Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gả Cho Tam Lang

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
441,300
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczN4EqkbylLcI7pAlw9LAdCokkZFG3FngxuqaQfO-5P6oZDXXr3UYq8y1V7ZRJIuC13vpibe2jSYZkHCUmBKZ8v5eEyBD_1-CRpm72kG_UAj3i9OysFQ9Qxmr3DEUkqBlOHNYMt319hyAoo9KCuZSFCx=w215-h322-s-no-gm

Gả Cho Tam Lang
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Nội tổ phụ ta từng cứu mạng Trung Dũng hầu.

Lão hầu gia để ta tự chọn một trong hai tôn tử của ông.

Đời trước, ta chọn Lục Trường Uyên.

Đêm tân hôn, hắn cùng người trong lòng bỏ trốn.

Lục Trường Dật đành phải thay huynh hắn cưới ta.

Mỗi tháng chỉ đến viện của ta hai ngày, đối với ta lạnh nhạt vô cùng.

Kiếp này, ta chỉ vào chàng thư sinh lặng lẽ đứng trong góc: "Người ấy thì sao? Không thể là người ấy ư?"

Dưỡng tử của Trung Dũng hầu, một người chẳng mấy ai để mắt tới.

Ta nhớ sau này hắn đã được phân ra ở riêng.

Nếu hắn bằng lòng, chúng ta hoàn toàn có thể đóng cửa lại mà sống những ngày tháng bình yên.​
 
Gả Cho Tam Lang
Chương 1: Chương 1



Nội tổ phụ ta từng cứu mạng Trung Dũng hầu.

Lão hầu gia để ta tự chọn một trong hai tôn tử của ông.

Đời trước, ta chọn Lục Trường Uyên.

Đêm tân hôn, hắn cùng người trong lòng bỏ trốn.

Lục Trường Dật đành phải thay huynh hắn cưới ta.

Mỗi tháng chỉ đến viện của ta hai ngày, đối với ta lạnh nhạt vô cùng.

Kiếp này, ta chỉ vào chàng thư sinh lặng lẽ đứng trong góc: "Người ấy thì sao? Không thể là người ấy ư?"

Dưỡng tử của Trung Dũng hầu, một người chẳng mấy ai để mắt tới.

Ta nhớ sau này hắn đã được phân ra ở riêng.

Nếu hắn bằng lòng, chúng ta hoàn toàn có thể đóng cửa lại mà sống những ngày tháng bình yên.

01

Tầng dưới, trong khu vườn, sắc xuân rực rỡ.

Bọn họ quây quần bên lão phu nhân, trò chuyện rôm rả.

Phần lớn thời gian Lão phu nhân đều dồn sự chú ý vào hai tôn tử, chỉ thỉnh thoảng mới nhớ tới Lục Hành Chỉ mà nói với hắn đôi câu.

Khi không góp lời vào câu chuyện, Lục Hành Chỉ chỉ im lặng lắng nghe.

Lão hầu gia chậm rãi nói, giọng điệu mang theo chút do dự: "Phụ thân hắn từng là thuộc hạ của lão phu, trước lúc lâm chung đã gửi gắm hắn cho ta. Lão phu lo lắng tộc nhân hắn sẽ khi dễ kẻ còn thơ dại, nên mới thu làm dưỡng tử. Đợi đến khi hắn thành gia lập thất, hắn phải khôi phục họ cũ, dọn ra khỏi hầu phủ."

Nghĩ đến những ngày tháng ngột ngạt trong hậu viện hầu phủ ở kiếp trước, ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không phải tiếp tục sống trong nỗi áy náy và những tháng ngày vô vọng không lối thoát, ta đã mãn nguyện rồi.

Dưỡng tử cũng là người một nhà, dù sau này có đổi họ hay không, ân tình năm xưa vẫn còn đó.

"Đương nhiên, nếu trong lòng người ấy đã có người khác, vậy thì thôi."

Lão hầu gia hiếm khi do dự: "Để lão phu suy nghĩ thêm."

Ta có thể hiểu được nỗi băn khoăn của ông.

Âu cũng là mối nợ ân tình mà ông mang trên vai, nào thể để con trai người khác đến gánh vác thay mình?

Nhưng mấy vị tôn tử kia của ông, ta thật sự không thể chung sống hòa hợp được nữa!

May thay, ngày hôm sau đã có tin tức.

Lão hầu gia dường như rất hài lòng, gọi ta và Lục Hành Chỉ đến thư phòng, lấy ra một đôi ngọc bội trao cho chúng ta: "Từ nay hai đứa là người một nhà."

Sau khi tiếp nhận lời dạy bảo từ trưởng bối, ta và Lục Hành Chỉ cùng rời khỏi thư phòng.

Sắp tới phải chung sống với người mà kiếp trước ta gọi là "Tam thúc", cảm giác thật lạ lẫm.

Huống hồ, Tiểu Mãn và tùy tùng của hắn lại cố ý đi cách xa, chẳng ai đứng ra nói giúp một câu để xoa dịu bầu không khí gượng gạo này.

Ta suy nghĩ một chút, lấy ra chiếc túi hương đã chuẩn bị từ trước, đưa cho hắn: "Tam... Tam lang, nếu chàng thấy dùng tốt, cứ bảo người nhắn lại cho ta."

Chuyện trong khả năng, ta tuyệt đối không chậm trễ.

Lục Hành Chỉ cũng đã có chuẩn bị từ trước, hắn nói: "Hôm qua vào kho tìm một hồi, vừa nhìn thấy cái này liền cảm thấy nàng sẽ thích."

Một cây trâm vàng, đính hồng ngọc.

So với trâm ngọc, nó đúng là hợp ý ta hơn.

Nhà ta vốn xuất thân thương hộ, đến đời thái gia lại gặp phải chiến loạn, nếm đủ khổ ải. Từ đó, tổ phụ lập ra gia quy: bất kể nam nữ đều phải tập võ.

Trâm ngọc dễ vỡ, đâu thể bền chắc như trâm vàng.

Có lẽ hắn đã tìm hiểu trước về gia cảnh của ta.

Vàng bạc tuy có phần tục khí, nhưng lại đính thêm hồng ngọc, chế tác cũng vô cùng tinh xảo.

Điều này chứng tỏ hắn xem trọng hôn sự này, nên mới dụng tâm như thế.

Ta thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra được người khác để ý đến, lại khiến lòng ta vui vẻ đến vậy.

Sự căng thẳng vơi đi phần nào, ta mỉm cười với hắn: "Ta rất thích, chàng không cảm thấy ta chọn chàng có phần đường đột sao?"

Hắn khựng lại trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng cười: "Tạ cô nương rất tốt."

Một câu nói khiến ta đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.

Khen người không phải nên khách sáo một chút sao? Sao hắn lại thẳng thắn đến thế?

Ta vội chuyển chủ đề: "Không cần gọi ta là Tạ cô nương, ta tên là Tạ Tích Ngọc, nhũ danh là Doanh Doanh."

Hắn như nhớ ra chuyện gì thú vị, khẽ cười: "Hẳn lão hầu gia đã nói với nàng, sau này ta phải nhận tổ quy tông."

Ta không hiểu điểm gì đáng cười, nghiêng đầu nhìn hắn.

"Tiên phụ của ta cũng họ Lục, chính vì vậy mà lão hầu gia cảm thấy có duyên, mới thu nhận ta làm dưỡng tử."

Thảo nào đời trước ta không nghe nói hắn từng đổi họ!

Nhớ đến dáng vẻ nghiêm túc của lão hầu gia ngày hôm qua, ta không nhịn được bật cười.

