Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Lütfen ürünü kullanmak için www.xenforo.gen.tr üzerinden lisans satın alınız!

Dịch Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương

Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 430


“Từ di nương, ta nói người có phải bị tà khí nhập vào rồi không! Chạy đến viện của ta làm loạn!” Đông Linh cạn lời nhìn Từ Yên Nhi.

Không phải là bị ai đó giật dây rồi đấy chứ?

Đã biết ngay cái đồ ngu ngốc này không có não mà!

“Đông Linh, ta lười nói nhảm với ngươi, ai đã đánh người trong viện của ta, lập tức đứng ra cho ta!” Từ Yên Nhi lớn tiếng gọi.

“Ta đánh đó!” Phùng Thị lại bước thêm vài bước về phía trước, trực tiếp áp sát trước mặt Từ Yên Nhi.

Từ Yên Nhi không tự chủ được lùi lại một bước.

【Chương 300: Có bệnh thì chữa bệnh, có tội thì trị tội】

“Phùng ma ma, có chuyện gì vậy?” Đông Linh quay người hỏi Phùng Thị.

“Hôm nay, ta đi lấy rau thì nghe thấy có người bàn tán về Từ di nương, liền đi qua nghe lỏm vài câu chuyện phiếm. Ai ngờ, một tiểu nha hoàn xông về phía ta, ta lại không hề nói xấu Từ di nương, ta không gánh cái tiếng oan này! Càng nói càng nóng vội liền động tay, nhưng mà, cũng không phải ta động thủ trước, là nàng ta kéo ta trước!”

“Nghe thấy chưa, Từ di nương, không liên quan gì đến người trong viện của ta cả, ngươi muốn xả giận thì đi tìm những kẻ lan truyền chuyện phiếm ấy.” Đông Linh chỉ đường cho Từ Yên Nhi, để tránh cho cái đồ ngu ngốc này bị người ta lợi dụng làm quân cờ mà không hay biết.

“Chuyện phiếm chẳng phải từ chỗ ngươi truyền ra sao?” Từ Yên Nhi hỏi ngược lại.

Đông Linh tức đến bật cười, “Ta truyền lời đồn gì về ngươi?”

“Ta không mang thai được con, ta là con gà mái không biết đẻ trứng, ta chiếm cứ hố xí không chịu đi ị, những lời này chẳng phải đều do ngươi nói sao?”

“Từ Yên Nhi, ngươi bị bệnh rồi sao!”

Đừng nói Phùng Thị muốn động thủ, Đông Linh cũng muốn trực tiếp cho Từ Yên Nhi một cái tát.

“Đông Linh, hôm nay ngươi phải cho ta một lời giải thích!”

“Ngươi muốn lời giải thích gì?”

“Đã đánh người của ta, thì phải để người của ta đánh trả lại!” Từ Yên Nhi nói một cách lẽ thẳng khí hùng.

“Nếu ta không đồng ý thì sao?” Đông Linh hỏi ngược lại.

“Nếu ngươi không đồng ý, hôm nay chuyện này chưa xong đâu!”

“Cút!” Đông Linh trực tiếp gầm lên một tiếng.

Phùng Thị nhìn quanh, vớ lấy một cây chổi đánh về phía Từ Yên Nhi.

Từ Yên Nhi sợ đến hoa dung thất sắc, cũng chẳng màng đến thể diện gì nữa, vội vàng chật vật chạy ra ngoài.

Nàng ta chạy phía trước, Phùng Thị vẫn đuổi theo phía sau, đuổi Từ Yên Nhi chạy mấy chục bước mới dừng lại.

“Cút xa một chút! Đừng đến làm phiền di nương nhà ta!” Phùng Thị nói xong, nhổ một bãi nước bọt vào bóng lưng Từ Yên Nhi.

Từ Yên Nhi vẫn còn kinh hồn chưa định, Lưu Oánh vội vàng từ chỗ tối chạy ra đỡ Từ Yên Nhi.

“Di nương, người không sao chứ?”

“Ta không sao! Cái bà già đanh đá này! Nàng ta dám đánh ta!” Từ Yên Nhi suýt nữa thì tức chết ngất đi.

“Di nương, người nhịn một chút đi, Đông di nương ỷ có con, nên mới cứng rắn như vậy.”

“Con, con, có thể đừng nhắc đến con nữa không! Đây là chuyện của con sao?” Từ Yên Nhi thực sự là phiền không kể xiết.

Lần này đúng là mất mặt đến tận nhà rồi, không những không hả được cơn giận, còn tự chuốc lấy sự nhục nhã!

May mà, không có ai nhìn thấy.

Khoảnh khắc tiếp theo, Từ Yên Nhi liền thấy hành lang xa xa đầy người!

Tất cả đều nhìn về phía nàng ta, từng người trên mặt còn mang theo nụ cười chói mắt!

Vừa thấy nàng ta phát hiện ra, mọi người lập tức cúi đầu xuống, nhanh chóng tản đi.

Từ Yên Nhi có một cảm giác xấu hổ như bị l*t tr*n trước mặt mọi người để người ta chiêm ngưỡng, mặt nàng ta lập tức nóng bừng.

Những người này, tất cả đều đã nhìn thấy cảnh nàng ta bị Phùng Thị cầm chổi đuổi ra ngoài rồi sao?

Trong cái phủ này, nàng ta còn chút thể diện nào không?

“Di nương, các bà ấy đều nhìn thấy cả rồi, thế này thì làm sao bây giờ? Di nương chính là thiếp thất được Thế tử sủng ái nhất, đây là chuyện mọi người trong phủ đều biết, phía sau lưng mọi người còn ngưỡng mộ di nương nữa, bây giờ chắc chắn sẽ chế giễu di nương rồi.” Lưu Oánh lại một mặt lo lắng an ủi.

Lời nói của nàng ta, mỗi một chữ đều như một cây kim đâm vào tim Từ Yên Nhi.

“Di nương! Di nương!” Bình Nhi bước nhanh đến, khi nàng ta chạy về phía này, đã nghe thấy hạ nhân đang bàn tán, thật sự là kinh hồn bạt vía!

Từ di nương bị điên rồi sao?

Lại dám đến gây sự với Đông di nương!

“Thế tử đã về phủ chưa?” Từ Yên Nhi há miệng liền hỏi Tiêu Yến An.

Nàng ta thật uất ức, thật vô vọng, thật tức giận!

Nàng ta muốn đi tìm Thế tử, để Thế tử thay nàng ta chủ trì công đạo!

“Thế tử vừa mới về phủ, giờ này vẫn đang ở chỗ phu nhân.”

Từ Yên Nhi không thể kiềm chế được nữa, vừa gạt lệ vừa chạy về phía viện của Kỷ Sơ Hòa.

Lúc này, Tiêu Yến An đang cùng Kỷ Sơ Hòa xem xét mẫu mã túi thơm và chuông thơm.

Đã là mở cửa hàng buôn bán, không thể chỉ bán hương liệu, mà phải kết hợp đa dạng để khách nhân lựa chọn.

“Thế tử!” Từ Yên Nhi vừa khóc vừa chạy vào.

Tiêu Yến An vừa đứng thẳng người dậy, Từ Yên Nhi đã nhào vào lòng chàng.

“Thế tử, ta không muốn sống nữa, ta không còn mặt mũi nào để sống trên đời này!” Từ Yên Nhi khóc đến đau lòng, thở không ra hơi.

Kỷ Sơ Hòa trước tiên thu lại các bản vẽ, giao cho Miên Trúc cất giữ cẩn thận, rồi quay người đi tới ghế chủ vị ngồi xuống.

Tiêu Yến An liếc nhìn về phía Kỷ Sơ Hòa, rồi đẩy Từ Yên Nhi ra khỏi lòng mình.

“Nàng lại khóc lóc làm loạn cái gì?” Giọng chàng có chút thiếu kiên nhẫn.

Mấy ngày nay, đi theo Phu nhân ra ngoài, chàng mới cảm thấy cuộc đời thật phong phú, trời đất cũng trở nên rộng lớn hơn nhiều.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 431


Còn khi ở bên Từ Yên Nhi, chàng lại cảm thấy ngày càng trống rỗng, thậm chí ngay cả dỗ dành Từ Yên Nhi một chút cũng không muốn, chỉ cảm thấy phiền phức.

“Thế tử, trong phủ gần đây đều truyền tai nhau lời đàm tiếu về thiếp, thật khó nghe.” Từ Yên Nhi đáng thương kể lể.

Lúc này, Thanh La cũng từ bên ngoài đi vào, đứng sau Kỷ Sơ Hòa, ghé sát tai nàng thuật lại đầu đuôi câu chuyện.

Từ Yên Nhi bên kia, vẫn còn đang khóc lóc kể tội.

“Những tiện nhân hay ăn nói linh tinh đó, nói ta không biết sinh con! Những lời này chính là từ chỗ Đông Linh truyền ra! Nàng ta chính là cố ý khoe khoang rằng mình đã mang thai cốt nhục của Thế tử! Dùng cách giễu cợt thiếp để tìm kiếm cảm giác hơn người!”

“Cái Phùng thị trong viện của nàng ta không những đánh nha hoàn của thiếp, mà khi thiếp đến tìm Đông Linh đòi công bằng, nàng ta còn sai người dùng chổi đánh thiếp ra khỏi viện! Thế tử, thể diện của thiếp đều mất sạch rồi, thiếp còn biết làm sao mà gặp người trong Thế tử phủ đây!”

Tiêu Yến An chỉ cảm thấy thái dương giật giật.

“Đông Linh đang mang thai, nàng đi trêu chọc nàng ta làm gì!” Câu nói này, Tiêu Yến An thốt ra không hề nghĩ ngợi.

Chàng không phải là quá bận tâm đến Đông Linh.

Thật tình mà nói, hiện tại chàng không có bất kỳ cảm xúc nào đối với đứa trẻ trong bụng Đông Linh.

