*Bíp bíp( Tiếng còi xe ấy làm tôi nhớ đến hình ảnh tai nạn xe cộ khi ấy.)Ngày ấy trời mưa rất to, tôi ngồi trong xe ở ghế đằng sau vui đùa với người mẹ hiền hòa của mình, sau đó tôi nghiêng người về phía trước hỏi ba: - Ba ơi, chủ nhật ngày là ba được nghỉ ở nhà đúng không?Ba tôi cười đáp lại:- Ừm, chủ nhật này ba được nghỉ nên ba sẽ trở gia đình ta đi đâu đó cho thư giãn nào.
Ahahahaha.Tôi ngồi đằng sau nhảy dựng lên ăn mừng:
- Yeahhhh.
- Con trai ngồi xuống nào để ba tập trung lái xe.
Mẹ tôi lên tiếng trong đó còn có chút vui vẻ.
Ba tôi quay về phía sau làm động tác xoa đầu tôi, mẹ tôi thấy thế lên tiếng nhắc nhở:- Kìa anh, anh đang lái xe mà không tập trung thế.- Ahaha không sao đâu em, đường hôm nay ít xe lắm với lại cũng đang đèn đỏ mà, anh chỉ xoa có xíu thôi mà.Một bên bố xoa đầu một bên thì đáp lại mẹ.
Nhưng khi bố tôi chạy qua đèn giao thông, bỗng một tiếng còi xe vang dội khắp đường cùng tiếng hét cảnh báo.Tôi ngồi đằng sau ngước mặt lên nhìn, thấy một chiếc xe tải chở hàng đang lao nhanh về phía trước trông rất vội vã trong cơn mưa.Nhìn sang bố, thấy ông bối rối rồi trở nên hốt hoảng, ông luống cuống đạp thắng xe nhưng không kịp nữa rồi, chiếc xe đã lao tới. *RầmTiếng rầm chói tai vọng khắp phố, dòng người tấp nập vội lại hóng hớt, tiếng xì xào bàn tán cũng như tiếng gọi điện thoại làm náo loạn cả con đường vắng xe này đều thu vào tai tôi.
Trời đất quay cuồng, cơ thể đau nhói nhiều chỗ, cơn chóng mặt, khó thở dần xuất hiện, máu chảy dài lênh láng một đoạn đường dài.
Ý thức bắt đầu mơ hồ, hình ảnh cuối cùng khi ấy của tôi chỉ có hai thân thể đã máu me be bét, đã không còn cử động gì nữa, tôi muốn mở miệng để gọi ba mẹ nhưng không thể và chìm vào hôn mê.Khi tôi tỉnh lại trong bệnh viện, chỉ có nỗi ám ảnh bao trùm lấy khiến tôi phải mất tận 3 tháng mới có thể hồi phục.Vì gia đình tôi đã không còn nên tôi đã chuyển sang sống chung với ông bà 1 thời gian thì chuyển sang sống tự lập.Ký ức mập mờ vụt tắt, tôi đứng người ra đó, hai tay che mắt lại để không thấy máu chảy dài ra đường như thế.Dù đang nhắm mắt nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự hỗn loạn xung quanh, tiếng xì xào bàn tán xôn xao từ bốn phía truyền tới tai tôi nhưng vì hồi hộp và hoảng sợ khiến tôi không để những âm thanh đó vào tai.Vài giây trôi qua tôi không cảm nhận được đau đớn gì.
Từ từ mở ra tôi chỉ thấy cơ thể mình vẫn hoàn hảo không có một chút trầy xước gì, ngẩn ngơ ngước đầu lên nhìn xung quanh, thấy chiếc xe tải tông trúng cây cột khiến đầu xe có chút hư hại.Lo lắng, tôi vội vàng chạy tới xem tình hình, vừa tới tôi đã nghe được giọng của một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo lao động và chiếc quần tây đang cáu kỉnh mắng xối xả về phía tôi nhưng không hiểu sao ông đang cằn nhằn vài
giây rồi im lặng.Tôi ngước lên nhìn ông ấy, chỉ thấy ông ta cúi mặt xuống định nói tiếp nhưng lại không thể hốt ra được nên chỉ đành thở dài rồi nói với tôi bằng giọng điệu nhẹ nhàng.- Tôi nhìn mặt cậu có chút tiều tụy và xanh xao, cậu nên về nhà nghỉ đi đừng ra đường kẻo lại xảy ra vụ như này.Tôi cười xấu hổ hỏi người đàn ông trung niên chi phí sửa xe ấy.
Xong, tôi gửi ông ấy chi phí sửa rồi vội đi về.
Tới nhà, nằm trên ghế sofa, tôi vẫn hồi hộp về tình huống lúc nãy, hồi tưởng về nó khiến tôi cảm thấy mình đã mất tập trung quá nhiều rồi...*Keng keng kengÂm thanh bất ngờ vang trong không gian tĩnh lặng, tôi giật mình ngồi dậy đi ra cửa kiểm tra là ai ở ngoài đó.
Mở cửa ra, một thân thể nhỏ nhắn kèm một mùi thơm nhẹ nhàng, thanh thoát, khiến tâm hồn tôi có cảm giác an lành, cơ thể ấm áp có chút mềm mại ôm chằm lấy tôi khiến thân thể đang lạnh giá và đầy phiền muộn này được xoa dịu đi.
Giọng nói nhẹ nhàng, có chút nghẹn ngào ấy khiến tôi cũng bớt suy nghĩ tùm lum nữa.- Cậu...cậu có sao không...?Tôi mỉm cười xoa đầu cô ấy như đang xoa đầu an ủi một đứa trẻ vậy.
Tôi đáp:- Cậu nhìn xem, thân thể tôi làm gì có vết trầy xước nào đâu?Từ từ Tuyết Hoa buông lỏng 2 tay cô ấy ra, ngước nhìn tôi với vẻ mặt lo âu, cô sốt sắng xem xét xung quanh cơ thể tôi thì thấy bình thường nên thở dài một cái trông như một người mẹ đang kiểm tra xem đứa con của mình có bị thương không vậy.
Đi vào nhà, tôi rót cho cô ấy ly nước ấm rồi hỏi chuyện.- Này, sao tự nhiên cậu lại làm như vậy?
Tuyết Hoa nhìn sang tôi nói với giọng lo lắng:- Lúc nãy, khi tôi vừa mới đi chợ về thì gặp bác Ngọc.
Bác ấy nói với tôi rằng khi nãy trong lúc đi chợ, bác ấy vô tình thấy được vụ tai nạn đó nên cấp tốc đi về gặp tôi.- Ra là vậy, tôi cứ tưởng cậu lại làm mấy bác tám chuyện ngoài kia rồi vô tình nghe được tin này chứ.Tôi trêu cô ấy khiến cổ nheo đôi mắt lại liếc nhìn tôi đầy sát ý trông giống như loài thú săn mồi đang ngắm nhìn con mồi vậy.
Sợ hãi, tôi đằng im lặng vì đã lỡ lời.Do đã đến giờ làm việc nên tôi và cô ấy phải tạm dừng cuộc trò chuyện ở đây rồi vội vã đi đến công ty.Vài tiếng làm việc trong công ty, vác cơ thể gần như sắp rã rời này về nhà.
