Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Full] Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Full] Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế
Chương 9


Edit: Mâu.Tào Vĩnh Lượng thấy anh đã trở lại thì vui vẻ gọi: "Mạc ảnh đế, cậu đã quay lại!"

Mạc Trọng Đan nhìn Nguyễn Thanh, sau đó đi đến bên cạnh Tào Vĩnh Lượng: "Xin lỗi, vừa rồi trạng thái không đúng lắm.

Cho tôi thêm một cơ hội, lần này chắc chắn sẽ không có vấn đề."

Tào Vĩnh Lượng mỉm cười gật đầu, sau đó lại cẩn thận đề nghị: "Tốt, cậu phải nắm chắc thời cơ đẩy cô ấy ra đấy.

Không được để hôn quá lâu rồi mới đẩy ra.

Đương nhiên, cũng không thể chưa hôn mà đã đẩy ra được."

Vừa rồi cảnh đầu tiên không qua, ông đã rất kinh ngạc.

Vì thế khi diễn lại, lần này thì hay rồi, Nguyễn Thanh còn chưa kịp hôn mà Mạc Trọng Đan đã đẩy người ta ra, khi ấy cả người Tào Vĩnh Lượng đều ngây ngẩn.Rốt cuộc Lại Bác Vũ cũng không nhìn được, không dám để Mạc Trọng Đan quay tiếp nữa, vì thế anh ta phải nhanh chóng nói là sáng nay Mạc Trọng Đan uống thuốc nên còn hơi say, sau đó kéo anh đi nghỉ ngơi.Lúc ấy Tào Vĩnh Lượng còn muốn chửi thề luôn, mẹ nó cậu uống thuốc gì vậy?

Uống thuốc mà say sao?

Nếu không phải quan tâm đến tôn nghiêm của ảnh đế, thiếu chút nữa ông đã muốn gọi thế thân đến rồi.Bất quá xem ra hiện tại, trạng thái của Mạc ảnh đế đã quay về.Cảnh diễn một lần nữa được bắt đầu, Nguyễn Thanh tiếp tục xuống nước.

Mạc Trọng Đan đứng trên bờ hơi đen mặt, trong lòng có chút khó chịu.

Mới cảnh đầu tiên đã làm cô xuống nước tận ba lần, thật quá thất bại!Nguyễn Thanh túm lấy cẳng chân Mạc Trọng Đan, phát hiện lần này cẳng chân anh không hề căng thẳng, cô liền tò mò ngẩng đầu nhìn anh.Mạc Trọng Đan cúi đầu nhìn cô, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Xin lỗi, hại cô phải xuống nước."

Nguyễn Thanh thụ sủng nhược kinh, cô lắc đầu sau đó tươi cười nói: "Tôi biết anh không cố ý, dù sao anh cũng đã hai năm chưa diễn cảnh hôn rồi mà."

Người mình thích đang ở trong đoàn phim, thế mà lại phải đi thân mật với cô gái khác, chắc chắn sẽ khó chịu.

Em hiểu!Lúc này Nguyễn Thanh chỉ cảm thấy, ngọt ngào quá đi!!!Mạc Trọng Đan ngây ngốc: "Tại sao cô biết hai năm nay tôi chưa diễn cảnh hôn?"

Nguyễn Thanh: "À...."

Cái này khó mà nói rõ."

Action."

May thay, Tào Vĩnh Lượng mở máy kịp thời, hai người lập tức tiến vào nhân vật.Nguyễn Thanh thay đổi biểu tình, cảnh này cô đã quay mấy lần nên đã sớm thuần thục.

Cô lên bờ, giống như con rắn quấn lấy anh.Sau đó, cô lại ngẩng đầu nhìn lên, khi đang muốn nói lời thoại thì nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Trọng Đan, nét mặt tươi cười nhanh chóng biến mất.Lúc này Mạc Trọng Đan đã thay đổi, anh là Ân Diệp.

Rốt cuộc Mạc ảnh đế đã nhập diễn, anh đứng nơi đó, khí thế một Ma giáo chủ nên có đều có, vẻ miệt thị với cô gái đang quấn lấy mình được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn."

Cắt, Nguyễn Thanh, nói lời thoại đi chứ!"

Tào Vĩnh Lượng phát hỏa, lời thoại đơn giản như vậy mà cũng quên?Nguyễn Thanh tủi thân quay đầu lại nhìn Tào Vĩnh Lượng, đạo diễn Tào à, đáng sợ lắm!

Tôi cảm giác như anh ấy sẽ giết tôi!

Tại sao trong kịch bản Vương Phỉ Phỉ lại muốn tìm đường chết vậy?Mạc Trọng Đan cũng khó hiểu cúi đầu nhìn Nguyễn Thanh, anh đã chuẩn bị sẵn sàng, kết quả lần này đổi thành Nguyễn Thanh quay hỏng.Nguyễn Thanh nhanh chóng nói với anh: "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không......"

"Bị tôi áp diễn à?"

Mạc Trọng Đan hỏi.Nguyễn Thanh nghe vậy mới biết, hóa ra vừa rồi Mạc Trọng Đan triển khai toàn bộ hỏa lực, cái đó chính là áp diễn!"

Tôi xin lỗi, vừa rồi không chú ý."

Ánh mắt Mạc Trọng Đan càng thêm tối đen, trong đầu chỉ nghĩ phải quay xong cảnh này nên anh không quá chú ý, vì thế mới lấy kinh nghiệm của mình ra áp diễn cô, khiến cô quên lời thoại.Chắc mình lại bị ghét thêm rồi đúng không?

Mạc Trọng Đan cảm giác mình thật thất bại, tại sao không làm tốt được chứ?Nguyễn Thanh lắc đầu, sau đó sùng bái nói: "Ảnh đế quả nhiên rất lợi hại."

Ấy vậy mà còn biết áp diễn, rõ ràng mới chuyển sang làm diễn viên được 3 năm, nhưng Mạc ảnh đế có thiên phú đóng phim, thật sự không ai có thể so sánh được."

Lại nào, Nguyễn Thanh xuống nước đi."

Tào Vĩnh Lượng ở phía xa kêu.Nguyễn Thanh đáp lại, sau đó một lần nữa xuống nước.

Lần này, cô đã chuẩn bị sẵn trong đầu, lời thoại của cảnh này không có gì khó khăn, không được quên.Nguyễn Thanh hít sâu vào một hơi, sau đó cùng Mạc Trọng Đan bắt đầu lại.Lần này, cô dán lên thân thể của ảnh đế, ngẩng đầu nhìn anh.

Phát hiện vẻ mặt Mạc Trọng Đan rất khác, mặc dù lạnh lùng vô tình nhưng lần này hơi thở ôn hòa hơn rất nhiều.

Không giống như vừa rồi, dường như anh mang theo tính bén nhọn và công kích.Nguyễn Thanh kiều diễm cười nói: "Diệp huynh, huynh không nhớ ta sao?"

Mạc Trọng Đan cười giễu cợt, Nguyễn Thanh nhón chân hôn lên.

Nàng hy vọng thông qua nụ hôn này có thể khiến người đàn ông nhớ lại kỷ niệm của bọn họ, nhớ lại hắn đã từng thích nàng.Nhưng mà, vừa mới đụng tới môi hắn, đã bị hắn lạnh lùng vô tình đẩy ra.Vương Phỉ Nhi té ngã trên mặt đất, nàng không dám tin tưởng nhìn về phía Ân Diệp.Chỉ thấy Ân Diệp đứng trước mặt nàng, cúi đầu nhìn xuống bằng ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.