Là vì Kỷ Sơ Hòa để tâm đến đứa bé này, chăm sóc Đông Linh chu đáo từng li từng tí, chàng nghĩ đến thôi đã thấy trong lòng chua xót.

Lời này lọt vào tai Từ Yên Nhi, liền trở thành Tiêu Yến An cũng bận tâm đến đứa trẻ trong bụng Đông Linh!

Quả nhiên, con cái mới là quan trọng nhất!

Thế tử quan tâm con cái chắc chắn hơn cả nàng rồi!

Từ Yên Nhi thậm chí không dám đảm bảo, Thế tử sẽ đứng ra bênh vực nàng nữa.

“Thanh La cô cô, hãy tìm tất cả hạ nhân hay buôn chuyện trong phủ ra, chiếu theo quy tắc của phủ mà trừng phạt từng người một.” Kỷ Sơ Hòa cất lời.

Tiêu Yến An lập tức đi về phía Kỷ Sơ Hòa, ngồi xuống cạnh nàng.

“Chuyện hậu trạch, do Phu nhân xử lý.”

Lòng Từ Yên Nhi chợt nguội lạnh đi một nửa.

“Gọi Phùng thị và cả Lưu Oánh đó đến đây.” Kỷ Sơ Hòa lại căn dặn một tiếng.

“Vâng.” Miên Trúc lập tức nhận lệnh rời đi.

Ánh mắt Kỷ Sơ Hòa đặt trên người Từ Yên Nhi, Từ Yên Nhi lập tức cảm thấy toàn thân tê dại.

“Từ di nương, vừa rồi nàng nói với Thế tử nhiều như vậy, ta đã hiểu rồi, thực ra nàng lo lắng vì không thể mang thai cốt nhục, nàng ở bên Thế tử lâu như vậy mà vẫn chưa có thai, e rằng cần phải mời đại phu đến khám kỹ lưỡng rồi.”

Ý Kỷ Sơ Hòa rất rõ ràng.

Có bệnh, thì chữa bệnh.

Đừng gây chuyện thị phi!

--- Chương 301: Không ở chiến trường, thắng ở chiến trường ---

Từ Yên Nhi hoảng hốt rõ rệt.

“Thiếp đã lén lút đi tìm phủ y rồi, y nói thân thể thiếp không có vấn đề gì, có phải là y thuật của y không được không!”

“Nếu nàng thấy phủ y không ổn, vậy thì đi ra ngoài mời đại phu, hoặc, dựa vào thể diện của Thế tử, các ngự y trong cung cũng có thể mời tới.” Kỷ Sơ Hòa thản nhiên đáp.

--- Trang 226 ---

“Không, không cần đâu, ngự y đâu phải thân phận như thiếp có thể mời!” Từ Yên Nhi lập tức từ chối.

Nàng sợ là vấn đề của chính mình.

Vạn nhất tra ra là nàng không thể sinh con thì sao!

Chẳng phải như vậy chẳng khác nào trực tiếp tuyên án tử hình cho nàng sao!

“Từ di nương rốt cuộc muốn thế nào? Lẽ nào không hiểu đạo lý ‘có bệnh thì phải chữa’ sao?” Giọng Kỷ Sơ Hòa mang theo vài phần sắc bén.

Từ Yên Nhi ngẩng đầu nhìn Kỷ Sơ Hòa một cái, rồi lập tức cúi đầu xuống.

Ánh mắt Kỷ Sơ Hòa, ẩn chứa một loại uy áp vô hình khiến nàng không thể thở nổi.

“Thiếp có bệnh đâu, sao lại gọi là ‘có bệnh thì phải chữa’ chứ?” Nàng vẫn nhỏ giọng phản bác một câu.

Nếu lời này của Kỷ Sơ Hòa truyền ra ngoài, nàng không bệnh cũng thành có bệnh rồi!

Thân là một Chủ mẫu, lời này không thể nói bừa!

“Nàng không bệnh, Thế tử sủng ái nàng như vậy, mà nàng lại không thể mang thai cốt nhục?” Kỷ Sơ Hòa khẽ hỏi, không còn để lại chút thể diện nào cho Từ Yên Nhi.

Từ Yên Nhi lập tức đỏ hoe mắt nhìn về phía Tiêu Yến An, thật mong lúc này Tiêu Yến An có thể lên tiếng bênh vực nàng.

Thế nhưng, Tiêu Yến An không những không lên tiếng, mà ánh mắt nhìn nàng còn mang theo vài phần tức giận.

“Từ di nương, nàng được Thế tử độc sủng, không thể mang thai là vấn đề của chính nàng, còn muốn bịt miệng người khác không cho họ nói lời đàm tiếu, nàng nghĩ có thể sao? Miệng mọc trên người khác, họ muốn nói thế nào, nói gì, nàng có thể khống chế được sao? Giống như nàng vậy, hễ nghe được một chút lời ra tiếng vào về mình, liền mặc kệ tất cả, túm lấy ai bắt người đó chịu trách nhiệm, ỷ vào sự sủng ái của Thế tử, liền có thể làm càn vô pháp vô thiên, phải không?”

Tiêu Yến An lập tức nhìn về phía Kỷ Sơ Hòa.

Chàng đâu có để Từ Yên Nhi làm càn vô pháp vô thiên, vẫn luôn dặn dò Từ Yên Nhi phải tôn trọng Phu nhân, an phận thủ thường!

Ánh mắt Kỷ Sơ Hòa, vẫn luôn dán chặt vào Từ Yên Nhi, không còn vẻ hòa nhã như thường ngày.

“Là người trong viện Đông Linh động thủ trước với người của thiếp, thiếp mới tức giận đi hỏi tội nàng ta.” Từ Yên Nhi vẫn còn cố chấp cãi lý.

“Nàng xem ta là Chủ mẫu chỉ để trưng bày sao? Chuyện gì xảy ra cũng có thể tự mình tìm đến tận nơi, muốn xử lý thế nào thì xử lý thế đó, làm xằng làm bậy, vậy ta cái kẻ đương gia Chủ mẫu này còn làm gì nữa!” Kỷ Sơ Hòa đặt mạnh chén trà xuống bàn.

Từ Yên Nhi bị Kỷ Sơ Hòa dọa cho toàn thân run rẩy.

Tiêu Yến An cũng giật mình.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 432


Chàng chưa từng thấy Kỷ Sơ Hòa tức giận đến vậy, trong lòng không khỏi cũng dâng lên một tia lửa giận.

Khoảng thời gian này, Kỷ Sơ Hòa vất vả thế nào, chàng đều nhìn thấy.

Từ Yên Nhi cả ngày chỉ biết gây chuyện!

Còn gây ra loại rắc rối này để Kỷ Sơ Hòa phải quay về dọn dẹp! Nếu không có chuyện này, Kỷ Sơ Hòa trở về đã có thể nghỉ ngơi cho tốt rồi!

Miên Trúc dẫn Phùng thị và Lưu Oánh vào trong phòng.

Cả hai lập tức hành lễ với Kỷ Sơ Hòa.

“Phu nhân!” Phùng thị lập tức kêu lên một tiếng, nàng ta là người nóng tính, vội vã muốn giải thích với Kỷ Sơ Hòa.

“Để nàng ta nói trước.” Kỷ Sơ Hòa chỉ vào Lưu Oánh.

Lưu Oánh ngẩng đầu nhìn Kỷ Sơ Hòa một cái, lập tức cúi đầu xuống, “Bẩm Phu nhân, nô tỳ nghe thấy mấy bà tử lắm mồm đang nói lời đàm tiếu về Từ di nương, nô tỳ vì sốt ruột hộ chủ, liền xông lên tranh luận, sau đó xảy ra cãi vã, rồi động thủ.”

Kỷ Sơ Hòa khẽ cười.

Đây là cố ý đánh đố nàng sao?

“Động thủ? Nói như vậy, ngươi đã động thủ?”

“Không, không phải vậy, nô tỳ không dám.” Lưu Oánh hoảng hốt lắc đầu.

“Vậy là ai động thủ trước?” Kỷ Sơ Hòa giận dữ chất vấn.

Từ Yên Nhi trong lòng đầy bất phục!

Kỷ Sơ Hòa này cũng quá thiên vị Đông Linh rồi!

Rõ ràng là người của nàng bị đánh, Kỷ Sơ Hòa lại còn chất vấn người của nàng!

Lưu Oánh không dám trả lời, vì Kỷ Sơ Hòa không muốn những câu trả lời mơ hồ, một chút cũng không thể lừa gạt được.

“Phùng thị, ngươi nói đi.” Kỷ Sơ Hòa lúc này mới để Phùng thị mở lời.

“Bẩm Phu nhân, nô tỳ đi lấy rau, nghe thấy vài lời đàm tiếu không nhịn được mà tiến lại nghe vài câu, nhưng, nô tỳ tuyệt nhiên không nói một lời nào xấu về Từ di nương! Ai biết nha hoàn này từ đâu chui ra, chỉ vào mũi nô tỳ mà mắng, nói nô tỳ truyền bậy lời đàm tiếu về Từ di nương, sỉ nhục Từ di nương!”

“Nô tỳ nói với nàng ta là nô tỳ không nói lời đàm tiếu về Từ di nương, nàng ta cứ không chịu nghe, như một con chó dại cắn chặt lấy nô tỳ không buông, chúng nô tỳ càng cãi càng gay gắt, nàng ta vậy mà lại giật cái giỏ trên tay nô tỳ, nô tỳ giữ lấy cái giỏ, nàng ta lại muốn động vào rau trong giỏ của nô tỳ, thấy rau trong giỏ của nô tỳ sắp bị nàng ta phá hoại rồi, trong lúc cấp bách, nô tỳ liền tát nàng ta một bạt tai!”

“Là như vậy sao?” Kỷ Sơ Hòa hỏi Lưu Oánh.

