Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương

Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 330


“Có chứng cứ không?” La Kế Huân đã không kiềm chế được sự kích động!

Nếu có được chứng cứ Hoài Dương Vương muốn mưu nghịch, không chỉ Hoài Dương Vương phủ, mà cả Vinh Quốc Công phủ, một kẻ cũng đừng hòng thoát!

“Công tử, tiểu nhân không có năng lực lấy được chứng cứ, tiểu nhân biết, việc hắn giả vờ khiêm tốn đều là giả dối, hơn nữa, còn cố ý nuôi phế Tiêu Yến An, chính là để Hoàng thượng xóa bỏ cảnh giác, mượn chuyện cải cách binh dịch lần này, chính là muốn lên kế hoạch mưu nghịch! Chỉ cần công tử cho người âm thầm điều tra, nhất định sẽ tìm được manh mối!”

La Kế Huân đã tin năm phần.

Thay vì nói là tin, thì đúng hơn là hắn mong điều này là thật!

“Chuyện này ta đã biết.”

“Vậy tiểu nhân xin cáo lui trước.” Thẩm Thừa Cảnh chắp tay cáo từ rồi lui ra ngoài.

Tứ hoàng tử từ trong phòng bước ra, mặt đầy chấn động.

“Biểu ca, hắn là ai? Hắn từ đâu mà có tin tức này?”

--- Chương 231 ---

Đợi không kịp rồi, ác quỷ đòi mạng

“Hắn là anh rể của Tiêu Yến An, Tứ điện hạ có nghe qua lời đồn về Hoài Dương không?”

“Lời đồn gì?” Tứ hoàng tử hứng thú.

“Hai nữ nhi nhà họ Kỷ cùng lúc xuất giá, một người gả cho Thế tử Hoài Dương Vương phủ, một người gả cho tên Thẩm Thừa Cảnh này. Đêm đại hôn, cô dâu lại hoán đổi cho nhau. Thứ nữ vốn nên gả cho Tiêu Yến An lại được kiệu đến chỗ Thẩm Thừa Cảnh, hai người còn nhanh chóng gạo nấu thành cơm động phòng. Còn về trưởng nữ Kỷ Sơ Hòa, người đáng lẽ phải gả cho Thẩm Thừa Cảnh, cũng vì âm sai dương thác mà ở lại Vương phủ, trở thành Thế tử phu nhân.”

“Chính là Kỷ Sơ Hòa, người đã viết ra ‘Binh dịch lục sách’ đó sao?” Tứ hoàng tử hỏi.

La Kế Huân kinh ngạc nhìn Tứ hoàng tử, người bình thường chẳng phải nên quan tâm đến chuyện hoán đổi hôn nhân sao?

Sao Tứ điện hạ lại quan tâm đến ‘Binh dịch lục sách’?

“Tứ điện hạ, ‘Binh dịch lục sách’ này thật sự tốt đến vậy sao?”

“Biểu ca, huynh không biết đó thôi, một số lão thần trong triều âm thầm theo phò tá ta đã nghiên cứu kỹ lưỡng ‘Binh dịch lục sách’ này, kết hợp với tình hình cụ thể của Hoài Dương đã đưa ra một kết luận, tài năng của Kỷ Sơ Hòa này có thể được phong vương bái tướng. Đáng tiếc, nàng lại là nữ tử.”

“Phong vương bái tướng?” La Kế Huân ngạc nhiên.

Hắn biết rõ bốn chữ này có trọng lượng đến mức nào.

“Hừ!” Hắn khịt mũi lạnh lùng, “Tứ điện hạ, một nữ tử sống trong khuê phòng sâu kín làm sao có thể có tầm nhìn như vậy? Huynh không hề nghi ngờ tính chân thực của chuyện này sao?”

“Biểu ca, lời này là sao?”

“Tên Thẩm Thừa Cảnh vừa rồi nói Hoài Dương Vương có ý đồ làm phản, huynh lại liên hệ đến chuyện cải cách binh dịch của Hoài Dương. Nếu, ‘Binh dịch lục sách’ này không phải do Kỷ Sơ Hòa viết thì sao?”

“Ý của huynh là, Hoài Dương Vương cố ý gán công lao ‘Binh dịch lục sách’ cho Kỷ Sơ Hòa, là muốn mượn thân phận nữ nhi của nàng để giảm bớt sự cảnh giác của mọi người?”

“Như vậy mới hợp lý hơn một chút phải không?” La Kế Huân đã đinh ninh rằng, sự việc chính là như vậy.

Một nữ nhân, tuyệt đối không thể có năng lực như thế!

Tứ hoàng tử chìm vào trầm tư, cảm thấy lời La Kế Huân nói hình như cũng có lý.

“Tứ điện hạ, La gia nhất định sẽ điều tra ra chứng cứ phạm tội mưu nghịch của Hoài Dương Vương.” La Kế Huân âm thầm nắm chặt hai tay.



Kỷ Sơ Hòa đang chờ động tĩnh từ phía Thẩm Thừa Cảnh.

Sở dĩ nàng dám phái người ra tay hành hung giữa phố, còn phải nhờ vào phong thái thường ngày của Kỷ Thanh Viện.

Thẩm Thừa Cảnh mới là một quan tòng thất phẩm, mà Kỷ Thanh Viện đã sớm bày ra cái vẻ ta đây, không biết đã đắc tội bao nhiêu người.

Thẩm Thừa Cảnh biết là nàng làm, nhưng cũng không dám loan truyền.

Dẫu sao, làm việc gì cũng cần có chứng cứ.

Thẩm Thừa Cảnh có nguyện ý đi thu thập chứng cứ cho Kỷ Thanh Viện không?

Huống hồ, nàng sẽ ngốc đến mức để lại chứng cứ phạm tội cho người ta nắm thóp sao?

Không có chứng cứ, tức là vu oan.

Vu oan Thế tử phu nhân, tội danh này không hề nhỏ.

Chuyện này một khi lan truyền ra ngoài, những lợi lộc nhỏ mà Kỷ Thanh Viện nhờ vào chức quan của Thẩm Thừa Cảnh mà th*m nh*ng sẽ bị phanh phui ồn ào, quan vị của hắn còn giữ được không?

Thẩm Thừa Cảnh bản thân còn đang muốn loại bỏ Kỷ Thanh Viện nữa là!

Vào chập tối, bóng dáng Vinh Tùng xuất hiện trước mặt Kỷ Sơ Hòa.

Kỷ Sơ Hòa đoán được, là Thẩm Thừa Cảnh đã ra tay.

Mới chỉ có một ngày thôi, Thẩm Thừa Cảnh đã không muốn chờ nữa rồi.

“Phu nhân, Thẩm Thừa Cảnh đã đưa Kỷ Thanh Viện ra khỏi thành rồi, bên ngoài nói rằng Kỷ Thanh Viện thân thể không khỏe, đi đến nhà thân thích tĩnh dưỡng.”

Ối chà, các bạn nhỏ nếu thấy 52shuku hay, nhớ lưu lại địa chỉ https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé~ Xin các bạn đó (>.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 331


Hố của hắn mới đào được một nửa!

Nếu không có mưa, chỉ cần thêm một canh giờ nữa, nhất định sẽ đào xong.

Đây là một ngôi miếu hoang tàn trong núi sâu, hắn và Kỷ Thanh Viện khi đến Đế triều, tình cờ phát hiện ra, còn từng ở đây trú mưa.

Không ngờ, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, bọn họ lại quay về nơi đây.

“Nước… nước…”

Thẩm Thừa Cảnh nghe thấy tiếng gọi yếu ớt ấy, lập tức quay đầu lại.

Liền thấy Kỷ Thanh Viện đã gắng gượng chống đỡ thân mình, chuẩn bị đứng dậy.

Hắn lập tức đặt chiếc xẻng sắt trong tay xuống rồi bước tới.

Kỷ Thanh Viện vừa ngẩng đầu, liền thấy bóng dáng Thẩm Thừa Cảnh. Thân thể Thẩm Thừa Cảnh ướt sũng, tóc cũng dính nước, rũ trên vai, sắc mặt hắn căng thẳng. Đúng lúc này, bên ngoài lại xẹt qua một tia chớp, ánh sáng của tia chớp vừa vặn chiếu vào sau lưng Thẩm Thừa Cảnh, khiến hắn trông như một ác quỷ đòi mạng!

“Á!” Kỷ Thanh Viện sợ hãi kêu lên một tiếng.

Lúc này mới phát hiện, đây không phải chỗ ở của bọn họ! Nàng vội vàng nhìn quanh, cảm thấy nơi này có chút quen thuộc.

Nàng nhận ra rồi.

Đây chẳng phải là ngôi miếu hoang mà nàng và Thẩm Thừa Cảnh khi đến Đế Đô, đi lạc đường, lệch khỏi quan đạo mà tìm thấy trong khu rừng hẻo lánh sao?

Thẩm Thừa Cảnh sao lại đưa nàng đến nơi này?

“Thẩm Thừa Cảnh, chúng ta sao lại ở đây?” Kỷ Thanh Viện giọng khàn đặc hỏi.

“Kỷ Sơ Hòa muốn ra tay tàn độc với nàng, ta vì muốn bảo toàn tính mạng nàng, mới đưa nàng đến đây.” Thẩm Thừa Cảnh đi sang một bên, cầm lấy gói hành lý, từ bên trong lấy ra một cái bánh rồi ăn.

Đào một cái hố để chôn người, thực sự quá hao tốn thể lực.

Kỷ Thanh Viện không nghi ngờ, mím môi khô khốc, “Ta muốn uống nước.”

Thẩm Thừa Cảnh quay người lấy túi nước đưa cho nàng.

Kỷ Thanh Viện uống mấy ngụm, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Kỷ Sơ Hòa thật sự muốn giết ta, chúng ta trốn ở đây có an toàn không? Chàng đã là tòng thất phẩm rồi, nàng ta sao dám giết quan triều đình?” Kỷ Thanh Viện nghi hoặc hỏi.