Mà y phục của nàng xốc xếch, giống như một trò hề.Ân Diệp rốt cuộc cũng nở một nụ cười, nhưng nụ cười đó không mang theo bất kỳ độ ấm nào."

Ngươi cũng lưu lạc đến bước này sao."

Giọng Ân Diệp không vui vẻ cũng chẳng thương hại, thậm chí có thể nói là không có cảm tình.Nhưng đây mới là thái độ mà Vương Phỉ Nhi sợ nhất, không hề có tình cảm, vị trí của nàng trong lòng hắn cũng không có.

Thậm chí tư cách để hận cũng không được, liệu có phải hắn đã quên mất mình từng có một vị hôn thê?"

Cắt, qua."

Theo tiếng hô của Tào Vĩnh Lượng, mọi người cất tiếng hoan hô.

Dường như họ đã hoàn thành xong cảnh quay cực kỳ khó khăn, chính thức hoàn thành.Điền Nguyệt Nguyệt nhanh chóng chạy đến đưa áo khoác cho Nguyễn Thanh, sau đó đưa bình giữ nhiệt đựng trà nóng đến cho cô.Nguyễn Thanh cầm lên uống hai ngụm lớn, đứng dậy với Mạc Trọng Đan: "Cảm ơn."

Sau đó cũng cảm ơn với nhóm đạo diễn.Tào Vĩnh Lượng cười lớn nói: "Không tồi không tồi, nghỉ ngơi đi, tranh thủ quay xong những cảnh còn lại."

Nguyễn Thanh gật đầu, cảnh sau cũng không khó diễn, sau khi bị Ân Diệp ném xuống, cô chỉ cần ngồi một chỗ khóc thút thít mà thôi.

Diễn cảnh khóc ư?

Cô thành thạo lắm.Cảnh sau ngược lại rất đơn giản, một lần là qua.Nguyễn Thanh đi thay quần áo một lần nữa, trùm áo khoác kiểu quân đội bên ngoài hà hơi cho ấm.

Điền Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng hỏi cô: "Hôm nay chị không còn cảnh diễn nữa, không về sao?"

Nguyễn Thanh trừng cô ấy: "Sao có thể về được?

Chị là nhân vật vô danh tiểu tốt nhất ở đây, phải ở lại để thể hiện thành ý."

Điền Nguyệt Nguyệt: "Thành ý?

Thành ý gì?"

Vừa mới hỏi xong, nhóm người Tân Văn Nhụy đã tới.

Nguyễn Thanh đứng lên, nói thầm trong miệng: "Cùng khung, cùng khung* rồi."(*Cùng khung: nghĩa là hai hoặc nhiều nhân vật nổi tiếng xuất hiện trước công chúng và có sự tương tác với nhau.)Quả nhiên, sau khi Tân Văn Nhụy đến, việc đầu tiên cô ta làm là đi chào hỏi đạo diễn, sau đó đi đến bên cạnh Mạc Trọng Đan.

Hình ảnh tuấn nam mỹ nữ nói chuyện giống như thuốc kích thích, làm Nguyễn Thanh kích động kêu lên, xoay người nhỏ giọng nói với Điền Nguyệt Nguyệt: "Chị đã nói là bọn họ đang yêu nhau mà!"

Điền Nguyệt Nguyệt: "???"

Trên mặt Nguyễn Thanh mang theo nụ cười từ ái của người mẹ, ngồi bên cạnh nhìn bọn họ nói chuyện.Làm fans CP, cuộc sống của cô thật thỏa mãn.Không nhịn được, cô phải đi khoe thôi.Vì thế, Nguyễn Thanh vào nick ảo, đăng một bài viết lên Super Topic: Tưởng tượng Mạc ca và Nhụy Nhụy cùng nhau đến đoàn phim, có lẽ bây giờ bọn họ đang ngồi nói chuyện với nhau đó!Phía dưới, đám fans CP nhanh chóng xuất hiện, tru lên ngao ngao như sói.
 
[Full] Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế
Chương 10


Edit: Mâu."

A a a a a a, đúng vậy!

Chúng ta không cần quan tâm đến Nguyễn tiện nhân, bây giờ điều chúng ta cần quan tâm là Mạc ca với Nhụy Nhụy hiếm lắm mới có cơ hội gặp mặt."

"Trời ơi, tôi quên mất.

Không có trạm tỷ nào phát ảnh à?!"

"Lầu trên bình tĩnh, chúng ta là fans CP lý trí, quan hệ của Mạc ca và Nhụy Nhụy đã nhiều năm như vậy rồi, vất vả lắm mới hợp tác chung được một bộ phim nữa.

Sao có thể lộ ảnh ra được?

Từ chối việc lộ ảnh."

"Đúng đúng đúng, chúng ta có thể nhìn thấy ảnh hay không không quan trọng.

Quan trọng hiện tại bọn họ đang ở bên nhau là tốt rồi."

"Chắc chắc bọn họ đều nhớ đến đối phương nên mới muốn nhận bộ phim này."

"Cảm ơn đã giúp bọn họ có cơ hội hợp tác."

"Làm gì có chuyện ngẫu nhiên chứ, đây chính là kết quả do bọn họ nỗ lực!

Với thân phân của Mạc ca và Nhụy Nhụy mà họ còn phải nhận bộ phim này ư?

Tại sao bọn họ lại nhận bộ phim này, còn cần tôi nói nữa không?"

Bình luận này nhanh chóng được lên top.

Nguyễn Thanh ngây ngẩn.

Đúng vậy!

Tại sao lại nhận nhỉ?

Lý do rất đơn giản thôi, vì bọn họ muốn hợp tác lần nữa nha!Hóa ra chính là như vậy sao?

Nguyễn Thanh phát ngốc, sau đó mới cảm thấy tim đập có chút nhanh, ngọt quá đi à!Nguyễn Thanh cảm giác lượng đường hôm nay đã đủ cho cô ăn cả tháng.Thời gian còn lại quay những cảnh khác, diễn xuất của Mạc Trọng Đan cũng không thể nghi ngờ.

Hơn nữa Tân Văn Nhụy cũng thuộc phái diễn xuất thực lực, cảnh của hai người họ cơ hồ một lần là qua.Nhất là khi Mạc Trọng Đan phát hiện Nguyễn Thanh ở bên cạnh xem diễn, trong lòng anh đột nhiên dâng lên cảm giác kiêu ngạo.Vì thế, anh càng dùng thêm sức, càng thêm nỗ lực.Anh muốn cho Nguyễn Thanh thấy mặt thành công của anh, mặt ghê gớm của anh.Mãi đến khi tất cả cảnh quay ngày hôm nay kết thúc, đạo diễn hô kết thúc công việc, Mạc Trọng Đan mới mang theo vẻ mặt tươi cười quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh.Mạc Trọng Đan: "......"

Đáng tiếc, nơi đó chỉ có một chiếc ghế dựa trống rỗng, Nguyễn Thanh và trợ lý của cô ấy đã không thấy tăm hơi.Lại Bác Vũ cười phụt: "Nửa tiếng trước cô ấy đã đi trồi, cậu có việc gì không?"

Mạc Trọng Đan mặt lạnh quay đầu nhìn về phía Lại Bác Vũ, thật lâu sau, anh nói câu: "Tôi muốn mời cô ấy ăn cơm."

Lần này, đến phiên Lại Bác Vũ trợn tròn mắt.

Anh ta lôi kéo Mạc Trọng Đan nhỏ giọng cảnh cáo nói: "Cậu quên mất trên máy bay cậu đã nói những gì rồi sao?

