Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương

Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 180


“Mọi người nghe ta nói, chúng ta hãy xếp thành một hàng, cầm bát của mình lần lượt múc cơm múc thức ăn, ăn không đủ thì lại đến thêm thức ăn thêm cơm!” Thiêm Hỷ vừa nói xong, mọi người lập tức ùa đi xếp hàng.

Miên Trúc và Đông Lăng cũng đang giúp phát cơm.

Đột nhiên, Đông Lăng bị bỏng một chút.

“Đông di nương, người không sao chứ?” Miên Trúc quan tâm hỏi.

Mọi người lại một phen kinh ngạc.

Vị này lại là thiếp thất của Thế tử sao?

Kỷ Sơ Hòa nắm tay Minh Nhi đi về phía Đông Lăng.

“Minh Nhi, ngươi giúp Đông Lăng tỷ tỷ phát cơm một lát được không?” Không đợi Minh Nhi mở miệng, Kỷ Sơ Hòa đã đẩy nàng đến vị trí của Đông Lăng.

Đông Lăng lập tức hiểu ý, vịn cổ tay lui về bên cạnh Kỷ Sơ Hòa.

Kỷ Sơ Hòa thấy cổ tay Đông Lăng bị bỏng đỏ một mảng, cầm tay Đông Lăng lên nhẹ nhàng thổi.

Mặt Đông Lăng lập tức đỏ bừng đến tận cổ, ngây ngẩn nhìn Kỷ Sơ Hòa.

Tiêu Yến An nhìn cảnh này, trong lòng chua xót khó tả.

Sao lại cảm thấy Kỷ Sơ Hòa đối với Đông Lăng còn thân mật hơn cả đối với hắn?

Mọi người cũng thấy cảnh này.

Không khỏi nghĩ, hậu viện của Thế tử lại hài hòa đến vậy sao?

Thế tử phu nhân và thiếp thất lại chung sống hòa thuận đến thế, hơn nữa vừa nãy bọn họ cũng để ý, ánh mắt của vị di nương này vẫn luôn đặt trên người Thế tử phu nhân, không mấy để ý đến Thế tử.

Cảnh tượng tận mắt chứng kiến và những lời đồn đại họ nghe được sao lại không giống nhau chút nào?

Mọi người đều đã múc xong cơm canh, Kỷ Sơ Hòa cũng cho Thiêm Hỷ múc cho mấy người họ suất cơm canh tương tự, mọi người cứ thế vây quanh những chiếc bàn giản dị cùng bách tính dùng bữa.

Tuy nhiên, cơm canh của Minh Nhi lại khác, nàng chỉ có vài lát rau xanh và một bát cơm trắng.

“Minh Nhi, ngươi từ am mà ra, vậy nên ta đặc biệt chuẩn bị đồ chay cho ngươi.” Kỷ Sơ Hòa nhìn Minh Nhi, cười nói.

“Tẩu tẩu, người nghĩ thật chu đáo.” Minh Nhi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Nàng thật sự không biết nụ cười trên mặt Kỷ Sơ Hòa rốt cuộc là giả vờ thế nào!

Sao lại giả vờ tự nhiên đến thế!

Chuyện mọi người lo lắng đã không xảy ra, không chỉ mỗi người đều có một bát thịt đầy ắp, mà còn có thể thêm không giới hạn, cho đến khi không thể ăn nổi nữa.

Thế tử lại có lòng để phu nhân chuẩn bị những thứ này, còn cùng họ dùng bữa, những người này trong lòng vô cùng cảm động!

So sánh như vậy, sức thân thiện mà Tiêu Cẩm Trình đích thân xuống đồng tạo ra lập tức bị đánh tan!

Hai chuyện này căn bản không thể so sánh được!

Thế tử quả nhiên là Thế tử.

Ra tay đều không giống!

“Phu nhân, đây là lần đầu tiên ta cùng nhiều người như vậy dùng bữa.” Cổ tay Đông Lăng quấn chiếc khăn tay của Kỷ Sơ Hòa, mặt đầy vẻ mới lạ.

“Thơm không?” Kỷ Sơ Hòa khẽ hỏi.

“Thơm!” Đông Lăng dùng sức gật đầu.

Kiếp trước, Kỷ Sơ Hòa vì muốn xây dựng danh tiếng cho Thẩm Thừa Cảnh, cũng từng làm chuyện như vậy, đem số tiền vất vả kiếm được mấy tháng, đều dồn vào bữa ăn này.

Tuy nhiên, thịt vẫn chuẩn bị quá ít, lại không mua rượu.

Bởi vậy, hiệu quả không được như bây giờ.

Đôi khi, tiền quả là thứ tốt lành.

Tiêu Cẩm Trình ngồi cạnh Tiêu Yến An, không ngừng tự trấn an tâm lý, nếu không, y thật sự sẽ không thể khống chế bản thân, chỉ muốn một đao g**t ch*t Tiêu Yến An!

Kỷ Sơ Hòa không vội vã làm rõ tin đồn giữa Tiêu Yến An và Minh Nhi, chỉ bằng một bữa cơm, đã giúp Tiêu Yến An vãn hồi được danh tiếng!

Cục diện đã bị Kỷ Sơ Hòa nắm giữ, bọn họ từ chủ động chuyển sang bị động, dường như có chút xu hướng bị Kỷ Sơ Hòa dắt mũi!

Thủ đoạn của Kỷ Sơ Hòa lại một lần nữa làm mới nhận thức của Tiêu Cẩm Trình.

Bách tính ăn uống no say, tùy ý ngồi bệt xuống đất, quả thực là ăn quá no rồi.

Bữa này, quả là khiến người ta rưng rưng nước mắt!

Thịt nhiều hơn cơm! Thịt thơm quá chừng!

Đến Tết cũng chưa từng được ăn ngon như vậy.

Một bên lửa trại bập bùng mấy đống, khung cảnh ấm áp khôn tả.

Tiêu Yến An không khỏi quay đầu nhìn Kỷ Sơ Hòa, Kỷ Sơ Hòa cũng quay lại nhìn y, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Những người chứng kiến cảnh này cũng không kìm được mà nở một nụ cười.

Tình cảm của Thế tử và Thế tử phu nhân tốt đẹp lắm!

Di nương của Thế tử và phu nhân cũng rất hòa hợp!

Sự tồn tại của Minh Nhi đã giảm xuống mức thấp nhất, nàng ta không cam lòng nhìn Tiêu Yến An đang ngồi cùng Kỷ Sơ Hòa.

Chẳng lẽ, Tiêu Yến An không hề động lòng với nàng sao?

Nàng ta trông kém Kỷ Sơ Hòa ư?

Ngay khi nàng ta lại muốn phát huy thì Kỷ Sơ Hòa bất chợt đứng dậy trước một bước.

“Ta có một việc, muốn nhờ vả mọi người một chút.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Kỷ Sơ Hòa.

“Thế tử phu nhân, có việc gì người cứ việc nói.” Có người đáp lời.

“Phải đó, phải đó.” Lập tức có người phụ họa.

Kỷ Sơ Hòa vẫy tay về phía Minh Nhi, “Minh Nhi, muội lại đây.”

Minh Nhi vạn phần không muốn, nhưng vẫn bước về phía Kỷ Sơ Hòa, nàng ta còn phải giả vờ ngoan ngoãn, không thể để bất kỳ ai nhìn ra sơ hở.

Kỷ Sơ Hòa kéo tay Minh Nhi, “Ta xin giới thiệu với mọi người, đây là Minh Nhi, đến từ Thanh Liên Am. Nàng được lão ni cô Thanh Liên Am nhận nuôi, từ nhỏ đã lớn lên ở Thanh Liên Am. Đừng nhìn nàng tuổi không còn nhỏ, nhưng tâm tư đơn thuần như trẻ thơ vậy. Từ nhỏ nàng chỉ ra khỏi Thanh Liên Am một lần, theo sư phụ đến Vân Trạch Sơn hái thuốc. Nàng là một đứa trẻ hiếu thuận, mấy hôm trước sư phụ nàng bệnh, một nữ tử yếu đuối như nàng lại đi bộ mười mấy dặm đường đến Vân Trạch Sơn hái thuốc trị bệnh cho sư phụ, chân cũng đã bị thương rồi.”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 181


“Đáng tiếc, sau khi đến Vân Trạch Sơn mới biết nơi đây đã biến thành ruộng cày, không còn thuốc để hái. Đêm đó, nàng vừa bị thương vừa vô phương, may mắn gặp được Thế tử. Thế tử sau khi hiểu rõ tình cảnh của nàng, lo lắng một nữ tử yếu đuối ở bên ngoài không an toàn, liền tạm thời thu lưu nàng. Minh Nhi cô nương đã gọi Thế tử một tiếng ca ca, gọi ta một tiếng tẩu tẩu, ta và Thế tử muốn giúp người giúp đến cùng. Ta muốn nhờ mọi người sau khi trở về hãy để ý một chút, biết đâu có thể giúp Minh Nhi tìm được cha mẹ ruột của nàng.”

--- Trang 95 ---

Trong mắt Minh Nhi xẹt qua một tia hoảng sợ.

Không phải chứ, Kỷ Sơ Hòa sao đột nhiên lại tìm thân nhân cho nàng ta vậy?

Tiêu Cẩm Trình cũng nắm chặt nắm đấm, không ngờ Kỷ Sơ Hòa lại giở trò này.

“Phải đó, mọi người giúp ta hỏi thăm một chút. Ngày mai ta sẽ lệnh người đưa Minh Nhi cô nương về lại Thanh Liên Am. Nếu có manh mối gì, có thể đến Thanh Liên Am tìm Tuệ Tĩnh sư phụ.” Tiêu Yến An cũng đứng dậy nói.

Minh Nhi kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Yến An.

