Dịch Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương

Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 480


Trưởng Công chúa quay đầu nhìn Kỷ Sơ Hòa đang chật vật, khóe môi từ từ nhếch lên.

Cuối cùng, leo đến đình, Kỷ Sơ Hòa đã có chút thở không ra hơi, nhưng vẫn cố gắng giữ mình đoan trang.

“Thế tử phu nhân, nàng xem, đó có phải Thế tử không! Hình như đã săn được con mồi gì đó.” Trưởng Công chúa cười chỉ về một hướng.

Kỷ Sơ Hòa thuận theo hướng ngón tay nàng ta nhìn tới, quả nhiên thấy bóng dáng Tiêu Yến An.

Tiêu Yến An trong tay xách một con hồ ly đỏ vừa săn được, nhìn về phía các nàng!

Vừa thấy Kỷ Sơ Hòa, hắn lập tức thúc ngựa tiến lên.

Trưởng Công chúa nhìn bóng dáng Tiêu Yến An ngày càng gần, ý cười trong mắt càng sâu hơn.

Không chỉ có Tiêu Yến An, người ở gần đây cũng không ít đâu.

Xem ra, không chỉ người của Hoài Dương Vương phủ và Vinh Quốc Công phủ quan tâm Kỷ Sơ Hòa, ngay cả trong lòng Tiêu Yến An cũng có Kỷ Sơ Hòa!

Nỗi lo lắng và hoảng sợ của một nam nhân vì nữ nhân là không thể che giấu.

Không lâu sau, Tiêu Yến An liền xuất hiện trong đình.

“Bái kiến Trưởng Công chúa.”

“Đều là người một nhà, không cần đa lễ, An nhi, con săn được con hồ ly đỏ này không tệ.”

“Nếu Trưởng Công chúa thích, con hồ ly đỏ này xin tặng cho Trưởng Công chúa.”

“Vậy ta sẽ nhận vậy.” Trưởng Công chúa nâng tay lên.

Một thái giám lập tức tiến lên, nhận lấy con hồ ly đỏ từ tay Tiêu Yến An.

“Nghe nói, những năm trước săn bắn đều có thể thấy bầy sói, sói không phải dã thú bình thường, một khi gặp phải, rất khó đối phó! Không biết năm nay có cơ hội thấy bầy sói không.”

Tiếng Trưởng Công chúa vừa dứt, không xa đã vang lên một tràng tiếng sói tru.

Tiêu Yến An lập tức cảnh giác, mấy con sói lông xám trắng thân hình vạm vỡ đã lấp ló trong rừng cây.

--- Chương 333: Chất Vấn Công Chúa, Dũng Khí Đáng Khen ---

“Người đâu, bảo vệ Trưởng Công chúa!” Tiêu Yến An hô lớn về phía xung quanh.

Bốn phía lại không hề có chút động tĩnh nào.

Kỷ Sơ Hòa lập tức nhận ra, Trưởng Công chúa không hề mang theo hộ vệ!

Nếu chỉ muốn giết nàng, không thể nào lại bày ra cục diện như vậy! Trưởng Công chúa không sợ chính nàng ta cũng trở thành đối tượng bị bầy sói tấn công sao!

Vào lúc này, nàng cũng không có thời gian phỏng đoán mưu tính cụ thể của Trưởng Công chúa. Suy nghĩ của một kẻ điên không thể nào dùng tư duy người bình thường để phán đoán.

Tiêu Yến An lập tức đến bên cạnh Kỷ Sơ Hòa.

“Phu nhân, nơi đây nguy hiểm, ta đưa nàng rời đi trước!” Tiêu Yến An nắm tay Kỷ Sơ Hòa đi về phía con đường lúc đến.

Bọn họ phải nhanh chóng hội hợp với người của Quốc Công phủ!

Như vậy, mới có thể đảm bảo an toàn tối đa cho hắn và Kỷ Sơ Hòa.

Dưới chân núi, người của Quốc Công phủ bị hộ vệ của Trưởng Công chúa từng bước ép lui.

“Trưởng Công chúa ở đây, kẻ nào dám kinh động Trưởng Công chúa!” Thủ lĩnh hộ vệ lớn tiếng quát.

Vinh Đại Công tử Vinh Vũ Xuyên lập tức xuống ngựa, hướng về phía những người trước mặt chất vấn: “Các ngươi đã là hộ vệ của Trưởng Công chúa, vì sao không ở bên cạnh bảo vệ Trưởng Công chúa? Trường săn có lượng lớn dã thú xuất hiện, nếu Trưởng Công chúa bị thương thì làm sao?”

“Chuyện này không phiền Vinh đại nhân lo lắng.”

“Ta nghe tiếng sói tru từ trong núi, chính là hướng Trưởng Công chúa đang ở, các ngươi nếu không tránh ra, chính là có ý đồ mưu hại Trưởng Công chúa!”

“Vinh đại nhân, ngươi nếu còn dám tiến lên một bước nữa, chính là ngươi có ý đồ mưu hại Trưởng Công chúa! Tất cả mọi người nghe lệnh, bất kể là ai, kẻ nào dám tiến lên một bước, giết không tha!”

“Phụ thân, mau đi thỉnh chỉ của Hoàng thượng.” Vinh Tiểu Tứ nhắc nhở một câu.

Vinh Vũ Xuyên lập tức hiểu ra, lật mình lên ngựa chạy về phía Hoàng thượng đang ở.

Trên đỉnh núi, bầy sói không ngừng áp sát.

Tiêu Yến An mới chạy được mấy bước, đã bị chặn mất đường đi.

Trong đầu Kỷ Sơ Hòa nhanh chóng xoay chuyển, quay đầu nhìn Trưởng Công chúa một cái, phát hiện Trưởng Công chúa lại ngồi yên ở đó, bất động, không hề sợ hãi bầy sói này.

“Thế tử, chúng ta quay lại bên cạnh Trưởng Công chúa đi!” Kỷ Sơ Hòa vừa nói xong.

Bầy sói liền xông về phía các nàng!

Tiêu Yến An cũng đã hiểu ra, lập tức buông tay Kỷ Sơ Hòa, “Phu nhân, nàng mau quay về bên cạnh Trưởng Công chúa!” Nói xong, hắn rút bội đao đeo ở hông ra nghênh đón, chặn trước mặt con sói đó.

Nếu hắn không chặn lại một chút, giành cho Kỷ Sơ Hòa chút thời gian, cả hai bọn họ đều không thể chạy thoát khỏi con sói này!

“Thế tử cẩn thận!” Kỷ Sơ Hòa lo lắng nhìn Tiêu Yến An.

Nàng cũng không dám chậm trễ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên cạnh Trưởng Công chúa.

“Trưởng Công chúa, Tiêu Yến An nếu chết, ngươi e rằng cũng không có cách nào giao phó với Hoàng thượng!” Kỷ Sơ Hòa lạnh giọng chất vấn.

Sắc mặt Trưởng Công chúa chợt lạnh, trong mắt xẹt qua một đạo sát khí.

“Kỷ Sơ Hòa, nhìn khắp Đế đô này, trừ Hoàng thượng và Mẫu hậu của ta ra, ngươi là người đầu tiên dám dùng giọng điệu này nói chuyện với bản cung. Bản cung thật sự rất bội phục dũng khí của ngươi, nhưng, ngươi đã nghĩ đến hậu quả phải gánh chịu chưa?”

Kỷ Sơ Hòa quay người nhìn về phía Tiêu Yến An.

Hắn đã bị bốn con sói vây quanh, những con sói đó không ngừng thu hẹp khoảng cách với hắn, từng con nhe ra nanh vuốt sắc bén, trong miệng còn không ngừng phát ra tiếng gầm gừ.

15. Đột nhiên, một con sói dẫn đầu phát động tấn công!

“Thế tử, cẩn thận!” Không biết từ đâu xuất hiện một bóng người, lao về phía Tiêu Yến An, trực tiếp chặn trước mặt Tiêu Yến An.

Con sói đã phát động tấn công đó một ngụm cắn vào cánh tay nàng ta!

“A!” Liêu Vân Phi kêu thảm một tiếng.

Tiêu Yến An khựng lại một chốc, tức thì hoàn hồn, giơ chủy thủ đâm về phía con sói đang cắn xé Liêu Vân Phi.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 481


Hai người quỳ trong sân, lòng đầy tức giận.

“Nhìn nàng ta cái dáng vẻ tiểu nhân đắc chí đó!”

“Suỵt! Tôn ma ma, nhịn một chút đã, Nhị tiểu thư nhất định sẽ đòi chúng ta và của hồi môn về.” Xuân Chi khẽ khuyên một câu.

Trong phòng, mấy nha hoàn khác vẫn đang quỳ, không dám thở mạnh một tiếng.

Ánh mắt Kỷ Sơ Hòa dừng trên người một nha hoàn nhỏ tuổi nhất.

“Ngươi tên là Thái Nguyệt?”

“Hồi Thế tử phu nhân, nô tỳ là Thái Nguyệt.”

“Từ hôm nay trở đi, ngươi hầu hạ bên cạnh ta.”

“Vâng!” Thái Nguyệt nét mặt hớn hở, nàng là người có địa vị thấp nhất trong số các nha hoàn theo gả.

Thấy Thái Nguyệt được giữ lại, mấy người kia cũng vội vàng tỏ lòng trung thành.

“Thế tử phu nhân, nô tỳ tên Thu Liên, đây là muội muội nô tỳ Thu Oánh, hai nô tỳ sau này nhất định sẽ trung thành tận tụy hầu hạ Thế tử phu nhân!”

“Thế tử phu nhân, nô tỳ Thái Vân, nhất định sẽ tận tâm tận lực trung thành không hai mà hầu hạ phu nhân!”