Khi về nhà, bỗng một âm thanh lộc cộc phát ra từ phía nhà bếp, tôi giật mình, hốt hoảng đi rón rén lại gần, tim tôi bắt đầu đập loạn xạ, đôi chân lúc này cũng run lẩy bẩy do căng thẳng.
Khi đèn sáng, tôi ngỡ ngàng mắt chữ a mồm chữ o vì không thể tin vào thứ đang diễn ra trước mặt mình, tâm trí tôi giờ đây rối bời không biết đây là ảo giác hay là sự thật.
Tôi bước vội về phía trước, dang 2 cánh tay ra ôm chằm lấy bóng hình, môi lắp ba lắp bắp cùng hàng nước mắt chảy dài xuống má.- C.. có ....ph...ả...ải ....là ....à..mẹ..khô ..ng?Tôi ôm chặt lấy bà, hai vòng tay siết chặt không buông vì chỉ cần nếu tôi thả lỏng ra thì bóng người trước mặt tôi sẽ tan biến vào hư vô, đôi mắt tôi ướt sẫm, hai hàng lệ đã chảy dài trên má.Đã bao lâu rồi tôi vẫn không thể quên được người ấy cho dù tôi biết người ấy đã không còn bên tôi rồi và lúc này những ký ức tuổi thơ lại ồ ạt về trong tâm trí tôi như cơn lũ.
Giọng nói hiền từ, quen thuộc ấy khe khẽ nói với tôi.- Hạo Thiên à, dạo này con vẫn khoẻ chứ?Tôi gật đầu nhẹ nhàng rồi đáp.- Vâng ạ, con vẫn khoẻVài chục giây trôi qua trong im lặng, chợt trên đầu tôi có thứ gì đó rơi xuống, tôi cảm giác nó như một chất lỏng vậy.
Một tay ôm bà, một tay đưa lên đầu kiểm tra thì tôi cảm nhận được nó có chút nhớp nháp, đưa tay xuống xem thử thì mới rõ nó là thứ gì.
Tôi buông tay ra lùi lại phía sau để nhìn rõ người đàn bà ấy bị gì, đập vào mắt tôi là một thi thể đẫm máu, trên người bò nhúc nhích từng con giòi có to có nhỏ trong thật kinh tởm, khuôn mặt bị lõm vào trong và có mùi hôi thối bốc ra làm dạ dày tôi có cảm giác khó chịu, cồn cào ở bụng sau đó lan về phía cổ khiến tôi nôn khan, lảo đảo ngã ngửa về phía sau.*BịchRồi cơ thể tôi đờ người ra đó, cơn sợ hãi bao trùm lấy thân thể khiến tôi muốn chạy nhưng không thể, nó giống như trong ác mộng hôm đó.
Thi thể ấy bắt đầu di chuyển, lao thẳng về phía trước dang 2 tay bóp cổ và nhấc bổng tôi lên.
Bàn tay ấy như cây kiềm sắt,vừa lạnh lẽo vừa nặng nề khiến tôi cảm thấy khó thở ,lồng ngực nhói đau, cảm giác nóng rực và tê dần trên mặt, tôi vùng vẫy trong sự bất lực và vô ích, dần dần mắt tôi bắt đầu mờ đi rồi bất chợt cảm giác bị bóp cổ dường như đã biến mất.
Tôi ngồi phịch xuống đất, tham lam hít lấy hít để không khí xung quanh, lồng ngực vẫn đập phập phừng loạn xạ, căng thẳng và run rẩy, tôi liếc nhìn xung quanh, lúc này đã chẳng còn ai.
Ngồi một lúc lấy lại sự bình tĩnh rồi từ từ đứng dậy, tôi đi về ghế sofa thở hộc hộc vài giây.Tôi có một thói xấu là khi trải qua một sự kiện gây sốc thì tôi sẽ luôn luôn nghĩ về nó cho đến khi có một việc khác cần tập trung, vậy nên khi sự việc này xảy ra kí ức đã ám ảnh tôi suốt bao nhiêu năm qua giờ đây ùa về trong tâm trí, dày vò tôi.
Đứng dậy đi lên lầu, tôi tìm chai thuốc an thần uống vào 2 viên.
Vài giây sau, tôi cảm thấy mắt đã mở không lên nữa kèm với cơn mệt mỏi lúc nãy, tôi liền ngủ thiếp đi một giấc.Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi vươn thẳng lưng ra, đêm qua vừa là ác mộng nhưng vì có thuốc nên hôm nay tôi cảm thấy khoẻ khoắn hơn nhiều mặc dù có hơi buồn ngủ xíu, những suy nghĩ mà đêm qua dằn vặt tôi cuối cùng cũng biến mất, tôi đứng dậy đi xuống nhà và tập thể dục như thường lệ rồi mới đi làm.Thời gian trôi qua như chó chạy ngoài đồng cho đến một ngày nọ đã có 1 sự việc khiến bệnh tình trầm trọng hơn khi tôi đã quá chủ quan vì hết bệnh nên ngày đó tôi đã không uống thuốc.Tết năm nay, tôi qua nhà Tuyết Hoa cùng gia đình cô ấy ăn Tết trong bầu không khí vui vẻ sum vầy, ăn xong tôi phụ dọn bát đũa rồi cùng cô ấy dạo đi chợ mua đồ cúng Tết nhà mình.
Không khí trong lành, có chút lạnh của ngày này, hai chúng tôi vừa đi vừa tán gẫu suốt dọc đường để xoá tan đi sự vắng vẻ.
Tết năm nay, nhà nhà người người đều đèn sáng trưng bừng cùng tiếng cười đùa nhộn nhịp khắp phố nhỏ này.
Những tiếng náo nhịp của mọi nhà làm cho khu phố vắng tanh giờ đây như được sống lại và trở về như lúc trước.Về nhà, cô ấy phụ giúp tôi nấu ăn và chuẩn bị chu đáo.
Đứng trước ảnh thờ bà, tôi lại nhớ về chuyện đó, nước mắt tôi lại rơi xuống.- Sao cậu lại khóc vậy?Tuyết Hoa đứng kế bên nhìn tôi hỏi, tôi lau đi nước mắt rồi kể chuyện hôm đó cho cô ấy nghe.
Vài phút sau, cô đặt tay lên lưng tôi và an ủi rằng đó chỉ là ảo giác của tôi gây ra thôi, tôi gật đầu đồng ý và bỏ qua vấn đề đó.
Hai chúng tôi lại tán gẫu cho đến tận 18 giờ thì tạm biệt nhau, tôi thẫn thờ bước vào phòng khách, ngắm nhìn chậu hoa quỳnh để trưng ngay cạnh cửa sổ.
Nó thật đẹp và cô độc như tình trạng của tôi lúc này...
Chẳng ai quan tâm đến nó, không một ai thấy nó, vì nó sẽ rực rỡ trong màn đêm yên tĩnh rồi lặng lẽ úa tàn đi, cuộc đời tôi cũng vậy, rồi một ngày nào đó tôi cũng sẽ phai mờ trong mắt người khác.
Nhưng tôi không giống nó, vẫn có người luôn quan tâm tôi, vẫn có người nhớ đến tôi, cho dù tôi có phai mờ trong mắt người khác thì vẫn sẽ tồn tại trong ký ức người quan tâm tôi.*Cộc cộc cộc rầm rầmÂm thanh quỷ dị vang vọng khắp nhà khiến tôi run rẩy, da gà nổi hết lên.
