[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 121,879
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Full] Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa - Thâm Hải Thủ Thuật Đao
Ngoại Truyện 7.4
Ngoại Truyện 7.4
Tuyến IF – Nam sinh ngây thơ 4••••••••Người ta thường nói cái đó của nam sinh đại học còn cứng hơn cả kim cương.Sự thật chứng minh, nam sinh muốn yêu đương thì da mặt còn cứng hơn cả kim cương.Sau đó một thời gian rất dài, Vinh Phong đều ráng căng da mặt, nghiêm túc nói chuyện với Tần Sương Tinh về côn trùng, chơi sâu cùng cậu.
Làm Tần Sương Tinh tưởng rằng Vinh Phong thật sự rất hứng thú với côn trùng.Cho đến một ngày..."
Nghĩ xem còn có trò gì vui không..."
"Nghe nói Vinh Phong sợ côn trùng lắm, hay là tụi mình để một con nhện giả trong hộp, bảo ảnh thò tay vô, hù cho ảnh hết hồn chơi?"
"Ủa?
Vinh Phong sợ côn trùng hả?
Nhìn đâu có giống."
"Haha, nhìn vậy thôi.
Lúc đầu tui cũng nghĩ vậy, ai ngờ ảnh sợ lắm luôn.
Nhất là mấy con biết bay..."
Trong hội sinh viên, Tần Sương Tinh đang cúi đầu nhắn tin cho Vinh Phong.
Nghe thấy có người nhắc đến cái tên quen thuộc, cậu theo bản năng lắng tai nghe.
Kết quả câu trò chuyện đâm mạnh một cú vào tim cậu.Vinh Phong sợ côn trùng?
Làm gì có chuyện đó?Phản ứng đầu tiên của Tần Sương Tinh là không tin.
Nhưng mấy người kia nói năng chắc nịch, có vẻ không giống như bịa chuyện.Họ đang bàn về một hoạt động sắp tới, sẽ có vài trò chơi, mời người lên sân khấu tương tác.
Vinh Phong rất nổi trong trường, nghe nói sẽ được "chỉ định ngầm" gọi lên chơi..."
Đừng làm vậy."
Tần Sương Tinh vẫn chưa hoàn hồn sau khi nghe chuyện "Vinh Phong sợ côn trùng", nhưng phản ứng cơ thể nhanh hơn lý trí.
Cậu bước tới trước mặt đám người, giọng nói phát ra từ cổ họng rõ ràng và dứt khoát: "Đừng cố tình hù dọa ảnh, được không?"
Cả bọn nghe vậy sững người.
Các anh chị khóa trên thoáng lộ vẻ lúng túng.
Ai cũng biết Tần Sương Tinh là người do Vinh Phong đưa vào hội sinh viên, quan hệ giữa hai người rất tốt.Thấy Tần Sương Tinh nói vậy, bọn họ vội vàng xua tay giải thích:"Ây da, tụi chị không cố ý, chỉ đùa một chút thôi."
"Đúng rồi, chỉ để tạo không khí vui vẻ chút thôi.
Không có ác ý đâu."
Mọi người đều đồng thanh phụ họa, nhưng Tần Sương Tinh lắc đầu.
Cậu nhìn các anh chị trước mặt, nói năng rõ ràng: "Nếu người bị đùa không cảm thấy buồn cười, thì đó không phải là đùa.
Nếu biết rõ người ta sợ mà còn cố tình dọa người ta, thì đó là bắt nạt."
Mọi người: "..."
Tần Sương Tinh nói bằng vẻ mặt nghiêm túc.Tuy là sinh viên năm nhất, là người nhỏ tuổi nhất ở đây, nhưng đối mặt với các anh chị khóa trên, cậu không hề tỏ ra sợ sệt.Cậu mạnh dạn đứng ra bảo vệ Vinh Phong."
Ha ha, em Tần nói vậy rồi thì..."
Người khởi xướng ban đầu hơi ngại, gượng gạo cười, cố gắng xoa dịu không khí."
Ờ đúng, nghĩ kỹ lại thì không hay thật.
Vinh Phong là nam thần của trường, làm ảnh mất mặt trước đám đông thể nào tụi mình cũng bị fan ảnh gửi dao phay cho coi."