“Đứng dậy đi.” Kỷ Sơ Hòa nhấc tay.

Mấy người này mới từ từ đứng dậy, cung kính đứng sang một bên.

Giờ đây, Kỷ Sơ Hòa nắm giữ khế ước bán thân của bọn họ, cũng có nghĩa là nắm giữ mạng sống của bọn họ.

Kỷ Sơ Hòa đi về phía Thanh La, nở một nụ cười nhạt, “Tối nay, có lẽ phải làm phiền Thanh La cô cô rồi.”

“Phu nhân không cần khách khí.” Thanh La khách khí đáp lời.

“Sáng mai, ta sẽ cho Thái Nguyệt mang đơn đồ cưới của ta đến lập sổ nhập kho toàn bộ, còn xin Thanh La cô cô giúp ta liên hệ với quản sự của Vương phủ.”

Đồ cưới tuy thuộc sở hữu riêng của Kỷ Sơ Hòa, nhưng nếu cất giữ trong kho của Vương phủ, quản sự của Vương phủ cũng phải có một danh sách để lưu giữ, tiện cho việc kiểm tra sổ sách sau này.

“Vâng ạ.” Thanh La gật đầu đáp.

“Đa tạ cô cô.”



Sáng sớm hôm sau, Vương phi ngồi trước bàn trang điểm, Tư ma ma đích thân giúp bà chải tóc.

“Vương phi, đêm qua, Thế tử phu nhân đã trừng phạt ma ma và đại nha hoàn theo gả, bắt ma ma và nha hoàn đó quỳ trong sân suốt một đêm.” Tư ma ma vội vàng kể lại tin tức mình nghe được cho Vương phi.

“Chỉ phạt hai người hầu sao?”

“Không chỉ vậy, phu nhân còn đập vỡ tất cả khóa các hòm đồ cưới, sáng nay, Thanh La đã dẫn quản sự của Vương phủ đến đối chiếu số liệu, nhập kho toàn bộ đồ cưới của phu nhân rồi.”

Trong mắt Vương phi hiện lên một tia cười ý, “Nhìn nàng ta hiền tĩnh ôn nhã, ta còn sợ nàng ta là một quả hồng mềm chứ.”

“Chuyện khiêng nhầm kiệu hoa cũng đã có manh mối, là Kỷ Thanh Viện đã lên nhầm kiệu hoa, nha hoàn thân cận của Kỷ Thanh Viện lại không hề phát hiện ra, e rằng, Kỷ Thanh Viện cố ý! Hơn nữa còn phong tỏa miệng người hầu. Phía Thẩm phủ khi động phòng lại không có chút dị động nào. Rõ ràng là cố tình nhắm mắt làm ngơ, vội vã gạo sống nấu thành cơm chín!”

Sắc mặt Vương phi lạnh xuống, “Nói như vậy, Kỷ Thanh Viện kia là không coi trọng Vương phủ, vội vã muốn gả sang Thẩm gia!”

“Thế tử phu nhân chắc chắn cũng đã sớm nhận ra rồi, mãi cho đến khi Thế tử gia làm ầm ĩ ở tân phòng mới tiết lộ thân phận của mình.” Tư ma ma lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu.

“Vương phủ và Thẩm gia, phàm là người có chút đầu óc đều biết chọn thế nào! Người hướng tới nơi cao, nước chảy về chỗ thấp, nàng ta có thể nhân cơ hội này gả vào Vương phủ, cũng là nàng ta có mệnh này.” Vương phi đương nhiên cho rằng Kỷ Sơ Hòa tham luyến địa vị và phú quý của Vương phủ.

“Vương phi nói chí phải.” Tư ma ma vội vàng phụ họa.

“Ta thích những nữ tử thông minh, nhưng nếu thông minh dùng sai chỗ, ta nhất định sẽ không dung nàng ta!”

“Vâng, không gì qua mắt được pháp nhãn của Vương phi. Vậy Kỷ Thanh Viện đó, Vương phi định xử trí thế nào?” Tư ma ma nhỏ giọng thỉnh thị.

“Tạm thời cứ giữ nàng ta lại đã.”

Tân Hoàng đăng cơ đã mấy năm, vẫn chưa nới lỏng cảnh giác đối với các vị Vương gia được phong đất.

Nếu không phải nhà mẹ đẻ của bà là Vinh gia được tân Hoàng sủng ái sâu sắc, thì cuộc sống của bà và Hoài Dương Vương cũng sẽ không được an nhàn.

Các Quận thủ đều do Hoàng thượng đích thân bổ nhiệm, đóng vai trò kiềm chế lẫn nhau giữa các Vương gia được phong đất.

Bà không động đến Kỷ Thanh Viện, trên danh nghĩa là hòa hảo với Kỷ gia, cũng là hòa hảo với Hoàng thượng.

Bà muốn cưới con gái Kỷ gia, ngoài việc con trai bà không chịu tranh đua, một lòng hướng về tiểu nha đ** t* tiện bên cạnh Thái phi ra, còn cân nhắc một nguyên nhân khác.

Nếu kết thân với quý nữ Đế đô, e rằng sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của Hoàng thượng.

Thân phận Thế tử phu nhân không thể quá cao, cũng không thể quá thấp, con gái của Quận thủ trở thành lựa chọn tốt nhất, cũng là để biểu thị với Hoàng thượng rằng Hoài Dương Vương tuyệt đối không có dị tâm.

Còn về Kỷ Thanh Viện kia, ngày tháng tốt đẹp của nàng ta cũng đã đến hồi kết rồi!

Lúc này, một nha hoàn đi vào thông báo.

“Vương phi, Thế tử phu nhân đến thỉnh an người.”

“Cho nàng ta vào.”

Kỷ Sơ Hòa được triệu kiến, chậm rãi bước vào trong phòng.

Theo quy tắc bình thường, sáng nay, tân nương phải dâng trà cho cha mẹ chồng.

Nhưng nàng căn bản không thể gặp được Thế tử, Thế tử càng không thể cùng nàng dâng trà rồi.

Nàng sớm đã chải rửa xong, hỏi Thanh La giờ Vương phi thức dậy, rồi đến bái kiến Vương phi trước.

Nếu nghi lễ dâng trà không thay đổi, nàng chỉ cần nghe theo sắp xếp của Vương phi.

Nếu dâng trà được miễn, nàng cũng đã thỉnh an Vương phi, quy tắc và lễ nghi đều đã chu toàn.

Hiện tại, nàng muốn đứng vững trong Vương phủ này chỉ có thể dựa vào chính mình.

Tình hình của Vương phủ phức tạp hơn Thẩm phủ nhiều.

--- Chương 4: Đoán định tâm ý, ban đầu nhận được sự tin tưởng ---
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 482


Mũi dao sắc bén vừa vặn đâm trúng cổ sói, máu tươi phun trào.

Ba con sói còn lại cũng nhanh chóng xông tới!

“Tránh ra! Tránh ra! Cứ ăn thịt ta đi, đừng làm Thế tử bị thương!” Liêu Vân Phi như một kẻ điên, chắn trước mặt Tiêu Yến An.

Một con sói khác há to miệng cắn vào vai nàng, kéo xé nàng lùi về sau!

“Liêu Vân Phi!” Tiêu Yến An ở quá gần, cảnh tượng này đối với chàng quả thật là một chấn động quá lớn!

Chàng rút chủy thủ ra, lần nữa đâm về phía con sói đó!

Chưa kịp đâm trúng, một mũi tên đã chuẩn xác và mạnh mẽ xuyên thủng đầu sói!

Tiếp đó, mấy mũi tên khác lại bay tới, tất cả số sói này đều bị bắn chết.

Tiêu Yến An lập tức tiến lên, phát hiện con sói kia vẫn cắn chặt lấy vai Liêu Vân Phi, liền dùng tay bẻ miệng sói ra.

Ánh mắt chàng đột nhiên sắc lạnh.

Nhìn thấy một cảnh tượng thảm không nỡ nhìn.

Một mảng da thịt trên vai Liêu Vân Phi đã bị sói cắn đứt! Mảng da thịt đó treo lủng lẳng trên răng sói, xương cốt cũng bị cắn gãy! Nếu chậm thêm chút nữa, cả bờ vai của nàng đã bị sói xé nát!

Kỷ Sơ Hòa cũng nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc đó, sắc mặt nàng trắng bệch.

“Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, mong Trưởng công chúa thứ tội!” Một đội người mặc khôi giáp quỳ xuống trước mặt Trưởng công chúa.

“Công lao hộ giá hôm nay đều thuộc về Thế tử.” Trưởng công chúa nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.

“Thế tử phu nhân, nữ tử đột nhiên xông ra kia hình như là người của Thế tử phủ phải không? Bị thương nặng đến vậy, mau gọi ngự y xem xét đi, nhìn dáng vẻ này, e rằng khó giữ được tính mạng.” Ánh mắt Trưởng công chúa trêu ngươi nhìn Kỷ Sơ Hòa.

--- Trang 250 ---

Kỷ Sơ Hòa không đáp lời, bước về phía Tiêu Yến An và Liêu Vân Phi.

Liêu Vân Phi đã hôn mê, toàn thân đẫm máu.

“Thế tử, mau đưa Liêu Vân Phi đi tìm Thái y!”

Tiêu Yến An ôm Liêu Vân Phi đi xuống núi.

Chuyện hung hiểm như vậy đã xảy ra ở đây, nhưng không hề ảnh hưởng chút nào đến không khí hoan hỷ ở yến tiệc bên kia.

Thỉnh thoảng lại có người báo cáo thành tích săn bắn ở trường săn về đây.

Khi nghe thấy tên của người thân mình, trên mặt những phu nhân này không kìm được hiện lên nụ cười tự hào.

Chỉ có người của Quốc công phủ ngồi đứng không yên.