Lục Hành Chỉ ho nhẹ, bắt chước giọng điệu của lão hầu gia, nói đầy trịnh trọng: "Tiểu nha đầu này vừa thấy con đã ưng ý, đến chuyện sau này con rời khỏi hầu phủ cũng chẳng bận lòng. Lão phu tức đến mức quên mất phải nói cho nó biết, rằng dù có đổi thế nào, họ của con vẫn cứ là Lục!"

Ngay cả động tác của lão hầu gia hắn cũng bắt chước giống hệt!
 
Gả Cho Tam Lang
Chương 2: Chương 2



Ta không nhịn nổi, bật cười rồi đưa tay đ.ấ.m nhẹ vào cánh tay hắn.

Hắn khẽ rên một tiếng: "Lực tay cũng khá lớn đấy."

Ta lập tức vừa thẹn vừa cuống.

Mất một lúc lâu mới cảm thấy nhiệt khí trên mặt dịu đi.

Ta ngượng ngùng hỏi: "Chàng không sao chứ?"

"Không sao." Có vẻ như không chắc chắn lắm, hắn lại bổ sung: "Hẳn là chưa gãy đâu."

Ta lập tức đưa tay chạm vào cánh tay hắn, bóp nhẹ thử: "Không sao, vẫn ổn!"

Suýt chút nữa ta còn tưởng mình lỡ tay đ.ấ.m gãy xương vị hôn phu rồi!

Ngước mắt liền bắt gặp vành tai hắn ửng đỏ.

Đôi mắt trong trẻo, lặng lẽ nhìn ta.

Ta vội vàng buông tay, dời ánh mắt đi nơi khác, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được bật cười.

Bên cạnh cũng truyền đến tiếng cười không kìm nén được của hắn.

02

Sau một trận cười đùa, bầu không khí giữa ta và hắn cũng trở nên thoải mái hơn hẳn.

Dọc đường đi, chúng ta trò chuyện rất nhiều.

Ta kể cho hắn nghe về những điều mình am hiểu.

Hắn nói với ta về những hàng quán ngon trên các con phố.

Cứ thế qua lại, cũng coi như hợp ý.

Do buổi chiều hắn còn có việc phải làm, nên ta và hắn chia tay nhau ở đầu ngã rẽ.

Trước đây, ta chỉ cảm thấy Tam thúc là người ôn hòa.

Không ngờ hắn lại thú vị đến vậy.

Đáng tiếc, niềm vui chưa duy trì được bao lâu.

Trên đường trở về, ta liền chạm mặt Lục Trường Uyên.

Dường như hắn đã đợi ở đây từ lâu, đi tới đi lui bên ngoài khách viện. Vừa thấy ta, hắn lập tức sải bước tiến đến: "Tạ cô nương, Lục mỗ có chuyện quan trọng muốn bàn bạc, không biết có tiện hay không?"

Ta liếc mắt nhìn Tiểu Mãn.

Nàng ấy hiểu ý, lặng lẽ lui ra xa.

Sau khi chắc chắn không có ai bên cạnh, Lục Trường Uyên liền thay đổi thái độ, chất vấn ta:

"Gia gia tìm cô qua đó, có phải là để bàn chuyện hôn sự không?"

Sao hắn lại biết trước được?

Không đúng, kiếp trước hôn sự không được định đoạt nhanh như vậy.

Ta nhớ rõ khi ta chọn hắn xong, lão hầu gia còn để ta và hắn tiếp xúc một thời gian.

Thế nhưng hắn chẳng nói một lời phản đối, cuối cùng lại lặng lẽ bỏ trốn với người trong lòng ngay trong đêm tân hôn!

"Quả thực, hầu gia có nhắc đến chuyện này..."

Ta còn chưa nói hết câu, hắn đã vội vã ngắt lời: "Lục mỗ đã có người trong lòng, xin cô nương đừng chọn ta!"

Xem ra, hắn cũng đã trọng sinh!

Ta "ồ" một tiếng, gật đầu đáp ngay: "Chỉ có thế thôi sao? Không thành vấn đề!"

Hắn không ngờ ta lại đồng ý dứt khoát như vậy.

Ánh mắt dừng lại trên mặt ta rất lâu, như thể muốn phân biệt xem ta có đang nói thật hay không.

"Nhìn ta làm gì?" Ta chạm tay lên mặt, giả vờ nghi hoặc.

Trong lòng lại không khỏi nghĩ đến đời trước.

Hắn rời khỏi hầu phủ, cùng người trong lòng bỏ trốn, cuộc sống hẳn là chẳng dễ chịu gì so với bây giờ.

Phụ thân hắn là thế tử của hầu phủ.

Đến đời kế tiếp, người thừa kế hầu phủ vốn sẽ là hắn.

Nhưng hắn lại bất chấp tất cả, bỏ trốn ngay trước ngày thành thân, khiến lão hầu gia giận đến mức hạ lệnh:

"Đã đi thì vĩnh viễn đừng quay về!"

Từ đó, hắn hoàn toàn mất đi quyền thừa kế hầu phủ.

Trớ trêu thay, dưới danh nghĩa phụ thân hắn có không ít con thứ, nhưng con trưởng lại chỉ có mỗi mình hắn.

Bởi vậy, một khi vợ chồng đại phòng không sinh thêm được đích tử, thì quyền thừa kế hầu phủ sẽ rơi vào tay Lục Trường Dật của nhị phòng.

Kết quả là, cả đại phòng không ai trách hắn hồ đồ, mà lại trút hết oán hận lên đầu ta.

Ngay cả mấy lão ma ma trong phủ cũng dám giở sắc mặt với ta.

Nếu sớm biết hắn có người trong lòng, ta nào thèm gả cho hắn?!

Chẳng qua, cha mẹ ta không hiểu đã đắc tội với ai, bị hại chếc một cách khó hiểu.

Ta không còn nơi nào để đi, chỉ đành chạy đến nương nhờ Trung Dũng hầu phủ.

Mà để bảo toàn tính mạng, ta buộc phải chọn một người trong số bọn họ để gả.

Xem ra, hắn cũng hối hận vì phút bồng bột mà cùng người bỏ trốn, cuối cùng cũng chịu mở miệng nói một câu "không muốn" rồi!

Không hiểu mấy người này sinh ra cái miệng để làm gì!

Lục Trường Uyên hoàn hồn, vội vàng nói lời cảm tạ: "Đa tạ cô nương thấu hiểu, mong cô có thể giữ kín chuyện này."

Ta mỉm cười gật đầu: "Chuyện nhỏ thôi!"

03

Hôm sau, ta nghe đám nha hoàn bàn tán mới biết.

Lục Trường Uyên vì muốn cưới người trong lòng, đã ầm ĩ trước mặt lão hầu gia. Nhưng đáng tiếc, thân phận cô nương kia thực sự không đủ tư cách, khiến lão hầu gia tức giận đến mức quất cho hắn một trận.

Nghe nói thế tử phu nhân đã khóc suốt một hồi lâu trong phòng lão phu nhân.

Sau khi lão phu nhân đích thân đứng ra khuyên giải, lão hầu gia mới chịu dừng tay.

Đám nha hoàn chỉ nói được nửa chuyện, phần còn lại cũng không rõ ràng, khiến ta nghe mà ngứa ngáy trong lòng. Thế là ta sai Tiểu Mãn đi nghe ngóng một chút.

Phải làm rõ thân phận của cô gái kia.
 
Gả Cho Tam Lang
Chương 3: Chương 3



Tại sao lại không đủ tư cách?

Tiểu Mãn đi một vòng qua nhà bếp, trở về báo lại: "Nghe nói cha của cô ấy là đồ tể, cô ấy thường xuyên giúp việc ở quầy thịt, từ nhỏ đã quen tính keo kiệt, nổi tiếng là người coi tiền như mạng. Cũng không hiểu Đại công tử thích cô ấy ở điểm nào?"