Tôi đứng phắt dậy, xem xét xung quanh tìm nguồn gốc thứ âm thanh quái quỷ đó phát ra từ đâu, bước từng bước nhẹ nhàng men theo thanh âm đó đến tới cánh cửa dẫn xuống tầng hầm.
Tim tôi đập thình thịch cùng với sự căng thẳng, tay tôi run rẩy đặt lên tay nắm cửa, xoay nhẹ từ từ *cạch.*Két két kétÂm thanh tuy nhỏ khiến tôi dựng tóc gáy.
Bụi bay khiến tôi ho sặc sụa phải lấy tay che mũi, tay còn lại cầm điện thoại chiếu sáng khu vực.
Không gian .
Mỗi khi gần tới, chân tôi lại run, tay cầm điện thoại chiếu xung quanh nhưng chẳng thấy gì.*Tí tách tí tách Tôi chiếu rọi xung quanh một lần nữa thì thấy trong góc có 1 chất lỏng đen huyền đang nhỏ giọt, tôi ngạc nhiên vì lúc nãy chẳng có thứ gì ở đó cả.
Từ từ chiếu lên trên, một sinh vật quái dị với thân thể đen bóng, móng vuốt sắc nhọn cắm sâu vào bức tường, khuôn mặt vặn vẹo đang há miệng đầy răng nanh cạp lấy thứ gì đó.
Chất lỏng ấy cũng từ đó mà ra, một mùi hôi thối bắt đầu lan ra từ thứ đó.
Sao, sao có thể?
Một thứ như thế sao lại xuất hiện?
Không, không đây là ảo giác nhưng tôi đã uống thuốc rồi mà?Suy nghĩ tôi rối bời, tôi cố lấy lại bình tĩnh, giải nguy cơ trước mặt rồi tính sau.
Lặng lẽ bước từng bước nhẹ lui về phía sau, vừa quan sát vừa từ từ mò đường đi.
Tôi phát hiện ra một điều là khi tôi di chuyển hình như ánh mắt nó vẫn không thấy tôi, nó cứ nhìn về phía trước.
Đây có thể là cơ hội trốn thoát miễn tôi không gây ra tiếng động lớn gì.
Nhưng mọi chuyện lại không suôn sẻ như vậy, vừa bước được vài bậc thang, chiếc điện thoại trong tay tôi đột ngột phát ra khúc nhạc.Nhìn chiếc điện thoại đang reo, tôi ngạc nhiên khi người gọi đến lại là số người cha đã qua đời.
Tôi sững sờ và quên mất là có một con quái vật có thính giác nhạy bén ở gần đây, khi kịp nhận ra vấn đề trong vài giây sau thì nó đã lao gần tới cầu thang, tôi sợ hãi vội vã chạy nhanh lên trên.
Do quá vội nên tôi đã bước hụt một bậc thang khiến tôi vấp ngã, chợt một cơn đau nhức từ phía đôi chân ập vào tâm trí tôi khiến nước mắt tôi ướt đẫm, tôi hét lên vì đau đớn và cũng là báo hiệu cầu cứu nhưng vì cánh cửa đang đóng nên âm thanh tôi hét chỉ vang vọng khắp tầng hầm này.Một lực kéo từ phía dưới kéo thẳng tôi xuống sâu hơn, máu chảy lênh láng trên bậc thang, xương sườn cũng phải chịu lực va chạm khi kéo lê trên cầu thang khiến tôi đau đớn khạc ra ngụm máu.
Mất máu quá nhiều, tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt, ý thức dần dần mờ đi và chẳng còn thấy được gì nữa...*Hộc hộc hộcTôi ngồi dậy, thở hổn hển lấy sức như vừa mới làm việc nặng vậy, xung quanh vẫn là màn đêm yên tĩnh, khung cảnh chỉ là trên chiếc giường của tôi chứ làm quái gì có cái tầng hầm nào ở đây.
Bực tức, tôi đứng dậy ném hết các đồ đạc trong phòng tạo ra cảnh tượng bừa bộn.
Nhìn về phía hộp thuốc, tôi giật lấy lọ thuốc bỏ vào miệng 2 viên rồi nằm xuống tiếp, kết quả đêm đó lại mất ngủ.
Sáng hôm sau tôi mang theo tâm trạng bực tức đi làm.Hình như ông trời đang đùa giỡn với tôi khi hôm nay bầu trời trong xanh bị mây đen bao phủ, u ám và lạnh lẽo.
Ngước lên trời, tôi cười như không cười và mặc kệ chuyện đó.
Đến công ty làm, mang theo tâm trạng bực bội chưa phai, tôi làm ào ào hết việc.
Thời gian trôi đến giờ ăn trưa, ngồi ăn với đồng nghiệp thì Trần Thanh đi tới ngồi đối diện với tôi cười cười rồi hỏi:- Ê Hạo Thiên, buổi sáng cậu bị gì mà làm việc nhanh thế?
Người đồng nghiệp ngồi kế bên cạnh tôi tiếp lời:- Ừ, sáng cậu bị gì thế.Tôi vừa ăn vừa kể với họ về sự tình ấy cho hai người nghe.
Hai người nghe xong trên mặt lộ ra buồn rầu và chút gì đó, sau đó Trần Thanh thay đổi sắc mặt nhìn tôi rồi nói:- Chắc không sao đâu ha, cậu đã uống tận 2 viên cho hôm nay rồi, có lẽ đêm nay sẽ ngủ ngon giấc thôi.Cậu ta an ủi tôi khiến tôi có chút vui vẻ nên tôi cũng bớt suy nghĩ về chuyện bệnh tình nữa.
Ăn xong thì bắt đầu chiến đấu một cuộc với buổi chiều.Dạo này thời tiết thật âm u, cũng chẳng có một hạt mưa nào rơi, bầu trời luôn luôn bị mây đen che phủ không có một tia nắng nào có thể lọt qua, cảm giác như thế giới này đang thiếu đi sức sống vậy.Tôi lại thẫn thờ bước từng bước nặng nề, tâm trí đang mất tỉnh táo dù tôi vẫn uống thuốc đều đặn nhưng không còn tác dụng gì, những cơn gió thổi thoáng qua tạo cho tôi một chốn vắng người cho dù đang là trời sáng, tiếng chim đã không còn vang vọng khắp phố này nữa, mà hôm nay tôi có linh cảm bất an thấp thoáng trong lòng, nó như báo hiệu cho một giông bão sẽ đổ bộ đến vậy.Tại công ty, tôi đang làm việc chăm chỉ như thường ngày và có chút mất tỉnh táo nên khi tổng kết doanh thu lại hỏng vài phần khiến cho doanh thu công ty giảm sút.
Và rồi lão sếp béo ú ấy mang vẻ mặt hầm hừ đi tới trước mặt tôi đập tay vào chiếc bàn khiến nó sắp sập 1 bên.*Rầm- Này, mày đ** muốn làm việc nữa à?
Sao mày vô dụng đến thế hả?
Mày có biết mày đã làm công ty của tao mất kha khá doanh thu của tháng này không!!!Lão vừa chửi vừa cầm xấp tài liệu ném vào người tôi.
Tôi vẫn cố chịu đựng, vẫn không phản bác nhưng rồi khi thấy cái thứ nước bọt dơ bẩn của lão bắn vào trong chiếc khăn mùi xoa mà Tuyết Hoa đã tặng cho tôi.Lúc ấy, năm tôi được 8 tuổi, sinh hoạt 1 mình vì tuần trước bố mẹ tôi đã qua đời vì vụ tai nạn ấy.
