Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gả Cho Thái Giám

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
408,362
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMR3kZTQhFrobiKjoUPJrdxbvgGIgJtfU22tTHnac1PYQe-hpbW6zQDSAgi_B73fTz8fktLd0btqEZqA4sjJVhEkjFaqtMDk1Od2BTMRHrkzlaFu9J_W8Bq12Evt0FYuQ3tILZTnrCHz2wAfAv75LW9=w215-h322-s-no-gm

Gả Cho Thái Giám
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Cung Đấu, Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thế nhân nói Đông Xưởng Đốc công Trình Tụ âm hiểm ác độc, gian xảo tàn nhẫn.

Thế nhân nói đúng.

Mọi chuyện ta đều ham mạnh hiếu thắng.

Đích tỷ ngất xỉu, ta đẩy Nhiếp chính vương ra, một tay ôm nàng về khuê phòng.

Thứ tỷ rơi xuống nước, ta dũng cảm vượt qua Tiểu hầu gia, cứu nàng lên bờ.

Nhị hoàng tử ném thẻ vào bình sắp thắng, ta song tiễn xuyên tai, giành được hạng nhất.

Trong yến tiệc cung đình, Triệu Vong Kiếm, người lớn lên cùng ta từ nhỏ, cá rằng ta không dám đá mông hoàng tử nước láng giềng.

Ta bật cười, trên đời này không có chuyện gì mà ta không dám chứ.

Ta bám theo hắn đến rừng cây nhỏ, tỉnh dậy lại nằm dưới thân Trình Tụ.

Hắn hỏi ta có muốn gả cho hắn không.

Không ngờ tới phải không, trên đời này thật sự có chuyện ta không dám làm.​
 
Gả Cho Thái Giám
Chương 1



Có chuyện rồi.

Đời này coi như xong rồi.

Thật ra ta ở đời thực sẽ không tùy tiện ngủ với nam tử đâu, đặc biệt là loại người g.i.ế.c người không chớp mắt như hắn.

Hắn nhìn ta, ta muốn khóc.

Thật ra hắn trông khá ổn, chỉ là da quá trắng, còn trắng hơn cả ta, trông như một cô nương, nhưng thân trên trần trụi lại rất vạm vỡ, điều này khiến ta khá thích.

Ta cúi đầu nhìn cánh tay mình, thật ra ta cũng khá cường tráng.

Mặc dù hắn trắng hơn ta, c*̃ng cường tráng hơn ta, nhưng ta lại đẹp hơn hắn, cũng coi như thắng được một ván.

Không đúng, bây giờ không phải lúc để so sánh.

Trình Tụ đang âm hiểm nhìn ta, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười, giọng điệu âm dương quái khí:

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Lương Tứ cô nương, cô chớ khóc, nằm cùng một hoạn quan như ta, quả thực là đã khiến cô uất ức rồi."

Ta có việc khẩn cấp hơn, ôm chăn ngồi dậy, quay đầu hỏi hắn: "Có nước không? Ta hơi khát."

Hắn trầm mặc một lúc, rồi lạnh lẽo cất lời: "...Bên ngoài bây giờ có người đang tìm cô đấy, cô định ứng phó thế nào?"

Ta không tìm thấy quần áo của mình, lại ngại không tiện khỏa thân bước qua người Trình Tụ, bèn l.i.ế.m li3m đôi môi khô khốc, cười khổ một tiếng: "Có người muốn hại ngài, ngài tự nghĩ cách đi có được không?"

Ta thì có cách gì chứ? Bây giờ ta đến một mảnh quần áo c*̃ng không có, ta ứng phó thế nào đây?

"Vậy được, cô gả cho ta."

Hắn nở một nụ cười âm độc, như thể nếu ta từ chối hắn, hắn sẽ kéo ta cùng chết.

Rõ ràng đây là một cái bẫy để hãm hại Trình Tụ, chỉ cần ta mở miệng làm chứng, hắn sẽ mang tội danh là giả thái giám, chiếm đoạt cô nương nhà lành, nhưng sau này ta cũng không gả đi được, kết quả tốt nhất là xuất gia làm ni cô.

Nhưng nhìn ánh mắt âm hiểm của Trình Tụ, ta đoán nếu ta dám làm chứng, hắn sẽ dám g.i.ế.c ta ngay tại chỗ.

Gả cho hắn là một cách, ít nhất có thể giữ được mạng, nhưng nếu hắn ngược đãi ta thì sao?

Tiến thoái lưỡng nan rồi.

"Điện này còn chưa lục soát, đại nhân, xin mời theo ta."

Bên ngoài vang lên giọng nói the thé của một thái giám.

Trình Tụ lập tức lật người xuống giường, lúc này ta mới phát hiện hắn vẫn mặc quần, vội vàng khoác áo ngoài lên, ta cuộn mình trong chăn, nháy mắt với hắn một cái, lập tức nằm xuống giả vờ ngủ.

Ngay khi cánh cửa mở ra, Trình Tụ đã mặc quần áo chỉnh tề, điềm nhiên ngồi ở bàn cách ta rất xa.

"Cha nuôi, sao người lại ở đây?"

Thái giám kia kinh ngạc nói, ngay sau đó có tiếng bước chân đến gần, ta liền nghe thấy tiếng hắn hít vào một hơi:

"Cái này cái này, còn ra thể thống gì chứ?!"

Một giọng nam lạnh lùng trong trẻo khác cất lời: "Trình công công, ngươi giải thích đi."

"Cha nuôi, con trai thực sự không biết, thực sự không biết!"

Thái giám kia giả vờ la lối, Trình Tụ còn chưa nói một lời đã bị kết tội.

"Trước tiên tìm người đến gọi Lương Tứ cô nương dậy, rồi áp giải Trình Đốc công đi."

Trình Tụ rất bình tĩnh nói: "Chuyện này mong Lăng đại nhân điều tra kỹ lưỡng, đừng làm mất mặt Cẩm Y Vệ các người."

"Không dám phiền Đốc công bận tâm."

Người bên ngoài đi rồi lại đến, ta diễn rất lâu, cuối cùng dưới tiếng gọi của mấy cung nữ mới từ từ mở mắt, diễn vẻ mơ hồ mờ mịt một lúc, rồi lại bắt đầu khóc thảm thiết.

Ta mặc quần áo vào, không lâu sau, Lăng đại nhân đến: "Lương Tứ cô nương, cô không sao chứ?"

Ta ngước mắt nhìn hắn, mắt đã sưng húp vì khóc, giọng khàn khàn trả lời: "Đa tạ Lăng đại nhân quan tâm, ta không sao."

Lăng Quyết dáng người cực kỳ đẹp, y phục phi ngư được hắn mặc lên trông rất oai phong lẫm liệt, vừa mắt, hơn nữa hắn cũng đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, tuấn tú vô song, hắn còn là sủng thần của Thánh Thượng, trẻ tuổi tài cao, không ít cô nương đều muốn gả cho hắn, không biết mạnh hơn Trình Tụ bao nhiêu lần.

Hắn ôn tồn nói: "Cô nương chỉ cần nói rõ những gì cô biết là được."

Ta nghĩ một lát, khẽ nói: "Hôm nay ta uống rượu hơi nhiều, liền muốn đi dạo quanh Ngự Hoa Viên để tỉnh rượu, ta cũng không biết là sao nữa, bỗng nhiên ngất đi, tỉnh lại đã ở đây rồi."

Giọng ta càng lúc càng nhỏ, mặt đỏ bừng: "May mắn là ở đây không có người khác, cũng không xảy ra chuyện gì không hay, mới không đến nỗi... không đến nỗi hủy hoại thanh danh của ta."

Lăng Quyết muốn nói lại thôi, vẫn lên tiếng hỏi: "Ngoài ra cô nương không thấy ai khác sao? Cô nương cứ mạnh dạn nói đi, Thánh Thượng tất sẽ làm chủ thay cô nương."

Ta ngây ngô lắc đầu: "Ở đây còn có người khác sao?"

"Lát nữa Lương tướng quân và Lương phu nhân sẽ đến cùng cô nương." Lăng Quyết hỏi không ra, dứt khoát bỏ cuộc, quay người bước nhanh đi.
 
Gả Cho Thái Giám
Chương 2



Một lát sau, cha ta và mẹ ta đến, sắc mặt cha ta tái xanh, mắng ta không giữ quy củ, mẹ ta ôm ta khóc.

Ta giả vờ không hiểu gì, mẹ ta vừa khóc vừa nói chuyện ta và Trình Tụ ở chung một phòng không mặc quần áo đã lan ra, may mắn là tên hoạn quan c.h.ế.t tiệt kia đã tự chứng minh sự trong sạch, chỉ khổ cho ta...

Đầu ta đang nghĩ xem Trình Tụ làm sao tự chứng minh sự trong sạch.

