ơn báo đáp."

Hoàng thượng một câu này, không đắc tội bất kỳ ai.

Vinh Quốc Công cười khẽ, không nói gì.

"Quốc Công, ngươi không tin trẫm sao? Vậy trẫm cho Tam hoàng tử ra ngoài tự mình nói với ngươi." Hoàng thượng xoay người ra lệnh cho Triều Tứ Hải: "Cho Tam hoàng tử vào."

"Vâng." Triều Tứ Hải lập tức ra ngoài thỉnh người.

Tam hoàng tử vừa bước vào, lập tức quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng: "Nhi thần bái kiến phụ hoàng."

"Về những lời đồn đại bên ngoài cung, ngươi hãy cùng Quốc Công làm rõ đi."

"Vâng." Tam hoàng tử lập tức giải thích, "Quốc Công đại nhân, ta và tiểu thư Tần Tướng phủ tuyệt đối không có tư tình gì. Năm năm trước, nàng suýt chút nữa rơi xuống nước, ta đi ngang qua kéo nàng một cái, việc này ta vẫn luôn không để trong lòng, thậm chí đã quên mất, không ngờ nàng lại ghi nhớ đến tận bây giờ. Ta cũng đã nói rõ với nàng rồi, không cần để chuyện này trong lòng, ta càng không cầu nàng báo đáp bất cứ điều gì."

"Ta có một vấn đề, muốn thỉnh giáo Tam điện hạ. Mấy hôm trước, Thế tử và Thế tử phu nhân có tổ chức một hoạt động, Tam điện hạ lại ở cùng với tiểu thư Tần Tướng phủ suốt cả buổi, đây là ý gì?" Vinh Quốc Công trực tiếp hỏi.

Hoàng thượng lập tức nhíu mày.

Lão già Vinh Quốc Công này, quả nhiên rất biết đào hố!

Đầu óc Tam hoàng tử vận chuyển cực nhanh, sợ rằng mình sẽ trả lời sai dù chỉ một chữ.

Hôm đó hắn cố ý chọc tức Vinh Khanh Khanh, tiếp cận Tần Vũ Mạt, mục đích chủ yếu là muốn Vinh Khanh Khanh phải chịu thua nhún nhường, cái lý do này, tuyệt đối không thể nói ra trước mặt Quốc Công đại nhân.

"Thế tử phu nhân nói với ta rằng tiểu thư Tần Tướng phủ cầm kỳ thi họa tinh thông mọi thứ, ta chỉ nhất thời hiếu kỳ, nên mới đứng một bên xem hơi lâu một chút." Tam hoàng tử tìm một cái cớ.

Hắn nói như vậy, chắc sẽ không bị Vinh Quốc Công phủ tìm được lỗi sai gì chứ?

【Chương 479: Phương pháp phá giải, là Tần Vũ Mạt】

"Hoàng thượng, nếu Tam điện hạ chỉ nhất thời hiếu kỳ, vẫn luôn đứng một bên quan sát, thì đã không xảy ra chuyện Tam điện hạ bao che cho tiểu thư Tần Tướng phủ, ngược lại, còn lớn tiếng trách mắng Khanh Khanh bắt Khanh Khanh phải xin lỗi tiểu thư Tần Tướng phủ rồi." Lời Quốc Công nói thoạt nhìn không có chút dao động nào, nhưng mỗi một chữ đều nặng trĩu.

"Còn có chuyện như vậy sao?" Giọng Hoàng thượng mang theo vài phần tức giận, quân cờ vừa cầm lên cũng đặt lại vào hộp cờ.

Tam hoàng tử vẻ mặt hoảng sợ: "Phụ hoàng, chuyện này xảy ra có nguyên do. Là Khanh Khanh đột nhiên gây khó dễ cho Tần tiểu thư, liên tục hắt hai chén trà vào người Tần tiểu thư, cho nên nhi thần mới bắt Khanh Khanh phải xin lỗi Tần tiểu thư."

"Tam điện hạ, Hoàng thượng ban hôn cho người và Khanh Khanh cũng chỉ mới mấy tháng mà thôi, số lần người và Khanh Khanh gặp mặt lại càng đếm trên đầu ngón tay. Trong tình huống này, người tuyệt đối không thể có cơ hội hiểu rõ con người Khanh Khanh. Mà ta là tổ phụ của nàng, từ nhỏ đã nhìn nàng trưởng thành, nàng có tính cách thế nào, ta rõ nhất. Nếu không có nguyên do, nàng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngang ngược kiêu căng như vậy." Vinh Quốc Công vừa mở miệng đã thể hiện sự bao che.

Không đợi Tam hoàng tử mở lời, giọng ngài lại vang lên lần nữa.

"Tam điện hạ, người chỉ nói Khanh Khanh hắt hai chén trà vào người Tần tiểu thư, vậy người có biết vì sao lại hắt Tần tiểu thư không?"

"Ta..." Tam hoàng tử nhất thời nghẹn lời.
 
Back
Top Bottom