Ngày nào tôi cũng ra bên công viên, công viên thường ít người qua lại nên tôi luôn luôn chạy ra đó ngồi góc nào đó để khóc.Khi bố mẹ còn sống, hai người luôn dắt tôi dạo chơi bên công viên này khiến cho nơi đây tràn ngập những ký ức không thể xóa nhòa, vì vậy chỉ khi ở đây tôi mới cảm nhận được bố mẹ vẫn luôn bên cạnh tôi, theo dõi tôi trưởng thành.Khoảng thời gian khi hoàng hôn dần lặn đi, tôi vẫn ngồi đó khóc thút thít thì có một bàn tay nhỏ nhắn, làn da mịn màng, trắng nõn cầm chiếc khăn mùi xoa cùng giọng nói hoạt bát hỏi tôi:- Này, sao cậu lại khóc vậy?Tôi mếu máo trả lời:- Bố mẹ tôi đã rời xa tôi rồiCô bé ấy ngạc nhiên nhưng rồi cũng im lặng và ngồi xuống kế bên bầu bạn với tôi.
Sau đó, hai chúng tôi đã trở thành bạn tri kỷ từ lúc ấy.Khi nước bọt dơ bẩn của lão sếp bắn vào chiếc khăn mùi xoa, tôi há hốc mồm sau đó một ngọn lửa đã tích tụ bấy lâu từ ngày này sang ngày khác bắt đầu phun trào trong cơ thể tôi, lúc ấy cơn tỉnh táo còn chút cuối cùng cũng mất đi, thay vào đó là sự phẫn nộ xâm chiếm tâm trí.
Tôi đứng dậy, đấm 1 quyền vào mặt gã, 1 quyền này mang theo sức lực đã tích tụ nãy giờ khiến gã mất thăng bằng ngã phịch xuống đất.*BịchTôi ngồi xổm trên người gã gào khét vô cái bản mặt khó nhìn và khó ưa đến thế:- Thôi đủ rồi đấy, ông chỉ là một tên sếp què thôi mà cũng đòi vắt kiệt sức của bọn tôi à?
Ông có biết bọn tôi đã phải trải qua những gì khi làm việc dưới trướng của ông khôngggg.
- Nào là tăng ca từ sáng đến sáng hôm sau, nào là làm việc không ngừng nghỉ chỉ được nghỉ đúng 2 ngày tết, lương thì ba cọc ba đồng, làm quanh năm suốt tháng cũng chẳng tăng hay thưởng gì hếtttt!
- Tôi nhịn hết nổi rồi, từ hôm nay tôi sẽ
không làm trong cái công ty rác rưởi này nữa!!!- Cái chức trưởng phòng của ông tôi không thèm nữa, ông cứ ngồi đó mà giữ một mình đi tên Lợn Béo Hôi Hám này!Tôi gào khan cả giọng rồi mới dừng, sau đó cầm xấp tài liệu ném thẳng vào thân thể mập mạp của gã rồi quay lưng bước ra không thèm nhìn gã, vài giây sau tôi nghe được những tiếng chửi rủa phát ra phía sau nhưng tôi chẳng quan tâm.Đi qua các đồng nghiệp, mọi người trong giây phút ấy dừng lại động tác làm việc thích thú nhìn tôi vừa chửi mắng tên béo ấy.Có người hô hào, có người cười và có người chẳng quan tâm sự việc mà cứ cắm đầu vào máy tính.Trên đường về, bầu trời bắt đầu đổ mưa, tôi đứng dưới cơn mưa rào ngước nhìn lên bầu trời và gào thét tiếp:- ÔNG TRỜI!!!
Ông đang giỡn mặt với tôi đấy à!!!?
AaaaaaTrút giận xong, tôi lủi thủi đi qua màng mưa.
Mưa vẫn đổ ào ạt càng ngày càng to khiến tôi không thể nhìn rõ đường nữa.Đi qua một trạm xe buýt, tôi thấy một bóng người đang ngồi co ro ở ghế ngồi, liếc nhìn qua một cái rồi tôi chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Trong lòng thầm nghĩ người đó thật kì lạ vì trên người chỉ mặc một chiếc váy có dính thứ gì đó màu đỏ kèm theo màu đen.Trời lạnh thế này mà người phụ nữ đó chỉ mặc chiếc váy không đủ làm ấm trong thời tiết này.Trong lúc chờ đợi, tôi luôn có cảm giác bị nhìn chằm chằm đầy sát ý.
Tôi vô thức liếc nhìn sang người phụ nữ ấy thì lông tơ dựng đứng, sợ hãi bắt đầu dâng trào, mồ hôi lạnh túa ra trên lưng và lòng bàn tay, cơ thể run rẩy mất kiểm soát vì...
Cô ta đang nhìn tôi với hốc mắt rỗng tuếch, bên trong còn có giòi bọ bò lúc nhúc, làn da trắng bệch và dính máu trên đôi môi nở một nụ cười quái dị và đang lẩm bẩm gì đó, hàm răng đỏ lè trong rất kinh khủng.
Tim tôi đập loạn xạ, hô hấp dần khó khăn hơn, tôi hít lấy hít để không khí cố lấy lại bình tĩnh.Do không muốn tin đây là sự thật tôi liền dụi đôi mắt sau đó quay sang nhìn lại, những cảnh tượng ban nãy giờ đây đã biến mất, không có ánh mắt đầy sát khí hay nụ cười quỷ dị nào cả, chỉ có cô ta đang ngồi run rẩy ở đó mà không có một động tác khác.Tiếng mưa vẫn rơi lắp bắp nhưng xe buýt vẫn chưa đến, tôi thở dài nhìn chiếc đồng hồ đeo tay.Đã hơn 20 phút rồi mà xe buýt vẫn chưa tới, tôi tiếp tục chờ đợi thêm vài phút nữa.
Nhưng rồi cái cảm giác khó chịu ấy lại nổi lên lần nữa, hơi thở tôi bắt đầu trở nên dồn dập và ngắt quãng, tôi tự an ủi mình đấy chỉ là ảo giác mà thôi nhưng tôi lại không thể kiềm được tính tò mò của mình nên đã liếc sang bên cạnh một xíu.
N..nó lại xuất hiện rồi.
Đồng tử của tôi co rút lại, da đầu tê tái, tôi lùi về sau rồi chạy vào làn mưa ào ào xối xả.
Cơn gió lạnh thổi thoáng qua những làn cây tạo nên âm thanh xào xạc liên hồi như thể những chiếc lá đang thì thầm với nhau vậy.Tôi hoảng loạn, sợ hãi chạy bán sống bán chết trong mưa để trốn cái thứ hồi nãy ngồi đợi bên trạm xe buýt kế bên tôi, tôi lao qua từng con đường, từng ngõ ngách để đi đường vòng về nhà mà không muốn chạy thẳng qua trạm xe buýt ấy.
Tôi không thể quên hình ảnh lúc nãy, nó như cắm rễ vào tâm trí tôi khiến tôi giờ đây chỉ nghĩ đến nó.- Nó không phải ảo giác do tôi tưởng tượng, nó là thật, là thật..Tôi vừa chạy vừa quay đầu về phía sau nhìn xem nó có đuổi theo ko, may thay, nó ko đuổi theo.