“Nàng đừng bận tâm nhiều như vậy, chuyện này, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Thẩm Thừa Cảnh không kiên nhẫn đáp lại một câu, hắn xoay người tìm kiếm trong gói hành lý.

Chắc chắn là liều thuốc hắn cho quá ít, nên Kỷ Thanh Viện mới tỉnh lại vào lúc này.

Hắn phải cho Kỷ Thanh Viện uống thêm chút thuốc, để tránh nàng phát hiện ra điều gì, gây ra chuyện ngoài ý muốn.

Ngay khi Thẩm Thừa Cảnh đang tìm thuốc, Kỷ Thanh Viện chịu đựng cơn đau kịch liệt mà xuống giường.

Nàng muốn đi tiện.

Sau khi xuống giường, tầm nhìn của nàng rộng hơn, ánh mắt lướt qua chiếc xẻng sắt đặt bên ngoài, trên xẻng có dính đất bùn tươi mới. Nàng quay đầu nhìn Thẩm Thừa Cảnh một cái.

Giày và vạt áo của hắn ngoài việc bị nước làm ướt ra, cũng dính rất nhiều bùn đất.

Vì đã đến để tránh sự truy sát của Kỷ Sơ Hòa, bên ngoài đang mưa, hắn không ở đây trú mưa, lại chạy ra ngoài làm gì? Còn mang theo cả một chiếc xẻng sắt.

Thẩm Thừa Cảnh quay đầu lại, thấy Kỷ Thanh Viện đang đứng dưới đất, trong lòng chợt lóe lên một tia hoảng loạn.

“Nàng đứng dậy làm gì?”

“Ta mắc tiểu, muốn đi tiện một chút.”

“Bên ngoài đang mưa, cứ giải quyết ở đây đi.”

“Không được, ta vẫn nên ra ngoài đi, chúng ta còn phải trốn ở đây, làm bẩn quá không hay.” Kỷ Thanh Viện lắc đầu từ chối, “Ta tự mình đi được, ta vịn tường chậm rãi đi, chàng cứ ăn đi.”

--- Chương 232 ---

Mi mắt phải giật, lại sắp có chuyện

“Được, nàng chậm thôi.” Thẩm Thừa Cảnh không định đi theo.

Dù sao, Kỷ Thanh Viện cũng không thể thoát.

Kỷ Thanh Viện cố nén cơn đau truyền đến từ mắt cá chân, từng bước một dịch chuyển ra ngoài.

Đi đến cửa, nàng cố ý nhìn chiếc xẻng sắt.

Đột nhiên, lại một tia chớp xé toạc màn đêm đen đặc, chiếu sáng cảnh tượng trước mắt nàng.

Trên mặt đất lưu lại một vệt dấu chân bùn vàng, đi thẳng vào sâu trong rừng núi.

Chuỗi dấu chân này, nhất định là của Thẩm Thừa Cảnh.

Hắn đi vào đó làm gì?

Tim Kỷ Thanh Viện không khỏi thắt lại, sắc máu trên mặt cũng nhanh chóng rút đi.

Thẩm Thừa Cảnh ăn xong một miếng bánh vẫn chưa thấy Kỷ Thanh Viện quay lại, hắn đứng dậy bước ra ngoài.

Bên ngoài ngôi miếu hoang, đâu còn bóng dáng Kỷ Thanh Viện nữa!

Thẩm Thừa Cảnh lập tức nhận ra, Kỷ Thanh Viện có lẽ đã biết điều gì đó, hắn xoay người cầm chiếc xẻng sắt đi ra ngoài.

Mưa vẫn đang rơi, Kỷ Thanh Viện chân có vết thương, Thẩm Thừa Cảnh lại cho nàng uống một chút thuốc mê, trên người nàng không thể dùng được chút sức lực nào, chưa đi được bao xa đã ngã xuống đất.

Bản năng cầu sinh khiến nàng dùng toàn bộ sức lực của mình bò về phía trước.

“Kỷ Thanh Viện, nàng muốn đi đâu?” Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói như ma quỷ.

Kỷ Thanh Viện quay đầu lại, thấy Thẩm Thừa Cảnh tay cầm chiếc xẻng sắt đứng cách nàng vài bước chân.

Tia chớp xẹt qua, chiếu rõ vẻ mặt hung ác của Thẩm Thừa Cảnh.

“Thẩm Thừa Cảnh, là chàng muốn giết ta, đúng không?” Kỷ Thanh Viện run rẩy hỏi.

“Kỷ Thanh Viện, vốn dĩ ta không muốn ra tay tàn độc với nàng, là nàng ép ta! Nàng nghĩ xem, những việc làm của nàng, ta giữ nàng lại thì có ích lợi gì?” Thẩm Thừa Cảnh lạnh lùng chất vấn.

“Ta… ta đã giấu chàng, không đưa tiền của mẫu thân để lại cho chàng, là muốn đảm bảo cuộc sống cho chúng ta. Chàng tha cho ta đi, ta sẽ đưa tất cả số tiền mẫu thân cho ta cho chàng!”

“Nàng chết rồi, tiền của nàng cũng là của ta.” Thẩm Thừa Cảnh từ lâu đã nắm rõ Kỷ Thanh Viện giấu chút tiền đó ở đâu.

Chỉ có Kỷ Thanh Viện ngốc nghếch, cứ tưởng mình giấu rất kỹ.

“Thẩm Thừa Cảnh, đời này, ta bất chấp tất cả gả cho chàng làm vợ, vì chàng mà dốc cạn mọi thứ, còn hại mẫu thân ta mất mạng, sao chàng lại có một trái tim tàn nhẫn đến vậy, chàng lại muốn giết ta!” Kỷ Thanh Viện khóc lóc chất vấn.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 332


“Nàng còn dám nói vì ta mà dốc cạn tất cả? Kỷ Thanh Viện, những lời nàng nói cứ đi lừa quỷ đi! Kiếp trước, ta đã ở vị trí cao nhất của quan lại, ta sẽ hủy hoại tiền đồ của mình để cứu một tử tù như nàng sao? Chắc chắn là nàng quyến rũ ta, khiến ta nhất thời ham tươi mới, mới cứu nàng ra!”

“Kiếp trước, nàng đã hại ta một lần, kiếp này, nàng còn hoán đổi hôn nhân với Kỷ Sơ Hòa, muốn hại ta thêm lần nữa! Ở bên nàng, ta mới xui xẻo tám đời! Kiếp này, nếu không phải nàng, ta sẽ không phải chịu đựng nhiều khổ nạn và sỉ nhục như vậy! Con đường làm quan của ta sẽ thuận lợi hơn! Tất cả đều là do nàng!” Thẩm Thừa Cảnh giơ chiếc xẻng sắt nhắm thẳng vào Kỷ Thanh Viện.

Kỷ Thanh Viện sợ hãi rụt người lại, lại gắng sức bò thêm một bước về phía trước.

Thẩm Thừa Cảnh vô tình giẫm lên chân nàng bị thương, dùng sức nghiền xuống.

“Á!” Kỷ Thanh Viện đau đớn kêu lên.

“Kỷ Thanh Viện, ngươi so với Kỷ Sơ Hòa, bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ chọn nàng ấy mà không chọn ngươi! Còn nói cái loại quỷ thoại rằng ta chút nào cũng không thích nàng ấy, chỉ thích ngươi! Ta đối với ngươi chỉ là ham thích cái mới mẻ, xem như một món đồ chơi thì còn được, chứ như ngươi nói thì tuyệt đối không thể nào!”

“Thẩm Thừa Cảnh, những lời ta nói, tuyệt đối không phải hư ngôn! Chàng lẽ nào quên, lần đầu tiên chàng gặp ta, chàng đã thích ta rồi sao?” Kỷ Thanh Viện khóc lóc hỏi.

Thẩm Thừa Cảnh lạnh lùng cười một tiếng, “Kiếp trước ta nói với ngươi những điều này, chắc chắn là để dỗ ngươi vui lòng thôi.”

“Ta cầu xin chàng, đừng giết ta có được không? Chàng không thích ta, có thể bỏ ta, có thể đuổi ta đi, đời này ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chàng nữa!” Kỷ Thanh Viện thảm thiết van xin.

“Kỷ Thanh Viện, chỉ có người chết mới được an ổn.” Thẩm Thừa Cảnh nhấc tay lên, bịt miệng Kỷ Thanh Viện.

Kỷ Thanh Viện hoảng sợ lắc đầu, cảnh vật trước mắt đột nhiên trở nên mờ ảo, cuối cùng, chỉ còn lại một mảng bóng tối.

Thẩm Thừa Cảnh không bận tâm đến Kỷ Thanh Viện đã bất tỉnh, để nàng lại đó, cầm xẻng quay người tiếp tục đào hố.

Cho dù là trời mưa, cũng không thể chậm trễ.

Đêm nay, nhất định phải xử lý Kỷ Thanh Viện.

Cuối cùng, cái hố đã đào xong.

Thẩm Thừa Cảnh kéo Kỷ Thanh Viện vào trong.

Nhìn Kỷ Thanh Viện đang nằm trong hố bùn, Thẩm Thừa Cảnh giơ xẻng trong tay lên, nhắm vào đầu Kỷ Thanh Viện mà đập xuống!

Bỗng nhiên, chân hắn lỏng ra, trượt ngã.

Cái xẻng vốn đang nhắm thẳng vào đầu Kỷ Thanh Viện đã lệch sang một bên.

Hắn chuẩn bị đập thêm một nhát, mượn ánh chớp nhìn thấy bên mặt Kỷ Thanh Viện đã dính đầy máu tươi, máu chảy rất nhanh, thoắt cái đã lan xuống cổ.

Hắn không phí sức đập nhát thứ hai, bắt đầu đào đất lấp hố!



Sáng hôm sau, Kỷ Sơ Hòa tỉnh dậy, Vinh Tùng mới báo cáo sự việc tối qua cho nàng.

Kỷ Sơ Hòa nghe tin này, khẽ thở dài một tiếng.

Kỷ Thanh Viện trước khi chết không biết có hối hận về lựa chọn cả đời của mình không.

“Bên Thẩm Thừa Cảnh, tiếp tục theo dõi.” Kỷ Sơ Hòa khẽ căn dặn.

