Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Full] Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Full] Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế
Chương 25


Edit: Mâu.Nhóm bốn người Nguyễn Thanh ra khỏi quán mới phát hiện tài xế vẫn chưa đến đây, Lại Bác Vũ muốn Mạc Trọng Đan quay lại trước quán ăn chờ.

Mạc Trọng Đan lắc đầu: "Người trong tiệm không ít, hơn nữa cũng quá sáng sủa, nếu bị chụp ảnh cũng không trốn thoát, bên trong với bên ngoài không khác gì nhau.

Đợi một chút đi!

Tài xế sắp tới rồi."

Lại Bác Vũ cảm thấy như vậy không thỏa đáng, nhưng vẫn đồng ý.Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh đứng trước cửa tiệm, nam nữ bình thường theo lý mà nói thì không có nhiều người để ý.Mạc Trọng Đan cảm thấy trời đã tối, hẳn là không thấy rõ lắm nên cũng không quá để ý mà hỏi Nguyễn Thanh: "Suất diễn của em cũng sắp kết thúc, tiếp theo có kế hoạch gì không?"

Nguyễn Thanh nói: "Tạm thời thì không, chỉ có một chương trình muốn nhận, nhưng còn chưa bắt đầu."

Mạc Trọng Đan sửng sốt, sau đó lén nhìn cô một cái, hé miệng định nói lại thôi.Lại Bác Vũ ở bên cạnh trợn trắng mắt lên trời, sau đó thay Mạc Trọng Đan lòng đang nóng như lửa đốt hỏi: "Chương trình gì vậy?"

Vấn đề này hỏi đã quá phận, các minh tinh cạnh tranh với nhau có chút kịch liệt.

Nhưng tài nguyên giữa cô và Mạc Trọng Đan hoàn toàn không dính dáng gì đến nhau, một trời một vực, Nguyễn Thanh cũng tin tưởng nhân phẩm của Mạc Trọng Đan.Bỏi vậy, cô cũng không giấu giếm nói thẳng: "'Quê hương tôi', anh đã nghe bao giờ chưa?"

Vẻ mặt Mạc Trọng Đan mờ mịt, Lại Bác Vũ cười nói: "Nghe rồi!

Chương trình đó rất hay, gần đây có phải đang rất hot không?"

Nguyễn Thanh cười gật đầu nói: "Đúng vậy!

Nhạc tổng cũng phí sức lắm mới đẩy tôi vào được đó."

Biểu tình của Mạc Trọng Đan tức khắc trở nên vi diệu, anh hé miệng thở dốc.Lại Bác Vũ lập tức hiểu, anh ta lên tiếng: "Chương trình này không dễ nhét người vào đúng không?

Trước đó có mời mấy người át chủ bài trước, sau đó mấy vị trí sau các công ty đều muốn nhét gà nhà vào đúng không?"

Nguyễn Thanh cười: "Đúng vậy!

Tôi chỉ cần nói mình có ý muốn tham gia 'Quê hương tôi', hahaha..."

Mạc Trọng Đan cười theo, anh duỗi tay xoa đầu Nguyễn Thanh: "Cố lên."

Tài xế nhanh chóng trở về, anh ta vừa xin lỗi vừa giải thích: "Vốn định sang đường đối diện ăn nhưng chủ quán lại đóng cửa, tôi phải đi sang phố bên cạnh ăn.

Trên đường về lại gặp phải tan nạn xe, xin lỗi ông chủ."

Mạc Trọng Đan cũng không trách cứ, có một số việc không thể tránh khỏi, anh cũng không phải người không biết nói đạo lý, vì vậy chuyện này cứ thế trôi qua.Trở lại khách sạn, bốn người xuống xe, sau đó tài xế lái xe rời đi.

Mạc Trọng Đan đưa Nguyễn Thanh quay về phòng, cô cười nói: "Ở cùng một khách sạn mà phải đưa về tận cửa, thật sự không cần thiết."

Mạc Trọng Đan kiên định lắc đầu: "Lễ nghi thân sĩ, tôi phải đưa em an toàn trở lại phòng mới được."

Nguyễn Thanh cũng không kiên trì, cô và Mạc Trọng Đan sóng vai đi cùng nhau.

Hai người đã quay phim được một khoảng thời gian, vì vậy cô tự nhiên hỏi anh: "Sau khi ngoại cảnh đóng máy thì anh còn bận không?"

Mạc Trọng Đan lắc đầu nói: "Suất diễn của tôi cũng sắp xong rồi."

Nguyễn Thanh khá bất ngờ liếc anh một cái, Mạc Trọng Đan là nam chính, vậy mà suất diễn sắp kết thúc?Đưa Nguyễn Thanh về phòng, sau đó anh mới cùng Lại Bác Vũ quay về phòng khách sạn.Vừa mới ra khỏi thang máy đã thấy Tân Văn Nhụy ở trước cửa phòng.

Lúc này vẻ mặt cô ta lạnh bằng, ngồi ở đó nhìn sàn nhà phát ngốc.Nghe được âm thanh thang máy mở cửa, cô ta quay đầu nhìn lại, thấy Mạc Trọng Đan quay về thì đứng dậy gọi: "Anh Trọng Đan."

Mạc Trọng Đan tiến lên phía trước, nhíu mày hỏi: "Tại sao cô lại ở đây?"

"Tối nay em cũng đến cửa hàng Tôm chiên đó...."

Tân Văn Nhụy nói.Mạc Trọng Đan nhíu mày càng chặt, anh liếc nhìn Lại Bác Vũ một cái, Lại Bác Vũ ngay lập tức hiểu xoay người đi về phòng mình.Lúc này Mạc Trọng Đan mới hỏi Tân Văn Nhụy: "Tại sao lại đi theo tôi?"

"Em muốn đi xem."

Hốc mắt Tân Văn Nhụy đỏ ửng, cô ta nói: "Khi em 15 tuổi đã thích anh, mỗi ngày đều chạy theo phía sau anh.

Anh cãi nhau với bác trai bác gái bỏ nhà đi, em cũng đi theo anh, anh vào giới giải trí em cũng theo.

Bây giờ anh thích người khác, em muốn nhìn thử xem, người em thích lâu như vậy, người anh thích rốt cuộc có dáng vẻ gì?"

Mạc Trọng Đan thở dài nói: "Văn Nhụy, năm tôi 15 tuổi cũng đã nói, tôi không thích cô, cô không nên cố chấp như vậy."

Tân Văn Nhụy nghe xong càng thương tâm: "Vậy còn anh?

Tại sao anh lại cố chấp?"

Mạc Trọng Đan sửng sốt, tựa hồ như chưa từng nghĩ như vậy về mình.

Tân Văn Nhụy nói rồi anh mới phát hiện bản thân đã cố chấp 3, 4 năm nay, thậm chí ba năm nay chỉ dám theo dõi Nguyễn Thanh qua Weibo.

So với Tân Văn Nhụy dũng cảm đối mặt, hình như anh còn không bằng?Sau khi Tân Văn Nhụy rời đi, Mạc Trọng Đan về phòng rửa mặt rồi lấy điện thoại ra lên giường nằm.Anh để ý Nguyễn Thanh 3 năm, kì thật, nếu tính ra anh và cô đã nhận thức ở 4 năm trước.

Năm đó Nguyễn Thanh 17 tuổi, anh 21 tuổi.

Khi ấy anh vừa tốt nghiệp đại học, đúng là tuổi trẻ khí phách hăng hái, náo loạn với người nhà một trận rồi bỏ nhà đi.Đi tới đi lui, những ngày ấy không có tiền chữa bệnh, không có tiền ăn cơm, cắn răng chịu đựng, anh bị tuyển trạch viên* phát hiện.(*Tuyển trạch viên: Đại khái có thể hiểu là người chuyên đi tìm người có tài năng để bồi dưỡng, thuyết phục bọn họ về làm việc cho mình.)Công ty bồi dưỡng anh, tìm cho anh một cuộc thi tuyển chọn, sau đó liền ném anh xuất đạo.

Cuộc thi ấy không tính là hot nhưng cũng không phải không hề có tiếng tăm.

Nhà sản xuất cũng đã điều động nội bộ mấy người từ sớm.

Chẳng hạn như anh, bất kể biểu hiện như thế nào cũng đều được giữ lại.Loại tiết mục này thấm nhuần tính chất tư bản, tính thú vị cũng không cao, nhưng không thiếu một đám fan girls điên cuồng.

Giống như Nguyễn Thanh tiến vào giới giải trí vậy, là vì anh quá nghèo, vậy nên phải vào giới giải trí kiếm tiền.Năm đầu tiên nhóm bọn anh cũng được coi là hot, dù sao cũng mới ra mắt nên các fans girls vẫn chưa hết nhiệt tình.

Nhưng sau khi anh được công ty cho xuất đạo, hợp đồng khắc nghiệt thế nào người thường khó có thể tưởng tượng được.Mỗi ngày đều giống như con quay chuyển động, tiền lương còn chưa tới một vạn.

Bản thân không hẳn là không có tiếng tăm, tất cả đều dựa vào sự mới mẻ của fans để ăn tiền lãi.

Số tiền kiếm được đa số đều bị công ty lấy đi, số còn dư lại chia cho 12 người trong nhóm, còn phải chia một phần cho một bộ phận công ty coi như tiền phí bồi dưỡng.Bảy tám phần khấu trừ xong, dư lại cũng đủ sống.Người mới ra mắt nên địa vị trong giới không cao.

Hát hò nhảy nhót không giỏi, đóng phim thì không ai tự nguyện cho cơ hội, ngoại trừ những người có nhân khí cao, chẳng hạn như đội trưởng của nhóm.Chẳng giống như Mạc Trọng Đan sẽ không lấy lòng fans, mỗi ngày đều mang khuôn mặt lạnh.Đa số các thành viên đều có lĩnh vực riêng mà mình có thể phát triển, Mạc Trọng Đan là ca sĩ, hát hay, nhưng vẫn không thể so sánh với các tiền bối đi trước.