Thấy những bình luận mắng cô ấy không?

Tất cả là do cậu không nhịn nổi nên mới như vậy."

Mạc Trọng Đan lạnh lùng nhìn Lại Bác Vũ: "Thì sao?"

"Aiya, cậu cũng biết đấy, fans của cậu tương đối đặc thù.

Mặc dù cậu bước ra từ cuộc thi, nhưng lại đi trên con đường ảnh đế.

Vì thế, fans của cậu khá cực đoan."

Lại Bác Vũ tận tình khuyên bảo.Mạc Trọng Đan quay về chỗ nghỉ ngơi của mình, sau đó mới nói: "Tôi biết nhà sản xuất cuộc thi có định nghĩa nhất định về fans...."

Lại Bác Vũ nhẹ nhàng thở ra, đúng vậy, sự tự do của thần tượng không cao như vậy.Còn chưa kịp nghĩ xong, anh ta liền nghe thấy Mạc Trọng Đan nói tiếp: "Vậy nên, sau năm đầu tiên ra mắt tôi đã từ bỏ tất cả tài nguyên của thần tượng để chuyển sang làm diễn viên.

Tôi sẽ dẫn dắt người hâm mộ của mình đi trước...."

Lại Bác Vũ: "......

Cậu đã thành công."

Hai năm liên tục là ảnh đế.Mạc Trọng Đan giương mắt nhìn về phía anh ta, trong ánh mắt đầy vẻ kiên định: "Không có chuyện tôi sẽ vì bọn họ mà từ bỏ theo đuổi hạnh phúc của chính mình, nếu như làm thần tượng không có tư cách yêu đương, vậy thì hiện tại, tôi là diễn viên."

Lại Bác Vũ thở dài: "Được rồi, tôi biết.

Nhưng mấy lời này tôi chỉ nói vì Nguyễn Thanh thôi, đừng nóng vội."

Mạc Trọng Đan nghe xong câu này liền rũ mi mắt xuống, nhớ tới những bình luận lúc ở trên máy bay, anh đành thỏa hiệp gật đầu.Ít nhất, phải đợi cô ấy chấp nhận mình trước.***Lúc này Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt đang ở khách sạn ăn lẩu, Điền Nguyệt Nguyệt tốt bụng múc canh cho cô."

Mạc ảnh đế cũng thật là, cảnh đó mà cũng quay được đến ba lần.

Chị Nguyễn, chị nói xem chuyện xe ngày hôm qua có phải do Mạc ảnh đế làm không?"

Điền Nguyệt Nguyệt mười phần hoài nghi, nói là NG thì không ai tin được, chỉ có thể nói là anh đang gây khó dễ thôi.Nguyễn Thanh trừng mắt nhìn: "Mạc ảnh đế có xe bảo mẫu riêng rồi."

Lúc này Điền Nguyệt Nguyệt mới nhớ ra, cô lại có chút bực bội.

Chị Nguyễn nhà cô rất tốt mà?

Rốt cuộc là ai ở trong tối bắt nạt chị ấy?

Cảm giác không biết đó là ai khiến cô vẫn luôn khẩn trương.Dù sao Điền Nguyệt Nguyệt cũng làm trợ lý được rất lâu, không phải là không có quan hệ.Ăn lẩu xong, sau khi rửa bát đi ra, cô nhận được tin nhắn từ bạn bè.

Sau khi xem xong, cả người đều sợ đến ngây người."

Mẹ nó, chị Nguyễn, em biết hôm qua ai cho xe đi trước rồi."

Nguyễn Thanh đang cầm điện thoại của mình chơi Anipop, nghe xong thì thuận miệng hỏi: "Ai vậy?"

Điền Nguyệt Nguyệt: "Tân Văn Nhụy."

Động tác trong tay Nguyễn Thanh dừng lại, ban đầu cô còn nhìn di động ngơ ngác không phản ứng.

Trò chơi đang đến chướng ngại vật, cô không kịp thời qua cửa.Nhưng lúc này, cô cũng không thèm để ý đến cái đó: "Là ảnh hậu?"

"Vâng."

Điền Nguyệt Nguyệt đưa điện thoại cho cô: "Em hỏi trợ lý đi cùng xe lúc đó, ban đầu cô ấy còn không muốn nói, em cũng năn nỉ cô ấy một lúc lâu.

Thật ra hôm đó ngoại trừ ảnh đế và ảnh hậu có xe riêng đưa đón ra thì những người trên xe đều đi mấy chuyến bay khác nhau.

Sân bay lại cách đoàn phim khá xa nên hôm đó có rất nhiều người ngồi đợi trên xe, vì thế xe đầy người thì phải đi trước.

Lúc ấy chúng ta xuống chuyến buổi chiều muộn nhất, sân bay chỉ còn một chiếc xe đang đợi chúng ta."

Nguyễn Thanh không hiểu: "Nếu ảnh hậu đã có xe riêng thì tại sao...."

"Nghe nói lúc ấy ảnh hậu có rất nhiều người đi cùng, cô ta bảo họ lên chiếc xe bảo mẫu, còn mình lại ngồi lên chiếc xe đang đợi chúng ta, lên xe còn bảo tài xế lái đi.

Người trên xe và tài xế cũng không dám chống lại, vì thế họ mới rời đi.

Chị Nguyễn, ảnh hậu đang nhắm vào chị sao?"

Nói tới đây, Điền Nguyệt Nguyệt vô cùng lo lắng, cô ấy hỏi Nguyễn Thanh: "Chúng ta có nên gọi điện thoại cáo trạng với Nhạc tổng không?"

Nguyễn Thanh trừng mắt nhìn cô ấy: "Gọi cái gì?

Có vấn đề là gọi luôn à?

Nhạc tổng cũng không thể giúp chị được."

"Vậy phải làm sao đây?

Nữ chính của đoàn phim, là ảnh hậu mới của giải Kim Hoa năm nay đó!

Hơn nữa, chị Nguyễn chị biết không?

Nghe nói bối cảnh của ảnh hậu không đơn giản, nếu cô ta nhắm vào chị thì...."

"Không sao đâu."

Nguyễn Thanh nghiêm túc nói, sau đó nhìn về phía Điền Nguyệt Nguyệt nở nụ cười, ý bảo chị đây đã nắm rõ tình hình hết rồi.Điền Nguyệt Nguyệt: "???"

Nguyễn Thanh: "Chị nói mà mấy người còn không tin, ảnh hậu và ảnh đế đang yêu đương.

Chị không quen biết ảnh hậu, tại sao cô ấy lại nhắm vào chị chứ?

Còn chẳng phải là vì hot search giữa chị và ảnh đế sao?"

Điền Nguyệt Nguyệt tự hỏi một hồi, vậy mà không biết phản bác thế nào: "....

À, đúng là như vậy."

Nguyễn Thanh: "Vậy em còn chưa rõ sao?

Chỉ cần chị rời xa ảnh đế, ảnh hậu sẽ cảm nhận được sự thành tâm của chị, sẽ không gây khó dễ cho chị nữa."

Điền Nguyệt Nguyệt: ".....

Em không nghĩ vậy."

Vừa dứt lời, Nguyễn Thanh trầm mặc một lát, sau đó nói: "Em không hiểu đâu, trong mắt cô ấy chỉ có ảnh đế.

Nếu ảnh đế không chú ý đến chị, cô ấy cũng sẽ không chú ý."

Nghe xong lời này, Điền Nguyệt Nguyệt não tàn hỏi một câu: "Vậy nếu ảnh đế chú ý đến chị thì sao?"