“Vâng.”

Ba ngày sau, Thẩm Thừa Cảnh lại đi một chuyến đến nơi hắn chôn Kỷ Thanh Viện, phát hiện mưa quá lớn khiến sạt lở núi, nơi hắn đào hố đã bị vùi lấp hoàn toàn.

Lớp đất dày như vậy, cho dù có người đi ngang qua đây, cũng sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường.

Đúng là ông trời đang giúp hắn.

Thẩm Thừa Cảnh lúc này, hoàn toàn yên tâm.

Hắn trả lại căn nhà, cho người làm đã thuê nghỉ việc, rồi tìm một chỗ ở mới.

Không có Kỷ Thanh Viện kéo chân, hắn sẽ rất nhanh thăng tiến vượt bậc!



Mấy ngày nay, Vương phi thỉnh thoảng lại được Hoàng hậu triệu vào cung cùng Quý phi hiệp lý lục cung tham khảo các việc liên quan đến yến tiệc mừng thọ Thái hậu nương nương.

Ôi chao, nếu các bạn nhỏ thấy Thư viện 52 tốt, nhớ lưu lại địa chỉ trang web https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé~ Xin đấy (> . Cổng dịch chuyển: Bảng xếp hạng Hướng dẫn tìm sách Văn trạch đấu Trùng sinh đôi

--- Trang 176 ---

Kỷ Sơ Hòa đã trải qua mấy ngày tháng bình yên, an ổn tại Vinh Quốc Công phủ.

Bây giờ, chỉ còn chờ yến tiệc mừng thọ Thái hậu kết thúc, các nàng sẽ trở về Hoài Dương.

So với Đế Đô, Kỷ Sơ Hòa vẫn thích Hoài Dương hơn.

Nàng nguyện ý sống ở Hoài Dương cả đời.

Khi các nàng trở về Hoài Dương, Xuân Sinh dẫn theo đoàn thương đội chắc hẳn cũng đã quay về rồi.

Nàng rất mong đợi thu hoạch của đoàn thương đội lần này.

Đột nhiên, mí mắt Kỷ Sơ Hòa không hiểu sao lại giật mấy cái.

Nàng đưa tay xoa xoa mắt phải.

“Phu nhân.” Miên Trúc từ bên ngoài bước vào, tay bưng đĩa điểm tâm do tiểu phòng bếp làm, “Tiểu phòng bếp vừa mới làm xong, ta lập tức mang đến cho phu nhân.”

“Đã sắp xếp người đưa cho Đông di nương và Từ di nương chưa?” Kỷ Sơ Hòa hỏi.

“Đã đưa rồi ạ.” Miên Trúc dọn dẹp bàn, “Phu nhân, người mau nếm thử đi, ta đặc biệt dặn tiểu phòng bếp, phần của phu nhân đừng cho quá nhiều đường, không biết có ngon không.”

Kỷ Sơ Hòa cầm một miếng điểm tâm lên nếm thử, “Ừm, không tệ, vị sữa thơm nồng, mà lại không ngấy, Miên Trúc, ngươi cũng nếm thử đi.”

Miên Trúc cũng nhét một miếng vào miệng, “Ừm! Thật vậy!”

Vừa nuốt xong miếng điểm tâm trong miệng, Miên Trúc như nghĩ ra điều gì, vội vàng nói với Kỷ Sơ Hòa: “Phu nhân, vừa nãy ta nghe người hầu trong phủ đang bàn tán, nói là Liêu tiểu thư làm mất thứ gì đó, khóc thương tâm lắm!”

Kỷ Sơ Hòa không tự chủ được mà nhíu chặt mày.

【Chương 233: Thực sự đã nghĩ thông suốt, gả cho người khác】

“Có biết nàng ta làm mất thứ gì không?” Kỷ Sơ Hòa hỏi.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 333


“Nghe nói là một cái túi thơm.” Miên Trúc lúc đó cũng tò mò hỏi thăm một chút, “Phu nhân, mất một cái túi thơm, cũng không đến nỗi thương tâm đến vậy chứ? Chẳng lẽ trong túi thơm còn có thứ gì quý giá sao?”

“Có lẽ vậy.” Kỷ Sơ Hòa nhàn nhạt đáp một câu, không để chuyện này trong lòng.

“Phu nhân, còn có một chuyện nữa về Liêu tiểu thư, trong phủ cũng đang đồn đãi đấy.”

“Chuyện gì?”

“Đại phu nhân đang bàn chuyện hôn sự cho Liêu tiểu thư đấy! Nghe nói người mà đại phu nhân tìm cho Liêu tiểu thư là môn sinh của Quốc Công phủ, tuổi còn trẻ đã là một quan văn tứ phẩm rồi.”

Kỷ Sơ Hòa biết chuyện này.

Mẫu phi đã đặc biệt nói với nàng.

Còn nói, nếu đại cữu mẫu đến mời nàng, thì để nàng đi giúp xem mắt.

Trong lòng nàng lúc ấy liền xẹt qua một tia nghi vấn.

Liêu Vân Phi thật sự đồng ý mối hôn sự này sao?

Nàng ta không phải đã để mắt đến Tiêu Yến An rồi sao? Hôm đó còn ra sức khoe khoang trước mặt Tiêu Yến An.

Chẳng lẽ mấy ngày nay Tiêu Yến An tránh mặt nàng ta, đã có hiệu quả rồi sao?

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, là đại nha hoàn bên cạnh đại phu nhân.

“Thế tử phu nhân, phu nhân nhà ta đến mời Thế tử phu nhân đi một chuyến.”

“Được, ta sẽ qua đó ngay.”

Kỷ Sơ Hòa lập tức chỉnh trang lại, đi đến viện của đại phu nhân.

Khi đến nơi, đại phu nhân đang cho người chuẩn bị điểm tâm trà nước, vừa nhìn thấy Kỷ Sơ Hòa, liền nhiệt tình đón ra.

“Hòa nhi, con đến rồi.”

“Đại cữu mẫu.” Kỷ Sơ Hòa gọi một tiếng, nhìn dáng vẻ bận rộn trong phòng, không khỏi hỏi: “Đại cữu mẫu, sao hôm nay nơi này của người lại náo nhiệt vậy?”

Đại phu nhân kéo Kỷ Sơ Hòa ngồi xuống ghế bên cạnh, lúc này mới mở lời: “Ta đang lo liệu một mối hôn sự cho cháu gái Vân Phi nhà ta, là một hậu sinh có tài cán. Mẫu thân Vân Phi mất sớm, phụ thân nàng ấy lại giao phó nàng ấy cho ta, ta là cô mẫu đối đãi với nàng ấy cũng như con gái ruột, hôn sự liền để ta làm chủ.”

“Hôm nay, bà mối đến nhà hành lễ nạp thái, con cùng mấy vị cữu mẫu giúp đại cữu mẫu xem mắt xem mắt.”

Nhanh vậy sao? Kỷ Sơ Hòa có chút kinh ngạc.

Lập tức cười tươi đáp lại: “Được thôi, mẫu phi cũng đã nói với ta chuyện này rồi.”

“Hòa nhi, lần này làm phiền con rồi, có con cùng xem xét mối hôn sự này, cũng có thể nâng cao thân phận cho nha đầu Vân Phi đó.” Đại phu nhân trực tiếp nói ra ý định của mình.

“Đại cữu mẫu khách khí rồi.”

Vốn dĩ, đây cũng là chuyện hiển nhiên.

Không thể nào mời Vương phi đến để xem mắt hôn sự cho một người biểu thân, hơn nữa, Vương phi mấy ngày nay đang bận rộn lo liệu yến tiệc mừng thọ Thái hậu, cũng không có thời gian rảnh.

Với thân phận của Kỷ Sơ Hòa đến giúp xem mắt, thì không còn gì tốt hơn.

Đại phu nhân thân thiết đến vậy, thời gian các nàng đến đây, mọi việc đều tỉ mỉ, an bài các nàng ổn thỏa đâu vào đó. Nếu như Liêu Vân Phi không phải là một kẻ hay gây chuyện, Kỷ Sơ Hòa đã vui vẻ mà nhúng tay vào chuyện này rồi.

“Đại cữu mẫu, Liêu tiểu thư nghĩ sao về mối hôn sự này?” Kỷ Sơ Hòa vẫn không nhịn được mà hỏi thăm một chút.

“Ta sớm đã nói chuyện với nàng ấy rồi, trong lòng nàng ấy cũng nguyện ý, nếu không, ta cũng không thể tự tiện làm chủ cho người đến cửa.” Đại phu nhân cười đáp.

Xem ra, Liêu Vân Phi thật sự đã từ bỏ Tiêu Yến An rồi.

Có lẽ lúc đầu bị Tiêu Yến An mê hoặc, bây giờ đã biết đường quay về rồi.

Liêu Vân Phi không phải kẻ ngốc, chỉ cần bình tĩnh suy nghĩ một chút, sẽ không còn đầu óc nóng nảy nữa.

Ở bên Tiêu Yến An, thì được gì chứ?

Thà tìm một người an ổn mà gả đi, làm một chính thất phu nhân cuộc sống sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng nói.

“Đại tẩu, còn cần giúp gì không?” Nhị phu nhân đến rồi.

Đại phu nhân vội vàng ra ngoài đón, “Giúp đỡ gì đâu, các muội có thể đến là tốt rồi.”

Kỷ Sơ Hòa cũng đứng dậy đi theo, hướng về người đến gọi: “Nhị cữu mẫu.”

“Hòa nhi đến nhanh vậy!” Nhị phu nhân nhiệt tình đi về phía Kỷ Sơ Hòa.

“Ta cũng vừa mới đến.” Kỷ Sơ Hòa khách khí đáp lời.

“Hai người các con cứ vào phòng ngồi trước đi, ta đi xem Tam đệ muội và Tứ đệ muội đã đến chưa.” Đại phu nhân nói với hai người.

“Được rồi, đại tẩu, người cứ đi đi.” Nhị phu nhân đáp một câu, kéo Kỷ Sơ Hòa đi vào phòng.