Ta khẽ nhíu mày: "Chuyện yêu thích thật khó nói, mỗi người một sở thích. Chỉ là một người sinh động như vậy, gả vào hào môn đại tộc, liệu có thực sự quen được không?"

Tiểu Mãn còn nhỏ, ánh mắt đầy vẻ ngây thơ: "Nô tỳ không hiểu lắm, vì sao lại không quen? Lúc còn ở nhà, nô tỳ chỉ mong ngày nào cũng có bánh đường để ăn. Nhưng từ khi theo hầu cô nương, được ăn bánh táo đỏ, bánh như ý… còn rất nhiều loại bánh khác, thế là quên mất bánh đường từ lâu rồi. Những ngày tốt đẹp như thế, chỉ cảm thấy không bao giờ là đủ!"

Ta nhặt một miếng bánh hoa hồng nhét vào miệng nha đầu này.

"Chẳng phải là không quen với phú quý, mà là miệng ngươi từ đầu đến cuối đều xem thường cha nàng ta là đồ tể. Người ngoài còn nói khó nghe hơn, nếu nàng ta phải nghe những lời đó mỗi ngày, làm sao có thể vui vẻ được?"

Tiểu Mãn ngậm miếng bánh không dám nhai, lén liếc ta một cái, rồi hạ giọng nhận sai: "Nô tỳ sai rồi, không nên tùy tiện bàn luận về người khác."

"Biết thế là tốt!" Ta lật giở sổ sách, thong thả như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình: "Trong nhà cao cửa rộng, tai mắt khắp nơi, cẩn thận vách tường có tai. Hãy nhớ nghe nhiều, nói ít, tránh họa từ miệng mà ra. Nếu miệng rảnh rỗi quá, thì ăn nhiều vào."

Tiểu Mãn bụm miệng gật đầu, như con chuột nhỏ lén lút nhấm nháp bánh hoa hồng.

Ta mỉm cười hài lòng.

Nha đầu này khác với Sơ Nhất ở kiếp trước.

Sơ Nhất tính cách nhạy cảm, nhút nhát, đa phần giấu kín suy nghĩ trong lòng, một khi bùng phát thì rất dễ gây chuyện.

Tiểu Mãn lại là người ham ăn nhưng lanh lợi, giỏi giao tiếp.

Kiếp này, ta đã cho Sơ Nhất một khoản tiền, để nàng ấy sớm trở về nhà an cư. Không phải đối mặt với những quan hệ phức tạp trong hầu phủ, đối với nàng mà nói cũng là một điều nhẹ nhõm.

Trọng sinh cũng có cái lợi của trọng sinh.

Kiếp trước, ta không kịp mang theo tài vật trong nhà, vội vàng trốn chạy trong đêm, khiến những ngày sau khi vào hầu phủ vô cùng túng quẫn, phải nương nhờ kẻ khác mà sống, mãi mãi không thể ngẩng cao đầu.

04

Kiếp này, ta đã đặt cược một phen.

Vừa chuẩn bị sẵn sàng để bỏ trốn trong đêm, vừa viết thư gửi đến phủ Trung Dũng Hầu.

May mắn thay, ta đã cược đúng!

Hầu phủ quả nhiên phái người đến đón ta!

Ta nắm bắt sở thích của lão hầu gia, nhân danh cảm tạ ông, hào phóng quyên tặng không ít tài vật, giúp củng cố danh tiếng tốt đẹp của hai nhà vốn gắn kết bởi ân cứu mạng.

Nhân cơ hội đó, ta cũng loại bỏ không ít kẻ tâm tư bất chính trong nhà.

Dù họ có oán hận, cũng không dám lên tiếng nói ta không tốt.

Bằng không, chỉ cần dân chúng đàm tiếu cũng đủ khiến họ chếc chìm trong bể nước bọt.

Sau khi gia nhân trong Hầu phủ bẩm báo, hành động của ta quả nhiên giành được cái nhìn khác biệt từ lão hầu gia.

Nghe ta thuật lại những chuyện trong nhà, ông vô cùng tiếc thương trước cái chếc của cha mẹ ta.

Còn cùng ta phân tích những điểm đáng ngờ trong đó.

Thậm chí, ông còn phái người đến Liên Châu điều tra chân tướng.

Kiếp trước, ta nào dám hy vọng Hầu phủ sẽ vì chút suy đoán của ta mà bỏ công truy tìm một sự thật chưa chắc có kết quả.

Vốn định đợi sau khi thành người một nhà rồi mới đề cập.

Ai mà ngờ, hôn nhân chẳng thành duyên, lại hóa thành thù.

Vừa mới nhắc đến cái chếc của cha mẹ, ta đã bị lão phu nhân định tội là gây họa cho gia tộc.

Từ đó chẳng dám mở miệng thêm lần nào, đành phải lén lút tự điều tra.

Đáng tiếc, năng lực ta có hạn, hơn nữa thời gian đã trôi qua quá lâu, cuối cùng vẫn chẳng tìm được manh mối hữu ích.

Không biết lần này có kết quả gì không?

Chưa chờ tin tức mong đợi đến, thứ không muốn đến lại bất ngờ kéo tới.

Sơ Hạ đang đợi bên ngoài bước vào bẩm báo:

"Thúy Vân tỷ tỷ bên cạnh lão phu nhân đến, nói là muốn mời cô nương sang trò chuyện."

Ta gấp sổ sách lại, đứng dậy: "Ngươi mời tỷ ấy vào uống chén trà trước, ta sẽ qua ngay."

May mà ta lúc nào cũng sẵn sàng, không cần thay y phục cũng có thể lập tức xuất môn.

Phải biết rằng, trong phủ này, ai đến mời thì cũng chẳng có chuyện gì to tát.

Chỉ duy nhất vợ chồng lão hầu gia, hễ họ mời ta qua, tất nhiên là có chuyện chẳng nhỏ.

Tiểu Mãn nhân lúc chỉnh trang tóc tai cho ta, ghé sát tai thì thầm:

"Có khi nào là vì Đại công tử làm loạn, khiến bọn họ chú ý đến người không?"

Ngoài chuyện đó ra, ta cũng chẳng nghĩ ra lý do nào khác.
 
Gả Cho Tam Lang
Chương 4: Chương 4



Kiếp trước, họ trách ta chọn Lục Trường Uyên, ép hắn phải bỏ trốn, làm náo loạn hôn sự.

Họ luôn cho rằng chính ta đã hủy hoại tiền đồ của hắn, từ đó nhìn ta không thuận mắt.

Lần này, Lục Trường Uyên vì nữ nhân kia mà phản kháng gia đình.

Dù thế nào cũng chẳng liên quan đến ta chứ?

Ta chạm nhẹ vào khuyên tai, cười nhạt: "Cứ qua xem là biết ngay thôi."

Có lẽ vì ta ra nhanh, nên Thúy Vân bên cạnh lão phu nhân cũng có phần khách khí hơn với ta.

Suốt dọc đường đến Vinh An Đường, hai bên trò chuyện rôm rả.

Nha hoàn vén rèm lên, cười tươi:

"Mời Tạ cô nương vào!"

Kiếp trước, ta nào được đãi ngộ thế này trước mặt lão phu nhân?

Nghĩ vậy, ta lặng lẽ hít sâu một hơi, nở nụ cười rạng rỡ rồi bước vào trong.

05

"Ôi chao, vừa nhắc đã đến rồi."

Thế tử phu nhân tươi cười vẫy tay gọi: "Lại đây để ta nhìn con cho rõ nào."

Ta tiến lên, khẽ nhún gối hành lễ, để mặc bà quan sát từ trên xuống dưới.

Thế tử phu nhân nắm tay ta, cảm thán với lão phu nhân: "Đứa trẻ ngoan như vậy, sao cha mẹ nó lại nỡ lòng bỏ lại một mình?"

Ta lập tức lộ ra vẻ buồn bã đúng lúc.