“Phu nhân, mấy bà tử lắm mồm đó lúc ấy đang nói chuyện rất sôi nổi, Phùng thị sao có thể không nói mấy câu chứ!” Lưu Oánh trả lời lạc đề.

“Phu nhân, nô tỳ thật sự không nói một câu nào! Nô tỳ chỉ là hóng chuyện nghe lỏm một chút thôi!” Phùng thị lập tức phản bác, “Nô tỳ nghĩ, nàng ta chính là cố ý nhắm vào nô tỳ! Có biết bao nhiêu bà tử ở đó, nàng ta lại chỉ chăm chăm nhìn mỗi mình nô tỳ!”

Kỷ Sơ Hòa nhìn Lưu Oánh, chờ nàng ta biện giải.

“Nô tỳ lúc đó một lòng vì Từ di nương mà nghĩ, cũng không chú ý ai là ai.”

Từ Yên Nhi xúc động nhìn Lưu Oánh.

Nàng không ngờ mình lại có một nha hoàn trung thành đến vậy.

“Phu nhân, Lưu Oánh trung thành hộ chủ thì có gì sai? Hay là nàng ta hộ sai người, hộ là thiếp, nên mới có lỗi? Phùng thị cầm chổi muốn đánh thiếp, Phùng thị thì không sai sao?” Từ Yên Nhi lớn tiếng chất vấn.

“Phu nhân, nô tỳ chỉ là dọa dẫm nàng ta thôi, nàng ta cứ gây rối vô lý trong viện của Đông di nương, Đông di nương thân thể nặng nề như vậy, chưa đầy một tháng nữa là sẽ sinh rồi, nếu lại tức giận đến mức xảy ra chuyện gì thì sao? Nếu nô tỳ thật lòng muốn đánh nàng ta, nàng ta đâu thể chạy thoát khỏi viện của Đông di nương chứ! Nô tỳ chỉ muốn đuổi nàng ta đi, chờ Phu nhân về rồi xử lý chuyện này.”

Những lời Phùng thị nói đều là do Đông Linh dạy.

Đông Linh cũng muốn đến, nhưng Miên Trúc đã truyền lời không cho nàng rời khỏi viện, nàng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Dặn dò Phùng thị nên nói gì, nên ứng đối ra sao.

Nàng đại khái đoán được sẽ là tình huống như vậy.

“Từ di nương, Phùng thị có làm nàng bị thương không?” Kỷ Sơ Hòa hỏi Từ Yên Nhi.

“Không.” Từ Yên Nhi nghiến răng ken két đáp.

Mặc dù không làm nàng bị thương, nhưng, đã làm tổn hại thể diện của nàng! Nhiều người như vậy đều nhìn thấy, nàng không còn mặt mũi nào gặp ai nữa!

“Phu nhân, nô tỳ biết nô tỳ làm như vậy là không đúng, không nên vô lễ với Từ di nương như vậy, nhưng, nếu nô tỳ không làm như vậy, Từ di nương sẽ làm tổn thương đứa bé trong bụng Đông di nương mất! Lúc đó dáng vẻ của Từ di nương, nô tỳ còn nghi ngờ có phải nàng ta vì không thể mang thai mà cố ý đi tìm phiền phức cho Đông di nương, muốn hại đứa bé của Đông di nương không!” Phùng thị nói xong, lườm Từ Yên Nhi một cái.

Lời này, cũng là do Đông Linh dạy.

Cố ý gán cho Từ Yên Nhi tội danh muốn mưu hại cốt nhục của Thế tử.

Chỉ cần tội danh này được gán vào, Phu nhân xử lý chuyện này sẽ dễ dàng hơn nhiều!

--- Chương 302: Ai khuấy động, một vũng nước đục ---

Hơn nữa, cũng có thể khiến Phùng thị phải chịu liên lụy ít nhất trong chuyện này.

Mặt Từ Yên Nhi tái xanh.

“Phu nhân, thiếp chưa từng có ý nghĩ muốn hại đứa bé của Đông di nương!” Nàng vội vàng giải thích.

“Nàng không muốn hại đứa bé của Đông di nương, vậy tại sao lại hùng hổ chạy đến viện của Đông di nương gây rối?” Phùng thị lý lẽ đầy đủ chất vấn.

Từ Yên Nhi há miệng, nhưng không phát ra tiếng nào.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 433


“Nếu nàng thật sự chịu oan ức, hoàn toàn có thể thỉnh cầu Phu nhân điều tra rõ ràng để bênh vực cho nàng, nàng tự mình xông vào viện của Đông di nương, chẳng lẽ không phải muốn nhân cơ hội làm hại đứa bé của Đông di nương, còn có thể tìm cho mình một cái cớ thoát tội sao?” Phùng thị lại hỏi một câu.

Từ Yên Nhi giơ tay, chỉ vào Phùng thị, “Ngươi… ngươi vu khống!”

Cái Phùng thị này không phải là một mụ đàn bà nhà quê thô lỗ sao?

Sao mồm miệng lại nói năng sắc sảo như vậy!

Thấy Từ Yên Nhi tức đến mức không chịu nổi, Phùng thị trong lòng một trận sảng khoái!

Vẫn là Đông di nương lợi hại a.

Thì ra, cãi nhau cũng có mánh khóe của nó!

3. Nàng ta trước đây đâu biết cãi thế này, nhịn không được là động tay động chân, có khi, có lý cũng thành vô lý, còn bị người ta mắng là mụ phụ nữ thô lỗ một tên!

“Thế tử, chàng nhất định phải tin thiếp, thiếp thật sự không có ý muốn hại đứa bé của Đông di nương!” Từ Yên Nhi đành phải chuyển ánh mắt sang Thế tử.

“Nàng tại sao không thể chờ Phu nhân trở về xử lý?” Tiêu Yến An hỏi ngược lại.

Từ Yên Nhi lập tức ngoan ngoãn lại, đứng đó ấm ức mà rơi lệ.

Đúng lúc này, Thanh La từ bên ngoài đi vào.

“Phu nhân, bà tử đầu tiên nói lời đàm tiếu đã tìm được rồi.”

“Nàng ta nhận chưa?”

“Đã nhận.”

“Phùng thị có nói lời đàm tiếu về Từ di nương không?”

“Theo lời mấy bà tử đó khai, Phùng thị quả thật không lên tiếng.”

Kỷ Sơ Hòa nhìn Lưu Oánh, ánh mắt mang theo sự dò xét sắc bén.

“Phu nhân, nô tỳ lúc đó thật sự không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn trút giận giúp di nương!” Lưu Oánh lập tức giải thích, sau đó dập đầu thật mạnh một cái, “Phu nhân, nô tỳ biết lỗi rồi, không nên nhất thời bốc đồng, nô tỳ cam nguyện chịu phạt!”

Kỷ Sơ Hòa thu hồi ánh mắt, quay sang Thanh La dặn dò, “Đánh bà tử đầu tiên truyền lời đàm tiếu ba mươi gậy, rồi bán đi. Ngoài ra, tất cả những người đã truyền lời đàm tiếu về Từ di nương, cũng đều bán đi hết.”

Kết quả xử lý này có thể nói là rất nghiêm trọng rồi.

Nhưng, vẫn chưa hết.

“Khi đánh bà tử đó, cho toàn bộ hạ nhân trong phủ đều đến xem! Sau này, chỉ cần chăm chỉ làm việc, còn ai dám truyền bậy lời đàm tiếu của chủ tử, nói xấu sau lưng, thì sẽ bị cắt lưỡi rồi bán đi!”

“Vâng.” Thanh La lập tức đi xuống thi hành.

Từ Yên Nhi cũng bị dọa sợ, không ngờ Kỷ Sơ Hòa lần này lại nổi giận lớn đến vậy.

Tiếp theo, Kỷ Sơ Hòa sẽ chỉnh đốn nàng sao?

“Từ di nương, Phùng thị quả thật đã vô lễ với nàng, nhưng, chuyện là có nguyên do, nàng nghĩ, ta nên xử phạt nàng ta thế nào?” Kỷ Sơ Hòa đột nhiên hỏi Từ Yên Nhi.

Lòng Từ Yên Nhi tràn đầy kinh ngạc.

Sao Kỷ Sơ Hòa lại hỏi ý kiến của nàng?

Nghĩ nửa ngày, nàng mới nặn ra được một câu: “Toàn quyền do Phu nhân quyết định.”

“Nàng ta tuy vô lễ với nàng, nhưng cũng là vì bảo vệ cốt nhục của Thế tử, để nàng ta xin lỗi nàng, nàng có chấp nhận không?” Kỷ Sơ Hòa hỏi.

“Có thể.” Từ Yên Nhi nén giận trong lòng gật đầu.

--- Trang 227 ---

Cho dù nàng không thể chấp nhận thì có thể làm gì được?

Chỉ cần nàng cứ bám riết Phùng thị không buông, Phùng thị cũng sẽ cắn ngược lại nàng về việc muốn hại cốt nhục của Thế tử.

Đến cuối cùng, nàng vẫn sẽ chẳng đạt được lợi ích gì!

Phùng thị không ngờ, chuyện này lại được giải quyết đơn giản như vậy, lập tức tiến lên xin lỗi.

“Từ di nương, nô tỳ xin lỗi. Nhưng, nô tỳ xin nhắc nhở nàng một lời có ý tốt, sau này có chuyện gì nhất định phải tìm Phu nhân giải quyết, nàng mà cứ mặc kệ như vậy xông vào viện của Đông di nương, nô tỳ vẫn phải cầm chổi đuổi nàng, nô tỳ đã nói rõ trước rồi, lần sau, nô tỳ sẽ không xin lỗi nữa đâu!”

Từ Yên Nhi suýt nữa thì tức chết!

Đây tính là loại xin lỗi gì chứ!

Ánh mắt Kỷ Sơ Hòa rơi trên người Lưu Oánh, “Lưu Oánh, ngươi trung thành hộ chủ, xuất phát điểm là tốt, nên được thưởng.”