Hai người trong phòng nói chuyện phiếm.

Không lâu sau, Tam phu nhân và Tứ phu nhân cũng đến.

Kỷ Sơ Hòa cùng mấy vị phu nhân nói cười rôm rả, cũng thật náo nhiệt.

“Đại phu nhân, bà mối đã đến rồi, vừa mới vào cổng lớn.” Nha hoàn đến thông báo.

“Cuối cùng cũng đến rồi.” Nhị phu nhân kích động nói.

Chỉ có phòng nhị phu nhân là không có con gái, không có cơ hội chọn con rể.

Không lâu sau, bà mối mặc váy gấm màu đỏ son dẫn theo một nam tử mặc thanh y bước vào trong viện.

Thân hình nam tử không quá cao, trong đám đàn ông thì thuộc dạng trung bình.

Dung mạo đoan chính cũng không phải loại xuất chúng, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác rất điềm đạm.

Đặc biệt là trên người nam tử còn có một luồng khí tức sạch sẽ, vừa nhìn đã không giống loại tính cách phong lưu đa tình.

Kỷ Sơ Hòa nhìn thấy nam tử này, liền biết đại cữu mẫu đã vì chuyện hôn sự của cháu gái Liêu Vân Phi mà hao tâm tổn trí. Không biết đã chọn bao nhiêu mới chọn trúng người này.

Người này tuổi còn trẻ, đã là quan tứ phẩm rồi, có thể thấy là có tài năng thực sự, sau này, đường làm quan chắc chắn không chỉ dừng lại ở đây.

Năng lực tạm thời chưa bàn, phẩm chất mới là quan trọng nhất.

Chỉ cần nhìn người này lần đầu tiên, đã để lại ấn tượng tốt.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 334


Liêu Vân Phi nếu có thể gả cho nam tử này, an an ổn ổn mà sống qua ngày, nhất định có thể sống hạnh phúc viên mãn.

“Kính chào các vị phu nhân.” Bà mối tiến lên, với vẻ mặt tươi cười hướng về mấy người hành lễ.

Nam tử cũng theo sau tiến lên, chắp tay hành lễ, “Tại hạ Lạc Hạo Thanh bái kiến các vị phu nhân.”

“Không cần đa lễ, ngồi đi.” Đại phu nhân nhấc tay.

“Đa tạ phu nhân.” Lạc Hạo Thanh nói lời cảm tạ xong, vén vạt áo ngồi xuống.

Có thể nhìn ra, hắn rất căng thẳng, lưng thẳng tắp, không dám thả lỏng một chút nào.

“Lạc công tử, phụ mẫu trong nhà đều an khang chứ?” Nhị phu nhân mở lời hỏi.

“Bẩm phu nhân, phụ mẫu vẫn còn, thân thể khang kiện.”

“Có huynh đệ tỷ muội không?”

“Còn có một đệ một muội, đệ đệ mười sáu, muội muội mười tuổi.”

Kỳ thực, tình hình gia đình của Lạc Hạo Thanh, đại phu nhân đã sớm tìm hiểu rõ ràng, mấy vị phu nhân cũng đều có chút nghe nói.

Chỉ là mượn cơ hội này, hỏi trực tiếp, để khảo nghiệm tài ăn nói.

Trải qua một vòng khảo nghiệm, Lạc Hạo Thanh đã nhận được sự công nhận của mấy vị phu nhân.

Kỷ Sơ Hòa tuy không lên tiếng, nhưng từ phản ứng của Lạc Hạo Thanh mà xem, nàng cảm thấy Liêu Vân Phi đã nhặt được bảo bối rồi. Nàng thậm chí còn cảm thấy, Liêu Vân Phi còn không xứng với Lạc Hạo Thanh này.

Chuyện trên đời này thật kỳ lạ.

Một người phụ nữ tốt, lại chẳng gặp được một người đàn ông tốt.

Mà một người đàn ông tốt, cũng khó gặp được một người phụ nữ tốt.

Rất ít khi có cả hai bên đều tốt đẹp mà kết hợp với nhau.

Hôm nay tuy nói cũng coi như nạp thái, nhưng cũng chỉ là đi qua hình thức, để các trưởng bối đều xem qua, vượt qua cửa ải hôm nay, rồi định một ngày lành tháng tốt, sẽ mang theo ngỗng sống đến chính thức hành lễ nạp thái.

“Đại phu nhân, ba ngày sau chính là hoàng đạo cát nhật, chúng ta chính thức đến hành lễ nạp thái có được không?” Bà mối hỏi đại phu nhân.

【Chương 234: Chuyện bất thường, ắt có biến cố】

“Được, đúng là nên sớm định đoạt hôn sự của hai đứa nhỏ này.” Đại phu nhân cười đáp.

“Đại phu nhân, nếu có thể cưới được Liêu tiểu thư làm thê tử, tại hạ nhất định sẽ cả đời kính trọng nàng, yêu thương nàng.” Lạc Hạo Thanh với vẻ mặt trịnh trọng đảm bảo với mấy vị phu nhân.

Đại phu nhân cười gật đầu, càng nhìn càng thấy hài lòng.

Trong gian phòng phụ của căn nhà, Liêu Vân Phi nghe những lời này, trong lòng rất khó chịu.

Theo lý mà nói, Liêu Vân Phi không nên xuất hiện ở trường hợp này, nhưng rất nhiều gia đình khi chọn rể đều sẽ để nữ tử ẩn mình, lén lút nhìn trộm một cái.

Đại phu nhân thương Liêu Vân Phi, cũng không ngoại lệ.

Đặc biệt để Liêu Vân Phi sớm ẩn mình trong gian phòng phụ.

Chuyện này, ngay cả mấy vị phu nhân và Kỷ Sơ Hòa cũng không biết.

Liêu Vân Phi vừa nhìn thấy Lạc Hạo Thanh lần đầu, trái tim vốn đang treo lơ lửng liền chết hẳn.

Chỉ riêng cái dáng vẻ xấu xí kia, đã khiến nàng ta dập tắt mọi ý niệm.

Nàng ta đồng ý mối hôn sự này có hai dự tính.

Người họ Lạc là quan tứ phẩm, quan chức không nhỏ, hơn nữa, sau này còn có cơ hội tiếp tục thăng tiến.

Nàng ta gả qua đó là làm chính thất phu nhân, tức là người gả tốt nhất trong Liêu gia, ngoại trừ cô cô.

Nếu không tính đến mối quan hệ với Vinh Quốc Công phủ, nàng ta coi như là trèo cao.

Sau này, tất cả mọi người trong Liêu gia đều phải nịnh bợ nàng ta như nịnh bợ cô cô vậy.

Cho dù là thế này, nàng ta vẫn không muốn gả cho người họ Lạc.

Chỉ cần người họ Lạc này trông đẹp hơn một chút thôi, nàng ta cũng sẽ không bài xích đến thế!

Chỉ có thể là một dự tính khác.

Hoặc là gả cho người họ Lạc.

Hoặc là vào Hoài Dương Vương phủ.

Nàng ta không thể gả cho người họ Lạc, vậy thì chỉ có thể khiến Thế tử nhất định phải đón nàng ta vào cửa.

Hơn nữa, nàng ta còn phải khiến tất cả mọi người đều nghĩ rằng, nàng ta bị ép buộc bất đắc dĩ!



Đông Linh sau khi tháo chiếc vòng xuống, ngày nào cũng phải lấy ra xem mấy lần, yêu thích không rời tay.

Nàng đang cầm một miếng vải mềm lau chùi chiếc vòng, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng bước chân gấp gáp truyền đến.

“Đông Linh.”

Là Từ Yên Nhi!

Đông Linh nhanh chóng giấu chiếc vòng vào trong hộp trang sức.

Từ Yên Nhi vừa vào, liền thấy hành động của Đông Linh, “Ngươi giấu gì đấy? Có bảo bối gì không tiện cho người khác thấy sao?”

“Ngươi quản ta giấu gì, dù sao cũng là không muốn cho ngươi thấy.” Đông Linh phản bác một câu.

Từ Yên Nhi lườm một cái.

Đông Linh thì có thể có gì tốt chứ? Chẳng qua chỉ là vài món trang sức cũ Kỷ Sơ Hòa ban thưởng thôi, cả ngày cứ xem đi xem lại, đúng là chưa từng thấy qua đời.

“Từ di nương, ngươi đến tìm ta làm gì?” Đông Linh không vui hỏi.

“Ta vừa mới nghe được một tin tức, Liêu Vân Phi đã được nghị thân!”

“Nhìn dáng vẻ vui mừng của ngươi kìa, cứ như thể là ngươi được nghị thân vậy.”

“Ta sao có thể không vui được chứ? Nàng ta không quấn lấy Thế tử là tốt rồi!” Trong lòng Từ Yên Nhi tràn ngập niềm vui.

“Từ di nương, ta hỏi ngươi một chuyện, gần đây Thế tử có ban thưởng cho ngươi thứ gì tốt không?”

“Không có.” Từ Yên Nhi lắc đầu, “Ngươi hỏi cái này làm gì?”

“Không có gì, ta cứ nghĩ đến Đế Đô rồi, Thế tử sẽ ban thưởng cho ngươi chút gì đó! Bằng không, sao ngươi ngày nào cũng treo Thế tử trên miệng mà lải nhải vậy.”

“Ngươi nói cái gì vậy? Lẽ nào, ta yêu là chút ban thưởng của Thế tử sao? Ta yêu là Thế tử!”

“Đúng đúng đúng, là ta đường đột rồi, ngươi cứ yêu Thế tử cho tốt đi.” Đông Linh lập tức đổi giọng.

“À phải rồi, ta vừa mới từ chỗ phu nhân qua đây, phu nhân nói, mấy ngày nữa đi Linh Vân Tự thắp hương cầu phúc cũng sẽ dẫn ta theo cùng.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 335


“Ngươi đi làm gì?” Đông Linh vì đang mang thai nên không thể đi, trong lòng có chút chua xót.