Sau đó, cô ấy thấy Nguyễn Thanh hoảng sợ nhìn về phía mình, nói bằng giọng cực kỳ ngu ngốc: "Có phải em bị kẹp đầu trong thang máy rồi không?

Câu này mà em cũng nói ra được?"

Điền Nguyệt Nguyệt: "....."
 
[Full] Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế
Chương 11


Edit: Mâu.Cuối cùng, Nguyễn Thanh vẫn mất ngủ.Chuyện bị Tân Văn Nhụy nhắm vào đã gây đả kích rất lớn cho cô, nói thật thì, Nguyễn Thanh cô chỉ là fans CP của hai người trong phim, vì đi tới thế giới của họ nên cô cũng sẽ thành fans CP của người thật.Thời gian cô xuyên sách, nhận thức bọn họ đến nay còn hơn thời gian cô xem phim truyền hình, vậy nên, cô luôn cho rằng mình hiểu rõ bọn họ hơn những người khác.

Cô cũng chưa từng hoài nghi quan hệ giữa hai người họ, Mạc Trọng Đan và Tân Văn Nhụy là nam nữ chính trong phim, sau khi cô xuyên đến thế giới này, rất nhiều tình tiết cũng giống như trong phim.Chỉ là.....

Tân Văn Nhụy trong phim chưa bao giờ bắt nạt người.Tình yêu quả nhiên làm người ta mù quáng!

Ảnh đế đưa coca cho mình, điều đó thật sự làm cô ấy không vui!Nguyễn Thanh thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại.Đêm nay, cô ngủ cũng không yên, ngày hôm sau còn mang theo quầng thâm mắt rời giường.

Việc đầu tiên cô làm chính là vào Super Topic điểm danh, hiện tại nick của cô đã lên đến cấp 10, được coi là một fans lão làng.Super Topic CP Tình ý sâu xa (Ngữ Trọng Tâm Trường) là Super chat của Mạc Trọng Đan và Tân Văn Nhụy.

Sở dĩ dùng từ trọng tâm làm tên CP là bởi chữ "Trọng" có cùng cách viết với chữ "Trọng" trong Mạc Trọng Đan, mà chữ "Tâm" có cùng âm với chữ "Tân" trong Tân Văn Nhụy.Vì vậy, Tình ý sâu xa liền thành tên CP của Mạc Trọng Đan và Tân Văn Nhụy, là tên fan tự đặt.

Vì ghép tên từ các ký tự trong tên của hai nhân vật chính, kết hợp giữa hai từ "Văn Mạc", đồng âm là Mặc, nên fans lấy tên này làm tên CP luôn.Super Topic của CP này lập thức hot, nhưng bởi vì Mạc Trọng Đan công khai phủ nhận quan hệ giữa hai người nên các fans cũng không ghán ghép nữa.Vậy nên, "Tình ý sâu xa" liền trở thành một sự tồn tại xấu hổ.

Có nhiều fans bỏ đi, lại không hút thêm được fans mới, còn bị fans hai nhà công kích các kiểu.Nguyễn Thanh lại không lo lắng, bởi vì Mạc Trọng Đan trong phim cũng đã từng phủ nhận quan hệ của hai người.

Khi đó, tài nguyên của Tân Văn Nhụy đã chịu đả kích rất lớn, fans của Mạc Trọng Đan đa số là fans lúc trước anh còn là thần tượng, vậy nên Tân Văn Nhụy phải chịu rất nhiều công kích.Khi Tân Văn Nhụy vẫn là một tiểu hoa đán, Mạc Trọng Đan đã công khai phủ nhận quan hệ của hai người.

Mãi đến khi Tân Văn Nhụy lên làm ảnh hậu, rất cuộc cô cũng có tư cách đứng bên cạnh anh.Chờ bọn họ thành người yêu thật sự, Tình ý sâu xa nhất định sẽ chuyển biến.

Không những sẽ có thêm fans CP mà còn là CP được chú ý nhất Super Topic, sau đó sẽ trở thành CP độc nhất vô nhị trên Super Topic.Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt sửa sang lại rồi ra cửa, thật ra thế giới này cũng có chút bất đồng, Mạc Trọng Đan làm diễn viên sớm hơn, hay nói đúng hơn là, anh đổi nghề sang làm diễn viên sớm hơn.Trong phim, vì nhóm nhạc của anh không phát triển được nữa, sau khi mọi người giải tán thì anh lấn sân sang làm diễn viên.Nhưng trong thế giới này, Mạc Trọng Đan lại làm diễn viên sau một năm ra mắt, khi đó nhóm của anh còn đang rất hot.Nguyễn Thanh khi ấy đã bắt đầu hoài nghi, lý do gì khiến anh chuyển sang làm diễn viên sớm hơn, có phải vì khi ấy Tân Văn Nhụy mới vào giới không?Xe đã chờ sẵn trước cửa, Nguyễn Thanh quyết định không nghĩ nữa, vừa lúc Nhạc tổng của Thiên Ngu nhắn tin cho cô.Điền Nguyệt Nguyệt mở cửa xe, Nguyễn Thanh cúi đầu lên xe."

Chào chị."

Ngồi trên xe là một cô gái vô cùng đáng yêu, mắt to, khi nhìn thấy Nguyễn Thanh thì cười rạng rỡ.Nguyễn Thanh ngây ngốc, cất điện thoại sau đó cười gật đầu: "Chào."

"Em tên Lâm Giai Tư, đóng vai Linh nhi, về sau mong tiền bối chiếu cố nhiều hơn."

Thái độ của Lâm Giai Tư rất tốt, cô ấy cũng chỉ mang theo một trợ lý, thái độ với Nguyễn Thanh rất cung kính.Nguyễn Thanh suy nghĩ một lát rồi cười: "Chị biết Linh nhi, em rất hợp với nhân vật đó."

Lâm Giai Tư cười ngượng ngùng, sau đó nói với Nguyễn Thanh: "Thật xin lỗi tiền bối!

Hôm nay em vừa mới đến, Ninh Thu không sắp xếp được xe bảo mẫu cho em, vậy nên em đành phải đi chung với chị."

Nguyễn Thanh gật đầu, trên đường đi còn cùng Lâm Giai Tư nói chuyện rất vui vẻ.

Nhưng mà đến đoàn phim, Nguyễn Thanh lại bảo Điền Nguyệt Nguyệt đi tìm Ninh Thu tới.Không lâu sau, Điền Nguyệt Nguyệt cùng Ninh Thu quay lại.Ninh Thu vừa đến trong lòng đã bồn chồn, sắc mặt của Nguyễn Thanh thật không tốt.Nguyễn Thanh ngồi ở đó, khoanh tay trước ngực, lạnh mặt nhìn về phía Ninh Thu hỏi: "Cậu để người khác đi chung xe với tôi nhưng lại không báo cho tôi biết."

Ninh Thu ngây ngẩn, nhanh chóng giải thích nói: "Xin lỗi chị Nguyễn!

Cái đó.... xe của Lâm Giai Tư chưa kịp sắp xếp."

Nguyễn Thanh đứng dậy đi đến trước mặt anh ta: "Cô ấy có thể ngồi xe tôi, tôi chưa nói là không được, nhưng tại sao lại không nói cho tôi biết?"

Ninh Thu ngây ngẩn cả người, vậy mà phát hiện mình không tìm được lý do."

Tôi đến sân bay cậu không sắp xếp xe đón tôi, để người mới ngồi chung xe cũng không nói cho tôi biết.

Ninh Thu, cậu làm việc quá thất bại, tôi muốn yêu cầu thay đổi người."

