Cổ Đại Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất

Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất
Chương 20


Chương 20Địa điểm xảy ra chuyện là ở nơi vừa ra khỏi Tùng huyện chưa đầy năm dặm, xung quanh đa phần là ruộng đồng, không có nhà cửa thôn xóm.Chiếc xe ngựa lẻ loi bị bỏ lại trên đường, ngựa cũng không thấy đâu.Trên mặt đường có những dấu chân, dấu móng ngựa lộn xộn, thoạt nhìn giống như đã trải qua một trận đấu đá.Nhóm của Oanh Ca có bốn người, hai cô tiểu nương tử hoàn toàn không có sức chiến đấu, để bảo vệ bọn họ, võ lực của hai hộ vệ cũng sẽ bị giảm sút.Hơn nữa nhìn từ dấu vết tại hiện trường, số lượng của đối phương nhiều hơn bọn họ.Tình thế khẩn cấp, Trọng Lang cử người gửi thư đến Trang Thân vương phủ.Người gửi thư phi ngựa nhanh chóng chạy đến vương phủ, gặp Trang Thân vương đưa lên bức thư tay của Trọng Lang.Đọc xong thư, vẻ mặt Trang Thân vương trở nên nghiêm nghị dữ tợn, ông ấy ngược lại muốn xem xem là ai không có mắt dám bắt đi con gái của ông ấy.Sau khi nghĩ một lát, ông ấy vẫn quyết định đến chỗ vương phi, nói cho bà ấy biết sự thật, để bà ấy quán xuyến nội viện, không để tin tức bị rò rỉ ra ngoài.Trong ngoài sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, Trang Thân vương và Tiêu Thúc Bình mang theo người xuất phát đến Tùng huyện ngay trong đêm.Bên trong huyện nha Tùng huyện đèn đuốc sáng trưng, vụ án mạng mấy ngày qua vốn dĩ đã khiến bọn họ căng thẳng tinh thần, bây giờ muội muội của Trọng đại nhân cũng mất tích, càng khiến bọn họ căng thẳng hơn.Lúc Trang Thân vương đến, Trọng Lang và huyện lệnh đích thân ra cửa đón tiếp.Người đứng gần bên cạnh nghe thấy bọn họ nói chuyện, tất cả đều không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, vương gia cũng đến đây sao?Huyện lệnh Tùng huyện lần đầu tiên tận mắt chứng kiến phong thái của vương gia, mặc dù đã cố gắng hết sức kiềm chế nhưng vẫn không khỏi căng thẳng, lúng túng khi đối đáp.Huống hồ còn là sau khi liên tiếp xảy ra mấy vụ án mạng.Sau khi đón Trang Thân vương vào huyện nha, ông ấy ngồi ở ghế chủ vị, Trọng Lang, huyện lệnh và ngỗ tác đứng hầu ở dưới.Vương gia hỏi đến tiến độ vụ án, “Mấy ngày nay đã tra ra được những gì?”“Năm người chết không có ngoại lệ, tất cả đều bị mổ lấy tim gan nội tạng.”“Qua khám nghiệm năm thi thể phát hiện, trước khi chết chắc hẳn nạn nhân đều ở trong trạng thái hôn mê, trên thi thể không thấy có dấu vết chống cự, kháng cự.”“Qua điều tra, không phát hiện người chết có bất kỳ mối liên hệ nào về thân phận, chắc là chọn mục tiêu ngẫu nhiên để gây án.”Trọng Lang lần lượt kể lại những phát hiện trong mấy ngày qua.Sau khi nghe xong, một lúc lâu sau Trang vương gia vẫn không nói gì, trên đại sảnh nhất thời vô cùng im lặng, trên trán, cổ huyện lệnh mồ hôi chảy ròng ròng, cũng không dám đưa tay ra lau.“Theo như ngươi thấy, bây giờ Oanh Ca có nguy hiểm đến tính mạng không?”Đối mặt với câu hỏi vương gia đưa ra, Trọng Lang không hề ngạc nhiên, hắn nói ra suy đoán trong lòng: “Theo như ta quan sát phát hiện, từ khi người chết thứ hai xuất hiện, đều sẽ cách người chết trước đó năm sáu ngày, cho nên ta đoán, huyện chủ hiện tại vẫn bình an vô sự.”Hai chữ huyện chủ vừa thốt ra, huyện lệnh và ngỗ tác đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau một cái, không phải nói là muội muội của Trọng đại nhân sao? Sao lại biến thành huyện chủ rồi?Chưa đợi hai người bọn họ nghĩ thông suốt, đã nghe thấy Trọng Lang mở miệng: “Vẫn chưa thỉnh tội với vương gia.”“Trước đó để bảo vệ danh tiếng của huyện chủ, cũng sợ kẻ gian biết được thân phận thật sự của huyện chủ sẽ có những suy nghĩ khác, hạ thần đã mạo muội lấy danh nghĩa là muội muội của hạ thần để báo cho các nha dịch, ra lệnh cho bọn họ tìm kiếm.”Vương gia nghe xong cũng không trách tội, ngược lại cảm thấy hắn suy nghĩ cẩn thận.Sau khi bừng tỉnh hiểu ra, huyện lệnh chỉ hận không thể khóc lóc, hoá ra thật sự là con gái của vương gia.Chỉ riêng thân phận muội muội của Trọng đại nhân, đã đủ khiến ông ta ăn không ngon ngủ không yên, như có gai nhọn đâm sau lưng rồi. Bây giờ lại xác nhận là con gái của vương gia, chẳng trách vương gia sẽ đêm khuya đến đây.Xong rồi, trước đó huyện lệnh còn lo lắng cái mũ quan trên đầu mình không giữ được, bây giờ xem ra, cái mạng này của mình sợ là phải giao nộp rồi.Thật không biết là tên ác nhân đáng chết nào, hại chết bao nhiêu người còn chưa đủ, còn muốn hại ông ta cũng phải mất mạng hay sao?Huyện lệnh vừa lo vừa tức, lập tức thề thốt: “Xin vương gia yên tâm, cho dù hạ thần không ăn không ngủ, cũng thề sẽ bắt được tên ác nhân đó, giải cứu huyện chủ.”Trang Thân vương liếc nhìn ông ta một cái, “Tấm lòng này của huyện lệnh có thể tỏ, đợi vụ án này kết thúc, ta đương nhiên sẽ tâu lên trước mặt bệ hạ, khen thưởng công lao của các ngươi.”Lời này của vương gia là đang nói cho ba người bọn họ nghe, Trọng Lang nghe xong bèn tỏ ý: “Đây là chức trách của hạ thần.”Huyện lệnh lại vui mừng khôn xiết, giống như việc thăng chức tăng lương đang ở ngay trước mắt, “Hạ thần nhất định sẽ tận tụy, làm hết chức trách.”Sáng sớm hôm sau, mọi người phát hiện số lượng người tuần tra trên đường phố tăng lên, việc kiểm tra cũng chặt chẽ hơn.Liên tiếp mấy ngày, cuộc sống sinh hoạt đi lại của người dân cũng bị ảnh hưởng, tất cả mọi người đều mong chuyện này sẽ sớm có kết quả.Bận rộn suốt một ngày cũng không có tiến triển gì.Trong huyện nha nhân lực vốn có hạn, cho dù sau này Trọng Lang và Trang Thân vương cũng mang theo người đến, nhưng phạm vi kiểm tra lớn như vậy vẫn còn lâu mới đủ.Trọng Lang hiểu rõ tình hình hiện tại, kéo dài một ngày sẽ thêm một phần nguy hiểm đối với Oanh Ca, bá tánh trong thành cũng chịu ảnh hưởng nặng nề, khó tránh sẽ không nảy sinh oán giận đối với phủ nha.Từ khi đến Tùng huyện, hắn ngày đêm nghiên cứu, ngay cả giấc ngủ cũng thiếu, khi thực sự chịu không nổi mới ngủ một lát.Ngay cả hai ngày bị thương đó, hắn cũng chưa từng thả công việc trong tay xuống.Lúc này hắn đang ngồi ngay ngắn trước bàn, trước mặt bày đầy những manh mối thu thập được trong mấy ngày qua, nhất định có điều gì đó hắn vẫn chưa phát hiện ra.Hung thủ nhất định là người có năng lực, có quy mô, cho nên chắc chắn không phải một hai người.Mục đích của chúng rất rõ ràng, chuyên bắt những thiếu nữ đó, còn có thể bắt đi Oanh Ca trong tình huống có hộ vệ, chắc chắn trong tay có người biết võ.