Nhưng bởi vì cơn sợ hãi cái thứ tởm lợm ấy vẫn cứ khiến tôi chạy mãi đến khi kiệt sức thì mới dừng, tôi thở phì phò rồi đi tiếp.
Bước qua một cửa hàng tạp hoá, tôi đứng che mưa một lúc rồi đi và lúc đó tôi lại thấy bóng dáng ấy.
C..cô ta đang đứng dưới 1 cột đèn đường, đôi mắt gắt gao lại nhìn tôi trên gương mặt nở nụ cười quỷ dị ấy.
Tôi run rẩy lui về phía sau rồi từ từ lùi tới chỗ cửa hàng, tôi quay sang nắm lấy 2 vai lắc lắc thân thể chủ tiệm, giọng nói lắp bắp:- Ô..ông c..chủ, ông có thấy cái thứ đó đang đứng dưới cây cột đèn đường không?Tôi không tin rằng nó có thể đuổi tôi tới tận một khoảng xa như vậy nên tôi không tin.Chủ tiệm giọng cằn nhằn nói:- Cái gì, đâu?
Ồ đó chỉ là một người vô gia cư đang trú mưa thôi mà?.Chủ tiệm ngạc nhiên quay sang nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta xem ông ta có nói dối không, thoáng chốc mồ hôi tua ra như mưa ướt đẫm cả lưng khi nhìn vào ông chủ tiệm.
Ông ta đã không còn là người lúc nãy, mà đã thành một người khác trên mặt nở nụ cười quái dị giống như cô ta.
Cái gì....???Tôi quay lại chạy về hướng ngược lại chỗ cô ta và cửa tiệm này nhưng khi đi qua tôi nghe được có tiếng xì xào phát ra sau lưng.Nửa tiếng sau, mưa đã ráo hết nước và tôi cũng về tới nhà.
Cả thân thể ướt nhẹp như chuột lột bước vô nhà.*BịchMệt mỏi, tôi ngã phịch xuống thảm trải sàn, đôi mắt lim dim muốn ngủ nhưng tôi lại không thể.Tôi muốn ngủ...Tôi mệt rồi...
Thật sự mệt rồi Cuối cùng, tôi chìm vào giấc ngủ mặc dù thân thể vẫn đang dính nước mưa. *Cốc cốc cốc cốc Giấc ngủ của tôi có vẻ không sâu lắm khi ấy có tiếng gõ từ đâu ra khiến tôi tỉnh lại ngay lập tức.Tôi đứng dậy trong vô cùng kiệt sức, uể oải đi ra cửa nhìn lên mắt mèo nhưng chẳng có ai ở đó, tôi ngạc nhiên và tự nhủ với mình rằng liệu đã nghe nhầm chăng.*Cốc cốc cốc cốc Âm thanh đó lạ phát ra, tôi lại nhìn vô mắt mèo nhưng như cũ chẳng thấy ai, mở cửa ra nhìn thì vẫn vậy.Chắc là tôi đã nghe nhầm rồi.Tôi quay người đi lên lầu để thay quần áo.
Bước qua phòng khách, trong tầm mắt tôi xuất hiện một thứ gì đó đen đen mờ mờ nhìn không rõ, tôi khựng lại một chút rồi liếc nhìn qua nó.
Vừa mới liếc qua, hoảng sợ khi thấy nó.Nó vẫn đuổi theo tôi về, không... không thể nào!!?!Tại sao, trên đường đi về tôi đã không thấy nó rồi mà?
Sao nó vẫn xuất hiện!Tâm trí lại rối bời dường như chỉ một chút nữa thôi là sẽ phát điên nên tôi vẫn cố giữ vững niềm tin của chính mình, những thứ trước mắt chỉ là ảo giác nhưng cơ thể lại run rẩy, tôi sợ hãi ba chân bốn cẳng chạy lên lầu và khoá cửa phòng lại.
Tôi lấy chiếc chăn quấn quanh người và co ro một góc nào đó run rẩy không thể kiểm soát.Tôi rất hận, rất hận chính mình vì cái tính tò mò ấy.
Giá như tôi mặc kệ nó và không quan tâm đến thì có vẻ lúc này tôi đã không cần trốn chui trốn nhủi như vậy.
Tôi căm phẫn bản thân mình nhưng mọi chuyện đã qua rồi thì làm gì được nữa.Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu nhưng tôi không muốn thoát ra, cứ ngồi thêm chút nữa rồi mới từ từ mở khăn ra.
Bên ngoài trời đã tối dần, tôi đứng dậy đi rón rén ra cửa, mở một khe nhỏ nhìn ra bên ngoài.Yên tĩnh, thật yên tĩnh, không có tiếng gõ cửa nào cả, không có âm thanh quái quỷ nào phát ra, để cửa hé mở vài phút rồi tôi mới mở hoàn toàn.
Đi xuống dưới nhà nhưng lòng tôi vẫn nôm nốp lo sợ liệu nó có còn xuất hiện nữa không.Có vẻ mọi thứ đều yên bình, tôi bắt đầu sinh hoạt cuộc sống như mọi ngày.
Đến khuya tôi nằm trên sofa nghịch điện thoại xả stress.
Không hiểu sao, tôi có cảm giác lạnh lẽo phía sau lưng, sự cảnh giác trong tôi nổi lên, tôi giật mình quay lại đằng sau thì thấy được một thân thể ướt nhẹp, chiếc váy trắng dính đầy màu đỏ và đen đó.
Mái tóc dài che phủ gương mặt nhưng lại không che được nụ cười quỷ dị của cô ta.
Sau đó cô ta giơ 2 cánh tay lên, khi cô ta giơ tay tôi thấy trên tay cô ta đầy thứ gì đó dính lấy bao phủ toàn tay, mùi hôi thối nồng nàn sộc vào mũi tôi khiến tôi nôn mửa.
Tôi lui về phía sau, muốn trốn đi.
Tôi cảm giác có một bàn tay vô hình đang nắm lấy vai tôi và kéo lại một cách thô bạo, tôi vùng vẫy muốn thoát ra mặc dù tôi biết tôi không thể trốn thoát được, rồi tôi cảm thấy nghẹt thở, hô hấp bắt đầu dồn dập và ngắt quãng, tim đập nhanh hơn bình thường.
Cơ thể tôi nhẹ bổng như đang bay, hai chân tôi đạp trong không khí cố vớ lấy đồ vật gì đó để kê chân, tôi đã thất vọng khi chẳng có gì cả.
Ý thức tôi đã mơ hồ và mờ dần đi, cuối cùng tôi không còn vung vẫy nữa mà buông lỏng cơ thể ra.*AhhhTôi ngồi dậy trên mặt sàn trải thảm, tôi sờ lên cổ mình, trống không còn cảm giác bàn tay nào đang bóp chặt nữa, nhìn xung quanh thì không có cô ta nữa.Thở phào nhẹ nhõm vì biết chuyện vừa mới trải qua chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, cơn sợ hãi vẫn còn đó mà không biến mất.
Chân tôi run rẩy bước đi như người say rượu đi về phòng rồi co rút trong chăn không muốn xuống nhà ăn cơm tối nữa.Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.Có lẽ là vài tiếng, vài ngày chăng?Tôi cũng không quan tâm nữa, giờ đây thời gian đối với tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, chỉ còn nỗi ám ảnh với những thứ không phải là con người kia, nhưng mà tôi không chịu được cơn đói nữa nên đành phải đi xuống bếp.