“Nghe nói Linh Vân Tự rất linh nghiệm, ta đi cầu con, thành kính bái lạy, phù hộ ta vừa về Hoài Dương là sẽ mang thai một bé trai bụ bẫm!”

“Vậy ngươi cứ thành tâm cầu con đi, đừng làm chuyện ngu xuẩn gì khiến phu nhân tức giận.”

Từ Yên Nhi vốn đang rất vui vẻ, đột nhiên bị Đông Linh dội một gáo nước lạnh, “Ta vô duyên vô cớ chọc phu nhân tức giận làm gì?”

“Ai biết ngươi sẽ phạm phải chuyện ngu xuẩn gì!” Đông Linh không khách khí đáp lại, “Lời của ngươi nói xong chưa? Nói xong thì mau đi đi.” Nàng trực tiếp đuổi người.

Từ Yên Nhi hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi.

Đông Linh nhìn nàng ta đi ra ngoài, vội vàng lấy chiếc vòng ra, yêu thích hôn một cái!

“Cái Từ Yên Nhi này, cả ngày Thế tử Thế tử thì có ích gì, đến Đế Đô mấy ngày rồi, Thế tử cứng rắn là không ban thưởng cho nàng ta lấy một thứ gì!”



Kỷ Sơ Hòa đang đọc sách, Mạch Trúc tới bẩm báo.

Liêu Vân Phi cầu kiến.

“Mời nàng vào.” Kỷ Sơ Hòa đặt sách xuống, chỉnh lại dung nhan.

Liêu Vân Phi nét mặt tươi cười bước vào, sắc khí trông cũng tốt hơn thường ngày rất nhiều.

Quả đúng như câu nói kia, người gặp việc hỷ, tinh thần phấn chấn.

“Thế tử phu nhân, hôm nay ta đến đây là đặc biệt để bày tỏ lòng biết ơn của mình.” Liêu Vân Phi đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý đồ.

“Cảm tạ ta điều gì?” Kỷ Sơ Hòa không hiểu hỏi.

“Cô mẫu đã định cho ta một mối hôn sự, còn mời mấy vị phu nhân cùng Thế tử phu nhân đồng lòng giúp ta xem mắt, cảm tạ Thế tử phu nhân đã bận tâm vì chuyện của ta.” Liêu Vân Phi nói vô cùng chân thành.

“Đại phu nhân đối với ta yêu thương không thôi, đều là chuyện của người trong nhà, nàng không cần để trong lòng.” Kỷ Sơ Hòa một câu đã nói rõ.

Nàng là nể mặt Đại phu nhân mới đi, không phải nể mặt Liêu Vân Phi nàng ta.

“Đây là chút điểm tâm do chính tay ta làm, đặc biệt mang đến cho Thế tử phu nhân nếm thử, cũng coi như là quà tạ ơn của ta, hy vọng Thế tử phu nhân đừng chê.”

Liêu Vân Phi nói xong, nha hoàn phía sau nàng lập tức bưng hộp điểm tâm được gói đẹp đẽ đến trước mặt Kỷ Sơ Hòa.

Kỷ Sơ Hòa nhìn đĩa điểm tâm trước mặt, trong lòng có một cảm giác lạ lùng khó tả.

Liêu Vân Phi hai ngày nay quả thực rất hoạt bát.

Quá hớn hở ra mặt.

Nói đúng hơn, là đối với chuyện nghị thân đã quá phô trương.

Mối hôn sự này, thật sự khiến nàng ta vui mừng đến vậy sao? Vui đến mức ước gì cả thiên hạ đều biết?

“Điểm tâm ta đã nhận, chúc mừng Liêu tiểu thư gặp được một mối lương duyên tốt lành, Đại phu nhân quả là đã xem Liêu tiểu thư như con gái ruột mà lo liệu.” Kỷ Sơ Hòa có ý chỉ mà nói một câu.

Liêu Vân Phi cười gật đầu, “Ân tình của cô mẫu đối với ta, ta đều khắc ghi trong lòng, sau này nhất định sẽ báo đáp thật tốt.”

Kỷ Sơ Hòa không nói thêm gì nữa, Liêu Vân Phi cũng thức thời cáo lui.

Sau khi Liêu Vân Phi rời đi, Kỷ Sơ Hòa lập tức gọi Mạch Trúc đến.

“Mạch Trúc, gần đây Liêu Vân Phi đã làm gì?”

“Điểm tâm nàng ta gửi cho phu nhân, mấy vị phu nhân trong Quốc công phủ cũng có, đều là để cảm tạ việc giúp nàng ta xem mắt. Mấy vị phu nhân đều đang khen nàng ta lễ phép hiểu chuyện đó! Nàng ta dường như sắp xuất giá vậy, còn đi bái tạ Quốc công và Lão phu nhân nữa. Đây mới chỉ là nạp thái thôi, theo thời gian thì đến năm sau nàng ta có thể xuất giá đã là sớm rồi.”

Kỷ Sơ Hòa suy tư.

Nàng luôn cảm thấy hành vi của Liêu Vân Phi có chút bất thường.

Thế nhưng, lại không thể nói rõ bất thường ở điểm nào.

“Thế tử có ở trong phủ không?” Kỷ Sơ Hòa đột nhiên hỏi.

“Thế tử mấy ngày nay, luôn hẹn mấy vị công tử cùng ra ngoài, rất ít khi ở trong phủ, hôm nay chắc cũng không có trong phủ.”

Sở dĩ Tiêu Yến An làm vậy là để tránh né Liêu Vân Phi.

Nghe tin hôn sự của Liêu Vân Phi đã định, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hôn sự đã định, hắn không cần phải nơm nớp lo sợ nữa.

--- Chương 235: Liêu Trà ra tay, Thiên la địa võng ---

Tiêu Yến An mang một đống đồ vật mới lạ thu thập từ bên ngoài về Quốc công phủ, trực tiếp đi tìm Kỷ Sơ Hòa.

Hắn đặt đồ vật lên bàn trước mặt Kỷ Sơ Hòa, như dâng hiến bảo vật mà nói: “Phu nhân, nàng xem, ta tìm được nhiều thứ thú vị thế này, những thứ này ở Hoài Dương không hề có.”

Hắn giống như một đứa trẻ cẩn thận, sợ không thể khiến Kỷ Sơ Hòa vui lòng một chút nào.

Kỷ Sơ Hòa cầm lên xem vài món, gật đầu đáp lại: “Quả thực là rất thú vị.”

Rồi nàng quay sang dặn dò Mạch Trúc: “Đi gọi Từ di nương và Đông di nương đến đây, Thế tử mang về nhiều đồ hay ho như vậy, để các nàng ấy cũng đến chọn lựa một chút.”

“Vâng.” Mạch Trúc lập tức vâng lệnh rời đi.

“Phu nhân, nàng thích món nào nhất? Nàng chọn trước đi.” Những thứ này Tiêu Yến An vốn là để tặng Kỷ Sơ Hòa, nhưng Kỷ Sơ Hòa đã nói ra miệng rồi, hắn cũng không tiện từ chối.

Kỷ Sơ Hòa cầm một chiếc quạt được đan bằng tre, trên mặt quạt dùng màu đặc biệt vẽ hai con cá chép sống động như thật, có thể thấy tay nghề vẽ tài tình.

“Ta chọn cái này đi.” Kỷ Sơ Hòa cầm lên quạt vài cái, trông rất thích.

“Phu nhân, nàng chỉ chọn một cái này thôi sao? Nàng xem cái này nữa, cái này là thư pháp của danh gia đó.”

“Một cái là đủ rồi.” Kỷ Sơ Hòa xoay xoay chiếc quạt trong tay, càng nhìn càng thích.

“Phu nhân, Đế đô quá vui, mấy ngày nay mấy biểu đệ dẫn ta đi khắp nơi du ngoạn, đợi khi nào có thời gian rảnh, ta muốn đưa nàng ra ngoài đi dạo ngắm cảnh.”

“Để sau hãy nói.” Kỷ Sơ Hòa không đồng ý.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 336


Nàng không muốn ra ngoài.

Đặc biệt là những nơi quen thuộc trước kia.

Ở đó có những hồi ức nàng không muốn chạm đến. Nàng sợ, nhớ lại thân thể lạnh lẽo của Hựu Nhi.

Nụ cười của Tiêu Yến An cứng lại.

“Phu nhân, nàng ngày ngày ở trong phòng đọc sách, sẽ không cảm thấy phiền muộn sao?”

“Không phiền muộn, trong sách có tất cả những gì ta muốn.”

“Thế tử!” Giọng Từ Yên Nhi vang lên đầy gấp gáp.

Tiếp đó, nàng ta như một cơn gió chạy đến bên cạnh Tiêu Yến An ôm lấy cánh tay hắn.

“Thế tử, ta cuối cùng cũng gặp được chàng rồi, lần trước là lỗi của thiếp, thiếp không nên cãi lời Thế tử. Xin Thế tử tha thứ cho Yên Nhi.”

Từ Yên Nhi nói rồi, nước mắt không ngừng chảy ra.

“Được rồi, đừng khóc nữa, nàng có thể hiểu được đạo lý này là tốt rồi.” Tiêu Yến An rút cánh tay mình ra khỏi tay Từ Yên Nhi.

Hắn đã không còn quen với dáng vẻ không quy củ như vậy.

Khi chỉ có hai người thì không cảm thấy ngại ngùng, nhưng ở bên ngoài, thì thật không ổn.

“Thế tử.” Đông Linh khẽ gọi một tiếng, hành lễ rồi đứng phía sau Kỷ Sơ Hòa.

Tiêu Yến An không khỏi nhìn Đông Linh một cái.

Cảm thấy Đông Linh như biến thành một người khác, không chỉ cách ăn mặc thay đổi, khí chất cũng khác hẳn. Đây đều là công lao của Kỷ Sơ Hòa, nàng đã dạy Đông Linh rất tốt.

Hắn muốn giao Từ Yên Nhi cho Kỷ Sơ Hòa dạy dỗ một chút, thế nhưng, lại không tiện mở lời.

Thôi vậy, vẫn là tự hắn dạy đi.

Đừng làm phiền phu nhân nữa.

