[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 130,644
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Full Q1] Trò Chơi Sinh Tồn Sắc Tình (Pb 8 - Pb 17)
Khu vực nghỉ ngơi
Khu vực nghỉ ngơi
Việc đầu tiên Kỷ Nịnh làm sau khi từ phó bản sa mạc trở về là mở giao diện hệ thống, gửi cho mỗi người đàn ông của mình một tin nhắn với nội dung đã được soạn sẵn từ trước.
Sau đó, vừa đói vừa thèm, cô lao vào bếp lục lọi nguyên liệu nấu ăn, lấy ra một tảng thịt bò nạm và mấy quả cà chua để hầm cùng nhau.Cô không giỏi nấu ăn cho lắm, cho nên món cà chua hầm thịt bò nạm kiểu gì cũng không thể nào khó ăn nổi này chính là lựa chọn hàng đầu của cô.Trên bếp lò trong phòng bếp, hơi nóng bốc lên nghi ngút, mùi thơm từ nồi thịt hầm lửa nhỏ lan tỏa khắp căn nhà gỗ nhỏ.Trong lúc rảnh rỗi chờ đợi, Kỷ Nịnh bắt đầu cảm thấy căng thẳng.Cô xoa xoa tay, mở khu vực chat đã nửa ngày không ngó ngàng tới, mím môi thấp thỏm mở xem tin nhắn trả lời của họ.Vì tính cách của mỗi người đàn ông đều khác nhau, nên nội dung cô gửi cho từng người cũng không giống nhau.Gửi cho Giang Đình thì ngắn gọn trình bày sự thật rồi lấy lòng, khoe mẽ.
Gửi cho Thịnh Sở Nhiên thì kể lại ngọn ngành chuyện với Thẩm Ngộ.
Gửi cho Tần Yếm Thư thì giải thích sự thật rồi phân tích suy nghĩ của bản thân.
Còn gửi cho Yến Kiều thì lại là cả một tràng dài nhận lỗi, xin tha.Vì Tống Nguy Dương đã chứng kiến toàn bộ sự việc, nên nội dung Kỷ Nịnh gửi cho cậu không có phần tóm tắt tình hình, chỉ có lời xin lỗi và dỗ dành.Trong lúc Kỷ Nịnh nấu cơm, mọi người đều đã trả lời tin nhắn của cô.
Con số hiển thị tin nhắn chưa đọc của cô nhiều và lớn đến mức chưa từng có.Kỷ Nịnh lần lượt bấm mở xem theo thứ tự cô đã gửi đi, đầu tiên là Tống Nguy Dương.Tống Nguy Dương: Hừ, dám vượt tường ngay trước mặt em, phải phạt một trăm cái hôn nồng cháy mới chịu tha thứ đó.Tống Nguy Dương: Yêu phải một con ngựa hoang, nhưng quê em lại chính là thảo nguyên.Tống Nguy Dương: Không sao đâu, chị vẫn là bảo bối của em.Tống Nguy Dương: Bảo bối hun hun~Kỷ Nịnh bật cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, mềm mại vì Tống Nguy Dương.
Cô nghiêm túc trả lời cậu hai trăm chữ "hôn", cũng chính là một trăm cái hôn.
Cô cũng lên kế hoạch lần sau gặp lại Tống Nguy Dương, nhất định phải tiếp tế đủ một trăm cái hôn này cho cậu.Sau đó là Giang Đình.Giang Đình: Không giận.Giang Đình: Có điều đúng là không dễ chịu thật.Giang Đình: Nhưng xem xét việc mèo con hôm nay ngoan như vậy, tạm thời tha thứ cho em một chút.Giang Đình: Lần sau mà còn dám léng phéng sau lưng anh, lao vào lòng người đàn ông khác, thì đánh gãy chân.Giang Đình: Em đâu rồi, sao không nói gì?Giang Đình: Không phải thật sự muốn đánh em đâu, ngoan, gọi video nói chuyện đi.Tin nhắn đến đây thì hết, Giang Đình chắc hẳn đang chờ cô trả lời.Kỷ Nịnh trả lời: Giang tổng đại nhân đại lượng, Giang tổng tốt quá đi.
Em không dám, cũng không dám nữa đâu ạ.
Đợi em một chút xíu nha, đợi em ăn cơm xong sẽ gọi video cho anh.Kỷ Nịnh đã có kinh nghiệm rồi, lần nào gọi video cho Giang Đình mà cuối cùng chẳng phải là video đến tận giường chứ?