Mẫu thân của thế tử phu nhân và lão phu nhân là tri kỷ từ thuở nhỏ.

Lão phu nhân vốn bao dung với bà hơn người khác, nghe vậy liền nhìn ta một lượt, chậm rãi nói:

"Hôm nay gọi con đến là vì có chuyện muốn bàn bạc."

"Lão phu nhân xin cứ nói ạ."

Ta thực sự tò mò, không biết họ muốn nói gì với mình.

"Dạo trước nghe tin nhà con gặp chuyện, hầu gia trong lòng rất không yên. Ông ấy lo con thân gái yếu đuối, sợ con bị người ta bắt nạt, nên đã bàn bạc với ta, muốn để con chọn một trong hai đứa cháu trai trong phủ để đính hôn. Không biết con nghĩ thế nào?"

Ánh mắt bà đầy ý cười, tựa như đang cổ vũ ta.

Trước nay chưa từng thấy lão phu nhân đối đãi ôn hòa với mình như vậy, trong lòng ta không khỏi sinh nghi.

Thay vì đoán già đoán non, chi bằng thử xem họ thực sự có ý gì.

"Chuyện này ấy à!"

Ta cười thoải mái: "Con đã chọn xong rồi."

Thế tử phu nhân không giấu nổi sốt ruột, vội hỏi:

"Đã chọn rồi? Con chọn ai?"

Ta không giấu giếm, thẳng thắn đáp:

"Con chọn Tam thúc."

"Tam thúc nào?"

Thế tử phu nhân ngẩn người, rồi sực nhớ ra là Lục Hành Chỉ, sắc mặt lập tức sa sầm:

"Sao lại chọn nó? Chẳng phải bảo con chọn một trong hai đứa cháu của chúng ta sao? Lão Tam không phải con cháu ruột thịt của nhà họ Lục, nó là nghĩa tử của Hầu lão gia, sau này sẽ quay về nhận tổ quy tông."

Lão phu nhân liếc thế tử phu nhân một cái.

Bà ta chợt nhận ra mình phản ứng quá khích, bèn cười gượng, cầm tách trà lên uống hai ngụm.

Lão phu nhân vẫn giữ vẻ điềm nhiên, dịu dàng hỏi ta:

"Có phải hai đứa trẻ kia từng nói lời gì khó nghe với con không? Nếu không, sao con lại không chọn chúng?"

Ta vội xua tay: "Không có chuyện đó đâu ạ! Hai vị công tử đều rất tốt!"

"Chỉ là mẫu thân con từng nói, chuyện hôn nhân phải môn đăng hộ đối. Nếu địa vị không xứng mà cứ cố trèo cao, chẳng những ngồi không yên, mà còn dễ bị người ta ghen ghét. Huống hồ tính cách con thô lỗ, không quen với quy củ của đại gia tộc."

Nói xong, ta bật cười khúc khích, hai tay vô thức xoắn vào nhau, dáo dác nhìn quanh, tựa hồ sợ họ không hài lòng.

Lão phu nhân thấy dáng vẻ hoảng hốt của ta, trái lại càng thêm quả quyết:

"Con không cần lo lắng người khác nói gì. Hầu phủ đã nhận ân tình, sao có thể để một đứa trẻ nhà khác báo đáp thay? Chuyện này vẫn chưa quyết, ta sẽ bàn lại với hầu gia, để các con qua lại một thời gian trước rồi hãy quyết định."

Quả nhiên, họ vẫn muốn gả ta cho Lục Trường Uyên!

Trong lòng ta tràn đầy khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn thuần thục tỏ ra hoảng loạn:

"Lão phu nhân, Doanh Doanh biết người là muốn tốt cho con, nhưng con và Tam thúc..."

Nhận ra cách gọi "Tam thúc" có vẻ không ổn, ta lập tức bụm miệng lại, thẹn thùng sửa lời:

"Con và Tam lang đã trao đổi tín vật rồi. Lão hầu gia còn tặng một đôi ngọc bội làm tín vật đính ước."

Vừa nói, ta vừa vô tình chạm vào trâm hồ điệp hồng ngọc cài trên tóc, cúi đầu, mặt thoáng ửng đỏ, dáng vẻ e thẹn của một thiếu nữ yêu đương bày ra rõ mồn một.

Họ cảm thấy nữ tử mà Lục Trường Uyên thích không đủ tư cách bước chân vào cửa.

Cũng hiểu rằng chuyện hắn vì tình mà chống đối trưởng bối sẽ sớm lan truyền khắp nơi, nên chẳng dám tùy tiện chọn người khác gả cho hắn.

Sợ rằng hôn sự chẳng thành duyên, lại thành thù.

Hại người ta không nói, còn chuốc thêm oán hận.

Vậy nên mới nghĩ đến ta.

Một là ta không chỗ nương tựa, dễ khống chế.

Hai là có thể mượn danh nghĩa báo ân, tạo áp lực buộc Lục Trường Uyên cúi đầu.

Đến lúc đó, chỉ cần nhượng bộ một chút, thu xếp cho hắn một nàng thiếp, cũng chẳng tính là chuyện gì to tát.
 
Gả Cho Tam Lang
Chương 5: Chương 5



Lão phu nhân thở dài:

"Thôi vậy, nếu con đã muốn gả cho lão Tam, thì không cần chọn người khác nữa."

Thế tử phu nhân rõ ràng không cam tâm, gượng cười:

"Có một chuyện con hiểu lầm rồi, số cô nương muốn lấy lão Tam không ít đâu!"

Lời này khiến ta lập tức cảnh giác.

Là đang ám chỉ ta không xứng với Lục Hành Chỉ?

Hay đang có dụng ý khác?

Hay bà ta muốn giở trò phá hỏng hôn sự này?

Cũng phải, dù chưa chính thức thành thân, thì mọi chuyện vẫn còn có thể xoay chuyển.

Nếu thế tử phu nhân âm thầm sai người ly gián ta và Lục Hành Chỉ, chẳng phải ta sẽ phí công vô ích hay sao?

06

Nếu bọn họ thật sự dùng thủ đoạn bẩn thỉu, ta là một kẻ ngoài cuộc, e rằng có phòng bị thế nào cũng khó mà tránh được.

Không đúng… ta suy nghĩ lệch hướng rồi!

Mục đích của Thế tử phu nhân là tìm cho Lục Trường Uyên một thê tử thích hợp.

Ta chỉ là một trong những lựa chọn, chứ không có nghĩa là bà ta không có phương án khác!

Bà ta thật lòng mong Lục Trường Uyên có tiền đồ, chắc chắn sẽ không dùng những thủ đoạn mất mặt lên người ta.

Đối với bà ta, ta quá khó kiểm soát!

Nếu ta nhất thời nghĩ quẩn mà đi tìm cái chếc, Lục Trường Uyên cũng coi như xong đời.

Cho nên, nếu bà ta có ý định dùng thủ đoạn bẩn thỉu, nhất định sẽ chọn một người của mình để phối hợp.

Nghĩ thông suốt điều này, ta bèn mỉm cười e lệ:

"Nếu họ thích nhớ nhung thì cứ để họ nhớ nhung đi. Cùng lắm thì đưa vào nhà làm thiếp, con cũng đâu có nuôi không nổi."

Đàn ông ấy mà, không nghe lời thì nhốt lại cũng vẫn không nghe lời.

Nếu Lục Hành Chỉ hồ đồ, vậy ta cứ nhân cơ hội này mà dừng lỗ sớm, đổi sang một tân lang khác.

*

Quả nhiên, mọi chuyện diễn ra đúng như ta dự đoán.

Đầu tiên là nhà họ Triệu gửi thư, nói rằng ngũ công tử Triệu gia sắp thành thân.

Lục Trường Uyên cùng cha mẹ đến nhà ngoại uống rượu mừng.