Ta biết hắn là thái giám thật, vì lúc mặc quần áo ta đã phát hiện trên người ta không có cái gọi là lạc hồng, thậm chí còn chưa bị ai chạm vào, nhưng hắn thật sự bị buộc phải c ởi quần, chẳng phải đã chịu nhục rất lớn sao?

Mãi đến khi trời tối hẳn, Lăng Quyết mặt không cảm xúc đi vào: "Lương tướng quân, Thánh Thượng triệu kiến Lương Tứ cô nương."

Ta không phải lần đầu gặp Thánh Thượng.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ông ta đã cao tuổi, thường xuyên không lo triều chính, quyền lực chia ba, Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ và Nhiếp Chính Vương ba bên, vì tranh giành quyền lực mà thường xuyên cắn xé lẫn nhau.

Trên đại điện, Thánh Thượng ngay trước mặt mọi người muốn ban hôn cho ta và Trình Tụ, hỏi hai ta có đồng ý hay không. "Lương Tứ cô nương, cô nương không muốn cứ việc nói thẳng." Giọng ông ta tuy hòa nhã, nhưng ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Ta nâng mắt nhìn Trình Tụ một cái, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Trình Đốc công vì Bệ hạ chia sẻ gánh nặng nhiều năm, trung thành tận tụy, cổ ngữ có câu lấy vợ lấy hiền không lấy sắc, gả chồng cũng vậy, gả cho người trung nghĩa, thần nữ nguyện ý."

Trình Tụ bình tĩnh quỳ xuống: "Nô tài cũng nguyện ý, Lương Tứ cô nương như tiên nữ hạ phàm, có thể lấy được Lương Tứ cô nương là phúc khí của nô tài, nô tài tạ chủ long ân."

Thánh Thượng trông khá vui vẻ, cũng không biết vì sao lại vui đến vậy, trong nụ cười dường như còn ẩn chứa một chút gì đó kỳ lạ.

Ta bất tri bất giác nhận ra, đây là ác ý.

Ác ý của kẻ bề trên đối với kẻ bề dưới, ác ý của người hòa chỉnh đối với kẻ khiếm khuyết.

Thánh Thượng quay về, trong đại điện không ít người nhìn hai ta với ánh mắt hả hê, ta lặng lẽ ưỡn thẳng lưng.

Ta từ nhỏ đã không thích thua, càng không thích người khác xem thường ta.

Huống hồ đây tính là trò cười gì chứ. Họ chỉ đang giải phóng ác ý mà thôi.

Sắc mặt Trình Tụ không tốt, quay người định đi, nhưng ta đã gọi hắn lại, sảng khoái cười: "Ta chờ ngươi ha, nhanh đến cưới ta." Trình Tụ bất động nhìn chằm chằm ta, như một con rắn độc, một lúc lâu sau hắn gật đầu: "Được."

Buổi tối, trên đường về, Triệu Vong Kiếm chặn ta trước khi ta lên xe ngựa, mắt đỏ hoe nói: "Liễu Nương, nàng đi với ta đi, ta đưa nàng cao chạy xa bay."

Ta mỉm cười với hắn, nửa đùa nửa nghiêm túc nói: "Thánh Thượng ban hôn, ta cam tâm tình nguyện, Trình Đốc công cũng nguyện ý cưới ta, đây là chuyện tốt, ngài đừng làm hỏng mối nhân duyên tốt đẹp của ta."

Những công tử quan lại đi ngang qua nhìn châm chọc, ánh mắt khiến người ta rất khó chịu, coi thường ta, cũng coi thường Trình Tụ.

"Những người khác trong thiên hạ muốn gả cho hắn, e là không có phúc khí như ta đâu." Ta lạnh lùng cười một tiếng, đường hoàng nói: "Mẹ, con cưỡi ngựa về đây!"

Ta ưỡn thẳng lưng, nhanh nhẹn xoay mình lên con ngựa của cha ta, phóng khoáng đánh ngựa về phủ.

Họ cũng không có gan như ta, Lương Ngân Liễu này.

Địa lao.

Trình Tụ vừa tự tay xử lý đứa con nuôi đã hãm hại hắn, hứng thú hỏi: "Nàng ta nói là phúc khí?"

"Bẩm Đốc công, Lương cô nương quả thực là nói vậy."

Lư Đạo Viễn ở bên cạnh Trình Tụ đã lâu, nhưng lúc này cũng sởn tóc gáy, chịu đựng cảm giác buồn nôn mãnh liệt mà trả lời. Trình Tụ không nhịn được bật cười.

Nàng ta vẫn không hiểu ý nghĩa của hoạn quan, cũng phải, nàng ta mới mười bảy tuổi, còn trẻ lắm, làm sao có thể nghĩ đến những chuyện xa xôi như vậy?

Đợi đến khi nàng ta nhận ra mình đang rơi vào tình cảnh khốn khó thế nào, nàng ta chắc chắn sẽ không lạc quan nói ra hai chữ phúc khí đó.

Nàng ta chắc chắn sẽ khóc lóc ầm ĩ đòi đi, nhưng lại phát hiện căn bản không thể trốn thoát, cả đời cứ thế mà đau khổ trôi qua.

Đó là sự tuyệt vọng đến nhường nào chứ?

Trình Tụ đã bắt đầu mong đợi được nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng đó của nàng ta rồi.

Hai tỷ tỷ của ta ôm ta khóc, không cho ta gả.

Ta mỗi bên tay ôm một người, cảm thán rằng ta đã bảo vệ hai nàng quá tốt rồi.

Đây là chuyện ta nói không gả là không gả được sao?

"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa."

Ta lau nước mắt cho hai nàng, "Ta chỉ là xuất giá thôi, chứ có phải đi vào đầm rồng hang hổ đâu, yên tâm đi, ta ngay thẳng thật thà, hắn sẽ không làm gì được ta đâu."

Lương Ngân Tuyết bán tín bán nghi: "Thật không?"

Lương Ngân Tô mắng nàng ngốc, nghiêm chỉnh nói: "Là vấn đề kia đó, muội có hiểu không? Thái giám trên giường... sẽ ngược đãi người!"

Lương Ngân Tô tuy là do Giang tiểu nương sinh ra, nhưng với hai tỷ muội dòng chính chúng ta lại như cùng một mẹ sinh ra, nàng luôn hiểu những điều chúng ta không hiểu.

Lương Ngân Tuyết ngốc nghếch, ra ngoài luôn bị mấy công tử trêu chọc, luôn là Lương Ngân Tô kéo Lương Ngân Tuyết đi, để tránh nàng bị lừa gạt.

Nghe lời nàng nói, ta cũng không khỏi có chút lo lắng.

Sự lo lắng này kéo dài cho đến đêm tân hôn của ta và Trình Tụ.
 
Gả Cho Thái Giám
Chương 3



Hậu viện Trình phủ rất lớn, nhưng người ở thì rất ít, lúc này yên tĩnh vô cùng, có chút đáng sợ.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa có tiếng bước chân.

"Các ngươi lui xuống đi."

Giọng Trình Tụ vang lên bên ngoài, ta nắm chặt tay, nhưng rất nhanh lại thả lỏng.

Ta biết võ công, hơn nữa còn rất lợi hại, hắn chỉ là một thái giám, chưa chắc đã biết võ công, lại không có cái thứ đó, hắn có thể làm gì được ta chứ?

Cho dù hắn có ý định làm gì ta, ta nhắm mắt lại chịu đựng là được rồi.

Cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Ta đội khăn che đầu, không nhìn thấy người, chỉ có thể nhìn thấy chân của hắn.

"Lương Tứ cô nương."

Giọng hắn âm trầm vang lên trên đầu ta, "Cô nương không thấy tủi thân sao?"

Ta im lặng một lúc: "Có thể vén khăn che đầu lên trước được không? Ngồi đau lưng quá."

"...Được."

Trình Tụ vén khăn che đầu lên, ta nở một nụ cười rạng rỡ với hắn: "Lâu rồi không gặp."

Trình Tụ sửng sốt.

Ta đội phượng quan ngồi bên cạnh bàn, ăn như hổ đói: "Bữa tiệc hôm nay ta không được ăn gì cả, đây là lần đầu tiên trong đời ta làm hỷ sự, ta lại không được ăn, cái quái gì vậy chứ?"

"Đốc công, ngài có ăn tiệc không?"

"Có ăn."

Tâm trạng Trình Tụ có vẻ không tốt, nhưng ta lười đoán ý hắn, ăn no rồi lại uống đầy bụng trà lạnh, lúc này mới có tâm trạng trả lời hắn, "Đương nhiên ta tủi thân rồi."

Trình Tụ ngồi lại gần, giữa hai lông mày dường như luôn có một luồng sát khí không tan: "Ồ?"

Ta chớp đôi mắt to tròn ghé lại gần hắn, vẻ mặt đầy ai oán: "Ngài không biết đâu, cả ngày nay họ không cho ta ăn cơm, ta đói đến không thở nổi rồi, ta đã nói để lại một bàn tiệc cho ta ăn, tiểu công công bên cạnh ngài lại nói không hợp quy củ, thật là lạ, bây giờ ta là phu nhân của ngài, là nữ chủ nhân của Trình phủ, tại sao lại không cho ta ăn cơm?"