Nhân khí không cao, đương nhiên cũng không có quá nhiều tài nguyên.Những nơi như đài truyền hình sẽ không có ai đếm xỉa tới anh, khi anh và đội trưởng ở cạnh nhau, thường sẽ bị chèn ép không ít.

Một ngày nọ, anh và nhóm cùng được mời lên sân khấu.

Mạc Trọng Đan vốn là một tiểu thiếu gia trong đại gia đình giàu có, nói một câu được nuông chiều cũng không quá.

Có đôi khi anh không nén được cơn giận, đôi khi muốn được công bằng.Anh tông cửa bỏ đi, cứ muốn bỏ đi như vậy.

Buồn cười là anh phát hiện 12 người trong nhóm, thiếu anh cũng chẳng ảnh hưởng gì.Anh trốn trong phòng dụng cụ, người đại diện đi tìm anh khắp nơi, anh chỉ có thể trốn ở đó.Chờ người đại diện đi ra từ cửa sau, Mạc Trọng Đan mới nhẹ nhàng thở ra.

Anh có chút muốn thỏa hiệp, có lẽ không nên cố chấp như vậy."

Này, đừng phát ra tiếng động!

Tôi thấy người kia đi rồi, cậu ở đâu?"

Trong bóng tối bỗng xuất hiện một người.Mạc Trọng Đan biết trong giới này không thể biết trước được ai tốt ai xấu.

Nhưng thanh âm của cô gái này rất êm tai, giống như hoàng oanh trong sơn cốc, còn mang theo hai phần cẩn thận.Mạc Trọng Đan không trả lời cô, tiếp tục vùi mình sau móc treo quần áo.Vì thế cô gái lại mở cửa bước vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa.Cô đứng ở cửa hỏi: "Cậu là ai?"

Mạc Trọng Đan không trả lời cô, tiếp tục vùi mình sau đống quần áo."

Tạch" một tiếng, cô gái bật đèn, bóng đèn dây tóc phía trước thắp sắng cả căn phòng.Lúc này Mạc Trọng Đan mới phát hiện căn phòng này là một sân khấu nhỏ, khắp nơi đều có vật dụng đồ dùng, sân khấu cũng chất đầy đồ vật.Sân khấu được ánh đèn chiếu sánh xung quanh, ở bên ngoài sân khấu vẫn tối đen như cũ, nhưng không hề tối tăm đến nỗi giơ tay không thấy năm ngón tay.Cô gái đi đến chỗ sân khấu, sau đó dừng chân nhìn bốn phía, thấy không có ai thì dáng vẻ có chút thất vọng.Cô gái thực đáng yêu, tóc ngắn ngang vai, đôi mắt hạnh to tròn mang theo nét vô tội.

Cô mặc một chiếc váy lông vũ trắng, chân đi đôi giày múa, vô cùng đơn giản, không có bất kì một vật trang trí dư thừa nào.Nhưng lại mang cảm giác khiến người ta thoải mái, có vài phần hảo cảm."

Tôi vừa nhìn thấy cậu vào đây.

Người tìm cậu đã đi xa.

Cậu ra đây!

Tôi nói chuyện với cậu!"

Mạc Trọng Đan thảm không nỡ nhìn, không chấp nhận nổi việc đường đường mình là một thằng đàn ông trốn trong tủ quần áo lại bị cô nhìn thấy.

Anh không tự nhiên lắm đáp: "Ai lại trốn ở đây chứ?"

Cô gái nghe được âm thanh, ngay lập tức nhìn về phía anh, nhấc chân muốn đi về phía này.Mạc Trọng Đan quát: "Đứng lại!!!

Ai cho cô tới đây?

Tôi cho cô tới sao?"

Cô gái che miệng cười: "Được rồi, được rồi mà."

Mạc Trọng Đan càng thêm tức giận: "Không được nói chuyện kiểu đó với tôi."

Đang coi anh như đứa trẻ mà dỗ à?"

Được, được… không nói, không nói."

Cô gái nhỏ ngồi xuống chỗ trung tâm sân khấu, sau đó nói: "Tôi tên Nguyễn Thanh, tôi cũng là người mới.

Người đại diện của tôi cũng hay bắt tôi làm những việc mà tôi không thích, cậu cũng vậy phải không?

Cậu ở công ty nào?"

Vì đêm nay là Xuân Vãn nên có rất nhiều người ở công ty khác nhau tới tham gia, mặc dù có nhiều người nhưng thật ra có khả năng có người sẽ chẳng được quay lần nào.

Nguyễn Thanh thấy người đàn ông mãi không trả lời thì nghĩ ngợi hỏi: "Anh ta bắt cậu bồi rượu?"

Mạc Trọng Đan tức đến hộc máu nói: "Anh ta dám?"

"Oa!"

Nguyễn Thanh kinh hô: "Cậu thật lợi hại, dám nói chuyện với người đại diện như vậy."

Mạc Trọng Đan: "...."

Trên sân khấu, cô gái nhỏ vẫn chưa rời đi, cô đứng loay hoay trên đó rồi hỏi Mạc Trọng Đan: "Vậy tại sao cậu lại chạy?"

Mạc Trọng Đan: "Tôi không thích anh ta."

Nguyễn Thanh gật đầu, thập phần lý giải: "Tôi cũng không thích anh ta."

Đại khái là Nguyễn Thanh luôn nói chuyện theo ý anh nên rốt cuộc Mạc Trọng Đan cũng không nhịn được oán giận: "Tôi cãi nhau với đội trưởng, anh ta muốn đuổi một thành viên đi, tôi không đồng ý."

Thật ra chuyện này có liên quan gì tới anh đâu?

Chỉ là môi hở răng lạnh, không thể nhịn được chuyện bất bình."

Tại sao vậy?"

Thanh âm cô gái nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn, ngọt như kèo bông giòn.
 
[Full] Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế
Chương 26


Edit: Mâu.Trong lòng Mạc Trọng Đan liền mềm mại nói: "Bởi vì người đó ra mắt nhờ thực lực, anh ta có tài năng.

Còn chúng tôi không có, chúng tôi không bằng anh ta."

Nguyễn Thanh gật gù: "Là vậy sao!

Cậu lợi hại thật đó!

Bất bình thay người khác, ngay cả tôi cũng không dám, nếu tôi có thể gặp cậu sớm hơn một chút thì hay rồi."

Mạc Trọng Đan hỏi: "Có người bắt nạt cô sao?"

"Bọn họ lười phải bắt nạt tôi, còn có người dễ bắt nạt hơn tôi nhiều."

Nguyễn Thanh đi đi lại lại trên sân khấu, vừa đi vừa nói: "Nhưng cậu làm chuyện tày trời như vậy, tại sao lại trốn ở đây?"

Mạc Trọng Đan cười lạnh: "Có gì đâu?

Vì lợi ích, tôi bất bình thay anh ta nhưng không nhất định anh ta sẽ cảm kích tôi."

Nguyễn Thanh bày ra vẻ mặt đáng tiếc: "Thật vậy ư?

Nếu cậu gặp tôi sớm hơn thì hay rồi, nếu cậu bất bình thay tôi, chắc chắn tôi sẽ vô cùng cảm kích cậu."

Mạc Trọng Đan: "...."

Nguyễn Thanh tiếc nuối xong, lại hỏi anh: "Lễ khai mạc sắp bắt đầu rồi, cậu có đi không?"

Mạc Trọng Đan đáp ừ: "Đi, nhưng đi hay không cũng không ảnh hưởng gì, đám người đó cũng không để ý đến tôi."

Nguyễn Thanh cười an ủi: "Mặc dù có nhiều người tham dự lễ khai mạc nhưng nghi thức của lễ bế mạc cũng không ít mà!

Hơn nữa nghi thức của lễ bế mạc rất lâu, đến lúc đó không có nhiều người chú ý.

Cậu có cảm thấy dễ chịu hơn chút nào không?"

Mạc Trọng Đan bật cười, nhưng vẫn lên tiếng: "Không."

Nguyễn Thanh cũng không phiền, cô nghĩ ngợi rồi nói: "Hay là tôi hát tuồng cho cậu xem nhé?"

Mạc Trọng Đan sửng sốt, hát tuồng?Nguyễn Thanh mỉm cười: "Tôi chưa bao giờ hát tuồng cho người khác xem!

Cậu xem, nếu tôi hát cho cậu thì cậu sẽ vui chứ?

Nếu vui thì tôi sẽ hát thêm một bài nữa để an ủi cậu!"

Nói rồi Nguyễn Thanh liền chuẩn bị tư thế.Mạc Trọng Đan dịch người về phía trước, dịch tới khe hở của tủ quần áo, sau đó xuyên qua khe hở nhìn cô gái.

Quả nhiên cô đang chuẩn bị tư thế diễn kinh điển, mấu chốt là tư thế này rất chuyên nghiệp.Anh nhịn không được hỏi: "Cô an ủi tôi làm gì?"

"Bình tĩnh nào!

Tôi phải điều chỉnh đã, lâu rồi không hát.

Hả?

Tại sao lại an ủi cậu á?

Không vì sao cả, chỉ là trùng hợp thôi."

Nguyễn Thanh cũng nhìn về phía anh, lộ ra nụ cười sáng lạn.

Mạc Trọng Đan nheo mắt, không nói thêm gì."

Bỗng nhiên nghe thấy kim cổ vang họa giác thanh chấn, kích thích ta xé trời môn chí khí ngút trời.

Nhớ năm đó đào hoa lập tức uy phong lẫm lẫm, địch huyết phi tiên thạch lựu quần.

Có sinh ngày trách đương tẫn, ta kiếm có thể chắn trăm vạn binh."

Giọng nữ vang vọng, dư âm văng vẳng bên tai.

Mạc Trọng Đan từ trước đến nay đều không thích nghe kịch nhưng lúc này đây lại xem đến ngây người, mê say.Ánh đèn chiếu vào cô phảng phất như tỏa sáng, giống như Mục Quế Anh.

Mạc Trọng Đan đột nhiên nghĩ đến một câu: Nhân sinh như kịch, kịch như đời người.Nguyễn Thanh vẫn ca hát say xưa.Mạc Trọng Đan nghĩ, có lẽ cô muốn nói với mình điều này chăng?