Y muốn đuổi nàng đi sao?

Đột ngột như vậy, khiến nàng ta không chút chuẩn bị nào!

Chắc chắn đây là ý của Kỷ Sơ Hòa!

Kỷ Sơ Hòa rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì mà khiến Tiêu Yến An lại nghe lời nàng đến vậy!

【Chương 125: Chưa đạt mục đích, diễn tiếp vở kịch】

“Vâng, Thế tử, Phu nhân, hai người cứ yên tâm, chuyện này chúng ta nhất định sẽ để tâm.”

“Đúng đúng đúng, sau khi về nhất định sẽ đi khắp nơi hỏi thăm một chút.”

“Một người bạn của ta có một đứa con gái bị thất lạc, đợi ta về hỏi xem sao.”

Mọi người nhiệt tình hưởng ứng.

“Vậy thì đành làm phiền mọi người vậy. Ta sẽ nhờ Thế tử tự tay vẽ một vài bức họa của Minh Nhi cô nương. Đến lúc đó, mọi người cũng mang về luôn, tin rằng người thân máu mủ chắc chắn sẽ có điểm tương đồng. Có họa tượng rồi, giúp Minh Nhi cô nương tìm thân nhân cũng sẽ dễ dàng gấp bội.”

“Vẫn là Thế tử phu nhân suy nghĩ chu toàn, còn xin Thế tử vẽ thêm vài bức.”

“Nhất định rồi.” Kỷ Sơ Hòa đáp nhẹ.

Vụ xuân cày cấy cũng chỉ vài ngày nữa là xong, sau khi cày cấy xong mọi người vẫn phải ai về nhà nấy.

Tiêu Cẩm Trình chính là muốn lợi dụng cơ hội này để tin đồn của Tiêu Yến An truyền đến bảy quận thành.

Mà Kỷ Sơ Hòa cũng dùng thủ đoạn tương tự.

Thế nhưng, Tiêu Cẩm Trình đã không còn sức chống đỡ.

Minh Nhi quả thực muốn tức chết!

Kỷ Sơ Hòa còn muốn Thế tử vẽ chân dung cho nàng ta, đây là lệnh truy nã sao?

Kỷ Sơ Hòa làm như vậy, liệu có làm lộ thân phận thật của nàng ta không!

Nàng ta liếc nhìn Tiêu Cẩm Trình một cái, xem ra, Tiêu Cẩm Trình cũng không có cách nào ngăn cản việc này.

Tiêu Yến An âm thầm thở phào một hơi, ánh mắt nhìn Kỷ Sơ Hòa mang theo vài phần cảm kích.

Nếu không phải Kỷ Sơ Hòa kịp thời đến, dập tắt những tin đồn này, thật không biết sẽ có hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.

Mọi người tản đi, Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An cũng trở về chỗ ở.

Một nhóm người vừa vào nhà, Minh Nhi đã xông lên nắm chặt tay Tiêu Yến An.

“Yến An ca ca, huynh ngày mai muốn đuổi ta đi sao? Ta còn không muốn đi, huynh cứ để ta ở lại đi, được không?” Minh Nhi kéo tay Tiêu Yến An, lay động qua lại làm nũng.

Tiêu Yến An lạnh mặt rút tay ra.

Kỷ Sơ Hòa đã ngồi ở chủ vị, nhìn cảnh này không hề có bất kỳ phản ứng nào.

“Yến An ca ca, rốt cuộc ta đã làm sai điều gì? Sao phu nhân của huynh vừa đến, huynh đã ghét bỏ ta rồi? Có phải nàng đã nói gì với huynh không?”

Tiêu Yến An vừa nghe Minh Nhi muốn lôi kéo Kỷ Sơ Hòa, sắc mặt càng khó coi, “Minh Nhi, ta và muội nam nữ khác biệt. Trước đây là ta không suy nghĩ chu toàn, suýt chút nữa làm hại danh tiếng của muội. Muội cũng nên chú ý giữ lễ độ, bất kể là ta hay người khác, chỉ cần là nam tử, đều phải giữ khoảng cách.”

Mắt Minh Nhi đỏ hoe, “Ta từ nhỏ đã không có thân nhân, ta coi Yến An ca ca như thân nhân của ta vậy.”

“Minh Nhi, muội không phải có Tuệ Tĩnh sư phụ sao?” Giọng Kỷ Sơ Hòa bất chợt vang lên.

“Ta… ta là nói đến thân nhân có quan hệ huyết thống.”

“Thế tử cũng không có quan hệ huyết thống với muội.” Kỷ Sơ Hòa cười đáp lời.

Sắc mặt Minh Nhi cứng đờ, vẫn đang cố giải thích, “Ý của ta là, ta coi Yến An ca ca như thân nhân có quan hệ huyết thống vậy.”

“Minh Nhi cô nương, vạn vạn không thể! Thân phận của Thế tử cao quý dường nào. Muội chớ nên có ý niệm đó. Đến khi truyền ra ngoài, sẽ thành trò cười cho thiên hạ. Người khác sẽ cười muội không biết tự lượng sức mình, trèo cao bám quyền quý.” Đông Linh không nhịn được xen vào một câu.

Sắc mặt Minh Nhi lập tức càng thêm khó coi.

“Thế tử~” Nàng ta đặt hết hy vọng vào Tiêu Yến An.

Tiêu Yến An cảm thấy có chút thiếu kiên nhẫn, sao lại có cảm giác như đã trêu phải miếng cao dán da chó, có chút không thể vứt bỏ được vậy?

“Muội chẳng lẽ không quan tâm bệnh tình của sư phụ muội sao?” Y không khỏi hỏi.

“Ta đương nhiên quan tâm, nhưng mà, Yến An ca ca, huynh không phải đã phái người đi chữa bệnh cho sư phụ rồi sao? Có huynh sắp xếp ổn thỏa, ta một chút cũng không lo lắng.”

“Nếu Minh Nhi cô nương không muốn ngày mai trở về, vậy thì đợi xuân cày cấy xong rồi về cũng không muộn.” Kỷ Sơ Hòa bất chợt nói.

Câu nói này, khiến cả phòng người đều chấn động.

Bao gồm cả Minh Nhi.

Kỷ Sơ Hòa tự có tính toán.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 182


Tiêu Yến An vẫn chưa nhìn thấy chân tướng sự việc.

Vở kịch của Minh Nhi này còn chưa diễn xong, luôn phải cho nàng ta chút cơ hội để phát huy. Chỉ giúp Tiêu Yến An lấy lại danh dự, cũng không phải mục đích cuối cùng của Kỷ Sơ Hòa.

“Phu nhân, ngày mai vẫn nên đưa nàng ta về đi.” Thái độ của Tiêu Yến An rất kiên định.

“Thế tử làm như vậy có chút tuyệt tình rồi.” Kỷ Sơ Hòa nhạt giọng đáp.

Tiêu Yến An nghẹn lời một chút, vội vàng giải thích, “Đây sao có thể là tuyệt tình chứ? Phu nhân, nàng hẳn là có thể hiểu ý của ta.”

“Ta biết Minh Nhi cô nương tuyệt đối không muốn trở về.” Kỷ Sơ Hòa nhìn về phía Minh Nhi, nụ cười thêm vài phần thú vị.

“Thế tử còn phải vẽ chân dung cho Minh Nhi cô nương nữa, thế nào thì bách tính cũng phải mỗi người một bức chứ? Thế tử tối nay hãy bắt đầu vẽ đi.” Kỷ Sơ Hòa nói xong, không đợi Tiêu Yến An mở lời bày tỏ thái độ, liền dặn dò Miên Trúc: “Miên Trúc, chuẩn bị bút mực giấy nghiên cho Thế tử.”

“Vâng.” Miên Trúc lập tức đi chuẩn bị.

Tiêu Yến An không phản bác sự sắp xếp của Kỷ Sơ Hòa, đi đến trước bàn ngồi xuống.

Minh Nhi lập tức đi theo.

“Muội ngồi ở vị trí kia.” Tiêu Yến An chỉ vào một nơi cách đó vài bước.

Minh Nhi tủi thân lùi lại vài bước.

Kỷ Sơ Hòa và Đông Linh cũng không rời đi, cứ thế nhìn Tiêu Yến An vẽ tranh.

Khoảng nửa canh giờ, Tiêu Yến An đã vẽ xong bức đầu tiên.

“Thế tử quả nhiên có tài vẽ vời, giống như người thật vậy.” Kỷ Sơ Hòa không hề tiếc lời khen ngợi.

Tiêu Yến An đặt bút xuống, không thèm nhìn thêm bức họa đó một lần nào nữa.

“Phu nhân, giờ cũng không còn sớm nữa, nàng cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi, hãy nghỉ ngơi trước đi.”

“Ta thấy ở đây, phòng cũng không đủ, ta và Đông Linh cùng Miên Trúc sẽ chen chúc ở phòng ngủ chính. Gian ngoài sẽ để lại cho Minh Nhi cô nương. Xin Thế tử vất vả đi cùng Thiêm Hỉ ngủ tạm một đêm.” Kỷ Sơ Hòa phân chia chỗ ở.

Tiêu Yến An trong lòng có chút thất vọng, nhưng cũng không có dị nghị.

Minh Nhi có chút kinh ngạc, nàng ta nghe nói Kỷ Sơ Hòa cho đến nay vẫn chưa động phòng với Thế tử, bọn họ thật sự không sống cùng nhau!

“Phu nhân, thiếp thân và Miên Trúc xin đi giúp người trải giường trước.” Đông Linh vui vẻ kéo Miên Trúc đi.

“Thế tử cũng hãy nghỉ ngơi sớm đi.” Kỷ Sơ Hòa nhàn nhạt nói.

“Được.” Tiêu Yến An gật đầu, rồi đi ra ngoài.