Sau chuyến đi này, hai nhà lại bắt đầu trao đổi bát tự!

"Nghe nói, Đại công tử và phu nhân của hắn cãi nhau một trận, nhưng chỉ cách một ngày, hai nhà đã bàn bạc chuyện hôn sự. Cô nương bên kia là biểu tiểu thư của chi nhánh nhà họ Triệu, lớn hơn Đại công tử một tuổi."

Tiểu Mãn ngồi trước bàn ăn bánh trôi, mỗi lần bỏ vào miệng hai viên, nhai đến phồng cả má, vừa ăn vừa kể chuyện.

Con bé giờ đã thân thiết với đám người trong bếp, có chút động tĩnh gì là lập tức nắm được tin tức đầu tiên.

"Chậm chút đi, có ai giành với ngươi đâu!"

Ta hỏi:

"Lớn hơn Lục Trường Uyên một tuổi, trước đây có phải từng bị trì hoãn hôn sự không?"

"Nghe nói vị hôn phu trước kia chếc rồi, nhưng nô tỳ còn nghe được một chuyện nữa."

Tiểu Mãn nuốt bánh trôi trong miệng xuống, rồi nói tiếp:

"Nam nhân từng đính hôn với tiểu thư họ Triệu là thân thích bên nhà kế mẫu của nàng ta."

Nghe vậy, ta lập tức hứng thú:

"Xem ra cuộc sống của nàng ta ở nhà cũng chẳng dễ dàng gì."

Người ta thường nói, có mẹ kế thì sẽ có cha kế.

"Chứ còn gì nữa! Mẹ ruột của nàng ta thân thể yếu ớt, không kịp sinh cho nàng một huynh đệ nào thì đã sớm qua đời. Phụ thân nàng lại là kẻ nhu nhược, cứ thế mà nàng ta chẳng có nổi một bộ xiêm y mới để mặc."

07

“Xem ra đây là cọng rơm cứu mạng duy nhất của nàng ta, hy vọng sau này nàng sẽ không hối hận.”

“Cô nương, nô tỳ không hiểu lắm, có gì mà phải hối hận chứ? Ngày tháng trong Hầu phủ, nhìn thế nào cũng thấy dễ chịu mà.”

Tiểu Mãn tuổi còn nhỏ, tất nhiên suy nghĩ đơn giản.

Sợ rằng nàng ấy chưa đủ chín chắn, ta cũng vui vẻ nói nhiều với nàng một chút.

“Triệu Tiểu thư nghe theo ý của Thế tử phu nhân, ép Lục Trường Uyên phải lấy mình. Sau này, nàng ta chắc chắn sẽ bị Lục Trường Uyên chán ghét. Phu thê có tình cảm hay không không quan trọng, nhưng nếu hai người rõ ràng không hòa thuận, đám người hầu bên dưới đều thấy rõ, nàng ta e là khó mà được tôn trọng.”

Tiểu Mãn tròn mắt khó hiểu: “Không đến mức đó đâu nhỉ? Nếu nàng ta làm theo ý của Thế tử phu nhân, chẳng phải Thế tử phu nhân sẽ là chỗ dựa của nàng ta sao?”

Nghe vậy, ta không nhịn được cười thành tiếng: “Ngươi đúng là trẻ con ngây thơ.”

Nhưng cười rồi lại không kìm được mà thở dài.

“Ngươi thử đoán xem, tại sao ngươi lại có thể nghe ngóng được những tin tức này?”

Không đợi nàng đáp, ta liền từ tốn giảng giải cho nàng nghe một số quy tắc ngầm giữa đám hạ nhân trong Hầu phủ.

“Tùy tùng của Lục Trường Uyên là cháu của lão ma ma thân cận bên Thế tử phu nhân. Hắn là nô bộc gốc của nhà họ Triệu, nên chuyện này chắc chắn đã biết rõ từ lâu.”

“Đây chính là điểm mấu chốt khi lấy chồng. Đám hạ nhân bên cạnh Thế tử phu nhân cũng sẽ kết thân với hạ nhân trong Hầu phủ để tạo dựng mối quan hệ đáng tin cậy.”
 
Gả Cho Tam Lang
Chương 6: Chương 6



“Ngươi lăn lộn trong bếp lâu như vậy chắc cũng nhận ra rồi, những kẻ có tiếng nói phần lớn đều có quan hệ thân thích với người bên cạnh chủ nhân.”

“Trên làm dưới theo, nếu người trên xem thường Triệu Tiểu thư, thì đám hạ nhân bên dưới mới dám bàn tán.”

“Hơn nữa, làm mẹ thì luôn muốn tốt cho con mình. Mẹ con vốn không thể giận nhau lâu, vậy thì cơn giận này nên trút lên ai?”

Tiểu Mãn lập tức bừng tỉnh, nhưng lại có phần kinh hãi: “Triệu Tiểu thư không được sủng ái trong nhà, sau này lại phải dựa vào Hầu phủ, chẳng phải sẽ trở thành cái bao trút giận tốt nhất sao!”

Nói xong, nàng ta lập tức lấy tay bịt miệng, không yên tâm mà còn dáo dác nhìn quanh, sau đó chạy ra cạnh cửa sổ thò đầu ra ngoài xem có ai nghe lén hay không.

Nói cho cùng, vẫn là Lục Trường Uyên vô dụng.

Hắn ta tưởng ta vẫn còn để mắt đến hắn sao?

Nếu không, tại sao lại chạy đến chỗ lão Hầu gia mà ra vẻ anh hùng rơm?

Sống lại một đời, sao vẫn ngu xuẩn bộp chộp đến vậy!

Chẳng lẽ không học được chút kinh nghiệm nào từ ta sao?

Lão Hầu gia đã có thể để cháu gái của ân nhân cứu mạng mình tự chọn một người trong số các cháu trai nhà mình để thành thân.

Chứng tỏ ông ấy là người có ân tất báo.

Bất kể là con gái của đồ tể hay gì đi nữa, chỉ cần người đó đã từng cứu Lục Trường Uyên, hoặc cứu người thân của hắn, thì gả cho hắn có gì mà khó?

08

Chẳng trách lão Hầu gia lại tức giận đến vậy.

Trưởng tử mơ hồ trên quan trường, lòng dạ hẹp hòi, ganh tị với huynh đệ ruột thịt, khiến thứ tử nguội lòng.

Trưởng tôn tuy nhìn có vẻ tài hoa, nhưng thuở nhỏ lại được trưởng bối nuông chiều quá mức, sợ hắn bị va vấp.

Thành ra khi lớn lên, gặp chuyện gì cũng chỉ biết dựa vào sự thương yêu của trưởng bối, cứng cổ ép họ nhượng bộ, chẳng biết linh hoạt ứng biến.

Loại người như thế bước chân vào quan trường, chắc chắn sẽ chịu thiệt.

Đang lúc ta suy ngẫm về những vấn đề trong Hầu phủ, Sơ Hạ bước vào:

"Cô nương, Nhị công tử tìm người."

Ta khựng lại một chút, suýt nữa thì quên mất Nhị công tử là ai:

"Hắn đến tìm ta? Có nói gì không?"

"Không nói gì cả, đang chờ bên ngoài!"

Trực tiếp tìm tới cửa?

Lục Trường Dật không phải loại người l* m*ng thế này.

Ta hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí bước ra ngoài.

Khác với Lục Trường Uyên, Lục Trường Dật và ta đã làm vợ chồng nhiều năm.

Nếu… hắn cũng trọng sinh.

Ta không chắc mình có thể lừa được hắn hay không.

Mang theo cảm giác bất an, ta rời khỏi phòng.

Vừa ra đến sân đã thấy Lục Trường Dật đứng bên cạnh bể sen.

Hắn đang bốc từng nắm thức ăn cho cá, thong thả rải xuống mặt nước.