Tiêu Yến An tìm thấy ngự y, liền chữa trị cho Liêu Vân Phi ngay tại lều trại đơn sơ dựng tạm.

“Thế tử, Trắc phu nhân bị thương quả thật quá nặng, lại còn mất máu quá nhiều, e rằng lành ít dữ nhiều!” Ngự y vẻ mặt lo lắng nói.

“Xin hỏi Lâm thái y hôm nay có ở trường săn không?” Kỷ Sơ Hòa hỏi một câu.

“Lâm thái y hôm nay đang trực trong cung.”

“Ngươi cứ cố gắng hết sức chữa trị!” Tiêu Yến An nói với vị thái y này.

“Vâng, Thế tử.” Thái y lập tức vệ sinh vết thương cho Liêu Vân Phi, đắp thuốc cầm máu, bận rộn nửa canh giờ mới băng bó xong tất cả các vết thương của Liêu Vân Phi.

“Thế tử, việc cần làm thần đã làm hết rồi, còn về phần Trắc phu nhân có thể vượt qua được hay không, phải xem tạo hóa của nàng.” Thái y nói xong, thu dọn lại hòm thuốc của mình, “Thế tử, hạ quan xin cáo lui trước.”

Tiêu Yến An nhìn Liêu Vân Phi sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trong đầu tràn ngập hình ảnh Liêu Vân Phi bị sói xé cắn.

“Thế tử, Liêu Vân Phi bị thương nặng như vậy, vẫn nên đưa về phủ trước thì ổn thỏa hơn.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng nói.

“Được, chúng ta cùng đưa nàng về.”

Tiêu Yến An vừa định mở miệng gọi người vào, đã có người vén rèm bước vào.

“Thế tử phu nhân, Hoàng hậu nương nương mời ngài đến tham gia yến tiệc.” Người tới là ma ma bên cạnh Hoàng hậu.

“Ma ma, Trắc phu nhân phủ ta bị trọng thương ở trường săn, ta muốn cùng Thế tử đưa nàng về phủ, có thể phiền ma ma tâu với Hoàng hậu nương nương một tiếng, ta hôm nay xin cáo lui trước được không?”

Ma ma vẻ mặt khó xử lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Thế tử phu nhân, nếu Hoàng hậu nương nương có thể làm chủ, nhất định sẽ không giữ ngài lại, ngài vẫn nên theo lão nô đi một chuyến đi.”

【Chương 334: Phu thê liên thủ, phá giải cục diện này】

Kỷ Sơ Hòa biết, hôm nay không thể tránh được rồi.

“Được, ta sẽ tới ngay. Xin phiền ma ma đi trước một bước.”

“Thế tử phu nhân, đừng chậm trễ quá lâu.” Ma ma lại nhắc nhở một câu.

“Ta hiểu.”

Ma ma vừa rời đi, cơn giận của Tiêu Yến An liền khó lòng kiềm chế!

“Quả thật quá đáng!”

“Thế tử, ta nói vắn tắt, ta đoán, những con sói hôm nay chúng ta gặp không phải là dã thú trong trường săn, mà là được nuôi dưỡng nhân tạo, những con sói này rất có thể bị người khống chế.”

“Những con sói này chính là do Trưởng công chúa sắp đặt!” Tiêu Yến An quả quyết nói, “Hơn nữa còn nhắm vào phu nhân mà đến!”

Kỷ Sơ Hòa lắc đầu, “Chưa chắc là nhắm vào ta. Nhưng, Trưởng công chúa tốn công bày ra cục diện này, nhất định có mục đích của nàng ta, Thế tử nếu đã nhìn rõ, vậy thì, những người hôm nay bị kéo vào đều nằm trong cục diện mà Trưởng công chúa đã bày ra.”

Kỷ Sơ Hòa nói xong, nhìn về phía Liêu Vân Phi vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Yến An cũng thuận theo ánh mắt nàng mà nhìn qua.

“Thế tử, hôm nay Liêu Vân Phi xuất hiện quả thật rất kỳ lạ, nàng tuy vì cứu Thế tử mà bị thương thành ra thế này, nhưng ta cũng không thể tin tưởng nàng.”

“Phu nhân, nàng yên tâm, ta hiểu ý nàng. Thật ra, ta cũng có chút hoài nghi.”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 483


Hoài Dương Vương khi chưa có đất phong, làm một Hoàng tử trong cung cũng chẳng có mấy sự tồn tại.

Sau này, sự tồn tại càng thấp đến mức ngay cả trong cuộc tranh đoạt hoàng quyền cũng bị người ta lãng quên.

Hiện tại, Vương phi nắm giữ toàn bộ quyền lực trong Vương phủ.

Hoài Dương Vương còn có một vị trắc phi, vài phòng thiếp thất, cũng có mấy thứ tử, thứ nữ.

Vương phi chỉ có một mình Thế tử là con trai, cũng là đích tử duy nhất của Vương phủ.

Trong phủ còn có một vị đại Phật, thân mẫu của Hoài Dương Vương, Từ Thái phi.

Quan hệ giữa Vương phi và Từ Thái phi căng như nước với lửa.

Kỷ Sơ Hòa đã chọn đúng phe rồi, người nàng đứng về phía là mẹ chồng của nàng, Hoài Dương Vương phi.

Còn về Thế tử, chàng thích ai thì thích.

Kiếp trước Kỷ Sơ Hòa từng nghe Kỷ Thanh Viện về Kỷ phủ khóc lóc kể chuyện đêm tân hôn.

Đêm Kỷ Thanh Viện gả tới, Thế tử cũng như đêm qua, kéo theo một nữ nhân muốn động phòng ngay trước mặt Kỷ Thanh Viện.

Kỷ Thanh Viện làm sao chịu nổi sự sỉ nhục như vậy, đã làm ầm ĩ một trận, trong lúc xô đẩy vô tình làm Thế tử bị thương.

Từ Thái phi đã trừng phạt Kỷ Thanh Viện quỳ ba ngày ở từ đường.

Vương phi vốn là cùng phe, cũng không giúp Kỷ Thanh Viện nói đỡ.

Kỷ Thanh Viện một lòng muốn có được sự sủng ái của Thế tử, trút toàn bộ oán khí lên người nha hoàn kia, lại còn gây ra án mạng!

Vương phi cũng không dung túng nàng ta nữa, lại dạy dỗ nàng ta một trận thật nặng.

Điều khiến Kỷ Thanh Viện càng ảo tưởng hơn là, nàng ta đã nhầm người.

Người Thế tử thích căn bản không phải nha hoàn kia, mà là cháu gái của Từ Thái phi, Từ Yên Nhi.

Nha hoàn kia chỉ là dùng để k*ch th*ch nàng ta mà thôi.

Kỷ Thanh Viện sau khi tìm đúng kẻ địch, đấu qua đấu lại với Từ Yên Nhi, chẳng chiếm được lợi lộc nào, còn để Từ Yên Nhi trở thành bình thê!

Thế tử càng không thèm nhìn nàng ta lấy một cái.

Cùng Từ Yên Nhi ba năm ôm hai con, một nhà bốn miệng vui vẻ hòa thuận.

Sau này, Vương phi lâm trọng bệnh, Hoài Dương Vương đưa Vương phi rời Vương phủ đến biệt viện tĩnh dưỡng, Từ Yên Nhi thay quyền quản lý Vương phủ.

Kỷ Thanh Viện rơi vào cảnh vừa không được sủng ái, lại không có quyền hành.

Rồi sau đó nữa, Vương phi không qua khỏi bệnh nặng mà qua đời, Hoài Dương Vương không hiểu sao lại liên lụy đến tranh đoạt hoàng quyền, cuối cùng rơi vào cảnh cả nhà bị tru di.

Kỷ Sơ Hòa khi đó đã là vợ của quyền thần, nghe được một số bí mật.

Vụ án Hoài Dương Vương, dường như có liên quan đến Từ Thái phi.

Thậm chí, cái chết của Vương phi cũng có uẩn khúc.

Đời này, nàng trở thành Thế tử phu nhân, nhất định phải tìm cách tự mình toàn thân thoái lui.

Kỷ Sơ Hòa được Thanh La dẫn vào nội thất.

Trong phòng thoang thoảng một mùi hương lê nhẹ nhàng, Vương phi vẫn đang trang điểm, toát lên vẻ ôn hòa dễ gần hơn.

“Con dâu bái kiến mẫu phi, xin thỉnh an mẫu phi.” Kỷ Sơ Hòa đoan trang tiến lên hành lễ.

Vương phi quay người lại, mỉm cười nhàn nhạt, “Miễn lễ, sao lại dậy sớm thế?”

“Con dâu hỏi Thanh La cô cô giờ mẫu phi thức dậy, đặc biệt đến để hầu hạ mẫu phi chải rửa.”

“Hiếu tâm của con ta biết rồi, mẫu phi có người hầu hạ, sau này chỉ cần đến vấn an là được.”

“Vâng.” Kỷ Sơ Hòa khẽ đáp.

“Thế tử cả đêm không về phòng?” Vương phi biết rõ mà vẫn hỏi.

“Thế tử không chỉ đêm qua chưa về phòng, sáng nay, con dâu cũng không thấy Thế tử.”

“Thế tử vì chuyện hôn sự mà giận dỗi mẫu phi, mẫu phi không sợ con buồn, nói thẳng cho con biết, Thế tử kỳ thực đã có ý trung nhân rồi.” Vương phi nói xong, nhìn phản ứng của Kỷ Sơ Hòa.

“Ra là vậy, vậy mẫu phi có thể cho con dâu biết Thế tử yêu mến ai không? Con dâu sẽ lo liệu để Thế tử nạp người trong lòng làm thiếp, để nàng ấy ngày ngày bầu bạn bên cạnh Thế tử.”