Địa điểm vứt xác của hung thủ… Trọng Lang lần lượt đánh dấu trên bản đồ huyện, đông bắc, tây nam…Đều gần kề nơi có nước, hơn nữa dường như đang dần dần tạo thành một vòng tròn.…Oanh Ca tỉnh dậy từ trong cơn mê thì phát hiện hình như mình bị nhốt ở một nơi tối tăm không có ánh sáng.Nàng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cũng không biết bây giờ là giờ gì, chỉ cảm thấy nơi này âm u, ẩm ướt.Nàng bình tĩnh lại, tập trung lắng nghe nhưng không nghe được gì cả.Liên Nguyệt không biết bị nhốt ở đâu, ở đây chỉ có một mình nàng.Một lúc sau, nàng nghe thấy tiếng cửa mở, tiếp đó là tiếng bước chân truyền đến.Người đến xách một chiếc đèn lồng, đi đến trước mặt nàng, thấy bà ta định đưa tay qua, nàng vội vàng quay mặt né tránh.Nào ngờ lại chọc giận bà ta, bà ta hung dữ nói: “Nếu không phải tiên trưởng nói phải cho các ngươi uống chút nước, để đề phòng các ngươi không chống đỡ được chết trước khi đến ngày thì ta không thèm quan tâm đến các ngươi đâu.”Nghe giọng nói là một nữ nhân, “các ngươi” trong miệng bà ta là ai?Nữ nhân đó một tay túm lấy sợi dây vải trên miệng nàng, thứ đó trói trên miệng nàng, buộc ra sau gáy. Ban đầu nàng tưởng để ngăn nàng kêu cứu, bây giờ xem ra giống như để ngăn nàng cắn lưỡi tự tử.Nữ nhân cởi nút thắt ra, đưa bát nước đến bên miệng nàng, thúc giục: “Mau uống đi.”Oanh Ca không tránh được, cũng thực sự muốn sống, kéo dài được lúc nào hay lúc đó. Nàng mở miệng uống nước, rất nhanh đã uống xong.Nữ nhân đó hừ một tiếng, “Coi như ngươi biết điều.”Bà ta lại muốn buộc sợi dây vải đó lên miệng nàng, Oanh Ca vội vàng truy hỏi: “Cô nương đi cùng ta đang ở đâu?”Nữ nhân không trả lời, chỉ chăm chăm dùng sức buộc sợi dây vải lại.Lúc đi còn để lại một câu, “Còn có tâm trí lo cho người khác nữa sao.”Trong lòng Oanh Ca lạnh lẽo, xem ra nàng bị bắt đến đây là có mục đích. Nữ nhân đó nói sợ nàng không chống đỡ được chết trước khi đến ngày, vậy ngày chết là do bọn họ định đoạt sao?Nơi này tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.Trong lòng nàng sốt ruột, lại không tìm được phương hướng, tay chân cũng bị trói lại, di chuyển vô cùng khó khăn.Nàng phán đoán vị trí lối ra từ hướng nữ nhân vừa xách đèn lồng đi đến, từng chút từng chút di chuyển cơ thể, chỉ là quá cực khổ, lại bí bách nóng bức, chỉ cảm thấy mồ hôi nóng làm ướt đẫm lưng và vạt áo phía trước.Trọng Lang viết suy đoán của mình ra giấy, người có của cải, có năng lực, ở Tùng huyện chỉ có vài người.Hắn từng đến gặp mặt bọn họ dưới sự dẫn dắt của huyện lệnh nhưng không phát hiện ra điều gì, có lẽ cần phải điều tra lại một lần nữa.Mặc dù trời đã tối, nhưng chuyện gấp không thể trì hoãn, hắn cũng không câu nệ nhiều, lập tức sắp xếp người đi thăm hỏi lại.Sau khi đi ra từ nhà Lâm hương thân, không thu hoạch được gì.Cách nhà Lâm hương thân không xa, là đại hộ ở Tùng huyện - Tiền Hữu Nhân. Tài sản của ông ta khá phong phú, nhà cửa rộng lớn, kinh doanh tiệm cầm đồ, tiệm gạo mì…Có lời đồn ông ta có một người con trai, từ nhỏ thân thể yếu đuối nhiều bệnh, sau này còn nghiêm trọng đến mức phải nằm liệt giường không dậy nổi.Sợ rằng gia sản không có người kế thừa, ông ta liền nhận một người không cha không mẹ trong họ làm con nuôi.Nha dịch tiến lên gõ cửa lớn, người gác cổng chạy ra mở cửa.“Chúng ta là người của huyện nha, vị này là Kinh Triệu Doãn Trọng đại nhân, mau đi gọi lão gia nhà ngươi ra đón.”Người gác cổng vội vã chạy đi, rất nhanh Tiền Hữu Nhân đã xuất hiện ở cửa lớn.Người làm ăn nhiều rất biết nói lời khách sáo, Tiền Hữu Nhân chắp tay hành lễ, “Không biết đại nhân đến nhà, thất lễ không ra đón từ xa, mời vào mời vào.”Đoàn người đi về phía tiền sảnh, Tiền Hữu Nhân cẩn thận hỏi: “Không biết đại nhân đến đây có việc gì?”Trí nhớ của ông ta vẫn luôn rất tốt, nhớ rằng không lâu trước đó bọn họ đã từng đến một lần.Sau khi đến tiền sảnh, đã có đầy tớ dâng trà nóng.Trọng Lang nhìn quanh một vòng, mới nói: “Ta từ chỗ Lâm hương thân qua, gần đây trong huyện không yên ổn, đặc biệt đến thăm hỏi, xem các vị ông chủ có gặp chuyện gì bất thường không.”Từ nhà họ Lâm đi qua chứ không phải cố ý đến nhà ông ta. Tiền Hữu Nhân thả lỏng sự đề phòng một chút, khen ngợi nói: “Đại nhân đúng là quan phụ mẫu hết lòng vì bá tánh, khuya như vậy rồi còn đi tuần tra an ninh trong thành.”Trọng Lang có vẻ lơ đễnh đi qua đi lại, thực ra đang ngấm ngầm quan sát xung quanh.Đột nhiên có một bóng người đi qua cánh cửa góc cuối hành lang, dưới ánh đèn đêm không nhìn rõ, nhưng vẫn loáng thoáng nhận ra bóng người đó mặc đạo bào.“Trong nhà ông có đạo sĩ sao?”Tiền Hữu Nhân ngẩn người trong chốc lát, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, giải thích nói: “Cũng là vì gần đây không yên ổn, ta mời đạo sĩ đến nhà tụng kinh trấn trạch, bảo vệ bình an.”Ông ta nói như vậy, cũng không biết vị đại nhân trước mặt này có tin hay không.Chỉ nghe vị đại nhân đó lại mở miệng: “Ta thấy sân vườn này của ông sắp xếp rất có trật tự, không biết có thể dẫn ta đi dạo nơi khác được không? Tham quan một phen.”Tiền Hữu Nhân dừng lại một chút, nhanh chóng đồng ý: “Đương nhiên có thể, cảm tạ đại nhân không chê, mời đại nhân theo ta.”Không biết có phải cố ý không, Tiền Hữu Nhân lập tức dẫn hắn đến cánh cửa góc có người đi qua lúc nãy.Đi qua cửa góc là một vườn hoa, ngoài một hai người đầy tớ đi qua, không thấy có người nào khác.Gió đêm hiu hiu, thổi lay hoa cỏ.Trọng Lang đi theo phía sau Tiền Hữu Nhân vừa xem vừa nghe, ông ta thật sự kể về sự sắp xếp, bài trí của ngôi nhà này.Đi được khoảng nửa nén nhang, đi dạo cũng gần xong rồi, suốt chặng đường cũng không thấy có đạo sĩ nào đi lại.Ngay khi hắn đang nghĩ nên rời đi, lại nhìn thấy một tòa lầu gác ở hướng tây bắc, hắn dừng bước, hỏi Tiền Hữu Nhân: “Nơi đó dùng để làm gì?”
