Năm nay là cái Tết thứ chín kể từ khi Hề Vi và Chung Thận quen biết nhau.
Thời gian dài đằng đẵng mang theo một nét lãng mạn của riêng nó, không cần phải quá sướt mướt cũng đủ để lay động lòng người.
Điều không hoàn hảo là đoàn làm phim chỉ cho nghỉ ba ngày, họ ở bên nhau mỗi ngày vẫn cảm thấy chưa đủ, huống chi còn phải về nhà riêng, mỗi người một nơi để đón Tết.Người tách ra thì chó cũng phải tách ra.
Hề Vi và Chung Thận người dắt bé Trắng, kẻ dắt bé Đen, cùng đưa chúng đi cảm nhận không khí Tết.Chỉ có điều, phía Chung Thận thì ăn Tết ngon lành cành đào, còn bên Hề Vi lại có chút khó tả.Nhà họ Hề bây giờ, mỗi lần họp mặt gia đình, bầu không khí đều không mấy tốt đẹp.
Nguyên nhân không cần nói nhiều, Hề Vi không chịu nghe lời, ông cụ không vui, rồi thì chẳng ai thấy thoải mái.Thực ra, mâu thuẫn phát triển đến hiện tại đã không còn là vấn đề Hề Vi có nghe lời hay không nữa, giờ y gần như đã ở thế bất bại: không kết hôn, có thể từ bỏ lợi ích, vẫn làm việc như thường, nếu cảm thấy y làm không tốt thì y có thể nghỉ luôn.
Mặc kệ, mọi thứ đều không quan trọng.
Đến cả bữa cơm tất niên này, y cũng có thể không ăn.
Không nhất thiết phải đoàn viên mới được, y không lưu luyến gia đình đến vậy.Ngược lại, mấy người lớn trong nhà, ai nấy đều thầm thở dài, chẳng biết phải làm gì với y, ánh mắt nhìn y nửa là trách móc, nửa là buồn rầu.Hề Vi nhắm mắt làm ngơ, buổi chiều thì ra vườn chơi với chó, buổi tối cơm nước xong liền đi luôn.—— Vào chiều hoặc tối của những năm trước, ít nhất y cũng trò chuyện với ông cụ một lúc.
Năm nay Hề Vận Thành không gọi y, y cũng chẳng chủ động lên trước để chịu cảnh bị lạnh nhạt, nói đi là đi, dắt chó bước ra ngoài, không hề ngoảnh đầu lại, phải gọi là ngầu hết sẩy.Hề Vi nghĩ rất thoáng, y mặc kệ người khác nghĩ gì về mình.
Cục diện bế tắc này đã kéo dài gần một năm, ba mẹ và cô y, trước kia hở ra là tìm y nói chuyện, giờ đã nhìn rõ thực tế, không làm chuyện vô ích nữa.
Nhưng thật hiếm có, sau khi y lái xe về nhà, mẹ y lại nhắn tin hỏi: "Dạo này con và Chung Thận thế nào rồi?"
Đúng là kỳ lạ thật, Hề Vi trả lời: "Vẫn tốt ạ."
Khoảng mười phút sau, Tưởng Tâm Như mới gửi thêm câu thứ hai: "Mẹ nghĩ ông con chỉ thiếu một đường lui, chứ không phải không muốn để ý đến con.
Vừa nãy con đi rồi, sắc mặt ông liền khó coi hẳn."
Hề Vi nghĩ bụng, vậy thì sao?
Nói chuyện này với y thì được gì?
Kể từ khi y tự nói từ bỏ quyền thừa kế, Hề Vận Thành đã thất vọng tột độ, không còn hòa nhã với y nữa.
Kể từ đó, số lần họ nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay, nếu không phải Hề Vi chủ động về nhà vào dịp lễ Tết thì gần như chẳng bao giờ gặp mặt.Hề Vi không trả lời, Tưởng Tâm Như có lẽ đã đoán được tâm trạng của y nên cũng không nhắn nữa....Đêm giao thừa dài dằng dặc, sau khi về nhà Hề Vi chẳng có việc gì làm, chơi với bé Trắng một lúc rồi ngủ thiếp đi trên sô pha.Y không nói với Chung Thận rằng mình đã về nhà, không muốn hắn vì mình mà từ bỏ cơ hội ở bên gia đình, không cần thiết, y không phải kiểu người nhất định phải có người bên cạnh.Nhưng có lẽ vì tâm linh tương thông, hoặc có lẽ vì Chung Thận thực sự nhớ y, nên chưa tới nửa đêm đã trở về, vừa vào cửa đã thấy y đang ở nhà thì rất ngạc nhiên: "Sao anh còn về sớm hơn em nữa?"