Thiêm Hỉ vừa trải giường xong, chuẩn bị nằm xuống ngủ một giấc ngon lành, liền nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Hắn vội vàng quay đầu, thấy là Thế tử, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Thế tử, tối nay người còn muốn ngủ ở chỗ tiểu nhân sao?”

Tiêu Yến An trực tiếp ngồi xuống giường, “Đừng nói chuyện kiểu đó, khiến ta như thể đang đến sủng hạnh ngươi vậy!”

Thiêm Hỉ vẻ mặt ủy khuất xoay người, lại kéo chiếc ghế dài bị hắn vứt ở một góc ra.

Tiêu Yến An nằm trên giường, không chút buồn ngủ.

Y suy nghĩ rất nhiều.

Nghĩ về chuyện thuở nhỏ, mẫu phi và phụ vương đã yêu thương, chiều chuộng y thế nào; lại nghĩ đến chuyện sau khi Thái phi đến Hoài Dương, không lâu sau, Từ Yên Nhi cũng nhập phủ.

Sau đó, y đi học ở thư viện, rồi trở về Vương phủ, mẫu phi liền bắt đầu bàn chuyện cưới gả cho y.

Cả đời y, dường như chưa từng trải qua bất kỳ thất bại nào, ngoại trừ chuyện của Từ Yên Nhi, y và mẫu phi đã tranh cãi rất gay gắt, còn những chuyện khác, y đều làm theo ý mình.

Kỷ Sơ Hòa từng nói, thế gian này, người có thể tùy tâm sở dục, e rằng chẳng được một hai.

Y quả thực là tốt hơn rất nhiều người.

Thế nhưng, những năm này, y đã làm gì?

Hồi tưởng lại, dường như không có chuyện gì đáng để y có thể nói ra.

Một cỗ cảm giác thất bại chưa từng có ập lên lòng y.

Đêm đó, Tiêu Yến An không hề chợp mắt.

Kỷ Sơ Hòa bảo Đông Linh đến hầu hạ y rửa mặt, sau đó cùng dùng bữa.

Đông Linh suốt quá trình đều nghiêm túc hầu hạ, không nói một lời.

Tiêu Yến An cũng không lên tiếng.

Mãi đến khi đến chỗ Kỷ Sơ Hòa, Tiêu Yến An mới hít sâu một hơi, thần sắc ít nhiều cũng dịu đi vài phần.

“Yến An ca ca.” Giọng Minh Nhi bất chợt vang lên.

Tiêu Yến An nghe thấy giọng nói này, thái dương giật giật không ngừng!

【Chương 126: Âm thầm trừng phạt Thế tử, không thoát được rồi】

Y trực tiếp lạnh lùng nhìn chằm chằm Minh Nhi, dùng ánh mắt quát ngăn nàng, không cho nàng tiếp tục tiến lên.

Minh Nhi bị ánh mắt của y trấn nhiếp, dừng bước lại.

Tiêu Yến An vòng qua Minh Nhi, đi về phía Kỷ Sơ Hòa, “Phu nhân, nơi đây điều kiện giản tiện, đêm qua nàng nghỉ ngơi có tốt không?”

“Cũng tạm. Thế tử trông có vẻ hơi tiều tụy, phải chăng không nghỉ ngơi tốt?” Kỷ Sơ Hòa đánh giá Tiêu Yến An một cái, khẽ hỏi.

“Không có. Ta cũng ngủ rất ngon.” Tiêu Yến An không dám nói y cả đêm không chợp mắt.

“Miên Trúc, muội xem Nhị công tử đã đến chưa.” Kỷ Sơ Hòa dặn dò Miên Trúc một tiếng.

“Vâng.” Miên Trúc lập tức ra ngoài đứng chờ.

“Thế tử, chúng ta ngồi trước đi.” Kỷ Sơ Hòa đi đến trước bàn ăn ngồi xuống.

Tiêu Yến An ngồi xuống cạnh vị trí của nàng.

Đông Linh đứng một bên hầu hạ.

Minh Nhi lại trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tiêu Yến An.

Kỷ Sơ Hòa không nói gì, nhưng Tiêu Yến An lại nhíu mày một cái.

Đúng lúc này, Tiêu Cẩm Trình đi vào.

Kỷ Sơ Hòa bảo người thông báo y đến cùng dùng bữa sáng, tâm trạng y đừng nói là phấn khởi đến mức nào.

Y vừa đến Vân Trạch Sơn liền chăm chỉ làm việc. Kỷ Sơ Hòa nhất định đã thấy được mặt thật thà chịu khó của y rồi. Người khác giờ đây đã thay đổi cách nhìn về Tiêu Yến An, nhưng Kỷ Sơ Hòa trong lòng tự nàng là người rõ nhất Tiêu Yến An là kẻ thế nào.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 183


Y tin rằng, Kỷ Sơ Hòa nhất định sẽ thấy được mặt nỗ lực cần cù của y, nhất định sẽ phát hiện ra y mạnh hơn Tiêu Yến An!

--- Trang 96 ---

“Ca, tẩu tẩu.” Tiêu Cẩm Trình lễ phép gọi một tiếng.

“Nhị công tử lại đây ngồi đi. Đều là người một nhà. Hôm nay ta gọi Nhị công tử đến cùng dùng bữa sáng.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng mở lời.

“Đa tạ tẩu tẩu.” Tiêu Cẩm Trình lập tức tạ ơn, ngồi vào vị trí ngoài cùng.

Kỷ Sơ Hòa đánh giá Tiêu Cẩm Trình một cái, “Nhị công tử hình như đen đi chút ít.”

Tiêu Cẩm Trình lập tức đáp lời, “Mấy hôm nay trời đều nắng đẹp, ta cả ngày ở ruộng đồng cùng bách tính lao động nên có lẽ đen đi chút ít. Qua mấy ngày cùng bách tính cấy lúa, ta thực sự đã thấu hiểu sự vất vả của việc canh tác! Từ việc ươm mầm lúa, đến khi cấy xuống ruộng, rồi đến khi lớn thành lúa chín, mỗi một khâu đều không thể lơ là.”

“Việc chọn mạ non cũng có quy tắc, trước khi cấy còn phải chọn lại mạ. Cần chọn trước những cây mạ khỏe mạnh, sau đó, khi cấy, cũng phải giữ khoảng cách tốt. Sức lực cũng có điều chú ý, không được quá sâu, cũng không được quá nông, nếu không, đều sẽ ảnh hưởng đến sự sinh trưởng khỏe mạnh và thu hoạch của mạ non.”

Tiêu Cẩm Trình thao thao bất tuyệt.

Kỷ Sơ Hòa tán đồng gật đầu, “Nhị công tử nói không sai, trông thì đơn giản, nhưng làm thì lại không dễ dàng như vậy.”

“Tẩu tẩu, bất kỳ việc gì ta cũng sẽ đối đãi nghiêm túc.”

Trong lòng Tiêu Yến An có chút không dễ chịu.

Kỷ Sơ Hòa chỉ là thuận miệng hỏi một câu, Tiêu Cẩm Trình sao lại đáp nhiều điều không đâu vào đâu như vậy.

Trả lời câu hỏi của phu tử còn chưa chắc đã chi tiết đến thế.

“Ăn cơm đi.” Y chen vào một câu.

Không muốn để Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Cẩm Trình tiếp tục trò chuyện nữa.

Vừa bưng bát lên, y lại không nhịn được nói một câu, “Lát nữa ta sẽ cùng nàng đi cấy lúa.”

“Thế tử, huynh còn phải vẽ chân dung cho Minh Nhi cô nương. Hãy làm xong việc này trước rồi hẵng làm việc khác.” Giọng điệu Kỷ Sơ Hòa không có chút chỗ trống nào để thương lượng.

Tiêu Yến An không muốn vẽ nữa.

Y cảm thấy, bản thân bây giờ làm bất cứ điều gì cũng tốt hơn việc vẽ chân dung!

Sau bữa cơm, Miên Trúc đã chuẩn bị sẵn bút mực giấy nghiên.

Y vẫn ngoan ngoãn ngồi trước bàn.

Minh Nhi lập tức xích lại gần.

Tiêu Yến An có chút phiền não, “Minh Nhi, muội không phải rất muốn tìm hiểu thế giới bên ngoài sao? Muội ra ngoài đi dạo khắp nơi đi.”

“Thế tử, huynh không phải muốn vẽ chân dung cho ta sao?”

“Ta sao chép lại bức hôm qua là được rồi!” Tiêu Yến An nói xong, không đợi Minh Nhi mở lời, liền hướng ra ngoài gọi: “Thiêm Hỉ, đưa nàng ta ra ngoài!”

Minh Nhi bị Thiêm Hỉ kéo ra ngoài.

Kỷ Sơ Hòa nhìn cảnh này, không nói lời nào, đứng dậy đi ra ngoài.

Tiêu Yến An nhìn bóng lưng nàng, muốn hỏi nàng đi đâu, nhưng lời đến miệng lại ngừng lại.

Mang theo một bụng bực bội, y cầm bút lên tiếp tục vẽ tranh.

Sau khi vẽ hơn mười bức, y liền không chịu nổi nữa.

Thật sự là đến một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn bức họa này nữa, thậm chí còn bắt đầu ghét Minh Nhi.

“Yến An ca ca.” Bất chợt, giọng Minh Nhi lại vang lên.

Thái dương của Tiêu Yến An lại bắt đầu giật giật.

Minh Nhi cầm một nắm quả dại chạy vào.

“Yến An ca ca, đây là quả dại ta tìm thấy bên ngoài, chua chua ngọt ngọt, rất ngon, huynh nếm thử đi.” Nàng ta trực tiếp đưa quả đến bên miệng Tiêu Yến An, chuẩn bị đút cho y ăn.