“Đây là quà Thế tử mang về, các nàng xem thích gì thì tự chọn đi.” Kỷ Sơ Hòa chỉ vào những thứ trên bàn.

Mắt Từ Yên Nhi lập tức sáng lên, “Phu nhân, có thể muốn chọn gì thì chọn đó sao?”

“Có thể.” Kỷ Sơ Hòa khẽ đáp.

Đông Linh nhìn những thứ trên bàn, không có hứng thú gì.

Từ Yên Nhi hăm hở chọn lựa, một chút cũng không khách khí, ước gì có thể mang tất cả những thứ này đi.

Đây là Thế tử mua, nàng không muốn chia sẻ với người khác.

Tiêu Yến An nhìn nàng ta như vậy, mày cau chặt: “Từ Yên Nhi, nàng chọn nhiều thế này, còn chưa đủ sao? Đông Linh còn chưa chọn, nàng đã chọn hết rồi!”

Từ Yên Nhi bị quở trách, sắc mặt có chút khó coi. Thế tử trước đây không phải chưa bao giờ để Đông Linh trong lòng sao? Sao bây giờ lại còn quan tâm đến Đông Linh nữa rồi.

--- Trang 178 ---

“Không sao đâu, Thế tử, cứ để Từ di nương chọn đi.” Đông Linh khách khí đáp lại.

“Từ Yên Nhi, nàng xem Đông Linh biết quy củ biết bao, nàng nên học hỏi Đông Linh.”

Từ Yên Nhi “bốp” một tiếng đặt đồ vật trong tay xuống!

“Thế tử, chàng chê bai thiếp rồi đúng không? Chàng không thích thiếp nữa, cho nên nhìn thiếp chỗ nào cũng không vừa mắt. Bây giờ ngay cả Đông Linh trong mắt chàng cũng tốt hơn thiếp rồi!”

Tiêu Yến An sốt ruột, hắn rõ ràng đang dạy Từ Yên Nhi quy củ, sao nàng ta lại còn giận dỗi! Còn nói ra những lời như vậy!

Kỷ Sơ Hòa có chút đau đầu, hai người này bây giờ như không ở cùng một thế giới vậy.

Tiêu Yến An nhìn sang Kỷ Sơ Hòa, Kỷ Sơ Hòa lập tức quay đi ánh mắt.

Rõ ràng là không muốn can dự vào chuyện giữa hai người họ.

“Thế tử, hay là chàng và Từ di nương nói chuyện riêng đi? Giữa hai người chắc chắn có hiểu lầm, hãy giao tiếp thật tốt.” Đông Linh đề nghị.

Nàng thực sự không muốn hai người này ở đây làm phiền phu nhân.

Từ Yên Nhi quay người bỏ đi.

Tiêu Yến An nhìn bóng lưng nàng ta, tức giận nói một câu: “Xem thái độ của nàng ta kìa? Nói đi là đi, một chút quy củ cũng không có.”

Kỷ Sơ Hòa không tiếp lời, Đông Linh cũng không nói gì.

Tiêu Yến An tự thấy mất mặt, cũng đứng dậy đuổi theo.

“Phu nhân, trước đây Thế tử và Từ di nương như thể không có đối phương thì không sống nổi, sao bây giờ lại thành ra thế này?”

“Ta chỉ mong hai người họ có thể mãi mãi như lúc ban đầu.” Kỷ Sơ Hòa thở dài một tiếng.

Trời biết, trong một nội trạch mà có một thiếp thất biết lấy lòng phu quân là một điều tuyệt vời biết bao!

Tiêu Yến An và Từ Yên Nhi, lại một lần nữa chia tay trong không vui.

Hai người trực tiếp rơi vào chiến tranh lạnh.

Cho đến ngày Quốc công phủ đi Linh Vân Tự thắp hương, hai người vẫn chưa làm lành.

Lần này Quốc công phủ thắp hương, do Đại phu nhân Liêu thị tổ chức.

Mấy vị phu nhân cộng thêm Kỷ Sơ Hòa và các di nương, hạ nhân trong viện của mình, hùng hậu có gần trăm người.

Linh Vân Tự cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.

Tiền công đức của Vinh Quốc công phủ, từ trước đến nay vẫn luôn hậu hĩnh.

Kỷ Sơ Hòa bước xuống xe ngựa, cảnh tượng đập vào mắt không hề xa lạ.

Kiếp trước, nàng đã đến Linh Vân Tự vài lần.

Chưa từng cầu xin gì, chỉ muốn đến chùa ngồi một lát, nghe tiếng tiểu hòa thượng gõ chuông, ngửi mùi hương khói này.

Vừa đến chùa, mọi người liền tản ra, mỗi người một ý, tự đi bái lễ.

Kỷ Sơ Hòa không nói một lời đi đến một ao nước trong sân.

Trong ao nở rộ một vùng sen tím. Giữa ao, đặt mấy tảng đá lớn, trên đá dựng một pho tượng Quan Âm.

Cảnh tượng quen thuộc, khó tránh khỏi chạm cảnh sinh tình.

“Mẫu thân!”

Xem kìa, ảo thính rồi.

Nàng lại nghe thấy Hựu Nhi đang gọi nàng.

Kiếp trước, nàng từng đưa Hựu Nhi đến Linh Vân Tự, thằng bé rất thích nơi này.

Trước đây, nàng cũng thích đứng ở đây, chuông chùa ở trên gác lầu phía trên.

Hựu Nhi liền ngoan ngoãn ở bên cạnh nàng.

“Thí chủ.” Đột nhiên, có người gọi một tiếng.

Kỷ Sơ Hòa quay đầu, nhìn thấy một lão giả mặc tăng bào cũ nát chậm rãi bước đến.

Người này, Kỷ Sơ Hòa biết.

Thế nhưng, là quen biết từ kiếp trước.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 337


“Thí chủ, hôm nay đến Linh Vân Tự trong lòng có điều gì muốn cầu?”

Kỷ Sơ Hòa nét mặt kinh ngạc!

Đây là kiếp trước, mỗi lần đại sư nhìn thấy nàng đều hỏi câu này!

Nàng mờ mịt lắc đầu.

Mọi tiếc nuối, đều ở kiếp trước.

Kiếp này, không có.

Tiếc nuối của kiếp trước, cũng không thể thực hiện được ở kiếp này.

Vậy nên, cầu có ích gì?

“Thí chủ, nàng sẽ cầu được ước thấy.” Đại sư chắp hai tay, niệm một câu: “A di đà Phật.”

Kỷ Sơ Hòa nhìn bóng lưng đại sư rời đi, mũi cay xè, suýt chút nữa rơi lệ.

Nàng bình tĩnh lại tâm trạng, chậm rãi quay người, đối diện với Bồ Tát trong nước mà bái lạy.

Nếu thật sự có điều muốn cầu.

Vậy thì cầu Hựu Nhi của nàng có thể đầu thai chuyển thế một lần nữa, một đời bình an hạnh phúc.

“Phu nhân!” Tương Trúc nhanh chóng bước tới, sắc mặt rất khó coi, lại còn vẻ muốn nói lại thôi.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Thế tử, Thế tử hắn và Liêu tiểu thư… nô tỳ cũng không nói rõ được nữa rồi! Phu nhân, người mau đi xem đi!”

--- Chương 236: Thiên đường có lối, địa ngục không cửa ---

“Ở chỗ nào?” Kỷ Sơ Hòa hỏi.

“Chính là ở rừng tùng phía hậu viện.” Tương Trúc chỉ một hướng.

Kỷ Sơ Hòa cất bước đi theo hướng đó.

Vừa rẽ vào hậu viện, đã nghe thấy một trận tiếng khóc.

Cùng với những tiếng bàn tán ồn ào.

Một rừng tùng vắng vẻ phía hậu viện, từ khi nào mà lại náo nhiệt đến vậy!

Liêu Vân Phi khóc đến gan ruột đứt từng khúc, như thể chịu oan ức tày trời.

Tiêu Yến An đứng cách nàng ta vài bước, trong tay cầm chiếc túi thơm đã bị Liêu Vân Phi đánh mất từ lâu. Nét mặt kinh ngạc và luống cuống!

Nhìn dáng vẻ đó, hắn còn không biết đã xảy ra chuyện gì!

“Thế tử dù có yêu mến biểu tiểu thư cũng không thể làm ra chuyện này chứ, biểu tiểu thư đã định hôn sự rồi!”

“Đúng vậy, đúng vậy, một mối hôn sự tốt biết bao, biểu tiểu thư gặp việc hỷ, mấy ngày trước thân thể còn tốt hơn. Hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.”

“Thế tử sợ biểu tiểu thư gả cho người khác chứ gì!”

“Các ngươi im miệng!” Tiêu Yến An nổi giận quát một tiếng.

Vừa quay đầu, nhìn thấy bóng dáng Kỷ Sơ Hòa, lập tức vội vã đi về phía nàng, muốn giải thích với Kỷ Sơ Hòa.

“Phu nhân, ta…”

“A! Biểu tiểu thư!”

“Biểu tiểu thư, sao nàng lại nghĩ quẩn như vậy!”

Một tiếng kinh hô át đi giọng của Tiêu Yến An vang lên.

Chỉ thấy Liêu Vân Phi bổ đầu vào cây tùng gần nàng ta nhất.

Đầu nàng ta lập tức chảy máu, người cũng ngất xỉu trên mặt đất.

“Biểu tiểu thư!”

Hiện trường lập tức hỗn loạn, nào còn ai để ý đến chuyện khác?

Lông mày Kỷ Sơ Hòa đang cau chặt từ từ giãn ra.

Nàng đã hiểu!

Cuối cùng cũng hiểu được kế hoạch của Liêu Vân Phi.

Từ lúc làm mất chiếc túi thơm đã bắt đầu bày ra cục diện này rồi!

Ngay cả việc Liêu Vân Phi đột nhiên đồng ý nghị thân, cũng là một phần trong kế hoạch, chỉ vì ngày hôm nay!

Liêu Vân Phi vẫn chưa hề từ bỏ Tiêu Yến An!