Hắn theo bản năng lùi lại, nhưng ta lại không cho phép, ta kéo tay hắn lại, đó là một bàn tay lạnh lẽo thô ráp, còn tay ta thì luôn ấm áp, ta nắm chặt lấy hắn không buông:

"Ngài phải làm chủ cho ta."

Trình Tụ muốn rút tay về, nhưng không rút được, liền để mặc ta nắm, hắn khẽ cười, trong mắt lóe lên hàn quang: "Đương nhiên sẽ làm chủ cho cô nương, nhưng ta gần đây..."

Hắn chưa nói hết lời, ta vui vẻ hôn một cái lên má hắn, nghiêm túc nhìn hắn: "Ngài thật tốt, có ngài rồi, ta sẽ không sợ có người bắt nạt ta nữa."

Hắn lập tức hất tay ta ra, như thể chạm phải hồng thủy mãnh thú vậy mà bật dậy, giọng nén lại giận dữ nói: "Ngươi điên à?"

Ta điềm tĩnh lắc đầu: "Không mà."

Ta nhìn giống như điên sao?

Chắc là không đâu, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ hơn mười người mắng ta là đồ điên.

Mặc kệ hắn đi, dù sao ta cũng mệt cả ngày rồi, phải đi ngủ thôi.

Ta là người vô tâm, ăn no là buồn ngủ, nhưng cái phượng quan trên đầu không tháo xuống được, ta cố kéo cũng không ra, ngược lại còn làm ta đau.

Ta không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ đau.

Mắt ta đẫm lệ, nhìn về phía Trình Tụ ở một bên.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Trình Tụ im lặng không nói, lặng lẽ đứng sau lưng ta, tay hắn đặt lên phượng quan của ta, từng chút một gỡ những sợi tóc vướng trên đó.

Trong sự trầm mặc, ta dường như nghe thấy hắn khẽ thở dài một tiếng.

Ta vốn dĩ không keo kiệt lời hay ý đẹp, ngọt ngào dỗ dành hắn: "Đốc công thật tốt, ôi chao, ta quả nhiên là người có phúc, ngài không biết đâu, lúc mẹ ta sinh ta, tuyết rơi trắng xóa, tuyết tốt báo hiệu mùa màng bội thu, người ta nói đây là điềm báo có phúc khí đó."

"Ngài biết tại sao ta lại có tên Ngân Liễu không? Lúc mẹ ta sinh ta, cha ta vội vã chạy về, trên đường thấy từng hàng cây liễu bị tuyết đè cong xuống, như thể từng rương bạc được trải ra vậy, nên mới đặt tên ta là Ngân Liễu."

Hắn khẽ cười khẩy một tiếng, cuối cùng cũng không nói ra điều gì.

Tháo xong phượng quan, tay hắn nhẹ nhàng đặt lên vai ta, cố ý hạ thấp giọng, như muốn dọa ta: "Liễu Nương, có phải nên đi ngủ rồi không?"

Ý nghĩ này trùng khớp với ý ta, ta lập tức đứng dậy, kéo thắt lưng hắn lôi lên giường: "Đang có ý này, nhanh lên đi, ta chờ không nổi rồi!"

Nào ngờ người ta không có ý định lên giường, ta kéo hắn không đi được hai bước đã không nhúc nhích được nữa, ta quay đầu nhìn hắn, phát hiện ánh mắt hắn có thể phun ra lửa, hung hăng nhìn chằm chằm ta, hận không thể xé toạc một miếng thịt trên người ta.

Có bệnh.

"Ngài không muốn ngủ sao?" Ta buông tay, nghiêng đầu hỏi hắn.

Trình Tụ mặt mày âm trầm, một tay túm lấy vạt áo ta: "Ngươi có phải cho rằng ta không dám? Hay ta không có thứ đó thì không làm gì được ngươi?"

"Ta nói cho ngươi biết, ta có ngàn vạn cách khiến ngươi sống không bằng chết!"

Ta thật sự chưa từng thấy ai lên cơn điên như vậy, nhất thời còn có chút mới lạ.

Nhìn sắc mặt hắn, ta dám chắc mình có lên cơn cũng không đến cảnh giới của hắn.

Ta vỗ vỗ tay hắn ra hiệu hắn buông ra: "Nói cái gì vậy?"

Ta sợ hắn không hiểu ý ta, tốt bụng giải thích: "Ngài muốn ngủ thì ngủ, không muốn ngủ thì thôi, đừng thần thần quỷ quỷ."

Trình Tụ buông tay, nhưng sắc mặt vẫn không tốt: "Ngươi rốt cuộc có hiểu ý ta không?"

Ta đâu phải kẻ ngốc, sao có thể không hiểu ý trong lời hắn nói? Nhưng điều đó thì liên quan gì đến ta?

Nếu hắn muốn động phòng hoa chúc, ta tuyệt đối không từ chối, nếu hắn tâm tư mẫn cảm không muốn thì ta cũng không thể nói gì hơn.

Hắn là người đầu tiên nói muốn ngủ, bây giờ lại phát điên với ta? Làm như là ta không nguyện ý vậy.

"Không hiểu."

Ta ưỡn cổ, chớp đôi mắt to tròn giả ngốc, vô tội nói, "Đốc công chẳng phải muốn ngủ với ta sao? Rốt cuộc có ngủ hay không?"

Trình Tụ nhìn đi nhìn lại, cuối cùng nghiến răng nói: "Ngươi tự ngủ đi!"

Hắn quay người rời đi.

Ta mệt cả ngày, c ởi quần áo ra ngả lưng là ngủ luôn...
 
Gả Cho Thái Giám
Chương 4



Vào cung làm thái giám nhiều năm, đã quen nhìn lòng người hiểm ác, c*̃ng nhìn đủ các loại người rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Trình Tụ gặp một kẻ ngốc.

Nàng ta dường như vẫn không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, cũng không biết hoàn cảnh của mình khó khăn đến mức nào, nàng ta ngốc nghếch cười, nói những lời lung tung để dỗ dành hắn.

Trong lòng hắn có chút đắc ý, biết nàng ta đang lấy lòng hắn, muốn sống tốt những ngày tháng sau này, một cô nương được nuông chiều như vậy cũng phải cúi đầu trước hắn, điều này khiến hắn khá hài lòng.

Trình Tụ thậm chí còn nghĩ, nếu nàng ta thành thật ngoan ngoãn, Trình Tụ tâm trạng tốt có lẽ sẽ cho nàng ta một cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc, để nàng ta sống tốt.

Nhưng Lương Ngân Liễu này quá không biết tiến lui rồi!

Hắn nhìn bộ dạng ngốc nghếch không biết trời cao đất dày của nàng ta là lại tức.

Nàng ta thật sự rất to gan

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Lương gia sao lại nuôi ra một cô nương to gan lớn mật như vậy.

Khi đôi môi mềm mại kia chạm vào má hắn, hắn hận không thể bóp c.h.ế.t nàng ta.

Trình Tụ cố ý muốn dọa nàng ta, nào ngờ nàng ta lại còn hăng hái hơn cả hắn, trong sáng vô tư, đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sáng của sự vô tri.

Trên người nàng ta rất thơm, thơm đến mức khiến hắn đau đầu, khiến hắn không nghĩ được gì cả, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp, đôi môi đẹp của nàng ta.

Trớ trêu thay nàng ta lại không hề sợ hãi, trong trẻo nhìn hắn.

Trình Tụ bị bộ dạng ngốc nghếch của nàng ta chọc tức bỏ đi, chạy xong mới nhận ra, nàng ta đang ở nơi hắn thường ngủ, bị nàng ta chiếm mất rồi, hắn ngủ ở đâu?

Trình phủ đương nhiên có rất nhiều viện, hắn tùy tiện ở viện nào cũng được, nhưng hắn chỉ không muốn để Lương Ngân Liễu đạt được ý muốn, tại sao hắn phải chạy?

Đáng lẽ phải đuổi Lương Ngân Liễu ra ngoài, để nàng ta thấy sự lợi hại của mình.

Đợi đến khi hắn nghĩ thông suốt chạy về, nàng ta đã cuộn tròn thành một cục, ngủ ngon cực kỳ.

Hắn tức đến nghiến răng, đưa tay muốn kéo người dậy.

Vừa đúng lúc nàng ta lật người, chăn trượt xuống, vóc dáng yểu điệu lộ ra hoàn toàn.

Hắn là một thái giám, tuy nói không bận tâm đ ến chuyện nam nữ, nhưng không có nghĩa là hắn không phải nam nhân, gặp thứ đẹp tự nhiên sẽ nhìn thêm hai cái.

Hắn do dự một chút, ánh mắt lại rơi vào đôi môi hồng nhuận của nàng ta.