Hề Vi bị đánh thức, mở mắt ra vẫn còn chút mơ màng.Chung Thận tháo dây dắt của bé Đen, để hai cục cưng tự chơi, cởi áo khoác rồi hôn y, ân cần hỏi: "Cãi nhau với gia đình à?"
Hề Vi lắc đầu.Chung Thận nhìn y vài giây, lại hỏi: "Có phải chưa ăn no không?
Để em làm chút đồ ăn cho anh nhé?"
Hề Vi đáp "Được", Chung Thận liền đứng dậy vào bếp nấu ăn cho y.Khi chăm sóc Hề Vi, Chung Thận luôn rất nhiệt tình, có lẽ vì chính hắn có thể tìm thấy rất nhiều niềm vui từ việc này mà không hề thấy chán.Tối qua sau khi từ bàn mạt chược về, hắn đã quấn lấy Hề Vi gần như suốt cả đêm.Đầu tiên là làm mấy lần, rồi cùng nhau tắm, ăn khuya, sau đó ôm Hề Vi không buông, nằm trên giường trò chuyện.
Không có chủ đề gì đặc biệt, nhưng dù Hề Vi nói gì thì Chung Thận cũng thích, chỉ nghe thấy giọng y thôi đã thấy vui, điệu bộ si mê đó khiến ngay cả Hề Vi cũng phải cảm thán: Em ấy đúng là mẫu người sinh ra để yêu đương mà.Nấu ăn xong, Chung Thận ngồi ăn cùng Hề Vi một lúc, rồi đi chăm sóc mấy chậu hoa trong nhà.Lúc hắn không ở nhà, Hề Vi chẳng mấy để tâm đến việc chăm sóc cây cối, thỉnh thoảng nhớ ra thì tưới chút nước, không làm chúng chết đã là tốt lắm rồi.
Dù rõ ràng đây là một khuyết điểm, cơ mà Chung Thận lại đặc biệt thích điều đó, vì cho rằng nó chứng tỏ Hề Vi cần mình, không thể sống tốt nếu thiếu hắn.Tóm lại, Chung Thận đã dọn dẹp hết mọi thứ trong nhà.
Kỳ nghỉ ba ngày trôi qua vô cùng bận rộn, đến lúc phải chia tay lại bịn rịn.
Hề Vi đưa hắn ra sân bay, gần như ở lại đến giây phút cuối cùng, Chung Thận mới chịu lên máy bay trở về đoàn phim.Lần chia xa này kéo dài đến tận cuối tháng ba mới gặp lại.Bộ phim mới của Chung Thận cuối cùng cũng đóng máy, hắn báo cho Hề Vi trước hai ngày và nhấn mạnh với quản lý rằng tạm thời đừng sắp xếp công việc cho hắn, vì hắn muốn tận hưởng thế giới hai người với Hề Vi.Đường Du đã sớm nhìn ra bản chất yêu vào là bất chấp của Chung Thận, ngoài đồng ý thì chẳng còn lời nào để nói.Chung Thận còn báo cho cô một tin vui: "À, nhẫn cưới của em làm xong rồi.
Sau này nếu tổ chức hôn lễ, em sẽ nhớ mời chị."
Đường Du bất ngờ, lập tức nói: "Chúc mừng em nhé!"
Chung Thận lại nói: "Không chắc sẽ tổ chức, em cảm thấy hình thức chỉ để cho người ngoài xem, không cần thiết, nhưng nếu Hề Vi thích thì tụi em sẽ tổ chức.
Tất cả phụ thuộc vào tâm trạng của anh ấy."
"..."
Còn chưa kết hôn, nhưng trong lời nói của Chung Thận đã toát ra mùi "xuất giá tòng phu", Đường Du giật giật khóe miệng, nhưng cô lại phát hiện ra bản thân hắn chẳng hề ý thức được điều đó, vẻ mặt vẫn bình thản, như thể những lời hắn vừa nói chỉ là lời bình thường, không hề có ý khoe mẽ tình cảm.Có lẽ đây mới là đỉnh cao của việc khoe mẽ tình cảm, như có như không, khoe mẽ trong vô hình.Nói đến đây, gần đây Đường Du có lướt thấy một vài bài thảo luận về tin đồn giữa Chung Thận và Hề Vi trên mạng.Kể từ khi Chung Thận công khai mình không còn độc thân vào ngày Cá tháng Tư năm ngoái, mối quan hệ giữa hắn và Hề Vi đã trở thành một bí mật công khai.