Trước khi xuống bếp tôi chạy nhanh qua phòng vệ sinh rồi đóng cửa dứt khoát.Đứng trước gương, tôi thấy trên quầng mắt mình đã thâm quầng như đôi mắt của con gấu trúc, hai con ngươi đã đỏ và sưng, làn da nhợt nhạt thiếu đi sức sống ban đầu.
Khi nhìn sang chỗ khác, tôi hoảng sợ dụi mắt mình vài lần và tát thêm nước lạnh vào mặt để lấy lại tỉnh táo, nhưng nó không phải là ảo giác mà là sự thật khi trên cổ tôi có một vết lằn đỏ.
Tôi hứng nước lau đi vết lằn đó, trong lòng thầm mong nó chỉ là một vết bẩn khi tôi bất cẩn làm dính mà thôi nhưng rồi tôi lại thất vọng tràn trề vì nó là thật.Tôi bất lực nhìn bản thân trong gương, cơn giận dữ lại mất kiềm chế, tôi đấm mạnh vào chiếc gương khiến nó vỡ vụn ra, mảnh kính rớt lả tả xuống bồn rửa mặt, máu cũng nhỏ giọt theo từng giọt, từng giọt.
Tôi lui về sau dựa lưng vào tường rồi từ từ tuột xuống, nước mắt tôi rơi lả tả xuống áo.
Một lúc sau tôi thở dài một tiếng.Haizz, sao tôi lại trở nên nóng nẩy như vậy rồi, ahhhhh....Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, bước từng bước rón rén như một kẻ trộm đang đột nhập vào nhà người khác vậy.
Vẫn là sự yên tĩnh đến rợn người đó, tôi mò trong bóng tối muốn kiếm công tắc nhưng khi tìm thấy và bật lên thì đèn lại không sáng.Mất điện rồi à?Tôi đặt câu hỏi trong đầu có chút ngạc nhiên nhưng rồi lấy điện thoại ra bật đèn chiếu xung quanh.Oh?!
Đã 1 ngày trôi qua rồi sao, không ngờ lại như thế này.Ánh đèn từ điện thoại chiếu sáng một phần xung quanh, tôi mò mẫn trong bếp một hồi nhưng căn bếp lại trống trơn như chưa từng có thử gì đặt trong đây vậy.
Tôi gãi đầu, cười khổ và nhìn chằm chằm vào bếp một lúc, cuối cùng tôi quyết định qua nhà Tuyết Hoa ăn trực.Lạ thay, sao hôm nay ngoài đường nhiều người quá nhỉ?
À tôi quên mất là đang mất điện.
Tôi đi ra đường nhìn một lượt xem có Tuyết Hoa ở ngoài không, sau vài lần nhìn không thấy bóng dáng cô ấy ở ngoài nên tôi bắt đầu đi sang nhà cổ.Trăng đêm nay sáng đến kỳ lạ, chắc là do sau cơn bão nên mây ít đi, nhìn 1 lúc lâu, tôi có cảm tưởng như nó là một con mắt của một thực thể bí ẩn nào đó đang đứng ngoài vũ trụ nhìn chằm chằm quan sát những con người đang sống trong tiểu hành tinh này vậy. *Ọc ọcTiếng bụng đói òng ọc khiến tôi trong phút chốc ngơ ngác chợt tỉnh lại và nhớ ra điều mình cần làm gì.
Tôi vội vã đi qua, không hiểu sao khi tôi đi qua những người hàng xóm, họ đều đang nở nụ cười nhìn lên mặt trăng, nụ cười ấy rất quái lạ khiến tôi lạnh sống lưng.
Đi được vài bước, tôi thấy họ bắt đầu nhìn về phía tôi, sau đó vài người dần dần đi về phía tôi, tôi hốt hoảng chạy nhanh về phía nhà Tuyết Hoa, vừa gõ cửa liên tục vừa quay đầu nhìn về phía sau, bọn họ đang từng bước đến gần, tôi bắt đầu thở dốc, trong lòng nôn nóng và lo lắng, cuối cùng vài giây sau cánh cửa được mở ra, tôi vội lao vào nhà đóng cửa rầm một cái rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tựa lưng vào cửa rồi nhìn Tuyết Hoa, tôi nói với cô ấy chủ đích mình sang đây, sau đó cô ấy gật đầu rồi đi vào bếp.
Khi cô ấy đi rồi thì ngoài kia bỗng xuất hiện những tiếng cười thút thít của trẻ con kèm với những tiếng đập cửa dồn dập.
Tôi lấy thân thể mình chặn cửa lại, mồ hôi úa ra như mưa, trong lúc căng thẳng ấy, tôi quay lưng lại chốt khoá cửa rồi lui về từng bước chậm rãi đợi đến khi tôi đã chắc chắn cánh cửa này sẽ không bị mở ra.
Nhìn sang 2 bên, tôi cầm lấy chiếc chổi để gần tủ giày lên rồi vào tư thế thủ mặc dù tôi biết chỉ có 1 cây thì cũng chẳng làm được gì nhưng đỡ hơn là chẳng có thứ gì trên tay.Một, hai phút đã trôi qua, những tiếng gõ cửa ầm ầm ấy đã biến mất, chỉ còn lại những tiếng thì thầm của những đứa trẻ.
Đem cây chổi cất về chỗ cũ, tôi đi vào phòng khách và ngồi xuống kế bên bàn thờ Thần Tài và Thổ Địa.Đối với bản thân tôi thì tôi không tin vào chuyện mê tín này lắm nhưng không hiểu sao khi tôi ngồi gần đó thì tôi lại cản thấy nỗi sợ của mình giảm bớt đi trong thật kì diệu.Sau một hồi, Tuyết Hoa đi vào phòng khách, trên tay cầm tô cháo cùng với ngọn nến phập phừng trong bóng tối.
Tôi cố nhấc tay lên để cầm lấy nhưng không thể nhấc lên nổi nữa cứ như là trên tay tôi đang bị một tảng đá đè lên vậy.
Tôi cười cười nói có chút xấu hổ:- Cậu có thể đút cho tôi ăn được không?
Tôi không thể nhấc nổi đôi tay này rồiCô ấy cũng cười lại kèm theo giọng nói trêu đùa:- Hihi, trông cậu cứ như là đứa trẻ mới lên 3 vậy.Tôi cũng đáp lại câu đùa của cổ bằng câu đùa khác:- Vậy tôi có thể gọi cậu bằng mẹ được không?- Được thôi, nếu cậu thích.Cô ấy vừa đút cho tôi ăn vừa tán gẫu trong bầu không khí buổi tối tĩnh mịch này làm giảm đi nỗi sợ trong lòng tôi.Tôi ngồi cùng cô ấy một lúc lâu sau trong sự im lặng đó thì tôi là người đã phá vỡ bầu không khí này bằng câu hỏi mà trong lúc ngắm nhìn ánh sao tôi đã quyết định có nên hỏi hay không, cuối cùng tôi vừa ngắm sao vừa hỏi:-Cậu có thể cho tôi ở đây vài ngày được không?- Một mình tôi trong căn nhà ấy, phải trải qua những ảo giác hành hạ tâm trí tôi.
- Tôi sợ lắm, sợ nhất là gặp ác mộng khi ngủ, nó khiến cho tôi không được nghỉ ngơi đầy đủ và nó khiến tôi phải qua nhà cậu để xin ở nhờ.