Khi nàng ta vừa hôn hắn, không hề có chút ghê tởm hay bất đắc dĩ nào, ngay cả một chút vị của sự thỏa hiệp cũng không có.

Hoàn toàn là sự vui vẻ thuần túy.

Đây là một kẻ ngốc đã phát điên rồi!

Trình Tụ căm hận đưa ra kết luận.

Hắn phất tay áo rời đi.

---------

Theo quy c*̉ của triều ta, tân nương gả được ba ngày phải theo phu quân về nhà mẹ đẻ lại mặt.

Ta liên tục hai ngày không gặp Trình Tụ, cũng vui vẻ tự tại, trong viện đánh quyền múa kiếm, dạo chơi khắp viện lớn của Trình phủ, thời gian trôi qua thật nhanh, cho đến tối ngày thứ hai mới nhớ ra chuyện về nhà mẹ đẻ.

Ta nghĩ một lát, sai tiểu thái giám vẫn luôn theo sau ta đưa cho hắn một phong thư: [Ngày mai lại mặt, Đốc công còn nhớ không?]

Trình Tụ nghỉ ba ngày, giờ này chắc đang ở Trình phủ, tiểu thái giám rất nhanh đã mang lời về cho ta: "Đốc công đã chuẩn bị quà rồi, ngày mai người tự về là được."

Ta nghe xong liền hiểu.

Hắn không dám đi.

Lương gia toàn người thô kệch, đại ca ghét hoạn quan nhất, nhưng nể mặt ta, ít nhất sẽ không trực tiếp mắng hắn, cha ta là võ tướng, ngấm ngầm coi thường hoạn quan, nhưng mẹ ta thương ta, bà nhất định sẽ không để cha ta làm khó ta.

Còn hai tỷ tỷ và tỷ phu, đều là những người tốt nhất, chắc không ai nhắm vào Trình Tụ đâu.

Ta cười híp mắt nhìn tiểu thái giám: "Ngươi đi truyền lời, cứ hỏi vạn nhất có người cười nhạo ta thì sao? Mặt mũi của ta chính là mặt mũi của hắn, hắn không cần mặt mũi sao?"

Tiểu thái giám run rẩy không dám động.

"Ngươi cứ đi nói đi, nếu hắn nổi giận, bảo hắn đến đánh ta."

Ta điềm nhiên uống một ngụm trà, trao một ánh mắt không thể từ chối, tiểu thái giám đành quay người ra ngoài.

Lúc hắn quay lại, mặt hắn đã trắng bệch, giọng run rẩy: "Đốc công nói, nói người cần mặt mũi, sợ người khác cười nhạo, cứ việc nhảy giếng đi."

Nhìn hắn sợ hãi như vậy, chắc chắn Trình Tụ đã nổi trận lôi đình.

Tên thái giám c.h.ế.t tiệt, miệng tiện thế.

Ta không nhanh không chậm nói: "Nói với hắn, nếu hắn sợ rồi, có thể không đi, ta sẽ không ép buộc."

"Phu nhân! Lời này tiểu nhân thật sự không dám truyền!" Hắn bộp một tiếng lập tức quỳ sụp xuống.

Ta cũng hết cách, đành phải viết một phong thư nhỏ: [Đốc công muốn cho thiên hạ đều biết ngài không hài lòng với mối hôn sự này sao? Hay là ngài không dám cùng ta về Lương gia, nam nhi đại trượng phu, ngay cả nhà mẹ đẻ của phu nhân cũng không dám đi, chẳng phải mất mặt sao? Vạn nhất người khác cười nhạo ta không được sủng, cười nhạo Đốc công chướng mắt ta, lòng ta sẽ tan nát mất. Ta đau lòng, ngài cũng sẽ đau lòng theo thôi.]

"Ngươi đưa lá thư này đi, bảo hắn có gì không vừa lòng thì đến đây nói, khỏi phải làm phiền ngươi."

Ta một mạch viết xong, đưa thư cho tiểu thái giám, rồi dặn dò hắn một câu: "Ngươi cứ nói ta đang chờ hắn, chờ đến nỗi cả ngày chưa ăn gì."

Thật ra là ăn vặt quá nhiều, ăn không nổi cơm nữa, nhưng coi như cũng cùng một ý nghĩa.
 
Gả Cho Thái Giám
Chương 5



Một lát sau, lại là tiểu thái giám một mình vội vã chạy về, quỳ trên đất: "Đốc công xem xong, bảo người cứ thoải mái đau lòng, tốt nhất là cả đời đừng ăn cơm, c.h.ế.t đói là tốt nhất."

Ta ỉu xìu gật đầu: "Được thôi."

Mặc kệ hắn đi, ta cũng không thể cõng hắn về.

Ta quay người vào nhà.

Một giấc đến sáng, ta vốn dĩ thích ngủ nướng, mấy người gọi cũng không dậy nổi, cuối cùng vẫn là Trúc Linh và Đỗ Nhược từ nhà mẹ đẻ đi theo kéo ta dậy, giúp ta sửa soạn.

Ta vừa mới tỉnh ngủ không lâu, mắt còn ngái ngủ bước ra cửa, liền nhìn thấy một nam tử mặc áo bào màu đỏ thẫm đứng ở cổng viện.

Hắn đứng ở đó, nhân vật như lan chi ngọc thụ. Nếu hắn không phải thái giám, e rằng không ít cô nương sẽ yêu mến hắn.

Ta dụi dụi mắt.

Đây chẳng phải là phu quân Đốc công miệng tiện lòng ác, còn thích lên cơn điên của ta sao?

Ta vốn dĩ nghĩ hắn sẽ không đến, lúc này nhìn thấy hắn lại cảm thấy thật sự vui mừng, không khỏi chạy nhanh tới, thân mật khoác tay hắn, nũng nịu nói: "Đốc công, ngài đến rồi sao?"

Hắn đột nhiên rụt tay về, vẻ vân đạm phong khinh giả tạo ban nãy hoàn toàn biến mất, lộ ra bản tính miệng tiện, hẹp hòi nói: "Ngươi có biết xấu hổ không?"

Tâm trạng ta khá tốt, vuốt lại búi tóc trên đầu, chẳng bận tâm: "Ta khoác tay phu quân của mình cũng phải sợ xấu hổ sao? Ta đâu có đi khoác tay người khác, lẽ nào ta không khoác tay ngài, mà đi khoác tay người khác ngài lại vui sao?"

Khuôn mặt tuấn tú của Trình Tụ lập tức sa sầm, da hắn trắng, mắt đen, khi nhìn người khác một cách âm hiểm thì giống như một con quỷ dữ, hắn cười kỳ quái nói: "Ngươi cứ đi đi, ta có gì mà không vui."

Trên mặt ngươi rõ ràng viết đầy chữ "không vui" đó.

Ta thấy hắn là người cổ quái, nhưng ta không nói, cúi thấp mi mắt, giống như tiểu tức phụ chịu uất ức: "Đốc công cứ muốn đẩy ta ra ngoài, ta biết làm sao! Lòng ta toàn là Đốc công, vậy mà Đốc công lại không chịu chạm vào ta..."

Lời chưa dứt, Trình Tụ đột nhiên bịt miệng ta lại, khuôn mặt hắn trắng rồi lại đỏ, đỏ rồi lại trắng, cuối cùng trừng mắt nhìn ta: "Ngươi nói nhảm gì đó? Ai dạy ngươi nói những lời này?"

Ta ngoan ngoãn lại, chớp chớp mắt nhìn hắn, định tẩy não hắn.

Ta vô tội lại đáng yêu, ngươi tức giận với ta là do đầu óc ngươi có vấn đề.

Có lẽ ta đã tẩy não thành công, Trình Tụ hậm hực rụt tay lại, không nói gì.

Ta thấy vậy, lại khoác lấy cánh tay hắn: "Đốc công đừng chần chừ nữa, lát nữa sẽ không kịp đâu."

Lần này hắn không dùng sức đẩy ta nữa, nghe lời ta nói lại xù lông: "Ai chần chừ? Mặt trời đã lên cao ba sào rồi mà còn chưa dậy, ngươi giỏi đổ lỗi ngược thật đấy!"

Nghe vậy, ta ung dung trả lời: "Ta tối qua ngủ muộn mà, ngài làm ta đau lòng, ta đã đau lòng mất nửa đêm, ngài xem, mắt ta có sưng không?"

Mắt quả thật có sưng, nhưng là do ngủ nhiều quá mà sưng, thêm việc vừa mới tỉnh dậy chưa được bao lâu, quầng mắt còn hơi ửng hồng, rất dễ khiến người khác lầm tưởng tối qua đã khóc.

Vốn dĩ ta còn đang lo lắng lát nữa giải thích với mẹ ta thế nào, nhưng giờ lại có tác dụng khác.

Hắn liếc ta một cái, cười khẩy một tiếng: "Không phải do ngủ nhiều mà sưng đấy chứ?"