Không chỉ người trong ngành biết, mà hầu hết người hâm mộ cũng hiểu rõ chuyện này.Dù nhà họ Hề cố ý giảm độ hot, siêng xóa bài, không để lên hot search, nhưng internet là một đại dương bao la, mênh mông vô bờ, luôn có những góc không bị kiểm soát để mọi người bàn tán thỏa thích.Thời gian đầu, Chung Thận bị chửi không ít, cư dân mạng cho rằng hắn hám lợi nên mới dính dáng đến Hề Vi, nói về tình yêu đích thực không có lý do trong giới hào nhoáng này chỉ tổ khiến người ta cười cho.Cho đến một ngày, không biết ai đó bất ngờ đào ra được vài bức ảnh chính diện rõ nét của Hề Vi, ngoại hình áp đảo loạt sao nam trong ngành khiến cư dân mạng hóng chuyện choáng váng, tình thế đột nhiên thay đổi, bắt đầu có người bảo họ xứng đôi, thậm chí còn ship CP.Đường Du há hốc mồm, thầm nghĩ đến mình khi xưa đứng ngoài quan sát bao năm trời, vậy mà chưa từng nghĩ đến việc ship CP Chung Thận và Hề Vi, thật đúng là có mắt không tròng.Nhưng rồi cô cảm thấy chẳng thể trách mình được, cô vốn có nỗi sợ bản năng đối với Hề Vi, nào dám lấy y làm nhân vật chính để tưởng tượng cốt chuyện tổng tài bá đạo yêu đương chứ?
Ngây thơ quá, không thực tế chút nào.Cô không dám nghĩ, chứ cư dân mạng lại chẳng ngán, trí tưởng tượng của họ từ "Cậu cả và siêu sao vừa gặp đã yêu, lấy danh nghĩa bao nuôi để yêu đương trong sáng" cho đến "Tiểu Chung số khổ bị nhà họ Hề cấm vào cửa, tìm đủ mọi cách tranh sủng ép cưới để buộc được trái tim người yêu"...Trên đường về Hải Kinh cùng Chung Thận, Đường Du lướt post để giết thời gian, đọc đến đoạn "ép cưới", đúng lúc Chung Thận đưa điện thoại qua, bảo cô ngắm bản thiết kế của nhẫn cưới.Đường Du dằn lại ý định chia sẻ fanfic sốt dẻo cho chính chủ, chỉ khen "Đẹp quá", tâm trạng rất đặc sắc: Có lẽ, cũng có khả năng, không chừng tình tiết ép cưới kia chưa chắc đã vô lý, ai mà biết được!**Ngày Chung Thận trở về đúng vào cuối tuần, Hề Vi vốn định tự mình đi đón, nhưng lại bị một số việc gia đình làm lỡ nên không thể rời đi được.Nói một cách nghiêm túc, cũng chẳng phải việc lớn.
Em trai họ Hề Lam của y, gần đây bị nhét vào công ty để rèn luyện, phụ trách một dự án, rồi làm hỏng bét.
Hề Vi bị buộc phải thu dọn đống lộn xộn này.Hề Lam nhỏ hơn Hề Vi vài tuổi.
Từ nhỏ cậu ta đã nhận được nền giáo dục tương tự y, nhưng áp lực trên vai lại khác xa.
Vì có Hề Vi ở phía trước gánh vác, nên Hề Vận Thành cũng mắt nhắm mắt mở trước chuyện Hề Lam chểnh mảng trong học tập, cho cậu ta một thời thơ ấu, thiếu niên, thậm chí trưởng thành tương đối nhẹ nhàng.Nhưng từ khi Hề Vi từ bỏ quyền thừa kế, mọi thứ đã thay đổi.Hề Lam đột nhiên bị kỳ vọng cao, bị đẩy vào công ty, trở thành bia đỡ đạn trong cuộc chiến gia đình của ông nội và anh trai, thứ cậu ta nhận được không phải là phú quý ngập trời, mà là mưa đá tơi bời — đó là nguyên văn lời cậu ta nói khi khóc lóc gọi điện cho Hề Vi, mà mỗi lần khóc xong, luôn kết thúc bằng một câu: "Anh, em không muốn đi làm nữa đâu, anh cứu em với, cứu em với được không?"
"..."
Hề Vi đau đầu nhức óc, giúp cậu ta thu dọn tàn cuộc cũng không phải lần đầu, nhưng lần này không biết vì sao mà dự án nát bét kia đột nhiên bị đưa đến trước mặt ông cụ, khiến cả nhà tự dưng ầm ĩ hết cả lên.Khi nhận được tin, Hề Vi đang chuẩn bị đặt nhà hàng để ăn tối cùng Chung Thận, không ngờ lại bị gọi đi đột ngột, đành phải hủy kế hoạch ăn tối.Y nhắn WeChat giải thích ngắn gọn vài câu với Chung Thận, bảo hắn tự ăn trước, không cần đợi mình.Dù vậy Chung Thận vẫn kiên quyết đợi: "Không sao, em vẫn chưa đói, đợi anh về rồi tính."
Hôm nay là ngày đoàn tụ thực sự của họ sau nhiều tháng yêu xa, nhưng niềm vui lại bị trì hoãn.