Uy phong lừng lẫy?

Chí khí ngút trời?Mạc Trọng Đan nghĩ tới trước kia mình từng sống trong nhung lụa, nhớ tới ngày đó anh đánh vỡ ảo giác.

Anh lại nhớ tới tình cảnh khốn khổ của mình khi ở trong tầng hầm, nhớ tới mì ăn liền một tệ một gói, nhớ tới bình nước cũ rích ở đầu giường.Mạc Trọng Đan nhớ tới rất nhiều thứ, nhớ tới hào quang lấp lánh của giới giải trí, nhớ tới những thứ dơ bẩn trong cái giới này.Anh nản lòng, thấy cô độc.

Anh thao thức cả đêm.

Nhưng ngay giây phút này, người con gái ấy múa ống tay áo, cho anh xem năm tháng đi qua, cưỡi ngựa xem đèn.Hết thảy trong giây phút này đều không quan trọng, người sống mới là thứ cần quan tâm.Trái tim Mạc Trọng Đan nhiễu loạn, đang định đứng dậy thì thấy Nguyễn Thanh đột nhiên im bặt, sau đó đi về phía anh.Mạc Trọng Đan sửng sốt, lại khẩn trương trốn đi.Nguyễn Thanh đi đến trước giá áo, thông qua kẽ hở, cô có thể mơ hồ nhìn thấy người đang ngồi trốn phía sau.

Nguyễn Thanh cũng mỉm cười ngồi xuống, nói: "Tôi không biết cậu gặp chuyện gì, nhưng sắp đến lễ khai mạc rồi, nhanh lên thôi!

Phải biết mỗi lần được lên hình đều rất hiếm đó."

Mạc Trọng Đan lại sửng sốt, Nguyễn Thanh đứng trước khe hở chặn đi ánh sáng, anh nhất thời không thấy rõ vẻ mặt lúc này của cô.Mãi sau cô mới tránh đi, để cho ánh sáng lọt vào.

Khung cảnh này giống như cô đã mang ánh sáng đến cho thế giới của anh, cho dù chỉ là một chút tia sáng cũng đủ soi đường cho anh.Nguyễn Thanh thấy anh không muốn ra, cô lại sắp đến giờ phải đi nên bèn đứng dậy đi ra cửa.Trước khi đóng cửa, cô nói vọng vào: "Vở tuồng nào mà không lên diễn?

Đã hóa thân thành diễn viên hát tuồng, có lý nào lại không lên sân khấu."

Mạc Trọng Đan nhanh chóng đứng dậy, anh nhìn về phía Nguyễn Thanh hỏi: "Cô học hát tuồng sao?"

Nguyễn Thanh thật ra không thấy rõ anh, anh đứng nơi đó, chỉ có thể nhìn thấy bóng người.Nhưng cô vẫn cười đáp lại: "Ừ, nhưng mà hát không kiếm tiền, tôi nghe nói giới giải trí kiếm được nhiều tiền, tôi cảm thấy tôi trông rất xinh."

Mạc Trọng Đan ngơ ngác nhìn cô gái, cuối cùng thật tình thật lòng khen ngợi: "Rất đẹp, hơn nữa...

Cô hát rất hay."

Nguyễn Thanh cười ngây ngẩn: "Cảm ơn, tôi cũng mới học mấy năm thôi."

Mạc Trọng Đan nhanh chóng cởi đồng hồ trên tay ra, đưa về phía cô: "Cái này cho cô."

Nguyễn Thanh: "Cái gì vậy?"

Mạc Trọng Đan: "Chẳng phải cô nói muốn kiếm tiền sao?

Cái đồng hồ này của tôi rất đáng giá."

Nguyễn Thanh nhìn chiếc đồng hồ của anh một hồi, sau đó để lại một câu: "Nhanh trở về đi!" rồi đóng cửa bỏ đi.Mạc Trọng Đan đứng tại chỗ hồi lâu, lúc này mới nhớ ra phải đuổi theo, nhưng ngoài cửa đã không còn bóng người.Trái tim anh lập tức nảy lên, còn chưa bình ổn lại đã nghe thấy tiếng người đại diện của mình gọi phía sau: "Rốt cuộc cậu cũng xuất hiện rồi, tiểu tử thối, muốn chạy đi đâu?

Còn không mau ra đây cho tôi, tôi dẫn cậu đi trang điểm."....

"Đã hóa thân thành diễn viên hát tuồng, có lý nào lại không lên sân khấu."

Giọng nói Nguyễn Thanh vang lên trong đầu anh, vẻ mặt Mạc Trọng Đan bỗng trở nên kiên định, anh xoay người đi theo người đại diện.Bước vào giới giải trí, anh phải có trách nhiệm với bản thân mình.Lễ khai mạc xong xuôi, Mạc Trọng Đan ngồi ở thính phòng cho đến lễ bế mạc.

Anh thấy Nguyễn Thanh múa ở nghi lễ kết thúc.Anh hỏi người đại diện: "Biết cô gái kia không?"

Người đại diện thế nhưng cũng không biết tên cô, chỉ nói: "Chắc là người mới của công ty nào đó chăng?"

Mạc Trọng Đan liền im lặng, anh biết cô tên Nguyễn Thanh.

Biết tên và diễn mạo của một nữ minh tinh rồi, muốn tìm ra cô thật quá dễ dàng.Quả thật anh cũng nhanh chóng tìm ra cô, Weibo của cô là "Nguyễn Thanh".

Mặc dù còn chưa có tích V chứng nhận nhưng có ảnh chụp của cô trên đó, chắc chắn là cô rồi.Khi ấy Weibo của anh đã có hơn 800 vạn fans, vậy nên chỉ có thể lập một tài khoản khác lén theo dõi cô.Từ đây, ngày ngày lên weibo nhìn ngắm cô đã trở thành công việc mỗi ngày của anh.

Bất kể có ngày tháng gian khổ thể nào, chỉ cần nhớ tới cô từng hát , anh cảm thấy cũng không còn gian nan vất vả nữa.Mỗi lần muốn từ bỏ, cảm thấy giới này không phù hợp với mình, anh sẽ nhớ tới lời cô nói: "Đã hóa thân thành diễn viên hát tuồng, có lý nào lại không lên diễn?"

Có vẻ, anh hiểu mình cũng nên thỏa hiệp.Có lẽ ngay từ lần đầu tiên anh đã thích cô, có lẽ lần đầu tiên đã làm anh nhất kiến chung tình.

Nhưng có thể chắc chắn rằng, ba năm nay, cuối cùng anh đã khuất phục trước cô.Mặc dù cô không làm gì cả, dù chỉ là một mình anh đơn phương, nhưng không ngại bản thân ngày càng lún sâu, cuối cùng không thể tự kiềm chế!Tại sao ba năm trôi qua mới tìm cô?Mạc Trọng Đan nhớ tới câu hỏi của Tân Văn Nhụy, anh cảm thấy quá buồn cười.Năm 21 tuổi, anh có gì?

Danh lợi danh vọng, anh không có.

Nếu lúc ấy anh có tên tuổi thì đương nhiên đã không sợ.

Từ lúc 21 tuổi đến năm 25 tuổi, anh ngày càng thành công, giàu có, có tên tuổi, thật ra cũng chỉ vì một ngày có đủ dũng khí đứng trước mặt cô.Dù cho....Chỉ là đưa cho cô lon coca, khi cô ngẩng đầu lên nhìn, anh có thể là người đáng cho cô phó thác.***Ngày hôm sau, Nguyễn Thanh một lần nữa bị người đại diện Miêu Sầm gọi điện thoại đánh thức.Miêu Sầm nói thật vi diệu: "Cái đó...

Em chắc chắn không có quan hệ gì với ảnh đế?"

Nguyễn Thanh ngáp một cái, sau đó nói: "Không có mà!

Nếu có thì em xin giải nghệ."

Có chỗ dựa này rồi thì cần gì bán nghệ nữa?Miêu Sầm: "....

Nếu không phải vì em là người của Nhạc tổng...."

Nguyễn Thanh tinh nghịch tiếp lời: "Thì chị sẽ không dẫn dắt em, có phải không?"

Miêu Sầm thở dài, cũng không mắng mỏ mà chỉ cảm thán nói: "Rốt cuộc em đã cọ nhiệt ảnh đế rồi."

Nguyễn Thanh: "Không phải hôm qua ăn cơm bị chụp lại chứ?"

Miêu Sầm nhíu mày: "Tại sao hai người lại ăn cơm chung với nhau?"

Nguyễn Thanh nhỏ giọng đáp: "Em nói với chị rồi mà!

Vì trước đó Mạc Trọng Đan đã mời em nên em phải mời lại."

Miêu Sầm khen cô: "Vậy lần này em làm không tồi, còn mời luôn cả người đại diện, không tính là người có tội."

Nguyễn Thanh than thở đáp: "À, đó là vì Nguyệt Nguyệt thiếu Lại Bác Vũ một bữa cơm, Lại Bác Vũ đòi Nguyệt Nguyệt trả cho anh ấy."

Miêu Sầm: "???"

Lúc chị không ở đó, các em đã làm những gì?Mặc dù không thể hiểu được những gì Nguyễn Thanh nói, nhưng cô ấy vẫn lên tiếng: "Em tự lên weibo xem đi, không cần đáp lại vội, để chị hỏi Lại Bác Vũ xem thế nào.

Em không cần làm mọi chuyện rối thêm, nhớ chưa?"

Nguyễn Thanh vâng vâng dạ dạ, tỏ vẻ: Em vô cùng ngoan ngoãn, chị yên tâm.Sau đó tắt máy, cô lên Weibo thì thấy, quả nhiên đứng đầu hot search.Nguyễn Thanh khẽ sờ cằm, chị Miêu nói cọ nhiệt thật đúng là không quá, thế này là cọ bao nhiêu rồi chứ?Lúc này, hot search đang treo tít tiêu đề "Mạc Trọng Đan, Nguyễn Thanh hẹn ăn."

Click mở, bên trong chính là chín bức ảnh, ở giữa là hình động.