Ta lập tức buông hắn ra, người này suy nghĩ quá âm u rồi, ta nói thêm nữa dễ bị lộ tẩy, không nhịn được bước nhanh vài bước, giả vờ giận dỗi: "Không thèm để ý Đốc công nữa."

Thấy ta tức giận, hắn lại như đánh thắng trận vậy, thần thái sảng khoái ngồi trên xe ngựa, còn tươi tỉnh hơn lúc nãy nhiều.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Đời này ta chưa từng thua.

Ta tuyệt đối không thể để hắn sống yên ổn.

Trình phủ cách nhà ta rất xa, chắc phải đi nửa canh giờ, ta tỉnh bơ nhích lại gần hắn.

"Không được động đậy." Trình Tụ mắt tinh, thấp giọng quát ta.

Ta giả ngốc: "À? Ta không động mà?"

Hắn im lặng.

Ta lại xích lại gần hắn, Trình Tụ tức cười: "Ngươi lại nói ngươi không động xem?"

Ta lại không thèm để ý hắn, bổ nhào vào lòng hắn, hắn giật mình, muốn đẩy ta ra, hai tay ta vòng qua cổ hắn, sống c.h.ế.t không chịu buông: "Ngài không cho ta động mà."

Trình Tụ thấp giọng giận dữ nói: "Ngươi đừng làm loạn ở đây! Ngươi mau buông ta ra, cẩn thận ta..."

Ta và hắn ở gần nhau, có thể nhìn rõ những sợi lông tơ nhỏ trên mặt hắn, cũng có thể thấy đôi môi mỏng xinh đẹp của hắn.

Trên đời này chỉ có hoàng thất và hổ là không thể chọc, ngoài ra, hẳn là không có chuyện gì mà ta không thể làm.

Không đợi hắn nói xong, ta chiếu theo đôi môi hồng hào của hắn mà khẽ cắn một cái, cắn hắn xong, ta còn trách hắn: "Tại Đốc công hết, trông đẹp quá đi, khiến ta nhìn đến hoa cả mắt."

...

(Đốc công trầm cảm)
 
Gả Cho Thái Giám
Chương 6



Trình Tụ muốn đá nàng ta xuống xe, rồi hung hăng cho nàng ta thêm hai cước nữa.

Nhưng không hiểu sao, lòng hắn bỗng nhiên khó chịu lạ lùng, hận không thể móc trái tim này ra mà giẫm nát, rồi đem Lương Ngân Liễu đi cho chó ăn.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Hắn đưa tay muốn bóp cổ nàng ta, nhưng nàng ta lại như con lươn mà chui vào lòng hắn, ôm chặt hắn không buông: "Ngài thật tốt, ngài đã chuẩn bị cho ta nhiều lễ vật mang về đến vậy, còn nhiều hơn cả hai tỷ phu cộng lại, thật sự đã giúp ta giữ đủ thể diện rồi, có ngài thật tốt."

Giọng nói dịu dàng thì thầm bên tai hắn, thân thể ấm áp mềm mại tựa vào người hắn.

Lương Ngân Liễu không hề thấy khó chịu khi hắn là một thái giám, vui vẻ chui vào lòng hắn, hàng mi dày che đi đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, nhưng dường như chỉ cần nàng nâng mắt lên, hắn sẽ nhìn thấy đôi mắt chỉ toàn niềm vui đó của nàng.

Làm gì có ai thích thái giám, nàng ta rõ ràng là cố tình lừa hắn!

Trình Tụ bóp eo nàng, muốn đẩy nàng ra, nhưng lại phát hiện eo nàng nhỏ đến mức không chịu nổi một cái nắm.

Hắn chợt nhớ ra, nàng ta đã sai người truyền lời, nói nàng ta đã đợi hắn cả ngày không ăn cơm.

Ba ngày trước nàng ta còn vì không ăn cơm mà oán giận cả một lúc lâu, vậy mà hôm qua lại cả ngày không ăn được cơm.

Gầy như vậy, không ăn cơm chẳng phải sẽ c.h.ế.t đói sao?

Không đúng, c.h.ế.t đói mới tốt chứ, ai thèm quản nàng ta sống hay chết?

Tối qua hắn nhận được lời nàng ta truyền đến, tức đến nỗi đập vỡ mấy cái bình hoa, ai ngờ Lương Ngân Liễu vẫn không buông tha mà đấu khẩu với hắn qua trung gian, hắn đã lâu không làm chuyện trẻ con và ấu trĩ như vậy, nhất thời lại nổi lòng háo thắng, cười lạnh nhìn tấm thiếp nhỏ nàng ta gửi đến, vốn định đốt đi, nhưng lại như ma xui quỷ khiến mà nhét vào trong sách.

Hắn sai người truyền lời, nhưng lại không đợi được nàng ta hồi âm.

"Phu nhân nói thế nào?"

Đêm đã khuya, Trình Tụ gọi tiểu thái giám Tam Đồng bên cạnh Lương Ngân Liễu đến, giả vờ không quan tâm mà hỏi vu vơ.

Tiểu thái giám quỳ trên đất: "Phu nhân không nói gì, chỉ là trông rất buồn, thở dài thườn thượt rồi vào nhà."

"Thật sự không ăn cơm sao?"

Tam Đồng nghĩ một lát, không ăn cơm tối cũng coi như không ăn cơm, cả hai bên đều là chủ tử, vạn nhất sau này phu nhân được sủng ái, cũng sẽ nhớ đến cái tốt của hắn, thế là hắn gật đầu lia lịa: "Vâng."

Trình Tụ bực bội không chịu nổi: "Được rồi, ngươi lui xuống đi!"

Ai thèm quản nàng ta sống c.h.ế.t chứ?!

--------------

"Buông tay."

Hắn nắm eo ta, nhưng lại bảo ta buông tay, ta mới không chịu buông trước, ta ôm chặt hơn: "Không chịu."

Trình Tụ hạ giọng, nhưng không dùng sức đẩy ta: "Ngươi làm vậy ra thể thống gì hả? Ngươi không sợ người khác nhìn thấy sao?"

"Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, ta thích Đốc công, chỉ muốn Đốc công ôm, phu thê mới cưới, có gì mà không được?"

Ta giả vờ không quan tâm, nhưng trong lòng lại rất chắc chắn, xe ngựa của hắn nhìn là biết của Đông Xưởng, người đi đường gặp không chạy là may rồi, ai dám nhìn nhiều?

Hơn nữa, xe ngựa của hắn đi rất vững, tuyệt đối không có khả năng bị hất rèm lên.

Ta là người không có quá nhiều lý tưởng, ta chỉ muốn sống tốt cuộc đời mình, bất kể lúc nào, ta cũng có thể từng chút một sống tốt cuộc đời mình, bây giờ xuất giá rồi, cũng vậy thôi.

Bất kể đối phương là yêu ma quỷ quái gì, cũng phải ngoan ngoãn nghe lời ta, không nghe lời thì từ từ thuần hóa cho đến khi nghe lời, cùng ta sống tốt.

Ngay cả Đại La Kim Tiên đứng trước mặt ta, ta cũng có thể làm cho hắn tan chảy, khiến hắn một lòng một dạ với ta!

Trình Tụ cuối cùng cũng không đẩy ta ra, nhưng miệng vẫn hừ lạnh một tiếng: "Một lát nữa ta sẽ xem rốt cuộc nhà nào có thể nuôi ra một thứ vô liêm sỉ như ngươi."

Ta cúi thấp mi mắt.

Lát nữa ngài sẽ biết ngay thôi.
 
Gả Cho Thái Giám
Chương 7



Vừa xuống xe ngựa, ta liền nhìn thấy mẹ ta, ta nhìn vào trong, cha ta đứng trong cửa, ông ấy đứng khá xa, như thể cố ý tránh né.

Đại ca cũng ở đó, chỉ là đại tẩu không đến, hai tỷ tỷ và tỷ phu cũng đợi ở cửa, thấy ta và Trình Tụ cùng xuống, sắc mặt đều có chút đặc sắc.

"Tiểu Liễu nhi của ta!"

Kể từ khi nhị tỷ của ta qua đời, mẹ ta luôn buồn rầu, luôn lo lắng ta và đại tỷ sẽ gặp chuyện, giờ ta lại gả cho Trình Tụ, bà càng là một ngày khóc nhiều hơn vài lần.

Mấy ngày trước khi ta xuất giá, ta đã ngày ngày khuyên bà ấy, gả chồng thì lo cơm áo gạo tiền, lấy ai mà chẳng là lấy?

Tuyệt đối đừng khóc trước mặt Trình Tụ, khóc than số ta khổ, nếu bị hắn nghe thấy, không biết hắn sẽ ghi thù đến mức nào.

Không ngờ bà vẫn quên, ôm ta khóc nức nở: "Nhớ c.h.ế.t đi được! Tiểu Liễu nhi của ta! Liễu nhi của ta!"