Những người khác cười hề hề hưởng ứng, xem ra đã từ bỏ ý định.Tần Sương Tinh thầm thở phào, lòng dạ rối bời.Lúc này, điện thoại trong túi rung rung.
Cậu lấy ra xem, thấy là tin nhắn của Vinh Phong:- Vinh Phong: Anh huấn luyện xong rồi.- Vinh Phong: Đi ăn món bún ốc quán mới mở ở cổng Đông không?
Nghe nói trứng chiên ngon cực.Tần Sương Tinh trả lời một chữ: "Được."
Sau đó chào tạm biệt mọi người trong hội sinh viên, quay người đi về phía cổng Đông.......Vinh Phong học chuyên ngành Phòng cháy chữa cháy.
Ngành này ngoài lý thuyết còn yêu cầu huấn luyện thể chất rất nhiều, để chuẩn bị cho công việc vào đội cứu hỏa sau này.Thu sang, trời không còn nóng như trước, nhưng sau một ngày huấn luyện, người anh vẫn đẫm mồ hôi.Vinh Phong hẹn Tần Sương Tinh đi ăn món bún ốc quán mới mở ngoài cổng trường.
Thực ra anh nói dối, anh không phải vừa mới tập xong.
Nửa tiếng trước đã xong từ lâu, thậm chí còn vội chạy về ký túc xá tắm rửa sấy tóc, bản thân thơm tho sạch sẽ rồi mới nhắn tin cho Tần Sương Tinh.Mình đúng là tâm cơ.Vinh Phong khiêm tốn nghĩ thầm.Không lâu sau, hai người gặp nhau trong trường, cùng nhau sóng vai đi về phía cổng Đông.Hoàng hôn dần buông.
Buổi chiều đầu thu, gió mát nhè nhẹ.
Lúc đi ngang qua tiệm trái cây, có thể nhìn thấy mấy quả hồng lớn được bày bên ngoài.
Cam đỏ bóng bẩy, căng mọng đẹp đẽ, nhìn thôi đã thấy ngon miệng.Vinh Phong hỏi: "Em ăn hồng không?"
Tần Sương Tinh: "Dạ có."
Thế là hai người dừng lại, ngồi xổm trước sạp trái cây, cúi đầu cùng nhau lựa hồng.
Họ chọn mấy quả còn hơi cứng và vài quả đã chín mềm, cho vào túi xách theo.Lúc đến quán bún ốc vẫn còn sớm, quán chưa đông.
Cả hai đứng trước cửa tiệm, ngẩng đầu nhìn thực đơn dán trên tường.Hai người đều gọi bún ốc, thêm một phần trứng chiên cho mỗi người.Vinh Phong lấy điện thoại ra, quét mã thanh toán.Đây không phải là cái "lần sau mời" đã nói trong căn-tin hôm nọ.
Mà là một trong vô số "lần sau".Không rõ từ khi nào, hai người rất ăn ý thay phiên nhau trả tiền.
Không còn nói ai mời ai nữa, chỉ đơn giản là một người hỏi: "Đi ăn quán nào đó không?"
Người còn lại sẽ đáp: "Ok."
Không biết từ lúc nào, họ đã trở thành bạn thân, rất rất thân, sóng vai ngồi xổm trước sạp trái cây lựa hồng, kề đầu cùng nhau nghiên cứu mấy con côn trùng nhỏ, cùng đi siêu thị, cùng đi xem phim.
Tuy rằng chỉ mới quen hơn một tháng, vậy mà thân thuộc như đã biết nhau từ kiếp trước.Có lẽ vì họ là bạn chơi côn trùng?
Vinh Phong thầm nghĩ.
Chắc trong lòng Tần Sương Tinh, ai yêu thích côn trùng đều là người tốt.
Anh có thể cùng cậu bắt côn trùng, làm tiêu bản, cho nên mới nhanh chóng trở thành bạn bè...Ừm, giống bạn chơi chung cùng sở thích thì đúng hơn?Vinh Phong thật sự không ngờ, để theo đuổi crush anh phải nhờ đến côn trùng trợ lực.Nhưng như vậy cũng tốt.Vinh Phong nhìn cậu thiếu niên trước mặt đang cúi đầu ăn bún ốc.