Mà là đang ủ một kế lớn!

Liêu Vân Phi này có phải đầu óc không bình thường!

Vì một Tiêu Yến An chỉ mới gặp vài lần mà lại điên cuồng đến mức này!

Đúng là thiên đường có lối nàng không đi, địa ngục không cửa nàng lại xông vào.

Tiêu Yến An mặc kệ Liêu Vân Phi ra sao, hắn chỉ quan tâm Kỷ Sơ Hòa nghĩ gì về hắn.

“Phu nhân, nàng phải tin ta, ta thực sự không như những gì các nàng nói!”

Kỷ Sơ Hòa từ tay hắn nhận lấy chiếc túi thơm kia, có chút cũ, kiểu dáng cũng xưa, nhìn có vẻ đã có tuổi rồi.

“Phu nhân!” Tiêu Yến An sốt ruột, phu nhân sao lại còn ngắm nghía cái túi thơm này!

“Thế tử nhặt được chiếc túi thơm này thế nào?” Kỷ Sơ Hòa hỏi.

“Ta vừa rồi đi khắp nơi tìm phu nhân, không tìm thấy, liền hỏi một nha hoàn trong phủ, nàng ta nói phu nhân ở rừng tùng phía hậu viện, ta liền vội vã chạy đến. Sau đó nhìn thấy trên đất rơi một chiếc túi thơm, ta nhận ra đó là của Liêu Vân Phi, vừa hay nhìn thấy nàng ta ở phía trước, ta liền cầm túi thơm đi tìm nàng ta, định tiện tay trả lại nàng ta!”

“Không ngờ, ta vừa đi qua, không biết từ đâu lại xuất hiện một mụ bà lắm lời! Nói ta cất giấu chiếc túi thơm mà mẹ Liêu Vân Phi để lại cho nàng ta, cố ý mượn cớ này để bày tỏ tấm lòng với Liêu Vân Phi!”

“Hoang đường! Thật đúng là quá hoang đường!”

Tiêu Yến An tâm tình vô cùng kích động, thoạt nhìn đã thấy giận dữ không thôi.

“Sao Thế tử lại nhận ra chiếc túi thơm này là của Liêu Vân Phi?” Kỷ Sơ Hòa hỏi.

“Ngày đó nàng ta đánh đàn, thấy nàng ta đeo trên người!”

Kỷ Sơ Hòa hiểu ra, hóa ra là đã sớm tạo ấn tượng sâu sắc cho Thế tử rồi.

“Thế tử, chuyện này không trách chàng.” Kỷ Sơ Hòa khẽ nói.

“Thế nhưng cục diện hiện tại phải xử lý thế nào đây?” Tiêu Yến An rất sốt ruột.

Nếu Liêu Vân Phi là nữ tử khác, hắn sẽ chẳng quan tâm nhiều đến vậy, thế nhưng, Liêu Vân Phi lại là cháu ruột của Đại phu nhân.

“Ta hỏi Thế tử một câu, chàng có biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì không?” Kỷ Sơ Hòa lại hỏi một câu.

Tiêu Yến An bình tĩnh lại, cẩn thận suy xét.

“Thế tử, chiếc túi thơm này của Liêu Vân Phi, đã mất mấy ngày rồi, hơn nữa, toàn phủ trên dưới đều biết chuyện này.” Kỷ Sơ Hòa lại nhắc nhở một câu.

Tiêu Yến An cúi đầu nhìn chiếc túi thơm trong tay Kỷ Sơ Hòa.

Bỗng nhiên tỉnh ngộ!

“Chiếc túi thơm này là cố ý đặt đó! Nha hoàn kia cũng cố ý dẫn ta đến, còn mụ bà lắm lời kia cũng đã sắp xếp từ trước!”

“Vì cái gì! Rốt cuộc là vì cái gì!” Hắn không hiểu!

“Vì chàng.” Kỷ Sơ Hòa điềm đạm đáp lại.

“Vì ta?”

“Từ di nương nói không sai, Liêu Vân Phi chính là thích Thế tử, dốc hết tâm cơ bày ra cái cục diện này, chính là để có thể có được Thế tử.”

Tiêu Yến An đờ người.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 338


Mãi lâu sau hắn mới tức giận nói: “Không phải! Nàng ta có bệnh sao!”

“Ừm, bệnh không nhẹ.”



Buổi thắp hương cầu phúc tốt đẹp bị cắt ngang.

Người Quốc công phủ hùng hậu kéo đến, lại vội vã rời đi.

Đại phu nhân ngay lập tức muốn ém chuyện này xuống, nhưng đã chậm một bước.

Lời đồn đại truyền đến tai các khách hành hương khác, đã không thể kiểm soát được nữa.

Về phủ không lâu, Liêu Vân Phi còn đang được phủ y cứu chữa, lời đồn đại đã càng lúc càng dữ dội!

“Phu nhân, bên ngoài đều đang đồn chuyện này, các nàng còn nói, biểu tiểu thư và Thế tử sớm đã có tư tình.” Nha hoàn đem tin tức vừa nghe được báo cáo cho Đại phu nhân.

“Nói bậy bạ! Tin đồn, đều là tin đồn!” Đại phu nhân tức đến run khắp người.

“Phu nhân, nhà Lạc gia có người đến rồi!” Lại có một nha hoàn vội vã đến báo.

“Đến là ai?” Đại phu nhân trầm giọng hỏi.

“Là Lạc công tử.”

“Mời hắn vào.” Đại phu nhân chỉnh lại dung nhan.

Lạc Hạo Thanh bước vào, hướng Đại phu nhân hành lễ.

“Bái kiến Đại phu nhân.”

“Miễn lễ. Ngươi hôm nay tới, phải chăng đã nghe được những lời đồn đại bên ngoài?”

--- Trang 179 ---

“Phải, Đại phu nhân, nhưng, ta tới là để hỏi tình hình của Cao Vân muội muội ra sao rồi. Nàng không sao chứ?”

Vừa nghe là tới quan tâm Cao Vân, trong lòng Đại phu nhân dễ chịu hơn một chút.

“Nàng vẫn còn đang hôn mê. Đứa nhỏ này! Ai, sao nàng lại nghĩ quẩn đến thế.” Mắt Đại phu nhân đỏ hoe.

“Đại phu nhân, những lời đồn đại kia ta không tin, ta tin Đại phu nhân, tin Cao Vân muội muội. Hôm nay ta tới, chính là để bày tỏ thái độ với Đại phu nhân. Xin Đại phu nhân chuyển lời tới Cao Vân muội muội, bảo nàng đừng lo lắng, hãy tĩnh dưỡng thật tốt, đừng làm việc dại dột nữa.”

“Được, ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ nói với nàng.”

“Vậy tại hạ xin cáo lui trước.” Lạc Hạo Thanh xoay người rời đi.

Đại phu nhân nhìn bóng lưng Lạc Hạo Thanh, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót. Mối hôn sự này, rốt cuộc còn có thể thành không đây?



Vương Phi trở về Quốc Công Phủ, liền nghe được những chuyện xảy ra hôm nay, lập tức tức giận không chịu nổi.

Nàng không đi tìm nhị lão của Quốc Công Phủ, cũng không đi tìm huynh trưởng và tẩu tẩu, sau khi hỏi thăm thương thế của Cao Vân, liền trực tiếp đi gặp Kỷ Sơ Hòa.

Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An đã chờ sẵn Vương Phi.

Vừa nghe thấy tiếng bước chân, Kỷ Sơ Hòa liền lập tức đứng dậy ra ngoài đón Vương Phi.

Tiêu Yến An cũng vội vã bước ra.

“Mẫu phi, người đã trở về.” Kỷ Sơ Hòa tươi cười gọi.

Vương Phi không nỡ bày sắc mặt khó coi với Kỷ Sơ Hòa, bèn trừng mắt liếc Tiêu Yến An đứng một bên.

“Mẫu phi, chuyện này không trách con!”

“Ngươi còn dám cãi?”

“Là Phu nhân nói, không trách con.” Tiêu Yến An lập tức lôi Kỷ Sơ Hòa ra.

Vương Phi nghẹn lời, nhìn về phía Kỷ Sơ Hòa.

“Mẫu phi, chuyện này thật sự không trách Thế tử, người mau vào nhà đi, con sẽ kể rõ ngọn ngành mọi chuyện cho người nghe.”

【Chương 237: Kỷ Sơ Hòa phản kích, chuyện chẳng hề nhỏ】

Đợi Kỷ Sơ Hòa nói xong, Vương Phi mới hiểu rõ ngọn ngành sự việc, nhưng vẫn không nhịn được trừng mắt nhìn Tiêu Yến An một cái.

Xoay người nhìn Kỷ Sơ Hòa, thần sắc nàng dịu đi.

“Hòa nhi, chuyện này con định xử lý thế nào?”

“Con muốn nghe ý kiến của Thế tử.” Kỷ Sơ Hòa quay đầu nhìn Tiêu Yến An.

“Phu nhân, chuyện này ta hoàn toàn bị oan!” Tiêu Yến An vội vàng đáp lời.

“Ta đương nhiên biết ngươi bị oan, ta là muốn hỏi Thế tử, ngươi có cảm nghĩ gì về Cao tiểu thư…”

“Cảm nghĩ cực kém!” Tiêu Yến An trực tiếp cắt ngang lời Kỷ Sơ Hòa, “Phu nhân, nàng nói những lời này là có ý gì? Nàng còn muốn đón người như vậy vào cửa làm thiếp cho ta sao?”

“Ngươi la lối cái gì! Ngươi còn dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với Hòa nhi! Chẳng phải đều là những chuyện bừa bãi do ngươi gây ra sao! Còn phải để Hòa nhi đi xử lý cho ngươi! Ngươi có biết xấu hổ không!” Vương Phi đột nhiên giận dữ quát một tiếng.

“Mẫu phi, con tuyệt đối không thể nạp Cao Vân làm thiếp.” Tiêu Yến An không cãi nữa, vội vàng bày tỏ lập trường.

“Thế tử, mục tiêu của Cao tiểu thư, không đơn giản chỉ là làm thiếp cho người.” Kỷ Sơ Hòa thản nhiên nói một câu.