 
Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất
Chương 21


Chương 21Tiền Hữu Nhân đưa mắt nhìn về phía gác lầu, ngượng ngùng cười.“Nơi đó vốn dĩ định dùng làm nơi cất giữ sách, nhưng gia đình ta không có gốc gác, chẳng sinh ra được tú tài cử nhân, nên đành bỏ không.”Là một thương nhân, cho dù có nhiều tiền đến đâu cũng không thể sánh bằng việc làm quan. Lời giải thích này của Tiền Hữu Nhân xem ra cũng hợp tình hợp lý.Sau khi tiễn những người đó rời đi, ông ta vội vã sải bước đi đến tòa gác lầu mà ông ta vừa nhắc tới, đó là nơi ở của đạo sĩ.Trong phòng có hai tiểu đạo đồng và một lão đạo sĩ, lão đạo sĩ đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhắm mắt tụng kinh.Trong phòng đốt hương, khói hương lượn lờ vấn vít, tựa như lạc vào ảo cảnh.Lão đạo sĩ này đến nhà bọn họ từ một tháng trước, lúc ấy Tiền Hữu Nhân đang chuẩn bị ra tiệm thì tình cờ bắt gặp ông ta lượn lờ trước cửa nhà mình.Ông ta tay cầm phất trần, đi tới đi lui, miệng lẩm bẩm không ngừng.Tiền Hữu Nhân vốn không định để tâm, nhưng lại nghe lão đạo sĩ nói trong viện này có một luồng khí bất thường, sẽ câu hồn đoạt phách, khiến người ta mất hết thần trí.Gần như ngay lập tức, Tiền Hữu Nhân nghĩ đến người con trai nằm liệt giường bấy lâu nay của mình.Người con trai này của ông ta mặc thân thể yếu ớt, nhưng từ nhỏ đã thông tuệ, bất kể là ở trường tư hay thầy dạy học mời về nhà đều hết lời khen ngợi.Ngay khi Tiền Hữu Nhân đang tràn trề hy vọng nhà họ Tiền sẽ xuất hiện một thần đồng, tương lai cũng có thể thi cử làm quan, thì vận rủi ập đến.Đầu tiên con trai ông ta bị kiệt sức, đầu đau như búa bổ, mời danh y khắp nơi cũng không chữa khỏi, cuối cùng biến thành nằm liệt trên giường không dậy nổi.Thấy bệnh tình con trai ngày một xấu đi, không còn cách nào khác, ông ta đành nghe theo lời khuyên của trong tộc nhận một người con nuôi. Nhưng con của người ngoài sao có thể so được với cốt nhục của mình? Ông ta chưa bao giờ từ bỏ việc cứu chữa.Lời nói của lão đạo sĩ đã khơi dậy suy nghĩ của ông ta, ông ta bèn mời lão đạo sĩ vào nhà xem thử con trai mình có thể phục hồi như xưa được không.Lúc ấy, lão đạo sĩ còn chưa vào phòng xem xét đã nói trong phòng có hung sát. Hung sát này khắc người, sẽ khiến hồn phách con người phiêu tán, khó tỉnh táo.Tiền Hữu Nhân càng lúc càng tin lời ông ta, cảm thấy con trai mình vì nguyên nhân này mới nằm liệt giường.Sau khi vào trong phòng, lão đạo sĩ nhìn một vòng trên dưới trái phải, trong lúc đó còn không ngừng gật đầu.Tiền Hữu Nhân đứng bên cạnh thấy cách làm việc của ông ta dường như rất có bài bản, liền kiên nhẫn chờ đợi kết quả.Cuối cùng, lão đạo sĩ cẩn thận quan sát dung mạo của người con trai, sau đó thở dài một hơi thật sâu, “Công tử bị sát khí xâm nhập, dẫn đến hôn mê, chỉ cần làm phép xua đuổi sát khí, công tử sẽ có thể tỉnh lại, thậm chí còn hơn xưa.”Tiền Hữu Nhân như vớ được cọng rơm cứu mạng, liên tục cúi người cầu xin lão đạo sĩ cứu con trai mình.Lão đạo sĩ trầm ngâm một lát, ra vẻ khó xử, “Đúng là ta có một phương pháp, nhưng phép này tà ác, trái với thiên lý, không biết ngươi có thể chấp nhận được không?”Tiền Hữu Nhân có chút do dự, nhưng lại không cưỡng nổi sự cám dỗ rằng con trai có thể tỉnh lại, liền đồng ý để lão đạo sĩ làm phép.Bây giờ, việc làm phép đã đến giai đoạn cuối cùng, nhưng cũng đã thu hút sự chú ý của quan phủ.Tiền Hữu Nhân hành lễ với lão đạo sĩ, “Dám hỏi tiên trưởng, phép này còn cần bao lâu nữa? Nếu thời gian kéo dài, chỉ e quan phủ sẽ phát giác.”Lão đạo sĩ kia nhắm mắt không đáp, giống như không nghe thấy.Một lúc sau, giọng nói của ông ta mới từ tốn vang lên, “Đừng vội, sắp rồi, ba ngày sau là ngày lành, đợi lần làm phép này kết thúc công tử sẽ tỉnh lại.”Chỉ còn ba ngày nữa, ánh mắt Tiền Hữu Nhân tràn ngập mong đợi, đợi đến khi con trai bình phục, ông ta sẽ không sợ gì nữa.Đến lúc đó, ông ta sẽ chủ động đến nha môn tự thú, đem hết gia sản để lại cho thê nhi.Nhận được câu trả lời hài lòng, ông ta đầy tự tin rời khỏi tòa gác lầu.Bình minh lại đến một lần nữa, thời gian dường như trôi rất chậm, lại giống như trôi rất nhanh.Trọng Lang thức trắng một đêm cho đến khi trời sáng, nhưng hắn lại nghĩ, một đêm đã trôi qua, hắn vẫn chưa tìm thấy Oanh Ca.Từ sáng sớm, Trang Thân vương đã dẫn người ra ngoài, ông ấy không mấy tin tưởng vào năng lực của huyện nha.Nếu bọn họ thật sự có bản lĩnh thì đã không kéo dài lâu như vậy mà vẫn chưa bắt được hung thủ.Trọng Lang vẫn quyết định dẫn người tiếp tục đi hỏi thăm, lần này nơi cần đến là nhà hàng xóm phía sau nhà Tiền Hữu Nhân, một vị chưởng quỹ tiệm vải họ Phương.Phương chưởng quỹ có khuôn mặt mập mạp tròn trịa, dáng người cũng vậy. Nhìn thấy người của quan phủ, ông ta cũng không nhịn được nịnh nọt, “Làm phiền đại nhân quan tâm, sân nhà ta sạch sẽ lắm, tính cả hạ nhân cũng chẳng có mấy người. Nếu có người lạ, ta chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay.”Trọng Lang gật đầu, hắn thấy sân viện này đơn sơ, liếc một cái quả thực không có gì bất thường.Hắn xoay người định rời đi, không ngờ Phương chưởng quỹ lại ghé sát vào với vẻ mặt thần bí, “Nếu nói có chỗ nào không ổn, thì nhà của Tiền lão bản ở phía trước nhà ta, thỉnh thoảng lại có mùi hôi thối khó chịu. Gió thổi qua, xông đến mức chúng ta chịu không nổi.”Nha dịch bên cạnh nghe ông ta nói vậy, liền quở trách: “Thế sao lần trước ông lại nói không có chuyện gì?”Phương chưởng quỹ có chút lúng túng, giải thích: “Mùi lạ này không phải ngày nào cũng có, cứ cách khoảng mấy ngày mới ngửi thấy.”Trọng Lang trầm giọng hỏi: “Ông còn nhớ là những ngày nào không?”Phương chưởng quỹ suy nghĩ một lát, “Cái đó thì thật sự không nhớ rõ, ta không đặc biệt để ý ngày tháng.”“Hình như cũng được mấy ngày rồi, nếu cứ dăm ba bữa lại ngửi thấy, ta chắc chắn đã sớm bẩm báo với các vị đại nhân rồi.”