Hề Vi không nói gì nữa, tạm thời không thể qua được, điện thoại thì cứ reo liên tục, khiến y bực bội.Nói ra cũng buồn cười, nhà y có bảy người, năm người lớn, do ông nội đứng đầu, bình thường ai cũng điềm tĩnh, mỗi khi mở miệng là chỉ dạy y, lúc nào cũng nhắc nhở là y không thể rời khỏi gia đình này, chứ không phải gia đình không thể rời khỏi y.Nhưng chỉ cần có chút biến động lại gọi y ra mặt, cứ như nếu y không đến thì trời sẽ sập, chẳng ai yên ổn được.Hề Vi đoán chủ đề cãi nhau lần này lại là trách móc mình, bèn đỗ xe ngoài cổng, hạ cửa kính xuống để hít thở không khí trong lành.Nếu y hút thuốc, chắc lúc này đã châm một điếu, hút xong rồi mới vào.
Nhưng y không hút, nên những phiền muộn mà người bình thường quen dùng khói thuốc để tiêu hóa dần tan theo từng hơi thở của y, thoảng bay vào làn gió ấm áp của tháng ba.Mấy ngày gần đây thời tiết ấm lên, không thể mặc áo ngoài, Hề Vi để áo vest trên ghế xe, ung dung xuống xe, từ xa đã thấy quản gia đứng chờ dưới hiên nhà, vừa thấy y đã thở phào nhẹ nhõm như gặp được cứu tinh: "Cuối cùng cậu cũng đến rồi, bên trong ầm ĩ lắm!"
Hề Vi hỏi: "Ai cãi nhau với ai?"
Quản gia lén chỉ vào khe cửa: "Cậu nghe kìa."
Hề Vi bước lên vài bước, lắng tai nghe.Thật bất ngờ, lần này người cãi nhau lại là ba mẹ y."
Bà nói ít đi được không?"
"Chê tôi lắm lời?
Vậy trước đây ông làm gì hả?
Chỉ cần ông có trách nhiệm một chút, con trai ông đã chẳng phải chịu áp lực lớn như vậy."
"Tôi vô trách nhiệm chỗ nào?"
"Ông thì có trách nhiệm gì?
Mấy năm nay công ty gặp vấn đề, lần nào chẳng phải Vi Vi nghĩ cách giải quyết?
Lúc tranh công thì ông đứng ra, lúc làm việc thì nó đảm bảo, có ai làm ba như ông không?
Không biết còn tưởng nó là ba ông đó!"
"..."
"Giờ thì hay rồi, nó không chỉ đổ vỏ cho ông, mà còn phải giúp đỡ Lam Lam, một tháng nhận được chút tiền lương bèo bọt, bèo đến mức tôi cũng không nỡ nhìn.
Lần trước sinh nhật tôi, cái túi nó tặng hóa ra là do Chung Thận mua, con trai tôi rõ ràng là con cưng của trời, giờ lại thành một đứa ăn bám được mỗi cái mặt!
Anh nói xem, lỗi tại ai đây?"
Hề Vi: "..."
Cái túi đó đúng là của Chung Thận tặng, nhưng nói như thế thì không đúng, sao có thể xem là ăn bám được chứ?Hề Vi nhíu mày nghe thêm vài phút, cả nhà đều có mặt, nhưng ngoài ba mẹ y, những người khác không nói gì nhiều, chỉ có cô y thỉnh thoảng khuyên vài câu, nhưng không ăn thua.Y càng nghe càng cảm thấy, giọng điệu của mẹ không giống đang cãi nhau thật, mà giống đang lấy cớ để chửi chó mắng mèo, vừa công khai vừa ngấm ngầm thể hiện sự bất mãn với việc phân chia tài sản trong di chúc của ông cụ.Chẳng trách, Tưởng Tâm Như thanh lịch nửa đời người, cảm xúc tương đối ổn định, sao có thể nổi giận vì chút chuyện nhỏ nhặt được?Lý do này không chỉ y hiểu, mà những người trong phòng cũng rõ.
Dựa theo hiểu biết của Hề Vi về Hề Vận Thành, ông cụ ghét nhất việc người khác gây gổ trước mặt mình, cơn giận sắp bộc phát rồi đây.Nhưng Hề Vi nghe thêm một lúc nữa, vậy mà ông cụ vẫn để mặc bọn họ cãi nhau mà không hề lên tiếng.Hề Vi kề cà chưa xuất hiện, điện thoại lại reo lên, lần này là em trai gọi.