Nguyễn Thanh nói xong, bảo Điền Nguyệt Nguyệt đưa anh ta ra ngoài.Khi Ninh Thu ra tới cửa, cả người đều ngây ngẩn.

Sống ở đoàn phim yêu cầu lớn nhất là phải có tính cách linh hoạt và có năng lực giao tiếp, anh ta sinh hoạt ở đây cũng coi như một nhân vật tương đối lớn tuổi, đừng nhìn anh ta còn trẻ mà lầm, thực ra là anh ta vào nghề sớm.Đây vẫn là lần thứ hai anh ta bị đuổi đi, thật ra anh ta viết rõ vấn đề nằm ở đâu.

Bởi vì tính linh hoạt trong quan sát nên anh ta sớm kết luận Nguyễn Thanh là người mềm mỏng, nhưng chuyện này cũng chưa đến mức làm Nguyễn Thanh khó chịu chứ.Anh ta cho rằng xong việc rồi báo cáo sau cũng được, ví dụ như hôm trước, anh ta không kịp đi đón Nguyễn Thanh, Nguyễn Thanh cũng không nói gì thêm.Nhưng anh ta đã quên, làm người đều có ba phần nóng nảy, Nguyễn Thanh dù hiền đến đâu cũng là đại công chúa của Thiên Ngu!Sau khi đưa Ninh Thu ra ngoài, Điền Nguyệt Nguyệt trở về có chút lo lắng hỏi: "Chị Nguyễn, không sao chứ?

Hôm nay chị quả quyết quá!"

Nguyễn Thanh tự tin cười nói: "Không thành vấn đề."

Điền Nguyệt Nguyệt không hiểu: "Vì sao chị chắc chắn vậy?"

Nguyễn Thanh kêu một tiếng, lấy điện thoại ra rồi nói: "Nhạc tổng bảo chị đuổi cậu ta."

Điền Nguyệt Nguyệt: "....À, vậy anh ta đáng lắm....

Hả?"

Nguyễn Thanh: "Nhạc tổng nói...."

Cô mỉm cười, tự tin nói: "Nhạc tổng nói, cậu ta bị mua chuộc, bảo chị đuổi cậu ta đi."

Điền Nguyệt Nguyệt kinh hãi: "Bị mua chuộc ư?

Là ai?"

Nguyễn Thanh nhíu mày, nhìn tin nhắn, sau đó không quá xác định mà nói: "Hình như là bị nhiều người mua chuộc?"

Điền Nguyệt Nguyệt: "....."

Chị mang theo bảo bối gì trên người vậy?Phòng nghỉ an tĩnh trong chốc lát, Điền Nguyệt Nguyệt hỏi cô: "Nhạc tổng nói thế nào?"

Nguyễn Thanh thì thầm: "Ninh Thu bị 'nhiều thế lực mua chuộc, đuổi cậu ta đi.' Ui, Nhạc tổng vẫn luôn ngắn gọn như vậy."

Điền Nguyệt Nguyệt: ".....

Nhiều thế lực?

Chị Nguyễn, chị thật trâu bò!

Nhiều người chú ý đến chị quá!"

Nguyễn Thanh cũng thực tủi thân: "Chị không có làm gì mà!"

Chỉ là một fans CP thôi.Điền Nguyệt Nguyệt thở dài, lại vui mừng nói: "Cũng may mà có Nhạc tổng, bằng không chị Nguyễn, làm sao chị có thể ở trong giới này đến tận bây giờ?"

Nguyễn Thanh ghé vào bàn trang điểm, nghĩ ngợi sau đó nói: "Ừm, đúng là may vì có anh ta."

7 rưỡi, nhân viên trang điểm tới.

Nguyễn Thanh nhanh chóng ngồi xuống, đãi ngộ của cô khá tốt, có phòng hóa trang riêng, chuyên viên trang điểm cũng khá tôn trọng cô.Thật ra Nguyễn Thanh hiểu, đó là bởi vì cô có Nhạc tổng chống lưng phía sau.Trang điểm xong, nhân viên trang điểm liền rời đi, nói là còn phải trang điểm cho những người khác.

Nguyễn Thanh nhìn thông báo cảnh quay của hôm nay, mấy cảnh của cô đều ở phía sau, còn thêm mấy tiếng đồng hồ nghỉ ngơi."

Hôm nay vẫn là diễn chung với ảnh đế!"

Điền Nguyệt Nguyệt nhìn thông báo, có chút đồng tình nhìn về phía Nguyễn Thanh.Nguyễn Thanh tay chống cằm, có điểm khó xử: "Bởi vì chị là vị hôn thê của anh ấy mà!

Người diễn cùng chị đều là anh ấy, làm sao bây giờ?

Liệu Tân ảnh hậu có nghĩ rằng chị muốn quyến rũ Mạc ảnh đế không?"

Mình không phải!

Mình không có!Bây giờ Điền Nguyệt Nguyệt đã trở thành anti của ảnh hậu, tâm tình của ảnh hậu ra sao cô không để ý.

Nhưng mà, bối cảnh của ảnh hậu thì cô không thể không để ý được.

Thật ra Nguyễn Thanh nói đúng, ảnh hậu và chị ấy như hai đường thẳng song song, chưa từng giao nhau, ảnh hậu không có lý do gì nhắm vào chị ấy cả.Mà nhắm vào chị Nguyễn Thanh là sau khi chị ấy bị chụp chung với ảnh đế, vậy nên là, ảnh hậu thật sự đang ghen sao?Nếu là như thế, vậy......

Chị Nguyễn quá vô tội mà!

Đây là vai diễn phối hợp, làm gì còn cách nào khác đâu?"

Cốc cốc cốc."

Hai người đều đang phiền não, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa.

Nguyễn Thanh hất cằm với Điền Nguyệt Nguyền, Điền Nguyệt Nguyệt liền đi ra mở cửa.Mạc Trọng Đan và Lại Bác Vũ đang đứng ở cửa, Điền Nguyệt Nguyệt trông thấy hai người họ thì đen mặt.Cô dứt khoát đóng sầm cửa lại, hoàn toàn không nhớ thân phận của hai người ngoài cửa lớn bao nhiêu.
 
[Full] Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế
Chương 12


Edit: Mâu.Lại Bác Vũ đứng trước cửa sửng sốt, anh ta chỉ vào cửa rồi quay đầu nhìn về phía Mạc Trọng Đan nói: "Tính tình của cô bé trợ lý này...."

Mạc Trọng Đan: "....."

Nguyễn Thanh thấy vẻ mặt của Điền Nguyệt Nguyệt không ngừng biến hóa, cảm thấy rất kỳ lạ."

Ai vậy?

Xem em bị dọa rồi kìa."

Sắc mặt Điền Nguyệt Nguyệt khó coi nói: "Là Mạc ảnh đế."

Nguyễn Thanh nghe xong thì đứng bật dậy, sau đó hỏi Điền Nguyệt Nguyệt: "Em nhốt Mạc ảnh đế ở bên ngoài?"

Lúc này Điền Nguyệt Nguyệt mới biết mình vừa làm cái gì, sắc mặt càng thêm khó coi."

Xin lỗi, vừa rồi em chỉ nghĩ không được để ảnh hậu hiểu lầm, quên mất ảnh đế cũng là người ghê gớm."

Nguyễn Thanh: ".....

Đúng là chị phải cảm ơn em!"

Vì thế, Mạc Trọng Đan đứng chờ ngoài cửa liền nghe được tiếng lách cách, sau đó cửa mở ra.