Lưu Oánh vẻ mặt chấn động.

Từ Yên Nhi cũng vội vàng nhìn về phía Kỷ Sơ Hòa.

Nàng không nghe nhầm đấy chứ?

Vẻ mặt những người trong phòng cũng đều kinh ngạc.

“Từ di nương, Lưu Oánh là người của nàng, nàng chuẩn bị thưởng cho nàng ta cái gì thì tự mình quyết định đi, ta sẽ không thay nàng làm chủ đâu.” Kỷ Sơ Hòa chuyển chủ đề sang Từ Yên Nhi.

Từ Yên Nhi ngây người.

Hóa ra là muốn nàng tự bỏ tiền túi ra thưởng cho Lưu Oánh à!

Trong ánh mắt của mọi người, Từ Yên Nhi đau lòng cắt thịt, móc ra chiếc túi tiền, từ bên trong lấy ra một cục bạc vụn.

Đây là cục nhỏ nhất trong túi tiền của nàng rồi, nếu không phải vừa phát nguyệt bạc, túi tiền của nàng tuyệt đối sẽ không có nhiều bạc như vậy!

Kỷ Sơ Hòa đây là đang thưởng cho Lưu Oánh sao?

Đây rõ ràng là đang thay đổi cách thức chỉnh đốn nàng đó!

Lưu Oánh nhận lấy bạc, lập tức khấu tạ Từ Yên Nhi, “Nô tỳ đa tạ di nương ban thưởng.”

“Ta trước nay thưởng phạt phân minh, Lưu Oánh, ngươi tuy có công hộ chủ, nhưng, chủ động gây sự, cũng phải chịu hình phạt tương ứng.” Giọng Kỷ Sơ Hòa lại vang lên.

Sắc mặt Lưu Oánh lập tức lạnh đi.

“Phu nhân, không thể bán Lưu Oánh đi!” Từ Yên Nhi lập tức nói.

Nàng vất vả lắm mới có được một nha hoàn trung thành như vậy, sao có thể để Kỷ Sơ Hòa bán đi chứ! Nhất định phải bảo vệ được người này!

“Miên Trúc, cố ý gây chuyện trong phủ, gây ra cãi vã, đánh nhau, thì phải xử phạt thế nào?”

“Đánh nặng mười gậy, còn là khế ước sống thì trực tiếp đuổi ra khỏi phủ, khế ước chết thì bán đi.” Miên Trúc lập tức đáp.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 434


“Phát mại, phát mại, động một tí là phát mại! Phu nhân, quy củ của người còn nghiêm khắc hơn cả Hoài Dương Vương phủ! Từ khi lập phủ đến nay, đã phát mại bao nhiêu người ra ngoài rồi? Người mới vào, còn phải huấn luyện lại! Lần này, xin hãy nương tay, giữ lại Lưu Oánh đi!” Từ Yến Nhi thành tâm cầu xin cho Lưu Oánh.

“Cầu xin phu nhân, nô tỳ biết lỗi rồi, nô tỳ nguyện ý chịu mười trượng, xin phu nhân đừng phát mại nô tỳ, nô tỳ về sau nhất định không dám tái phạm sai lầm như vậy nữa!”

“Nếu Từ di nương đã mở lời cầu tình, vậy tha cho ngươi lần này, nếu lần sau tái phạm, tội chồng thêm một bậc!” Kỷ Sơ Hòa trầm giọng nói.

“Đa tạ phu nhân.” Lưu Oánh lập tức cảm tạ.

Miên Trúc lập tức phất tay, từ bên ngoài đi vào hai tiểu tư kéo Lưu Oánh xuống chịu phạt.

“Từ di nương.” Kỷ Sơ Hòa gọi một tiếng.

Tim Từ Yến Nhi không kìm được run lên.

“Kẻ buôn chuyện cũng đã tra ra, không liên quan đến Đông di nương, ngươi không màng Đông di nương đang mang thai, xông vào viện của nàng tranh cãi kịch liệt, ngươi có biết mình sai rồi không?”

“Ta biết lỗi rồi.” Từ Yến Nhi không dám cứng đầu nữa.

“May mà, đứa bé trong bụng nàng không có gì sơ suất, nếu có sơ suất gì, ngươi có biết kết cục của ngươi hôm nay không?”

Từ Yến Nhi không biết, cũng không đoán ra.

“Ta sẽ sai người, dùng loạn côn đánh chết ngươi!”

Thân thể Từ Yến Nhi run lên không tự chủ.

Nàng không chút nghi ngờ lời nói này của Kỷ Sơ Hòa là thật.

Nếu con của Đông Linh thật sự có gì sai sót, Kỷ Sơ Hòa muốn đánh chết nàng, Thế tử e là cũng sẽ không quản nàng.

Trong lòng nàng dâng lên một tia bi lương, không biết vì sao, cứ thấy bản thân thật đáng thương.

Nước mắt lại không kìm được rơi xuống, lần này, là tiếng khóc không thành lời.

--- Chương 303: Người đều đổi thay, chỉ nàng bất biến ---

“Từ di nương, lần này, ta phạt ngươi cấm túc một tháng, ngươi và tất cả những người trong viện của ngươi, không có sự cho phép của ta, không được rời khỏi viện nửa bước, ngươi có ý kiến gì không?” Kỷ Sơ Hòa lạnh giọng hỏi.

Từ Yến Nhi không đáp lời, xem như ngầm đồng ý.

“Được rồi, đều lui xuống đi!”

Người trong phòng lui ra ngoài.

Tiêu Yến An còn đang rối rắm không biết mở lời thế nào, Kỷ Sơ Hòa đã xoay người lại, dặn dò chàng: “Thế tử, chuyện cửa hàng đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, sau này có chuyện gì, chàng theo dõi một chút. Trước khi Đông Linh sinh nở, ta sẽ không đi đâu cả, cứ ở trong phủ canh chừng, đây là đứa con đầu lòng của Thế tử, không thể có bất kỳ sơ suất nào.”

Trong lòng Tiêu Yến An dâng lên một cảm xúc khó tả.

Kỷ Sơ Hòa nói không sai, tâm tư của nàng chỉ đặt vào thân phận Thế tử phu nhân này, từ trước đến nay vẫn vậy.

Nàng là một chủ mẫu quán xuyến việc nhà không thể chê vào đâu được.

Trong lòng nàng, chứa đựng vinh nhục của Thế tử phủ và Hoài Dương Vương phủ, chứa đựng các thiếp thất của chàng, con cái của chàng, duy chỉ không chứa đựng chàng, người phu quân này.

“Phu nhân, nàng vất vả rồi.” Tiêu Yến An không biết, ngoài câu này còn có thể nói gì nữa.

“Không vất vả. Còn một chuyện ta muốn cùng Thế tử thương nghị, thân thể Từ Yến Nhi vẫn nên đi xem xét kỹ một chút. Ta nhìn ra nàng rất muốn có một đứa trẻ, cứ mãi không mang thai thế này, lâu dần, e rằng nàng cũng chịu không nổi.”

“Ừm.” Tiêu Yến An gật đầu.

“Từ di nương bị ta cấm túc, Thế tử có thời gian rảnh vẫn nên đi thăm nàng.”

“Phu nhân...” Tiêu Yến An gọi một tiếng, thần sắc phức tạp nhìn Kỷ Sơ Hòa.

“Sao vậy?” Kỷ Sơ Hòa khó hiểu hỏi.

“Phu nhân, nàng vui vẻ không? Nàng có nguyện ý sống cuộc sống như hiện tại không?”

“Thế tử, sao chàng lại đột nhiên hỏi vậy?”

“Ta muốn nàng vui vẻ, muốn nàng sống cuộc sống nàng mong muốn, muốn nàng có thể sống tùy tâm. Nàng vì Thế tử phủ mà bận tâm, vì Từ Yến Nhi và Đông Linh mà bận tâm, vì đứa trẻ chưa chào đời mà bận tâm, nhưng, nàng lại chưa từng bận tâm vì chính mình, tinh lực đều đặt vào những chuyện khác. Những chuyện này đối với nàng có ý nghĩa gì không? Ta muốn hỏi, nàng có điều gì mong muốn không, điều nàng muốn là gì. Ta nhất định sẽ liều mạng để vì nàng mà đạt được!”

Kỷ Sơ Hòa mỉm cười, ôn tồn đáp: “Thế tử, sau khi gả cho chàng, ta đã nhận được tình yêu thương vô điều kiện của phụ vương và mẫu phi, hơn nữa còn nhận được sự tôn trọng của phụ vương và chàng. Các vị chưa từng vì ta là nữ nhi mà coi thường ta, trái lại còn công nhận ta, ủng hộ ta, khiến ta không chút bận tâm về sau, muốn làm gì thì làm nấy. Điều ta muốn, các vị đã cho rồi.”

“Vậy còn tình cảm của nàng? Ta biết, nàng không thích ta, lẽ nào, nàng muốn cùng một người mình không thích sống cả đời sao? Còn phải vì chàng mà bận rộn cả đời, như vậy có đáng không?” Tiêu Yến An có chút kích động.

“Ta xem Thế tử là người thân có thể dựa dẫm, lẽ nào, Thế tử muốn hòa ly với ta sao?”

“Không, không phải!” Tiêu Yến An lập tức phủ nhận.

“Nếu Thế tử không có ý hòa ly, ta cũng không có. Tất cả những gì ta bận tâm này cũng là vì chính ta, Thế tử phủ cũng là nhà của ta, sao có thể nói là không có ý nghĩa chứ?”

Tiêu Yến An nghẹn lời.

Gia nhân, hai chữ này, đã cho Tiêu Yến An câu trả lời, cũng khiến trái tim chàng đang hoang mang bất định được an ủi.

Chàng sợ mất Kỷ Sơ Hòa.

Sợ đến chết khiếp!