Vì trời tối nên không nhìn thấy rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhận ra là hai người họ.Bọn họ đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm, Mạc Trọng Đan cúi đầu nghe Nguyễn Thanh nói, Mạc Trọng Đan cười nhìn cô, Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt nói chuyện, Mạc Trọng Đan nhìn cô bằng ánh mắt bất đắc dĩ.

Trong hoàn cảnh tối tăm như vậy, nhóm paparazzi có thể chụp ra thật mờ ám.Hình động là một bức ảnh sờ đầu, nhóm CP Thanh Sơn nhìn bức ảnh này thì bị nốc ao ngay......

Hú hú hú hú, CP tôi đu là thật!!!!.....

A a a a a a, tôi đã chết tôi đã chết tôi đã chết!....

Kết hôn tại chỗ, xin mời kết hôn tại chỗ!!!.....

Đưa Cục Dân Chính đến đây, lập tức chuyển đến đây!!!Cẩm♪ヽ(・ˇ∀ˇ・ゞ): Hê lu, hai tháng rồi mới đăng chương mới, thật sự là tôi quên luôn tên nhân vật luôn các nàng ơi.

Xin lỗi các nàng nhiều vì thời gian qua tôi bận học bận thi quá, cộng thêm tính lười nên chẳng đăng truyện gì.

Để đền bù thì tôi sẽ ráng chạy đua với thời gian để qua Tết 2021 này full truyện luôn nha!

Ai quên cốt truyện rồi thì huhu ráng đọc lại đi, ủng hộ bé Thanh bé Đan nhanh chóng kết hôn.
 
[Full] Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế
Chương 27


Edit: Mâu.Đương nhiên, trái ngược với đám fan CP đang khóc gào trên Super Topic, lúc này người qua đường trên Weibo càng thêm hóng hớt, muốn biết chân tướng hơn.Dù sao Mạc Trọng Đan cũng không phải người dựa vào fans để kiếm cơm, mức độ nổi tiếng của anh có thể coi như rộng khắp đất nước.

Vì vậy, số lượng người qua đường hóng hớt không thể khinh thường.Nhất thời, fans Sơn Dương của anh không thể khống chế được bình luận.Bình luận đầu tiên là của người qua đường: Còn sờ đầu luôn rồi, đừng nói là bạn bè đấy.Bình luận thứ hai là của Sơn Dương nhanh chóng chữa cháy: @Mạc Trọng Đan V @Nguyễn Thanh V, tình hữu nghị trường tồn.Bình luận thứ ba là CP Cây non cũng ngoan ngoãn chữa cháy: Tình hữu nghị vạn tuế!Đến đây, Ngữ Trọng Tâm Trường (CP Tình ý sâu xa) và fans của Tân Văn Nhụy bế quan im lặng.Mà bên kia, Miêu Sầm thấy nhiệt độ cũng cọ được rồi, lúc này mới giả vờ "lòng nóng như lửa đốt" đi gọi điện thoại cho Lại Bác Vũ.Miêu Sầm: "Chào anh, tôi là người đại diện của Nguyễn Thanh.

Ngại quá, sáng nay hơi vội, một nghệ sĩ nữa trong tay tôi bị bắt vì tội đánh nhau."

Lại Bác Vũ gật đầu nói: "Tôi biết tôi biết, là cái cậu mới debut đó phải không?

Người trẻ tuổi mà, tính khí nóng."

Miêu Sầm: "???"

Không phải chứ, sao anh ta biết?Lại Bác Vũ lại hỏi: "Đúng rồi, cô tìm tôi có chuyện gì?"

Miêu Sầm càng ngây ngốc, bây giờ còn có thể làm gì?

Chính là làm sáng tỏ đó!!!Đương nhiên, cô ấy vẫn ăn nói lịch sự: "À, chính là chuyện scandal của Thanh Thanh nhà tôi và Mạc ảnh đế nhà anh."

Giọng nói Lại Bác Vũ mang theo ý cười: "À, cô nói cái này sao!

Ha ha ha, đúng vậy!

Ai mà nghĩ ra được chứ!"

Miêu Sầm: "......"

Này, anh vui cái gì?Lại Bác Vũ lại hỏi: "Ừm...

Giờ sao?"

Miêu Sầm cất giọng không chắc chắn: "Làm sáng tỏ?"

Lại Bác Vũ đau răng nói: "A, đúng vậy!

Phải làm thế nào đây?"

Miêu Sầm: "???"

Không phải chứ, chúng ta đăng thông báo phủ nhận là được rồi mà!

Ai quản bọn họ làm cái gì!

Tỏ thái độ là được rồi!Lại Bác Vũ cũng phiền lắm chứ bộ!Đăng thông báo đính chính!

Mặc dù ngày nào anh ta cũng mắng chửi Mạc Trọng Đan nhưng con người cậu ta quả thực không tồi, sao theo đuổi Nguyễn Thanh khó quá vậy?

Ngộ nhỡ đến lúc hai người này kết hôn, vậy chẳng phải sẽ bị vả mặt sao?Phủ nhận?

Đó là chuyện không thể.Mà lúc này thừa nhận đương nhiên cũng không được, hai người này còn chưa xác định quan hệ, nếu cứ thế công bố thì thật không tôn trọng Nguyễn Thanh.Không đáp lại vẫn là tốt nhất, thế nên, tại sao cô lại gọi điện thoại hỏi tôi?Miêu Sầm quả thực bị Lại Bác Vũ làm cho trì độn, nếu không phải Nguyễn Thanh đã nói hai người bọn họ trong sạch thì cô ấy đã hoài nghi có phải bọn họ cấu kết lừa cô hay không.Miêu Sầm bị Lại Bác Vũ lừa tắt điện thoại, còn chưa biết nên đăng tin đính chính như thế nào.

Khi nào đăng?

Ai đăng trước?Lại Bác Vũ tắt điện thoại rồi nhìn về phía Mạc Trọng Đan hỏi: "Giờ thế nào?

Làm sáng tỏ sao?"

Mạc Trọng Đan nói: "Xem Nguyễn Thanh bên kia đã!

Cô ấy đính chính thì chúng ta cũng làm theo, còn không thì thôi."

Cũng may tai tiếng kiểu này chỉ có người qua đường hóng hớt xem náo nhiệt.

Nguyễn Thanh không dám làm sáng tỏ trước ảnh đế, sợ ảnh hưởng đến mặt mũi của anh.Việc này liên tiếp kéo dài mấy ngày, nhiệt độ ngày càng thấp đi.Nam nữ chính đều không đáp lại, khóa Weibo giả chết.Các fan đều đang chửi đám paparazzi xen vào việc người khác và người qua đường ăn dưa, Super Topic Thanh Sơn giống như đang ăn Tết, cẩn thận thu gom ít "thức ăn" này lại.Người qua đường cơ bản đã nhận định hai người có một chân (ý chỉ quan hệ mờ ám), không phải bạn bè thì cũng là bạn giường.Cứ như là minh tinh ăn chung một bữa cơm thì có thể sinh con luôn vậy.

Nhưng người qua đường luôn quên nhanh nhất, việc này không ai thừa nhận cũng không ai phủ nhận nên chỉ là tai tiếng, tin hay không tùy vào mỗi người, xem cho đã mắt thôi.4,5 ngày cũng đủ khiến bọn họ quên đi, bị tin tức khác thu hút rồi.***"Vương Phỉ Nhi" nắm lấy dây xích đu, vừa cười ha ha vừa nhìn Mạc Trọng Đan: "Ân Diệp ca ca."

Mạc Trọng Đan ở đứng trước xích đu, bất động nhìn thật lâu.Tào Vĩnh Lượng thấy ổn, hô: "Cắt!"

Nhân viên công tác nhanh chóng đi lên giữ xích đu lại, Nguyễn Thanh trèo xuống, khom lưng cảm ơn với mọi người.Tào Vĩnh Lượng tặng cho cô một bó hoa: "Chúc mừng cô đóng máy!"

Nguyễn Thanh cảm ơn nhận lấy, Tào Vĩnh Lượng cười nói không cần cảm ơn.

Trong lòng thầm cảm thán, chậc chậc, sau này đây chính là ảnh đế phu nhân đó!Ông nhìn Mạc Trọng Đan một cái, hỏi Nguyễn Thanh: "Chừng nào cô đi?"

Nguyễn Thanh đáp: "Trưa ngày mai, vé máy bay đã đặt rồi."

Tào Vĩnh Lượng gật đầu, sau đó lại cười nhìn Mạc Trọng Đan một cái.Phân cảnh của Nguyễn Thanh không có nhiều, nhưng cảnh của cô có liên quan đến nhiều chi tiết nên kéo dài hơi lâu.Hơn nữa những người khác đóng máy xong thì đi luôn, cô không muốn ngày cuối cùng đã đi ngay, mệt lắm, vậy nên định về nghỉ ngơi thêm một ngày.Ngày hôm sau, cô vừa rời giường, Điền Nguyệt Nguyệt đã chuẩn bị xong hành lý, còn nói: "Nhạc tổng đặt cho chị khoang hạng nhất."

Nguyễn Thanh thụ sủng nhược kinh: " Sao hôm nay Nhạc tổng tốt quá vậy?"

Điền Nguyệt Nguyệt nói: "Nhạc tổng vẫn luôn tốt với chị mà."

Hai người cười cười nói nói sửa sang lại hành lý, sau đó cùng nhau đi ra thang máy.Nguyễn Thanh nói với Điền Nguyệt Nguyệt: "Chúng ta đi mua ít đồ ăn vặt mang lên máy bay đi!"

Điền Nguyệt Nguyệt liền oán giận: "Có phải dạo này mặt chị tròn lên không?

Không được ăn nữa."

Nguyễn Thanh xụ mặt nói: "Nguyệt Nguyệt, em là trợ lý, không phải chị Miêu, không cần lo lắng đâu!

Chị ăn không mập."

Điền Nguyệt Nguyệt: "......"

Ở đâu ra chị có sự tự tin đó vậy?Hai người thì thào thì thụt, thỉnh thoảng lại đấu võ mồm đến tận lầu một, sau đó lại thấy Lại Bác Vũ và Mạc Trọng Đan đẩy hành lý từ một thang máy khác bước ra.Lúc ấy, tâm tình Nguyễn Thanh vô cùng vi diệu: "......"