“Phụt!” Vương phi khẽ cười một tiếng.

Chỉ cần nghĩ đến việc để Từ Yên Nhi làm thiếp là bà đã không nhịn được rồi.

Không có việc gì có thể làm nhục Từ Yên Nhi và đánh vào mặt Thái phi hơn thế này.

--- Trang 4 ---

Thiếp là gì?

Chính là nô tỳ!

Vừa vặn xứng đôi với thân phận ti tiện hèn mọn của Từ Thái phi!

Bà không phải là không đồng ý nạp Từ Yên Nhi làm thiếp.

Nếu con trai đã thích, bà cần gì phải gây ra cảnh mẹ con ly tâm!

Từ Yên Nhi một lòng muốn gả cho Thế tử, luôn nhắm tới thân phận Thế tử phu nhân.

Từ Thái phi chống lưng cho nàng ta, nàng ta càng thêm cậy thế làm càn.

Thế tử bị Từ Yên Nhi mê hoặc đến quay cuồng, làm ầm ĩ lên rằng nhất định phải cưới Từ Yên Nhi. Vương phi vì thế mới cưới con gái Kỷ gia vào, chặn đường của Từ Yên Nhi!

“Người Thế tử yêu mến là cháu gái bên cạnh Thái phi, tên là Từ Yên Nhi, năm đó, Thái phi thừa hưởng hoàng ân, Hoàng thượng và Thái hậu cho phép nàng đến đất phong của Vương gia để an hưởng tuổi già, nàng liền mang cả gia đình cháu trai đến Hoài Dương, và nuôi dưỡng cháu gái Từ Yên Nhi trong Vương phủ.”

“Từ Yên Nhi xuất thân ti tiện, ông nội là một kẻ ăn mày, phụ thân từng là người bán hàng rong đi khắp Tây thành Đế đô, sau khi theo Thái phi đến Hoài Dương, Vương gia mới sắp xếp cho họ công việc, nữ tử xuất thân như vậy, làm sao có thể gả cho Thế tử làm chính thất phu nhân?”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 484


“Vậy thì hãy để các tú nữ chuẩn bị, đợi Hoàng thượng đến, hãy biểu diễn thật tốt, Ai gia và Hoàng hậu chỉ là tuyển chọn sơ bộ, có thể được Hoàng thượng sủng ái hay không, còn phải xem biểu hiện của chính các nàng.” Thái hậu nhẹ giọng nói.

“Vâng.” Hoàng hậu lập tức đáp lời.

Không lâu sau, một tiếng truyền báo vang lên.

“Hoàng thượng giá đáo!”

Tất cả mọi người lập tức đứng dậy hành lễ với Hoàng thượng.

“Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Mẫu hậu.” Hoàng thượng cũng hành lễ với Thái hậu.

Lễ tất, mọi người đều ngồi xuống.

“Hoàng thượng, các tú nữ đều đã chuẩn bị xong rồi, thần thiếp sẽ sắp xếp cho họ trình diễn tài nghệ.”

“Ừm.” Hoàng thượng gật đầu.

Danh sách hắn đã xem qua, nếu không quá không vừa mắt hắn, thì hôm nay những tú nữ này đều có thể ở lại.

Trưởng công chúa nhìn về phía Kỷ Sơ Hòa, lộ ra một nụ cười.

Kỷ Sơ Hòa cảm thấy một ánh mắt dán chặt vào mình, cũng quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau với Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa để Liêu Vân Phi liều mạng cứu Tiêu Yến An, chỉ là để giúp Liêu Vân Phi nhanh chóng có được sủng ái của Tiêu Yến An.

Buổi chọn tú nữ hôm nay, còn có đại lễ nàng chuẩn bị cho Kỷ Sơ Hòa nữa!

【Chương 335: Sống lại, chỉ là vật mua vui】

Tiếp theo là các tú nữ từng người một trình diễn tài nghệ.

Những tú nữ này không ai không phải là quý nữ của đế đô, từ nhỏ đã được bồi dưỡng kỹ lưỡng, chỉ để có thể nhập cung mà giành được vài phần vinh quang cho gia tộc.

--- Trang 251 ---

Hoàng thượng đã nhiều năm không chọn tú nữ, lần này, là cơ hội khó có được của các nàng.

Mỗi một tú nữ đều dốc hết sở trường, hy vọng có thể để lại ấn tượng sâu sắc trước mặt Hoàng thượng. Để sau khi nhập cung, trở thành người phụ nữ đầu tiên được Hoàng thượng sủng hạnh trong số các tú nữ đợt này.

Nhưng, đối với tất cả các màn biểu diễn, Hoàng thượng đều không có bất kỳ phản ứng đặc biệt lớn nào, cũng không nói một lời.

Tuy nhiên, không lên tiếng cũng là chuyện tốt, ít nhất, không có ai bị trực tiếp loại bỏ danh sách ngay tại chỗ.

“Hoàng thượng, tất cả các tú nữ đều đã biểu diễn xong rồi.” Hoàng hậu nhẹ giọng nhắc nhở.

“Cứ để tất cả ở lại đi.” Hoàng thượng nhàn nhạt đáp một câu.

Các tú nữ nghe được câu này, từng người một lộ vẻ vui mừng.

Nhìn ánh mắt Hoàng thượng, cũng ngượng ngùng e ấp.

Hoàng hậu chậm rãi đứng dậy, nhìn các tú nữ, “Các tú nữ trình diễn tài nghệ hôm nay đều có thể nhập cung hầu hạ, mọi người hãy về phủ chuẩn bị trước, ba ngày sau, bổn cung sẽ phái cung nhân đến phủ đón chư vị nhập cung.”

“Đa tạ Hoàng thượng long ân.” Các tú nữ cùng nhau quỳ xuống tạ ơn.

Ánh mắt Hoàng thượng quét qua đám đông, rơi trên người Kỷ Sơ Hòa.

Trong một đám oanh oanh yến yến, nơi trăm hoa đua nở, Kỷ Sơ Hòa lại một mình nổi bật, khác biệt với mọi người. Ngay cả khi nàng chỉ tĩnh lặng ngồi đó, những người xung quanh đều không khỏi trở thành vật làm nền cho nàng.

Nữ tử như thế này, gả cho kẻ phế vật như Tiêu Yến An, thật sự là phí hoài của trời.

“Hoàng thượng.” Trưởng công chúa đột nhiên mở lời, “Hôm nay, ta còn có một món quà muốn tặng cho Hoàng thượng, đây là thứ ta đã tỉ mỉ chuẩn bị đã lâu.”

“Hoàng tỷ còn có quà muốn tặng cho Trẫm sao?” Hoàng thượng có chút kinh ngạc.

Trưởng công chúa đột nhiên vỗ tay.

Mấy tên hộ vệ khiêng một cái trống lớn đi ra.

Trên trống có một nữ tử mặc vũ y, vũ y chỉ là một lớp lụa mỏng, trước ngực là cái yếm thêu một đóa mẫu đơn đỏ tươi, nhưng kiểu dáng yếm này không như loại thông thường, mà ôm sát cơ thể, tôn lên vóc dáng yêu kiều, uyển chuyển của nữ tử.

Váy dưới như từng cánh hoa xếp chồng lên nhau, gió thổi qua, liền bay lượn, đôi chân dài trắng nõn ẩn hiện.

Những người có mặt trừ Hoàng thượng ra đều là nữ tử, hơn nữa xuất thân cao quý, khi nhìn nữ tử này, chỉ cảm thấy quá tầm thường, thấp kém, nhìn thêm một lần cũng như làm ô uế mắt mình.

Ngay cả kỹ nữ thanh lâu cũng không dám mặc hở hang đến thế.

Hơn nữa, giờ này mà lạnh đến vậy, nữ tử này mặc như thế, chẳng lẽ không sợ bị chết cóng sao?

Trên mặt nữ tử đeo một chiếc khăn che mặt bay phất phơ, không nhìn rõ dung mạo, trang điểm hoa điền, yêu kiều quyến rũ.

Một trận tiếng trống vang lên, thân hình nữ tử theo nhịp trống mà múa lên.

Vũ điệu này quả thật khiến người ta sáng mắt, không giống vũ đạo được cung đình luyện tập, cũng không giống loại vũ điệu chuyên dùng để mê hoặc người trong thanh lâu, quyến rũ mà không mất đi sức mạnh.

Quan trọng là, nữ tử này phải hoàn thành các động tác khó trên trống, mà vẫn không mất đi sự ưu nhã.

Nếu đổi lại là người bình thường, e rằng xoay vài vòng đã đứng không vững rồi.

Kỷ Sơ Hòa nhìn nữ tử đang múa trên trống, cảm thấy có chút quen mắt.

Đột nhiên, một trận gió thổi tới, khăn che mặt của nữ tử cũng theo đó mà bay lên, cuối cùng, lộ ra ngũ quan của nàng.

Kỷ Thanh Viện!

Hóa ra là nàng!

Ngay lúc này, Kỷ Thanh Viện cũng quay người lại, ánh mắt dán chặt vào Kỷ Sơ Hòa.

Trong mắt nàng mang theo một tia cười lạnh.

Ánh mắt Hoàng thượng đã bị vũ nữ này thu hút.

Các tú nữ dưới đài không ai không nắm chặt khăn tay của mình, trên mặt đều là bất bình.

Có mỹ nhân tuyệt sắc như thế này ở đây, trong mắt Hoàng thượng còn nhìn thấy các nàng sao?

Trưởng công chúa thật là, muốn tặng nữ nhân cho Hoàng thượng lúc nào tặng cũng được cơ mà?

Cố tình lại muốn tặng lúc này!
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 485


“Nhưng trớ trêu thay, Từ Yên Nhi này lại lòng cao hơn trời, không chịu làm thiếp! Vì chuyện này, tình mẫu tử của ta với Thế tử đang lâm nguy, Hòa nhi, con nhất định phải tìm cách chiếm lấy trái tim Thế tử, đoạt Thế tử từ tay Từ Yên Nhi về!”