“Minh Nhi!” Tiêu Yến An gạt tay nàng ra, “Ta đã nói với nàng rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, lẽ nào nàng chẳng chút nào để lời ta vào tai?”

Đối mặt với lời trách cứ đột ngột của Tiêu Yến An, nước mắt Minh Nhi từng giọt từng giọt rơi xuống.

Nàng cố ý theo dõi động tĩnh của Kỷ Sơ Hòa, thừa lúc Kỷ Sơ Hòa không có mặt mà vội vã tới quyến rũ Tiêu Yến An.

Nàng cho rằng, không có nam nhân nào chịu nổi cám dỗ.

Sở dĩ Tiêu Yến An đối với nàng thái độ thay đổi lớn như vậy, là vì có chút kiêng dè Kỷ Sơ Hòa.

Chỉ cần Kỷ Sơ Hòa không có ở đây, Tiêu Yến An sẽ trở lại như lúc nàng và hắn vừa mới quen.

“Ta làm sai điều gì sao? Yến An ca ca, ta chỉ muốn thân cận với huynh lẽ nào có lỗi? Ta từ nhỏ chỉ có sư phụ một người thân, huynh là người tốt với ta nhất ngoài sư phụ!”

“Ta giúp nàng chẳng qua là chuyện nhỏ, nàng không cần để tâm. Nữ tử quan trọng nhất chính là danh tiết, những gì nàng làm chỉ khiến danh tiết của nàng không còn vẹn toàn!”

“Ta không màn danh tiết, ta chỉ muốn thân cận với Yến An ca ca!” Minh Nhi ôm chầm lấy Tiêu Yến An.

Tiêu Yến An như bị điện giật, đẩy Minh Nhi ra rồi lùi lại mấy bước.

“Nàng không màng danh tiết, có từng nghĩ sau này khi gả cho người khác thì sao? Phu quân của nàng cũng không màng sao?”

“Yến An ca ca, sư phụ ta nói ta có một đoạn lương duyên, ta cảm thấy, đoạn lương duyên đó của ta chính là huynh.” Minh Nhi quyết định không giả vờ nữa.

Dù thế nào nàng cũng phải bám lấy Tiêu Yến An.

Chỉ cần nàng và Tiêu Yến An thực sự cấu kết, tất cả những gì Kỷ Sơ Hòa đã làm sẽ không công mà vỡ. Nhị công tử mới có cơ hội tiếp tục bôi nhọ Tiêu Yến An.

“Cái gì?” Tiêu Yến An bất giác tăng giọng mấy phần, “Nàng cảm thấy ta là lương duyên của nàng? Ta thấy là nghiệt duyên thì đúng hơn!”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 184


“Tại sao ta và Yến An ca ca lại không thể là lương duyên chứ? Nếu chúng ta không có duyên phận, sao ta lại tình cờ gặp được Yến An ca ca chứ? Đây là duyên phận do trời định mà!”

“Ta đã có thê tử rồi, đó mới là lương duyên của ta.”

“Yến An ca ca, ta phát hiện ra, ta đã thích huynh rồi, ta không màng là làm thê tử hay làm thiếp, ta chỉ muốn ở bên cạnh huynh, chẳng lẽ huynh một chút cũng không thích ta sao? Ta thật sự rất thích huynh đó.” Minh Nhi một lần nữa lao về phía Tiêu Yến An.

Tuy nhiên, lần này nàng lao hụt.

Tiêu Yến An không chỉ tránh được mà còn sải bước đi ra ngoài.

Hắn và Minh Nhi này quả thực nói không rõ ràng!

Để tránh việc hắn và nàng lại truyền ra những lời đồn đãi khó nghe, hắn đã bỏ chạy.

Hắn muốn đi tìm Kỷ Sơ Hòa.

Kỷ Sơ Hòa đang ở dưới một chòi mát, bên cạnh là một đống mạ non chuẩn bị cấy vào ruộng.

Tiêu Cẩm Trình cứ như một con ruồi vây quanh nàng, mới học cấy mạ được mấy ngày mà đã dám lớn tiếng dạy Kỷ Sơ Hòa.

Nhìn Kỷ Sơ Hòa thuần thục sắp xếp mạ, hắn có chút kinh ngạc.

Cuối cùng hắn cũng thức thời mà ngậm miệng lại.

--- Chương 127 Vương bát cắn người, chết không nhả ra ---

Tiêu Yến An từ xa đã nhìn thấy Tiêu Cẩm Trình lại ở cùng Kỷ Sơ Hòa, ánh mắt sâu thẳm lại tối đi mấy phần, liền nhanh chóng tăng tốc bước về phía này.

“Phu nhân.” Tiêu Yến An gọi một tiếng.

Kỷ Sơ Hòa ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Yến An, “Thế tử, huynh không phải đang vẽ chân dung cho Minh Nhi cô nương sao?”

“Phu nhân, ta có vài lời muốn nói với nàng, nàng đi theo ta một chút.” Tiêu Yến An trước tiên quay người đi sang một bên.

Rõ ràng, những lời hắn và Kỷ Sơ Hòa muốn nói không muốn để Tiêu Cẩm Trình nghe thấy.

Kỷ Sơ Hòa đứng dậy, rửa tay sạch sẽ, rồi đi về phía Tiêu Yến An.

Trong mắt Tiêu Cẩm Trình nhanh chóng xẹt qua một tia ghen ghét.

Minh Nhi không phải nên quấn lấy Tiêu Yến An sao? Sao Tiêu Yến An lại xuất hiện ở đây!

Có phải Tiêu Yến An đã phát hiện ra điều gì không?

“Thế tử, tìm thiếp có việc gì sao?” Kỷ Sơ Hòa khẽ hỏi.

“Phu nhân, ta muốn bàn với nàng một chút, chuyện vẽ chân dung cho Minh Nhi có thể tìm một họa sư khác đến vẽ không? Ta đường đường là Thế tử mà cả ngày làm loại chuyện này, quả thực là không làm việc đàng hoàng!”

“Thế tử thấy việc gì mới là việc đàng hoàng?”

“Quan tâm tình hình vụ xuân ở Vân Trạch Sơn.” Tiêu Yến An vừa nói xong, trong đầu không khỏi nảy ra một ý nghĩ: Kỷ Sơ Hòa bảo hắn vẽ chân dung cho Minh Nhi, không phải đang trừng phạt hắn chứ?

Hắn đến Vân Trạch Sơn quả thực chưa làm tròn trách nhiệm của mình.

Chỉ riêng việc vẽ bức tranh xuân vụ đã lãng phí cả một ngày.

Hơn nữa lại còn rước lấy phiền phức như Minh Nhi.

Cho nên, Kỷ Sơ Hòa bảo hắn vẽ chân dung cho Minh Nhi, chính là hình phạt dành cho hắn!

Kỷ Sơ Hòa không nói thẳng, hắn cũng chỉ là suy đoán, không tiện nói rõ.

“Thế tử tâm thiện thích giúp đỡ người khác, thiếp bèn nghĩ giúp người giúp đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây thiên, để trọn vẹn tâm ý làm việc thiện của Thế tử. Thế tử không tiếp tục làm việc tốt phát thiện tâm nữa sao?”

Mặt Tiêu Yến An có chút nóng bừng.

Lại nghĩ đến những lời Minh Nhi vừa nói với hắn, càng thêm phiền não.

“Phu nhân, hay là đưa Minh Nhi về Thanh Liên Am đi? Ta thấy nàng ta không hiểu lý lẽ, nếu còn giữ nàng ta lại, nhất định sẽ lại có hiểu lầm gì đó.” Lần này Tiêu Yến An đã quyết tâm đưa người đi.

“Thế tử, huynh có từng nghĩ không phải nàng ta không hiểu lý lẽ, mà là nàng ta chính là nhắm vào Thế tử huynh hay không?”

Tiêu Yến An sững người, “Lúc ta gặp nàng ta cũng đã nghi ngờ, còn đặc biệt phái người đến Thanh Liên Am điều tra thân thế nàng ta.”

Kỷ Sơ Hòa còn chưa mở miệng, Tiêu Yến An đã không còn tự tin.

Điều tra rồi thì sao?

Hắn dám đảm bảo sự thật hắn điều tra được là thật sao?

Những lời đồn đại ầm ĩ kia, khiến hắn thấy có chút quen thuộc.

Lần trước, khi xử lý Chu Đại Hổ, không phải cũng là tình huống này sao?

Mục đích cũng là một lòng muốn hủy hoại danh tiếng của hắn, khiến hắn thanh danh lẫy lừng!

Hắn không khỏi liếc nhìn về phía Tiêu Cẩm Trình.

Kỷ Sơ Hòa biết, Tiêu Yến An đã đoán thấu mọi chuyện.

“Thế tử muốn mời họa sư đến vẽ cũng được, muốn đưa Minh Nhi đi cũng được, thiếp không có ý kiến. Nhưng những chuyện này, Thế tử tự mình sắp xếp.”

“Được.” Tiêu Yến An đáp một tiếng, lập tức quay người rời đi.

Kỷ Sơ Hòa nhìn bóng lưng Tiêu Yến An, bất đắc dĩ lắc đầu.

Muốn đưa Minh Nhi đi sao? Đâu có dễ dàng như Tiêu Yến An nghĩ.

Tiêu Yến An vừa đi, Tiêu Cẩm Trình liền nhanh chóng bước về phía Kỷ Sơ Hòa.

“Tẩu tẩu, vừa rồi ca ca ta sao thế? Ta thấy huynh ấy hình như không vui.”