Nàng xem chàng là gia nhân.

Cũng tốt, ít nhất, nàng sẽ không rời bỏ chàng.

Là gia nhân cũng không sao.

“Phu nhân, nàng đã mệt cả ngày rồi, sớm chút nghỉ ngơi đi, ta xin cáo từ trước.”

“Ừm, Thế tử đi thong thả.”

Tiêu Yến An rời khỏi viện của Kỷ Sơ Hòa, định đi về viện của mình, khi gần đến nơi, vẫn quay ngược hướng, đi đến viện của Đông Linh.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 435


Đông Linh khi thấy Tiêu Yến An, còn tưởng mình hoa mắt, trên mặt toàn là kinh ngạc, đến cả hành lễ cũng quên mất.

“Thế tử, chàng... chàng sao lại tới đây?”

“Tới thăm nàng.” Ánh mắt Tiêu Yến An rơi trên bụng của Đông Linh.

Đột nhiên phát hiện, bụng của Đông Linh đã lớn đến vậy rồi.

Chàng theo bản năng đưa tay muốn sờ một chút.

Đây là lần đầu tiên, chàng cảm nhận rõ ràng rằng mình đã là phụ thân rồi, mình cũng có con rồi.

Khi tay Tiêu Yến An đặt lên bụng của Đông Linh, Đông Linh cả người ngây dại.

Đây là tình huống gì vậy?

Không phải, nàng có thể cự tuyệt sao?

“Thế tử, chàng có muốn vào phòng ngồi một lát không?” Đông Linh mượn cơ hội lách người, làm động tác mời.

“Được.” Tiêu Yến An nhấc bước đi vào.

Đông Linh: …

Không phải, thật sự vào ư!

“Di nương, nàng mau đi cùng Thế tử đi, nô tỳ đi pha trà.” Liên Nhi đẩy Đông Linh một cái.

Đông Linh lúc này mới hoàn hồn, nhấc bước đi vào trong phòng.

Tiêu Yến An thấy trong giỏ kim chỉ có đặt một số đồ thêu chưa hoàn thành, là một cái túi thơm thêu hoa mẫu đơn, vải là loại vải y phục của Kỷ Sơ Hòa.

“Đây là túi thơm thiếp thân thêu cho phu nhân, còn chưa thêu xong.” Đông Linh vội vàng cất đồ đi.

“Ta nhớ, trước đây giày và y phục cùng túi thơm của ta đều là do nàng may.”

“Những thứ đó đều là bổn phận thiếp thân nên làm.”

“Nơi đây của nàng còn thiếu gì không? Nếu thiếu gì thì nói với ta một tiếng, ta sẽ sai Thiêm Hỷ đi chuẩn bị.”

“Không thiếu, đa tạ Thế tử, phu nhân đều đã sắp xếp ổn thỏa cho thiếp thân rồi.” Đông Linh đánh giá Tiêu Yến An, cảm thấy tâm trạng của Tiêu Yến An rất không tốt.

Trước kia, nàng là nha hoàn thân cận của Thế tử, hầu hạ nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu chủ tử chứ.

“Thế tử, hôm nay Từ di nương tuy rằng xông vào viện của thiếp thân, thiếp thân tin rằng, nàng cũng không có ác ý gì, có thể là bị người khác xúi giục, cảm xúc có chút kích động mà thôi. Huống hồ, nàng ấy mãi không mang thai, áp lực cũng lớn, Thế tử đừng giận dỗi nàng ấy.” Đông Linh luôn ghi nhớ lời của Kỷ Sơ Hòa.

Một nhà sống hòa thuận, còn hơn tất thảy.

Gia hòa vạn sự hưng.

Nàng tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho phu nhân!

Tiêu Yến An dùng ánh mắt dò xét nhìn Đông Linh, “Đông Linh, nàng hình như đã thay đổi rồi.”

--- Trang 228 ---

“À? Thế sao? Thiếp thân có lẽ là do theo phu nhân lâu ngày mà tai nghe mắt thấy ít nhiều.”

“Nàng cũng có thể thay đổi, vì sao Từ Yến Nhi vẫn cứ như vậy.” Tiêu Yến An như tự lẩm bẩm.

Thật ra, chàng cũng đã thay đổi.

Dường như, chỉ có Từ Yến Nhi không thay đổi.

Đông Linh thật muốn nói một câu: Từ Yến Nhi đó là không thay đổi ư? Đó là không có đầu óc! Ngu ngốc không thể tả, muốn thay đổi cũng không thay đổi được đâu!

Thế tử đây là thất vọng về Từ Yến Nhi rồi sao?

Chớ có như vậy.

Về sau, còn phải dựa vào Từ Yến Nhi hầu hạ Thế tử đấy!

“Thế tử, Từ di nương có lẽ là quá để tâm chuyện không mang thai con của Thế tử rồi. Nàng ấy và Thế tử năm xưa là thanh mai trúc mã, đôi bên tình nguyện, nay Thế tử lại độc sủng nàng ấy, nàng ấy càng thêm lo lắng. Cộng thêm những lời đồn đại kia, nàng ấy mất đi lý trí cũng là lẽ thường. Thiếp thân nghĩ hiện giờ người đau khổ nhất vẫn là Từ di nương, Thế tử có muốn đi thăm nàng ấy không?”

“Nàng nghỉ ngơi sớm đi.” Tiêu Yến An nói một câu, xoay người rời đi.

Liên Nhi với tốc độ nhanh nhất pha trà mang vào, vẫn không kịp.

“Di nương, sao nàng không giữ Thế tử lại? Nếu Thế tử đêm nay ngủ lại chỗ di nương, sau này ai còn dám nói Thế tử không thích di nương, không sủng di nương nữa!”

“Tranh cái khí đó làm gì! Chẳng có chút ý nghĩa nào cả, ai thích nói gì thì nói, ta không có sủng ái của Thế tử, ta có sủng ái của phu nhân, ai cũng không thể cướp đi địa vị của ta trước mặt phu nhân!”

--- Chương 304: Đôi bên nghi kỵ, không được yên bình ---

Liên Nhi tán đồng gật đầu.

“Thật ra, Từ Yến Nhi cứ làm loạn như vậy cũng tốt.” Đông Linh đỡ bụng, khóe môi khẽ cong lên, “Con trai, ngày mai nói không chừng chúng ta có thể gặp được phu nhân rồi!”

“Phụt!” Liên Nhi nhất thời không nhịn được bật cười thành tiếng, “Nô tỳ coi như đã biết rồi, di nương đúng là di nương của Phu nhân vậy!”

Đông Linh đã đi đến trước bàn ngồi xuống, tiếp tục thêu túi thơm cho Kỷ Sơ Hòa.

Đêm nay vẫn nên mau chóng thêu xong, vạn nhất ngày mai gặp được phu nhân, là có thể tặng cho phu nhân rồi.

“Di nương vốn dĩ là tài sản của chủ tử, ta năm xưa ở Hoài Dương Vương phủ làm nô tỳ, ký chính là tử khế, Thế tử là chủ tử, phu nhân cũng là chủ tử, ta sao lại không thể là của phu nhân chứ?” Đông Linh cầm kim chỉ lên, vừa nói vừa bắt đầu thêu hoa may vá.

“Nô tỳ mang trà xuống, rồi chuẩn bị thêm chút điểm tâm cho di nương, di nương đêm nay nhất định phải thêu xong cái túi thơm này mới chịu dừng.”

“Đi đi, đợi ta may xong, vừa kịp lúc ăn khuya.”



Liêu Vân Phỉ còn chưa ngủ, chờ Luyến Nhi ra ngoài dò la tình hình.

“Trắc phu nhân.” Luyến Nhi từ bên ngoài nhanh bước trở về.

“Thế nào rồi?” Liêu Vân Phỉ sốt ruột hỏi.

“Hôm nay phàm là người có dính líu đến chuyện này, đều đã bị phát mại hết rồi.”

“Phùng thị đâu! Có đuổi nàng ta ra ngoài không?”

“Phùng thị ngay cả trừng phạt cũng không có!”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 436


“Kỷ Sơ Hòa không phải ngày nào cũng treo quy củ lên miệng sao? Sao lại thiên vị Phùng thị như vậy? Phùng thị còn động tay đánh người, lại không chịu trừng phạt?” Giọng Liêu Vân Phỉ đã cao thêm mấy phần!

“Nô tỳ cũng thấy lạ, liền đi dò la cho rõ. Phùng thị thật sự không buôn chuyện, trái lại Lưu Oánh kia còn có hiềm nghi cố ý gây sự với Phùng thị.”

Không có gió thì không nổi sóng, Liêu Vân Phỉ cảm thấy, chuyện này nhất định có người đứng sau giật dây.

Đã có người giật dây, vậy nhất định có mục đích.

Mục đích là gì đây?

“Nhiều bà tử tụ tập cùng nhau, kẻ nói người chen, Phùng thị dù không nói, cũng rất khó chứng minh sự trong sạch của mình. Kỷ Sơ Hòa đã điều tra ra thế nào?”

“Mấy bà tử kia có người chiêu cung, còn có nha hoàn đang quét dọn và một bà tử thô sử làm chứng.”

“Xem ra, người trong Thế tử phủ phức tạp, Kỷ Sơ Hòa cũng có cách ứng phó. Trong phủ cũng khắp nơi đều có tai mắt do Kỷ Sơ Hòa bố trí.” Liêu Vân Phỉ cảm khái nói.

Muốn tìm được sơ hở trên người Kỷ Sơ Hòa, thật sự rất khó.

Đối thủ như vậy, quả thật là kẻ vừa đáng ghét vừa ương ngạnh!

“Phùng thị không phải cầm chổi đánh Từ di nương sao? Chuyện này, Kỷ Sơ Hòa lại làm thế nào để che giấu qua mắt?”