"Ôi.....

Ảnh đế đại nhân, anh muốn đi chạy show sao?"

Nguyễn Thanh nghĩ rằng anh chưa thể đóng máy.Mạc Trọng Đan lắc đầu, Lại Bác Vũ "ai ui" một tiếng: "Trùng hợp ghê!

Hôm nay Mạc Trọng Đan đóng máy ngoại cảnh rồi!

Tôi định chiều đặt vé máy bay về.

Cô bay lúc mấy giờ?

Bọn tôi lúc ba giờ về thành phố."

Nguyễn Thanh: "......

Thật là trùng hợp."

Thế mà còn cùng chuyến bay luôn.Mạc Trọng Đan nhìn cô rồi hỏi: "Đi cùng không?Nguyễn Thanh nhìn thoáng qua cửa xe của anh, nhớ tới cảnh gió tanh mưa máu trên mạng, yên lặng nói câu: "Tôi còn muốn đi siêu thị."

Lại Bác Vũ khoa trương thốt lên: "Trùng hợp ghê!"

Điền Nguyệt Nguyệt kinh hãi: "Còn trùng hợp nữa ư?

Hai người cũng đi siêu thị?"

Lại Bác Vũ cười gật đầu nói: "Đi chứ!"

Điền Nguyệt Nguyệt: "......

Vậy thì quá trùng hợp rồi."

Cuối cùng, vẫn là Lại Bác Vũ dẫn Điền Nguyệt Nguyệt đi siêu thị, Nguyễn Thanh cảm thấy gần đây cô cùng ảnh đế có tai tiếng, thật sự không cần thiết đi chung vào siêu thị làm gì nữa.Bởi vậy, Mạc Trọng Đan liền làm tài xế trực tiếp đưa mình và Nguyễn Thanh ra sân bay.Nguyễn Thanh rất lo lắng: "Mạc ảnh đế!

Anh có nhiều Trạm tỷ không?"

Mạc Trọng Đan đáp: "Không sao, hôm nay tôi về không có ai biết."

Vậy thì cô yên tâm rồi: "Vậy là tốt rồi, tôi cũng không có Trạm tỷ.

Ha ha ha ha ha......"

Sau đó, hai người đều quên mất, trên thế giới này hiện giờ có một Super Topic tên là Thanh Sơn, bên trong có một đám Cây non người đang gào khóc đòi ăn.Vậy nên, sẽ có....

Thanh Sơn Trạm tỷ.***Hai người tới nơi, lúc xuống xe không hề chú ý xung quanh.Nguyễn Thanh xuống xe bèn đi vòng ra sau xe.

Mạc Trọng Đan cũng đi xuống, sau đó nói với cô: "Để tôi giúp em lấy."

Nguyễn Thanh lắc đầu nói: "Không nặng."

Mạc Trọng Đan buồn cười nói: "Tôi biết, nhưng tôi là đàn ông, chuyện nên làm."

Nguyễn Thanh ngơ ngác nhìn anh, nhớ tới cảnh tượng người đàn ông đẹp trai xách đồ hộ người phụ nữ xinh đẹp, người phụ nữ mỉm cười nói cảm ơn.Cô đã từng hâm mộ, Nguyễn Thanh hâm mộ cuộc sống tốt đẹp của mọi người.

Không ai biết cuộc sống mỗi ngày trôi qua chỉ có một mình mình khó chịu đến cỡ nào, nhưng cô phải giúp ba mẹ nuôi nuôi bốn đứa trẻ, nên cô không có thời gian khó chịu.Nhưng không sao, cuộc sống sinh hoạt của cô rất nhẹ nhàng thoải mái.

Sự quan tâm mà cô hâm mộ đều được chiếu trong bộ phim truyền hình trên TV, vậy nên cô trở thành fans của bộ phim đó.Cô cũng giống như các mọt phim khác, dựa vào tương tác ngọt ngào giữa nam nữ chính mà tăng thêm hương vị cuộc sống cho mình, rót màu xanh và hoa hồng vào cuộc đời cô.Cô sẽ không nói, nhưng mà cô sẽ xem.Được sống lại đã là quá tuyệt vời rồi, có thể nói chuyện, có thể làm việc điều độ.(*Cho những ai không hiểu đoạn này chị Thanh đang nói gì: Tại lâu quá nên sợ mọi người quên, nữ chính xuyên sách sống lại, chứ trước đó chị ấy không nói chuyện được •́ ‿ ,•̀, và sau đó còn làm việc đến chết nữa.

Trong thời gian lao lực làm việc, chị đã xem bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết, trong đó nam chính tên Mạc Trọng Đan, nữ chính tên Tân Văn Nhụy, từ đó cuộc sống của chị kiểu thêm mắm thêm muối bớt nhạt đi, trở thành fan CP của nam nữ chính trong phim.)Bây giờ...

Còn có có thể có một người đàn ông quan tâm.Nguyễn Thanh cười, thật ra Nhạc tổng cũng rất quan tâm cô, nhưng không giống thế này.Cô nhường chỗ cho Mạc Trọng Đan, anh lấy vali của hai người xuống dưới, sau đó bọn họ cùng kéo hành lý đi về phía sân bay.Mạc Trọng Đan trộm nhìn cô một cái, thấy cô chỉ cúi đầu nhìn đường, bèn tìm cái đề tài nói chuyện: "Em nói muốn vào giới giải trí kiếm tiền, em thiếu tiền sao?"

Cô và anh đã đóng phim chung hơn hai tháng, không còn xa lạ như lúc đầu nữa.Vì vậy, cô giờ đã khá quen thân với anh: "Thiếu chứ!

Tôi rất nghèo."

Mạc Trọng Đan sửng sốt, sau đó không chắc chắn lắm hỏi: "Sau chương trình có phải em muốn đưa khách mời về quê không?"

Nguyễn Thanh cười: "Đúng vậy!"

Mạc Trọng Đan lại không chắc chắn lắm hỏi: "Nghèo cỡ nào vậy?"

Nguyễn Thanh khoa tay múa chân nói: "Đầu tiên là đi máy bay đến chỗ tôi."

Mạc Trọng Đan gật đầu, ừm.Nguyễn Thanh: "Sau đó ngồi xe buýt 5 tiếng để đến thành phố gia đình tôi ở."

Mạc Trọng Đan gật đầu, ừm.Ừm?"

5 tiếng đồng hồ?"

Nguyễn Thanh cười nói: "Đúng vậy!

Sau khi về thành phố, mất một tiếng đi giao thông công cộng đến cửa thôn chúng tôi là đến."

Mạc Trọng Đan: "....

Vậy....

Nhạc tổng biết nhà em xa như vậy sao?"

Anh hỏi câu này là có ý tứ.Nguyễn Thanh vẫn cười, gật đầu thật mạnh: "Biết chứ!

Anh ta tới rồi!"

"Cái gì!!!"

Lúc này Mạc Trọng Đan không che giấu được nữa: "Anh ta từng đến rồi?"

Nguyễn Thanh khó hiểu nhìn anh: "Đúng vậy!"

Mạc Trọng Đan: "Tại sao anh ta lại tới đó???"

Nguyễn Thanh bị vẻ mặt của anh làm cho sợ, lặng lẽ lùi về phía sau một bước: "Vì sao á?

Không... vì sao cả."

Mạc Trọng Đan: "......"

Còn không bằng không trả lời, đau tim quá.Từ khi anh xuất đạo đến nay, bất kể là sân bay hay khách sạn vẫn thường có Trạm tỷ mang máy ảnh đến chụp.

Thậm chí ngay cả người qua đường cũng lén chụp trộm, vì thế những năm gần đây Mạc Trọng Đan đã sớm dưỡng thành bản lĩnh mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng.Anh mới vừa đưa Nguyễn Thanh vào đã phát hiện khu vực nghỉ ngơi có mấy cô gái đang ngồi.
 
[Full] Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế
Chương 28


Edit: Thanh Lam.Beta: Mâu.Anh lập tức nhíu mày nói với cô: "Có người chụp ảnh, tách ra mau!"

Tuy rằng anh không thèm để ý, nhưng còn chưa công bố quan hệ, bị chụp ảnh vô cớ sẽ khiến Nguyễn Thanh tăng thêm rất nhiều áp lực.Nguyễn Thanh liền gật đầu, anh nói: "Đến phòng cho khách Vip."

Sau đó thì đẩy hành lý rời đi.Thanh Sơn trạm tỷ đang đợi sửng sốt, cũng nhanh chóng chia ra làm hai nhóm, đa số đi theo Mạc Trọng Đan, chỉ có một người đi theo Nguyễn Thanh.Nguyễn Thanh kéo hành lý nhanh chóng chạy vào một phòng cho khách Vip, Mạc Trọng Đan đợi 10 phút rồi mới tiến vào.Phòng cho khách Vip không có người chụp ảnh, Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm, sau đó vui vẻ phất tay với Mạc Trọng Đan: "Bên này."

Tiếp theo, cô trơ mắt nhìn thấy hai Trạm tỷ đi theo sau Mạc Trọng Đan bước vào.Nguyễn Thanh: "......"

Các cô ấy cũng mua khoang hạng nhất à?

Còn có tiền hơn mình nữa.Trạm tỷ kia giơ máy ảnh giá trị lên đến mười mấy vạn chụp Nguyễn Thanh hai tấm.

Nguyễn Thanh hoảng sợ yên lặng buông tay xuống.Mạc Trọng Đan nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn nhấc chân đi tới bên cạnh cô."

Nếu như không thể tránh thì không tránh được không?"

Mạc Trọng Đan hỏi cô, đoạn đường này bọn họ có thể tránh nhưng sau này thì sao?Nguyễn Thanh mỉm cười nói: "Vậy thì không tránh nữa!

Tôi không thèm quan tâm, nhưng Mạc ảnh đế có thấy phiền không?"

Mạc Trọng Đan nghe được đáp án của cô, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Không đâu, tôi không ngại phiền nhưng sợ sẽ gây phiền phức cho em."