Kỷ Sơ Hòa nghe Vương phi nói hết mọi chuyện, liền biết mình đã nhận được một phần sự tin tưởng của Vương phi.

Đồng thời, Vương phi cũng giao cho nàng một nhiệm vụ.

Là thử thách, cũng là khảo nghiệm.

Tranh Thế tử với Từ Yên Nhi, nàng không có nắm chắc.

Nếu nàng không xử lý tốt chuyện này, e rằng sẽ không có chỗ đứng trong Vương phủ.

Nàng không cần sự sủng ái của Thế tử.

Nàng chỉ muốn sự khẳng định và tin tưởng của Vương phi.

Nàng không chỉ muốn có chỗ đứng trong Vương phủ, mà còn muốn có địa vị và quyền lực quan trọng.

Điều Vương phi muốn, không phải là nàng tranh giành lại trái tim Thế tử, mà chỉ là không muốn mối quan hệ với Thế tử ngày càng tệ đi mà thôi.

“Mẫu phi xin bớt giận, chuyện này con dâu có cách giải quyết, nhất định không để người và Thế tử mẫu tử ly tâm.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng nói.

Vương phi cười khẽ gật đầu, mở hộp trang sức của mình, lấy ra một đôi vòng ngọc.

Vòng ngọc toàn thân trắng muốt như ngọc mỡ dê, toát lên vẻ sáng bóng ẩm ướt, dường như nước sắp nhỏ giọt.

“Đây là của hồi môn của mẫu phi khi xuất giá, theo mẫu phi đã mấy năm nay, hôm nay ban cho con.” Nói rồi, Vương phi đeo đôi vòng ngọc vào cổ tay Kỷ Sơ Hòa.

“Đa tạ mẫu phi ban thưởng.” Kỷ Sơ Hòa vội lùi một bước, khuỵu gối hành lễ.

Đôi vòng này nhìn qua đã thấy giá trị không nhỏ, ngay cả của hồi môn mà gia đình Cảnh thị dốc hết gia tài chuẩn bị cũng không có món nào quý trọng đến vậy.

Kiếp trước Kỷ Sơ Hòa đã là vợ của quyền thần, cũng chưa từng có món trang sức nào tốt đến thế.

Thẩm Thừa Cảnh giả dối đến mức chỉ thiếu khắc hai chữ thanh liêm lên trán.

Nàng chỉ cho rằng hắn cẩn trọng, bầu bạn cùng vua như bầu bạn với hổ, không dám phô trương, nào ngờ, khi hắn bao nuôi Kỷ Thanh Viện ở bên ngoài, sự xa hoa của căn trạch viện đó khiến người ta kinh hãi tặc lưỡi!

Hắn không phải không có tiền, mà là không muốn tiêu một xu nào cho nàng!

Kiếp trước, nàng sống cả đời, còn không bằng bây giờ giàu có.

Sau này, nàng nhất định còn sẽ giàu có hơn nữa!

“Con cứ ngồi đợi một lát, mẫu phi chải xong tóc sẽ cùng con đến Trường Ninh Cung bái kiến Thái phi nương nương, sẽ dâng trà cho người ngay tại cung của Thái phi nương nương.”

“Vâng.” Kỷ Sơ Hòa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Chưa đầy một nén nhang, Vương phi chải tóc xong liền cùng Kỷ Sơ Hòa đến Trường Ninh Cung.

Trên đường đi, Vương phi còn vui vẻ giới thiệu một lượt về Vương phủ cho Kỷ Sơ Hòa.

Rõ ràng đã coi Kỷ Sơ Hòa như người nhà mình.

Kỷ Sơ Hòa và Vương phi vừa đến Trường Ninh Cung, liền thấy hai bóng người đang đứng trong đình hóng mát.

Chính là Thế tử và Từ Yên Nhi.

Từ Yên Nhi quay lưng lại phía cổng cung, dường như đang khóc.

Thế tử vội vã dỗ dành bên cạnh.

Từ vị trí của Kỷ Sơ Hòa nhìn tới, thấy Từ Yên Nhi mái tóc xanh đen óng ả dài đến tận eo, khiến vòng eo nàng ta càng thêm thon thả.

Chỉ riêng cái bóng lưng thôi, đã đủ khiến người ta thương xót.

“Yên Nhi chớ khóc, trong lòng ta chỉ có mỗi mình nàng, kiếp này kiếp sau ta chỉ yêu mình nàng, tình này trời đất chứng giám! Cho dù ta có cưới vợ, cũng tuyệt đối không chạm vào nàng ta, càng không coi nàng ta là vợ của ta.”

“Thế tử, kiếp này của thiếp định sẵn hữu duyên vô phận với chàng rồi, thiếp không nỡ phụ chàng, thiếp định đi cắt tóc làm ni cô, bầu bạn với đèn xanh cửa Phật, cứ thế mà kết thúc quãng đời còn lại.”

“Cắt tóc làm ni cô gì! Không cho phép nàng nói bậy nữa! Nàng hãy cho ta thêm chút thời gian, ta nhất định sẽ tìm cách hưu bỏ Kỷ Sơ Hòa đó! Nàng ta vốn dĩ chỉ là một kẻ mạo danh!”

“Vương phi giá lâm!” Một tiếng thông truyền đột nhiên vang lên.

Hai người đang tình nồng ý đượm nhất thời giật mình.

Từ Yên Nhi vội vàng lau nước mắt trên mặt, đi về phía này hành lễ với Vương phi.

Tiêu Yến An cũng không tình nguyện bước tới.

--- Chương 5: Đặt Bẫy, Tiến Thoái Lưỡng Nan ---

Kỷ Sơ Hòa nhìn thấy chính diện khuôn mặt Từ Yên Nhi.

Khuôn mặt này quả thật rất đẹp, nhưng lại mang theo vài phần lẳng lơ lại cố tỏ vẻ yếu đuối, quả thực khó mà bước lên đại sảnh đường.

Tuy nhiên, đàn ông thích nhất chính là loại này, có thể k*ch th*ch d*c v*ng bảo vệ của họ nhất.

Kiếp trước Từ Yên Nhi độc chiếm sủng ái của Thế tử, Hoài Dương Vương phủ không ai có thể tranh giành với nàng ta.

Thế nhưng, loại nữ tử như vậy dù có xuất thân tốt cũng khó mà bàn chuyện hôn nhân, những người môn đăng hộ đối sẽ không để mắt đến loại nàng ta.

“Bái kiến Vương phi.” Từ Yên Nhi cung kính hành lễ.

“Vị này là tân hôn phu nhân của Thế tử.” Vương phi cố ý nhắc nhở một câu.

Từ Yên Nhi lập tức đỏ hoe mắt, nước mắt long lanh nơi khóe mi, sắp rơi mà chưa rơi, như thể chịu ủy khuất tày trời.

“Yên Nhi bái kiến Thế tử phu nhân.”

Tiêu Yến An đau lòng khôn xiết, vội vàng đỡ Từ Yên Nhi dậy.

“Ta đã cho nàng ta đứng dậy sao?” Vương phi quát lên một tiếng.

Tiêu Yến An dám giận mà không dám nói, nhưng tay nắm lấy tay Từ Yên Nhi lại không khỏi siết chặt hơn.

Từ Yên Nhi cảm nhận được sự giận dữ ẩn nhẫn của Thế tử, liền trực tiếp quỳ xuống, dáng vẻ càng thấp hèn càng thấp hèn.

Cái quỳ này càng khiến Tiêu Yến An đau lòng khôn xiết, lại thêm cảm giác bất lực khi không thể bảo vệ người trong lòng mình.

Hắn hận không thể đem gấp ngàn lần vạn lần ủy khuất và sỉ nhục mà nữ tử hắn yêu phải chịu, trút hết lên người Kỷ Sơ Hòa.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 486


Những người này cũng chỉ dám trong lòng oán trách một phen, tuyệt đối không dám nói nửa lời oán thán trước mặt Trưởng công chúa.

Một vũ điệu kết thúc, nữ tử uyển chuyển hành lễ với Hoàng thượng.

“Hoàng thượng ngày lo vạn việc, lao lực vì quốc sự, thần thiếp tặng cho Hoàng thượng một vật tiêu khiển, mong Hoàng thượng đừng từ chối, hãy cùng với những tú nữ này, cùng nhau nhận lấy đi.” Giọng Trưởng công chúa lần nữa vang lên.

“Nếu đã là do Hoàng tỷ tặng, Trẫm liền nhận lấy, Hoàng hậu, nàng hãy cùng nhau sắp xếp nàng ta và những tú nữ này.”

“Vâng.” Hoàng hậu lập tức đáp lời một tiếng.

“Đa tạ Hoàng thượng.” Nữ tử lập tức quỳ xuống hành lễ.

Kỷ Sơ Hòa cuối cùng cũng hiểu vì sao Trưởng công chúa nhất định phải giữ nàng lại, bầy sói vây công lúc trước không phải toàn bộ kế hoạch của Trưởng công chúa, mà Kỷ Thanh Viện mới chính là mục tiêu!

Có điều, dáng vẻ Trưởng công chúa xem thường tất cả, làm theo ý mình, không biết đã đắc tội bao nhiêu người.

Đáng tiếc thay, Trưởng công chúa được Thánh ân quá lớn, lại có Thái hậu chống lưng, không ai dám chủ động trêu chọc kẻ điên này!

Nếu đã như vậy, vậy cứ để ta làm kẻ tiên phong.

Cho đến khi yến tiệc kết thúc, Trưởng công chúa nhận được tin Tiêu Yến An chưa trở về, trên mặt nàng ta hiện lên một nụ cười.