“Không đánh trúng, chỉ là dọa nạt Từ Yến Nhi. Phùng thị còn cắn ngược lại một miếng, nói Từ di nương muốn mưu hại con cái của Thế tử, nàng ta là vì bảo vệ con cái của Thế tử nên mới bất kính với Từ di nương.”

“Ha!” Liêu Vân Phỉ cười lạnh một tiếng, “Đây nhất định là chủ ý của Đông di nương kia. Phùng thị cái hãn phụ kia sao có thể nói ra lời lẽ có trình độ như vậy! Nói như thế, Phùng thị còn có lỗi gì? Nàng ta còn có công nữa chứ!”

“Phu nhân sai Phùng thị xin lỗi Từ di nương, chuyện này coi như xong.”

“Đông di nương kia, quả đúng là một con chó trung thành ngoan ngoãn mà Kỷ Sơ Hòa nuôi!” Liêu Vân Phỉ nói xong, lại cẩn thận suy nghĩ kỹ càng chuyện này, đột nhiên sắc mặt biến đổi.

“Ta sao lại cảm thấy, chuyện này là nhắm vào ta?”

Luyến Nhi ngây người, “Trắc phu nhân, chuyện này có liên quan gì đến người?”

“Sao lại không liên quan, ngươi nghĩ xem, nếu, Phùng thị không được gỡ ra khỏi chuyện này, nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi phủ! Đông di nương nếu lại có gì sai sót, đứa trẻ có phải cũng có thể bị hại không? Đông di nương và đứa trẻ xảy ra chuyện, Từ di nương cũng xong đời! Lập tức liên lụy nhiều người như vậy, người cuối cùng hưởng lợi từ chuyện này là ai?”

Luyến Nhi cũng hiểu ra, “Mọi người đều sẽ cho rằng người hưởng lợi là Trắc phu nhân người đó!”

“Kỷ Sơ Hòa thủ đoạn thật tàn nhẫn!”

“Trắc phu nhân, ý người là phu nhân đã sắp xếp những chuyện này? Nhưng, nàng ấy lại xử lý chuyện xong xuôi, không xảy ra bất kỳ sự cố nào, cũng không thể liên lụy đến Trắc phu nhân được mà!”

“Nàng ấy muốn chính là hiệu quả này! Chính là để ta có miệng cũng không nói rõ ràng được! Nhìn như không có chút liên quan gì đến ta, chuyện này nếu truyền đến Quốc Công phủ, tất cả mọi người đều sẽ cho rằng là ta làm! Nàng ấy sợ mối quan hệ giữa ta và Quốc Công phủ có chút hòa hoãn, tương lai sẽ uy h**p đến địa vị của nàng ấy!”

“Bằng không, vì sao tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ, lại còn có thể điều tra rõ ràng rành mạch! Kỷ Sơ Hòa còn nhân cơ hội này thanh lý những bà tử kia, nói không chừng, trong số những bà tử đó có người là cố ý sắp xếp vào phủ!”

Luyến Nhi tán đồng gật đầu.

“Kỷ Sơ Hòa, ngươi đợi đó! Ta tuyệt sẽ không buông tha ngươi! Con đường về sau còn dài lắm, ngươi đừng tưởng, ngươi có thể vững vàng ngồi vị trí Thế tử phu nhân! Chúng ta cứ chờ xem!” Liêu Vân Phỉ nghiến răng nghiến lợi nói.



Kỷ Sơ Hòa sau khi tắm rửa, trở về phòng.

Miên Trúc lập tức tiến lên lau tóc cho nàng.

Kỷ ma ma bưng một bát canh đến.

“Ma ma, ta thật sự không ăn nổi nữa.”

“Đây là canh cá xay nấu, một chút cũng không chiếm bụng. Phu nhân mấy hôm nay, lại gầy đi vì mệt mỏi rồi, cần phải tẩm bổ thân thể cho tốt.” Kỷ ma ma múc một bát nhỏ, đưa đến trước mặt Kỷ Sơ Hòa.

Kỷ Sơ Hòa đành nhận lấy, bắt đầu ăn.

Vừa thấy nàng ăn, Kỷ ma ma lập tức lộ ra một nụ cười an ủi.

“Miên Trúc, tất cả vật liệu chế tạo hương liệu trong phòng đều đã dọn dẹp sạch sẽ chưa?”

“Phu nhân cứ yên tâm, đều đã thu dọn ra ngoài rồi.”

“Vậy thì tốt.”

Kỷ Sơ Hòa bình thường cũng hay mang hương liệu vào trong phòng, đã lâu không gặp Đông Linh, ngày mai nàng định mời Đông Linh qua dùng cơm cùng, vì vậy, nàng đã dọn dẹp hết những vật liệu đó ra ngoài trước.

Sau này, vật liệu chế tạo hương liệu cũng sẽ toàn bộ chuyển đến cửa hàng.

Như vậy, sẽ không cần phải tránh Đông Linh nữa.

“Phu nhân, người có phải cố ý giữ lại nha hoàn tên Lưu Oánh kia không?” Kỷ ma ma ôn tồn hỏi.

“Đúng vậy, thân phận của nàng ta trong sạch đến thế, ta không thể xác định nàng ta là người của ai, cứ giữ lại trước đã, đừng đánh rắn động cỏ.”

“Chuyện này, thật sự không liên quan đến Liêu Vân Phỉ sao?” Miên Trúc hiếu kỳ hỏi.

“Hiện tại, Liêu Vân Phỉ vẫn chưa có bản lĩnh này để thu mua lòng người của loại người như Lưu Oánh. Lưu Oánh rất thông minh, loại người này, vừa nhìn đã biết là được bồi dưỡng rồi.”

“Vậy chủ tử phía sau Lưu Oánh bày ra màn kịch này, muốn đạt được mục đích gì?”

“Vẫn chưa biết được, kẻ địch ở trong bóng tối, hơn nữa mới vừa bắt đầu bố cục, cứ đi một bước tính một bước vậy.” Kỷ Sơ Hòa hiện giờ, chỉ có thể phòng thủ bị động.

Tuy nhiên, may mắn là, bất kỳ hành động nào của kẻ địch, đều sẽ bộc lộ ra một vài gian tế trong phủ, nếu không, không thể thành sự.

Ví dụ, những bà tử buôn chuyện hôm nay.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 437


Nàng cũng nhân cơ hội này thanh lý những người này, hết lần này đến lần khác thay máu.

Đợi đến khi máu đã thay gần hết, kẻ địch muốn gây sóng gió trên địa bàn của nàng, sẽ không dễ dàng như vậy nữa!

“Thế tử có đến chỗ Từ di nương không?” Kỷ Sơ Hòa đột nhiên hỏi.

“Không có, đã đến chỗ Đông di nương, nhưng, chỉ ngồi một lát rồi rời đi.”

Kỷ Sơ Hòa khẽ cau mày.

Chuyện này, thật sự đã khiến Thế tử nảy sinh khoảng cách với Từ Yến Nhi sao?

--- Chương 305: Nhìn vật nhớ người, tình ý chưa phai ---

“Phu nhân, trước đừng nghĩ những chuyện này nữa, hãy nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện gì ngày mai hãy nói.” Kỷ ma ma nhắc nhở.

“Được.” Kỷ Sơ Hòa gật đầu.



Sáng sớm hôm sau, Đông Linh không nằm nán trên giường, đã dậy từ rất sớm, còn thường xuyên ngóng trông về phía cổng viện.

Cuối cùng, một bóng người xuất hiện ở cửa.

Là Miên Trúc!

Đông Linh lập tức kích động vô cùng.

“Miên Trúc! Phu nhân hôm nay không cần ra khỏi phủ nữa đúng không? Ta có thể đi gặp phu nhân không?” Đông Linh lập tức hỏi Miên Trúc.

“Di nương Đông, ta chính là đến mời người qua gặp phu nhân đây ạ.” Miên Trúc cười đáp.

“Thật sao? Ngươi đợi ta một lát, ta đi lấy một thứ!” Đông Linh lập tức chạy vào gian trong lấy chiếc túi thơm nàng đã thêu xong.

Khi Đông Linh đến, Kỷ Sơ Hòa cũng vừa dùng bữa xong, lúc này đang cầm một quyển sách, đọc rất say sưa.

Đông Linh không quấy rầy nàng, mà cung kính đứng sang một bên.

Đột nhiên, tiểu gia hỏa trong bụng đá nàng một cái, nàng không kìm được khẽ kêu lên: “Ôi chao!”

Kỷ Sơ Hòa lập tức quay đầu nhìn về phía nàng, “Đông Linh? Ngươi đến từ khi nào vậy, sao không nhắc ta một tiếng?”

“Ta vừa đến, thấy phu nhân đang đọc sách, không muốn quấy rầy phu nhân, chắc đứa bé quá nhớ phu nhân nên đá ta một cái.” Đông Linh xoa bụng, mang theo chút áy náy nói.

Kỷ Sơ Hòa đặt sách xuống, vươn tay sờ bụng Đông Linh.

--- Trang 229 ---

Nàng có thể cảm nhận được cái đầu nhỏ của đứa bé lập tức đội lên.

Kỳ thực, nàng cũng rất nhớ con.

Nàng vốn không mấy thích trẻ con, ngoài con trai của nàng là Hữu Nhi, nàng chưa từng tận tâm với đứa trẻ nào đến vậy, chỉ làm tròn bổn phận của mình là đủ.

Chẳng lẽ, là vì kiếp này nàng không muốn sinh con nữa, nên đã chuyển nỗi nhớ và tình cảm dành cho Hữu Nhi sang đứa bé của Đông Linh sao?

“Ngươi sắp sinh rồi, đây là đứa con đầu lòng của phủ chúng ta, không thể có bất kỳ sai sót nào, những ngày sắp tới, ta sẽ ở lại phủ, cho đến khi ngươi bình an sinh hạ đứa bé.”

“Đa tạ phu nhân dày công thương yêu, đời này thiếp sẽ ở bên phu nhân, làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của phu nhân!”