Vì vậy, hai người phì cười, ngồi xuống một cái bàn.Hai trạm tỷ kia tìm một cái bàn ngồi khá gần họ.

Nhìn hai người họ một lát, sau đó hai cô gái quay đầu lại che miệng cười, lại nhìn họ một hồi nữa sau đó chụm đầu vào nhau líu ríu.Mạc Trọng Đan vô cùng bình tĩnh với loại chuyện như vậy, mặc dù Nguyễn Thanh là lần đầu tiên nhưng cũng bình tĩnh không kém.Hai người không lo ngại trạm tỷ nữa, sự chú ý của Mạc Trọng Đan lập tức lại trở về vụ nhà cửa khi nãy."

Ông chủ của em.... qua nhà em khi nào?"

Nguyễn Thanh ngẫm nghĩ, nói: "Lúc tôi 18 tuổi."

Mạc Trọng Đan khó chịu đến mức ngứa ngáy tim gan, tại sao chứ?Nhưng nếu hỏi nữa thì có hơi quá giới hạn, ngón tay anh gõ lên mặt bàn, tiếng cộp cộp khiến anh tâm phiền ý loạn.

Cuối cùng, mười phút sau đó hai người kia mới đến.Lại Bác Vũ vừa đến đã phát hiện sắc mặt Mạc Trọng Đan không tốt lắm.Lại Bác Vũ: "..."

Mịa! @#¥, tại sao cậu lại không vui nữa?Điền Nguyệt Nguyệt cầm theo một túi đồ ăn vặt đặt lên bàn, nói: "Em mua mocha mà chị muốn ăn nè, còn khoai tây chiên vị dưa chuột hết rồi nên em đổi sang vị cà chua."

Nguyễn Thanh vui vẻ cầm lấy bánh mochi, trước khi mở ra vẫn không quên hỏi Mạc Trọng Đan: "Anh có ăn không?"

Mạc Trọng Đan nhìn cô, sau đó vô cùng xấu xa trả lời: "Ăn."

Nguyễn Thanh ngơ ngác, cúi đầu nhìn bánh mochi, lại ngẩng đầu nhìn Mạc Trọng Đan, sau đó yếu ớt chia bánh của mình cho anh.Mặc dù động tác của cô rất do dự, nhưng vẫn trả lời rất dứt khoát: "Vậy cho anh ăn này."

Mạc Trọng Đan bật cười, đẩy bánh lên trước mặt trả về cho cô: "Tôi đùa thôi."

Nguyễn Thanh hùa theo: "...

Buồn cười ghê!

Ha ha."

Mạc Trọng Đan: "....."

Lại Bác Vũ: "....."

Điền Nguyệt Nguyệt: "....."

Phiền não của người nổi tiếng bắt đầu nối gót tới.

Sau khi Nguyễn Thanh ra mắt vẫn chưa có danh tiếng gì, đến sân bay đừng nói tránh trạm tỷ, cô thậm chí còn không đeo khẩu trang.Vì vậy, đối với Nguyễn Thanh, những ngày cô ở giới giải trí thật chẳng khác gì đi làm văn phòng.Mỗi ngày điểm danh đúng giờ, tan việc cũng tùy tiện bắt phương tiện giao thông về nhà.Chính bản thân Nguyễn Thanh cũng không có tính tự giác của một minh tinh, phần lớn cô luôn nghĩ mình chỉ là một cô gái bình thường không có tiếng tăm mà thôi.Cô bắt đầu nổi tiếng nhờ vào bộ , scandal bay đầy trời, antifan mọc lên như nấm.

Dù vậy, antifan cũng không cố tình đến sân bay ngồi chờ cô, cùng lắm thù chỉ công kích cô trên mạng thôi.

Cứ như vậy, luôn có anfifan than vãn: Đừng mắng cô ta nữa, chỉ giúp cô ta hot thêm à!Không ngờ có một ngày, chỉ vì ghép CP mà lại được trạm tỷ theo sau.Nguyễn Thanh trải qua rất nhiều chuyện, chuyện cô có thể bình tĩnh xử lý cũng không có nghĩa là cô sẽ không bị tổn thương.

Ăn xong bánh mochi, bảng báo chuyến bay đã thay đổi.Mạc Trọng Đan đưa tay cầm đống đồ ăn vặt sau đó dẫn đầu đi theo nữ tiếp viên hàng không.

Nguyễn Thanh cùng hai người khác đi theo sau.Bốn người họ vừa đi, các trạm tỷ cũng nghe tin lập tức hành động.

Mạc Trọng Đan có tiếng tăm, ban đầu không ai phát hiện còn có thể xin đường, nhưng một nhóm trạm tỷ theo sau như vậy, còn cầm máy chụp tách tách tách, người xung quanh nhanh chóng chú ý tới Mạc Trọng Đan, có không ít người nán lại gần đây.Mạc Trọng Đan chỉ có thể cúi đầu nói với Nguyễn Thanh: "Tôi lên máy bay trước chờ mọi người, nếu không sẽ đông lắm."

Nguyễn Thanh hiểu ý gật đầu, Mạc Trọng Đan mau chóng sải bước rời đi.Trạm tỷ đi theo Mạc Trọng Đan cũng bước nhanh đuổi theo, Mạc Trọng Đan đi như bay, từng bước mạnh mẽ.

Dáng người anh cao ráo tuấn tú, lạnh mặt đi về phía trước, vừa chính trực vừa thêm phần lạnh lùng.Có năm trạm tỷ chạy theo, chốc chốc lại đứng phía sau chụp hình, chốc chốc lại chạy lên phía trước mặt ngồi xổm xuống chụp; còn có người mở điện thoại di động quay video, cũng không cần biết quay cái gì, có lẽ sau này có thể sử dụng thì sao?Mạc Trọng Đan đi thẳng tới cửa máy bay, ở đây không có nhiều người vây lấy anh, trước mặt chính là con đường nối thẳng đến cửa máy bay.

Anh dừng lại, sau đó quay đầu nhìn thấy Nguyễn Thanh dẫn theo hai trợ lý chạy tới.Sắc mặt Nguyễn Thanh vui vẻ, cầm túi xách chạy thật nhanh, không hề có dáng vẻ phiền muộn.Mạc Trọng Đan cũng nặng nề thở dài, anh dừng lại đợi cô.

Nguyễn Thanh đang chạy thì phát hiện Mạc Trọng Đan dừng bước, cô cũng dừng lại nhìn anh, thấy Mạc Trọng Đan vẫn đứng yên ở đó chờ cô, cô mỉm cười sau đó chạy nhanh đến.Mạc Trọng Đan chỉ vào cửa: "Đi thôi!"

Nguyễn Thanh gật đầu, Mạc Trọng Đan lại hỏi: "Có mệt không?"

Nguyễn Thanh: "Không mệt, hôm qua tôi cố ý dành ra một ngày nghỉ ngơi, hôm nay mới lên máy bay, không mệt gì.

Còn anh?

Hôm nay đóng máy là lên máy bay ngay, anh có mệt không?"

Mạc Trọng Đan cũng lắc đầu, nói: "Tôi không mệt."

Xung quanh hai người bị một nhóm trạm tỷ quấn lấy, rất huyên náo.

Tiếng chụp hình tách tách tách như súng máy không ngừng vang lên, Nguyễn Thanh nghe vậy đột nhiên cười khúc khích.

Mạc Trọng Đan khó hiểu nhìn cô, Nguyễn Thanh kề sát vào anh, anh cúi đầu nghe Nguyễn Thanh nói: "Anh nghe thử đi, giống tiếng súng máy trong thời kỳ kháng Nhật không, bụp bụp bụp bụp bụp bụp."

Khi cô nói chuyện, hơi nóng thổi vào tai Mạc Trọng Đan, hơi ngứa làm anh không nhịn được muốn gãi, nhưng lại có cảm giác như không chỉ là ngứa không thôi.Mạc Trọng Đan cười: "Nghe em nói vậy, tôi cũng thấy đúng thật!"

Sau đó hai người cùng cười vui vẻ, trạm tỷ đứng chụp hình càng sung sướng hơn.

Cảm giác CP bùng nổ, ngọt như mía lùi!Con đường dẫn không dài lắm, đi bộ khoảng một phút, mọi người nhanh chóng lên máy bay.

Nhiều trạm tỷ không mua được vé khoang hạng nhất, chỉ có hai trạm tỷ mua được, theo họ vào khoang hạng nhất.

Cũng may vị trí hai bên cách khá xa, các cô ấy cũng biết lên máy bay không thể quấy rầy, vì vậy ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí của mình.

Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm.Đột nhiên, Lại Bác Vũ kêu lên: "Trùng hợp ghê ta!

Cô xem, vị trí của chúng ta cùng dãy đây này!"

Điền Nguyệt Nguyệt: "...."

Mình cảm giác có phải trùng hợp quá đáng rồi không?Nguyễn Thanh cũng kêu lên: "Thật luôn!

Hay vậy!"

Mạc Trọng Đan: "....."

Em nghĩ thế thật à.Lại Bác Vũ reo lên: "Trùng hợp thế này, không bằng hai người ngồi với nhau đi, tôi và Tiểu Nguyệt Nguyệt sẽ ngồi chung!"

Điền Nguyệt Nguyệt lập tức phản bác: "Tại sao???"

Lại Bác Vũ đáng thương: "Vì tôi muốn ngồi với cô chứ sao!

Nguyệt Nguyệt, cô không thương tôi nữa à?"

Lần này đến lượt Điền Nguyệt Nguyệt kinh ngạc: "Tôi thương anh lúc nào?"

Lại Bác Vũ mặt dày, anh ta tự nhiên nói tiếp: "Vậy sao?

Vậy chúng ta nên ngồi cùng nhau đi!

Như vậy có thể bồi dưỡng tình cảm."

Dứt lời, anh ta không cho Điền Nguyệt Nguyệt có cơ hội phản bác, đưa tay kéo Điền Nguyệt Nguyệt xuống ngồi bên cạnh mình.Nguyễn Thanh hoang mang nhìn hai người họ, Lại Bác Vũ khó khăn nói: "Cô xem, hình như tôi ngồi vào chỗ cô rồi hay sao ấy."