Nàng ta và Thái hậu cùng đi xe ngựa, tiễn Thái hậu về cung.

“Mẫu hậu, cục diện hôm nay, người có vui lòng chăng?”

Thái hậu lộ vẻ mỉm cười: “Để Hoài Dương Vương phủ hưu Kỷ Sơ Hòa còn khó hơn lên trời, Quốc Công phủ lại hết mực che chở Kỷ Sơ Hòa, màn kịch con sắp đặt hôm nay có thể khiến Liêu Vân Phi thuận lý thành chương mà được Tiêu Yến An sủng ái, chúng ta có thể dựa vào Liêu Vân Phi mà bày mưu, để nàng ta thay thế Kỷ Sơ Hòa trở thành Thế tử phu nhân.”

“Mẫu hậu chẳng phải từng nói, bên cạnh Tiêu Yến An tuyệt đối không thể có một nữ nhân xuất sắc như Kỷ Sơ Hòa sao? Ta nhất định sẽ khiến Tiêu Yến An tự tay hưu nàng ta! Nếu kế này của Liêu Vân Phi không thành, ta sẽ nghĩ kế khác! Nếu kế tiếp vẫn không được, ta sẽ sai người hủy hoại Kỷ Sơ Hòa! Ta xem Tiêu Yến An còn có thể chấp nhận một thứ đồ bỏ đi đã bị người khác giày vò hay không!”

“Nếu không có miếng ngọc bội của tiên hoàng kia, có lẽ sẽ bớt đi bao nhiêu phiền phức.”

“Nếu là như vậy thì còn gì thú vị! Mèo bắt được chuột còn muốn chơi đùa một lúc mới ăn. Ta rất muốn xem Kỷ Sơ Hòa sẽ giãy giụa như thế nào khi cận kề cái chết.”

“Vũ nữ mà ngươi dâng lên Hoàng thượng là sao? Ngươi rõ ràng biết Vận Nhi cũng đã vào cung, vạn nhất bị vũ nữ đó đoạt mất sự sủng ái của Hoàng thượng thì sao?”

“Mẫu hậu, vũ nữ đó lại càng thú vị hơn, người cứ yên tâm, nàng ta chỉ là một món đồ chơi, tuyệt đối không dám cướp đi phong thái của Vận Nhi.”

“Vậy thì tốt.”



Kỷ Sơ Hòa ngồi trên xe ngựa, suy nghĩ trầm tư.

Kỷ Thanh Viện vậy mà không chết!

Hơn nữa còn dính dáng đến Trưởng công chúa.

Với lòng hận thù của Kỷ Thanh Viện đối với nàng, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng!

Vậy nên, Trưởng công chúa là muốn để nàng mất đi địa vị Thế tử phu nhân, sau đó, lại tàn nhẫn giày vò nàng sao?

“Vinh Tùng.” Kỷ Sơ Hòa vén rèm xe gọi một tiếng.

“Phu nhân, có gì phân phó?” Vinh Tùng lập tức đáp lời.

“Ngươi phái người trở lại nơi Kỷ Thanh Viện chết kiểm tra một lần nữa, dù có phải đào sâu ba tấc đất, cũng phải xác định bên dưới có chôn thi thể Kỷ Thanh Viện hay không.”

“Vâng, phu nhân.”

Tiêu Yến An sốt ruột chờ đợi Kỷ Sơ Hòa trở về.

--- Chương 336: Tuyệt đối không để nàng đơn độc phấn đấu ---

Gió lạnh thổi khiến đầu mũi chàng ửng đỏ, không biết rốt cuộc đã đợi bao lâu, toàn thân đã cứng đờ, trong tay vẫn ôm chặt chiếc áo choàng của Kỷ Sơ Hòa.

“Thế tử, xe ngựa! Là xe ngựa của phu nhân!” Thiêm Hỉ phấn khích chỉ về phía trước.

Tiêu Yến An lập tức lấy lại tinh thần.

Xe ngựa chầm chậm dừng lại, Kỷ Sơ Hòa nghe thấy Tiêu Yến An đang đợi nàng ở ngoài cửa phủ, liền lập tức xuống xe ngựa.

Một chiếc áo choàng ấm áp chợt khoác lên vai nàng, bao bọc chặt chẽ thân hình nhỏ bé của nàng.

“Phu nhân, nàng cuối cùng cũng trở về rồi.” Tiêu Yến An thật muốn ôm nàng vào lòng.

Nhưng lý trí đã chiến thắng sự bốc đồng, chàng chỉ khẽ vuốt phẳng lại áo choàng cho nàng.

“Thế tử đã đợi ở đây bao lâu rồi?”

“Cũng không đợi lâu lắm, phu nhân, bên ngoài thật sự quá lạnh, chúng ta mau vào trong thôi.”

“Vâng.” Kỷ Sơ Hòa khẽ đáp.

Hai người cùng nhau đi về phía viện của Kỷ Sơ Hòa.

Tiêu Yến An còn sai người hầm ít canh cho Kỷ Sơ Hòa, vừa vào phòng đã mang lên.

“Phu nhân, uống canh làm ấm người đi.”

Kỷ Sơ Hòa quả thật vừa lạnh vừa đói.

Uống vài ngụm canh, nàng lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

“Thế tử, tình hình của Liêu Vân Phi thế nào rồi?”

“Nàng ta vẫn hôn mê bất tỉnh, phủ y của Quốc Công phủ cũng đã qua xem xét, tình hình của nàng ta không nghiêm trọng như thái y nói, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”

“Thế tử, thông qua chuyện hôm nay, ta đoán được mục đích cuối cùng của Trưởng công chúa rồi, nàng ta muốn Liêu Vân Phi thay thế ta trở thành Thế tử phu nhân.”

“Không thể nào! Phu nhân của ta chỉ có nàng, bất cứ ai cũng đừng hòng thay thế vị trí của nàng!” Tiêu Yến An kiên quyết nói.

“Thế tử, Trưởng công chúa là một kẻ điên, lần mưu kế này nếu không đạt được kết quả nàng ta mong muốn, nàng ta sẽ nghĩ ra những thủ đoạn càng hiểm độc hơn để đối phó với chúng ta.”

“Nếu có thể bảo vệ chu toàn cho phu nhân, ta có thể cùng phu nhân giả vờ hòa ly, phu nhân cứ về Hoài Dương trước, một mình ta ở lại Đế đô!”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 487


Hắn không dám ghen ghét mẫu thân của mình, liền đem tất cả sự hận ý đổ hết lên đầu Kỷ Sơ Hòa!

“Vương phủ nuôi ngươi, ngươi chẳng những không biết ơn đội ơn mà còn mê hoặc Thế tử khiến hắn muốn hưu thê! Ta thấy ngươi nuốt gan gấu mật báo rồi, thật sự cho rằng Thế tử bị ngươi mê muội tâm trí rồi thì ta không động đến ngươi được sao?” Vương phi quát mắng giận dữ.

“Mẫu phi! Là con muốn hưu thê, Yên Nhi không hề nói như vậy! Con biết, người không thích Yên Nhi, chẳng qua là vì nàng ta xuất thân thấp kém sao? Nhưng, trong mắt con, nàng ta là nữ tử tốt nhất trên thế gian này! Không như có người, rõ ràng kiệu hoa nâng nhầm, gả nhầm người, còn mặt dày mày dạn ở lại Vương phủ, chẳng phải là tham luyến vinh hoa phú quý của Vương phủ và thân phận Thế tử phu nhân sao?”

“Mẫu phi, người ngay cả loại người tâm thuật bất chính này cũng có thể chấp nhận, vì sao không thể chấp nhận Yên Nhi?” Tiêu Yến An từng lời đanh thép, như thể bản thân hắn rất có lý.

Từ Yên Nhi cúi đầu, đáy mắt nhanh chóng lóe lên một tia cười lạnh.

Nàng ta sáng sớm ở đây diễn trò này, chính là diễn cho Kỷ Sơ Hòa xem.

Một kẻ mạo danh, dựa vào đâu mà quang minh chính đại chiếm giữ thân phận Thế tử phu nhân!

Vương phi đang định nổi giận, Kỷ Sơ Hòa nắm lấy cổ tay người, khẽ mỉm cười với người.

“Mẫu phi xin bớt giận, lời Thế tử nói có lý, con vốn dĩ phải gả đến Thẩm phủ, âm sai dương thác mới thành Thế tử phu nhân. Hôm nay gặp Từ tiểu thư, tận mắt chứng kiến tình cảm giữa Thế tử và Từ tiểu thư, thật khiến người ta cảm động.”

Tiêu Yến An kinh ngạc nhìn Kỷ Sơ Hòa, nghe lời nàng nói có nghĩa là nàng nguyện ý nhường vị trí Thế tử phu nhân sao?

Coi như nàng ta còn có chút tự biết mình!

“Chỉ là, con có một thắc mắc, muốn hỏi Từ tiểu thư, cô là muốn cùng Thế tử tương thân tương ái, hay là muốn thân phận Thế tử phu nhân?” Kỷ Sơ Hòa nhìn chằm chằm Từ Yên Nhi.

Từ Yên Nhi tuyệt đối không thể trực tiếp trả lời là muốn thân phận Thế tử phu nhân!

Kỷ Sơ Hòa này đang đặt bẫy nàng ta mà!

Nàng ta sẽ không mắc bẫy.

“Được Thế tử yêu mến, Yên Nhi đương nhiên nguyện ý cùng Thế tử tương thân tương ái.” Từ Yên Nhi đưa tình nhìn Thế tử.

Kỷ Sơ Hòa đột nhiên quỳ xuống trước mặt Vương phi, “Mẫu phi, Từ tiểu thư và Thế tử tình sâu hơn vàng đá, cầu xin người tác thành cho họ.”