Y bấm nút cúp máy, cuối cùng mở cửa bước vào, mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn về phía y.Hề Vi đi đến trước mặt Hề Vận Thành, bình thản liếc nhìn một vòng.Một chiếc ghế sô pha hình vòng cung, ông cụ ngồi giữa, bên trái là ba mẹ y, bên phải là cô và dượng, còn Hề Lam thì đứng khúm núm một bên, nắm chặt điện thoại, trông non nớt như trẻ vị thành niên.Hề Vi giả vờ không biết gì, hỏi: "Có chuyện gì vậy?
Đang họp à?"
Bà Tưởng diễn rất tài, đột nhiên quay mặt đi, lau nước mắt nói: "Con về đây làm gì?
Đến xem náo nhiệt à?
Lúc cần thì không thấy đứng ra,việc không liên quan đến con thì lại nhảy vào."
Câu này đầy ẩn ý, sắc mặt của những người có mặt đều có chút khó coi.Tưởng Tâm Như liếc nhìn Hề Vi: "Nhiều ngày không gặp, Vi Vi, con gầy đi phải không?
Gần đây công việc vất vả lắm à?"
"Vẫn ổn ạ, không vất vả."
Hề Vi nói.Tưởng Tâm Như không nghe y nói, tự mình thở dài: "Là lỗi của mẹ, từ nhỏ con đã kiên cường, không biết làm nũng hay than vãn, mẹ cũng không biết thương con.
Những năm qua cứ vậy mà sống, sau này lớn tuổi hơn, càng chẳng có ai thương..."
Hề Vi còn chưa kịp đáp, ba y đã quát: "Đủ rồi đó!
Nói móc nói mỉa, muốn làm gì đây?
Bà còn chưa thôi à!"
"Tôi móc mỉa chỗ nào?
Tôi xót con trai mình cũng không được à?"
"Thôi được rồi, được rồi mà, chị dâu nói cũng không sai."
Cô hòa giải, "Vi Vi đúng là vất vả, đều tại Lam Lam không nên thân, chỉ biết gây rối."
Cô nhìn ông cụ vẫn im lặng ở giữa: "Thực ra Lam Lam giống con, không có khiếu, ba cứ ép nó vào công ty, nó không vui, cũng chẳng làm được việc.
Hay là sau này thôi đi, đừng làm phiền Vi Vi nữa..."
Hề Lam gật đầu liên tục, đi đến bên cạnh Hề Vi, như muốn tìm kiếm sự an ủi từ anh trai, nom tủi thân vô cùng.Hề Vi nhìn cậu ta.Môi trường gia đình có ảnh hưởng sâu sắc đến con người, như trường hợp nhà Hề, Hề Vận Thành cực kỳ nghiêm khắc, khi còn trẻ ông đã rất khó tính với con cái, dưới áp lực nặng nề của ông, con trai đã hình thành tính cách nhút nhát, giờ đã luống tuổi nhưng vẫn vâng vâng dạ dạ trước ba.
Còn cô con gái lại đi theo hướng ngược lại, thoát khỏi sự quản lý của ba bằng cách từ bỏ gia nghiệp, cả đời sống không lo nghĩ, nhưng cũng sung sướng.Đến thế hệ thứ ba, các con của Hề Vận Thành đều sa sút, không thể gánh vác trách nhiệm làm chủ gia đình.
Công ty thì tạm thời không bàn tới, nhưng gia đình cũng cần một trụ cột, vậy ai có thể trở thành trụ cột khiến cả gia đình yên tâm đây?
Chỉ có Hề Vi.Em trai không giành với y, mà lại cần y che chở.Lợi ích không quan trọng đến vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là nhà y có đủ tiền, không cần tranh giành, dưới sự che chở của y, mọi người đều có thể sống rất tốt.Ngoại trừ chính y: y vất vả, không ai thương xót.
Ngay cả người mẹ vừa rồi luôn miệng nói thương y, thực ra cũng chỉ muốn làm ầm lên, cũng tức là để cho ông cụ có một đường lui, nhằm giải quyết bế tắc.Nhưng dù có làm ầm lên, bế tắc có được giải quyết hay không vẫn khó nói.Dù bọn họ đã cãi vã đến mức đó, Hề Vận Thành vẫn không nói lời nào, quả là như mặt trời mọc đằng Tây, bất thường đến mức đáng kinh ngạc.Ông cụ không lên tiếng, những ánh mắt mong đợi, thúc giục, cầu cứu và bối rối đều đổ dồn về phía Hề Vi, hy vọng y nói vài câu để quyết định hướng đi của cuộc trò chuyện.Nhưng Hề Vi cũng không muốn nói chuyện.Y nhìn vào ánh mắt trầm lặng của ông nội, chăm chú nhìn khuôn mặt già nua ấy, bỗng nhiên như hiểu ra tại sao ông lại không lên tiếng.—— Ông rất mệt mỏi.Ông già rồi, ngay cả việc nổi giận cũng cần sức lực, mà sức lực của ông đã không còn nhiều nữa rồi.Mọi thứ bắt đầu từ khi nào?