Ánh mắt Trọng Lang nhìn về phía nhà họ Tiền đằng trước, dưới ánh mặt trời không nhìn ra chút khác thường nào. Hắn biết cho dù đến đó thêm lần nữa cũng chỉ nhận được kết quả tương tự, trước mặt người của quan phủ, Tiền Hữu Nhân chắc chắn đã che giấu mọi thứ ổn thỏa.Nếu thật sự muốn kiểm tra xem có bất thường hay không, có lẽ phải lẻn vào ban đêm.Từ khi bị nhốt vào đây, Oanh Ca chỉ được uống nước, không có bất cứ thứ gì lót dạ, bụng đã sớm đói cồn cào.Nàng chỉ nghe thấy tiếng bụng mình réo liên hồi, đói đến mức vùng thượng vị vô cùng khó chịu.Lần trước khó khăn lắm nàng mới lê được đến gần chỗ cửa ra thì nữ nhân kia lại xuất hiện, một tay lôi nàng trở lại.Qua lần chạm trán này, nàng đoán chừng sức lực của nữ nhân đó cực kỳ khỏe.Nữ nhân kia kia nhìn thấu tâm tư của nàng, lại dùng dây thừng trói nàng thêm mấy vòng, bây giờ nàng chỉ cảm thấy chân tay đều sưng vù.Cũng không biết bây giờ là giờ nào, bị nhốt ở nơi không thấy ánh sáng này, ngay cả ngày tháng cũng không phân biệt được.Chắc chắn Trọng Lang ở bên ngoài đang không ngừng tìm kiếm nàng.Phụ vương chắc cũng đã biết nàng mất tích.Vào ban đêm, bốn bề tĩnh lặng không một tiếng động.Trọng Lang và Tiêu Thúc Bình trèo tường leo qua, hồi nhỏ bọn họ đều đã từng làm những chuyện như thế này, sau khi lớn lên phải để ý thể diện nên không làm nữa.Trong trạch viện không một bóng người, Trọng Lang vẫn nhớ bố cục ở đây, hắn cẩn thận đi phía trước, Tiêu Thúc Bình theo sau hắn.Đi xuyên qua hành lang, rẽ vào cổng hông, vòng qua hoa viên, đây là lần đầu tiên Tiêu Thúc Bình thấy trạch viện nhà họ Tiền này, cũng lấy làm kinh ngạc.“Một thương hộ ở huyện thành cũng có tòa trạch viện đẹp thế này sao.”Suốt dọc đường đi tới đây, ước chừng độ lớn của tòa trạch viện này còn lớn hơn cả sân viện của hầu hết các quan viên trong kinh thành.Hai bóng người mò mẫm trong đêm tối, bỗng nhiên có tiếng cửa kẽo kẹt vang lên.Có người!Bọn họ vội vàng ẩn nấp, nghe tiếng động thì có vẻ cách đó không xa.Sau vài nhịp thở, một bóng người mập mạp đi qua, hướng về phía trước.Dựa vào dáng người, cách đi đứng để phán đoán, đó là một nữ nhân.Đợi đến khi người đó đi xa không còn nhìn thấy nữa, hai người bọn họ men theo góc tường đi đến trước cánh cửa kia.Giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, nữ nhân đó làm gì ở đây, Trọng Lang cẩn thận xem xét cánh cửa, giữa các song cửa sổ đã giăng đầy mạng nhện, có lẽ là căn phòng đã lâu không có người ở.Chỉ có chỗ ổ khóa sạch sẽ không một hạt bụi, không có người ở nhưng lại khóa cửa.Dù sao Tiêu Thúc Bình cũng là người luyện võ, sức lực có thừa, hắn ta nhấc bổng cánh cửa đủ cho hai người đi qua.Trong phòng tối tăm không phân biệt được phương hướng, Trọng Lang lấy mồi lửa mang theo người bật lên, miễn cưỡng có thể nhìn rõ xung quanh.Nhìn từ cánh cửa bên ngoài có thể thấy nơi đây đã lâu không có người ở, bên trong lại càng bẩn thỉu bừa bộn không chịu nổi.Nhưng điều này lại khiến một vài dấu vết trở nên rõ ràng hơn, có một con đường rộng bằng một người, đầy rẫy những dấu chân hỗn loạn qua lại.Men theo dấu chân, hai người đến một tấm ván cửa được ghép vào sàn nhà.Trọng Lang và Tiêu Thúc Bình đưa mắt nhìn nhau một cái, rồi mở tấm ván cửa đó ra.Hắn dùng mồi lửa soi xuống, có một chiếc thang cho người lên xuống, hai người ngồi sát ở lối vào nghe ngóng một lúc, không có tiếng động gì.Bọn họ vẫn quyết định xuống xem thử một phen.Vẫn là Trọng Lang đi trước, Tiêu Thúc Bình đi sau. Dù sao hắn cũng là con trai của vương gia, thân phận quận vương.Oanh Ca ở phía trong, nghe thấy có người đi tới, nhưng khác với trước đây, lần này là tiếng bước chân của hai người.Lẽ nào là đồng bọn của nữ nhân kia?Trọng Lang đi thẳng một mạch vào trong, đây là một địa đạo được cố ý đào ra, sâu dài, kéo dài vào tận bên trong.Đi một lát, dường như có một người ở trong đó.Không nhìn rõ lắm, hắn giơ mồi lửa trong tay lên cao hơn một chút, nhìn lại lần nữa, đúng là có một người.Hắn vội vàng đi mấy bước, đợi đến khi nhìn rõ hoàn toàn, lập tức nhỏ giọng gọi: “Oanh Ca?”Người bên trong nghe tiếng liền quay mặt lại, thật sự là nàng.Tiêu Thúc Bình cũng vội vàng bước tới, lúc này mới thấy tay chân nàng đều bị trói chặt, không thể cử động.Miệng cũng bị vải buộc lại, vì thế không thể phát ra âm thanh.Tên họ Tiền này lại dám trói muội muội của hắn ta trong một địa đạo sâu hun hút như vậy?!Hai người cùng nhau cởi trói cho Oanh Ca, nhìn thấy người thân, trong mắt nàng không kìm được ngân ngấn lệ.Trọng Lang dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, không sao rồi, chúng ta cứu muội ra ngoài ngay đây.”Mãi đến khi ra khỏi địa đạo, Oanh Ca mới biết nơi mình bị giam giữ trông như thế nào.Nơi này chỉ giam giữ một mình nàng, vậy mấy người Liên Nguyệt đâu?“Huynh trưởng, lúc các huynh đến có thấy Liên Nguyệt và những người khác không?”Trọng Lang và Tiêu Thúc Bình đưa mắt nhìn nhau, đều tỏ ý không thấy. Sau khi đột nhập vào, bọn họ tìm đến chỗ này đầu tiên, trước mắt vẫn chưa có phát hiện nào khác.Nhưng qua chuyện này đã biết Tiền Hữu Nhân chắc chắn có vấn đề, đợi đến khi bọn họ trở về sẽ phái nha dịch bao vây, một người cũng đừng hòng thoát ra ngoài.Trở lại huyện nha, tất cả mọi người sau khi gặp Oanh Ca đều biết nơi đó có vấn đề.Tri huyện càng đi đầu, tích cực bày tỏ muốn dẫn người đến nhà họ Tiền, chắc chắn sẽ không để bọn chúng trốn thoát.Tất cả nha dịch đều xuất động, đuốc sáng rực, soi sáng cả con đường.Tri huyện sai người lên gọi cửa, người gác cổng khoác vội chiếc áo, mắt nhắm mắt mở đi ra, vừa thấy trận thế này lập tức tỉnh ngủ.Lúc này lập tức có nha dịch khống chế hắn ta, đề phòng hắn ta vào trong báo tin.Mọi người xông vào trong viện đi đến nhà chính, đạp cửa xông vào. Phu thê Tiền Hữu Nhân còn chưa kịp phản ứng đã bị đè xuống đất.Tri huyện đứng trước mặt bọn họ, nghiêm giọng nói: “Nói, các ngươi nhốt những người bắt được ở đâu?”Tiền Hữu Nhân còn muốn tranh cãi, “Đại nhân, tiểu dân không biết ngài đang nói gì.”“Đừng giấu giếm nữa, bản đại nhân đã biết hết mọi chuyện, còn không mau thành thật khai báo.”Lúc này có nha dịch đến báo: “Đại nhân, đã bắt được ba đạo sĩ.”Tiền Hữu Nhân biết đạo sĩ bị bắt, không thể gắng gượng được nữa, biết chuyện không thể giấu được nữa, lập tức mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.