Tiêu Yến An trong lòng vui mừng khôn xiết, vội vàng nhìn Từ Yên Nhi.

Chỉ cần Kỷ Sơ Hòa nguyện ý cút khỏi Vương phủ, hắn và Yên Nhi sẽ có hy vọng!

Từ Yên Nhi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, thậm chí còn có một dự cảm không lành.

Quả nhiên, giọng nói của Kỷ Sơ Hòa lại vang lên.

“Mẫu phi, xin người đồng ý cho con dâu nạp Từ tiểu thư làm thiếp cho Thế tử! Để Thế tử và Từ tiểu thư trọn đời bên nhau.”

“Kỷ Sơ Hòa! Nàng vậy mà lại muốn bản Thế tử nạp Yên Nhi làm thiếp!” Tiêu Yến An nắm chặt hai tay, khớp xương kêu răng rắc.

Không, Kỷ Sơ Hòa này nàng ta sao dám làm thế!

Hắn vừa quay người, nước mắt Từ Yên Nhi đã như vỡ đê, không ngừng tuôn rơi.

“Kỷ Sơ Hòa! Nàng cả gan!” Tiêu Yến An quát lên một tiếng.

“Thế tử, lời con vẫn chưa nói hết, trong lòng người chỉ có một mình Từ tiểu thư, sau khi nạp Từ tiểu thư, người cũng có thể chỉ độc sủng một mình nàng ta, như vậy cũng không tính là phụ bạc Từ tiểu thư, đều đã có được người và trái tim của Thế tử rồi, chẳng lẽ Từ tiểu thư còn để tâm đến chút danh phận này sao? Trừ phi, điều nàng ta muốn không phải là Thế tử mà là thân phận Thế tử phu nhân, cũng giống như tham luyến vinh hoa phú quý của Vương phủ!”

Kỷ Sơ Hòa đưa ra lý lẽ này, ba người bên cạnh đều sững sờ.

Vương phi là người phản ứng đầu tiên, “Hòa nhi, con là người biết điều, chuyện này con cứ liệu mà sắp xếp đi.”

“Tạ ơn mẫu phi.” Kỷ Sơ Hòa lập tức cảm ơn.

“Mẫu phi, con…” Tiêu Yến An sốt ruột, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã bị Kỷ Sơ Hòa cắt ngang.

“Thế tử, phụ thân con có một thứ tử, năm nay cũng chuẩn bị bàn chuyện hôn sự, đã xem mấy nhà mà vẫn chưa định được, chủ yếu là vì không tìm được cô nương môn đăng hộ đối, một thứ tử nhà Quận thủ lấy vợ còn xem trọng môn đệ như vậy, Thế tử thân là đích tử của Vương phủ, sau này lại càng phải kế thừa Vương vị, chẳng lẽ không hiểu khổ tâm của Vương phi khi chọn vợ cho người sao?”

--- Trang 5 ---

Tiêu Yến An bị hỏi đến không đáp lời được.

Từ Yên Nhi sốt ruột đến mức cắm chặt ngón chân, nhưng lại không dám xen lời.

“Con vốn không nên gả vào Vương phủ, nhưng đã có được thân phận Thế tử phu nhân, thì không dám xa cầu điều gì khác nữa, nhất định sẽ giữ mình đúng phận, một lòng hiếu kính Vương gia và Vương phi, tuyệt đối không xen vào tình cảm giữa Thế tử và Từ tiểu thư. Như vậy, Thế tử vừa được cùng nữ tử mình yêu trọn đời bên nhau, lại không mang tiếng bất hiếu! Thế tử nếu không đồng ý, còn muốn thế nào nữa?” Kỷ Sơ Hòa lại hỏi một câu.

Lời nói này của nàng khiến Tiêu Yến An cảm thấy nếu mình không đồng ý, dường như có chút không biết điều hay dở.

Hắn quay người nhìn Từ Yên Nhi.

Từ Yên Nhi lúc này đã hoàn toàn mất đi quyền chủ động, như thể cá nằm trên thớt mặc người xẻ thịt.

Nàng ta nhìn ra được, Thế tử đã lay động.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 488


“Thế tử, ta không có ý đó. Hơn nữa Trưởng công chúa và Thái hậu cũng sẽ không dễ dàng để ta rời đi.”

“Phu nhân, nàng cần ta phải làm gì?” Tiêu Yến An trực tiếp hỏi.

“Ta thật sự không muốn Thế tử và Liêu Vân Phi dính dáng bất kỳ quan hệ nào, nhưng, xét tình hình hiện tại, nếu quan hệ giữa Thế tử và Liêu Vân Phi có thể hòa hoãn đôi chút, nếu Liêu Vân Phi nhận được sự sủng ái của Thế tử, có thể tạm thời ổn định Trưởng công chúa, chúng ta có thể liên kết với Hoàng hậu để đối phó Trưởng công chúa.”

Đối phó Trưởng công chúa, sao lại khó khăn đến thế!

Trong lòng Tiêu Yến An nhói lên một trận đau đớn, chàng làm sao có thể để Kỷ Sơ Hòa một mình, đơn độc phấn đấu.

Ban đầu khi mới thành hôn với Kỷ Sơ Hòa, chàng còn cho rằng Kỷ Sơ Hòa cố chấp tham luyến sự giàu sang của vương phủ và địa vị Thế tử phu nhân.

Bây giờ xem ra, nàng gả nhầm vào Hoài Dương Vương phủ, trở thành Thế tử phu nhân của chàng, mới chính là xui xẻo tám đời.

“Phu nhân, ta từ đầu đã nói, ta không thích Liêu Vân Phi, ta cũng không muốn có bất kỳ liên quan nào với nàng ta, chuyện lần này, ta còn không biết nàng ta đóng vai trò gì, ta không thể nảy sinh bất kỳ tình cảm nào với nàng ta, ta sẽ giả vờ khách sáo với nàng ta, trước tiên ổn định Trưởng công chúa. Nếu nàng ta vô tội, sau này, ta nhất định sẽ bù đắp cho nàng ta ở những phương diện khác, còn nếu nàng ta đã theo Thái hậu và Trưởng công chúa, ta cũng tuyệt đối sẽ không buông tha cho nàng ta!”

Kỷ Sơ Hòa chợt có một cảm giác, người đang đứng trước mắt nàng dường như có chút khác biệt so với người mà nàng quen thuộc.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Thế tử cũng đã trưởng thành không ít.

Mặc dù, những trưởng thành này đi kèm với nỗi đau tột cùng, cũng không phải điều chàng mong muốn, nhưng vẫn tốt hơn là cứ mãi trốn tránh số phận.

Tiêu Yến An thấy Kỷ Sơ Hòa không nói gì, cẩn thận hỏi: “Phu nhân, nàng có phải không tin ta không? Chuyện này ta nhất định sẽ nói được làm được.”

“Ta tin Thế tử, ta vẫn luôn tin Thế tử.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ nhàng đáp.

Tâm trạng Tiêu Yến An lập tức tốt hơn.

Kỷ Sơ Hòa nhìn chàng, nở một nụ cười nhẹ.

Tiêu Yến An ở bên cạnh Kỷ Sơ Hòa ăn chút gì đó rồi cáo lui.

Kỷ Sơ Hòa lại không có chút buồn ngủ nào.

Vẫn đang suy nghĩ, làm thế nào để phản công lại Trưởng công chúa.

Chuyện này, nhất định phải mưu tính thật kỹ.



Ba ngày sau, Kỷ Thanh Viện cùng các tú nữ khác cùng nhập cung, Hoàng hậu đối xử bình đẳng, phân chia cung điện cho các nàng, phái cung nữ và ma ma đến dạy các nàng quy tắc trong cung.

Các tú nữ này đều khinh thường Kỷ Thanh Viện – kẻ chỉ biết dùng sắc đẹp để hầu hạ người khác, ai nấy đều tránh xa nàng ta.

Kỷ Thanh Viện cũng không thân cận với các nàng, ma ma dạy cung quy, nàng ta liền chăm chú học tập, nhất thời trở thành người tuân thủ quy tắc nhất trong số các tú nữ này.

Chết đi sống lại, lại trải qua sự giày vò tàn nhẫn dưới tay Trưởng công chúa, rèn luyện nàng ta thành bộ dạng hiện tại, làm sao nàng ta có thể không trân trọng cơ hội được thấy lại ánh mặt trời này!

Nàng ta còn sẽ nghĩ đủ mọi cách để đạt được sự sủng ái của Hoàng thượng!

Trời cao vẫn không bạc đãi nàng ta!

Nàng ta chính là người đã được trùng sinh một lần!

Cho dù bị Thẩm Thừa Cảnh phản bội, mưu hại, vẫn có thể sống sót!

Nếu có thể trở thành sủng phi của Hoàng thượng, chẳng phải tốt hơn vạn lần so với việc trở thành phu nhân của quyền thần sao?

Kỷ Sơ Hòa không chỉ phải đối mặt với số phận bị tru di cả nhà, mà còn đắc tội với Thái hậu và Trưởng công chúa, nói không chừng chết như thế nào còn không biết!

Hơn nữa, nàng ta cũng sẽ không bỏ qua Kỷ Sơ Hòa!

Dù sao, thù giết mẫu thân, không đội trời chung!

Vừa qua giờ Ngọ, một tiểu thái giám đã đến truyền lời.

“Cô nương Viện Nhi, tối nay Hoàng thượng triệu ngươi thị tẩm, ngươi hãy chuẩn bị cho tốt, đến lúc đó, sẽ có người đến đón ngươi.”

“Vâng.” Kỷ Thanh Viện cố nén sự kích động trong lòng mà đáp lời.

Khi đêm xuống, Kỷ Thanh Viện được nâng vào tẩm cung của Hoàng thượng.