Nhìn cái đầu mềm mại như cục bông ấy, cảm giác thỏa mãn trong lòng anh căng phồng như quả trứng chiên hút đầy nước súp, tròn đầy tràn trề.Khi nào thì nói thật với cậu ấy đây?Vinh Phong cúi đầu, gắp một miếng trứng trong tô mình, cắn một miếng.
Mùi trứng chiên thơm phức, thấm đẫm nước dùng đậm đà.
Chỉ cắn một miếng đã thấy hạnh phúc xộc lên tận óc.Vinh Phong cúi đầu ăn bún, nghĩ thầm: Hôm nay được không nhỉ?Anh không muốn chờ nữa, không muốn chỉ là "bạn chơi chung".
Anh muốn gần cậu ấy hơn một chút, thân thiết hơn chút nữa, giãi bày hết những bí mật trong lòng, hoàn toàn mở lòng với cậu.Anh muốn nói với cậu, cảm ơn em năm đó đã cứu anh, đã thay đổi cuộc đời anh.
Muốn nói rằng, từ khi đó anh đã thích em rồi.Em có thích anh chút nào không?Chúng ta có thể ở bên nhau không?......Chắc là do bún ốc cay quá, Vinh Phong ăn một miếng, mặt đã ửng lên một tầng đỏ nhàn nhạt.
Anh bưng bát lên, ngửa đầu húp "ừng ực" mấy ngụm canh.
Bát sứ to che mất gương mặt anh, cũng che luôn vành tai đỏ hồng đang lén lút tỏa nhiệt.Tần Sương Tinh len lén ngẩng đầu nhìn anh.Tại sao?
Vinh Phong sợ côn trùng, sao lại nói "anh cũng thích làm tiêu bản"?
Sao lại bằng lòng đi bắt côn trùng với mình, cùng mình chơi game "khu rừng nhàn nhã"?Tần Sương Tinh có một suy đoán mơ hồ.Cậu không dám nghĩ nhiều, càng nghĩ tim càng đập loạn, đập đến mức tức ngực.Cậu lờ mờ hiểu ra, tại sao lúc hai người ngồi xổm bên bụi cỏ quan sát côn trùng, Vinh Phong thỉnh thoảng cứng đờ một giây.
Tại sao mỗi khi dùng tay không bắt côn trùng, mặt Vinh Phong lại có biểu cảm kiểu "bàn tay này còn cần nữa không đây" cực kỳ phức tạp.Thì ra là vì sợ côn trùng.
Sợ côn trùng, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.Tần Sương Tinh có thể hiểu được lý do.
Vì chính cậu cũng thường xuyên "chịu đựng".
Đôi khi cậu rất xấu hổ nhưng vẫn cười tít mắt, giả vờ hoạt bát thoải mái mà nói: "Dạ được!"
Thực chất tim đã đập đến mức sắp rớt ra ngoài.Khóe môi Tần Sương Tinh nhếch lên không kiềm được.Cậu liếc nhìn túi hồng đặt trên bàn.
Túi hồng căng mọng, cam đỏ tròn trịa, chỉ nhìn thôi đã khiến lòng người thỏa mãn.Tần Sương Tinh không hiểu sao thấy thích túi hồng vô cùng.
Trong mắt cậu lúc này, mọi thứ đều vô cùng đáng yêu, tô bún ốc ăn dở, không khí oi nóng trong tiệm đến đổ mồ hôi cũng đáng yêu.Tần Sương Tinh kiên nhẫn đợi Vinh Phong ăn xong, giả vờ khổ sở xoa bụng: "Lại ăn no quá rồi..."
"Vậy thì đi dạo một vòng tiêu cơm đi."
Vinh Phong rất tự nhiên tiếp lời."
Được đó."
Tần Sương Tinh cười rạng rỡ.Mình gian xảo ghê hehe.Tần Sương Tinh thầm hớn hở, khóe môi muốn kéo cao tận trời.......Mặt trăng thay thế ánh hoàng hôn, lặng lẽ in lên nền trời đêm.
Gió đêm đầu thu mát mẻ, mùi hương long não nhè nhẹ thấm vào ruột gan.Ăn tối xong, số người đi dạo trên đường trong trường nhiều hơn hẳn lúc giữa hè.