 
Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất
Chương 22


Chương 22Theo lời khai của Tiền Hữu Nhân, nha dịch nhanh chóng tìm thấy Liên Nguyệt và hai hộ vệ còn lại.Hoá ra bọn họ bị hạ mê dược, hôn mê bất tỉnh cả ngày, nếu đợi thêm hai ba ngày nữa, có lẽ cũng không giữ được mạng.Tiền Hữu Nhân và thê tử của ông ta, cùng ba đạo sĩ bị giải đến huyện nha.Chỉ chờ trời sáng để mở công đường xét xử, đến lúc đó bá tánh cũng sẽ biết hung thủ đã bị bắt giữ, trả lại sự yên bình cho Tùng huyện.Trời vừa mờ sáng, đã có nha dịch ra phố loan tin, bọn họ vừa gõ chiêng vừa lớn tiếng hô: “Hung thủ giết người đã bị bắt giữ, hôm nay mở công đường xét xử.”Bá tánh nghe thấy đều mở cửa ra xem, sau khi xác định hung thủ thật sự đã bị bắt, không khỏi vui mừng hớn hở.Đặc biệt là gia đình của những người bị hại, càng mừng đến rơi lệ, đốt hương an ủi vong linh.Giờ thăng đường đã đến, Trọng Lang ngồi ngay ngắn trên công đường với vai trò chủ thẩm, tri huyện đứng hầu bên cạnh.Trang Thân vương ngồi ở dưới công đường dự thính.Bên ngoài công đường vây kín người, tất cả mọi người đều muốn xem hung thủ là ai, sau khi nhìn rõ lại không ngừng xôn xao bàn tán.“A, đây không phải là Tiền lão bản sao?”“Sao Tiền lão bản lại có thể giết người được?”“Năm ngoái Tiền lão bản còn quyên tiền sửa lại từ đường mà.”Tiền Hữu Nhân và vợ là Vương thị quỳ trên đại đường, bên cạnh là ba gã đạo sĩ.Trọng Lang cất tiếng hỏi: “Kẻ quỳ dưới công đường là ai?”Tiền Hữu Nhân và Vương thị tự xưng danh tính.“Vì sao các ngươi lại sát hại năm nữ tử đó?”Trên công đường và ngoài sân tĩnh lặng như tờ, mọi người đều muốn biết nguyên nhân gì có thể khiến Tiền Hữu Nhân nhẫn tâm sát hại người khác như vậy.Tiền Hữu Nhân khai: “Là tiên trưởng… Không đúng, là lão đạo sĩ nói ông ta có thể dùng nội tạng người để cứu sống con trai ta.”Ánh mắt của mọi người chuyển sang lão đạo sĩ đứng đầu theo lời ông ta, lão đạo sĩ đó trông có vẻ tiên phong đạo cốt, thế mà lại có thể nghĩ ra cách tàn bạo hãm hại người khác như vậy.“Ông ta nói phải dùng nội tạng của những người đó nấu lên, sau đó làm thành thịt nhuyễn cho ăn, mới có thể giúp con trai ta phục hồi sinh khí.”“Đồng thời vứt những thi thể đó đến nơi gần nước, để nước cuốn trôi đi, là có thể mang sát khí trong nhà ta đi.”Những lời này khiến mọi người bàn tán xôn xao.“Con trai ông ta bệnh bao lâu rồi, làm sao còn cứu được nữa.”“Thật không nhìn ra, ông ta lại là người như vậy.”Có người thậm chí còn chửi mắng thậm tệ, đó là người nhà của những người bị hại.“Tên gian ác nhà ngươi, vì con trai ngươi lại nhẫn tâm giết hại con gái của ta.”Sau đó, ông ta lần lượt khai báo thời gian, hung khí và thủ đoạn gây án, nha dịch dựa theo lời khai của ông ta cũng đã tìm thấy những vật chứng đó trong nhà.Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bên cạnh Oanh Ca có hộ vệ kề cận, sao lại bị một thương nhân bắt đi?Theo lời ông ta nói, đầu tiên là dùng mê dược khiến bọn họ bất tỉnh, sau đó cố tình bày nghi trận làm rối loạn tầm nhìn ở hiện trường, giả vờ như có rất nhiều người.Sau đó quan sai cũng thẩm vấn những đạo sĩ kia, lão đạo sĩ tự xưng là phương sĩ vân du, lúc đầu còn khăng khăng rằng phương pháp của mình hữu dụng.Sau một trận đòn roi, da rách thịt nát, lão đạo sĩ không chịu nổi nữa đã khai ra tất cả.Hoá ra bọn họ là người ở châu khác đến, vì phạm lỗi ở quê nhà, vốn cũng là những chuyện trộm cắp vặt vãnh, bị người ta xua đuổi.Rời quê hương đi ăn xin dọc đường, bọn họ không muốn làm lụng vất vả để kiếm tiền, nên đã nghĩ ra những chiêu trò tà đạo.Ban đầu là bán một số đơn thuốc linh tinh để lừa tiền, sau này dã tâm ngày càng lớn, đóng giả làm đạo sĩ đến nhà người ta xem phong thủy để lừa ăn lừa uống.Bọn họ cũng rất khôn ngoan, biết không thể ở một nơi quá lâu, nên đã đi lừa đảo khắp nơi rồi chạy trốn, tháng trước đã đến Tùng huyện.Sau khi vào huyện thành bèn dò la chuyện trong thành, biết nhà Tiền lão bản có một người con trai hôn mê, là tâm bệnh của Tiền lão bản.Ba người liền giả vờ có cách cứu chữa, rồi dọn vào nhà ông ta.Đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ hại người, tại một châu thành cách đây trăm dặm, bọn họ cũng từng lấy mạng người làm mồi nhử, hại chết ba người.Chỉ là lúc đó bọn họ chạy nhanh, chưa kịp bị bắt đã trốn thoát.Vụ án thẩm vấn đến đây, mọi chuyện đều đã rõ ràng.Tiền lão bản vì nóng lòng cứu con, bị kẻ xấu dụ dỗ, làm ra chuyện giết người.Ba gã đạo sĩ cũng bị tống giam vào ngục, chờ tấu lên thiên tử rồi xử trí cùng một lúc.Trang Thân vương đợi sự việc kết thúc liền đề nghị đưa con gái về nhà.Hai ngày nay tinh thần Oanh Ca mệt mỏi, thân thể đói lả, cần phải về nhà tĩnh dưỡng thật tốt.Việc ở Tùng huyện đã xong, sau khi trở về, Trọng Lang tắm gội thay y phục, lập tức đến hoàng cung bẩm báo chi tiết với thánh thượng.Tiêu Hằng nghe hắn nói, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm nghị, “Không ngờ lại có kẻ táng tận lương tâm như vậy.”Vì để con trai mình sống sót, mà không tiếc tàn hại năm mạng người, tước đoạt quyền sống của người khác.“Lần này ngươi làm rất tốt, trong thời gian ngắn đã tìm ra hung thủ.”Tiêu Hằng lại nhớ đến một chuyện khác, “Sao con gái của hoàng thúc cũng liên quan đến vụ án này?”Trọng Lang không thể che giấu, chỉ cần trần thuật lại vụ án thì không thể bỏ qua chuyện của Oanh Ca, huống hồ còn có Trang Thân vương đích thân đến.