“Hiện giờ ngươi đã rất tốt rồi.” Kỷ Sơ Hòa tán thưởng nói.

Chuyện hôm qua Phùng thị có thể nói ra những lời đó, tuyệt đối là do Đông Linh dạy.

Đông Linh tuy không có mặt ở đó, nhưng cũng có thể giúp được nàng.

Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Đông Linh đều là di nương khiến nàng ít phải bận tâm nhất.

“Đông Linh, đợi ngươi sinh xong, thân thể hồi phục rồi, tiệm hương liệu ta sẽ giao cho ngươi quản lý, tiệm hương liệu này không phải tài sản của Thế tử phủ, mà là tư sản của ta.”

“Phu nhân yên tâm, thiếp nhất định sẽ tận tâm tận lực quản lý tốt cửa tiệm của phu nhân!” Đông Linh kích động đáp lời.

Quản lý tư sản của phu nhân, đây là biểu hiện phu nhân xem nàng như người nhà mình!

Nàng sao có thể không kích động!

Mặc dù, Kỷ Sơ Hòa hiện giờ đã coi Thế tử phủ là nhà của mình, nhưng về mặt sản nghiệp, nàng vẫn chuẩn bị ghi tên mình vào, coi là tư sản.

Điểm này, Tiêu Yến An cũng hoàn toàn tán đồng.

Dù sao, hiện giờ ai cũng không nghĩ tới, một tiệm hương liệu nhỏ bé lại kiếm được nhiều tiền như vậy.

“Phu nhân, đứa bé cũng sắp ra đời rồi, người đặt cho đứa bé một cái tên đi?” Đông Linh tha thiết cầu xin.

Nàng hy vọng, tên của đứa bé là do phu nhân đặt.

Kỷ Sơ Hòa chưa từng nghĩ tới vấn đề này, bởi vì còn chưa biết là trai hay gái, sau khi sinh ra, chắc chắn phải báo hỷ cho phụ vương và mẫu phi, đến lúc đó, tên do phụ vương mẫu phi đặt, hoặc do Tiêu Yến An đặt cũng được.

“Trước tiên đợi đứa bé sinh ra xem là trai hay gái, nếu phụ vương mẫu phi muốn ban tên thì sao? Đối với đứa bé sau này cũng có lợi, đến lúc đó ta sẽ đặt một nhũ danh, chúng ta gọi riêng với nhau.”

“Được.” Đông Linh vui vẻ gật đầu, nhưng lại bổ sung thêm một câu: “Nhất định là con trai!”

Kỷ Sơ Hòa không nhịn được cười, dáng vẻ cố chấp của Đông Linh, cũng có vài phần đáng yêu.

Đông Linh chính là tin chắc như vậy.

Kỳ thực, ý định ban đầu khi nàng mang thai đứa bé này là muốn tự mình có thể sống sót, để cuộc sống của mình tốt đẹp hơn. Kỳ thực, nàng một chút khái niệm làm mẹ cũng không có.

Ngược lại là phu nhân, cũng đã tính toán nhiều như vậy cho đứa bé, thật sự còn hơn cả nàng, một người mẹ!



Kỷ Sơ Hòa tọa trấn, mọi chuyện trong phủ đều yên ổn, sóng yên biển lặng.

Nàng cũng đã sớm sắp xếp bà đỡ và nhũ mẫu vào phủ chờ sẵn.

Bà đỡ và nhũ mẫu đều do người của Quốc công phủ giúp tìm, tuyệt đối đáng tin cậy.

Thế nhưng, trong lòng Kỷ Sơ Hòa vẫn luôn có chút bất an mơ hồ.

Tiêu Yến An gần đây vẫn bận rộn bên ngoài, cho đến khi mọi việc ở cửa tiệm được sắp xếp ổn thỏa, y mới thở phào nhẹ nhõm.

Ý của Kỷ Sơ Hòa là, đợi Đông Linh sinh xong, cửa tiệm mới chính thức khai trương, cũng để cầu song hỷ lâm môn.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 438


Thế nhưng, mấy ngày nay, cửa tiệm luôn có khách đến mua hương liệu, công việc kinh doanh không ngừng nghỉ, bọn họ cũng chỉ có thể bắt đầu làm ăn trước.

Có bạc vào tài khoản là tốt rồi.

Hơn nữa, hiện tại xem ra, hương liệu do Kỷ Sơ Hòa chế tạo được yêu thích đến vậy, số tiền kiếm được còn nhiều hơn y tưởng tượng rất nhiều!

Chỉ riêng một cửa tiệm này, nuôi Thế tử phủ cũng thừa sức rồi.

Khi Tiêu Yến An nhìn những thỏi bạc được xếp gọn gàng trong hộp, trong lòng lại trào lên một trận chua xót.

Đáng lẽ y phải là người nuôi Thế tử phủ, gánh nặng này đáng lẽ phải do y gánh vác.

Kỷ Sơ Hòa giải thích với y rằng, cửa tiệm tuy được tính là tư sản của nàng, nhưng cũng là để phòng ngừa vạn nhất.

Bọn họ là người nhà, người nhà nào còn phân biệt gì nữa.

Y lại được Kỷ Sơ Hòa an ủi.

Tóm lại, trong Thế tử phủ, cả bên trong lẫn bên ngoài, y thành tâm thành ý nguyện ý nghe theo sắp xếp của Kỷ Sơ Hòa, nguyện ý dốc toàn lực ủng hộ nàng phía sau.

Tiêu Yến An trở về thay một bộ y phục, chuẩn bị đi gặp Kỷ Sơ Hòa.

Đột nhiên phát hiện, trên bàn sách có thêm một thứ, y vừa nhìn đã nhận ra, đây là khăn tay của Từ Yên Nhi.

“Thiêm Hỷ! Thứ này từ đâu ra?” Tiêu Yến An cầm khăn tay lên, giận dữ chất vấn, “Từ di nương cùng những người trong viện của nàng ta không phải đều bị phu nhân cấm túc sao? Đồ của nàng ta sao lại xuất hiện trên bàn của ta?”

Khi Tiêu Yến An nhìn thấy chiếc khăn tay này, y theo bản năng cho rằng Từ Yên Nhi lại vô pháp vô thiên, không giữ quy củ, trái lệnh phu nhân, lén chạy ra ngoài.

“Bẩm Thế tử, chiếc khăn tay này là do phu nhân sai người đưa đến, đặc biệt dặn dò phải đặt ở nơi Thế tử có thể nhìn thấy.”

Tiêu Yến An nghe nói không phải Từ Yên Nhi tự ý làm, cơn giận vơi đi chút ít.

“Ta đi xem nàng ta vậy.”

Từ Yên Nhi gần đây, cứ như một kẻ hành thi tẩu nhục, chẳng thiết trà nước cơm cháo, người gầy đi rất nhiều, trông cũng vô cùng tiều tụy.

Sau chuyện lần trước, Lưu Oánh một bước trở thành hồng nhân bên cạnh nàng, Bình Nhi đều bị nàng đuổi đi làm những việc nặng nhọc, bên cạnh chỉ còn Lưu Oánh hầu hạ cận thân.

“Di nương, người cũng đừng quá đau lòng, gần đây Di nương Đông sắp sinh rồi, Thế tử chắc chắn phải lo cho bên đó, đợi Di nương Đông sinh xong, Thế tử chắc chắn sẽ đến thăm người.”

Nước mắt của Từ Yên Nhi lập tức tuôn rơi, “Thế tử đã ghét bỏ ta rồi, chàng bây giờ chắc chắn ghét ta đến chết rồi phải không?”

“Ai nói ta ghét bỏ ngươi?” Giọng Tiêu Yến An đột nhiên vang lên.

[Chương 306: Khiêu khích kích động, ép nàng hóa điên]

Từ Yên Nhi kinh ngạc quay người lại, gần như không thể tin vào mắt mình.

Lưu Oánh, người vốn đang chuẩn bị khiêu khích, cũng chấn động, vội vàng ngậm miệng lại.

“Thế tử!” Từ Yên Nhi lập tức chạy về phía Tiêu Yến An, trực tiếp lao vào lòng y.

Tiêu Yến An nhìn thấy vẻ tiều tụy của nàng, mày cũng nhíu chặt lại, “Sao lại tự giày vò mình thành ra bộ dạng này?”

“Mấy ngày nay thiếp sống không bằng chết! Thiếp cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp lại Thế tử nữa.” Từ Yên Nhi nằm sấp trên ngực Tiêu Yến An, không lâu sau, nước mắt đã thấm ướt toàn bộ y phục trên ngực y.

Trong lòng Tiêu Yến An chua xót, Từ Yên Nhi như vậy, y cũng cảm thấy không dễ chịu.

“Mấy ngày nay ta đều bận rộn chuyện cửa tiệm.” Tiêu Yến An giải thích một câu.

Kỳ thực, câu nói này, y nói rất chột dạ.

Y kỳ thực, tận sâu trong lòng không muốn đến chỗ Từ Yên Nhi.

Đột nhiên cảm thấy đoạn quan hệ này thật sự quá mệt mỏi, còn cảm thấy y và Từ Yên Nhi chính là một sai lầm.

Thế nhưng, khi nhìn thấy chiếc khăn tay đó, y lại không nhịn được nhớ lại quãng thời gian y và Từ Yên Nhi cùng nhau lớn lên, giữa bọn họ cũng có rất nhiều hồi ức tươi đẹp.

Nếu, y thật sự bỏ Từ Yên Nhi lại, nàng ta phải làm sao đây?

“Đừng khóc nữa.” Tiêu Yến An nhẹ giọng dỗ dành, “Đợi cấm túc kết thúc, ta cũng có thời gian rảnh, sẽ dẫn ngươi ra ngoài đi dạo, giải sầu.”

Từ Yên Nhi vẫn không ngừng khóc.