Hai người lặng lẽ đi bên nhau dưới con đường rợp bóng cây.Tần Sương Tinh nói: "Đi bên kia đi."
"Ừm."
Vinh Phong đáp.Anh cùng cậu rẽ sang con đường ít người hơn.Con đường này dẫn đến văn phòng các khoa, buổi tối hầu như không ai qua lại.
Đường nhựa rộng thẳng tắp hướng về phía xa.
Đèn đường hai bên ngả vàng, mấy con côn trùng nhỏ bay loạn đâm vào chụp đèn "bốp bốp".
Cây long não tỏa mùi hương thoang thoảng, lá cây xanh đậm ánh lên dưới ánh đèn.Tần Sương Tinh căng thẳng cuộn tròn đầu ngón tay.
Cậu hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi hít sâu thêm hơi nữa.Vinh Phong thả chậm bước chân, dường như cảm nhận được gì đó, hoặc bản thân anh cũng có điều muốn nói.Tần Sương Tinh thầm nghĩ: Lần này không cho anh nói trước nữa.
Thế là cậu ra tay nhanh như chớp, bất thình lình kéo tay anh.Vinh Phong toàn thân chấn động.
Thân thể cao lớn khựng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn cậu.Tần Sương Tinh nhận ra mình đã đánh giá bản thân quá cao.
Giây phút này, cậu mất sạch dũng khí ngẩng đầu nhìn Vinh Phong, ngón tay run run, trái tim cũng run theo.Tần Sương Tinh cúi đầu, ánh mắt rơi vào bàn tay đang nắm lấy tay đàn anh.Vinh Phong không hất tay ra.
Chắc, chắc là cậu đoán đúng rồi?"
Đàn anh, em..."
Tần Sương Tinh hít một hơi thật mạnh, ngẩng đầu định nói ra tất cả.Vinh Phong bỗng siết chặt tay cậu, cắm đầu bước tiếp về phía trước.Tần Sương Tinh ngẩn người."
Anh cũng thích em."
Vinh Phong nói rất nghiêm túc, vội vàng nhìn đi chỗ khác, nói nhỏ: "Ăn hồng không?"
Tần Sương Tinh: "?"
Sao tự dưng nói "cũng", "cũng" là sao?!Tuy rằng... hình như... không sai?Tần Sương Tinh đần mặt: "Ăn..."
Vinh Phong liền đưa túi hồng kia cho cậu, Tần Sương Tinh không hiểu gì, cũng ngại không dám hỏi, đành đờ đẫn nhận lấy.
Tay vẫn bị anh nắm chặt.Tần Sương Tinh ngơ ngác xách túi hồng, bị anh dắt đi tiếp.Đi được hai bước, Vinh Phong đột nhiên dừng lại."
Không được..."
Vinh Phong có vẻ rất khổ não, quay đầu nhìn hai bàn tay đang nắm nhau, "Không được, bây giờ không có tay."
Tần Sương Tinh: "...?"
Vinh Phong đứng tại chỗ, ngửa đầu hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Em chờ chút, để anh bình tĩnh lại đã..."
Tần Sương Tinh lúc này mới nhận ra anh đang căng thẳng, hoặc là xúc động?
Nghe thấy lời tỏ tình nên xúc động đến nỗi nói luyên thuyên, não tạm ngừng hoạt động.Thế nên anh nói trước đã rồi tính.
Nói trước cho cậu biết "Anh cũng thích em" rồi tính tiếp.Tần Sương Tinh cảm thấy như có ai gõ vào đầu mình một cái.
Gõ đến mức cậu choáng váng, linh hồn cũng rung rinh theo."
Hay là tụi mình tìm chỗ ngồi một lát..."
Tần Sương Tinh nhỏ giọng, mặt đỏ ửng."
Ừm."
Vinh Phong bình tĩnh lại đôi chút, nắm tay cậu, kéo cậu sát vào mình hơn một chút."!!!"
Tần Sương Tinh không kịp phản ứng, bị kéo sát lại, cảm nhận được hơi thở ấm áp mạnh mẽ từ anh.
Một cảm giác hạnh phúc không lời tuôn trào, mặt Tần Sương Tinh bốc khói, đỏ bừng như tôm luộc, chỉ muốn co rụt cả mười đầu ngón chân."
Thật ra anh cũng có chuyện muốn nói với em..."