Dù kiếp trước hắn rất ít khi đến viện của ta, nhưng suốt nhiều năm chung sống, ta vẫn có kha khá quan sát về hắn.

Hắn bề ngoài có vẻ dễ chịu, nhưng thực chất lại lãnh đạm, kiêu ngạo.

Không chỉ ít đến viện của ta, mà viện của những nữ nhân khác hắn cũng hiếm khi lui tới.

So với nữ nhân, hắn thích những chuyện thị phi trên quan trường hơn.

Khác với Lục Trường Uyên nóng nảy, hắn thâm trầm, chẳng mấy khi để lộ tình cảm.

Hắn đối với ta rõ ràng không có thiện cảm.

Ta từng thử cải thiện quan hệ giữa hai người.

Nhưng hắn thẳng thừng từ chối tất cả thiện ý của ta:

"Ngươi ra sức lấy lòng ta chẳng phải chỉ để đám hạ nhân kính trọng ngươi thôi sao? Nếu bản thân không có năng lực quản lý bọn họ, vậy hà tất trèo lên vị trí không thuộc về mình?"

Khi ấy, hắn thảnh thơi dựa vào khung cửa, lật xem cờ phổ.

Nói chuyện mà đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên.

Bây giờ, dáng vẻ hắn đang ném thức ăn cho cá để tiêu khiển cũng y hệt khi đó.

Hắn phủi tay, nghiêng người nhìn ta, ánh mắt bình thản:

"Muội muội nhà họ Tạ ở đây sống có quen không?"

Cách xưng hô khác hẳn kiếp trước.

Xem ra suy đoán của ta đúng rồi.

Điều bất ngờ là, ta lại không quá căng thẳng.

Ta mỉm cười gật đầu:

"Rất tốt, mọi người đều rất hòa nhã."

Ngay khi ta nghĩ hắn sẽ tiếp tục khách sáo vài câu, hắn đã đi thẳng vào vấn đề:

"Nghe nói tổ phụ để muội chọn một trong hai huynh đệ bọn ta làm phu quân?"

Ta gật đầu:

"Đúng là có chuyện đó."

Đến đây, mục đích của hắn dần trở nên rõ ràng.

"Muội muội họ Tạ mới đến chưa rõ tình hình, thật ra đại ca ta sớm đã có người trong lòng."

Hắn chỉ nói đến đó, không giải thích thêm.

Ta làm ra vẻ suy tư, sau đó nở nụ cười rạng rỡ:

"Đa tạ Nhị công tử đã nhắc nhở, ta nhất định sẽ không làm kẻ chia rẽ uyên ương, chỉ mong huynh ấy có thể đạt được tâm nguyện."

"Còn ta," hắn thoáng dừng lại, "cũng không thích hợp với muội muội."
 
Gả Cho Tam Lang
Chương 7: Chương 7



09

Cuối cùng hắn cũng dẫn dắt đến mục đích thực sự khi tìm ta.

Ta cảm thấy có chút buồn cười, liên tục gật đầu đồng ý:

"Ta hiểu rồi, chuyện này ta tuyệt đối sẽ không làm khó hai vị."

Dù đối diện với Lục Trường Uyên hay Lục Trường Dật, ta đều thể hiện sự sảng khoái như nhau.

"Lời thật thường khó nghe, muội muội họ Tạ có thể tiếp thu được thì là chuyện tốt. Dù sao hôn nhân là chuyện cả đời, nếu không cẩn thận chọn sai người, cả đời này coi như hủy hoại."

Có lẽ vì ta đồng ý quá nhanh nên hắn vẫn chưa yên tâm, tiếp tục khuyên bảo.

Đã vậy, ta cũng không ngại bày tỏ rõ ràng hơn.

"Nhị ca đã đích thân đến nói với ta những lời này, chứng tỏ thật lòng xem ta như muội muội. Chuyện này, từ tận đáy lòng Tích Ngọc vô cùng cảm kích."

Thấy hắn chỉ cười nhạt, rõ ràng không tin ta, ta cũng có chút bất đắc dĩ.

Vô tình liếc nhìn vào bể cá, ta thấy hai con cá chép đang tranh giành thức ăn.

Kiếp trước, ta và chúng có gì khác nhau chứ?

Bị nhốt trong một bể cá vô hình, giới hạn bởi những điều mắt thấy tai nghe.

Dù đã có trải nghiệm để nhảy ra khỏi bể cá, nhưng trái tim ta vẫn bị nhốt trong một nhà giam vô hình.

Nói chuyện, làm việc, vẫn giữ lại sự khéo léo đã rèn luyện từ kiếp trước.

Đối với người khác, ta có thể cởi mở và hào phóng.

Nhưng đối diện với Lục Trường Dật, ta luôn dè dặt, che giấu bản thân.

Như thể... sợ hắn dùng giọng điệu châm chọc để soi xét ta.

Những lời xã giao uyển chuyển không thể thuyết phục được Lục Trường Dật.

Hắn vốn đa nghi, chắc chắn sẽ dồn một phần sự chú ý lên người ta.

Thời gian lâu dài, điều này không có lợi cho ta hành sự.

"Ta thực sự muốn kết thân với nhà họ Lục."

Vừa mở miệng, hắn lập tức cau mày nhìn sang.

Có một số lời, chỉ có câu đầu tiên là khó nói nhất.

Một khi đã bắt đầu, gánh nặng trong lòng cũng nhẹ đi.

"Phụ mẫu ta chếc không rõ ràng, những mối nguy hiểm vô hình khiến ta mỗi ngày đều sống trong sợ hãi."

"Chỉ sau một đêm đã mất đi chỗ dựa, những gia nhân trung thành mấy chục năm cũng lén lấy trộm đồ trong kho đi cầm cố. Ta chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, vì phải đề phòng bọn họ cùng đường liều mạng, lôi kéo kẻ khác phản bội ta."

"Thời gian đó, ta nhìn ai cũng thấy họ đang giấu d.a.o trong lòng, không dám tin tưởng bất kỳ ai."

"Mỗi đêm trước khi ngủ, ta luôn cảm thấy chỉ cần nhắm mắt là sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Trong lòng nóng nảy, trằn trọc mãi không yên, mãi đến khi vào Hầu phủ, ta mới có thể ngủ một giấc an ổn."

"Vậy nên, đối với ta, gả vào Hầu phủ là lựa chọn tốt nhất."

Lục Trường Dật dần giãn mày ra, ánh mắt có chút d.a.o động:

"Vậy tại sao muội lại bằng lòng từ bỏ cơ hội dễ dàng có được này?"

Người đa nghi quả nhiên rất khó ứng phó.

"Nhị ca đã bày tỏ thái độ rõ ràng, nếu ta còn mặt dày bám riết không buông, chỉ khiến người ta chán ghét. Điều này hoàn toàn trái ngược với mục đích của ta. Ta muốn hòa nhập với Hầu phủ, chứ không phải đến để kết oán."

Hồi còn nhỏ, lòng tràn đầy hoang mang, chỉ biết trốn vào nơi an toàn, chẳng phân biệt được mình thực sự cần gì.

Đến khi lớn lên, ngoảnh đầu nhìn lại.

Rốt cuộc cũng hiểu rõ điều mà ta từng khao khát trong lòng.

Điều ta mong cầu, chẳng qua chỉ là một chốn bình yên.

Khi ấy, ta còn chưa học được cách độc lập, nhưng lại bị ép mất đi nơi nương tựa.

Nói ta muốn gả cho bọn họ, chẳng thà nói ta muốn có được sự che chở của lão Hầu gia.

10

Không biết Lục Trường Dật có tin hay không.

Nhưng trước khi rời đi, hắn lại phá lệ, dùng giọng điệu ôn hòa để trấn an ta.