"Mẹ, con không sao đâu, Đốc công đối xử với con tốt lắm, mấy ngày nay ăn ngon hơn ở nhà nữa, mặt con còn tròn ra này, mẹ xem."

Lương Ngân Tuyết trông thì xinh đẹp, nhưng tiếc thay trời không ban cho nàng một cái đầu thông minh, cũng nhào tới: "Mẹ! Mẹ đừng khóc nữa, mẹ khóc con cũng muốn khóc!"

Hai người ôm ta khóc, ta khó xử liếc nhìn đại ca.

Đại ca cứng nhắc đi về phía Trình Tụ đang giả vờ không có chuyện gì, lời nói như thể bỏng lưỡi, ấp a ấp úng nói: "Tứ muội phu, mau mời... Cha đang chờ."

"Đại ca hà tất phải khách khí." Trình Tụ lúc này thái độ tốt hơn nhiều, ôn hòa trả lời.

Hai vị tỷ phu cũng cùng nhau đến chào hỏi.

Lương Ngân Tô kéo Lương Ngân Tuyết ra, thấp giọng mắng nàng: "Đại tỷ tỷ, tỷ c*̃ng thật là biết góp vui, đang yên đang lành tỷ khóc theo làm gì!"

"Tỷ là cho rằng Đốc công đối xử không tốt với Liễu Liễu sao?"

Trình Tụ dưới sự vây quanh của các nam tử bước vào phủ, cha ta mỗi lần đều muốn ra vẻ nhạc phụ, nhưng Trình Tụ chức quan lớn hơn ông ấy, lại mang tiếng xấu, chắc sẽ không dám làm khó hắn quá.

Mẹ ta nghe lời Lương Ngân Tô nói, cũng lau khô nước mắt: "Đi thôi, đi thôi, trước tiên đi thỉnh an tổ mẫu đã."

Ta và Trình Tụ đến thỉnh an tổ mẫu, tổ mẫu đã có chút lú lẫn, nhìn mặt Trình Tụ, đột nhiên nói: "Đây là Vong Kiếm sao? Sao ta không nhớ Vong Kiếm lại đẹp trai đến vậy?"

Mẹ ta vội vàng giải vây, cười ha hả nói: "Lão thái thái người hồ đồ rồi, đây là Trình Tụ, Trình Đốc công, giờ là phu quân của Liễu nhi đó!"

Tổ mẫu khó nhọc nhìn ta, khẽ cau mày, vô cùng khó hiểu: "Liễu nhi chẳng phải muốn gả cho Triệu Vong Kiếm sao?"

Ta liếc nhìn Trình Tụ, sắc mặt hắn không thay đổi mấy, nhưng đôi mắt đó nhìn thế nào cũng toát ra một luồng tà khí, ta vội vàng nhào vào lòng tổ mẫu làm nũng:

"Tổ mẫu người nhớ nhầm rồi, con và Vong Kiếm ca ca luôn coi nhau như huynh muội, con gả cho Trình Đốc công đức cao vọng trọng, ngài ấy đối xử với con tốt lắm, người cũng phải đối xử tốt với ngài ấy đó."

Tổ mẫu lú lẫn nhiều năm, thỉnh thoảng mới tỉnh táo, không biết Đốc công là nhân vật gì, tưởng là tên của hắn, nghe ta nói, chậm rãi nhận ra ta đã gả cho người khác, vẫy tay với Trình Tụ, cũng bảo hắn đến bên cạnh, hiền từ nói: "Đốc công, con nhìn là biết là một đứa trẻ ngoan rồi, giao Liễu Liễu cho con ta yên tâm."

Bà nắm tay Trình Tụ, đặt tay hai ta chồng lên nhau: "Đã thành thân rồi, tất phải đồng tâm đồng đức, đường phía trước bằng phẳng hay gian nan trắc trở, hai trái tim kề bên nhau, luôn ấm áp hơn một mình."

Những lời này ta đã nghe mấy lần rồi, bà đã nói với đại ca, đại tỷ, tam tỷ, giờ lại nói với ta.

Trình Tụ ôn tồn đáp vâng.

Ta nhìn dáng vẻ tiểu tức phụ c*̉a hắn, bỗng nhiên phát hiện hắn trong cung có lẽ cũng ngoan ngoãn như vậy, không khỏi cười với hắn.

Hắn ung dung rút tay về, tránh ánh mắt của ta.

Tiệc gia đình, đương nhiên phải ngồi cùng nhau mới náo nhiệt, nhưng nhà quá đông người, tính cả hai đứa con của đại ca, chúng ta liền chia thành hai bàn nam nữ.

Phu quân c*̉a Lương Ngân Tô xuất thân hàn môn, chức quan nhỏ, nhưng phẩm hạnh rất tốt, cha rất công nhận, nói hắn sớm muộn gì cũng được trọng dụng.

Lương Ngân Tuyết gả cho nhị thiếu gia nhà Lễ bộ Thượng thư, môn đăng hộ đối, nhị thiếu gia không có học vấn uyên thâm gì, chỉ có tính cách đôn hậu thành thật, làm một chức quan nhỏ trong Lễ bộ.

Hai người sống hòa thuận, bà mẫu của đại tỷ tỷ rất thương yêu và đối xử tốt với họ.

Mẹ ta và tiểu nương không phải lo lắng cho hai nàng ấy nữa, chỉ lo lắng cho ta.

Trên bàn tiệc, các bà ấy không ngừng truyền thụ cho ta kinh nghiệm xử lý chuyện hậu viện.

Đời này các bà ấy may mắn gặp được nhau, gặp được cha ta, nếu không với chút kỹ năng trạch đấu đó, chưa đầy nửa tháng đã bị hại c.h.ế.t rồi.

Nhưng ta vẫn giả vờ ngoan ngoãn ngây thơ, chăm chú nghe các bà ấy nói chuyện.

"Thôi đi!"

Lương Ngân Tô ăn không nổi nữa, khẽ ngăn cản hai người:

"Đại nương, tiểu nương, hai người cũng không xem thử tứ muội phu đó có thể nạp thiếp sinh con không? Toàn nói những chuyện linh tinh, đây chẳng phải làm rối loạn lòng người sao?"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nàng vừa dứt lời, mẹ ta và tiểu nương nhìn nhau, lặng lẽ cúi đầu.

Tam tỷ tỷ, tam tỷ tỷ tốt của ta ơi, nhà này mà không có tỷ chắc tan nát mất.

Lương Ngân Tô lại nhìn ta một cái: "Muội cẩn thận một chút, tránh xa hắn ra, tuyệt đối đừng nói linh tinh, cũng đừng xen vào chuyện người khác, nói nhiều sai nhiều, làm ít sai ít."

Ta cười hì hì: "Được."

Mẹ ta lại không nhịn được, gõ một cái vào trán ta: "Nhìn cái vẻ ngốc nghếch của con kìa, tam tỷ tỷ con thông minh hơn con nhiều, con phải học hỏi tử tế vào."

Ta liên tục đáp vâng.

Chưa kịp yên ổn được bao lâu, một thái giám thân cận bên cạnh Trình Tụ đi tới, ghé tai nói nhỏ: "Đốc công và đại công tử có tranh chấp, đã rời tiệc xuất phủ rồi."

Trời ơi.

Ta thầm chửi một tiếng trong lòng.

Ta an ủi mẹ xong, quay người đuổi theo.

Đại ca ta tính tình thẳng thắn, trong triều vốn dĩ đã không được lòng ai, dựa vào cái danh hiệu đại tướng quân của cha ta, hắn mới trở thành cái gọi là thiếu tướng quân.

Hai vị tỷ phu cũng ít có sự giúp đỡ trong triều. Nhân lúc Trình Tụ đang như mặt trời ban trưa, họ nên mượn sức hắn để thăng tiến, đợi cả nhà đều lên được rồi, cho dù Trình Tụ có sụp đổ, ta cũng có đường lui.

Đáng tiếc họ lại không hiểu đạo lý này, những quy tắc rườm rà đó có cứu mạng được không?

Khi ta đuổi theo ra ngoài, Trình Tụ đang lên xe ngựa, ta vốn chạy nhanh, liền vội vã phóng lên xe ngựa.

Trình Tụ giật mình, vốn định gọi người, thấy là ta lại lập tức lạnh mặt:

"Hừ! Hóa ra là Lương Tứ cô nương! Nhà ta không dám trèo cao!"

Đại ca ơi đại ca, xem huynh làm chuyện tốt gì đây.

Ta không lại gần dỗ dành hắn, đoan đoan chính chính ngồi thẳng người: "Ngài nói xem, huynh ấy đã chọc giận ngài thế nào? Ta sẽ trút giận thay ngài."

Đôi mắt đen như mực của hắn u ám nhìn ta, giữa hai lông mày uất khí không tan, không ngừng nói những lời âm dương quái khí: "Ta chẳng có gì để nói, ta là một thái giám chết tiệt, không xứng với Lương Tứ cô nương, Lương Tứ cô nương trong lòng không tình nguyện, hà tất phải vội vàng làm những chuyện không tình nguyện này?"