Có lẽ là từ ngày ép Hề Vi ký vào di chúc, sau đó Hề Vi dứt khoát từ bỏ, quay lưng rời đi, hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của bậc cha chú, như một cánh diều đứt dây bay đi thật xa.
Mà người cầm dây là Hề Vận Thành chỉ còn lại đôi tay trống rỗng và sự ngỡ ngàng.Đứa nhỏ do chính ông nuôi nấng.Ông vẫn luôn nắm thật chặt, nghĩa rằng đứa nhỏ mãi chẳng trưởng thành, không ra đâu vào đâu.Hóa ra nó đã trưởng thành, không còn chịu sự kiểm soát của ông, không cần ông dạy dỗ nữa.Một năm, một năm trôi qua chẳng để lại dấu vết trên người trẻ tuổi, nhưng lại có thể khiến lưng của người già còng thêm vài tấc, vai vùi vào đất, chẳng còn uy nghiêm.Hề Vận Thành đột nhiên đứng lên, thẳng tấm lưng đã còng, không quan tâm đến cuộc tranh cãi vừa rồi, chỉ nói với Hề Vi: "Cháu lại đây, ông có chuyện muốn nói."
Ông đi phía trước, ra ngoài, bước vào vườn.Đương lúc hoàng hôn, sắc trời trở nên ảm đạm.
Hề Vi định đưa tay đỡ, nhưng lại bị ông từ chối, đành phải bước theo sau, cùng ông đi đến dưới một gốc cây hải đường.Cuối tháng ba, đúng lúc hải đường nở rộ, ánh tà dương rải dài, gió chiều nhẹ nhàng, những đóa hoa trắng tô vẽ đầy cành.
Trong ý xuân dạt dào, Hề Vận Thành lặng im một lúc rồi bất ngờ hỏi: "Dạo này cháu sống thế nào?"
"Khá ổn ạ."
Hề Vi đáp theo thói quen.Hề Vận Thành lại nói: "Không trách ông sao?"
"..."
Hề Vi hơi khựng lại, "Không trách, cháu hiểu mà."
Hiểu đôi chút, chứ không hoàn toàn.
Nói vậy để thể hiện rằng y không để bụng mâu thuẫn trước đó, không muốn tranh cãi thêm.
Nhưng sự bình tĩnh của Hề Vi lọt vào mắt ông nội lại có vẻ hơi thờ ơ, không đủ gần gũi.Hề Vi trước giờ vẫn vậy, Hề Vận Thành cũng thế, tình huống gỡ bỏ khúc mắc rồi ôm đầu khóc lóc sẽ không xảy ra giữa họ.
Nhưng con người luôn có lúc cảm thấy cô đơn, khao khát sự quan tâm, đặc biệt là khi gần đất xa trời.Hề Vận Thành quay lưng lại với Hề Vi, nhìn cây hải đường lay động trước mặt, rồi cất tiếng gọi y: "Vi Vi, cháu nói xem cả đời này ông có thành công không?"
Hề Vi không cần nghĩ ngợi: "Đương nhiên, nếu không có ông thì không có tập đoàn Hoa Vận.
Người thành công hơn ông rất ít, sau này cháu cũng không thể."
Đây là lời thật lòng, nhưng Hề Vận Thành nghe xong chỉ cười giễu, xoay người lại, tự dưng hỏi: "Lúc bà nội cháu mất, cháu còn chưa có ký ức, chắc không có ấn tượng gì về bà nhỉ?"
Hề Vi lắc đầu.Hề Vận Thành nói: "Hồi bà cháu còn sống, ông cũng là người có người thương đó."
"..."
"Bà ấy là một bà nội trợ chỉ đi học được vài năm, không hiểu những lý lẽ lớn lao.
Nhưng biết ông đi làm ăn bên ngoài không dễ dàng, không giúp được gì, liền nghĩ ra vài ý tưởng lệch lạc, cầu thần khấn Phật, phù hộ cho ông, phù hộ cho nhà mình, mong mọi việc thuận lợi, bình an.
Ba cháu mê tín như vậy cũng do bị bà ấy ảnh hưởng đó."
Trong vườn có một cái bàn đá, Hề Vận Thành ngồi trên ghế, tiếp tục nói: "Bà ấy mất vì bệnh, sức khỏe kém, đều do ông bận rộn quá, thường bỏ bê bà ấy, bà ấy cũng không coi trọng, phát hiện ra thì đã muộn...
Giây phút chia ly, nhìn thấy bà ấy tiều tụy, ông không kiềm được bật khóc, bà ấy liền an ủi ông, bảo rằng..."