Vì bên cậu, tôi có cảm giác mình được an toàn hơn.Nói xong, tôi liếc nhìn sang cô ấy, tôi thấy cổ đang suy tư điều gì đó nên tôi cũng không thúc giục cô ấy đằng quay đầu nhìn về bầu trời đêm.Vài phút trôi qua, chợt ánh sáng từ đèn treo trên tường cùng khắp khu phố sáng lên kèm theo giọng nói nhẹ nhàng của Tuyết Hoa thì thầm kế bên tôi: - Được thôi.Tôi gật đầu nhẹ rồi nói cảm ơn với cô ấy, sau đó hai người ngồi đó lại im lặng cho đến 21h đêm thì cô ấy đứng dậy và đi ngủ.
Dưới phòng khách giờ đây chỉ còn một mình tôi ngồi bầu bạn với Thần Tài và Thổ Địa mà thôi.Thật chán...Chẳng còn ai để trò chuyện với tôi hoặc là do ở nhà của Tuyết Hoa thì cảm thấy mình an tâm nên tâm trí tôi giờ đây đã mơ hồ không nhìn rõ gì nữa.
Chợt tôi cảm thấy có thứ gì đó đang bò lúc nhúc trên cánh tay mình, tôi tỉnh táo lại nhìn xuống.
Trên cánh tay tôi đang bò lúc nhúc những sinh vật có thân thể mềm mại tựa như con sâu hoặc dòi vì trên thân thể ú nụ nó có màu vàng.Tôi có một nỗi sợ hãi khó bỏ dù cho tôi cái gan lớn như thế nào khi nhìn những sinh vật có thân thể mềm mại như vậy thì cảm giác ớn lạnh trước bọn chúng sẽ xuất hiện khiến tôi muốn giết chết chúng hoặc tránh ra xa nhất có thể.Tôi hốt hoảng phủi phủi nó xuống r đạp chết từng con.
Sau đó, cảm giác khó chịu ấy kèm theo cơn đau xuất hiện nhưng không phải trên tay nữa mà nó nằm trong lớp áo của tôi, tôi vén chiếc áo mình lên.
Vừa vén tôi đã phải hét lên vì sợ hãi, trên phần bụng và ngực của tôi đang bị lũ bọ này cắn và có vài con đã bò vào trong, cơn ngứa cũng lan ra khiến tôi phải vừa móc nó ra vừa gãi.
Không hiểu sao, dạ dày tôi đang cuộn trào xối xả, nước ối dường như lên đến tận cổ sắp phun ra ngoài, tôi muốn chống chịu nhưng không được và tôi nôn ra một bãi chất lỏng màu đen đặc quánh.
Tôi loạng choạng lau vội mép, cố gắng không nhìn lại nhưng ánh mắt vẫn lỡ liếc qua.
Trong cái hỗn hợp nhầy nhụa ấy, những con dòi trắng nhỏ đang ngọ nguậy, lúc nhúc trông thật kinh tởm.
Dạ dày tôi lại quặn lên dữ dội, cổ họng nghẹn ứ, và tôi lại nôn thêm lần nữa.
Lần này, thứ trào ra vẫn đặc sệt như cũ, nhưng trong đó là cả một ổ dòi đang bò, chen chúc như thể chúng sinh sôi từ chính bên trong tôi.Từng dây thần kinh trong đầu tôi như muốn đứt ra.
Tôi gào lên, toàn thân run bắn.
Tinh thần tôi đang dần phát điên, tôi điên cuồng cào trên mặt đất cũng như trên thân thể vì cơn ngứa dai dẳng ấy, cho dù có gãi thì vẫn không bớt được cho đến khi tôi gần như muốn xé lòng ngực mình ra thì tất cả đều biến mất.
Tôi giật mình vén lại chiếc áo nhìn xuống, trên thân giờ đây chẳng còn lũ bọ kia hoặc những đốm lỗ bị bọn chúng cắn mà chỉ còn lại một vết hằn đỏ trên thân trong đó còn sắp chảy máu.
Rốt cuộc nó là ảo giác hay sự thật!?Tôi móc họng mình cố nôn ra để xem có dòi bọ nào bên trong không, may thay tất cả chỉ là ảo giác, tôi ngồi co ro vô một góc tường, cơ thể run rẩy mất kiềm soát, tinh thần của tôi sụp đổ.
Hai tay tôi ôm đầu, cúi người xuống run lập cập.*Lộp cộp lộp cộp- Hạo Thiên, cậu có sao không?Âm thanh dịu dàng kèm theo lo lắng phát ra từ phía trước, tôi ngước đầu lên thấy Tuyết Hoa đang lo lắng nhìn tôi, tôi muốn đứng dậy đi về phía cô ấy nhưng hai chân lại nhũn ra nên ngã quỳ xuống đất, chợt một đôi tay đỡ lấy tay tôi rồi từ từ hạ xuống.
Ôi thở dài nói với cô ấy:- Xin lỗi vì đã phá giấc ngủ của cậu.
Tôi không có chuyện gì đâu, cậu ngủ tiếp đi.Cô ấy đáp lại với giọng có vẻ lo lắng và hoảng hốt:- Nhưng mà lúc nãy tôi thấy cậu trong rất hoảng sợ và khi nãy tôi còn nghe được tiếng la nữa.- Tôi không sao đâu chỉ là lúc đó tôi nhìn nhầm con chuột thành thứ gì đó thôi.
Cậu mau ngủ đi kẻo lại thiếu ngủ cho coi.Tôi biện tạo lời nói dối để cô ấy đỡ lo lắng và suy nghĩ nhiều.Cổ đứng đó chừng chờ một lúc rồi đặn dò tôi nếu xảy ra chuyện thì gọi cô dậy, đợi tôi đồng ý thì cổ mới đi lên.
Nhìn Tuyết Hoa đi rồi, tôi không còn giả vờ nữa liền lùi về phía góc tường co ro thân thể cảnh giác với mọi thứ.
Những hình ảnh kinh tởm ấy đã ám ảnh tôi đến mức phải mất vài ngày thì mới tốt lên được nhưng ký ức ấy lại không thể quên đi, nó cứ như là một ký sinh trùng đang ký sinh nào não tôi vậy.
Một ngày nọ, khi cô ấy đang nấu ăn, tôi ngồi im lặng trong góc phòng khách thẫn thờ nhìn về phía bếp.
Tiếng chảo loảng xoảng cùng tiếng xì xào của đồ ăn đang nấu vang vọng đến cả phòng khách.
Vài phút sau, đồ ăn cũng được bày ra bàn, tôi đi tới ngồi đối diện với cô ấy và hưởng thức buổi sáng lành mạnh này.Ăn xong, cô ấy nói với tôi rằng lát cổ sẽ mời một bác sĩ tâm lý đến khám cho tôi, tôi lắc đầu tỏ vẻ mình không sao nhưng cổ lại nhất quyết muốn mời tới nên tôi đành chấp nhận.Vài tiếng sau đó vị bác sĩ ấy cũng đến, người này chẳng giống bác sĩ lắm khi ông ta ăn mặc trông thật lịch sự khiến tôi phải ngỡ ngàng và tưởng rằng đây là bác hoặc chú họ của Tuyết Hoa.
Ông ta giới thiệu mình tên là Cường, là một bác sĩ điều trị tâm thần, tôi gật đầu cười cười.