“Huynh ấy ấy mà, lòng dạ quá thiện lương, vì người khác mà làm khó mình, rõ ràng biết có kẻ mưu đồ bất chính với mình, huynh ấy vẫn còn ảo tưởng kẻ đó có thể quay đầu là bờ. Nhị công tử, huynh nói huynh ấy có ngốc không?” Kỷ Sơ Hòa nói có ý riêng, ánh mắt nhìn Tiêu Cẩm Trình cũng mang theo sự dò xét.

Nụ cười trên mặt Tiêu Cẩm Trình cứng đờ.

Kỷ Sơ Hòa nói vậy là có ý gì?

Chẳng lẽ nàng đã phát hiện ra điều gì?

Hay là chỉ đoán mò?

“Tẩu tẩu, có phải vì chuyện lần trước mà tẩu tẩu vẫn có thành kiến với ta không?”

“Hả?” Kỷ Sơ Hòa lập tức thay đổi biểu cảm, như thể rất không hiểu vì sao Tiêu Cẩm Trình lại nói vậy, ngơ ngác hỏi một câu.

--- Trang 97 ---
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 185


Tiêu Cẩm Trình lập tức nhận ra mình đã lỡ lời.

Đây không phải là tự khai ra sao?

“Nhị công tử nói vậy là có ý gì?” Kỷ Sơ Hòa cố ý hỏi.

Tiêu Cẩm Trình nghẹn lời.

Chỉ vài câu đối đáp ngắn ngủi đã khiến tâm trạng Tiêu Cẩm Trình lên xuống thất thường.

Minh Nhi nói, nàng đối phó với Tiêu Yến An dễ như dắt chó vậy.

Hắn cảm thấy, trước mặt Kỷ Sơ Hòa, hắn hình như cũng chỉ là một con chó.

“Nhị công tử, thiếp nghe nói, Trắc phi đã bắt đầu tính chuyện hôn sự cho huynh rồi, phải không?” Kỷ Sơ Hòa đột nhiên thay đổi chủ đề.

“Ồ, đúng vậy, nhưng vẫn chưa định đâu, chuyện định thân, ta vẫn chưa vội.” Tiêu Cẩm Trình vội vàng đáp lời.

“Trắc phi hình như ưng ý đích thiên kim của viện trưởng Lam Sơn Thư Viện, thiếp đã sớm nghe danh vị đích thiên kim này, là một tài nữ hiếm có khó tìm, Nhị công tử đúng là gặp được một mối hôn sự tốt.”

Sao Kỷ Sơ Hòa lại hiểu rõ tình hình của hắn như vậy? Lại còn bận tâm đến chuyện định thân của hắn?

Chẳng lẽ, Kỷ Sơ Hòa đã bắt đầu âm thầm quan tâm đến hắn rồi sao?

Nhất định là vậy!

Nếu không, sao Kỷ Sơ Hòa lại đột nhiên nói chuyện hôn sự riêng tư như vậy với hắn.

Kỷ Sơ Hòa nghĩ: Mối hôn sự tốt như vậy, nhất định phải đổ bể thôi.

“Tiểu thư, không hay rồi!” Miên Trúc nhanh chóng đi tới, thấy Tiêu Cẩm Trình cũng ở đó, liền không nói ra chuyện gì đã xảy ra.

“Nhị công tử, ta còn có việc, xin cáo lui trước.” Kỷ Sơ Hòa nhanh chóng quay về.

Miên Trúc theo kịp bước chân của nàng, báo cáo tình hình, “Thế tử muốn cưỡng chế đưa Minh Nhi cô nương đi, Minh Nhi cô nương quả nhiên đúng như lời tiểu thư dự đoán, sống chết không chịu, còn lớn tiếng nói Thế tử đã hủy hoại thanh bạch của nàng, muốn chạy ra ngoài làm lớn chuyện, may mà tiểu thư đã sớm sắp xếp, nếu không thực sự để nàng ta làm ầm ĩ lên, thì sẽ không thể thu xếp được!”

“Thế tử phản ứng thế nào?”

“Tức giận không nhẹ.”

“Đáng đời!”

Khi Kỷ Sơ Hòa quay về, Minh Nhi đã bị trói chặt hai tay, miệng cũng bị nhét một miếng vải, Thiên Hỷ như một vệ sĩ trung thành, mắt không chớp nhìn chằm chằm Minh Nhi.

Vừa rồi chính là Thiên Hỷ thấy tình hình không ổn, nhớ đến lời dặn dò của phu nhân, liền một tay ấn Minh Nhi xuống, ba hai cái đã trói nàng ta lại, còn lanh lẹ bịt miệng nàng ta.

Tiêu Yến An nhìn thấy một loạt động tác mượt mà này, kinh ngạc vô cùng!

Minh Nhi vừa nhìn thấy Kỷ Sơ Hòa, liền giãy giụa kịch liệt.

Kỷ Sơ Hòa tiến lên, rút miếng vải trong miệng nàng ta ra.

“Ta và Yến An ca ca đã có thân mật rồi! Ta sống là người của Yến An ca ca, chết là quỷ của Yến An ca ca!”

Tiêu Yến An một trận nổi trận lôi đình, “Nàng nói bậy! Ta lúc nào có thân mật với nàng!”

“Đúng vậy, ta có thể làm chứng, nàng vừa đến, Thế tử đã ngủ với ta rồi!”

Tiêu Yến An lập tức trừng mắt nhìn Thiên Hỷ.

Thiên Hỷ lập tức bổ sung một câu: “Thế tử ngủ giường, ta ngủ ghế dài.”

“Ta chính là muốn ở bên Yến An ca ca, đời này ta đã định hắn rồi, hắn chính là duyên phận của ta!” Minh Nhi một bộ dạng không sợ hãi.

Tiêu Yến An tức đến tối sầm mắt mũi, “Trên đời này, sao lại có người trơ trẽn đến vậy? Để hủy hoại danh dự của ta, các người đúng là phí hết tâm tư!”

Trong mắt Minh Nhi xẹt qua một tia hoảng loạn.

Tiêu Yến An đã biết nàng là nhắm vào hắn sao?

Dù biết thì sao! Lấy được chứng cứ ra không?

“Có phải Tiêu Cẩm Trình sai nàng đến quyến rũ ta, làm bại hoại danh tiếng của ta?” Tiêu Yến An giận dữ chất vấn.

“Yến An ca ca, huynh đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu, là ông trời đã để chúng ta gặp nhau trong duyên phận tiền định, sau đó, ta đã yêu huynh đến mức không thể cứu vãn.”

“Nàng… nàng…” Tiêu Yến An chỉ vào Minh Nhi, tức đến nói không ra hơi.

Hắn nào đã từng gặp loại vô lại như thế này!

--- Chương 128 Phu thê đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim ---

“Nàng không thừa nhận cũng vô ích! Ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng!”

Kỷ Sơ Hòa nhìn phản ứng của Tiêu Yến An, chỉ cảm thấy hả dạ.

Tiêu Yến An bây giờ có cảm giác như bị rùa bám chặt không buông đúng không? Tức giận không nhẹ đúng không?

Nàng đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, những ngón tay thon dài khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn.

Miên Trúc lập tức rót cho nàng một tách trà.

Kỷ Sơ Hòa nâng tách trà nhấp một ngụm nhỏ, tiếp tục xem kịch.

Tiêu Yến An như kiến bò trên chảo nóng, còn Minh Nhi thì một vẻ bộ dạng chết lợn không sợ nước sôi.

Cảnh tượng này, còn đặc sắc hơn cả kịch!

“Có ai không! Cứu mạng với!” Minh Nhi đột nhiên la lớn.

Thiên Hỷ tiến lên một bước bịt miệng Minh Nhi lại! Minh Nhi liền cắn vào tay hắn.

“A!” Thiên Hỷ lập tức rụt tay về, “Đồ chó!”

Minh Nhi lại muốn há miệng la lên, Kỷ Sơ Hòa đột nhiên làm rơi chén trà! Nước nóng bắn tung tóe lên người Minh Nhi, cũng khiến nàng ta giật mình.

“Con gái nuôi nhà Cao Quận Thủ, gia giáo thật tốt.” Kỷ Sơ Hòa đột nhiên lên tiếng.

Lời này vừa thốt ra, cả phòng im lặng như tờ.

Sắc mặt Minh Nhi cứng đờ, không thể tin nổi nhìn Kỷ Sơ Hòa.

Tiêu Yến An càng ngạc nhiên hơn.

Hóa ra, Kỷ Sơ Hòa đã điều tra rõ thân thế của Minh Nhi!

Đồng thời, trong lòng hắn lại dấy lên một trận hổ thẹn.

Chẳng phải hắn đang bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay sao?

Hắn đã dốc hết tấm lòng chân thành không muốn huynh đệ với Tiêu Cẩm Trình trở nên không thể cứu vãn, thế mà Tiêu Cẩm Trình lại coi hắn như kẻ ngốc!

“Phu nhân, nàng ta thật là con gái nuôi của Cao Quận Thủ sao? Vậy không phải là người của Cao Trắc phi sao? Nàng ta quấn lấy Thế tử như vậy chẳng lẽ muốn hãm hại Thế tử sao?” Đông Linh không kìm được chen vào một câu.

“Ừm.” Kỷ Sơ Hòa gật đầu.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 186


Đông Linh lập tức bước về phía Minh Nhi, vung tay tát một bạt tai vào mặt Minh Nhi, “Nhìn cái bộ dạng tiện nhân của ngươi kìa, thiếu nam nhân thì có thể đến thanh lâu, đ*ng d*c thì có thể đi tiếp khách, đừng có ở đây mà ra vẻ lả lướt! Chẳng ai thèm ăn cái bộ dạng đó của ngươi đâu.”

Minh Nhi bị đánh đến mắt nổ đom đóm.

Nàng ta làm sao cũng không nghĩ ra, Kỷ Sơ Hòa làm sao mà điều tra ra thân phận của nàng ta!