Ông cụ vốn mạnh mẽ lại nghẹn ngào: "Bà ấy nói, công ty nhà mình phát triển tốt, con cái đều đã thành gia lập nghiệp, bà ấy đã hưởng hết những gì đáng được hưởng, dù có chết sớm thì cuộc đời này cũng không có gì tiếc nuối, không đáng để khóc.
Bà ấy còn nói, trước đây đã học được một câu thơ, nói về di thư mà cao tăng Hoằng Nhất đã viết cho bạn tri kỷ trước lúc viên tịch, dùng 'Hoa xuân rợp sắc, trăng lòng viên mãn'(*) để an ủi bạn, ngụ ý rằng cuộc đời mình đã trọn vẹn viên mãn, không cần phải buồn đau vì sự ra đi của mình.
Lúc đó sao ông nghe lọt tai được chứ?
Cứ nghĩ bà ấy chu đáo, cố tình an ủi ông, nhưng giờ nghĩ lại..."(*) Câu thơ trên chỉ là tạm dịch.Hề Vận Thành ngẩng đầu nhìn Hề Vi.Họ là trụ cột của thế hệ trước và sau của nhà họ Hề, là hai con người cực kỳ khác biệt nhưng cũng rất giống nhau."
Cuộc đời của bà nội cháu thật sự có thể coi là viên mãn, trọn vẹn, ít nhất bà ấy đã đạt được những gì mình muốn, đến cuối đời cũng không chịu nhiều khổ sở, so với ông thì bà ấy mạnh mẽ hơn nhiều."
Hề Vận Thành hiếm khi bộc bạch lòng mình: "Cháu nói ông thành công, nhưng thành công ở đâu?
Vất vả cả đời, đến hôm nay vẫn thấy không vui, cô đơn, sống chẳng ra sao."
Hề Vi trầm ngâm một lúc: "So với bà nội, có lẽ ông thua ở chỗ chưa từng thực sự hưởng phúc."
Hưởng phúc không chỉ là thỏa mãn ham muốn vật chất, mà chủ yếu là sự thư giãn về mặt tinh thần.
Hề Vận Thành đã nghỉ hưu từ lâu, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều lo toan, không thể rút lui hoàn toàn, vẫn muốn quản lý mọi việc, chê con trai năng lực kém, trách cháu trai không đủ nghe lời, lo lắng hơn cả khi còn làm việc, chẳng lúc nào được giải thoát.
Thế thì làm sao có thể sống tốt được?Hề Vi hiểu, hôm nay ông nói với mình những lời này, thật ra là đang vòng vo để hòa giải, thậm chí là mong nhận được sự an ủi, người già cũng như trẻ nhỏ, đều cần sự thấu hiểu và đồng hành.
Chỉ là trước đây mâu thuẫn quá căng thẳng nên ông cụ không thể nói thẳng ra.Người thân không có thù qua đêm, Hề Vi không trách ông, do dự một chút, rồi bước đến trước mặt ông.Y bỗng nhớ lại hồi còn nhỏ, Hề Vận Thành thích ôm mình vào lòng, rồi nhấc bổng lên.
Chớp mắt đã hơn hai mươi năm trôi qua như dòng nước, người ông cao lớn năm nào nay đã thấp đi.
Hề Vi vươn tay, ôm lấy vai ông, dành cho ông một cái ôm thấu hiểu."
Ông nội," Hề Vi nói nhỏ, "Ông nên buông tay rồi, giao mọi thứ cho cháu, sống cuộc sống hưu trí thật tốt, đừng lo lắng gì nữa."
"..."
"Ông phải tin cháu.
Từ nhỏ đến lớn cháu có làm ông thất vọng bao giờ chưa? ...Chuyện liên hôn không tính."
Hề Vi quả thật đã trưởng thành, lời nói toát lên một sức mạnh khiến người khác an lòng.
Y không chỉ có thể che chở cho em trai, mà còn có thể che chở cho cả ông nội.Hề Vận Thành im lặng rất lâu, sau đó gật đầu.Bầu không khí vừa vặn, có vài điều ngày thường khó nói thì tốt nhất nên nói vào lúc này, Hề Vi đột nhiên lên tiếng: "À, ông nội ơi, cháu định kết hôn."
Hề Vận Thành ngẩn ra, theo bản năng định hỏi kết hôn với ai, nhưng lập tức nhận ra ngoài Chung Thận thì còn có thể là ai?
Dù mới làm hòa, ông cụ vẫn không nhịn được đá đểu một câu: "Chẳng phải cháu sợ kết hôn sao?"
Hề Vi thẳng thắn đáp: "Kết hôn cũng chỉ là hình thức, em ấy rất muốn, vậy thì kết thôi, cũng chẳng sao."