Chỉ thấy Nguyễn Thanh búi hai búi tóc trên đầu, mặc y phục cổ trang màu lam nhạt trên người, trông vừa kiều diễm vừa tiếu lâm.

Lúc này cô còn dùng đôi mắt cong cong vô tội mà nhìn anh, mang theo hương vị đáng thương.Mạc Trọng Đan trong nháy mắt liền ngây người, đã quên mất bản thân tới đây vì cái gì.Nguyễn Thanh cắn môi dưới, mềm mại nói một câu: "Xin lỗi!"

Mạc Trọng Đan vẫn như cũ bất động, Lại Bác Vũ ý vị thâm trường mà nhìn Nguyễn Thanh, rất muốn nói: Cô đã quyến rũ thành công.Đương nhiên, anh ta không thể nói như vậy được.Mạc Trọng Đan cũng đã thay trang phục xong, anh mặc trang phục màu xám, trên đầu buộc dây buộc cố định đơn giản.

Lúc này anh dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh, Nguyễn Thanh bị nhìn thì có điểm chột dạ, sau đó không chút do dự bán đứng trợ lý: "Vừa rồi không phải tôi đóng...."

Điền Nguyệt Nguyệt: "....."

Chị cái đồ tham sống sợ chết này.Mạc Trọng Đan bấy giờ mới nở nụ cười, sau đó nhàn nhạt nói: "Tôi biết."

Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm, biết là tốt rồi.

Sau đó lại tò mò hỏi: "Vậy ngài có chuyện gì không?

Muốn giảng diễn ư?"

Mạc Trọng Đan liền cụp mắt xuống, giấu đi sự khẩn trương trong mắt: "Tối nay em có rảnh không?"

Nguyễn Thanh cười cười lắc đầu: "Không rảnh."

Chúng ta không thể đối diễn vào buổi tối được!

Nhụy Nhụy sẽ tức giận.Mạc Trọng Đan: "...."

Có lẽ là do cô từ chối quá dứt khoát nên Lại Bác Vũ đành phải cầm giấy thông báo trên tay nhắc nhở cô: "Tối nay cô không có cảnh diễn."

Nguyễn Thanh giơ tờ giấy thông báo lên, chỉ vào mục 7 giờ tối: "Nhưng mà Mạc ảnh đế thì có đấy!"

Lại Bác Vũ: "....."

Nguyễn Thanh cười cười muốn đóng cửa, Mạc Trọng Đan lại đè tay lên cánh cửa, sau đó nói: "Hôm qua làm em xuống nước ba lần, tôi muốn mời em ăn cơm xin lỗi."

Nguyễn Thanh cảm động nhìn anh, chỉ cảm thấy ảnh đế thật sự quá tốt.

Nhưng mà, ăn cơm vào buổi tối sẽ làm Nhụy Nhụy tức giận, Mạc ca trở về sẽ phải quỳ sầu riêng.

Thân là fans CP cấp 10 của Tình ý sâu xa, chút tự giác này cô vẫn có.Nguyễn Thanh lắc đầu, đang muốn mở miệng từ chối thì....Thì thấy Mạc Trọng Đan đột nhiên dựa vào tường, duỗi tay sờ trán mình, tiếp theo lại tỏ vẻ đứng đắn nhìn về phía Nguyễn Thanh: "Tôi bị cảm."

Nguyễn Thanh: "???"

"Ngày hôm qua....."

Mạc Trọng Đan thấy vẻ mặt Nguyễn Thanh vẫn mê mang như cũ thì nói thẳng: "Hôm qua nước trên người em dính sang tôi, trời quá lạnh, tôi bị cảm."

"Hả?"

Nguyễn Thanh hoàn toàn ngây dại.Mạc Trọng Đan rốt cuộc cũng vứt hết mặt mũi, anh nhíu mày nhìn Nguyễn Thanh nói: "Bởi vì em nên tôi mới bị cảm, em nên mời tôi ăn cơm."

Nguyễn Thanh trợn tròn mắt, cuối cùng cũng phun ra được một câu: "Người xuống nước là tôi mà."

Điền Nguyệt Nguyệt phía sau cô còn nói xen vào: "Hơn nữa là bốn lần xuống nước, bốn, lần."

Lại Bác Vũ yên lặng nhìn về phía Mạc Trọng Đan, vẻ mặt Mạc Trọng Đan lạnh băng chậm rì rì phun ra câu nói càng không biết xấu hổ: "Nhưng mà, người bị cảm là tôi."

Nguyễn Thanh: "....."

Điền Nguyệt Nguyệt: "....."

Lại Bác Vũ: "....."

Bốn người đồng thời trầm mặc, sau một lát, Nguyễn Thanh mới mở miệng hỏi: "Anh muốn ăn gì?"

Mạc Trọng Đan liền trưng ra vẻ mặt tươi cười, anh nhìn Nguyễn Thanh đáp: "Ăn lẩu."

Anh biết, cô thích ăn lẩu vào mùa đông.Nguyễn Thanh gật đầu, Mạc Trọng Đan bấy giờ mới rời đi.

Trên đường trở về, Lại Bác Vũ quả thực phải lau mắt mà nhìn anh."

Ngay cả câu này cũng nói ra được, cậu thật sự không biết xấu hổ."

Lại Bác Vũ quả thực không thể tin được người vừa rồi là Mạc Trọng Đan mình quen biết.Mạc Trọng Đan cũng không thèm để ý, lúc này anh chỉ cau mày: "Vừa rồi cô ấy tránh tôi, nếu tôi vì nhận lỗi mà muốn mời cô ấy ăn cơm, cô ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý."

Lại Bác Vũ cũng nhận ra, kỳ quái hỏi: "Tại sao cô ấy lại tránh cậu?

Chẳng lẽ vì hôm qua cậu hại cô ấy xuống nước nhiều quá?

Không đến mức đó chứ?"

Mạc Trọng Đan lắc đầu, trực giác mách bảo mấu chốt của việc này không nằm ở ngày hôm qua.Lúc này Mạc Trọng Đan nằm mơ cũng không nghĩ đến, cô lại là fans CP của anh!Hôm nay cảnh diễn vẫn là cảnh giữa anh và Nguyễn Thanh, đây là cảnh khi anh vừa mới gia nhập môn phái, Âp Diệp vẫn còn là thiếu niên.Vương Phỉ Nhi mang theo Ân Diệp đi đến sau núi nướng khoai ăn, Ân Diệp lưu lạc bên ngoài mấy năm, vừa mới trở về sư môn, trong khoảng thời gian này có Vương Phỉ Nhi ở bên cạnh bầu bạn làm hắn trở nên tràn trề sức sống.Thật ra đoàn phim vẫn đang ở trên núi, nhưng vẫn phải tìm nơi để dựng bối cảnh sau núi.Tào Vĩnh Lượng thấy Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh cùng đi tới, trong lòng ông có chút ngây ngẩn, cứ cảm thấy lo lắng về cảnh diễn của hai người.Sự thật chứng minh, dự cảm của ông rất chính xác."

Trọng Đan, hôm nay trạng thái của cậu chủ yếu là ở giai đoạn trước, cả người tương đối thả lỏng, chưa trải qua nhiều phản bội.

Nhưng dù sao cậu cũng đã lưu lạc bên ngoài nhiều năm nên cũng không thể biểu hiện quá nhẹ nhàng được."

Thật ra Tào Vĩnh Lượng không muốn giảng diễn với ảnh đế lắm.

Là ảnh đế cơ mà, sao có thể không nắm chắc được?Nhưng mà, trong lòng ông có chút không yên tâm.Mạc Trọng Đan gật đầu, sau đó nói chắc chắn: "Tôi biết rồi."