Tiêu Yến An cũng không nghĩ ra!

Người mà Kỷ Sơ Hòa dùng cũng là người của Vương phủ, cấp dưới của hắn không thể chênh lệch lớn như vậy chứ! Hắn không điều tra ra được, Kỷ Sơ Hòa lại điều tra rõ ràng như vậy?

Thực ra, Kỷ Sơ Hòa không phải điều tra ra.

Mà là kiếp trước đã từng gặp Minh Nhi này!

Kiếp trước, sự quật khởi của Thẩm Thừa Cảnh trực tiếp ảnh hưởng đến lợi ích của Cao Quận Thủ.

Cao Quận Thủ đã nhắm vào Vân Trạch Sơn, muốn từ tay Thẩm Thừa Cảnh chia bớt quyền lực.

Nhưng Thẩm Thừa Cảnh lập công cấp thiết, nắm giữ tất cả mọi việc mình phụ trách rất chặt chẽ, không cho Cao Quận Thủ chút cơ hội nào để nhúng tay vào.

Cao Quận Thủ không biết đã bao nhiêu lần loại trừ Thẩm Thừa Cảnh.

Kỷ Sơ Hòa ở trong bóng tối mưu tính cho Thẩm Thừa Cảnh, người thực sự đấu với Cao Quận Thủ, kỳ thực là nàng.

Cho nên mọi chuyện liên quan đến Cao Quận Thủ, nàng đều rất rõ.

Kiếp trước Tiêu Yến An một lòng dốc sức vào Từ Yên Nhi, cả ngày chỉ biết yêu đương, lại thêm Kỷ Thanh Viện không làm người ta yên lòng, hậu trạch gà chó không yên. Không có những thay đổi do nàng trọng sinh mang lại, cho nên, tác dụng của Minh Nhi cũng không nằm ở Tiêu Yến An.

Việc các gia đình quyền quý nhận con nuôi là chuyện thường tình.

Chủ yếu là không nỡ lấy con gái ruột ra đổi lấy lợi ích, dù là thứ nữ thì cũng có huyết thống, ai cũng muốn gả cho người tốt, tương lai giúp ích cho gia tộc.

Nhưng con gái nuôi thì khác, một khoản đầu tư nhỏ nhoi, lại thu về lợi ích quá lớn!

Cơ bản đều là mua những nha đầu xinh đẹp từ tay bọn buôn người, nhận làm con gái nuôi.

Có những người nuôi rồi thấy ưng, liền giữ lại trong phòng mình.

Có những người thì đem đi tặng cho người khác.

Đôi khi, con người còn dễ dùng hơn vật chất.

Một ngàn lượng bạc, chưa chắc đã lay động được một người.

Nhưng một vòng tay ấm áp, mềm mại lại có thể khiến người ta say đắm không thể dứt ra.

Nếu con gái nuôi làm ra chuyện gì không đứng đắn, chỉ cần một câu nói, nuôi phải đồ bạch nhãn lang, là có thể rũ bỏ hoàn toàn trách nhiệm.

“Thế tử, huynh muốn xử lý chuyện này thế nào?” Kỷ Sơ Hòa vẫn ném vấn đề cho Tiêu Yến An.

“Chuyện này, ta nhất định sẽ bẩm báo với Phụ Vương! Tiêu Cẩm Trình thân phận thứ tử lại mưu đồ hãm hại đích tử, tội đáng tru di! Tất cả đều do Phụ Vương xử trí!”

Trong mắt Minh Nhi xẹt qua một tia kinh hãi, chuyện này bại lộ, nàng còn có cơ hội sống sót sao!

Nàng lập tức bò về phía Tiêu Yến An, “Thế tử tha mạng, Thế tử, xin người giơ cao đánh khẽ tha cho ta đi, ta là bị ép buộc, chỉ có thể bán mạng cho Nhị công tử.”

“Còn số phận của nàng thế nào, tất cả đều là do nàng tự chuốc lấy!” Tiêu Yến An lạnh lùng đáp.

Kỷ Sơ Hòa nhìn thấy sự quyết tâm của Tiêu Yến An.

Lần này, chắc sẽ không còn ôm bất kỳ ảo tưởng nào về Tiêu Cẩm Trình nữa chứ?

“Thế tử, mượn bước nói chuyện.” Kỷ Sơ Hòa đi vào nội thất.

Tiêu Yến An cất bước theo sau.

Vào đến trong phòng, Kỷ Sơ Hòa chậm rãi mở lời, “Thiếp biết Thế tử đang phẫn nộ, nhưng làm lớn chuyện như vậy, không thỏa đáng.”

“Phu nhân, nàng có cách khác để xử lý chuyện này sao?”

“Vì chuyện cải cách binh dịch, Hoàng thượng đã đặc biệt chú ý đến Hoài Dương rồi, Hoàng thượng sẽ không cho phép bất cứ chuyện gì không nằm trong tầm kiểm soát của ngài xảy ra, đối với Phụ Vương nhất định có lòng đề phòng, cũng chưa chắc hy vọng vùng đất phong Hoài Dương này thay đổi quá lớn, càng ngày càng tốt, càng ngày càng mạnh.”

Tiêu Yến An gật đầu, điểm này hắn hiểu, cho nên khi cải cách danh nghĩa, Phụ Vương vẫn luôn liên minh với bảy vị quận thủ để bất cứ lúc nào cũng báo cáo tình hình cho Hoàng thượng.

Nàng từng tiếp xúc với những tấu chương đó, nên biết sự cẩn trọng đến mức nào.

“Còn một chuyện nữa mà người ngoài chưa hay biết.” Kỷ Sơ Hòa chậm rãi nói.

“Chuyện gì?” Tiêu Yến An vội vàng hỏi.

“Đệ đệ của Cao Trắc phi đã ở Đế đô được Hoàng thượng ưu ái, ta đoán y sẽ ở Đế đô giữ trọng chức, được Hoàng thượng trọng dụng, tin rằng không lâu sau, tin tức này sẽ truyền đến Hoài Dương.”

“Phu nhân, nàng làm sao biết được chuyện này?”

Kỷ Sơ Hòa không thể ngu xuẩn như Kỷ Thanh Viện, tự mình vạch trần chuyện mình trọng sinh.

Chuyện này, nàng sẽ giấu kín trong bụng, không để bất kỳ ai biết.

“Bởi vì, ta không giống Thế tử còn ôm ảo tưởng về Nhị công tử, sự nghi ngờ của ta đối với y chưa bao giờ tiêu tan, nên ta đã phái người theo dõi Cao Trắc phi và Cao gia, từ đó có được tin tức này.” Kỷ Sơ Hòa tùy tiện bịa ra một lý do.

Ồ hố, các bằng hữu nếu thấy 52 Thư Khố không tệ, nhớ lưu địa chỉ trang web https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé ~ Cầu xin đó (>.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 187


Kỷ Sơ Hòa gật đầu, “Thế tử nói chí phải. Phụ vương vì tránh Hoàng thượng nghi kỵ, chắc chắn sẽ không động đến Cao Trắc phi và Tiêu Cẩm Trình, còn sẽ duy trì vẻ hòa bình bề ngoài, một khi đã như vậy, ngược lại sẽ khiến Cao Trắc phi đắc thế.”

“Thế nhưng, chuyện này cứ thế bỏ qua sao? Bọn chúng sẽ không dừng tay đâu!” Tiêu Yến An khẽ nắm chặt hai nắm đấm.

“Đương nhiên không thể cứ thế bỏ qua. Lấy đạo của kẻ khác, trị lại thân kẻ đó.”

“Phu nhân, nàng lẽ nào không hề nghi ngờ ta sao? Khi nàng nghe những lời đồn đại kia, không tin đó là sự thật sao?” Tiêu Yến An không khỏi hỏi.

“Một chữ cũng không tin. Thế tử, ta là Thế tử phu nhân, vinh nhục giữa chúng ta là một thể, chúng ta là những kẻ cùng trên một thuyền, bất kể xảy ra chuyện gì, trước tiên phải tin tưởng lẫn nhau, cùng đối phó với bên ngoài, điểm này, chàng có công nhận không?”

“Công nhận!” Tiêu Yến An trịnh trọng gật đầu.

“Thế tử, có câu nói này của chàng, ta liền yên tâm rồi, sau này, chúng ta cùng nhau vượt qua mưa gió.” Kỷ Sơ Hòa khẽ mỉm cười.

“Tốt!” Ngữ khí của Tiêu Yến An vô cùng kiên định.

【Chương 129: Được nâng quá cao, trong lòng hổ thẹn】

Tiêu Cẩm Trình vẫn luôn dõi theo tình hình bên Tiêu Yến An.

Thế nhưng, cái tiểu viện đó phòng bị chặt chẽ như một cái thùng sắt, không có bất kỳ tin tức nào truyền ra.

Minh Nhi nhất định đã theo kế hoạch mà bám riết lấy Tiêu Yến An rồi, lẽ nào Kỷ Sơ Hòa không hề nghi ngờ Tiêu Yến An sao?

Cao Quận thủ tìm đến Tiêu Cẩm Trình, sắc mặt có chút khó coi.

“Bên Minh Nhi tiến triển thế nào? Sao vẫn chưa có động tĩnh gì?”

“Ngoại công, ta cũng đang theo dõi tình hình bên đó.”

“Minh Nhi là do ta dốc lòng bồi dưỡng, vốn dĩ có ích lợi lớn! Phải đưa đến Đế đô giúp Cữu cữu (cậu ruột) của con củng cố địa vị. Nếu cứ thế mà lún vào vũng lầy nhỏ Tiêu Yến An này, quả thực là lỗ lớn rồi!”

Cao Quận thủ cảm thấy Kỷ Sơ Hòa vừa đến, tình thế liền lập tức chuyển hướng, bắt đầu mất kiểm soát.