“Ta biết, ngươi vào phủ lâu như vậy vẫn chưa mang thai con cái, trong lòng chắc chắn rất buồn. Nhưng, ngươi không thể vì trong lòng buồn mà hành sự bàn bừa, không màng hậu quả.” Tiêu Yến An lại nói một câu.

“Thế tử, chàng thật sự không giận thiếp sao?” Từ Yên Nhi ngẩng đầu lên, đáng thương hỏi.

“Ngươi nói cho ta biết, lần này ngươi làm có đúng không?”

“Thiếp… thiếp làm không đúng.” Từ Yên Nhi cuối cùng vẫn phải mềm giọng.

“Vậy thì đừng có lần sau nữa!”

Từ Yên Nhi nhìn ra sự khó chịu giữa lông mày Tiêu Yến An.

Trong lòng một trận nhói đau.

Nàng có một cảm giác mãnh liệt, nàng đang dần dần mất đi chàng.

Thế nhưng, nàng có lỗi gì?

Nàng đã ti tiện đến mức này rồi, còn muốn nàng thế nào nữa?

Lời hứa mà Thế tử từng dành cho nàng, chẳng có một lời nào được thực hiện đúng không?

Lưu Oánh đột nhiên quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết nói: “Thế tử, một lòng của di nương đều đặt lên người Thế tử, trong phủ đột nhiên lan truyền những lời đồn đại như vậy, di nương thật sự rất khó chịu đựng! Những lời đó, mỗi một chữ, đều là một cây gai, đâm thẳng vào tim di nương!”

Lời của Lưu Oánh nói đúng vào tâm can Từ Yên Nhi.

Nàng cứ nghĩ, Thế tử đến để an ủi nàng, không ngờ, Thế tử lại vẫn đến trách móc nàng.

“Những bà tử truyền lời đó, không phải đã bị phu nhân xử phạt rồi sao?” Giọng điệu của Tiêu Yến An mang theo vài phần thiếu kiên nhẫn.

“Nô tỳ cả gan, cầu Thế tử cũng hãy thông cảm cho di nương đi ạ!” Lưu Oánh nói xong, không ngừng dập đầu về phía Tiêu Yến An.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 439


Câu nói này, chính là muốn ám chỉ Tiêu Yến An chỉ biết thông cảm cho Kỷ Sơ Hòa, một chút cũng không quan tâm Từ Yên Nhi.

“Phu nhân đã tìm đại phu cho ngươi rồi, đến lúc đó xem là nguyên nhân gì, hơn nữa, trong phủ cũng sẽ không còn ai dám truyền loại tin đồn này nữa.” Tiêu Yến An nâng tay lau đi nước mắt trên mặt Từ Yên Nhi.

Từ Yên Nhi nghe thấy câu này, toàn thân đều cứng đờ.

“Thiếp không muốn! Thiếp không khám đại phu nữa! Y sư phủ đều nói thân thể thiếp không có vấn đề, thiếp có thể đợi thêm chút nữa, nói không chừng, tháng sau sẽ mang thai con của Thế tử!”

“Ngươi không phải nói y thuật của y sư phủ không được sao? Hơn nữa, ông ấy cũng không chuyên về bệnh này, phu nhân tìm cho ngươi chính là chuyên trị về phương diện này, trước tiên cứ xem là sao đã.” Lông mày Tiêu Yến An lại nhíu chặt lại.

“Thế tử, nếu đại phu đến, dù di nương thân thể không có vấn đề, người khác cũng sẽ cho rằng di nương có vấn đề, di nương càng có miệng cũng nói không rõ, còn xin Thế tử cho di nương một con đường sống!” Lưu Oánh vẻ mặt trung thành bảo vệ chủ.

Ánh mắt Tiêu Yến An rơi xuống người Lưu Oánh, mang theo vài phần sắc bén dò xét.

Lưu Oánh cúi mình phủ phục trên mặt đất, đầu cũng không ngẩng lên.

“Thế tử, thiếp không muốn khám đại phu.” Từ Yên Nhi ủy khuất nói.

--- Trang 230 ---

Tiêu Yến An chỉ cảm thấy mệt mỏi trong lòng.

Y muốn giải quyết triệt để chuyện này.

Cách giải quyết chuyện này, chỉ có thể là mời đại phu đến xem, đưa ra một kết luận.

“Yên Nhi, cứ để đại phu đến khám, nếu có bệnh chúng ta sẽ chữa bệnh, nếu không có vấn đề, chúng ta sẽ đợi thêm.”

“Thiếp không có bệnh, thân thể thiếp khỏe mạnh! Đại phu đến khám cho thiếp, thiếp cho dù không có bệnh cũng sẽ bị đồn là có bệnh! Thế tử, chàng không biết những lời đó nghe vào tai thiếp chói tai đến mức nào đâu! Phu nhân nàng ta có phải là vì thiếp mà suy nghĩ không? Nàng ta làm như vậy là muốn thiếp ngồi vững cái danh tiếng không thể sinh nở!”

Từ Yên Nhi chính là hối tật kị y, chính là sợ đại phu chẩn đoán ra nàng không thể sinh!

Vì vậy, nàng kiên quyết không thể khám đại phu!

Cơn giận của Tiêu Yến An bùng lên, “Phu nhân đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn nghi kỵ nàng! Bôi nhọ nàng! Từ Yên Nhi, ngươi thật không thể hiểu nổi!”

“Là thiếp nghi kỵ nàng sao? Là nàng cướp đi tất cả của thiếp! Trước tiên là cướp đi thân phận vốn thuộc về thiếp, lại cướp đi tình yêu chàng dành cho thiếp! Thế tử, trong lòng chàng bây giờ chỉ có nàng ta đúng không? Phu nhân, phu nhân, miệng chàng không hề rời khỏi hai chữ phu nhân! Chàng yêu nàng ta, nàng ta có yêu chàng không? Chàng coi nàng ta là phu nhân, nàng ta có coi chàng là phu quân không?” Từ Yên Nhi cũng mất kiểm soát hét lên.

Nàng có thể chấp nhận, cả đời làm di nương của Thế tử.

Nàng cũng có thể chấp nhận Thế tử yêu Kỷ Sơ Hòa.

Thế nhưng, nàng không thể chấp nhận, sau khi Thế tử yêu Kỷ Sơ Hòa, liền không yêu nàng nữa!

“Từ Yên Nhi, ta trước kia sao lại có thể thích loại nữ nhân như ngươi chứ!”

Từ Yên Nhi hoảng sợ, lập tức tiến lên túm lấy ống tay áo Tiêu Yến An, Tiêu Yến An tức giận hất tay ra, quay người bỏ đi không thèm quay đầu lại.

“Thế tử!” Từ Yên Nhi đuổi theo.

Đuổi đến cửa, bị người ta chặn lại.

Nàng lập tức sụp đổ dựa vào cửa, khóc lớn.

Nàng không muốn cãi nhau với Thế tử, nàng sớm đã biết, Thế tử sẽ không còn dỗ dành nàng như trước nữa.

Thế nhưng, vì sao nàng lại không thể kiểm soát được bản thân, trong lòng nàng thật sự quá khó chịu.

Lưu Oánh tiến lên đỡ Từ Yên Nhi, “Di nương, người nhất định phải chú ý thân thể, ngàn vạn lần đừng để tổn hại thân thể. Người nhất định phải nghĩ thoáng một chút, người là di nương, thân phận địa vị sao có thể hơn phu nhân được. Thế tử hiện giờ mọi việc đều nghe lời phu nhân, đại phu này người có muốn khám hay không muốn khám cũng đều phải khám thôi.”

Từ Yên Nhi dùng sức đẩy Lưu Oánh ra, “Ngươi câm miệng cho ta!”

Nàng không muốn nghe, cái gì cũng không muốn nghe!

Lưu Oánh lặng lẽ lùi sang một bên, lạnh lùng nhìn Từ Yên Nhi đau buồn khóc lóc.

Một lát sau, Từ Yên Nhi khóc mệt, lại ngây dại cười lên.

Trông dáng vẻ như một kẻ điên vậy.

Trong mắt Lưu Oánh lóe lên một tia cười lạnh.

Nàng chỉ cần tiếp tục khiêu khích trước mặt Từ Yên Nhi, Từ Yên Nhi chắc chắn sẽ bị nàng ép cho hóa điên!

Người đã điên, sẽ làm ra một số chuyện điên rồ.

Giết người gì đó, cũng là chuyện rất đỗi bình thường thôi nhỉ!

[Chương 307: Ai ai cũng tốt, duy chỉ nàng không tốt]

Đêm khuya, bóng dáng Vinh Tùng xuất hiện ở cửa sau viện của Từ Yên Nhi.

Bình Nhi nghe thấy tiếng mở khóa, lập tức đẩy cửa đi ra.

“Đi theo ta.” Vinh Tùng dẫn đường phía trước.

Không lâu sau, họ vòng tới viện của Kỷ Sơ Hòa.

Kỷ Sơ Hòa đang đợi Bình Nhi.

Nàng đã đặt Lưu Oánh bên cạnh Từ Yên Nhi, một chút cũng không yên tâm tình hình bên đó.

Bình Nhi vừa nhìn thấy Kỷ Sơ Hòa, lập tức tiến lên hành lễ, “Nô tỳ bái kiến phu nhân.”

“Lưu Oánh đó mấy ngày nay có tiếp xúc với ai không?” Kỷ Sơ Hòa trầm giọng hỏi.

“Bẩm phu nhân, nô tỳ canh chừng rất chặt, có thể khẳng định nàng ta không tiếp xúc với bất kỳ ai, nàng ta chính là ngày ngày ở bên cạnh hầu hạ Từ di nương, trông như trung thành tận tụy với Từ di nương vậy.”

“Bình Nhi, ngươi cảm thấy, nàng ta có muốn tìm một chủ tử để nương tựa không?” Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng hỏi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back