Hề Vận Thành nghe mà đau đầu, rất muốn dạy dỗ thêm đôi câu, nhưng vừa đồng ý với Hề Vi là sẽ buông tay nên đành nhịn vậy, ông nghĩ ngợi một lúc, rồi hỏi: "Đến giờ ông vẫn không hiểu, cháu nhìn trúng thằng nhóc đó ở điểm nào?"
Ai mà biết được, có lẽ chỉ là một loại cảm giác thôi."
Hề Vi không đưa ra câu trả lời chi tiết, mà mượn lời thoại của người khác nói: "Có em ấy bên cạnh, cháu mới cảm thấy đời mình trọn vẹn, viên mãn, không còn gì nuối tiếc."
"..."
Một cơn gió thổi qua, hoa hải đường rơi đầy đất.
Một cánh hoa bay đến vai Hề Vi, y tiện tay nhặt xuống, đặt lên bàn đá, khẽ mỉm cười với Hề Vận Thành.Sau đó, họ bàn về chuyện công ty, cách giải quyết vấn đề của Hề Lam, những kế hoạch sắp tới...
Đây là lần cuối cùng Hề Vi báo cáo với Hề Vận Thành, sau này mọi việc sẽ không còn chịu sự quản lý của ông cụ nữa.Từ nay về sau, Hoa Vận là của y, cũng chỉ có thể là của y.
Hề Vi không cảm thấy nhẹ nhõm cũng không thấy nặng nề, mọi thứ vẫn như ban đầu, diễn ra theo đúng quỹ đạo.Khi rời đi, trời đã tối đen.
Nghĩ đến Chung Thận vẫn đang đợi, Hề Vi không ở lại ăn cơm.Y trở lại xe, gọi điện cho Chung Thận, giọng nói trầm thấp và dịu dàng, như đang chìm đắm trong gió xuân, mang theo chút gây sự vô cớ: "Chung Thận, anh không muốn lái xe, em đến đón anh đi."
Chung Thận hình như đang nấu ăn, có thể nghe thấy tiếng động từ nhà bếp, hắn đồng ý ngay tắp lự: "Được, giờ em qua ngay, anh chờ một lát nhé."
"Ừm."
Hề Vi hạ cửa kính xe, từ vị trí này có thể nhìn thấy khu vườn, đèn trong sân sáng lên thành một hàng, chiếu rọi những cây và hoa xa diệu vợi, đẹp không sao tả xiết.Hề Vi nhìn chăm chú vào cây hải đường đó, thất thần một lúc, bỗng nhớ ra cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, liền nói với Chung Thận: "Vừa rồi anh đã nói với gia đình chuyện chúng ta sẽ kết hôn, chốt một ngày đi, em thấy ngày nào thì được?"
"Ngày nào cũng được ạ."
Chung Thận rõ ràng rất vui, "Anh quyết định đi, em nghe theo anh."
"..."
Hề Vi bật cười: "Có việc gì mà em không nghe theo anh không?"
Chung Thận không hề xấu hổ: "Không có."
Hề Vi lại cười: "Được, vậy em mau đến đi."
Chung Thận đã xuống lầu, hỏi y: "Gấp lắm ạ?
Có chuyện gì à?"
"Không có gì, chỉ là..."
Hề Vi đột nhiên cảm thấy tâm trạng thoải mái chưa từng có, dù đêm nay không có trăng, bầu trời đêm vẫn như cứ quang đãng và đẹp đẽ.
Và bầu trời này, cây hải đường kia, y muốn chia sẻ cùng Chung Thận."
Anh nhớ em rồi, mau đến gặp anh đi."
--------------------🐈⬛: Cảm ơn mấy bồ đã theo dõi truyện đến đây.
Nói thật thì lúc chọn làm bộ này thì tui hổng đắn đo gì đâu (hầu như là bộ nào trong nhà cũng vậy), cứ hợp gu hoặc chọt đúng điểm G là quất à.
Thỉnh thoảng thấy mọi người rcm em nó là chỉ muốn nhào dô cảm ơn tới tấp mà ngại quá nên âm thầm thả tym hoi á mấy bà (đừng dận tui nhe ( •̯́ ₃ •̯̀)).Bồ nào đã đọc truyện nhà tui rồi sẽ thấy gu pick truyện để edit của tui ngoài tag đô thị và hiện đại là chủ yếu ra thì còn lại vẫn random lắm nên nếu bồ cũng thích mấy ẻm thì tụi mình cũng coi như là hữu duyên hen.Mí cả tui đọc hết cmt của mọi người rồi á, trộm vía là cmt ở bộ này hong hề có tiêu cực, mà còn siêu siêu dễ thương luôn chòi oiii, tui biết là ẻm sẽ hong phải gu của khá nhiều bạn nên vô cùng biết ơn vì các bạn vẫn "nhẹ nhàng" với em nó nhá ε('。•᎑•')っ 💕