Vinh Phong nói nhỏ, giọng chứa chút khàn khàn khó nhận ra."
Dạ?
Là chuyện gì?"
Tần Sương Tinh ngẩng đầu lên, phát hiện anh vẫn không dám nhìn mình.
Vì cứ mãi quay đầu nhìn sang bên cạnh, nên gò má và vành tai đỏ ửng của anh ngược lại bị lộ rõ mồn một dưới ánh đèn...Ngốc ghê, vụng về đáng yêu, y như gấu bự lần đầu tiên được ăn mật ong.Tần Sương Tinh tự dưng thấy Vinh Phong đáng yêu quá mức.
Rõ ràng người trước mặt cao to hơn cậu rất nhiều, còn là đàn anh của cậu, vậy mà trong chuyện này lại xấu hổ chẳng kém gì cậu.
Cũng lúng túng, cũng ngượng ngùng, cũng hồi hộp.Đáng yêu quá, đáng yêu kinh khủng.Máu nóng trong người Tần Sương Tinh dâng lên, khiến cậu không kìm được muốn đến gần hơn chút nữa, gần thêm chút nữa...Nhưng mà, liệu có quá nhanh không?
Hai người mới quen nhau chưa đầy một tháng...Tần Sương Tinh cố kìm lại ngọn lửa nhỏ cháy âm ỉ trong tim, cúi đầu ngoan ngoãn để đối phương dắt đến một băng ghế đá.Bốn phía vắng lặng không người, xung quanh có một hàng cây long não cao lớn, vừa hay có thể che khuất tầm mắt của người qua đường.Tần Sương Tinh không nhịn được đoán xem Vinh Phong muốn nói gì với mình.Rất nhanh, Vinh Phong cho cậu câu trả lời."
Thật ra, ba năm trước chúng ta đã từng gặp nhau."
Theo giọng nói trầm khàn hơi run nhẹ của Vinh Phong, từng đoạn ký ức chầm chậm hiện ra.Tần Sương Tinh như thấy được vô số bức ảnh.
Từ một cậu thiếu niên béo tròn, tự ti đến mức không dám nhìn thẳng vào ống kính, dần dần thay đổi thành người trước mắt — người mà cậu quen thuộc.Tiếng cánh gián va vào màng nhĩ như vang vọng bên tai.
Cảm giác bất lực nơi đường cùng rồi được cứu rỗi như một tia sáng rọi qua kẽ nứt, thay đổi cả cuộc đời.Tần Sương Tinh không ngờ Vinh Phong sẽ kể với mình chuyện này, ngơ ngác nhìn Vinh Phong.
Vinh Phong kể đến cuối, thở phào một hơi thật dài như trút được gánh nặng."
Thật ra anh muốn nói với em từ lâu rồi, nhưng mà..."
Anh sợ mình không xứng với em.Anh sợ dù đã cố gắng hết sức để trở thành phiên bản tốt nhất, vẫn không đủ để sánh vai cùng em.Ngày đó, Tần Sương Tinh trở về trường cấp ba để diễn thuyết.
Vinh Phong khó khăn lắm mới được gặp lại cậu.Cậu đứng trên sân khấu, nổi bật rực rỡ, tương lai tràn trề hy vọng, đôi mắt luôn tỏa sáng.Tần Sương Tinh quá tốt đẹp.
Anh sợ dù đã thay đổi đến mức này, vẫn không thể xứng đôi với cậu.Lỡ vẫn không được thì phải làm sao đây?
Anh đã làm hết mức có thể rồi.Vinh Phong cúi đầu, ánh mắt cụp xuống.Giây phút ấy, anh như quay về mùa hè năm xưa, quay về là một Vinh Phong nhút nhát, tự ti.Nhưng..."
Anh đỉnh lắm."
Tần Sương Tinh bỗng dang tay ôm lấy cổ anh.Toàn thân Vinh Phong run lên, mắt mở to không dám tin.Vành mắt Tần Sương Tinh đỏ bừng, nước mắt rơi lã chã."
Anh siêu đỉnh.
Anh đã trở thành một người xuất sắc, xuất sắc đến mức em có thể lập tức nhìn thấy anh giữa đám đông."