Tào Vĩnh Lượng thở phào nhẹ nhõm: "Cậu biết là tốt rồi.

Vậy Nguyễn Thanh, bây giờ cô là sư muội của cậu ta, cả người phải có sức sống thanh xuân, như vậy mới có thể cảm hóa được Ân Diệp.

Chính là sức sống, sức sống ấy cô có hiểu không?"

Nguyễn Thanh mở to mắt chớp chớp, sau đó cười nói: "Tôi biết, tôi thành thạo lắm."

Tào Vĩnh Lượng mở to hai mắt, chỉ vào mặt cô nói: "Đúng đúng đúng, chính là nụ cười này, nụ cười này quá tốt.

Một lát nữa cứ cười như vậy, ok?"

Thân hình Mạc Trọng Đan cứng đờ, mắt u oán nhìn Tào Vĩnh Lượng.Tào Vĩnh Lượng: "???"

Cái gì?

Tôi nói sai sao?Từ trước tới nay chưa bao giờ Tào Vĩnh Lượng cảm thấy làm đạo diễn khó khăn như vậy.

Lời ông phân tích có vấn đề gì ư?

Ánh mắt đó của ảnh đế là có ý gì?Mạc Trọng Đan có thể nói gì đây?

Anh có thể nói, thứ anh chịu không nổi nhất chính là Nguyễn Thanh cười với anh sao?

Bất kể là cười như thế nào, anh đều dính thính.

Nhưng mà anh và Nguyễn Thanh còn mấy tháng ở cùng nhau, hiện tại mới chỉ là bắt đầu, anh sẽ nhanh chóng miễn dịch nụ cười của cô, cũng bắt buộc phải miễn dịch.Mạc Trọng Đan tự nhủ với chính mình như vậy.Tào Vĩnh Lượng đưa hai người đến chỗ tổ đạo cụ đã xây dựng xong, chỉ vào đống lửa rồi nói: "Khoai lang đã nướng cho hai người xong rồi, chỉ cần vui vẻ lấy khoai ra mà ăn là được.

Ok?"

Nguyễn Thanh tự tin tràn đầy, giơ tay ra hiệu OK: "Đạo diễn Tào yên tâm, khi còn nhỏ tôi thường xuyên nướng khoai lang, rất lành nghề."

Tào Vĩnh Lượng quả nhiên yên tâm, ông trở về phía sau màn ảnh, sau đó mười phần yên tâm hô lên: "Action."

Bảng phân cảnh gõ xuống, Tào Vĩnh Lượng tập trung tinh thần nhìn vào màn ảnh.

Cuối đông đầu xuân, thời tiết còn lạnh, nhưng đã có cỏ xanh mơn mởn.

Tiểu cô nương có gương mặt trái xoan ngồi trên tảng đá nhỏ, trong tay cô cầm cây gậy gỗ quơ vào đống lửa.Bên cạnh có có một nam tử đang ngồi xổm, khuôn mặt mỹ nam lạnh băng như sương, nhưng ánh mặt lại dán chặt vào đống lửa trên mặt đất, tựa hồ mang theo vài phần chờ mong.Tào Vĩnh Lượng hài lòng gật gật đầu, quá tốt quá tốt, có thể một lần là qua.Sau đó ông lại phát hiện, bản thân mình đã quá ngây thơ rồi.....
 
[Full] Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế
Chương 13


Edit: Mâu.Rốt cuộc Nguyễn Thanh cũng lấy hai củ khoai lang đen bóng ra, cô duỗi tay nhặt nó lên, nhưng không có cách nào cầm bằng tay được.

Cô bèn đi chọn củ khoai khác, chờ đến khi độ ấm của củ khoai vừa phải thì rốt cuộc cô cũng có thể cầm khoai đưa đến trước mặt Mạc Trọng Đan.Mạc Trọng Đan ngơ ngác nhìn củ khoai lang, Nguyễn Thanh thấy bộ dạng khờ khạo của anh thì đột nhiên phụt cười, nở nụ cười sáng lạn với Ân Diệp nói: "Đồ ngốc, cho huynh đấy, cầm đi."

Cả người Mạc Trọng Đan trực tiếp ngây ngốc tại chỗ, vẫn duy trì động tác muốn duỗi tay ra cầm khoai, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh.

Đầu óc anh lúc này chỉ cảm thấy như có pháo hoa nở rộ.

Ngũ quan cô rực rỡ, diễm lệ tươi sáng, làm cả người anh giống như bị điện giật."

Cắt, Trọng Đan, có phải cậu quên lời rồi không?"

Vốn ban đầu Tào Vĩnh Lượng còn cảm thấy Mạc Trọng Đan ngây người trong nháy mắt như vậy là rất tốt, nhưng ngây cũng quá lâu rồi.Mạc Trọng Đan bình tĩnh ngồi trên mặt đất, sau đó quay đầu nhìn về phía Tào Vĩnh Lượng hỏi: "Quên rồi, khó nhớ quá.

Lời là gì nhỉ?"

Tào Vĩnh Lượng: ".....

'Cảm ơn'".Mạc Trọng Đan: "....."

Nguyễn Thanh: "....."

Hiện trường lại trầm mặc, Tào Vĩnh Lượng lên tiếng an ủi: "Không sao không sao, làm lại, làm lại."

Mạc Trọng Đan thầm cảnh cáo chính mình, hôm qua làm cô ấy xuống nước chẳng lẽ mày quên mất rồi sao?

Không thể tái phạm được."

Action."

Nguyễn Thanh đưa khoai lang nướng cho Mạc Trọng Đan: "Đồ ngốc, cho huynh đấy, cầm đi."

Mạc Trọng Đan vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó duỗi tay ra cầm khoai lang, nói câu: "Cảm ơn."

Anh ngồi bên cạnh bóc vỏ, củ khoai lộ ra phần màu vàng bên trong, khoai lang nướng rất mềm, ăn vào còn có mùi thơm ngọt.Nguyễn Thanh nhặt củ khoai còn lại trên mặt đất lên, sau đó cũng bóc vỏ cắn một miếng, lập tức bày ra vẻ mặt hạnh phúc: "Ăn ngon quá."

Mạc Trọng Đan không tự chủ liền bị hấp dẫn, anh quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh, thấy vẻ mặt híp mắt hưởng thụ của cô, trên mặt anh chậm rãi lộ ra tia cười.

Lúc này anh chính là Mạc Trọng Đan, không phải Ân Diệp.Nhưng trạng thái này vừa hay cũng đúng với phản ứng nên có của Ân Diệp, bởi vậy Tào Vĩnh Lượng không hô cắt.Nguyễn Thanh ăn khoai xong thì phủi tay, nói với Mạc Trọng Đan: "Ân Diệp ca ca, huynh vừa tới môn phái của bọn muội, rất nhiều chuyện chắc chắn còn chưa biết.

Nhưng mà không sao, nếu có gì huynh không hiểu, đều có thể hỏi muội."

Mạc Trọng Đan gật đầu, Nguyễn Thanh liền nở nụ cười."

Cắt."

Tào Vĩnh Lượng hô: "Được rồi, được rồi, qua."

Lại Bác Vũ đứng bên ngoài vỗ tay, đồng thời không quên hét lớn: "Qua, qua rồi, Trọng Đan cậu tuyệt lắm, cậu giỏi nhất."

"Cậu giỏi nhất ~""Giỏi nhất ~""Nhất..."

"....."