"Muội cứ coi Hầu phủ như nhà mình, đừng lo lắng chuyện bên ngoài. Tổ phụ đã sai người đến Liên Châu, sớm muộn gì cũng sẽ điều tra rõ chân tướng."

Nhìn theo bóng lưng hắn biến mất ngoài cổng viện, ta thu lại vẻ bất an.

Không khỏi nghĩ: Hóa ra hắn không nhạy bén như ta tưởng, hoàn toàn không nhận ra ta cũng đã trọng sinh.

Trở về phòng, ta đón lấy chén trà Sơ Hạ mang đến, hỏi nàng:

"Lão Chung có tin tức gì không?"

Sơ Hạ báo cáo từng chuyện một:

"Đã chọn được địa điểm cho võ quán, nhưng vì chúng ta là người ngoài, khó tránh khỏi bị chèn ép, cuối cùng phải trả giá cao hơn hai thành mới giành được nơi đó. Trà từ Liên Châu mang đến bán khá chạy, nhưng Chung thúc chỉ bán một ít rồi dừng lại."

Ta hài lòng gật đầu: "Càng hiếm càng quý, lão Chung làm rất đúng. Số còn lại có thể dùng để đi quan hệ."

Nghĩ đến Lục Trường Dật, ta vẫn có chút không yên lòng.

"Mấy ngày tới, ngươi và lão Chung đừng qua lại quá thường xuyên, tránh để người của Hầu phủ chú ý."

Sơ Hạ khó hiểu: "Sao tiểu thư không mượn danh nghĩa Hầu phủ? Như vậy chẳng phải dễ làm việc hơn sao? Tiêu cục đến giờ vẫn chưa tìm được địa điểm, làm ăn dưới chân thiên tử không dễ chút nào."
 
Gả Cho Tam Lang
Chương 8: Chương 8



Ta liếc nàng một cái: "Là lão Chung bảo ngươi đến hỏi ta?"

Không ngờ ta đoán trúng, Sơ Hạ lập tức cúi đầu: "Tiểu thư..."

"Không sao, có thắc mắc thì nên hỏi."

Bọn họ có nghi vấn, biết tìm ta để tìm hiểu là điều tốt.

Ta đặt chén trà xuống, đỡ Sơ Hạ đang không dám đứng dậy:

"Lúc nào cũng dựa vào người khác, chỉ khiến bản thân ngày càng mất đi chính kiến. Có cách giải quyết thì không tính là chuyện lớn."

"Nếu ta dựa dẫm vào Hầu phủ mọi chuyện, vậy còn cần lão Chung làm gì?"

"Nếu Hầu phủ phái người đến chỉ đạo, chúng ta có gì để hồi báo?"

"Bảo lão Chung, nếu thấy vất vả thì cứ nâng đỡ thêm vài người trẻ tuổi để sai bảo."

"Phụ mẫu ta xảy ra chuyện đột ngột, ông ấy cũng nên hiểu rằng, núi dựa rồi cũng có ngày sụp."

"Chúng ta đến kinh thành để an cư, chứ không phải tạm trú. Tạm trú có thể nhờ vả họ hàng một chút, nhưng nếu ở lâu dài, chẳng lẽ ngày nào cũng mở miệng xin cái này cái nọ? Tình nghĩa cũng sẽ hao mòn theo thời gian."

"Không chỉ ta phải hòa nhập vào nơi này, mà các ngươi cũng vậy."

"Các ngươi theo ta rời quê đến đây, ta sẽ không để các ngươi chịu thiệt. Ở kinh thành, về sau nếu con cái các ngươi muốn lập nghiệp, chẳng phải dễ dàng hơn ở Liên Châu rất nhiều sao?"

"Chuyện gì không thể tự quyết, lúc đó hãy đến tìm ta."

"Việc gây dựng sản nghiệp cần thời gian dài, không thể nóng vội."

Những lời này không chỉ để nhắc nhở lão Chung, mà còn là để nhắc nhở chính bản thân ta.

Phụ mẫu khi còn sống đã dạy ta rất nhiều điều.

Kiếp trước, ta nhờ vào những gì học được mà dẫn theo nha hoàn rời khỏi Liên Châu, tìm đến Trung Dũng Hầu phủ.

Nhưng đáng tiếc, sau khi vào phủ, được lão Hầu gia che chở và sắp xếp ổn thỏa, ta đã quen với việc dựa dẫm.

Dẫn đến việc, khi Lục Trường Uyên bỏ trốn hôn ước, ta hoang mang mất phương hướng, theo thói quen nghe theo sự sắp đặt của lão Hầu gia, gả cho Lục Trường Dật.

Hoàn toàn không nhận ra rằng, ta lẽ ra phải từ chối cái ý tưởng hoang đường đó ngay từ đầu.

Vụ bỏ trốn hôn ước của Lục Trường Uyên khiến ta lo sợ lời ra tiếng vào, không dám ra khỏi cửa.

Tiếp xúc với người khác ít đi, ta càng ngày càng không biết nên ăn nói thế nào.

Không chỉ đánh mất khả năng xử lý công việc, mà ngay cả cách giao tiếp cũng trở nên chậm chạp, đầu óc dần trở nên trì trệ.

Năng lực bị bỏ phí, càng khiến ta lệ thuộc vào Hầu phủ hơn.

Nhưng ta không ghét bỏ bản thân của quá khứ.

Bởi vì cuộc đời ta không hề tiến triển theo trình tự bình thường—giữa chừng đã thiếu mất một mắt xích quan trọng.

Mắt xích quan trọng đó khiến ta không nhận thức được rằng, phụ mẫu đã mất, ta chính là gia chủ của nhà họ Tạ.

Ta nên tự quyết định cuộc đời mình, chứ không phải hoàn toàn nghe theo sự sắp đặt của lão Hầu gia.

11

Mùa hạ ngắn ngủi, chớp mắt đã sang thu.

Ta không ngờ rằng, sau nhiều năm như vậy, lại có thể nhìn thấy chính mình trong dáng hình của người khác.

Lão phu nhân tròn sáu mươi tuổi thọ.

Tại yến tiệc, ta gặp được vị hôn thê của Lục Trường Uyên – Triệu cô nương.

Nàng vận y phục lộng lẫy, trên người đầy trang sức vàng bạc.

Thế nhưng sắc màu quá rực rỡ, lại càng làm nổi bật làn da vàng vọt, thiếu sức sống.

Nhiều năm chịu đựng sự hành hạ của kế mẫu, nàng gầy yếu, dáng người không đủ thướt tha.

Lại thêm thiếu hụt giáo dưỡng, cử chỉ quy củ có phần cứng nhắc, như vừa mới được rèn luyện qua loa.

Khách khứa tại Hầu phủ, ai nấy đều là người quyền quý.

Bọn họ đều có vòng giao thiệp riêng của mình, mà nàng, lại lạc lõng đến lạ thường.

Lạc lõng đến mức, giống hệt ta năm xưa.

Khi đó, ta lặn lội đường xa chạy nạn đến Hầu phủ, trên đường chịu đủ gian khổ, da dẻ rám nắng, mất rất lâu mới khôi phục lại sắc trắng.

Thế nhưng, ngay cả khi đã dưỡng da tốt hơn, khi đứng cạnh đám tiểu thư được nuông chiều từ bé, ta vẫn trông thật xấu xí.

Những kẻ đó, từ nhỏ đã có bản năng đánh giá giá trị của người khác.

Sau khi được lão phu nhân chính thức giới thiệu với bên ngoài, ta trở thành con cóc ghẻ không biết thân biết phận.

Vô số ác ý đổ dồn lên ta trong thời điểm ta yếu đuối nhất, đánh sập phòng tuyến cuối cùng, khiến ta suốt một thời gian dài không dám ngẩng đầu.