Tần Sương Tinh ôm anh vừa nức nở, nước mắt ấm nóng thấm ướt cổ áo Vinh Phong.Vinh Phong không lường trước được cậu sẽ khóc.Anh trầm mặc một lúc, rồi sửa lời: "Thật ra hồi trước em liếc mắt một cái cũng thấy anh ngay, vì lúc đó anh béo ú.
Một người chiếm hai chỗ, quá nổi bật."
"...?"
Tiếng nức nở chưa kịp dứt bị chặn ngang.
Cậu ngơ ngác nhìn Vinh Phong, mắt đẫm lệ."
Đừng khóc nữa."
Vinh Phong mỉm cười, lấy khăn giấy ra, giúp cậu lau nước mắt.
Tần Sương Tinh nức nở vài tiếng, rất cố gắng để nín khóc, sau đó bị anh chọc cười.Vinh Phong ôm cậu chặt hơn, kéo cậu ngồi trên đùi mình, như chú gấu to ôm gấu bông nhỏ."
Cảm ơn em."
Vinh Phong nghiêm túc nói: "Cảm ơn em đã cứu anh."
"Ừm..."
Tần Sương Tinh dụi đầu vào hõm cổ anh, hơi xấu hổ, không biết nên nói gì.Hai người lặng lẽ ôm nhau.Ngồi một lúc, hai người ăn hai quả hồng.
Thịt quả mềm ngọt trượt vào bụng, ngọt ngào lan đến tận tim.Ăn xong nắm tay nhau đi về.Ký túc xá Vinh Phong ở phía đông, của Tần Sương Tinh ở phía tây.
Vinh Phong đưa cậu về tận nơi.
Lúc này đã tối muộn, hành lang vắng tanh không một bóng người.Tần Sương Tinh nắm tay anh, lưu luyến không rời, lùi dần về sau.Vinh Phong đưa tay xoa đầu cậu, nói: "Nhớ nhắn tin."
Tần Sương Tinh gật đầu, nhưng vẫn không buông tay, nắm chặt lấy tay anh, vừa lùi vừa bước lên bậc thềm.
Cậu đứng trên bậc đầu tiên, ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi mắt long lanh lấp lánh như cả vạn vì sao tỏa sáng trong màn đêm.Vinh Phong nhất thời xúc động, muốn nói gì đó, bỗng thấy môi ấm lên.Tần Sương Tinh nhanh như chớp hôn trộm một cái rồi quay đầu bỏ chạy."..."
Con ngươi Vinh Phong run lên, theo bản xạ siết tay.
Bàn tay trắng trẻo xinh đẹp của Tần Sương Tinh suýt nữa thì trốn thoát, bị anh túm lại.Tần Sương Tinh chạy trốn thất bại, quay đầu lại, trông như học sinh tiểu học bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu."
Nhanh quá."
Tim Vinh Phong đập thình thịch trong lồng ngực, đập mạnh đến mức ngực bủn rủn, đầu óc quay cuồng.
Đến mức anh không thể suy nghĩ được gì, ánh mắt bất giác rơi lên môi Tần Sương Tinh.Ánh mắt ấy như có sức nặng.
Tần Sương Tinh lúng túng mở to mắt, lông mi ướt sũng khẽ run."
Làm lại lần nữa."
Giọng của Vinh Phong khàn khàn bật ra từ cổ họng, đồng thời nhắm mắt lại, cúi người tới."
Làm lại lần nữa..."
Vinh Phong hôn cậu.Lần này Tần Sương Tinh không cần kiễng chân, vì Vinh Phong đã cúi xuống, dịu dàng nâng mặt cậu lên.Tần Sương Tinh căng thẳng cuộn tròn ngón tay, nhịp thở rối loạn.
Cảm xúc nồng nàn lan tới vành tai, thẹn thùng và hạnh phúc cùng nhau nấu sôi cái đầu nhỏ, vui sướng nổi bọt.Hai người dán sát vào nhau.
Hai trái tim gõ vào lồng ngực của đối phương.Mọi nỗ lực đều được hồi đáp.
Người có tình rồi cũng về bên nhau.••••••••Lời tác giả:Hoàn rồi nha!
Cảm ơn các bé đáng yêu đã đồng hành đến tận đây!Yêu mọi người!
Chúc mọi người hạnh phúc! (cúi chào)