Hoàng thượng đã thay một bộ y phục, dựa vào nhuyễn tháp, trông có vẻ vừa tắm xong.

Kỷ Thanh Viện quỳ xuống hành lễ: “Nô tỳ bái kiến Hoàng thượng.”

“Lại đây.” Hoàng thượng nhàn nhạt nói một câu.

Kỷ Thanh Viện bước tới, không hề e sợ uy nghiêm của Hoàng thượng, tựa vào lòng Hoàng thượng.

16. Cố ý dùng góc độ đẹp nhất của mình, mắt chứa nước thu nhìn Hoàng thượng.

“Hoàng thượng, nô tỳ không còn là thân thể trong trắng.”

Giọng nói của nàng ta cũng đã được rèn luyện đặc biệt, lúc này cố ý nói giọng the thé, dù lời nói đó có tội lớn đến đâu, cũng khiến người ta tan chảy.

Hoàng thượng bóp cổ nàng ta, lạnh lùng hỏi: “Ngươi vừa nói gì? Thân thể trong trắng của ngươi đã trao cho ai?”

“Bẩm Hoàng thượng, đương nhiên là trao cho chính nô tỳ. Trưởng công chúa nói, chỉ có như vậy, mới có thể rèn dũa nô tỳ đến mức cực điểm, để hầu hạ Hoàng thượng thật tốt.” Kỷ Thanh Viện mắt như tơ, đưa tay móc lấy một lọn tóc của Hoàng thượng.

Về điểm này, nàng ta không hề sợ hãi, bởi vì lai lịch của nàng ta Trưởng công chúa đều biết rõ.

Trong cung, tuyệt đối không ai dám làm như nàng ta. Và nàng ta cũng đã thành công thu hút sự chú ý của Hoàng thượng.

Người phụ nữ này đối với chàng ta hoàn toàn không có bất kỳ lợi ích nào, chỉ là một món đồ chơi khiến chàng ta vui vẻ mà thôi.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 489


“Mẫu phi, nếu con nạp Yên Nhi làm thiếp, chỉ độc sủng một mình nàng ta, người sẽ không ngăn cản đúng không?” Tiêu Yến An muốn có câu trả lời của Vương phi.

Kỷ Sơ Hòa khẽ gật đầu với Vương phi, ra hiệu cho Vương phi đồng ý.

Nộ khí trong lòng Vương phi cuộn trào.

Từ Yên Nhi đánh cược Vương phi sẽ không đồng ý.

Vương phi ghét nàng ta đến thế, hận không thể giết nàng ta, sao có thể đồng ý để Thế tử nạp nàng ta làm thiếp, hơn nữa còn đồng ý để Thế tử độc sủng một mình nàng ta chứ!

“Được.” Vương phi gật đầu, người quyết định tin Kỷ Sơ Hòa một lần!

“Tuy nhiên, Hòa nhi là phu nhân của con, chính thất đích thê, con phải dành cho nàng ấy sự tôn trọng xứng đáng, không được sỉ nhục nàng ấy.”

Tiêu Yến An trong lòng vui mừng khôn xiết, “Lời này của mẫu phi có thật không?”

“Thật.”

“Vậy xin mẫu phi cùng nhi tử kích chưởng lập thệ!”

Còn muốn kích chưởng sao? Thế này là không tin Vương phi đến mức nào đây.

Kỷ Sơ Hòa vội vàng nhìn Vương phi.

May mắn thay, Vương phi nhịn xuống cơn giận, giơ tay lên và kích chưởng với Tiêu Yến An.

Nước mắt Từ Yên Nhi lại không kiểm soát được mà tuôn trào, nước mắt lần này hoàn toàn là thật.

“Chúc mừng Thế tử, chúc mừng Từ tiểu thư.” Kỷ Sơ Hòa còn sợ dao đâm chưa đủ sâu, lại thêm một nhát nữa.

--- Chương 6: Lanh Lợi Sắc Sảo, Sức Chiến Đấu Phi Phàm ---

Trong lòng Từ Yên Nhi khó chịu như nhét bông vậy.

Nàng ta không thể nào ngờ được, Kỷ Sơ Hòa lại nghĩ ra một kế này!

Vì để ở lại Vương phủ, nàng ta cũng liều mạng thật.

Vậy mà lại nói ra lời không cần sủng ái của Thế tử!

Điều càng khiến nàng ta ngạc nhiên hơn là, Kỷ Sơ Hòa vậy mà lại lọt vào mắt Vương phi.

Vương phi có lẽ đã hết cách, tốn hết ngàn cay vạn khổ đã cưới người vào rồi, dù là kẻ mạo danh cũng chấp nhận, còn không phải chung một lòng một dạ với Kỷ Sơ Hòa sao.

“Yên Nhi, cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau rồi! Yên Nhi, đời này ta tuyệt đối sẽ không phụ nàng! Nàng hãy tin ta.” Tiêu Yến An kích động nắm chặt tay Từ Yên Nhi.

“Yên Nhi nhất định sẽ cùng Thế tử ân ái không đổi dời.” Từ Yên Nhi nói như cố ý nói cho Kỷ Sơ Hòa nghe vậy.

Thân phận Thế tử phu nhân, nàng ta chỉ tạm thời từ bỏ.

Kỷ Sơ Hòa không được Thế tử yêu thích, không được sủng ái tức không có con, nàng ta ngược lại muốn xem xem, vị trí Thế tử phu nhân này của Kỷ Sơ Hòa có thể ngồi được bao lâu!

Nàng ta từng nghe nói ở những gia đình quyền quý ở Đế đô, cũng có những chuyện nâng thiếp lên làm chính thất.

Nàng ta tin rằng, nàng ta cũng có thể!

Vương phi tuy không phải xuất phát từ nội tâm mà đồng ý chuyện này, nhưng vừa nghĩ đến lát nữa Từ Thái phi biết chuyện Từ Yên Nhi phải làm thiếp cho Thế tử, người vẫn không khỏi khắp người thư thái.

Từ Thái phi lúc này, đang ở nội thất nghe hạ nhân bẩm báo.

“Thái phi nương nương, Thế tử vừa rồi lại xung đột với Vương phi, lão nô tận mắt thấy đó ạ.”

“Hừ! Vinh thị kia có thể cố chấp đi theo lối sai, sai càng thêm sai, cố tình cưới một nữ nhân bên ngoài về cho Thế tử, bản cung cũng có cách gây thêm phiền phức cho nàng ta! Để xem ai có thể cười đến cuối cùng.”

“Thái phi nương nương nói phải, lòng Thế tử đều đặt lên người Yên Nhi tiểu thư đó ạ, cho dù Vương phi có cưới về một chính thất, cũng không lay chuyển được địa vị của Yên Nhi tiểu thư trong lòng Thế tử một chút nào!”

“Đến lúc đó, Thế tử cưới Yên Nhi rồi, Vinh thị đời này đừng hòng ngẩng mặt lên trước bản cung! Nếu xuất thân quan trọng đến vậy, thì những quý nữ Đế đô kia sao còn không đi làm Thái phi đi!”

“Đúng vậy, Thái phi nương nương, thân phận của người hiện giờ cao quý biết bao!”

……

Kỷ Sơ Hòa và Vương phi đồng bộ bước vào chính điện.

Mấy vị thiếp thất đều đã đến, nhao nhao đứng dậy hành lễ với nàng và Vương phi.

Vương phi lần lượt giới thiệu các thiếp thất này cho Kỷ Sơ Hòa.

Thấy thái độ của Vương phi đối với Kỷ Sơ Hòa, các thiếp thất này cũng tỏ ra cung kính hơn với Kỷ Sơ Hòa vài phần.

Tối qua, Hoài Dương Vương nghỉ lại ở chỗ Trắc phi, rất nhanh cũng cùng Trắc phi bước vào.

Chỉ còn lại Từ Thái phi là nhân vật chính chưa có mặt.

Mọi người yên lặng chờ đợi.

Đợi khoảng mấy tuần trà, bên trong mới có động tĩnh.

Từ Thái phi được một ma ma đỡ đi ra.

Người vừa ra, tất cả mọi người đều đứng dậy hành lễ.

Từ Thái phi thích nhất chính là cảnh tượng này, đặc biệt có thể thỏa mãn tâm hư vinh của người.

Trong cung, người từng sống hèn mọn biết bao, giờ đây, lại ngẩng mặt lên đầy khí thế bấy nhiêu.

Kỷ Sơ Hòa lặng lẽ đánh giá Từ Thái phi một lượt.

Chỉ thấy Từ Thái phi một thân hoa quý, bộ diêu trên đầu lắc lư theo từng bước chân, đã ở tuổi gần sáu mươi, tóc bạc trắng xóa, xiêm y vẫn là màu xanh biếc tươi tắn.

Chỉ chú trọng vẻ đẹp hào nhoáng, nhưng không có chút nội hàm và đoan trang nào đáng có.

Từ Thái phi từng là một cung nữ địa vị thấp hèn, Tiên hoàng đêm dạo ngự hoa viên, nhất thời hứng khởi lâm hạnh nàng ta.

Chỉ một lần đó, Từ Thái phi đã mang long tự, được phong làm Lục phẩm Quý nhân.

Sau này, sinh hạ Hoài Dương Vương xong, không còn được sủng ái nữa, khi Tiên hoàng qua đời, nàng ta cũng chỉ thăng đến ngũ phẩm Tần vị.

Trong cung luôn là tồn tại bị người khác chèn ép.

Giờ đây ở Hoài Dương lại uy phong vô cùng.

“Tất cả bình thân đi.” Từ Thái phi nhấc tay lên, khí phách ngút trời.

Vừa ngồi xuống, ánh mắt đã gắt gao nhìn chằm chằm Kỷ Sơ Hòa.
 
Back
Top