“Ngoại công, con dám bảo đảm, bọn họ không thể tra ra thân phận thật của Minh Nhi, chỉ cần thân phận Minh Nhi không bị bại lộ, Tiêu Yến An không mắc vào mỹ nhân kế lần này, cùng lắm Minh Nhi cũng chỉ bị đưa về Thanh Liên Am thôi. Đến lúc đó, vẫn có thể theo kế hoạch của ngoại công, đưa đến Đế đô để mở đường cho cữu cữu.”

“Ừm.” Cao Quận thủ gật đầu, “Bất luận thế nào, phải bảo đảm an toàn cho Minh Nhi!”

“Vâng, ngoại công yên tâm.” Tiêu Cẩm Trình khẽ đáp lời.

Chiều tối, một cỗ xe ngựa nhanh chóng rời khỏi Vân Trạch Sơn.

Vừa lúc là khi kết thúc một ngày cày cấy, bách tính đều đã xuống núi.

“Kia không phải là xe ngựa của Thế tử phu nhân sao?”

“Thế tử phu nhân rời khỏi Vân Trạch Sơn rồi sao?”

“Không phải Thế tử phu nhân, hình như nghe nói là đưa tiểu ni cô kia về Thanh Liên Am rồi, sư phụ của nàng ta không phải còn đang bệnh sao? Chắc là về bầu bạn với sư phụ của nàng ta đó.”

“Thế tử và Thế tử phu nhân quả là lương thiện, dù đối với một tiểu ni cô không quen biết cũng có thể tận tình giúp đỡ như vậy.”

“Ai nói không phải chứ!”

Tiêu Cẩm Trình nghe thấy lời bàn tán của mọi người liền xoay người bỏ đi.

Kế hoạch thất bại rồi sao?

Tiêu Yến An lại thật sự đưa Minh Nhi đi rồi.

Rõ ràng mấy ngày trước còn đối với Minh Nhi tốt như vậy, Minh Nhi còn thề thốt đã thu phục được Tiêu Yến An rồi mà!

Y lập tức phái người đến Thanh Liên Am để dò la tình hình, y đã bảo đảm với ngoại công là sẽ đưa Minh Nhi về nguyên vẹn.

Rất nhanh, người của y đã trở về.

“Thế nào rồi? Gặp được Minh Nhi chưa?”

“Nhị công tử, trong am đường không có người! Ngay cả Huệ Tĩnh sư phụ cũng không thấy đâu!”

“Cái gì?” Tiêu Cẩm Trình giật mình kinh hãi.

Tiêu Yến An và Kỷ Sơ Hòa rốt cuộc đã đưa người đi đâu rồi?

“Ngươi lập tức phái vài người đi điều tra rõ tung tích của Huệ Tĩnh và Minh Nhi cho ta!” Tiêu Cẩm Trình trầm giọng ra lệnh.

“Vâng!”

Tiêu Cẩm Trình làm sao cũng không nghĩ ra, Tiêu Yến An và Kỷ Sơ Hòa rốt cuộc đang giở trò gì!

Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An đang cùng mọi người dùng bữa tối.

Mấy bữa nay tuy không thịnh soạn bằng hôm đó, nhưng vẫn cải thiện hơn rất nhiều so với trước kia.

Mọi người đối với Tiêu Yến An đã thay đổi cái nhìn rất nhiều.

Dùng bữa xong, Kỷ Sơ Hòa cố ý lấy bức tranh xuân canh ra, trưng bày trước mặt mọi người.

Mọi người liền vây quanh như ong vỡ tổ.

“Thế tử vẽ thật đẹp! Đây là mấy người chúng ta phải không, lúc đó chúng ta đang chia cây mạ!”

“Đúng đúng, chính là chúng ta!”

“Chúng ta ở đây, đang cấy mạ nè!”

“Chúng ta chỉ lo làm việc, không ngờ cảnh tượng này lại đẹp đến vậy!”

Kỷ Sơ Hòa thấy thời cơ đã tới, bước đến trước bức tranh, “Thế tử không chỉ vì thấy cảnh đẹp mới vẽ bức tranh này, kỳ thực còn có nguyên nhân khác.”

“Thế tử phu nhân, còn nguyên nhân gì nữa vậy?”

“Tin rằng mọi người đều biết, ruộng đất Vân Trạch Sơn có tác dụng quan trọng đối với Hoài Dương chúng ta, nếu thu hoạch tốt, bách tính Hoài Dương chúng ta sẽ không còn phải chịu đói nữa! Thế tử muốn ghi lại cảnh tượng này, sau này, bức tranh này sẽ được treo trong Tứ Hối Đường, cho con trai chúng ta xem, cháu trai chúng ta xem. Để chúng biết được, dáng vẻ lao động của các bậc tiền bối đã khai khẩn Vân Trạch Sơn chúng ta khi đó.”

Qua lời giải thích của Kỷ Sơ Hòa.

Bức tranh bình thường này dường như đã được thăng hoa về mặt tinh thần.

Ánh mắt mọi người nhìn Tiêu Yến An đều mang theo một tia kính phục.

Quả nhiên là Thế tử, là đích tử của Vương gia, tầm nhìn thật khác biệt!

Nhị công tử tuyệt đối sẽ không nghĩ được những điều này!
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 188


Những người có mặt lại càng vì lời giải thích của Kỷ Sơ Hòa mà cảm nhận trực quan được sự khác biệt giữa đích tử và thứ tử.

Thảo nào, Thế tử phu nhân nói Nhị công tử khó mà đăng đại nhã chi đường (đứng vào nơi trang trọng)!

Lời này tuyệt không phải nói bừa.

Không phải nói Nhị công tử không tốt, chỉ là nói, so với Thế tử thì kém hơn nhiều.

Tiêu Cẩm Trình nhìn cảnh này, móng tay đã c*m v** thịt lòng bàn tay, cơn giận dữ khiến y không hề cảm thấy đau đớn!

Kỷ Sơ Hòa không những không mâu thuẫn với Tiêu Yến An, nghi ngờ Tiêu Yến An, mà còn vắt óc giúp Tiêu Yến An!

Y còn không hiểu Tiêu Yến An sao!

Đây chỉ là bức tranh Tiêu Yến An tùy tiện vẽ ra, tuyệt đối không thể nghĩ đến chuyện treo trong Tứ Hối Đường cho con cháu xem, càng đừng nói đến ý nghĩa kỷ niệm gì đó!

Tất cả những điều này đều là do Kỷ Sơ Hòa bịa ra!

Kỷ Sơ Hòa đây không phải là mạ vàng cho Tiêu Yến An, đây quả thực là muốn đúc lại một kim thân cho Tiêu Yến An vậy!

Trong lòng Tiêu Yến An cũng không dễ chịu chút nào.

Đắng cay ngọt bùi xen lẫn.

Ngọt là, Kỷ Sơ Hòa kiên định bảo vệ y.

Cay là, y thật sự không tốt đến vậy, đây chỉ là bức tranh y tùy tay vẽ, chỉ muốn lấy lòng Kỷ Sơ Hòa mà thôi.

Bách tính nhìn y với ánh mắt đầy kính phục, cũng khiến y cảm thấy hổ thẹn.

Họ kính phục, là một Tiêu Yến An giả dối do Kỷ Sơ Hòa tạo ra. Nếu, bách tính biết được bộ mặt thật của y, e rằng đều sẽ phỉ báng.

Đồng thời, y lại có chút hoang mang.

Lẽ nào Kỷ Sơ Hòa lại mong y trở thành người như vậy?

Nếu, y không thể đạt được kỳ vọng của nàng thì sao?

Y tưởng rằng quan hệ giữa y và Kỷ Sơ Hòa đã tiến thêm một bước, nào ngờ, giữa họ kỳ thực lại cách một khoảng cách thiên tiệm không thể vượt qua.

Kỷ Sơ Hòa quay người nhìn Tiêu Yến An một cái.

Phát hiện thần sắc của y có chút không đúng, dường như đang gượng cười.

Nàng cảm thấy, loại người như Tiêu Yến An không ép một chút thì không được!

Thế nhưng, giống như những quý phu nhân kiếp trước từng than vãn về những nghịch tử đầy phản cốt trong nhà, làm sao mới có thể nắm bắt được một mức độ thích hợp đây?

Ép quá chặt, liệu có phản tác dụng không?

Thế nhưng, Kỷ Sơ Hòa lúc này không quản được nhiều như vậy.

Tiêu Cẩm Trình lại một lần nữa tính kế Tiêu Yến An, đòn phản công của nàng mới chỉ vừa bắt đầu!

“Nhị công tử, sao chàng lại đứng ở đây vậy?” Đột nhiên, một giọng nói vang lên, là Đông Linh.

Mọi người bị giọng nói của nàng ta thu hút, phân phân quay nhìn về phía nàng ta.

Tiêu Cẩm Trình lập tức chỉnh lại biểu cảm của mình, “Ta vừa mới đến.” Y đáp một câu.

“Nhị công tử chưa ăn tối sao?” Đông Linh lại hỏi một câu.

“Ta vừa có chút việc trì hoãn, không kịp ăn.” Tiêu Cẩm Trình giải thích.

Đông Linh rạng rỡ cười, “Nhị công tử có phải đang lo lắng cho nha đầu Minh Nhi kia không!”

Lời này vừa thốt ra, lập tức như một tảng đá ném vào mặt hồ phẳng lặng!

“Không! Ta sao có thể lo lắng cho nàng ta!” Tiêu Cẩm Trình lập tức phản bác.