“Thần nghĩ huyện chủ chỉ đi ngang qua Tùng huyện, vô tình bị hung thủ nhắm làm mục tiêu.”“Những gì Trọng khanh nói có phải là sự thật không?”Tiêu Hằng bày ra vẻ mặt ‘Ta đã biết hết mọi chuyện rồi’, tư thái nhàn nhã, hoàn toàn không có không khí căng thẳng như lúc bàn luận về vụ án vừa rồi.Cứ thế, Trọng Lang biết mình không thể giấu được nữa.Vốn dĩ hắn còn muốn giấu đi lý do Oanh Ca xuất hiện, chỉ coi đó là một chuyện ngoài ý muốn, còn hơn là thẳng thắn thừa nhận nàng đến tìm hắn.“Xem ra không có gì qua mắt được bệ hạ.” Hắn bất đắc dĩ cười một tiếng, thành thật nói: “Thần và huyện chủ từng quen biết, đã giúp đỡ ngài ấy, lần này ngài ấy nghe nói thần bị thương nên mới đến thăm.”Tiêu Hằng “Ồ” một tiếng, giống như tò mò hỏi tiếp: “Nếu chỉ là đến thăm, có thể đợi ngươi tra án xong rồi trở về, hà cớ gì phải xông vào nơi nguy hiểm đó?”Lời đã nói đến đây, coi như mọi chuyện đã được phơi bày.Tiêu Hằng nâng tách trà lên nhấp một ngụm, trong phòng im lặng như tờ, có thể thấy Trọng Lang vẫn đang suy nghĩ xem nên dùng lời lẽ nào để giải thích chuyện lần này.“Hay là trẫm ban hôn cho hai ngươi, thế nào?”Một câu nói của Tiêu Hằng khiến Trọng Lang kinh ngạc không thể tin nổi ngẩng đầu lên nhìn hắn ta.Hắn điều chỉnh lại suy nghĩ một chút, sắp xếp lại lời nói, “Thần đa tạ ý tốt của bệ hạ, nhưng chuyện hôn nhân, là kết tình giao hảo của hai bên…”Hắn chưa nói hết câu, Tiêu Hằng đã hiểu rõ ý tứ trong đó.“Ngươi chỉ cần nói ngươi có bằng lòng hay không, phía hoàng thúc, tự có trẫm đi nói giúp.”Trước mắt Trọng Lang không khỏi hiện lên khuôn mặt của Oanh Ca, đương nhiên hắn bằng lòng, chỉ là không biết ý nàng thế nà😵anh Ca tĩnh dưỡng năm ba ngày, cơ thể đã khỏe hơn nhiều. Nàng vốn cũng không bị giày vò gì, sau khi trở về ăn ngon ngủ tốt liền phục hồi như cũ.Chiều tối hôm đó, Trang Thân vương đến sân viện của nàng, sau khi hỏi thăm sức khỏe của nàng đã hồi phục thế nào, vẻ mặt ông ấy dường như có chút khó xử.Oanh Ca nhận ra, liền hỏi: “Phụ vương có chuyện gì sao?”Thấy con gái có điều muốn hỏi, Trang Thân vương cũng thuận thế lên tiếng: “Con thấy Kinh Triệu Doãn Trọng đại nhân là người thế nào?”Nàng không chút do dự đáp lời: “Trọng đại nhân đã giúp đỡ con rất nhiều, lúc con ở bên ngoài kinh doanh tiệm hoa, huynh ấy đã ra tay tương trợ khắp nơi.”Từ lúc nàng thoát khỏi Lưu thị để giành lại tự do, cho đến khi mở tiệm hoa kinh doanh, trong suốt bao nhiêu chuyện đã trải qua, đều có bóng dáng của hắn.“Thánh thượng có ý ban hôn cho hai con, ý con thế nào?”Oanh Ca vừa nghe, không khỏi sững sờ.Nàng từ từ lấy lại tinh thần, hiểu rõ ý tứ trong đó, má phấn vô thức ửng hồng, lộ vẻ thẹn thùng.Trang Thân vương nhìn thấy dáng vẻ này, sao có thể không hiểu ý của nàng.Xem ra cũng có ý rồi.Thôi vậy, vốn dĩ ông ấy còn muốn giữ nàng ở bên cạnh thêm một thời gian nữa, con gái của ông ấy lẽ nào lại không gả đi được sao?Nhưng thấy bọn họ chàng có tình, thiếp có ý, kéo dài thêm nữa cũng vô nghĩa.Ngày mai ông ấy sẽ vào cung hồi bẩm thánh thượng, chấp nhận việc ban hôn.Thánh chỉ ban hôn được đưa xuống, tất cả mọi người đều biết, Trang Thân vương phủ sắp kết thân với Kinh Triệu Doãn Trọng đại nhân.Trong những lúc đi lại, Trọng Lang liên tục nhận được lời chúc mừng từ đồng liêu và thuộc hạ.Hôn kỳ được định vào hai tháng sau, Trang Thân vương phủ cũng trở nên bận rộn.Phải chuẩn bị của hồi môn, sắp xếp tú nương may giá y, còn có tất cả vật dụng cần thiết cho ngày cưới.Ở Trọng phủ, Trịnh thị sau khi biết được tin này, điều đầu tiên là vui mừng.Hoàng đế ban hôn, đó là vinh dự lớn biết bao, hơn nữa người cưới về còn là huyện chủ, con gái của thân vương.Sau đó bà lại nghĩ, lần này chắc chắn không giấu Lưu thị được nữa rồi. Nếu bà ta biết huyện chủ chính là Oanh Ca, còn từng là con dâu của mình, không biết sẽ làm loạn đến mức nào đây.Nhưng bà lại thay đổi suy nghĩ một chút, đến lúc đó người đã cưới vào cửa rồi, mặc kệ bà ta làm loạn thế nào, chuyện càng ầm ĩ thì bà càng có cớ khuyên lão gia đưa Lưu thị về quê cũ.Nghĩ đến đây, bà cũng vui vẻ sắp xếp cho đám hạ nhân chuẩn bị.Long An công chúa biết hoàng huynh muốn ban hôn cho Trọng Lang, tức giận vô cùng.Sau khi biết chuyện, nàng ta lập tức chạy đến trước mặt hoàng huynh khóc lóc kể lể, “Hoàng huynh đâu phải không biết Trọng Lang là người muội để ý, vậy mà huynh còn ban hôn cho hắn với người khác.”Tiêu Hằng đương nhiên biết, nhưng hắn ta có sự cân nhắc của riêng mình.“Long An, chuyện này đã định, muội đừng làm loạn nữa.”Công chúa không vui, hờn dỗi nói: “Hoàng huynh là thiên tử, ai dám chống lại thiên tử.”“Muội cũng biết trẫm là thiên tử, triều lệnh sớm ban chiều đổi, như vậy thiên hạ sẽ nhìn trẫm thế nào?”Thấy nàng ta không nói gì nữa, Tiêu Hằng biết nàng ta sẽ không nhắc lại, cũng dịu giọng dỗ dành: “Trọng Lang thì thôi đi, sau này nếu muội để ý ai thì cứ nói với hoàng huynh, hoàng huynh sẽ lập tức ban hôn cho muội.”