Tôi ngồi đối diện ông ta bắt đầu kể lại sự việc đã trải qua, kể xong ông ta cũng đưa ra những giải pháp.
Hai bên cứ thế trò chuyện qua lại cho đến vài tiếng sau thì cuộc điều trị kết thúc, ông ta đứng dậy đi ra cùng Tuyết Hoa.
Vài phút sau Tuyết Hoa đi vào nhưng vẻ mặt lại có chút buồn rầu.Có vẻ vài phút kể từ khí cô ấy cùng vị bác sĩ Cường đó đi ra ngoài, họ đã có 1 cuộc trò chuyện về bệnh tình của tôi nên cô ấy mới có vẻ mặt như vậy.
Một lúc sau cô ấy cũng nói bệnh tình của tôi nhưng có vẻ là nói dối chỉ để an ủi, tôi im lặng không nói gì.Cuộc sống như vậy cứ thế lặp đi lặp lại, ác mộng cùng ảo giác đan xen với nhau hành hạ tôi đến mức tôi sắp gục ngã nhưng Tuyết Hoa luôn ở bên và động viên tôi khiến tôi cố giữ vững tinh thần của mình.
Nhưng, một ngày nọ cô ấy đến ngồi cùng với tôi bàn về chuyện đang xảy ra trong gia đình cô nên cô cần phải về ngay để giải quyết và phải mất vài ngày để có thể về đây cho nên cô ấy đã nhờ tôi giữ nhà giúp cô trong khi cô vắng nhà.Trước khi đi, cô ấy quay lại nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng, tôi nở một nụ cười vui vẻ coi như là an ủi với cô ấy cứ đi đi đừng lo cho tôi.Nhìn ra cửa sổ phòng khách, bóng dáng của Tuyết Hoa vội vàng đi đến xe taxi bên đường rồi vụt đi, tôi đứng đó nhìn cho đến khi bóng dáng chiếc xe ấy không còn trong tầm nhìn của tôi nữa.
Tôi rời ánh mắt đi, vô tình liếc sang cửa sổ nhà hàng xóm đối diện, nỗi sợ hãi đã yên tĩnh giờ đây lại bùng lên khi phía bên kia cửa sổ có một người toàn thân be bét máu đang treo cổ trong phòng, đôi mắt trừng trừng nhìn chằm chằm về phía tôi, trên miệng lại nở nụ cười lộ ra những hàm răng sắc nhọn như dã thú chứ không phải là răng của con người nữa khiến tôi có cảm giác khó thở, mặc dù thi thể ấy đã không còn sự sống nhưng khi nhìn quá 5 giây thì tôi cảm thấy nó đang sống.
Nhưng khi nhìn kĩ lại thì đó là mẹ tôi.Tôi lui về phía sau, ngã quỵt xuống sàn, hai tay che mắt lại để tránh đi cái nhìn ấy, những tiếng cười, nói của trẻ con cũng bắt đầu vọng lên nhưng nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả vì mỗi ngày tôi đã bị nó hành hạ đủ rồi.Ngờ đâu, một giọng nói quen thuộc xen kẽ chung với tiếng của lũ trẻ vang lên:- Conn... tr..aii..
à...Tôi trợn tròn mắt há hốc miệng ngạc nhiên vì đó là giọng mẹ tôi nhưng rồi lại cắn chặt răng, hai tay bịch kín hai bên tai lại, dù vậy âm thanh ấy vẫn có thể lọt qua đi thẳng vào tâm trí tôi.
Cố kìm nén vài phút, tôi bắt đầu ổn định lại tâm trạng mình và có vẻ nó lại vô dụng khi âm thanh quen thuộc thứ hai bắt đầu vang lên, tôi hét lên chửi rủa vào không khí:- Câm Mồm!
Ba Mẹ Tao Đã Mất Rồi!
Bọn Bây Chỉ Là Ảo Giác Của Tao Mà Thôi!
Bọn Bây Không Có Quyền Để Nhại Giọng Ba Mẹ Taoooooo!Hét xong, tôi cứ tưởng là mọi chuyện sẽ kết thúc nhưng ngoài dự tính của tôi, bọn chúng đáp lại bằng những tiếng cười lớn hơn, tiếng nói vang bên tai tôi cũng nhiều hơn nữa.
Tôi bức bối nắm chặt tóc mình đến mức có thể sẽ bứt phăng nó ra.Cố hết sức để đứng dậy tôi chạy vội vào phòng bếp vì trong đây không gian nhỏ hơn không gian trong phòng khách, tôi dựa vào tường thở dốc vô cùng mệt mỏi.Hình như chúng đã biến mất rồi.
Tôi không còn nghe âm thanh xì xào nữa, ngước nhìn về phía đồng hồ điện tử rồi lẩm bẩm với giọng nói yếu ớt và kiệt quệ.
Đã.. trôi... qua... một.. ngày.. rồi... sao?Tôi nhắm mắt lại nhưng không muốn ngủ, chỉ ngồi đó mặc kệ mọi thứ mà thôi, chẳng còn sức lực để làm gì cả.
Trong lòng tôi lúc này lại xuất hiện hình bóng của Tuyết Hoa, tôi mong muốn cô ấy sẽ về sớm để giúp tôi thoát khỏi cái địa ngục trần gian này.
*Cốc cốc cốc Tiếng gõ cửa tuy nhẹ nhàng nhưng lại làm tôi giật mình, sau vài giây tôi lết ra ngoài rồi mới dựa tường đứng dậy.
Lấy hết sức để hỏi:- Ai...
đóGiọng nói của một người phụ nữ trung niên ở ngoài đáp:- Ủa, Hạo Thiên đấy à?
Sao con lại ở trong nhà Tuyết Hoa vậy?
- Dạ... dì ...
Lý...
đấy..
à..
Hôm..nay..
Tuyết...
Hoa.. không.. có....
ở... nhà.., con.. qua..
đây.. canh.. hộ....
Chút.. nữa.. cô..
ấy..về- Ồ, vậy thôi dì về nha.
À mà khoan, sao giọng nói con con có chút kì vậy?Dường như mấy câu nói trước đã làm tôi sắp gục xuống rồi nhưng vẫn chịu đựng để đáp lại câu hỏi:- Dạ... nay... con... hơi... mệt...Dì Lý đáp lại với giọng có chút trách móc:- Haizz, cái con bé này có chút chuyện canh nhà thôi mà lại nhờ người đang không khoẻ trong người qua.
Nếu gặp nó dì sẽ trách nó.Tôi cười cười vội biện hộ:- Thôi.. dì....
ơi...
Cô...
ấy...
đang..... mua...
đồ.. tẩm... bổ... cho.. con.Sau đó, dì Lý nói vài câu nữa thì mới chịu đi.
Khi dì Lý đi, tôi cũng không thể đứng nổi nữa ngã phịch xuống sàn thở hổn hển.May cho tôi nếu lúc dì Lý vẫn chưa chịu đi mà còn ở lại thêm nữa thì chắc tôi đã tắt thở rồi.*Tí tách tí tách Ầm ầm rầm rầm đùng xẹt...Tiếng sét chói tai vang vọng khắp trời cũng như mưa đổ ào ào xối xả, kỳ lạ thay khi mưa lại rơi vào giữa mùa hè oi bức này, mà chẳng sao đâu vì nó làm dịu đi phần nào cái nắng chói chang nóng rực như muốn đốt cháy người ta vậy.