Ta không chiều theo hắn, thẳng thắn đáp trả: "Ai nói ta không tình nguyện? Trên đại điện ta đã một mực nói nguyện ý ngài không nghe thấy sao?"

"Ngài tức giận, liền muốn trút lên đầu ta sao? Đốc công ngài c*̃ng quá nhỏ mọn rồi đấy!"

Hắn tức đến đỏ mặt, đ.ấ.m vào thành xe ngựa: "Lương Ngân Liễu! Ai cho ngươi cái gan đó!"

"Ngài!" Ta không hề yếu thế, thẳng thắn nhìn hắn: "Chính là Đốc công đã cho ta cái gan đó, Đốc công là phu quân của ta, chính là chỗ dựa duy nhất của ta, mà ta lại chỉ có một đại ca, Đốc công chắc chắn sẽ vì ta mà cân nhắc nhiều hơn."

"Đại ca ta nếu thật sự ghét ngài, e rằng đến cửa c*̃ng không cho ngài vào. Giữa hai người chắc chắn có hiểu lầm, ngài thân là Đốc công, sao lại giận dỗi như trẻ con vậy?"

Ha ha.

Trình Tụ tức đến bật cười.

Đổ lỗi ngược.

Lương Ngân Liễu nói đúng rồi, chính là bản thân hắn quá chiều nàng ta, nghĩ nàng ta gầy yếu nhỏ tuổi, lại đột nhiên gặp biến cố, không thể không gả cho hắn, đương nhiên nghĩ rằng nàng ta muốn lấy lòng hắn, chịu đựng tính khí thất thường c*̉a hắn.

Không ngờ nàng ta lại ngày càng quá đáng, dám nói hắn nhỏ mọn.

Chiêu trò của Lương Ngân Liễu người khác không phải không biết, hắn trước đây không thích, nhưng nàng ta lại xinh đẹp, khi nói những lời đó lại chân thành, không thấy chán ghét chút nào, làm hắn an lòng một cách kỳ lạ.

Cứ như thể có được một con chim xinh đẹp, đã chiều rồi thì cứ chiều thôi, ai ngờ đây không phải chim, mà là một con gà rừng hoành hành khắp núi, hận không thể mổ mù mắt hắn.

Hắn có lòng tốt đi cùng nàng ta về nhà mẹ đẻ, lại bị đại ca tốt của nàng ta chỉ mũi mắng là kẻ hại nước hại dân, gian thần hại thế.

Nếu theo cách làm trước đây của hắn, chắc chắn sẽ nhắm vào Lương gia thật nặng, ngay tối hôm đó sẽ khiến nhà họ tan cửa nát nhà.

Trình Tụ suy đi nghĩ lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Ngân Liễu đang cười với hắn, nụ cười đẹp đến nỗi như thể trên đời này không có chuyện gì khiến nàng ta phiền lòng vậy.

Hắn hết cách, kìm nén không phát hỏa, quay người bỏ đi.

Kết quả Lương Ngân Liễu còn đuổi theo chất vấn hắn.

Cái đồ ngốc không sợ c.h.ế.t này!
 
Gả Cho Thái Giám
Chương 8



Thấy Trình Tụ không nói gì, thần sắc không rõ, ta an ủi hắn: "Không sao đâu, biết mình đuối lý là được rồi."

"Ta đuối lý cái rắm!"

Một câu của ta, Trình Tụ lại xù lông, hắn hình như sắp tức c.h.ế.t rồi: "Huynh trưởng của ngươi chỉ vào mũi ta mắng ta là gian nịnh hại đời, lời này ta đến trước mặt Thánh Thượng còn có thể biện bác, ta vì quân vì nước tận tụy hết lòng, sao đến Lương gia của ngươi..."

Chưa đợi hắn nói xong, ta sáp lại gần bịt miệng hắn, nước mắt lã chã rơi xuống, nhân lúc hắn chưa nổi giận, thuận theo tự nhiên ngả vào lòng hắn, thút thít nói:

"Đốc công, ta không biết ngài chịu uất ức lớn đến vậy, phải làm sao bây giờ?"

"Hừ, Lương Ngân Liễu, đừng giả vờ nữa, ngươi mau đứng dậy cho ta."

Hắn vẫn không nhúc nhích, mặc cho ta dựa vào, không hề che giấu sự châm chọc.

Ta dịch mông, ngồi lên đùi hắn, thân hình Trình Tụ cứng đờ, đột nhiên trầm giọng: "Cút."

Ta ôm cổ hắn, lại rơi nước mắt, lần này nước mắt trực tiếp rơi xuống vạt áo hắn, ta cố ý để hắn nhìn thấy nước mắt của ta, ngây ngốc nói: "Ngài mắng ta làm gì?"

Ta rũ mắt không nói gì nữa, chuyên tâm khóc.

Có người từng tò mò tại sao ta mỗi lần đều có thể khóc được, ta cười không nói gì, điều này phải cảm ơn nhị tỷ của ta, vừa nghĩ đến nàng, nước mắt ta sẽ như hạt châu đứt dây mà chảy không ngừng.

"...Được rồi, khóc gì chứ?"

Im lặng một lúc lâu, Trình Tụ lạnh lùng mở miệng, bóp cằm ta bắt ta nhìn hắn: "Ta nói đừng khóc nữa."

Ta dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn hắn một cái, nhanh chóng quay mặt đi, hừ một tiếng: "Đốc công không cần ta nữa, ta khóc một chút thì sao?"

Trình Tụ trông có vẻ rất đau đầu: "Ta nói không cần ngươi khi nào?"

Ta liếc hắn một cái, nước mắt lại rơi xuống, ta còn có thể đảm bảo những giọt nước mắt này rơi đẹp tuyệt trần, nam nhân bình thường không chịu nổi, ngay cả thái giám cũng khó mà thoát.

Trình Tụ cau mày, hung dữ quát: "Sao lại càng khóc càng dữ vậy? Được rồi được rồi, nếu còn khóc nữa ta sẽ đem ngươi..."

Ta ai oán liếc hắn một cái, hắn đột nhiên không nói nữa.

Xe ngựa bất ngờ rung lắc, ta theo bản năng ôm chặt lấy hắn, nhưng hắn lại tưởng ta bị giật mình, ôm ta vào lòng, vỗ vỗ lưng ta, quát lớn người bên ngoài: "Đánh xe kiểu gì vậy?"

Ta không hề sợ hãi, ta chỉ sợ ngã, ngã thì ta cũng phải kéo theo một kẻ đệm lưng.

Phu xe bên ngoài run rẩy thỉnh tội.

Ta nói nhỏ: "Thôi đi."

Trình Tụ cười lạnh một tiếng, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.

Hắn vuốt lưng ta, dường như không còn ghét bỏ ta ngồi trên đùi hắn nữa, ta nâng mắt nhìn hắn.

Trình Tụ nhận ra ánh mắt của ta, sắc mặt âm trầm: "Lương Ngân Liễu, nếu ngươi ngoan ngoãn một chút, ta sẽ bảo vệ Lương gia các ngươi bình an vô sự, nếu không ta có thể khiến Lương gia các ngươi chết im hơi lặng tiếng."

Ta không để ý đến hắn, bây giờ hắn nói những lời này, ta hết thảy đều không để vào lòng, chỉ tự mình hỏi: "Đốc công còn muốn ta cút đi không?"

Hắn cụp mắt nhìn ta, nghiến răng cười lạnh: "Nếu ngươi còn chọc giận ta, ta sẽ nhốt ngươi vào trạch viện, cả đời cũng đừng hòng ra ngoài!"

Chỉ có thế thôi sao?

Ta còn tưởng hắn sẽ ngũ mã phanh thây ta chứ.

Ít nhất cũng phải c.h.é.m đầu bêu giữa chợ chứ, không ngờ chỉ là nhốt lại.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Hắn cũng rảnh rỗi quá đi, cả đời dài như vậy, ta tùy tiện tìm một kẽ hở là có thể chuồn đi rồi.

Nhưng trên mặt ta không thể hiện ra, ôm chặt lấy hắn, tủi thân nói: "Vậy ta còn có thể gặp Đốc công không? Ta muốn ngày ngày gặp Đốc công."

"Hừ, ngươi ước gì không gặp được ta ấy chứ." Trong lời hắn đầy rẫy sự châm chọc, nhưng tay hắn lại không hề buông ra, cũng không đẩy ta ra.

Trên người hắn có mùi đàn hương thoang thoảng, ta không thích mùi này, nhưng cũng không thể tránh, túm lấy vạt áo hắn, nói nhỏ: "Hôm nay đa tạ Đốc công."

Trình Tụ dường như không biết nói tiếng người, ta có lòng tốt cảm ơn hắn, nhưng hắn lại vô c*̀ng khinh thường: "Cảm ơn ta làm gì?"