Nguyễn Thanh gật đầu: "Phải, là chỗ của tôi."

Lại Bác Vũ nói: "Vậy cô chỉ có thể ngồi ở chỗ tôi thôi, hợp lý không?"

Nguyễn Thanh gật đầu: "Hợp lý, vậy tôi ngồi cùng với Mạc ảnh đế vậy!"

Sau đó cô thật sự vui vẻ ngồi cạnh Mạc Trọng Đan.

Mạc Trọng Đan tán thưởng nhìn Lại Bác Vũ, nhắn cho anh ta một tin: Tăng lương.Lại Bác Vũ cười tươi, ngẩng đầu nói với Điền Nguyệt Nguyệt: "Tôi được tăng lương rồi, về nhà mời cô ăn cơm nhé!"

Điền Nguyệt Nguyệt chớp mắt vài cái: "Nhưng tôi bộn bề nhiều việc lắm!"

Lại Bác Vũ nhẹ nhàng huých cô nàng một cái: "Bận rộn gì chứ?

Cô chủ của cô nhìn đâu giống như người bận rộn đâu."

Lúc ấy Điền Nguyệt Nguyệt trừng to mắt: "...

Ngại quá!

Cô chủ của tôi không được mang mệnh hỏa*."(*ý nói không được nổi tiếng.)Lại Bác Vũ lại an ủi: "Hiện tại cũng hot lắm rồi."

Điền Nguyệt Nguyệt bị Lại Bác Vũ dẫn dắt, rất nhanh bị anh ta dẫn qua những đề tài khác.Bên này, Mạc Trọng Đan cũng hỏi Nguyễn Thanh: "Vừa rồi tại sao lại theo tôi?"

Anh muốn đi trước dẫn đầu là vì muốn đánh lạc hướng những người kia, cô theo sau thì những người này lại càng kích động.Suy nghĩ của Nguyễn Thanh rất đơn giản: "Bởi vì chúng ta ngồi cùng chuyến bay mà!"

Mạc Trọng Đan: "...

Ừm, cũng đúng, tối nay có rảnh không?

Chúng ta cùng đi ăn cơm."

Nguyễn Thanh ngạc nhiên nhìn anh: "Tôi rảnh, nhưng anh không bận gì sao?"

Mạc Trọng Đan đắc ý gật đầu: "Tôi cũng không có việc gì!"

Nguyễn Thanh càng ngạc nhiên hơn: "Vậy tại sao anh lại vội mua vé chuyến bay hôm nay vậy?"

Mạc Trọng Đan: "..."

Ừ nhỉ, tại sao ta?Lại Bác Vũ ghé đầu nhìn sang nói: "Bởi vì hôm nay là hạn cuối ưu đãi của một quán thịt nướng đó."

Mạc Trọng Đan: "....."

Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt tỏ vẻ đã hiểu: "Có thật không?

Bỏ qua thì thật đáng tiếc."

Lại Bác Vũ cũng cười nói: "Đúng không?

Tôi cũng thấy vậy, dù sao ngày mai cũng phải về, ngày nào về cũng giống nhau mà?

Vé máy bay ngày mai cũng bằng giá vé máy bay hôm nay thôi, đổi lại còn có thể về kịp ăn ở quán thịt nướng đang giảm giá kia, cô nói xem có hời không?"

Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt gật đầu: "Quá hời rồi!"

Giảm giá đấy!Mạc Trọng Đan: "......"

Xem ra tối nay phải ăn thịt nướng mới được.
 
[Full] Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế
Chương 29


Edit: Thanh Lam.Beta: Mâu.Hai người ngồi không còn gì để nói nữa, Nguyễn Thanh chợt nói cho Mạc Trọng Đan biết quê nhà của cô có nhiều hải sản ăn rất ngon.“Căn nhà tôi ở rộng khoảng 20 mét vuông, từ cửa sổ nhìn ra toàn là biển, nhà bên cạnh thì có một cái bậc thang đi thông đến bờ biển.

Mẹ tôi thường chạy đến đó mua cá về ăn, anh biết có một loại cá rất rất mềm không?”

Mạc Trọng Đan: “Không biết.”

Nguyễn Thanh: “Hình như gọi là cá đậu hũ đấy, anh biết không?”

Lại Bác Vũ lập tức giơ tay nói: “Tôi ăn rồi, ngon lắm.”

Nguyễn Thanh cười: “Ngon lắm phải không?

Tôi cũng thấy ngon, sau khi mẹ tôi mua về sẽ bỏ gừng, hạt tiêu trắng, nước tương và dầu vào, sau đó đặt nồi lên chưng.

Thịt cá non mềm, vị giống hệt đậu hũ hoa, còn không có xương, ngon tuyệt cú mèo.”

Mạc Trọng Đan thấy cô nói vui vẻ thì hỏi cô: “Em thích ăn à?”

“Thích chứ!

Cá đó chỗ chúng tôi có rất nhiều, khi còn bé nhà tôi thường ăn nó.

Dùng nó nấu canh rất ngon, lăn bột lên ăn cũng ngon.

Mạc ảnh đế, lần sau anh qua nhà tôi chơi, tôi sẽ bảo mẹ nấu một nồi cho anh ăn.”

Giọng Nguyễn Thanh rất chân thành, không hề giống khách sáo, dĩ nhiên, có đi hay không cô không biết, nhưng cô thật lòng muốn mời.Mạc Trọng Đan gật đầu: “Vậy thì làm phiền bác gái rồi.”

Trong chốc lát nữ tiếp viên hàng không đã bắt đầu phát cơm, Nguyễn Thanh ăn cơm khá lễ phép, yên lặng không nói chuyện.

Ăn xong, cô bèn nhắm mắt nghỉ ngơi.Máy bay nhanh chóng đến thủ đô, sau khi dừng hẳn trên đường băng, Mạc Trọng Đan đứng dậy giúp Nguyễn Thanh cầm hành lý, hai người cùng nhau ra ngoài.Mặc dù Mạc Trọng Đan sớm đã có chuẩn bị nhưng lúc đi ra thấy một nhóm fan, anh vẫn phải nhíu mày.Fan của Mạc Trọng Đan đa phần đều rất lý trí, mọi người đứng hai bên, cố không làm ảnh hưởng đến hành khách xuống máy bay, cũng không to tiếng ầm ĩ.Thấy Mạc Trọng Đan ra ngoài, fan rất kích động, cầm điện thoại di động chụp hình liên tục.

Trong chốc lát, họ đã vây quanh Mạc Trọng Đan và Lại Bác Vũ.Mạc Trọng Đan bị các cô gái vây quanh ra tận ngoài.

Anh quay đầu nhìn lại, Nguyễn Thanh ở bên ngoài đoàn người đang vẫy tay với anh ở phía đối diện.

Mạc Trọng Đan ra hiệu gọi điện thoại, Nguyễn Thanh gật đầu.Anh bị fan bao vây đi đến xe, còn chưa vui mừng bao lâu thì thấy nơi xa, bên cạnh Nguyễn Thanh xuất hiện một người đàn ông mặc tây trang.

Nhìn từ phía sau thì người đàn ông đó cao hơn Nguyễn Thanh một chút, anh ta đích thân giúp Nguyễn Thanh xách hành lý.Mạc Trọng Đan: “.....” ???Lại Bác Vũ đưa mắt nhìn, sau đó nói: “Là Nhạc Cao Minh.”

Một cái tên vừa hai lúa vừa khá khôi hài.Mạc Trọng Đan đứng đó, anh nghiêm túc nhìn Nhạc Cao Minh, có lẽ cao 1m7, không thấy rõ dáng vẻ, nhưng cảm thấy khá dễ nhìn, khí thế cũng hòa nhã, không có khí thế sát phạt và quyết đoán của một tổng quản lý một công ty.Lại Bác Vũ kéo anh: “Đi thôi!

Quá nhiều người, không thể dừng ở đây mãi được.”

Mạc Trọng Đan nhìn fan xung quanh, lại nhìn ba người ở phía xa.

Giữa anh và Nguyễn Thanh như cách núi cao biển rộng, rõ ràng chỉ bị fan vây ở đây nhưng anh không thể nông nổi bước lên được.Mạc Trọng Đan cúi đầu chui vào xe, thầm nghĩ: Một ngày nào đó, anh phải quang minh chính đại đứng bên cạnh cô.Bởi vì fan của Mạc Trọng Đan nhận được tin nên vội tới đón máy bay, vừa ra cửa thì Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh đã tách nhau ra.Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt đứng ở cửa chốc lát, đang suy nghĩ nên về thế nào thì nghe được giọng của Nhạc Cao Minh.“Thanh Thanh, bên này.”

Nguyễn Thanh quay đầu lại, Nhạc Cao Minh quả nhiên đã tới.

Anh ta mặc tây trang màu đen, cười đi tới.

Nhạc Cao Minh có gương mặt baby, trông vô cùng thanh tú, da lại trắng, giống hệt một thư sinh thời cổ đại.Dù lúc này đang mặc tây trang nhưng dáng vẻ lại không hề uy nghiêm, hệt như trẻ con lén mặc quần áo của người lớn vậy.“Sao rồi?

Quay phim có ổn không?”

Vừa giúp cô kéo hành lý, anh ta vừa thuận tiện hỏi.Nguyễn Thanh hỏi Nhạc Cao Minh: “Sao anh lại tới đây?”

“Thấy em quay phim vất vả như vậy, tới mời em đi ăn!”

Nhạc Cao Minh vừa đi, vừa quay đầu lại hỏi cô: “Buổi tối muốn ăn gì?”

Nguyễn Thanh nói: “Tối em có hẹn rồi.”

Nhạc Cao Minh sững lại, dừng bước nhìn cô, sau đó nghiêm túc hỏi: “Với ai?”

Nguyễn Thanh nói: “Mạc Trọng Đan.”

Nhạc Cao Minh cau mày: “Em rất thân thiết với anh ta à?”

Nguyễn Thanh không bối rối, lắc đầu nói: “Chắc cũng hợp tính!”