Trong mắt bọn họ, việc gia gia ta từng cứu mạng lão Hầu gia đã là đại ân.

Mà ta lại vin vào công lao ấy để đòi hỏi hồi báo, chứng tỏ phẩm hạnh có khiếm khuyết.

Những ký ức cũ cuồn cuộn kéo về, ta bỗng nhận ra, những ánh mắt lạnh lẽo từng bủa vây ta năm nào, nay đã chuyển sang hướng về Triệu cô nương.

“Không hiểu Trung Dũng Hầu phủ nghĩ gì, đã có một nàng dâu họ Triệu, còn để Lục Trường Uyên cưới thêm một người từ Triệu gia?”

“Chẳng lẽ là thấy nàng ta đáng thương?”

“Dạo trước Triệu gia có chuyện vui, chẳng lẽ là có biến cố gì?”

“Suỵt, đừng nói lung tung!”

Ta ngồi ở vị trí khuất, vừa vặn nghe được những lời bàn tán ấy.

Lão phu nhân vẫn tươi cười trò chuyện với Triệu cô nương.
 
Gả Cho Tam Lang
Chương 9: Chương 9



Sắc mặt Triệu cô nương có phần mất tự nhiên.

Nghe nói nàng tính tình khá chua ngoa, nhưng hôm nay lại có vẻ rụt rè, dù vậy, vẫn không che giấu được niềm vui rạng rỡ.

Nàng nhạy bén, đã mơ hồ nhận ra những ánh mắt lạnh nhạt xung quanh.

Nhưng nàng không quan tâm.

Bởi nàng của ngày trước, ngay cả tư cách vấn an lão phu nhân cũng không có.

Còn bây giờ, lão phu nhân lại có thể mỉm cười trò chuyện cùng nàng, để nàng trở thành tâm điểm của bữa tiệc.

Vinh quang ấy khiến nàng ngạo nghễ.

Có được những thứ người khác không thể có, nàng tự cho mình là đặc biệt, kiêu căng ngẩng đầu, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua đám đông, như đang tận hưởng sự ghen tỵ của kẻ khác.

Nhưng dáng vẻ đắc ý ấy… lại khiến người ta chán ghét.

“Thật nực cười!” Có người bật cười khe khẽ.

Bọn họ giơ quạt che mặt, rì rầm to nhỏ: “Trông nàng ta cứ như con ch.ó vừa làm chuyện xấu xong còn cố nịnh bợ chủ nhân.”

Khoảnh khắc ấy, ta rùng mình.

Thì ra năm xưa, ta cũng đáng thương mà đáng ghét như thế.

Lúc đó, ta từng an ủi bản thân rằng bọn họ chỉ đang ghen tỵ.

Nhưng sau này ta mới hiểu, là người sống lâu năm trong kinh thành, họ hiểu rõ Hầu phủ hơn ta.

Bối cảnh của Lục Trường Uyên là một tài nguyên quý giá.

Bởi vậy, nhất cử nhất động của hắn đều có người để mắt tới, từ giao thiệp đến tính cách, đều có người âm thầm dò xét.

Những chuyện hắn gây ra trong Hầu phủ, từ lâu đã truyền ra ngoài.

Thế nhưng, cho dù như vậy, với thân phận của hắn,

ta và Triệu cô nương… vẫn là không xứng.

Bọn họ bàn tán về chúng ta, chẳng qua chỉ vì khinh thường mà thôi.

May mắn thay, Quận vương phi Tần gia đã lên tiếng.

“Tôn ti có trước có sau, Trường Uyên đã có hôn ước, vậy Tam thúc của hắn đã có ai sắp đặt chưa?”

Nghe có người nhắc tới Lục Hành Chỉ, suy nghĩ hỗn loạn trong đầu ta lập tức bị quét sạch.

Chỉ khi để tâm, người ta mới đặt câu hỏi.

Chẳng lẽ, Quận vương phi có ý định can thiệp vào hôn sự của Lục Hành Chỉ?

Còn chưa kịp nghĩ rõ, lão phu nhân đã gọi ta tới.

Khoảng cách từ chỗ ngồi đến bên cạnh bà, bỗng trở thành một con đường đầy gai nhọn.

Mặt đất rõ ràng bằng phẳng, nhưng mỗi bước đi, ta đều cảm thấy lòng bàn chân như bị kim châm.

Những ánh mắt lạnh lẽo vừa bủa vây Triệu cô nương, giờ lại đổ dồn lên ta.

Khi ta vô thức để ý ánh nhìn xung quanh, muốn quan sát xem liệu có phải bọn họ đang hả hê xem trò vui hay không, ta liền gắng sức đè nén cơn xúc động ấy, ngẩng đầu đối diện với nụ cười giả tạo của lão phu nhân.

Nụ cười này, kiếp trước ta đã nhìn thấy vô số lần.

Tim ta bất giác nhảy lên tận cổ họng.

Ta cẩn thận suy ngẫm, bản thân đã đắc tội lão phu nhân ở đâu.

Suy nghĩ xoay vần, ta vô thức liếc nhìn Thế tử phu nhân.

Quả nhiên, nụ cười lạnh lẽo trên mặt nàng ta còn chưa kịp thu lại.

Những điều còn mơ hồ trong lòng ta, giờ đã sáng tỏ.

Xem ra, bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định đối phó ta.

12

Vừa định thu lại ánh nhìn, ta liền bắt gặp Triệu cô nương—người đứng bên cạnh Thế tử phu nhân—khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét, không hề che giấu chút nào.

Không đúng, nàng ta oán hận ta vì điều gì?

Là vì ta cướp mất sự chú ý ư?

Không đúng… Ta bỗng nhiên nhớ đến Lục Trường Uyên!

Hắn có khi nào… vì muốn bảo vệ người trong lòng mà đẩy ta ra chịu trận không?

Khả năng này cũng không phải không có!

Hắn luôn làm những chuyện quái gở khó lường.

Trong khoảnh khắc, ta bỗng giật mình nhận ra, bốn phía đều là cạm bẫy.

Chỉ cần sơ suất một chút, ta có thể giẫm trúng bất cứ lúc nào.

Quận vương phi là người đoan trang, cẩn trọng.

Bà ta liếc nhìn ta một cái, chậm rãi mở miệng: “Tướng mạo không tệ, ngươi tên gì?”

Ta cung kính hành lễ, đáp: “Tiểu nữ họ Tạ, danh tự là Tạ Tích Ngọc.”

Bà ta nhướng mày: “Trước đây sao chưa từng gặp ngươi?”

“Gia tộc vốn ở Liên Châu, tiểu nữ mới đến Kinh thành không lâu.”

Sau đôi ba câu đối đáp, khi bà ta đã nắm rõ xuất thân của ta, liền không hỏi thêm gì nữa.

Ngược lại, vị cô nương đứng cạnh bà ta thỉnh thoảng lại nhìn về phía ta, ánh mắt không giấu nổi vẻ bực bội, như cố tình muốn ta thấy.

Nhìn dáng vẻ phồng má trừng mắt ấy, ta không nhịn được mà cảm thấy nàng ta có vài phần đáng yêu, trông như một chú cún con đang giận dỗi.

Xem ra, nàng chính là lý do khiến Quận vương phi để tâm đến Lục Hành Chỉ.

Lão phu nhân cười khẽ: “Các ngươi còn trẻ, cứ đi lại trò chuyện đi!”

Lời này nghe như đang ám chỉ, rằng chúng ta có thể tự do phân cao thấp với nhau vậy.

Bữa tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu.

Mà thọ tinh đã lên tiếng, đám người trẻ tuổi chúng ta liền tự động tản ra thành từng nhóm nhỏ.

Kế tiếp là lúc các phu nhân bàn chuyện riêng, không thích hợp để những cô nương chưa xuất giá như ta ngồi lại nghe.
 
Back
Top Bottom