“Nàng ta còn muốn làm chính thất phu nhân sao? Nàng ta thật sự dám nghĩ!” Vương Phi giận không thể át.

“Nếu không làm được chính thất phu nhân, thì ít nhất cũng phải là trắc thất đi.” Kỷ Sơ Hòa nói ra mục đích cuối cùng của Cao Vân.

Cao Vân làm vậy, đã đánh cược cả tình nghĩa Quốc Công Phủ đã dưỡng dục nàng, liều mạng muốn trở thành người của Tiêu Yến An. Một thân phận thiếp thất, không đủ để nàng ta hao tâm tốn sức mưu tính như thế.

“Trắc thất cũng đừng hòng!” Tiêu Yến An buột miệng nói ra, nói xong lại cảm thấy không đúng lắm, lập tức nói thêm: “Thiếp thất cũng đừng hòng! Tóm lại, ta tuyệt đối sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với nàng ta!”

“Ta đã hiểu thái độ của Thế tử rồi.” Kỷ Sơ Hòa ôn hòa gật đầu, lại chuyển ánh mắt sang Vương Phi, “Mẫu phi, con còn muốn hỏi ý kiến của người.”

“Hòa nhi, mẫu phi vĩnh viễn ủng hộ con! Chuyện này toàn bộ giao cho con xử trí, có khó khăn gì không giải quyết được thì mẫu phi sẽ giải quyết!”

“Vâng.” Kỷ Sơ Hòa gật đầu.

Nàng nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên cây chổi lông gà cắm trong bình, bước tới cầm cây chổi lông gà đưa đến trước mặt Vương Phi, hai tay dâng lên.

“Mẫu phi, đánh đi.”

Vương Phi một tay chộp lấy cây chổi lông gà, quật vào người Tiêu Yến An.

“Á!” Tiêu Yến An đau đớn kêu lên một tiếng.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 339


“Ta đánh chết ngươi cái đứa bất hiếu này! Ngươi muốn làm ta tức chết sao!” Vương Phi mắng xong, lại quật thêm nhát nữa vào người Tiêu Yến An.

“Phu nhân, nàng…” Tiêu Yến An vừa quay đầu lại, liền thấy Kỷ Sơ Hòa đã ngồi xuống ghế, điềm nhiên nâng chén trà lên uống.

Hắn vội vàng nhìn về phía Vương Phi, “Mẫu phi, con biết con đáng đánh, Phu nhân đã nhắc nhở con, vậy mà con vẫn có thể trúng bẫy của người ta.”

Vương Phi nghe hắn nói vậy, lại càng thấy tức giận.

Vốn dĩ chỉ muốn làm bộ làm tịch, nhưng càng về sau quật càng mạnh tay.

Cứ như là càng đánh càng nhẫn tâm!

“Á! Mẫu phi, đau! Phu nhân, phải đánh bao lâu nữa?” Tiêu Yến An đau không chịu nổi, nhưng cũng không dám trốn.

Kỷ Sơ Hòa thổi nhẹ trà trong chén, không nói lời nào.

“Hôm nay ta xem ta không đánh chết ngươi!” Vương Phi tiếp tục quật.

Tiêu Yến An đột nhiên không lên tiếng nữa, nắm chặt nắm đấm, cắn răng chịu đựng.

Hắn cảm thấy, trận đòn này của mình chút nào cũng không lỗ.

“Ta đánh không đau sao?” Vương Phi cầm cây chổi lông gà chỉ vào Tiêu Yến An, giận dữ chất vấn.

“Đau.” Tiêu Yến An cắn răng đáp.

“Đau vì sao không kêu? Đau thì hãy lớn tiếng kêu lên, kêu lớn đến mức nào thì kêu lớn đến mức đó!” Vương Phi nhìn Tiêu Yến An mà hận sắt không thành thép.

Tiêu Yến An như hiểu ra điều gì, vội vàng ôm đầu chạy trốn.

“Mẫu phi, con oan uổng mà! Mẫu phi, đừng đánh nữa!”

Vương Phi ở phía sau đuổi theo, “Ngươi đứng lại cho ta!”

“Mẫu phi đừng đánh nữa! Con oan uổng mà!” Tiêu Yến An vừa chạy vừa kêu.

Đông Linh và Từ Di nương đứng ở cửa, nhìn Tiêu Yến An đang ôm đầu chạy trốn.

Đột nhiên, Từ Di nương định xông vào, Đông Linh liền kéo nàng lại.

“Từ Di nương, cô đi đâu vậy?”

“Thế tử bị oan!” Từ Di nương vội vàng nói.

“Cô một người thiếp thất qua đó có thể làm gì? Cô có thể ngăn được Vương Phi sao? Cô bây giờ qua đó, chỉ khiến Vương Phi càng thêm tức giận, khiến Thế tử chịu hình phạt nặng hơn thôi!”

Từ Di nương không dám đi nữa.

“Chúng ta cứ trơ mắt nhìn Vương Phi đánh Thế tử sao?”

“Đây là lần đầu tiên Vương Phi đánh Thế tử sao?”

Từ Di nương nghẹn lời.

Phía sau hai người truyền đến một tràng tiếng bước chân hỗn loạn, nghe như có rất nhiều người đang đi về phía này, Đông Linh lập tức kéo Từ Di nương lùi sang một bên.

Lão phu nhân của Quốc Công Phủ được nha hoàn dìu đỡ, nhanh chóng đi tới.

Đông Linh và Từ Di nương vội vàng hành lễ, “Kính chào Lão phu nhân.”

Vinh Lão phu nhân thậm chí không liếc mắt nhìn họ một cái, nhanh chân đi vào sân.

Tiêu Yến An vừa nhìn thấy Lão phu nhân, lập tức chạy về phía nàng.

“Ngoại tổ mẫu, cứu con!” Tiêu Yến An chạy đến trước mặt Lão phu nhân, quỳ xuống.

Lão phu nhân đau lòng ôm lấy Tiêu Yến An, trừng mắt nhìn Vương Phi, “Ngươi dừng tay lại cho ta!”

“Mẫu thân, người đừng che chở hắn, hôm nay con nhất định phải đánh chết hắn!” Vương Phi cầm cây chổi lông gà chỉ vào Tiêu Yến An, tức giận nói.

“Ngoại tổ mẫu, con oan uổng mà! Người nhất định phải làm chủ cho con!” Tiêu Yến An ôm chặt lấy Vinh Quốc phu nhân.

Vương Phi giơ cây chổi lông gà lên, thử vài lần, nhưng đều không tìm được góc độ thích hợp để quật Tiêu Yến An thêm một nhát nào nữa!

“Đi! Mang cây chổi lông gà trong tay nàng đi cho ta!” Vinh Lão phu nhân ra lệnh cho nha hoàn bên cạnh!

Một nha hoàn mặc y phục màu xanh bước tới, đỡ lấy cánh tay Vương Phi.

“Vương Phi, người hãy nguôi giận.” Vừa khuyên Vương Phi, vừa tiện tay lấy đi cây chổi lông gà trong tay Vương Phi.

“Mẫu phi, người hãy nguôi giận, Thế tử thật sự bị oan!” Kỷ Sơ Hòa không biết từ đâu đi ra, quỳ xuống bên cạnh Vương Phi.

“Hòa nhi, con còn cầu xin cho hắn!” Vương Phi chỉ vào Tiêu Yến An, tức đến run cả tay.

Kỷ Sơ Hòa mắt đỏ hoe, quay đầu nhìn Tiêu Yến An một cái, kiên định nói: “Con tin Thế tử!”

Ngay lúc này, Đông Linh và Từ Di nương xông lên phía trước, quỳ xuống sau lưng Kỷ Sơ Hòa.

“Vương Phi, thiếp cũng tin Thế tử!” Hai người đồng thanh nói.

Lão phu nhân nhìn cả gia đình tề tựu chỉnh tề, hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ vai Tiêu Yến An.

“An nhi, đừng sợ, Ngoại tổ mẫu sẽ làm chủ cho con!”

“Tạ Ngoại tổ mẫu!” Tiêu Yến An vội vàng tạ ơn.

Lão phu nhân lại đi về phía Kỷ Sơ Hòa, đích thân đỡ Kỷ Sơ Hòa đứng dậy.

“Đứa bé ngoan, mau đứng lên.”

Kỷ Sơ Hòa từ từ đứng dậy, một giọt lệ trong vắt vừa vặn chảy xuống, nghẹn ngào nói: “Ngoại tổ mẫu, Thế tử hắn thật sự bị oan, những lời đồn thổi kia nói hắn có ý đồ bất chính với Cao tiểu thư, nói hắn cố ý phá hoại hôn sự của Cao Vân, còn nói hắn muốn ép Cao Vân gả cho hắn, những lời này, câu nào mà không đẩy hắn vào đường cùng!”

“Nếu, cứ để những lời đồn này lan truyền, không chỉ danh dự của Thế tử và Hoài Dương Vương Phủ bị mất, mà danh dự của Quốc Công Phủ cũng sẽ tan tành! Hòa nhi mạo muội đoán rằng, phải chăng có người cố ý có hiềm khích với Quốc Công Phủ, bày ra cục diện này, muốn hủy hoại thanh danh của Thế tử, và cũng làm bại hoại danh tiếng của Quốc Công Phủ!”

Kỷ Sơ Hòa đã lái sự việc sang phía La gia.

Chuyện này tuyệt đối không thể nhỏ!

【Chương 238: Không nơi phát huy, nỗi khổ khó nói】

Những năm này, Vương Phi đã gả đến Hoài Dương, những chuyện ở Đế Đô, không liên quan nhiều đến nàng.

Nhưng, người của Quốc Công Phủ lại ở Đế Đô, hơn nữa còn thế như nước với lửa với La gia.

Mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, đặc biệt là các nữ quyến, công khai lẫn lén lút ma sát không ngừng!

Chỉ cần nhắc đến La gia, toàn bộ trên dưới Quốc Công Phủ đều có thể đồng lòng chống lại kẻ thù!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back