"Cảm ơn ngài đã cùng ta về nhà mẹ đẻ đấy, cảm ơn ngài đã không cãi nhau với huynh trưởng của ta, ngài là người rộng lượng, đừng so đo với huynh ấy."

"Huynh ấy là một võ phu, nghe người khác nói vài câu liền cứng đầu, nhưng huynh ấy thật sự coi ngài là người trong nhà, nếu không sẽ không để ngài vào nhà."

"Ta hiểu rõ huynh ấy, huynh ấy ăn nói ghê gớm, huynh ấy muốn ngài thay đổi, nhưng người khác mà nói xấu ngài, huynh ấy đảm bảo sẽ vác đao xông tới."

Hắn nghe một lúc, lại hơi giận, véo eo ta một cái, cười lạnh hỏi: "Ngươi nói xem, ta có gì cần phải thay đổi?"

"Nhiều lắm!"

Ta hừ một tiếng, ngược lại khiến hắn được nước lấn tới, tay di chuyển lên trên, mặt ta đỏ bừng, "Ngài luôn hung dữ với ta, luôn không cho ta ôm ngài, còn mấy ngày không đến tìm ta, ta nhớ ngài đến nỗi ăn không nổi cơm rồi! Ngài cũng chẳng thèm quan tâm!"

Hắn dường như nhìn thấu lời nói dối của ta, nhưng hắn không vạch trần, đầy hứng thú nhéo má ta: "Ngươi cũng biết đỏ mặt sao?"

Ta sao lại không biết chứ?

Tên thái giám c.h.ế.t tiệt, ngươi mới không biết xấu hổ!

Ta im lặng không trả lời, hắn đắc ý vô cùng: "Lương Tứ cô nương đã là người của ta rồi, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, cứ ngoan ngoãn đi, đừng nghĩ đến tiểu tình lang của ngươi nữa, nếu ngươi không quên được, ta không ngại giúp ngươi một tay."

Đắc ý đi, có lúc ngươi phải chịu thiệt thôi.

"Tiểu tình lang nào? Đó là nghĩa huynh của ta, ta và hắn lớn lên cùng nhau, nếu không phải hắn và ta đánh cược, bảo ta đi đá m.ô.n.g hoàng tử Triệu quốc, thì cũng sẽ không gặp được ngài đâu." Ta rúc vào lòng hắn dịu dàng nói.

Hắn sững sờ: "Ngươi đi đá m.ô.n.g ai?"

"Hoàng tử Triệu quốc đó."

Tên đó cũng tiện thật, cứ khăng khăng nói cha ta già rồi, Đại Tề không còn nhân tài nào dùng được nữa, mà tên hôn quân kia lại cứ cười hì hì nghe theo, ta không nuốt nổi cục tức này, thế nên mới đánh cược với Triệu Vong Kiếm, nhân lúc hoàng tử Triệu quốc lẻn ra ngoài, đá hắn một phát.

Nếu không phải sợ xảy ra chuyện, ta đã muốn đánh hắn một trận rồi.

Nghe vậy, hắn bóp cằm ta, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi thật là..."

Ta không hiểu gì, lần này là thật sự vô tội.

Khuôn mặt Trình Tụ trắng trẻo tuấn tú, khóe mắt hơi xếch lên, đôi mắt đen kịt không có ánh sáng, môi từ trong ra ngoài phớt hồng nhạt, trông như người ngọc.

Hắn nhìn ta thở dài, đôi môi mỏng khẽ mở, nhéo mũi ta: "Thôi được rồi, chuyện này đừng nói với người khác nữa, đừng nhắc đến với ai cả."

Nói xong, xe ngựa đã đến Trình phủ, ta lập tức buông hắn ra, chạy vụt vào phủ.

Trúc Linh hỏi ta: "Cô nương, chạy nhanh vậy làm gì?"

Hỏi cái gì, có ma quỷ theo ta đó!

Chạy vào nhà, ta trực tiếp úp mặt vào chậu nước lạnh trong phòng.

Trời ơi, sao ta lại có thể cảm thấy tên điên Trình Tụ này đẹp trai chứ?!

Có lẽ là ảo giác.

Nhưng hắn đẹp trai thì không phải ảo giác.

Đôi mắt đen đó, đôi mắt đó, đôi môi mỏng đó, sống mũi cao đó, sao có thể là ảo giác của ta chứ?

Đừng để ta là người bị thiệt thòi!!!

Đêm khuya thanh vắng, ta tự hỏi có nên đi tìm Trình Tụ không.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là thôi đi, dù sao ta cũng mệt cả ngày rồi, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Nghĩ vậy, ta liền nằm vật ra ngủ.
 
Gả Cho Thái Giám
Chương 9



Hắn muốn tìm bằng chứng Nhiếp chính vương và Triệu quốc câu kết.

Ngày đó vốn dĩ không sơ hở chút nào, hắn đã đợi ở nơi người Triệu quốc và thủ hạ của Nhiếp Chính Vương sẽ giao dịch, nào ngờ phía trước đột nhiên có người nói hoàng tử Triệu quốc bị tập kích.

Hắn thầm mắng một tiếng, vốn định cướp công, vội vàng đi về phía trước, kết quả nhất thời sơ suất, bị người của mình làm cho mê man.

Khi tỉnh lại, một nữ tử dung mạo tuyệt sắc, dáng người thướt tha trần trụi nằm bên cạnh hắn.

Trình Tụ cau mày, vốn định bóp c.h.ế.t nàng ta, ai ngờ nàng ta trở mình, cả người đè lên hắn.

Trình Tụ lúc này mới phát hiện, quần của hắn đã bị cởi ra.

Một chân của nàng ta vắt ngang giữa hai ch ân hắn.

Mặt hắn tối sầm, đẩy người ra, rồi chui vào trong chăn mặc quần vào.

Vừa mặc xong quần, người bên cạnh liền bật dậy.

Nàng mở mắt, trong mắt giống như có một làn sương.

Cụp mắt một lúc, trông thật đáng thương và bất lực.

Hắn tưởng nàng sẽ la hét.

Hắn tưởng nàng sẽ khóc.

Nhưng nàng không hề, nàng nhìn hắn, bình tĩnh lạ thường.

Đã lâu rồi hắn không gặp một người bình tĩnh và tốt đẹp đến vậy.

Hắn còn tưởng đây là cô nương khuê các thanh đạm như c*́c, dịu dàng như nước, ai ngờ nàng mở miệng nói muốn uống nước.

Đồ ngốc.

Giờ Trình Tụ đã biết là kẻ ngốc này đã làm hỏng chuyện của hắn, vậy thì có cách nào đây?

Tối đó Trình Tụ không ngủ được, hắn vốn đã hay nghĩ nhiều, giờ trong đầu toàn là đôi mắt sáng ấm áp của Lương Ngân Liễu, những giọt lệ như hạt châu của nàng,

và cả sự ngang ngược của nàng khi cãi lời hắn.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nàng ta chính là bị hắn chiều hư rồi, đánh mấy trận đòn, tra mấy lần hình là ngoan ngay.

Trình Tụ âm hiểm nghĩ.

Một lát sau hắn lại thấy không ổn.

Thôi bỏ đi.

Đánh nàng ta một trận đòn chắc nàng ta sẽ khóc đến chết, sẽ khóc lóc kêu la Đốc công không cần nàng ta nữa, nàng ta đau lòng lắm.

Khóc lóc ỉ ôi, phiền c.h.ế.t đi được.

Bỏ đói nàng ta hai bữa thì sao? Kẻ ngốc này sẽ không nhận ra mình sai đâu, chỉ nói Đốc công keo kiệt, ngay cả cơm cũng không cho nàng ta ăn.

Hơn nữa, bỏ đói hai bữa mà c.h.ế.t thì sao?

Trình Tụ sống hai mươi bốn năm, lần đầu tiên thấy bất lực đến vậy.

Hắn phiền não không yên, vừa quay người đột nhiên lại có một ý nghĩ: Nàng ta không phải là gián điệp do Cẩm Y Vệ hoặc Nhiếp Chính Vương phái đến đấy chứ?

Hắn không ngủ được nữa, đứng dậy đi về phía Minh Hiên Đường nơi nàng ta ở.

Hắn phải tự mình xác nhận xem nàng ta có phải gián điệp không.

Lương Ngân Liễu đang ngủ rất ngon.

Hắn nhìn tư thế ngủ không phòng bị của nàng ta, cánh tay nõn nà lộ ra, đột nhiên cảm thấy mình có bệnh.

Người như vậy mà cũng có thể làm gián điệp sao?

Hắn khinh thường liếc nàng ta một cái, bực tức đắp chăn cho nàng ta.

Nói mình đau lòng không ngủ được, đây chẳng phải ngủ ngon lành sao?!

Hắn cuối cùng cũng không nhịn được, nhéo má nàng ta một cái, quay người bỏ đi.
 
Back
Top Bottom