Nhạc Cao Minh nhắc nhở cô: “Trong giới này, Mạc Trọng Đan rất thần bí, không có việc gì thì cố đừng tiếp xúc với anh ta.”

Không biết Nguyễn Thanh có nghe vào không, Nhạc Cao Minh dẫn Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt đến cửa, một chiếc xe thể thao màu đỏ đã chờ ở đó.Nhạc Cao Minh bỏ hành lý vào cốp xe, sau đó nói với Nguyễn Thanh: “Lên xe đi!

Chị dâu em ở trên xe.”

Nguyễn Thanh sửng sốt, liếc Nhạc Cao Minh một cái rồi lên xe.Nhạc Cao Minh: “.....”

Điền Nguyệt Nguyệt cũng liếc anh ta, sau đó lên xe.Nhạc Cao Minh: “.....”

Anh ta chỉ đành thở dài một hơi, sau đó ngồi vào tay lái phụ.Chỗ tài xế có một cô gái tóc đen gợn sóng, đang nhìn hai cô gái phía sau qua gương chiếu hậu, cuối cùng không nói gì, nổ máy xe.Nguyễn Thanh cười tươi nói với cô ta: “Chị dâu, cảm ơn chị đã tới đón em!

Hôm nay, chị không đi làm sao?”

Cô gái kia tên Triệu Thư Kỳ, cô ta lãnh đạm nói: “Hôm nay nghỉ.”

Nguyễn Thanh chỉ cười cười, không nói gì nữa.Nhạc Cao Minh quay đầu lại nói với Nguyễn Thanh: “Tối nay đi ăn với bọn anh đi!”

Tay nắm vô lăng của Triệu Thư Kỳ căng thẳng, lườm Nhạc Cao Minh, ý cảnh cáo vô cùng rõ rệt.Nguyễn Thanh cười mỉa nhìn Triệu Thư Kỳ, sau đó nói: “Không cần đâu, em có hẹn rồi.”

Triệu Thư Kỳ cười lạnh, xem như cô thức thời.Nhạc Cao Minh chỉ có thể tiếc nuối đưa cô đến cửa khu nhà, Nguyễn Thanh đi ra cốp sau xe lấy hành lý, Nhạc Cao Minh ló đầu ra ngoài hỏi cô: “Gần đây sức khỏe bác gái thế nào?”

Nguyễn Thanh: “Vẫn khỏe ạ!”

Nhạc Cao Minh: “Bác sĩ lần trước anh giới thiệu được chứ?”

Nguyễn Thanh suy nghĩ một lát: “Em thấy chắc cũng không tệ nhỉ?”

Nhạc Cao Minh gật đầu: “Có rảnh thì về quê đi, bác gái nhớ em lắm đấy.”

Nguyễn Thanh đáp vâng, cô thấy sắc mặt Triệu Thư Kỳ ở ghế lái càng không tốt, bảo Nhạc Cao Minh rời đi.Nhạc Cao Minh cười gật đầu, chờ xe cách khu nhà một khoảng, sắc mặt của anh ta lập tức trở nên lạnh như tiền: “Thư Kỳ, không phải đã nói trước rồi sao.”

Triệu Thư Kỳ trợn mắt nhìn Nguyễn Thanh qua kính chiếu hậu rồi nói: “Em có thể đối đãi với cô ta như vậy đã là nể mặt anh lắm rồi.”

Nhạc Cao Minh nhìn Triệu Thư kỳ, cuồng nhiệt trong ánh mắt năm nào đã phai nhạt.

Lúc này khi nhìn lại người trong lòng, anh ta mới phát hiện những năm qua hai người đã sớm cảnh còn người mất.“Đối đãi như vậy thật quá có lệ.”

Triệu Thư kỳ chợt đạp thắng xe, sau đó nhìn Nhạc Cao Minh, nói: “Bây giờ anh đang che chở cô ta sao?

Thế mà anh vẫn nói anh và cô ta không có quan hệ gì với nhau à?”

Dứt lời, cô ta giơ tay lên như muốn đánh anh ta.Nhạc Cao Minh bắt được cổ tay của cô ta: “Triệu Thư Kỳ, lúc cuộc đời tôi bần cùng nhất thì người bỏ tôi chính là cô, còn dìu dắt tôi lại là cô ấy.

Sau khi cô trở về, cô đã đồng ý với tôi sẽ không làm khó cô ấy.

Nhưng thực tế thì sao?

Tôi nhường nhịn cô từng chút một nhưng cô có từng vì tôi chấp nhận cô ấy không?”

Mắt Triệu Thư Kỳ đỏ lên: “Cái nhường nhịn từng chút ấy là việc anh phải làm.

Tôi không sai, anh đến mà hỏi cổ đông đi, ai không ủng hộ tôi chứ hả?”

Nhạc Cao Minh nghe xong, buông tay cô ra, thất vọng xuống xe nói: “Vậy cô tự về đi!”

Triệu Thư Kỳ cũng bức xúc, nóng nảy.

Cô ta rơi lệ, nhìn Nhạc Cao Minh nhưng Nhạc Cao Minh không ôm cô ta vào lòng an ủi như bình thường.

Trong lòng cô ta bỗng chốc lạnh đi một nửa, nổ máy xe rời đi.Nhìn xe thể thao nhanh chóng biến mất, Nhạc Cao Minh đau khổ ngồi xổm xuống đất dùng sức vò đầu.Khi vừa ngẩng đầu, anh ta thấy Nguyễn Thanh lái một chiếc xe đạp công cộng dừng trước mặt anh ta.Nhạc Cao Minh cười khổ: “Lần nào cũng vậy, vào lúc anh khó khăn nhất đều bị em bắt gặp.”

Nguyễn Thanh không tỏ vẻ gì, chỉ nói với anh: “Không phải đã nói với anh rồi sao?

Đừng lo cho em, như vậy chị ấy sẽ không tức giận nữa.”

Nhạc Cao Minh cúi đầu nhìn con đường xi măng, lẩm bẩm nói: “Sao có thể không lo cho em được?

Không mặc kệ được mà!”

Nguyễn Thanh thở dài: “Lên xe đi!

Buổi tối, em dẫn anh đi ăn.”

Nhạc Cao Minh nghe vậy, đột nhiên bật cười, nói: “Nhớ thật đấy!

Lâu rồi em không mời anh ăn cơm.”

Nguyễn Thanh tặc lưỡi: “Bây giờ anh còn nhiều tiền hơn em đấy biết chưa?

Còn muốn ăn cơm của em, không biết xấu hổ.”

Nhạc Cao Minh mỉm cười, không phản bác.

Anh đứng dậy nói với Nguyễn Thanh: “Em xuống đi, anh đèo em.”

Nguyễn Thanh càu nhàu rồi xuống xe: “Trước kia không thấy anh nói vậy nhỉ, mỗi lần ngồi xe của em sướng thân lắm mà, hôm nay sao tốt đột xuất vậy hả?”

Nhạc Cao Minh lên xe, quay đầu nói với cô: “Bởi vì giờ anh mới nhận ra em là con gái.”

Nguyễn Thanh mắng to: “Nhạc, Cao, Minh, có phải anh muốn đánh nhau với em không?”

Nhạc Cao Minh vừa đạp xe vừa nói: “Không được gọi tên của anh, gọi là Nhạc tổng đi.”

Nguyễn Thanh: “Không, anh không thích tên mình là Cao Minh, vậy anh xóa bớt từ Minh đi!”

Nhạc Cao Minh sửng sốt, sau đó lập lại tên: “Nhạc Cao?

Cao em gái em đấy!!!”

Hai người cãi nhau rồi về khu nhà.

Điền Nguyệt Nguyệt chờ bên ngoài khó tin hỏi: “Nhạc tổng, sao không lấy thêm chiếc xe đạp công cộng khác mà về?

Đèo về như vậy không mệt sao?”

Nhạc Cao Minh: “.....”

Nguyễn Thanh: “.....”

Nhạc Cao Minh gãi gãi khuôn mặt baby, hợp tình hợp lẽ nói: “Tôi đang giảm cân.”

Điền Nguyệt Nguyệt: “...

A.”

Ba người cùng nhau xách hành lý lên thang máy, Nhạc Cao Minh hỏi Nguyễn Thanh: “Buổi tối mời anh ăn gì?”

Nguyễn Thanh ngáp: “Thịt nướng đi?

Đúng không Nguyệt Nguyệt?”

Điền Nguyệt Nguyệt suy nghĩ một lát, nói: “Hình như vậy á.”

Nhạc Cao Minh: “.....”

Hai người ăn gì mà còn không biết nữa à?Mọi người vào nhà Nguyễn Thanh, Nhạc Cao Minh chợt nhìn xung quanh một cách ghét bỏ: “Sao em không đổi nội thất đi, bộ nội thất này là mấy cái khi anh còn sống ở đây mà.”

Nguyễn Thanh trừng anh ta: “Ai rảnh mà thay đồ đạc mỗi năm hả?”

Nhạc Cao Minh lập tức nói: “Đây là vấn đề thay đồ đạc hằng năm sao?

Em nghĩ anh không biết à, nội thất này là hàng secondhand* mua trên Cá Mặn chắc luôn.”(*Đại loại là đồ cũ đã qua sử dụng.)Điền Nguyệt Nguyệt: “.....”

Sao anh biết?Nguyễn Thanh ai da một tiếng: “Sao em phải mua hàng secondhand?

Còn không phải vì anh ư?”

Nhạc Cao Minh ha ha: “Dĩ nhiên là vì anh muốn ngủ sofa!

Bảo anh ngủ sofa, ít nhất không thể xài đồ gỗ được, yêu cầu này của anh tuyệt đối không quá đáng!”

Nguyễn Thanh bại trận, càu nhàu rồi đi mất.Nhạc Cao Minh thở dài, giờ mới khôi phục vẻ lạnh lùng và cao ngạo khi là một tổng tài, hỏi Điền Nguyệt Nguyệt: “Gần đây cô ấy vẫn ổn chứ?”

Điền Nguyệt Nguyệt lắc đầu.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back