Sáng sớm, không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng la đầy tình cảm của Lại Bác Vũ....Rốt cuộc Lại Bác Vũ cũng bị cái nhìn không cảm xúc của Mạc Trọng Đan kéo về thực tại, xung quanh cũng có rất nhiều người không cảm xúc nhìn Lại Bác Vũ.Tào Vĩnh Lượng thậm chí còn đưa lưng về phía họ che miệng cười, không ngờ hóa ra ảnh đế lại là người muốn được khen như vậy.Lại Bác Vũ thấy Mạc Trọng Đan thì hoàn hồn, anh ta cũng không hô nữa.

Việc này có thể trách anh ta sao?

Nếu anh ta không kêu, Mạc Trọng Đan sẽ đờ người mà nhìn Nguyễn Thanh thật lâu.Aiya, dứt khoát công khai theo đuổi đi được không, mệt chết ông đây rồi.Mạc Trọng Đan biết ý của Lại Bác Vũ, cũng biết điều anh ta đang lo lắng.

Anh cũng biết trước khi Nguyễn Thanh thích anh, anh không thể gây thêm phiền phức cho cô.Mạc Trọng Đan tự nhủ với lòng mình, anh thu hồi tầm mắt chuẩn bị đứng dậy.

Đúng vào giây phút nào, anh đột nhiên phát hiện góc váy của Nguyễn Thanh dính lửa bốc khói, lúc này có cơn gió thổi đến, càng làm ngọn lửa cháy mạnh hơn.Bởi vì ngọn lửa này quá nhỏ nên căn bản không có ai chú ý tới.

Mạc Trọng Đan ngơ ngác nhìn ngọn lửa kia một giây, sau đó giơ tay qua, một tiếng bụp vang lên, thành công dập tắt ngọn lửa.Sau đó Mạc Trọng Đan nhẹ nhàng thở ra, anh ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh nói: "Dập được rồi."

Cả người Nguyễn Thanh đều ngây ngẩn, qua một lúc mới phản ứng lại được, hoảng sợ kêu lên: "Tay tay tay....

Tay, tay anh.

Mạc ca, tay của anh!!!"

Nguyễn Thanh sợ tới mức cách xưng hô ngầm cũng tuôn ra, Mạc Trọng Đan thì lại quên mất chuyện gì đang xảy ra, cả người chỉ vì câu "Mạc ca" của cô mà cứng lại.

Anh cảm thấy cách gọi này như mang theo ma lực, anh há miệng thở dốc, cuối cùng lại nghẹn lại.Việc Mạc Trọng Đan tay không dập lửa đã làm đoàn phim kinh sợ, tất cả mọi người đều xông lên.Lửa không lớn mà rất nhỏ, vậy nên Mạc Trọng Đan cũng chỉ xém một chút da, có một mảng da màu đen.Nguyễn Thanh nhìn miệng vết thương của anh, trực tiếp khóc nấc.

Nước mắt cứ lã chã rơi xuống, Tào Vĩnh Lượng bảo người đi lấy hộp thuốc, gọi bác sĩ.

Đóng phim cổ trang nên đoàn phim có bác sĩ và xe cứu thương riêng.Mạc Trọng Đan đứng trong đám đông ồn ào nhìn nước mắt của Nguyễn Thanh, trong lòng anh có chút gấp gáp, không biết nên an ủi cô như thế nào.Cuối cùng, anh không sử dụng não mà hét lên một câu: "Không sao, không quen rồi."

Những lời này làm đoàn phim ngây ra thật lâu, vậy nên mọi người không hiểu ý của nó lắm.Lại Bác Vũ ôm đầu ngồi xổm xuống...Mạc Trọng Đan vẫn duy trì biểu tình cao quý của mình, miễn cưỡng bổ sung thêm câu giải thích: "....

Không sao, không đau."

Đương nhiên, miệng vết thương quả thực không nghiêm trọng, vậy nên bác sĩ chỉ cần rửa sạch, sau đó sát trùng là được, ngay cả băng bó cũng không dùng tới.Nguyễn Thanh lại áy náy đứng ở bên cạnh xin lỗi, cô lau nước mắt nói với anh: "Mạc ảnh đế, anh cứ bình tĩnh, bây giờ em sẽ đi tìm Tân ảnh hậu tới đây."

Mạc Trọng Đan đang hưởng thụ tức khắc trở nên ngây ngốc: "Ai cơ?"

Nguyễn Thanh mở to hai mắt nói: "Tân ảnh hậu!"

Biểu tình trên mặt Mạc Trọng Đan cứng đờ, khóe môi anh giật giật, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Không cần, việc nhỏ thôi."

Vì thế, Nguyễn Thanh lại cảm động khóc, cô nhìn Mạc Trọng Đan, dùng sức gật đầu nói: "Vâng vâng vâng, em sẽ không nói cho ảnh hậu Tân biết, anh sợ chị ấy lo lắng đúng không?

Nhưng mà, anh không giấu được lâu đâu."

Mạc Trọng Đan: "....."

Tại sao tôi lại phải giấu cô ta?Hai người ông nói gà bà nói vịt một hồi, nhưng ít nhất chuyện Nguyễn Thanh mời khách đêm nay đã trở nên thật tâm thành ý.

Lúc này, cô thật sự muốn mời Mạc ảnh đế ăn cơm để xin lỗi.Mặc dù chỉ là ngọn lửa nhỏ, căn bản nếu không có anh ra tay thì cũng có cách giải quyết khác, ảnh để dùng tay không dập lửa mới là thêm phiền toái.Nhưng ảnh đế sốt ruột cứu người, cô cũng không thể nghĩ anh phiền phức được, đúng không?

Vậy nên cô vẫn muốn cảm ơn "ơn cứu mạng" của anh.Trên đường trở về, Điền Nguyệt Nguyệt lo lắng sốt ruột hỏi: "Chuyện ảnh đế tay không cứu người đoàn phim đều đã biết hết.

Chắc chắn ảnh hậu cũng đã biết, làm sao bây giờ?"

Nguyễn Thanh cũng thở dài: "Mạc ảnh đế là người thiện lương, đương nhiên anh ấy không muốn nhìn thấy chị bị lửa thiêu cháy, chị tin ảnh hậu cũng có thể lý giải."

Điền Nguyệt Nguyệt: "....."

Bộ ngọn lửa như cái móng tay đó lớn lắm sao?Ở một nơi khác, Lại Bác Vũ cũng sắp điên lên rồi: "Cậu điên rồi ư?

Điên rồi ư?

Điên rồi ư?

Dùng chân dẫm không được sao?

Có thất lễ gì không?

Vậy mà cậu dùng tay đi dập, cậu nghĩ đó là ruồi bọ à!!!!"

Vẻ mặt Mạc Trọng Đan bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh: "Đừng kích động, lúc ấy chỉ là tôi chưa kịp phản ứng lại."

Lại Bác Vũ sắp tức chết rồi, anh ta dậm chân nói: "Dẫm chứ!

Dẫm như tôi này!

Có gì không kịp phản ứng đâu trời?"

Mạc Trọng Đan hơi cúi đầu xuống, cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ không biết thẹn trong lòng: "Tôi sợ thiêu cháy cô ấy."

Lại Bác Vũ tức khắc nghẹn ngào: "......"

Để cậu lo lắng chết đi.***Quả nhiên khi Tân Văn Nhụy tới đoàn phim đã nghe thấy chuyện này, lúc ấy cô ta lảo đảo, trừng mắt truyền lời bằng ánh mắt cho trợ lý, sau đó hung tợn ném điện thoại di động đi.Cuộc sống này khó mà qua nổi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back