Ở trước mặt Tiêu Hằng, Long An có phần thu liễm, nhưng sau khi ra khỏi cung môn vẫn hậm hực không thôi.Nàng ta đi một mạch về cung thất, trong lòng nảy ra một kế, “Hừ, cho dù ban hôn thì đã sao.”Với người mà nàng ta đã để mắt tới, nàng ta có vô số cách khiến hai người bọn họ không được vui vẻ.Một tháng sau là quốc yến của bản triều, theo lệ các quan viên trong kinh thành từ lục phẩm trở lên đều có thể tham dự, gia quyến của bọn họ chỉ có người được ban cáo mệnh mới được vào trong.Vào ngày tổ chức quốc yến, trước cổng cung xe cộ qua lại, vô cùng náo nhiệt.Các quan viên tụ tập ở bên trong, nữ quyến có cáo mệnh không nhiều, các nàng được dẫn đi yết kiến hoàng hậu rồi mới được vào tiệc.Trang Thân vương phi dẫn bọn họ cùng nhau tham kiến hoàng hậu, trong cung đã có mấy vị phu nhân đến rồi.Bọn họ hành lễ với nhau xong, liền có người bắt đầu đánh giá Oanh Ca.Vị huyện chủ này vừa mới trở về phủ đã được sắc phong, nay lại được thánh thượng ban hôn, quả thực khiến người ta muốn nhìn thêm vài lần.Nhân cơ hội này cũng có thể gần gũi với Trang Thân vương phi đôi chút, “Phủ vương phi sắp có hỷ sự, đến lúc đó chúng ta phải đến đòi một chén rượu mừng đấy nhé.”Trang Thân Vương phi mỉm cười đáp lời, “Đó là lẽ dĩ nhiên, thiệp mời cho các vị phu nhân đã chuẩn bị xong rồi, đến lúc đó phải mời các vị bớt chút thời gian tham dự đấy.”Mọi người nói nói cười cười, Oanh Ca cũng đứng bên cạnh hầu chuyện.Bỗng nhiên nàng cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang đổ dồn vào mình, ngước mắt nhìn lên, vừa vặn đối diện với Long An công chúa.Long An nhận được ánh mắt của nàng, liền nhếch môi cười một tiếng.Không hiểu sao nụ cười ấy lại khiến nàng bất an, dường như có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.Trong khoảng thời gian tiếp theo, Oanh Ca đều cẩn thận chú ý, sợ bị trúng kế. Nhưng cho đến khi yến tiệc qua được một nửa, nàng cũng không phát hiện ra điều gì không ổn, lẽ nào là nàng đã nghĩ nhiều?Trọng Lang đang ngồi giữa các đồng liêu, bỗng nhiên có một cung nhân đến ghé sát bên tai hắn, nói Lạc An huyện chủ mời gặp.Mặc dù hắn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn đi theo người đó ra ngoài.Nói ra thì, kể từ ngày được ban hôn, hai người đã rất lâu chưa gặp mặt.Cung nhân dẫn hắn đến một đình bát giác, suốt đường đi không thấy bóng người nào.Trên đình có hai bóng người đang quay lưng về phía hắn nên không nhìn rõ lắm.Đợi hắn đến gần mới phát hiện, đâu phải là Oanh Ca, rõ ràng là Long An công chúa.Lúc này những nghi hoặc trong lòng hắn đều được giải đáp, vốn dĩ hắn còn đang cảm thấy kỳ quái tại sao Oanh Ca lại chọn lúc này để gặp hắn, thì ra người muốn gặp hắn là công chúa.“Tham kiến công chúa.” Trọng Lang hành lễ, “Không biết công chúa có chuyện gì cho truyền gọi?”Long An xoay người lại, nhìn hắn một lúc lâu mới nói: “Trọng Lang, ngươi có biết chính bổn công chúa đã để ý đến ngươi trước không.”“Được công chúa để mắt đến, hạ thần thật hổ thẹn.”“Không ngờ ngươi lại chọn nàng ta, bổn công chúa rất tức giận, lại có kẻ không biết điều, không phân biệt được minh châu.”Sự tức giận của Long An công chúa được truyền tải qua những lời này, hắn khó mà không cảm nhận được, nhưng hắn chỉ có thể cúi người xin lỗi, không biết phải đáp lời thế nào.Long An nhận lấy chén rượu từ tay cung nhân, “Hôm nay tại đây, ngươi và ta cùng uống cạn chén rượu này, ngày sau gặp lại chỉ xem như chưa từng quen biết.”Trọng Lang nhìn chén rượu trước mặt, Long An đã uống cạn trước hắn một bước, rồi úp ngược chén cho hắn xem.Cuối cùng hắn vẫn nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.Nhìn hắn uống cạn chén rượu, trên mặt Long An hiện lên một vẻ hung ác khó hiểu.“Vậy thì xin chúc mừng Trọng đại nhân trước, tân hôn đại hỷ.”Nàng ta vừa dứt lời, đã có người tiến lên giữ chặt hai cánh tay hắn, lôi hắn sang một bên.Trọng Lang hô lên một tiếng, “Điện hạ làm vậy là có ý gì?”Hắn muốn giãy giụa, nhưng lại cảm thấy cơ thể đang biến đổi, trở nên mềm nhũn vô lực, nhưng lại có một luồng khí nóng đang xông lên từ đan điền.Long An công chúa đứng trên lương đình, nhìn cung nhân lôi hắn đến một cung thất hẻo lánh.Nàng ta ngoảnh đầu nhìn thị nữ phía sau, “Còn không qua đó?”Thị nữ kia quỳ gối hành lễ, giọng điệu ngập ngừng: “Điện hạ…”“Qua đêm nay, ngươi chính là người trong phòng của Kinh Triệu Doãn Trọng đại nhân, cùng huyện chủ hầu hạ một chồng, lẽ nào còn ấm ức cho ngươi sao?”Long An khinh miệt nhìn thị nữ kia, nếu không phải như vậy, sao có thể đến lượt nàng ấy động vào Trọng Lang.Thị nữ không muốn làm vậy, nhưng không thể chống lại uy quyền của công chúa.Sau đêm nay, nàng ấy sẽ đắc tội với rất nhiều người.Chưa nói đến Lạc An huyện chủ, công chúa không thích nàng ấy, vì là thánh thượng ban hôn, sau này người khác nhắc đến đều sẽ nhớ tới vụ bê bối này.Càng khiến thánh thượng không vui, nàng ấy chỉ sợ sẽ vì thế mà mất mạng.Nghĩ đến những điều này, thị nữ nước mắt lưng tròng, nàng ấy quỳ xuống cầu xin Long An, “Xin công chúa thu hồi thánh mệnh, chuyện này nô tỳ thực sự không làm được.”Vẻ mặt Long An công chúa bình thản không chút gợn sóng, “Nếu ngươi không làm, bây giờ ta sẽ xử tử ngươi.”Nàng ta ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào gương mặt của thị nữ, giọng điệu đầy cám dỗ: “Ngươi cứ làm theo lời ta, sau khi chuyện thành công, ta sẽ nói giúp ngươi, giữ lại mạng sống cho ngươi.”Cơ thể thị nữ không kiềm được run rẩy, xem ra, nàng ấy dường như không còn lựa chọn nào khác.Nàng ấy đứng dậy, chậm rãi đi về hướng cung nhân đang lôi Trọng Lang đi.