Cho nên cô phải xử lý xong xuôi mọi việc, tắm rửa sạch sẽ rồi mới gọi video cho anh.Tưởng tượng đến việc lát nữa lại được nhìn thấy một Giang Đình bề ngoài cao lãnh, kiêu ngạo nhưng lại ngầm muộn tao mà vuốt ve cơ bụng, tự thỏa mãn rồi thở dốc vì mình, Kỷ Nịnh lại cảm thấy trong lòng hơi ngứa ngáy.Cô có chút xao nhãng, nên lúc xem những tin nhắn khác, tự nhiên cũng không còn căng thẳng như vậy nữa.Trước phó bản sa mạc, những người đàn ông khác cũng chưa từng nhắc đến chuyện của Thẩm Ngộ trong lúc nói chuyện phiếm, chỉ có Thịnh Sở Nhiên là nửa đùa nửa thật nói một câu, rằng trái tim Kỷ Nịnh đã bay đi mất rồi, không còn ở trên người anh nữa.Lần này Kỷ Nịnh chính thức giải thích, tin nhắn trả lời của Thịnh Sở Nhiên đã không còn không khí vui đùa, nhẹ nhàng nữa, mà là kiên nhẫn nói với cô rất nhiều điều.Thịnh Sở Nhiên: Không cần căng thẳng như vậy, anh có thể hiểu cho em.Thịnh Sở Nhiên: Ở nơi này mà gặp lại người quen cũ, quả thực sẽ có cảm giác rất khác biệt.
Đặc biệt là Thẩm Ngộ đó lại còn từng là thầy giáo của em, tự nhiên sẽ khiến em nảy sinh sự tin tưởng và dựa dẫm vào anh ấy.Thịnh Sở Nhiên: Giống như em biết thân phận trước kia của anh, sẽ có một sự mê luyến khác biệt đối với anh, anh có thể cảm nhận được.
Đó là phản ứng theo bản năng, không có cách nào kiểm soát được.Thịnh Sở Nhiên: Anh, với tư cách là người đã được hưởng lợi từ 'hào quang người quen', thì làm sao có tư cách đi khiển trách một người đàn ông cũng ở trong hoàn cảnh tương tự chứ.Thịnh Sở Nhiên: Cứ thả lỏng đi, hưởng thụ là được rồi.Thịnh Sở Nhiên: Dù cho em có một trăm người đàn ông đi nữa, em vẫn là vợ của anh, điểm này sẽ không bao giờ thay đổi.Kỷ Nịnh xem xong những lời anh nói, thế mà bất giác hốc mắt đã hoe hoe, ươn ướt.Những cảm xúc căng thẳng sau bao nhiêu biến động tâm lý cô trải qua gần đây, vào khoảnh khắc này đã dịu đi rất nhiều.Thịnh Sở Nhiên, một ngôi sao quen mặt với rất nhiều người, ở thế giới này chắc hẳn đã trải qua việc gặp lại người quen nhiều hơn bất kỳ ai khác.
Anh rất hiểu rõ sự ảnh hưởng của điều này đối với tâm lý con người.Nghe anh nói, Kỷ Nịnh cảm thấy có chút thông suốt.Sau đó là Tần Yếm Thư.Anh ấy đối với chuyện gì cũng tỏ ra nhàn nhạt, nhưng thực chất lại là người có tâm tư tinh tế, nội tâm phong phú.
Những lời anh gửi cho Kỷ Nịnh rất ngắn gọn, nhưng lại vô cùng khí phách.Tần Yếm Thư: Anh để ý khi nhìn thấy em và anh ta, nhưng cũng vì em mà cảm thấy kiêu hãnh.Tần Yếm Thư: Đã sống đến nước này rồi, nếu ngay cả tình yêu cũng không dám ngang tàng mà theo đuổi, thì còn ý nghĩa gì để kiên trì nữa chứ.Cảm xúc căng thẳng của Kỷ Nịnh dần tan biến, nhìn thấy những lời hồi đáp đầy thấu hiểu của họ, trong lòng cô thanh thản, thông suốt, cảm giác dễ chịu chưa từng có.Vậy mà, tâm trạng đang bay bổng của cô khi nhìn thấy tin nhắn trả lời của Yến Kiều lại đột ngột lắng xuống.Yến Kiều: Nhìn ra rồi, chị thích mấy người lớn tuổi hơn mình.Yến Kiều: Vậy còn cần tôi làm gì nữa?Yến Kiều: Phụ nữ chỉ tổ ảnh hưởng đến tốc độ leo bảng của tôi thôi.Yến Kiều: Không cần chị nữa.