“Xem xem xem, gấp rồi! Nhị công tử còn gấp rồi!” Đông Linh chỉ vào Tiêu Cẩm Trình, xoay người nói với mọi người, “Ta là người thẳng tính, trong lòng không giấu được chuyện gì, ta sớm đã nhìn ra Nhị công tử có ý với cô nương Minh Nhi rồi!”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta không có! Ngươi đây là bịa đặt!” Tiêu Cẩm Trình lớn tiếng phản bác.

“Ai nha, Nhị công tử, có gì mà không dám thừa nhận chứ, cô nương Minh Nhi xinh đẹp như vậy, chàng thích cũng rất bình thường mà! Chàng yên tâm, cô nương Minh Nhi chỉ là về Thanh Liên Am thôi, đợi bệnh tình của sư phụ nàng ta khá hơn một chút, phu nhân còn nói sẽ đón nàng ta đến Vương phủ chơi đó, đến lúc đó, Nhị công tử lại có thể gặp nàng ta rồi! Đừng gấp đến nỗi không ăn nổi cơm nữa!”

“Ngươi…” Tiêu Cẩm Trình tức đến mức không nói nên lời.

Y đang định giải thích, đột nhiên phát hiện ánh mắt mọi người nhìn y đều khác lạ.

Đặc biệt là Kỷ Sơ Hòa mang theo nụ cười nhàn nhạt, bộ dạng như tin rằng chuyện này là thật.

Những người bên cạnh nàng nhìn thấy nàng như vậy cũng phân phân lộ ra nụ cười bí ẩn!

“Nhị công tử, ta đều nghe thấy rồi, phu nhân vừa đưa cô nương Minh Nhi đi, chàng liền lập tức phái người đi dò la tình hình của cô nương Minh Nhi rồi.” Câu nói này của Đông Linh lại một lần nữa đánh Tiêu Cẩm Trình đến chết.

Ồ hố, các bằng hữu nếu thấy 52 Thư Khố không tệ, nhớ lưu địa chỉ trang web https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé ~ Cầu xin đó (>.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 189


Xem ra, bọn họ thật sự biết Minh Nhi là người do y cài vào rồi.

Cho nên, bọn họ không đưa Minh Nhi về Thanh Liên Am, Minh Nhi kỳ thực đã rơi vào tay bọn họ rồi!

Trong lòng y chợt căng thẳng.

Không kìm được nhìn về phía Tiêu Yến An, Tiêu Yến An chỉ lạnh lùng liếc y một cái, trong mắt không còn chút ôn tình nào như trước nữa.

Tim Tiêu Cẩm Trình không khỏi chìm xuống, nếu sự việc bại lộ thì sẽ thế nào? Nếu Minh Nhi không chịu nổi đại hình mà khai ra thì sao?

Bọn họ có được chứng cứ, nhất định sẽ làm loạn đến tận chỗ Phụ vương!

Tiêu Cẩm Trình đã hoàn toàn mất phương hướng.

Y lại nghĩ đến, Kỷ Sơ Hòa trước đây đột nhiên hỏi y về chuyện hôn sự của y.

Cho nên, tuyệt đối không phải như y đã nghĩ.

Kỷ Sơ Hòa vào lúc đó, đã có ý đồ khác rồi! Muốn hủy hoại danh tiếng của y, thay Tiêu Yến An báo thù y!

“Ta đã nghị thân rồi, đối tượng nghị thân của ta là đích thiên kim của viện trưởng Lan Sơn Thư Viện, ta là một người trọng tình cảm, không thể phụ lòng thê tử tương lai của ta, ta đối với cô nương Minh Nhi, tuyệt đối không có bất kỳ tình ý nào! Nếu có nửa lời dối trá, định sẽ khiến ta không được chết tử tế!” Tiêu Cẩm Trình trước mặt mọi người, phát ra lời thề nặng nề.

Lời đã nói đến mức này, một số người tin lời Tiêu Cẩm Trình.

Dù sao, lời thề “không được chết tử tế” đâu phải là chuyện đùa.

“Hôm đó Nhị công tử không phải nói, chuyện nghị thân còn chưa định sao? Xem ra, không quá nguyện ý kết mối thân này a!” Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Tiêu Cẩm Trình lập tức nhìn về phía người đó.

Chỉ thấy người này gõ gõ tẩu thuốc, “Vẫn là Thế tử phu nhân hỏi chàng, chàng tự miệng trả lời, ta lúc đó ở không xa, nghe rõ mồn một.”

Tiêu Cẩm Trình cũng không nhớ được, hôm đó gần đó rốt cuộc có ai không.

Những lời này, y quả thực đã nói qua.

Cho nên, từ lúc đó, Kỷ Sơ Hòa đã đặt bẫy y rồi sao?

“Nhị công tử, chàng xem chàng kìa, sao lại không đùa nổi vậy, còn phát ra lời thề độc như thế, chàng còn nhỏ, đừng nên học thề thốt lung tung, lỡ một ngày nào đó thật sự ứng nghiệm, xì xì xì… ta không có ý đó, tóm lại là đừng làm những chuyện bất lợi cho bản thân.” Đông Linh lại lên tiếng.

Mỗi câu nói của nàng ta, đều khiến nắm đấm của Tiêu Cẩm Trình siết chặt!

“Nhị công tử, đừng nói là nghị thân rồi, dù đã cưới vợ, với thân phận của chàng cũng phải nạp vài phòng thiếp thất, cô nương Minh Nhi tuy tốt, nhưng thân phận vẫn kém một chút, nếu Nhị công tử thích, cho một thân phận quý thiếp, hẳn là nàng ta sẽ không có ý kiến.”

Chủ đề lại bị Đông Linh vòng về rồi! Vừa nãy còn chỉ có ý, sau một tràng lời nói này, trực tiếp sắp xếp cả chuyện nạp thiếp cho Tiêu Cẩm Trình rồi!

Cảm xúc của Tiêu Cẩm Trình suýt chút nữa mất kiểm soát, giận dữ nhìn Đông Linh.

Lời thề độc vừa rồi của y, chút tác dụng cũng không có!

“Đông Linh.” Kỷ Sơ Hòa gọi một tiếng.

Đông Linh lập tức đi đến bên cạnh Kỷ Sơ Hòa, ngoan ngoãn đứng bên cạnh nàng.

“Hôm nay trời đã không còn sớm nữa, mọi người giải tán đi.” Tiêu Yến An nói một câu.

Mọi người lập tức tản đi.

Kỷ Sơ Hòa cũng dẫn Đông Linh rời đi, khi đi ngang qua Tiêu Cẩm Trình, thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Tiêu Cẩm Trình.

Cuối cùng, chỉ còn lại Tiêu Yến An và Tiêu Cẩm Trình.

Tiêu Yến An lặng lẽ nhìn Tiêu Cẩm Trình.

Tiêu Cẩm Trình khẽ mấp máy môi, nhưng lại không biết nên nói gì, lúc này, nói gì cũng là thừa thãi, đều là tự chuốc lấy sự chán ghét.

Tiêu Yến An cười bất đắc dĩ một tiếng, xoay người rời đi.

Khoảng cách giữa hai người, càng lúc càng xa.

Tim Tiêu Cẩm Trình đột nhiên thắt lại, tiếp đó, một nỗi đau âm ỉ tràn ngập cả tâm hồn.

Ánh mắt y có chút dao động, cuối cùng, vẫn trở nên kiên định.

Một khi đã bước lên bước này, thì không còn đường hối hận nữa, y chỉ có thể, kiên định đi tiếp!

……

Người của Tiêu Cẩm Trình tìm kiếm suốt một đêm, không thu được gì.

Cao Trắc phi đến sáng hôm sau mới nhận được tin tức.

Khi biết tin này, nàng ta lập tức đứng ngồi không yên.

“Cái Kỷ Sơ Hòa này, quả thực là khắc tinh của ta! Nếu không phải nàng ta, Tiêu Yến An đã sớm bị Minh Nhi thu phục rồi!” Cao Trắc phi vỗ một cái vào bàn.

“Trắc phi, cẩn thận, đừng làm đau tay.” Nha hoàn vội vàng dịch chén trà sang một bên.

Cao Trắc phi đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng.

“Hèn gì, chuyện lần trước Kỷ Sơ Hòa không làm ầm ĩ đến Vương phi, nàng ta tự cho rằng, tự mình có thể đối đầu với ta rồi! Tốt, rất tốt!” Cao Trắc phi nghiến chặt răng.

“Trắc phi, Minh Nhi rơi vào tay Kỷ Sơ Hòa, liệu có bị tra tấn đến mức chiêu gì cũng khai ra không? Đến lúc đó mà náo đến Vương gia, sẽ bất lợi cho Nhị công tử mất!”

“Nàng ta cứ náo đi! Ta còn sợ nàng ta náo loạn ư?” Cao Trắc Phi ra vẻ không chút kiêng dè. “Ngươi đi nói với Nhị công tử, bảo hắn loan tin Minh Nhi và Tuệ Tĩnh sư phụ đều mất tích! Sau đó, cứ nói là Thế tử đã hủy hoại sự trong trắng của Minh Nhi, Kỷ Sơ Hòa không dung thứ nên đã ra tay tàn độc! Ép Kỷ Sơ Hòa phải giao người ra! Nếu nàng ta vẫn không giao, thì cứ sai người mạo danh cha mẹ Minh Nhi đến đòi người! Kỷ Sơ Hòa đã thẩm vấn Minh Nhi, trên người Minh Nhi nhất định có vết thương! Để xem Kỷ Sơ Hòa đến lúc đó tự mình biện bạch thế nào! Ta thật muốn xem, ai mới là kẻ cao tay hơn ai!”

--- Chương 131: Cứ việc tiến lên, ta không hề sợ hãi ---

Chỉ trong một đêm, tin đồn ở Vân Trạch Sơn đã bay khắp trời!

“Thế tử đã cướp đi thân trong trắng của cô nương Minh Nhi!”
 
Back
Top Bottom