 
Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất
Chương 23: Hoàn


Chương 23Cung nhân hợp sức lôi Trọng Lang vào trong phòng, bên trong bừa bộn không chịu nổi, đã lâu không được dọn dẹp.Hắn dốc hết sức lực chống đỡ ý chí, không để mình bị thuốc khống chế.Sau khi cung nhân rời đi, một thị nữ bước vào.Dưới ánh trăng mờ ảo, không thể nhận ra dung mạo của thị nữ đó, nhưng hắn biết, đó là thị nữ của công chúa.Xem ra công chúa hận hắn đến cực điểm, đã bày kế hủy hoại đức hạnh của hắn trước ngày cưới.“Ngươi đừng qua đây.”Hắn vừa dùng lời nói ngăn cản thị nữ, vừa s* s**ng xung quanh, chạm phải một vật sắc nhọn.Hắn dùng đầu nhọn đó đâm vào lòng bàn tay, vào đùi, cố gắng dùng cảm giác đau đớn để cảnh tỉnh bản thân.“Công chúa còn ở bên ngoài sao?”Nghe hắn hỏi, thị nữ quay người lại lén nhìn ra ngoài cửa, cung nhân đang canh giữ bên ngoài, không thấy bóng dáng công chúa đâu.Thị nữ nói thật cho hắn nghe, trong lòng Trọng Lang đã hiểu rõ, công chúa cho người canh gác, chắc chắn sẽ quay về dẫn người đến.Đến lúc đó dưới con mắt của bao người, sẽ khó lòng phân bua.Khi đó, hắn sẽ nhận kết cục gì, khiến bệ hạ mất mặt, có lẽ Trang Thân Vương phủ cũng sẽ trở mặt thành thù, còn Oanh Ca... e rằng nàng sẽ hận hắn.Nghĩ đến những điều này, hắn tự nhủ nhất định phải tìm cách rời khỏi đây.Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể lợi dụng thị nữ kia.Ngộ nhỡ nàng ấy cũng có những suy nghĩ không nên có…“Ngươi nghe theo sự sắp xếp của ta, chúng ta rời khỏi đây, sẽ không ai biết được.”Cung nhân đang canh giữ ở cửa, bỗng nhiên thị nữ từ bên trong chạy ra, trên mặt tràn ngập sự hoảng hốt.“Không xong rồi, không xong rồi, có lẽ ngài ấy sẽ không qua khỏi.”Các cung nhân đưa mắt nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.Thị nữ lại nói thêm, hù dọa bọn họ: “Nếu ngài ấy chết ở đây, chúng ta đều không thoát được đâu.”Cung nhân vội vàng vào trong xem xét, nhưng bên trong thực sự quá tối, nhất thời không nhìn rõ được điều gì.Trong lúc hai người kia đang cẩn thận nhận dạng thì bất ngờ bị đẩy từ phía sau một cái, bọn họ liên tiếp ngã nhào vào trong.Chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch loảng xoảng vang lên, bên trong có quá nhiều đồ đạc linh tinh, hai người nhất thời không thể thoát ra được.Thấy thời cơ đã đến, Trọng Lang vội vàng chạy ra ngoài, lấy một thanh gỗ cài vào then cửa.Thị nữ kia đi theo phía sau hắn, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.Mình đã giúp Trọng đại nhân chạy thoát, không biết công chúa sẽ đối phó với mình thế nào.Tính mạng của nàng ấy nhỏ nhoi, dù làm thế nào cũng khó thoát khỏi trách phạt.Trọng Lang loạng choạng bước ra khỏi khu vườn, hắn nhớ trên đường tới đây có một cái ao.Không biết Long An công chúa đã bỏ gì vào trong rượu, khiến thần trí hắn có chút mơ màng.Trong lúc mơ hồ dường như có người đang đi về phía này, Trọng Lang cũng nhìn thấy bóng của cái ao, hắn đi đến bên bờ rồi nhảy xuống, ẩn mình vào làn nước trong ao.Long An đang dẫn người đi về phía này, đột nhiên nghe thấy một tiếng nước động, giống như có vật nặng rơi xuống nước.Cung nhân tiến lên xem xét.Hoàng hậu nương nương và mấy vị phu nhân đều bị Long An dẫn đến đây, các nang đang vây xung quanh quan sát.Nhân lúc không ai để ý, người thị nữ kia đã lặng lẽ trà trộn vào đội ngũ thị nữ phía sau công chúa.Không lâu sau, Trọng Lang trồi đầu lên khỏi mặt nước.Mọi người đồng loạt kinh hô, đây không phải là Trọng đại nhân sao? Sao lại ở dưới nước?Các nàng nghi hoặc nhìn về phía Long An công chúa, tình hình trước mắt không khớp với những gì nàng ta vừa nói.…Sau khi quốc yến kết thúc, thánh thượng đã nổi giận một trận lôi đình, ra lệnh cho Long An công chúa đóng cửa suy ngẫm lỗi lầm.Vở kịch ầm ĩ đó như một viên sỏi nhỏ ném xuống nước, không làm gợn lên một gợn sóng.Rất nhanh đã đến ngày thành hôn, từ Trang Thân vương phủ đến Trọng phủ, dọc đường hoa lá rực rỡ, vô cùng náo nhiệt.Vì là thánh thượng ban hôn nên phô trương cũng lớn, thực sự có thể nói là cảnh tượng rầm rộ chưa từng có.Của hồi môn của tân nương tử có đến hai ba mươi kiệu, nhìn không thấy đầu không thấy cuối.Trọng Lang cưỡi con ngựa cao to đi ở phía trước, kiệu hoa của tân nương tử theo sau.Hạ nhân dọc đường đi liên tục rắc tiền mừng, bánh hỷ, thu hút người người tranh nhau vây xem.Tân lang đá cửa kiệu, đón tân nương xuống kiệu.Hai người cùng cầm một đóa hoa lụa đỏ thắm trong tay, hỷ nương dìu tân nương tử bước qua ngưỡng cửa.Dưới tiếng hô vang của tư nghi (người điều khiển chương trình), hôn lễ thành.Ngày thứ hai, tân lang tân nương dâng trà cho phụ mẫu trưởng bối, Trọng gia nhị gia và Cố thị, Lưu thị đều có mặt.Khi Cố thị nhìn rõ dung mạo của tân nương, bà ấy sững sờ trong giây lát, nhưng không hề lên tiếng, sau khi nhận trà mừng thì đưa hồng bao đã chuẩn bị sẵn ra.Khi đến trước mặt Lưu thị lại gây ra động tĩnh không nhỏ.Lưu thị ngay cả chén trà cũng không cầm vững, bị bà ta đặt mạnh xuống bàn.Bà ta trố mắt kinh ngạc nhìn người trước mặt, lướt qua khuôn mặt Trọng Lang, rồi lại nhìn về phía Oanh Ca, “Các người… Các người đây là…”Tốt lắm, tốt lắm, xem ra hai người này sớm đã có qua lại.Không ngờ người con dâu trước đây lại lắc mình một cái trở thành Huyện chủ, sau này gặp mặt lại phải hành lễ với nàng.Lưu thị tức nghẹn, trà cũng không uống, để tân nhân quỳ trước mặt.Trịnh thị thấy tình hình này, liền lên tiếng hòa giải: “Đệ muội, mau uống trà của tân nhân đi. Mai sau là người cùng một nhà với huyện chủ, nói ra ai mà không ngưỡng mộ đệ muội chứ.”Lưu thị suy nghĩ một lát, mọi người có mặt ở hiện trường không ai lên tiếng, bà ta cần gì phải tự rước lấy bực mình?Bà ta uống một ngụm trà, đưa hồng bao, thôi vậy, sau này chỉ gọi là huyện chủ, không còn Oanh Ca nào nữa.
 
Back
Top Bottom